Yên Lan Phi Tuyết
|
|
Chương 19
“Làm sao có thể, ngươi nói bậy.” Vạn Thất Độc rống lên. Thân thủ chợt lóe, song đao nhỏ hình móc câu phóng về phía Cổ Nặc Sứ, tốc độ nhanh nhẹn sắc bén như muốn cắt đứt cổ người kia.
Keng, song đao của Vạn Thất Độc bị một ống tiêu màu đen huyền không biết được làm bằng gì đánh bật lại, bàn tay hắn chụp lấy song đao tê rần, rõ ràng nội công nam nhân kia hơn hắn một bậc, sắc mặt tái nhợt, tình thế quả thật không tốt, hắn hướng ánh mắt nhìn Thượng Quan Nhàn, đáp lại là một nụ cười trấn an, hắn mới cố lấy lại bình tĩnh.
Nam Cung Xuyến nhíu mày dường như nhận ra thân phận người kia. “Ngươi chính là Tiêu Ám Nguyệt?”
“Chính là tại hạ.”
Trên đời, dùng nhạc khí làm vũ khí không phải ít người, nhưng trăm năm gần đây dường như tất cả đều đã thất truyền. Trên giang hồ hiện tại chỉ còn ba người sử nhạc khí thần sầu, chính là sử dịch, Dịch Tiếu Thanh nghe nói từ lúc y mười bảy tuổi đã chết yểu, sử tiêu, Tiêu Ám Nguyệt, người còn lại sử tỳ bà, Ngọc Diện Âm Ma chính là Phương Yên Lan.
Đàm sư thái chưởng môn phái Nga My là người yêu âm luật, từ lâu đã biết đến danh ba người này, nghe đến đây liền cảm khái: “Tiêu Ám Nguyệt a…không phải ngươi xuất thân là người Nhất Kiếm Môn hay sao, mặc dù gia môn gặp họa nhưng ngươi là truyền nhân duy nhất sao có thể gia nhập vào tà giáo, dung túng cái ác?”
“Đàm chưởng môn, tại hạ biết chừng mực.” Cổ Nặc Sứ nhíu mày gằng giọng, lai nói tiếp: “ Ta hiện tại chí muốn làm cho rõ chuyện này, Vạn Thất Độc từ lúc giáo chủ chúng ta còn là người Đường Môn đã sinh tâm ghen ghét, hắn lập mưa ám hại y, buộc y phải rời đi. Hiện nay còn bày trò lừa bịp nhằm mượn tay các người tiêu diệt giáo phái ta.”
“Ngươi có chứng cứ gì nói Vạn đường chủ đứng sau chuyện này?” Nam Cung Xuyến hiện là người làm chủ, không thể không lên tiếng.
“Chứng cứ tất nhiên phải có, người đâu, mang hắn lên đây.”
Mấy đệ tử Huyết Chu thần giáo bên dưới áp giải một người khác lên đài, người kia thân thể gần như đã không còn ra hình dáng con người, tay chân giập nát, tóc tai bù xù không nhìn rõ mặt, trên người còn lại là một bộ đồ hắc y rách bươm để lộ da thịt với các vết thương đen đỏ ghê tởm.
“Ngươi…” sắc mặt không tốt lắm, Nam Cung Xuyến cũng nghẹn lời.
Hạ Tử Thanh vừa rồi còn phải dựa vào người Cổ Nặc Sứ mới có thể giữ vững thân thể hiện tại lại rời ra, bộ dáng vẫn lung lay như trước nhưng có vẽ y đã phục hồi. Âm thanh the thé như vải vóc bị xét vang lên có vẻ khinh thị. “Đối với hạng người này, phải dùng chút thủ đoạn mới chịu cung khai.”
Bàn chân nhất lên đạp vào đầu người kia y quát lớn, nhưng tiếng nói Hạ Tử Thanh không hoàn hảo nên khi cất cao lại ồ ồ vỡ ra, Phương Yên Lan cảm thấy giống như một cái loa bị nghẹt cố phát ra âm lượng to nhất, rất chói tai.
“Ngươi mau nói, nói xong bổn tọa liền cho ngươi chết tốt.”
Cơ hồ người kia đã chịu qua quá nhiều màn tra tấn đến nỗi không còn muốn sống, chỉ muốn được chết ngay lập tức. Hắn nâng mặt lên nhìn Vạn Thất Độc, nhìn thấy hắn, Vạn Thất Độc mơ hồ giật mình.
“Vạn đường chủ..hắn…hắn sai ta trà trộn vào Huyết Chu…thần giáo.” Thanh âm đứt quãng nhưng tất cả người ở đây đều nghe rõ, bởi vì bọn họ đều là võ lâm cao thủ, cho dù chỉ là thểu thào thì cũng không thoát khỏi tai ai. “Ta đã theo lệnh hắn mà đánh cắp …độc của y…giao cho…”
Không gượng được nữa, hắn hộc ra máu rồi trợn mắt nằm yên. Đá vào cái xác dưới chân, Hạ Tử Thanh hừ lạnh: “Đồ vô dụng.”
Cười lên ha hả, Vạn Thất Độc cuối cùng khôi phục lại bộ dáng đắc ý: “Ngươi nghĩ ngươi tìm đại một người, cung hình bức hắn nói quàng xiên là được sao, ai có thể tin hắn chính là người của ta?”
Ném ra một lệnh bài, Cổ Nặc Sứ chán ghét nói: “Cái này là tìm được trên người hắn, không phải của Đường Môn sao?”
“Đệ tử Đường Môn ta ai cũng có lệnh bài này, ngươi chỉ cần tùy tiện bắt một người là đoạt được dễ dàng.”
“Ngươi xảo biện…” Hạ Tử Thanh tức giận, nội tức đã ổn định nay lại vì dao động mà nôn ra nhiều máu hơn bình thường. Cổ Nặc Sứ muốn tiến lên thì bị ánh mắt sắc bén của y cản lại, bất đắc dĩ, hắn lại đứng yên.
Lúc này, Phương Yên Lan mới hơi bước về phía Vạn Thất Độc, hương thơm trên người y tỏa ra làm Vạn Thất Độc có chút ngây người, thật câu nhân. “Điềm Văn, Điềm Nguyệt.”
Trong khoảnh khắc, hai nam nhân dung mạo có phần tương tự song song bay lên đài, cúi người thi lễ với Bạch Phi Tuyết cùng Phương Yên Lan.
“Việc thiếu chủ dặn dò, chúng ta đã làm xong.”
Cười vui vẻ, y gật đầu: “Tốt lắm, mang lên đây đi.”
Hai bóng người chợt lóe rồi biến mất, không đầy một sát na lại xuất hiện trở lại mang theo một nữ nhân vận đạm tử y, nữ nhân rõ ràng là được giải tới, nhưng dường như không dám chống cự, chỉ lặng lẽ đi theo.
Đến trước mặt Yên Lan, nàng quì xuống, “Thiếu chủ, nô tỳ biết tội.”
Rồi lại quay sang Vạn Thất Độc, nàng phẫn hận đứng dậy chỉ vào mặt hắn. Tất cả mọi người đều nhận ra nữ nhân này vận phục sức U Nguyệt cung.
“Vạn Thất Độc, ngươi dám lừa ta. Chính ngươi dụ dỗ ta, khiến ta vì ngươi phản bội U Nguyệt cung, đánh cắp Nhất Điển U Hồn. Cuối cùng thì sao, thì sao?” Nữ nhân cười khổ: “Cuối cùng ngươi sai người giết ta diệt khẩu, nhưng mà ông trời còn có mắt, người ngươi phái đi bị người U Nguyệt cung phát hiện. Ha ha…”
Nàng lại quì xuống trước mặt Yên Lan dập đầu, “Thiếu chủ, người U Nguyệt cung có ân thu nhận, nay ta đã phản bội U Nguyệt cung, không còn mặt mũi sống tiếp, chỉ xin lấy cái chết đền tội.” Nói đoạn nàng lấy một viên dược hoàn bỏ vào miệng nuốt xuống, không lâu sau ngã ra đoạn khí.
Nhìn cảnh đó, Yên Lan chỉ là phất tay: “Đem người đi chôn cất tử tế.”
Không để ý đến, Vạn Thất Độc lại cười càng lớn: “Người U Nguyệt cung các người cấu kết tà giáo, nói thế nào mà không được. Lại đem mụ điên này lên diễn trò, ai mà tin.”
Y mệ huyền sắc vung lên, trên tay Yên Lan liền cầm một bức mật hàm: “Ngươi nhìn ra cái này không?”
“Cái này.” Phần đắc ý cuối cùng bị Yên Lan đả bại, Vạn Thất Độc cũng biết mình không tránh né được nữa.
Điềm Nguyệt thay y nói tiếp: “Đây là mật hàm của hắn gửi cho thuộc hạ các phân đường, chỉ rõ kế hoạch hạ độc người trong võ lâm nhằm qui tội cho Huyết chu thần giáo cùng hạ uy tín U Nguyệt cung chúng ta. Trên đây rõ ràng là bút tích cùng con dấu của hắn, không thể giả mạo.”
“Vạn Đường Chủ, ngươi còn gì để nói?” Nam Cung Xuyến phất tay, người Nam Cung Thế gia liền vây lấy người Đường Môn đang dứng dưới đài.
“Là ta làm thì sao, các người làm gì được ta? Ha ha ha, hiện tại tất cả những người ở đây đều đã trúng độc, các ngươi thử đụng đến ta, ta liền hủy đi giải dược.”
Lần nữa tiếng ồn lại vang lên, Yên Lan nhíu mày, thật mất hứng, người nơi này thật ngu xuẩn lá gan lại nhỏ, đụng một chút lại làm ồn.
“Không cần ồn ào, độc của hắn đã bị ta đổi đi.” Y chán nản nói.
Bạch Phi Tuyết cũng biết y mất hứng, nơi này như vậy cũng xem như xong, không cần lưu lại tìm phiền phức.
