Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng
|
|
Chương 15 “Hừ, ngươi vừa rồi kiên quyết ôm ta đi ra làm gì?” A Ly vẫn là không cam lòng. “Nơi đó rất nguy hiểm.” Đông Vân Tường Thụy đơn giản trả lời. “Ngươi thực tin có người đuổi giết hắn?” A Ly hỏi. “Ân.” Đông Vân Tường Thụy gật gật đầu. Thấy thái độ Đông vân Tường Thụy thật sự không giống như nói dối, A Ly cũng có chút lo lắng cho lão khiếu hóa kia, “Chúng ta không phải là nên lưu lại giúp hắn sao?” “Hắn không cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta lưu lại, sẽ chỉ làm hắn phân tâm mà thôi.” “Nghe ngươi nói như vậy, giống như hắn rất lợi hại? Bất quá dù thế nào ta cũng không cảm thấy được hắn là võ lâm cao thủ nha?” A Ly cho rằng chính mình chỉ cần dùng một ngón tay, cũng có thể đẩy ngã hắn. Chỉ Thủy lắc đầu nói: “Ngươi không thấy người vừa rồi sao. Hắn thổ nạp hữu trí, hô hấp đều đều, rõ ràng là người có nội lực cực kỳ thâm hậu, hẳn chính là cao thủ danh tàng nhi bất lộ. . . . . . Hơn nữa nội công của hắn, hình như xuất thân từ Niếp gia.” “Chỉ Thủy, ngươi xác định?” Đông Vân Tường Thụy đột nhiên khẩn trương . “Cái gì nha?” A Ly nghe không hiểu. “Niếp gia đã từng chịu cảnh diệt môn , như thế nào có thể còn có truyền nhân.” “Tiểu vương gia, chẳng lẽ ngươi không biết là niên kỉ người này cùng lúc lại rất giống Niếp Nguyên Trinh sao?” “Niếp Nguyên Trinh?” “Đúng vậy, chính là tiền triều ngự tiền thị vệ Đô Thống —— Niếp Nguyên Trinh.” “Đó là người nào nha?” A Ly truy hỏi kỹ càng sự việc. Chỉ Thủy nói tiếp: “Niếp Nguyên Trinh từ nhỏ thành thục các môn thần công bí tịch, được ví như thần đồng, sau khi về triều làm quan, cũng rất được trọng dụng, lên chức rất nhanh. Nhưng khoảng hơn hai mươi năm trước, Niếp gia đột nhiên gặp tai họa bất ngờ, Niếp gia cao thấp gần trăm mạng người, trong một đêm mà chết không còn ai, sau khi kiểm tra thi thể người chết, mới phát hiện chỉ thiếu Nhiếp Nguyên Trinh. Cho nên có người phỏng đoán, hắn vẫn còn sống.” A Ly kinh hô: “Thực nhìn không ra!” Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, một lão khiếu hoa mà cũng có lai lịch đến vậy. A Ly càng nghĩ càng hối hận, người ta anh hùng mạt lộ, cả nhà bị giết, không thể không dựa vào việc bán tiểu thuyết để kiếm sống, cả người bản lĩnh lại không có chỗ thi triển, thật sự là rất đáng thương . . . . . . Chính mình cư nhiên còn không thông cảm, nói châm chọc. . . . . . A Ly đột nhiên quyết định: “Ta phải trở về giải thích với hắn!” Dứt lời, A Ly bỏ lại Đông Vân Tường Thụy cùng Chỉ Thủy, quay đầu chạy về. Nhưng mới vừa chạy được hai bước, đã bị Đông Vân Tường Thụy túm trở về. “A Ly cô nương, ngươi sẽ không muốn gây thêm phiền phức đấy chứ. Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Niếp tiền bối nói, không muốn chết liền rời đi, đang có không ít người ngựa chạy về hướng này.” Không ai biết chân tướng của việc Niếp gia bị diệt môn hơn hai mươi năm trước, cũng không ai biết Niếp gia hơn hai mươi năm trước, đến tột cùng đã trêu chọc người nào. Nhưng có thể tưởng tượng, địch nhân kia nhất định là một kẻ thực sự đáng sợ, có thế lực bao trùm thiên hạ, bằng không tuyệt không thể chỉ trong một đêm mà huyết tẩy Niếp gia, lại không thể truy tra ra hung thủ. Đây là lần đầu tiên Đông Vân Tường Thụy dùng biểu tình đứng đắn như thế nói chuyện với A Ly, A Ly cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng đột nhiên lạnh một chút, thấp giọng nói: “Chính là, ta còn là cảm thấy được. . . . . .” Nếu giờ không quay về xin lỗi, chỉ sợ lương tâm hắn sẽ bị cắn rứt. Gặp A Ly do do dự dự, như là còn muốn trở về, Chỉ Thủy tiến lên nói: “Còn chê ngươi nhiễu loạn vẫn còn chưa đủ sao?” “Nhưng là. . . . . . Tổng cảm thấy được rất kỳ quái. . . . . .” Kinh ngạc nhìn đường về, A Ly có chút lo lắng, “Nếu hắn biết có người muốn giết hắn, nhưng lại cách xa tới mười dặm, vì cái gì không trốn đi?” “Đại khái. . . . . . Là muốn một cái kết thúc sao?” Đông Vân Tường Thụy thấp giọng đoán nói. “Kết thúc?” A Ly lập lại một lần, cảm thấy chính mình giống như nghe được một cái từ rất xa lạ, “Nói như vậy, trong chốc lát nữa, địa phương này sẽ kéo tới một màn tinh phong huyết vũ sao?” “Đúng vậy, cho nên mới kêu ngươi đi mau.” Đông Vân Tường Thụy nói, “Nếu cứ ngây ngốc ở đây thêm một giây nào nữa, liền sinh thêm nhiều nguy hiểm. Tuy rằng không biết đến tột cùng là ai muốn tìm hắn kết thúc, nhưng chúng ta cũng chỉ là hậu bối, không nhúng tay vào thì hảo hơn.” A Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy được Đông Vân Tường Thụy nói cũng có đạo lý. Tuy rằng A Ly đối với chuyện sắp phát sinh cũng có chút tò mò, lại lo lắng, nhưng cuối cùng nhịn xuống không có tái trở lại. Lúc này, chỉ thấy Chỉ Thủy cầm chút thủ ghim sâu vào đất, cúi người vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc bẩm báo Đông Vân Tường Thụy nói: “Những người đó cũng sắp tới rồi! Chúng ta đi con đường này, thực sẽ đụng độ!” “Vậy trước tránh một chút đi. