Đại Thần Cách Vách, Em Thích Anh
|
|
Chương 5 Trên đường, Trang Thừa một bộ tư thế “người từng trải” giới thiệu tòa thành thị S này cho Lâm Diễn.Thành phố S nổi danh vì phong cảnh tú lệ của nó, là thành phố du lịch nổi tiếng quốc tế. Lúc đi ngang qua mấy cửa hàng cũng sẽ nhắc nhở Lâm Diễn, phần lớn đồ nhà này chất lượng không đáng tin, căn tiệm đằng trước hai ba nhà kia hàng hóa vật mỹ giới liêm*. Sau đó lại giới thiệu ông chủ tiệm nào dễ tính, lúc mua đồ cũng rẻ hơn chút… [vật mỹ giới liêm: hàng tốt và rẻ] Lâm Diễn nghe một đường, lại rất ít phát biểu. Rất nhanh hai người đã đến một siêu thị quy mô khá lớn, đẩy một xe đẩy liền bắt đầu càn quét. Lâm Diễn ném một ít vật dụng sinh hoạt vào trong xe, Trang Thừa thì lại chăm chú lựa chọn nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cho bữa cơm tối. Sau khi Lâm Diễn lựa chọn xong vật dụng sinh hoạt lại bắt đầu càn quét quy mô lớn các món ăn vặt. Trang Thừa nhìn đống khoai tây chiên cánh gà đậu phụ khô này nọ chất cao trong xe hàng thì bất đắc dĩ, trả về từng món một cho cậu. “Những thứ này đều là thức ăn rác rưởi, không tốt đối với thân thể.” Lâm Diễn rất là vô tội nhìn Trang Thừa: “Em không biết nấu cơm, bằng không thì mỗi ngày em tới nhà anh cọ cơm?” Nhìn biểu tình vô tội của Lâm Diễn, Trang Thừa quỷ thần xui khiến gật gật đầu. Sau khi phản ứng lại mới lặng lẽ rơi lệ trong lòng: Sao anh lại thành vú anh rồi… Thế là Lâm Diễn cười đủ kiểu vui vẻ đáng yêu chỉ huy Trang Thừa đi mua đồ mình muốn ăn. Chờ đến khi hai người đi ra từ siêu thị, hai tay đều xách theo đồ đạc lỉnh kỉnh. Một nửa túi lớn là đồ dùng sinh hoạt, một nửa túi lớn là đồ ăn.Nửa túi là gia vị. Úc, còn có một bình dầu phộng Lỗ Hoa Hoa =w= Về đến nhà, thức ăn thừa gì đó trong tủ lạnh đã sớm được thanh lý sạch sẽ, lại mở bung ra để tiêu trừ mùi hương, cho nên mùi vị cũng không quá khó ngửi. Đem rau cải này nọ đặt hơn phân nửa vào một ngăn tủ lạnh, thịt bò thịt heo cá a gì đó đặt vào một ngăn bên dưới. Lâm Diễn trở về phòng mình tắm rửa, Trang Thừa ngửi ngửi mùi trên thân mình, cũng nhịn không được nhíu mày, đi phòng tắm tắm luôn. Ngày nắng nóng ba bảy ba tám độ, thu dọn phòng ốc lâu như vậy còn ra ngoài mua đồ đạc. Mặc dù là chiều tối nhưng cũng hết sức oi bức.Phía sau áo Trang Thừa đã thấm ướt một mảng lớn. Lúc từ trong phòng tắm đi ra thì phát hiện Lâm Diễn đã sớm ngồi trong phòng khách xem ti vi. Trông thấy Trang Thừa đi ra từ phòng tắm còn phất phất tay, giục anh mau đi làm cơm, cậu sắp đói chết rồi. Thật đúng là không xem mình là người ngoài. Trong lòng Trang Thừa lặng lẽ thổ tào.Nhưng trên thực tế cùng nhau trải qua thế này, anh cũng không xem Lâm Diễn là người ngoài. Lâm Diễn cũng vừa mới tắm rửa xong liền qua đây, đầu tóc còn có chút ướt mẹp nhỏ giọt.Trang Thừa từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khăn lông sạch sẽ ném cho cậu, bảo cậu tự lau tóc, sau đó đi vào phòng bếp mở chế độ vú anh. … Hẳn là chế độ nhân thê bảo mẫu chứ? Tùy tiện làm mấy món ăn không tốn nhiều thời gian, thuận tay còn lấy ra chiếc nồi cơm điện đã nhiều năm không dùng. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ thì múc gạo nấu cơm.Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp chiếu lên người Trang Thừa, khiến Lâm Diễn nhìn đến lòng thấy ấm áp.Có một loại cảm giác ấm êm. Lâm Diễn lấy cùi chỏ chống đầu ngắm Trang Thừa lui cui trong bếp, ánh mắt hơi có chút xoắn xuýt. Nếu như Trang Thừa biết mình là một GAY, sẽ còn tốt với mình thế này hay không? Một tháng trước come out với gia đình, ba thì giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với mình, mẹ cũng tức đến nhập viện một tuần. Lúc phát hiện mình thật sự là không thể tiếp nhận gì đó với con gái, Lâm Diễn quả quyết thu dọn hành lý bỏ trốn. Lẩn quẩn gần nửa tháng, mới tìm được công việc ở bên này, dự định sẽ an ổn sống tiếp. Công việc thật sự của Lâm Diễn là làm một nhà thiết kế cho một công ty kiến trúc, khi có công việc mới sẽ bận rộn đến mức thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, bình thường thì chỉ ăn không ngồi rồi. Vừa khéo có căn bản hội họa, cho nên trên mấy quyển tạp chí manga có thể thấy tác phẩm linh tinh của cậu, lấy đó kiếm thêm chút nhuận bút, mới không có đói giữa đường. Bất tri bất giác đã gần một tiếng, từng trận mùi hương thức ăn bay ra từ phòng bếp, làm cho sâu háo ăn trong bụng Lâm Diễn kêu lên. Trang Thừa quấn tạp dề bưng thức ăn từ bếp ra, Lâm Diễn nhìn bộ dáng bận rộn của Trang Thừa nhịn không được cười ra tiếng: “Há, bác gái Trang. Tay nghề thật tốt.” Trang Thừa liếc Lâm Diễn một cái: “Nín, bớt lắm mồm, rửa tay ăn cơm thôi.” Liếc mắt ra sao, cụ thể là thế này →_→ Lâm Diễn rửa tay sạch sẽ, không nhịn được ngồi bên bàn cơm gắp một đũa thịt bò sốt cà chua. Thịt bò tươi mềm thập phần ngon miệng, bao bọc một tầng nước sốt nồng đậm còn mang theo chút chua ngọt của cà chua. Mỹ vị ngoài dự đoán. Chờ Trang Thừa cởi tạp dề rửa tay xong đi ra từ phòng bếp trông thấy chính là bộ dạng miệng nhét đầy ắp của Lâm Diễn. Trang Thừa vươn tay chọt chọt gò má phồng trướng của Lâm Diễn, cười nói: “Ăn ngon chứ?” Bởi vì trong miệng Lâm Diễn nhét đầy đồ ăn, cậu vừa nỗ lực nhai nuốt vừa liên tục gật đầu. Trang Thừa nhìn dáng vẻ Lâm Diễn, trong lòng không hiểu sao lại một trận thỏa mãn. Chú thích: *dầu đậu phộng Lỗ Hoa Hoa: *thịt bò (sốt) cà chua: nguyên văn chỉ là cà chua thịt bò chứ không có sốt, ta thêm vô cho nó thơm hí hí, hình thì ở đầu chương á, thịt bò có thể thái lát hoặc viên hột lựu tùy hỉ.
