Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân
|
|
TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN Tác giả : Quyết Tuyệt Thể loại : Mạt thế, Dị năng, Dị Thú, Chủ công, Cường x Cường, 1×1, HE Nhân vật chính : Trần Mộc x Chu Dật Cẩn Phối hợp diễn: Lưu Chân Chân, Trần Khải, Nguyên Thăng, Lâm An Liệt Editor : Hồ Vũ Beta : Lam Lăng ( chương 1 -20 đã bỏ của chạy lấy người ) Hỗ trợ : QT đại thúc và GG đại bá Tình trạng bản gốc : Hoàn ( 104 chương + 7 pn )
Văn án:
Năm hai mươi tám tuổi, hắn bị đuổi ra khỏi nhà. Cưỡng gian em trai, ngược đãi linh thú, khiến cha ruột tức chết, mưu đoạt tài sản,… những tội danh này đều bị đổ lên đầu hắn. Ngược lại, người mà hắn yêu, Lâm An Liệt, ban đầu cũng chỉ là con riêng, lại công thành danh toại, trở thành người thừa kế gia tộc, chiếm được tất cả những thứ vốn phải thuộc về hắn. Cuối cùng, hắn lại chết trên tay Lâm An Liệt. Sau khi đau đớn cực độ biến mất, hắn lại phát hiện mình trở về năm hai mươi tuổi, khi đó, hắn và linh thú vẫn đang vô cùng thân mật, mà lúc ấy hắn còn chưa gặp Lâm An Liệt. Sống lại một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lâm An Liệt trả thù mình và mẹ giống như đời trước. Hắn phải sống thật tốt, hắn phải bảo vệ mẹ, phải hoàn thành nguyện vọng đời trước của mình, trở thành thợ săn dị thú mạnh nhất!
|
Chương 1 : Trần Mộc
Đây là một trấn nhỏ chỉ có khoảng một, hai trăm người. Ở trên linh thú đại lục có rất nhiều những trấn nhỏ như vậy, một số thuộc về liên minh còn một số là của tư nhân. Những trấn nhỏ này đều là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi, đồ dùng tiếp tế cho các thợ săn dị thú khi đi săn.
Tuy nói là trấn nhỏ, nhưng thật ra là một bình đài di động cỡ lớn, có lồng phòng ngự để tránh được tia phóng xạ và các loại vật chất có hại cho con người từ bên ngoài, đồng thời có thể tránh được cả một số dị thú cấp thấp. Khi gặp phải dị thú cường đại, trấn nhỏ sẽ nhanh chóng rời khỏi, đến lúc ấy kết quả cuối cùng như thế nào thì không ai có thể đoán trước được. Cũng bởi vậy, những trấn nhỏ di động này đều cố gắng không đi vào địa bàn của dị thú cường đại. Trần Mộc ở chỗ này ngây người đã mười ngày, hiện giờ hắn không còn một chút điểm tín dụng nào trên người. Mười ngày trước, hắn bị đội chấp pháp ném ra khỏi Tinh Vân thành. Ban đầu Trần Mộc cho rằng mình không chết dưới phóng xạ, cũng sẽ bị dị thú ngoài thành xé nát, không ngờ rằng lại được Chu Dật Cẩn mang đến nơi này.
Hơn mười năm trước, hắn vẫn còn là người thừa kế của Trần gia, một trong hai gia tộc đứng đầu ở Tinh Vân thành. Chu Dật Cẩn lúc đó chỉ là một tên sửa chữa chiến xa, cả ngày ở chỗ bẩn thỉu, khi ấy y nhìn hắn có ước ao, có đố kị thậm chí còn có phần chán ghét. ( chiến xa : ở trong này là một loại xe đặt biệt có những tính năng giúp thợ săn có thể ra bên ngoài thành săn dị thú, chất lượng cũng được phân chia thành nhiều loại khác nhau)
Hôm nay, Trần Mộc là “dân đen” bị linh thú vứt bỏ, bị trục xuất khỏi thành thị, ngay cả việc ấm no của bản thân cũng không thể bảo đảm. Chu Dật Cẩn lại là thợ săn cấp bảy được người người tôn kính. Khi y nhìn hắn trong mắt có sự thương hại thật sâu.
Lại nói tiếp, mấy năm nay người người phỉ nhổ hắn, chán ghét hắn, không nghĩ tới Chu Dật Cẩn lại giúp hắn, sau đó mang hắn tới cái trấn nhỏ này, thậm chí còn cho hắn một cái thẻ tín dụng, bên trong có đủ điểm tín dụng cho hắn sống tốt trong vòng mười năm.
Mấy ngày đầu, Trần Mộc rất khó mới trải qua được vài ngày ở trấn nhỏ một cách thoải mái. Thế nhưng ngay ngày thứ sáu, một thợ săn của Tinh Vân thành đã nhận ra hắn, sau đó thẻ tín dụng của hắn bị cướp đi. Tính tới bây giờ, Trần Mộc đã bị đói bụng bốn ngày.
Kỳ thực lúc bị đuổi ra khỏi Trần gia, gia tộc của mẹ cũng âm thầm trợ giúp hắn rất nhiều lần, đáng tiếc, những thứ kia thường thường đến ngày thứ hai sẽ bị người cướp đi. Cũng bởi Lâm An Liệt – bây giờ là Trần An Liệt đối với hắn hận thấu xương.
Sờ gương mặt gồ ghề của bản thân do phóng xạ tạo ra khi bị vứt bỏ ở bên ngoài thành mà không có vòng bảo hộ. Trần Mộc đi về phía đống rác. Cuộc sống cực khổ đã làm thay đổi tất cả, hồi trước hắn còn có một chút khiết phích, hôm nay lại chỉ cần là thức ăn thì hắn vẫn có thể nuốt vào bụng, cho dù đó là đồ ăn thừa bị người khác vứt đi. (khiết phích: chỉ người mắc bệnh sạch sẽ theo phạm trù tâm lí)
Trần Mộc vẫn không hiểu, tại sao Lâm An Liệt lại hận hắn như vậy? Cha và mẹ hắn tuy rằng tình cảm không tốt nhưng người mẹ dịu dàng mà Lâm An Liệt luôn miệng nhắc đến vẫn là một người đàn bà phá hoại gia đình người khác! Tại sao gã lại có thể vì mẹ của gã bị cha bỏ rơi mà đến Trần gia báo thù?
