Sói Đi Thành Đôi
|
|
Chương 23
Khưu Dịch cầm một miếng vỏ sủi cảo đặt trong tay, dùng đũa xới thịt, sau đó thuần thục nặn hai cái, từ đầu đến cuối chỉ mất chừng hai ba giây, một viên sủi cảo tròn trịa thả xuống bàn.
“Biến,” Khưu Dịch nói một câu, lại cầm lên một miếng vỏ sủi cảo, cũng trong hai ba giây đồng hồ, lại một viên sủi cảo thả xuống bàn, “Biến!”
Vạn Phi cầm vỏ sủi cảo ngớ người ra nhìn, quên cả việc gói luôn, Biên Nam chăm chú nhìn tay Khưu Dịch, ngón tay của Khưu Dịch rất dài, động tác gói sủi cảo rất đẹp, cậu nhìn hồi lâu mới nói một câu: “Có phải mày từng bán sủi cảo không?”
“Ừ, thật ra bóp một cái là được, tôi làm cho đẹp thôi,” Khưu Dịch trả lời, ném sủi cảo đã gói cẩn thận lên bàn, “Biến!”
“Đừng biến…” Biên Nam vẫn cảm thấy Khưu Dịch rất chín chắn, bình thường đối xử với ai cũng có phần nghiêm túc, mỗi lần Khưu Ngạn bị dạy dỗ, ngay cả cậu cũng căng thẳng theo, bây giờ vừa thấy cái trò biến biến này, cậu chợt nghĩ Khưu Dịch cũng chỉ thế mà thôi, vẫn còn là một người rất trẻ con, cậu xếp từng viên sủi cảo cho ngay ngắn, “Mày từng bán sủi cảo thật sao?”
“Lúc cậu đi ra từ nhà tôi không thấy trên đường có một tiệm sủi cảo nhiều thịt đông bắc à?” Khưu Dịch tiếp tục nhanh tay gói sủi cảo.
“Tao thấy nè,” Vạn Phi nói, tiếp tục gói sủi cảo, “Cái tiệm đầu phố phải không?”
“Ừ,” Khưu Dịch gật đầu, “Tôi từng làm thuê ở đó, làm sủi cảo.”
“Mày đúng là…” Biên Nam không biết nên nói gì, cúi đầu vụng về gói sủi cảo, “Giỏi lắm.”
Có tốc độ của Khưu Dịch, vỏ sủi cảo nhanh chóng được gói hết, Khưu Dịch tiếp tục cán nốt đống bột còn lại, chờ mọi người gói xong sủi cảo, thịt vẫn còn dư một ít.
Khưu Dịch bảo Biên Nam vào phòng bếp lấy một ít bột năng, trộn chung với thịt, nặn vài cục thịt viên.
“Được rồi, luộc sủi cảo thôi,” Khưu Dịch vỗ vỗ tay, “Cái này lát nữa nấu canh.”
“Nước sôi rồi!” Khưu Ngạn vẫn canh giữ trong phòng bếp nấu nước, nước vừa sôi nhóc lập tức kích động chạy ra sân kêu to.
“Tới đây!” Biên Nam nhảy bật dậy, dỡ cả mặt bàn xuống, bưng vào phòng bếp.
Luộc sủi cảo tương đối dễ, trước đó Biên Nam đã tìm hiểu xem nên luộc sủi cảo như thế nào, sau khi để dành phân nửa sủi cảo làm điểm tâm sáng, cậu luộc hết sủi cảo cho hôm nay, trông khá là nhiều, cảm giác ăn không hết.
“Anh hai nói lấy một ít đem qua cho ông bà.” Khưu Ngạn đứng ở một bên nói.
“Ừ,” Biên Nam múc hai chén sủi cảo, “Để anh bưng qua, em dẫn đường đi.”
Khưu Ngạn dẫn Biên Nam đi qua sân đến nhà ông bà cụ, Vạn Phi và Khưu Dịch mặt đối mặt ngồi dưới giàn nho, nhìn cái khung bàn không có mặt bàn.
“À thì…” Vạn Phi liếc nhìn Biên Nam, nói được câu mở đầu rồi ngừng.
Trông Vạn Phi có vẻ rất xấu hổ, coi bộ là định tranh thủ không có ai lén xin lỗi Khưu Dịch, Biên Nam nhe răng cười một cái với cậu chàng, bưng sủi cảo ra ngoài.
Vì Hứa Nhị, Vạn Phi đúng là cái gì cũng chịu làm, tuy cậu chàng mặt dày, nhưng ở phương diện cúi đầu nhận lỗi, da mặt lại rất là mỏng.
Biên Nam khẽ tặc lưỡi một tiếng, có chút cảm khái.
Vì tình yêu! Ôi chao!
Bây giờ cậu muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không nổi, vừa nghĩ tới tình yêu, cậu sẽ không kiềm được mà nghĩ đến bố mẹ, còn có dì Lâm bất đắc dĩ.
Mà mình chính là sản phẩm thừa thãi của cái gọi là “tình yêu thật sự” và “ôi chao tình yêu”, vì thứ tình yêu thật sự chó má mà gánh nguyên tội trên lưng.
“Bà ơi!” Khưu Ngạn xoay người nhận chén trong tay Biên Nam, bưng vào nhà hàng xóm.
Biên Nam thu hồi mạch suy nghĩ loạn xạ của mình, cùng Khưu Ngạn đưa sủi cảo.
Vạn Phi đã gắn lại bàn, lấy sủi cảo ra xếp cẩn thận, coi bộ đã xin lỗi xong.
“Đi kêu bố đi.” Khưu Dịch vỗ vỗ Khưu Ngạn, đứng dậy kéo ghế ngồi xuống.
“Để tao đi cho.” Nhìn Khưu Ngạn đẩy xe lăn, Biên Nam cũng định vào theo.
“Không cần đâu,” Khưu Dịch kéo cậu một cái, “Nó làm được mà, bình thường toàn là nó làm.”
Khưu Dịch vốn định kéo tay Biên Nam, ai ngờ Biên Nam lại khoát tay, thế là Khưu Dịch nắm trúng tay cậu.
Biên Nam ngẩn ra, động tác này cứ như bạn thân tay trong tay ở nhà trẻ vậy, nhìn ngốc muốn chết, có lẽ Khưu Dịch cũng thấy như thế, hai người cùng lúc hất tay ra.
“Muốn kê chân không?” Biên Nam dùng chân móc cái ghế qua đây, đá xuống dưới mặt bàn.
“Ừ.” Khưu Dịch nhìn thoáng qua bên dưới.
“Phật Sơn hữu ảnh cước!” Biên Nam kêu to một tiếng, làm bộ đá lên chân Khưu Dịch, sau đó dùng mũi giày đẩy chân bó thạch cao của Khưu Dịch lên ghế.
Trước đó Vạn Phi đã nghe nói bố Khưu Dịch không thể đi lại, nhưng khi nhìn thấy bố Khưu ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra, cậu chàng vẫn hơi giật mình, vội vàng đứng lên cúi chào: “Chào chú, con là Vạn Phi, con là đại… Biên… bạn học của đại hổ tử.”
“Ngồi đi ngồi đi, sao lại khách sáo như vậy,” Bố Khưu cười nói, “Mấy đứa bận bịu nãy giờ rồi, mau ăn đi!”
“Thịt đều là anh Vạn Phi băm đó!” Khưu Ngạn gắp từng viên sủi cảo vào chén của bố, “Cái dẹp này là anh ấy gói, cái chỉ có hai nếp gấp là đại hổ tử gói…”
“Của anh đâu chỉ có hai nếp gấp,” Biên Nam gắp một viên sủi cảo chấm vào giấm cắn một cái, “Ôi! Quá ngon.”
Với Biên Nam mà nói, làm sủi cảo là một chuyện rất xa vời, trước đây cậu không cảm thấy sủi cảo và những món khác có gì khác nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác cùng mọi người bắt tay gói sủi cảo.
Ăn sủi cảo là nhân tiện, quá trình gói mới là lạc thú.
Đương nhiên cũng phải xem coi gói với ai, nếu bắt cậu ở nhà gói sủi cảo với Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ, đó gọi là thụ hình (chịu phạt), còn là cực hình nữa chứ.
“Uống chút bia không?” Bố Khưu đột nhiên nói với Biên Nam, “Trong tủ lạnh có bia, chúng ta uống một chút không?”
“Được đó!” Vạn Phi lập tức tích cực hưởng ứng, “Sủi cảo thêm rượu càng uống càng hăng!”
“Con ngồi nói chuyện thôi,” Biên Nam đứng lên chuẩn bị vào phòng lấy bia, “Con chỉ uống được một chai…”
“Trong tủ lạnh có coca,” Khưu Dịch nói, “Nhị bảo cũng uống chung đi.”
“Em đi lấy em đi lấy!” Vừa nghe lời này, Khưu Ngạn lập tức nhảy dựng lên chạy vào trong phòng, rồi ở trong phòng hô to, “Lấy mấy chai bia ạ?”
“Mỗi người một chai, uống xong lấy thêm.” Khưu Dịch nói.
“Ồ!” Khưu Ngạn ôm chai coca trong tủ lạnh, thò đầu ra đếm số người trên bàn, “Một, hai…”
“Ba,” Biên Nam giơ ba ngón tay với nhóc, “Lấy ba chai trước đi.”
“Bốn người nha.” Khưu Ngạn quay đầu lại tiếp tục đếm.
“Anh hai em không thể uống,” Biên Nam quay đầu lại nhe răng cười với Khưu Dịch, “Đúng không, gãy xương mà uống bia sẽ ảnh hưởng tiến độ hồi phục.”
Khưu Dịch nhìn cậu một cái: “Uống một chai chắc sẽ không…”
“Không được,” Khưu Ngạn nghiêm túc kết thúc cuộc thảo luận này, ôm ba chai bia ra đặt lên bàn, “Cho anh uống một ly coca nè.”
Thật ra trong số những người trên bàn, người thật sự có thể uống chỉ có mình Vạn Phi, Biên Nam chỉ uống được một chai, bố Khưu sức khỏe không tốt, chỉ mím môi uống chút bia và rượu đế, Khưu Dịch không có phần, không biết tửu lượng thế nào.
Tuy uống bia chỉ là uống cho có, nhưng bữa sủi cảo này ăn rất vui vẻ rất có không khí, khiến cho người ta cảm thấy thả lỏng.
Đêm đầu hè, ngõ hẻm, tứ hợp viện, ánh đèn vàng ấm áp dưới giàn nho, con muỗi thỉnh thoảng đốt lên đùi một cái, sủi cảo, bia, nhị bảo nói luôn mồm, bố Khưu không nói gì nhiều chỉ vui vẻ ngồi một bên, Vạn Phi vừa uống bia vừa hào hứng, còn có… Khưu Dịch thoạt nhìn vô cùng thuận mắt.
Biên Nam tựa vào ghế trúc, cầm chai bia ực một hớp, cảm thấy rất khoan khoái.
Sau khi cơm nước no nê, Biên Nam vào phòng bếp dạo một vòng, phát hiện sủi cảo còn thừa: “Sức chiến đấu của chúng ta dở quá!”
“Tao no lắm rồi!” Vạn Phi vỗ bụng hô to một tiếng.
Biên Nam xoa xoa bụng, lúc ra khỏi phòng bếp, bước chân cậu loạng choạng: “Nếu tao không uống bia thì còn ăn được thêm hai mươi cái nữa ấy chứ.”
“Mày uống có nhiêu đó mà cũng gọi là uống bia?” Vạn Phi nhìn Biên Nam cười hô hố, quay đầu nói với Khưu Dịch, “Người anh em, chừng nào chân mày khỏe lại chúng ta uống một bữa đã đời luôn, vừa nhìn mày là biết uống được rồi, con lai nhất định phải uống được.”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu, cậu và Khưu Ngạn chia nhau một chai coca, bây giờ trong bụng toàn là hơi.
“Tao không uống bia chứ uống gì!” Biên Nam bước qua chỉ vào Vạn Phi, “Nói coi, uống cái gì!”
“Anh Nam mày đừng dọa người quá được không? Mới uống có một chai mà đã động kinh…” Vạn Phi nhìn di động một chút, “Không còn sớm nữa, mau giúp đỡ thu dọn rồi về trường thôi.”
“Ờ.” Biên Nam chất đống chén trên bàn bưng ra ngoài ao, lúc xoay người tông ngã một cái ghế mà cũng không dựng dậy.
“Tửu lượng của đại hổ tử không tốt nhỉ,” Bố Khưu cười nhìn Biên Nam, “Các con đừng dọn, về trường nghỉ ngơi đi, để nhị bảo dọn là được.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn lập tức bắt đầu dọn dẹp đĩa trên bàn, “Em không có uống bia.”
“Chú cứ kệ đi con không sao đâu.” Tuy rằng Vạn Phi ở nhà cũng không làm việc, nhưng ít nhất bây giờ tâm tình còn thoải mái, cậu chàng thu dọn chén đũa đem đến cạnh ao đẩy Biên Nam ra, ngồi xổm xuống bắt đầu rửa chén.
Tài rửa chén của Vạn Phi cũng không kém gì Khưu Ngạn, phí nước, sau khi rửa chén xong mang vào bếp cất kỹ, Khưu Ngạn cũng đã đẩy bố Khưu về phòng uống thuốc, đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
“Đại hổ tử,” Vừa nhìn thấy Biên Nam đi ra từ phòng bếp, Khưu Ngạn lập tức chạy tới bên cậu, “Anh muốn về trường hả?”
“Ừa,” Biên Nam gật đầu, cái gật đầu này làm cho trước mắt cậu lại xoay mòng mòng, “Ngày mai anh qua đây, có thể sẽ qua sớm một chút, chiều mai bọn anh thi, thi xong không cần huấn luyện.”
“Ồ…” Khưu Ngạn kéo dài thanh âm, đứng cạnh Biên Nam không nhúc nhích.
“Tắm đi, đừng có bần thần nữa.” Biên Nam đẩy nhóc.
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn ôm quần áo đi vào phòng tắm cạnh phòng bếp, mới vừa vào lại lủi ra, “Đại hổ tử.”
“Hả?” Biên Nam quay đầu nhìn nhóc, lại cảm thấy choáng váng.
“Ngày mai chúng ta đi nhà tắm nha.” Khưu Ngạn nói.
“… Ừ, em mau tắm đi, sao dong dài thế hả.” Biên Nam cười nói.
Khưu Ngạn đóng cửa lại tắm rửa, Biên Nam nhìn sang Khưu Dịch: “Đi đây, còn gì cần giúp thì nói luôn bây giờ đi, chẳng hạn như đi vệ sinh lên giường lấy đồ gì gì đó.”
“Không có,” Khưu Dịch ngồi dưới giàn nho cười cười, “Hôm nay… cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo vậy đâu,” Biên Nam chỉ chỉ Vạn Phi, “Nghề chính của nó mà.”
“Có chuyện cứ tìm tao.” Vạn Phi rất phối hợp đứng chống nạnh.
