Chiêu Tài
|
|
Chương 9-10 CHƯƠNG 9-10 Sau một tiếng tru tréo, ngoài phòng rốt cục trở nên yên tĩnh, nhưng Tiễn Cơ nằm trên giường lăn qua lộn lại cả buổi mà vẫn không ngủ được. Cũng không biết con mèo ngốc nghếch kia thế nào. Tiếng ve mùa hạ vang lên từng đợt đứt quãng, Tiễn Cơ đếm tiếng kêu, trong lòng lại lo lắng cho Chiêu Tài, cảm thấy càng lúc càng thanh tỉnh. “A, phiền muốn chết.” Tiễn Cơ ngồi dậy, hai tay ôm đầu gãi tóc, sau đó xuống giường đi tìm Chiêu Tài. Nhẹ nhàng bước ra mở cửa, trong viện trống rỗng, không thấy bóng dáng của Chiêu Tài đâu cả. Chẳng lẽ đã bỏ đi? Suy nghĩ này vừa toát ra trong đầu liền bị Tiễn Cơ phủ định, con mèo yêu ngốc nghếch tham ăn mà không có cá ăn chẳng khác nào sống không bằng chết, nhất định sẽ không để cho lời thề cả đời không có cá ăn trở thành sự thật. Chắc chắn là trốn vào góc nào để ngủ rồi. Tiễn Cơ xoay người trở về phòng, bỗng nhiên nhìn thấy cánh cửa nhà bếp bị gió thổi kêu ken két, hắn lập tức đi qua để đóng cửa lại. Ngón tay vừa chạm vào khung cửa thì liền nhìn thấy một thứ gì đó đầy lông đang nằm ở trong đống rơm. Tiễn Cơ nhẹ nhàng bước vào, vừa đến gần thì thấy Chiêu Tài đang gặm đuôi của mình, hai mắt nhắm chặt, có vẻ đang ngủ. Chiêu Tài chui vào trong đó ngủ mà thân thể thì cứ run rẩy. Ngay cả cửa cũng không chịu đóng kín, thật sự là con mèo ngốc! Rơm cũng không phải chăn, cho dù có chui vào thì đến ban đêm vẫn rất lạnh. Tiễn Cơ trong lòng cười nhạo, hắn nắm lấy cái cổ của Chiêu Tài rồi đem vào đặt ở trên giường của mình. Chiêu Tài lăn ra giường, tứ chi banh ra bốn phía, ưỡn cái bụng lên mà ngủ say như chết. “Ngốc nghếch!” Tiễn Cơ vừa cười vừa mắng, sau đó nằm xuống giường. Hai tay gối dưới đầu, tầm mắt vừa vặn nhìn xuống Chiêu Tài, cho dù là mùa hè nhưng ban đêm cũng có cảm giác mát lạnh. Tiễn Cơ ngồi dậy rồi nhặt lên y phục ở bên cạnh để đắp lên cái bụng của Chiêu Tài, cũng không biết mèo yêu có bị cảm lạnh hay không. Tiểu tử kia ngủ dưới chân của mình, cuối cùng Tiễn Cơ cũng an tâm, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp. Sáng hôm sau, Chiêu Tài trợn mắt ngáp một cái, khi nhìn thấy lòng bàn chân của Tiễn Cơ thì liền sửng sốt trong nửa khắc, hắn cảm thấy chính mình vẫn chưa tỉnh ngủ, vì vậy liền giang hai chân trước ôm lấy chân của Tiễn Cơ rồi liếm mấy cái. Chiêu Tài nghĩ: Dù sao cũng là thịt, lại là ở trong mộng, liếm cho đỡ thèm cũng tốt a. Tiễn Cơ đang nửa mê nửa tỉnh thì lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác nhồn nhột, hắn đá đá chân, cảm giác nhồn nhột liền biến mất. Cục thịt ôm vào trong lòng ngực bị biến mất, Chiêu Tài duỗi móng vuốt sốt ruột đi tìm, sợ cục thịt chạy mất, vội vàng ôm lấy rồi há mồm cắn. Răng nhọn đâm vào thịt khiến Tiễn Cơ đau điếng, lớn tiếng hô đau rồi duỗi chân ra, theo sau là một tiếng meo meo cùng tiếng va chạm của một vật nào đó. Tiễn Cơ trợn mắt liền nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Chiêu Tài, giống một cục thịt bị dính trên ván cửa rồi từ từ trượt xuống. “Đau quá…” Tiễn Cơ ôm chân mà xoa xoa, hung hăng nói, “Ai bảo ngươi cắn chân của ta!” “Làm sao ta biết được, tối hôm qua rõ ràng là ngủ trong nhà bếp mà.” Chiêu Tài nói xong thì liền ngây ngẩn cả người, “Hả?” Tiễn Cơ mang hài vào rồi ngồi xổm trước mặt Chiêu Tài, khẽ cốc lên đầu của hắn, “Ngẩn ngơ cái gì vậy?” Chiêu Tài mờ mịt nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi một cách nghi hoặc, “Vì sao ta lại ở trên giường của ngươi?” Tiễn Cơ cười thầm nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc, còn tỏ vẻ tức giận, “Làm sao ta biết được?” Chiêu Tài thống khổ nhăn mặt cau mày nhớ lại, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tiễn Cơ lại nói với hắn, “Đừng nhàn hạ nữa, ăn điểm tâm rồi theo ta ra chợ buôn bán!” Chiêu Tài xoa đầu nói, “Ừ.” Khi rửa mặt, Chiêu Tài biến thành bộ dáng thiếu niên, trên người vẫn mặc bộ đồ bằng vải thô giống hôm qua, khuôn mặt bẩn thỉu, che đậy làn da tuyết trắng sẵn có. Tiễn Cơ bảo hắn mau rửa mặt, Chiêu Tài cầm lấy khăn mặt thấm nước rồi dùng sức lau vài vòng. “Hiện tại là người không phải là mèo, chẳng lẽ không biết rửa mặt hay sao?” Tiễn Cơ vừa mắng Chiêu Tài ngốc vừa đoạt khăn rồi ra lệnh, “Ngẩng đầu!” Chiêu Tài ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng, hắn nheo mắt lại, toàn thân cảm thấy lười biếng. Tiễn Cơ cẩn thận dùng khăn lau mặt cho Chiêu Tài, tựa như đang lau chùi một viên ngọc tinh xảo. Tro bụi bị chùi sạch, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra một chút ửng hồng, là bị Chiêu Tài dùng sức cọ rửa. Tiễn Cơ càng nhìn càng thích, rửa sạch khăn trong chậu nước rồi lại tiếp tục lau mặt cho Chiêu Tài. Chiêu Tài cực kỳ hưởng thụ. Tiễn Cơ nắm lấy cằm của Chiêu Tài rồi ngắm nhìn trong chốc lát, sau đó ném khăn mặt vào chậu, “Biến mặt đen xuống một chút cho ta xem.” “Hả?” “Mau biến.” “À.” Chiêu Tài lắc lắc đầu, đến khi dừng lại thì màu da chỉ nhạt hơn so với than một chút. Như thế này cũng không xấu, trong hơi khờ hơn một chút mà thôi, rất tương tự với tính cách của Chiêu Tài. Làn da trắng mịn của Chiêu Tài chỉ có mình mới được nhìn thấy, không cho ai thưởng thức hết. Tiễn Cơ vừa lòng gật đầu, sờ sờ mái tóc đen của Chiêu Tài rồi nói, “Đi, ăn điểm tâm thôi.” Điểm tâm là cơm, không có cá, Chiêu Tài chỉ có thể tưởng tượng mà không dám hỏi. Chờ ăn cơm xong thì liền đem đồ ra chợ bán. Tiễn Cơ bán mì, hắn để Chiêu Tài ngồi kế bên phụ bán. Thức ăn mà hắn bán có loại là do hắn tự làm ra, có khi là lên núi mang về. Tuy rằng không biết Chiêu Tài ngoại trừ cá còn cảm thấy hứng thú với món nào nữa, nhưng trải qua kinh nghiệm ngày hôm qua thì Tiễn Cơ tuyệt đối không dám tiếp tục mạo hiểm. Dù sao vẫn còn đang đánh cược, không thể không kiếm tiền a. … Mãi cho đến khi bán xong đồ ăn rồi về nhà mà Chiêu Tài vẫn chưa nghĩ ra rốt cục mình đã leo lên giường của Tiễn Cơ bằng cách nào. Tiễn Cơ vác đòn gánh, trong túi nặng trịch đồng tiền, đi đường làm vang lên tiếng đinh đinh đang đang rất vui tai. Sau khi về nhà thì Tiễn Cơ vội vàng đem đòn gánh đưa cho Chiêu Tài để Chiêu Tài khiêng vào nhà bếp. Còn hắn tự chạy về phòng ngủ, lấy ra cái hũ được đậy kín nắp. Chiêu Tài đặt gánh hàng xuống đất, sau đó quay về phòng xem Tiễn Cơ đang làm cái gì. Hắn đẩy ra cánh cửa khép hờ thì chỉ thấy Tiễn Cơ đang ngồi trên giường, cả hài mà cũng không kịp thoát ra, hai chân kẹp lấy một cái hũ cực to, mặt mày hớn hở ném đồng tiền vào bên trong, miệng phát ra âm thanh vui rạo rực, “Ba trăm hai mươi ba, ba trăm hai mươi bốn…” Chiêu Tài thò đầu qua rồi nói một cách hiếu kỳ, “Tiễn Cơ, ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiễn Cơ đẩy đầu của hắn ra rồi nói, “Đừng nhiều chuyện.” Chiêu Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn biến thành mèo con rồi nhảy lên giường, dùng cái đầu tròn vo để chặn ngang miệng cái hũ, “Kiếm tiền để làm gì?” Trên mặt của con mèo viết rõ mấy chữ: Ngươi không nói cho ta thì ta sẽ không tránh ra. Tiễn Cơ nhéo lỗ tai mèo thì Chiêu Tài vẫn nằm im bất động, lại khều khều chóp mũi phấn hồng thì Chiêu Tài liền hắt xì một cái, phun nước miếng đầy mặt Tiễn Cơ, chọc cho Tiễn Cơ tức giận đến mức nhéo banh hai má của Chiêu Tài ra hai bên, “Đếm xem mình buôn bán lời bao nhiêu!” “Vì sao phải đếm xem mình buôn bán lời bao nhiêu?” “Đã trả lời một câu hỏi, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa.” Tiễn Cơ bắt lấy hai chân trước của Chiêu Tài rồi ném con mèo sang một bên, sau đó đậy nắp hũ lại rồi đặt trở về chỗ cũ. Chiêu Tài không chịu buông tha, cứ đi theo Tiễn Cơ ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà bếp, cầm theo vài thứ rồi lại đi ra vườn, sau đó tiến lên núi. “Tiễn Cơ, ngươi nói cho ta biết đi.” Tiễn Cơ đi bằng sơn đạo, phía sau có một con mèo, mà con mèo này còn có thể nói chuyện, ngộ nhỡ bị người nào nhìn thấy thì nguy! Không phải ai cũng như Phó Quyền, nhìn thấy một con mèo yêu mà sắc mặt cứ tỉnh bơ như thường. “Mau câm miệng!” Tiễn Cơ hạ lệnh. “Ngươi không nói cho ta biết thì ta sẽ không câm miệng!” Hứ, còn học được cách uy hiếp nữa à? Ngươi biết uy hiếp chẳng lẽ ta lại không biết? Tiễn Cơ cười lạnh, “Nếu không câm miệng thì đừng hòng ăn cá.” Dù sao suốt từ trưa ngày hôm qua cho đến bây giờ vẫn chưa được ăn cá, Chiêu Tài bướng bỉnh nói, “Không ăn thì không ăn! Ăn mì cũng được!” “Coi chừng ngay cả mì ta cũng không cho ngươi ăn.” “Như vậy…ta đi ăn con chuột!” Nhắc đến con chuột, Chiêu Tài lộ ra vẻ mặt khó coi, phỏng chừng là đang nhớ đến mùi vị kỳ lạ kia. Tiễn Cơ khi dễ Chiêu Tài cho nên cảm thấy rất vui vẻ, liền từ bi nói cho Chiêu Tài biết, “Bởi vì ta cùng vài huynh đệ đánh cược.” Chiêu Tài lập tức nhảy lên vai của Tiễn Cơ, thò đầu hỏi, “Đánh cược cái gì?” Tiễn Cơ cân nhắc một chút, sau đó chọn ra trọng điểm để nói, “Đánh cược xem ai kiếm được nhiều tiền.” “Các ngươi thật nhàm chán.” Tiễn Cơ gật đầu nói, “Đúng