Phối Giác
|
|
Chương 5
Lâm Tĩnh Hải bước vào nhà, nằm vật lên ghế salon, một ngày mệt nhọc cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cho hắn một chút cũng không muốn di chuyển. Nhìn trần nhà lạnh lẽo, hắn cảm thấy điều duy nhất khiến mình vui vẻ lại chính là có người ân cần thăm hỏi. Nhưng người kia cũng chỉ là một bằng hữu bình thường mà thôi. Lâm Tĩnh Hải từ hồi vào đại học đã quyết định dọn ra ngoài ở, vì hắn cảm thấy ở một nơi mà đối với mình chỉ giống như ở trọ, vậy thì chi bằng bỏ chút tiền ra thuê lấy một phòng mà trú tạm. Cuộc sống lâu dần thành quen nhưng đôi khi, vào lúc đêm khuya thanh vắng, trái tim hắn cũng không khỏi có chút bi thương. Trong lúc vô ý, bên tai lại vang lên thanh âm ôn nhu: "Tĩnh Hải." Lâm Tĩnh Hải nghĩ thầm: cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai gọi tên mình vừa thân thiết, mà lại không hề đánh mất sự đúng mực như vậy. Hắn không hổ là người lãnh đạo của tập đoàn lớn đến thế. So với hắn, mình vẫn còn kém hơn một số mặt. Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, rồi đứng dậy đi thay quần áo tắm rửa. Phải tiếp tục cố gắng! Hắn âm thầm tự nhủ chính mình. Đang nửa đêm, bỗng nhiên di động của Lâm Tĩnh Hải vang lên. Âm thanh của Tiểu Tào gấp gáp truyền đến: "Tổng giám đốc, chuyến hàng của chúng ta lần này có chuyện rồi." Lâm Tĩnh Hải ngồi bật dậy: "Xảy ra chuyện gì?" "Tôi đã tìm hiểu tin tức nội bộ, hiện giờ giá cả lô hàng của chúng ta đang sụt giảm. Chúng ta chắc cũng phải lập báo giá giảm xuống rồi." Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi: "Lô hàng lần này cũng không ít. Cậu đừng vội, tôi lập tức tới công ty." Tới công ty tìm hiểu tình hình, kết quả bọn họ bị lỗ vì giá mua nguyên liệu đầu vào cao hơn với giá thị trường hiện tại. Cũng chẳng còn cách nào, công ty đành chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp để đền bù tổn thất. Gọi điện thoại nói rõ tình huống với xưởng sản xuất, nhanh chóng hoàn tất thủ tục để tranh thủ sớm có thể giao lô hàng kia đi. Đến khi gần như giải quyết xong việc thì một ngày mới cũng đã bắt đầu. Bởi vì cũng đã có những phương án dự phòng trước, nên khi sự việc xảy ra, mọi người cũng không quá bối rối, trái lại rất bình tĩnh chấp nhận bài học kinh nghiệm lần này. Lâm Tĩnh Hải cả đêm khẩn trương đến giờ mới được thả lỏng một chút, nhưng cảm giác mệt mỏi liền kéo tới ngay lập tức. Hay là do tinh thần không có người để hướng tới, nên khó lòng mà có thể vững vàng. Mặc dù đã mệt như vậy, nhưng còn muốn cái gì đây? Vừa định ngủ, điện thoại di động lại vang lên, Lâm Tĩnh Hải bắt máy: "Xin chào." "Tĩnh Hải, tôi vừa nhận được tin tức hàng nhập khẩu bị tụt giá, cậu có sao không? Có chịu ảnh hưởng chút nào không?" "Cũng tạm, đã xử lý thích đáng nên cũng không tổn thất lớn lắm. Cám ơn anh." "Cậu chắc cũng mệt rồi? Nghỉ ngơi một chút đi. Lúc khác gặp nhau." "Ừm. Hẹn gặp lại." Cúp máy, Lâm Tĩnh Hải vốn rất mệt nhưng lại không thể nào ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây các dự án đã hoàn thành, công ty cũng vượt qua một vài đối thủ nhỏ khác mà ngày càng khuếch trương thị trường, hôm nay chính là kỳ phát lương. Mọi người trong công ty đều vì việc nhận được lương tháng mà tỏ ra hưng phấn. Lâm Tĩnh Hải cũng có chút vui vẻ, bởi vì hôm nay sau khi hết giờ làm việc, Lạc Tường sẽ đến rủ hắn đi ăn cơm. Hắn đối với người bằng hữu mới quen này quả thật vô cùng quý mến, cho nên vừa nghe y bảo muốn cùng nhau ăn cơm liền sảng khoái mà đáp ứng. "Tĩnh Hải, tôi đang ở dưới tòa nhà cậu rồi. Xuống đây đi. Đừng lấy xe nhé, đi cùng xe với tôi luôn." "Được rồi, anh chờ một chút." Lâm Tĩnh Hải ngắt điện thoại, dọn dẹp một chút đồ nhân tiện đưa cho Tiểu Tào vài thứ rồi ra cửa. Cũng không biết rằng, phía sau các nhân viên đang hăng hái rỉ tai nhau: "Các ngươi xem, sắc mặt của Tổng giám đốc thật tốt." "Hay là hôm nay đi hẹn hò? Tổng giám đốc của chúng ta hình như chưa từng hẹn hò thì phải." "Nói càn cái gì? Nghe nói hình như là đi gặp mặt người phụ trách một công ty khác đấy." Lâm Tĩnh Hải vừa bước ra khỏi toà cao ốc văn phòng không lâu, liền rất dễ dàng nhận ra xe của Lạc Tường, một chiếc Mercedes Benz màu đen, đứng bên cạnh là một người đàn ông đẹp trai phong độ, nổi bật như vậy thật khó khiến người ta không chú ý. "Để anh đợi lâu rồi." "Không đâu, tôi cũng vừa mới đến thôi." Hai người ngồi trong chiếc xe quen thuộc cười nói, lạc Tường cũng chậm rãi khởi động xe: "Muốn ăn cái gì?" "Anh nói đi, hôm nay tôi mời khách, lúc nào cũng để anh mời thật là ngại." "Không cần để ý, bởi vì tôi rất tình nguyện được mời cậu đi ăn." Đột nhiên, Lạc Tường liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Hải một cái, hai người nhìn nhau một chút, rồi Lạc Tường mới dời tầm mắt đi. Chỉ còn lại Lâm Tĩnh Hải có chút ngu ngơ không biết phải làm sao. "Tôi biết có một nhà hàng đồ ăn cũng không tệ, để tôi dẫn cậu đi." Đây là một nhà hàng chuyên phục vụ những món ăn dưỡng sinh truyền thống bổ dưỡng của Trung Quốc. Lâm Tĩnh Hải khi ăn cũng ít nói chuyện, bởi vì đồ ăn