“Đòi nợ chuyên nghiệp, số điện thoại 139 gạch chéo gạch chéo gạch chéo, chỉ cần một cú điện thoại, tháo tay tháo chân ai tùy bạn chọn,” Biên Nam vỗ vai Vạn Phi, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói không ngừng, “Mười năm uy tín, không gạt trẻ em lẫn người già, một cú điện thoại thay bạn giải quyết nỗi lo về sau…”
“Anh hai,” Khưu Ngạn ở trong phòng tắm xối nước, “Đại hổ tử về rồi hả?”
“Ừ, về rồi.” Khưu Dịch trả lời, với tay lấy ấm trà trên ụ đá bên cạnh đặt lên bàn, rót hai cái phát hiện ấm trà đã trống rỗng.
“Anh ấy còn chưa nói tạm biệt em nữa!” Khưu Ngạn đã cởi hết quần áo, thế mà lại kéo cửa phòng ra, buồn bực đứng ở đó.
“Cậu ấy vừa đi vừa lắc lư múa ương ca kìa, làm gì còn nhớ cái này,” Khưu Dịch chỉ chỉ nhóc, “Mau tắm đi.”
*Ương ca là một loại hình văn hóa cổ truyền của Trung Quốc, loại đơn giản nhất là cứ tiến ba bước thì lùi một bước.
“Vâng,” Khưu Ngạn ngẫm nghĩ một chút, đóng cửa lại, “Tửu lượng của anh ấy kém thật.”
“Ừ.” Khưu Dịch cười cười.
“Nhưng mà hôm nay em vui lắm, mọi người chơi thật vui,” Khưu Ngạn gân cổ bắt đầu hát, “Dân chúng ơi, buổi tối hôm nay thật à thật là vui! Hey! Dân chúng ơi, buổi tối hôm nay thật à thật là vui! Hô! Dân chúng ơi, buổi tối hôm nay thật à thật là vui! Hey!”
“Ai…” Khưu Dịch thở một hơi thật dài, ngửa cổ tựa lên ghế, “Cái giọng của em di truyền từ ai thế?”
“Bố nói em hát giống bố!” Khưu Ngạn ở trong phòng tắm hưng phấn kêu to.
“Bố thương em thật đấy, chuyện này mà cũng gánh lên người mình.” Khưu Dịch nhìn đèn cười hồi lâu.
Thật ra hôm nay tâm trạng của Khưu Dịch cũng không tệ lắm, chí ít phiền muộn do chú hai và chú ba tìm tới cửa gây sự đã tiêu tán không ít.
Bạn bè của cậu không nhiều, ngoại trừ Thân Đào và vài người bạn cùng lớp có quan hệ gần gũi, cậu vẫn cố gắng duy trì khoảng cách với người khác, kết bạn cần có thời gian, ngay cả thời gian đánh nhau phát tiết còn sắp hết, làm gì có thời gian quen bạn bè.
Trong số bạn ít ỏi ấy, tính cách như Biên Nam và Vạn Phi căn bản không có.
Tiếp xúc với Biên Nam ngày càng nhiều trong cuộc sống, Khưu Dịch phát hiện phán đoán ban đầu của mình dành cho Biên Nam có lẽ đã sai rồi.
Vô tâm vô phế mới là đặc trưng chủ yếu.
Khưu Dịch ngửa đầu khẽ rung ghế, lúc trước thật sự không nhìn ra Biên Nam là người như vậy.
Cửa sân phát ra tiếng, giờ này chắc không còn ai tới, lúc Khưu Dịch đang định quay đầu nhìn xem là ai, gương mặt ở đằng sau đã xuất hiện bên trên cậu.
Là Biên Nam.
“Quên đồ hả?” Khưu Dịch ngẩng đầu không nhúc nhích.
“Mày ăn khuya không?” Biên Nam cúi đầu nhìn Khưu Dịch, khoát tay, giơ một quả dưa hấu lên trước mặt Khưu Dịch, “Dưa hấu.”
“Này!” Khưu Dịch vội nghiêng đầu, kể từ lúc uống chai bia kia, Biên Nam cứ chìm trong trạng thái không ổn định, Khưu Dịch sợ cậu lỡ tay đập quả dưa hấu trúng mặt mình, “Lấy ra đi.”
Biên Nam đặt dưa hấu lên bàn: “Tao chọn quả lớn nhất đó.”
“Vạn Phi đâu?” Khưu Dịch nhìn ra cửa một chút, không có ai.
“Về trường rồi, lộn, về tiệm net rồi.” Biên Nam đặt mông ngồi xuống cái ghế kế bên Khưu Dịch.
“Cậu có chuyện gì không?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, nghĩ xem phải chăng cậu ấy nhớ ra còn chưa nói tạm biệt Khưu Ngạn.
Biên Nam cầm ấm trà bên cạnh ngắm nghía: “Mày còn có thói quen của ông già nữa cơ à? Uống trà?”
Khưu Dịch không lên tiếng.
Biên Nam cũng không để ý đến Khưu Dịch, cầm ấm trà vào nhà rót đầy rồi lại bưng ra đặt lên bàn: “Nếu mày thích uống trà, lần sau tao về nhà lấy cho mày một ít lá trà ngon của bố tao… Nhưng mà phải đợi, tao không biết bao lâu mới về nhà một lần.”
“Nói chuyện đi,” Khưu Dịch đưa tay gõ lên quả dưa hấu, “Cậu tìm nhị bảo hay tìm tôi? Nhị bảo đang mở đại nhạc hội trong phòng tắm kìa.”
“Tao không sao,” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, “Tao chỉ ngồi đây cho tỉnh thôi.”
“Vậy rót giùm tôi ly trà đi, cảm ơn.” Khưu Dịch thở dài.
“Ừ,” Biên Nam rót trà vào ly cho Khưu Dịch, “Uống coca cả đêm đã ghiền không?”
“Cũng được,” Khưu Dịch cười cười, “Cậu uống một chai bia đã ghiền không?”
Biên Nam cười ha ha ha một lúc lâu: “Không thể so với mày, gien xếp như vậy rồi, không chỉ riêng gì bia, mày xem buổi chiều mày ngồi ở đây như ông cụ…”
Khưu Dịch liếc mắt nhìn Biên Nam, Biên Nam nhích lại gần bên Khưu Dịch, hạ giọng: “Tao không biết tao hỏi chuyện này có thích hợp hay không, nhưng chuyện này tao đúng lúc đụng phải, hai chúng ta cũng coi như bạn bè… Phải không? Hai chúng ta? Trong mắt tao nếu không ghét thì có thể kêu tiếng bạn…”
“Phải.” Khưu Dịch cầm ly nhấp một ngụm trà.
“Họ hàng nhà mày xảy ra chuyện gì tao không tiện hỏi nhiều,” Biên Nam do dự một chút, “Tao chỉ muốn hỏi, mày nợ người ta bao nhiêu tiền?”
Khưu Dịch nhướn mi một chút, chỉ nhìn Biên Nam chứ không lên tiếng.
“Tao không phải ý đó…” Biên Nam chỉa chỉa lông mi của cậu ta, “Đừng nhúc nhích chỗ này.”
“Vậy cậu nói đi.” Khưu Dịch bất đắc dĩ cười cười.
“Ý tao là, nếu mày nợ không nhiều lắm, tao đây có chút tiền, mày nợ tiền tao, tao chắc chắn sẽ không tới cửa đòi nợ như vậy, còn dọa nhị bảo khóc luôn.” Biên Nam cắn cắn môi.
Khưu Dịch nhìn chằm chằm Biên Nam một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy phán đoán “vô tâm vô phế” dành cho Biên Nam hình như cũng không chính xác.
|
Chương 24
“Thì vậy đó,” Thấy Khưu Dịch không trả lời, Biên Nam nhất thời có hơi xấu hổ, “Tao không có ý gì khác, tao cũng không có nhiều tiền, tao chỉ muốn…”
“Cảm ơn,” Khưu Dịch cắt lời cậu, “Thật sự cảm ơn.”
“Không cần khách sáo vậy đâu,” Biên Nam vuốt vuốt tóc, đợi một hồi thấy Khưu Dịch không nói nữa, cậu đành hỏi lại một câu, “Cảm ơn xong chưa? Vậy mày có cần không?”
Khưu Dịch nở nụ cười, cầm ly trà nhấp một ngụm: “Không cần, nhưng thật sự rất cảm ơn cậu.”
“Không cần mà cảm ơn cái gì,” Biên Nam cũng rót cho mình một ly, đầu cậu còn hơi choáng, một nửa trà đều đổ xuống bàn, “Tao chỉ lo bọn họ lại tới nữa thì biết làm sao, đâu phải lần nào cũng có xã hội đen tới đòi nợ cùng lúc.”
“Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa,” Khưu Dịch nhìn trà trong ly, “Bọn họ cũng không thể cứ như vậy mãi, dù sao vẫn là họ hàng.”
“Cái này mà họ hàng gì!” Biên Nam hạ thấp giọng, quay đầu nhìn phòng tắm một chút, Khưu Ngạn còn ở bên trong vừa hát vừa tắm, cậu tặc lưỡi một tiếng, “Tính tình của nhị bảo đúng là y như cún nhỏ, nhớ ăn không nhớ đánh.”
“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn tắm xong ôm quần áo đi ra, vừa liếc mắt liền trông thấy Biên Nam ngồi dưới giàn nho, nhóc mừng rỡ hô to một tiếng, vừa chạy vừa nhảy nhào qua, “Không phải anh về rồi sao!”
“Ừ, đi tới đầu hẻm thấy có bán dưa hấu nên mua một quả, muốn ăn không?” Biên Nam bế nhóc lên đùi, sờ sờ trán nhóc, “Sao mới tắm xong lại đổ mồ hôi đầy đầu rồi.”
“Tại hát đó!” Khưu Ngạn trả lời thật vang dội.
Khưu Dịch ở bên cạnh giơ ngón trỏ để ngay khóe miệng: “Mọi người đi ngủ hết rồi.”
“Em hát đó.” Khưu Ngạn hạ giọng nói nhỏ bên tai Biên Nam.
“Em muốn ăn dưa hấu?” Khưu Dịch thấy ánh mắt của nhóc dán chặt vào quả dưa hấu.
“Ăn được ạ?” Khưu Ngạn nhỏ giọng hỏi, “Em muốn ăn một miếng.”
“Ăn đi.” Khưu Dịch gật đầu.
Biên Nam đứng dậy vào phòng bếp lấy dao, dưới sự hướng dẫn của Khưu Ngạn, cậu lấy ra một con dao chặt dưa dài chừng một xích (37 cm) trong ngăn tủ.
“Đù, nhà mày còn có cái này hả?” Biên Nam cầm dao trở lại bên bàn, “Dữ dằn nha, mày dùng cái này đánh…”
Nói được phân nửa, Biên Nam nhớ tới Khưu Ngạn còn bên cạnh, vội vàng ngậm miệng lại.
“Bệnh thiệt,” Khưu Dịch lấy ấm trà ra, “Cậu dùng cái này bao giờ chưa?”
“Chưa, không dám dùng, cái này khoa trương quá,” Biên Nam lắc đầu, cầm dao khoa tay múa chân trước quả dưa, “Cắt ngang hay cắt dọc?”
“Anh không biết cắt dưa hấu hả?” Khưu Ngạn gục xuống bàn, có hơi kinh ngạc.
“Không biết, em tưởng ai cũng như anh hai em cái gì cũng biết à…” Biên Nam lại múa một phát, “Em lấy mặt ra, anh sợ cắt trúng em.”
“Thôi để tôi.” Khưu Dịch thở dài.
Biên Nam đưa dao cho Khưu Dịch, lại kéo cả ghế lẫn Khưu Dịch nhích sang cạnh bàn: “Má, mày nặng thật.”
“Không phải cậu nói thêm hai người như tôi cũng cõng nổi sao?” Khưu Dịch cười cười.
“Mày ở nhà làm mèo gần một tháng, tăng cân rồi hiểu không.” Biên Nam vịn quả dưa hấu.
Khưu Dịch cắt nửa quả dưa hấu, lấy một miếng cho Khưu Ngạn, Khưu Ngạn thoả mãn gặm miếng dưa hấu mọng nước.
“Được rồi, rửa mặt đánh răng lên giường ngủ đi.” Khưu Dịch vỗ đầu nhóc.
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn rửa mặt xong chạy vào trong phòng, “Em ngủ phòng bố hả?”
“Cậu…” Khưu Dịch nhìn Biên Nam một cái.
“Không cần không cần không cần,” Biên Nam vội xua tay, “Lát nữa tao về, sáng mai còn phải thi.”
“Ồ,” Khưu Ngạn gật đầu, vẫy vẫy tay với Biên Nam, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Biên Nam đi qua ôm nhóc hôn một cái.
Lúc ngồi xuống ăn dưa hấu, Khưu Dịch lại hỏi cậu lần nữa: “Cậu về trường nổi không?”
“Tao không có say thật mà, chỉ hơi choáng thôi, tao uống một hớp là lại bị vậy,” Biên Nam thở dài, chỉ vào mặt mình, “Mày nhìn gương mặt đẹp trai của tao đây có giống người say không?”
“Tối quá không thấy rõ,” Khưu Dịch cắn một miếng dưa hấu, “Có vẻ giống lắm.”
“Mày đủ rồi nha, tao chỉ hơi đen thôi, làm gì đến mức không thấy rõ!” Biên Nam có chút khó chịu, cậu cảm thấy da mình là màu lúa mì khỏe mạnh, đẹp trai khỏi bàn.
“… Tôi nói đèn không đủ sáng.” Khưu Dịch nhìn cậu một cái.
*黑 vừa là đen vừa là tối, Biên Nam tưởng Khưu Dịch nói mình đen quá còn ý bạn Dịch là tối quá.
Biên Nam khựng lại, cắn một miếng dưa hấu rõ to, ậm ờ nói: “Má mày!”
Mùa hè ngồi dưới giàn nho ăn dưa hấu, cảm giác rất tuyệt vời, nếu dưa hấu đông lạnh thì càng tuyệt, hai người không nói nữa, vùi đầu gặm hết nửa quả dưa hấu.
Khưu Dịch ôm bụng, lúc này thật sự ăn quá no.
“Căn nhà này của mày,” Biên Nam vào nhà lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa nhỏ giọng hỏi, “Là của ông mày để lại hả?”
Khưu Dịch cầm khăn giấy, Biên Nam lại lần nữa thay đổi ấn tượng của mình dành cho cậu ấy, hồi chiều trong sân loạn như vậy, không ngờ Biên Nam lại chú ý tới câu nói tầm thường đó.
“Ừ, trước đây bố tôi mua lại từ tay ông.” Khưu Dịch cúi đầu chùi tay.
“Đưa tiền rồi mà bọn họ còn lớn lối vậy sao?” Biên Nam hạ thấp giọng.
“Bởi vì quá hời,” Khưu Dịch cười cười, “Chỉ đưa năm mươi ngàn, cũng không có hiệp nghị gì, bây giờ nếu nhà này bị phá bỏ và di dời, trị giá không ít tiền.”
“Hèn chi,” Biên Nam ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, lau bàn, “Tao đây có tính là lắm mồm hỏi nhiều không?”
“Tính.” Khưu Dịch nở nụ cười.