vậy, cuộc sống vốn rất nhàm chán, nếu không tìm cái gì để làm thì cũng có ngày sẽ bị hóa đá.” Đôi mắt của hắn vô thần, nhìn về phương xa như có một chút đăm chiêu. “Vậy Phó Quyền cũng đánh cược hả?” “Đúng vậy.” “Lần sau không gọi hắn lại ăn cơm nữa.” Chiêu Tài mềm nhũn nằm trên vai của Tiễn Cơ, lời nói rất kiên định. “Sao vậy?” “Không thể để cho hắn kiếm lợi từ ngươi được!” Tiễn Cơ bật cười thoải mái, con mèo con này lại tự xem mình là người của Tiễn gia, đứng cùng phe với hắn. Chiêu Tài bị tiếng cười của Tiễn Cơ làm cho toàn thân cũng run theo bần bật, nhìn Tiễn Cơ cầm một cây sậy dài và một cái thùng gỗ, hắn liền hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy?” fynnz810 “Đi ra bờ sông.” Chiêu Tài kích động ngẩng đầu, “Để làm gì?” Tiễn Cơ nhếch môi cười, “Câu cá.” Hai mắt của Chiêu Tài trở nên lấp lánh, liếm miệng hỏi, “Cho ta ăn hả?” Tiễn Cơ thu hồi nụ cười, ra vẻ kỳ lạ mà liếc mắt nhìn hắn, “Làm gì có, ta câu để bán lấy tiền.” Nói xong liền trưng ra bộ mặt chờ xem kịch vui. Không biết vì sao chỉ cần đối mặt với Chiêu Tài thì hắn lại muốn bắt nạt con mèo này. Mà Chiêu Tài một khi bị bắt nạt cũng không tự biết mà cứ trơ mặt ở bên cạnh hắn, mặc cho hắn mắng hắn đánh, bộ dáng ngốc nghếch thật sự làm cho người ta vui vẻ, lần sau lại tiếp tục bắt nạt con mèo này mới được. Chiêu Tài quả thật không làm cho Tiễn Cơ thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nhanh chóng cúi gầm xuống, uể oải liếm đệm thịt rồi hỏi một cách kinh ngạc, “Hả?” “Muốn ăn thì tự mình câu đi.” Chiêu Tài thở dài, “Ta không biết câu cá.” Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy mà! Nếu không thì cũng sẽ không đói bụng ba ngày như thế, cho dù đã đoán được nhưng Tiễn Cơ vẫn nhịn không được mà khinh thường Chiêu Tài, “Thân là một con mèo mà ngay cả câu cá cũng không biết thì sống để làm gì?” “Để ăn cá! Ô ô, Tiễn Cơ, tại sao ngươi lại đánh đầu ta?” “Đánh vì ngươi ngoại trừ ăn thì cái gì cũng không biết!” Chiêu Tải uất ức bĩu môi, “Trong nhà có kẻ hầu người hạ, bắt cá đưa đến tận miệng thì ta cần gì phải phí công đi học bắt cá.” “Vậy ngươi ra ngoài để làm gì?” “Nếu không phải vì…” Chiêu Tài đột nhiên im bặt Tiễn Cơ truy vấn, “Nếu không phải vì cái gì?” “Ấy da…không thể nói, không thể nói.” Lần trước cũng đến chỗ này thì liền im bặt, Tiễn Cơ lập tức hỏi, “Ngươi chỉ là một con mèo yêu mà cũng thần bí như vậy hay sao?” Chiêu tài lắc đầu, lộ ra bộ dáng của người từng trải, dùng móng vuốt mèo của hắn nắm lấy cổ của Tiễn Cơ rồi chậm rãi nói, “Ngươi không hiểu đâu.” “…” “Ô ô, Tiễn Cơ, ngươi lại đánh ta nữa!”
|
Chương 11-12 CHƯƠNG 11-12 Vừa đi vừa nói chuyện, một người một mèo bất tri bất giác đi đến bờ sông. Chiêu Tài từ trên vai của Tiễn Cơ nhảy xuống, hắn trốn dưới bóng râm ấm áp, hai chân đào đào xuống đất. Tiễn Cơ chọn nơi ẩm ướt rồi cầm một cành cây nhỏ trong tay, không quá bao lâu thì đào được vài con giun, dùng cành cây khều lên rồi cất vào hộp nhỏ. Chiêu Tài đi qua, không dám đến gần, cách Tiễn Cơ còn vài tấc thì dừng lại rồi vừa ngồi chồm hổm vừa hỏi, “Ngươi lấy mấy cái con ghê tởm đó để làm gì vậy?” Tiễn Cơ trả lời chi tiết, “Làm mồi câu.” Chiêu Tài hỏi một cách chán ghét, “Cá ăn mấy thứ ghê tởm đó sao?” “Chuột còn ghê tởm hơn bọn nó nữa.” Tiễn Cơ nói một câu khiến Chiêu Tài cả buổi cũng không thể hé răng, há hốc mồm tìm không được câu trả lời nên đành ngặm miệng rồi ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, xem Tiễn Cơ dùng móc câu xuyên qua thân con giun rồi ném vào trong nước. Tiễn Cơ dựa lưng vào gốc cây, Chiêu Tài thong thả bước qua cọ cọ rồi hỏi, “Như vậy là xong rồi hả?” Tiễn Cơ điều chỉnh tư thế ngồi, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào thân cây, “Ừ.” “Vậy bao giờ thì cá mắc câu?” “Chờ.” Tiễn Cơ cực kỳ kiệm lời, Chiêu Tài chỉ gật đầu, nhìn chằm chằm mặt nước rồi trầm tư suy nghĩ, không nghĩ ra vì sao phải chờ như vậy thì cá sẽ mắc câu. Mấy hôm trước hắn hao hết sức lực để dùng móng vuốt bắt cá ở bờ sông, mệt muốn chết mà kết quả chẳng thu được gì, cho nên hắn nửa tin nửa ngờ đối với lời của Tiễn Cơ, đành ngồi xổm xuống chờ xem kết quả. Ước chừng chưa đến nửa nén hương thì bỗng nhiên Tiễn Cơ đột nhiên đứng lên, cầm cần câu đi về phía trước, dây câu thoát khỏi mặt nước. Chiêu Tài trừng to mắt không dám tin. Ở đầu sợi dây rõ ràng có một con cá đang cắn câu? Hắn kích động đến mức kêu meo meo meo meo mấy tiếng liền. Tiễn Cơ lấy cá ra rồi bỏ vào thùng gỗ, lại tiếp tục dùng móc câu xuyên thủng con giun. Chiêu Tài đi dạo một vòng quanh thùng gỗ rồi chạy ba vòng ở trước mặt Tiễn Cơ, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiễn Cơ đem cần câu ném trở lại vào nước. Một lúc sau Chiêu Tài há mồm nói, “Còn cần câu không?” Tiễn Cơ liếc hắn một cái rồi hỏi, “Để làm gì?” “Ta cũng muốn câu cá!” “Chẳng phải ngươi không biết câu cá hay sao?” “Ta có thể học!” “Một con mèo ngay cả bản năng sinh tồn mà cũng không có, còn muốn theo ta là một người phàm đi học câu cá, ngươi không biết bẽ mặt hay sao?” Chiêu Tài mặt không đỏ tim không loạn nói, “Ta là mèo yêu, không phải là người.” Tiễn Cơ nhéo mặt Chiêu Tài. Chiêu Tài tĩnh bơ để mặc Tiễn Cơ muốn làm gì thì làm, “Ngươi cứ tùy tiện nhéo mặt của ta, chỉ cần đưa cho ta cần câu là được.” Có đôi khi câu cá gặp phải cá lớn hoặc là xảy ra tình hình đột ngột, từng có dây câu bị đứt hoặc cần câu bị mất cho nên Tiễn Cơ đã quen với việc chuẩn bị một ít dây câu đem theo. Hiện tại Chiêu Tài chủ động trưng mặt ra để Tiễn Cơ muốn nhéo muốn bẹo thế nào cũng được, như vậy hắn cần gì phải từ chối yêu cầu của người ta? Sau khi nhéo mặt Chiêu Tài đã đời thì Tiễn Cơ mới đưa dây câu và móc câu cho Chiêu Tài rồi nói, “Cần câu chỉ có một cây ta đang xài, ngươi muốn câu thì phải tự mình đi tìm.” Chiêu Tài lắc đầu nói, “Không cần cần câu, ta tự có cách.” “Cách gì?” “Trước tiên giúp ta móc mồi câu vào.” “Còn cò kè mặc cả nữa hả?” Tiễn Cơ nhìn Chiêu Tài bằng con mắt khác, mới ở với mình hai ngày mà đã trở nên thông minh rồi, thật sự cũng không có gì kỳ lạ. Tiễn Cơ đưa dây câu có đủ mồi và móc câu cho Chiêu Tài, sau đó Chiêu Tài nằm rạp trên mặt đất, cái mông xoay xoay, xoay đến trước mặt Tiễn Cơ rồi nhếch cái đuôi lên, “Giúp ta buộc vào.” “Đây là cần câu của ngươi hả?” “Thế nào, ghen tị sao?” Trên mặt của Chiêu Tài tràn đầy khoa trương, “Vốn liếng tự có đó!” Tiễn Cơ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn xuống cái mông cùng với cái lỗ bé tí bên dưới cái đuôi của Chiêu Tài. Xung quanh lỗ nhỏ không có nhiều lông, nhìn thấy rất rõ ràng, màu hồng phấn, đang lộ ra ngoài. Chiêu Tài đợi cả buổi mà cũng không thấy Tiễn Cơ báo cho hắn đã cột dây câu xong chưa, đến khi nhìn lại thì liền phát hiện Tiễn Cơ đang nhìn chằm chằm vào cái mông của mình, hắn ngượng ngùng buông đuôi xuống, mặt đỏ tai hồng mà quát to, “Ngươi, ngươi nhìn cái gì đó?” Miêu tộc không giống người thường, mèo đực sống cùng mèo đực là chuyện rất bình thường. Đặc biệt là mèo tam thể, loại mèo này con đực nhiều hơn con cái, cho dù là mèo đực cũng có thể sinh con, mà a cha của Chiêu Tài chính là một con mèo tam thể. Cái lỗ nhỏ dưới mông dùng để làm gì thì hắn biết rất rõ. Tiễn Cơ trêu đùa, “Ngươi cho ta nhìn cái gì thì ta liền nhìn cái đó.” “Phi! Vô lại! Tiễn Cơ tiếp tục cười. “Phi! Lưu manh!” Tiễn Cơ vẫn cười. “Phi! Sắc lang!” Tiễn Cơ nhún vai, mặc kệ Chiêu Tài muốn kêu thế nào thì kêu. Chiêu Tài liên thanh hừ hừ, trợn trắng mắt liếc Tiễn Cơ rồi xoay người đi ra bờ sông. Vì thế xuất hiện trước mặt Tiễn Cơ là hình ảnh như sau. fynnz810 Một con mèo đội cái mũ quả dưa màu vàng lắc mông đi ra bờ sông, mông hướng ra phía nước sông rồi ngồi xuống, hai chân trước chống nửa thân trên, cái đuôi màu vàng của hắn lọt tỏm xuống nước, mặt trên còn cột một sợi dây câu. Bộ dáng cực kỳ buồn cười khiến Tiễn Cơ nhìn thấy mà nhịn cười không được. Chiêu Tài không thèm để ý, đợi một lúc sau thì liền cảm thấy nhàm chán rồi nhìn khắp xung quanh. Những cây đại thụ cao ngất mọc san sát trên sườn núi khiến nơi đây xanh ngắt một màu, lan tỏa cảm giác tươi mát, vài con bướm tung tăng múa lượn trong bụi hoa, hết thảy có vẻ bình thản lại sinh động. Đôi mắt đen lúng liếng của Chiêu Tài dừng trên người một con bướm, con bướm bay về phía nào thì hắn liền nhìn về phía đó, thỉnh thoảng còn lắc lư cái đầu tròn vo của mình. Con bướm bay lung tung khắp nơi làm cho Chiêu Tài nhìn mà ngứa mắt, muốn nhào đến bắt bướm, cái đuôi ở trong nước cũng không chịu nằm im, cứ lắc qua lắc lại. Nước bắn tung tóe ngay chỗ cái đuôi của Chiêu Tài, trong khi Tiễn Cơ lại nhấc cần câu lên, tiếp tục câu dính một con cá khác. Chiêu Tài nhìn cá mà thèm thuồng, vì sao mình chẳng câu được con nào? Chiêu Tài quay đầu lại, nhìn chằm chằm cái đuôi của mình. Tiễn Cơ vừa móc mồi câu vừa nói, “Cái đuôi ngọ nguậy thì cá sẽ không chịu mắc câu đâu.” Chiêu Tài suy nghĩ một chút, đúng