Lúc Nam Cung Gia vậy bắt người Đường Môn, Vạn Thất Độc xem như chấm hết, hắn tuyệt vọng phóng người về phía Thượng Quan Nhàn, cầu giúp đỡ. Nhưng chưa kịp đến nơi, một thanh chủy thủ phóng đến cấm sâu vào giữ trán, thân mình Vạn Thất Độc ngã vật xuống đất, hắn đã chết.
Thượng Quan Nhàn ung dung bước ra khỏi chỗ ngồi nhìn xuống bên dưới. “Ác nhân, muốn bỏ trốn, ta thay trời hành đạo a.”
Không ai để ý, ánh mắt hắn liếc nhìn hai thân ảnh bạch y cùng huyền y đã quay lưng rời đi. Nụ cười trên môi câu lên, ánh mắt hẹp dài lóe sáng ẩn chứa mưu đồ bất chính.
|
Chương 20
Quay lưng lại, Yên Lan ngồi xuống ghế, bàn tay ngọc ngà cầm lấy ấm sứ rót ra một chung trà. Tử y trường bào có đuôi dài chạm đất, dáng ngồi tuy thong thả nhưng ẩn dưới ngọc diện là đôi mày chau lại. “Hai người các ngươi thật phiền phức.” Không nể tình, y cất giọng chê trách
“Võ lâm đại hội cũng đã xong, mọi việc được phơi bày, còn điều gì nữa mà đến tìm ta?”
Nam Cung Thụy cùng Thượng Quan Mộng ngồi đối diện y, cũng đã quen với tính tình khó chịu, cùng thất thường của Phương Yên Lan. “Phương huynh đệ.” Thượng Quan Mộng không khách khí mà xưng huynh gọi đệ với Yên Lan, cũng bởi người này đã ba lần bốn lượt giúp đỡ mới làm cho cục diện trở nên hoàn hảo, về tình riêng, Phương Yên Lan dù sao cũng coi như cứu y hai lần.
“Ta biết mọi chuyện đã xong, nhưng mà còn một số chuyện thật không thể lý giải được.”
Chung trà Long tĩnh mới uống một nửa liền bị Yên Lan vung tay hất ra ngoài cửa sổ. Động thái tùy ý có chút lưu manh lại khiến y càng thêm hấp dẫn ánh mắt bạch y nam nhân ngồi kề bên.
Dự định cùng Bạch Phi Tuyết quay về Phi Tuyết cung một chuyến, bởi vì hắn có một món đồ muốn đưa cho y, đồng thời rảnh rỗi, hai người nhân dịp mà đi du ngoạn nhờ đó bồi dưỡng thêm tình cảm. Không ngờ hôm nay đang chuẩn bị lên đường thì có bốn người đến tận nơi tìm kiếm.
Mà chính xác là ba người ngồi trong khách phòng này, Thượng Quan Mộng, Nam Cung Thụy cùng Cổ Nặc Sứ.
Khuỷu tay chống lên bàn đỡ lấy cằm, Yên Lan bày ra bộ dáng lười biếng, tay còn lại nghịch chung trà trống rỗng: “Các ngươi muốn biết cái gì?”
“Ta muốn biết, vì lí do gì Vạn Thất Độc bày ra chuyện kia, còn nữa, cái mà Thượng Quan gia muốn là gì, có liên quan đến chuyện mười lăm năm về trước phải không?” Thượng Quan Mộng không muốn nói đến chuyện xưa là gì, chỉ nói thời điểm.
Chung trà nhỏ trên tay Phương Yên Lan đột nhiên vỡ nát, bờ môi anh đào xinh đẹp hiện tại mím chặt, ánh mắt mơ màng lại mở trừng trừng nhìn hai người kia. “Ngươi…”
Bạch Phi Tuyết đỡ lấy tay y, lấy những mảnh vỡ, mở lòng bàn tay Yên Lan ra kiểm tra, nhìn thấy y không bị thương mới kéo y vào lòng xoa xoa lưng y. Án mắt sắc bén chíu rọi làm cả hai có chút lãnh người.
“Vạn Thất Độc muốn mượn tay các ngươi diệt trừ Huyết Chu, còn người điều khiển Vạn Thất Độc, chắc ngươi cũng đã đoán ra là ai. Cái hắn muốn chính là ngôi vị võ lâm minh chủ, cùng với Hoàng kim thánh thạch đang nằm tron tay Hạ Tử Thanh.”
Hai người Nam Cung Thụy cùng Thượng Quan Mộng hiểu rõ: “Vậy ra hoàng kim thánh thạch đã rơi vào tay Huyết chu giáo chủ. Nhưng mà vì sao Vạn Thất Độc đánh cấp dược của U Nguyệt cung, còn ra tay hạ độc ngươi, hắn không sợ ngươi phát hiện?”
Được Bạch Phi Tuyết dỗ dành, Yên Lan cũng đã dịu lại: “Hắn muốn thông qua lần đó diệt trừ những người đứng đầu các phái, hắn không hạ độc ta mà là hạ độc Tuyết.
Thượng Quan gia các người cùng U Nguyệt cung ta có tư thù từ lâu, mượn độc của ta giết người là muốn hạ uy tín của chúng ta trên giang hồ, nhưng hắn thật ngốc, lại sơ xuất như vậy.”
Nam Cung Thụy là người giám sát rất kĩ lưỡng từng hảnh động của mỗi người lần đó: “Là chung trà bị đánh đổ?”
“Ân, chính là nó, chung trà đó không hề có độc, được dự định dâng lên cho ta, nhưng lại bị thị nữ kia đánh ngã. Nên Tuyết mới đưa chung trà của hắn cho ta, ta mới phát hiện ra trong trà có độc.”
Kéo lấy một chung trà khác, Bạch Phi Tuyết rót cho y. “Ta xin lỗi, lại đưa trà có độc cho ngươi.”
“Ngươi…cái người này.” Yên Lan cầm lấy bàn tay hắn: “Nếu ngươi không đưa cho ta, chắc có lẽ đã có thêm rất nhiều người mất mạng, có khi ngươi cũng trúng độc thì ta biết làm sao.”
“Đối thực lực Thượng Quan gia, muốn làm minh chủ cũng không phải không có khả năng, vì sao còn muốn giết người?” Nam Cung Thụy lúc đầu nhìn hai người kia thân thân mật mật còn có chút kiêng dè, nhưng nhìn nhiều, cũng cảm thấy bình thường.
Lần này người đáp lời chính là Thượng Quan Mộng, y nhếc môi cười khinh thị: “Ngươi không biết sao, người Thượng Quan gia lòng tham không đáy, đâu chỉ muốn làm minh chủ, theo ta thấy bọn họ muốn làm bá chủ thì đúng hơn, nếu có thể, chắc bọn họ còn muốn trèo lên cái ngai hoàng đế.”
Chỉ là suy đoán lung tung nhưng không ngờ Thượng Quan Mộng lại đoán một cánh chính xác như vậy, Yên Lan cảm thấy thú vị: “Ngươi nói chuyện giống như ngươi không phải mang họ Thượng Quan?”
Đáy mắt hiện lên thần tình giễu cợt, Thượng Quan Mộng cười ha hả: “Nếu được, ta thà làm nữ nhi, gả cho người khác,như vậy ta cũng không cần mang họ Thượng Quan.”
“Vậy ngươi mau thú y về nhà đi.” Phương Yên Lan nửa đùa nữa thật nói với Nam Cung Thụy.
“Được.” Không do dự, hắn gật đầu làm Thượng Quan Mộng một phen sửng sốt.
Liếc mắt, Yên Lan đưa tay động tác mời, “Được rồi, chuyện các ngươi muốn biết cũng đã biết, tình tứ với nhau thì thỉnh về nhà.”
Không khách khí mà thẳng thừng đuổi khách, cũng không làm hai người bọn họ tức giận. Nam Cung Thụy đứng dậy: “Ân, ta đi trước, cảm ơn hai người, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói một tiếng.” rồi hắn kéo lấy Thượng Quan Mộng đang ngồi thất thần chạy ra khỏi đại môn.
“Ta cảm thấy mình nên mở một trung tâm tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình được rồi a.” Phương Yên Lan cảm khái chép miệng. Người cổ đại đối chuyện tình cảm đôi khi còn phóng khoáng hơn hiện đại a. Nhìn thấy Nam Cung Xuyến đối với trình độ thân mật của con trai mình cùng một nam nhân khác mà vẫn bình chân như vại, y thật khăm phục, nếu lúc trước người người nhà của y có được chút ít cởi mở thì y chắc sẽ không chết yểu như vậy.
Nhận ra bàn tay mình đang nằm trong lòng bàn tay nam nhân bạch y, Yên Lan lại mỉm cười, nếu y không chết đi thì làm sao y gặp được hắn, làm sao biết yêu lại là một cảnh giới kì diệu đến như vậy.
“Cổ đại ca, chỉ còn lại ba người chúng ta, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi thì cứ nói, không cần khách khí.”
Cổ Nặc Sứ cũng không rào đón mà thẳng thừng nói vào chuyện chính: “Ta muốn nhờ ngươi chữa bệnh cho Tiểu Thanh.”
“Ta biết ngươi đến tìm ta chỉ vì lý do như vậy.” Trong giọng nói có mang chút trách cứ. Cổ Nặc Sứ có hơi xấu hổ, mặt đột nhiên đỏ ửng: “Phương đệ, ta cũng là đến thăm ngươi mà.”
“Được rồi, ta không đùa với ngươi nữa. Chữa bệnh cho y không thành vấn đề, nhưng mà người ta có để cho ta chữa hay không a. Ta nhìn thấy y hình như rất ghét ta.”
“Đúng vậy, ta rất ghét ngươi.” Ngoài cửa bước vào một người, người đó vận hắc y phất phơ, mái tóc dài đến gót chân càng làm y thêm gầy yếu, mũ trùm đầu được dỡ xuống lộ ra khuôn mặt quái đản cùng màu mắt đỏ ngầu.
“Tiểu Thanh.”
