Yêu Thương Tựa Không Khí
|
|
CHƯƠNG 3 – HỌP MẶT.
Trình Duyệt theo lời của Đông ca, đi lòng vòng một hồi mới tìm được nhà hàng mới mở gần đấy.
Vừa đẩy cửa, liền bị một người đàn ông nhiệt tình ôm lấy.
Giật mình một chút, thấy Đông ca đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt mang theo tiếu ý, lúc này mới kịp phản ứng —
“Tiểu Uy?”
Người nọ buông anh ra, vẻ mặt buồn bực nói: “Ai, cậu sao không giống như A Vinh nói vài câu kiểu như ‘nhiều năm không gặp, cậu đẹp trai đến nỗi tôi nhận không ra’ hả?”
Trình Duyệt mỉm cười, vỗ vỗ vai Tiểu Uy: “Nhiều năm không gặp, cậu đẹp trai đến nỗi tôi nhận không ra.”
Một lúc lâu sau, Tiểu Uy mới bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Cậu vẫn cứ y như cũ, có muốn tức giận với cậu cũng không được á.”
Vừa nói vừa đấm đấm vai Trình Duyệt.
Trình Duyệt cười cười, đi tới cạnh sô pha ngồi xuống, lần lượt bắt tay với A Vinh và Đông ca thăm hỏi.
Ba người này năm ấy đều là bằng hữu chung ký túc xá với Trình Duyệt thời đại học.
Cùng ở dưới một mái hiên suốt ba năm, tình cảm thân mật khăng khít như anh em vậy. Tiểu Uy tính cách hào phóng cởi mở, A Vinh mồm thối (luôn nói mấy lời hư hỏng), anh cả Đông ca trầm ổn, hơn nữa còn có Trình Duyệt ôn hòa luôn mang theo tiếu ý, bốn người ở chung một chỗ luôn luôn hòa thuận vui vẻ.
Năm đó máy vi tính cũng chưa được phổ cập như hiện giờ, thời gian buồn chán bọn họ đều tụm lại một chỗ đánh bài, các loại bài bạc đều được chơi đến thuần thục, sau đó còn mua thêm mạt chược, bốn người vừa vặn một bàn, tối nào cũng bát vạn nhị ngũ (*), đánh tới mấy ván, mãi cho tới sáng hôm sau.
(*) nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có một đôi chược mới được coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng.
Nam sinh đa số đều tương đối lười nhác, tất bẩn không chịu giặt, giày đá bóng vứt bừa cả lên, trong ký túc xá luôn luôn tản ra một mùi hôi thối khó mà đỡ được.
Thế nhưng ký túc xá của bốn người bọn họ lại không giống vậy, còn liên tục ba năm đạt danh hiệu ký túc xá văn minh nữa.
Bởi vì Trình Duyệt ưa sạch sẽ, anh không chịu nổi việc sống trong một nơi bẩn loạn như vậy được, thế nên mỗi tuần đều sẽ tổng vệ sinh một lần. A Vinh còn hay nói giỡn rằng: “Trình Duyệt nhà chúng ta thật sự là tốt đến nhân thần cộng phẫn a, biết dọn dẹp nè, lại còn biết nấu cơm nữa chứ.” Sau đó cười tủm tỉm sáp lại người anh, “Trình Duyệt, cậu gả cho tôi đi.” Thế là bị Trình Duyệt lấy chổi đánh vào cái mông bên trái. A Vinh lại nói tiếp: “Nếu không lấy tôi làm chồng, vậy tôi gả cho cậu cũng được a!” Cái mông bên phải lại tiếp tục ăn chổi. Bạn A Vinh của chúng ta cứ như vậy bị Trình Duyệt “quét ra khỏi nhà”.
Đây đều là những chuyện đã qua lâu lắm rồi.
Hôm nay mấy anh em hiếm khi được họp mặt cùng một chỗ, nhớ lại khoảng thời gian năm đó còn học đại học, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nở nụ cười.
Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Uy đi nước ngoài, A Vinh đến phía Bắc công tác, Đông ca tuy rằng ở chung một thành phố với Trình Duyệt, nhưng vẫn bề bộn nhiều việc, liên hệ giữa bốn người cũng càng ngày càng ít đi.
Lần này Tiểu Uy về nước, A Vinh cũng mang theo vợ con tới đây nghỉ phép, Đông ca mới tranh thủ kêu mọi người tới họp mặt.
Trình Duyệt nghe nói vậy liền tỏ vẻ không vui mà nói: “Tiểu Uy tháng trước về nước, sao không nói cho tôi biết gì hết vậy?”
“Cậu ấy vừa dẫn về một cô gái ngoại quốc, nói muốn lấy làm vợ, khiến mẹ cậu ta tức giận, mấy ngày nay một mực làm khổ chuyện kết hôn của bọn họ đấy mà.” Đông ca giải thích.
Trình Duyệt mỉm cười nhìn về phía Tiểu Uy đang khổ não: “Cậu thật có bản lĩnh nha, vừa xuất ngoại một chuyến đã lừa gạt được một cô Tây về làm vợ à?”