Hơn nữa, cha bị tức chết, bản thân lại bị đuổi khỏi Trần gia, gã cũng nên thu tay lại chứ? Hết lần này đến lần khác Lâm An Liệt vẫn không chịu bỏ qua cho hắn. Mấy năm nay gã vẫn phái người đến làm hắn nhục nhã, hắn không tính, nhưng mấy ngày trước lại muốn giết hắn. Đã biết loại dân đen vô dụng như hắn không thể làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho thành chủ Tinh Vân thành, vậy tại sao vẫn không thể bỏ qua cho hắn?
Kỳ thật, rơi vào đường cùng như thế này, Trần Mộc đã không còn sợ chết, nhưng lời nói của mẹ trước khi mất như vẫn còn văng vẳng ở bên tai:
– ” Mộc Mộc, con nhất định phải sống!” Mẹ vì mình mà chết, làm sao hắn có thể để cho mẹ thất vọng. Bởi vậy hắn cũng chỉ đành kéo dài hơi tàn.
Không thể tìm được bất kì thứ gì trong đống rác, tại đây, tất cả tài nguyên đều là quý giá. Người ở đây đa số đều là người bần hàn chứ không giống như Tinh Vân thành khắp nơi là người giàu có. Nếu như người ở đây có tiền thì sao có thể không vào thành mà lại ở cái nơi lúc nào cũng có nguy cơ bị dị thú tấn công như thế này? Xem ra chỉ có thể lại đói bụng, nhưng không biết Chu Dật Cẩn có thể trở về hay không?.
Có điều, y đã cứu mình, lại mang mình tới một trấn nhỏ cách xa Tinh Vân thành, trả lại cho mình một khoản tiền, như vậy là đã hết lòng rồi. Ai có thể ngờ bản thân lại xui xẻo như vậy, gặp phải thợ săn của Tinh Vân thành?.
Bên ngoài trấn nhỏ chủ yếu là thực vật, lúc này món chính của phần lớn loài người là dị thú cấp thấp. Tuy nhiên tu vi của Trần Mộc đã bị phế bỏ, hơn nữa ngay cả linh thú cũng không có, cho dù có mang theo trang bị chống phóng xạ mà đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường chết, mà sợ rằng còn chết không được toàn thây.
Đói bụng, nằm ngã trong một góc nhỏ của trấn, sau đó một người mặc áo váy bẩn hề hề đi vào. Lúc trước cùng hắn ở Tinh Vân thành, cô bé tầm tám chín tuổi ấy mặc váy áo như một công chúa cùng bây giờ khác nhau hoàn toàn, đang đưa cho hắn một miếng thịt. Đó là một miếng thịt của con Kiến thú – dị thú cấp một, vị thô ráp vô cùng khó nuốt.
Nếu là lúc trước, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không thèm, nhưng hiện tại thứ này với hắn là đồ ăn còn quý giá hơn so với thịt Phong Dị điểu ngon nhất lúc trước.
Ở cái trấn nhỏ này có lẽ không ai có thể săn phong điểu làm thức ăn mà còn có thể quay về, ngược lại con Kiến thú là dị thú cấp một có số lượng nhiều nhất, cũng không có thực lực, rất dễ dàng săn bắt. Tại hoàn cảnh ác liệt năm đó, tất cả các loại động vật đều bị biến dị, mà côn trùng sinh sôi nảy nở nhanh chóng thì càng biến dị lợi hại. Có người nói, con Kiến thú lúc đầu có hình dạng không bằng móng tay mà hiện nay đã cao cỡ nửa người.
– “Cảm ơn” Trần Mộc chân thành nhận lấy. Khối thịt Kiến này có thể chính là cơm trưa của cô bé, mà giờ lại đưa cho hắn.
– “Không cần cám ơn” Cô bé liếc hắn một cái rồi nhanh chóng chạy đi. Hắn cầm miếng thịt nhét vào miệng ăn một cách ngấu nghiến.
Đột nhiên, không biết một cước từ chỗ nào bay tới, đập vào bụng của Trần Mộc. Khối thịt vừa mới nuốt xuống lại lập tức bị phun ra cùng với máu. Trần Mộc ngã lăn trên mặt đất, rên lên một tiếng, đầu khớp xương trên cánh tay gần như bị chặt đứt. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, người đạp hắn hóa ra là Lâm An Liệt!.
Rất nhiều năm chưa từng gặp lại, Lâm An Liệt của hôm nay cùng lúc trước hoàn toàn khác nhau. Khi đó gã vô hại như một con chuột bạch được nuôi trong túi của các cô gái, mà lúc này lại là một con chuột hung hãn. Lâm An Liệt đã cùng linh thú của mình hợp thể, móng vuốt trên cánh tay dài ra, trên đầu cũng mọc thêm hai cái tai mèo. Gã trông như vậy là vì đã bán thú hóa, mà rõ ràng hơn, gã cùng với linh thú có độ phù hợp mức trung cấp, nếu như đạt mức cao cấp thì đã có thể hoàn toàn thú hóa.
Linh thú của Lâm An Liệt so với hắn không khác nhau lắm, đều thuộc linh thú họ mèo. Chu Dật Cẩn có linh thú là thuộc họ cẩu – tất cả các linh thú trên cơ bản đều là hai loại này. Trần Mộc lau vết máu ở khóe miệng, hắn phát hiện trên mặt Lâm An Liêt có vết thương, lại có thể có người làm gã bị thương???
Tuy rằng Tinh Vân thành không phải là một thành lớn, Trần gia ở toàn bộ liên minh cũng chỉ là nhân vật nhỏ thế nhưng Lâm An Liệt cũng không thể tùy tiện đắc tội người mà gã không thể đắc tội … Ha ha, để ý cái này làm gì? Trần Mộc lạnh lùng nhìn Lâm An Liệt, hắn hận không thể ăn thịt uống máu của người này!!!
