Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư
|
|
Chương 5: Cẩu, không đổi được thói ăn thỉ(phân) Đã rất lâu rồi Ngụy Cửu không theo đuổi người khác, thông thường đều là người khác tới theo đuổi hắn, kia hắn chỉ cần ngồi ở một chỗ, giả vờ làm dáng mà nháy mắt mấy cái, hoặc là cười một cái, sẽ có rất nhiều người bắt đầu bổ nhào về phía trước mà hi vọng hắn ôm. Tạ Vấn Thiên từ chỗ kia sảng khoái đi ra, Ngụy Cửu đi nhẹ nhàng không vững giống như hút ma túy. Hắn nhớ tới khoái cảm ban nãy có cái gì đó khó có thể nói nên lời thì nhịn không được muốn cười, hắn nghĩ Tạ Vấn Thiên nhất định cũng có cảm giác với mình. Trộm nhìn ánh mắt của Tạ Vấn Thiên, rất thâm thúy, dường như muốn đem mình nhìn thấu mới bỏ qua. Tiểu Tạ, cậu có đúng nghĩ đến Cửu ca không? Nhi tử, xem ra chuyện giúp ngươi tìm mẹ có hi vọng. Nghĩ vậy, Ngụy Cửu ngoảnh lại mà nở nụ cười, kết quả bị mội ngụm nước bọt làm sặc. Tạ Vấn Thiên đi lên xe buýt thì lấy MP4 ra. Phục vụ Ngụy Cửu một giờ, cậu cũng có chút mệt mỏi. Nhìn Ngụy Cửu sảng khoái đến như vậy, tâm lý Tạ Vấn Thiên càng thêm giữ vững một cái đạo lý hơn: trên giường không quân tử. Thời điểm Ngụy Cửu lần đầu tiên tìm đến mình trong mắt hung ác, giống như muốn ăn thịt người, thô bạo ngang ngược. Nhưng hôm nay dưới tay mình đã biến thành một con mèo biết nghe lời, tùy ý mình nặn dẹp vặn tròn. Nói thật, cảm giác này cũng không tồi. Nếu không nhớ đây là lần đầu tiên của Ngụy Cửu, Tạ Vấn Thiên thật muốn biễu diễn nhiều chút đem nam nhân này chơi đến hư. Bất quá chơi một giờ nhanh như vậy mà có thể khôi phục thể lực, tố chất thân thể của Ngụy Cửu nhưng thật ra không giống như Tạ Vấn Thiên vừa nghĩ đến bộ dáng phong tao kia của hắn, đối lập với kiêu ngạo lần trước gặp mặt, mừng rỡ cười không ngừng. Nam nhân này có chút thú vị. Khi thì lưu manh, khi thì là người cha hiền, còn là một *** nam. Tạ Vấn Thiên nâng cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, rất muốn thấy rõ Ngụy Cửu rốt cuộc là dạng người gì. Bất quá cái ý niệm này trong đầu khi cậu xuống xe thì đã bị quăng sau đầu, cái lẩu ở xa thành phố so với Ngụy Cửu có lực hấp dẫn hơn. ” Đói chết ta rồi, đói chết ta rồi!” Tiểu Ngụy ồn ào quăng mất túi sách thì chạy ào vào nhà bếp, Ngụy Cửu mang tạp đề ở đằng kia vừa ngâm vừa hát mà xào rau, nhìn lại là nhi tử, hắn mang một nồi, tranh thủ mang một cái đường thố cà* cuối cùng lên bàn. “Buổi trưa chưa ăn no a, có việc bận.” Ngụy Cửu ngang cánh tay lau mồ hôi, đưa mắt ra hiệu để Tiểu Ngụy đem món ăn đi ra ngoài trước. Tiểu Ngụy ừ một tiếng, vội vã mang món ăn bưng đi ra ngoài, rất hiểu chuyện. Ngụy Cửu một bên bỏ đi tạp dề, còn lộ ra vẻ mặt đắc ý. “Nho nhỏ, con có khả năng sẽ có một người mẹ.” Ngụy Cửu bới cơm, nói mơ hồ, cũng không liếc mắt nhìn Tiểu Ngụy. “Thực sự?!” con mắt Tiểu Ngụy vừa mở, nhất thời cười đến nhe răng trợn mắt, nước bọt bay tứ tung. Ngụy Cửu không nhịn được mà nhìn mắt y, dùng chiếc đũa gắp khối cà nhét vào trong bát Tiểu Ngụy, “Coi đạo đức con thì không đuổi kịp cha ngươi ta một chút? Mau ăn a, ăn xong rồi cầm chén rửa sạch, ta một hồi còn có việc phải đi ra ngoài.” “Cha ta hình dáng này...” Tiểu Ngụy đem cơm ăn hết, trề môi đối Ngụy Cửu khanh khách mà cười, lúc đầu Ngụy Cửu trừng mắt, lúc sau cũng vui vẻ, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Trời mới đen không lâu sau, trên đường náo nhiệt mà nói có điểm không giống, dã thú ban ngày trốn ở trong rừng rậm đều chạy ra, dương nanh múa vuốt mà hú, kêu gào, cười. Ngụy Cửu chỉ dẫn theo hai tiểu đệ theo bên người, hắn đi bàn công tác. Có chuyên thích hợp nói vào ban đêm, bởi vì ban đêm không có mặt trời, đủ tối, thiếu sáng. Hắn cẩn thận mà vỗ về chơi đùa mái tóc đã được chải chỉnh tề của mình, ngồi ở trong phòng KTV (Karaoke TV) chờ người. Hai người tiểu đệ đã bắt đầu hát oa oa, Ngụy Cửu chỉ ngồi như vậy, nét mặt thản nhiên nghiêm túc có chút lãnh khốc. Đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động, giống như một cuộn phim chiếu lại cái cảnh buổi chiều, mỗi một màn đều tràn ngập hơi thở *** mỹ. Ngụy Cửu nhắm mắt, như còn có thể ngửi thấy được đến mùi vị hormone nam tính trong phòng kia toả ra. Hắn biết chính mình đã bắt đầu nhớ “đôi tay Thượng đế” của Tạ Vấn Thiên. “Sao đoán trước, hết lần này tới lần khác ngẫu nhiên gặp, yêu sâu đậm…” Một tiểu đệ khàn cả giọng mà hát bài ”phong tỏa tôi suốt đời”, thắt lưng đều khom xuống phía dưới. Ngụy Cửu bị tiếng ca tê tâm liệt phế kinh khủng này làm cho đầu trướng đau, trong mắt bắn ra hai hàng ánh sáng lạnh. “Đừng ồn ào nữa! Có phiền hay không!” Hắn vừa la xong, cửa phòng bị đẩy ra, một người đầu bóng lưỡng rực rỡ cười hì hì bước đến, hắn dựa ở cửa cột, tay trái cầm điếu thuốc.”Cửu ca, anh tới thật sớm.” “Người yêu nhất của ngươi là ta, ngươi sao cam lòng cho ta khổ sở, úc úc úc…” Bàn của Tạ Vấn Thiên tốt lắm, bắt đầu ca giống như ca sĩ, tuổi cậu gần ba mươi, thế nhưng thoạt nhìn chỉ có ngoài hai mươi, mỗi thời mỗi khắc tinh thần tràn đầy cùng lòng dạ cởi mở cho cậu cuộc sống tuổi còn trẻ mà tự tại. “Úc úc úc cái đầu mẹ cậu úc, úc có tin hay không tôi K ngươi!” Tiểu Thường là một trong những người bạn thân của Tạ Vấn Thiên, y rất mất mặt mỗi lần ăn xong cái lẩu lại hát K đều là Tạ Vấn Thiên này xuất sắc chiếm lấy microphone. Quả thật y muốn xông lên cho Tạ Vấn Thiên một cái đấm. Tạ Vấn Thiên nhếch mép, đăm chiêu ủ dột mà hướng những người khác oán giận, “Tiểu Thường nhà này đố kị tôi hát hay, các ngươi làm chứng, nếu ngày nào đó mà tôi treo (chết), chắc chắn là tiểu tử này ở phía sau giở trò.” Ngay thời điểm cậu oán giận, tiểu Thường đem microphone đoạt đi, ê a mà bắt đầu hát bài ” bách chiến bách thắng ”của