“Ba cô ấy là người Trung Quốc, cô ấy chỉ lớn lên ở nước ngoài mà thôi. Bất quá, vì di truyền từ mẹ nên mắt xanh tóc vàng, mẹ tôi không muốn tôi cưới búp bê về làm vợ, còn bảo mắt xanh nhìn rất kinh khủng. Ai, các cụ lúc nào cũng cố chấp cả.” Thở dài, lại quay về phía A Vinh nói, “Tôi thấy A Vinh là hạnh phúc nhất đấy, có vợ thanh mai trúc mã, môn đăng hậu đối, còn sinh được một cặp song sinh nữa.”
Việc này thì Trình Duyệt biết, lúc đi khám biết được vợ mình mang song thai, A Vinh mừng đến phát điên, gọi cho bằng hữu khắp nơi báo tin vui, lúc sau muốn đặt tên cho hai đứa con, còn tìm Trình Duyệt hỏi qua ý kiến nữa là.
Trình Duyệt quay đầu nhìn A Vinh nói: “Đúng rồi, vậy cuối cùng cậu đặt tên cho hai đứa là gì?”
“Thằng anh kêu Lâm Thiết, nhỏ em thì kêu Lâm Đồng.”
Hay thật…
Thiết (sắt) cùng đồng ở một chút, ít ra cũng sẽ không xảy ra phản ứng hóa học nào mạnh.
Ba người liếc nhìn nhau, cuối cùng Trình Duyệt tổng kết nói: “Không sai, vừa nghe đã biết là anh em.”
“Đó là đương nhiên.” A Vinh cười ha ha nói, “Được rồi Trình Duyệt, cậu thì sao, tình hình như thế nào? Dự định chừng nào kết hôn? Tôi còn chờ uống rượu mừng của cậu đó nha.”
Bình thường, lúc họp mặt bạn cũ, những người độc thân sẽ có chút xấu hổ.
Nhìn bọn họ từng người từng người có gia đình mỹ mãn, nhìn bọn họ chìa ra những bức ảnh khả ái của con cái, cùng với vẻ mặt hạnh phúc khi kể lại những câu chuyện lý thú về trẻ con, nhìn bọn họ mang theo ánh mắt quan tâm hỏi tình hình gần đây của mình, thậm chí còn hảo tâm giúp mình giới thiệu người yêu…
Còn chưa có kết hôn, thậm chí cũng không gặp gỡ người khác, sẽ có cái loại cảm giác… bị cho là động vật quý hiếm.
Trình Duyệt cười cười nói: “Tôi không vội, còn chưa tới lúc mà.”
Tiểu Uy vỗ vỗ vai anh, mang theo cái giọng như nói lời thấm thía lắm: “Cậu a, đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, muốn kiếm một cô gái thích hợp quả thật không dễ dàng. Bất quá, cậu cũng đừng kén cá chọn canh quá, phải gặp gỡ nhiều người vào. Là một người đàn ông, đừng để các anh em phải sốt ruột.”
A Vinh lại tiếp lời: “Tôi có một đứa bạn, nhìn đẹp lắm nha, tính cách cũng rất cởi mở, cô ấy còn chưa có bạn trai đâu, có người nói là vẫn chưa kiếm được ý trung nhân trong lòng, mà cũng trùng hợp đó, cô ấy thích nhất đàn ông ôn nhu, không bằng để tôi giới thiệu cho cậu nha?”
Lại nữa rồi…
Mình không kết hôn mình cũng không gấp, bằng hữu xung quanh làm gì mà gấp dữ vậy?
Thật sự là Hoàng đế không vội, lại vội chết thái giám.
Trình Duyệt có chút đau đầu nghĩ.
Nhưng vẫn quay sang cười cười với A Vinh, cũng không cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Sau này hẵng nói.”
“Các vị, có thể đem đồ ăn lên được chưa ạ?”
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng tới đúng lúc khiến Trình Duyệt nhẹ nhõm thở một hơi, vội vàng nói: “Có thể mang thức ăn lên rồi, cảm ơn.”
—
Đông ca gọi toàn những món mà trước đây ở đại học mọi người thường thích ăn, mà nhà hàng này lại có khá nhiều món ngon nổi tiếng, khung cảnh tốt, đồ ăn cũng ngon miệng, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
Đàn ông mà tụ lại một chỗ đương nhiên không thể thiếu bia rượu, bốn người cứ thế mà cậu mời tôi, tôi mời cậu, rất nhanh đã uống hết một két bia.
A Vinh và Tiểu Uy uống nhiều, phải chạy đi toilet mà nôn ra bớt. Đông ca do tửu lượng cao nên có uống nhiều mấy thì mặt vẫn như cũ không đổi sắc. Trình Duyệt thì uống không nhiều lắm, chỉ là sắc mặt có chút đỏ lên.
Mấy tên nói nhiều đều đi ra ngoài hết rồi, chỉ còn lại có hai người trong phòng, bầu không khí thoáng chốc đã gượng gạo hẳn.
Trầm mặc một lát sau, Trình Duyệt mới cười nói: “Hai người bọn họ thật đúng là không thể uống nhiều.”
“Ừ, vẫn thích quậy phá như trước đây.”
“Chuyện làm ăn của anh vẫn thuận lợi chứ?” Trình Duyệt thuận miệng hỏi.