quá ngon. Mà Lạc Tường thì luôn tay gắp thức ăn cho Lâm Tĩnh Hải, chính mình lại ăn chẳng bao nhiêu. "Đồ ăn dưỡng sinh của quán này đối với thân thể rất bổ, tôi trước đây còn đặc biệt nhờ bác sĩ của gia đình tư vấn cho, trong này có một vài vị thuốc đối với dạ dày của cậu cũng rất tốt. Nên ăn nhiều một chút nhé." Lâm Tĩnh Hải ngẩng đầu nhìn Lạc Tường: "Rất ngon, đa tạ." Sau đó lại vội vàng cắm cúi ăn. "Bây giờ mà nói cậu là tổng giám đốc tập đoàn thương mại Cẩm Hải đang nổi gần đây, có lẽ cũng không mấy người tin đâu, trông cậu ăn chẳng khác gì trẻ con." "A?" Lạc Tường nhìn Lâm Tĩnh Hải vừa ngừng đũa, khoái trá tiếp tục trêu: "Vùi đầu vào ăn, cứ như một chú mèo nhỏ vậy, ngay cả tiền bạc trong người bị người ta móc hết có khi cũng không biết, thế nhưng lại có chút kén ăn." Xoạt một cái, lần này không nghi ngờ gì, mặt của Lâm Tĩnh Hải đã hoàn toàn đỏ lên. "Cậu xem, mặt đỏ rồi, càng giống một hài tử, thật đáng yêu." Nhìn Lạc Tường cười tủm tỉm nói thêm một câu, trái tim Lâm Tĩnh Hải phút chốc đập thình thịch, vừa vội vừa xấu hổ lại vừa bối rối nói: "Tôi không ăn nữa." "Được rồi, được rồi, tôi không đùa nữa, cậu mau ăn đi. Ngoan." Ngoan? Nhìn Lạc Tường không coi ai ra gì mà tiếp tục bỏ thêm một quả bom to đùng, Lâm Tĩnh Hải thật hận không thể đâm đầu vào bát canh đậu hủ bốc khói nghi ngút kia mà chết đi. Nhân viên phục vụ bên cạnh lại như không có việc gì tới gần nói: "Món 'quốc sắc thiên hương' của hai vị đã tới rồi." Không hiểu sao, bình thường trong công việc rất chững chạc, vậy mà lúc này Lâm Tĩnh Hải có chút cáu kỉnh, Lạc Tường dỗ dành hồi lâu thật vất vả mới chịu ăn xong bữa cơm. Bất quá, nói tóm lại đêm nay hai người đi ăn cơm cũng rất vui vẻ. Thoáng cái tựa hồ như mọi mệt nhọc đã bay biến hết. Vốn Lâm Tĩnh Hải định lái xe về nhà, nhưng Lạc Tường không chịu, rất ra dáng một quý ngài mà đưa Lâm Tĩnh Hải về đến tận trước cửa nhà hắn. "Cái kia, anh vẫn bảo tôi không nên nói cám ơn, nhưng đi cùng anh tôi thật sự rất vui vẻ, ngoài đối với anh nói cám ơn ra, tôi thật sự cũng không biết còn có thể nói gì." Trước khi xuống xe, Lâm Tĩnh Hải nói với Lạc Tường. Lạc Tường nhìn sâu vào đôi mắt của người kia mà bảo: "Tôi nói rồi, đừng nên cám ơn, tôi muốn chính là thứ khác." "Là thứ gì? Nếu anh nói ra, tôi nhất định sẽ hỗ trợ." "Thật sao?" Lâm Tĩnh Hải thấy Lạc Tường rướn cả thân người về phía mình, trong lòng hắn có chút khó thở: "Ừ, thật mà." Đột nhiên, Lâm Tĩnh Hải cảm giác trước mắt có bóng người kề sát, một thứ gì đó rất ấm áp chạm vào bờ môi của hắn, nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó Lạc Tường bỗng liếm môi hắn! Nói chính xác thì, vốn là trước hôn sau liếm! Lâm Tĩnh Hải lần này thật sự luống cuống, ông trời ơi, nụ hôn đầu tiên trong 25 năm sống trên đời của hắn. Bởi vì chính mình trưởng thành không có gì nổi bật, hơn nữa lại không có dũng khí theo đuổi phụ nữ, cho nên tới bây giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, tự nhiên cũng chưa từng hôn ai cả. Nhưng lúc này, cư nhiên, cư nhiên có người hôn hắn, lại còn là một nam nhân! Quan trọng hơn là người này sự nghiệp thành đạt, tướng mạo anh tuấn, vóc người đẹp đẽ, đầu óc tuyệt đối không có vấn đề, chắc chắn là loại nam nhân để con gái xếp hàng mà mơ ước! Lạc Tường chưa thỏa mãn lại tiếp tục cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi môi người đã hoàn toàn ngây ngẩn trước mắt, tiện nghi không chiếm lúc này thì đợi đến lúc nào đây? Lúc này, Lâm Tĩnh Hải mới đột nhiên có phản ứng. Không biết phải làm sao đối mặt người kia, hắn chỉ nghĩ đến phải đẩy cửa bỏ chạy. Bỗng một cánh tay ngăn cản hắn: "Tĩnh Hải, nghe tôi nói hết đã. Chúng ta vốn là người trưởng thành, cậu biết tôi muốn gì rồi chứ?' Lâm Tĩnh Hải gật đầu. "Tôi biết, chuyện này với cậu là quá bất ngờ, tôi lần đầu nhìn thấy cậu đã thấy rất thích. Tôi cũng định sẽ từ từ tiếp cận, thế nhưng tôi lại không nhịn được mà hôn cậu, đối với cái hôn này, tôi nhất định sẽ không xin lỗi đâu." Lâm Tĩnh Hải lại gật đầu. "Hy vọng cậu có thể cho tôi câu trả lời, hôm nay là thứ năm, vậy thứ năm tuần sau, được không? Hãy cho tôi đáp án." Lâm Tĩnh Hải có chút ngây ngốc, rồi lại chỉ có thể gật đầu. Tay người kia lúc này mới buông lỏng ra, sau đó giúp hắn mở cửa xe: "Cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi." Lâm Tĩnh Hải cũng không biết nói gì, theo lời vội vàng xuống xe mà chạy thẳng, đầu cũng không dám quay lại mà nhìn. "Tĩnh Hải!" Lâm Tĩnh Hải bất đắc dĩ ngừng lại, nhưng vẫn đưa lưng về phía Lạc Tường. "Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, nâng niu cậu trong tay như bảo vật." Có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm của người nam nhân phía sau, giọng nói mang theo nồng đậm tình cảm cứ quanh quẩn bên tai hắn. Trong lòng Lâm Tĩnh Hảivô cùng chấn động, bất giác quay đầu, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của người kiađang đứng cạnh xe, trông không rõ vẻ mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt nhưlưu ly kia sáng lấp lánh trong bóng đêm huyền ảo.