|
Chương 6 Mặc dù Lâm Diễn không biết làm cơm, nhưng mà cậu biết làm điểm tâm bánh ngọt rất ngon. Cho nên cậu là *** trưởng kiêm phục vụ kiêm thợ làm bánh của căn tiệm dưới lầu. Mấy ngày nay trên tay Lâm Diễn tiếp nhận một case lớn, cho nên cứ chạy qua lại giữa ba đầu phòng trọ (của Trang Thừa), công ti và nhà mình, nói đơn giản là bận tới nỗi chân không chạm đất. Đối với vẽ vời gì đó Trang Thừa hoàn toàn không hiểu, mặc dù không thể giúp đỡ Lâm Diễn, nhưng mỗi ngày vẫn có thể làm thức ăn mỹ vị mang cho Lâm Diễn ăn. Có mấy lần mang đồ ăn đến công ti cho Lâm Diễn, vừa lúc bọn họ đang nghỉ trưa, thế là toàn bộ mấy cô em trong văn phòng đều sôi trào như đả kê huyết*, ngày nào cũng truy hỏi người đưa đồ ăn cho cậu mấy lần đó có phải là bạn trai của cậu hay không. [đọc cúc ngứa rồi thì chắc nhớ, còn không thì ta cóppi lại =))): đả kê huyết là một phương pháp trị liệu NGUỴ KHOA HỌC trong những năm 1960 ở Trung Quốc, chính là rút máu gà tươi (tốt nhất là gà trống), tiêm vào trong tĩnh mạch người bệnh, nghe nói có thể trị nhiều loại bệnh như liệt nửa người, không mang thai, cao huyết áp, vảy nến, phù chân, bla bla bla… Trên mạng thường dùng với ý nghĩa làđiên lên, si dại] Lâm Diễn cũng không trả lời. Một mặt là cảm thấy xấu hổ, một mặt khác là bởi vì thực sự quá bận rộn. Trang Thừa còn đang trong kỳ nghỉ hè, ngày ngày rãnh đến đau trứng, thế là một mạch thu xong hết toàn bộ kịch còn thiếu nợ. Đám em gái hậu kỳ suốt ngày đỏ mắt chờ Thừa Tướng đại nhân giao âm lúc nhận được âm thô thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng rơi đầy mặt. ┭─────────┮﹏┭─────────┮ Thừa Tướng đại nhân rốt cuộc anh giao âm rồi, anh mà còn chưa giao nữa chắc em chuẩn bị lấy chết tạ tội luôn. Thế là ngày thứ hai trên YS* sôi trào. Trong vòng một ngày tung ra rất nhiều hố kịch đã treo gần một năm, khiến những fan khốn khổ chờ đợi kích động lệ nóng doanh tròng lệ rơi đầy mặt. [YS là diễn đàn trên mạng chuyên phát kịch truyền thanh] Giao diện vi tính của Trang Thừa bị cái biểu tình ┭─────────┮﹏┭─────────┮ lấp đầy. Kỳ thực mấy ngày nay lúc ghi âm Trang Thừa cũng giật mình, trong tay mình cư nhiên kéo nhiều hố kịch như vậy. Có cái thậm chí anh còn quên tuốt nội dung kịch bản luôn. Hại nhân bất thiển, thật sự là hại nhân bất thiển. [hại người quá] Có điều anh thật sự muốn bày tỏ bội phục với mấy em gái anh hùng bên hậu kỳ, hôm qua anh vừa mới giao âm ấy thế mà hôm nay kịch đã tung ra, quá trâu bò rồi. QAQ Thừa Tướng sama, anh có biết mấy em gái hậu kỳ đó chậm trễ chờ không được âm thô của anh, bọn họ đã sớm đem tất cả âm BGM đều sắp xếp xong lại hủy rồi lại sắp xếp bao nhiêu lần không!!! Trang Thừa che mặt. Lại trôi qua gần nửa tháng. Case của Lâm Diễn cuối cùng phải sữa chữa, dưới sự bắt bẻ của cha phú ông nào đó.Trong lúc bắt bẻ, sửa chữa không ngừng cải thiện, cuối cùng phú ông nọ rốt cuộc thỏa mãn gật đầu. Vung bút lên, tiền thù lao bay đến tài khoản Lâm Diễn, tranh thiết kế thì trực tiếp giao cho đội công trình bắt tay vào làm. Lâm Diễn thật sự sâu