Truyện Thái | Love Sick The Series - Yêu Là Yêu
|
|
CHAP 20 : THE CHOSEN WAY
Chúng tôi rời khỏi Bang Saen lúc 5 giờ sáng. ( Bạn có tin nổi không khi tôi nói rằng bình thường đừng mong tôi mở mắt nếu như gà chưa gáy ?) Hai đứa còn đủ thời gian ăn sáng nữa. Thật may rằng đường lúc này chưa tắc, vì thế chúng tôi có thể thuận lợi lái xe về Bangkok.
Chiếc Honda Civic 2 cửa màu đen của Pun đỗ xịch trước cổng trường đúng 8h. Chúng tôi đến vừa kịp lúc thấy thầy Bancha và cô Wantana đang đứng quát mấy đứa trung học không chịu nghiêm chỉnh sơ-vin quần áo.
Nói đến mới nhớ, tôi cũng nên làm vậy nếu không muốn sáng sớm ngày ra đã phải nghe rap.
“ Cậu có chắc rằng đến muộn sẽ không sao không ?” Tôi hỏi Pun, người vẫn đang mặc quần áo bình thường trong khi tay thì nhét nhét áo vào trong quần. Chúng tôi lái xe thẳng từ Bang Saen về đây mà không rẽ qua nhà đứa nào cả. Pun khẽ cười khi nghe tôi hỏi. “ Không sao mà, em nhanh lên đi.”
“ Okay, về nhà cẩn thận. Sáng ngày ra là anh hùng núp làm việc nhiều lắm đấy. Có cái bằng lái xe cũng không mang theo, đồ ngốc.”
“ Nhìn anh già hơn tuổi mà, không sao đâu.” Heh, hôm nay lại tự ti cơ.
“ Oh, cũng tự biết điều đó cơ đấy.” Tôi nói, cười khẽ một tiếng rồi nhướn người ra ghế sau lấy cái balo đi học. Tôi quay lại, đúng lúc khuôn mặt Pun đang tiến đến gần.
Đôi môi mỏng hồng hào như đang mời gọi tôi đến với chúng. Đôi môi ấy mãnh liệt khóa chặt môi tôi, như thể không muốn cho rời đi. Tôi đưa tay lên vuốt ve mái tóc có vẻ như dài hơn mái tóc của một cậu học sinh nên để. Trong khi đó, Pun giữ chặt lấy khuôn mặt tôi khiến tôi chẳng thể thở nổi.
Chúng tôi cứ hôn nhau mãi cho đến khi tôi cảm thấy phổi mình không còn chút không khí nào nữa. Lưỡi hai đứa không ngừng quyện lấy nhau, trêu chọc đối phương. Tôi phải làm gì đó, trước khi hai đứa không thể dừng lại nữa.
“ Pun…” Tôi thì thầm tên cậu ấy dù cho miệng hai đứa vẫn dính lấy nhau. Tôi đợi cho đến khi cậu ấy dừng lại ngắm nhìn khuôn mặt mình rồi mới di chuyển.
Tôi cười. Tôi muốn cho cậu ấy thấy nụ cười thật tâm nhất từ sâu trong tim mình.
“ Tôi nên đi thì hơn.”
Tôi không biết những câu nói sau đó là gì, chỉ biết rằng một khi cảnh cửa xe đã đóng lại, câu chuyện của tôi và Pun cũng đồng thời chấm dứt.
***
“ Ê, No !” Không cần quảnh lại cũng biết thằng nào đang réo tên mình. Tôi dừng lại, để cho Om và Rodkeng, hai thằng đang vừa thở hổn hển vừa chạy có thể bắt kịp. Vui ghê, mình đã đến muộn, hai thằng này còn muộn hơn. Mà bất cứ khi nào tôi đi muộn, kiểu gì chúng nó cũng sẽ muộn hơn. Đúng là bạn bè thân thiết có khác.
“ Gì, thằng bệnh ? Làm sao mà thoát được khỏi tay các thầy thế ?”
“ Chạy bán sống bán chết như mày thấy đấy.” Om trả lời, tay thì lôi áo ra khỏi quần, rồi để vạt áo lòng thòng xuống nhìn như ngực của phụ nữ 80 tuổi. Tôi học theo nó cũng bỏ áo ra. Việc phải sơ vin áo trong quần vô cùng vô cùng là bất tiện, bạn biết đấy !
“ Mà chuyện gì thế ? Sao Pun lại đưa mày đi học ? Nó đỗ xe ở đâu ?”Gì…gì.. cơ?! Tôi đang bận với cái vạt áo, mà nghe xong, phải lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Rodkeng. Sao nó biết được mình đến trường cùng Pun ?!
“ Tao đảm bảo thằng đần này lại ngủ qua đêm nhà nó. Chưa bao giờ nó mang balo đến trường như này.” Thằng bỏ mẹ này lúc nào cũng nói trúng phóc. Tôi gần như bị hẫng chân, đầu thì như bị ai gõ. Con mẹ mày, nghĩ trong đầu thì ai bảo gì mà phải tuồn ra bằng đường miệng ! Thằng bố mày !!
“ Ế ?! Thật hả ?! Mày và Pun thân nhau hả ? Không biết nói gì luôn.”
“Hỏi đủ rồi ! Để tao hỏi trước đã !”
“ Sao mày biết tao đến trường cùng Pun ?”
“ Nhìn thấy oto nó. Con Honda Civic hai cửa, biển kiểm soát 8899 và nhãn giấy phép nhập cảnh, một cái là cho Tòa Quốc Hội Thái Lan, cái còn lại là Trường Đại học Chulalongkorn.” Jeez, nghe nó miêu tả chi tiết chưa kìa. Ngay cả chủ của chiếc xe cũng phải thấy khó chịu mất. Cũng có năng khiếu ghê, tốt nhất là mình nên đầu hàng thì hơn.
“ Rồi, tao thừa nhận. Hôm nay tao đến trường cùng Pun.” Thỏa mãn rồi chứ ? Heh heh. Tôi nói, giọng có chút khó chịu khi bị bắt quả tang. Khoan… mình… bị bắt quả tang ?!
Chúng nó đã nhìn được cái mẹ gì rồi ?!
Tôi lén nhìn Rodkeng và Om, hai thằng đang dần trở nên im lặng. Om thì đang bận gỡ cái tai nghe, còn Rodkeng thì đang mải mê nghịch điện thoại, mặt vô cùng bình thường. Nhìn chúng nó chẳng có lấy một tia nghi ngờ. Nhưng, để chắc chắn thì…
“ Có thấy Pun ngồi trong xe không ?” Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể. Tuy nhiên, Om thì vẫn đang mải gỡ tai nghe, còn Rodkeng thì vẫn cắm mặt vào điện thoại. Cả hai đứa cùng lắc đầu.
“ Nhìn kiểu gì ? Kính cửa đen sì. Tao chỉ nhận ra vì biển kiểm soát thôi.” Oh, nhẹ cả người. Và rồi một giọng nói quen thuộc.
“ Sao ? Hai chúng mày “quất” nhau trong xe hả ?” Đã đến giờ bạn nhỏ Om lên sàn. Nó lúc nào cũng chỉ rình phản bội bạn bè. Tôi dẫm mạnh lên chân nó ngay khi nó vừa sủa xong. “ Au !”
“ Nếu còn lần sau, tao sẽ nhét nguyên cái giày vào lỗ đ** mày.” Tôi dọa dẫm Om làm thằng Rodkeng phá lên cười. Thật ra mà nói thì nó đã cười từ lúc thằng Om hỏi tôi với Pun hú hí trong xe à rồi. ( Bố ai mà “quất” cho nổi ? Ghế thì ngay sát sàn xe. Ưghh ! Ý tôi không phải như thế đâu !)
“ Nhưng mày thân với nó từ lúc nào thế ? Tao vẫn nhớ 2 năm trước, lúc tao nài nỉ mày đến sinh nhật nó cùng, mày còn từ chối lia lịa cơ mà.” Rodkeng tiếp tục hỏi vặn tôi khi cả lũ bước vào tòa nhà. Tôi có chút ngập ngừng vì không biết phải trả lời nó thế nào.
“ Bọn tao thân nhau là từ vụ quỹ CLB. Nó đang giúp tao mà.”
“ Và thế là mày đã bán mông cho nó !” Ưghh ! Đệt thằng Om ! Mày muốn bị đá đít lắm rồi phải không ? Tôi nhìn trái nhìn phải, tìm xem có đứa học sinh trung học nào quanh đây không ( người sẽ thành nạn nhân bởi vì đồng phục của chúng nó là giày mũi tròn và đai lưng nhìn như bị ngược đãi, được thiết kế bởi Hiệu trưởng nhà trường) nhưng không thấy, nên đành phải tự dùng giày của mình để trừng trị nó.
Tự nhiên, nó chạy như điên lên tầng như thể đã đến giờ ăn và có ai đó đang rung chuông gọi nó về.
“ Con bà mày, Om.” Tôi chửi với theo, trong khi Rodkeng phía sau đang ôm bụng cười.
*****
Giờ ăn trưa đã đến. Tôi vừa làm xong bài kiểm tra môn Xã hội của thầy Sokda ( trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê), thế nên bây giờ chính là thời điểm cho cả lũ xả toàn bộ năng lượng đã bị kìm nén suốt mấy tiết học.
Bàn ghế được di chuyển vào một góc để lại khoảng không gian giữa lớp cho trận chiến tạm thời của cả lũ. Cần một khoảng trống lớn để tất cả có thể chạy nhảy thoải mái.
À, bọn tôi không định đánh nhau đâu^^. Có thể đây là trường Nam sinh nhưng chúng nó toàn một lũ gà công nghiệp. Thứ chúng tôi chơi đó là…
“ Mày chết rồi, thằng ngu !” Pong hét hò ầm ĩ xung quanh thằng Keng, trong khi nó thì đi vòng vòng quanh bàn 5 6 vòng rồi ( làm tôi chóng hết cả mặt). Nó không dám hé răng nói một lời mà chỉ vòng quanh tầng gỗ thứ 6 và 7. Keng đang phải tìm một thanh gỗ mà khi rút ra sẽ không làm cho cả tháp gỗ đổ.
Đúng rồi, chúng tôi đang chơi trò Jenga. Có khoảng 10 thằng. May là tôi chiếm được vị trí đầu tiên trong lúc chọn xem ai sẽ bắt đầu trước. Nhưng mà giờ thì hết thấy may nổi rồi, vì Keng và Khom xong là tới lượt tôi.
Làm thế móe nào mà tôi quản được việc nó có đổ xuống hay không ?! Cưng ơi, làm ơn đứng nguyên đó đừng đổ được không ?!
“ Thằng đầu đất ! Để đại ca phải chờ lâu vl, giờ có phi đến đỡ đẻ cho voi ở Châu Phi rồi quay lại đây vẫn kịp giờ !” Rodkeng không ngừng phun lời vàng ý ngọc bởi vì thằng Keng vẫn đang chậm rì rì. Tại sao nó lại ầm ĩ lên trong khi đang đến lượt của người khác ấy hả ? Bởi vì đến khi tới lượt nó thì cũng hết giờ ăn trưa luôn rồi.
“ Đi nhanh, ngay lập tức. Đi xe đạp ấy nhớ, bố mày còn lâu lắm.”
“ Cái rắm, bây giờ mày muốn tự rút hay để bố mày đạp cái là đổ hết đây ?”
“ Biết rồi biết rồi biết rồi ! Rút đây !” Nó vừa nói vừa chọn bừa một cái mà rút, không thèm nghĩ ngợi gì. ( Bởi vì nhìn Rodkeng căng thẳng như muốn đạp đổ thật.) Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt nín thở. Tháp gỗ lung lay như muốn đổ xuống.
“ Phù ! Phù ! Phù !” Đồng chí Om đang cố thổi thổi cái tháp để nó đổ xuống đúng lượt của thằng Keng, một thủ đoạn vô cùng quen thuộc của chúng tôi. Nhưng mà đúng lúc đó thằng Keng đang ở trên nên nó liền rút giầy ra đập “bốp” một cái vào chim nhỏ của bạn trẻ Om. “ ĐỆT MỢ MÀY !”
Nhưng chúng tôi càng ồn ào, thì nền nhà càng rung. Em tháp gỗ càng rung lắc dữ dội. “ Ấy ! Ấy ! Ấy !” Kêu cái thằng bố nhà chú, Keng ạ! Tại chú mà nó mới rung đấy thằng ngu !
Tôi lo lắng nhìn chồng gỗ hết lượn trái lại lượn phải. Mồm bạn nhỏ Keng thì mở không đóng vào được, 4 còn ruồi bay vào cũng vẫn vừa. Rồi nó chầm chậm ngậm miệng lại khi chồng gỗ rốt cuộc cũng chịu đứng im.
“ YAAAAAAYY !!”
Này hỏi thật, lần đầu cắm được cái nồi cơm cho mẹ có sướng bằng thế này không ?
Tôi liếc mắt nhìn cái thằng ngu đang chạy vòng quanh phòng 5 vòng như Siêu nhân lúc thắng giải chạy Olimpic kia.( Lần sau nhớ cúi chào bốn phía nữa nhé, thằng bệnh.) Rồi nó quay lại, nhướn mày với Khom, người chơi lượt tiếp theo.
“ Chết.. mẹ mày..đi !” Tôi chửi nó, rồi bị nó đập bộp một cái lên đầu. Mẹ, tự dưng lại đi cà khịa nó.
Trong khi bạn nhỏ Khom đang bị hớp hồn bởi trò Jenga và đi vòng quanh bàn khoảng 3 lần ( bạn có thể hỏa táng cho nó luôn cũng được.), thì tôi nghe thấy tiếng của một đứa bạn cùng lớp vừa từ căng tin về.
“ No ! Có người tìm mày này !” Là thằng nào ?
“ Đi mẹ đi. Tao không thể chịu nổi cái mặt đần thối của mày thêm nữa.” Oắt đờ phắc ? Lỗi của bố mày à ? Tôi đá mông nó một cái trước khi chạy ra cửa. Tôi đoán là đứa lớp dưới nào đó thuộc đội diễu hành gặp khó khăn trong việc luyện tập nên mới đến tìm. Có lẽ là tôi giúp được nó.
Thế nhưng, chẳng có đứa lớp dưới nào ở đây cả. Việc này còn tồi tệ hơn cả việc phải giải quyết việc của đội diễu hành nữa. Cậu thư kí của Hội học sinh đang đứng trước cửa chờ tôi.
Tôi chăm chú nhìn người con trai mà mình mới nói lời tạm biết sáng sớm nay với nét mặt có chút khó tả, trước khi cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
“ Thưa ngài Thư kí Hội học sinh, ngài cần gì vậy ? Nếu mà đến thu tiền thì xin lỗi nhé, mấy thằng lớp tui rách nát lắm, không còn tiền để đóng đâu.” Tôi quyết định đùa một chút với vấn đề mà ban Thư kí đang phải đối mặt gần đây. Trường đang cần sửa chữa và nâng cấp rất nhiều, nên các thầy cô đang tích cực nai lưng ra mà hút máu của đám học sinh tội nghiệp. Và trò đùa đã thành công, Pun cốc nhẹ đầu tôi, coi như một phần thưởng. Đau, người ta vừa mới bị thằng Khom cốc đó.
“ Đúng là phải đến lớp này thu tiền thật, nhưng không phải hôm nay.” Jeez, đó không phải điều mà tui muốn nghe -_-“. “ Kiểm tra thế nào ?” Cái này cũng không muốn nghe nốt -_-“
“ Làm được. Cậu đến trường từ khi nào vậy ?” Tôi phải thật cố gắng mới có thể nói chuyện một cách bình thường với cậu ấy. ( Mặc dù nó cũng chẳng bình thường chút nào. Ngày trước hai đứa cũng chẳng bao giờ nói chuyện như vậy.) Pun làm mặt tức tối khi nghe tôi nhắc đến chuyện đi lại.