– “Khốn kiếp! Đều là tại mày! nếu không có lời của mày…” oán độc trong mắt của Lâm An Liệt làm Trần Mộc cả kinh. Một giây tiếp theo hắn đã bị Lâm An Liệt xách lên, sau đó hai người chạy về hướng nam của trấn.
Ban đầu Trần Mộc luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành thợ săn dị thú, hắn nỗ lực cùng linh thú của mình bồi dưỡng tình cảm. Sau đó, khi hắn hai mươi sáu tuổi đã là thợ săn cấp bốn.
Dị thú hay thợ săn dị thú đều được chia làm chín cấp, tương tự như thân thể con người có thể tu luyện tới một cấp bậc, thì linh thú cũng có thể tiến vào cấp bậc này. Cuối cùng một mình săn bắt một con dị thú cùng cấp bậc là có thể được gọi thợ săn dị thú của cấp ấy.
Nhưng bây giờ, hắn cũng chỉ là một tên phế nhân, một con dị thú cấp một cũng có thể giết hắn. Trần Mộc bị Lâm An Liệt dẫn theo, nhanh chóng đi tới trấn nam sau đó đi ra khỏi lồng năng lượng của trấn. Phía bên ngoài lồng năng lượng không khí không còn bẩn giống như mấy trăm năm trước nhưng phóng xạ so với trước đây càng mạnh hơn.
Lâm An Liệt đã cùng hợp thể với linh thú, rất có thể cũng tìm ra dầu tránh phóng xạ nên mới không để ý chút nào, ngược lại Trần Mộc lại cảm giác da của mình đau đớn từng đợt. Lần trước còn có Chu Dật Cẩn cứu mình, lần này chắc khó có thể may mắn tránh khỏi.
– “Lâm An Liệt, mày rốt cuộc muốn làm gì!”. Một âm thanh tức giận vang lên, Trần Mộc ngẩng đầu một cái, đã thấy Chu Dật Cẩn chạy từ thôn trấn tới. Chu Dật Cẩn chưa cùng linh thú hợp thể, mặc một thân áo giáp, trên tay còn cầm một khẩu súng laser.
– “Tao chỉ muốn giết nó” Lâm An Liệt gắt gao nhìn Chu Dật Cẩn, sau đó gã ném người đang cầm trong tay đi. Trần Mộc cảm thấy mình bay ra ngoài sau đó rơi trên mặt đất, hai bên trái phải một con rết thú rất lớn cắn hắn. Đau đớn tột cùng kèm theo hắc ám kéo đến. Bên tai như vang vọng lời nói của mẹ:
“Mộc Mộc, nhất định phải sống! Nhất đinh phải sống! Phải Sống! Sống sót!”
|
Chương 2 : Tinh Vân thành
Bắt đầu từ năm 2100, hoàn cảnh sinh tồn của con người liên tục chuyển biến xấu: phóng xạ, bão từ, động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, khí hậu ô nhiễm làm cho nhân loại gần như bị diệt vong. Vô số người chết trong tai nạn. Cuối cùng phải tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người để thành lập căn cứ sinh tồn. Mà đợi đến khi căn cứ sinh tồn hoàn thành, con người lại không may phát hiện: sinh vật tự nhiên đã tiến hóa trong hoàn cảnh khắc nghiệt và trở thành các loài biến dị được con người gọi là dị thú.
May thay con người cũng bắt đầu tiến hóa, thậm chí một số người còn có được dị năng. Sau đó, con người dựa vào công nghệ cao để chiến đấu với dị thú. Tại thời đại tận thế, số lượng con người khi ấy chỉ bằng một phần mười so với lúc ban đầu, đồng thời vũ khí công nghệ cao lại càng làm cho hoàn cảnh lúc bấy giờ chuyển biến xấu thêm. Mà lúc này, người ta phát hiện những động vật bị đưa vào căn cứ sinh tồn, đặc biệt là chó mèo, cũng bắt đầu tiến hóa.
Năm 2501, con người đưa ra kế hoạch linh thú, lợi dụng công trình nghiên cứu gen để nuôi dưỡng ra rất nhiều linh thú. Linh thú có thể tiến cấp, phối hợp với con người sẽ tạo ra sức mạnh vô cùng to lớn.
Kể từ đó, bắt dị thú là có thể giải quyết được vấn đề không đủ lương thực.
Năm 2597, một vị nhân viên nghiên cứu thuộc liên minh người Trung Quốc ngẫu nhiên phát hiện: chỉ cần thay đổi một nhánh gen trong cơ thể, con ngươi đã có thể cùng hợp nhất với linh thú mà sức mạnh cũng vượt xa so với trước đây.
Năm 2612, thời đại linh thú đã tới. Mọi công dân ở tuổi thành niên đều được nhận một con linh thú, hơn nữa còn có thể tự thay đổi gen của bản thân để cùng linh thú hợp thể, linh thú với con người càng thân mật thì khi hợp thể càng phát huy được sức mạnh to lớn. Linh thú đã trở thành một bộ phận không thể tách rời của con người, cũng là nền móng để con người có thể chiến đấu lại những loài dị thú hung ác.
Bởi vì con người tìm ra năng lực có thể đối kháng với dị thú, nên từ căn cứ sinh tồn đơn sơ ban đầu đã phát triển mà xây dựng lên một số thành thị. Đồng thời con người cũng trồng trọt một số loại lương thực chưa bị biến dị trong các thành phố ấy. Điều này làm cho hoàn cảnh sinh tồn của loài người dần dần trở nên tốt đẹp hơn.
Năm 3012, tại Trần gia, gia tộc đứng đầu Tinh Vân Thành – thành thị cấp 3 của đại lục Trung Quốc, một người trẻ tuổi bỗng từ trên giường nhảy dựng lên. Đây là một căn phòng rộng rãi, sắp xếp vô cùng ấm áp. Trên tường dán hình ảnh của chiến xa, còn treo một khẩu súng laser. Bàn học bằng gỗ dựa sát vào tường, trên đó là một chiếc máy vi tính có thể gấp lại. Loại máy vi tính ấy mọi nhà ở Tinh Vân thành đều có, thế nhưng bàn học bằng gỗ thì lại hiếm thấy.