“Tao về đây,” Biên Nam xoay người về phía Khưu Dịch cười hai tiếng, lần này xoay người quá nhanh, cậu cảm thấy hơi choáng, vội vàng khom lưng chống lên tay vịn của Khưu Dịch, “Mày muốn tao giúp mày đi vệ sinh rửa tay gì đó không?”
Nhìn gương mặt Biên Nam nhích tới trước mắt mình, Khưu Dịch không lên tiếng, tuy rằng không đủ sáng, nhưng ở khoảng cách này vẫn có thể thấy rõ gương mặt của Biên Nam , Khưu Dịch cứ cảm thấy Biên Nam sau khi nốc một chai bia và Biên Nam bình thường thoạt nhìn không giống nhau.
Nói say thì không hẳn, nhưng đột nhiên vì một chai bia mà cả người cởi mở hẳn, thuận mắt hơn nhiều so với bình thường
“Vậy…” Khưu Dịch tựa lưng vào ghế suy nghĩ một chút, còn chưa nói hết câu đã bị Biên Nam cắt ngang.
“Đi vệ sinh đúng không!” Biên Nam vui vẻ, “Cả đêm uống coca ăn dưa hấu mà.”
“Cảm ơn.” Khưu Dịch bất đắc dĩ chuẩn bị đứng lên.
Biên Nam đỡ Khưu Dịch dậy, Khưu Dịch nhảy hai bước thì ngừng, cả đêm ngồi một chỗ không nhúc nhích, bây giờ đột nhiên đứng lên, chân hơi bị tê, chân bị thương còn rấm rứt khó chịu.
“Sao vậy?” Biên Nam vừa đỡ Khưu Dịch vừa hỏi, lại nhìn xuống chân cậu ta.
“Chậm thôi.” Khưu Dịch nhíu mày.
“Vậy mày đứng đây trước đi,” Biên Nam buông tay chạy tới nhà vệ sinh, “Tao giải quyết cái đã.”
Lúc chạy đến cửa nhà vệ sinh suýt trượt chân ngã dập mặt, cậu đá khung cửa một cái: “Hù chết ông.”
Đi vệ sinh xong cậu ung dung chạy về, Khưu Dịch đã nhảy vài bước về phía WC.
“Coi bộ gấp quá ha?” Biên Nam vỗ vỗ bụng Khưu Dịch.
“… Cũng được.” Khưu Dịch có chút không biết nói gì.
“Qua đây, anh đỡ cưng nhảy.” Biên Nam đi vệ sinh xong nên tâm trạng rất vui vẻ, cậu đỡ Khưu Dịch đi tới WC.
Đi được hai bước, Biên Nam cảm thấy không ổn, có lẽ do chân chưa hết tê, Khưu Dịch nhảy rất chậm.
“Lề mề quá, thôi để tao chịu lỗ vậy.” Biên Nam khom lưng, cánh tay nhấc chân Khưu Dịch lên.
Khưu Dịch hết hồn, còn chưa kịp kêu tiếng nào, chân đã không còn chạm đất, Biên Nam bế cậu lên, Khưu Dịch nhịn không được mắng một câu: “Cậu bị điên hả!”
“Nhị bảo nói, không được nói tục!” Biên Nam hớn ha hớn hở ôm Khưu Dịch chạy tới cửa nhà vệ sinh rồi thả xuống.
“Một chai bia mà khiến cậu lên cơn như vậy thật đúng là kỳ tích!” Khưu Dịch đẩy Biên Nam ra, nhảy vào trong.
“Tao sợ mày nhịn không nổi thôi! Tao có ném mày vào đâu,” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, lại bổ sung thêm câu nữa, “Nhưng mà mày nặng thật đó, nặng hơn cả Vạn Phi.”
“Vậy cậu ôm Vạn Phi đi.” Khưu Dịch ở bên trong tức giận nói.
“Ôm ngán rồi.” Biên Nam cười.
Khưu Dịch đi vệ sinh xong, nhìn bộ dạng hưng phấn của Biên Nam, đoán chừng là đang chờ bế mình trở vào nhà.
“Tôi còn muốn rửa mặt,” Khưu Dịch vịn khung cửa, “Cậu về trường đi.”
“Không cần tao giúp hả?” Biên Nam xoay người sang chỗ khác xách túi lên, “Tao đi đó?”
“Đi mau đi.” Khưu Dịch phất tay một cái.
“Vậy tao đi đây,” Biên Nam ném túi lên lưng, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam đón taxi về trường học, máy điều hòa trên taxi mở rất lớn, đi được nửa chặng đường, chút cảm giác choáng đầu của cậu đều bay sạch, chỉ còn thấy lạnh run.
Lúc xuống xe, gió mát đập vào mặt khiến cậu muốn chạy hai bước.
Chẳng qua khi nhớ tới mình ở nhà Khưu Dịch hình như hơi bị hưng phấn quá độ, cậu lập tức ỉu xìu.
Tửu lượng của cậu đúng là một kỳ tích, nhưng trước kia cho dù thấy choáng cũng chỉ tìm một chỗ ngồi đờ ra, hiếm khi có trạng thái này.
Cậu ngồi chồm hổm bên đường trong chốc lát, nghĩ rằng có lẽ do hôm nay làm sủi cảo.
Trong lòng cậu, làm sủi cảo là chuyện rất đặc biệt, ăn tết nghỉ lễ, người một nhà tụ họp bên nhau vui vẻ náo nhiệt gói sủi cảo, cười cười nói nói.
Tự mình trải nghiệm cảnh tượng chỉ thấy trên TV chứ chưa bao giờ có dịp lĩnh hội, khiến cho cả người cậu đều khoan khoái dễ chịu.
Thú vị hơn nhiều so với chai bia kia.
Sau hôm gói sủi cảo ở nhà Khưu Dịch, chút khó chịu cuối cùng của Biên Nam dành cho Khưu Dịch cũng tiêu tan hết.
Vạn Phi vốn dĩ còn hơi bất mãn với Khưu Dịch, nhưng mà theo lời cậu chàng, cật nhân chủy đoản*, hơn nữa thái độ của Hứa Nhị với cậu chàng đã có chuyển biến, mỗi ngày trong đầu cậu chàng toàn là Hứa Nhị, đâu còn để ý gì khác.
*Câu đầy đủ là “cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn” (cắn cái gì của người ta thì miệng phải ngắn, cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm) = đã nhận lợi lộc của người thì phải đối xử tốt với người.
Biên Nam vẫn như trước thường xuyên đến nhà Khưu Dịch lượn một vòng, đụng dịp Khưu Dịch đến bệnh viện kiểm tra sẽ cùng đi, mãi cho đến khi bác sĩ nói cuối tuần tháo thạch cao, Biên Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Khưu Dịch không tham gia thi giữa kỳ, nhưng vẫn có thể bắt kịp thi cuối kỳ.
Thi giữa kỳ qua đi, thành tích của Biên Nam và Vạn Phi đều hết sức khó xem, Biên Nam thì không có vấn đề, trong nhà chẳng ai trông chờ vào thành tích của cậu, chỉ có bố thở dài vài tiếng.
Cứ như Biên Nam không thể chống đối bất cứ ai trong nhà, bố cậu cũng chẳng thật sự răn dạy cậu lần nào, quá lắm chỉ dạy dỗ hai câu, ở rất nhiều chuyện hai người đều chột dạ như nhau.
Vạn Phi thì hơi nghiêm trọng, cậu chàng bị bố mình dạy dỗ chừng mấy ngày, mỗi khi nghĩ tới thành tích của Vạn Phi, bố cậu chàng lại lấy đồ quất vài cái, giống như giải buồn vậy.
“Thi xong tận hai tuần rồi, bố tao còn chưa chịu thôi! Đậu má tao ở trường bị ông Tưởng hành hạ cả tuần, khó khăn lắm mới về đến nhà thì lại bị bố đánh một trận,” Vạn Phi kéo áo lên, “Thấy không… Ủa? Sao dấu bay hết rồi!”
Biên Nam cầm dây nịt Tôn Nhất Phàm treo ở mép giường quất vào mông Vạn Phi một cái: “Thích hả? Tao giúp mày.”
“Má nó! Mày có còn tính người không!” Vạn Phi nhảy ra quát lên.
Có điều tuy mâu thuẫn giữa hai người và Khưu Dịch rốt cuộc đã giải quyết, nhưng mâu thuẫn giữa trường Thể thao và Vận tải đường thuỷ vẫn tồn tại như cũ.
Đặc biệt là trong tình huống anh đại của Vận tải đường thuỷ chân chưa hồi phục, ngay cả thi giữa kỳ cũng bỏ lỡ.
Anh đại dỏm gần tốt nghiệp của trường Thể thao Phan Nghị Phong tiến hành nhiều cuộc tấn công Vận tải đường thủy đang như rắn mất đầu, coi bộ là muốn tranh thủ thừa thắng xông lên trước khi nghỉ hè.
“Tối hôm qua đám Thân Đào bị Phan Nghị Phong dẫn người chặn đánh trong đường hẻm phía sau tiệm net,” Sau khi huấn luyện xong, lúc cả bọn chen chúc cùng tắm chung, Tôn Nhất Phàm nói một câu, “Đánh um sùm.”
“Mày cũng đi?” Biên Nam đội một đầu đầy bọt nhìn Tôn Nhất Phàm.
“Ờ,” Tôn Nhất Phàm đứng dưới vòi nước, cau mày, “Tao còn chưa đến tiệm net đã bị nó kéo theo, móa.”
“Tình hình chiến đấu thế nào?” Vạn Phi sáp lại hỏi.
“Còn thế nào nữa, bên Thân Đào có bảy thằng, thằng nào cũng bị thương, nhưng mà không quá nghiêm trọng, tao ở phía sau nguyên một đám, nhìn không rõ lắm.” Tôn Nhất Phàm nói.
“Vậy chờ Khưu Dịch về chắc sẽ lớn chuyện đây.” Vạn Phi tặc lưỡi một tiếng.
“Vậy có lẽ Vận tải đường thuỷ sẽ chịu thiệt,” Tôn Nhất Phàm hạ thấp giọng, “Dạo này mấy thằng Phan Nghị Phong dẫn theo có vài thằng không phải bên trường mình, dân ở ngoài đấy.”
Biên Nam nhíu nhíu mày, Phan Nghị Phong bắt đầu tìm côn đồ chuyên nghiệp rồi ư?
“Sớm tốt nghiệp sớm yên ổn.” Tôn Nhất Phàm cũng ghét bỏ ra mặt.
Tuy rằng hai trường cạch mặt nhau nhiều năm như vậy, kéo bè kéo lũ đánh nhau là chuyện như cơm bữa, nhưng trước giờ toàn dùng nắm đấm gậy gộc để giải quyết, chưa từng gọi viện trợ bên ngoài, hành vi phá vỡ luật lệ của Phan Nghị Phong ai nhìn cũng chướng mắt.
“Sáng mai có phải mày muốn theo Khưu Dịch đến bệnh viện tháo thạch cao không?” Vạn Phi đi theo sau Biên Nam.
“Ừ,” Biên Nam đáp lời, “Chi vậy?”
“Có muốn nhắc nhở nó không?” Vạn Phi nhỏ giọng nói.
“Thân Đào đâu phải câm điếc, nó mà không nói à?” Biên Nam vỗ đầu Vạn Phi một cái.
“Cũng đúng,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Cuộc đời của thằng Phan Nghị Phong chắc đủ viết thành một quyển hướng dẫn cách chống nhục luôn.”
Khưu Dịch vốn định đi tháo thạch cao vào thứ sáu, nhưng Biên Nam cảm thấy sự kiện long trọng như vậy nhất định không thể thiếu mặt mình, vì vậy dời lại sáng thứ bảy.
“Anh tới rồi!” Biên Nam đẩy cửa sân hô to một tiếng, “Xuất phát chưa!”
“Em cũng muốn đi!” Khưu Ngạn từ trong nhà chạy ra, “Anh hai không cho em đi!”
“Bệnh viện có gì đâu mà đi,” Biên Nam khom lưng ôm lấy nhóc, “Lát nữa tháo xong anh hai em xách chân về dẫn em đi chơi.”
“Nhưng mà em muốn đi.” Khưu Ngạn uốn éo trong ngực Biên Nam.
“Em chờ anh về anh dẫn em đi công viên,” Khưu Dịch nhảy từ trong nhà ra ngoài, “Nếu em đi theo chúng ta sẽ ở lại chơi trong sân.”
Khưu Ngạn ôm cổ Biên Nam, tựa vào vai cậu ngẫm nghĩ một hồi: “Vậy chừng nào mấy anh về?”
Biên Nam vỗ vỗ lưng nhóc: “Tháo xong sẽ về, không lâu lắm đâu.”
“Em viết hết hai trang chữ bút lông, bọn anh sẽ về tới.” Khưu Dịch chỉ chỉ giấy và bút trên bàn.
“Được rồi,” Khưu Ngạn trượt xuống từ trên người Biên Nam, chạy đến bên bàn, cầm bút lông lên, quay đầu hưng phấn nói với Biên Nam, “Bọn em bắt đầu học viết chữ bút lông rồi đó!”
“Giỏi quá ta, anh cũng không biết viết.” Biên Nam đi qua nhìn thử, trên giấy vừa viết hai chữ, trông như bò ra vậy, cậu nhìn cả buổi cũng không hiểu là chữ gì.
“Em có thể dạy anh.” Khưu Ngạn nói hết sức nghiêm túc.
“Ừ.” Biên Nam cũng nghiêm túc gật đầu.
“Anh dạy em đánh tennis.” Khưu Ngạn còn nói.
“… Ừ.”
Xách chân Khưu Dịch lên taxi vẫn tốn sức như cũ, may là Biên Nam biết chân Khưu Dịch đã không vấn đề gì, động tác cũng không cẩn thận từng li từng tí như trước, cậu đẩy vai Khưu Dịch, nhét Khưu Dịch vào ghế sau.
Lúc tới bệnh viện xuống xe cũng trực tiếp kéo Khưu Dịch ra.
“Bây giờ cậu khoái chí lắm đúng không?” Khưu Dịch bị Biên Nam kéo một cái cả người lảo đảo, nhịn không được hỏi.
“Bị mày nhìn ra rồi,” Biên Nam cười sờ sờ mặt mình, “Có phải tao cười lộ liễu quá không?”
“Cười đi,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam một cái, “Cậu cười trông đẹp trai lắm.”
“Ô!” Biên Nam kêu một tiếng, vỗ mạnh hai cái lên vai Khưu Dịch, “Cuối cùng mày cũng nói ra lời trong tim rồi!”
Khưu Dịch há miệng, cuối cùng thở dài: “Vào thôi.”
Khưu Dịch đã chụp X-quang, xác định có thể tháo thạch cao, bác sĩ bảo cậu ngồi lên ghế, xoay người lấy ra một cái cưa.
Nói đúng hơn, là một cái lưỡi cưa.
Biên Nam nhìn chằm chằm lưỡi cưa, cảm thấy chân mình lạnh hết cả.
Không đợi cậu mở miệng hỏi, bác sĩ đỡ Khưu Dịch bắt đầu cưa, lưỡi cưa phát ra tiếng kêu nặng trịch trên thạch cao.