“ Vừa mới đến thôi. Lúc sáng bị bắt xe thật. Nhưng may là lúc đó đông xe cộ, nên phóng một cái là thoát được.” Nghe giọng tự hào ghê. Tôi không thể không lo lắng nhìn cậu ấy. Đã bảo là đừng lái xe rồi lại còn.
Tôi định mở miệng mắng vài câu, nhưng tự nhiên lại nhìn vào mắt cậu ấy. Bỗng dưng, tôi phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn mình với cặp mắt trùng xuống.
Hai đứa cứ im lặng đứng đó, vì tôi cũng không biết phải nói gì. Lúc đó, bàn tay chỉ muốn vươn ra chạm vào Pun, nhưng mà không thể.
“ Shit ! No ! Đến lượt mày rồi ! Thằng Khom xong rồi !” Oh, fuck. Tiếng thằng Keng hét um lên từ trong lớp. Nó làm tôi giật mình, liền vội vàng đáp lại.
“ Đây, đây ! Tao vào đây ! Mẹ nó chứ, sao chúng mày chơi giỏi vậy ? Ừm, Pun ? Còn chuyện gì nữa không ?” Tôi hét lên trả lời Keng, rồi rời sự chú ý lại phía Pun. Câu trả lời tôi nhận được chỉ là một cái lắc đầu.
“ Nếu không còn gì nữa, tôi vào lớp đây… Bye.” Tôi không muốn nghe câu trả lời, bèn nhanh chóng chạy vào lớp tiếp tục trò chơi ban nãy.
Tôi nghĩ rằng, mọi thứ nên như vậy thì hơn…
|
CHAP 21 : HELPER
Gần đây, ở trường tôi bận điên lên được. Còn từ nào có thể diễn tả được sự bận bịu của tôi ngoài lặp đi lặp lại hai chữ “ quá bận” ? Nếu phải chọn một từ thì chỉ có thể là từ đó. Nói tóm lại, tui đây cực kì bận rộn.
Từ chương 1 đến tận chương 20, chắc các bạn cũng phải nghi ngờ tôi rốt cuộc có phải Chủ tịch CLB Âm nhạc hay không, đúng không ? Cũng phải, không thể tin nổi là tôi có thể có đủ thời gian để giải quyết hết đống việc linh tinh quanh mình. Giải Bóng đá đã đến đít rồi, chỉ còn vài tuần nữa thôi.
Mặc dù là Chủ tịch CLB Âm nhạc, nhưng tôi cũng chỉ chơi trong một ban nhạc như các thành viên khác thôi, chứ chưa bao giờ hoạt động trong đội Diễu hành, dù cũng biết chút ít về nó. Tôi có chút yếu ớt vì vậy các bạn đừng mong rằng tôi có thể đảm đương đủ mọi kế hoạch rồi lao mình vào chúng một cách vô điều kiện được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải vác mông chạy quanh hỏi các tiền bối lớp trên, và các sinh viên giúp đỡ.
Lịch luyện tập thật sự rất khắc nghiệt. Bắt đầu hành nhau từ 7h sáng. Rồi đến bữa trưa cũng phải vác vào phòng CLB mà vừa ăn vừa tập. Tiếp tục hành xác đến 7h tối ( mà có khi là 8-9h ấy chứ ). Sáng ra thì tôi cũng không cần thiết phải làm nhiều lắm nếu như mấy đứa lớp dưới tập tành thuận lợi bài Quốc ca ở khu vực cột cờ. Buổi chiều thì cũng không có nhiều việc để làm ( Tôi thường chơi Jenga vào các ngày còn lại) bởi vì lịch trình buổi chiều là do Film phụ trách. Chỉ có buổi tối là cần phải chú ý thôi, vì tôi là người có trách nhiệm khích lệ tinh thần mọi người mà, hahaha. ( Đang ra vẻ đó)
Phòng CLB hôm nay vô cùng ồn ào. Đủ các thể loại tiếng nhạc cụ va đập vào nhau. ( Có khi nào sẽ hợp thành 1 bài hát ?). Đôi khi thì là tiếng mắng chửi mấy đứa lớp dưới vì không chịu tập trung. Mọi người nói chúng tôi ghê gớm cũng không sao, chỉ là muốn cho sự kiện lần này hoàn hảo hết mức có thể mà thôi. Còn có 3 trường khác cũng đến dự, không thể để mất mặt được, nên tôi nghĩ là mấy đứa nó cũng sẽ hiểu cho thôi. ( Hoặc nếu không phải bây giờ, thì có lẽ là 2-3 năm nữa)
“ P’ No ! Họ đến rồi ! Chúng ta phải làm gì giờ ?!” Mợ nó, có biết trẫm đang bận giải thích cho các bạn đọc không ?Ai cho các ngươi hét um lên rồi cắt ngang lời trẫm hả ?! Các bạn đọc thân mến có tin là không cần quay lại tui cũng biết chúng nó là ai không ? Chỉ có thể là hai thằng Per và Knot, hay còn được gọi là hai thánh phá tường của trường, với bộ alo vừa to vừa khủng làm vũ khí. Tôi thương xót nhìn lên bức tường như đang muốn nứt ra vì giọng nói của chúng nó.
“ Chúng mày gào cái gì ?” Tôi làm mặt nghiêm trọng bước đến chỗ chúng nó, trước đó không quên dặn dò mọi người tiếp tục tập luyện, không cần để ý làm gì. Tôi nhìn hai chú cún con không-đáng-yêu-cho-lắm đang thè lưỡi thở hồng hộc ở cửa ra vào của CLB như vừa chạy trốn ra từ đồn công an.
“ P’No… người của tiền bối Pui… hộc…hộc…hộc..” Nhìn Knot cố gắng nói thật đáng thương. Nó cố ngẩng đầu lên để nói, nhưng rồi lại nằm bò ra sàn thở hổn hển.
Giờ đến lượt thằng Per. “ Anh Pui…hộc…hộc…hộc…” Thằng đần này còn không nói được cái gì hẳn hoi -_-“ Rốt cuộc hôm nay tui có biết nổi chuyện gì đang xảy ra không ?!
“ Sao ? Bị đuổi té đít hả ? Thế trẫm ra lệnh, đến đòi bồi thường 20.000 Bath mau, chúng ta sẽ dùng nó để mua trống !” Tôi chỉ định đùa cho vui thôi. Ai ngờ hai đứa nó đồng loạt ngẩng đầu lên mà chỉ vào tôi y như chú Panya.
“ Đó…là thế đó, anh No ! Anh Pui mang trống đến rồi, ở dưới Tòa 2003 ấy. Mẹ ơi, con say rồi đúng không ?! Tôi liền thấy chóng mặt rồi nhập hội cùng bọn thằng Per, Knot nằm xuống sàn luôn, dù cho không phải chạy như chúng nó.
“ Làm sao bây giờ, p’No ? Gọi cho p’Dew được không ? Tiền dự phòng còn đủ không ?” P’Dew thuộc khối 12. Anh ấy là thủ quỹ, làm việc dưới sự chỉ dẫn của cô Pataraporn. Nhưng mà…
“ Tiền thì đây rồi, nhưng mà phải dùng để mua đồng phục với sửa chữa đạo cụ, vì chúng nó tập nhiều quá hỏng gần hết rồi. Thêm nữa là còn phải để tiền để bồi dưỡng mọi người nữa. Còn nhiều việc lắm ! Rồi Loi Krathong Festival, hội Thi hát, Hội chợ Giáng sinh nữa ! Biết không, lôi thằng Ngoi ra đây để tao đá nát mông nó !” Nói chung là CLB cần rất nhiều tiền cho nhiều việc. Chẳng lẽ tui phải đi bán thân lấy tiền sao ?
“ Em nghĩ là gọi cho p’Pun đi. Hai người không phải rất thân sao ?”
“ Mày đừng có nói bọn tao thân nữa đi !” Chạm vào nỗi đau của tao rồi.
“ Ấy ? Sao lại thế ?! Hai anh cãi nhau à ?”
“ Khôngggggggggggggggg.” Tôi phải bịt mồm thằng Per lại, ồn chết đi được. Tôi nghĩ lại lần Pun nói với tôi về cách cậu ấy quản lí tiền quỹ, và rằng cậu ấy cần chút thời gian để có thể giải quyết bởi vì mọi thứ đã đâu vào đấy rồi. Cậu ấy đã hứa rằng chắc chắn sẽ giúp đỡ. ( Heh heh, đúng là Mr.Tài Năng)
“ Anh không muốn làm cậu ấy khó chịu, vì dù sao người ta cũng đã giúp đỡ được khá nhiều. Per, mang anh đến gặp anh Pui. Để anh tự nói chuyện. Chắc anh ấy sẽ không quá khó khăn đâu.” Tôi nói với Per, rồi hít sâu một cái trước khi bước đi.
Hai chúng tôi đi đến Tòa 2013, đồng thời cũng là nhà hiệu bộ luôn. Tôi tranh thủ chút thời gian chuẩn bị lại bản thân khi đã tăm được được anh Pui từ phía xa. À…nếu chẳng may tui hi sinh, mấy người có thể đắp cờ Tổ quốc lên xác tui rồi gửi về nhà được không ?
“ Hey, No ! Sao thế ?!” Tiền bối Pui hét lên từ phía xa. Tôi vẫn chôn chân bên này, mặt cắt không còn một giọt máu, không biết xa như thế anh ấy có nhìn được không nữa.
Tôi chậm rãi lết tới chỗ anh ấy, miệng thì cố nặn ra nụ cười ít méo mó nhất có thể. “ H-hello, anh Pui. Anh.. anh khỏe chứ ?” Có vẻ như mình lại hỏi ngu nữa rồi..-_-“
“ Đương nhiên là khỏe ! Chuẩn bị cho giải đến đâu rồi ? Chú mày cuối cùng cũng có cơ hội mặc bộ jumpsuit mà mình hằng mong ước chạy quanh rồi. Hahaha.” Đả kích tui quá T___T. Anh ấy đã tốt nghiệp được 6-7 năm. Hồi còn học ở đây, anh ấy cũng hoạt động trong CLB.
“ Cái mông ấy ! Em đường đường là Chủ tịch của một CLB, không có chuyện được tùy tiện ra sân chạy lung tung đâu. Nghĩ thôi cũng làm tim gan em tan nát.” Vậy mà anh ấy còn bò ra cười như được mùa. Anh thích cười trên nỗi đau của người khác lắm phải không ? Các thành viên trong ban quản trị làm việc cho Giải bóng đá sắp tới phải mặc như vậy. Có rất nhiều đội phải mặc. Ví dụ như là đội Cổ vũ, đội Cứu thương, rồi Hậu cần, đội Thiết kế, và cả nhóm kĩ thuật nữa. Chúng gần giống như đồng phục, các bạn cứ tưởng tượng như bộ của các chú thợ sửa điện hoặc cứu hỏa đi. Bên trên nó còn được đắp thêm màu giống vải kaki nữa. ( Trong bảng màu nó gọi là gì ý nhỉ ?). Tôi thấy chúng nhìn oách lắm, nên đã từng mơ ước được mặc một lần. ( Người ta đã từng mơ trở thành lính cứu hỏa đó.)
“ Ừa, anh thấy năm ngoái lúc đó mày buồn lắm. Muốn tham gia đội Hậu cần mà lại bị thằng Oak lôi vào ban nhạc. Ước gì chú mày có thể tự nhìn được khuôn mặt của mình lúc đó ! Trông thộn chết đi được ! Hahahaha.” P’Oak là cựu Chủ tịch CLB Âm nhạc. Không biết sao anh ấy lại cứ muốn gắn lấy tôi nữa. P’Oak cực lực phản đối tôi rời khỏi CLB đi làm cái khác. Còn luôn luôn bắt tôi giữ vị trí quan trọng trong các sự kiện nữa. Rồi sau khi tốt nghiệp, bèn nhường ngôi cho tôi. No thật đáng thương !
“ Chuẩn rồi. Anh ấy đã phá tan tành mộng đẹp của em. Anh biết đấy, được mặc đồng phục là ước mơ bao lâu nay của em !”
“ Nhưng mà đứng nhìn ban nhạc ngày càng tiến bộ và thành công được như các trường khác, cũng là ước mơ của học sinh trường mình nói chung, và của mấy đứa trong ban nói riêng.” Anh Pui cười nói, khiến tôi phải cũng phải cười theo. Đó cũng chính là lí do tôi đồng ý trở thành Chủ tịch.
“ Năm nay chắc chắn sẽ hoành tráng lắm.” Tôi nói rồi bị anh ấy thúc nguyên cái khuỷu tay vào người, can tội khoe khoang với cựu học sinh. Và rồi, cuối cùng anh ấy cũng đã nói ra những từ tử thần đó. “ Shit, No. Bớt khoe khoang đi, trả tiền đi đã. Hết 24.000.” Ahhhhhhhhhhhhhhhh !
Giờ sao ?!
“ Um… vâng…”
“ Đừng có nói với anh mày là không có tiền…” Không nói cái đấy thì em còn biết nói cái gì nữa đại ca ?!
“ Vâng thì… em không có tiền mặt.” Cũng na ná ha ?
“ Thằng ranh. Các thầy không đưa tiền cho hả ?” Tôi bớt căng thẳng một chút khi nghe anh ấy nói, có lẽ là anh có thể thông cảm cho… có lẽ là vậy đi ?
Tôi bới bới đầu. “ Cũng tựa tựa như thế đó, anh. Trường mình đang định tu sửa lại rất nhiều nên bọn em cũng không có thừa là bao. Bọn em cũng đã phải họp một buổi riêng để chia quỹ cho đợt này đấy chứ. Chưa kể cả lũ còn phải tự móc tiền túi ra.”
“ Mẹ ! Trường đã đẹp lắm rồi còn sửa với chữa cái gì không biết ? Cả lũ phải biểu tình đi.”
“ Đúng rồi, bọn em còn định diễu hành cả sang bên Convent luôn. Anh thấy sao ?”
“ Được, anh mày nhất định sẽ tham gia. Thằng ranh, đừng có đánh trống lảng ! Trong chuyện tiền nong thì không có anh em gì sất !” Ah… tí nữa thì đánh lừa được rồi.
“ Tiền bối, em nhất định sẽ trả anh. Người trong ban Thư kí đã nói là sẽ tìm lại tiền cho bọn em. Chỉ cần đợi một chút thôi. Được không ạ… ? Đi mà ?” Tôi bám lấy tay anh ấy như đỉa. Hi vọng là sẽ thấy tôi dễ thương mà khoan dung chút. Vậy mà, anh ấy lạnh lùng gẩy tôi ra như thể hoàn toàn không có chút rung động. “ Đủ rồi đó, No. Chú mà là mấy em trường Convent thì anh đây đã không phải nổi da gà như này. Blah !” Anh ấy vừa nói vừa rùng mình. ( Làm tôi cũng rùng theo.)
“ Thôi được, mang trống đi đi. Nhưng trong tuần này gửi tiền cho anh được không ? Anh không muốn bị bố chửi đâu. Để mấy đứa có tiền đã rồi trả.” Ah ! Hạnh phúc chết đi được, chỉ muốn nhảy lên hôn trán anh ấy mấy cái cho đã.
“ Chắc chắn rồi, tiền bối.”
****
Tôi nói vậy thôi chứ cũng không biết chắc được là Pun có đưa cho mình tiền trong tuần này được hay không nữa.
Haiz, đúng là một vấn đề khó nhằn cho vị Chủ tịch đáng thương của chúng ta.