Đông ca trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Cậu chẳng phải đã không còn quan tâm tới mấy chuyện trong giới thương nghiệp nữa hay sao?”
|
Ly bia trong tay Trình Duyệt thoáng dao động.
Bia ở trong ly nhẹ nhàng đảo quanh, bọt bia nổi lên theo động tác của anh mà vỡ tan từng chút từng chút một, thanh âm lóc bóc nhỏ vụn như vậy, có thể khiến cho tâm tình người ta trở nên bình tĩnh hơn.
Trình Duyệt khẽ cười cười, nhàn nhạt nói: “Anh cũng biết, tôi không thích hợp làm ở chốn thương trường, bản thân căn bản cũng không có hứng thú, cho nên tốt nghiệp xong liền dứt khoát đổi chuyên ngành lại luôn.”
“Bây giờ làm thầy giáo có tốt không?”
“Rất tốt, công việc thanh nhàn, tiền lương cũng không thấp. Tôi tương đối thích an an ổn ổn như bây giờ hơn.”
“Vậy cậu cũng không quan tâm đến tin tức của người kia sao?”
Trình Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình ngày càng thâm trầm.
Quả nhiên là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Đông ca ngày hôm nay, đã không còn nét ngây ngô như thời đại học nữa rồi, ánh mắt của hắn thậm chí còn chẳng biểu lộ lấy một chút tâm tình nào.
Trình Duyệt mỉm cười: “Lời này của anh, tôi không hiểu lắm.”
Đông ca gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trình Duyệt, nói: “Cậu ta đã về nước rồi.” Dừng một chút, ngữ khí lại càng nặng hơn, “Hơn nữa lần này, cả nhà bọn họ cùng trở về. Tin tức lớn như vậy, tôi không tin cậu không biết.”
Trình Duyệt tiếp tục mỉm cười nói: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Xin nói thẳng vào trọng tâm đi.”
“Lần trước sau khi có cuộc họp thông báo tin tức xong, tôi gặp cậu ấy. Không nghĩ tới cậu ta cư nhiên còn nhận ra tôi. Cậu đoán xem, câu nói đầu tiên cậu ấy nói với tôi là gì?”
Trình Duyệt trầm mặc, lẳng lặng nhìn chăm chú ly bia của mình.
Bọt bia đều đã tan hết, chất lỏng trong ly đã trở nên trong suốt hơn, thậm chí còn phản chiếu gương mặt của anh, mang theo dáng cười ôn hòa bình thản như thế.
Trầm mặc một lúc lâu, Đông ca mới thấp giọng nói: “Cậu ấy hỏi tôi, Trình Duyệt có khỏe không.”
Bàn tay dưới gầm bàn càng siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt lúc nào cũng không rõ.
Nhiệt độ từ máy điều hòa trong phòng như bị giảm xuống trong chớp mắt, khiến cho người ta phải run rẩy.
Trình Duyệt có khỏe không?
Người ấy cư nhiên, còn nhớ rõ?
Trình Duyệt nắm lấy ly bia kia, đưa tới bên mép.
Anh uống rất chậm, bởi vì anh cần chút thời gian để điều chỉnh tâm tình, tận lực làm cho biểu hiện của mình như không thèm quan tâm, tận lực cho nhìn có vẻ như bình thản.
Chỉ là anh không chú ý tới, đầu ngón tay trắng bệch cầm ly bia ấy, đã hơi run rẩy rồi.
Sớm đã bị người ngồi đối diện nhìn thấu hết.
“Vậy anh nói thế nào?” Trên mặt Trình Duyệt vẫn mang theo nụ cười đó, tựa hồ chỉ như đang nói về một vấn đề nhỏ nhặt, “Nói tôi khỏe? Hay không khỏe?”
Đông ca nhíu nhíu mày: “Tôi nói cho cậu ấy biết, cậu sau khi tốt nghiệp đã chuyển sang nơi khác học, thay đổi chuyên ngành, hiện giờ đang làm thầy giáo ở nhạc viện.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy thuận tiện hỏi tôi, em trai của cậu thế nào rồi.”
“Tôi lại nói với cậu ấy, em trai cậu năm nay đã thi đậu vào nghiên cứu sinh của đại học T.”
“Cậu ấy cười nói, thật trùng hợp, em trai cậu ấy cũng đang học ở đại học T.”
“Sau đó thì có vài ký giả tìm cậu ấy phỏng vấn, cậu ấy nói một tiếng xin lỗi tôi rồi bỏ đi. Trước khi đi có để lại danh thiếp.”
Đông ca lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Trình Duyệt.
Trình Duyệt khẽ nhíu mày: “Cho tôi làm cái gì?”
“Tôi nghĩ, cậu cần nó.”
“Tôi cầm danh thiếp của cậu ta thì có lợi ích gì?”
Đông ca trầm mặc một lúc lâu, mới khẽ thở dài: “Trình Duyệt, trước mặt tôi, cậu còn giả bộ cái gì?”
Đầu ngón tay cầm lấy danh thiếp hơi run lên.
Tấm danh thiếp kia, còn có cái tên quen thuộc, ở phía dưới tên là một loạt địa chỉ, chức vị, điện thoại, email…
Là mình muốn sao?
“Kỳ thật, tôi không cần. Đã sớm… không cần rồi.”