là lúc Tiễn Cơ câu cá cũng không hề nhúc nhích, hắn liền tĩnh tâm im lặng, hết sức chăm chú câu cá. Tiễn Cơ ngồi im dựa vào thân cây, Chiêu Tài cũng nằm im dưới bờ sông, nhưng ngồi lâu cũng rất mệt mỏi. Hắn len lén nhìn xem Tiễn Cơ đang làm cái gì thì phát hiện người nọ đang nhắm mắt dựa vào thân cây, tựa hồ là đang ngủ. Chiêu Tài ngáp một cái, chậm rãi nằm úp sấp xuống đất, động tác rất cẩn thận, sợ cái đuôi nhúc nhích sẽ dọa mấy con cá chạy mất. Tiễn Cơ khẽ hí mắt nhìn một chút, thấy Chiêu Tài đặt đầu lên hai chân trước, đôi mắt tròn xoe đang mở to rồi dần dần híp lại, cho đến khi nhắm hẳn. Tiễn Cơ còn chưa đếm từ một đến mười thì đã nghe thấy dưới bờ sông truyền đến tiếng ngáy của Chiêu Tài. Quả nhiên là con mèo yêu hết ăn lại nằm! Tiễn Cơ nói thầm trong lòng, e rằng không phải Chiêu Tài tự mình bỏ nhà ra đi mà là bị người nhà thật sự chịu không nổi mà đuổi hắn xuống núi để tự trải nghiệm sự đời. … Tiễn Cơ liên tiếp câu được vài con cá, trong khi Chiêu Tài đã sớm ngủ đến mức nước miếng chảy đầy cả móng vuốt, căn bản không biết đã xảy ra cái gì. Tiễn Cơ đem cần câu dựa vào thân cây rồi hắn ngồi xổm xuống bên cạnh thùng gỗ để đếm cá, có năm con cá lớn, hai con cá nhỏ, thành quả cũng không tệ. Hắn ưỡn thắt lưng, cầm lấy cần câu tính câu tiếp. Chiêu Tài ngủ với một tư thế nên rất mệt mỏi, hắn đổi tư thế khác rồi tiếp tục ngủ, cái đuôi dài ngâm dưới nước cũng không chịu rút về. Tiễn Cơ dám khẳng định con mèo lười này đang nằm mơ câu được cá lớn, câu được cá lớn sẽ cạp lấy cạp để, nếu không vì sao Chiêu Tài lại há to miệng như thế, đem móng vuốt nhét vào miệng mà liếm láp liên tục? Bộ dáng kia cực kỳ ngốc nghếch, Tiễn Cơ cười nhạo, muốn nhìn xem Chiêu Tài còn có thể ngốc thành cái gì nữa. Vài canh giờ trôi qua, thùng gỗ sắp chật kín cá, ánh mặt trời cũng dần dần đi về phía Tây nhưng Chiêu Tài vẫn chưa có vẻ muốn tỉnh dậy. Tiễn Cơ thu hồi cần câu, tính đánh thức Chiêu Tài để trở về nhà. Tiễn Cơ còn chưa đi đến trước mặt Chiêu Tài thì đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm, con mèo con đang mở to hai mắt, tứ chi nhanh chóng quơ quào trên mặt đất nhưng cái mông lại cứ chìm xuống dưới sông. Tiễn Cơ lo lắng hỏi, “Sao vậy?” Chiêu Tài đỏ ngầu mặt, một lúc sau mới nghẹn ra ba chữ, “Cứu mạng a!” Cái mông của Chiêu Tài đã chìm trong nước, Tiễn Cơ càng nhìn càng cảm thấy bất thường, hình như con mèo con bị cái gì đó kéo xuống nước, hắn liền tiến đến rồi kéo Chiêu Tài lên bờ. Xác thực nặng hơn trước rất nhiều, Tiễn Cơ càng không dám khinh thường, đến khi cái mông của Chiêu Tài dần dần rời khỏi mặt nước thì mới nhìn thấy cái đuôi màu vàng ngày thường cong veo lắc qua lắc lại rất khả ái thì hiện tại đã bị kéo giãn thành một đường thẳng tắp. Suy đoán được chứng thực, Tiễn Cơ hít vào một hơi, dùng sức thêm một chút, đem Chiêu Tài hoàn toàn kéo ra khỏi mặt nước. Kế tiếp là một màn quỷ dị xuất hiện, ở ngay cái đuôi của Chiêu Tài là một con cá chép rất lớn! Con cá chép kia cắn chặt cái đuôi của Chiêu Tài không chịu nhả ra, Chiêu Tài đau đến mức nhăn nhó, run rẩy nói, “Tiễn Cơ, đau quá.” Tiễn Cơ nắm đầu cá rồi bóp miệng nó để buộc nó phải nhả đuôi của Chiêu Tài ra, thật vất vả mới làm cho con cá chép bỏ cuộc. Cá chép há miệng, vừa vặn với kích cỡ của cái đuôi Chiêu Tài, xung quanh miệng của nó lúc này còn bám một vòng đầy lông màu vàng. Tiễn Cơ ngồi dưới đất, thở hổn hển nói, “Chúc mừng ngươi câu được một con cá lớn.” Chiêu Tài run run bờ môi, đôi mắt rưng rưng. Tiễn Cơ nhìn cái đuôi của Chiêu Tài, cất tiếng cười một cách cảm thán, “Quả thật là thiên sinh lệ chất a.” (vẻ đẹp bẩm sinh) Chiêu Tài mặt mày rầu rĩ ôm cái đuôi trọc lóc, liên tiếp thổi phù phù, “Ngươi chê cười ta.” “Biết là tốt rồi.” Tiễn Cơ xách thùng gỗ lên rồi cầm lấy cần câu, “Đi thôi, về nhà.” Xoay người định thu thập con cá chép to một cách quá đáng kia. Chiêu Tài ngay cả cái đuôi cũng không kịp xoa mà đã nhảy đến trước mặt con cá chép, biến thành bộ dáng thiếu niên rồi ôm lấy con cá, quẹt miệng lớn tiếng tuyên bố, “Đây là cá của ta!” Tiễn Cơ nghiêng đầu nhìn mông của Chiêu Tài. Chiêu Tài một tay che mông, vì dùng sức quá mạnh mà làm cho mình phải kêu đau một tiếng ai u, đến khi giương mắt thì phát hiện Tiễn Cơ càng nhìn càng gần, quẫn bách đến mức giận dữ hét lớn, “Nhìn cái gì vậy!” Tiễn Cơ đứng thẳng dậy rồi lắc đầu, “Chẳng thấy gì cả, ôm chắc con cá của ngươi đi.” Chiêu Tài hừ lạnh một tiếng, “Không cần ngươi nhắc nhở.” Tiễn Cơ nhặt lấy một sợi lông mèo ở bên ngoài miệng con cá chép rồi nhẹ nhàng thổi một cái, sợi lông kia bay đi theo gió rồi biến mất trong không trung. Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, không cần ta nhắc nhở.” “Tiễn Cơ! Ta ghét ngươi!” “Ha ha ha ha, ta biết.” Khi hai người về nhà thì mặt trời đã xuống núi, lúc này Phó Quyền mới trở về từ trường học, trùng hợp gặp hai người bọn họ ở trước cửa. Phó Quyền cầm cây quạt rồi lắc qua lắc lại, “Tiễn Cơ huynh, Chiêu Tài huynh, đi câu cá hả?” Chiêu Tài sợ Phó Quyền lại đến ăn chực cho nên khập khiễng che trước mặt Tiễn Cơ, thúc giục Tiễn Cơ mau chóng mở cửa, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực hung hăng nói với Phó Quyền, “Cho dù câu nhiều cá thế nào cũng không có phần của ngươi!” Phó Quyền nhìn Chiêu Tài ôm cá trong tay, dùng mông đẩy Tiễn Cơ vào nhà, vừa kêu thảm một tiếng, “Ôi đau quá” vừa dùng chân đóng cửa lại, khập khiễng đẩy mạnh Tiễn Cơ đang xách một thùng đầy cá vào nhà bếp. fynnz810 Phó Quyền cảm thấy khó hiểu mà nhìn hai người đóng cửa vào nhà, sau đó hắn cũng tự mở cửa nhà của mình rồi lẩm bẩm nói, “Trong sách có kho tàng, ta còn phải đi đọc sách nữa.” Chiêu Tài xác định Phó Quyền sẽ không đến đây, như vậy mới cảm thấy yên tâm, nhưng hắn vẫn ôm con cá trong tay, không chịu buông. Tiễn Cơ đứng trong nhà bếp, mặt nhăn mày nhíu nói, “Tanh muốn chết, mau buông xuống đi.” Chiêu Tài đề phòng cho nên càng siết chặt tay rồi lui vào góc tường. Tiễn Cơ cười khẩy, “Mèo ngốc, có ai lại chạy trốn vào góc chết hay không?” Nói có lý! Chiêu Tài ôm cá, nhìn chằm chằm ra cửa, tính tìm đường đào tẩu. Tiễn Cơ chớp mắt, hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự ngốc nghếch của con mèo này, “Ta có giành cá của ngươi đâu mà ngươi chạy làm cái gì?” “Ta sợ ngươi giành!” Tiễn Cơ chỉ vào thùng gỗ nói, “Nhiều cá như vậy, ta giành của ngươi để làm gì?” “Ngươi cùng người ta đánh cược, phải kiếm tiền.” Cho nên hắn nghĩ rằng mình cũng sẽ đem cá của hắn đi bán luôn à? Tiễn Cơ bất đắc dĩ, bình thường không thấy Chiêu Tài thông minh, hiếm khi lại sáng suốt như vậy, nhưng lúc này lại suy nghĩ trật lất. Con mèo này xem cá như mạng sống, hắn làm sao lại nhẫn tâm đoạt lấy thứ mà người ta yêu thương như vậy chứ? Tiễn Cơ nói, “Muốn kiếm tiền cũng không cần làm như vậy, vì thắng mà không từ thủ đoạn, như thế thì đánh cược còn ý nghĩa gì nữa.” Chiêu Tài nghe mà không hiểu, dù sao vô luận như thế nào thì con cá chép đã làm cho hắn phải trả giá đắt cũng chỉ có thể là của hắn mà thôi, không ai có thể giành khỏi tay của hắn được. “Còn không chịu buông ra?” Chiêu Tài liên tiếp gật đầu, há mồm cắn một ngụm, cắn trúng miếng vảy, hắn phun phèo phèo rồi tiếp tục cắn. Cắn mấy miếng thì lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhớ thương mấy món cá chín. Hắn cuối đầu vuốt ve mình cá, từ đầu cá đến đuôi cá, không chừa một tấc nào. Con cá này rất lớn, một mình hắn ăn hai bữa cũng không hết, trước kia mỗi khi ở trong nhà có cá lớn thì phụ thân, a cha cùng huynh đệ tỷ muội sẽ cùng nhau chia sẻ. Hiện tại là mùa hè, thời tiết rất nóng, nếu ăn không hết mà để lại thì sẽ bị hôi thiêu rất lãng phí, không bằng… Chiêu Tài nâng cằm nói với Tiễn Cơ, “Ta muốn ngươi cùng ta ăn cá, ngươi phụ trách nấu nướng.” “Vì sao lại hào phóng như vậy?” Bộ dáng của Chiêu Tài không giống như đang luyến tiếc mà ngược lại rất phóng khoáng. Chiêu Tài cố ý lấy lòng Tiễn Cơ, lược bớt nửa câu nói, “Cá lớn phải chia sẻ với người thân.” Người thân sao? Tiễn Cơ lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhìn con cá bị cắn mất vài miếng rồi suy nghĩ trong chốc lát, “Có, đêm nay làm cá tam bảo cho ngươi ăn.” “Hả?” Chiêu Tài hỏi một cách nghi hoặc, “Cá tam bảo là cái gì?” “Đầu cá, trứng cá và bong bóng cá.” “Trứng cá?” Con mèo con tham ăn hiếm khi chần chừ với cái ăn như vậy, hắn cau mày lại, dường như cảm thấy rất kỳ lạ, “Không thể ăn trứng cá, chúng ta chưa bao giờ ăn cả.” Hóa ra vẫn có thứ mà Chiêu Tài không thích ăn, Tiễn Cơ cảm thấy thú vị liền hỏi hắn, “Vì sao không thể ăn?” Chiêu Tài liếm bong bóng cá, mùi vị tanh tanh nhộn nhạo trong miệng, cực kỳ thoải mái, “Rất mềm, ăn không ngon, nhỏ như vậy sẽ chui vào trong kẽ răng.” “Đó là vì các ngươi không biết ăn mà thôi.” Tiễn Cơ ngoắc ngoắc Chiêu Tài rồi đi ra ngoài nhà bếp, “Mang theo dao và bát canh, đêm nay ta sẽ làm cho ngươi thích ăn trứng cá.”