Trời bắt đầu tối dần, tôi vẫn đang ngồi ở khán đài trước cửa Nhà F, đầu gục xuống. Ban nhạc đã tập xong rồi. ( Giọng tôi khàn cả đi vì hò hét nhiều quá, khụ khụ). Tôi cũng không định về nhà giờ này, vì giao thông còn đang như mắc cửi. ( Mặc dù nhà tôi ở gần đường Ekamai, nơi mà lúc nào cũng tắc không cần thời điểm luôn ). Vậy nên giờ tôi nằm đây, trước cửa Nhà F, xoay xoay khối Rubic, chẳng biết phải làm gì nữa. Tôi ghé qua đây kiểm tra khán đài một chút vì họ còn chưa cả sửa xong nữa. Nói sửa còn là sang mồm đấy, họ mới chỉ di đi chuyển lại mà thôi. Không hiểu nổi mấy người đó định làm gì nữa.
“ Ê, No ! Mấy đứa trong ban nhạc về hết rồi hả ?!” Thằng nào vừa gọi đại ca đấy ? Tôi nhướn mày, thôi hành hạ cục Rubic, ngẩng lên nhìn người có khuôn mặt sắc cạnh kia. Là Earn. Cậu ấy ngồi xuống ngay cạnh tôi. Năm nay Earn làm Đội trưởng đội cổ vũ. Người cậu ấy to và cao ( vì phải quản một đám lít nhít lớp dưới ). Tôi thích cặp má lúm của cậu ấy lắm, trông đáng yêu vô cùng.
“ Ừ, tập xong cả rồi nên tớ quyết định qua đây dòm tiến độ của đội cổ vũ xem kinh khủng như nào.” Tôi vừa trả lời, vừa di chuyển ( khỏi chỗ tựa lưng ) để có thể thuận tiện nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy vui vẻ cười sau khi nghe tôi nói.
“ Heh ? Cậu cứ quá lời.”
“ Ah, sao đâu. Đùa cậu chút thôi, ngài Đội trưởng. Hahaha.” Tôi vừa cười vừa đập vào đùi cậu ấy, bởi vì hai đứa đang ngồi khá gần nhau. Phía không xa lắm, các thành viên đội cổ vũ đang bị đàn anh mắng như tát nước. Chắc là do tập không được tốt lắm.
Earn vừa nhìn về phía đó, vừa nói. “ Chán lắm, tớ muốn cậu tới giúp một tay. Sẵn sàng cho cậu làm đội phó luôn.” No, thank you ! Làm ơn để tui được làm học sinh bình thường thôi có được không ? Tui không có cần mấy cái danh hiệu gì đó đâu !-*- Tôi lập tức lắc đầu.
“ Ban nhạc tập thế nào rồi ? Nghe nói là năm nay họ huy động nhiều tay trống lắm hả ?” Earn ngu ngốc vẫn luôn miệng hỏi tôi. Chỉ có mấy câu hỏi này là làm tôi sôi máu bởi vì cậu ta chính là kẻ đã đòi huy động một đám người đánh trống mà !
“ Ừ đó, đồ chết bằm. Giờ tớ đang bận điên lên đây. Người ta vừa chuyển trống đến mà tớ không có tiền trả. Sắp thăng luôn rồi.”
“ Ui, vấn đề lớn phết đấy. Hết bao nhiêu ?”
“ Hơn 20k, đủ lớn chưa ?” Tôi trả lời rồi nhướn mày nhìn cậu ấy đầy châm chọc. Cậu ấy có chút giật mình. Haha, đúng rồi đó, trẫm cũng có vẻ mặt y sì thế lúc nghe 20.000 của CLB không cánh mà bay đó.
“ Nhiều quá vậy. Trường không chi cho hả ?” Nhắc đến lại làm người ta điên đầu.
“ Hôm đi họp bị lừa nên không lấy được tiền. Bây giờ cũng không chắc khi nào có tiền luôn.” Tôi trả lời, trong đầu chình ình hiện ra khuôn mặt Pun.
“ Trong lúc chờ đợi, có muốn dùng tiền của tớ không ?” Ấy… gì cơ ? Tui có nghe nhầm không ?! Hai bên lỗ tai tôi giờ to như trứng ngỗng luôn.
Tôi ngạc nhiên nhìn Earn, trong khi cậu ấy thì chỉ cười. Yeah, tui nghe nhầm ròi. “ Cậu vừa nói cái gì cơ ? MamyPoko ? Đang nói đến hãng tã lót hả ?*”
( * Ở đây, câu trên của Earn nói có từ phát âm gần giống MamyPoko nên No mới hỏi lại vậy.)
Earn nhìn quanh, cười thật vui vẻ trước khi đứng dậy, nắm lấy tôi kéo lên đứng cùng cậu ấy. Tôi đứng dậy, mặc dù vẫn còn choáng, rồi giương mắt nhìn cậu ấy nói gì đó với lũ bạn vẫn đang trông coi đội cổ vũ. “ Anh sẽ quay lại ngay !” Hai anh sinh viên khoa Khoa học vẫy tay với cậu ấy, ra hiệu đã nghe thấy rồi.
“ Đi theo tớ.” Định lôi tui đi đâu vậy ?!
***
Tôi chỉ muốn quỳ xuống mà hôn lên bàn chân của Earn khi tận mắt chứng kiến 24.000 Bath đã được chuyển vào tài khoản của anh Pui.
“ Earnnnnnnnnnnnnn ! Thank youuuuuuuuuu ! Thank youuuuuuuuuuuu !” Chắc tôi phải nói câu đấy đến cả trăm lần rồi mất. Cậu ấy chỉ cười đáp lại.
“ Được rồi được rồi.” Earn đáp lại. “ Nhưng tớ có một yêu cầu.” Ưghh… câu này vị gì đó sợ sợ quen thuộc lắm…
Tại sao tất cả mọi người đều đòi hỏi tôi một thứ gì trong khi rõ ràng là họ chủ động giúp vậy ?!
“ Được không ?” Cậu ấy hỏi lại. Tôi có chút lúng túng không dám trả lời lại sau bài học đau thương từ Pun. “ Là.. là gì ? Nếu có thể thì tớ sẽ giúp.”
Tim tôi muốn rớt xuống sàn luôn khi nhìn thấy cậu ấy nhếch mép.
“ Tớ muốn cậu…”
“…………………….”
“…..muốn cậu….”
“ Chết tiệt, nói mau !” Tôi mắng lại.
“ Hahaha. Okay, không đùa cậu nữa. Hôm diễn ra sự kiện, cậu có thể mang theo đồ uống của ban nhạc không ?” Ặc, chỉ vậy thôi ý hả ? Thế thôi mà sao đại ca phải làm cái mặt nghiêm trọng vậy ? Tôi liền nhoẻn cười trả lời.
“ Đương nhiên rồi ! Nhưng mà có nước của đội cổ vũ rồi còn gì ? Cậu đến giờ hả ?” Cậu cũng có đồ uống rồi còn gì.
“ Không… Ý tớ là… Tớ có thể sẽ bị xuống sức hôm đó. Vậy nên cậu có thể… chăm sóc tớ… bằng cách tiếp nước và mấy đồ linh tinh được không ? Ý tớ là… Tớ không muốn làm phiền đội cứu thương. Thế nên cậu muốn tui làm hầu gái riêng của cậu, chuyên bưng đồ ăn rót đồ uống cho cậu ấy hả ? Heh, đồ lập dị. Những năm trước có ai làm thế không ?
Nghe có vẻ kì kì, nhưng tôi vẫn đồng ý làm bởi vì cũng chẳng phải là việc gì khó khăn lắm. Diễu hành xong thì tôi cũng rảnh, muốn làm gì thì làm. “ Ok, tớ sẽ lượn lờ quanh cậu hôm đó. À nhưng mà tớ không có đồng phục.” Đồng phục… mà đội cổ vũ phải mặc đó. Mình đúng là kẻ thất bại, đến một bộ đồ để mặc như họ cũng không có. Chỉ nghèo nàn mỗi cái áo phông và quần jean T___T
“ Không thành vấn đề. Cậu chắc chắn sẽ có mặt chứ ?”
Jeez, dễ hơn đề nghị của Pun cả tỉ lần. Đương nhiên rồi, tui sẽ có mặt.
|
CHAP 22: THE THING WE CAN
Đang là buổi sáng và ngày càng gần hơn tới ngày Giải bóng đá. Tôi đang dán mắt vào mũi giày, đi đi lại lại trước cửa phòng Hội học sinh. Không dám chắc là mình có thể cứ thế mà mở cửa rồi bước vào hay không nữa. Có kì lạ quá không nhỉ ? Tôi tiếp tục nghĩ ngợi, trong khi lòng vòng quanh chỗ này nhiều đến mức mà bản thân cũng phải tự thấy chóng mặt. Tôi không nghĩ là mình có thể đi thế này thêm được nữa đâu, trừ khi muốn lưu lại dấu vết trên sàn nhà. Nhưng… vì sao mà tôi phải lượn lờ trên này ý hả ?
Tôi tự lẩm bẩm mắng mình một lúc rồi mới quyết định lôi điện thoại ra, nhưng rồi cũng chỉ đứng đực mặt ra nhìn cái màn hình. Ừa, tôi cần phải nói chuyện với Pun về vấn đề tiền quỹ, nếu không là chết chắc. Phải làm sao bây giờ ? Gọi điện nói thôi có được không ? Nhưng… Thực ra là tôi muốn gặp cậu ấy. Đợi đã ! Mình đang nghĩ cái gì vậy ! Đúng là không còn gì để nói ! Tôi lấy tay đập mạnh vào đầu mình, can tội có ý nghĩ bậy bạ với bạn trai của người khác. Rồi tôi quyết định bấm số điện thoại gọi cho Pun. Thật tốt vì chúng ta có thể làm bạn của nhau Mặc dù hai đứa chỉ có thể đến thế Để người ấy không để tâm Chẳng thể cứu vãn thì em đã yêu người ấy trước mất rồi Anh lại phải chôn dấu đi mọi thứ Để em chẳng thể nhìn thấu được trong mắt anh. Ây… thể loại nhạc chờ gì thế này ? Tôi lập tức đưa điện thoại ra xa khi nghe thấy lời bài hát. ( Ai hát thế nhỉ ? Chưa cả kịp nghe được ). Tôi chỉ có một chút thời gian để đoán xem ca sĩ là ai, thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Pun ở đầu dây bên kia. “ Ừ, No ?” Đừng có mà khách sáo như thế ! Làm người ta thấy kì quặc ! “ Cậu… đang ở chỗ quái nào thế ?” “ Ở trong phòng Hội học sinh ? Cậu đang ở đâu ? Để tôi đi ra chỗ cậu nhé ?” Nhiệt tình ghê ha. Tôi cười khẽ qua điện thoại rồi ngước lên nhìn bảng tên phòng Hội học sinh. “ Hẹn gặp nhau sau nửa giây nữa.” Và chính xác là nửa giây từ lúc tôi cúp máy và tiến tới mở cửa vào phòng. Pun bị bất ngờ. ( Điện thoại vẫn còn đang trên tai, heh heh.) Nhưng mà cậu ấy lại không ở đó một mình. Quên mất là đây không phải phòng riêng của cậu ấy. Có Fi ( chủ tịch Hội học sinh ), Bank ( không biết cậu ta chức vị gì ), hai đứa lớp 10 và… Earn, đội trưởng đội cổ vũ. Tất cả đều quay qua nhìn tôi chằm chằm. “ Eh ?! No ! Cậu làm gì ở đây vậy ?” Earn chào tôi đầu tiên. Pun mỉm cười rồi đặt điện thoại xuống. “ Sao không vào luôn đi ?” Heh heh heh. Tôi đoán là Earn đã biết tôi ở đây vì lí do gì sau khi nghe Pun hỏi rồi. Tôi nhún vai với Pun, rồi quay ra tươi cười với Earn, người đang ngồi kiểm kê đống đồ trong một cái bao tải lớn. Và máu hóng hớt trong tôi trỗi dậy. “ Gì thế, Earn ? Cái túi to chết mẹ luôn !” “ Quà lưu niệm cho mấy đứa hoạt động ở khu khán đài.” Cậu ấy trả lời tôi, miệng cười toe, tay thì giơ ra một món đồ. Kỉ niệm chương năm nay là miếng thẻ bằng bạc kèm dây đeo với tên trường được khắc trên đó. Mặt sau còn có thêm dòng “ ALL IS ONE”. Đẹp chết đi được ! * “ Nhìn oáchhhhhhh chết điiiiiiiiiiiii được ! Tớ cũng muốn một cái ! Xong xuôi còn thừa cái nào cho tớ được không ?” Tôi phi đến chỗ đống quà kỉ niệm ngay khi nhìn thấy nó bởi vì rất rất thích. ( Thích muốn chết luôn ấy ). Earn bật ra cười, có lẽ là bởi tôi đang bám lấy tay cậu ấy y như một con mèo. Sao Pun tự dưng lại hắng giọng vậy ? Hay lại ốm rồi ? “ Không cần phải đợi đến lúc đó đâu, No.” Earn bất ngờ nói. Như thường lệ, tôi không hiểu lắm lời cậu ấy nói. Tôi bỏ tay khỏi người cậu ấy khi thấy Earn đang thò tay vào lục lọi thứ gì đó trong túi. “ Cho cậu một cái luôn nè.” Không chỉ nói xuông mà cậu ấy còn nhét luôn miếng thẻ vào tay tôi. Mắt tôi lập tức mở to y như lúc cậu ấy cho mình mượn tiền. Mặc dù tôi thích chết đi được nhưng mà vẫn còn chút lương tâm. “ Sao ? Tớ không lấy được đâu !” Tôi vội vàng tránh đi bàn tay đang toan đeo vòng vào cổ tôi của ngài đội trưởng đội cổ vũ. Tôi đã nói khá to. “ Yo ! Cái này là cho mấy đứa lớp dưới mà ! Tớ đợi cũng được, nếu còn thì tớ lấy sau. Với cả nhìn lại thì nó cũng không đẹp lắm !” Tôi hiểu mình nói gì mà. Đúng là tôi có thể lấy của mấy đứa trong đội cổ vũ, sau khi giải bóng đá kết thúc, nhưng hiếm khi nào mà còn thừa lại lắm. Quà kỉ niệm là cho mấy đứa học sinh trung học đã tình nguyện bỏ thời gian tham gia cùng các đàn anh đàn chị ( bỏ qua phần suốt ngày bị mắng mỏ nhé ). Chứ không phải có thể tùy tiện cho mấy người khối trên như tôi. Nhưng Earn thì chẳng có vẻ gì là bận tâm đến điều đó, cậu ấy nhún vai. “ Thì đã sao, kiểu gì cũng còn thừa mà. Đưa cho cậu luôn bây giờ để người khác khỏi lấy.” Cậu ấy vẫn kiên trì đeo vào cổ cho tôi. Jeez ! Dù tôi có cố tránh trái tránh phải thế nào thì cũng không thể bởi vì Earn to như con tịnh. “ Tớ không muốn nữaaaaaaaaaaaaa.” “ Không là không. Cái này đã được định là của cậu rồi. Tớ không lấy lại nữa.” Cậu ấy mạnh mẽ đeo vòng vào cổ tôi, vẻ mặt tươi cười thích thú. Tôi có chút mơ hồ chạm tay vào miếng bạc, cảm giác như mình lại bị đẩy vào tình huống này một lần nữa. “ Tớ sẽ quay lại sau, Fi…” Ô, là giọng Pun nè ! Quên mất tiêu lí do mình đến đây luôn! Tôi vội vàng quay lại nhìn Pun nhưng cậu ấy lại tránh đi. Pun bước thẳng ra khỏi phòng. Mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó ! “ Nói chuyện với cậu sau nha, Earn ! Tớ sẽ quay lại sau !” *** “ Pun ! Pun ! Pun ! Mẹ kiếp, Pun !” Fuck, tui mệttttt ! Cậu ấy cứ tránh mãi thôi. Chạy như thế không tốt cho đôi chân dài của cậu ấy chút nào, vậy mà Pun vẫn cứ chạy khá nhanh. Như thể tôi đang đuổi theo một con trâu điên vậy. Này cậu không biết thương cho cái người đuổi theo hả ?! Người ta không có tập thể dục thường xuyên đâu ! Có biết là mệt lắm không ? “ Này, tôi đến để hỏi về việc tiền quỹ CLB.” Tôi chỉ có thể hét lên từ phía sau vì không thể đuổi kịp cậu ấy. Tôi nghĩ, rồi nói to trên con đường mòn cạnh dãy phòng học đang không có lấy một bóng người. Hiệu quả rồi. Pun dừng lại, để tôi có cơ hội đuổi kịp cậu ấy. Nhưng mà vẫn tránh không đối mặt với tôi. “ Có chuyện gì ?! Sao cậu hành động lạ vậy. Cậu ốm hả ?” Tôi đến gần, đặt bàn tay lên cổ cậu ấy để kiểm tra nhiệt độ. ( Thú thật thì tôi cũng không biết nóng lạnh như thế nào đâu. Chỉ bắt chước mọi người thôi.) Nhưng Pun lại vội vàng tránh đi, một lúc sau mới chịu quay lại nhìn tôi. “ Tiền quỹ làm sao ? Tôi vẫn đang cố. Xin lỗi nhé.” Nhìn Pun có vẻ thấy có lỗi, tôi liền vỗ vai cậu ấy để dỗ. Mặt khác, nghe cậu ấy nói thế tôi lại có chút nhẹ nhõm. Tôi biết cậu ấy là một người có thể giúp tôi vô điều kiện. Tôi không hối hận vì đã tin tưởng Pun, chỉ là tới hỏi cho chắc chắn, vậy thôi. “ Cậu cần gấp ?” Pun hỏi lại. Tôi bắt đầu thấy lúng túng. Môi như không thể di chuyển theo ý muốn của mình. Vậy phải trả lời sao đây ? “ Ừ thì… mới đầu thôi. Anh Pui hôm qua đã gửi trống đến, và hẹn là cuối tuần này phải trả. Nhưng mà giờ…ừm… Tôi vẫn gấp nhưng mà không nhiều nữa.” Nghe không ăn khớp tí nào đúng không ? Tôi chỉ là bị rối thôi. “ Ý cậu là sao ? Vậy là cuối tuần này cần tiền phải không ? Nếu thế thì cầm của tôi trước đi.” Ây. Cái trường này toàn thiếu gia con nhà giàu. “ Không sao rồi không sao rồi. Hôm qua tôi đến tìm Earn và cậu ấy đã chuyển giúp rồi. Chỉ là cần… trả lại cậu ấy. Tôi không muốn nợ lâu quá, không hay cho lắm.” Giọng tôi nhỏ dần. Cảm xúc trên gương mặt cậu ấy chợt biến đổi. “ Cậu… nói với Earn việc đó…?”