“Ngươi kêu cái gì, ta ghét y thì ngươi đau lòng chứ gì, có phải không. Hừ, vậy thì cứ đi theo y, chạy theo ta làm cái gì?”
“Ô..ha ha…Thì ra Huyết chu đại giáo chủ là đang ghen.” Cười giễu cợt, Yên Lan càng muốn chọc giận người này, cảm giác được trêu đùa người khác quả là không tệ a.
“Ngươi nói cái gì, ta mà ghen với kẻ xấu xí như ngươi? Ta phi…”
Hạ Tử Thanh quát to bằng chất giọng rè rè của mình. Không còn lỗ mãng muốn giết người như trước, y chỉ xoay người rời đi. Cổ Nặc Sứ cũng vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Thanh, đợi ta.”
Lần đầu Yên Lan nhìn thấy người lãnh đạm như hắn lại khẩn trương như vậy, tình yêu đúng là làm người ta thay đổi.
Đưa tay dỡ lấy ngọc diện Bạch Phi Tuyết vờn nhẹ lên má Yên Lan, nhỏ nhẹ: “Ta thấy ngươi bận rộn như vậy, không bằng chúng ta lùi ngày khởi hành lại một đoạn a.”
Nắm lấy lọn tóc đen mượt thật dài vuốt ve trong tay, Phương Yên Lan đưa môi hôn lên nó. “Ân, ta cũng muốn lưu lại nhìn Phùng Nhi xuất giá, với lại Hạ Tử Thanh nga, y không muốn ta chữa trị, ta lại càng muốn làm.”
Nhìn thấy người mình yêu đang hôn lên tóc của mình, Bạch Phi Tuyết không khỏi kích động, kéo lấy cằm Yên Lan, bất ngờ đặt xuống một nụ hôn. Cũng như lần đó, lúc đầu chỉ là chạm môi, nhưng rồi tiếng tim đập rộn rã cuả Phương Yên Lan làm hắn càng thêm thích ý. Vòng tay ôm lấy cả người y nhập vào ngực, một tay đỡ sau gáy, Phi Tuyết làm sâu thêm nụ hôn.
Lúc đầu chỉ là dùng môi mút lấy môi đối phương, lại cọ xác, từng chút một thấp lên ngọn lửa trên người ai kia. Phương Yên Lan nhận ra nụ hôn lần này thật khác, sự ôn nhu dịu dàng làm y thoải mái, vòng tay ôm cổ hắn, y dựa sát người mình vào người Bạch Phi Tuyết, run rẩy hé môi đáp lại.
Xúc cảm mãnh liệt chảy tràn trong cơ thể, hít thở không thông làm y phát ra tiếng thở đốc cùng rên rỉ. “Ân, ngô…Tuyết…ta..”
“Ngươi không thích?” Thì thầm bên môi ái nhân, Bạch Phi Tuyết không chờ y trả lời mà chỉ dùng lưỡi vẽ theo đường nét hai cánh hoa đào.
Y không nghĩ hôn lại khiến người ta kích thích đến vậy, trong người không ngừng nóng ran lên, thần trí cũng đã mơ hồ, miệng mở ra hút lấy không khí càng khiến hắn có cơ hội tấng công, một lần đưa lưỡi vào trong khuấy đảo, trêu ghẹo, rồi dẫn đắt chiết lưỡi nhỏ thơm ngon cùng nhau quấn quýt. Mút lấy mật ngọt trong miệng người yêu, Bạch Phi Tuyết hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt.
“Ngô…ưm..”bàn tay ôm lấy eo nhỏ bắt đầu càng quấy, tay kia nắm lấy cổ tay Yên Lan đang ôm trên vai mình, hắn vuốt ve nhè nhẹ rồi lần theo cánh tay luồn sâu vào trong y mệ. (ống tay áo)
Bờ môi đang dây dưa đột nhiên rời ra, kéo dài đến cổ, hắn mút lấy một vùng da trắng ngần khẽ cắn khiến Yên Lan càng thêm kích động mà run lên. “Đừng, Tuyết…đừng.”
Hơ thở dồn dập, tiếng mạch máu chạy rần rật trong cở thể làm y khó thở, ánh mắt mơ hồ đột nhiên trở nên hoảng sợ, hình ảnh trước lúc chết lại hiện lên trong đầu, rõ ràng nhất chính là ánh mắt mở trừng trắng dã của Christ, cơ thể không ngừng co giật, nhiệt độ đang nóng rực đột nhiên hạ thấp khiến cả người y lạnh toát.
Nhận ra không đúng, Phi Tuyết vội rời ra một chút, không dám càng quấy nữa mà vuốt lấy lưng y trấn an: “Lan, được rồi, không sao, ta ở đây, ta không làm gì hết…bình tĩnh lại. Lan..”
Bên tai nghe thấy âm thanh ôn nhu cùng ấm áp, Yên Lan mơi có chút ổn định. Y rút sâu vào lòng hắn thì thào: “Tuyết, ta sợ…ta sợ..”
“Ân, có ta đây…không phải sợ.”
Tuy cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói ôn nhu, nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên thâm trầm giận dữ. Ai, ai đã khiến y phải sợ hãi như vậy, ai đã làm cho người hắn yêu tổn thương đến mức độ này. Hắn thật muốn biết trong quá khứ, y đã trải qua những chuyện như thế nào. Chuyện này, hắn phải điều tra thật rõ.
Nằm trong vòng tay Bạch Phi Tuyết, Yên Lan khe khẽ thíp đi, bàn tay còn nắm thật chặt y mệ của hắn không rời. Như đứa trẻ sợ hãi cầu được phụ thân che chở.
|
Chương 21
Đêm đen như mực, ánh trăng hạ tuần không quá sáng nằm chênh chếch một góc trời, những ánh sao thưa thớt bị một tầng mây che phủ, gió đêm như muốn góp thêm cho không gian quỉ bí mà càng thổi mạnh. Ngoài đình bên hồ, có ánh sáng le lói của nến, tiếng dịch phát ra từ nơi đó, như tiếng âm hồn lẩn khuất kêu gào. Mành trướng bằng lụa trắng phất phơ để lộ dáng người gầy yếu phủ phục bên trong.
Mái tóc thật dài phản chiếu với anh nến, kéo ra thành dãi như lụa đen, sắt mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ. Bên bờ môi khô héo đang thổi dịch còn vươn chút máu.
Chỉnh lại chốt đàn, Yên Lan ngồi trên nóc đình bắt đầu hòa khúc. Thanh âm tỳ bà réo rắc kéo lại những nốt trầm thấp u uẩn của dịch, làm cho nó có thêm chút sinh khí. Tiếng ca trong trẻo vang lên giữa đêm thanh lãnh khiến mặt nước hồ hơi dao động.
“Trăng tàn… Nước lạnh… Hoa rướm máu. Người đâu thấu hiểu lòng phiền muộn? Chuốc chén rượu say, hoa thơm cỏ lạ… Ngã chung rượu lạt, bán dạ sầu bi.
Nhất kiến chung tình… Ngộ nhận… Thanh mai trúc mã…xa vời vợi. Tiếng dịch cao bay, âm tiêu vươn vấn… Máu nhuộm thanh bào. Tan thành tro bụi. Nhất cao y mệ che khuất trần giang. Ánh mắt sáng trong Chỉ còn ảo vọng…
Người đâu thấu hiểu lòng phiền muộn? Chuốc chén rượu say, hoa thơm cỏ lạ… Ngã chung rượu lạt, bán dạ sầu bi.
Trăng tàn… Nước lạnh… Hoa rướm máu. Người đâu thấu hiểu lòng phiền muộn? Chuốc chén rượu say, hoa thơm cỏ lạ… Ngã chung rượu lạt, bán dạ sầu bi.”
Tỳ bà âm chắm dứt, tiếng dịch cũng không còn, một bóng người bay vào trong đình, buông đàn, ngồi xuống đối diện thân ảnh hắc y kia.
“Ngươi đến cười nhạo ta sao? Hay muốn tỏ lòng thương hại?” Hạ Tử Thanh buông dịch trong tay, kéo thấp mũ trùm đầu, bàn tay trắng bệch ngã một chung rượu. Hương rượu thoang thoảng làm say lòng người, nhưng cũng gợi nên nỗi phiền muộn cùng bi ai chua xót.
“Ta cười nhạo ngươi. Hóa ra cũng là cười nhạo chính mình?”
Bàn tay cầm chén rượu hơi run lên.
Phương Yên Lan không mang ngọc diện mà để lộ khuôn mặt tựa như hoa,dùng bàn tay xinh đẹp rót đầy chung, đưa lên môi nhấp một ngụm: “Rượu ngon.”
Không tỏ thái độ ngạo mạn cay độc bình thường, mà chỉ là tĩnh lặng, Hạ Tử Thanh dường như buông bỏ lớp vỏ bọc của mình, bày ra những gì là chân thật nhất. “Rượu này không cho ngươi uống.”Kéo vò rượu về phía mình, Hạ Tử Thanh ngã thêm một chén.
“Ngươi thật keo kiệt.” Yên Lan bĩu môi, thái độ tùy tiện, không khách khí, không tỏ ra thương hại, làm Hạ Tử Thanh có chút không tiếp nhận được.
“Ngươi rất khác người.”
Bàn tay mân mê dịch trên bàn, y thả lỏng, âm thanh trò chuyện cũng không còn quá khó nghe: “ Ngươi có biết ta rất ghét ngươi không? Ta ghét ngươi bởi vì ngươi thật giống ta. Ha ha ha…”Cười bi ai, y lại tiếp. “Trước đây ta cũng thật xinh đep, ta cũng có giọng nói thật dễ nghe, ta cũng có thật nhiều người vây quanh, nhưng ta chỉ yêu huynh ấy. Sứ không đẹp, nhưng lại rất ấm áp, làm cho ta cảm thấy thật yên tâm…”
Chép miệng, Hạ Tử Thanh lại nhếch môi tạo nên nụ cười khổ sở, trong đêm gió lớn âm u, dường như càng thêm quỉ khí: “Nhưng hết thẩy đã chấm dứt, tất cả đều không còn.”