|
Chương 13-14 CHƯƠNG 13-14 Chiêu Tài mặc kệ thật giả, trong lòng đã tính kế sẵn sàng, nếu khó ăn thì sẽ đưa tất cả trứng cá cho Tiễn Cơ ăn, hắn đè lên bụng cá, nơi đó rất phình, khẳng định là có rất nhiều trứng cá, cũng đủ để Tiễn Cơ no bụng. Mà hắn thì có đầu cá lớn như vậy, nhớ đến chuyện này làm cho khóe miệng kéo thành một nụ cười tươi rói. Tiễn Cơ bảo Chiêu Tài đặt cá lên bàn đá, tiếp nhận con dao do Chiêu Tài truyền đến, sau đó giơ tay chém xuống, hai nhát dao liền chặt bỏ đầu cá, tiếp theo lưỡi dao rạch xuống phần bụng, lấy ra trứng cá và bong bóng cá đặt trong bát, cẩn thận lấy ra nội tạng rồi vứt bỏ. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tiễn Cơ đặt dao xuống rồi bắt chéo chân ngồi trên ghế đá để nghỉ ngơi. Chiêu Tài sốt ruột lượn quanh hắn một vòng, “Tiễn Cơ Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại dừng tay?” Hắn thật sự rất tham ăn. “Ngươi không rửa đầu cá thì làm sao ta đi nấu ăn?” Chiêu Tài đặt mông ngồi xuống ghế đá, đối mặt với Tiễn Cơ mà hỏi, “Vì sao phải là ta đi rửa?” Tiễn Cơ cầm lấy sợi dây màu đỏ trên cổ của Chiêu Tài rồi giật giật, nói một cách đương nhiên, “Bởi vì ngươi là đầy tớ của ta.” Chiêu Tài dựng thẳng bốn ngón tay lên, đặt trước mắt Tiễn Cơ, “Ta chỉ mới ăn của ngươi bốn con cá!” Tiễn Cơ ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi lại, “Thì sao?” Bốn ngón biến thành ba ngón, ngón tay của Chiêu Tài sắp chạm vào mặt của Tiễn Cơ, “Ta đã làm đầy tớ cho ngươi ba ngày.” Tiễn Cơ cụp xuống một nửa ngón tay của hắn, “Là hai ngày rưỡi.” “Hảo, coi như là hai ngày rưỡi.” Chiêu Tài bấm ngón tay làm toán, “Một ngày phải ăn ba bữa cơm, hai ngày rưỡi hơn là tám bữa cơm, kết quả thì sao? Ta chỉ mới ăn được bốn con cá, có một ngày một đêm không được ăn, còn phải làm đầy tớ, nợ của ngươi xem như thanh toán xong.” “Chuyện này không phải tùy theo ý của ngươi. Ngươi ở nhà của ta thì phải trả tiền thuê nhà, đừng cho là ta không thấy buổi sáng ngươi thừa dịp ta ở trong nhà bếp mà ăn vụng củ cải của ta nha.” “Cái đó…cái đó…ăn chẳng ngon gì cả.” Bị người vạch trần, Chiêu Tài hoàn toàn quên mất việc phải lấy lại công bằng, chỉ lắp bắp nói, “Ta cắn một miếng thì phải ói hết cả ra.” Đúng là miệng mèo con rất nhỏ, củ cải trong vườn lại vừa thô vừa to, Chiêu Tài cắn một miếng thì miệng chỉ dính đầy bùn và vỏ củ cải. Mèo con đúng là ăn vụng, đương nhiên chỉ lén lút không dám hỏi Tiễn Cơ, cũng sẽ không biết lựa chọn củ cải, cắn phải củ không chín cho nên cực kỳ lạt miệng. Tiễn Cơ còn không ăn nổi, huống chi là Chiêu Tài chỉ quen ăn thịt. Tiễn Cơ tiêu diêu tự tại rung đùi, “Ta mặc kệ, ăn vụng chính là ăn vụng, cho dù ngươi liếm một cái thì cũng tính là ăn vụng!” Chiêu Tài phẫn nộ lên án, “Làm sao mà ngươi có thể nói như vậy cơ chứ!” Tiễn Cơ khoát tay nói, “Đây là quy củ làm người, ngươi là một con mèo thì làm sao mà biết?” Chiêu Tài tức giận muốn sùi bọt mép, suy sụp bả vai, ủ rũ bưng chậu, đem đầu cá ném vào rồi đi đến bên cạnh giếng để múc nước rửa sạch. Tiễn Cơ sai được tiểu đầy tớ nên cảm thấy rất hăng hái, nhìn Chiêu Tài bận rộn khiến hắn toác mồm ra cười thầm. Có Chiêu Tài nên hắn giảm bớt được một chút việc nhà, lại tăng thêm không ít chuyện vui. Con mèo con kia mặc dù có đôi khi giận dỗi nhưng đều là vì chấp niệm đối với cá. Chỉ cần thỏa mãn cái miệng của đối phương thì hết thảy đều sẽ đâu vào đó. Tiễn Cơ hừ cười, rung đùi đắc ý mà tính toán, lặng lẽ cười trộm, hắn sẽ không ngốc đến mức để cho Chiêu Tài bỏ chạy. Ngoại trừ sợi dây đỏ trên cổ của Chiêu Tài thì hắn còn muốn tìm phương pháp khác để giữ Chiêu Tài ở lại bên mình! Hai người cùng nhau kiếm tiền, hắn không tin không thể thắng được sáu người kia! Chiêu Tài ngồi xổm bên cạnh giếng, nghiêm túc rửa đầu cá, sau khi rửa xong thì đem chậu đến trước mặt Tiễn Cơ, “Rửa xong rồi.” Tiễn Cơ sờ đầu Chiêu Tài rồi khen ngợi một câu, “Không tệ, rửa rất sạch, đi vào nhà bếp thôi.” Nghe thấy hai chữ nhà bếp khiến ánh mắt của Chiêu Tài phụt ra ánh sáng trong suốt, nước miếng cũng theo phản xạ có điều kiện mà bắt đầu chảy ra. Tiễn Cơ đi đằng trước, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nuốt nướng miếng ừng ực, hắn liền lặng lẽ cười thầm. Đối với con mèo yêu này thì phải sử dụng cả trừng phạt lẫn khích lệ, bình thường sẽ đối xử nghiêm khắc, thỉnh thoảng thì cho một chút ngon ngọt, Chiêu Tài sẽ vui vẻ vô cùng. Con mèo con ngốc ơi là ngốc, nhưng tâm tư đơn thuần, cũng là một con yêu quái hiền lành. Tiễn Cơ đứng trước tấm thớt rồi xắn y mệ lên, Chiêu Tài đặt cằm lên mặt bàn. Bất luận là người hay là mèo thì hắn luôn tìm một chỗ nào đó để đỡ lấy cái cằm của mình, giống như cái đầu của hắn nặng đến ngàn cân. Tiễn Cơ dùng dao chạm vào chóp mũi của Chiêu Tài khiến Chiêu Tài hết hồn lui ra sau, cuống quýt đến mức té một cái bịch xuống đất. Tiễn Cơ thoải mái cười to, Chiêu Tài tức giận kêu meo meo meo meo. “Đừng la nữa, đêm nay cho ngươi ngủ trên giường.” — Nghe có thể được ngủ trên giường thì Chiêu Tài mới ngậm miệng lại, trở nên ngoan ngoãn. Bất quá trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên hắn đứng cách xa Tiễn Cơ một chút, nâng cằm rồi nhìn đầu cá không chớp mắt. fynnz810 Sợ không cẩn thận thì đầu cá sẽ bay mất. Tiễn Cơ không chọc Chiêu Tài nữa, sau khi nhóm lửa xong thì cầm lấy mấy cọng hành rồi cắt thành từng đoạn nhỏ, tiếp theo là thái lát củ gừng, thái xong thì bỏ vào cái bát nhỏ, tiếp theo lại lấy ra vài trái ớt khô, vỏ quế và hạt tiêu, mỗi thứ một ít đặt vào bát. Ngẫm lại vẫn không đủ, Tiễn Cơ lại bỏ thêm một ít ớt khô, đầu cá rất ngon nhưng cần phải thêm nhiều vị cay để át đi mùi tanh. Sau khi hết thảy được chuẩn bị xong, lửa cũng đã cháy lớn, Tiễn Cơ cầm lấy cái chảo, đổ vào một ít dầu hạt cải. Bếp lò bị lửa đun nóng nên Chiêu Tài không dám đặt mặt lên, nếu không cái cằm sẽ bị bỏng, bỏng thì rất là đau. Tiễn Cơ một tay cầm chảo một tay cầm xẻng xào dầu, làm cho dầu dính lên thành chảo, như vậy sẽ không bị khét chảo. Chờ dầu nóng, hắn cầm bát gia vị đổ vào trong chảo, vài tiếng xèo xèo vang lên, ớt khô hạt tiêu gừng hành nhảy phốc phốc trong chảo. Tiễn Cơ nhanh tay đảo cái xẻng, thứ nhất là làm cho tất cả gia vị trộn lẫn vào nhau, thứ hai là làm cho chúng nó không bị dính vào đáy chảo. Hương thơm tản ra, Chiêu Tài nhắm mắt hít vào một hơi, ngay cả hương vị cũng không muốn buông tha, hắn muốn hít tất cả vào trong cơ thể của mình. Ớt khô xào lâu sẽ làm cho mùi cay bay ra, phần lớn đều bị Chiêu Tài hít vào. Nhiều ớt như vậy khiến Chiêu Tài bị sặc nên liên tục ho khan, ngay cả nước mắt nước mũi cũng chảy ra, nhưng luyến tiếc rời khỏi nơi này, vì tội ham ăn mà đành gạt lệ tiếp tục hít hà mùi thơm. Cái mũi nhỏ nhắn từ màu hồng phấn chuyển sang đỏ chót, Chiêu Tài xoa xoa cái mũi rồi quệt miệng, “Hắt xì”, liên tục mấy cái, nước mắt nước mũi vẫn chảy ra, nhưng hắn cứ ngồi đó hít lấy hít để mùi ớt. Tiễn Cơ buồn cười nói, “Không có tiền đồ.” Chiêu Tài vò đầu bứt tai giả vờ không nghe thấy. Gia vị được xào xong thì bỏ vào bát, Chiêu Tài vội vàng hỏi, “Lấy ra để làm gì, đầu cá chưa bỏ vào chảo mà.” “Xào tiếp nữa thì sẽ bị khét.” Tiễn Cơ đặt bát xuống, đem cái xẻng đặt bên cạnh chảo, sau đó xoay người đem đầu cá mang đến rồi bỏ vào trong chảo. Chiêu Tài nhìn thấy đầu cá được bỏ vào chảo thì liền kích động thò đầu ra phía trước. Tiễn Cơ không kịp ngăn cản, nước và dầu mà gặp nhau thì sẽ văng ra ngoài, bắn lên mặt của Chiêu Tài vài giọt dầu, đau đến mức tiểu tử kia kêu meo meo meo mấy tiếng liền. Tiễn Cơ lo lắng nói, “Còn không mau đi ra ngoài lấy nước lạnh rửa đi.” Chiêu Tài meo meo một tiếng, “Không cần.” “Đau hay không?” “Không đau.” Chiêu Tài buông tay, trên mặt xuất hiện vài vết màu đỏ, cũng không lớn, xem ra không nghiêm trọng, Tiễn Cơ cũng an tâm, sau đó mới lật đầu cá sang mặt kia để chiên tiếp. Chiêu Tài giật giật đầu lưỡi trong miệng, vươn ra ngoài liếm một vòng quanh môi, ngửi lấy mùi cá, “Nhìn thấy cá thì sẽ không đau.” “Thật có tiền đồ!” Chiêu Tài gật đầu nói, “Phụ thân cũng hay khen ta như vậy.” “Hắn cũng giống ta, chính là châm chọc ngươi không có tiền đồ đó.” Đây là lần đầu tiên Tiễn Cơ nghe thấy Chiêu Tài nhắc đến người nhà nên cảm thấy có một chút tò mò. “Mặc kệ, dù sao ta hiểu thành phụ thân khen ta là được, hơn nữa a cha cũng hay khen ta.” Trong thiên hạ, e rằng chẳng có ai tự an ủi mình như thế, có lẽ chỉ có một mình Chiêu Tài mà thôi. Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn không quên mà hỏi ngược lại, “Phụ thân? A cha? Không phải một người à?” “Không phải, ta có đến hai người cha.” “Mẫu thân của ngươi đâu?” “A cha chính là mẫu thân.” Mèo đực sinh con à, Tiễn Cơ gật đầu ra vẻ đã hiểu, không hề cảm thấy kinh ngạc. Chiêu Tài nhìn đầu cá trong chảo từ bán trong suốt chuyển sang màu trắng, “Tiễn Cơ, cá chín chưa?” Tiễn Cơ dùng xẻng đâm vào một chút nhưng phía dưới vẫn còn cứng, nhân tiện nói, “Vẫn chưa chín lắm.” Chiêu Tài kéo dài giọng nói, “Vẫn chưa chín à…” “Nấu nướng không thể gấp gáp.” Tiễn Cơ đổ bát nước vào trong chảo, không đổ ngập đầu cá, chỉ khoảng nửa bát là đủ. Hắn cầm lấy gia vị đã xào trước đó rồi đổ vào, lại thêm một chút nước tương và dấm chua, sau đó đậy nắp chảo lại rồi đi ra mặt sau thêm củi vào bếp. Chiêu Tài bưng lên bát trứng cá và bong bóng cả nhảy đến trước mặt Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ Tiễn Cơ, cái này còn chưa bỏ vào chảo nè.” Tiễn Cơ ngồi trên chiếc ghế đẩu để bỏ củi vào bếp, dùng cái xiên để đẩy củi ở bên trong lò, “Chờ đến khi sôi thì mới bỏ vào.” Chiêu Tài cầm mấy khúc củi đặt xuống đất rồi lót thêm rơm lên phía trên, sau đó mới đặt mông ngồi xuống, trong tay vẫn cầm cái bát. Thời tiết mùa hè rất nóng, phía sau bếp lại càng nóng hơn nữa, Tiễn Cơ phe phẩy tay để quạt bớt nhiệt độ, nhưng Chiêu Tài lại ngại hắn không đủ nóng hay sao mà còn kề sát vào bên cạnh. “Cách xa ta ra một chút đi, nóng muốn chết.” Chiêu Tài buông bát xuống, vui vẻ chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã xách vào một thùng nước, vừa đặt xuống thì lại nghĩ đến chuyện gì đó, hắn tiếp tục nhanh nhẹn chạy đi, đến khi trở về thì trên tay có thêm một chiếc khăn. Chiêu Tài nhúng khăn vào nước rồi vắt sạch, sau đó đưa cho Tiễn Cơ, “Cho ngươi lau mồ hôi.” Nước giếng mát lạnh, đem khăn mặt lau lên mặt có thể giảm bớt khô nóng. Chiêu Tài thấy Tiễn Cơ thoải mái lau mặt, hắn cũng cầm lấy rồi chà chà lau lau, sau đó lại vắt sạch rồi đưa cho Tiễn Cơ, “Lau mình nữa.” Tiễn Cơ mỉm cười nhìn hắn, “Thông suốt rồi sao? Biết lấy lòng nữa?” Lau xong thì đưa trở lại cho Chiêu Tài. Được khích lệ, Chiêu Tài kiêu ngạo lộ ra cái đuôi thẳng tắp, lỗ tai trên đầu cũng dựng thẳng, coi như đang tươi cười vui vẻ. Hắn lại vắt khăn một lần nữa rồi đưa cho Tiễn Cơ, “Lau chân.” Tiễn Cơ cốc đầu Chiêu Tài một cái, cũng không mạnh, chỉ hơi đau một tí, “Ngốc nghếch, khăn lau mặt với khăn lau chân làm sao lại dùng chung một cái được chứ?” Chiêu Tài uất ức bĩu môi nói, “Ta chưa từng lau nên đâu có biết.” Mèo con đều tự liếm mình cho sạch sẽ, cho nên chuyện này không thể trách hắn. Dù sao đánh cũng không đau cho nên Tiễn Cơ cũng không giải thích nhiều với hắn, thấy con mèo yêu lộ ra vẻ mặt không vui, Tiễn Cơ liền nói, “Đi ra ngoài lấy hai củ khoai lang vào đây, ta nướng khoai cho ngươi ăn.” Chiêu Tài hưng phấn nhảy dựng lên, bốn chân bốn cẳng lao ra ngoài, kết quả là mất thăng bằng mà ngã sóng soài dưới đất, lúc này mới nhớ hiện tại hắn đang là hình người, Chiêu Tài không kêu đau, hắn phủi tro bụi trên y phục rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Tiễn Cơ ở phía sau quát to, “Biết khoai lang có hình gì hay không?” Giọng nói của Chiêu Tài từ ngoài xa vọng vào, “Cái gì ăn được thì ta đều biết.” Tiễn Cơ xì cười ra tiếng, đây thật sự là phong cách của Chiêu Tài. Con mèo yêu ham ăn nhà hắn chỉ có phương diện ăn uống là không khiến người ta lo lắng mà thôi.
|
Chương 15-16 CHƯƠNG 15-16 Đầu cá cần phải nấu trong chốc lát, Tiễn Cơ đi qua rồi mở nắp ra để xem tình hình, phòng ngừa nước bị cạn. Nước trong chảo đã cạn hơn phân nửa, lộ ra cái đầu cá. Đầu cá màu trắng thấm nước tương dần dần chuyển sang màu vàng nhạt, không quá bao lâu nữa sẽ chín. Tiễn Cơ đổ thêm một chén nước, tiếp tục nấu, sau đó đậy nắp lại, lúc này Chiêu Tài tìm theo mùi thơm mà tiến vào, trong tay ôm một đống khoai lang lớn. “Chẳng phải ta bảo ngươi lấy hai củ thôi sao?” Chiêu Tài giả vờ cười ngây ngô, thò đầu ra nhìn, “Thơm quá a, nhất định cũng ăn ngon như cá kho củ cải!” “Cũng ăn ngon?” Tiễn Cơ đẩy mặt của Chiêu Tài ra khỏi lò một chút, sợ lại làm cho Chiêu Tài bị bỏng, “Như vậy lần trước đã nếm mùi rồi, lần này không cần ăn nữa.” “Không!” Chiêu Tài lập tức sửa lời, “Thơm hơn lần trước cả ngàn lần! Nhất định là vạn lần!” Hắn nhanh chóng xoay ngược lời nói. Tiễn Cơ cười cười, để Chiêu Tài vùi khoai lang vào trong đống lửa. Chiêu Tài gật đầu nhìn khoai lang trong lòng, lại nhìn lò lửa đang cháy hừng hực, hắn không biết nên làm như thế nào. Tiễn Cơ hỏi hắn, “Không biết bỏ vào à?” Chiêu Tài vội vàng gật đầu, “Phải bỏ ở đâu?” “Ném vào chỗ lửa cháy lớn nhất.” Tiễn Cơ còn chưa dứt lời thì Chiêu Tài đã ném mấy củ khoai lang vào trong lửa. Phía trên lò là chảo cá vang lên tiếng ùng ục của nước sôi, phía dưới lò là mấy củ khoai lang bị lửa bao trùm, chậm rãi nướng chín từ ngoài vào trong. Chiêu Tài chạy trừ trước ra sau lại từ sau ra trước, hết ngửi lại hít, vô cùng bận rộn, nghĩ đến sắp có thật nhiều thức ăn để ăn, Chiêu Tài ngoác miệng cười đến tận mang tai. Tiễn Cơ nghe thấy vài tiếng tách tách, hắn dùng nhánh cây để lôi ra vài củ khoai lang đã được nướng chín. Chiêu Tài vừa thấy khoai lang thì đôi mắt lập tức sáng rực, vươn tay muốn cầm lấy. Tiễn Cơ đẩy tay hắn ra rồi nói, “Nóng! Lấy khăn lại đây.” Chiêu Tài nhảy lên một cái rồi liền quay về, ngồi chồm hổm ở trước mặt Tiễn Cơ, chống cằm chờ. Khoai lang được Tiễn Cơ dùng khăn bẻ ra làm đôi, bên trong vàng óng, vẫn đang bốc khói nghi ngút. Chiêu Tài thò đầu nhìn, bị hơi nóng phà lên mặt, hắn liền lau mặt, phồng má lên thổi. Tiễn Cơ cảm thấy đáng yêu, lấy ngón tay khều khều quai hàm của Chiêu Tài, Chiêu Tài toàn tâm toàn ý phồng má thổi khoai lang nên bị Tiễn Cơ khều cằm liên tục. Mấy lần như thế làm cho Chiêu Tài phát cáu, thử nhe răng hung dữ kêu vài tiếng meo meo. Tiễn Cơ không chọc hắn nữa, tập trung lột vỏ khoai lang rồi cho Chiêu Tài một nửa. Chiêu Tài chưa từng ăn khoai lang, hiện tại hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, không thể chờ khoai lang hoàn toàn nguội, hắn vừa thổi vừa thè lưỡi cắn. Khoai lang vàng ươm vừa đặt vào trong miệng thì liền cảm giác mềm mềm trơn trơn, Chiêu Tài cắn một miếng vẫn chưa kịp nhấm nháp hương vị thì khoai lang đã trượt xuống cổ họng, hắn liếm liếm kẽ răng vẫn còn vướng lại một chút khoai lang, lại cắn thêm một miếng nữa, lúc này mới cảm giác được vị ngọt của khoai lang. Chiêu Tài ôm bát khoai, nhanh chóng ăn xong nửa củ khoai, sau khi ăn xong thì lại trông mong nhìn Tiễn Cơ. Tiễn Cơ lại lôi ra một củ khác, giống như đang dụ dỗ sủng vật, lấy ra cho Chiêu Tài ăn, sau đó đi ra phía trước xem đầu cá trong chảo. Khoai lang vừa lấy ra rất nóng, Chiêu Tài luyến tiếc mà buông xuống, đầu ngón tay cầm củ khoai, thảy qua thảy lại giữa hai tay cho bớt nóng, vừa thảy vừa đi đến bên cạnh Tiễn Cơ, không hề rời nửa tấc. Nắp chảo được mở ra, cá đã được om hơn phân nửa, không ngờ gia vị lại lan tỏa mùi thơm khắp tứ phía. Trong lúc nhất thời Chiêu Tài quên mất củ khoai lang nóng hổi trên tay, hắn tham lam hít vào mùi cá, cho đến