Trình Duyệt mỉm cười, cũng không nhìn nữa, liền đem tấm danh thiếp kia vo thành một cục, ném luôn vào thùng rác.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ rưỡi.
Trình Duyệt đứng lên nói: “Tôi về trước đây, em trai tôi còn đang chờ.”
Lúc đi tới cửa, lại nghe người phía sau nhẹ giọng nói: “Trình Duyệt, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy.”
Bàn tay mở cửa của Trình Duyệt ngừng lại trong thoáng chốc, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Giang Tử Đông, anh có tư cách gì nói với tôi những lời này?”
Đi ra khỏi cửa, sau đó, cố sức dập cửa lại.
—
Suy nghĩ của tác giả: Diệp đại ca bảo, anh đối với cái chuyện tôi bẻ cong anh quả thật là phi thường bất mãn, cho nên muốn bãi công vài ngày… (Do bộ này là bộ cuối cùng chị Linh viết sau khi đã viết về Diệp Kính Huy và Diệp Kính Văn aka 2 thằng em của anh Diệp, cho nên anh Diệp không ngờ chị Linh lại bẻ cong ảnh đây mà =)))))
Kỳ thật băng sơn cấm dục đế vương công và vân vân… cũng cảm thấy có chút xấu hổ a, ha ha ha ~~~
(Trong văn án chị Linh có giới thiệu Tiểu công của chúng ta là băng sơn cấm dục đế vương công, Mây thấy không hợp nên lược bỏ rồi, mà đúng là không hợp thật, nhìn xem, anh Diệp còn bãi công nữa là =)))))
Rất khó tưởng tượng được sau này viết tới cảnh H của Diệp lão đại và Trình Duyệt thì nên làm cái gì bây giờ, Diệp lão đại anh thấy thoải mái được sao?
—
E hèm, bắt đầu từ chương sau sẽ là giai đoạn Trình Duyệt nhớ lại nhé, và anh Diệp cũng sẽ xuất hiện, mọi người chuẩn bị chào đón nồng nhiệt nào *vỗ tay tung bông*
|
CHƯƠNG 4 – ĐÊM MƯA
Đêm hôm đó trời mưa tầm tã.
Đã nhiều năm rồi không thấy trận mưa nào xối xả như vậy. Gió lớn tàn phá khắp nơi, giống như muốn đem toàn bộ trời đất cắn nuốt hết thảy. Quần áo ngoài ban công bị gió thổi rơi hết xuống đất, chậu rửa mặt cũng bị lật úp lại, phát ra tiếng vang dữ dội.
Nếu không như thế này, Trình Duyệt cũng sẽ không chạy ra ngoài ban công, và nhìn thấy người nọ một lần nữa.
Hắn đang đứng đối diện bãi đậu xe phía dưới.
Toàn thân bị nước mưa xối ướt hết, tóc vẫn luôn nhỏ nước. Mỗi khi gió to nổi lên, áo sơ mi màu đen bị thổi bay, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vạt áo lay động phần phật.
Người kia lại chẳng thèm để ý tới những chuyện này, chỉ đứng đó chăm chú nghe điện thoại.
— Cú điện thoại ấy, đối với hắn nhất định rất trọng yếu.
Trình Duyệt nghĩ như vậy, không tự chủ được nhíu mày. Vẫn còn chưa rõ vì sao, đã hệt như thằng ngốc mà cầm cây dù đứng ở trước mặt người nọ.
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi, sau đó lấy thân phận đàn anh của mình quan tâm nói: “Mưa lớn như vậy, sao cậu còn chưa quay về ký túc xá?”
Hắn cất điện thoại di động vào túi, thấp giọng nói: “Túc quản (quản lý ktx) đang ngủ. Tôi có chút việc gấp, thế nên gọi điện thoại trước.”
“Đánh thức dì ấy là được.” Trình Duyệt dừng một chút, đưa mắt nhìn sang gian nhà của túc quản, mới sực nhớ ra, “Suýt quên, dì túc quản đang ngủ trong đó còn khó đánh thức hơn tôi nữa là.” Nói xong cười cười, đi đến bên cạnh gian nhà của túc quản kêu lên “Dì ơi, mở cửa dùm cháu ạ”, một bên cố sức gõ gõ cửa sổ.
Một lúc lâu sau, gian nhà rốt cuộc cũng sáng đèn.
Dì túc quản ra mở cửa, một bên ngáp dài một bên lải nhải: “Ai nha, đêm hôm khuya khoắt, mưa to gió lớn như thế, sao lại về trễ như vậy? Mười hai giờ rồi, có biết nội quy trường học hay không hả? Tới đây, ghi xuống cho tôi, tên họ, số ký túc xá, còn có lý do về trễ, ghi cho đầy đủ vào.”
Trình Duyệt đứng phía trước, lễ phép mà cười nói: “Dì ơi, trễ như thế còn đánh thức dì thật sự có lỗi quá. Cậu em này là học sinh mới tới, vừa đáp máy bay, lúc chạy tới đây thì đã khuya rồi, dì có thể châm chước một chút được không ạ.”
Dì túc quản dụi dụi mắt: “Ai dà, đây không phải là Trình Duyệt sao? Trễ như vậy còn đưa học sinh mới tới tận ký túc xá, cậu thật là có trách nhiệm quá nha.”