Biên Nam tiếp tục nhìn chòng chọc lưỡi cưa, cậu cứ cảm thấy động tác của bác sĩ quá thong dong, như thể lát nữa sẽ cưa trúng chân luôn vậy.
“Có chuyện này.” Khưu Dịch đột nhiên ngẩng đầu nói với Biên Nam.
“Hả?” Biên Nam nhìn cậu ta.
“Quên mang giày…” Khưu Dịch chỉ chỉ chân của mình.
Chân bó thạch cao của Khưu Dịch vẫn không mang giày, chân còn lại chỉ xỏ chiếc dép.
“Nhảy về chứ sao.” Biên Nam buồn cười.
“Bên ngoài có sạp bán dép đấy,” Bác sĩ huơ huơ lưỡi cưa về phía Biên Nam, “Cậu đi mua cho bạn mình một đôi là được mà.”
Biên Nam vốn định chọc ghẹo hai câu, nhưng nhìn lưỡi cưa và gương mặt nghiêm túc của bác sĩ, cậu đành phải ngậm miệng, đưa chân mình tới bên chân Khưu Dịch so sánh: “Mày mang số mấy?”
“44, 43 cũng từng mang,” Khưu Dịch nói, “Phải thử…”
“Vớ vẩn ghê tao còn mang cả 33 đây này,” Biên Nam cởi một chiếc giày của mình đá qua, “Tao 44, mày thử xem.”
“Mua đôi dép lớn hay nhỏ chút cũng có sao đâu,” Khưu Dịch mang thử giày của cậu, “Vừa khít.”
Biên Nam ra khỏi bệnh viện, không định mua dép ở sạp vỉa hè, cuối cùng Khưu Dịch cũng tháo thạch cao, nói thế nào cũng phải mua một đôi đàng hoàng chút.
Rẽ vào một chỗ ngoặt có phố mua sắm, cậu tìm tiệm bán giày thể thao, mua cho Khưu Dịch một đôi, lúc chọn màu cậu có hơi do dự, lấn cấn giữa màu xanh lục huỳnh quang và màu trắng hồi lâu. Tuy cậu cảm thấy Khưu Dịch hẳn là thích màu xanh lục huỳnh quang, nhưng cuối cùng vẫn theo thói quen của mình chọn màu trắng.
Trả tiền xong ra cửa đi vài bước, cậu lại vòng về mua đôi vớ, vớ thì chọn một đôi đỏ.
|
Chương 25
Khưu Dịch tháo thạch cao xong, xỏ giày Biên Nam mua về thử một chút, rất vừa vặn.
“Thích màu này không?” Biên Nam khom lưng nhìn giày, “Còn có một cái màu xanh lục huỳnh quang nữa, nếu mày không thích màu này thì đi đổi cái huỳnh…”
Khưu Dịch liếc mắt nhìn Biên Nam, Biên Nam cũng nhìn trở lại: “Thế nào, không phải mày thích màu xanh lục huỳnh quang sao, xe đạp cũng sơn màu xanh.”
“Vậy cậu mua cho tôi đôi vớ đỏ là có ý gì?” Khưu Dịch đứng lên đi xuống dưới lầu, “Không phải nên mua cho tôi đôi vớ xanh sao?”
“Không có màu xanh, xanh đỏ loè loẹt dù gì cũng chung một cạ, tao cảm thấy màu đỏ đáng mừng lắm, chúc mừng mày rốt cuộc có thể đi lại bình thường,” Biên Nam đi theo sau Khưu Dịch vỗ tay bôm bốp, “Chúc mừng chúc mừng, nhiệt liệt chúc mừng.”
Khưu Dịch hơn một tháng không dùng hai chân bước đi, từ phòng khám tới cửa bệnh viện mất cả buổi, một mực cúi đầu nhìn chân của mình.
“Sao vậy? Đầu nặng quá hả, nãy giờ chưa thấy nâng lên.” Biên Nam đứng ở ven đường hỏi.
“Không phải, cảm thấy không quen lắm,” Khưu Dịch cười cười đứng thẳng dậy, “Cho tôi mượn di động của cậu một chút, gọi điện thoại cho nhị bảo.”
“… Ờ,” Biên Nam liếc Khưu Dịch, nửa ngày sau mới lấy di động trong túi quần ra, “Chà, mày cao cỡ tao luôn à?”
Khưu Dịch không để ý đến cậu, bấm điện thoại hỏi Khưu Ngạn viết bút lông xong chưa, nói cho nhóc biết nửa tiếng nữa hai người bọn họ sẽ trở về.
“Ây,” Biên Nam xoay quanh Khưu Dịch một vòng, cuối cùng đứng mặt đối mặt với Khưu Dịch, nhìn chằm chằm Khưu Dịch thêm chốc lát, “Hình như đây là lần đầu tiên tao với mày đứng nói chuyện với nhau như vậy ha?”
“Thế à?” Khưu Dịch nhìn xung quanh một chút, băng qua con đường đối diện, “Bên kia có một trạm xe bus.”
“Uầy, đây cũng là lần đầu tiên đi bộ mà không cần phải dìu mày, không quen lắm mày ạ!” Biên Nam tặc lưỡi hai tiếng.
Nếu tính luôn lần đầu tiên Khưu Dịch dùng côn cảnh sát đập cậu, hai người bọn họ coi như đã quen biết một học kỳ, nhưng trong thời gian đó ngoại trừ sóng vai ngắn ngủi khi khiêu khích đánh nhau, hơn một tháng còn lại cả Biên lẫn Dịch đều chưa từng đứng thẳng.
“Cậu còn có sở thích này sao?” Khưu Dịch đưa cánh tay tới trước mặt Biên Nam, “Vậy cậu dìu tôi đi, chưa đã ghiền thì có thể cõng tôi, tôi không ngại đâu.”
“Có tin tao cho mày một chưởng bay về bệnh viện bó thạch cao cánh tay không.” Biên Nam vỗ lên cánh tay Khưu Dịch một cái, phát ra tiếng giòn vang.
Khưu Dịch không để ý đến cậu, đi tới trạm xe nhìn tuyến xe.
“Đón taxi đi, trời nóng như vậy mà chen vô xe bus làm gì,” Biên Nam lười biếng tựa vào biển quảng cáo, đột nhiên phát hiện chỗ cánh tay Khưu Dịch bị mình vỗ một cái lưu lại bốn dấu đỏ, cậu lại gần nhìn thử, “Má, tao có dùng sức đâu.”
“Bây giờ còn đau này.” Khưu Dịch xoa xoa dấu đỏ.
“Vớ vẩn,” Biên Nam lại lùi về, “Tại mày trắng quá thôi, tao đánh nhẹ hều, chọt một cái chắc cũng hiện dấu nốt, mày phải giống tao nè, mẹ tao tát tao một cái phất luôn cả ống tay áo mà chẳng để lại dấu ngón tay nào…”
“Mẹ cậu đánh cậu hả?” Khưu Dịch quay đầu lại.
“Từng đánh một lần.” Biên Nam cười ha ha.
“Mẹ nào?” Khưu Dịch hỏi.
“Còn mẹ nào nữa, mẹ ruột ấy, mẹ của Biên Hinh Ngữ tao gọi là dì,” Biên Nam cười cười, “Gọi người ta là mẹ không thấy ngột ngạt à.”
“Xe tới rồi.” Khưu Dịch kéo cậu.
“Có phải xe bus máy lạnh không…” Biên Nam bất đắc dĩ nhìn lướt qua xe bus, mắt lập tức trợn lớn, “Đón taxi đón taxi, kiểu này chen gì nổi!”
“Không đón,” Khưu Dịch kéo Biên Nam đi về phía cửa xe, “Tôi muốn đứng một chút, lâu rồi không được đứng.”
“Đậu… má,” Biên Nam bị một bác gái chen chúc đẩy sang một bên, sau đó còn bị đạp hai cú, “Bà thím lợi hại ghê!”
Biên Nam rất ít khi ngồi xe bus, toàn là đón taxi, nếu không chú Ngô sẽ đưa cậu, hơn nữa trạm này không phải trạm lớn, chẳng ai thèm xếp hàng, toàn xô đẩy chen lấn loạn xạ, cậu cảm thấy mình sắp không tìm được cửa xe ở chỗ nào rồi.
Biên Nam bị Khưu Dịch vất vả lôi lên xe, cậu kề sát sau lưng Khưu Dịch, cảm thấy mình nóng như thiêu đốt.
Khưu Dịch đột nhiên với tay ra sau sờ mông Biên Nam một cái, Biên Nam sửng sốt: “Đừng sờ bậy.”
“Nghĩ hay quá,” Khưu Dịch quay đầu nhìn Biên Nam, tay lại mò mẫm tới túi quần của cậu, móc di động của cậu ra cầm trên tay, thấp giọng nói, “Cất trong túi quần lát nữa mất luôn giờ.”
“Mày nói xem mày có bệnh không, cứ đòi trải nghiệm cuộc sống đi thẳng cho bằng được.” Biên Nam lau mồ hôi.
Bệnh viện cách nhà Khưu Dịch chừng mười trạm, sau khi qua ba trạm, hai người bọn họ bị đẩy từ trước cửa xe ra cửa sau, chỉ có người lên chứ chẳng có người xuống, Biên Nam cảm thấy bình thường mình huấn luyện cũng chưa cực như vậy.
“Nè,” Cậu chọt chọt hông Khưu Dịch, “Mày có thể quay lại không, mặt tao hướng về ót mày thật là mất tự nhiên.”
Khưu Dịch do dự một chút, vất vả xoay người lại: “Cậu với tôi mặt đối mặt không thấy mất tự nhiên à?”
Biên Nam ngả đầu ra sau, Khưu Dịch vừa xoay người lại, hai người bọn họ trông như mặt đối mặt định làm trò mờ ám gì vậy, Biên Nam sắp sửa đếm được Khưu Dịch có mấy cọng lông mi luôn rồi, cậu thở dài: “Anh ơi em xin anh hai chúng ta xuống xe đi.”
“Ừ.” Khưu Dịch nghiêng mặt sang chỗ khác lên tiếng.
Đến trạm xe dừng lại, hai người bọn họ chen lấn như đánh nhau ở cửa sau để xuống xe.
“Tao —— Má nó!” Biên Nam giũ giũ cổ áo một hồi, rồi lại kéo kéo quần, “Sao mà nhiều người vậy chứ! Chen chật cứng!”
“Cuối tuần mà, cậu…” Khưu Dịch nhìn Biên Nam mà buồn cười, “Mời cậu ăn đá bào nhé.”
“Để tao mời,” Biên Nam nhìn thấy một tiệm nhỏ bên cạnh, “Chúc mừng mày cuối cùng đã quay về cuộc sống hai chân.”
Hai người vào trong tiệm gọi hai dĩa đá bào, Biên Nam vùi đầu ăn mấy muỗng lớn rồi mới tựa vào ghế, ngửa đầu thở một hơi thật dài: “Ai, khỏe lại rồi.”
“Cậu đi xe bus bao giờ chưa?” Khưu Dịch ăn một muỗng đá bào.
“Hỏi thừa, đương nhiên đi rồi, chỉ là ít đi thôi, trời nóng như vậy tao không rảnh chen đâu,” Biên Nam lau mồ hôi trên trán, “Mày thì bình thường đều lái xe hả?”
“Ừ, thật ra tôi đã quên hôm nay là cuối tuần, bình thường không có đông như vậy…” Khưu Dịch cũng nóng đến độ mồ hôi nhễ nhại.
“Lát nữa đón taxi về đi,” Biên Nam lấy di động ra nhìn đồng hồ, “Nhị bảo chắc sốt ruột lắm rồi.”
“Ừ.” Khưu Dịch cúi đầu chậm rãi ăn đá bào.
“Ê, hỏi mày chuyện này,” Biên Nam nhìn di động, “Điện thoại di động của mày đâu?”
“Rớt bể rồi.” Khưu Dịch trả lời rất đơn giản.
“Sao mà rớt bể?” Biên Nam ngớ người.
“Hỏi Vạn Phi ấy.” Khưu Dịch cắn muỗng nhìn cậu một cái.
“Thật sự là lần đó rớt bể?” Biên Nam ngậm một ngụm đá lúng búng nói.
“Ừ, chứ không phải hôm đó cậu đòi nợ đập bể đâu.” Khưu Dịch cười cười.
“Biến đi.” Biên Nam đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, lâu như vậy Khưu Dịch chưa mua cái mới, có phải là do điều kiện kinh tế không cho phép không?
Cậu ăn sạch đá bào trong dĩa, do dự một lúc lâu mới lấy di động của mình ra đặt lên trước mặt Khưu Dịch: “Hay là…”
“Không cần.” Khưu Dịch cắt lời cậu.
“Di động cũ thôi, đâu phải mua cái mới cho mày,” Biên Nam lại đẩy di động qua, “Tao còn một cái di động nữa, bố tao không tìm được chỗ cho tao tiêu tiền, sinh nhật hằng năm đều tặng tao một cái di động, tao còn một cái chưa dùng đây.”
Thấy Khưu Dịch không trả lời, cậu tặc lưỡi một tiếng: “Mày đó, sao lằng nhằng thế hả.”
“Rồi rồi rồi, không lằng nhằng nữa,” Khưu Dịch phất tay một cái, “Lấy thẻ sim của cậu ra đi.”
Biên Nam lập tức cầm di động, lấy thẻ sim ra.
“Không xóa gì bên trong hết sao? Hình ảnh tin nhắn WeChat gì gì đó.” Khưu Dịch hỏi.
“Cũng chẳng có gì cả, mày thấy không vừa mắt thì xóa đi.” Trong di động của Biên Nam không có bí mật gì, ngoại trừ thỉnh thoảng chơi game, chụp một tấm xí hổ của Vạn Phi, thì không còn gì khác nữa.
“Được rồi.” Khưu Dịch cầm di động bỏ vào túi quần.
“Đúng rồi, cái kia…” Biên Nam suy nghĩ một chút, “Biên Hinh Ngữ… Lần trước tao về nhà, nó hỏi tao số điện thoại của mày, nó nói không liên lạc được với mày.”
“Ồ,” Khưu Dịch lên tiếng, “Vậy tôi khởi động máy xong chắc giật chết máy luôn quá.”
“Mày và Biên Hinh Ngữ…” Biên Nam nhịn không được hỏi một câu.
“Không có quan hệ gì hết.” Khưu Dịch trả lời ngay.
“Ai hỏi mày quan hệ gì, tao cũng không đánh mày vì nó đâu,” Biên Nam gõ bàn, “Tao muốn hỏi hai người quen nhau thế nào.”
“Tôi dạy thêm cho bạn của nhỏ.” Khưu Dịch nói.
“Còn gì nữa không?”
“Thế cậu nghĩ còn gì?”
“Không biết,” Biên Nam cười ha ha, đứng lên nhảy hai cái, “Đi thôi!”
Hai người đón chiếc xe, vừa tới đầu hẻm đã nhìn thấy Khưu Ngạn và một bạn nhỏ đang đứng nói chuyện dưới tàng cây.