khi cảm giác bàn tay nóng lên thì mới lập tức dùng y phục đỡ lấy củ khoai, cái mũi nhỏ không ngừng hít hít. “Tiễn Cơ, cá chín chưa?” Tiễn Cơ dùng cái thìa múc một chút nước sốt, cẩn thận thổi cho nguội bớt rồi mới nhấp thử một miếng, hương vị không tệ, chẳng qua hơi nhạt một chút, hắn lại bỏ thêm gần một nửa muỗng muối. Ánh mắt của Chiêu Tài dừng trên thìa, không chịu dời đi, nước miếng như muốn chảy xuống, “Tiễn Cơ, ta cũng muốn nếm” Tiễn Cơ vốn định trêu Chiêu Tài một chút thì mới đồng ý, nhưng nước miếng của Chiêu Tài đã nhiễu giọt xuống củ khoai lang đang bọc trong y phục, nếu không cho hắn ăn thì nước miếng sẽ nhanh chóng chảy vào trong nồi. Tiễn Cơ chậc chậc hai tiếng, vội vàng múc cho Chiêu Tài một muỗng canh nước sốt rồi đặt vào trong bát nhỏ để cho Chiêu Tài chậm rãi húp. Chiêu Tài húp một hơi cạn sạch, còn cảm thấy chưa đủ, hắn lắc lắc cái bát. Tiễn Cơ lại cho hắn thêm nửa bát, sau đó dùng cái xẻng đẩy đầu cá sang một bên, chừa ra một khoảng trống rồi bỏ vào trứng cá và bong bóng cá. Lần này Chiêu Tài chậm rãi húp, húp được một chút thì lấy khoai lang ra rồi chấm vào nước sốt cá để ăn. Tiễn Cơ nếm thử một ngụm, vừa ngọt lại vừa mặn, hương vị vô cùng kỳ lạ, nhưng Chiêu Tài không hề có cảm giác gì, vẻ mặt ăn khoai lang rồi húp nước sốt cá rất hưởng thụ. Vỏ khoai nằm gọn trong lòng bàn tay, bên trên có vài dấu răng chỉnh tề, phần đáy của cái bát loang láng ánh sáng, Tiễn Cơ nghiêng đầu liếc nhìn Chiêu Tài một cái, chóp mũi của người nọ còn dính một giọt nước sốt cá, chắc là lúc liếm bát đã bất cẩn nên bị dính. Tiễn Cơ dùng ngón trỏ quẹt lên chóp mũi của Chiêu Tài. Chiêu Tài nhìn thấy ngón tay dính màu nâu vàng của nước sốt đang sắp rời xa của Tiễn Cơ, không đợi Tiễn Cơ kịp phản ứng thì hắn đã ôm lấy tay của Tiễn Cơ rồi há mồm ngậm vào miệng. Đầu lưỡi ướt át quấn lấy ngón tay của Tiễn Cơ, chậm rãi liếm mút, hết liếm lại mút. Chiêu Tài hưởng thụ mà híp mắt lại, ngửa đầu nhìn Tiễn Cơ, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc. Nụ cười kia thật ngọt ngào, trong lòng của Tiễn Cơ thoáng trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, bầu không khí im lặng khác thường, hắn kích động rút ngón tay ra rồi lau vào y phục, mang theo vẻ mặt hoảng sợ mà chạy ra khỏi nhà bếp. fynnz810 “Tiễn Cơ, ngươi chạy đi đâu vậy?” Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chiêu Tài cầm vỏ khoai lang chạy theo. Chỉ thấy Tiễn Cơ đứng bên cạnh giếng, không ngừng dùng nước giếng để rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo nhanh chóng làm cho hắn tỉnh táo trở lại, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh như thường Chiêu Tài lo lắng mà quấn lấy Tiễn Cơ, hỏi hắn có chuyện gì. Nước giếng ở trước mắt hình thành một làn hơi nước mỏng manh, Tiễn Cơ xuyên qua làn hơi nước mà nhìn vào khuôn mặt của Chiêu Tài, lúc thì mơ hồ lúc thì rõ ràng, sau khi hoảng sợ là rung động, dần dần càng hiện rõ trong tầm mắt. Kỳ quái, tại sao lại có thể như vậy? Tiễn Cơ rất buồn bực, không biết vì sao Chiêu Tài cứ quấn lấy hắn, hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi. Tiễn Cơ đình chỉ suy nghĩ, nhìn thẳng vào vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Chiêu Tài. Mà Chiêu Tài lại càng thêm lo lắng, người nọ đột nhiên không nói, hắn đứng im rồi cau mày quan sát Tiễn Cơ, vỏ khoai lang ở trong tay hắn bị bóp méo mó. Cho đến khi mùi khét truyền ra từ phòng bếp, Tiễn Cơ mới phản ứng trở lại. “Ấy da, cá trong chảo!” Chiêu Tài cũng nhảy dựng lên, cuống quýt hét to, “Ấy da, cá khét!” Tiễn Cơ vọt nhanh vào nhà bếp, mở ra nắp chảo rồi dùng cái xẻng đảo một vòng. Đầu cá trong chảo xoay xoay, cũng may chỉ bị khét một chút, đầu cá phần lớn là xương, thịt đều bị giấu ở bên trong nên không sao. Hóa ra là sợ bóng sợ gió, Chiêu Tài thở phào nhẹ nhõm. Tiễn Cơ nhẹ nhàng đâm đâm vào trứng cá, trứng cá khi chín sẽ đông lại với nhau, có thể bắt chảo xuống! Hắn nâng xẻng lên rồi quát, “Chiêu Tài, cầm bát đến!” Chiêu Tài vứt bỏ vỏ khoai lang đã bị hắn bóp méo mó, lấy ra một cái bát lớn ở trong tủ, cười ngoác cả miệng, hai tay bưng đến trước mặt Tiễn Cơ. Được múc ra đầu tiên là đầu cá, sau đó là trứng cá rồi đến bong bong cá, bộ dáng nóng hổi làm cho người ta bị kích thích vị giác, huống hồ gì đây lại là Chiêu Tài ham ăn nhà hắn? Nướt sốt đã cạn hơn phân nửa, phần lớn đã thấm vào thịt cá, Tiễn Cơ đem phần nước sốt còn lại rưới lên mặt trên, đem món cá tam bảo đặt lên bàn đá ở trong vườn, sau đó xoay người đi múc cơm. Chiêu Tài chảy nước miếng, không kịp chờ Tiễn Cơ mang đến bát cơm và đôi đũa, hắn lập tức biến thành mèo con rồi nhảy lên bàn đá, ở dưới ánh trăng mà giành ăn trước. Trứng cá và bong bóng cá được múc ra sau cho nên nằm ở trên cùng, trứng cá chín màu vàng ở giữa hơi trắng, hoàn toàn khác với trứng cá sống. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tiễn Cơ bỏ vào chảo thì Chiêu Tài nhất định là nhìn không ra. Nhưng bong bóng cá thì không quá khác biệt, vẫn tròn trịa và chưa nổ tung. Chiêu Tài lè lưỡi, cắn bong bóng cá vào miệng, dùng hàm răng bén nhọn của mình rồi nhẹ nhàng cắn một cái. Bụp, vài tiếng nổ quanh quẩn trong miệng của hắn, nước sốt ngấm vào bong bóng cá đang quanh quẩn ở từng ngóc ngách trong miệng của Chiêu Tài. Chiêu Tài hớn hở chẹp miệng, đem nguyên cái bong bóng cá nuốt xuống bụng. Hắn không ôm quá nhiều hy vọng khi liếm thử một chút trứng cá, đầu lưỡi vừa chạm vào một lớp trứng cá mỏng manh. Chiêu Tài bập bập môi, ngon đến bất ngờ, hắn dùng cả tay lẫn mồm, bất chấp sẽ bỏng lưỡi, há to mồm ăn hơn phân nửa trứng cá. Tiễn Cơ bưng cơm ra, Chiêu Tài đang định quơ chân trước để bắt lấy phần trứng cá cuối cùng, bát cá bị hắn đảo tùm lum, ngay cả nước sốt cũng văng lung tung ra ngoài. “Chiêu Tài!” Tiễn Cơ hét lớn một tiếng. Chiêu Tài sợ đến mức run rẩy, vội vàng thu hồi móng vuốt, cuộn mình lại trên bàn đá, lén lút nhìn Tiễn Cơ. fynnz810 Tiễn Cơ bước đến, buông bát xuống, nắm lấy lỗ tay mèo rồi nhấc Chiêu Tài xuống bàn, “Ngươi ăn uống như vậy hay sao?” Chiêu Tài giật mình, run rẩy biến trở về hình người, một bộ vải thô, đầu bụi mặt chuột, cẩn thận dùng khóe mắt xem xét bát cá, tình trạng thật sự thê thảm, quá thê thảm là đằng khác. Rõ ràng là hắn làm chuyện xấu mà vì sao lại giống như người ta đang khi dễ hắn? Tiễn Cơ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu, nghiêm mặt đá chiếc ghế ở bên cạnh, “Ngồi xuống, ăn cơm cho đàng hoàng.” Chiêu Tài meo meo một tiếng, dùng đũa gắp một miếng trứng cá cuối cùng, định bỏ vào miệng thì nghe Tiễn Cơ ho khan một tiếng, Chiêu Tài run tay, Tiễn Cơ đưa bát, miếng trứng cá thơm ngon mỹ vị vừa lúc rơi vào trong bát của Tiễn Cơ. Chiêu Tài quệt miệng, nhìn chằm chằm cái bát của Tiễn Cơ, muốn nói lại thôi. Tiễn Cơ động động chiếc đũa, đem trứng cá bỏ vào miệng. Một lúc sau Chiêu Tài mới uất ức nói, “Cá này là ta câu được mà.” “Không biết vừa rồi là ai nói, cá lớn phải chia sẻ với người nhà nhỉ?” Bị chính câu của mình đập lên đầu, Chiêu Tài nghẹn họng mà rầm rì, Tiễn Cơ cũng không để ý đến hắn, bắt đầu gắp thịt cá mà ăn. Trứng cá đã hết, còn lại đầu cá, nhất định phải ăn cho thật nhiều, hạ quyết tâm, Chiêu Tài nhanh tay nhanh mồm gắp thịt cá, ngay cả mắt cá cũng không tha. Thịt trên đầu cá rất mềm, không mềm như thân cá, mà là một loại cảm giác vừa mềm vừa săn. Gia vị ngấm vào, lại là cá tươi, mùi tanh của cá hoàn toàn bị ớt khô khử sạch. Chiêu Tài ăn một miếng thì không đã ghiền, ăn hai miếng thì cảm thấy cay, đến miếng thứ ba thì tìm được mùi cá, miếng thứ tư là đang hưởng thụ… Chiếc đũa thường xuyên ra ra vào vào trong bát cá, Tiễn Cơ vốn không đói bụng nhưng thấy tư thế của Chiêu Tài như vậy thì cũng cảm thấy thích thú, nổi hứng giành ăn với Chiêu Tài. Một bữa tối coi như giành