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy vừa nói xong, đã bắt đầu nhìn bốn phía chung quanh, xem có cái gì … hay địa phương nào có thể tạm thời né tránh. Nhưng đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng kêu lớn của một con chim to, ba người đều bị hoảng sợ, chỉnh tề nhất trí ngẩng đầu —— chỉ thấy trên đỉnh đầu có một con diều hâu đang lượn vòng! “Diều hâu?” A Ly kinh ngạc thốt lên, hắn không nghĩ tới chính mình có thể tại nơi trồng trọt này nhìn thấy diều hâu. Mà Chỉ Thủy phản ứng lại càng thêm kỳ quái, hắn nhìn con diều hâu kia, thấp giọng tự nói một câu: “Thất Thất?” “Thất Thất?” A Ly mạc danh kỳ diệu quay đầu lại nhìn Chỉ Thủy. Lúc này, Đông Vân Tường Thụy cũng tiến đến, sắc mặt ngưng trọng hỏi Chỉ Thủy: “Ngươi xác định nó là Thất Thất?” Chỉ Thủy gật gật đầu, tiến lên từng bước, nhìn lên lên con đại ưng chỉ bay lượn trên đỉnh đầu bọn họ, khúc chỉ nhập khẩu, thổi ra một tiếng tiêu âm hưởng lượng. Tiêu âm chưa tắt, không trung liền truyền đến một tiếng ưng minh bén nhọn—— đúng là đáp lại tiếng con diều hâu kia! Hơn nữa còn bay vọt về phía Chỉ Thủy! “A!” A Ly hét lên một tiếng, bị dọa phải lui về phía sau từng bước. Mà Chỉ Thủy lại vươn cánh tay phải, tựa hồ như đang nghênh đón con diều hâu kia đến. Lúc này, chỉ thấy con diều hâu đập cánh vài cái, thân thể khổng lồ linh hoạt đậu trên tay Chỉ Thủy, còn dùng cánh vỗ vỗ đầu Chỉ Thủy, giống như là đang chào hỏi lão bằng hữu. A Ly thấy vậy sửng sốt sửng sốt, đối Chỉ Thủy sùng bái lại gia tăng vài phần. Nghĩ thầm về sau có cơ hội, nhất định phải kêu Chỉ Thủy dạy mình dưỡng lão ưng. “Chỉ Thủy đại ca nha. . . . . .” A Ly vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười, tới gần Chỉ Thủy, chỉ chỉ kia con ưng, hỏi, “Là ngươi dưỡng sao? Ta nghe ngươi vừa rồi gọi hắn Thất Thất. . . . . . Thất Thất, là tên của hắn sao?” “Không phải.” Chỉ Thủy không mang theo cảm tình trả lời, thanh âm tựa như đang đọc báo cáo không có tiết tấu, ” Con diều hâu này không phải của ta, mà là của bằng hữu ta. Thất Thất, là bằng hữu của ta đặt tên cho nó.” ” Bằng hữu của ngươi là ai nha?” A Ly tiếp tục hỏi. Nhưng lần này, Chỉ Thủy nhưng không có lập tức trả lời, mà là quay đầu đối Đông Vân Tường Thụy nói: “Thiếu chủ, xem ra Thiển Thương cũng đến kinh thành .” —— Thiển Thương? A Ly lại nghe thấy một cái tên xa lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ con diều hâu kêu Thất Thất này, là của cái người gọi Thiển Thương kia dưỡng?
|
Chương 16 Bởi vì Thất Thất đột nhiên xuất hiện, quấy rầy nguyên bản kế hoạch tìm chỗ tránh né của Đông Vân Tường Thụy. Bị chậm trễ như vậy, còn muốn trốn, thời gian quả không kịp. Chỉ thấy phía trước bụi mù bốc lên vàng cả một vùng, tiếp theo vùng đất dưới chân cũng truyền đến một trận kịch chấn. Ngay cả thời gian nháy mắt cũng không có, một đoàn mã đội vội vàng, liền xuất hiện trước mắt bọn họ! Bụi mù tán đi, đoàn ngựa thồ càng ngày càng gần, dần dần có thể nhận ra tướng mạo người kỵ mã. “Thiển Thương? !” Đông Vân Tường Thụy cùng Chỉ Thủy đồng thời nhận ra người cầm đầu kia, không hẹn mà cùng hít vào một ngụm lương khí. Tuy rằng vừa rồi nhìn thấy Thất Thất, bọn họ đều đã đoán được, Thiển Thương ngay tại phụ cận. Nhưng không nghĩ tới —— hắn lại mang theo ước chừng năm mươi kỵ mã đoàn đồng thời xuất hiện! ? “Thiếu chủ?” Lúc này, người được xưng là Thiển Thương kia cũng nhận ra Đông Vân Tường Thụy, xoay người xuống ngựa, vội vàng đi tới thi lễ, vội vàng hỏi: “Thiếu chủ, người sao lại ở chỗ này?” “Ta mới phải hỏi ngươi, không hảo hảo ở lại Đại Lý, chạy đến kinh thành làm gì?” “Là mệnh lệnh của Vương gia, việc này nói ra thì dài, sau này ta tái cùng Thiếu chủ giải thích.” Thiển Thương tuyệt ít rời khỏi Đại Lý, trừ phi sự tình thật sự quan trọng đại, làm cho Đại Lý vương cảm thấy ngoại trừ Thiểu Thương ra, những người khác đều không thể phó thác, mới có thể lệnh Thiển Thương đi làm. Vừa nghe là mệnh lệnh của Vương gia, Đông Vân Tường Thụy cùng Chỉ Thủy nhìn nhau, ẩn ẩn cảm thấy được sự tình cũng không đơn giản. Lần này Thiển Thương suất lĩnh, đến kinh thành chỉ là thường phục thị vệ, tổng cộng năm mươi người, tất cả bọn họ đều lệ thuộc trực tiếp vào Đại Lý vương thất quân cận vệ – thành viên Hổ báo kỵ . Thống lĩnh Hổ báo kỵ chính là Đại Lý vương bản nhân, trừ bỏ Đại Lý vương, không ai có thể chỉ huy bọn họ. Nhập đội phía trước, mỗi danh sĩ binh đều trải qua tinh khiêu tế tuyển, mới có được thực lực võ tướng. Có thể nói là cường nhân trong những cường nhân, tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Mà Hổ báo kỵ, lại còn là một chi được xưng tụng bách chiến bách thắng, đội kỵ binh truyền kỳ. Bọn họ nhân số tuy rằng không quá hai vạn, nhưng lúc ở Đại Lý đối kháng chiến đấu với các dân tộc thiểu số phía nam, lũ kiến kì công, bưu hãn vô cùng. Mà người cùng Đông Vân Tường Thụy nói chuyện kia, chính là Thiển Thương, hổ báo kỵ hữu quân Đô Thống. Hắn nhảy xuống ngựa, cùng Đông Vân Tường Thụy đứng chung một chỗ. Hai người thân cao xấp xỉ, nhưng dung mạo cử chỉ trong lúc đó, Thiển Thương lại có vẻ thành thục hơn. Bất quá