Trong thành thị thời nay tuy có thể trồng được thực vật nhưng tất cả mọi người đều chọn trồng cây lương thực chứ không trồng cây xanh. Còn bên ngoài thành, nơi có thực vật thì cũng có rất nhiều dị thú ở đó. Nguyên nhân trong vòng bán kính 10 dặm quanh Tinh Vân thành không có một gốc cây ngoại trừ lí do chỗ xuất hiện thực vật đều có dị thú ra thì những loại thực vật sống qua mạt thế đều có những năng lực riêng.
Trần Mộc ngồi lẳng lặng ở trên giường, đây là phòng của hắn thế nhưng đã hơn mười năm rồi không thấy. Hai mươi bảy tuổi hắn gặp Lâm An Liệt, ngay sau đó đã bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt của hai người. Chỉ là, Lâm An Liệt lấy lí do thân phận của hai người kém xa nhau để hắn giữ bí mật cho mối quan hệ ấy. Lúc đó hắn nghe xong chỉ cảm thấy yêu thương, lại càng cưng chiều Lâm An Liệt đến tận xương tủy. Sau này nghĩ lại, chuyện đó cũng là do Lâm An Liệt đã mưu tính từ sớm rồi.
Trước hôm sinh nhật 28 tuổi của hắn một ngày đêm, Lâm An Liệt quấn quít muốn tới nhà hắn. Hắn liền mang Lâm An Liệt trở về, sau đó hai người ở trong căn phòng này điên long đảo phượng …
Ngày hôm ấy, Lâm An Liệt vẫn luôn miệng gọi :
– “Anh, không nên! Người cứu mạng! Anh giết chết em mất!”
– “Anh, anh thả em đi mà…”
– “Ai đó mau cứu tôi, không nên anh ơi”
Hắn nghe những lời này kì thật có chút khó chịu, thế nhưng Lâm An Liệt vẫn luôn thích như vậy. Rất nhiều lần muốn hắn sắm vai một kẻ cường bạo, lại càng thích gọi hắn là anh trai. Vì vậy hắn cũng theo yêu cầu của gã mà làm các bước tiếp theo.
Thế nhưng không ngờ tới, đang làm được một nửa thì cửa phòng bị mở ra. Vốn đã phải ra ngoài thì cha của hắn lại đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái xanh nhìn hắn. Khi ấy Trần Mộc vẫn chưa biết Lâm An Liệt chính là em trai cùng cha khác mẹ của mình. Thấy cha đứng ở đó thì lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn thầm nghĩ sẽ nói rõ cho cha biết tình cảm của mình.
Thế nhưng, trong lúc hắn dùng chăn che cho bản thân và Lâm An Liệt lại phát hiện, cái người lúc trước còn đang chìm đắm trong tình ái với hắn thì lúc này mặt lại tràn đầy nước mắt, cắn bể môi và lưỡi, dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn chằm chằm. Hắn nhất thời ngây người, giữa bọn họ đây không phải lần đầu tiên, làm sao lại …
Mãi đến khi cha đánh thẳng một cái tát vào mặt hắn, mắng hắn là đồ súc sinh, khốn nạn, sao lại có thể đối xử với em ruột của mình như thế. Từ ngày đó trở đi, Lâm An Liệt liền trở thành em trai của hắn, mà cuộc sống về sau với hắn, lại như một cơn ác mộng, cho tới tận khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà.
– “Mộc Mộc, con dậy rồi à?” Tiếng nói của mẹ ở trong phòng vang lên, thông qua chuông lắp trên cửa truyền vào. Năm đó, Lâm An Liệt phá hủy chuông cửa mới khiến cho âm thanh ở trong phòng của bọn họ truyền ra, sau đó dùng bộ đàm liên lạc cá nhân báo tin cho cha, để cha chứng kiến một màn làm nhục em trai của hắn.
Vậy nhưng, chuyện gì đang xảy ra? Không phải mẹ đã mất từ lâu rồi sao?
Sau khi Lâm An Liệt xuất hiện, mẹ vốn vẫn còn bộ dáng thướt tha trong phút chốc đã già đi. Khi ấy trong nhà có quá nhiều tranh cãi, cha đối với mẹ và hắn oán hận đến cùng cực. Cuối cùng, mẹ vì trái tim lúc trước đã không tốt lại bị chọc tức phát bệnh… Lại nói tiếp, mẹ hắn mất cũng là do thủ đoạn của Lâm An Liệt. Cha hắn không lâu sau lại trúng độc mà chết. Gã vu oan cho hắn mưu hại cha nhưng thực tế e rằng cũng là gã ra tay.
Trần Mộc ngồi trên giường, tất cả những kí ức năm đó cuồn cuộn trong óc hắn. Đột nhiên có tiếng “meo meo” vang lên, một con mèo nhỏ màu trắng xinh đẹp nhảy lên vai hắn.
– “A Hổ?” Trần Mộc run rẩy vươn tay xoa con mèo nhỏ trên bả vai. Mèo con chỉ lớn bằng bàn tay, khi tay hắn vừa đưa qua liền vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm lấy. Đây là linh thú của hắn! Trong chốc lát, Trần Mộc gần như rơi lệ.
Ngày nay, người trên toàn địa cầu khi mười tám tuổi đều được nhận một con linh thú thuộc về mình đồng thời tiến hành cải tạo gen. Tình cảm của hắn với A Hổ vẫn luôn tốt, độ phù hợp cũng cao. Khi hắn mới hai mốt tuổi đã có thể hợp thể và bán thú hóa.