“ Ừ… tối qua có tới tìm cậu ấy.”
“ Và kể với cậu ta về chuyện quỹ CLB ?”
“ Ừa… chỉ là tìm chút lời khuyên thôi.”
“ Lời khuyên ?” Tới lúc này, tôi bỗng thấy khó chịu vì bị hỏi không ngừng.
“ Cậu bị cái mẹ gì thế ? Sao cứ hỏi tôi mãi chuyện đó thế ?” Như thường lệ, tôi hét vào mặt cậu ấy. Nhưng hôm nay, cậu ấy lại quay lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Rồi xong, giờ tôi bé tẹo bằng quả tennis luôn.
Sao tự dưng nhìn đáng sợ vậy ? T___T
Tôi có chút lúng túng khi nhìn khuôn mặt tối sầm của Pun, rồi vội vội vàng vàng lùi lại phía sau một bước trước khi con người kia tiến lại gần. Tôi lập tức cảm thấy có một bức tường ở ngay đằng sau lưng mình.
Ah… tui không còn chỗ để thoát thân nữa rồi. Có phải cậu ấy sẽ giết tôi rồi chôn luôn dưới đống bê tông để phi tang chứng cứ không ? T___T
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng Pun. Nghe như giọng của một ai đó khi đang rất khó khăn để có thể lên tiếng.
“ Cậu…” Tui ? Tui làm sao ?
Tôi liếc lại Pun trong khi bị cậu ấy nhìn chằm chằm. Rồi chỉ một giây sau, cậu ấy quay phắt mặt đi. Tôi không thể ngăn mình khỏi thở dài nhẹ nhõm một cái. Chưa bao giờ tôi nghĩ Pun lại có ánh mắt dữ dằn như vậy. Những tưởng rằng cậu ấy đã bình tĩnh lại rồi, nhưng…
BANG !
Mẹ nó ! Sao lại đi phá tường ?! Vỡ ra đấy rồi Hiệu trưởng bắt đền tiền đó biết không ? Tôi cố gắng nghĩ vui trong đầu mặc dù chẳng thấy thấy buồn cười chút nào. Tôi không thấy mặt Pun, nhưng cũng thừa biết được cậu ấy đang giận thế nào. Cậu ấy hít sâu một hơi rồi nói.
“ Tại sao cậu không chịu… nói với tôi khi cần thứ gì đó…?” Cậu ấy hỏi, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Như thường lệ, tôi vẫn ngu ba ngơ không hiểu gì lắm.
“ Cái gì cơ, Pun ?”
“ Vậy ra… cậu… một chút tin tưởng tôi cũng không có ?” Cậu ấy nói, rồi buông nắm tay. Mặc dù không thấy khuôn mặt Pun, nhưng tôi biết cảm xúc trên nó bây giờ là gì. Và rồi, Pun đi mất.
Tôi không tin tưởng cậu ư ?
****
Hôm nay thật mệt mỏi. Dù không phải tập diễu hành, nhưng tôi vẫn phải lắp các thiết bị. Thêm nữa còn phải sửa hơn nửa đống nhạc cụ mà các thành viên trong ban nhạc dùng nữa. Tôi sửa chúng nhiều đến nỗi, sau này ra trường mà thất nghiệp thì có thể mở luôn một cửa hàng sửa chữa ấy chứ.
Lúc về đến nhà thì đã là 10h hơn. Tôi ném cặp sách lên sàn rồi thả mình xuống giường, đánh một tiếng thở dài.
Chuyện Pun làm chiều nay vẫn cứ luôn ám ảnh tôi. Cậu ấy nói tôi không tin cậu ấy… Tôi hiểu chứ.
Tôi thừa nhận mình đã không sáng suốt khi không gọi cho cậu ấy ngay từ đầu. Sâu trong tim, tôi biết ai là người lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ mình chứ. Tôi biết, mình đã phạm sai lầm rồi. Tôi đã tổn thương Pun, khi cho phép người khác đưa tay ra giúp đỡ mình, thay vì cậu ấy.
Thực ra, tôi chỉ không muốn trở thành gánh nặng của Pun mà thôi, bởi vì tôi biết rất rõ rằng cậu ấy là người có thể giúp đỡ được mình nhất. Tôi cũng biết, nếu có một người có thể vui vẻ chạy đến đưa cho tôi tiền, thì đó chắc chắn chỉ có thể là Pun. Tôi tin tưởng cậu ấy 100%. Tin đến mức mà chẳng bao giờ giục, hay làm phiền cậu ấy về vấn đề tiền nong cả. Tôi biết Pun sẽ chẳng bao giờ có chuyện không để ý đến những khó khăn mà tôi đang đối mặt.
Tôi không có ý muốn tìm Earn giúp đỡ, một chút cũng không. Những gì tôi nói với cậu ấy thực sự chỉ là để tìm một lời khuyên. Tôi không nghĩ là cậu ấy lại có thể giúp mình nhiều đến thế ( bởi vì cậu ấy cũng phải lo cho quỹ của đội mình mà.)
Tôi thực sự thực sự chưa bao giờ muốn có ai đó chen vào giữa mình và Pun…
“ Mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó.” Nằm đây mà nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì. Cậu ấy bây giờ chắc đang tức mình lắm (Nếu là tôi thì sẽ là vậy.) Tôi nghĩ vậy trước khi chạy tới lấy chìa khóa xe máy.
“ Ma, con sẽ về sau.” Tôi cuống cuồng chạy xuống nhà và thấy bố mẹ đang ngồi xem phim ở đó. Hai người vẫy tay ra dấu đồng ý, vì thế tôi bèn tin tưởng mang theo em xế nhỏ và quyết tâm lao ra chiến đấu cùng thế giới thêm một lần nữa.
Chưa cả kịp nổ máy thì đã bắt gặp khuôn mặt xanh xao của tên quỷ kia. Cậu ấy đang ngồi bên cạnh chậu hoa ngay gần cổng ra vào, làm tôi giật cả mình. “ Mẹ ơi ! Cái gì thế này ? Sao cậu lại ngồi đây một mình ?”
“ Cậu đang định đi đâu ?” Pun để ý thấy rằng tôi đang dắt xe định đi đâu đó, bèn bước tới gần và hỏi. Giờ trả lời sao đây ?
“ Còn cậu ? Giờ này rồi sao còn không chịu ở nhà ?” Dựa vào sự quan sát của tôi từ đầu đến chân thì cậu ấy vẫn đang mặc nguyên bộ đồng phục, kể cả tất chân, giày và cặp sách cũng vẫn mang. Vậy rõ là chưa cả về nhà rồi.
“ Tôi…” Cậu ấy mở miệng định nói gì đó xong lại rơi vào im lặng. Tôi cố gắng nhìn vào đôi mắt sắc lẹm ấy nhưng Pun vẫn tránh đi. Cậu ấy đặt cặp sách lên xe như muốn ngăn tôi lại. “ Còn cậu thì sao ? Đang định đi đâu…?”
Nói ra thì, hai đứa cứ hỏi đi hỏi lại mà chẳng ai buồn trả lời ai -_-“.
Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt vẫn còn vẻ khó chịu của cậu ấy ( Sao chưa hết tức mà còn đến tìm người ta làm gì ?) Tôi cầm cặp, nhét vào tay cậu ấy rồi kéo cả người lên xe. “ Có đói không ?” Pun lắc đầu. “ Nhưng tui thì có.” Nói rồi tôi để cậu ấy ngồi sau xe và lái em xế nhỏ ồn ào băng qua các nẻo đường.
***
Hai đưa đi qua con đường Ekamai vắng vẻ ( nơi tôi sống ) tới thẳng đường Thong Lo ( nơi Pun sống). Ngầu hông ? Hai đứa không thèm đội mũ bảo hiểm, trong khi người thì vẫn mặc đồng phục ( đủ cho mọi người biết là chưa có bằng lái rồi ) nhưng mà không sao, Pa tôi quan hệ rộng lắm. ( Đúng không nhỉ ? ) Haha, đùa thôi. Tôi dừng lại ngay mỗi khi thấy cảnh sát giao thông, và cái mũ bảo hiểm của họ làm tôi không thể không liên tưởng đến quả bóng bàn ^^.
Cuối cùng hai đứa cũng đi đến giao lộ giữa đường Thong Lo và Sukhumvit. Tôi quyết định dừng lại trước cửa hàng cháo yến mạch, bởi vì 10h rồi mới đi ăn mà ăn một bữa thịnh soạn thì không hay lắm.
“ Nếu mà cậu muốn ăn ở đây thì tí phải đến cả Oishi Buffet nữa nhé.” Cậu ấy phàn nàn kèm theo một nụ cười khi nhìn thấy dòng chữ “ Cháo Thong Lor”. Tôi cũng không bận tâm lắm vì mình đại gia mà, hahaha. Cũng không hẳn. Vấn đề là, con gái của chủ quán rất xinh. Tôi đến đây ăn thường xuyên một phần cũng vì muốn ngắm cô ấy, heh heh.
Chúng tôi ăn trong im lặng. Tôi ngán ngẩm liếc xéo cái tên mồm kêu không đói nhưng lại gọi tận hai bát kia. Cái này cũng y hệt như mấy đứa cứ luôn mồm chê đồ đắt, xong vẫn mua ầm ầm ấy. Rồi tôi bất giác bật cười khi nhìn cậu ấy ăn. Pun nhìn thấy, liền đá đá chân tôi dưới bàn rồi nói, “ Có gì vui hả ?”
“ Có lẽ mình nên đi phải đi kiểm tra lại tai thôi. Ban nãy hình như nghe thấy ai đó kêu không đói.” Tôi vừa uống Pepsi, vừa trêu chọc. Tôi thì đã ăn xong rồi, nhưng cậu ấy thì còn đang loay hoay với bát thứ hai. “ Đúng roài, tôi cũng không hiểu sao cậu lại leo lên được chức Chủ tịch CLB trong khi tai thì nghễnh ngãng như thế.” Oh, bắt đầu thoải mái hơn sau câu đùa của tui rồi hả ?
“ Thối thây !” Tôi đá lại. Cậu ấy giật mình rồi bị cháo làm bỏng miệng luôn. Thú thật tôi không biết làm gì hơn ngoài ngồi cười.
“ Thật lộn xộn. Nhìn xem, cậu ăn như trẻ con ấy. Cầm lấy này, cầm lấy.” Tôi rút giấy ăn ra và đưa cho cậu ấy. Tôi còn chẳng buồn nhịn cười khi nhìn cậu ấy cố lau đi bằng tay của mình. Đón lấy tờ giấy ăn, cậu ấy trông có vẻ giận giận. “ Là lỗi tại ai hả ?” Heh heh heh.
Chúng tôi tiếp tục ăn uống ( ờm, cậu ấy thì ăn cháo, còn tôi thì ngồi hút Pepsi ) và trêu chọc nhau. Pun cuối cùng cũng giải quyết xong thìa cháo cuối cùng. “ Ngon ghê. Tôi chưa đến đây bao giờ. Chắc lần sau phải thường xuyên ghé quá.” Cậu ấy nói.
“ Hình như quán này cùng đường với nhà cậu đó.” Tôi châm chọc đáp lại rồi vội vàng di chuyển chân sang chỗ khác khi cảm nhận được chuẩn bị bị Pun đá. “ Oh,không nghĩ là cậu cũng nhanh ghê.” Eh, thỉnh thoảng vẫn bị cái tên này đá đểu.
Pun uống nước để nuốt nốt chút thức ăn còn lại. Qua đáy cốc, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy nhoẻn cười. “ Ban nãy định chạy tới tìm tôi, đúng không ?” Ưghh, đồ láo toét. Sao tự dưng lại nhắc đến vậy ?
Tôi nhướn mày rồi huýt sáo thay cho câu trả lời. Nghe thấy tiếng cười khẽ làm người ta tự dưng cáu ghê. Chỉ muốn đạp cho phát.
Hai đứa vẫn tiếp tục ngồi trong im lặng. Tôi đã không nhìn mặt cậu ấy được một lúc rồi.
“ Tôi xin lỗi.” Người phá vỡ sự im lặng không phải tôi. Tôi quay đầu lại ngay tức khắc nhìn cậu ấy. Tại sao Pun lại xin lỗi mình ?!
“ Sao lại xin lỗi tôi ?” Nghĩ sao tôi liền nói vậy. Pun mím chặt môi như thể muốn nói nhiều điều lắm.
“ Ừm thì… chiều nay tôi hơi nóng. Xin lỗi nhé. Chắc làm cậu giật mình lắm.”
“ Vậy rốt cuộc cậu làm sao ?”