Trình Duyệt cười cười: “Phải vậy thôi ạ.”
“Nếu là học sinh mới, lần này không cần ghi tên nữa, tới đây, tôi cho cậu chìa khóa.”
Hành lang rất yên tĩnh.
Tiếng bước chân đều đều vọng lên bên tai, hòa cùng với tiếng hít thở của hai người.
Khi bước tới trước cửa cầu thang, Trình Duyệt theo thói quen định nhấc hành lý lên, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của người nọ vang lên từ phía sau.
“Để tôi.”
Trình Duyệt giật mình, lập tức cười nói: “Không sao, hành lý của cậu cũng nhẹ mà.”
Quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt thâm trầm của đối phương.
Sau khi nói xong, tay hắn liền đặt lên quai cầm của hành lý, đầu ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau, vẫn còn cảm nhận được cái giá lạnh của nước mưa khi nãy.
Cũng chẳng biết tại sao, Trình Duyệt cảm thấy trong động tác đơn giản này của hắn lại có loại cường ngạnh không cho người ta cự tuyệt được.
Giọng nói không có mệnh lệnh, thần sắc cũng rất bình tĩnh, thế nhưng loại khí thế từ trên cao nhìn xuống này, giống như là tính cách vốn có của hắn rồi.
Trình Duyệt rụt tay lại, nhìn hắn thoải mái nhấc hành lý lên, chậm rãi đi lên lầu, bóng lưng thẳng tắp.
Tới khi leo lên được lầu bảy, Trình Duyệt phải thở hổn hển đứng vỗ vỗ ngực, người nọ lại giống như là chẳng có việc gì, mặt không đổi sắc.
Trình Duyệt nghỉ ngơi chốc lát, liền lấy chìa khóa ra mở cửa ký túc xá.
Những người trong ký túc xá đều đã ngủ hết rồi, vừa mở cửa đã nghe tiếng ngáy khò khò liên tiếp vang lên.
Sợ mở đèn sẽ ảnh hưởng tới bọn họ, Trình Duyệt liền đi vòng ra cửa sau tìm được chốt mở, mở đèn ngoài hành lang. Nương theo ánh đèn mờ nhạt, có thể thấy ba cái giường trong phòng đều đã có người ngủ cả rồi, trên bàn là đầy rẫy các loại đồ vật như sách vở, radio…
Chỉ có chiếc giường ở gần cửa là vẫn còn trống không.
Sợ đánh thức người ở trong phòng, hai người nói chuyện phải tận lực giảm âm thanh thấp xuống, có lẽ là do đứng quá gần nhau, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương nữa.
Cái loại khoảng cách thân mật như thế này khiến Trình Duyệt không hiểu sao mà thấy hoảng hốt, vì vậy vội xoay người sang chỗ khác, sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: “Tôi giúp cậu chỉnh lý giường chiếu trước, cậu đi tắm rửa đi.” Nói xong lại hỏi, “Đúng rồi, cậu có mang chăn mền hay khăn trải giường không?”
“Không có.” Trả lời rất thẳng thắn.
Trình Duyệt rút lại cánh tay đang vịn trên cầu thang về.
Hai người đồng thời quay đầu lại, mắt nhìn vào chiếc giường gỗ rỗng tuếch ở cạnh đó.
Sau một lát, Trình Duyệt mới ho nhẹ một tiếng: “Cậu đến báo danh trễ như vậy, tôi cho rằng mấy thứ đồ dùng sinh hoạt cậu phải chuẩn bị tốt rồi chứ.”
“Tôi lại nghĩ mấy thứ kia do trường học phụ trách.”
Liếc nhìn nhau.
Trình Duyệt hơi nhíu mày: “Vậy thì phiền phức rồi, đêm nay cậu cũng không thể nằm giường gỗ không như thế.”
Người nọ trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Không sao.”
Tuy rằng đối phương nói như thế nhưng trong lòng Trình Duyệt vẫn thấy bất an.
Dù sao đây cũng là học sinh mới đến, đi đường xa như vậy đến một nơi lạ lẫm thế này, lại còn bị mắc mưa. Cũng không thể trừng mắt nhìn hắn ngủ giường gỗ mà không có lấy một tấm chăn được.
Trình Duyệt nghiêng đầu nhìn sang ký túc xá của mình ở lầu bảy đối diện vẫn còn sáng đèn, lúc này mới quyết định nói: “Nếu không, hay là cậu đến ký túc xá của tôi ngủ một đêm đi.” Thấy đối phương không nói lời nào, Trình Duyệt lại bổ sung nói: “Không sao đâu, dì túc quản bên đó tôi nói một tiếng là được. Bạn bè tôi bên đó cũng rất hiền hòa.”
Một lúc lâu sau, người nọ mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”
“Cái gì mà lộn xộn vậy hả, phiền muốn chết!”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ai đó dọa hai người nhảy dựng lên, nhìn lại, thì ra là cậu em nằm sát vách vừa trở mình, đá bay cái chăn ra, lại tiếp tục ngáy o o.
— Thì ra là đang nói mớ.
Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Trong đêm khuya vắng vẻ, dưới ngọn đèn mờ ảo, nụ cười đối nhau trong nháy mắt đó, như là vô tình kéo lại khoảng cách của hai người gần nhau hơn.
Trình Duyệt đột nhiên nghĩ, nam sinh trước mặt này cũng không đến nỗi khó ở chung như trong tưởng tượng của mình a.
“Chúng ta đi thôi.” Trình Duyệt xoay người tắt đèn, chờ đối phương kéo hành lý ra ngoài mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
***
|
Vừa leo tới lầu bảy, lại thấy cửa ký túc xá mình đột nhiên bật mở, Giang Tử Đông vội vàng cầm dù đi ra.
Trình Duyệt nghi hoặc hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, anh còn đi đâu?”
Giang Tử Đông đưa mắt nhìn nam sinh phía sau Trình Duyệt, ném một câu: “Trở về là tốt rồi.” Sau đó xoay người đi vào ký túc xá.
“Đông ca, anh không phải đi tìm Trình Duyệt sao? Sao nhanh vậy đã…” A Vinh còn chưa nói xong, đã thấy Trình Duyệt đứng ở trước cửa, liền thay đổi giọng nói lo lắng của mình, hạ giọng nói: “Trình Duyệt cậu có muốn sống hay không hả, đêm hôm khuya khoắt mưa rền gió dữ thế này, còn đi ra ngoài làm gì? Đông ca vừa tính đi tìm cậu đó.”
Trình Duyệt cười cười, nhẹ nhàng kéo nam sinh phía sau mình ra giới thiệu: “Vị này chính là sư đệ năm nhất mới tới, hôm nay tá túc một đêm ở phòng chúng ta, mọi người chiếu cố cậu ấy một chút nha.”
“A, sư đệ sao, tới trễ nên không vào được ký túc xá à? Ha ha.” A Vinh cười tủm tỉm hỏi, “Sư đệ cậu học chuyên ngành nào?”
“Quản lý công thương.”
“Nha, trùng hợp đó, cùng hệ với bọn tôi.” Đáp xong lại hỏi, “Sư đệ gọi là gì? Người nơi nào a? Sao trễ như thế mới tới?…”
Trình Duyệt tức giận ngắt lời cậu ta: “Được rồi, tra hộ khẩu người ta cũng chưa có ai dài dòng như cậu.”
A Vinh phẫn nộ ngậm miệng lại.
Trình Duyệt xoay người, hướng đàn em của mình ôn hòa cười nói: “Cậu đi tắm trước đi, mắc mưa lâu như vậy dễ bị cảm lắm. Nước nóng chỉ được cấp tới mười hai giờ thôi, phải nắm bắt thời gian.”
“Ừ, đã biết.”
Trình Duyệt suy nghĩ một chút, còn nói: “Ở trong cùng phía bên trái của cái kệ là dầu gội và dầu tắm của tôi, nếu cậu không ngại thì có thể dùng nó tạm.”
“Ừm.”
Chờ hắn vào phòng tắm xong, Tiểu Uy và A Vinh mới sáp lại hỏi Trình Duyệt: “Sư đệ kia từ chỗ nào tới? Cậu ta là gì của cậu? Cậu đem cậu ta vào ký túc xá của tụi mình, cũng chẳng thèm hỏi lấy một tiếng, thật là không có nhân tính mà.”
Trình Duyệt mỉm cười: “Không có quan hệ gì cả, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi. Làm đàn anh, cũng không thể nhìn cậu ta mắc mưa cả đêm, nói thế nào thì cũng là người mới đến làm quen mà.”
“Ừ, cũng đúng.” A Vinh sờ sờ gáy, “Được rồi, cậu ta tên gì? Tôi chưa kịp hỏi xong đã bị cậu cắt ngang rồi.”
Trình Duyệt nhún nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm.”
“Không phải chứ! Ngay cả tên còn không biết mà dám dắt về ký túc xá à?!”
“Thì có sao đâu.” Trình Duyệt cười vỗ vỗ vai cậu, “Dù sao thì người tôi cũng dắt về rồi, để cậu ấy ngủ trên giường của tôi, không quấy nhiễu các cậu đâu, vậy được chưa?”
“Cũng được nhưng mà…” A Vinh ha ha cười cười, xoay người lại chỗ ngồi của mình, thấp giọng lầm bầm một câu, “Chính là cảm thấy… Sư đệ này có chút gì kỳ quái a.”
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra, nam sinh nọ đã tắm rửa xong.
— Hắn mặc một chiếc áo ngủ hơi trễ cổ, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, toàn thân được phủ một tầng hơi nước mông lung. Vóc người to lớn, có loại gợi cảm của một thiếu niên đã trưởng thành và trải đời. Tính cách trầm mặc ít lời, lộ ra một tia thần bí kỳ dị.
Nam sinh ở trong đêm mưa được Trình Duyệt đưa về ký túc xá này, rất nhanh đã dấy lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của Tiểu Uy và A Vinh.
Thấy hắn vừa tắm xong đi ra, hai người liền nhiệt tình vây quanh hỏi han ân cần, xem như là biểu đạt sự quan tâm nhiệt tình của đàn anh đối với đàn em.
“Sư đệ xưng hô thế nào?”
“Diệp Kính Hy.”
“Viết như thế nào a?”