nhau mà ăn, hai người ngươi tranh ta đoạt, bị cay cũng không ngừng lại, tiếp tục ăn hùng hục, ăn đến mức cả đầu đầy mồ hôi. Bát cá nhanh chóng cạn dần, chỉ còn một chút nước sốt. Hai người cảm thấy vẫn chưa đủ, tiếp tục đi múc cơm rồi chan nước sốt vào ăn. Nước sốt chan cơm bốc hương thơm thoang thoảng của vị cá, hạt cơm rất dẻo, cũng như đang ăn thịt cá. Một người một mèo ăn sạch sành sanh, đợi cho trận chiến giành ăn này rốt cục chấm dứt thì không chỉ có món cá tam bảo hết sạch mà ngay cả nồi cơm cũng không còn thừa một hạt nào. Tiễn Cơ vốn định chừa chút cơm để sáng mai nấu cháo ăn, hiện tại lại không còn gì cả. Ăn no đến mức ngay cả sai khiến Chiêu Tài đi rửa bát cũng không thể. Chiêu Tài ễnh cái bụng tròn trịa lên, đứng dựa vào bàn đá, ngồi cũng ngồi không nổi. Gió đêm lướt qua, lúc này Chiêu Tài mới nhớ, hắn chỉ vào mặt rồi khóc lóc kể lể với Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, mặt đau.” “Khi ăn cá sao không thấy kêu đau?” Chiêu Tài xấu hổ cười hì hì, làm bộ giả ngu. Tiễn Cơ nhéo nhéo cái mũi của hắn rồi nói, “Chỉ biết ăn thôi, mỗi khi ăn cá thì chả nhớ gì cả.” Chiêu Tài muốn đi sờ mặt thì lập tức bị Tiễn Cơ vuốt ve, bảo hắn không được gãi, quá vài ngày sẽ ổn. Chiêu Tài gật đầu, cố gắng không gãi. Hắn nắm chặt hai tay, dán tại bên người, giống như dùng hết sức lực để siết chặt nắm đấm. Hơn nữa bữa tối ăn quá no, Tiễn Cơ cũng không trông cậy vào Chiêu Tài, nghỉ ngơi một chút, sau đó tự mình thu dọn bát đũa đem đi rửa. Nhớ đến trong lò còn vài củ khoai chưa ăn, Tiễn Cơ khều chúng nó ra, phủi đi lớp tro ở mặt trên rồi đặt vào trong nồi, để giành sáng mai hâm nóng rồi ăn tiếp. Nhà bếp đã vài ngày chưa quét dọn, Tiễn Cơ cũng nhanh chóng thu dọn lại một chút, chờ hắn làm xong, đi ra ngoài vườn thì đã thấy Chiêu Tài dán mặt lên bàn đá mà ngủ gật, cái mông nhếch lên cao. Ăn no lại ngủ, hết ăn lại nằm, thật đúng là không thiếu thứ nào. Tiễn Cơ nhéo một phát lên cái mông mượt mà của Chiêu Tài, tiểu tử kia nhảy dựng lên, huy động móng vuốt, tru to như hung thần ác sát, “Meo meo meo meo meo meo! Thằng mù nào dám quấy rầy miêu đại tiên ta ngủ vậy!” Ngủ mê hả? Tiễn Cơ hừ lạnh nói, “Nhìn kỹ là ai rồi hẳn to mồm!” Dứt lời, lại nhéo một phát lên mông của Chiêu Tài, toàn thịt, nhéo thật đã ghiền. Chiêu Tài kêu meo meo một tiếng rồi che mông, trừng to mắt tức giận, nhìn thấy là Tiễn Cơ thì một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, gật gù nhớ đến chính mình là đầy tớ của người ta, không phải là thiếu gia mèo lên núi hưởng phúc. Hắn ủ rũ suy sụp cả người, đánh một cái ngáp thật to rồi gục xuống bàn đá. “Buồn ngủ à?” Chiêu Tài gật đầu, một đôi lỗ tai mèo toát ra. Còn cái đuôi đâu? Tiễn Cơ cảm thấy tò mò, trên đầu thì không có gì ngăn cản, lỗ tai có thể tự do rút ra rút vào, còn bên dưới lại mặc y phục, hắn cúi đầu nhìn thì liền thấy ở đáy hạ y tét ra một cái lỗ nhỏ, cái đuôi dài đầy lông mềm mại của Chiêu Tài ló ra ngoài, lắc qua lắc lại, giống cỏ bông lau mọc ở ven sông, khiến cho Tiễn Cơ ngứa ngáy trong lòng. Tiễn Nhi nhéo nhéo cành cỏ bông lau sống kia, làm cho mình đỡ ngứa ngáy. Chiêu Tài vẫy ra không được, đành chịu đựng, cái đuôi đang cụp xuống lại được uốn cong rồi cọ xát vào lòng bàn tay của Tiễn Cơ. Cọ cọ, lại nhớ đến phần còn thừa của con cá lớn, hắn quay đầu hỏi, “Tiễn Cơ, còn thân cá thì làm sao?” “Thân cá à?” Tiễn Cơ suy nghĩ một chút, “Ăn cá khô không?” Chiêu Tài đang lười biếng thì lập tức trở nên phấn chấn, hai mắt tỏa sáng, “Ăn!” Sau đó mê mang nói, “Ăn thế nào?” Tiễn Cơ cầm lấy cái đuôi của Chiêu Tài rồi ngắm nghía trong lòng bàn tay, “Dùng muối ướp rồi phơi nắng cho khô thì có thể ăn.” Chiêu Tài nhìn Tiễn Cơ đem muối ướp vào thân cá, sau khi ướp được một lúc thì đem ra ngoài phơi. Hắn đứng phía dưới nhìn lên, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Làm đầy tớ cho người ta thì đương nhiên chẳng có gì vui vẻ, nhưng có thể ăn được nhiều cá ngon như vậy thì hết thảy đều đáng giá. Chiêu Tài ôm lấy cánh tay của Tiễn Cơ, cái đầu cọ qua cọ lại phần cằm của Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, ngươi thật lợi hại.” Tiễn Cơ không nói gì, mỉm cười ôm lấy Chiêu Tài, không biết là vì mèo con phá lệ dịu ngoan hay là vì thời tiết mà trong tiểu viện này lại trở nên ấm áp kỳ lạ.
|
Chương 17-18 CHƯƠNG 17-18 Đối với những gì có lợi cho mình thì Chiêu Tài nhớ rất kỹ. Khi Tiễn Cơ bảo là về phòng ngủ, cửa vừa đẩy ra thì một bóng đen bên cạnh bỗng nhiên chợt lóe lên, đợi hắn phản ứng trở lại thì Chiêu Tài đã nghênh ngang ngồi ở trên giường, vói tay kéo lấy cái chăn. Tiễn Cơ thản nhiên chậm rãi bước vào, sau đó đóng cửa lại, đứng bên giường rồi cúi đầu nhìn Chiêu Tài, hắn không nói lời nào, cũng không có bất kỳ động tác gì. Chiêu Tài bị hắn nhìn như thế thì cảm thấy rất mất tự nhiên, vì vậy cứ cầm chặt góc chăn, khi thì nhìn Tiễn Cơ, khi thì nhìn hết thứ này sang thứ nọ. Tiễn Cơ nhếch môi cười, vừa hé miệng thì Chiêu Tài đã ném chăn rồi nhảy xuống giường, định chạy trốn. Tiễn Cơ nắm lấy y phục của hắn, kéo hắn quay ngược trở lại rồi vừa cười vừa hỏi, “Chạy đi đâu?” Chiêu Tài giương nanh múa vuốt nói, “Ngươi dùng vẻ mặt như đang xem cá để nhìn ta, ta không chạy thì chẳng phải là kẻ ngốc hay sao?” “Ngươi vốn là một kẻ ngốc.” Tiễn Cơ nắm lấy Chiêu Tài rồi ném hắn lên giường, “Ta không phải là mèo, làm sao lại có hứng thú đối với cá?” “Thèm ăn và hứng thú không giống nhau.” Chiêu Tài cố sống cố chết mà biện giải. Tiễn Cơ gật đầu đồng ý, sau khi nằm lên giường thì bảo Chiêu Tài biến thành mèo nếu muốn ngủ trên giường. Chiêu Tài không hiểu, hắn nằm bẹp trên giường, nhấc đầu lên hỏi, “Vì sao?” “Không vì cái gì cả!” Chiêu Tài nói một cách đầy giễu cợt, “Khi ta ở nhà thì muốn ngủ thế nào liền ngủ thế ấy!” Tiễn Cơ tàn nhẫn nói ra sự thật, “Hiện tại ngươi đang ở nhà của ta, Miêu! Đại! Tiên!” Nửa câu đầu làm cho Chiêu Tài xụi lơ, ba chữ sau lại không biết vì lý do gì mà khiến thần kinh của hắn nhói đau. Chiêu Tài kích động gào to nhảy dựng lên, hắn đứng trên giường nhìn xuống Tiễn Cơ, hung tợn nói, “Hôm nay nếu ngươi không nói cho ta biết là vì sao thì ta sẽ không ngủ, cũng làm cho ngươi mất ngủ luôn.” Tiễn Cơ đang phiền muộn, không có sức đi ầm ĩ với Chiêu Tài, hắn mất kiên nhẫn mà đưa lưng về phía Chiêu Tài rồi nói, “Không nên nhiều lời nữa, hai người ngủ rất chật, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Chiêu Tài rất tin lời của Tiễn Cơ, hắn liền a một tiếng rồi ngồi xuống mà ôm hai chân, sau đó chui xuống chân của Tiễn Cơ, chậm rãi hiện ra nguyên hình. Tiễn Cơ quay đầu lại nhìn, xác định là Chiêu Tài đã biến thành mèo con thì mới yên tâm nằm xuống. Hắn nghiêng người nằm, nhìn bàn tay đang nắm chặt, ngón tay bị Chiêu Tài liếm đang dần dần vươn ra, đã qua lâu như vậy mà độ ấm ở mặt trên vẫn còn, đột ngột đến mức làm cho người ta không thể xem nhẹ. Xuyên qua cửa sổ, Tiễn Cơ nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ thấy hồng loan tinh động, hắn thở dài, nhớ đến chính mình trong lúc vô tình đã tự tay thắt sợi dây đỏ lên cổ của Chiêu Tài, hắn thầm nghĩ: Có lẽ Nguyệt lão thật sự không lừa bọn họ. (hồng loan tinh động = sao Hồng Loan bắt đầu hoạt động, đưa đẩy đến tình duyên gặp gỡ và sau đó sẽ tiến tới hôn nhân.) … Sáng hôm sau, Chiêu Tài mở mắt ra, chớp mắt vài cái, buông ra tứ chi đang ôm chân của Tiễn Cơ, hắn nhảy xuống giường rồi nhảy ra ngoài cửa. Khi Tiễn Cơ đi ra thì liền nhìn thấy Chiêu Tài đang ngồi chồm hổm dưới đất, cái thân hơi nghiêng, móng vuốt bé xíu quơ tới quơ lui. Tiễn Cơ ngửa đầu hỏi, “Ngươi làm gì vậy?” Chiêu Tài vẫn giữ nguyên động tác như trước, hắn cười ha ha đáp lại, “Lấy cá khô ăn!” “Còn chưa phơi khô mà, chưa ăn được đâu.” Chiêu Tài “A?” một tiếng, ngừng quơ móng vuốt, vẻ mặt