|
Chương 6
Lâm Tĩnh Hải có chút không thể bình tĩnh được, vài tuần gần đây có một chuyện khiến hắn hết sức băn khoăn. Chưa từng nghĩ người đầu tiên và cũng là duy nhất hướng mình bày tỏ tình cảm cư nhiên lại là một nam nhân. Làm sao đây? Làm sao đây? Hắn ngồi co ro trên ghế salon mà nghĩ. Nhưng Lâm Tĩnh Hải cũng rất rõ ràng về tâm tư của mình, khi nghe Lạc Tường nói những lời kia, trong lòng hắn vô cùng cao hứng, một cảm giác chua xót cùng ngọt ngào bỗng tràn ngập trong tim. Có lẽ bản thân hắn rất khao khát sự ôn nhu kia. "Tôi sẽ nâng niu cậu trong tay như bảo vật." Thanh âm Lạc Tường vẫn như quanh quẩn bên tai. Hai tay hắn ôm lấy đầu, vùi mặt sâu vào trong đó, gắt gao mãi không buông. Vì cái gì? Chưa từng có ai chân chính coi trọng cùng quan tâm mình như vậy, hắn là vì cái gì đây? Cảm giác nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Tĩnh Hải gắng gượng mở mắt, thì ra là cái cốc trên tay hắn rơi xuống đất tạo nên tiếng vang. Sao mình lại ngủ quên trên ghế salon chứ? Lâm Tĩnh Hải có chút tự giễu sự chậm chạp của mình, phát sinh việc như vậy mà mình cư nhiên còn có thể ngủ, thật đúng là quá mức chậm chạp. Hít sâu một hơi, hắn quyết định đem hết thảy vấn đề trước kia quên hết, làm việc miệt mài hơn nữa. Thế nhưng Lâm Tĩnh Hải đã đánh giá chính mình quá cao, hắn thật sự hoàn toàn không thể nào tập trung được. Nhìn thấy cảnh vật tối đen như mực bên ngoài, hắn cũng có thể nghĩ đến đôi mắt đen như hắc thạch, sâu hun hút không thấy đáy của Lạc Tường đêm đó. "Giám đốc, bánh bao chay Mặc Hương ngài có muốn ăn không? Tôi ra ngoài mua cho ngài một ít nhé." Đang định đi ra ngoài ăn cơm trưa, Thạch Lỗi đi vào hỏi thăm. Bánh bao? Bao? Tử? Bảo vật... "Trời ơi... " Lâm Tĩnh Hải rên rỉ thành tiếng, "Không ăn, cậu đi đi." Lại tiếp tục ngồi ngơ ngác, mỗi lần có chuyện gì muốn giải quyết, bởi vì không ai có thể giúp hắn chia sẻ, Lâm Tĩnh Hải đã tập cho mình thói quen tự hỏi tự đáp như vậy rồi. Thế nhưng trái tim hắn đã sớm đập loạn lên: "Loại chuyện này với thứ tình yêu mà mình vẫn mơ tưởng không giống nhau, cứ từ chối quách đi. Trên thương trường thì vẫn là bằng hữu, cũng không nên làm cho mối quan hệ này trở nên căng thẳng làm gì." "Nhưng là, nếu như từ chối rồi, hắn còn có thể đối xử ôn nhu với mình như thế nữa không? Ngay cả cha mẹ và Hiểu Hiểu cũng chưa từng đối với mình tốt như thế." "Ngươi chẳng lẽ là bởi vì hắn đối với ngươi tốt mà không muốn buông tay sao? Cái đó và tình cảm đâu thể đánh đồng làm một chứ." "Vậy bản thân mình mỗi khi nhìn thấy hắn lại cảm thấy khác thường thì phải giải thích thế nào đây? Chẳng phải là do tâm động sao?" Không biết tại sao, Lâm Tĩnh Hải cứ cố gắng thuận theo suy nghĩ của chính mình. Buổi tối, trong hơi nước mờ ảo của phòng tắm, Lâm Tĩnh Hải nhìn chính mình trong gương mà thì thào lên tiếng: "Lâm Tĩnh Hải, ngươi luyến tiếc hắn ư, sao lại vậy chứ? Ta thật không muốn mất đi hắn. Lâm Tĩnh Hải, ngươi nhận mệnh đi. Tựa hồ... có thể... thật sự... ngươi yêu hắn rồi." "Nhưng sao có thể nhanh như thế chứ? Có lẽ là do hắn đã tiến vào nơi yếu đuối nhất trong lòng ngươi chăng, thoa chút thuốc trị thương vào nơi vết thương của ngươi vẫn còn đang rỉ máu..." Sau khi tẩy rửa vài giờ đồng hồ trong phòng tắm, Lâm Tĩnh Hải như thể giải quyết được vấn đề nan giải mà nhẹ nhõm đi ra. Hắn chưa bao giờ là loại người hay ăn năn hối tiếc. Hiểu rõ mình muốn cái gì, muốn làm gì, hắn sẽ càng nỗ lực mà phấn đấu cho bằng được. Hôm nay hắn đã có mục tiêu như thế, vốn là do hắn đã có chủ ý sẵn rồi. Đến tuổi này còn có thể tìm được một người mình thật lòng yêu mến vốn là việc không hề dễ dàng, bây giờ nếu hắn đối với mình có cảm tình, mình lại cũng không phải tâm không động, vậy thì cứ cặp với nhau đi. Không thể phủ nhận một điều, sự ôn nhu của hắn là thứ mà Lâm Tĩnh Hải cực kỳ tham luyến. Mặc dù nam nhân yêu nhau có chút trái với luân thường, nhưng như vậy cũng không thể sinh con đẻ cái được, dì Phương hẳn cũng hài long đi. Vẻ mặt mang theo ý cười ung dung, Lâm Tĩnh Hải có chút hy vọng, lại cũng có chút sợ hãi cuối tuần sắp đến. Gần đây, thời vận tựa hồ không tệ, việc làm ăn của công ty cũng rất tốt, Tiểu Tào xử lý các vấn đề cũng càng ngày càng thuận tay, các nhân viên cũng rất nghe lời. Lâm Tĩnh Hải có thể nói là phi thường hài lòng. Hắn bây giờ chỉ cố gắng làm cho bản thân có thể quên đi ước định vào cuối tuần. Rất nhanh, thứ năm cuối cùng cũng tới. Lâm Tĩnh Hải có chút đứng ngồi không yên. "Tiểu Tào, cho tôi ly cà phê, chỉ cần đường không cần cà phê nhé." Ách... "Phần văn kiện này sao chép rồi đóng dấu hai bản nữa cho tôi..." Khóe miệng Tiểu Tào có chút giật giật... nhưng Lâm Tĩnh Hải vẫn đang rất chuyên tâm... Càng tới gần lúc hết giờ làm việc, Lâm Tĩnh Hải càng khó có thể ngồi yên. "Đinh..." Lâm Tĩnh Hải bị hù dọa đến mức thiếu chút quăng bút đi. Hắn nhìn chiếc điện thoại di động đang vang lên không ngừng, rồi chậm rãi với tay cầm lấy. "Tĩnh Hải... tôi đang ở dưới lầu chờ cậu..." Lúc Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy Lạc Tường, hắn đang đứng bên cạnh chiếc Mercedes Benz sang trọng, vẫn đặc biệt chói mắt và nổi bật như trước. Bước vào nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng, Lạc Tường chọn một gian phòng nhỏ kín đáo. Lâm Tĩnh Hải vẫn cúi đầu không dám nhìn mà chỉ đi theo Lạc Tường vào rồi ngồi xuống. Hắn nhìn người phục vụ dọn dẹp bàn, sau đó chuẩn bị đồ ăn đầy đủ rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Tiếp đó chỉ nghe thấy Lạc Tường thở dài một tiếng. Đột nhiên, một miếng điểm tâm rơi vào trong chén của hắn, khiến Lâm Tĩnh Hải phải ngẩng đầu nhìn lên. Hai tròng mắt của Lạc Tường đang thâm thúy nhìn hắn: "Ăn cơm trước đi. Cậu gầy quá đấy." Lâm Tĩnh Hải hít hít cáimũi một chút, rồi cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn...