Thế nhưng sau đó, hắn lại thích lâm An Liệt nên đã đưa A Hổ cho gã nuôi. Lâm An Liệt ngoài mặt thì đối xử vô cùng tốt với A Hổ, sau lưng lại bày đủ trò dày vò tra tấn. Lúc trước khi cha phát hiện chuyện của bọn họ, hắn chịu đả kích lớn nên chán chường thật lâu, lại càng bỏ quên A Hổ vốn bị Lâm An Liệt ngược đãi. Sau đó, không biết Lâm An Liệt dùng cách gì, cắt đứt một chân còn lột một cái lỗ tai của A Hổ khiến cho A Hổ bỏ đi không bao giờ trở về nữa.
Mà hiện tại, A Hổ còn sống sờ sờ mà đứng trước mặt hắn. Trần Mộc lại nghĩ đến âm thanh lúc nãy của mẹ, chợt ngẩn ra. Nhìn về phía bộ đàm liên hệ cá nhân ở cổ tay, nó là một cái máy vi tính giống như đồng hồ trước khi mạt thế, được trói buộc bằng ADN cá nhân, bên trong lưu trữ phần lớn thông tin cá nhân, còn có khả năng sử dụng thông tin ấy. Mỗi người sau khi sinh ra sẽ được gắn một cái, trưởng thành thì tiến hành thay đổi, còn có thể mua các kiểu dáng khác nhau ở liên minh.
Phía trên bộ đàm, một hàng màu đen ghi ngày vô cùng rõ ràng: ngày 18 tháng 6 năm 3012.
Năm ấy hắn bị đuổi khỏi nhà là 28 tuổi, ngày 25 tháng 4 năm 3018.
Lúc này, hắn hai mươi hai tuổi, không biết Lâm An Liệt, vẫn còn A Hổ bên cạnh, cha mẹ vẫn còn sống khỏe mạnh!
|
CHƯƠNG 3: Cuộc sống năm hai mươi hai tuổi
Trần Mộc cố gắng nhớ lại cuộc sống năm hai mươi hai tuổi của hắn là như thế nào. Kí ức đã mờ nhạt, nhưng hắn lại nhớ rõ một điều: mỗi ngày hắn đều vô cùng hạnh phúc.
Trần Mộc mười tám tuổi nhận được linh thú, sau đó cải tạo gen, ở thành thị cấp hai giàu có này học lên năm thứ tư. Vừa tốt nghiệp, hắn lại học quản lý và săn bắt dị thú. Học quản lý vì chuẩn bị cho tương lai tiếp quản Trần gia, còn săn bắt dị thú là niềm đam mê của hắn.
Hiện nay trên địa cầu, thợ săn dị thú là chức nghiệp mà hầu như tất cả đàn ông đều hướng tới, Trần mộc cũng không ngoại lệ. Ngày nay 90% nhân loại đều ở trong thành thị, 10 % còn lại ở trên các trấn nhỏ di động nhưng không có ai ở dã ngoại. Bởi vì điều kiện tồi tệ bên ngoài khiến cho con người không thể ở lại, mặt khác cũng không thích hợp trồng cây nông nghiệp.
Hầu như thực vật đều có độc nên tất cả rau quả có thể ăn đều được trồng bằng các dịch dinh dưỡng trong thành thị. Có điều, cho dù có nông nghiệp trong thành thị thì lượng rau dưa được trồng cũng không đủ cho mọi người ăn. Vì vậy dị thú không thể tránh khỏi việc trở thành thức ăn của con người, mà món ăn chính của phần lớn bình dân chính là thịt dị thú.
Thợ săn dị thú phát triển ở mọi nơi trên thế giới, bọn họ sẽ săn bắt dị thú, lấy thịt cùng các bộ phận đáng giá khác để bán kiếm tiền sinh hoạt. Ngày nay thợ săn dị thú là chức nghiệp có lượng người nhiều nhất trên cả đại lục. Ở bên ngoài tuy rằng thực vật chứa lượng lớn chất phóng xạ thậm chí có độc nhưng dị thú lại không giống như vậy. Mặc dù trên người dị thú có một số bộ phận chứa độc mà độc tính còn vượt xa thực vật nhưng thịt của nó lại có thể ăn được, thậm chí rất nhiều loại dị thú có thịt vô cùng thơm ngon.
Ví dụ như Rết thú, toàn bộ người nó đều có độc, nhưng khi xé đi lớp vỏ cửng rắn thì sẽ lấy được thịt non, trắng mềm ngon miệng. Lượng thịt của một con rết thú đủ cho nhà ba người ăn trong nửa tháng. Mở cửa, đi xuống nhà.
Trần Mộc liền ngồi vào bàn ăn, bên cạnh cha mẹ. Bọn họ ở trong một ngôi nhà ba tầng, có hầm ngầm dùng để làm gara, tầng dưới cùng làm phòng khách, phòng ăn và nhà bếp. Lầu hai là phòng của cha mẹ với thư phòng của họ, lầu ba phần lớn là phòng trống ngoài một gian mà Trần Mộc đang ở.
Ngày nay, trong thành thị tấc đất tấc vàng, hơn nữa vì có lồng bảo hộ nên phòng ốc cũng không thể xây cao, bởi vậy rất nhiều người dù giàu có cũng chỉ có thể ở một phòng rộng khoảng 50 mét vuông. Nên phòng ngủ của phần lớn người chỉ có một đường nhỏ đi đến giường. Giường dựng rất cao, dưới giường là bàn học hoặc tủ có ngăn được tận dụng hết mức để ở nơi còn lại trong phòng, thậm chí còn có những người còn đạp vào ngăn tủ để bò lên giường – những loại làm bằng vật liệu kim loại luôn luôn vô cùng kiên cố.
Lúc này, mẹ vẫn còn một mái tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có một nếp nhăn. Ngày nay, việc nghiên cứu gen đã vô cùng thấu đáo, tuổi thọ bình quân của con người có thể đạt tầm 180 tuổi, mẹ của hắn năm nay cũng chỉ có 60 tuổi bởi vậy không thể coi là già. Thế nhưng một năm kia khi hắn bị đuổi khỏi nhà, mẹ của hắn lại nhanh chóng già đi, sau đó còn bị mất mạng.