Nghe xong, cậu ấy thở dài thườn thượt. “ Tại cậu… con mẹ nó sao không chịu nói với tôi rằng cậu cần giúp đỡ ? Mà lại chạy đến với Earn ? Cậu ta là cái mẹ gì của cậu ? Tôi sẽ chẳng nghĩ gì đâu nếu như người giúp đỡ là thành viên trong CLB. Nhưng mà Earn á ? Cậu ta là cái con rắm gì chứ ? Tại sao cậu lại để nó giúp ? Còn tôi thì sao ? Tôi chỉ là thằng bất tài trong mắt cậu hả ? Tôi chẳng là cái gì đối với cậu hết, đúng không ? Haiz… cái tên này. Chắc cậu ấy phải kiềm chế nhiều lắm. Cứ nói mãi nói mãi làm tôi phải đưa nước cho uống không lại cháy khô cổ. “ Đừng có mà đùa. Trả lời mau.” Jeez, tui muốn tốt cho cậu mà lại kêu là cố tình trêu chọc hả ? Con lợn gợi tình ?
“ Hôm đó tôi thật sự không định nói với Earn đâu. Tại cậu ấy hỏi tình hình ban nhạc ra sao rồi, nên mới buột miệng thôi. Bố ai mà biết được cậu ta lại lôi tôi đi chuyển tiền ngay lúc đó chứ ? Người ta cũng sốc lắm chứ bộ.”
“ Vậy sao ngay lúc anh Pui mang trống đến lại không đến tìm tôi luôn ?” Chết mất. Giọng cậu ấy trở nên kích động hơn rồi bà con ơi.
“ Bởi vì tôi biết là cậu đang cố hết sức rồi. Cậu nói là sẽ lấy giúp là tôi tin liền, nên không muốn giục thêm nữa. Cậu lấy được cái là sẽ đưa cho tôi ngay mà.” Tôi trả lời. Rồi Pun nhoẻn miệng cười, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của tôi lắm. Nhưng rồi mặt cậu ấy lại lập tức trở nên đáng sợ, “ Vậy cậu đã tỏ ra tội nghiệp trước mặt Earn ?”
“ Oắt đờ phắc ? Không hề.” Phải đá cho cậu ta một cái vào gióng chân mới thỏa. Nói là tôi làm.
Cậu ấy cười trong lúc tránh đi ( nhưng mà không thành công ), trước khi đứng dậy và lôi ví ra. “ Hôm nay tôi bao. Dì ơi, tính tiền giúp con !” Pun nói với tôi khe khẽ, rồi vẫy tay gọi chủ quán. Tôi cũng nhấc mông dậy, theo chân cậu ấy ra ngoài.
Nhìn tấm lưng to bản trước mắt, tự dưng tôi muốn nói gì đó.
“ Tôi… cũng xin lỗi. Không cố ý làm cậu tổn thương đâu.”
Pun cười thật tươi, nụ cười mà tôi muốn thấy nhất. Tôi cũng cười lại, rồi cậu ấy khoác lấy vai tôi, hai đứa cùng sánh bước.
***
Hai đứa lái xe trong màn đêm, băng qua mấy làn oto chật cứng, tận hưởng cuộc sống về khuya, trước khi dừng lại trước cửa đại bản doanh nhà cậu ấy. ( Chúng tôi đã phải dừng xe mấy lần mỗi khi đánh hơi thấy bóng dáng chú cảnh sát giao thông ). Đèn một vài căn phòng vẫn sáng mặc dù đã nửa đêm rồi.
“ Cậu có báo với ai là về muộn không ?” Tôi vừa đỗ xe xuống vừa hỏi.
“ Có. Bảo với Pang là ra ngoài với cậu. Heh heh.”
“ Lúc nào cũng chỉ giỏi gây rắc rối cho người khác !” Tên láo toét này ! Tôi giơ chân ra, định tranh thủ đá mông Pun một cái lúc cậu ấy xuống xe. Nhưng mà hắn ta đã nhanh chóng chạy thoát rồi còn đứng cười vào mặt tôi.
“ Gặp nhau sau.” Không bao giờ. Tui đoán thế.**Tôi vẫy vẫy tay chào cậu ấy trước khi định rời đi. Đáng nhẽ giờ này tôi đã ở trên đường cái rồi, nếu như cậu ấy không gọi tên mình.
“ No…”
“ Sao thế ?” Tôi dừng lại. Quay đầu lại nhưng lại chẳng nghe thấy câu trả lời nào. Pun tiến lại gần tôi. Tôi chăm chú nhìn đôi tay đang tiến gần tới cổ mình toan làm cái gì đó của cậu ấy. “ Làm cái móe gì thế ?”
“ Đứng yên.” Tay cậu ấy di chuyển quanh cổ tôi một lúc. Cuối cùng tôi cũng biết được chuyện gì đang diễn ra, sau khi nhìn thấy em vòng cổ bị tháo ra. “ Đeo mấy cái của đội cổ vũ mà không thấy xấu hổ hả ?” Cậu ấy nói, và tôi hoàn toàn đồng tình. “ Có chứ. Quên mất không tháo ra. Tại bận quá. Cám ơn cậu nha.” Tôi nói trong khi tay với tới định cầm lại chiếc vòng mà Earn đưa cho hồi chiều. Nhưng Pun lại thản nhiên nhét nó vào túi áo mình. Tên điên này đúng là đồ đểu cáng !
“ Để tôi trả giúp cho.” Như vậy không hay tí nào đâuuu. Mồm tôi há hốc, không hiểu nổi cậu ấy luôn.
“ Tôi khác trả cho.” Và thế là, chiến tranh bắt đầu. Tôi ngả người qua định lấy lại chiếc vòng, nhưng cậu ấy đã kịp tránh đi, lại còn ấn đầu tôi nữa. Đồ thối tha, cậy cao hơn tui rồi thích làm gì thì làm hả ?!
“ Cậu chẳng biết từ chối người khác gì hết. Cậu ta bắt đeo là đeo liền. Để tôi trả lại.” Cậu ấy nói rồi vỗ vỗ túi áo, ra ý rằng sẽ không đưa lại cho tôi nữa đâu. Nhưng mà Pun nói đúng, giờ tôi mới nghĩ đến. Tôi không thích phải tranh cãi. Khi bị ai ép làm điều gì đó, tôi thường nhường họ. Nhìn Pun là một ví dụ nè. Cũng chỉ vì thế mà giờ mới lâm vào cái cảnh này.
“ Được rồi. Giao hết cho cậu.”
“ Và nhớ là đừng có ai tùy tiện nhận đồ của người khác. Đặc biệt là từ Earn.” Lời Pun nói làm tôi thấy lạ lạ. Như kiểu… cậu ấy khó chịu vì tôi nhận đồ của Earn, hơn là vì dùng đồ của đội cổ vũ.
“ Pun…” Tôi khẽ kêu tên cậu ấy. Pun bèn quay lại nhìn.
“ Sao vậy ?” Cậu ấy trả lời lại rất nhẹ nhàng, khiến tôi chẳng biết phải nói gì tiếp theo nữa.
“ Chúng ta đã không còn là của nhau nữa, cậu biết đấy…”
Mặc dù tôi là người chủ động nói trước, nhưng lồng ngực lại thấy rất khó thở. Vậy còn Pun thì sao ? Chắc cậu ấy còn khó chịu hơn cả tôi nữa.
Nhưng mà dù sao thì tôi cũng vẫn phải nói. Cả hai đứa nên khắc ghi điều đó càng thường xuyên càng tốt. Sự thật thì… Tôi chỉ đang tự nhắc chính mình phải chấp nhận một điều rằng đã chẳng còn cái gì gọi là “ chúng ta” nữa rồi thôi.
Pun cười có chút cô đơn rồi bước lại gần tôi hơn. Cậu ấy nhìn tôi trong khi tiến đến gần, tay dịu dàng vuốt lên má.
“ Chỉ vì chúng ta đã nói tới chuyện đó… không có nghĩa rằng tôi có thể quên được cậu ngay.” Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cười. Tôi không thể không nghĩ, nếu chỉ là bạn thì như này có phải là đã đi quá xa không ?
Trước khi tôi có thể nói thêm bất cứ lời nào, khuôn mặt Pun tiến đến gần sát hơn. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Cả người căng ra, tôi quyết định nhắm chặt mắt. Một thứ gì đó thật mềm mại, đầy đặn nhưng cũng vô cùng ấm áp đặt lên trán mình. Cậu ấy giữ thế một lúc rồi mới chịu bỏ ra.
Tôi nhướn một bên mày nhìn cậu ấy để che đi sự xấu hổ. “ Đến đây chắc là giới hạn rồi, heh heh.”
“ Thà như vậy còn hơn không…” Pun nói, rồi vẫy tay với tôi. Điều đó có nghĩa cậu ấy muốn trở vào nhà rồi. “ Lái xe cẩn thận, được không ?”
“ Ừ. Gặp lại sau.”
Tôi không hiểu cảm giác đau nhói đang tràn ngập trong tim này thực sự là gì nữa.
Tôi thực sự không biết.
**************
** Ở đây, bản gốc là ” Never mind. I guess”. Nếu dịch đúng ra thì là ” Không có gì. Tôi đoán vậy.” nhưng mình thấy nếu như vậy thì không liên quan lắm nên tự sửa thành ” Không bao giờ ” cho mọi người dễ hiểu Ai có cách hiểu khác hay hơn thì comment nhé, mình sẽ xem cái nào hợp lí rồi sửa ^^.
|
CHAP 23 : GREATEST DAY
Giải bóng đá, cuối cùng cũng đã tới. Các bạn nghĩ mọi hoạt động tập luyện thật mệt mỏi đúng không ? Xin thưa, ngày giải chính còn mệt hơn vậy vạn lần. Đêm qua tôi không thể đi ngủ nổi vì còn bận rộn với nào đồng phục, nào kiểm tra nhạc cụ, và ti tỉ thứ việc không tên khác. Khoảng 2h sáng, vừa đặt lưng được xuống giường chợp mắt một cái thì 25’ sau, bạn trẻ Om dựng tôi dậy bằng được vì cái kèn Cor bị trục trặc. Lại cái của nợ gì nữa đây ? Tôi đã sửa cái ông tướng này một lần hôm nọ rồi. Chắc lần này phải mua cái mới quá. Vậy là tôi đã chỉ có thể ngủ được 25’ trước khi lết cái thân xác tàn tạ mệt mỏi tới sân vận động Supachalasai khi mà gà trống còn chưa thèm mở mắt.
Ông mặt trời không chút nhân từ rọi thẳng ánh nắng xuống, có mấy đứa lớp dưới của đội diễu hành không chịu được, ngất đi. May là chúng tôi có mang theo hộp sơ cứu, tôi vội vàng chạy đi lấy. Thế là tôi, một tay cầm hộp sơ cứu, một tay cầm bộ đàm tung tẩy khắp nơi. Mặt khác, tôi còn liên tục phải chạy đi chỉnh lại mấy cái nhạc cụ nữa. Thế nên, thỉnh thoảng khi cần gấp cái gì đó, tôi đành phải tìm nhờ mấy đứa đang rảnh chạy tới Siam mua hộ. Ngày hôm nay đúng là loạn, quá loạn.
“ Ấy ấy ! Đừng ngất ! Đừng ngất !” Đến đây đến đây lại đến đây. Tôi vội vàng phi tới chỗ thằng Ae, người đảm nhận chơi kèn Clarinet , mặt đang cắt không còn một giọt máu. Tôi lấy ra một cái khăn ướt, vỗ vỗ nhẹ lên mặt nó. Không chỉ phải sơ cứu cho Ae, tôi còn phải liên tục để ý và trả lời mọi người trong bộ đàm nữa. Chóng mặt chết mất !
“ Bank gọi, No đâu nghe rõ trả lời. Ban nhạc đã sẵn sàng chưa ?” Tự dưng bị réo lên, tôi giật mình rồi đáp lại.
“ Nghe rõ trả lời. Tất cả đã sẵn sàng.”
“ Vậy tất cả vào vị trí.” Chiến thì chiến, không còn gì để mất. Cố lên. Tôi vỗ vỗ lưng mấy đứa trong ban nhạc, để chúng có thể lấy lại tinh thần, rồi cố gắng liên lạc với Film qua bộ đàm. Nhưng nó mất hút đi đâu mất rồi ấy.
“ No gọi, Film nghe rõ trả lời. Về vị trí đi. Tớ chuẩn bị cho ban nhạc đi qua đây.”
“ Film tới No. Ok, tớ đã vào vị trí rồi.” Tôi đoán là nó đang ngồi đong gái đấy. Lắc lắc đầu một cái, tôi bước tới hướng dẫn mấy đứa lớp dưới về ví trí cần đứng. Rồi, tôi nghe thấy giọng ai đó gọi tên mình qua bộ đàm.
“ Earn tới No. Đừng quên kế hoạch của chúng ta nhé, okay ?” Ây, đồ bại hoại. Chui từ chỗ nào ra vậy ? Tôi không hiểu gì nhìn bộ đàm trên tay, rồi mới trả lời lại.
“ No tới Earn. Yeah, nhưng để tớ quất xong vụ này đã.”
Bộ đàm đi vào im lặng, trước khi giọng một ai đó vang lên. “ Các bạn làm ơn đừng hiếp dâm bộ đàm bé bỏng.” Tôi bật cười. Mấy đứa đàn em quay ra nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Heh, vừa rồi là giọng Pun đó.
***
Đội diễu hành bắt đầu tiến vào nhà thi đấu, việc đó đồng nghĩa với việc, trách nhiệm của tôi đến đây là hết, không còn phải lượn lờ quanh đây nữa ( bởi vì Film và Om sẽ lo phần còn lại.) Tuy nhiên, lại có một công việc mới, đó là ngồi bên dưới theo dõi màn hình xem mọi thứ có trôi chảy theo đúng kế hoạch hay không rồi báo lại cho Film.
Tôi vừa đi vừa chạy phía bên dưới khán đài. Các thành viên khác nhau đến từ các ban khác nhau, ví dụ như đội cổ vũ nè, ban kĩ thuật nè, rồi cả đội thiết kế nữa, đều mặc đồng phục và còn đang rất bận rộn, khiến tôi phải chú ý. Tôi vẫy vẫy Mark, thành viên thuộc đội thiết kế. Mặt cậu ấy nom căng thẳng lắm khi đang cố thay đổi bố cục sân khấu. Vậy mà vẫn còn thời gian vẫy lại tôi. ( Không đùa chứ ?). Gần ngay bên cạnh là Mo, hôm nay làm trong ban kĩ thuật, đang căng thẳng bàn luận gì đó với người của ban phúc lợi, trên tay là mấy bản thiết kế. Nhìn ai cũng luôn tay luôn chân.
Tôi nhìn quanh, tìm một ai đó có thể giúp mình. Và không phải ăn hại quá lâu, có một đứa lớp 10 vẫy tôi lại. “ Ở đây nè, anh ơi !”
Tôi cười rồi chạy vội đến ngồi cạnh thằng bé. Ban nhạc và đội diễu hành đang ở trong nhà thi đấu rồi. Nhưng nói thật là, tôi không có chú ý mấy đến cái màn hình đâu, vì còn đang mải chém gió với Paeng về trò PangYa. ( Film và Om thân mến sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra đâu.)
Và như mong đợi, trong một tích tắc, tôi đã bắt gặp bóng lưng của Pun. Cậu ấy mặc bộ đồng phục và đang mải mê làm việc ngay bên cạnh. ( Pun thuộc ban kĩ thuật, nhìn đồng phục tôi mới biết .) Tuy nhiên, tôi cũng không để ý đến cậu ấy lắm, vì còn đang mải buôn với thằng Paeng. Nhưng rồi rốt cuộc tôi cũng phải liếc mắt qua khi thấy nó chợt im lặng.
“ Cái gì vậy, p’Pun ?” Woa ? Cái lợn gì vậy ? Tôi lập tức ngoảnh đầu lại khi nghe giọng Paeng cất lên. Ngài Pun Phumitat thình lình xuất hiện đằng sau lưng tôi, trong khi vẫn còn đeo bộ tai nghe to đùng trên đầu.