|
Chương 7
Lúc hai người ăn cơm, Lạc Tường cũng không nói gì hết, chỉ ngồi sát bên Lâm Tĩnh Hải mà gắp thức ăn cho hắn. Gắp cho hắn cái gì, Lâm Tĩnh Hải cũng không cự tuyệt, cứ thế mà ăn hết sạch. Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi nghỉ một lát. Lạc Tường gọi người phục vụ lên thanh toán, sau đó hướng Lâm Tĩnh Hải nói: "Ăn xong rồi chứ? Chúng ta đi thôi." Lâm Tĩnh Hải gật đầu. Chờ khi đã ngồi vào trong xe, Lạc Tường đột nhiên nghiêng người sang Lâm Tĩnh Hải đang ngồi bên cạnh, khiến cho hắn hoảng sợ vội đến mức muốn thở không ra hơi, không nghĩ tới Lạc Tường chỉ đơn giản là thắt dây an toàn cho hắn. Lạc Tường thắt dây xong, lại nhìn Lâm Tĩnh Hải một chút rồi nói: "Tôi đưa cậu về nhà." Trời đã tối hẳn, chỉ còn chút ánh sáng phát ra từ ánh đèn của chiếc Mercedes Benz, nơi có hai người nam nhân đang yên lặng ngồi bên trong. Trong lòng Lâm Tĩnh Hải rất rối loạn, không biết phải nói cái gì. Lạc Tường đành mở lời trước: "Tĩnh Hải, cậu hôm nay theo tôi ra ngoài ăn cơm, tôi biết như vậy là cậu đã chấp nhận tình cảm của tôi rồi, đúng không? Khi nhìn thấy cậu, tôi thật sự rất vui vẻ. Chúng ta... luôn ở bên nhau nhé." Lâm Tĩnh Hải gật đầu. Sau đó hít sâu một hơi, hắn mới thấp giọng nói: "Tôi... đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy tôi đối với anh cũng có cảm tình. Tôi cũng sẽ đối với anh thật tốt. Tôi không giỏi trong việc biểu đạt thành lời, nhưng tôi nghĩ nói rõ ra được vẫn là tốt nhất, để tránh những hiểu lầm không đáng về sau. Tôi nếu như đã quyết định rồi, nghĩa là thật sự muốn có thể cùng với anh sống thật hạnh phúc... " Không đợi hắn nói thêm gì nữa, đôi môi ấm áp của Lạc Tường đã bao phủ lấy môi hắn. Lâm Tĩnh Hải lần này không hề trốn tránh, hắn nghĩ: Dù sao cũng thử thích ứng đi, huống hồ, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, càng chưa nói đến, hắn thật sự tham luyến sự ôn nhu của Lạc Tường. Cứ thế, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Lạc Tường vẫn tiếp tục hôn, cứ như thể muốn khắc từng đường nét của khuôn mặt hắn vào đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trong bầu trời đêm. Hôm nay, Lâm Tĩnh Hải rất an tâm xuống xe về nhà. Hắn biết mặc dù mình chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng hắn có thể học hỏi cách yêu thương thật tốt, cố gắng làm việc thật chăm chỉ trong khi hai người bồi đắp tình cảm của mình. Hắn không hề quay đầu lại, trong lòng có chút ngượng ngùng. Lạc Tường lần này cũng không hề xuống xe. Sau đó, giống như tất cả các đôi tình nhân khác trên đời, bọn họ chính thức yêu nhau. Hai người bắt đầu thường xuyên gọi điện thoại, lúc rảnh rỗi thì cùng nhau ăn cơm, cũng sẽ thỉnh thoảng ôm hôn, đôi lúc tựa hồ như khó mà nhịn được muốn thân mật hơn nữa, nhưng thật may cả hai đều có khả năng áp chế được sự xúc động ấy. Lạc Tường cũng rất tự nhiên tiếp tục đưa Lâm Tĩnh Hải đi ăn cơm, lúc ăn, Lạc Tường cũng rất ôn nhu chăm sóc, gắp một vài thứ Lâm Tĩnh Hải thích ăn vào bát hắn. Lâm Tĩnh Hải đôi khi có chút hoảng hốt, cảm thấy như hạnh phúc này của mình như thể không hề chân thật, nhưng Lạc Tường vẫn ôn nhu hôn hắn như vậy, khiến cho trái tim hắn ấm áp ngập tràn. Những khi thay đổi thời tiết, Lạc Tường cũng sẽ gọi điện cho hắn, vào lúc hắn làm thêm giờ thì chờ hắn ở quán rượu bên ngoài công ty, những lúc hắn muốn ăn vặt cũng không ngại đưa hắn đi, đưa hắn về nhà cũng ôn nhu đặt lên môi hắn nụ hôn tạm biệt. Cứ thế khiến hắn cảm thấy yêu nhất định là cảm giác này đây. Lâm Tĩnh Hải rất hạnh phúc, cũng rất kiên định. Đương nhiên, Lâm Tĩnh Hải cũng cố gắng đối xử với Lạc Tường thật tốt, những khi thấy một thứ gì thú vị cũng nhớ giữ cho người kia một phần; khi nhớ hắn thì sẽ gọi điện thoại cho hắn, lúc nghe thấy được giọng nói hắn, Lâm Tĩnh Hải thấy đặc biệt an tâm; trước khi gặp hắn cũng sẽ kiểm tra răng miệng mình thật cẩn thận, dù tướng mạo mình lúc nào cũng vậy, nhưng vẫn muốn có thể bày ra mặt tốt nhất khi gặp người kia; khi hôn nhau, hắn nhắm mắt lại nhưng trái tim cứ đập thình thịch không ngừng, bởi vì hắn luôn mê luyến cái cảm giác đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau, cái cảm giác ấy khiến hắn say mê như thể trong người vừa có dòng điện chạy qua vậy; lúc ăn cơm, hắn cũng sẽ không cho Lạc Tường uống nhiều rượu, vì hắn lo cho y phải lái xe về. "Tĩnh Hải? Tĩnh Hải?" Nghe thấy giọng nói của Lạc Tường, Lâm Tĩnh Hải mới biết mình vừa mới thất thần. "Hả?" "Có chuyện gì vậy? Không muốn ăn sao? Anh biết dạ dày em không tốt, mấy thứ này lại đều là đồ nóng." "Không phải đâu, rất ngon mà." Lâm Tĩnh Hải cười cười. "Vậy là tốt rồi." Lạc Tường cũng mỉm cười nhìn hắn. Ăn cơm xong, Lâm