“Ai nói, ngươi còn có Cổ đại ca.”
“Ta từ lâu đã không còn xứng với huynh ấy. Tất cả những gì ta có đều đã…nhơ nhớp rồi.”
“Xứng hay không đâu phải mình ngươi định đoạt.”
“Ngươi không hiểu…” Hạ Tử Thanh nổi giận gạt đi chén rượu trên bàn khiến nó ngã ra đất, lăn một vòng rồi rơi xuống nước, âm thanh thật khẽ nhưng đầy oán than.
“Có lẽ vậy…” Yên Lan thở dài. “Dịch âm thường vui tai hoan hỉ, còn ngươi chỉ thổi ra tiếng âm hồn, Dịch Tiếu Thanh không phải như vậy.”
“Dịch Tiếu Thanh đã sớm chết từ lâu, Dịch Tiêu Song Tuyệt cũng đã gãy đôi rồi.”
“Tiếng tiêu của Cổ đại ca vẫn như ngày xưa. Ngươi nghe không hiểu hay sao? Ta không biết tại sao ngươi lại đẩy huynh ấy ra xa ngươi, ngươi tự ti cái gì? Dung mạo ư? Ta phi…Nếu ta thật sự xấu xí đến mức cả bản thân cũng không chấp nhận được, chỉ cần Tuyết vẫn yêu ta sâu đậm, ta liền không ngần ngại mà ngã vào lòng của hắn mặc cho thế nhân chê cười, mặc người đời dèm pha. Thân thể nhớp nhúa ư, là thân thể ngươi hay tâm hồn ngươi?”
“Ngươi không hiểu…” tức giận quát lên, thanh âm rè rè trở thành the thé. “Ngươi có từng trãi qua những ngày tháng mà thân thể ngươi bị hàng trăm ngàn người đàn ông chà đạp, đến chán chê rồi lại dùng những nhục hình tàn khốc để phá hủy ngươi, khắc sâu sự ô nhục lên người ngươi bằng những vết sẹo không bao giờ phai mờ. Ngươi đã từng làm vật hy sinh để thử độc, ha ha, thử tất cả các loại độc ghê tởm lẫn những thứ xuân dược dâm ô? Ngươi đã từng?”
Kích động đi qua, Hạ Tử Thanh thở dốc, giọng nói đã nghẹn ngào đến gần như chết lặng: “Nếu là ngươi, ngươi còn có thể để hắn chạm vào?”
“Ta có thể.” Phương Yên Lan không nghĩ quá khứ của Hạ Tử Thanh lại bi thảm đến như vậy nhưng y vẫn bình thản tiếp nhận, “Ta có thể, chỉ cần hắn còn muốn ta.”
Sững sờ, Hạ Tử Thanh gục xuống bàn, nước mắt từ từ lăn xuống gò má nhăn nheo thô ráp rồi chảy xuống bờ môi khô héo nứt nẻ.
“Chỉ cần hắn muốn, ta sẵn sàng đem hết những gì ta có cho hắn, mặc kệ trên thân có bao nhiêu dấu vết, mặc kệ đã trãi qua bao nhiêu ô nhục. Chỉ cần hắn muốn, ta sẽ cho…”
“Được sao? Còn được sao?” Ánh mắt đỏ ngầu hiện tại lại có chút mờ mịt nghi ngờ.
“Để cho ta chữa trị ngươi, để ta khôi phục lại dung mạo ngươi, làm cho các dấu vết trên người ngươi biến mất. Đến lúc đó, ngươi không còn sợ người đó thương tổn khi nhìn đến cơ thể không hoàn hảo của ngươi, dù chỉ là một chút cứu vãng, cũng hãy để cho hai người các ngươi một cơ hội.”
Yên lặng thật lâu, Hạ Tử Thanh cuối cùng gật đầu “Ân, ta sẽ thử một lần.”
Ba ngày sau, tất cả đã được chuẩn bị thật tốt, chỉ cần chờ Lâu Điềm Mặc mang một số thứ từ U Nguyệt Cung đến là y sẽ bắt đầu chữa trị cho Hạ Tử Thanh.
Trời vừa sụp tối, trong lòng Phương Yên Lan đột nhiên nổi lên cảm giác khó diễn tả, nghĩ đến đêm đối ẩm cùng Hạ Tử Thanh, Yên Lan đã nói với y thật chắc chắn, như nếu thật sự là mình, liệu rằng y có vượt qua được hay không.
Quá khứ đúng là đã từng có một chút giống với Hạ tử Thanh, nhưng Yên Lan chọn cái chết để chấm dứt tất cả, bị ám ảnh bởi những sợ hãi vô hình vây chặc khiến cho tâm lý bị tổn thương sâu sắc, căn bệnh kì quái chính là minh chứng hết thảy. Nếu như lúc đó y không phải vì ngã xuống lầu mà là bị bọn cầm thú kia hành hạ đến chết, khi hoàn sinh, y có còn tự tin như bây giờ, hay y lại là một Hạ Tử Thanh thứ hai, đau đớn quằn quại trong mớ hỗn độn giằng xé mà lánh xa tất cả.
Dạo bước vô định trên đường lớn, tùy ý ngồi vào một quán ven đường, phố đêm ồn ào náo nhiệt xung quanh như không ảnh hưởng đến y. Đến lúc chủ quán bước ra hỏi, y mới giật mình thoát khỏi mê võng.
“Khách quan, ngài thích ăn ngọt hay là ăn nhạt?”
Nhìn lại, y mới phát hiện mình đang ngồi trong quán bán đậu hoa. Khẽ cười, thật lâu không đến đây: “Ân, ta thích ngọt.”
“Vui lòng chờ một chút.” Nói rồi chủ quán đi vào trong, giọng nói ồn ào không ngừng vang lên: “Thím Trương, ghé ăn bát đậu hoa đi, Tiểu Thúy cô nương đậu hoa hôm nay rất tươi a…”
Phương Yên Lan nhìn xung quanh, góc phố đêm ở Châu Long Thành quả thật nhộn nhịp, đôi khi y có cảm tưởng đây mới chính là thế giới dành cho mình, lúc còn sống trong thời hiện đại, đôi khi cũng đạo qua các khu phố đêm, nhưng cũng thấy không sinh động như nơi này. Chủ quán đậu hoa cũng là một người có trí nhớ tốt, hắn luôn cố nhớ khách nhân để sau này dễ gọi, làm người ta thích ý, duy chỉ có y là hắn không nhớ được, bởi mỗi lần ra ngoài đi dạo, y thường dịch dung thành những khuôn mặt tầm thường khác nhau.
Hương thơm thanh ngọt của miếng đậu hoa trắng nõn hòa cùng cảm giác ấm áp trong sợi sinh khương cùng với hoa nhài tạo thành một mùi vị đặc biệt tỏa ra trong khoan miệng khiến y tỉnh táo lại, đứng dậy đi về hướng biệt viện, Phương Yên Lan quyết định phải đối mặt, trốn tránh không phải là cách mà người như y lựa chọn. (sinh khương = gừng tươi)
Nghĩ thông suốt, bước chân đi lại càng nhanh, rẽ qua đường nhỏ quay về, chỉ cách nhau một con phố mà dường như hai thế giới khác biệt nơi này thật vắng lặng. Như vô tình y đưa mắt nhìn về phía xa, lập tức y thấy một cảnh tượng kinh hoàng mà chính nó đã ám ảnh cả cuộc đời y, một tiểu cô nương nhỏ tuổi đang bị một đám hán tử to lớn vây quanh ô nhục, y phục phía trên vẫn còn chình tề, nhưng nơi đang tiếp nhận kia lại bày ra cảnh dâm loạn đến khó có thể diễn tả.
Đôi chân nữ hài tử nhó nhắn trắng nõn bị bàn tay thô thiển nắm chặt quật qua hông mình, mấy đại hán thân to lực lưỡng ra sức trù sáp vào trong, mặt kệ nữ hài kêu gào thảm thiết trong bóng tối mờ ảo càng làm cho nó thêm phần dơ bẩn.
Phương Yên Lan đứng cách đó không xa, toàn thân y trở nên lạnh toát, đôi chân dường như không chống đỡ nổi trọng lượng làm y muốn ngã.
Y biết tu vi võ công của mình không kém, mặc dù không có U Huyền bên cạnh cũng khó có kẻ đánh bại được y. Với năm sáu đại hán kia cũng không là gì nghiêm trọng nhưng hiện tại lại nhìn thấy cảnh tượng này, Yên Lan thấy tất cả sở học từ lúc hoàn sinh dường như không còn tát dụng.
Nắm chặt hai nắm tay, Yên Lan muốn tiến lên cứu lấy nữ hài kia, muốn điên cuồng tàn sát một phen, nhưng y làm không được, chỉ biết mở to mắt mà nhìn, bờ môi cắn chặt gần như bật máu khi thấy một tên nam nhân nhét thứ gớm ghiếc kia vào khoang miệng nàng, buột nàng không được phát ra tiếng, âm thanh nước nhót nhép lúc cái kia của hắn ra vào trong miệng nàng làm y buồn nôn.
Nữ hài cố sức vùng vẫy, thừa dịp tên nam nhân kia đang cao hứng mà cắn vào thứ kia của gã, nhờ đó mà nàng có cơ hội dùng chút sức còn lại giẫy ra được, bước chân xiêu vẹo hoảng hốt trốn đi, nàng đang chạy về phía y. Ánh mắt thất thần hoảng loạn, hai chân nàng đan vào nhau làm nàng té ngã, Yên Lan vội đưa tay ra đỡ lấy nàng.
|
Chương 22
Ngay lúc bàn tay y tiếp xúc với cơ thể nhỏ bé kia thì đột nhiên một dự cảm bất thường ập đến, toàn thân Phương Yên Lan nổi lên từng trận run rẩy. Đây…đây không phải nữ hài tử.