sắc cảm thấy, nếu phú ông kia bắt cậu sữa chửa nữa, cậu thật sự sẽ nhịn không được mà bóp chết ông ta… ách, cậu không dám, vẫn là tự bóp chết mình thôi. T^T cuối cùng cậu sống lại rồi!!!! Tiệm bánh ngọt cũng không lo lắng gì, bởi vì còn có một trưởng tiệm cùng mấy phục vụ và thợ làm bánh trông coi cửa hàng.Có điều trong điện thoại có hơi nhiều tin nhắn ngắn hối thúc poster của cậu. Bởi vì cậu chính là phiên bản kém cỏi bất tài của sama Diễn Diễn Nhất Tức… [câu này hơi chém, túm lại ý em nó là khiêm tốn bên ngoài mình không tài giỏi như trên mạng thường nói] Bất quá cậu thật sự là sắp yểm yểm nhất tức* rồi… [*yểm yểm nhất tức: hấp hối | yểm yểm và Diễn Diễn đều phát âm /yǎn yǎn/] Cậu kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà, Lâm Diễn cảm thấy những thứ khác đều không quan trọng bằng việc hiện giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc… Tác giả: Ngọa Tào Khoái Bát Hạ Edit: Sài Đao ****
|
Chương 7 Trong tay Trang Thừa xách một túi bánh bao thịt cùng một ly sữa đậu nành lên lầu, không ngờ phát hiện cửa phòng Lâm Diễn không có đóng. Anh nhíu mày, trộm ghé sao?! Thế là nhanh chóng trở về phòng để sữa đậu nành bánh bao xuống, thuận tay tìm một cây “vũ khí” — kỳ thực chính là tìm cây vợt cầu lông =_,= Dao phay không dám xách, anh sợ không cẩn thận một cái là sẽ ngộ thương. Trang Thừa mỗi tay cầm một cây vợt cẩn thận nhón chân tiến vào phòng Lâm Diễn, kỳ thực hiện giờ anh chỉ thiếu một quả cầu nữa là có thể trái phải bắt đầu tự mình đánh cầu chơi luôn. Trong phòng xem như gọn gàng ngăn nắp, không giống bộ dạng bị trộm lật tung loạn thất bát tao. ——- xem ra tên trộm này còn rất có tố chất. Trang Thừa thầm nghĩ. Trên ghế sa lon toàn bộ chìa khóa di động ví tiền đều nhét cùng một chỗ, máy tính xách tay còn yên ả đặt trong bao laptop. Trang Thừa lúc này mới thở phào một hơi, không có trộm a. Vậy hẳn là Lâm Diễn trở về rồi. Trang Thừa vươn tay đẩy cửa phòng của Lâm Diễn, nhìn thấy cậu bình an vô sự nằm trên giường ngủ khò khò cũng yên lòng hơn. Nhóc con này, chắc mệt chết rồi. Kỳ thực Trang Thừa năm nay 22, sắp tốt nghiệp đại học. Còn Lâm Diễn mới có 19, bởi vì come out quá sớm cho nên xích mích với gia đình tự mình ra ngoài đi làm. Cũng may Lâm Diễn xác thực là có một tài nghệ riêng, công ti kiến trúc xem tác phẩm của cậu cảm thấy rất hài lòng, dù sao cậu cũng đã thành niên rồi, đây cũng không tính là thuê lao động trẻ em. Thế là một trang hợp đồng nhất thức tam phân*được ký kết. [*nhất thức tam phân: ý chỉ các bản hợp đồng có nội dung tương tự nhau, mỗi bên ký kết giữ một bản] Đắp kỹ chăn cho Lâm Diễn, Trang Thừa nhẹ nhàng rút lui ra ngoài, đóng kín cửa, trở về nhà mình bắt đầu bận rộn. Trang Thừa ngồi trên cái ghế nhỏ trong nhà bếp, có hơi chút bất đắc dĩ nâng má nhìn nồi cháo đang nấu trước mắt. Rõ ràng ở trường trong mắt mọi người mình chính là loại hình thiếu gia lạnh lùng, sao mỗi khi đối mặt Lâm Diễn mình lại biến thành nhân thê ôn nhu thế này? Trang Thừa bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, nhanh