Tĩnh Hải còn tưởng sẽ giống như trước, Lạc Tường sẽ đưa hắn về nhà. Gần đây hắn bắt đầu có thói quen để Lạc Tường đưa về, xe của mình tựa hồ như thật lâu rồi không có dùng qua. Tình yêu của Lâm Tĩnh Hải chính là giản đơn như thế. Hắn cũng không cố gắng muốn tìm hiểu quá nhiều, chỉ cảm thấy việc tìm tòi trải nghiệm cảm giác yêu đương thật sự rất tuyệt, cứ thế mà dốc lòng cố gắng nhiều hơn. Lạc Tường vẫn theo lệ mà giúp thắt dây an toàn cho Lâm Tĩnh Hải, hôn hắn một cái, sau đó không lái xe mà quay sang hỏi hắn: "Về nhà anh nhé?" Lâm Tĩnh Hải bỗng thấy run rẩy, chỉ có thể lắp bắp: "Em..." "Nếu có chuyện gì thì để hôm khác cũng không sao..." "Không có gì, đi thôi." Lạc Tường cúi đầu xuống hôn thật sâu lên đôi môi hắn. Hai người tựa hồ từ khi bắt đầu chính thức qua lại cũng không nói chuyện quá nhiều, nhưng dù vậy vẫn khiến cả hai cảm thấy rất thoải mái. Nhưng lúc này đây, khi đang ngồi trên ghế salon trong nhà Lạc Tường, Lâm Tĩnh Hải lại có chút căng thẳng. Nhân lúc Lạc Tường đang tắm, hắn bắt đầu quan sát xung quanh. Căn phòng rộng khoảng 200 m2, đầy đủ tiện nghi nhưng vẫn khá rộng rãi, màu sắc trang nhã nhưng hơi có chút quạnh quẽ. Một chiếc TV tinh thể lỏng cỡ lớn cùng dàn âm thanh hiện đại rất hòa hợp với nhau. Trên tường là một bức bích họa có vẻ không tinh xảo cho lắm, hắn còn chưa kip nhìn kỹ thì cửa phòng tắm đã mở, Lạc Tường đang chậm rãi bước ra. Lâm Tĩnh Hải quay đầu lại nhìn, trên người Lạc Tường chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc vẫn còn ướt nước, vài giọt nước thuận theo cơ thể cân đối của hắn trượt từ trên ngực xuống, khiến cho yết hầu Lâm Tĩnh Hải đã có chút khô khan. Mái tóc ngỗ ngược phía trước trán Lạc Tường khiến hắn cảm thấy cả người y như bớt đi chút ôn nhu thường thấy mà thêm phần khí tức nguy hiểm. Lạc Tường đi đến chỗ hắn, từ phía sau thuận tay ôm lấy Lâm Tĩnh Hải vào lòng, cách một bộ âu phục nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy thân nhiệt ấm nóng của người kia, khiến cho lưng hắn đã có chút cảm giác không chịu nổi. "Đang nhìn bức tranh sao?" Lạc Tường hỏi. "Ừm." "Bức tranh này cũng không có gì đặc biệt, từ hồi ở đây anh cũng chưa từng để ý qua, cho nên cũng không buồn đổi cái khác." Lâm Tĩnh Hải gật đầu. "Đi tắm không?" Hơi thở của Lạc Tường cứ phảng phất nơi cổ hắn. Lâm Tĩnh Hải hơi rụt cổ lại, tránh đi Lạc Tường một chút, có phần luống cuống mà bước nhanh tới phòng tắm. Bước vào trong, Lâm Tĩnh Hải thấy Lạc Tường đã chuẩn bị cho hắn đầy đủ bàn chải mới, còn có khăn tắm cũng đã để ở đó. Hắn chậm rãi mở vòi sen, từ từ nhớ lại mọi việc. Hắn biết Lạc Tường bảo hắn đến là có ý gì, đã là người trưởng thành thì chung quy đều sẽ như vậy, chính mình không phải cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi sao. Lâm Tĩnh Hải biết rõ, nếu hai người cùng một chỗ, nhất định sẽ trao toàn bộ bản thân cho nhau, cũng hiểu rằng khi mình ở bên Lạc Tường sẽ phải nằm dưới, hơn nữa với người không hề cho người khác cảm giác an toàn như mình thì khó có thể ôm người khác được. Bây giờ có Lạc Tường yêu mình, chính mình hẳn là nên vui vẻ tiếp nhận mới phải. Lâm Tĩnh Hải chậm rãi tắm, đến cái nơi riêng tư kia, mặt hắn đã có chút đỏ lên, nhưng hắn muốn mình cùng Lạc Tường sẽ có một lần đầu thật hoàn hảo. Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt người đàn ông trong gương đã đỏ lựng, vẩy một chút nước hoa lên cổ tay, buộc khăn tắm cẩn thận rồi hắn mới dám bước ra ngoài. Lạc Tường đã đứng ngoài cửa chờ sẵn từ lâu, cầm theo áo choàng tắm rồi khoác cho Lâm Tĩnh Hải. Có lẽ do hắn biết Lâm Tĩnh Hải cũng rất khẩn trương vì khăn tắm quá nhỏ. Hắn nắm lấy tay Lâm Tĩnh Hải, đưa hắn tới trước quầy bar, sau đó rót cho hắn một ly Hồng tửu: "Uống một chút cho thông giọng đi." Trong ánh mắt của Lạc Tường chợt hiện lên một tia ôn nhu. Lâm Tĩnh Hải cầm lấy ly rượu nhấp môi một chút. Lạc Tường nhìn hắn rồi chậm rãi đưa đầu tới gần, hơi thở dồn dập cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau, Lạc Tường thì thầm vào tai Lâm Tĩnh Hải: "Sợ hãi sao?" Lâm Tĩnh Hải nhìn Lạc Tường một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Không." Rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi của Lạc Tường. Lạc Tường sao có thể chịu cho hắn nắm giữ thế chủ động, vì vậy liền lập tức hoàn toàn nghênh đón tên ngốc đang thẹn thùng kia, dùng miệng và đầu lưỡi liếm mặt, cổ và tai của hắn, đôi tay cũng ôm hắn vào trong ngực mình. Lâm Tĩnh Hải đang là người chủ động hôn bỗng trở nên không biết phải làm gì, chỉ có thể thuận theo vũ điệu mà cơ thể Lạc Tường đã khơi lên. Bầu không khí mơ màng khiến cho cả hai cứ thế chầm chậm rơi vào tiên cảnh.