mình. Ngụy Cửu uống rượu, dường như là không có nghe rõ ràng tiếng ồn ào quái lạ bên cạnh. “Cửu ca, Cửu ca, em nói, quán bar của khu mới bên kia không ngờ có nhiều nữ nhân tới giúp đỡ, anh xem đi, quán kia anh là cổ đông lớn, sở dĩ các huynh đệ đều nhường em đến hỏi ý tứ của anh.” Uống say, cầm lấy tay áo của Ngụy Cửu không tha, trong mắt mông lung say lờ đờ để lộ ra tham lam. Hiện tại không nhiều quán bar sạch sẽ, mình mới đây đầu tư mấy cái quán bar, ngay từ đầu sẽ không thầm nghĩ bán rượu. “Dứt khoát đem thuốc đi bán.” Ngụy Cửu buông chén rượu, ngoài cười nhưng trong không cười đối với tên đầu thịt heo sờ soạng kia. Đầu thịt heo rốt cuộc hiểu ý tứ của Ngụy Cửu, cười ha ha, bỗng nhiên ôm lấy Ngụy Cửu. “Có tiền cùng nhau kiếm, Cửu ca, em yêu anh, lại, hôn một cái.” Đang nói, cái đầu thịt heo miệng đầy nước bọt dựa sát hôn mặt Ngụy Cửu. Ngụy Cửu sửng sốt, hắn quay đầu nhìn đầu thịt heo mắt vẫn còn mừng rỡ phân không rõ phương hướng, trong mắt như muốn phun ra hỏa. Hắn đứng lên, lau mặt, đột nhiên một tay xách áo mềm yếu, một tay ra quyền. “Con mẹ nó, hôn cái gì, cút ngay cho lảo tử!” Ngụy Cửu một quyền đánh tới thủ lĩnh thịt heo kia còn không biết xảy ra chuyện gì, nhẹ buông tay, đối phương cả người va đến cửa thì ngã ra ngoài, chốc lát gào khóc thảm thiết. “Còn chưa cút, tin hay không lão tử đánh chết ngươi!” Ngụy Cửu hận nhất người hắn nhìn không vừa mắt xúc phạm thân hắn, hắn sờ sờ thái dương, bảo đảm kiểu tóc của mình còn chỉnh tề. Âm thanh xảy ra sự cố như vậy lớn, trong phòng Tạ Vấn Thiên đều nghe được. Cậu theo bạn bè vừa ló đầu ra muốn nhìn một chút náo nhiệt, chợt nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của một người quen thuộc. “Nhìn cái gì mà nhìn, ai dám nhìn, lão tử móc mắt người đó!” Chính là thấy được cái gì? Tạ Vấn Thiên dụi mắt, cậu thấy Ngụy Cửu nổi giận đùng đùng mà đứng ở trong đám người, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt hung ác. Ngụy Cửu nặng nề mà hừ một tiếng, một đôi mắt lạnh lùng mà quét qua đám người can đảm che ở trước mặt Cửu ca hắn, bỗng nhiên hắn thấy mặt sau có một nam nhân cao cao suất suất còn mang điểm mê man mà nhìn mình.
|
Chương 6: Gần đây tương đối phiền Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Gíao Sư “Là cậu?” “Là tôi.” Tiếng ầm ĩ xung quanh bỗng nhiên biến mất, ngay cả ngọn đèn cũng trở nên tối sầm. Ngụy Cửu cố tình thoải mái mà xoa xoa thái dương, một cước đá văng chướng ngại vật bên cạnh, từng bước một, thẳng tắp mà hướng Tạ Vấn Thiên đi qua. Lúc này, không biết là âm nhạc của cái phòng nào vang lên, giọng hát rất đúng lúc. “Trong biển người tìm được em rồi, tất cả thay đổi có tình nghĩa, theo trong lòng bây giờ đã tìm được cái đẹp, tìm được rồi yêu thầm sở y…” Trong ánh mắt của Tạ Vấn Thiên mê man đã trộn lẫn màu sắc khác, cái loại này sâu không dò được, giống như muốn đem sắc thái người nhìn rõ ràng. Thực sự là đẹp đến khiến người ta nín thở. Ngụy Cửu cảm thấy có cái gì đó đang cháy, trong phổi nhức nhối tràn đầy tình yêu Cái gì mềm yếu kì quái, cái đoàn người vây xem, tất cả gì đó chướng mắt trong nháy mắt hết thảy biến mất cũng không tồn tại. Trong mắt Ngụy Cửu chỉ còn lại Tạ Vấn Thiên giống cỏ lau bị gió thổi nghiêng méo mó dựa ở trên tường. “Anh đẹp trai, theo tôi đi…” Hắn cười đến chân thành sâu sắc, hướng Tạ Vấn Thiên vươn tay ra. Tạ Vấn Thiên yên lặng mà nhìn, con mắt nhẹ nhàng nhắm lại, ” đôi tay Thượng đế” kia cũng duỗi ra hướng đến mình. “Cửu ca, Cửu ca!” Xung quanh nhiều người vây quanh như thế, có người thấy tình hình này vội vã muốn đi báo nguy,tiểu đệ đi theo bên người Ngụy Cửu bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng nhìn phản ứng của Ngụy Cửu. Nhưng Ngụy Cửu giống như đang đình chỉ hoạt động, chỉ ngây ngốc không nhúc nhích mà đứng ở đằng kia, nhưng biểu tình lại thay đổi, vẻ mặt hung ác ban nãy đã biến thành thâm tình ý thiết, không biết là động dục với ai nữa. Tạ Vấn Thiên liếc mắt nhìn đại đầu bóng lưỡng kia nằm thẳng trên mặt đất đầu máu chảy nói lầm bầm, mới vừa ngẩng đầu thì phát hiện Ngụy Cửu ánh mắt bất thường nhìn mình, cười cợt nhả như vậy, giống như bệnh tâm thần. Người bên cạnh Ngụy Cửu như thế nhoáng lên, thần trí liền rõ ràng, lúc này mới từ chính mình trong đoạn phim điện ảnh cẩu huyết phục hồi tinh thần lại. Người vây ở bên cạnh xem náo nhiệt đối với hắn đều là sợ cùng ghét, hơn nữa nhìn Tạ Vấn Thiên vẫn đang đứng ở trong đám người, bất quá khi hắn phát hiện chính mình đang nhìn cậu thì cậu chỉ lạnh lùng mà liếc một cái, xoay người trở về. Cái liếc mắt băng lãnh của Tạ Vấn Thiên làm cho tim Ngụy Cửu như bị đâm một lỗ, lần này đổi lại là hắn mê man mà nhìn bóng lưng của Tạ Vấn Thiên, không biết mình đắc tội với đối phương chỗ nào. Tạ Vấn Thiên cùng bạn bè trở về phòng, ngồi xuống thì hút thuốc. Cậu rút hai điếu mà hút sâu, chau mày, Tiểu Thường bên cạnh nhìn ra cậu có tâm sự, ngồi sát kế bên khuyến khích hỏi. Tạ Vấn Thiên chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, cậu thường thường liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lông mày nhíu lợi hại hơn. Sao lại có người hỗn hư vậy chứ? Câu châm ngôn kia vẫn đúng, cẩu, không sửa được ăn thỉ (phân). Cậu nhíu mày, bỗng nhiên có chút hối hận ngày hôm nay quá mức ôn nhu với Ngụy Cửu. Nếu như còn dám tới tìm mình, kia mình có khả năng phải vi phạm chức nghiệp đạo đức hảo hảo lăn qua lăn lại hắn. Không có biện pháp, thiên lý là lớn nhất, Ngụy Cửu ỷ thế hiếp người thật sự là nhìn không quen. Tạ Vấn Thiên vừa nghĩ như thế, vừa cảm thấy Ngụy Cửu kỳ thực không giống người xấu như vậy a? Bất quá đầu năm nay, súc sinh hay mặc quần áo giả làm người, người đó rốt cuộc