“Kính trong tôn kính, Hy trong hy vọng.”
A Vinh giật mình, một lát sau mới cười nói: “Tên của cậu… ặc… rất đặc biệt a.”
Tiểu Uy ở bên cạnh xen mồm vào: “Tôi là Chu Trí Uy, cậu này là Lâm Vinh, còn anh kia là ký túc xá trưởng đại nhân của chúng ta, Giang Tử Đông. Chúng tôi đều học ở học viện kinh tế chuyên ngành Quản lý công thương, cùng chuyên ngành với cậu, nếu có trắc trở gì, cứ tìm tới chúng tôi nha.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” A Vinh từ trước đến nay vốn thân thiện, vỗ vỗ vai Diệp Kính Hy, “À mà nhà cậu ở đâu? Nói không chừng tôi có thể giới thiệu cho cậu mấy người đồng hương. Xa nhà như vậy, mọi người cũng cần phải chiếu cố lẫn nhau.”
“Tôi vừa từ New York về.”
“A?” A Vinh giật mình một lúc lâu, mới chậm rãi nói, “Xa như vậy à…”
Tiểu Uy nói tiếp: “Người nhà cậu không ai tiễn cậu đi sao? Bọn họ yên tâm để cậu một mình về nước à? Nhà của tôi ở một tỉnh gần đây, ba mẹ tôi còn muốn đưa tôi tới trường nữa là…”
Trình Duyệt đã đi tới ngăn hai vị bạn học quá mức nhiệt tình của mình, xoay người nói với Diệp Kính Hy: “Cậu đưa quần áo vừa thay ra cho tôi đi, tôi bỏ vào máy giặt, nếu không với khí trời như vậy dễ mốc lắm.” Tiếp nhận quần áo trong tay Diệp Kính Hy xong, lại nói thêm một chút, “Mệt thì ngủ trước đi, giường bên trái là của tôi.” Nói xong lại quay đầu nói với mấy người trong phòng, “Thời gian không còn sớm nữa, các cậu cũng mau ngủ đi.”
Giang Tử Đông vẫn một mực trầm mặc đột nhiên nói: “Trình Duyệt, giường của cậu có nhỏ quá không? Nếu không thì mượn cái giường trống của A Đào phòng bên cạnh kìa?”
Trình Duyệt giật mình, thấy Giang Tử Đông vẫn đang cúi đầu đọc sách, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
“Ký túc xá của bọn họ đã tắt đèn rồi, chắc cũng đã ngủ. Không sao đâu, cũng không quá nhỏ.” Trình Duyệt mỉm cười nói.
Giang Tử Đông nhìn Trình Duyệt một cái, nhún nhún vai: “Vậy được rồi, tùy cậu.”
Đám bạn đều đã lên giường, trong căn phòng mờ tối dần dần vang lên tiếng hô hấp bình ổn sau khi đi vào giấc ngủ.
Đèn lớn trong phòng đã được Trình Duyệt tắt đi, chỉ có đèn ngoài ban công là vẫn còn sáng. Diệp Kính Hy ngồi ở trước bàn, vừa lúc có thể thấy được thân ảnh bận rộn của Trình Duyệt ở ngoài đó.
Gió lại quét qua, mấy bộ quần áo phơi ngoài ban công lại bị thổi bay xuống đất, Trình Duyệt cũng không hoảng loạn, nhặt lên từng cái từng cái một, giũ cho sạch sẽ, lại treo lên sợi dây nho nhỏ ở trong phòng.
Cầm lấy quần áo của Diệp Kính Hy, mở máy giặt ra, Trình Duyệt lại có chút do dự.
Áo sơ mi của Diệp Kính Hy kỳ thật rất sạch sẽ, chỉ là bị ướt mà thôi.
Trình Duyệt nhìn thấy nhãn hiệu tiếng Anh trên cổ áo, mặc dù là nhãn hiệu chưa từng nghe nói qua, thế nhưng xúc cảm từ đầu ngón tay truyền tới là vô cùng tốt, có thể thấy, chiếc áo sơ mi này tuyệt đối là rất đắt tiền.
Áo tốt như vậy, bỏ vào máy giặt lỡ bị hỏng thì làm sao đây?
Có lẽ phải giặt tay, Trình Duyệt lại không có ý định này, dù sao cũng chỉ là người mới quen biết, còn chưa quen đến nỗi giúp người ta giặt quần áo a.
Đang do dự, lại nghe thanh âm trầm thấp của Diệp Kính Hy vang lên phía sau: “Đang nghĩ cái gì? Còn chưa ngủ sao?”
|
Nhắm mắt dưỡng thần một hồi, Trình Duyệt nghe được động tĩnh, cảm giác nệm hơi lõm xuống một chút, người bên cạnh nhẹ nhàng nằm xuống.
Hơi thở của người nọ phả ở sau đầu, ấm áp, còn có chút ngưa ngứa, khiến tim Trình Duyệt đập càng ngày càng nhanh.
Bởi vì giường có chút nhỏ, Trình Duyệt sợ mình sẽ lấn sang chỗ người ta, thế nên tâm tình cực kỳ khẩn trương, kết quả lại càng không ngủ được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy được kim đồng hồ mang theo ánh huỳnh quang chỉ về phía hai giờ.