|
Chương 8
Lâm Tĩnh Hải vẫn còn run rẩy, hắn có chút sợ hãi, dù sao nếu như đã tới nước này thì sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa. Nhưng hắn cũng không muốn dừng lại, bởi vì hắn thích cảm giác được ôm thế này, như vậy, có thể làm cho hắn cảm thấy mình được yêu thương. Hắn nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn những chuyện kế tiếp sắp xảy ra, nhưng khi nhắm mắt lại rồi, cơ thể dường như càng thêm nhạy cảm. Hắn cảm thấy được Lạc Tường hôn từ bờ môi của hắn, sau đó di chuyển xuống phía dưới, tới cằm, vành tai, cần cổ, tới lồng ngực, còn có cả hai quả anh đào hồng hồng mẫn cảm, sau đó vẫn tiếp tục hôn xuống nữa. Lâm Tĩnh Hải biết mình đã có chút khẩn trương, cảm giác dường như hơi lạnh lẽo, hắn không biết làm tình nhân có phải là như thế này không, nhưng theo những gì hắn tìm hiểu được trên internet thì việc ân ái sẽ làm cho con người ta cảm nhận được khoái cảm cùng cảm giác thoải mái, nhưng hắn một chút cũng không hề cảm thấy gì hết, hắn chỉ thấy lạnh. Lạc Tường vẫn còn đang hôn lên cơ thể hắn, tay cũng không ngừng vuốt ve từ đôi mắt đang nhắm chặt của hắn đến bộ ngực, sau đó xuống đến nơi cấm địa kia. Lâm Tĩnh Hải còn đang run rẩy không ngừng, lúc này hắn chỉ muốn được nghe giọng nói của Lạc Tường, thế nhưng hắn lại cảm thấy khó có thể phát ra tiếng được. Hắn muốn được Lạc Tường ôm ấp, muốn được người kia an ủi, gạt đi nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng đôi tay Lạc Tường vẫn di chuyển xuống bên dưới cơ thể hắn, chạm đến địa phương vẫn khiến Lâm Tĩnh Hải sợ hãi kia. "Lạc..." Hắn miễn cưỡng lên tiếng. Lạc Tường lại hôn lên môi hắn, tay tiếp tục luật động không ngừng. Lâm Tĩnh Hải cảm giác như có vật gì luồn vào trong hạ thể, ngay lúc hắn đang muốn nói gì đó, cảm giác đau đớn đã xâm nhập vào cơ thể, cả người hắn căng thẳng hẳn lên, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra không ngừng. "Đau..." Hắn quả thật đau đến mức không nói được thành lời. Lạc Tường chỉ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục động tác. Vừa vào vừa ra liên tục không ngừng, thân thể Lâm Tĩnh Hải đau đến nỗi giống như một cái đinh đang xuyên vào hạ thể của mình, ngay cả tay, dạ dày và cả trái tim cũng không ngừng đau đớn. Lâm Tĩnh Hải nghĩ thầm: thật sự đau quá. Nhưng không sao, trên mạng cũng nói lần đầu tiên sẽ là như thế, nhẫn nại chịu đựng thì sẽ qua thôi. Lâm Tĩnh Hải biết, thứ cương cứng tượng trưng cho nam tính kia đang tiến vào hạ thể của chính mình, hắn hít sâu, cố gắng không quá căng thẳng, vì hắn hiểu chỉ như vậy mới có thể khiến cho đau đớn kia giảm bớt phần nào. Thế nhưng không phải muốn làm điều này thì cần có những bước dạo đầu chuẩn bị trước đó sao? Chẳng lẽ Lạc Tường cũng không biết điều đó? Lạc Tường vẫn tiếp tục động tác quất xuyên, có thể nhìn ra thân thể tinh tráng này so với Lâm Tĩnh Hải thật sự khác biệt. Ánh trăng xuyên qua bức rèm cửa chiếu rọi căn phòng, như thể đang rình xem một vị đế vương đang trên đường rong ruổi chinh phạt để mở mang lãnh thổ của mình. Lâm Tĩnh Hải vì đau đớn mà hai chân vô lực tách ra hai bên sườn cùng bờ hông tinh tráng của Lạc Tường, thuận theo mỗi động tác của hắn mà nảy lên. Lần đầu tiên ân ái, Lâm Tĩnh Hải biết dùng tư thế này hẳn là có chút miễn cưỡng. Nhưng hắn cũng chẳng thể nói gì, bởi vì hắn không biết làm sao để nói ra miệng rằng mình thật sự rất đau. Dường như có giác quan thứ sáu mách bảo, hắn có chút sợ hãi nếu mình nói đau, Lạc Tường sẽ cứ thế rời đi. Hắn chỉ có thể thấp giọng rên rỉ, rên rỉ một cách khẽ khàng, vô lực, rên rỉ bởi nỗi đau đớn không nói nên lời. Nhưng Lạc Tường sau khi nghe thấy tiếng rên của hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn, một lát sau y ngừng hẳn lại, ôm lấy hắn, Lâm Tĩnh Hải có thể cảm thấy một thứ chất lỏng nóng bỏng đang bắn vào phía trong tràng bích mình. Hắn có chút thở phảo nhẹ nhõm, chắc là xong rồi? Nhưng nam nhân không hề rút cái thứ vẫn đang chôn sâu trong cơ thể Lâm Tĩnh Hải ra, mà chỉ ghé vào trên người hắn nghỉ ngơi một chút, ngay lúc hai người vẫn ở tư thế tương liên, liền đem người Lâm Tĩnh Hải lật lại, cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn vô lực chỉ có thể phát ra một tiếng than nhẹ. Sau đó, Lạc Tường lại bắt đầu một đợt tiến công mới, tay hắn lúc này mới bắt đầu chạm tới hạ thể Lâm Tĩnh Hải, không nặng không nhẹ mà vuốt ve, người Lâm Tĩnh Hải run lên bắt đầu cảm nhận được một tia hưng phấn, cơ thể hắn có chút khẩn trương, phía sau tựa hồ như không còn đau đớn như trước nữa. Hắn