Lúc hai người từ phía sau đi tới, Khưu Ngạn đang rất đắc ý khoe Bumblebee trong tay với bé trai kia: “Cánh tay có thể giơ lên vầy nè.”
“Hai đứa mình đổi cho nhau đi, màu con Bumblebee của tớ đẹp hơn của cậu nhiều.” Bé trai kia nói.
“Nhưng mà…” Khưu Ngạn cúi đầu nhìn Bumblebee trong tay mình, “Của tớ có thể động đậy.”
“Màu của cậu không đẹp.” Bé trai nói.
Khưu Ngạn giơ Bumblebee lên: “Nhưng mà…”
“Đổi không? Đổi một ngày thôi.” Bé trai lại nói.
“Không đổi!” Biên Nam bước qua, kéo Khưu Ngạn đến bên cạnh mình.
“Đại hổ tử! Anh hai!” Khưu Ngạn quay đầu thấy hai người bọn họ, mừng rỡ kêu to, “Mấy anh về rồi!”
“Nhóc mày là ai?” Biên Nam hất cằm với bé trai kia, bé trai này vừa nhìn đã biết là con nít quỷ, còn đòi đổi cho nhau nữa chứ.
“Cậu ấy là Phương Tiểu Quân,” Khưu Ngạn nói, “Bạn cùng bàn với em.”
“Thì ra nhóc mày là Phương Tiểu Quân!” Biên Nam vừa nghe liền nổi nóng, chỉ vào Phương Tiểu Quân, “Nhóc mày còn dám tới đổi Bumblebee hả? Có tin anh đổi tay chân của nhóc mày luôn không!”
“Đồ điên!” Phương Tiểu Quân bị Biên Nam dọa hết hồn, lùi hai bước rồi hét to ba chân bốn cẳng chạy biến, vừa chạy vừa quay đầu lại kêu, “Con Bumblebee của cậu xấu hoắc!”
“Anh mày nóng tính lắm đó!” Biên Nam buông Khưu Ngạn ra, xoay người định đuổi theo.
Khưu Dịch vội kéo Biên Nam lại: “Nè cậu làm gì thế?”
“Thằng nhóc này quá hư hỏng,” Biên Nam chỉ vào Phương Tiểu Quân, “Nó…”
Khưu Ngạn đột nhiên nhào đầu về phía trước ôm lấy Biên Nam, Biên Nam kịp phản ứng, nửa câu sau kẹt trong cổ họng.
Biên Nam cúi đầu nhìn Khưu Ngạn, vừa nãy suýt bị lừa mất Bumblebee, bây giờ lại có thể kịp phản ứng ngắt lời cậu, đầu óc của vật nhỏ này lúc thì linh lúc thì mất linh, thật không biết đỡ kiểu nào.
“Cơm nước xong dẫn em đi chơi,” Khưu Dịch đưa tay nhẹ nhàng nắn cằm Khưu Ngạn, “Về nhà dọn dẹp chút đi, anh và đại hổ tử đi mua đồ ăn.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn hưng phấn chạy vào trong hẻm, “Em muốn ăn khoai tây chiên!”
“Mua luôn cơm trưa đi,” Biên Nam đi tới quán bình dân bên cạnh, “Hay là mày nấu? Tao còn chưa ăn cơm mày nấu nữa…”
“Chờ chút,” Khưu Dịch ở sau lưng Biên Nam duỗi cánh tay ra, ôm cổ cậu kéo ngược ra sau, ghé vào tai cậu hỏi, “Phương Tiểu Quân có chuyện gì?”
“Gì cơ? Phương Tiểu Quân thì thế nào?” Biên Nam nắm cổ tay Khưu Dịch giật một cái nhưng giật không ra, đành phải quay đầu sang, nhìn chóp mũi của Khưu Dịch, “Mày không nóng hả?”
“Cậu nói xong mới nóng,” Khưu Dịch rút tay lại, “Không nói tôi xử cậu.”
“Vậy mau xử đi để tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh.” Biên Nam phì cười.
Khưu Dịch không hề nghĩ ngợi đưa tay nắm quần Biên Nam kéo xuống cái roẹt.
“Má!” Biên Nam sợ nhảy dựng, vội vàng níu lấy quần mình, “Mày điên hả!”
“Phương Tiểu Quân có chuyện gì?” Khưu Dịch lại hỏi, “Nếu cậu không nói lát tôi về hỏi thẳng nhị bảo cũng thế.”
“Đừng hỏi nó đừng hỏi nó,” Biên Nam chỉnh lại quần, “Tao nói cho mày nhưng mày đừng hỏi nó gì hết, nếu không nó sẽ nghĩ tao bán đứng nó.”
“Ừ.”
“Cái thằng nhóc quỷ Phương Tiểu Quân kia gạt hết tiền trong hộp tiết kiệm của nhị bảo,” Biên Nam vội nói, “Tao bù tiền cho nó rồi, đã nói mỗi năm trả tao 40 đồng, buông tay!”
Khưu Dịch buông lỏng cánh tay, lát sau mới nhìn Biên Nam nói: “Hèn gì trong hộp tiết kiệm lại có tiền chẵn, cậu đưa hả?”
“Mày nhìn lén hộp tiết kiệm của nó?” Biên Nam liếc cậu ta một cái, “Nhìn lén chi vậy mày.”
“Không phải nhìn lén, ngày nào nó cũng ôm hộp tiền mong lấp đầy, thỉnh thoảng tôi lén bỏ vào một chút,” Khưu Dịch nhíu nhíu mày, “Bị Phương Tiểu Quân gạt hết rồi à?”
“Ừ, ngồi chồm hổm ven đường khóc thảm thiết, tao quen nhị bảo như thế đấy,” Biên Nam đưa tay lau mồ hôi, “Tao vào siêu thị hưởng máy lạnh trước được không?”
Khưu Dịch đi vào siêu thị, thở dài: “Đã tám tuổi rồi mà đầu óc còn như vậy.”
“Tại nó ngây thơ quá thôi,” Biên Nam xách giỏ đi dạo giữa kệ hàng, “Nếu không tao tâm sự với nó, bảo nó sau này lanh lẹ một chút.”
“Không cần đâu.” Khưu Dịch nói.
“Sao vậy? Nhỡ lần tới lại bị gạt thì sao?” Biên Nam không hiểu.
“Nó thiếu tâm nhãn thôi, không phải thiếu chỉ số thông minh, chả lẽ cứ bị lừa mãi sao, bị lừa một lần là hiểu rồi,” Khưu Dịch cầm bịch khoai tây chiên bỏ vào trong giỏ, thấp giọng nói, “Còn ngây thơ được mấy năm nữa đâu.” (tâm nhãn = bụng dạ, mưu trí)
Biên Nam không đáp lại.
Hai người mua chút đồ ăn vặt ở siêu thị, Biên Nam vốn định mua thêm chút đồ ăn, ăn bữa tiệc lớn do Khưu Dịch làm, ai ngờ Khưu Dịch ngẫm nghĩ một hồi, cầm một quả trứng gà huơ huơ trước mặt cậu: “Cơm chiên trứng đi, vừa lúc hôm qua nấu cơm còn dư.”
“Thật mẹ nó không có lương tâm!” Về tới sân, Biên Nam vẫn còn rất khó chịu, “Hơn một tháng qua tao y như con lừa, sắp luyện được một bàn Mãn Hán Toàn Tịch luôn rồi, vậy mà mày chỉ chiên có dĩa cơm!”
*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
“Buổi trưa ăn cơm chiên?” Khưu Ngạn đang nhón chân lấy quần áo ở trong sân, nghe Biên Nam nói thế, hai mắt nhóc lập tức sáng lên.
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
“A —— Cơm chiên trứng!” Khưu Ngạn kêu to, quần áo trên tay rớt xuống đất cũng không chú ý, “Cơm chiên trứng!”
“… Một món cơm chiên trứng mà khiến em vui như vậy sao? Trước đó anh làm thịt sườn nè thịt bò nè cũng không thấy em vui như thế!” Biên Nam bước qua nhặt quần áo lên, đi tới cạnh ao rửa lại rồi đưa cho Khưu Ngạn.
“Anh hai em làm cơm chiên trứng ăn ngon lắm,” Khưu Ngạn mắt long lanh giới thiệu cho Biên Nam, “Lúc mang theo đi chơi xuân, thầy cô em còn tới giành luôn đó!”
“Trường em có chơi xuân nữa cơ?” Biên Nam ôm Khưu Ngạn nựng mặt nhóc, “Không phải trường học bây giờ không còn chơi xuân chơi thu nữa sao?”
“Còn,” Khưu Dịch cầm trứng gà vào phòng bếp, “Các bạn nhỏ mang thức ăn theo, ngồi trong sân trường ăn, ăn xong thì là chơi xuân.”
“Bọn em còn chơi trò chơi nữa!” Khưu Ngạn nói.
“Vậy mà là chơi xuân khỉ gì,” Biên Nam buồn cười, “Lát nữa cơm nước xong anh dẫn em đi chơi hè!”
Biên Nam vào nhà chào hỏi bố Khưu, bố Khưu đang ngồi trên xe lăn xem TV, phim kỹ xảo dỏm mà ông xem rất chăm chú, Biên Nam xem chung một lát rồi chịu hết nổi, đi vào phòng bếp.
“Muốn giúp không?” Cậu thấy Khưu Dịch đã múc cơm thừa ra, đang đánh trứng, “Cái chiêu xoay vòng xoắn ốc của mày không tệ nha… Chả thấy gì luôn.”
“Cậu làm ơn ra ngoài chơi với nhị bảo đi,” Khưu Dịch không dừng tay, “Đừng phiền tôi.”
“Má,” Biên Nam chỉ vào mặt Khưu Dịch, xoay người ra khỏi phòng bếp, “Tao làm phiền mày hả, vậy phải làm mày phiền chết luôn.”
Thao tác của Khưu Dịch trong bếp rõ ràng thành thạo hơn Biên Nam nhiều, Biên Nam và Khưu Ngạn chơi một hồi đã ngửi được mùi thơm bay ra.
Mùi thơm này không phải là mùi của một món cơm chiên trứng đơn giản, Biên Nam cũng muốn vào phòng bếp xem thử, nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại chơi xe điều khiển từ xa với Khưu Ngạn.
Chừng mười phút sau, Khưu Dịch mang ra hai dĩa cơm chiên trứng từ phòng bếp, Khưu Ngạn vừa thấy liền nhảy bật dậy, chạy tới bưng một dĩa vào phòng: “Xong rồi xong rồi!”
Biên Nam đứng dậy tới phòng bếp phụ bưng dĩa, lúc thấy cơm trong dĩa thì sửng sốt, hạt cơm màu vàng, điểm xuyết tôm bóc vỏ và xúc xích nướng màu đỏ, thêm chút hành lá màu xanh, trông ngon mắt vô cùng.
Biên Nam nuốt nước miếng, múc một muỗng lớn bỏ vào miệng, nhai hai cái rồi giơ ngón cái với Khưu Dịch: “Mày giỏi!”
Mặc dù trước đó đã biết Khưu Dịch có thể nấu cơm, còn nấu không tệ là đằng khác, nhưng Biên Nam cứ tưởng tài nghệ của Khưu Dịch chỉ hơn mình một hai cấp, bây giờ ăn thử mới biết, một món cơm chiên trứng của người ta đã có thể xử đẹp thực đơn cho người ngốc của mình hơn một tháng qua.
“Chiên thêm chút nữa được không?” Biên Nam lùa cơm trong dĩa, “Tao mang một ít về ký túc xá cho Vạn Phi nếm thử, cái này không thua gì tay nghề của mẹ Vạn Phi.”
“Hết cơm rồi.” Khưu Dịch nói.
“Nấu đi!” Biên Nam ăn sạch mấy hạt cơm cuối cùng trong dĩa.
“Phải là cơm nguội mới được, chiên cơm nóng sẽ dính cục.”
“Thôi không cần biết cơm gì, mày chiên thêm lần nữa, nhớ chiên nhiều một chút, được không?”
“Được.”
Sau khi ăn xong, Khưu Ngạn chạy ra chạy vào dọn mấy cái dĩa trên bàn, ngồi xổm cạnh ao vừa rửa vừa hỏi: “Anh hai, chúng ta đi đâu chơi vậy?”
“Em muốn đi chỗ nào?” Khưu Dịch cúi đầu nhìn giày trên chân mình, kéo kéo đôi vớ màu đỏ, cũng hơi muốn vào phòng đổi đôi khác.
“Em muốn đi bơi!” Khưu Ngạn trả lời.
“Vậy đi bơi.” Khưu Dịch gật đầu.
“Đi đâu?” Biên Nam ngẩn ra.
“Bơi.” Khưu Dịch nói.
“Bơi?” Biên Nam dụi dụi mũi, “Có thể… Chơi cái khác không?”
“Sao?” Khưu Dịch nhìn cậu, một lát sau, khóe miệng chậm rãi nhếch lên vẽ ra một nụ cười, “Đường đường là học sinh trường Thể thao mà không biết bơi à?”
|
Chương 26
Khưu Ngạn mê nước, lần trước trời đổ mưa, nhìn nhóc hưng phấn hết nhảy rồi la là biết, bây giờ vừa nghe Khưu Dịch đồng ý đi bơi, nhóc lập tức phấn khởi đến mức suýt xoay người đụng trúng bàn.
Biên Nam không muốn làm nhóc mất hứng, lúc Khưu Ngạn chạy về phòng tìm quần bơi của mình, cậu mới quay đầu nhìn Khưu Dịch, nín nửa ngày nói một câu: “Ai mẹ nó quy định học trường Thể thao phải biết bơi.”
“Vậy cậu có đi chung với nó không?” Khưu Dịch nhìn lướt qua trong phòng, cười hỏi.
“Đi chứ, cùng lắm thì tao không xuống nước,” Biên Nam liếc mắt nhìn Khưu Dịch, “Mày bớt cười được không, mày cười nhìn đểu quá!”
“Ồ.” Khưu Dịch thu lại nụ cười, qua hai giây sau lại cười tiếp.
“Không biết bơi có gì đáng cười, mày cũng có biết đánh tennis đâu, tao dẫn nhị bảo đi đánh tennis mày có đi chung không!” Biên Nam đá lên bàn một cái.
“Cậu không xuống nước? Ở trên bờ ngồi nhìn?” Khưu Dịch lau mặt.
“… Xuống nước cũng không sao cả, tao chỉ không biết bơi thôi chứ không phải sợ nước, tao đứng trong nước chơi không được à,” Biên Nam suy nghĩ một chút, “Nhưng mà đi đâu bơi đây, bây giờ hồ bơi nào chả đông như kiến? Năm ngoái tao từng đi với người ta một lần, có mấy bác gái còn đem cả sữa tắm vào, chẳng biết có dùng không nữa…”
“Không đi hồ bơi,” Khưu Dịch đứng dậy, “Đi sông.”
“Sông?” Biên Nam sửng sốt, “Đừng nói là cái hào trong thành phố nha, nhảy xuống cái hào đó rồi leo lên là biến thành tác phẩm tượng đất mới nhất luôn.”
“Có điên mới bơi trong hào,” Khưu Dịch đi vào phòng, “Ra khỏi thành phố.”