chóng vẫy rơi ý niệm này. Cứ đùa, mặc dù anh cong nhưng mà không thích bẻ cong trai thẳng đâu, có điều… tròng mắt Trang Thừa đảo một vòng, nếu như đối tượng bẻ cong là Lâm Diễn mà nói, anh lại không ngại đâu (*/ω*) Khi Lâm Diễn tỉnh lại phát hiện trên bàn phòng khách nhà mình đặt một túi bánh bao cùng một ly sữa đậu nành, mặc dù đã sớm lạnh ngắt rồi. Bên dưới bánh bao có chèn một tờ giấy, trên giấy là nét chữ rồng bay phượng múa của Trang Thừa: Tỉnh dậy thì bỏ bánh bao với sữa đậu nành vào lò vi ba hâm nóng, cửa tôi đóng giúp em rồi, thật là, cũng không sợ trộm vào. Chóp mũi Lâm Diễn nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, bất quá vẫn nín lại được. Hứ, đừng tưởng làm như vậy là có thể khiến tui khóc, mặc dù anh là người đầu tiên tốt với tui như vậy, chiếu cố tui, quan tâm tui như vậy. Lâm Diễn bắt đầu không được tự nhiên ngạo kiều, trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên. Đặt bánh bao và sữa đậu nành vào lò vi ba gia nhiệt, sau khi bình tĩnh lại Lâm Diễn đặt mông ngồi trên sa lon: “A—-! Thánh thần ơi đây là vợt cầu lông của ai a!” Trang Thừa ở bên này nghe tiếng hét thảm của Lâm Diễn, mặt mày 囧. Tiêu rồi, anh quên xách vũ khí về rồi. Lâm Diễn bên này đang chuẩn bị ném vợt cầu lông cho Trang Thừa, di động ở một bên lại reo lên, nhìn nhìn hiển thị người gọi, Lâm Diễn lập tức tiếp điện thoại sau nó giơ điện thoại ra xa nửa thước: “Lâm Diễn!!! Má ơi poster đâu??!!!Tên Thừa Tướng khanh hóa kia đều giao âm hết rồi, cậu cái tên gia hỏa này sao còn chưa giải quyết!!!!” Cậu còn chưa kịp nói gì, thanh âm bên kia điện thoại lại tiếp tục truyền tới: “Thánh thần ơi!!! Cái kịch này tới hôm nay có thể xem như hố trọn một năm rồi!!!! Cậu, hiện giờ, ngay lập tức, liền tức khắc, đi vẽ cho lão nương!!!!!!!” Sao đó bộp một tiếng, cúp điện thoại luôn. Trang Thừa đứng ở cửa đang do dự có nên gõ cửa hay không, vừa rồi hình như anh nghe thấy: “Tên Thừa Tướng khanh hóa”?! Đấy là đang nói anh sao!!! Lúc này cửa xoát một cái đẩy ra, Trang Thừa bình tĩnh mở miệng: “Tôi quên mang vợt cầu lông về.”
|
Chương 8 Cơm trưa và chiều của Lâm Diễn lại là đi qua phòng Trang Thừa mà cọ, được rồi, cậu thừa nhận, dạ dày của cậu đã bị tay nghề của Trang Thừa chinh phục mất rồi. Đặc biệt là những khi Trang Thừa không đưa cơm, cơm hộp tập thể mua trong công ty thực sự là không thể ăn nổi. Ăn đến no căng ngồi trong phòng khách, Lâm Diễn quyết định bắt đầu vẽ cho xong poster còn thiếu nợ trong tay. Trước tiên là vẽ poster cho cái kịch mà qua một ngày nữa là tròn một tuổi cái đã =_=! Còn Trang Thừa bên này nhận một cú điện thoại call ra ngoài, nói cái gì mà ăn cơm rã đám. Trang Thừa im re, anh đã ăn cơm rồi có được không?! Đầu dây bên kia không cam tâm: “Vậy thì qua hát, ai mà không biết chú là ca thần trường học mình, không cho phép không tới, bằng không sẽ đến nhà túm chú!” Sau đó điện thoại cộp một tiếng cúp luôn. Trang Thừa bất đắc dĩ trở về phòng mình thay một bộ quần áo, xuống lầu đón xe đi chỗ KTV bọn kia. Lúc tính tiền