Cha vẻ mặt nghiêm túc, thức ăn trước mặt ông ta đã được ăn hết, khi nhìn về phía hắn trong mắt đã có sự không vừa lòng. Trần Mộc kiềm chế vẻ mặt của mình, lộ ra dáng tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Cha của hắn, ở trong mắt hắn vẫn nghiêm túc như vậy mà hắn vẫn luôn lấy ông ấy làm gương, cha cũng yêu cầu rất cao đối với hắn. Thế nhưng sau khi Lâm An Liệt xuất hiện, hắn mới phát hiện mặt khác của cha. Khi đó cha mẹ hắn bất hòa, muốn đem phân nửa gia sản cho Lâm An Liệt. Cha lớn tiếng quở trách hắn, không tin lời giải thích của hắn nhưng lại cưng chiều Lâm An Liệt tới tận xương tủy.
Khi ấy hắn mới biết được nụ cười của cha không ít như hắn vẫn nghĩ. Đối với Lâm An Liệt người có thể cười vui vẻ cả ngày, nhưng với đứa con như hắn sợ rằng còn không bằng một ngón tay của gã. Bởi vì mẹ của Lâm An Liệt mới là tình yêu chân thật của ông ta nhưng lại luôn bị ông bà nội can thiệp ép phải đi tha hương.
Mẹ của Lâm An Liệt, lúc mới quen hắn luôn được nghe gã kể lại, khi ấy chỉ cảm thấy đó là một người phụ nữ thùy mị nhưng vẫn kiên cường, có thể một mình nuôi nấng con trưởng thành. Nhưng sau khi hắn nghe xong lời nói của mẹ, lại bị Lâm An Liệt hại đến mức kia, hắn nhận ra đó là một người đàn bà có tâm địa rắn rết với sự cố chấp điên cuồng.
Mặc dù cha mẹ hắn không có tình yêu say đắm muốn chết đi sống lại thế nhưng cũng luôn thân thiết, tình cảm sau hôn nhân lại gắn bó, cho đến khi mẹ của Lâm An Liệt xuất hiện, lúc ấy hắn cũng đã sáu tuổi…
– “Tốt nghiệp, cũng không thể ở nhà cả ngày vô công rồi nghề! Ngay cả khi mẹ mày gọi, cũng không đáp lại?” Trần Khải cha của Trần mộc cau mày liếc mắt nhìn hắn, buông đũa xuống.
-“Mộc Mộc hôm qua mới về nhà, hôm nay ngủ nhiều hơn một chút cũng là bình thường.” Lưu Chân Chân mẹ của hắn lập tức nói đỡ.
– “Con hư tại mẹ!” Trần Khải đặt đũa xuống, xoay người đi ra cửa.
– “Mộc Mộc, đừng để ý đến cha con, lại đây ăn điểm tâm đi.” Lưu Chân Chân chợt thất thần sau đó lập tức lại bắt chuyện với hắn.
Trần Mộc ngồi xuống, bữa sáng là một đĩa rau sa lát, một miếng thịt, còn có một bát canh ngô. Ở xã hội hiện nay, rau dưa hoa quả là đồ ăn xa xỉ, bữa sáng như vậy đã rất tốt.
– “Mẹ, con không sao” Trần Mộc cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, để cho mình không đến mức thất lễ.
Lại nói tiếp, ngày này ở đời trước hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Hôm nay hắn ngủ quên, sau đó mẹ gọi dậy, khi xuống nhà thì bị cha mắng một trận. Lúc sau cha rời nhà, hắn cũng không ăn điểm tâm mà đi luôn, chạy thẳng tới chỗ làm đăng kí, trở thành một gã thợ săn dị thú. Bởi vì muốn chứng minh cho cha xem, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn sẽ không lấy của cha mẹ một phân tiền. Hắn sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành một thợ săn dị thú cấp bốn, còn mua một chiếc R-Z7 chiến xa hệ cao cấp.
Lúc trước Lâm An Liệt nói hắn dựa vào cha mẹ mà ăn chơi trác táng, nhưng gã sao có thể biết, hắn vì muốn có được sự thừa nhận của cha mà bỏ ra bao nhiêu nỗ lực?
Ăn sáng xong, hắn nói chuyện với mẹ một lúc rồi mới chuẩn bị đồ đạc rời khỏi nhà. Trần Mộc không đi thẳng đến hiệp hội thợ săn để đăng kí như lúc trước mà mang theo A Hổ dạo phố. Tất cả mọi thứ ở Tinh Vân thành đều xinh đẹp mà quen thuộc, bây giờ trong Tinh Vân thành không có Lâm An Liệt tồn tại!
Đời trước Lâm An Liệt đến Tinh Vân thành năm hai mươi tuổi mà trước đó vẫn còn đang ở trấn nhỏ di động, cụ thể là chỗ nào Trần Mộc cũng không biết. Hắn hận Lâm An Liệt, vô cùng vô cùng hận, thế nhưng có lẽ còn phải đợi thêm sáu năm nữa mới có thể gặp được gã. Đời này, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm An Liệt cướp đi bất kì thứ gì thuộc về mình.
Trên đường phố của Tinh Vân thành mọi người qua lại vội vã, mà trong tay hay trên vai của rất nhiều người còn mang theo một con mèo nhỏ hoặc chó nhỏ, đó là linh thú của bọn họ. Linh thú là loài có thể chống lại dị thú, đương nhiên cũng có vài người cả đời sẽ không rời khỏi thành thị, bởi vậy với họ linh thú không khác gì sủng vật. Tuy nhiên cho dù như thế nào thì cũng sẽ không có ai vứt bỏ linh thú của mình. Bị linh thú của mình ghét bỏ sẽ phải chịu sự khinh bỉ của tất cả mọi người.
Lúc trước, A Hổ cũng bỏ hắn mà đi, những người ở hiệp hội linh thú cũng nhân cơ hội tuyên truyền rằng hắn là một kẻ ngược đãi linh thú, khiến hắn bị mọi người khinh ghét. A Hổ và hắn vào sinh ra tử rất nhiều lần, sao hắn có thể ngược đãi nó? Mà Lâm An Liệt, thậm chí ngay cả linh thú của hắn cũng không buông tha, vì sao Lâm An Liệt có thể hận hắn đến vậy?
|
Chương 4 : Chứng nhận thợ săn.