há miệng mà thở hổn hển, mồ hôi thuận theo tóc, men theo cổ, cằm, lông mi nhỏ từng giọt xuống ra trải giường, lăn cả vào nơi bộ vị hai người đang tương liên. Động tác Lạc Tường càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó, tay hắn cũng ngày một thêm gấp gáp. Lâm Tĩnh Hải cảm giác từng cơn khoái cảm như điện lưu cứ thế theo xương sống chạy thẳng lên đại não. Lúc tới đỉnh điểm, hắn cảm thấy trước mắt là một mảng trắng xóa, thân thể căng ra, rồi bắn ngay trên tay Lạc Tường. Lạc Tường tựa hồ bị sự co rút của Lâm Tĩnh Hải làm cho kích thích, mãnh liệt quất xuyên một trận, hung hăng cắm vào, sau đó cũng bắn ra bên trong cơ thể Lâm Tĩnh Hải. Lâm Tĩnh Hải vẫn còn chưa hoàn toàn dứt khỏi cao trào, lại bị nhiệt dịch nơi kia kích thích, cơ thể lại thêm một trận co quắp. Hắn thật sự không còn chút khí lực nào, cứ thế mà nằm vật ra giường. Lạc Tường vẫn còn thở dồn dập trên lưng của Lâm Tĩnh Hải. Hắn vuốt ve tấm lưng y, cảm giác ôn nhu khiến cho Lâm Tĩnh Hải thấy thật an toàn, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, nước mắt Lâm Tĩnh Hải đã rơi ướt gối. Lạc Tường đến lúc này mới rút thứ nam tính kia ra khỏi người hắn, nằm bên cạnh Lâm Tĩnh Hải, nhẹ nhàng gạt đi những lọn tóc rũ xuống đôi mắt kia, ngón tay ẩm ướt đầy mồ hôi đang định chạm lên vuốt ve khuôn mặt hắn, nhưng rồi cuối cùng lại thu về. Một lát sau, Lạc Tường ngồi dậy, đi vào phòng tắm, Lâm Tĩnh Hải nhìn theo thân thể khỏe mạnh đẹp đẽ của hắn, cũng không nói năng gì. Rồi lại một lát sau, tiếng nước ngừng lại, Lạc Tường từ phòng tắm đi ra: "Anh ôm em đi tắm rửa." Hắn dễ dàng ôm lấy Lâm Tĩnh Hải đi vào bên trong. Mông Lâm Tĩnh Hải mới dính một chút nước đã khiến cho nơi vừa bị kích thích kia một trận đau nhức. Hắn định co người lại, tay lại bị Lạc Tường nắm chặt: "Có chuyện gì?" "Không có gì." Lâm Tĩnh Hải nhỏ giọng nói. Thanh âm hắn đã có chút khàn khàn, mặc dù lúc xảy ra sự tình vừa rồi, chính mình cũng không phát ra thanh âm quá lớn, nhưng những tiếng rên rỉ vẫn bị nén lại trong cổ họng kia khiến giọng nói hắn lúc này đã có chút khó phát ra. Lạc Tường ôm hắn vào trong bồn tắm, muốn giúp hắn lau rửa, nhưng Lâm Tĩnh Hải lại thẹn thùng ngăn lại: "Em... để em tự làm được rồi..." Lạc Tường cũng không nói gì, xoa xoa đầu hắn một chút, sau đó đi ra ngoài. Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay tới cái địa phương khó nói kia, nhẫn nại nhịn đi đau đớn, hắn đưa tay ra trước mặt để nhìn cho rõ, màu phấn hồng đã được nước làm cho nhạt bớt rơi vào tầm mắt. Lâm Tĩnh Hải rũ mắt xuống, vậy là bị chảy máu rồi. Hắn cứ đưa tay từng chút từng chút một tiến vào trong, theo những gì đã đọc được thì hắn phải đem những thứ nam nhân bắn bên trong mình tống xuất hết ra ngoài, không biết là nước, là mồ hôi hay là thứ gì khác cứ từng giọt, từng giọt theo mặt hắn mà rơi xuống. Lâm Tĩnh Hải tự mình lau rửa xong, ước chừng cũng hết một tiếng đồng hồ. Hắn chậm rãi từ bồn tắm bước ra, chân có chút run rẩy, sau đó đứng dưới vòi sen rửa sạch sẽ cơ thể một lần nữa, dùng khăn tắm quấn quanh người cẩn thận, lúc này mới chậm rãi ra ngoài. Lạc Tường đang nằm trên giường, nhìn thấy hắn từ phòng tắm đi ra liền hỏi: "Em không sao chứ?" Thanh âm trầm thấp đầy mị hoặc vang lên trong đêm, làm cho mặt Lâm Tĩnh Hải đã có chút hồng: "Không sao." Hắn không có dũng khí nhìn Lạc Tường, chậm rãi bước về giường nằm xuống. Hắn kéo chiếc chăn mỏng phủ lên người, động tác ấy lướt qua vết thương nơi hạ thân lại khiến hắn run rẩy. Hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Tường đang nằm bên một chút, Lạc Tường cũng nhìn lại hắn. Lâm Tĩnh Hải bất giác nhích tới gần Lạc Tường, ngửi thấy một mùi thơm mát khiến cho người ta an tâm, đột nhiên như hài tử mà ở trên người Lạc Tường cọ cọ. "Lạc Tường." "Ừ?" "Em đã suy nghĩ nhiều lắm, chúng ta ở bên nhau thế này... sau này không thể có con... Em thì không sao cả, ba người trong nhà cũng sẽ không nói gì. Anh... nếu như anh muốn nhận con nuôi, em sẽ cùng anh nuôi dưỡng nó lớn lên thật tốt. Nếu như, anh muốn thụ tinh trong ống nghiệm thì cũng nói với em. Em sẽ không có ý kiến gì cả. Em chỉ sợ anh sau này sẽ vì chuyện này mà bị áp lực nên nói với anh trước. Em luôn suy nghĩ quá nhiều, anh cũng không cần để ý." Lâm Tĩnh Hải cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng của Lạc Tường, hắn hướng Lạc Tường cười cười, sau đó lại vùi mặt sâu vào thân thể ấm áp bên cạnh. "Chuyện đó để sau này tính. Ngủ đi..." Lạc Tường nói xong, tay liền vỗ nhẹ lên lưng Lâm Tĩnh Hải để trấn an.