“ Anh ngồi đây được không ? Đổi chỗ đi.” Cậu ấy nói với Paeng. Tôi thật sự muốn cốc đầu cậu ta một cái. Pang lập tức từ bỏ chỗ ngồi của mình trước sự lạm dụng chức quyền trắng trợn của Pun. Heh heh heh. Cậu ta vẫn còn mặt dày cười thật tươi trước khi bỏ cái tai nghe ra đeo cho thằng bé. “ Cầm cả cái này nữa. Earn đang chỉ đạo trên Kênh 2 đấy.” Tôi đi đến đâu, là hắn phủi sạch trách nhiệm của mình cho người khác đến đó.
“ Thằng bé có làm được không thế ?” Tôi thì thầm hỏi Pun. Cậu ấy chỉ cười nhìn tôi một cách thoải mái, rồi bật tai nghe của Peang lên. Và giờ, cậu ấy đang theo dõi Kênh 11 cùng với tôi. “ Đương nhiên rồi, đừng khinh.”
Pun vừa nói, vừa gõ bàn phím chuyển góc camera để có thể nhìn đội diễu hành rõ ràng hơn. “ Thấy tôi hiểu cậu không ?”
“ Thôi đừng bốc phét đi…” Tôi nói vậy nhưng trong lòng thì không ngừng tủm tỉm khi nhìn thấy màn hình đã rõ nét hơn, rồi báo cho Film biết qua bộ đàm khi có bất cứ lỗi hay vấn đề gì đó xảy ra.
Thành viên cuối cùng của đoàn diễu hành rốt cuộc cũng ra khỏi nhà thi đấu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mọi thứ đã diễn ra thật suôn sẻ. Mặc dù, thằng ăn hại Ngoi đã chơi sáo sai nốt hai lần. Tí nữa tôi phải đá nát mông nó.
“ Haizz….”
“ Vậy hôm nay là cậu xong rồi, đúng không ?” Pun hỏi, trong khi tay thì chuyển màn hình về vị trí đội cổ vũ đang đứng như ban nãy. Tôi không biết phải trả lời cậu ấy thế nào nữa, xong rồi mà cũng chưa hẳn là xong. “ Vẫn còn phải đi gặp Earn nữa.”
“ Phải rồi, hồi đó cậu ta nói vậy là có ý gì ?” Chộp được cơ hội, Pun hỏi luôn. Người tôi cứng đơ lại. “ Earn giúp chuyện tiền quỹ CLB, còn nhớ không ? Cậu ấy chỉ bảo tôi lấy nước hộ, mang tới khu khán đài phòng khi không có ai giúp cậu ấy thôi.” Tôi trả lời, rồi định đứng dậy đi làm theo những gì mình vừa nói, nhưng Pun lại kéo tôi ngồi xuống. “ Nhưng mà cậu không nhất thiết phải làm theo.”
“ Tại sao không ?”
Tôi nhướn mày nhìn Pun, kẻ đang ngoác mồm cười khi nghe thấy đội cổ vũ hô khẩu hiệu gì đó buồn cười lắm. Nhưng, ngay lúc này đây, tôi cảm thấy cậu ta còn buồn cười hơn. “ Ờ… tiền thì tôi trả lại cậu ta rồi. Cả cái vòng cũng trả luôn.” Cậu ấy đáp vội đáp vàng rồi quay vào nói với bộ đàm. “ Từ phòng Điều hành tới đội Cổ vũ. Hàng S- 30 sai rồi nhé, xem lại đi.”
“ Gượm đã ! Chúng ta chưa nói xong !” Tôi kéo kéo ống tay áo Pun, hòng khiến cậu ấy không thể tiếp tục gõ gõ bàn phím được nữa. “ Yay, xong lâu rồi.” Pun vừa cười vừa cãi lại, rồi lại tiếp tục quay vào chỉnh góc camera.
“ Oắt đờ heo ? Cậu trả lại tiền rồi ? Vậy là trường đưa tiền cho rồi hả ?”
“ Vẫn chưa.”
“ Vậy cậu trả cậu ấy kiểu gì ?”
“ Không nói đấy. Từ phòng Điều hành tới đội Cổ vũ. Kiểm tra hàng E-14.” Tên quỷ tha ma bắt vẫn cố tình đánh trống lảng. Tôi chun mũi với cậu ấy ( mặc dù Pun có đang nhìn đếch đâu) trước khi nhấc mông đi ra chỗ khác. “ Nhưng mà tôi vẫn phải đi. Dù sao cũng đã hứa rồi.”
Và cậu ta lại kéo tôi xuống một lần nữa. À rồi, sở trường có khác, chỉ thế là nhanh. “ Cậu biết cách điều chỉnh màn hình mà, phải không ?” Pun hỏi. Tôi gật đầu, mặc dù không hiểu ý cậu ấy lắm.
“ Muốn được mặc đồng phục hem ?” Nhưng mà tôi không biết có nên gật hay không nữa mặc dù trong lòng đang điên cuồng muốn được mặc dù chỉ một lần. Tôi nhìn cậu ấy, nhướn mày.
“ Thôi không phải ngượng. Biết là cậu thích mà. Đi theo tôi. Tle, để ý cái này một lúc được không ? Tôi sẽ quay lại ngay.” Cậu ấy nói rồi lôi tôi đi.
Định dắt con nhà người ta đi đâu ?!
***
Chúng tôi dừng lại ở phòng thay đồ của đội cổ vũ. Phòng không một bóng người, vì tất cả đều đang ở ngoài sân vận động rồi. Tôi đứng im, nhìn Pun với ánh mắt khó hiểu bởi cậu ấy đang từ từ kéo khóa, cởi ra bộ đồng phục của mình.
“ Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Làm cái bỏ mẹ gì đấy ?!” Cậu ta định đè tui ra ngay chỗ này ?! Ấy không được ! Sàn nhà cứng lắm ! Gượm đã ! Ý tui là, tui không cho phép đâu !
Cậu ấy mặc kệ sự phản đối của tôi, vẫn tiếp tục cởi quần áo. Tôi nhắm chặt mắt lại bởi vì không muốn nhìn thấy thứ không trong sáng. Dù vậy, tôi vẫn có thể nghe được tiếng quần áo đang không ngừng được cởi ra.
Một lúc sau, có thứ gì đó được ném lên vai tôi. Tôi mở hé một bên mắt, rồi nhìn thấy Pun đang đứng ngay trước mặt, người mặc độc cái áo phông trắng cùng quần “nhót”. Cậu ấy nhếch mép rồi lắc đầu như muốn cười vào mặt tôi. “ Đổi đi. Đưa tôi quần áo của cậu.” Jeez… nói nghe dễ ghê. Cậu mặc đồng phục bên ngoài, nghĩa là bên trong còn quần áo bình thường nữa. Nhưng còn tui thì sao ? Ngoài cái áo phông và quần bò, bên trong trơn nhẵn không còn cái gì hết biết không !
“ Cái rắm. Không, không muốn mặc nữa.”
“ Nhưng mà tôi cởi ra hết rồi ! Nào lại đây ! Chúng ta cũng không thể để Tle ở đó giải quyết một đống việc lâu quá được.”
Tôi do dự một chút, rồi chỉ tay vào mặt Pun. “ Quay mặt ra chỗ khác !” Tui nói có gì buồn cười lắm sao ? Tại sao cậu ta lại cười như đười ươi vậy ?
“ Cậu xấu hổ cái gì ? Hai đứa… đàn ông với nhau.” Tôi thề là cậu ta đã nghĩ gì đó trong cái thời điểm dừng lại một lúc lâu rồi mới xổ ra bốn chữ “ đàn ông với nhau”. Tên đồi bại ! Đúng là tôi dễ nhường nhịn người khác, nhưng không phải lúc này ! Tôi vẫn chỉ tay vào cậu ấy, bắt quay đi bằng được.
Pun tủm tỉm, “ Cậu định cởi từng cái một hay là như thế nào ? Đưa quần bò đây cho tôi là được rồi. Áo phông thì có đây rồi. Còn cậu chịu khó mặc áo bên trong bộ đồng phục đi, nếu không muốn bị ngứa, biết rồi đó.” Ừ nhỉ, sao mình ngu quá vậy ? Tôi nhìn chăm chăm bộ đồng phục, có chút bối rối, rồi quyết định cởi quần ( nhưng mà vẫn còn mặc quần lót bên trong) rồi ném cho Pun. Và giờ hai đứa đều đang mặc quần áo không phải của mình.
Tôi ngắm nhìn bộ jumpsuit bằng kaki trên người, cảm thấy tự hào hết sức. Mặc dù dòng chữ trên áo là “ Đội kĩ thuật” thay vì là “ Xin chào” như tôi vẫn luôn mơ tới, nhưng dù sao tôi vẫn thấy em nó oách xà lách chết đi được ấy. “ Không trả lại cho cậu nữa đâu.” Tôi dọa.
“ Ừ rồi, nếu mà mặt đủ dày đến mức có thể mặc ở nhà thì cứ tự nhiên.” Pun nói, trước khi ra khỏi khu vực thay đồ.
Tôi cắm đầu đi thẳng về khu vực điều hành, rồi bắt gặp Nheng đang ngơ ngác vì thấy rõ ràng người rời đi là Pun, mà xong lúc quay lại lại là tôi. Tôi bèn cười với cậu ấy. Heh heh. Gì chứ cái này tôi xử lí được, cậu biết mà. Trông coi cái màn hình và thiết bị đi, cứ tin ở tôi.
Tôi lắc lắc đầu cho đỡ mỏi rồi cầm lấy cái headphone đang đặt trên bàn và đeo lên. Tôi bấm nút, và thấy được Earn đang cười rất tươi trong khi chỉ dẫn cho mấy đứa lớp dưới. Và hắn ta kia rồi. Pun đang bước lại gần với chai nước trên tay.
Tôi không thể không bò ra cười khi nhìn thấy khuôn mặt Earn thuỗn ra vì nhận ra người đưa nước cho cậu ấy là Pun chứ không phải tôi. Cậu ấy lập tức hét um qua kênh 11 của bộ đàm rằng đã bị tôi lừa ngoạn mục như nào. Tôi còn có thể nghe được cả giọng cười của Pun nữa. Buồn cười chết đi được ấy,(haha), nhưng tôi nào dám cười, nếu không sẽ lại bị chửi chết mất. Tôi đành xin lỗi cậu ấy, rồi dời sự chú ý về phía màn hình để kiểm tra một số thứ trên khán đài cho đội thiết kế.
Thời gian trôi qua khá nhanh. Trên sân cỏ và cả trên khán đài nữa, mọi người ồn ào không ngớt, mỗi người một câu khác nhau xuyên suốt trận đấu. Có mấy lần ghi bàn hụt, làm không khí lại được dịp sôi lên. Đội cổ vũ tiếp tục thay đổi khẩu hiệu hòng đáp lại đối thủ. Rồi các sinh viên cũng ầm ĩ không kém gì mấy đứa học sinh. Trong lòng tôi cũng cảm thấy rạo rực theo dù chỉ nhìn qua màn hình ( Và thông qua nó tôi có thể nhìn thấy hết mọi thứ.)
Tôi tiếp tục công việc của Pun và còn trông thêm một số thiết bị khác nữa. Có quá nhiều vấn đề xảy ra, khiến tôi đành phải đích thân chạy đến tận nơi và nói trực tiếp với các thành viên điều hành khác bởi vì trong bộ đàm đang loạn cào cào cả lên. Thỉnh thoảng còn không thể biết được ai đang nói cái gì. Tốt hơn hết là chạy đến nói trực tiếp. Và thế là, cứ mỗi lần tôi bén mảng đến khu vực khán đài, là Earn lại quay ra nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Mấy thằng bạn bên cạnh còn cười góp vui nữa chứ. Trong khi đó, Pun vẫn chưa chịu buông tha khi không ngừng đưa đồ và ép cậu ấy uống. Trông thì có vẻ là Earn đang được chăm sóc rất chu đáo, nhưng tôi có cảm giác, nó làm cậu ấy khó chịu thì đúng hơn. Nhưng việc này thực sự đã trở thành một trò vui với mọi người xung quanh đó. ( Haha). Tôi thích thú hùa theo bầu không khí thoải mái ấy. Mặc dù cả thân đều rã rời, nhưng cảm giác có cả đám bạn đang cùng nhau dốc sức để có thể đi tới đích, khiến tôi muốn làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết.
Pun tiếp tục tình nguyện làm bảo mẫu cho Earn suốt thời gian diễn ra sự kiện. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu ấy vẫn để ý đến tôi một chút. Mỗi lần cậu ấy tới cạnh tôi, là lại mang theo nước và đồ ăn. Tôi không thể không tự hỏi, có phải cậu ấy đã ép ai đó chạy tới Siam mua không, bởi vì mọi người ở khu khán đài đang chia nhau bánh mì mua từ Bread Papa’s, món quán ngon nổi tiếng ở Paragon. ( Và nếu là thế thật thì Earn chắc phải bỏ ra nhiều tiền lắm.) Tôi lắc đầu ngán ngẩm trước bộ dạng ngượng ngùng của cậu ấy, và mặc dù tôi có hỏi cả tỉ lần, Pun vẫn chối đây đẩy. Cậu ấy vẫn nhai đi nhai lại rằng đống đồ ăn là lấy từ khu khán đài. Chắc cậu ấy nghĩ tôi đây ngây thơ dễ dụ lắm. Nhưng dù sao thì, tôi cũng chẳng buồn tranh cãi. Bởi vì, bánh mì ngon chết đi được.
Ngoài việc tha đống đồ uống và bánh mì tới, Pun còn không ngừng hỏi tôi đang làm gì đấy, có mệt không. Cậu ấy còn bảo tôi đi đổi quần áo nữa nhưng mà tôi lười lắm. Vì vậy, tôi đã phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với cậu ấy rằng mình rất khỏe mỗi khi bị hỏi. Cuối cùng, trời cũng tối dần, cả nhà thi đấu chợt rung chuyển bởi tiếng hò hét. Đội bóng của trường tôi đã ghi bàn vào lưới của đối thủ. Kết quả chung cuộc là 1-0 nghiêng về phía chúng tôi. Tỉ số được hiện sáng chói trên bảng kết quả, khẳng định cho chiến thắng mà cả trường đã chờ đợi bấy lâu nay !
Cả tôi và lũ bạn bên cạnh lập tức tháo headphone ra và nhảy như điên ăn mừng. Cả lũ chạy quanh và gây náo loạn khu vực hậu trường trước khi lao ra sân thi đấu để chung vui cùng mọi người. Chúng tôi hát khản cả cổ, tự biến thành bài hát cổ động và ca ngợi trường, trong khi tụ lại, ôm lấy nhau bằng cả bờ vai. Kích động đến nỗi không nói được thành lời. Bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết vào khoảnh khắc tôi chứng kiến bao nỗ lực của tất cả mọi người đã được đền đáp xứng đáng. Có mấy đứa còn nước mắt lưng tròng. Tôi còn để ý thấy Pun Phumitat sắp khóc đến nơi rồi, nhưng đã kịp kiềm lại.
Thầy Buncha bảo cả lũ hãy sáp lại gần nhau mà tung hô. Chúng tôi khoác lấy vai nhau rồi không ngừng hò hét. Tôi tự hứa với lòng mình rằng không bao giờ được phép quên ngày tuyệt vời nhất này.