Đột nhiên, Trình Duyệt cảm giác được cánh tay của Diệp Kính Hy hơi giật giật.
Sau đó, trên người bỗng chốc ấm áp.
Hoá ra Diệp Kính Hy phát hiện Trình Duyệt không đắp chăn, vì thế mới kéo tấm chăn mỏng trên người mình lên nhẹ nhàng đắp cho anh, tấm chăn ấy, thậm chí còn mang theo mùi xà phòng dễ ngửi trên người Diệp Kính Hy nữa.
Trong khi đó, Diệp Kính Hy lại xoay người xuống giường.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Trình Duyệt cũng lặng lẽ xoay người lại, muốn nhìn xem người nọ đột nhiên xuống giường là để làm gì.
Kết quả, lại thấy Diệp Kính Hy một mình lẳng lặng đứng ngoài ban công.
Chẳng biết tại sao, nhìn tấm lưng thẳng tắp ấy, một mình đứng ngoài ban công trong đêm khuya vắng lặng, càng làm cho người ta thấy… hết sức cô tịch.
Diệp Kính Hy, cậu học sinh mới vừa từ nước ngoài trở về này, toàn thân đều tràn ngập cảm giác thần bí.
Trên mặt vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ấy, rất ít khi cười. Tính cách cũng rất trầm ổn, tâm tình hiếm khi biểu hiện ra ngoài. Lại giống như cái gì cũng không thèm để ý tới, luôn luôn dùng giọng điệu khách sáo, duy trì một khoảng cách không xa cũng không gần với tất cả mọi người.
Quá khứ của người nọ rốt cuộc là như thế nào?
Trình Duyệt nghiêng người, an tĩnh nhìn Diệp Kính Hy.
Mưa to tầm tã.
Bên tai thỉnh thoảng lại có tiếng sấm ầm ầm, mỗi khi tia chớp xoẹt ngang qua bầu trời sẽ chiếu ra bóng lưng người nọ.
— Thẳng tắp, nhìn có vẻ hơi cứng ngắc. Còn có những ngon tay trắng bệch, đang nắm chặt bên hông.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động gấp rút vang lên.
Diệp Kính Hy cầm lấy điện thoại: “Tìm được em ấy chưa?”
Đầu dây bên kia điện thoại như đang giải thích cái gì đó, nói rất lâu.
Diệp Kính Hy cũng vẫn trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới hạ giọng nói: “Tôi sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của ông, theo kế hoạch của ông mà hoàn thành việc học, đi theo con đường mà ông mong muốn.”
“Tôi sẽ làm một đứa con có thể khiến cho ông thỏa mãn và hãnh diện.”
“Có người con trai như vậy, một người là đủ rồi, không phải sao?”
“Cho nên, xin ông buông tha cho bọn họ.”
“Được không?”
Từng câu từng chữ của Diệp Kính Hy, cũng giống như đã bị nước mưa trong đêm khuya thấm ướt, băng lãnh đến tận xương.
Từng câu từng chữ ấy, đều nặng nề như vậy, khiến người nghe cũng sắp không thở nổi.
“Còn nữa, nếu như thằng hai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi thề, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông.”
“Cũng sẽ không bao giờ nhận ông làm cha nữa.”
Bộp một tiếng, điện thoại bị đóng lại thật mạnh. Đầu ngón tay của Diệp Kính Hy nhẹ nhàng run lên.
Từ những lời nói đơn giản đó, Trình Duyệt có thể đoán được, trong nhà Diệp Kính Hy hẳn đang xảy ra biến cố gì đó rất lớn.
Tuy rằng rất muốn đứng ở bên cạnh nói vài câu giúp người nọ thoải mái, thế nhưng, Diệp Kính Hy trong lúc này, hẳn là không hy vọng bị bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Tháo bỏ lớp ngụy trang của mình, trong đêm khuya đứng một mình ngoài ban công, khắc khẩu với cha…
Hoá ra cũng không giống với bề ngoài lạnh lùng cùng kiên cường như đã thấy…
Lại có ai, có thể ở trong đêm khuya lạnh lẽo, giúp người nọ đắp một tấm chăn mỏng đây?
—
Suy nghĩ của tác giả:
Má Điệp: Tiểu Duyệt a, cậu lại đau lòng chứ gì! Nói không đúng thì sau này nhiệm vụ nửa đêm dậy đắp chăn đầy quang vinh mà vĩ đại này, đều sẽ giao cho cậu!
Trình Duyệt *đỏ mặt*: Tôi bình thường ngủ thì dù có sấm chớp cũng không dậy nổi đâu…
Diệp đại *bình tĩnh*: Không sao, tôi giúp em ấy đắp chăn, em ấy làm cơm cho tôi đã rất khổ cực rồi. Cuộc sống hài hòa như vậy, cần phải phân công và hợp tác rõ ràng chứ.
Má Điệp: Người nào đó rốt cuộc cũng lộ diện rồi nha… Tôi thấy áp lực thoáng chút đã được giảm xuống tối đa ><!
—
Cả editor lẫn beta đều làm việc rất chăm chỉ và có năng suất a~ Diệp đại chính thức xuất hiện rồi, không thể lơ là được :”)~~
|