Mặc dù cơ thể đang bắt đầu nổi lên phản ứng, Yên Lan vẫn cố rút tay về nhưng không được, cổ tay y bị bàn tay nhỏ nhắn nắm thật chặt, như hai gọng kềm kẹp lấy . Ánh mắt hoảng hốt của ‘nữ hài’ trước đó hiện không còn nữa mà được thay bằng một ánh mắt tinh ranh độc ác.
Khóe môi ‘nữ hài’ nhếch lên quỉ dị, âm thanh non nớt thốt ra những lời mà một đứa trẻ không nên nói: “Yêu, thiếu chủ U Nguyệt cung còn hơn lời đồn a…Hắc hắc hắc, ta chỉ nghe nói ngươi hảo khiết, lại không gần được nam nhân, không ngờ ngay cả nam hài mà ngươi cũng có phản ứng. Thật quá thú vị.”
Mặc kệ bên dưới vẫn lộ hai chân trần trụi thấp thoáng còn nhìn ra được dấu hiệu chứng minh nólà nam hài, tiểu nam hài vẫn kềm chặt cổ tay y, Yên Lan trong lòng cũng biết bản thân mình đã rơi vào cạm bẫy, nhưng tình trạng hiện tại của cơ thể khiến y không cách nào chống trả, vẫn mở to mắt nhìn mình bị một ‘nữ hài tử’ không chế.
“Ngươi…là nam?”
“Ô oa…ngươi xem bản thân ngươi phản ứng như vậy mà không nhận ra ư.”
Đám hán tử lúc nãy giở trò ô nhục với đứa trẻ này bây giờ đang đi đến gần nó, nhưng mà dường như không dám manh động, vẫn đứng sau lưng chờ lệnh, liếc mắt, Yên Lan liền biết tất cả những gì diễn ra lúc nãy chỉ là một màn kịch.
“Buông ta..ra…” Cố dùng sức vùng vãy, nhưng không nghĩ đứa nhỏ này lại có sức như vậy, y giẫy cách nào cũng không rời ra được.
“Phương Yên Lan, ngươi xem, mấy người này là thuộc hạ của ta a…Bọn chúng rất giỏi việc giường chiếu…hắc hắc hắc, bình thường bọn họ chỉ là phục vụ cho ta, hôn nay ta gặp được người thú vị như ngươi. Ta thật hảo tâm muốn cho ngươi mượn tạm mà hưởng thụ, ngươi thấy thế nào?”
Không cần suy nghĩ thì hình ảnh mười lăm năm về trước liền hiện lên trong đầu, sáu tên đàn ông ghê tởm nhập làm một với mấy tên nam nhân đang đứng trước mắt, Yên Lan cảm thấy đầu óc quay cuồng, y không biết đâu là quá khứ, đâu là hiện tại. Bên bờ môi run rẩy không ngừng bật lên tên một người. “Tuyết…Tuyết…”
Nam hài dường cũng không nghe y gọi cái gì, chỉ nghĩ đến tinh thần của y quá hoảng sợ mà lẫm bẩm những từ vô nghĩa. Buông tay Phương Yên Lan, nó đứng thẳng dậy, móc từ trong ngực ra một cái lọ.
Tuy đã được giải khai khỏi kềm chế nhưng y hiện tại cũng không còn phản ứng, cơ thể cứng đờ ngã ngồi dưới đất, toàn thân hư nhược, bên môi vẫn nhẩm tên Bạch Phi Tuyết, hai bàn tay siết chặt vạt áo đang nổi lên co giật.
“Ta có cái này cho ngươi a…nhìn thấy ngươi không có chút tinh thần nào, làm sao mà hưởng thụ?”Nói đoạn, nó mở nắp lọ hất thứ nước trong suốt lên người y.
Thứ nước đó dính vào người Phương Yên Lan , như có sinh mệnh mà đi chuyển đến những chỗ da thịt rồi thẩm thấu vào bên trong.
Đến khi cảm giác lành lạnh chạy dọc trong người, y mới giật mình hoảng hốt, nhưng thứ kia đã đi vào, đang tiếp tục chạy theo mạch máu mà phân tán đều trên cơ thể.
Đồng thời, Yên Lan cũng ngửi được một thứ mùi vị, nói chính xác hơn là ngửi được một thứ người bình thường ngửi ra không mùi không vị mà thời hiện đại, người ta gọi nó là pheromone perfume.
(Nói nôn na, Pheromone là vật chất được tiết ra ngoài cơ thể, truyền đạt một thông điệp để hấp dẫn đối phương cùng loài. Đây là những hợp chất hấp dẫn cực mạnh mà một vài loài dùng để hấp dẫn bạn tình trong khoảng cách nhất định..)
Nhưng cái mà Phương Yên Lan sợ hãi không phải dược này làm cơ thể y tiết ra nhiều pheromone mà chính là thứ hỗn hợp trộn lẫn trong đó, nó làm cho pheromone tiết ra mang theo một chất kích thích khác mà người ngửi được mùi này có phản ứng gần giống như xuân dược cực mạnh. Y biết thứ đang thâm nhập vào cơ thể mình chính là Phân Ly. Hiện tại có thể xem y như là một thứ phán tán xuân dược cũng không sai.
Nam hài đứng thẳng nhìn thấy sắc mặt y thì liền hít vào một hơi: “Tuy không ngửi được nhưng ta quả thật cảm thấy rất kích thích a..” Những đại hán đứng sau lưng nó cũng đã có dấu hiệu không đúng, mắt bọn chúng đang nhìn y chằm chằm như một con mồi ngon lành, thân thể nổi lên những cơ bắp cùng gân xanh, cánh xa một khoảng mà y có thể nghe được âm thanh mạch máu bọn chúng đang cuồn cuộn sôi trào.
Đưa tay xé đi dịch dung trên mặt Yên Lan, nam hài cười hì hì: “Mỹ nhân, ta cũng muốn thử với ngươi…” Nụ cười của nam hài tử rất xinh đẹp, nhưng y chỉ nhìn thấy một bộ mặt vặn vẹo quái thai trước mắt, cơ thể tiết quá nhiều pheromone khiến y gần như suy nhược, thử cố gắng bình ổn thân thể, Yên Lan vận công muốn phá hủy kinh mạch của chính mình.
Không ngờ rằng ngày hôm nay lại rơi vào thảm kịch của mười lăm năm về trước, thầm cười khổ, thần trí hiện tại của y kì lạ là hoàn toàn tỉnh táo. Một lần nữa y chọn cái chết để bảo toàn lòng tự trọng. Lần nữa y lại đứng trước lựa chọn sống hay là chết. Nhớ lại lúc đó, cũng không phải tên nam nhân kia xô y xuống dưới mà chính y tự mình ngã xuống.
Hóa ra, y là kẻ nhát gan, lúc đó chỉ có thể lựa chọn cái chết, bởi vì y biết, cơ thể mình rất yếu đuối, trước sau gì cũng không tránh khỏi một cái kết, nhưng hiện tại với công lực của mình, y biết mình có thể chịu được, mình có thể sống sót, nhưng y lại chọn cái chết.
Tập trung khí vào hai lòng bàn tay, đột nhiên y lại nghĩ đến Bạch Phi Tuyết. Khó khăn lắm mới có được một mối tình khắc cốt ghi tâm, vậy giờ phút này y có nên kiên trì nắm giữ hay là buông bỏ.
Những lời nói mà chính bản thân mình thốt ra vào đêm hôm đó với Hạ Tử Thanh vang vọng trong đầu, “Chỉ cần hắn muốn, ta sẵn sàng đem hết những gì ta có cho hắn, mặc kệ trên thân có bao nhiêu dấu vết, mặc kệ đã trãi qua bao nhiêu ô nhục. Chỉ cần hắn muốn, ta sẽ cho…”
Nhưng liệu Bạch Phi Tuyết có còn muốn y khi thân thể y đã không còn nguyên vẹn, hai luồng khí cường đại đang tập trung vào lòng bàn tay dần dần tiêu thất, khẽ nhếch môi rồi nhắm mắt lại, y đang cười. Phương Yên Lan tin Bạch Phi Tuyết, dù y có thành tro bụi ven đường, bị bao nhiêu dấu chân giày xéo, tuyết cũng sẽ nương theo mùa đông bay về ôm ấp lấy hạt bụi là y.
“Lan của ta.”
Một thanh âm trầm ấm mang theo nhu tình như tiếng trúc reo thật gần, vòng tay nam nhân bạch y vây quanh thân thể đang run lên từng đợt của y, ôm lấy y siết vào lòng mình. “Đi dạo phố sao không bảo ta đi cùng?”
Hơi thở thơm ngát hương hoa lan cùng trúc xanh phản phất, Phương Yên Lan mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ như thần, nụ cười ôn nhu sủng nịnh, ánh mắt tràn đầy yêu tình lấp lánh nhìn y. Mái tóc đen như nhung lụa đổ xuống trên bờ vai, tỏa ra thứ hơi thở lành lạnh dịu dàng. Là Tuyết, là Tuyết của y…Yên Lan biết, đây không phải là mơ.
“Tuyết..” âm thanh gọi tên hắn có chút khẩn trương nhưng cũng đã có phần yên tâm, mặc kệ chuyện gì xảy đến, chỉ cần ở trong lòng nam nhân này, y sẽ không còn sợ hãi.
Nhìn thấy thân ảnh màu trắng tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt, nam hài trở nên hoảng sợ, mới vừa rồi Phương Yên Lan gọi hắn là ‘ Tuyết’ chính là Bạch Phi Tuyết cung chủ Phi Tuyết cung.
Lùi ra sau vài bước, đám đại hán kia cũng dường như cảm giác được uy hiếp cũng lùi dần về phía sau. Chỉ chờ cơ hội người nam nhân kia không chú ý mà bỏ trốn.
“Yết Tà Hoa, ai cho ngươi rời đi?” Thanh âm mới rồi còn nhu tình mật ý, hiện tại lại như băng hàn ngàn năm làm bước chân Yết Tà Hoa cứng đờ. Ánh mắt nam nhân bạch y nhìn nó như ác thần đang nhìn một tội đồ hay một thứ không sạch sẽ, trong đó là khinh bỉ cùng tức giận.