Trần Mộc gần như là vô ý thức, đi tới nhà bơi nơi gặp Lâm An Liệt lúc trước. Tại thời đại khuyết thiếu tài nguyên nước này, bơi lội là vô cùng xa xỉ. Toàn bộ Tinh Vân thành cũng chỉ có một nhà bơi mà thôi. Ngày trước, mỗi lần đi săn thú trở về, Trần Mộc đều đến nơi này hưởng thụ một chút và cũng ở chỗ ấy lần đầu tiên gặp được người đẹp mà “đơn thuần” Lâm An Liệt.
Mạt thế qua đi, số lượng đàn ông trên thế giới vẫn nhiều hơn phụ nữ, cho dù mấy trăm năm trôi qua, tỉ lệ nam nữ mới đạt đến 3/2. Lúc trước, khi xảy ra mạt thế, rất nhiều trẻ con, người già và phụ nữ chết đi, mà sau khi căn cứ sinh tồn thành lập, tỉ lệ nam nữ đạt tới mức kinh người là 30/1. Lúc ấy hầu như mỗi người phụ nữ đều rất quý giá, nhà nước kêu gọi việc để ý đến sự sống của phụ nữ là trên hết, những thứ khác là phụ. Mỗi một người phụ nữ, chỉ cần còn khỏe mạnh, thì sau khi sinh con mà có thể tiếp tục mang thai lần thứ hai thì nhất định phải mang thai trong nửa năm tiếp theo. Nếu không thể thụ thai tự nhiên, quốc gia sẽ giúp làm ống nghiệm để thụ thai miễn phí, mặt khác tất cả mọi đứa trẻ đều được nhà nước nuôi dưỡng.
Ở thời đại đó, hầu như mỗi phụ nữ đều có từ mười đứa con trở lên mà thậm chí còn có vài người kết hôn trên mười lần.
Sau này, qua mấy trăm năm phát triển, số lượng phụ nữ chậm rãi tăng lên, nhưng muốn trở lại giống với trước kia là rất khó. Hơn nữa, mấy trăm năm tiếp theo, bởi vì số lượng đàn ông quá nhiều, việc hai người đàn ông ở chung với nhau đã vô cùng bình thường.
Thời điểm ban đầu, hai người phụ nữ mà muốn ở cùng một chỗ phải chấp nhận sinh con bằng ống nghiệm để duy trì nòi giống nhưng tới bây giờ đã không còn yêu cầu như vậy nữa.
Bởi vì nguyên nhân do xã hội, Trần Mộc đương nhiên cũng không để ý khi có một người bạn lữ đồng tính, mà con nối dõi thì có thể tìm người mang thai hộ. Thậm chí, ngày nay còn có cả phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Trần Mộc lời nói nhiệt tình, cưng chiều Lâm An Liệt lên tới tận trời, lại bị gã đạp xuống địa ngục.
Lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ về Lâm An Liệt ra khỏi đầu, Trần Mộc xoay người rời khỏi nhà bơi đi về phía hiệp hội thợ săn. Chỉ cần đăng kí, hắn có thể dựa vào trình độ học vấn của mình trở thành thợ săn dị thú cấp một. Mặt khác, chỉ cần có chứng nhận thợ săn là hắn có thể mang theo trang bị ra khỏi thành tiến hành săn thú.
Kỳ thật, nói là chứng nhận thợ săn, cũng chỉ là thêm một tin tức vào bộ đàm mà thôi.
Tốc độ đăng kí rất nhanh, chỉ cần đem bộ đàm cá nhân kết nối với máy tính của hiệp hội thợ săn thì có thể lập tức hoàn thành đăng kí. Bởi vậy, thời gian Trần Mộc lấy chứng nhận thợ săn chỉ mất có một buổi trưa.
Trần Mộc nhớ kĩ đời trước, bản thân chưa ăn gì đã ra khỏi thành, trang bị mang theo cũng không đầy đủ, cuối cùng chỉ đánh bại một con kiến thú đã phải trở về. Có điều, rất nhiều người lần đầu tiên ra ngoài ngay cả một con kiến thú cấp thấp nhất cũng không đánh được.
Trải qua mạt thế, tiền giấy đã không còn được lưu hành, có một khoảng thời gian tất cả mọi người đều lấy vật đổi vật, sau này thì có điểm tín dụng.
Bộ đàm cá nhân của mỗi người đều có thể ghi lại số điểm tín dụng ở ngân hàng của họ, khi muốn giao dịch thì kết nối là được.
Trần Mộc lúc này có hơn hai vạn năm nghìn điểm tín dụng, Trần Khải giáo dục hắn vô cùng nghiêm ngặt, lại càng không cho hắn nhiều tiền tiêu. Bởi vậy những điểm tín dụng này ngoại trừ một nửa là tiền sinh hoạt để dành, nửa còn lại là do hắn đi làm công kiếm được.
Muốn tìm được việc làm trong thành thị cũng không phải là điều dễ dàng, ngành dịch vụ ngày nay đã suy giảm rất nhiều, so với trước mạt thế hoàn toàn không giống nhau. Nhà nước thậm chí đã đưa ra văn bản rõ ràng, qui định cấm thuê bảo mẫu và người hầu. Đương nhiên, có trẻ con và người già cần được chăm sóc thì có thể mang đến viện phúc lợi. Nơi đó có công hội giúp đỡ miễn phí chăm sóc trẻ con cho những gia đình bận rộn, cũng thu nhận những cô nhi và người già không nơi nương tựa.