là dạng gì, vẫn còn phải tiếp cận để nhìn. Mà mình có hứng thú đi quản Ngụy Cửu người này rốt cuộc là cái dạng gì? Tiểu Thường nói chuyện cười mà kéo Tạ Vấn Thiên muốn buộc cậu cùng nhau hát, Tạ Vấn Thiên tắt thuốc, không suy nghĩ nhiều nữa. “Quên đi, đi.” Ngụy Cửu mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ, hắn phải về nhà đi, nhi tử vẫn một mình ở nhà. Đẩy ra người vây ở một bên, Ngụy Cửu xoay người đối với tên mềm yếu còn nằm trên mặt đất nói lầm bầm lấy tay hung hăng mà khoa tay múa chân, nghiến răng nghiến lợi mà chửi “Biến”. Hắn ra KTV, nhịn không được quay đầu lại nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc phía sau, rồi mới giận dữ lên xe ngồi. Ngụy gia vốn có một quy định chính là trước mười giờ con nít phải lên giường ngủ. Thế nhưng đêm nay Ngụy Cửu phải đi ra ngoài xã giao, Tiểu Ngụy có cơ hội này nên không bỏ qua. Y lấy hảo đồ ăn vặt cùng đồ uống, bày ra tại trước mặt máy vi tính, ” Trang bị ra trận”. Bàn phím lạch tạch mà vang, Tiểu Ngụy ở trong trò chơi đánh chiếm thành trì cùng các bạn cùng đội của mình giết sạch yêu quái gặp được, chơi đến vui vẻ, không có nghe đến tiếng mở cửa rất nhỏ kia. Ngụy Cửu bị Tạ Vấn Thiên liếc mắt lạnh như băng một cái, ngang nhiên coi thường giống như binh lính mang cung tên, quấn vào trong lòng hắn, một chút cũng lấy không ra được. Ngụy Cửu tâm phiền ý loạn mà về nhà, thấy phòng ngủ của nhi tử vẫn còn mở đèn. Hắn bực không chỗ để phát, có lẽ này là chỗ cuối cùng tìm được để trút giận rồi. “Tiểu tử thối! Muộn như thế còn chơi trò chơi! Ta nói trước 10 giờ phải ngủ, ngươi còn không nghe!” Ngụy Cửu chạy vào, nhìn chằm chằm Tiểu Ngụy vẫn còn đang mê mẩn trò chơi, đoạt lấy con chuột ném xuống mặt đất. Tiểu Ngụy đầu tiên là sợ đến sửng sốt, sau đó hít mũi, che miệng, nước mắt lộp bộp lộp bộp chảy ra. “Ngươi không trưởng thành gì cả! Lão tử một ngày không để ý ngươi, ngươi sẽ không biết họ mình là gì! Còn dám khóc, đi rửa mặt rồi ngủ cho ta, còn dám có lần sau, Tiểu Ngụy …” Ngụy Cửu thấy hài tử sợ đến lợi hại, sắc mặt cứng đờ, muốn nói lại bị nghẹn. Hắn nặng nề mà xoa xoa đầu của Tiểu Ngụy, sắt không thành thép xoay người đi ra ngoài. Nhi tử khóc sướt mướt ở phòng vệ sinh vừa rửa mặt vừa khóc, Ngụy Cửu ở trong phòng của mình sinh hờn dỗi, cửa phòng hơi khép lại. Tiểu Ngụy rửa mặt xong, đem khăn mặt treo trở lại, xoa xoa nước mắt không tự giác chảy ra, trong lòng run sợ mà trở về phòng mình. Nhìn nhi tử khóc đến thật thương tâm, Ngụy Cửu cũng biết mình quá nổi giận … Hắn mở cửa, muốn đi an ủi nhi tử, nhưng mới vừa đi đến cửa phòng của nhi tử, hắn chợt nghe được vài âm thanh tiếng khóc bị kiềm nén cùng với hài tử không ngừng gọi mẹ nó. Trong lúc đó bỗng nhiên Ngụy Cửu nghĩ mình biến thành một kẻ xấu, một người ba không trách nhiệm. Hắn đứng ở cửa phòng của hài tử, một bước cũng không tiến vào. Có lẽ mình thật đúng là thiếu dạy dỗ. Ngụy Cửu ôm tay, đầu đập nhẹ lên trên tường, như vậy chậm rãi theo tiết tấu mà đập vào. Hắn không phải muốn tự sát, hắn chỉ là mượn ngoại lực tự hỏi một cái, đó chính là: vì cái gì mình sống mệt như vậy? Gió đêm lặng lẽ lạnh. Ngụy Cửu đứng ở trên sân thượng hút thuốc, nhi tử trong phòng đã không tiếng động, đại khái là khóc mệt mỏi rồi ngủ. Hắn xoa xoa mi tâm, cảm thấy mình giống như ban đem trước mắt, hỗn độn mờ mịt. Không biết ngày mai trời có thể mưa hay không. Ngụy Cửu tự nhiên mà đem tàn thuốc gạt ra ngoài, dưới lầu như cũ gay gắt mà chửi, sau đó tất cả đều an tĩnh xuống. Ngày mới sáng không bao lâu, Ngụy Cửu đã thức dậy, hắn rón rén mà đi xuống lầu mua bánh màn thầu(*), sau đó lại đi tới phòng bếp chiên trứng. Hắn mang tới trên bàn phòng khách, sợ Tiểu Ngụy không thấy được, còn cố ý mang đến bàn nơi gần cửa. Bình thường hắn đều đưa tiền cho Tiểu Ngụy đi trên đường ăn, nhưng tối hôm qua sau khi một trận mắng to Ngụy Cửu mới có chút hối hận, nhưng hắn lại thực sự nói không nên lời an ủi, mặt mũi cũng áy náy. Ngụy Cửu vừa chốn vào phòng ngủ của mình. Hắn nằm xuống, mở to mắt không ngủ mà chuyên tâm nghe động tĩnh. Không quá lâu Tiểu Ngụy đã rời giường, mang dép đến phòng vệ sinh phòng khách tới tới lui lui. Cửa chính cọt kẹt một tiếng bị kéo ra, sau đó đóng lại. Ngụy Cửu giống như gặp ác mộng mạnh mẽ ngồi dậy, hắn trong lòng đối với nhi tử áy náy mà cúi thấp đầu, đi vào phòng khách. Món ăn trên bàn đã bị lấy đi, chỉ chừa một cái bánh màn thầu lẻ loi. Ngụy Cửu cười mà cầm lên cái bánh màn thầu kia, hung hăng mở miệng mà cắn. Mỗi người mỗi một ngày đều có chuyện của mình. Tạ Vấn Thiên ngày hôm nay nhiều việc bề bộn, buổi chiều có hai màn điều giáo, buổi tối còn có một màn, mà ngày mai cũng là tràn đầy cuộc hẹn. Điện thoại trên bàn vang lên, Tạ Vấn Thiên nhận điện thoại, vừa nghe là Ngụy Cửu. Cậu không vui mà nhớ tới một màn hai người cuối tuần trước trong KTV kia, nói cũng không thân thiết. “Xin lỗi, thời gian buổi chiều tôi có hẹn hết, không rảnh hầu hạ anh, Cửu ca, không bằng tôi giới thiệu cho anh ngươi khác a.” “Thôi… Quên đi.” Ngụy Cửu yên lặng, còn nói, ” Thời gian buổi tối của cậu cũng hẹn đầy hết?” Hắn chính chưa từ bỏ ý định. Tạ Vấn Thiên chuyển động con ngươi cười cười, cũng tốt, tìm một cơ hội hảo hảo giáo huấn hắn cái này làm việc càn rỡ cũng không sai.” Sau chín giờ khi còn không có người đặt, sao, anh thật sự muốn chơi.” “Tôi đặt chín giờ đến mười giờ, tôi nguyện ý bỏ ra nhiều tiền.” Ngụy Cửu trong điện thoại hình như có điểm gấp. Tên này đúng là trào phúng. Tạ Vấn Thiên hạ kết luận như thế. Cậu không chút hoang mang mà trả lời với âm thanh đó, phân phó nói, “Cửu ca, theo lý thuyết, anh đã chơi đùa một lần rồi, tôi đây đưa ra một yêu cầu, anh có khả năng chấp nhận, chúng ta đêm nay tiếp tục,anh nếu không khả năng chấp nhận, quên đi.” ” Yêu cầu gì? Tôi đều đáp ứng.” Ngụy Cửu khẩn cấp, liền không chút suy nghĩ mà nhanh chóng đáp ứng. Tạ Vấn Thiên che miệng len lén mà nở nụ cười, tiếng nói rõ ràng, đang giả ngôn từ mà đối microphone nói: “Anh còn nhớ rõ ngày đó tôi buộc anh chỗ đó làm sao a, vậy anh trước khi đến nhớ kỹ đem chính mình cột chắc. Được rồi, đừng mặc quần lót.” (*):Bánh màn thầu:
|
Chương 7: Ai kêu ngươi kiêu ngạo nha Sau khi đặt điện thoại xuống, Ngụy Cửu ngồi ở bên giường buồn bực sửng sốt một hồi rất nhanh cởi quần, hắn đem quần lót kéo xuống tới gót chân, lưu loát mà đạp rớt, rồi tìm đôi giày sạch sẽ mang, bắt đầu làm theo phân phó của Tạ Vấn Thiên,mang nam căn của mình trói lại. Đây là lần đầu tiên Ngụy Cửu ngược đãi mình như thế, tất cả đều nhẹ tay nhẹ chân, chờ hắn sau khi buộc xong, phía dưới đã không tự giác mà có chút phát cứng. “Mẹ nó.” Hắn nhẹ giọng chữi, kéo khóa kéo, đi tới trước cái gương đem tóc mình hảo hảo chải vuốt một chút. Kiểu tóc rất chỉnh tề, người thoạt nhìn cũng rất tinh thần, ánh mắt Ngụy Cửu vô ý mà chuyển xuống dưới, mắt nhìn đũng quần của mình có chút nổi lên, vẻ mặt hắn đỏ hồng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Dù sao hắn lái xe đi, trực tiếp tìm Tạ Vấn Thiên,người chú ý mình hẳn là không nhiều lắm. Tạ Vấn Thiên ở bên này suốt đêm mới đem một vị nhân vật đại ca tìm mình điều giáo tiễn đi, cậu bắt đầu ở trong tủ đạo cụ của mình tìm kiếm gì đó thích hợp dùng trên người Ngụy Cửu. Cậu chọn cây roi mây, ở lòng bàn tay thử hai cái, thật đúng là rất đau nhức, nhưng cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì. Không biết dùng cái này đánh Ngụy Cửu, đối phương sẽ có biểu tình gì? Anh nha điều không phải ném sao? Điều không phải hung sao, điều không phải hoành hành ngang ngược sao? Tạ Vấn Thiên mang roi tại không trung đánh ra tiếng vù vù, trong lòng có cổ xúc động đem Ngụy Cửu hung hăng dẫm nát dưới chân. Tiếp theo Tạ Vấn Thiên lại chọn vài cái trò chơi nhỏ, bao gồm: khiêu đản chạy bằng điện(*), cá sấu giáp(*), mắt tráo(*) cùng khẩu tắc(xem ở Cái này thì đủ Ngụy Cửu chơi, Tạ Vấn Thiên hôn ngón trỏ, tưởng tượng đến hình dạng Ngụy Cửu đợi bị mình khiến cho vừa tao vừa lãng đã muốn cười. Hơn chín giờ, Ngụy Cửu liền vất vả mệt mỏi mà tới. Tạ Vấn Thiên đã quét dọn sơ chút cái chiến trường, dọn dẹp sạch sẽ vết tích vị khách trước không cẩn thận lưu lại. “Tới?” Không biết có đúng hay không đến rất vội, Tạ Vấn Thiên thấy Ngụy Cửu trên trán tất cả đều là mồ hôi trong suốt, ánh mắt kia có chút trốn tránh mình, chung quy không tự giác mà nhìn xuống mặt đất. Tạ Vấn Thiên liếc Ngụy Cửu, hai tay của hắn vừa vặn che ở đũng quần trước mặt, hình như che giấu cái gì. Thiếu chút nữa, Tạ Vấn Thiên đã cười ra tiếng. Cậu phát ra tiếng ho khan, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Ngụy Cửu, thoạt nhìn phi thường nghiêm túc. “Hảo, vào thôi.” Tạ Vấn Thiên lại nhìn đồng hồ, “Hiện tại là chín giờ mười, bắt đầu tính tiền.” Vào phòng, Tạ vấn Thiên trở tay đóng cửa, mở đèn. Mắt cậu vẫn nhìn y phục chỉnh tề của Ngụy Cửu, cho một ánh mắt, Ngụy Cửu lập tức hiểu ý mà bắt đầu cởi y phục, Tạ Vấn Thiên đứng ở bên cạnh nhìn không chuyển mắt. Ngụy Cửu thân thể cường tráng thực sự là không kém, Tạ Vấn Thiên âm thầm khen ngợi. Mắt cậu nhìn xung quanh, thấy Ngụy Cửu lấy tay che hạ thể, cây gậy kia đang rũ xuống không biết bị cái sợi dây gì buộc lại nhưng rất lỏng lẻo, rất không thành ý. ” Lỏng như thế, anh buộc cho ai coi a?” Tạ Vấn Thiên liếc mắt Ngụy Cửu, đi qua đẩy tay hắn, chính mình kéo sợi dây ra, lúc này mới phát hiện thì ra là dây giày. Ngụy Cửu không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt rất đỏ, hắn quay đầu nhìn nơi khác, phía dưới đau xót căng thẳng làm hắn tốt xấu rên rỉ ra tiếng. “Đến, nằm trên đó.” Tạ Vấn Thiên vừa đi tới ghế nằm, hướng Ngụy Cửu vẫy vẫy tay, kia động tác giống kêu mèo con hoặc chó con. Nhưng Ngụy Cửu không phải mèo con, cũng không phải chó con, hắn là người có thân phận có địa vị. Bị Tạ Vấn Thiên gọi như thế, trong lòng hắn có chút nghẹn lại, nhưng mà nhìn nam nhân cao to đẹp trai trước mắt này tức giận, hắn vẫn ngoan ngoãn đi qua, nằm trên ghế. Lần này Tạ Vấn Thiên không khách khí mà đem tay hắn kéo đều dùng dây cố định ở lưng. “Mặt sau bị người làm qua chưa?” Cậu biết có GAY luôn là 1, mặt sau chưa bao giờ nở hoa, cho nên thời điểm mình xuống tay có chút đúng mực. Bất quá nhìn Ngụy Cửu dạng bá đạo này, phỏng chừng làm thời gian 1 cố gắng rất nhiều, quả nhiên Ngụy Cửu xấu hổ mà gật đầu, khi nói giọng đều khàn, không biết có đúng hay không biết trước đến cái gì mà cảm thấy sợ. “Không có, anh đều là làm 1 …” “Được rồi, tôi đã biết.” Tạ Vấn Thiên gật đầu mang khẩu tắc thay Ngụy Cửu đeo, hắn rõ ràng thấy Ngụy Cửu trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi, nhịn không được nở nụ cười: nguyên lai anh cũng có ngày hôm nay. Tạ Vấn Thiên cầm lấy khiêu đản mình chuẩn bị tốt tại trước mắt Ngụy Cửu lắc qua lắc lại, cậu đem khiêu đản bình thản đặt ở trong lòng bàn tay, ấn mở công tắc. “Anh xem, thứ này tự mình sẽ rung động, một hồi tôi sẽ thay anh đặt tới mặt sau, kia cảm giác sảng khoái không có như vậy giống nhau. ” Cậu cố ý nói những cái này, chính là vì muốn làm Ngụy Cửu sợ hãi. Quả nhiên, Ngụy Cửu vừa nghe cậu nói, vội vàng ngẩng đầu lên, trong miệng cũng mơ hồ mang theo nức nở. Nhưng lần này hắn bị trói rất chắc, không chút nào giãy dụa được. Tạ Vấn Thiên khống chế ghế nằm đang rung, để Ngụy Cửu ngồi dậy, như vậy, một hồi anh ta mới có thể thấy mình là làm sao bị chà đạp. Chủ ý này trong SM không tính là cái gì, thế nhưng đối