***
Trận đấu kết thúc rồi, nhưng học sinh vẫn tụ tập bên ngoài sân vận động một lúc lâu để chúc mừng mọi việc đã kết thúc tốt đẹp ( chưa kể đến việc chiến thắng ). Thật ra, tôi vẫn sẽ tận hưởng khoảnh khắc này dù cho có thắng hay thua đi chăng nữa, bởi vì Giải bóng lần này đã mang lại cho tôi rất nhiều cơ hội được quen biết những người bạn mới. Tôi nói lời chào tạm biệt với nhóm bạn mới quen vẫn còn đang ngồi lại ở đó. ( Họ mặc quần đùi đen, hehe.) Tất cả đều đến chúc mừng chúng tôi sau khi trận đấu kết thúc, nói rằng trường tôi đúng là có tinh thần thể thao và còn giỏi nữa chứ. Chẳng cần biết ai thắng ai thua, chúng tôi đã có được những tình bạn mới từ giải lần này. Chẳng có thứ màu quần, hay tường rào nào có thể xen giữa chúng tôi ^__^
Trong lúc mải nói chuyện với một anh sinh viên tới để chúc mừng tôi ( tại sao mọi người là chạy tới chúc mừng trong khi tôi có phải là cầu thủ đâu ?), tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói đáng sợ vô cùng quen thuộc chen vào ngay đằng sau lưng.
“ No ! Mãi mới tìm được cậu !” Ah ! Không cần quay lại tôi cũng biết được đó là ai. Tôi bắt đầu tự hỏi, có phải Yuri đã bí mật gắn thiết bị định vị GPS lên người mình không, mà sao cô ấy có thể tìm được tôi giữa biển người đông đúc vậy ? -_-“.
“ Ấy No. Chú mày có bạn gái hồi nào thế hả ? Mà thôi, gặp nhau sau nhé. Tuần sau anh định sẽ về thăm trường.” p’Mote cười với tôi đầy ẩn ý, tiện thể kết thúc luôn cuộc nói chuyện. Và giờ tôi phải làm gì đây ? Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhành mồm ra cười và vẫy tay. “ Gặp lại anh sau, p’Mote.” ^^;;;;
Giờ thì p’Mote đã đi rồi, đã đến lúc phải đối mặt với vị tiểu thư bé bỏng đằng sau lưng. “ Cậu đang kiếm tớ hả ? Có gì muốn nói sao ?”
“ Đương nhiên rồi, nhưng mà tớ không biết là cậu lại ở trong ban điều hành đấy !” Tôi biết là cô ấy sẽ chú ý mà, bởi vì trước đó Yuri đã biết tôi thuộc đội diễu hành và không cần phải hoạt động ở khu khán đài. Tôi cũng không có ý định mặc cái bộ đồng phục to đùng này đâu. Mặc dù biết kiểu gì cũng sẽ bị hỏi đến, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy không quen khi phải trả lời Yuri.
“ Là của Pun. Bọn tớ đổi cho nhau.” Yuri bỗng cười có chút giảo hoạt làm cả người tôi từ trên xuống dưới rét run.
Không lẽ tui nói sai cái gì sao ?!
Cô ấy cười một chút rồi bám dính lấy tay tôi. “ Đi ăn tối thôi.” Nào thì lại đi. Tôi liếc nhìn khuôn mặt có chút nhợt nhạt đang nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, rồi lập tức cảm thấy sợ tê cả người.
Rồi giờ sao ? Tôi vừa nhìn khuôn mặt Yuri, vừa lắng nghe đứa bạn bên cạnh đang bàn kế hoạch ăn mừng tối nay.
***
|
CHAP 24 : INQUIRED
Và thế là… chúng tôi quyết định dắt díu nhau tới đây. Tôi ngồi xuống ghế của mình rồi đánh mắt nhìn một lượt quanh nhà hàng. Nó nằm cạnh đường Ekamai, gần nhà tôi. Yuri suốt ngày ca cẩm rằng muốn đến đây ăn, nhưng mà cả hai vẫn chưa có cơ hội đi lần nào ( vì nhà hàng chỉ mở vào buổi tối thôi). Và cuối cùng thì cô nàng cũng đạt được mong muốn khi tự ý chọn nơi này. Rồi đồ ăn cũng tự gọi luôn. Nhưng tôi có chút bối rối, không phải bởi cái nhà hàng này (vì dù sao nó cũng gần nhà tôi), mà bởi tôi đang không rõ làm cách nào mà mình lại đồng ý đi ăn với cô ấy nữa.
Tôi nhướn mày nhìn quanh cái nhà hàng mà được trang trí bởi vô vàn bể cá. Tên nhà hàng hoàn toàn ăn rơ với khung cảnh luôn, như kiểu đang ngồi trong một bể cá khổng lồ vậy. Nó nổi tiếng không chỉ bởi thiết kế đẹp mắt, mà còn vì thức ăn cũng vô cùng ngon nữa. Tôi đã tới đây mấy lần với bạn bè ( mỗi khi đại gia, túi tiền rủng rỉnh ) hoặc không thì là với bố. Tuy nhiên, bên cạnh đàn cá đang đua nhau ngoe nguẩy xung quanh, còn có Yuri và…
Cặp đôi PunAim đang ngồi đối diện. -_-“
“ Pun với No thân nhau như này thích thật đấy. Tớ mà biết sớm thì chúng ta có phải đã có thể hẹn hò đôi rồi không. Đúng không, Aim ?~” Giọng nói có phần hào hứng của Yuri văng vẳng ngay bên cạnh tôi. Aim cười đáp lại. Những lời cô ấy nói làm tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Không biết Pun cảm thấy thế nào, chứ tôi thì thấy, thật không thể nuốt nổi.
Hẳn là, rất nhiều bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại có mặt ở đây với Yuri, Aim và Pun. Thực sự thì, tôi đây không có làm cái gì hết. Yuri cứ ép tôi đi ăn cùng cô ấy đấy chứ. Và dù cho tôi có nỗ lực phản đối thế nào đi chăng nữa, thì kết cục vẫn là bị lôi tới nơi cô ấy muốn. Cô nàng còn chắc như đinh đóng cột rằng trong lòng tôi cũng muốn đi ăn cùng cô ấy lắm ( Chắc thật không ?!). Nói chung là, đã rơi vào tay Yuri, thì chuyện gì cũng xong hết. Và tôi thì lại luôn là nạn nhân của sự chắc như đinh đóng cột đó. Mọi thời điểm luôn !
Đầu tiên thì tôi nghĩ là chỉ có hai đứa thôi. Ăn xong rồi mạnh ai người nấy về. Nhưng mọi thứ đã đi chệch hẳn khỏi suy nghĩ ban đầu của tôi, sau khi Yuri tự ý quyết việc tôi sẽ đi cùng ( nghe có chút ý nghĩa nào không cơ chứ ), cô ấy lập tức nhấc máy lên và gọi cho Aim. Điều đó đồng nghĩa với việc, cuộc đời tôi đến đây là chấm hết… bởi vì Pun kiểu gì cũng sẽ đi theo.
Chúng tôi quyết định buông xuôi, mặc cho định mệnh xô đẩy sau khi nhận ra mình đã thành nạn nhân của hai vị tiểu thư này từ lúc nào không biết. Chúng tôi đi tới phòng thay đồ của đội cổ vũ, đổi lại quần áo cho nhau. Nhưng điều khác biệt chính là, sau khi đại hội kết thúc, có cả tấn người đang ở đây. Tôi đã tưởng căn phòng sẽ sụp ngay xuống bởi giọng hét mang sức tàn phá nặng nề của Band Những cô tiên khi mà tôi và Pun lấy đủ dũng khí để cởi quần ra. Sự quý mến của tôi với họ không chút xi nhê gì trong lúc này. Tôi chỉ muốn giết hết mấy cái lũ này. ( Đặc biệt là bạn Pun) -_-“
Chưa kể đến bạn Pun còn rất khốn nạn với tôi. Mới đầu tôi còn lo là cậu ta sẽ phải mặc độ đồng phục đi ăn tối ( vì tôi phải lấy lại cái quần mà ). Tuy nhiên, chuyện đó đã không xảy ra, khi mà tên đó hóa ra đã mang theo một cái quần khác ngay từ đầu. Tên khốn nạn !
Cậu ta mặc quần của tôi nguyên ngày hôm nay. Và em nó bây giờ thì thấm đẫm mồ hôi. Chó chết.
Nhưng không sao. Chúng bạn đọc đừng tưởng tôi đây có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Tôi đã dẫm bùm bụp lên quần của hắn để trả thù.
Mà thôi, quay trở lại đã. Tôi đã hơi bị chìm trong dòng suy nghĩ của mình, trong khi đó, hai vị tiểu thư kia đã gọi đồ xong rồi. Cả tôi và Pun đều không cần phải lên tiếng luôn. Nhìn lại thì, cũng không có gì là tệ lắm. Cả hai chúng tôi đều thuộc dạng ăn tạp, cho gì cũng ăn, miễn là thức ăn dành cho người.
“ Biết cậu thích Schweinshaxe nên tớ gọi cho cậu rồi nè, No !”. Yuri quay qua nói với tôi, khuyến mại thêm một nụ cười. Tôi cười lại, trong lòng thì nguyên một mớ bòng bong. Tui thích cái món đó từ khi nào vậy ?
“ Cám ơn Yuri.” Tôi đoán là mình sẽ thích từ bây giờ. -_-“ Ý tôi là, tôi không có chê món nào hết. Heh heh.
“ Ừm, tớ cũng gọi gà chiên mà cậu thích, Pun. Thấy tớ hiểu cậu không ?” Lại nữa, sao hai chị gái này cứ thích đấu nhau mãi vậy ? Còn tôi và Pun thì chỉ biết cười trừ, các bạn biết rồi đó.
Tôi liếc nhìn Pun vẫn đang méo mó cười ( y hệt tôi vậy ), rồi cậu ấy cũng nhìn lại, đồng thời nói với Aim, “ Ừa, cám ơn cậu nhiều.”
Lông mày tôi xoắn tít vào. Cậu ta ỏn ẻn cái móe gì vậy ? Vụ này tôi bó tay. Trong khi tôi vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình ( về việc tại sao cậu ấy lại chú ý tới mình ), một đống món khai vị được dọn lên, khiến tôi lập tức trở nên mất trí luôn.
Nhìn ngon chết đi được ! Mấy chuyện linh tinh gì gì đó tôi liền quên sạch !
“ Cái này, cái này, No !” Yuri nhanh tay gắp cho tôi phần thịt nướng. Aim cũng không chịu thua, bèn gắp miếng cá xốt vào đĩa của Pun. Này này, tôi cũng muốn ăn cá xốt, biết không hả !
Tôi quyết định đè nén bản chất ham ăn của mình xuống, và hành xử y hệt một quý ông. “ Oh, của cậu này.” Tôi gắp một chút mực chiên vào đĩa của Yuri. Điều đó khiến cô ấy tự hào hết sức, bèn giơ giơ cái đĩa ra cho Aim nhìn ^^”. Hai chị gái này chẳng bao giờ chịu ngừng lại cả. Tôi không khỏi bật cười.
Aim hơi cúi đầu, khi mà Pun còn đang bận rót đồ uống cho mọi người nên không thể gắp cho cô ấy chút gì. Aim liền giật mạnh áo của Pun bằng đôi bàn tay bé nhỏ của mình. “ Aw, Pun… Cậu không định gắp cho tớ sao ?” Chúc thằng em may mắn. Heh heh.
Pun quay lại, mặt đần thối ra khiến tôi phì cười. Cậu ấy liền gặp cho Aim mấy miếng phô mai que. “ Của cậu đây. Xin lỗi nhé, tớ đang mải rót nước cho các cậu.” Nhưng nhìn cô ấy lại chẳng có vẻ gì là thỏa mãn với điều đó cả.
Tôi nhướn mày hiếu kì, vì nhìn Aim có vẻ buồn. Tuy nhiên, Pun lại chẳng chú ý tới, mà chỉ chăm chăm gắp cá vào đĩa của tôi. “ Cho cậu này. Đổi lại, cho tôi ít thịt nướng đi ?” Tên điên này lại bắt đầu hành động không suy nghĩ y hệt Yuri.
“ Ô buồn cười nhỉ. Tôi đồng ý trao đổi khi nào ? Cám ơn vì miếng cá nhé, đang thèm.” Tôi vừa trả lời, vừa dùng dĩa xiên một ít bỏ vào miệng. Còn cố ý không để Pun lấy được thịt từ đĩa mình nữa. Cậu ấy liền kháng nghị. Heh heh, đồ ngốc.
“ Cậu mà tham ăn như thế á, xong rồi thịt với cá quất nhau trong bụng ấy. Rồi bùmm !”
“ Định dắt nhau tới Koko Krunch hay gì đây ? Cậu đúng là mất mẹ nó trí rồi. Bụng tôi không phải cái đồng lúa. Này đây, thèm chết đi được thì lấy đi.” Tôi không còn cách nào khác ngoài bóc mẽ Pun sau khi nghe câu nói đùa ngu ngốc của cậu ấy ( cái này thì thứ Bảy với sáng Chủ nhật nào tôi cũng nghe trên chương trình hoạt hình của kênh 9 rồi ). Rồi tôi quyết định chia sẻ cho cậu ấy ti tí thức ăn trên đĩa mình, mặc dù Pun đã gắp cho tôi gần nửa từ đĩa của cậu ấy. Haha, tui đây không hề ăn hiếp cậu ta tí nào, đúng hông ?
Cuối cùng, chúng tôi chuyển sang quần nhau xem ai nên ăn cái gì. Dĩa lập tức trở thành vũ khí để tranh thức ăn. Hai đứa náo loạn một hồi, rồi mới nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm.
Pun chú ý thấy trước. Cậu ấy liền ngừng tranh với tôi mà quay sang nói với Aim. “ Không sao chứ, Aim ? Sao cậu đột nhiên im lặng vậy ? Hm ?”
Thấy Aim nhăn nhó, tôi quyết định thu liễm một chút, cũng không quên nhìn lại Yuri xem cô ấy có đang khó chịu không, ( phòng trường hợp khó chịu cũng có thể thành bệnh lây nhiễm ), nhưng mà Yuri vẫn đang cười tươi tắn lắm. Như kiểu cô ấy rất thích thú với màn đánh nhau của tôi và Pun vậy.
“ Sao cậu lại gắp phô mai que cho tớ …? Cậu quên là tớ đang ăn kiêng rồi hả ?” Ôi c*t trâu, bà con. Đây là vấn đề của gia đình nhà người ta, tui không muốn tham gia vào đâu. Tôi vội vàng cầm cốc nước uống rồi đóng vai người khiếm thính luôn, coi như không nghe thấy gì.
“ Oh… tớ xin lỗi.” Hai người họ đang cố làm lành. Pun liền gắp một đống thứ vào bát của Aim. Nguyên một núi salad màu mè luôn. “ Nhìn nhìn, salad này là của cậu, đúng không ? Tớ nhớ mà, thấy không ?” Oh, tên này lẻo mép ghê. Tôi không quan tâm lắm việc Yuri muốn ăn cái gì, nhưng rồi cô ấy gắp miếng thịt sườn và chút Spaghetti tôm, khiến tôi cảm thấy vui vui vì hóa ra cô ấy không hề dễ cáu chút nào. Thích thật đó.
Sau khi được Pun dỗ dành và không ngừng gắp mì hải sản cho một lúc khá lâu, (Aim giận dỗi cậu ấy lâu chết mẹ đi được ấy), cuối cùng thì cô ấy cũng chịu nhoẻn miệng cười.
Tôi thì chỉ có thể giương mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mình, không thể giải thích nổi cảm giác bên trong thâm tâm là gì. Chiếc thìa trong tay bỗng nặng trịch. Nó nặng tới nỗi, tôi chẳng thể làm gì ngoài vờn đống thức ăn quanh đĩa thay vì bỏ vào miệng.
“ No… No… No…. No !” Hử ?! Tôi giật bắn người khi thấy Yuri đang không ngừng lắc lắc cơ thể mình. Đầu óc mình bay mẹ nó đi đâu vậy ?! Tay thì vẫn cầm thìa. Xấu hổ chết mất ! Tôi lắc mạnh đầu để có thể rũ bỏ những thứ kì lạ đang diễn ra bên trong, rồi mới để ý tới con người đang không ngừng gọi tên mình, “ Ừ ? Sao thế ?”