nhìn từ ngoài, hắn niên kỉ cũng không lớn, nhiều nhất bất quá hai mươi lăm hai mươi sáu, một cái bím tóc mềm mại rời ra khoát lên trên vai, mặt mày dị thường thanh tú. Hơn nữa nếu so sánh với các nam nhân khác, làn da hơi hiển trắng nõn, khiến cho hắn ở trong đám người phi thường nổi bật. “Hắn là người nào?” Thiển Thương chỉ chỉ A Ly, hỏi Đông Vân Tường Thụy. “Là . . . . .” Đông Vân Tường Thụy ấp úng, mặt đỏ đứng lên, trộm liếc nhìn A Ly một cái, gặp A Ly không có phản ứng gì, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ khi ở trước mặt nhiều người như vậy, cao giọng tuyên bố A Ly là lão bà tương lai của hắn. Cho nên đành phải tiến đến bên tai Thiển Thương, hạ giọng nói: “Là Vương phi ta tuyển.” “Nguyên lai là Vương phi.” Ai ngờ Thiển Thương tuyệt không thông cảm Đông Vân Tường Thụy thẹn thùng, đảm đương khuếch đại âm thanh, dùng âm lượng bình thường thuật lại lời Đông Vân Tường Thụy vừa nói. Lúc này, thành viên hổ báo kỵ cũng ồn ào hẳn lên, nhìn về phía A Ly. A Ly một trận ác hàn, nghĩ thầm cái vấn đề nghiêm trọng này. Đều do chính mình không sớm giải thích rõ ràng với Đông Vân Tường Thụy, mà kéo dài tới hôm nay. Nếu để cho bọn họ biết mình là nam nhân, không biết Đông Vân Tường Thụy sau này, còn có mặt mũi quay về Đại Lý quốc. “Hắn không phải nam nhân sao?” Thiển Thương đột nhiên tuôn ra một câu, khiến A Ly sợ tới mức chân bước sau nửa bước, một câu “ ngươi như thế nào biết” đã muốn nhảy đến miệng, thiếu chút nữa là nói ra ! Lại bị một trận cười vang của Đông Vân Tường Thụy cắt ngang. “Thiển Thương, ngươi không có mắt sao? A Ly rõ ràng chính là nữ nha.” Đông Vân Tường Thụy một bên cười, một bên nói. “ngươi mới là người không có mắt a!” A Ly ở trong lòng oán giận. “Thật không?” Thiển Thương giống như là có điểm không tin, nhưng nghe Đông Vân Tường Thụy khẳng định như vậy, cũng liền bớt nghi ngờ. “Đúng rồi. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy đột nhiên nghĩ đến chính sự, vội vàng hỏi, “Ngươi lần này đến kinh thành đến tột cùng vì cái gì?” Thiển Thương nói: “Vì tìm một người.” “Ai?” “Niếp Nguyên Trinh.” “Hắn? !” Không chỉ có là Đông Vân Tường Thụy, liền ngay cả A Ly cùng Chỉ Thủy, cũng đều giật mình.
|
Chương 17 Hơn hai mươi năm trước, hoàng hậu Hy Tương vương triều cùng vị Trân phi mà tiên đế vô cùng sủng ái, đồng thời mang long thai. Vì thế tiên đế hạ chiếu, ai sinh hạ nam hài trước, liền lập vi thái tử. Chiếu thư vừa ban, Trân phi biết hoàng hậu vì muốn địa vị được củng cố, nhất định sẽ ra tay hạ độc thủ với mình và thai nhi trong bụng. Vì thế Trân phi thỉnh cầu tiên đế, cho phép nàng ở một gian tự miếu vùng ngoại ô để tĩnh tâm dưỡng thai. Tiên đế không một chút nghi ngờ, lập tức đáp ứng. Không bao lâu sau, Trân phi ở ngôi tự miếu lặng lẽ sinh hạ hoàng tử. Vì bảo trụ tánh mạng đứa nhỏ, Trân phi nói dối với tiên đế rằng nàng sinh non, sau đó lại bí mật phó thác hoàng tử cho ngự tiền thị vệ Đô Thống —— Niếp Nguyên Trinh. Nàng hy vọng Niếp Nguyên Trinh có thể thu dưỡng tiểu hoàng tử, hơn nữa sẽ nuôi nấng tiểu hài tử lớn lên trở thành người của Niếp gia. Trân phi tín nhiệm Niếp Nguyên Trinh, đối Niếp Nguyên Trinh có đề cử chi ân, Niếp Nguyên Trinh đối Trân phi phi thường kính trọng, hơn nữa hắn võ nghệ cao cường, quang minh lỗi lạc, là người đáng để phó thác. Trân phi nói với Niếp Nguyên Trinh, nàng không cầu tiểu hoàng tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, mà chỉ mong hắn có thể bình an lớn lên. Tuy rằng trong cơ thể hắn chảy long huyết, nhưng hy vọng hắn có thể rời xa triều đình, rời xa nơi chính trị phân tranh đầy mùi máu tươi. Cho dù hắn cùng nàng vĩnh viễn cũng không thể nhận mặt nhau, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy hắn bình an lớn lên, chính nàng cũng cảm thấy mãn nguyện. Trong tình huống đó, nếu để hoàng hậu biết được Trân phi hạ sinh hoàng tử trước, không chỉ có tiểu hoàng tử, liền ngay cả tính mạng của trân phi cũng khó có thể bảo toàn. Niếp Nguyên Trinh biết rõ sự tình lợi hại, hắn quỳ gối trước mặt Trân phi, thề với trời đất nguyện lấy sinh mệnh bảo hộ tiểu hoàng tử. Trân phi nghe xong lệ vương đầy mặt, đem tiểu hoàng tử vẫn còn chưa mở mắt giao cho hắn, nhìn hắn ôm lấy tiểu hoàng tử hạ sơn. Tiên đế đối với chuyện Trân phi sanh non tuy rằng sâu sắc tiếc hận, nhưng không lâu sau đó, liền dần dần phai nhạt. Hoàng hậu bên kia cũng không có động tĩnh gì, ngay tại thời điểm Trân phi nghĩ hết thảy mọi chuyện đều đã muốn trần ai lạc định, huyết án đã xảy ra! —— Niếp gia cao thấp hơn một trăm nhân khẩu, tất cả đều bị giết chết chỉ trong một đêm! Niếp gia mang họa diệt môn! Không ai biết Niếp gia vì sao mà chết, cũng không ai biết hung thủ là ai, bởi vì dù có tra như thế nào cũng tra không ra! Tất cả chuyện tình, chỉ có Trân phi biết, hung thủ chính là hoàng hậu, thế lực vô cùng lớn. Cho dù nàng biết, cũng không có biện pháp gì, gần nhất là sẽ mang tội khi quân; thứ hai, thế lực của nàng không thể nào bì kịp với hoàng hậu có thừa tướng chống