với Ngụy Cửu mà nói, thật là có chút quá mức kích thích. “Đừng sợ.” Tạ Vấn Thiên trấn an mà vỗ vỗ vai hắn, xoay qua cầm dầu bôi trơn, cậu mang bao tay xài một lần, mang ngón trỏ của tay phải được bôi trơn mà đi xuống, sau đó đi tới trước nơi riêng tư của Ngụy Cửu, mờ ám mà vẽ một vòng ở cửa động. “Ô!” Trong lúc ngón tay Tạ Vấn Thiên luồn vào cái chỗ mình chưa từng đụng qua, ánh mắt Ngụy Cửu mở to, hắn tự cao bất an mang theo chút ngượng ngùng mà hanh ra một tiếng, đầu hơi xoay đi, tuyệt không muốn nhìn Tạ Vấn Thiên rốt cuộc làm sao đùa giỡn mình. Đúng, là đừa giỡn. trong đầu Ngụy Cửu liền nghĩ ra cái từ nho nhã cùng *** đãng này, tựa như pháo hoa bắn lên trong bầu trời đêm. Ngón trỏ của Tạ Vấn Thiên gian nan hướng bên trong kia, xem ra Ngụy Cửu thật đúng là một người không có kinh nghiệm, bất quá, cũng chặt quá đi. “Thả lỏng chút, anh muốn bẻ gãy tay của tôi sao?” Tạ Vấn Thiên dùng tay kia đặt ở mặt trên cái đông tây kia, Ngụy Cửu nhắm mắt rên rỉ, vội vàng thay đổi khẩu khí. Tạ Vấn Thiên cười nhạt, cảm thấy Ngụy Cửu rất đáng đời. Thật vất vả đem công tác bôi trơn làm xong, hiện tại Tạ Vấn Thiên chính thức đem khiêu đản cho vào. Ngụy Cửu khẩn trương mà ngẩng đầu, phía dưới một trận trướng to, đau đến hắn xoay trái loạn phải, khó khăn nhúc nhích. “Coi anh sợ đến như vậy nga, ngày đó tại KTV đều không phải rất hung ác cường đại, rất xấu xa rất bạo lực sao?” Mang khiêu đản rung động đẩy vào chỗ sâu nhất, Tạ Vấn Thiên bỏ đi cái bao tay sử dụng một lần, vô cùng thân thiết mà vỗ vỗ mặt Ngụy Cửu, cậu lấy tay nắm đầu nhũ hơi nghiêng của Ngụy Cửu, nhẹ nhàng mà nhéo. Đây là bàn tay có đương sao? Ngụy Cửu hưởng thụ mà rên rỉ, áp lực ở mặt sau hình như cũng bớt đi nhiều. Đột nhiên đau đớn kịch liệt đem tất cả đường ngọt của hắn xóa sạch, Ngụy Cửu vội vội vàng vàng mà mắt nhìn ngực, dở khóc dở cười. Tạ Vấn Thiên không biết ở nơi nào tìm ra một cá sấu giáp kẹp chặt đầu nhũ của mình, kia tư vị khỏi phải nói thật sự rất khó chịu. SM, quả nhiên ngược đãi là chính. Ngụy Cửu cam chịu mà nhíu nhíu mày, chỉ là trong mắt có chút bi phẫn. “Sao vậy, chịu không nổi?” Tạ Vấn Thiên trêu tức mà chạm vào cái cá sấu giáp kia, Ngụy Cửu toàn thân lập tức căng thẳng run lên, cở họng ngô ngô ừ liên tục.”Bên này vẫn còn một cái.” Tạ Vấn Thiên nhíu mày cười, nhanh chóng đem cá sấu giáp còn lại đeo cho Ngụy Cửu. “Thoải mái không?” Tạ Vấn Thiên vừa nhẹ nhàng chạm vào cá sấu giáp, Ngụy Cửu cảm thấy ngực một trận đau đớn, thế nhưng cái đau đớn tiến vào thân thể lại tựa hồ không phải đau nhức như vậy, chỉ là làm cho mình có chút đứng ngồi không yên, vị trí nào của thân thể cũng giống như bị kích thích, kết quả làm cho sợi dây siết chặt hơn. Trong ánh mắt Ngụy Cửu tràn đầy hoang mang, hắn có chút không rõ ràng lắm vì cái gì mình lại có phản ứng như vậy, rõ ràng là đau nhức a, thế nhưng lại vừa có kích thích cùng thoải mái nói không nên lời. “Còn có thoải mái ở mặt sau nữa chứ.” Tạ Vấn Thiên lấy tay nhẹ nhàng che hai mắt Ngụy Cửu lại, lông mi đối phương khẩn trương mà lướt ở lòng bàn tay của cậu, có cảm giác một loại yếu đuối. “Ô…” Ngụy Cửu cằm lại bắt đầu mệt mỏi, nướt bọt chưa kịp nuốt cũng không kiêng nể gì mà chảy xuống, hắn cảm thấy rung động ở mặt sau của mình vẫn liên tục cùng với đau đớn ở lòng ngực mẫn cảm, hưởng thụ mà lại không tính là phục vụ hưởng thụ. Tạ Vấn Thiên cầm mắt tráo* chuẩn bị đeo cho Ngụy Cửu, hắn buông lỏng tay ra, con mắt Ngụy Cửu vẫn theo thói quen mà nhắm, hơi hơi chớp chớp. Cặp mắt kia vừa mở ra, ánh mắt có chút ủy khuất lập tức rơi vào trên người mình, hình như là dò hỏi cái gì đó. “Không nên sợ, thời điểm lát nữa tôi đánh anh anh phải biết chuyển dời lực chú ý…” Tạ Vấn Thiên ôn nhu mà mang mắt trảo cho Ngụy Cửu, thời điểm mà khi cậu nói cái chữ “Đánh” này, đầu Ngụy Cửu đột nhiên cứng đờ, lập tức lo lắng mà lắc, Tạ Vấn Trời biết hắn sợ, thế nhưng vô dụng, ở chỗ này, mình mới là chúa tể. Roi mây cắt không khí chính là âm thanh điều không phải như vậy một chút dọa người, Ngụy Cửu xoay cái cổ, toàn thân căng thẳng, còn đang chống lại làm không sợ. Tạ Vấn Thiên không nhúc nhích, cậu một bên dùng roi mây mà đánh không khí, nhìn Ngụy Cửu theo tiết tấu đánh của roi mây mà run rẩy, một bên lưu loát mà tìm điếu thuốc. Cậu nửa mắt nheo lại, thoải mái mà phun làn khói ra, kế tiếp danh vào không khí, mà Ngụy Cửu vẫn tiếp tục khẩn trương mà run rẩy. Hình như cũng ý thức được cái cây roi một chốc sẽ không rơi xuống trên người mình, thần kinh Ngụy Cửu buông lỏng xuống, thân thể thả lỏng. Kích thích của mặt sau cùng ngực đau đớn trở nên có chút hỗn độn, bất quá nói tóm lại vẫn có thể chịu được. Trong nháy mắt khi hắn vừa buông lỏng, cây roi của Tạ Vấn Thiên lặng yên không một tiếng động mà đánh lên. Măng xào thịt. Thực sự là món ngon. Ngụy Cửu điên cuồng giãy dụa, kịch liệt rên rỉ, hình như mệt nhọc, thật khiến Tạ Vấn Thiên mãn nghuyện. Cậu ngậm điếu thuốc, gậy ở trong tay chỉ huy có tiết tấu có lực độ mà vung tay, thẳng đến trên người Ngụy Cửu lưu lại vết tích. (*):Khiêu đảng chạy bằng điện: (*):Cá sấu giáp: (*)Mắt tráo:
|