“Ra khỏi thành phố? Ra thế nào? Đón xe?” Biên Nam đi theo sau, “Xa lắm không?”
“Đạp xe,” Khưu Dịch quay đầu lại, dừng một chút, “Quên mất cậu không có xe…”
“Đón xe đi, cùng lắm thì coi như tính phí hai chiều.” Vừa nghĩ phải ra khỏi thành phố, Biên Nam đã cảm thấy vụ này rất lớn, ví dụ như gia đình cậu vậy, quá hai cây số nếu không có xe sẽ không ai nhúc nhích.
“Thế sau đó chúng ta chạy bộ về à?” Khưu Dịch kéo cửa tủ quần áo, “Chỉ số thông minh đâu.”
“Vậy tao đi kiểu gì!” Biên Nam thấy Khưu Dịch móc ra một cái quần bơi màu đen, “Tao tưởng quần bơi của mày cũng là màu xanh lục huỳnh quang chứ.”
“Qua nhà hàng xóm mượn chiếc xe là được,” Khưu Dịch nhìn cậu, đưa tay lấy thêm một chiếc quần bơi trong ngăn tủ, đặt lên tay Biên Nam, “Của cậu nè.”
Biên Nam cúi đầu nhìn thử, màu xanh lục huỳnh quang sáng rỡ đập vào mắt, cậu vội ném cái quần bơi vào tủ y như bị phỏng tay: “Thì ra mày có quần màu này thật!”
“Mua một tặng một,” Khưu Dịch lại lấy quần bơi ra, “Quần tặng chỉ có màu này thôi, tôi đâu có chọn được, thế cậu có mặc không? Quần lót hay quần bơi, tự cậu chọn đi.”
“Còn cái nào nữa không?” Biên Nam rất không cam lòng, đẩy Khưu Dịch ra, cẩn thận lục lọi tủ quần áo, ngay cả quần bơi của bạn nhỏ Khưu Ngạn cũng là màu xanh biển, mắc gì cậu phải mặc cái quần xanh lè sặc sỡ kia.
“Không có thật mà, một năm chỉ đi bơi vài lần, ai rảnh đi sưu tầm quần bơi.” Khưu Dịch cầm túi, bỏ quần áo cho Khưu Ngạn thay vào trong đó.
“Cái này nhỏ, nhất định là nhỏ.” Biên Nam cầm quần bơi so thử.
“Không nhỏ, vừa đấy.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam kéo kéo quần: “Mày vừa chắc gì tao đã vừa, mày…”
“Đâu phải tôi chưa từng thấy.” Khưu Dịch khoanh tay tựa vào tường nhìn cậu.
“Thấy cái gì?” Biên Nam không hiểu.
“Mông… của cậu,” Khưu Dịch chỉ chỉ Biên Nam, lại hắng giọng một cái, “Vừa.”
“Má,” Biên Nam cúi đầu nhìn một chút, “Mày có ấn tượng sâu sắc với mông tao quá nhỉ?”
“Là ấn tượng sâu sắc với tư thế phơi mông của cậu lúc đó.” Khưu Dịch nói.
“Tao không mặc cái quần xanh lè này!” Biên Nam chuyển chủ đề về quần bơi.
“Vậy cậu mặc cái này đi,” Khưu Dịch ném cái quần đen cho Biên Nam, “Nhị bảo cũng chưa lằng nhằng như cậu.”
“Nói thừa,” Biên Nam chỉ chỉ Khưu Ngạn, “Nó không lằng nhằng là vì quần của nó không phải màu xanh lá!”
“Vậy anh mặc của em không?” Khưu Ngạn lập tức cúi đầu chuẩn bị cởi quần bơi đã mặc vào.
“Ây ây ây cục cưng,” Biên Nam vội đi qua ôm lấy nhóc, “Anh không mặc của em, anh có mặc cũng không vừa…”
Bởi vì không phải đi hồ bơi, cho nên ba người đều thay sẵn quần bơi ở nhà.
Biên Nam giật giật quần bơi màu đen, vừa vặn vô cùng, thật ra quần xanh lá trên mông Khưu Dịch trông cũng ổn, không biết có phải do Khưu Dịch da trắng hay không, nhập chung nhìn cũng được.
Vóc dáng của tên này không tệ, rắn chắc cân đối, nếu để đám con gái nhìn thấy, nói không chừng sẽ hét bể xóm.
Biên Nam tưởng tượng màu xanh lá này mặc lên người mình… Vóc người cậu thì không thành vấn đề, nhưng hai màu này nhập chung hơi bị… chậc.
“Xuất phát!” Khưu Ngạn kích động đeo túi nhỏ của mình chạy ra cửa.
Khưu Dịch cầm thuốc vào phòng cho bố uống, rồi sang nhà hàng xóm mượn chiếc xe đạp cho Biên Nam.
“Biết đạp không?” Khưu Dịch nhìn cậu, “Không biết đạp tôi chở cậu, mượn chiếc xe đạp nữ cho nhị bảo tự đạp là được.”
“Biết.” Biên Nam nhảy lên xe đạp ra ngoài.
Bọn họ muốn đến con sông ở ngoại ô, là một con sông nhỏ không lớn lắm, nước sông trước khi hòa với bùn sình của con hào thì rất trong, nhưng mà nhiều chỗ cạn queo, chỉ đạp nước được chứ không bơi được.
Khưu Dịch chuẩn bị đưa bọn họ đến đoạn nước cao tới eo, sâu thêm nữa cũng có, dòng nước không chảy xiết, rất thích hợp để bơi lội.
Biên Nam đeo một túi đồ ăn vặt và nước uống, đạp xe chạy song song với Khưu Dịch, lần cuối cùng cậu đạp xe là hồi tiểu học, bây giờ đạp xe một đường tung bay theo gió khoan khoái vô cùng.
Sau khi rời khỏi thành phố, xe và người trên đường ngày càng ít, hai bên đường bắt đầu xuất hiện đồng ruộng, gió cũng mát hơn hẳn, rất có cảm giác thư thả và thoải mái khi dạo chơi vùng ngoại ô.
“Dưới cây cầu đằng trước, một đám vịt bơi qua,” Khưu Ngạn ôm eo Khưu Dịch ngồi ở sau xe, vừa huơ chân vừa gân cổ hát to, “Mau tới mau tới đếm, hai bốn sáu bảy tám, cạp cạp cạp cạp…”
Khưu Dịch thở dài.
“Đừng thở dài,” Biên Nam nhích lại gần vỗ vai Khưu Ngạn, “Cạp cạp cạp cạp chưa đúng nhịp!”
“Cạp cạp cạp cạp ——” Khưu Ngạn lập tức hát lại lần nữa, “Cạp cạp cạp cạp, thật là thật là nhiều, đếm không hết rốt cuộc có bao nhiêu con vịt, đếm không hết rốt cuộc có bao nhiêu con vịt…”
“Đổi bài khác được không?” Khưu Dịch với tay ra sau sờ mặt Khưu Ngạn, “Anh hai sắp điên rồi.”
“Đến đến em là một cọng rau chân vịt, rau rau rau rau rau…” Khưu Ngạn thế mà rất nghe lời, lập tức đổi bài khác hát tiếp, “Đến đến em là một cọng rau chân vịt, rau rau rau rau rau… Đến đến em là một cọng rau chân vịt…”
“Nè! Rau cái gì mà rau,” Lúc này Biên Nam cũng nhịn hết nổi, “Đổi đổi đổi, đổi bài khác.”
“Ồ,” Khưu Ngạn dừng lại suy nghĩ một chút, “Đến đến em là một trái thơm, thơm thơm thơm thơm thơm…”
“Cục cưng,” Biên Nam nhanh chóng lấy ra một gói khô bò trong túi quần, dùng răng cắn mở rồi nhét vào tay Khưu Ngạn, “Bảo em đổi bài khác sao còn hát bài này.”
“Đổi thành trái thơm rồi đó.” Khưu Ngạn nói, rốt cuộc không hát nữa, cúi đầu ăn khô bò.
“Tôi cũng muốn.” Khưu Dịch quay đầu nói với Biên Nam.
“Muốn cái gì? Khô bò à?” Biên Nam lại lục túi quần, móc ra một gói hạt dưa, “Không có, cái này được không?”
“Thế tôi cắn kiểu nào?” Khưu Dịch nhìn cậu.
Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, lại lục túi quần, không còn gì nữa, những món ăn vặt khác đều cất trong túi xách, cậu lại thò tay ra sau lục túi xách, lục đến đổ mồ hôi hột mới móc được một gói tàu hũ ky.
Khưu Dịch có vẻ không hứng thú với tàu hũ ky, Biên Nam vừa thấy vẻ mặt của cậu ta liền nổi giận, giơ tàu hũ ky tới trước mặt Khưu Dịch, hét lên: “Chỉ có cái này, không ăn thì thôi!”
Khưu Dịch nhận gói tàu hũ ky: “Hét cái gì không biết.”
“Bây giờ mày không phải là bệnh nhân nữa, còn dám chọc tao coi chừng tao xử mày.” Biên Nam dùng sức đạp hai cái chạy lên phía trước.
Lúc xuất phát, Khưu Dịch nói đạp xe đến bờ sông không xa lắm, Biên Nam cảm thấy mình quả là ngây thơ, thế mà lại tin lời cậu ta.
Tuy rằng dọc đường nhìn ngắm phong cảnh hóng gió trò chuyện cũng không cảm thấy quá mệt, nhưng hai người đạp xe tận hai tiếng mới tới nơi, giữa đường Biên Nam sợ chân của Khưu Dịch còn chưa khỏe hẳn, cho nên đưa Khưu Ngạn sang ghế sau của mình ngồi, lúc xuống xe Biên Nam có cảm giác như vừa chạy xong 5 km, cả người đầy mồ hôi.
“Mày không có gì làm thì lại chở nhị bảo tới đây bơi à?” Biên Nam cởi áo thun của mình ném lên tay lái, “Mày cũng thừa sức quá ha…”
“Hầy, nó thích chỗ này biết sao được,” Khưu Dịch cũng cởi áo ra, “Mệt chết tôi.”
“Em không mệt nha em đi xuống đây.” Khưu Ngạn nhanh nhảu cởi hết quần áo của mình ném đầy đất, chạy theo đường nhỏ về hướng bờ sông.
“Nhị bảo!” Biên Nam kêu một tiếng, có hơi sốt ruột, giữa đoạn đường từ đây xuống bờ sông còn có một cánh rừng nhỏ, cũng không thấy rõ tình hình, “Mày để nó tự xuống sông?”
“Nó không xuống đâu, không có tôi ở đó nó chỉ ngâm chân thôi,” Khưu Dịch cười cười, đẩy xe vào trong rừng, đi tới bên bờ sông, “Quần áo để ở đây đi.”
Khưu Ngạn đã nhảy xuống sông, nhưng mà không bơi ra chỗ sâu, chỉ ở gần bên bờ chỗ nước tới đầu gối thôi.
“Đại hổ tử!” Nhóc quay đầu ngoắc ngoắc Biên Nam, “Anh mau xuống đi!”
“Tới đây!” Biên Nam cắn răng một cái, cởi quần ra, bơi trong sông thôi mà, không biết bơi thì đi bộ vậy!
“Đưa ví tiền và đồ vật quan trọng của cậu cho tôi.” Khưu Dịch lấy ra một cái túi bịt kín.
“Chi vậy, đem theo xuống nước à,” Biên Nam nhìn xung quanh, thậm chí không có một cọng lông người, “Ở đây có ai đâu.”
“Đề phòng một chút.” Khưu Dịch bỏ ví tiền của mình vào trong túi.
“Ờ.” Biên Nam cũng móc ví mình ra ném vào, nhìn Khưu Dịch đi sang bên kia ngồi xổm xuống, dịch chuyển tảng đá dưới mặt đất, thả túi xuống dưới, rồi lại dùng tảng đá đè lên.
“Đại hổ tử ——” Khưu Ngạn lại kêu to tiếng nữa.
“Nhị bảo ——” Biên Nam cũng kêu to một tiếng, đá giày để chân trần chạy xuống.
Chạy chưa được hai bước đã muốn nhe răng, dưới đất toàn là đá cuội lớn nhỏ, cấn đến độ làm cậu đứng không vững, vất vả lắm mới chạy xuống nước được.
Thấy Biên Nam tới, Khưu Ngạn khom lưng túm vài nhúm rong, cười toe toét ném lên người cậu, sau đó nhào đầu về phía trước đạp nước mấy cái, không đợi Biên Nam gỡ rong trên người xuống, nhóc đã bơi tới giữa sông.
“Đại hổ tử qua đây đi!” Nhóc hưng phấn gọi.
“Chỗ đó sâu không?” Biên Nam chậm rãi đi tới bên người Khưu Ngạn, nước nhanh chóng dâng tới bắp đùi cậu.
“Không biết,” Giọng nói của Khưu Ngạn bởi vì hưng phấn mà lanh lảnh giòn vang, “Em không chạm tới đáy!”
“Vậy em đứng kiểu nào!” Biên Nam giật mình, Khưu Ngạn chưa có bơi, đầu và vai đều ở trên mặt nước.
“Em bơi đứng đó!” Khưu Ngạn vui vẻ giơ cánh tay lên, “Em biết bơi đứng! Anh hai dạy em bơi!”
Một bé trai tám tuổi đã có thể bơi đứng trong sông, Biên Nam thở dài, tiếp tục đi về phía trước, nếu muốn tìm chỗ bằng phẳng dưới chân là chuyện không thể nào, mỗi một bước đều giẫm trúng đá tảng, cái lớn cái nhỏ, đi hai bước lại trượt một phát…
Nước nhanh chóng dâng đến ngực Biên Nam, cậu cảm giác được sau lưng có sóng đẩy tới, vừa quay đầu thì thấy Khưu Dịch đã bơi tới sau mình.
“Sợ nước à?” Khưu Dịch dừng lại đứng tại chỗ.
“Không sợ,” Biên Nam dụi mũi, “Chỉ là không biết bơi.”
“Vậy nín thở đi.” Khưu Dịch nói.
“Cái gì?”
“Nín thở.”
Biên Nam không hiểu tại sao, nhưng vẫn vô thức phối hợp với lời của Khưu Dịch.
Chẳng đợi cậu hiểu tại sao phải nín thở, Khưu Dịch đột nhiên nhảy lên, cánh tay nhấn lên vai cậu một cái, cả người đè lên lưng cậu.
Một đống bọt nước trắng xóa tóe lên trước mắt Biên Nam, cậu còn chưa kịp giãy dụa đã loạng choạng bị ấn xuống nước.
Bây giờ muốn đứng lên cũng không còn cách nào, cậu chỉ nghe được tiếng nước ùng ục ùng ục bên tai, đột nhiên cảm thấy kỳ diệu khó tả.
Khưu Dịch cũng không đè cậu mãi, sau chừng hai giây liền trượt xuống khỏi lưng cậu, Biên Nam quay đầu sang, trông thấy Khưu Dịch đang mỉm cười giữa những gợn nước.
Chiều về, ánh nắng chói chang xuyên qua làn nước rọi xuống đá tảng dưới đáy sông.