“ Đầu óc cậu thơ thẩn đi đâu vậy hả ? Không thích thịt nướng sao ? Để tớ gọi cái khác cho.”
“ Không không, không cần đâu. Tớ cũng đâu ham ăn đến thế.” Tôi lập tức từ chối, còn Yuri thì bật cười. Rồi, cô ấy bỏ thìa xuống và nói với Aim.
“ Này, này. Có mang đi không ? Tớ vẫn đang đợi nè.” Tôi và Pun nhìn hai người có chút khó hiểu. Chẳng biết họ định làm gì nữa.
Aim có chút do dự trước khi vỗ vỗ vào vai Pun, mặc dù cậu ấy vẫn đang vô cùng chú ý. “ Gì thế ?”
“ Pun, tuần tới cậu rảnh không ?” Mặt Pun đần thối, rồi mới cầm điện thoại lên kiểm tra lịch trình của mình.
Yuri cũng hùa theo, ” No, kiểm tra của cậu nữa ! Của cậu nữa !” Cô ấy vừa cười, vừa năn nỉ tôi. Tuy nhiên, nhìn tôi giống loại người nỡ nhẫn tâm để “em” lịch trình của mình cô đơn một mình trong điện thoại không ? ( Tôi có một phương pháp khác, có cái tên mĩ miều là Lục lại từ Trí nhớ… và đó là lí do khiến tôi thường xuyên quên mọi thứ). Nhưng dựa theo những thứ tôi có thể nhớ thì tuần sau chắc không bận gì đâu. Pun thì vẫn đang bận rộn với cái điện thoại, rồi mấy phút sau mới ngẩng lên trả lời. ” Tớ rảnh đó. Cậu muốn đi đâu hả ?” Nghe xong câu trả lời, Aim cười toe. Yuri thì vẫn huých vai tôi, ” Còn cậu thì sao, No ?” ” Tớ nghĩ là rảnh thôi. Có chuyện gì vậy ?” Sao tự dưng hai mẹ trẻ này lại im thin thít thế này ? Làm người ta tò mò muốn chết ! Mặc dù đã mở mồm ra hỏi, nhưng tôi cũng không dám chắc là sẽ tìm được câu trả lời, khi nhìn thấy Yuri và Aim nở nụ cười có chút khó hiểu. Tôi nuốt một ngụm nước bọt khi cảm nhận được hai cô nàng này có vẻ đang tính làm gì đó không tốt chút nào. Hai người họ còn nhìn chúng tôi với ánh mắt vô cùng kì lạ nữa. Rồi thế rốt cuộc là cái của khỉ gì ?! ” Aim thắng được cái này nè.” Yuri lên tiếng trước, rồi vỗ nhẹ vào bàn tay Aim để cô ấy bỏ ra xem “cái này nè” là cái gì. Lại nói tới “cái này nè”, nó là cái gì mới được ? Có biết đàn ông con trai đầu óc đen tối lắm không hả ? Trước khi đầu óc tôi có cơ hội nghĩ tới mấy thứ hư hỏng, thì câu trả lời đã hiện chình ình ra trước mắt, với một tấm phiếu màu trắng. Đó là voucher quà tặng. Dù vậy, tôi vẫn đang phải cố đoán xem voucher đó là tặng cái gì. Có vẻ Yuri đã chú ý được rằng tôi thực sự chậm hiểu, bèn tiếp tục nói. ” Aim có được nó từ Serenade, một khu nghỉ dưỡng ở Hua Hin. Voucher dành cho hai phòng luôn ! Chúng ta cùng đi đi ? Được không ? Nhớ ? Nhớ ? Đi mà ?” Lúc này, tay tôi như một cây tre, với một em gấu trúc đang bám dính trên đó. Rồi giờ sao ? Tôi lén nhìn Pun, người đang nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, cũng gần giống như ánh mắt của tôi dành cho cậu ấy vậy. Bởi tôi cảm thấy thật khó xử khi cả 4 người cùng đi du lịch như vậy. ” Cậu định nói gì, No ? Cùng đi nha !” Yuri lại tiếp tục lải nhải. Cô ấy có cái tật lúc nào cũng không kiểm soát được bản thân. Trong khi đó, Aim chỉ ngọt ngào cười với Pun. ” Cùng đi nhé, Pun ?” Không một thằng đàn ông nào trên thế giới này có thể khước từ được trong hoàn cảnh này. *** Sau khi đã bị nhồi cho no căng diều, (con gái thời nay như kiểu thi nhau xem ai chăm sóc bạn trai tốt hơn vậy ), tôi đứng dậy trả tiền, hóa đơn đã lên hẳn 4 chữ số, rồi bắt taxi cho hai người. Tôi chọn chiếc taxi màu xanh nhạt bởi có nó GPS ( trong quảng cáo người ta nói thế) và không quên chụp lại biển kiểm soát. ( Cẩn thận vẫn hơn, dù sao cũng đã muộn rồi mà.) Tại sao bọn tôi không đưa hai cô ấy về à…? Bởi vì hai đứa còn phải đến một nơi khác nữa. ” U gươ u gươ ơ ờ Anh đây chẳng nghĩ được gì cả Vì cưng quá xinh nên anh phải tự vác xác tới giới thiệu bản thân.” Em Táo nhỏ của tôi kêu loạn lên, ( tôi mới đổi nhạc chuông đó, từ lúc ở trong nhà thi đấu. Thằng Peang gửi cho tôi qua bluetooth) ngay khi chiếc taxi màu xanh nhạt vừa rời khỏi. Tôi vội vàng lôi điện thoại ra, và chỉ thấy được bộ mặt thối nát của thằng Om trên đó. ” Giề ?” ” QUÊN MẤT MẸ CỦA CƯNG RỒI PHẢI KHÔNG ?!” Thằng của nợ này gào cái gì thế không biết ?! Tôi giật bắn người, làm Pun phì cười. ( Xấu hổ chết mất !) Đừng có mong tôi trả lời lại nó tử tế, phải hét nát cái lỗ tròn trên mông nó đã. ” Sủa cái thằng bố mày cái gì đấy ?! Đang đâu ?! Ồn quá !” ” Ở nhà hàng ! Mọi người ở đấy hết rồi, trừ mày với bố yêu của mày thôi !” Đầu óc nó bị nước ngâm ẩm rồi phải không ? Hết mẹ rồi giờ lại bố. ” Ờ ờ, bố cả tao đang ở đây rồi, vừa đưa Mẹ trẻ về. Đừng quên phát sáng giày của chúng ta khi bọn tao đến. Khoảng 8h bọn tao sẽ đến nơi. Gặp sau !” Tôi vội cúp máy vì đầu bên dây bên kia ồn quá. Đó là tiếng nhạc ( nhưng không phải trong bar, mà là ở nhà hàng có nhạc sống ), cộng với tiếng ồn ào của bọn trường tôi nữa. Tôi đảm bảo 1 triệu % rằng chúng nó đang phá nát nhà hàng nhà người ta ra. ” Nhà hàng đó ở đâu ?” Pun hỏi trong khi đón một chiếc taxi cho hai đứa. Tôi mở cửa, chui vào trong rồi nói với tài xế, ” Lumphini Park, chú ơi.” Không mất quá nhiều thời gian để tôi có thể đến chỗ cả lũ đang tụ tập. Thật sự thì chẳng cần bảo tôi cũng biết vì chúng tôi đã tới đó nhiều lần rồi. Tôi cũng không biết vì sao mới đầu lại chọn chỗ đó nữa. Chỉ biết là, cứ nơi nào có đám bạn tôi thì nơi đó sẽ trở nên thật tuyệt vời. Tôi và Pun xuống xe và chạy tới chỗ đám bạn đang tụ tập. Rồi tôi nghe thấy tiếng chúng nó ồn ào chào đón hai đứa. Như kiểu một con chó sủa trước là cả đàn sẽ sủa theo ấy. ( Oh, shit.) Jeez, đừng bảo cả trường đều ở đây nhé ?. Cả nhà hàng đâu đâu cũng là lũ bạn cùng lớp tôi. Có khoảng 40-50 đứa. ” Đôi chim cu tung cánh mới của trường chúng ta ! Woo ~!” Thằng bỏ mẹ Om huýt sáo như thằng say rượu ( mà có khi nó say thật), làm cho cả đám ở đấy cũng bắt chước theo. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn ôm chặt đầu mà bỏ chạy về nhà. Tuy nhiên, Pun chỉ cười, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua khoác lấy vai tôi. Cậu ta đang định bày cái trò gì vậy ?! Cả cái Lumphini Park như muốn nổ tung bởi vì tiếng ồn của mấy tên kia -_-“ ” Hey, Pun ! Đừng đùa nữa ! No, lại đây ngồi đi !” Tạ ơn Chúa, vì đã để Earn lên tiếng và cứu rỗi cuộc đời con. Cậu ấy gọi tôi tới ngồi cạnh. Bạn của Pun cũng gọi cậu ấy ra ngồi một bàn khác. Tôi đặt phịch mông xuống chiếc ghế mà mấy đứa để dành cho mình. Có nguyên một đám học sinh trung học ngồi quanh đó nữa. Mà hình như cả mấy người không giúp được gì trong đợt này cũng tới tham gia. Nhưng mà tôi đây chẳng bận tậm, vì ở đây toàn anh em với nhau cả mà. ^__^ Goft ! Goft cũng ở đây !! Goft là một trong những thằng bạn thân của tôi.( Nó cũng từng tham gia ban nhạc, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi. Vì nó lười đi tập nên tự động rút ra. Đúng là cái thằng…) Nó là thằng chơi khá được. Thích những nơi vui vẻ, và rất yêu bạn bè mình ( và ngược lại ). Nó lúc nào cũng chiều theo ý mọi người hết. Nhưng có mặt xấu đó là hơi nóng tính và liều. Nó cũng bất cẩn nữa. Thêm nữa, nhìn mặt nó ghét lắm nên hay bị đàn anh ở các trường khác tìm gây sự, và lúc nào cũng giải quyết mọi thứ bằng nắm đấm. ( Còn lôi cả tôi theo nữa, làm tôi gặp rắc rối không biết bao lần). Năm ngoái, nó gây gổ với một thằng nghe nói là cháu trai của Hiệu trưởng. Và kết quả là không may bị đuổi học ( Kể từ đó, chúng tôi ghét lão hiệu trưởng đấy lắm. Đến tận bây giờ vẫn còn chưa hết.) Dù vậy, bọn tôi vẫn luôn giữ liên lạc, đi chơi với nhau ở đâu đó, hoặc thỉnh thoảng nó cũng qua nhà tôi. Tôi và nó cũng thường xuyên gọi điện nói chuyện nữa. Nhưng dạo gần đây thì không gặp nhau mấy, ( vì tôi còn bận với giải bóng), cho tới tận tối nay. ” Thằng kia, dạo này thế nào ? Biến mất tăm mất tích !” Tôi đập mạnh vào lưng nó, coi như chào hỏi. ” Sống nhăn răng. Trường mới của tao có nhiều em xinh tươi lắm, nên giờ đang hạnh phúc đến tận cổ đây.” Nó lập tức khoe khoang. Đương nhiên là, nếu bạn ở trường tôi thì chỉ có thể quần với máy thằng đực khựa mà thôi. Thật là ghen tị. Goft chuyển tới học ở một trường quốc tế ở gần Sukhumvit. ” Tao cũng muốn. Tìm một em cho tao đi ?” Câu đó không phải là tôi nói, nhưng bốc mùi như thế thì chỉ có thể là phát ra từ miệng đồng chí Om mà thôi. Nó chẳng hiểu ở đâu thò đầu ra, tôi có thể đánh hơi thấy được mùi rượu nồng nặc từ nó. ” Gái thì nhiều, nhưng con nhà người ta đều có mắt nhìn người cả, mày biết đấy.” ” Cha nội mày !” Đúng rồi đó, Goft nói hoàn toàn chí lí. Mặt bạn Om của chúng ta trông ngu chết đi được ấy. Nửa tía nửa đỏ, như thằng phê thuốc. ( Màu da của Om thuộc dạng đen, nhưng mà cũng không đen lắm, chỉ là hơi ngăm ngăm.) Không chỉ có thằng Om, mà còn rất nhiều thằng nữa cũng bu quanh. ” Tao không cần em nào trắng quá đâu. Gái Nhật được không ? Như em yêu Yuri của thằng No ấy ? Tìm cho tao đê ?” Ô thằng mặt mông Film, hơi quá rồi đấy nhé. Tôi đập bốp vào đầu nó. ” Đau, oắt đờ phắc ?! Mày để Yuri cho tao được rồi đấy ! Nghe bảo mày không thích cô ấy cơ mà. Lo mà giữ lấy thằng Pun đi, chồng mới của mày ấy.” Đệt mợ mày. Tôi chửi. Nói mấy thứ bậy bạ cũng là một loại virus có thể lây qua đường không khí. Hay nó giống như một dịch bệnh lây lan qua đường tình dục ? Bộ Y tế không phải đã đến lúc quan tâm đến điều đó sao ? ” U gươ u gươ ơ ờ Anh đây chẳng nghĩ được gì cả Vì cưng quá xinh nên anh phải tự vác xác tới giới thiệu bản thân,” Chưa kịp có cơ hội để nói lại chúng nó thì Yuri đã điện tới. Hẳn là cô ấy muốn báo rằng đã về nhà an toàn. Tôi vừa nghe điện thoại, vừa chỉ thẳng vào mặt Film coi như cảnh cáo. Nó nhăn nhở đáp lại khiến tôi chỉ muốn tỉn cho trận. Tôi rời khỏi bàn, chạy ra ngoài để nghe điện thoại vì không muốn tiếng ồn làm phiền cô ấy. Yuri gọi để báo đã tới về nhà, và nhắc tôi đừng uống nhiều quá, cũng không quên bảo tôi về nhà nhớ nhắn tin cho cô ấy. Ah, okay. Có người nào đó để tâm đến mình vẫn còn hơn là không, tôi tự nhủ với mình như vậy. Nói chuyện với Yuri một lúc, tôi mới nhận ra rằng Goft đã theo tôi ra từ lúc nào. Nó nhìn tôi lạ lắm, như thể muốn nói điều gì đó. Trong lòng tôi biết nó không chỉ đơn giản ra đây để hút thuốc, nên đành cúp máy với Yuri. ” Tớ phải đi đây, về đến nhà sẽ nhắn tin cho cậu. Ừ, ừ. Bai.” Goft đưa cho tôi điếu thuốc sau khi thấy tôi cúp máy. Nhưng mà tôi không muốn hút, vì sợ môi không còn hồng nữa. Đùa đấy. Đừng tin là tui nói thật nha. Sự thật là tôi không biết cách hút, và nếu mà hút thì bố mẹ chửi cho thủng màng nhĩ mất. ” Nô, thanks. Có gì sao, Goft ?” Chưa bao giờ tôi thấy mặt nó nom lo lắng như vậy cả. ” Gần đây mày thân với thằng Pun hả ?” Ưghh…. mình ghét câu này. Nếu là người khác thì tôi sẽ mắng ngay, nhưng Goft thì…mặt nó có vẻ nghiêm túc ” Ừ, chút chút. Không đùa, nhưng mày không sao chứ ?” Tôi lại càng tò mò hơn khi thấy nó lúng túng như gà mắc tóc. Nó càng không nói, tôi lại càng muốn biết. ” Thôi nào thằng em, nói cho anh biết có chuyện gì đi ?” Ngoan nào ! ” Nó… ý tao là, Pun ấy. Cậu ấy vẫn qua lại với bạn gái chứ ?”
|