Chương 8: Vì sao gặp phải cậu ta (16+) ” Mẹ nó thật quá khi dễ người!” Đây là sau khi Ngụy Cửu được cởi trói đầu lưỡi nhảy dựng lên câu đầu tiên là mắngchửi, thân thể hắn đều là dấu roi đánh hỗn loạn, đủ để nói rõ ban nãy hắn có bao nhiêu thảm, nhưng điều làm cho hắn ảo não là hắn phát hiện hai điểm trên ngực của hắn bị cá sấu giáp(xem lại Tạ Vấn Thiên không nhịn được mà nhìn hình dạng hắn xoa đầu nhũ cho hết đau nhức, cổ họng khụ ra một tiếng, nhàn nhạt lạnh lùng nói, ” Không phải là anh muốn tiếp thu phục vụ đặc biệt của tôi sao, anh vừa nãy cũng không phải rất sảng khoái, tại sao phải oai oái so đo nhiều như vậy.” Ngay khi Tạ Vấn Thiên đánh vài cái cuối cùng,cái đỉnh nam căn của Ngụy Cửu kia cuối cùng cũng nhịn không được mà bắn dịch ra. Có thể chịu được đau đớn cùng với kích thích đến từ điểm mẫn cảm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tạ Vấn Thiên, chính xác không có sai lầm. Cậu nhăn lại mà đối với Ngụy Cửu đang sửng sốt tiếp tục nói, “Nhưng mà nói khi dễ người, ai lại lợi hại hơn Cửu ca anh? Lần đầu tiên gặp mặt thì anh lấy súng chỉa vào đầu tôi, tôi đây còn chưa nói anh khi dễ tôi.” “Cậu!” Ngụy Cửu thật sự là không có khí lực phản bác lại miệng lưỡi biến hóa khôn khéo của Tạ Vấn Thiên này. Hắn hung hăng cắn răng, đem y phục quăng ở bên mặc trở lại trên người, hoàn toàn đã quên mình rốt cuộc tới đây là muốn làm cái gì. “Lúc rảnh rỗi tới chiếu cố huynh đệ a, Cửu ca!” Tạ Vấn Thiên đi tới cửa, nhiệt tình mà tiễn khách. Ngụy Cửu quay đầu lại, một đôi mắt tràn đầy đề phòng cùng không cam lòng, lúc này Tạ Vấn Thiên ở trong mắt hắn quả thực là giống một con quỷ, khiến người ta sợ hãi. Dựa vào bóng đêm che chở, Ngụy Cửu xám xịt mà trở về nhà. Hắn ngồi xuống giường, không tự giác mà nâng thắt lưng lên, cái khối kia rung rung chơi đùa trong mông cảm giác thật sự là quá kích thích, làm cho cái mông hắn bây giờ vẫn còn dư vị. Thời điểm khi tắm, xà phòng trúng đến dấu roi đánh đau đến Ngụy Cửu không ngừng run run, hắn nhịn không được hừ hai tiếng, Tiểu Ngụy tại WC nghe được, rất lo lắng. “Ba, ngươi không sao chứ?” Tiểu Ngụy đứng trước hỏi, dò xét. “Không có việc gì, con còn không đi ngủ, đã mấy giờ rồi!” Ngụy Cửu cắn cắn môi dưới, lập tức làm ra bộ mặt uy nghiêm của người cha. Tiểu Ngụy vô cùng không vui hừ một tiếng, mở miệng nói, “Ngày mai cuối tuần! Không cần đi học, ngủ sớm như vậy làm gì?!” Cậu mặc quần không nghe theo đứng ở cửa phòng tắm không buông tha. “Lần trước ba còn nói cuối tuần này mang con đi chơi trò chơi ở công viên!” ” Phải không?” Trên người Ngụy Cửu từng đợt đau đớn mà nhắc nhở hắn chuyện vừa xảy ra, không biết như vậy cùng tay hắn có quan hệ gì nhưng tay hắn lại tự giác mà mò lấy phía dưới, nhẹ nhàng mà vuốt lên. Giống như đang ở phòng điều giáo của Tạ Vấn Thiên, mình ở trong đó thống khổ giãy dụa, tiểu đệ đệ vẫn ở giữa dục vọng mà giãy dụa, nhưng hiện tại tốt là tay hắn cuối cùng cũng có thể tự do mà động. Vòi hoa sen ào ào mà phun nước, đem hắn bao phủ trong một mảnh hơi nước, nước chảy ôn nhu mà vuốt ve vết thương, làm cho lòng Ngụy Cửu thêm ngứa. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy mình rất nhớ cái vật nhỏ chơi đùa trong cái mông của mình. “Ba, câu nói của ba có tính không a?” Tiểu Ngụy ở ngoài cửa lại hỏi. “Tính… Chắc chắn…”Lưng Ngụy Cửu tựa trên tường, cả người như nhũn ra, hắn uể oài mà trả lời Tiểu Ngụ, hai tay không nhàn rỗi, càng ngày càng có cảm giác phạm tội mãnh liệt. “Con đây sáng mai gọi ba a!” Thật ra căn bản là không có chuyện muốn đi chơi trò chơi công viên này, chẳng qua mình là thử mà thôi, không nghĩ tới lão ba ngốc kia quả nhiên mắc lừa! Cuối cùng, Tiểu Ngụy cảm thấy mỹ mãn mà nhảy đi, lưu lại một chuỗi tiếng cười ngây thơ đắc ý. Hiện tại Ngụy Cửu chỉ là miệng động, nhưng nghe không được nửa điểm rên rỉ, nước đều chảy vào trong miệng hắn, nhưng hắn vẫn không cảm giác thấy hình dạng của mình, vì đã quá chú tâm đi vào trong tình cảm phạm tội mãnh liệt. Phía dưới không tuân theo, hắn rên rỉ lên tiếng thì bắn, nước rất nhanh cọ rửa hết vết tích tình tiết vụ án hiện trường, mang tất cả về hư không. Ngụy Cửu lại dường như không đủ sảng khoái, hắn nhắm mắt lại, không tự giác mà liền thò tay sờ soạng, nắm đầu nhũ ngày hôm nay bị chà đạp của mình, tư vị kia hơi đau đớn, thực sự là trêu người. Thế nhưng trên đỉnh đầu hắn chính là dục phách(*), đều không phải ánh trăng, cho nên Ngụy Cửu rất nhanh thì từ trong ảo tưởng của mình phục hồi tinh thần lại, đem mình lau sạch sẽ,mặc áo ngủ xong hướng trở về phòng vùi vào trong chăn. Ý nghĩ hỗn loạn mà ngủ thẳng đến nửa đêm, Ngụy Cửu bật dậy, tiếp mở điện thoại. Mấy ngày nay tâm hắn không có ở trên việc làm ăn, hiện tại tiểu đệ nói cho hắn, có người ngang nhiên ở địa bàn của hắn đoạt lấy công việc thu tiền bảo hộ. Có người nói, phía sau là Đường Nhẫn. Ngụy Cửu nhớ tới Đường Nhẫn kia bày ra vẻ mặt dối trá, ở trong bóng tối hung hăng gay gắt hạ lệnh, hễ là người của Đường Nhẫn liền đánh. Coi còn dám kiêu ngạo với mình không! Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là HELLO KITTY à! Ngụy Cửu hùng hùng hổ hổ mà tắt điện thoại, đang muốn nằm xuống tiếp tục ngủ, lại nghĩ tới cảnh ngộ hôm nay của mình. Lại nói tiếp, mình bởi vì Đường Nhẫn hỗn đản mà kết bạn với nhân vật Tạ Vấn Thiên làm việc không đàng hoàng lại giả đứng đắng này. Bất quá Tạ Vấn Thiên so với Đường Nhẫn lại càng không nể mặt mũi mình… Thế nhưng chính mình lại kiên quyết thu phục lòng của y Đột nhiên Ngụy Cửu trong đầu xuất hiện cái cây roi mây. Quên đi, ngủ đã. Ngụy Cửu theo tính phản xạ mà co rúm lại, sờ soạng dấu roi trên đùi còn chưa hoàn toàn biến mất, nhanh chóng nhắm mắt ngủ. Kết quả, nửa đêm đến sáng hắn trong mắt đều là cây roi đang bay. (*) " /> ục phách:
|