Trang Thừa mới phát hiện một vấn đề —- mình quên mang chìa khóa theo. Bất quá nghĩ nghĩ, dù sao từ bệ cửa phòng Lâm Diễn có thể leo sang bệ cửa phòng mình, nên cũng yên tâm hơn. Đến lúc trở về nhà gọi điện thoại cho cậu ấy là được rồi. Thật sự là sắp giải tán rồi, một đống người thừa dịp uống rượu say liền lôi kéo người mình thích mà tỏ tình.Trang Thừa cũng tránh không thoát.Mắt thấy từ đầu đến giờ, cũng đã có không dưới năm người tới tỏ tình với anh. Trong đó bao gồm ba cô gái hai chàng trai. Trang Thừa có chút đau đầu mà trốn sang một góc. Trang Thừa bị bầy điên say rượu này quậy sắp chết, Lâm Diễn thì bị cô em kế hoạch nọ lấy tần suất cứ nửa tiếng thì CALL một cú quậy sắp chết. Lâm Diễn hung hăng đè phím tắt máy, trừng điện thoại: “Nếu cô mà còn gọi điện thoại qua nữa đừng trách tui trở mặt à!” Trang Thừa tùy tiện viện một cái cớ cũng không quản bọn nó có đồng ý hay không liền trực tiếp chạy ra ngoài, bắt một chiếc xe về đến dưới lầu nhà mình, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Diễn. Cú điện thoại này thực sự là gọi không đúng lúc… Điện thoại vừa thông Trang Thừa còn chưa kịp nói gì đã bị một tràng rít gào của Lâm Diễn dọa cho ngốc lăng. “Tui sát đại gia cô, không phải tui đã nói là đang vẽ poster sao, cô cứ nửa tiếng là nháo một lần như vầy có tin thằng mọi này về sau vĩnh viễn không giúp cô vẽ poster nữa hay không!!! Mẹ nó không phải là cái kịch truyền thanh đào hố một năm sao, treo hố lâu thêm chút nữa cũng không chết đâu!!!” “…” “Phắc, không được gọi nữa, không phải là nói tên Thừa Tướng khanh hóa đều giao âm hết còn tui cái tay vẽ vời này sao vẫn chưa giao tranh à?! Nếu như cô còn gọi tới nữa, bố đây sẽ để “Hoa tâm” của cô cứ như vậy mà treo hố luôn!!!” Cộp. Cúp điện thoại nhanh gọn lẹ. Lâm Diễn hung hăng mà thở phào một hơi, rốt cuộc thoải mái hơn. Trang Thừa cầm điện thoại đã báo bận đứng ngẩn ngơ dưới lầu, còn có chút chưa hồi thần lại. Anh vừa mới nghe thấy cái gì? Kịch truyền thanh “Hoa tâm” đã đào hố một năm?! Đây không phải là bộ kịch anh chủ dịch* sao?! Ngộ phắc, cái tên Thừa Tướng khanh hóa kia mấy người cũng biết rồi ha!!! [chủ dịch: đảm nhiệm vai chính] Poster là chuyện thế nào, chẳng lẽ Lâm Diễn thật sự là tay vẽ đại thần Diễn Diễn nhất tức?! Trang Thừa ý thức được điểm này, bị ý nghĩ của chính mình hung hăng dọa nhảy dựng. Tối hôm nay mọi chuyện của anh thật không thích hợp, đã bị dọa nhảy hai cái rồi. Lần đầu là bị tiếng rít gào của Lâm Diễn dọa, lần thứ hai là bởi vì chân tướng mình không cẩn thận phát hiện ra dọa sợ. Tác giả: Ngọa Tào Khoái Bát Hạ Edit: Sài Đao ****
|