Trái tim Yết Tà Hoa nảy lên một cái, nó biết nó khó thoát được trừng trị của người này.Bạch Phi Tuyết vung tay, một đoàn bạch quang lóe lên, mấy đại hán đang lên cơn cuồng dục phía sau nó hét thảm một tiếng rồi xông vào nhau cấu xé, máu thịt không bao lâu rơi vãi tứ tung, mặc dù đau đớn đến tận xương tủy, nhưng bọn chúng không cách nào dừng tay, nội tạng nát nhừ vung ra đầy đất, xương trắng dần lộ ra phía sau cơ thịt phập phồng.
Phương Yên Lan nghe thấy âm thanh kia, cũng thoáng nhìn qua, nhưng lại bị nam nhân bạch y che đi. Mùi máu tươi tanh tưởi lan tỏa trong không trung đặc quánh.
Bạch Phi Tuyết liếc nhìn đám người cắn xé nhau không bao lâu giờ chỉ còn là một đống bầy nhầy, nụ cười âm hàn cực độ chuyển sang độc ác khiến người rét lạnh, Yết Tà Hoa không ngờ khi nụ cười kia hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ lại có phần yêu dị mê người. Ánh mắt thấn thần nhìn chăm chú Bạch Phi Tuyết, hai bàn tay nhỏ nhắn trẻ con bắt đầu tự cào lên mặt mình tạo thành những đường rãnh sâu hút, máu nơi đó bắt đầu chảy ra, nó dường như bị một lực lượng vô hình nào đó thúc đẩy mà càng cào sâu hơn, đến lúc để lộ cả xương sọ, nhưng hảnh động kia không ngừng lập đi lập lại, khi những ngón tay chạm đến xương, nó lại tìm một nơi da thịt khác mà bắt đầu cào cấu.
Ánh mắt thủy chung vẫn nhìn Bạch Phi Tuyết không rời.
Phương Yên Lan không nhìn thấy nụ cười của hắn, nhưng sát ý mãnh liệt tóat ra thì làm sao y không biết cho được. Cắn môi, y không ngờ nam nhân ôn nhu hữu lễ một khi nổi giận thì lại có thần sắc này. Hít một hơi, không khí chui vào phổi y chỉ toàn là mùi máu tanh nồng đậm, kéo lấy y mệ Bạch Phi Tuyết, y van xin: “Tuyết, quay về, quay về đi…Ta cảm thấy khó chịu.”
“Ân.” Thanh âm mới rồi còn lạnh lẽo âm tà, hiện tại lại trở về nhu hòa ấm áp. Bạch Phi Tuyết đỡ lấy y ôm trên tay, kề môi thổi một hơi vào miệng Phương Yên Lan, ngay tức khắc, mùi vị máu tanh đột nhiên biến mất, chỉ còn lại là hương hoa lan cùng trúc xanh.
“Nhắm mắt lại.” Bạch Phi Tuyết nói rất khẽ.
Nghe theo hắn, y nhắm mắt lại, không lâu bên tai dường như nghe được tiếng gió, tiếng lá cây xào xạt, rồi tiếng nước chảy róc rách yên ả dịu êm.
Lúc y mở mắt ra lần nữa chính là đang ở trong biệt uyển dưới chân núi Ngữ Vân cách Châu Long Thành đến nữa ngày đi đường.
|
Chương 23
Trong trang viện thật vắng không nhìn thấy một bóng người, ngay cả hạ nhân cũng không có. Nhưng hành lang dài vẫn treo đèn lồng màu đỏ, ánh sáng trãi lên sắc tóc đen mượt của Bạch Phi Tuyết thành một màu tía âm trầm mị hoặc, mái tóc ngân phát của y cũng hóa hồng vướn trên vai hắn.
Lúc này, hắn không nói một lời, chỉ ôm y đi thẳng vào trong một căn phòng, nơi này cũng không phải căn phòng lần trước y hay hắn ngụ mà là một nơi khác. Bạch Phi Tuyết ôm y đẩy cửa bước vào, bên trong đang tối đen như mực đột nhiên ánh sáng từ từ được thấp lên, ánh nến lay động trong căn phòng rộng lớn tự nhiên như có một lực lượng vô hình điều khiển.
Giữa phòng đặt một cái gường cực lớn, xung quanh là trướng mạng mỏng manh màu hồng cam nổi bật chăn đệm trắng tinh bên trong, thấp thoáng hương vị hoa lan nhàn nhạt.
Không gian mơ hồ ánh lên sắc thái mị hoặc câu nhân khiến y tim đập dồn dập.
Vén lên sa trướng, hắn đem y đặt lên giường.
Hiện tại y không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng Phương Yên Lan cũng rối loạn, mặt dù không hiểu vì sao mình lại bị tập kích, cũng không biết người âm mưu chuyện này là ai, lại càng không nghĩ đến hắn làm sao lại mang y đến đây chỉ trong khoảnh khắc, lại thêm ánh đèn quái dị mới vừa rồi tất cả đều bị y bỏ qua không nhớ đến.
Trong lòng y chỉ nghĩ đến phản ứng cực nhỏ trên người của hắn. Từ lúc ôm lấy y, hắn dường như đã bị mùi vị trên người y kích thích, nhưng hiện tại y lại thấy hắn cũng không khác bình thường bao nhiêu, đó là do cơ thể hắn vốn đặc biệt hay năng lực kiềm chế cao thâm.
Ngay tại lúc đó, đột nhiên Bạch Phi Tuyết cúi người kề môi vào cổ y hôn nhẹ. Thân thể Yên Lan run lên một trận, không phải chán ghét, mà chình là một cảm giác kích động dồn dập, cảm giác này rất giống cái đêm y được giải cổ, một thứ vui sướng cùng hưng phấn khi phát hiện ra điều quan trọng nhất của mình.
Vòng tay ôm lấy vai Bạch Phi Tuyết, y từ từ nhắm mắt lại. Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng thì thầm: “Ngươi…cái mùi hương này…”
Hắn rời ra một chút để nhìn phản ứng trên mặt y. Yên Lan cũng bất ngờ vì câu nói đó: “Ngươi ngửi thấy nó?”
Vuốt nhè nhẹ gò má đang ửng đỏ của y, hắn đáp: “Ân, bình thường vẫn nghe thấy nhưng hôm nay đặc biệt đậm hơn.”
Lại cúi xuống dừng lại trên ngực y, hắn hít một hơi: “Thật sự làm người ta khó kiềm lòng.”
Cử chỉ của hắn rất nhẹ, nhưng từng chút một lại trở nên câu nhân khó tả, bình thường nhìn Bạch Phi Tuyết cao quý tựa thần tiên, như bạch vân trên trời, hơi thở cường đại mang theo cấm dục, nhưng hiện tại lại bất đồng.
Nụ cười ôn nhu của hắn mang thêm một sắc thái quỉ bí mà mê hoặc, ánh mắt ấm áp sáng trong bình thường trở nên nguy hiểm kích tình.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Y chắc chắn Bạch Phi Tuyết đã trúng phải Phân Ly tỏa ra từ trên người mình, nội tâm một trận hoảng sợ. Phương Yên Lan dù sao cũng đã thông suốt lòng mình, quay về là muốn đối diện với hắn, thử chấp nhận cùng hắn ôm ấp cận kề. Nhưng hiện tại lại là một trường hợp khác. Y không nghĩ đến cả hai phải ôm nhau trong hoàn cảnh như thế này, càng không ngờ đến hắn lại có một năng lực khác người như vậy, y ngửi được mùi hương này cũng là vì từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều độc dược cùng thảo dược, cũng bởi hôm nay trúng Phân Ly y mới cảm thấy, vậy mà bình thường hắn vẫn ngửi thấy mùi vị đó trên người y. (ý bé là mùi Pheromone đó)
“Ta cảm thấy có chút nóng…” Mỉm cười, hắn cúi xuống hôn lên môi y, bờ môi thơm ngát lành lạnh trở nên nóng rực mút lấy môi trên của y rồi dời xuống môi dưới cắn một chút.
“Ngô…Tuyết, khoan đã…” Cố đẩy hắn ra nhưng không được, tay chân dường như không nghe lệnh, Yên Lan chỉ biết bờ môi mình đang bị một nhiệt độ cực nóng tập kích, thần trí có điểm mơ hồ, y cố gắng thở dốc.
Luồn tay xuống dưới siết lấy eo nhỏ của Yên Lan, Bạch Phi Tuyết đem y áp sát vào người mình, tiếng tim đập dồn dập nổi lên giữ không gian yên tĩnh, môi lưỡi giao hòa phát ra âm thanh mút liếm khiến kẻ khác đỏ mặt.
Trong cơ thể dâng lên một ngọn lửa cháy bỏng như muốn thiêu đốt lấy y, Yên Lan cảm thấy không đúng, bởi vì trúng độc, y không thể có phản ứng như vậy. Bàn tay nhỏ vẫn vuốt lên lưng hắn y hé miệng để lưỡi hắn đi vào cùng nhau quấn quýt dây dưa.
“Tuyết…nghe ta nói…ưm.” Không để ý đến lo lắng trong lòng y, hắn chỉ một mực làm sâu thêm nụ hôn. Mà Phương Yên Lan cũng khó lòng cưỡng lại đươc sự ngọt ngào thơm ngát cùng dụ hoặc mà hắn đem đến. Dần dần, y cũng buông xuôi, mặc kệ hắn đang đưa tay vào trong vạt áo lướt lên vòm ngực mình.
Bàn tay nóng rực chạm qua điểm nổi lên một bên khiến y rùng mình. Luồng khí trong cơ thể tụ lại một chổ rồi tập trung vào nơi giữa hai chân. Phương Yên Lan mở mắt phát hiện y đang động tình.
Giật mình đẩy mạnh Bạch Phi Tuyết, y ngồi bật dậy điều hòa nhịp thở, hơi thoáng ngỡ ngàng nhưng hắn dường như cũng lấy lại bình tĩnh, bờ môi còn vươn chút nước ẩm ướt đỏ hồng vì nụ hôn khiến y trong khoảnh khắc thất thần.