Chỗ Trần Mộc làm công trước đây là một nhà hàng cao cấp. Hiện nay quán thức ăn nhanh không ít nhưng nhà hàng cao cấp như vậy lại hiếm thấy. Đi nhà hàng cao cấp ăn một bữa, giá thấp nhất cũng phải hơn một nghìn điểm tín dụng mà một phần thức ăn nhanh bình thường lại chỉ tốn hơn hai mươi điểm tín dụng. Khi đó hắn hay làm việc vặt tại nhà bếp như mang chén đĩa bẩn để vào máy rửa bát tiết kiệm nước, xử lý các loại thịt và rau dưa, mỗi ngày làm việc đến sáu giờ tối. Làm việc một năm như vậy cũng chỉ nhận được một vạn điểm tín dụng, còn không đủ cho vài người ăn một bữa xa xỉ ở nhà hàng cao cấp.
Hơn hai vạn điểm tín dụng, có thể để một nhà ba người nhịn ăn nhịn tiêu quá một năm nhưng nếu muốn mua trang bị thì sẽ không đủ, chẳng hạn như hắn sau này mua chiến xa cao cấp R-Z7, ước chừng phải khiến hắn tích góp từng tí từng tí một, mấy năm mới đủ năm trăm vạn điểm tín dụng. Sau này duy trì hàng năm cũng phải tốn hơn mười vạn điểm tín dụng, hơn nữa còn năng lượng và vô vàn những thứ khác…
Hơn hai vạn điểm tín dụng ngày nay, muốn mua một chiếc chiến xa rẻ nhất cũng không đủ.
Có điều tuy chưa thể mua được chiến xa nhưng có thể thuê một chiếc. Việc ngu ngốc đi ra khỏi thành giống như đời trước, Trần Mộc không muốn tiếp diễn một lần nữa. Hắn thuê một chiếc chiến xa hai bánh, dựa vào thân phận của mình có thể chích ra nộp một vạn tiền thế chấp. Sau đó hắn mua dầu chống phóng xạ, súng laser thì chưa mua nổi nhưng có thể mua một chiếc chiến đao. Trần Mộc chọn một thanh chuôi dài, tốn hơn năm nghìn điểm tín dụng.
Kính bảo vệ, giày lính đều được Trần Mộc chọn tốt, mà sau khi mua toàn bộ xong thì trên người chỉ còn lại một trăm linh bảy điểm tín dụng
Tìm một nhà hàng bán đồ ăn nhanh, mua một phần cơm xa hoa tốn ba mươi điểm tín dụng.
Trần Mộc nhã nhặn ăn, ngày nay giá cả thức ăn rất cao, 30 điểm tín dụng một phần đồ ăn cũng chỉ là hai khối thịt của hai loài khác nhau, một bát canh thịt, trong đó có vài miếng nhỏ rau rưa mà thôi.
Ăn uống no đủ, Trần Mộc liền mở chiến xa đi ra ngoài thành. Tinh Vân thành có tường thành rất cao, cửa thành lại không lớn, ở đó có lính canh gác, sau khi xem bộ đàm cá nhân của Trần Mộc liền để hắn ra khỏi thành.
Chiến xa hai bánh so với bốn bánh thì linh hoạt hơn nhưng không tiện để mang theo đồ đạc, cũng không thể cung cấp phòng hộ đầy đủ. May thay Trần Mộc không có ý định đi xa, chỉ dự định tìm vài con dị thú cấp một ở xung quanh để luyện tay một chút.
Dị thú biến dị cũng không phải đột nhiên mà có, đó là cả một quá trình mà trong quá trình này những con côn trùng sinh sôi nảy nở nhanh chóng may mắn chiếm được lợi ích. Trước đây côn trùng rất nhỏ mà nay đã biến dị đến độ cao lớn như con người. Dị thú cấp một, cấp hai phần lớn đều là côn trùng. Cũng may, tuy rằng số lượng côn trùng nhiều, biến dị cũng nhiều nhưng điều kiện phát triển lại kém động vật có vú. Bởi vậy cho tới tận bây giờ, côn trùng biến dị cường đại nhất cũng chỉ là một dị thú cấp bốn.
Những loại dị thú biến dị cao cấp nhất hầu như số lượng đều rất thưa thớt nhưng đều là loại động vật có vú thực lực cường đại. Ví dụ như hiện tại, mọi người đều biết thú biến dị cấp chín là sư tử và hổ có số lượng vô cùng ít, cũng phải nói nếu chúng có số lượng như côn trùng thì con người đã không sống nổi.
Làm thợ săn dị thú, thực lực rất quan trọng nhưng kinh nghiệm cũng quan trọng không kém. Trần Mộc cũng không phải dị năng giả, năm nay hắn mới hai mươi tuổi, bởi vậy thực lực không hề cường đại. Thế nhưng, hắn lại có kinh nghiệp của một thợ săn cấp bốn ở kiếp trước. Khi ấy, hẳn tưởng chừng sẽ lên cấp, nhưng tất cả đều bị Lâm An Liệt phá hủy.
Có kinh nghiệm của quá khứ, Trần Mộc đối phó với một vài con dị thú cấp một hiển nhiên không khó. Mặt khác, hôm nay hắn không mang đầy đủ trang bị lại là lần đầu tiên rời nhà cho nên cũng không có ý định đi tìm dị thú cao cấp hơn để tránh phiền phức. Chu vi xung quanh thành thị chủ yếu chỉ tồn tại dị thú cấp một có số lượng đông đảo. Một mặt là do dị thú cấp một số lượng nhiều dễ sinh sôi nảy nở, mặt khác là do những con dị thú cấp hai , ba đều bị thợ săn dị thú trung cấp khi trở về thành giết chết. Mà từ cấp bốn trở lên nếu dị thú xuất hiện xung quanh thành sẽ bị thành chủ phái người đi giết.
Trần Mộc dọc theo đường đi thấy một vài chiến xa của thợ săn dị thú đi về phía xa. Đi săn dị thú cấp một không có lợi ích gì nhiều, phần lớn mọi người sẽ đi vào chỗ rất xa thành thị để săn dị thú cao cấp. Mặc dù những người này thực lực không mạnh nhưng họ sẽ tổ chức thành đoàn đội để đi săn dị thú cấp hai, cấp ba. Trên người dị thú ngoài trừ thịt, còn có rất nhiều thứ có tác dụng, nếu may mắn có thể đổi không ít điểm tín dụng.
|