Chương 9: Bạch tuộc thúc thúc Ngụy Cửu thấp thỏm lo âu chịu đựng bóng dáng cây roi đến nửa đêm, Tạ Vấn Thiên trái lại ngủ rất an ổn. Cậu vừa nghĩ đến đem Ngụy Cửu bá đạo kia hảo hảo đánh thì bỗng nhiên thấy hết giận, tuy rằng Ngụy Cửu bá đạo cùng mình không có quan hệ gì, nhưng cậu vẫn không quen nhìn loại vô lại này ỷ thế hiếp người, xã hội này dù sao vẫn còn mọi người đây, thấy loại vô lại này, tất nhiên chính mình phải có trách nhiệm vì dân trừ hại, hảo hảo chỉnh đốn hắn một chút. Sáng sớm ngồi dậy, Tạ Vấn Thiên tinh thần hăng hái mà chạy đi xuống lầu ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành, sau đó lại về nhà tắm thay y phục, chuẩn bị cùng bạn thân hẹn đi chơi trò chơi công viên. Đừng nói cậu lớn như thế, thế nhưng tâm hồn chơi bời luôn luôn khó sửa, một khi có người hẹn, cậu luôn luôn là người thứ nhất hưởng ứng, lần này đi chơi trò chơi công viên cũng vậy. ” Tuổi trẻ thanh xuân là mọi thứ đều hồng, đáng tiếc quá vội vã, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió…” Tạ Vấn Thiên khẽ hát, tự nhiên mà từ tay vịn cầu thang trượt xuống dưới, không có gì, quần rách, lát mua lại. Ngụy Cửu rất ghét đến công viên chơi trò chơi, hắn nghĩ mình đứng ở chỗ này giống như con nít mười tuổi. Hắn chán nãn mà hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như bị ai trộm ví, cũng giống như hắn chuẩn bị trộm ví của người nào đó. Tiểu Ngụy chơi ngựa xoay tròn gỗ hết sức vui vẻ, hoàn toàn quên luôn mình còn có một ba ba. “Tôi lạnh lùng do đó tôi…” ” Cậu thôi đi, phẩm chất đó của cậu mà còn hoàn hung ác, Tạ Vấn Thiên, cậu đó chỉ có cái mồm lẻo mép là hay!” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một loạt âm thanh vui cười, Ngụy Cửu mới đầu không chú ý, mà thời điểm khi hắn nghe được ba chữ Tạ Vấn Thiên, con mắt lập tức sáng lên. Hắn theo thói quen mà xoa tóc ở thái dương, xác định kiểu tóc của mình chỉnh tề, sau đó mới dè dặt mà xoay người. Một nhóm người thanh niên ở nơi nào đó cãi nhau ầm ĩ, cười cười nói nói mà đi, Tạ Vấn Thiên thì lại rất bắt mắt, không phải bởi vì hắn lớn hơn người khác, mà là vì hắn đứng đó làm cái tư thế suy nghĩ giống như tượng điêu khắc tức cười, đương nhiên rất đáng chú ý. Ngụy Cửu định ê một tiếng gọi cậu, nhưng lại không gọi. Hắn nghĩ Tạ Vấn Thiên sao lại như vậy? Tối hôm qua không phải hung tàn hung ác mà dùng roi đánh mình muốn chết, ngày hôm nay sao giống như một người khác, vui vẻ hài lòng như thế. Hắn suy nghĩ, ánh mắt chăm chú không ngừng theo khuôn mặt chuyển động của Tạ Vấn Thiên, trên lưng hàn ý dày đặc. Không nghĩ tới mình cũng có lúc nhìn lầm người, y quả thực so với nhi tử mình còn nghịch hơn! Thực sự là người hai mặt… Ngụy Cửu đang nghĩ cả người giật mình một cái, hắn vừa muốn xoay người qua, bỗng nhiên thấy Tạ Vấn Thiên không biết bởi vì sự việc gì mà ngửa đầu cười ha hả, cười đến rạng rỡ, Thật giống như một cái đại hài tử. Kỳ thực cười như vậy cũng rất mê người. Ngụy Cửu ngây ngốc mà nhìn Tạ Vấn Thiên rạng rỡ từ đoàn người đi tới hướng mình, cuối cùng mỉm cười, lên tiếng. “Tiểu Tạ, ngươi cũng đến chơi công viên a?” “Ách…” Tạ Vấn Thiên nửa nở nụ cười, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên giống như nuốt một cái bánh bao lại bị nghẹn. Ngụy Cửu nhanh chóng di chyển đến trước mắt cậu, cậu thầm nghĩ thực sự là ứng với lời nói của người xưa, tại thời điểm này lại “Không nói gì nghẹn ngưng lại”. Âm thanh trong công viên trò chơi vui vẻ không biết thật giả mà trở thành tiếng động lớn nháo ầm ĩ, thế giới Tạ Vấn Thiên chậm rãi an tĩnh xuống. Cậu xấu hổ mắt nhìn bạn bè bên người, đối với Ngụy Cửu mỉm cười gật đầu, rất bình thản mà một tiếng ân cần thăm hỏi, “Chào anh, Ngụy tiên sinh, lại trùng hợp như vậy a.” Ngụy Cửu là một người hiểu chuyện, hắn nhìn Tạ Vấn Thiên bỗng nhiên chuyển biến thái độ cùng giọng nói có chút lạ lạ liền nhìn ra đối phương hiện tại là không quá nguyện ý phản ứng với mình. Bất quá, hình như Tạ Vấn Thiên cũng không quá thích trả lời mình, không phải là mình quấn lấy cậu ta chứ? Đã tiêu tiền, còn phải hẹn trước thời gian, còn phải chịu đựng bị đánh, Ngụy Cửu bỗng nhiên nghĩ mình rất đê tiện. Hắn có chút khó chịu cảm giác cái gì đó từ lòng bàn chân vù vù mà hướng cột sống dâng lên, hắn nghĩ hình như có chút lạnh. “Ân, thật đúng lúc a. Anh mang con ra ngoài chơi, không quấy rầy các cậu, chơi vui vẻ.” Ngụy Cửu vẫn cười rất hiền hoà, cho Tạ Vấn Thiên nụ cười bình tĩnh cùng lãnh đạm, cũng không có vẻ dối trá. Hắn rất nhanh nghiên người đi, tiếp tục lẳng lặng mà nhìn con ở trên ngựa gỗ xoay tròn chơi rất vui vẻ. Thoạt nhìn bóng lưng rất cô đơn, lông mi của Tạ Vấn Thiên không tự giác mà nhíu chặt lại. Cậu không quá thích Ngụy Cửu, thế nhưng thấy một mình đối phương đứng ở trong đám người thì lại không tự chủ được mà nghĩ cái người này kỳ thực cũng rất cô đơn. Bạn bè bên người Tạ Vấn Thiên nhìn Ngụy Cửu cùng Tạ Vấn Thiên đại khái là nhất thời biết nhau, cũng lười để ý nhiều, bọn họ chơi vui là chính, nhìn nhìn tàu lượn trước mặt gào thét trong ngực ngứa đến lợi hại, vội vàng khuyến khích Tạ Vấn Thiên vẫn còn đứng ngốc mau nhanh nhanh đi xếp hàng mua vé. Tiểu Ngụy lưu luyến không rời mà bị người theo sau đến mua phiếu ngựa gỗ xoay tròn bế đi xuống, cậu nhìn Ngụy Cửu chờ ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở một đóa hoa. “Ba ba! Chúng ta lại đến phía trước chơi!” Ngụy Cửu tâm tình không tốt lắm, hắn đem nhi tử đang chạy chậm về phía trước bắt lấy, nhìn đoàn người phía trước rộn ràng nhốn nháo, nghĩ mắt đều nhìn đến mệt mỏi, “Nên trở về nhà thôi, con ngày mai còn đến trường nữa.” Bên này Tạ Vấn Thiên đi vài bước, vô ý mà quay đầu lại nhìn Ngụy Cửu bên kia, cậu lại gặp được tiểu hài tử đáng yêu kia. “Các ngươi mua phiếu trước đi, mua hai cái.” Tạ Vấn Thiên vỗ vỗ lưng người bạn, chạy tới vài bước. Tiểu Ngụy la oai oái, thấy Tạ Vấn Thiên, nháy mắt nhớ tới Tạ Vấn Thiên đã từng cho mình ăn bạch tuộc, vui mừng một cái, bỗng nhiên ồn ào la lên. “Ba ba, xem bạch tuộc thúc thúc ở đây, chúng ta có thể chơi nữa được không.” Này không may hài tử, gọi ai đó bạch tuộc đến… Vẻ mặt đẹp trai của Tạ Vấn Thiên bị cái xưng hô cổ quái của Tiểu Ngụy mà đỏ lên, mà