Ánh mặt trời lập lòe biến ảo giữa những gợn nước, xuyên qua làn sóng lăn tăn, Biên Nam phát hiện cặp mắt màu nâu nhạt của Khưu Dịch trông đẹp hơn bình thường nhiều lắm, nước mơn trớn gương mặt đường nét rõ ràng của Khưu Dịch, khiến Biên Nam bỗng nhiên thẫn thờ.
Mẹ nó nếu là con gái thì tốt rồi…
Nín thở không phải việc gì khó với Biên Nam, cậu cũng không sợ nước, chỉ là nín chừng vài giây lại thấy mình sắp nổi lên.
Khưu Dịch đè vai Biên Nam, Biên Nam phun ra một chuỗi bọt khí, cậu cảm giác mông mình đã nổi lên mặt nước, bị ánh mặt trời chiếu ấm luôn.
Nếu để Vạn Phi nhìn thấy tư thế này, đừng nói cười hai ngày, cười hết kỳ nghỉ hè chứ chẳng đùa.
Lúc Biên Nam đang định điều chỉnh cái tư thế vểnh mông, dòng nước bên cạnh cậu đột nhiên lung lay, một nhúm tóc xoăn xuất hiện trước mắt cậu.
Khưu Ngạn nhanh nhẹn lặn xuống giữa Biên Nam và Khưu Dịch, sau khi cười cười với Biên Nam, nhóc bất chợt lặn xuống đáy sông.
Biên Nam đưa tay nhéo nhéo đùi nhóc, nhóc này muốn khoe khoang đây mà!
Có điều quần bơi hơi lớn, lúc Khưu Ngạn lặn xuống, quần bị tụt chừng một gang tay, để lộ cái mông tròn trịa của nhóc.
Biên Nam vừa nhìn liền bật cười, nhưng chưa kịp cười xong đã sặc nước.
Bảo cậu nín thở một chút thì không thành vấn đề, nhưng cảm giác sặc nước lại không giống, nó đau ngay tức thì, giống như có thể ngộp chết liền tại chỗ vậy.
Khưu Dịch vội bơi tới nâng cằm Biên Nam, đẩy cậu lên khỏi mặt nước.
“Khụ ——” Biên Nam hít mạnh một hơi, sau đó ho khan cả buổi, “Khụ!”
“Tự dưng cười làm gì…” Khưu Dịch lau nước trên mặt.
“Nhịn không được, cái mông của nhị bảo buồn cười quá,” Biên Nam ho hai tiếng rồi lại cười, “Quần của nó bị rộng hả.”
“Có dây mà nó không chịu thắt.” Khưu Dịch cười cười, lặn xuống nước kéo Khưu Ngạn lên.
Biên Nam thắt chặt dây trên quần nhóc: “Cục cưng à mông em trắng ghê, nhìn muốn cắn một cái.”
“Mông anh hai em cũng trắng lắm.” Tóc xoăn trên đầu Khưu Ngạn bết lại, nhóc ngọ nguậy muốn chui xuống nước.
“… Vậy sao,” Biên Nam liếc mắt nhìn Khưu Dịch, trên người Khưu Dịch còn dính bọt nước, ánh mặt trời tôn lên màu da trắng nõn của cậu ta, lóe ra ánh sáng chói mắt, “Anh cũng thấy thế, chói mù mắt luôn rồi.”
Khưu Ngạn nhanh nhảu bơi ra ngoài lần nữa, chân đạp trên mặt nước hai cái rồi lặn xuống đáy sông.
“Muốn tôi dạy cậu không?” Khưu Dịch hỏi.
“Dạy gì? Bơi à?” Biên Nam nhìn cậu ta.
“Ừ, mắc công cậu đứng đây không có gì làm.” Khưu Dịch cười cười.
“Dạy như nào?” Biên Nam nghĩ học một chút cũng được, dù sao cũng đang rảnh.
Khưu Dịch lùi lại hai bước, thò tay xuống nước dựng hai ngón tay: “Qua đây.”
“Qua cái gì,” Biên Nam sửng sốt, “Qua làm sao.”
“Nằm sấp bơi qua chứ sao.” Khưu Dịch giật giật ngón tay.
“Gì cơ? Nằm sấp trên ngón tay mày?” Biên Nam chỉ vào tay ngón tay Khưu Dịch, “Mày luyện Nhị Chỉ Thiền hả, vậy mà nằm sấp được sao!”
*Nhị Chỉ Thiền: một món võ của Thiếu Lâm, dùng hai ngón tay trồng cây chuối.
“Nhị bảo học như thế đấy,” Khưu Dịch ngẫm nghĩ, chìa ra ba ngón tay, “Nâng người một chút là được, cậu đánh tennis nhiều năm như vậy, chắc phải biết giữ thăng bằng chứ.”
“Nhị bảo có thể nằm sấp trên ngón tay mày là vì nó mới tám tuổi, quá lắm chỉ có 30 kg,” Biên Nam không thể chấp nhận việc Khưu Dịch định dùng ngón tay dạy mình bơi, “30 kg chỉ đủ làm số dư của tao…”
Khưu Dịch thở dài, đổi ngón tay thành bàn tay: “Vậy được chưa? Bây giờ hai cái 30 kg tôi cũng nâng được.”
“Ừ,” Biên Nam vỗ vỗ tay Khưu Dịch, “Nâng cái gì?”
“Cằm.” Khưu Dịch nói.
“Hiểu rồi.” Biên Nam sờ cằm, hít sâu một hơi, nhảy một cái vào trong nước, bơi về phía trước.
Khưu Dịch đưa tay phải ra nâng cằm cậu lên: “Giữ thăng bằng, giang cánh tay ra.”
“Giữ kiểu gì…” Biên Nam giang cánh tay theo lời Khưu Dịch, “Chân tao còn chạm tới đáy nè.”
Khưu Dịch đưa tay trái xuống để dưới bụng Biên Nam, đẩy thân thể của cậu lên trên: “Cảm nhận một chút.”
“Cảm nhận cái quỷ gì?” Biên Nam cảm giác mình giang cánh tay y chang thằng ngốc, “Tao chỉ cảm nhận được tay mày chọt vô bụng tao ngứa muốn chết.”
“Thôi kệ, cậu bơi đi,” Khưu Dịch đi hai bước, dẫn Biên Nam xuôi theo dòng nước, bàn tay nâng cằm cậu vẫn đổi thành ngón tay, “Quạt tay đi, trước tiên khoan nhúc nhích chân, quạt tay trước đi.”
“Ừ.” Biên Nam hít vào một hơi, cánh tay quạt mạnh trong nước.
Khưu Dịch không di chuyển theo Biên Nam, buông lỏng bàn tay nâng bụng cậu, ngón tay nâng cằm cậu tiếp tục nâng, đề phòng cậu chìm xuống.
Lực tay của Biên Nam mạnh hơn người bình thường nhiều, nương theo sức nổi của nước cộng thêm lực xuôi dòng, cậu thoải mái trôi về phía trước.
Ngón tay của Khưu Dịch lướt một đường từ cằm và cổ Biên Nam xuống phía dưới.
Loại đụng chạm khẽ khàng trong nước khiến Biên Nam đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.
Sau khi ngón tay lướt qua bụng dưới, Khưu Dịch đột nhiên rút tay về.
Hai ngón tay có thể chống đỡ thân thể được bao nhiêu, Biên Nam không biết, nhưng Khưu Dịch vừa rút tay về, cậu cảm thấy thân thể đột ngột chìm xuống.
“Này, mày đừng…” Biên Nam còn chưa dứt lời đã chìm xuống nước, phun hai ngụm bọt khí.
|
Chương 27
Ngạt thở khi bị ấn xuống nước với khi đang nghịch nước đột ngột phát hiện mình bị chìm, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Đặc biệt là khi lời chưa nói xong đã trực tiếp biến thành bong bóng.
Biên Nam vừa thổi bọt khí vừa sặc nước, sặc đến mức từ trán đến ót khó chịu như bị xốc ngược, nuốt phải mười muỗng mù tạc.
Cậu vội vàng muốn đạp đáy sông để đứng dậy, nước nơi này hẳn là chỉ tới ngực, nhưng cả hai chân đều trượt.
Má!
Một tuyển thủ tennis tài năng lại sắp chết đuối ở nơi nước chỉ tới ngực!
Còn tên huấn luyện viên ngốc nghếch kia lại không biết qua cứu!
Khốn kiếp!
Khưu Dịch nhìn Biên Nam xẹt qua trước mặt mình, tư thế dưới nước của Biên Nam rất đúng chuẩn, thân thể thẳng băng, cộng thêm màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời và dáng người rắn chắc cân đối, trông như cao thủ bơi lội vậy.
Ai ngờ chưa được hai mét đã chìm nghỉm.
Khưu Dịch đợi mấy giây, phát hiện Biên Nam không có ý định trồi lên, lúc này mới vội vàng bơi tới, túm cánh tay cậu, nâng cằm cậu lên.
“Mẹ —— nó!” Biên Nam hét một tiếng, bắt lấy cánh tay Khưu Dịch, vừa lau mặt vừa ho khù khụ, hồi lâu sau mới quay đầu lườm Khưu Dịch, “Mày dạy người ta thế hả! Tao suýt chết đuối rồi nè!”
Hai mắt Biên Nam đỏ bừng, Khưu Dịch hơi áy náy, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu: “Tôi chỉ chậm có hai giây thôi, tôi tưởng cậu có thể đứng lên chứ.”
Vỗ xong không ai lên tiếng, lát sau Biên Nam mới bật cười, thuận tay đẩy đầu Khưu Dịch: “Có phải mày dỗ nhị bảo quen rồi không?”
“Anh hai ——” Khưu Ngạn từ giữa sông trồi lên, giơ một viên đá lớn trong tay, “Em tìm được một viên bảo thạch nè!”
“Giỏi lắm!” Khưu Dịch lên tiếng, “Ném đi rồi mò thêm viên nữa.”
“Anh không xem thử hả!” Khưu Ngạn đạp nước hai tay giơ viên đá bơi tới, “Bảo thạch thật đó, không giống mấy cái trước đâu!”
“Để anh xem nào.” Thấy Khưu Dịch không mấy hứng thú với viên “bảo thạch” này, Biên Nam chìa tay nhận viên đá trong tay Khưu Ngạn.
Chỉ là một viên đá bình thường, mặt trên có một ít đường vân trắng, ném lên bờ sông là có thể dung nhập giữa muôn nghìn viên khác.
Khưu Ngạn đứng không tới đáy, nhóc ôm cánh tay Biên Nam bám trên người cậu, mong chờ hỏi: “Bảo thạch đúng không anh!”
“Bảo thạch đúng rồi!” Biên Nam gật đầu khẳng định, đưa viên đá đến trước mặt Khưu Dịch: “Xem này, bảo thạch hoa văn.”
Khưu Dịch mấp máy môi không biết nên nói gì, Biên Nam nhét viên đá vào túi sau quần bơi của mình, ôm lấy Khưu Ngạn, “Mò nữa xem còn viên bảo thạch nào khác không.”
“Vâng ạ!” Được khích lệ, Khưu Ngạn hưng phấn chuẩn bị tiếp tục bơi ra ngoài.
“Cậu bơi nữa không?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.
“Bơi chứ,” Biên Nam hất đầu, lau nước trên mặt, “Tao nói này huấn luyện viên Khưu, mày quá thiếu chuyên nghiệp, tao mới bơi được một mét mà mày đã buông tay, mày cố tình phải không?”
“Tôi không theo kịp cậu, hay là cậu thử bơi ngược dòng đi,” Khưu Dịch nhìn xuống nước một chút, “Cậu tính mang bảo thạch bơi chung à?”
“Không mang,” Biên Nam móc viên đá ném vào trong nước, “Chắc chưa tới ba phút nó đã quên viên bảo thạch này.”
“Cậu lừa con nít như vậy sao?” Khưu Dịch cười.
“Vậy cũng đỡ hơn mày không thèm để ý tới nó, nó đang hưng phấn mà mày không chịu phối hợp gì cả,” Biên Nam tặc lưỡi, “Nhị bảo chắc muốn có một người anh như tao lắm.”
“Cho cậu đó, dẫn nó đi đi, phiền chết tôi.” Khưu Dịch trầm mình xuống, sải cánh tay ra, chân đạp nhẹ trong nước, thân thể nhanh chóng lủi đi.
Biên Nam đứng yên không nhúc nhích, thấy Khưu Dịch đã bơi ra rất xa, cậu mới học theo Khưu Dịch đạp chân.
Nhưng mà nương theo quán tính chỉ lướt được một mét, lực cản từ dòng nước khiến cậu dừng lại, tiếp đó lại chìm xuống.
Lúc này cậu đã có kinh nghiệm, nhanh chóng rụt chân đạp xuống đáy, sông ở đây không sâu, tốt xấu gì mình cũng 1m86, đứng thẳng chắc…
Ủa! Đáy đâu?
Biên Nam ngụp trong nước, chửi thầm một câu, địa hình quỷ gì mà lại đạp không tới đáy!
Đang giãy dụa nghĩ xem hay là đầu tiên học bơi đứng cho tốt thì một bàn tay đưa đến trước mặt cậu.
Lần này huấn luyện viên phản ứng nhanh đấy! Biên Nam vội túm lấy, Khưu Dịch kéo cậu khỏi mặt nước.
“Mẹ nó chỗ sâu chỗ cạn là thế quái nào!” Biên Nam vừa nổi lên mặt nước đã mắng to.
“Sông này trước kia từng bị đào cát, có hố.” Khưu Dịch kéo cậu lùi về một đoạn.
Biên Nam liếc Khưu Dịch một cái, tuy biết Khưu Dịch nói đáy sông có hố, nhưng sao nghe cứ như đang móc mỉa mình.
“Nếu không cậu bơi kiểu này đi,” Khưu Dịch rút tay khỏi tay Biên Nam, ngón tay nâng cằm cậu lên, “Tôi thấy cậu cũng hiểu động tác cơ bản rồi.”
Mất đi sự chống đỡ từ Khưu Dịch, Biên Nam vội vàng vừa quạt tay vừa đạp chân, cằm bị Khưu Ngạn nâng lên, cảm giác hệt như thằng ngốc.
“Tay và chân chuyển động cùng một lúc, tay quạt, chân đạp,” Khưu Dịch khẽ nghiêng người ra sau, một tay nâng Biên Nam, một tay quạt nước, chân thỉnh thoảng đạp một cái, mang Biên Nam đi về phía trước, “Khỏi lo cho cái đầu, tôi đảm bảo sẽ không để cậu bị sặc.”
“Tao sặc hai lần rồi mày.” Biên Nam cố gắng đạp chân, đồng thời quạt hai tay.
“Lúc quạt nước nhớ hạ tay xuống một chút, như vậy sẽ không dễ chìm,” Đầu ngón tay Khưu Dịch ngoéo cằm cậu một cái, “Đừng ngẩng cao quá, sau này biết bơi rồi thì không cần nâng đầu, lấy hơi là được.”
“Đừng gãi cằm tao, ngứa.” Biên Nam tặc lưỡi.