lưng, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn mà sống. Bất quá cũng may sau khi dọn dẹp hiện trường huyết án, không hề phát hiện thi thể của tiểu hoàng tử cùng Niếp Nguyên Trinh. Trân phi mỗi ngày thắp hương bái Phật, khẩn cầu bình an cho bọn họ. Trong lúc này, Niếp Nguyên Trinh đã dùng tới biện pháp cuối cùng, rốt cục cũng liên hệ lại được với Trân phi, hơn nữa còn gửi tín cáo cho nàng nói rằng, tiểu hoàng tử chẳng những không chết, mà còn đang ở chung với mình. Hắn lúc nào cũng ghi nhớ lời hứa của mình lúc trước—— sẽ dùng sinh mệnh của hắn để bảo vệ sự an toàn cho tiểu hoàng tử. Trân phi trong lòng sốt ruột, hy vọng có thể gặp mặt tiểu hoàng tử, vì thế đã cùng Niếp Nguyên Trinh ước định thời gian và địa điểm bí mật để gặp mặt. Nhưng khi tới ngày ước định ấy, Trân phi lòng tràn đầy hy vọng cùng chờ đợi, lại hóa thành một hồi ác mộng khắc cốt trùy tâm! Bởi vì đợi nàng không phải là Niếp Nguyên Trinh và hài tử, mà là hoàng hậu, còn có một khối —— thi thể trẻ con! Một tiểu hài tử còn không tới một tháng tuổi, bên trong cái túi da bị máu tươi nhiễm hồng, đưa đến trước mặt Trân phi. Trân phi vạch ra một góc cái bao, liền thấy hé ra một đôi gò má trắng bệch tím tái! 『 a! 』 một tiếng thét chói tai, nàng ngã ngồi trên mặt đất. —— đó là đứa con của nàng! Thời điểm nàng đem hắn đi, hắn vẫn ngủ thật say, hai má đỏ bừng tựa như quả táo chín mọng vào mùa thu, trên người vẫn còn vương lại một mùi nãi hương thản nhiên; nhưng đến khi hắn trở lại trước mắt mình, thì đã biến thành một khối thi thể lạnh lẻo, cổ họng gần như bị chặt đứt, khóe miệng vết máu chưa khô, ánh mắt vẫn là nhắm. . . . . . Hơn nữa lần này, vĩnh viễn cũng không bao giờ mở ra. Nàng là mẹ hắn, nhưng nàng thậm chí chưa từng nhìn kỹ hắn lần nào. . . . . . Trong từng giấc mộng, nàng chỉ mong một ngày nào đó có thể được sờ sờ đầu hắn, có thể nhìn thấy hắn, nói chuyện với hắn, có thể nhìn hắn cười, nhìn hắn khóc, nhìn hắn bình an lớn lên ở Niếp gia, nhìn hắn gây dựng sự nghiệp, nhìn hắn cưới vợ bạc đầu giai lão. . . . . . Nhìn hắn cả đời hạnh phúc, bình an. Vì giấc mộng bé nhỏ không đáng kể này, nàng thậm chí có thể buông tha cơ hội được nghe hắn gọi mình một tiếng ‘nương’, thậm chí có thể bỏ luôn cả sự sủng ái của tiên đế, thậm chí có thể vứt bỏ cả hạnh phúc được làm mẹ của mình. Nhưng tất cả điều này, đều đã bị sự thật tàn nhẫn không thể chấp nhận trước mắt, phá nát. Hài tử của nàng, xương cốt của nàng, máu thịt của nàng, đã hóa thành một khối thi thể không bao giờ mở mắt, bị người tùy ý ném xuống đất. Trân phi thủy chung không khóc, lệ của nàng, tất cả đều hóa thành huyết, tích ở trong lòng. Thanh âm của hoàng hậu từ đỉnh đầu truyền đến, nói với nàng, Niếp Nguyên Trinh vi cầu bảo mệnh, chủ động giao ra tiểu hoàng tử. Trân phi đương nhiên không tin, nhưng cái chết của tiểu hoàng tử, là một đả kích quá lớn với nàng, khiến nàng một phen bạo bệnh. Nhưng ngay cả như vậy, Trân phi vẫn là chờ mong có một ngày, Niếp Nguyên Trinh có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, nói cho nàng hết thảy chân tướng. Sau đó, cái ngày Trân phi chờ đợi rốt cuộc đã đến, thời điểm nàng ở tự miếu tĩnh dưỡng. Đối mặt với Niếp Trinh nguyên đột nhiên xuất hiện, Trân phi có vẻ phi thường bình tĩnh, nàng còn nói với hắn một câu: “Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, không có vi phạm lời hứa lúc trước, ta sẽ nghe ngươi giải thích. Bằng không —— ngươi đi đi! Đừng nói gì cả!” Sau đó Trân phi quay lưng lại, lẳng lặng chờ đợi. Nàng rất mực hy vọng Niếp Trinh Nguyên có thể giống như trước đây, chân thành nói với nàng hắn không có thẹn với lời thề, tự nói sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của Trân phi, cũng không có chủ động đem hoàng tử giao cho hoàng hậu, càng không có làm cho tiểu hoàng tử chết ở trên tay hoàng hậu. Nhưng mà, tất cả chờ đợi, quy về yên lặng —— Trân phi không hề nghe thấy Niếp Nguyên Trinh có bất kỳ lời giải thích nào. Rốt cục, không biết đợi bao lâu, Trân phi rốt cục nhịn không được , nhìn lại —— Niếp Nguyên Trinh sớm không thấy bóng dáng! Hắn thế nhưng đi rồi, một câu cũng không có lưu lại mà bước đi ! Hắn đi, chứng minh hắn vấn tâm hữu quý (tự cảm thấy hổ thẹn với lòng)! Chứng minh hắn hổ thẹn với lời thề lúc trước, chứng minh hắn không còn lời nào để nói, chứng minh hắn không có gì để giải thích! —— kia một khắc, Trân phi hoàn toàn điên rồi. Lệ của nàng, máu của nàng, đau của nàng, hối của nàng, hận của nàng—— Tất cả đều hóa thành 『 a 』 một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tê tâm liệt phế vang vọng trong bầu không khí tịch mịch của ngôi cổ tự! Những ngày sau đó, Trân phi bạo bệnh không dậy nổi, suốt ngày bầu bạn cùng chén thuốc. Bệnh của nàng, gần hai mươi năm, hơn nữa dù cho có trị như thế nào cũng trị không dứt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Rốt cục, không lâu sau khi tân đế Mạc Triêu Dao đăng cơ, nàng thác nhân thỉnh cầu hoàng hậu, nói bệnh tình của mình ngày một nặng, cũng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng trước khi chết chỉ có một cái tâm nguyện, chính là có thể đem thi cốt mai táng ở quê hương —— Đại Lý. Trân phi, bản họ 『 Đông Vân 』, là hoàng thất Đại Lý, thân tỷ tỷ của Đại Lý Vương lúc năm tuổi. Hơn hai mươi năm trước, vì tình ban giao hòa hữu giữa Hy Tương và Đại Lý, nàng thân vượt ngàn dặm từ Đại Lý vào Trung Nguyên, trở thành Trân phi của Hy Tương hoàng đế. Mặc cho lúc ở Đại Lý thân thế hiển hách như thế nào đi nữa, nhưng khi vừa đến vương triều ngàn dặm xa cách này, liền trở thành một người không thân không thích, không có bằng hữu, đồng nghĩa trở thành một người đáng thương, ngay cả tiểu hài tử mang dòng máu duy nhất kết nối nàng và Hy Tương, cũng đã chết hơn hai mươi năm trước, chết trước khi tròn một tuổi. . . . . . Lúc thời điểm kia bắt đầu, Trân phi cũng đã chết. Hoàng hậu biết, cho nên mới đồng ý để nàng quay về Đại Lý. Ngày liên nhân của Đại Lí và Hy Tương, Trân phi chỉ là vật hi sinh. Nếu hơn hai mươi năm trước, Trân phi đem chuyện hoàng hậu sát hại hoàng tử kể lại với Đại Lý vương. Như vậy Hy Tương cùng Đại Lý, nhất định binh nhẫn tương kiến. Bởi vì biết rõ điều này, Trân phi mới quyết định giấu diếm tất cả mọi chuyện. Nàng đến Hy Tương chính là vì mối ban giao hòa thuận giữa Hy Tương và Đại Lý. Nàng không cho phép sự hòa bình trước mắt này bị chính tay mình phá hủy. Nàng một nhẫn, liền nhịn suốt hơn hai mươi năm. Hiện tại chuyện hơn hai mưới năm trước cũng đã qua đi, Trân phi sớm xem đạm hết thảy. Nàng không nghĩ báo thù, chỉ muốn biết chân tướng. Sau khi trở về Đại Lý, Trân phi đem này hết thảy nói với Đại Lý vương, nàng hy vọng Đại Lý vương có thể giúp nàng tìm được Niếp Nguyên Trinh. Nàng hối hận chính mình hai mươi năm trước không có nghe hắn giải thích, hối hận suốt hai mươi năm, hy vọng trước khi chết, có thể nghe Niếp Nguyên Trinh chính miệng nói với nàng, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Vì thế Đại Lý vương bí mật phái người đi thăm dò tin tức của Niếp Nguyên Trinh. Vì sợ kinh động bè đảng của hoàng hậu, mọi chuyện tiến hành đều vô cùng bí ẩn, cho nên ngay cả Đông Vân Tường Thụy cũng không biết. Nếu không phải hôm nay vừa đúng lúc gặp Thiển Thương đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ sợ hắn đến bây giờ cũng chẳng hay biết điều gì.
|
Chương 18 Nghe xong câu chuyện xưa thật dài này, A Ly có một vấn đề không rõ, “Nếu biết tỷ tỷ của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, vì cái gì Đại Lý vương chẳng những không báo thù, còn muốn tái phái hoàng tử đến Hi Tương hòa thân?” Không đợi người khác trả lời, A Ly đã tự nghĩ đến đáp án , “A! Ta đã biết! . . . . . . Hắn nhất định là muốn để cho đứa con của mình cưới Hy Tương công chúa trở về, sau đó nhốt ở Đại Lý, hảo hảo khi dễ! Hảo hảo ngược đãi! Để hắn báo thù cho tỷ tỷ!” A Ly tự cho là chính mình phân tích hoàn toàn chính xác, không nghĩ tới mọi người lại cười to một trận. Chỉ Thủy nói: “Thân là Vương phi tương lai, lại nói ra nhưng lời như vậy, có phải hay không nghĩ muốn hối hôn nha?” “Di?” A Ly thiếu chút nữa đã quên, Đông Vân Tường Thụy còn đang coi mình là nữ nhân, đang muốn phản bác, lại bị Đông Vân Tường Thụy ôm cổ, không cho cự tuyệt nói: “Không được, hiện tại nghĩ muốn đổi ý đã không còn kịp rồi! Nếu ép buộc cũng phải buộc ngươi mang về Đại Lý làm Vương phi!” “Buông!” A Ly tránh khai Đông Vân Tường Thụy, thở dài một hơi nói, “Chuyện tới nước này. . . . . . Có chuyện này, không thể không nói . . . . . .” “Chuyện gì?” Đông Vân Tường Thụy tò mò. “Chính là. . . . . .” A Ly nói ra đề khí, khóe mắt phiêu phiêu nhìn một vòng người của Hổ Báo Kỵ, nghĩ thầm: Đông Vân Tường Thụy tốt xấu cũng là một tiểu vương gia, vẫn là chừa cho hắn một chút mặt mũi đi, đợi đến khi chỉ có hai người, tái hướng hắn ngả bài cũng không muộn. Tưởng tượng như vậy, A Ly đem cái câu 『 ta là nam nhân 』sắp nói ra kia, lại nuốt trở về bụng, đẩy Đông Vân Tường Thụy ra nói: “Bây giờ không thể nói với ngươi. . . . . .” “Rốt cuộc là cái gì a?” “Về sau nói sau. . . . . .” “Ta muốn nghe bây giờ.” “Ngươi vẫn nên đợi lúc ít người hẵng tái nghe thì hảo hơn, ta sợ làm ngươi sợ.” “Chính là. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy vẫn còn muốn nói cái gì, nhưng khi nghe Thiển Thương nói một câu “tới rồi” , vừa nhấc đầu, lúc này mới phát hiện bọn họ đã gần về tới 『 Phi Hương xá 』—— cũng chính là chỗ ở của Niếp Nguyên Trinh. ◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇ Còn chưa vào nhà, một mùi vị khác thường đã truyền tới—— đó là mùi máu! “Không tốt!” Thiển Thương gầm nhẹ một tiếng, đẩy cửa mà vào. Những người khác đều theo ở phía sau, vừa mới vào nhà, đã bị một màn huyết tinh xuất hiện ở trước mắt kinh ngạc đến ngây người! Ánh sáng vẫn như trước hôn ám trong phòng, ở giữa hé ra một chiếc bàn gỗ bám đầy bụi bẩn. Mà phía trên bàn gỗ kia, giờ này khắc này, thế nhưng lại có một cái đầu người ướt đẫm máu đoan đoan chính chính nằm lăn lóc trên đó! —— là Niếp Nguyên Trinh, hắn thế nhưng đã chết! Thân thể mất đi cái đầu chậm chậm