Nắm lấy tay Phương Yên Lan, Bạch Phi Tuyết quay về sắc thái bình thường, chỉ có chút mồ hôi trên trán chứng minh hắn đang cố nén: “Ta hơi kích động, ngươi đừng sợ.”
“Ta không sợ…” kéo lấy ngoại y bởi vì va chạm vừa rồi mà trở nên xộc xệch, y tiếp lời: “Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, trốn tránh không phải cách, ta đã muốn quay về, cùng ngươi nói rõ…Nhưng hiện tại không được.”
Không đợi hắn phản bác, y nắm ngược lại tay hắn vén lên y mệ. Cánh tay săn chắc cường tráng vừa lộ ra, Phương Yên Lan liền hoảng sợ. Trên màu da trắng tuyết nổi lên một điểm đỏ như son, không phải nốt ruồi, vệt màu đỏ này không tròn trịa mà hơi có chút không cân xứng như ẩn dưới da. Mảu sắc đỏ chói tương phản với màu da trắng trở nên tuyệt mĩ nhưng cũng làm y sợ hãi.
Đặt tay lên mạch tượng của hắn, y nhíu mày. Đúng là đã trúng phải Phân Ly, còn có Nhất Điểm Hồng Mai, nhưng qua một lúc chẩn mạch y chỉ cảm thấy một mình Phân Ly đang lưu chuyển, hoàn toàn không có dấu hiệu của Nhất Điểm Hồng Mai.
“Trong người cảm thấy thế nào?” Y lập lại câu hỏi này lần nữa.
Mỉm cười hắn đáp như lúc vừa rồi: “Hơi có chút nóng…”
Phương Yên Lan cũng không hiểu vì sao Bạch Phi Tuyết chỉ cảm thấy nóng, mà không phải là…đau đớn. Rõ rằng hắn đã trúng độc Nhất Điểm Hồng Mai, loại kịch độc mãn tính mà đến y muốn giải dũng phải mất rất nhiều công sức.
Độc này lúc mới đi vào người sẽ không có biểu hiện mà trên cánh tay chỉ nổi lên một điểm đen, dần dần độc đi vào lục phủ ngũ tạng sẽ ăn mòn thân thể, khiến cho người trúng độc đau đớn như có hàng ngàn hàng vạn con trùng đang cắn phá, nhấm nháp từng chút một, có người không đợi được đến lúc phát độc đã tự mình kết liễu.
Qua một năm, điểm đen trên cánh tay từ từ hóa hồng, đó là lúc độc phát. Cơ thể tiến đến giai đoạn hư thối rồi chết đi trong đau đớn không lời nào diễn tả. Hiện tại màu sắc y nhìn thấy trên tay hắn đã chuyển đỏ, nhưng vì sao hắn lại không có chút dấu hiệu trúng độc nào.
Suy tư một lúc, Phương Yên Lan nghĩ đến Phân Ly, nếu như hắn vừa mới trúng Nhất Điểm Hồng Mai, lại tiếp nhận thêm Phân Ly, khí huyết bị kích thích khiến tính độc phát nhanh hơn nên tạm thời không có dấu hiệu mà chỉ làm cho điểm đen hóa hồng.
Tạm thời cũng xem như yên tâm một chút, nhưng cấp bách hiện tại chính là giải độc Phân Ly trên người hắn. Siết chặt nắm tay, y nâng mắt lên nhìn Bạch Phi Tuyết.
“Ta sẽ không để ngươi chết.” Giọng nói run nhè nhẹ nhưng lại thâm trầm kiên định. Phương Yên Lan làm ra cái quyết định mà trong lòng đau xé lại như ai đó đang đâm từng nhát dao vào tim.
Đưa tay vuốt ve lên má y, hắn cúi đầu, mái tóc đen tuyền không bị bất cứ thứ gì trói buộc rủ xuống một bên vai, bờ ngực rộng lớn ngay tại trước mắt Yên Lan ẩn hiện dưới lớp y bào bán mở: “Ta làm sao lại chết được, chỉ là bị một chút kích động…” ngưng một chút, hắn quan sát gương mặt căng thẳng của y: “Nếu ngươi cảm thấy cơ thể khó tiếp nhận thì không cần giúp, ta có thể tự mình áp chế. Phân Ly sẽ không làm chết ngươi.”
Tiếng cười khe khẽ trong không gian mị hoặc có một sức hấp dẫn mãnh liệt, y không nghĩ đến một ngày, y lại bị hắn làm cho khó có thể nhẫn nhịn.
“Ngươi điên rồi, Phân Ly không làm ngươi chết mà sẽ khiến cho ngươi sau này, sau này…” không thể ái ân được nữa. Nửa câu sau y không dám nói ra, chỉ nghẹn trong lòng. Đúng vậy, cái tên của nó chính là Phân Ly, trúng phải độc này không chết được, chỉ cần da thịt cận kề, người phát tán sẽ hóa giải dược vật trong người của kẻ trúng độc, nhờ đó, mùi hương cùng dược vật phát tán cũng sẽ được người kia hút ra khỏi cơ thể.
Nhưng đó là Phân Ly, không đơn giản như vậy. Nếu hai người yêu nhau mà da thịt cận kề, độc sẽ tiêu tán mà hai người cũng sẽ theo đó mà chết. Chỉ có thể giải độc với người mà mình không hề yêu thương. Còn nếu cố dùng nội lực áp chế, chỉ khiến cơ thể bị hủy hoại mà thành bất lực.
Dứt khoát đứng dậy, y vén sa trướng bước ra, bàn tay dưới y mệ siết lại thành đấm, lời nói vẫn nhẹ nhàng thanh tao như ngày thường nhưng thật sự chỉ có y mới biết mình phải dùng bao nhiêu cố gắng mới có thể khống chế: “Ngươi đợi một chút, ta tìm người đến giải độc cho ngươi.”
Bàn tay nhỏ bị nam nhân bạch y nắm lấy kéo trở về, lực đạo mạnh mẽ làm Phương Yên Lan ngã nhào vào giường, thân ảnh màu trắng áp lên thân thể: “Không cần người khác, ta chỉ cần ngươi.”
Bờ môi ấm nóng lần nữa hôn lên môi y, hương thơm thanh nhã quen thuộc vây chặt xung quanh, vòng tay cường tráng không do dự luồng xuống dưới lưng ôm chặt không cho y phản kháng.
Một chút ý chí cuối cùng bị phá vỡ, Phương Yên Lan thở dốc kéo lấy bạch y bào, đưa tay vào trong người hắn vuốt ve. Nếu không thể chấp nhận bất kì ai, vậy thì cùng chết.
Cảm giác bàn tay y đưa vào trong chạm vào da thịt khiến Bạch Phi Tuyết thấy kích động, xả hạ ngoại sam huyền y, kéo ra đai lưng, hắn hôn xuống cổ Yên Lan, liếm lên làn da mềm mịn, nhẹ nhàng khuấy đảo gặm cắn làm cho y phát ra tiếng rên như động vật nhỏ được vuốt ve.
“Ta muốn ngươi.” Kề môi nơi cổ thì thầm một chút lại phả một luồng hơi thở nóng rực, “Lan, ta yêu ngươi.”
“Ta…cũng yêu ngươi, Tuyết.” Chuyển thân người, Bạch Phi Tuyết làm cho y nằm lên trên người mình, đưa tay kéo ra nội y cùng y hạ, trong ánh sáng mờ ảo, toàn thân Yên Lan bại lộ trước mắt hắn.
“Ngươi thật đẹp.” Đặt tay lên lưng Yên Lan, hắn bắt đầu sờ soạng . Tuy trúng phải Phân Ly, nhưng hắn không quá kích động.
“Ngươi cũng rất đẹp.” Cười khúc khích, y dường như quên đi chuyện trúng độc. Tuy lần đầu tiên gần nam nhân, nhưng Yên Lan cũng không quá lúng túng, dù sao khi còn sống trong thế giới kia, y cũng đã tìm hiểu khá kĩ lưỡng chuyện giữa hai nam nhân.
Chủ động giúp hắn thoát đi y phục, Phương Yên Lan cúi đầu hôn lên cổ hắn, học tập hắn cũng liếm nhẹ rồi gặm cắn, kéo dài đến vòm ngực rắn chắc rộng lớn. Hai bàn tay không ngừng xoa lên nơi đó, cảm nhận nhip đập vững vàng mạnh mẽ trong lòng ngực.
Xoay người, hắn lại đặt y nằm dưới thân, tiếng cười trầm thấp mang theo tình dục mãnh liệt: “Ta không nghĩ ngươi lại chủ động như vậy.”
Vén đi lọn tóc phủ trước trán hắn, ánh mắt y hiện lên ý cười: “Ngươi không thích?”
“Tất nhiên ta rất thích.” Một tay chống xuống giường, tay còn lại đặt lên ngực y bắt đầu di chuyển, lướt đến điểm nổi lên ngón tay hắn lại ấn xuống rồi miết mạnh khiến toàn thân y giật nảy.
“Ân..ngươi trêu đùa ta.” Mị tình dần dần dâng trào, hắn lại hôn xuống môi y, hơi thở cả hai cùng hòa quyện, thân thể kề sát dấy lên lửa nóng, Yên Lan nhận thấy có một thứ nóng rực đang chạm vào bụng mình. Biết đó là gì, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Âm thanh hôn môi gần bên tai hòa cùng tiếng thở dốc khiến đôi bên cùng khao khát. Phương Yên Lan không nghĩ lần này lại thuận lợi như vậy, y không hề có chút phản ứng tiêu cực nào mà là dung hợp một cách hoàn hảo.
Bờ môi ẩm ướt quét qua bụng thon nhỏ rồi một đường kéo dài xuống dưới giữa hai đùi. Phần nam tính nổi lên khát vọng từ lúc nào của y đột nhiên bị một nơi ẩm ướt lại mềm mại bao vây. Khoái cảm lần đầu tiên nếm thử hương vị tình dục mạnh mẽ xông lên não khiến y bật ra âm thanh rên rỉ. Tay siết lấy cẩm bị y ngửa đầu thở mạnh, bên dưới Bạch Phi Tuyết đang mút liếm bộ phận mẫn cảm khiến y suýt chút nữa tiết ra.