Biên Nam không sợ nước, sau khi uống hai lần cậu cảm thấy sặc nước cũng chẳng sao, vả lại dù gì cũng là dân trường Thể thao, khả năng điều phối cơ thể và sức lực vốn tốt sẵn, Khưu Dịch dẫn cậu qua lại mấy vòng trong nước, cậu đã có thể bơi được.
“Tôi bỏ tay ra đây.” Khưu Dịch nói.
“Ừ,” Biên Nam đạp đạp nước, cơ thể nhích tới trước một đoạn, “Tao thấy tao có thể khiêu chiến độ khó cao hơn.”
“Như vầy nè!” Khưu Ngạn đột nhiên xông ra bên cạnh Biên Nam, vùi mặt xuống nước song song với cơ thể bơi một đoạn, “Thế này bơi nhanh hơn!”
“Ừ!” Biên Nam học theo bộ dạng của nhóc để đầu nằm ngang, bơi thử vài cái, lúc lấy hơi có hớp phải một ngụm nước, cậu tiếp tục cố gắng, lần thứ hai lấy hơi lại hớp thêm ngụm nữa.
“Về nhà coi chừng tiêu chảy.” Khưu Dịch vẫn luôn đứng bên cạnh cậu.
“Mày im miệng đi.” Biên Nam bận đạp chân quạt tay đến mức không muốn cãi lại.
“Thả lỏng,” Khưu Dịch vỗ lưng cậu một cái, “Để nước nâng cậu lên.”
Biên Nam rất thông minh, hay nên nói là thông minh ở phương diện vận động. Nửa tiếng sau, tuy cậu tự đánh giá “sao tao thấy mình như bò sát”, nhưng trên thực tế cậu đã có thể bơi qua bơi lại nhẹ nhàng trong nước, xuôi dòng ngược dòng gì cũng vèo vèo.
“Thấy sao!” Biên Nam bơi mấy vòng rồi dừng bên người Khưu Dịch.
Khi muốn đạp xuống đáy sông để đứng thì lại đạp trúng khoảng không, cậu đành đưa tay ấn vai Khưu Dịch, muốn mượn lực vịn một chút.
Khưu Dịch cũng không đứng tới đáy, Khưu Dịch cũng đang bơi đứng, Biên Nam đột ngột ấn một cái làm cho Khưu Dịch chìm thẳng xuống.
Biên Nam vội buông tay, sợ Khưu Dịch nổi nóng kéo mình xuống theo nên bơi sang nơi khác, tìm chỗ đứng được mới quay đầu lại, thế nhưng không thấy Khưu Dịch trồi lên, cậu hoảng sợ: “Khưu đại bảo! Huấn luyện viên Khưu! Khưu Dịch! Mày đừng làm tao sợ!”
Nước phía sau đột nhiên đẩy về phía Biên Nam, mặc dù bây giờ bơi lội chỉ là chuyện nhỏ với cậu, nhưng độ linh hoạt trong nước vẫn cần cơ hội bồi dưỡng, điều đó Biên Nam tự hiểu.
Vậy nên dù biết người tới nhất định là Khưu Dịch, Biên Nam cũng không quay đầu lại nghiên cứu xem Khưu Dịch từ đâu nhô ra, mà là trực tiếp nín thở.
Khưu Dịch vọt lên từ mặt nước sau lưng cậu, tông thẳng vào người cậu, nhấn cậu xuống nước.
Biên Nam đang đắc ý âm mưu của Khưu Dịch không thành công, ai ngờ Khưu Dịch cũng lặn xuống theo, một tay ấn vai cậu, một tay vòng ra sau giật ngược quần bơi của cậu.
Biên Nam giống như món đồ chơi bị Khưu Dịch ném lộn mèo trong nước.
Nước lập tức ào vào mũi.
Chờ cậu sặc nước xong đứng dậy được thì Khưu Dịch đã lủi ra xa vài mét.
“Mày giỏi lắm!” Biên Nam bịt mũi chỉ vào Khưu Dịch, “Mẹ nó chơi người ta mà cũng độc đáo như vậy!”
“Lần sau phải nhớ lúc này nên đẩy khí ra,” Khưu Dịch cười nói, “Nước sẽ không vào được…”
“Anh hai!” Khưu Ngạn đột nhiên vừa bơi đứng vừa chỉ lên bờ.
Biên Nam và Khưu Dịch cùng quay đầu lại, trông thấy một ông già đứng trên bờ, thoạt nhìn giống như thôn dân vùng phụ cận.
“Ổng làm gì vậy? Tham quan à?” Biên Nam vừa lau mặt vừa hỏi, có thể ông già này đi ra nhặt củi, nhưng ổng cứ nhìn chằm chằm bọn họ khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Khưu Dịch không lên tiếng, sững lại một giây rồi bất thình lình bơi về phía bờ, tốc độ rất nhanh.
Biên Nam không ngờ Khưu Dịch có thể bơi với tốc độ như thế, cậu có hơi giật mình.
Nhưng vài giây sau cậu không giật mình nổi nữa, vội cùng xông lên bờ.
Ông già kia lại dám xách túi của cậu xoay người bỏ chạy.
“Ê!” Biên Nam hét một tiếng, cái túi đó ông ta có xách đi cũng không sao.
Có sao là quần áo bọn họ đều cất trong đó!
Chân của Khưu Dịch không hoạt động hơn một tháng, động tác không mấy linh hoạt, Biên Nam không quan tâm đá cấn chân, vừa lăn vừa bò lên bờ đuổi theo, đuổi tới ven đường thì không còn thấy bóng dáng ông già nữa.
Lúc Khưu Dịch chạy ra từ trong rừng, Biên Nam đang đứng ở bên đường chửi đổng.
“Khốn kiếp!” Biên Nam hết biết nói gì, “Chuyện quái gì đây! Đồ ăn vặt mua cho nhị bảo đều cất trong đó! Quần áo cũng mất mẹ nó luôn…”
Khưu Dịch cau mày nhìn bốn phía: “Ông già này coi bộ là dân chuyên nghiệp.”
“May là mày cất tiền trong túi khác, chứng minh thư thẻ ngân hàng linh tinh của tao cũng ở trong đó,” Biên Nam tặc lưỡi, đột nhiên quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Có phải mày biết chuyện này sẽ xảy ra không?”
“Tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ,” Khưu Dịch thở dài, “Túi của cậu… dân quê mùa nhìn cũng biết hàng xịn, trước đây tôi dẫn nhị bảo đi toàn dùng túi nilon.”
“Làm sao đây? Ba chúng ta về bằng cách nào?” Biên Nam chỉ quần bơi trên người, “May mà ổng thấy dắt xe chạy không thoát, nếu không chúng ta đi bộ về luôn à?”
Khưu Dịch không trả lời, nhìn Biên Nam rồi lại cúi đầu nhìn mình, cuối cùng khom người chống chân bật cười: “Cậu thì đỡ rồi, tôi đây xanh tươi… như châu chấu này…”
Biên Nam nhịn không được, cũng cười theo.
Hai người ngồi xổm ven đường tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi cười đến không dừng được.
Khưu Ngạn lảo đảo chạy tới, ở đằng xa la lớn: “Túi đâu rồi ——”
“Ông già kia lấy rồi.” Khưu Dịch cười nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Khưu Ngạn giật giật quần bơi của mình, “Không có quần mặc rồi.”
“Em là con nít ngại cái gì,” Biên Nam vẫn muốn cười, ra ngoài sông bơi đến độ mất luôn quần áo coi như là một kỷ niệm đáng nhớ, cậu chọt chọt bụng Khưu Ngạn, “Anh với anh hai em mới đẹp nè.”
Khưu Dịch cười đứng dậy: “Bơi thêm chút nữa đi, nhưng bơi xong không có đồ ăn đâu.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn đang hào hứng nên không để bụng việc không có đồ ăn, nhóc xoay người chạy trở về bờ sông.
“Tao cũng bơi thêm chút.” Biên Nam nhìn chân mình, vừa rồi chạy không chú ý, bàn chân bị đá cấn đau điếng, may là không rách da.
“Xin lỗi.” Khưu Dịch thốt ra một câu.
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, “Mày xin lỗi làm gì!”
“Đi hồ bơi sẽ không bị mất đồ.” Khưu Dịch cười.
“Đi hồ bơi đâu có vui, tao làm sao học bơi được giữa nguyên một đống người.” Biên Nam đi về phía trước.
“Nếu tôi cũng chôn túi của cậu thì được rồi…” Sau khi cười xong, Khưu Dịch càng nghĩ thì càng bực, nhíu mày.
“Thôi được rồi,” Biên Nam với tay kéo Khưu Dịch, “Một cái túi có là gì, ông già kia ăn mặc rách rưới vậy chắc nghèo quá hóa liều, cũng không mất thứ gì quan trọng, mày nghĩ nhiều làm chi, ra bơi tiếp đi.”
Khưu Dịch không lên tiếng, hai người trở lại bờ sông, Khưu Dịch ngồi xuống một tảng đá, “Tôi nghỉ một chút.”
“Chịu hết nổi rồi hả?” Biên Nam nhìn sang.
Khưu Dịch duỗi thẳng chân: “Thấy hơi…”
“Hơi gì, đau à?” Biên Nam sốt ruột, quỳ xuống ngay bên chân Khưu Dịch, nhìn chằm chằm chân cậu ta, “Vẫn chưa khỏi sao?”
“Cậu…” Khưu Dịch chống tay lên đầu gối, tay còn lại thì bụm miệng.
Biên Nam nhìn bộ dạng nhịn cười không nổi của Khưu Dịch, rồi lại nhìn tư thế của mình, đích thực rất là thành kính, còn thiếu điều dập đầu nữa thôi.
“Mày như vậy là không được,” Biên Nam ngồi xuống, “Tao đang quan tâm mày mà.”
“Không sao,” Khưu Dịch sờ bắp chân, “Chỉ thấy hơi mỏi, có lẽ do lâu rồi không vận động.”
“Vậy thì bình thường thôi,” Biên Nam chỉ chân Khưu Dịch, “Mày không phát hiện bên này không thô như bên kia à?”
“Hầy,” Khưu Dịch thở dài, sau đó từ từ nằm xuống bên bờ, “Tôi phơi nắng, bồi bổ canxi.”
Biên Nam mặc kệ Khưu Dịch, chạy ào xuống sông, Khưu Ngạn đang bơi dưới nước, cậu bơi tới lặn tìm bảo thạch với Khưu Ngạn.
“Lúc lặn phải nhả khí một chút,” Khưu Ngạn hướng dẫn, “Nếu không sẽ nổi lên, sau đó dùng lực bơi xuống là được.”
Khưu Ngạn làm huấn luyện viên tích cực hơn Khưu Dịch nhiều, mỗi tội quá dong dài, cũng may Biên Nam đã có chút kinh nghiệm, chẳng mấy chốc đã có thể lặn xuống đáy sông với nhóc.
Nhưng Khưu Ngạn quá thừa tinh lực, hoặc có lẽ do ham nghịch nước, Biên Nam chơi với nhóc chưa bao lâu đã thấy mệt, cậu cầm ba bốn viên bảo thạch Khưu Ngạn tìm được, nói: “Nhị bảo, em mệt chưa?”
“Chưa mệt,” Khưu Ngạn xoay người nằm ngửa trên mặt nước, “Anh nhìn nè, em có thể trôi như vậy đó.”
“Em thật biết cách giày vò người khác,” Biên Nam đã hiểu tại sao Khưu Dịch lại nói tặng Khưu Ngạn cho cậu, nhóc quả thật cứ như được gắn động cơ vĩnh viễn trên người, cậu nhéo mũi Khưu Ngạn, “Anh lên bờ nghỉ một chút, anh giúp em cầm bảo thạch lên nhé.”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn nhắm mắt thả trôi trên mặt nước.
Biên Nam cầm mấy viên đá mẻ lên bờ, ném xuống đất.
Khưu Dịch đang gối tay nhắm mắt phơi nắng, khẽ hé mắt ra: “Không bơi nữa sao?”
“Nghỉ một chút,” Biên Nam ngồi xuống bên cạnh, “Chân mày không sao chứ?”
“Không sao, bây giờ không có cảm giác gì.” Khưu Dịch gập chân huơ huơ.
“Thật không ngờ một gậy lại có thể đập thành như vậy,” Biên Nam ngồi một lát rồi cũng nằm xuống, “Sớm biết thế đá mấy cái được rồi.”
“Vậy cậu tiêu đời là cái chắc.” Khưu Dịch nói.
“Ý mày là giờ mày khỏe rồi, tao cũng nên chuẩn bị tiêu đời?” Biên Nam uốn éo người, dưới lưng có mấy khối đá lớn cấn trúng khó chịu vô cùng, cậu nhích sang bên phải, khối bên phải lại cấn ngay mông cậu, cậu chỉ đành nhích sang phía Khưu Dịch.
Nhích nhích đến khi áp sát vào Khưu Dịch mới tìm được vị trí bằng phẳng một chút.
“Cậu không thấy nóng hả?” Khưu Dịch quay đầu nhìn Biên Nam.
“Bên này không nằm được,” Biên Nam cũng quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Mày chiếm chỗ bằng phẳng nhất rồi, chia cho tao chút không được à.”
“Cậu còn phơi nắng nữa nói không chừng có thể nằm vùng trong đống than.” Khưu Dịch kê một tảng đá dưới đầu làm gối.
“Mày nói nhảm nữa có tin tao đánh mày không, đồ cà thọt!” Biên Nam tặc lưỡi, cũng mò một tảng đá kê dưới đầu.
“Tới luôn đi, tôi đang ngứa ngáy đây.” Khưu Dịch cũng tặc lưỡi một tiếng.
Biên Nam phì cười, cười hồi lâu mới do dự nói: “Này, chuyện kia chắc mày biết rồi nhỉ?”
“Chuyện gì?” Khưu Dịch giơ tay lên đón ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu lên mặt cậu.
“Thì chuyện bọn Thân Đào bị thằng chó Phan chặn đánh.” Biên Nam nói.
“Ừ,” Khưu Dịch đưa tay tới trước mặt nắm thành quyền, dùng ngón trỏ bao lấy ngón cái, ngón cái cử động lên xuống, trông như cái miệng đang khép mở, “Biết rồi.”
“Má,” Biên Nam bứt cọng cỏ nhét vào “miệng”, “Mày thật ấu trĩ.”
Khưu Dịch cử động ngón tay, “ăn” cỏ xong lại đẩy ra đầu khác, “Vào thẳng ruột, ăn xong sẽ…”
“Thôi bớt đi!” Biên Nam tát văng tay Khưu Dịch, “Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày, mày cẩn thận một chút, bây giờ Phan Nghị Phong đang tìm người bên ngoài, không cùng đẳng cấp với trước kia đâu.”
“Biết rồi,” Khưu Dịch thả tay xuống, từ từ ngồi dậy, tay chống đất nhìn Biên Nam, “Cậu tự lo cho mình trước đi.”
“Có ý gì?” Biên Nam híp mắt nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch lưng trần, gương mặt được ánh mặt trời phủ một tầng vàng nhạt.
“Tôi xử nó xong sẽ tới phiên cậu.” Khưu Dịch cười cười.
|