ngã trên mặt đất, màu máu đỏ tươi chảy dài trên mặt đất, mãn ốc đều là mùi máu, dày đặc đắc làm cho người ta hít thở không thông. Cái đầu vô luận là tóc hay là chòm râu đã hoa râm, lẳng lặng nằm trên mặt bàn. Người đã quen nhìn thấy người chết như Thiển Thương, không nói một câu, đi ra phía trước, vén ra mớ tóc tán loạn che đi khuôn mặt người chết, như là muốn xác nhận thân phận người chết. Nhưng Thiển Thương chưa bao giờ gặp qua Niếp Nguyên Trinh, cho nên nhìn trong chốc lát, cũng không kết luận được gì. Nhưng thật ra A Ly, theo khe hở nhìn đến khuôn mặt Niếp Nguyên Trinh, mơ hồ nhìn thấy người chết nhắm mắt lại, giống như chết thực bình tĩnh, cũng thực an tường. Còn lại một thanh trường kiếm đẫm máu, lẳng lặng nằm trên mặt đất, cách chuôi kiếm không đến ba tấc, là tay của Niếp Nguyên Trinh. Bốn phía cũng không có dấu vết xô xát đánh nhau, phỏng đoán là Niếp Nguyên Trinh sử dụng kiếm tự sát. Lần đầu tiên tại khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy đầu người, A Ly chỉ cảm thấy trong óc 『 ầm vang 』 một tiếng nổ tung, sợ hãi đến chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã. Hoàn hảo Đông Vân Tường Thụy đúng lúc đỡ hắn, cái gì cũng không nói, chỉ nâng tay che mắt A Ly, không cho hắn lại nhìn xuống dưới. A Ly thái độ khác thường, không như bình thường lui về đẩy Đông Vân Tường Thụy ra, mà chỉ lẳng lặng đứng yên, thân thể ẩn ẩn bắt đầu run rẩy. —— này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? ! Bọn họ bất quá mới rời đi nửa khắc mà thôi, một người rõ ràng khi nãy còn sống sờ sờ, cư nhiên đã muốn thân thủ dị xứ! ? Lúc này, đột nhiên nổi lên một trận gió, cuốn theo một tờ giấy viết thư màu trắng bay giữa không trung. Thiển Thương không có ngẩng đầu, một tay vung lên, chặt chẽ bắt lấy trang giấy vừa lúc thổi qua đỉnh đầu kia. Nét mực trên giấy vẫn còn chưa khô, như là mới vừa viết không lâu. Tự (chữ) cũng không nhiều, chỉ có ngắn ngủn hai câu: 『 hai mươi năm trước có vi lời thề, hai mươi năm sau đầu người dâng. 』 Chữ viết cương nghị, giống như tranh tranh thiết cốt, Thiển Thương ánh mắt bi ai. —— quả nhiên là tự sát! Nghĩ như vậy , Thiển Thương đem trang giấy viết thư kia đưa lại cho Đông Vân Tường Thụy xem qua. Đông Vân Tường Thụy đem hai hàng tự ngắn ngủn kia, lặp lại mấy lần, mới nói ra một câu: “Hắn tội tình gì chứ!” Trân phi đợi hai mươi năm, đợi chờ chính là lời giải thích của Niếp Nguyên Trinh. Nhưng hắn lại ở phía sau, lựa chọn tự sát! ? Rốt cuộc một cái đầu người không thể nói chuyện, còn có thể giải thích cái gì! ? Trân phi đau khổ đợi hai mươi năm, cũng rốt cuộc chờ không ra kết quả? Chẳng lẽ nàng phải mang theo tiếc nuối suốt đời này, hàm lệ cửu tuyền? Kỳ thật, người đợi chờ suốt hai mươi năm, không chỉ có mình Trân phi mà còn có cả Niếp Nguyên Trinh. Thời khắc hắn biến mất trước mặt Trân phi, hắn mà bắt đầu chờ đợi, chờ đợi có một ngày có thể dùng tính mệnh của mình để chuộc tội. Cho nên, hắn rốt cục đợi tới hôm nay, đợi cho người của Đại Lý đến tìm hắn, đợi đến lúc có thể giao chiếc đầu này cho Đại Lý, đợi đến khi chuộc lại tội nghiệt của hắn vì năm đó đã không tuân thủ ước định! Nhưng là —— Thao thiên huyết nợ (nợ máu ngập trời) hơn hai mươi năm trước, cũng không vì cái chết của Niếp Nguyên Trinh, mà xóa bỏ. . . . . .
|
Chương 19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc. Đem thủ cấp của Niếp Nguyên Trinh dùng bạch bố bao hảo, đặt vào trong khối băng bên trong băng hạp, đoàn người hổ báo kỵ hoả tốc trở về Đại Lý phục mệnh. Đông Vân Tường Thụy vốn định đồng hành, nhưng A Ly nói cái gì cũng không chịu, tìm cớ từ chối. Nói nữu thương bên chân phải của mình vẫn chưa phục hồi như cũ, đi đường mà nói, rất không thuận lợi. Huống hồ hổ báo kỵ là trở về phục mệnh, dọc theo đường đi khẳng định mã bất đình đề (tuyệt không dừng ngựa). Theo chân bọn họ một đường trở về, lao thần thương thân là nhỏ, nếu không mệt chết mới là lạ? Kỳ thật A Ly thực tâm nghĩ chính là, nếu đi theo những người bên hổ báo kỵ, cơ hội chạy trốn của chính mình, nhất định lại càng khó khăn. Thấy A Ly phản đối phi thường cực lực, Đông Vân Tường Thụy nghĩ nghĩ, cũng hiểu được rất có đạo lý. Nơi huấn luyện Hổ báo kỵ, hắn cũng gặp qua, quả thực cũng không khác gì so với địa ngục. Cái địa phương huấn luyện ra loại thị vệ này, một người lại so với một cái ma quỷ, thân thể đều là làm bằng sắt, tinh lực vô hạn, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ, cũng sẽ không hảm một cái chữ『 mệt 』. Theo chân bọn họ đồng hành, Đông Vân Tường Thụy chỉ sợ chính mình đều ăn không tiêu, chứ đừng nói A Ly . Tưởng tượng như vậy, Đông Vân Tường Thụy rốt cục đáp ứng ở lại cùng A Ly, một bên thưởng thức phong cảnh, một bên quay về Đại Lý. Hổ báo kỵ rời đi, đáng lẽ A Ly nên vô cùng cao hứng. Nhưng kỳ quái chính là, trên đường trở về thành, A Ly chẳng những không thể nào cười nổi, mà vẫn cúi đầu, thường thường thở dài mấy hơi, giống như là đang rất thất vọng. Mà chuyện làm cho A Ly thất vọng, chính là Chỉ Thủy không cùng Hổ báo kỵ rời đi Hắn là thiếp thân thị vệ của Đông Vân Tường Thụy, đương nhiên phải ở lại bên cạnh Đông Vân Tường Thụy. A Ly trong lòng thầm nghĩ, nếu ngay cả Chỉ Thủy cũng biến theo đám người kia, chỉ còn lại có một mình Đông Vân Tường Thụy, chuyện hắn chạy trốn liền thuận lợi hơn nhiều. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, âm thầm tính toán bước tiếp theo của kế hoạch chạy trốn. Đại khái vào lúc chạng vạng, bọn họ rốt cục trở lại nguyên lai khách điếm. A Ly mệt mỏi một ngày, cũng đã muốn kiệt sức, ngã lên trên giường định ngủ. Nhưng ai ngờ ánh mắt mới vừa nhắm lại, thanh âm của Đông Vân Tường Thụy liền từ đỉnh đầu truyền đến, “A Ly cô nương. . . . . . Ta biết ngươi đã mệt muốn chết đi , nhưng mà chuyện kia. . . . . . Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ trắng đêm mất ngủ. . . . . .” A Ly mệt đến mức ngay cả mắt cũng không muốn mở ra, chôn đầu trong gối, rất không bình tĩnh đáp lại một câu, “Chuyện gì nha?” “Chính là khi đang trên đường trở lại Phi Hương xá, ngươi nói có chuyện muốn nói cho ta, nhưng phải đợi lúc ít người. . . . . .” “A!” A Ly sợ hãi kêu một tiếng, lúc này mới nhớ đến, lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, vỗ trán nói, “Là sự kiện kia nha!” “Rốt cuộc là chuyện gì nha?” “Chính là. . . . . .” A Ly cười gượng hai tiếng, vẫn không thể mở miệng được. Trộm liếc mắt nhìn Đông Vân Tường Thụy một cái, chỉ thấy đối phương vẫn mang vẻ mặt chờ mong, đang đợi chính mình nói ra kia chuyện. Ai. . . . . . Nhìn ngươi chờ mong như vậy, ta liền càng khó mở miệng nha. . . . . . A Ly âm thầm thở dài, nhưng Đông Vân Tường Thụy đã muốn mất kiên nhẫn, lại hỏi lần nữa: “Hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, rốt cuộc là chuyện gì nha, A Ly cô nương?” “Ngươi không cần gọi ta A Ly cô nương .” Nghe như thế thật không chút nào thoải mái. Đông Vân Tường Thụy phi thường hồn nhiên chớp chớp mắt, hỏi: “Không gọi A Ly cô nương, kia gọi là gì?” “Tùy tiện đi.” Chỉ cần không gọi cô nương, cái gì cũng tốt. “Tùy tiện? . . . . . .” Đông Vân Tường Thụy suy tư một chút, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nghĩ rằng A Ly đang ám chỉ chuyện gì, không khỏi lộ ra vẻ mặt cười gian. “Ngươi cười cái gì?” Nhìn đến Đông Vân Tường Thụy có loại tươi cười này, A Ly trong lòng từng trận phát lạnh. “Ha hả. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy tiếp tục cười gian, ghé sát vào A Ly nói, “Ta đã biết, ngươi không phải là muốn cho ta đổi cách xưng hô. . . . . .” “?” “Phu nhân?” “. . . . . .” A Ly sắc mặt tối lại. Gặp A Ly không thích, Đông Vân Tường Thụy vội vàng thay đổi một cái, “Nương tử?” Ai ngờ sắc mặt A Ly còn khó coi hơn hồi nãy, âm u quát: “Ngươi câm miệng cho ta. . . . . .” Tâm tình hắn hiện tại, nếu chỉ dùng hai chữ 『 phẫn nộ 』 thì không thể biếu đạt hết được. “Ai. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy thật sự đoán không ra, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì nha?” Lui cũng chết mà tiến cũng chết, tiếp tục giấu diếm cũng không phải là biện pháp, A Ly quyết định liều mạng! Chỉ chỉ cửa sổ, đối Đông Vân Tường Thụy nói: “Trước tiên ngươi đóng cửa sổ lại đi.” “Có chuyện gì mà phải đóng cửa sổ?” “Ngươi chiếu theo lời ta nói mà làm là được rồi!” “Hảo hảo hảo. . . . . .” Thấy cơn tức của A Ly càng ngày càng cao, Đông Vân Tường Thụy không dám đắc tội, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới đóng cửa sổ lại. Này phòng cũng chỉ có một cửa chính và một cửa sổ, cửa chính đã đóng từ sớm, hiện tại ngay cả cửa sổ cũng bị Đông Vân Tường Thụy đóng lại, tựu thành một không gian hoàn toàn bị phong bế. “Thật là. . . . . . Cần gì phải thần bí như vậy, còn đóng cái gì cửa sổ. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy một bên toái toái niệm, một bên quay đầu, ai ngờ —— “A! ! ——” Đông Vân Tường Thụy hét thảm một tiếng, y hệt một con bích hổ (thằn lằn ) mà bám dính vào vách tường, chỉ vào A Ly hét lớn: “Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì! Vì cái gì phải cỡi quần áo!” Lúc này A Ly đưa lưng về phía Đông Vân Tường Thụy, ngồi ở trên giường, cởi ra ngoại y. “A, A Ly cô nương. . . . . . Ngươi vẫn là mau mặc quần áo vào đi, ta tâm bẩn không thể chịu được a. . . . . . Tuy rằng ta xác thực là đã quyết định cưới ngươi , nhưng là. . . . . .” A Ly cũng không để ý Đông Vân Tường Thụy, tiếp tục cởi. Đông Vân Tường Thụy mặt đỏ tai hồng, trộm liếc mắt vài lần nhìn lưng A Ly, lại vội vàng cúi thấp đầu, không dám xem nhiều, kỳ thật nội tâm của hắn phi thường đấu tranh, “Tuy rằng ngươi là Vương phi do ta chọn ra. . . . . . Nhưng, nhưng là. . . . . . Ta, ta, ta còn là. . . . . . Có chút phản đối ‘cái chuyện’ trước khi thành thân nha. . . . . . Ân. . . . . . Cái kia, kỳ thật cũng không phải ta phản đối. . . . . . Chủ yếu là cha ta bên kia, hắn. . . . . . Oa a a a a!” Đông Vân Tường Thụy ấp úng nói đến chuyện sau, nhưng lại biến thành hét thảm một tiếng. Bởi vì hắn nhìn thấy A Ly nửa thân trên trần trụi『 tạch 』 một cái đứng lên! Hơn nữa một