không thể tin được. “Dùng muối ướp để cho nó khỏi bị ươn, sau khi phơi khô thì hơi nước sẽ bốc lên.” Tiễn Cơ mở ra hai tay, Chiêu Tài nhảy xuống, “Bây giờ vẫn chưa đến lúc ăn được, đợi cho thịt cứng lại thì mới có thể ăn, đến lúc đó kho một nồi, bảo đảm ăn cực ngon.” Chiêu Tài nghe Tiễn Cơ miêu tả mà nước miếng chảy giàn dụa, cái mông hạ xuống, hai chân trước cũng đặt xuống đất, sau đó nhào cả người vào trong lòng của Tiễn Cơ, “Ngươi không được ăn vụng nha!” Tiễn Cơ gật đầu, một tay ôm lấy Chiêu Tài, trọng lượng của mèo con rất nhẹ, giống như không tồn tại, không biết mấy con cá bị Chiêu Tài ăn xong thì chui vào nơi nào. Chiêu Tài ở đây mấy ngày, dĩ nhiên đã quen với sinh hoạt hằng ngày của Tiễn Cơ, hắn nhảy xuống khỏi vòng tay của Tiễn Cơ rồi biến thành thiếu niên mặt đen, cùng Tiễn Cơ xúc miệng rửa mặt. Điểm tâm là món khoai lang còn lại của ngày hôm qua, Tiễn Cơ ăn hai củ, Chiêu Tài cũng ăn hai củ, còn dư lại một củ, Chiêu Tài duỗi tay ra định cầm lấy thì lại chạm phải ánh mắt của Tiễn Cơ, hắn liền sợ hãi rút tay về, sau đó mỉm cười ngây ngô. fynnz810 Chiêu Tài thật sự kỳ lạ, khi thì nhát gan sợ hãi, khi thì chẳng e ngại chuyện gì, Tiễn Cơ chỉ cảm thấy đủ loại tính cách của Chiêu Tài đều rất thú vị, vì vậy liền hào phóng nói, “Đêm qua ăn nhiều rồi, còn cái này thưởng cho ngươi ăn.” Chiêu Tài hớn hở vui mừng cầm lấy củ khoai, chạy đến bên cạnh Tiễn Cơ rồi dùng mặt cọ cọ đối phương. Mèo con rất thích cọ người, đây là tỏ vẻ vô cùng thân thiết, trước kia Tiễn Cơ không phát hiện Chiêu Tài có thói quen này, nhưng gần đây Chiêu Tài mới hay làm như vậy. Bộ lông mềm mại cọ vào người đương nhiên là thoải mái, nhưng hiện tại Chiêu Tài đang là bộ dáng thiếu niên, cứ cọ như vậy thì cũng không thích hợp cho lắm. Trong lòng của Tiễn Cơ nghĩ như thế, nhưng không ngăn cản, ngược lại còn hé miệng mỉm cười, giống như đang dung túng. Chiêu Tài cầm củ khoai liên tiếp đưa lên mũi ngửi mà không chịu ăn. Ở bên cạnh ngồi nhìn Tiễn Cơ đem đủ loại nguyên liệu nấu ăn đặt vào trong gánh hàng, nâng dậy đòn gánh, phía trước là bếp lò, phía sau là thùng gỗ chứa đầy cá. Chiêu Tài đóng cửa rồi khóa lại cẩn thận, sau đó biến thành con mèo con nhảy lên vai của Tiễn Cơ, đây là vị trí của hắn, không ai có thể chiếm được. Một bên vai đã khiêng đòn gánh, có thêm một chút trọng lượng của Chiêu Tài thì căn bản cũng không thành vấn đề. Tiễn Cơ thẳng hướng ra chợ, Chiêu Tài nằm trên vai Tiễn Cơ ăn xong củ khoai, cửa thành xuất hiện trước mắt, hắn ngáp một cái rồi nhảy xuống đất, biến thành thiếu niên cùng Tiễn Cơ đi vào chợ trong thành. Trương Tam cũng vừa đến đây không lâu, đang bày hàng, nhìn thấy Chiêu Tài và Tiễn Cơ tiến đến thì liền cười nói, “Đường đệ của ngươi tính ở nhà của ngươi lâu dài luôn à?” “Đúng vậy.” Tiễn Cơ vừa đáp lời Trương Tam vừa sai Chiêu Tài giúp mình dọn quán, “Phụ mẫu của hắn muốn hắn giúp ta một tay, học buôn bán.” Chiêu Tài quay đầu xen mồm vào, “Phụ thân của ta mới là không nỡ a.” Tiễn Cơ đẩy mặt của hắn ra rồi hung hăng nói, “Chăm chỉ làm việc!” Chiêu Tài hừ một tiếng, đem thùng gỗ nhấc đến quầy hàng bên cạnh, dọn cái băng ghế nhỏ đặt ở mặt sau. Tiễn Cơ nói chuyện với Trương Tam xong, vừa xoay người thì liền nhìn thấy Chiêu Tài kéo lấy đầu cá mà chảy nước miếng. Tiễn Cơ kêu tên của hắn một tiếng, Chiêu Tài liền lau khóe miệng rồi trả lời, “Cái gì?” “Nhìn xem ngươi có ăn vụng hay không.” “Xí, ta đường đường là miêu đại tiên thì làm sao lại làm ra chuyện như vậy.” Chiêu Tài hạ thấp giọng, sẽ không bị Trương Tam nghe thấy, nhưng khí thế và tư thái nói chuyện so với lần đầu vênh váo hung hăng khi bị Tiễn Cơ bắt được cũng không khác là bao. Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười, có lẽ vết sẹo trên mặt của Chiêu Tài đã hết đau, hay là Chiêu Tài có trí nhớ quá ngắn? Mỗi khi nhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc của Chiêu Tài thì Tiễn Cơ sẽ nhịn không được mà muốn đả kích hắn một chút, khi nhìn thấy Chiêu Tài thì sở thích ngược đãi này lập tức nhảy ra, mà con mèo ngốc lại không biết, cho nên cứ liên tục bị Tiễn Cơ khi dễ, hết khi dễ lại chà đạp, hết chà đạp lại đả kích, nhưng không quá bao lâu lại giống như tiểu cường giẫm mãi không chết, tiếp tục khôi phục sức sống như trước. (tiểu cường=con gián) Miêu đại tiên khoe khoang xong liền bị Tiễn Cơ đả kích, “Ba con cá lần trước…” Chiêu Tài xụ mặt, sau đó biện giải một cách mất tự nhiên, “Đây là một lần hiểu lầm xinh đẹp.” Tiễn Cơ kéo sợi dây đỏ trên cổ của Chiêu Tài, làm cho nó lộ ra ngoài, “Đúng là rất đẹp.” Chiêu Tài lập tức ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi bán cá. Đến phiên chợ, người càng lúc càng đông, Tiễn Cơ bán mì rất đắt hàng, thùng cá của Chiêu Tài cũng chỉ còn lại vài con cá nhỏ. Có một vị khách lần trước đến ăn mì cá viên đứng trước quán của Tiễn Cơ mà hỏi, “Hôm nay có mì cá viên hay không?” Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Không, tối hôm qua không có làm.” Vị khách hơi thất vọng, “Còn mì gì không, cho đại một bát đi.” “Có ngay.” Tiễn Cơ bận rộn nấu mì, khi chờ nước sôi thì dùng khóe mắt lén nhìn Chiêu Tài. Mèo con khi nghe thấy hai chữ cá viên thì ánh mắt liền nhìn vào thùng gỗ của mình, chỉ tiếc là cũng không có cá viên, vì thế chỉ thấy một mình hắn vẫn còn than thở. Vị khách ăn xong rồi trả tiền rời đi, Chiêu Tài thở dài một tiếng, sau đó lại dời mắt đi. Tiếng thở dài nhẹ nhàng, nhưng rơi vào lòng của Tiễn Cơ lại nặng như núi Thái Sơn, cứ lẩn quẩn không thể tiêu tán, sau khi bán xong mì thì hắn liền qua loa thu dọn quán rồi kéo Chiêu Tài chạy về nhà. “Tiễn Cơ, cá chưa bán hết mà.” Tuy rằng cũng luyến tiếc nhưng Chiêu Tài vẫn nói ra, so với cầm trong tay làm cho nước miếng chảy giàn dụa thì không bằng lập tức bán đi, mắt không thấy thì tâm không phiền, giảm bớt nhớ thương trong lòng. Trên đường về nhà, Tiễn Cơ vừa đi vừa nói, “Cá quá nhỏ, không bán được.” Chiêu Tài nhảy lên trước mặt hắn, “Nói cách khác chính là đêm nay có cá ăn?” Mèo con đang loạng choạng bước đi, nhưng nhắc đến cá là tự nhiên mặt mày hớn hở, hai mắt sáng trưng. Tiễn Cơ thấy hắn đơn thuần nên đành thu lại lời nói ác độc, “Ừ, muốn ăn cá gì?” Chiêu Tài còn chưa mở miệng thì Tiễn Cơ đã hỏi, “Cá viên thế nào?” “Tiễn Cơ, ngươi thật lợi hại!” Vẻ mặt kinh ngạc của Chiêu Tài bị Tiễn Cơ thu vào đáy mắt, trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý không hiểu mà hỏi lại, “Lợi hại chỗ nào?” Chiêu Tài nghiêm túc nói, “Thuật đọc tâm!” “Ta đâu có biết.” “Ngươi gạt ta.” “Nếu ta biết thì làm sao lúc trước lại bị ngươi ăn vụng ba con cá?” “A? Rất có đạo lý!” Tiễn Cơ xót xa nói, “Vừa rồi là ai không thừa nhận ăn vụng, còn giả vờ bảo là một lần hiểu lầm xinh đẹp?” Không tốt! Chiêu Tài cả kinh, cất lên giọng nói cợt nhả pha trò, “Đây cũng là một lần hiểu lầm xinh đẹp.” Tiễn Cơ cười lạnh, “Ngươi nghĩ là ta giống ngươi hay sao?” Chiêu Tài cảm thấy khó hiểu, “Giống chỗ nào?” “Ngốc!” “Rốt cục là sao a, ngươi đừng mắng ta mà.” Vậy mà còn không hiểu, Tiễn Cơ đảo hai tròng mắt, nói ra một câu rõ ràng, “Ngốc muốn chết.” Chiêu Tài không chịu bỏ qua, “Ta khiêm tốn thỉnh giáo mà, ngươi đừng mắng ta nữa.” Tiễn Cơ thật sự chịu không nổi, hắn dừng chân rồi ngoắc ngoắc Chiêu Tài. Chiêu Tài lập tức thò đầu sang, trong mắt tràn ngập tò mò, “Cái gì? Cái gì?” Tiễn Cơ nắm lấy lỗ tai của Chiêu Tài, sau đó hít vào một hơi rồi dùng hết toàn lực để rống lớn, “TA KHÔNG NGỐC GIỐNG NHƯ NGƯƠI!” Lỗ tai truyền đến một trận ô ô, Chiêu Tài bị Tiễn Cơ hét vào màng tai đến mức choáng váng hoa mắt, hắn lảo đảo vài vòng, sau đó một tiếng bịch vang lên, giữa không trung xuất hiện một con mèo tam thể ngã xuống đất rồi bất tỉnh. Tiễn Cơ không hề ngạc nhiên, hắn nhặt Chiêu Tài lên vai của mình, mặt mày hớn hở đi về nhà.
|