“Ân…ngô…Tuyết…” Dùng lưỡi đảo quanh phần đầu rồi đâm vào lỗ nhỏ khiến nơi đó chảy ra càng nhiểu chất lỏng trong suốt. Lại ngậm vào hút chặt, hắn hài lòng khi nghe tiếng rên rỉ Yên Lan phát ra càng lớn, càng mị hoặc.
Chịu không nổi kích thích khiến đầu óc trở nên rối loạn, Yên Lan đưa tay luồng vào tóc hắn, không biết là muốn hắn dừng lại hay đang cổ vũ tiếp tục. Eo không khống chế được mà bắt đầu nâng lên muốn đem thứ của mình tiến sâu vào cổ họng đối phương.
Tiếp nhận y, theo một lần hút mạnh hắn làm Yên Lan cuối cùng bùng nổ, một lượng yêu dịch mạnh mẽ bắn vào trong miệng hắn. Lần đầu phát tiết khiến y gần như ngất đi, hơi thở phập phồng chưa hồi phục, bàn tay vẫn chặt chẽ nắm lấy tóc hắn. Ánh mắt mơ màng khẽ mở muốn nhìn nam nhân trước mặt.
Thấy bên môi hắn còn dính một chút màu trắng đục, hai gò má y đột nhiên nóng ran. Đưa tay lau đi chất dịch, động tác vừa tao nhã vừa câu nhân khiến y không khỏi bị mê hoặc.
“Làm sao vậy?”
Không trả lời hắn, y vòng tay ổm cổ nam nhân, tiến lên kề sát thân thể mình vào người Bạch Phi Tuyết.
Khoái cảm vừa mới phát tiết vẫn chưa lui, lại bị bàn tay hắn vuốt ve eo lưng mà lại nổi lên phản ứng, Yên Lan chủ động lần xuống bụng hắn nắm lấy thứ kia, dục vọng của Bạch Phi Tuyết trong tay y đang cương cứng lại tỏa ra nhiệt độ kinh người, là người nghiên cứu y thuật, Yên Lan không phải không nhận ra hắn đã áp chế đến tận cùng.
Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm động, y nhìn sâu vào mắt hắn, rồi cúi thấp đầu hôn lên ngực, vừa trân trọng vừa say mê. Môi y cũng kéo một đường thật dài đến nơi kia. Ngắm nhìn một chút, rồi đưa lưỡi liếm lên.
Xúc cảm cực nóng trên đầu lưỡi, tiếng rên trầm thấp khoái hoạt của Bạch Phi Tuyết làm ngượng ngùng trong y lùi xa. Mở miệng ngậm vào nam căn to lớn nóng bỏng, y nhận ra một niềm hân hoan kì lạ, cơ thể không ngừng cọ sát, va chạm làm hai người cùng đổ một tầng mồ hôi mỏng, lúc mơn trớn nhau lại cảm thấy kích thích tột cùng. Phương Yên Lan nhận ra mình đối với khối thân thể của đối phương cực kì mê luyến. Có thể đem thứ kia ngậm vào trong miệng mà không hề có cảm giác ghê tởm, ngược lại còn có chút kích động muốn nuốt càng thêm sâu.
Nhỏm người dậy, Bạch Phi Tuyết vuốt tóc y, bên môi là tiếu ý hòa cùng dục vọng. “Ngươi làm tuyệt lắm.” Lời khen khích lệ làm y càng cố sức ngậm vào, đưa thứ thô to tiến vào sâu trong cuống họng, có chút khó thở khiến Phương Yên Lan nhíu mày nhưng không hề dừng lại động tác.
Vì không quá nhiều kinh nghiệm nên động tác của y có hơi trúc trắc nhưng lại làm Bạch Phi Tuyết càng thêm hưng phấn, trong khoang miệng y, nam căn lại to thêm một vòng.
Đưa tay kéo y rời ra thứ đó, hắn đặt y dưới thân, đôi môi cả hai lại cùng dán chặt, mùi vị tình dục trong miệng hắn chuyền sang làm y kích động, ôm lấy lưng nam nhân, Yên Lan đưa hai chân hé mở.
Bàn tay Bạch Phi Tuyết đặt nơi hông lại đi xuống dưới, xoa nắn hai cánh mông mềm mại. “Ân…a..”
Một ngón tay mang theo thứ mát lạnh chạm vào cửa động, vẽ loạn một lúc rồi lại luồn sau vào bên trong. Cảm giác dị vật xâm nhập làm toàn thân Yên Lan căng thẳng, mày nhíu chặt, trên trán lắm tắm một tầng hơi nước.
“Thả lỏng một chút.” Vừa di chuyển nhè nhẹ hắn vừa hôn lên khắp người y trấn an. Cố gắng khắc chế thân thể đang điên cuồng gào thét, hắn ôn nhu làm y thả lỏng.
Cảm giác kì dị tan đi, thay vào đó là khoái cảm dào dạt như từng cơn sóng đánh úp. Tiếng rên rỉ đứt quãng, đôi mắt phủ một lớp sương mù mở ra tìm kiếm hình bóng Bạch Phi Tuyết.
“Đi…đi vào, ta có thể…ưm.” Đôi môi anh đào sưng đỏ vì những nụ hôn bị cắn mạnh, kéo lấy hai chân y quàng qua hông, Bạch Phi Tuyết rút ngón tay ra. Ngay lúc y chưa kịp vì cảm giác trống rỗng hành hạ thì liền lập tức một vật cực nóng bị đẩy vào trong.
“A…” thét lên thất thanh, cảm giác đau như xé làm toàn thân Phương Yên Lan run rẩy, hai tay siết chặt đầu vai Bạch Phi Tuyết mạnh đến mức móng tay y cấm sâu vào da thịt, máu từ nơi đó bắt đầu rỉ ra.
Nhưng dường như đau đớn trên vai không ảnh hưởng đến hắn, Bạch Phi Tuyết chỉ một mực cố nén không làm mình bộc phát dục tính khiến y bị thương.
Mồ hôi chảy ra thấp ướt cơ thể cả hai, mái tóc đen mượt dính dấp dán chặt vào lưng, vào cổ hắn, một phần đổ trên bờ ngực y cũng bết chặt vào làn da trắng, dưới thân hắn, Yên Lan cũng hô hấp dồn dập cố gắng bình ổn thân thể. Nhận ra nơi sâu thẩm của mình đang siết chặt lấy dục niệm của Bạch Phi Tuyết, độ nóng như thiêu đốt cũng từ nơi tiếp hợp lan tỏa toàn thân khiến y bị kích động.
Đau đớn dần đần lui ra, nhường chỗ cho kích tình mãnh liệt. Những ngón tay dính máu của y thả lòng, vuốt lên lưng nam nhân. Ngay lúc Bạch Phi Tuyết rời ra một chút rồi lại tiến vào, y chủ động nâng eo nghênh đón.
“Ân…” khẽ rên một tiếng, trong lòng hắn như có thứ gì nở ra, lan tỏa rồi cuồn cuộn dâng trào. Dục tính khó kiềm chế được người dưới thân tiếp nhận hoàn toàn, Phi Tuyết cũng mạnh mẽ đáp lại, mạnh mẽ tiến sâu, đánh thẳng vào nơi mẩn cảm nhất khiến y cũng cùng hắn rơi vào lửa tình bỏng rát.
Mùi máu tanh hòa cùng hương thơm trên thân thể Bạch Phi Tuyết lan tỏa trong không khí khiến đôi bên gần như cuồng loạn giao triền. Động tác trừu sáp mạnh mẽ được Phương Yên Lan tận tình nghênh hợp.
Tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau, bời môi cắm mút mờ môi, đầu lưỡi vì quấn quýt điên cuồng mà trở nên tê dại.
Thân thể không ngừng khát cầu đối phương, va chạm sâu bên trong thân thể khiến cho cả hai đều biết giờ khắc này, y và hắn đã hoàn toàn thuộc về nhau, mãi mãi.
Không biết qua bao nhiêu lâu, đến cuối cùng, y và hắn cùng đạt đến cao trào, trong mắt chỉ còn đối phương, vũ trụ cũng theo đó mà quay cuồng xung quanh hai người. Hé môi thở hổn hển, y cảm thất thật thỏa mãn, nếu như có bắt chết ngay lúc này, Yên Lan quả thật không cam lòng, y còn muốn được ở bên nam nhân này thật lâu.
Kéo lấy khăn lụa lẫn trong đống y phục, Bạch Phi Tuyết nhẹ nhàng lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Yên Lan, cử chỉ ôn nhu hòa ái, hôn một chút lên mũi y hắn hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Đối mặt với ánh mắt nóng rực cùng bờ môi hơi cong tạo thành ý cười, Yên Lan hiện tại mới thấy ngượng, chui đầu vào ngực Bạch Phi Tuyết y nói nhỏ: “Tốt lắm.”
Mùi vị tình dục vẫn còn nồng đậm, hơi thở hòa vào nhau vẫn chưa bình ổn, thân thể dính dấp mồ hôi cùng yêu dịch mà y tiết ra, nơi giữa đùi còn đang chảy ra chất lỏng Phi Tuyết vừa mới mạnh mẽ bắn vào, hiện tại độ nóng vẫn còn lưu giữ.
Ôm lấy cùng nhau vuốt ve thân thể đối phương, cũng không biết là ai khởi đầu, dục vọng vẫn còn mới nguyên lại bắt đầu nổi dậy. Áp lấy thiếu niên xuống nệm êm, Bạch Phi Tuyết cười khẽ. “Không bằng chúng ta làm một lần nữa a.”
“Ngươi…cầm thú.” Miệng mắng chửi nhưng đôi tay lại lần nữa vòng qua cổ nam nhân dâng lên thân thể.
|