chân đã muốn xuống giường . . . . . . “Đông Vân Tường Thụy ngươi nhìn rõ cho ta !” A Ly hít sâu một hơi, rống lớn nói, “Ta phải xoay người !” “Oa! Không cần nha!” Trong chớp mắt A Ly xoay người lại, Đông Vân Tường Thụy sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt, thân mình cũng chuyển đến phía sau, quay mặt vào vách tường. “Ngươi sợ cái gì? Xem ta nha!” Không nghĩ tới Đông Vân Tường Thụy thế nhưng lại có loại phản ứng này, A Ly vừa tức giận vừa buồn cười, đi đến bên Đông Vân Tường Thụy, chọc chọc bờ vai của hắn. “Không, không được. . . . . . A Ly cô nương, ta ta ta. . . . . . Ta không thể nhìn. . . . . .” “Ngươi chỉ cần liếc mắt một cái thôi, có chuyện gì đâu, liếc mắt một cái liền hiểu được.” “Không. . . . . . Không được. . . . . .” A Ly thở dài, cho tới bây giờ chưa từng thấy người như thế. Nhìn bề ngoài thì cũng là đĩnh nam nhân, nhưng ở sâu trong nội tâm, so với nữ nhi còn nữ nhi hơn .Nhớ lại lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, A Ly còn đem hắn trở thành thần tượng trong lòng, hiện tại nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười. “Hảo hảo hảo, không nhìn cũng được, vậy ngươi sờ một chút là được rồi a?” “Sờ? Sờ nơi nào nha?” “Nơi này!” Nói xong, A Ly nắm lấy tay Đông Vân Tường Thụy, không khỏi phân trần, 『 ba 』một một tiếng kéo đến ngực của mình. Nghĩ thầm, như vầy hắn cuối cùng cũng sẽ biết mình là nam nhân a. Ai ngờ, Đông Vân Tường Thụy vẫn không biết mình đang sờ cái gì, thử xoa nhẹ một chút. “Hỗn đản! Ngươi đừng loạn nhu nha!” A Ly bị hắn nhu khiến cả người không thoải mái, một bàn tay nhắm phía sau ót Đông Vân Tường Thụy đánh tới, Đông Vân Tường Thụy phản xạ tính mở mắt, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay của mình đang sờ ấn trên ——ngực A Ly? ! “A!” Đông Vân Tường Thụy quát to một tiếng, trong lòng kinh hách『 bùm 』 một chút, vội vàng rút tay về. “Ngươi sợ cái gì sợ!” A Ly sinh khí, kéo tay Đông Vân Tường Thụy trở lại, đặt lên ngực mình. “Không cần! Phi lễ nha!” “Ta còn chưa kêu, ngươi kêu cái gì!” Ai ngờ A Ly vừa dứt lời, chỉ nghe cửa truyền đến 『 phanh! 』một tiếng, đúng là Chỉ Thủy đá cửa xông vào! Chân trước mới vừa bước vào phòng, Chỉ Thủy chỉ kịp rống ra một câu 『 chuyện gì! 』, thân thể liền lập tức cứng đờ. Bởi vì hiện tại hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn chính là —— A Ly cỡi hết áo, còn Đông Vân Tường Thụy thì lại đặt tay trên ngực A Ly. . . . . . —— này, này! Chỉ Thủy lập tức hiểu được , quay đầu bước đi. Nhưng mới vừa bước được nửa bước, đột nhiên ngây ngẩn cả người —— hắn cảm thấy được có điểm không đúng. Chỉ Thủy chậm rãi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt A Ly, sau đó tầm mắt chậm rãi chuyển xuống, dừng lại trên khuôn ngực A Ly —— bằng phẳng! “Ngươi là nam nhân?” Chỉ Thủy cũng có chút giật mình. “Cái, cái gì?” Đông Vân Tường Thụy lúc này mới phản ứng nhìn đến, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên bộ ngực A Ly —— bằng phẳng không còn gì để nói a! “Hiện tại đã biết rõ ?” A Ly cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm. “Không, không có. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy giống như vẫn chưa phục hồi được tinh thần, bàn tay đặt trước ngực A Ly, theo bản năng xoa nhẹ hai cái, rồi mới xác định nơi đó quả thật bằng phẳng. “Đã nói với ngươi không được loạn nhu nha!” A Ly đẩy tay Đông Vân Tường Thụy ra. “Mặt trên không có. . . . . . Kia, như vậy phía dưới đâu. . . . . .” Còn không chờ Đông Vân Tường Thụy sờ đến, A Ly gõ đầu của hắn, quả thật có đánh hơi mạnh, “Hỗn đản, ngươi còn muốn sờ sao!” Nhìn đến Đông Vân Tường Thụy bị đánh, Chỉ Thủy đứng một bên không ra hỗ trợ, mặt không chút thay đổi lẳng lặng nhìn. Đông Vân Tường Thụy còn không nhận sự thật, cố gắng tự kỷ ám thị, “Nhưng mà lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi rõ ràng là một nữ nhân nha. . . . . .” “Thì cứ cho là do mắt ngươi không hảo không được sao? Ta sinh ra đã là một nam nhân!” “Khả, chính là. . . . . . Ngươi vì cái gì muốn gạt ta?” “Ta lừa gạt ngươi khi nào ? Cái lỗ tai nào của ngươi nghe được ta nói mình là nữ nhân! Ta bất quá chỉ là vào thời điểm ngươi hiểu lầm ta là nữ nhân, không có lập tức phản bác ngươi mà thôi. Bất quá hiện tại, ta đã rõ ràng nói ra tất cả, ta là nam nhân ta là nam nhân ta là nam nhân! Ta —— là —— nam —— nhân ——!” Một hơi rống hoàn những lời này, A Ly cho rằng Đông Vân Tường Thụy nhất định buông tha hắn, thật dài thở ra một hơi, chuẩn bị vỗ vỗ mông chạy lấy người. Nhưng ai ngờ mới vừa đi ra hai bước, lại bị Đông Vân Tường Thụy kéo trở lại, “Ngươi không thể đi.” “Vì cái gì không thể? Ta đều nói rõ ràng, đó là hiểu lầm. Hiện tại hiểu lầm giải khai, ngươi đường đường Đại Lý tiểu vương gia, không thể không độ lượng như vậy, khi dễ ta tiểu dân chúng nha!” “Ta. . . . . . Ta. . . . . .” “?” A Ly nghiêng nghiêng đầu, nhìn Đông Vân Tường Thụy muốn nói lại thôi. “Ta quyết định ! Mặc kệ ngươi là nam là nữ —— ta đều phải!” “Không thể nào!” Lần này đến phiên A Ly bị dọa rồi.
|