Chương 9 Trang Thừa đến trước cửa phòng Lâm Diễn, giơ tay gõ nhè nhẹ, sợ bản thân châm vào dúm thuốc nổ Lâm Diễn. Lâm Diễn đang tiến hành bước tô màu cuối cùng, sau khi tô màu xong chỉ cần dùng PS đem toàn bộ poster này nọ P lên là xong. Click lưu lại, Lâm Diễn đóng giao diện PS đứng dậy đi mở cửa. Tạm thời cậu còn chưa muốn bại lộ một thân phận khác của mình trước mặt Trang Thừa.Mà Trang Thừa chắc cũng là CV, bản thân mình có loáng thoáng nghe thấy anh ấy ghi âm mấy đoạn thoại rất quen. Chẳng qua thân phận của Lâm Diễn đã sớm bại lộ rồi. Ừm, nhờ có cú điện thoại kia của Trang Thừa. Trang Thừa nhìn Lâm Diễn thần sắc xem như bình thường trước mặt, quả tim treo cao cuối cùng có hơi hạ xuống. Trước đó anh vẫn cứ lo có khi nào mình bị Lâm Diễn ăn trúng thuốc nổ nổ trúng hay không, coi mòi bây giờ thuốc nổ đã nổ hết rồi. “Lúc ra ngoài tôi quên mang chìa khóa theo, cho nên muốn leo qua từ ban công nhà em.” Lâm Diễn gật đầu, “Ò, vậy em cho anh mượn cái thang, dùng thang an toàn hơn.” =w= thế là Trang Thừa thuận lợi về nhà. Lâm Diễn phát hiện một vấn đề. Từ sau cú điện thoại mình gào thét với cô nàng kế hoạch hôm đó, hình như có chỗ nào đó trở nên kỳ quái? Tỷ như Thừa Tướng cái tên khanh hóa kia =_= éc, Thừa Tướng sama, cư nhiên bắt đầu tiếp cận mình? Lâm Diễn sợ nhảy dựng. Mặc dù cậu là fan của Thừa Tướng sama, nhưng mà được thần tượng nhà mình tiếp cận mạc danh kỳ diệu thế này, hình như xem ra có chút không bình thường… Hơn nữa… A này cái ngữ khí thiếu ăn đập của Thừa Tướng sama sao mà giống thằng cha cách vách vậy chứ! Lâm Diễn hít sâu, trong lòng không ngừng thôi miên bản thân: Đây là ảo giác đây là ảo giác, Thừa Tướng đại nhân sao có thể là Trang Thừa đây… Mặc dù trong tên hai người đều có chữ Thừa nhưng mà đây không đại biểu cho gì hết… Mặc dù hiện giờ nhìn lại hai người đều nhị như nhau… Đây không phải trọng điểm. Từ sau khi Trang Thừa tự động thăng cấp thành nhân thê, phòng bếp nhà Lâm Diễn trên cơ bản chưa hề động tới. Hôm nay khí trời tốt đẹp, Lâm Diễn tranh thủ xuống lầu xem xem tiệm bánh ngọt nhà mình, trông thấy buôn bán không tệ, tuần tra hai vòng các phục vụ thợ bánh cũng không có lười biếng tiêu cực gì gì, hài lòng gật đầu, sau đó chuẩn bị trở về. Cậu cũng đã thăng cấp lên thành ông chủ phất tay. [ý chỉ ẻm phất tay hông thèm làm nữa] Dù sao hết thảy chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong tiệm đều do phó tiệm lúc nào cũng nhiệt tình mười phần phụ trách, đối với việc này cậu tỏ vẻ rất hài lòng. Lúc Lâm Diễn xoay người vừa vặn trông thấy Trang Thừa xuống lầu đang đi về phía mình. “Sao anh xuống đây?” Trang Thừa nhướn mày, chìa tay bóp bóp cái mặt nào đó trước mắt, “Thế nào? Cho em qua nhà tôi ăn cơm, không cho tôi tới tiệm em uống trà chiều?” Một bên bóp xong một bên âm thầm cảm thán xúc cảm thật tốt.Xem ra mình nuôi Lâm Diễn cũng không tệ, trên mặt cũng có thịt rồi. Lâm Diễn vươn tay gạt móng vuốt Trang Thừa ra: “Trà chiều, em sở trường nhất đó. Ngồi đi, đại gia em tự mình xuống bếp, cho anh biết sự lợi hại của em.” Lâm Diễn hơi hơi hất cằm, bộ dáng có chút tự hào. Mặc dù đại gia nấu cơm không ngon, nhưng mà mùi vị bánh ngọt của đại gia tui vẫn rất ngon đó! Lâm Diễn vừa nói vừa xắn tay áo tiến vào bếp, Trang Thừa ở trước mặt thuận tay mang lên cái mũ cao cao méo mó cho cậu, cười nói: “Thế thì, vạn phần mong đợi.” Lâm Diễn trừng Trang Thừa một cái, chỉnh lại cái mũ méo, thắt tạp dề, đi vào gian làm việc trong suốt độc lập.
|