Ngụy Cửu lúc này lại có chút giật mình cậu sao lại chạy tới đây. “Cửu ca, đều đã tới, không bằng cùng đi chơi đi, nhiều người náo nhiệt hơn.” Tạ Vấn Thiên nở nụ cười, đối với Tiểu Ngụy chớp mắt vài cái. Ngụy Cửu dắt tay Tiểu Ngụy, hình như có chút chần chừ, mắt hắn nhìn Tạ Vấn Thiên, đối phương lại cho hắn một cái mỉm cười trong sáng. “Không được, cũng sớm nên trở về nhà. Các cậu chơi vui vẻ là tốt rồi.” Ngụy Cửu suy nghĩ một chút, cái loại cảm giác khó chịu trong ngực này cuối cùng vẫn quanh quẩn không đi. Hắn nghĩ mình đối với Tạ Vấn Thiên quá mức đường đột nhiệt tình, mà hiện tại hắn cũng luôn luôn không suy nghĩ cẩn thận, mình nhiệt tình đối với Tạ Vấn Thiên rốt cuộc từ lúc nào. Nhu cầu ***, hay tình yêu, có lẽ chỉ là cảm thấy hiếu kỳ? Hắn một mực từ chối như thế, Tiểu Ngụy cũng không chịu, y khó có được cùng Ngụy Cửu đi ra chơi một chuyến, sao cũng phải chơi thỏa trí mới trở về. Nhìn Ngụy Cửu muốn đi, Tiểu Ngụy bật người gào thét, sử dụng chiến thuật xấu xa của con nít, làm Tạ Vấn Thiên thấy mắc cười. “Lại không nghe lời!” Ngụy Cửu lộ ra vẻ mặt người cha uy nghiêm quát, nhưng Tiểu Ngụy ôm chân hắn sống chết không buông tay, trong miệng gào khóc không ngừng ồn ào, “Cùng bạch tuộc thúc thúc đi chơi đi, chơi một chút đi, ba, ngươi đáp ứng theo người ta chơi.” Trên đùi Ngụy Cửu treo hài tử khóc khóc nháo nháo, này đối với rất nhiều người mà nói đều có thể xem náo nhiệt,mà số người vây xem trò vui đang tăng dần. mặt mũi Ngụy Cửu dần dần có chút không nhịn được, hắn giơ tay lên muốn đánh tiểu tử này, Tạ Vấn Thiên sảng khoái mà đi qua, một bên kéo Tiểu Ngụy, một bên kéo tay muốn đánh người của Ngụy Cửu lại. “Co nít mà, làm ba ba nên bồi y nhiều chút, cần gì mà, Cửu ca.” Tạ Vấn Thiên không đợi Ngụy Cửu đáp ứng đã bế Tiểu Ngụy lên, cậu ngược lại không chán ghét con nít như vậy, chỉ là nghĩ có chút dễ thương. “Đi, chúng ta đi ngồi tàu lượn.” Ngụy Cửu ở đằng sau, hầu như là không thể tránh được mà nhắm mắt, lập tức miễn cưỡng gật đầu. Thế nhưng vừa đi, Ngụy Cửu liền đi không trở lại. Cũng không phát sinh chuyện, ai biết trước được. Ngụy Cửu cùng Tiểu Ngụy rành mạch mà theo lời mời Tạ Vấn Thiên, gia nhập chơi trò chơi đoàn đội của bọn họ, hạng mục kế tiếp là ngồi tàu lượn. Hắn ngẩng đầu mắt nhìn thứ bị ké giữa không trung, thét chói tai, mọi người cũng đều bị gió thổi tóc rối bời, khẩn trương mà nghẹn nước bọt. Hắn vô ý thức mà giơ tay tới thái dương, cẩn thận mà vuốt lên. “Đi, ngồi nhanh lên.” Bạn bè Tạ Vấn Thiên so với Tạ Vấn Thiên còn nhiệt tình hơn, thấy Ngụy Cửu vẫn sững sờ tại chỗ, liền kéo ngồi vào trong chỗ tàu lượn thắt dây lại. Tạ Vấn Thiên ôm Tiểu Ngụy ngồi ở bên cạnh Ngụy Cửu, Tiểu Ngụy nắm tay hưng phấn mà chờ xe khởi động, mà vẻ mặt Ngụy Cửu xanh xao vẫn không nói lời nào. “Anh không sao chứ?” Tạ Vấn Thiên nhìn sắc mặt Ngụy Cửu có chút khác thường, tàu lượn đã chậm rãi khởi động. “Không có việc gì.” Ngụy Cửu tiếng nói nghe có chút khàn, hắn trả lời Tạ Vấn Thiên xong lập tức không nói gì, chỉ là khẩn trương mà nắm chặt tay. Tạ Vấn Thiên không biết nam nhân Ngụy Cửu này nhìn qua rất đàn ông, rất to gan lớn mật cư nhiên lại sợ thành hình dáng này. Tàu lượn lăn một đường cậu chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngụy Cửu, so với Tiểu Ngụy trong lòng mình còn la hăng say hơn. Cậu không nói gì mà theo tàu lượn xoay con ngươi từ trên xuống dưới, trái phải mà quan sát cảnh sắc xung quanh bị đảo lộn vặn vẹo. Mà Ngụy Cửu sau khi xuống xe tình huống càng không ổn. Tạ Vấn Thiên liền cùng bạn bè với Tiểu Ngụy đều thấy hắn nôn đến lợi hại, tựa như muốn đem gì đó trong dạ dày phun sạch sẽ mới thôi. “Không nghĩ tới Cửu ca này chóng mặt a.” Tạ Vấn Thiên nghĩ ngày hôm nay mình chơi hăng hái rốt cuộc bị Ngụy Cửu làm cho hết vui, mà mình lúc đó cũng không biết, sao lại muốn kéo hắn cùng chơi nữa. Ngụy Cửu khoát khoát tay, tiếp tục khom người phun, giống như một con tôm, kia khuôn mặt còn có cổ đều căn lớn đến đỏ bừng, trông giống như nhan sắc đỏ tôm bị nấu. Nhưng thật ra Tiểu Ngụy có chút sợ, cậu kéo bạch tuộc thúc thúc, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất cùng lo lắng. Bạn bè bên người Tạ Vấn Thiên có chút không nhịn được, giống Ngụy Cửu như thế ói đến thời gian gì, bọn họ thật vất vả mới có một cơ hội tập hợp cùng nhau đi chơi, này sẽ không dừng lại chứ? “Như vậy, ngày hôm nay tôi đi ra cùng anh này, các bạn tiếp tục đi chơi, tôi tốt xấu phải chiếu cố cha con người ta.” Tạ Vấn Thiên cũng không muốn làm lỡ hăng hái của bạn bè, xin lỗi mà nở ra nụ cười, cũng chỉ để cho bọn họ đi trước. “Na… Tiểu Tạ chúng ta hẹn tiếp lần sau.” “Ok, nhanh đi chơi đi, nhanh đi chơi đi.” Tạ Vấn Thiên giống như đuổi ruồi mà xua tay. Ngụy Cửu một bên phun đến lợi hại hình như nghe được cái gì, hai mắt hắn gắn đầy tơ máu mà xoay qua nhìn chăm chúvào mặt Tạ Vấn Thiên. Tạ Vấn Thiên mới vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hai mắt hắn đỏ bừng nhìn mình, trong lòng đau khổ oán hận sâu sắc mà gào thét. “Cửu ca, anh nôn xong, kia rửa sạch tôi chở hai người về.” “Oa…” Nhưng cậu vừa mới dứt lời, Ngụy Cửu bắt đầu lại cúi đầu. Tạ Vấn Thiên ngậm miệng lại, hận chết cái miệng bỉ ổi của mình, sao lại mời một người như vậy ngồi tàu lượn, giờ nôn đến… Lãng phí nhiều lương thực. “Bạch tuộc thúc thúc… Ba ta sẽ không chết chứ?” Tiểu Ngụy bên cạnh nhìn Ngụy Cửu nôn không dứt mà càng lo lắng, đầu óc y vừa nghĩ, thì hỏi câu không nên hỏi. Tạ Vấn Thiên nghiêm túc mà sờ sờ đầu Tiểu Ngụy, càng nghiêm túc mà nói, “Chắc là sẽ không.” Qua vài giây, cậu nghĩ có chút gì đó không thích hợp, quở trách Tiểu Ngụy, “Ngươi hài tử này sao gọi người ta là bạch tuộc thúc thúc hả?”
|