|
Chương 9
Hai ngày cuối tuần, hai người chỉ ở trong nhà không hề bước chân ra khỏi cửa, đọc một chút sách, xem một ít đĩa, hai người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau nấu cơm, Lâm Tĩnh Hải cảm thấy thật dễ chịu. Vào buổi tối, Lạc Tường tựa hồ như lại muốn, Lâm Tĩnh Hải có chút làm khó nói mình không thoải mái lắm. Lạc Tường cười hôn hôn hắn, cũng không làm gì thêm. Lâm Tĩnh Hải lại thấy có chút thất vọng, sao hắn không nhân tiện hỏi xem mình vì sao cảm thấy không thoải mái chứ. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Lạc Tường nấu cháo cho hắn, trong lòng lại thấy vui vẻ hẳn lên. Chưa từng nghĩ tới, chính mình có ngày lại giống như một tiểu cô nương lần đầu biết yêu thế này, nhìn người yêu vì mình nấu một bữa cơm, trong lòng lại hạnh phúc đến thế. Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy ra trải giường được nhét dưới cùng trong giỏ quần áo, đã nghĩ sẽ giúp Lạc Tường giặt sạch. Lúc giũ tấm ra giường ra, hắn lại trông thấy có chút máu dính bên trên, đúng vậy, Lạc Tường sao có thể không biết mình vì chuyện gì mà khó chịu chứ. Lâm Tĩnh Hải có chút bối rối, nhưng lại không rõ vì sao, hắn hít sâu mấy cái, sau đó cầm ra giường ném vào máy giặt, nhìn nước cùng bột giặt thấm ướt, phủ một lớp bọt lên vết máu trên tấm ra giường, màu máu cũng dần phai đi. Buổi tối ngày chủ nhật, Lạc Tường đưa Lâm Tĩnh Hải về nhà, sau đó cả một tuần tiếp theo, hai người cũng không gặp mặt. Một cú điện thoại ân cần thăm hỏi cũng không. Lâm Tĩnh Hải vừa cầm bút ký vào văn bản đã đóng dấu ở trước mặt vừa nghĩ lan man, trong lòng có chút mất mát. Hắn nhìn điện thoại, muốn gọi cho người kia, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của y, hắn có chút hoảng sợ. Đang lúc Lâm Tĩnh Hải muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó gọi điện cho Lạc Tường thì điện thoại di động của hắn lại đột nhiên vang lên. Trước đây Lâm Tĩnh Hải từng nhờ người khác chỉ dẫn để đặt âm báo cuộc gọi đến dành riêng cho Lạc Tường. Khi tiếng chuông đặc biệt kia vang lên, Lâm Tĩnh Hải đã có chút luống cuống: "A lô?" "Tĩnh Hải à? Tối thứ năm có rảnh không?" "Có..." "Anh sẽ đến đón em nhé?" "Được..." "Vậy cứ thế đi, anh cúp máy đây." "Vâng, gặp lại sau. Anh..." "Sao?" "Không có việc gì, hẹn gặp lại. Thứ năm nhé." Điện thoại di động đã ngắt hồi lâu, Lâm Tĩnh Hải vẫn có chút chưa thể lấy lại bình tĩnh được, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẫn là cái cảnh đường phố đông đúc đó. Thu hồi tầm mắt, Lâm Tĩnh Hải tiếp tục vùi đầu vào công việc. Tựa hồ đã thành thói quen, cứ thứ năm lại gặp mặt, cùng đi ăn cơm, sau đó về nhà Lạc Tường, tắm rửa, ân ái, bên nhau hai ngày sau đó. Trong phòng tắm, động tác của Lâm Tĩnh Hải vẫn thật lặng yên, bây giờ hắn luôn nhớ mang theo dầu bôi trơn bên người, lúc đi tắm sẽ tự giúp bản thân khuếch trương hậu huyệt. Lần ân ái đầu tiên, sau khi về nhà, hắn phát hiện ra phía sau của mình đã bị sưng tấy lên khiến hắn vô cùng xấu hổ. Sau đó hắn lại lên mạng tìm hiểu, biết rằng cứ như vậy tiến vào nhất định sẽ bị thương, cũng biết lần đầu tiên mình đã không lau rửa vệ sinh cẩn thận, nhất định phải khuếch trương thật đầy đủ trước. Lần thứ hai, Lạc Tường vẫn như trước trực tiếp đi vào phía sau hắn, hắn liền biết rằng sau này tự mình phải mang theo dầu để bôi trơn rồi. Lâm Tĩnh Hải tắm rửa sạch sẽ xong mới đi ra ngoài, Lạc Tường vẫn như lần đầu tiên đứng ở cửa chờ hắn, khoác cho hắn chiếc áo ngủ, sau đó hai người uống một chút hồng tửu, xem một chút TV, hôn nhau, làm tình... Thẳng đến chủ nhật, Lâm Tĩnh Hải sẽ được đưa về nhà. Khi ân ái với Lạc Tường, Lâm Tĩnh Hải luôn mỉm cười, bởi vì hắn muốn Lạc Tường cũng sẽ ôn nhu mỉm cười với hắn, thế nhưng Lạc Tường bình thường không nhìn thấy nụ cười ấy. Bởi vì việc thường xuyên diễn ra chính là, Lạc Tường đem Lâm Tĩnh Hải nằm sấp ở trên giường, rồi từ phía sau hắn mà đi vào, sau đó mãnh liệt di chuyển, đem nụ cười của Lâm Tĩnh Hải phá vỡ thành muôn ngàn mảnh nhỏ... Trong không phí phiêu tán một mùi thơm nam tính nhàn nhạt còn sót lại, Lâm Tĩnh Hải lúc này đang nằm bên cạnh Lạc Tường, hắn vẫn còn đau, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. "Lạc Tường..." Lạc Tường ôm lấy hắn mà hôn nhẹ. "Chúng ta chuyển đến sống cùng nhau đi..." Thân thể Lạc Tường có chút cứng lại. "Sao vậy? Không được à?" Lạc Tường vẫn ôn nhu tươi cười: "Không phải, chỉ là anh có chút chưa chuẩn bị. Ngủ đi. Cuối tuần tính tiếp." Lâm Tĩnh Hải nhắm mắt lại, hắn luôn rất quen thuộc mà ngủ say bên cạnh Lạc Tường. Lạc Tường nhìn vẻ mặt say ngủ của hắn, trong lòng tràn ngập ưu tư. Một tuần sau, hai người cũng không liên lạc, đến thứ năm tiếp theo, Lâm Tĩnh Hải vẫn chờ điện thoại của Lạc Tường, bởi vì đã thành thói quen, Lạc Tường sẽ gọi điện tìm hắn. Đến nửa đêm, đồng hồ lúc này đã điểm 12 giờ, điện thoại vẫn im lìm như cũ. Lâm Tĩnh Hải ngồi trong phòng đột nhiên đứng dậy, cầm theo một vài thứ, sau đó đi vào thang máy xuống lầu. Hắn lái xe của mình đi thẳng tới dưới nhà của Lạc Tường. Đang định mở cửa xe ra ngoài, ánh mắt hắn bắt gặp một chiếc Mercedes Benz màu đen quen thuộc ở con phố đối diện, bên trong chính là người nam nhân mà hắn mong mỏi được gặp, người nọ, cùng một cô gái ăn mặc hợp thời trang với mái tóc dài đang nhiệt tình ôm hôn, không những vậy, cả hai tựa hồ còn muốn tiếp tục tiến xa hơn nữa, người kia dường như đã đưa tay xâm nhập vào trong váy của cô nàng. Nhìn cảnh thân mật trước mắt kia, đại não của Lâm Tĩnh Hải bỗng dưng trống rỗng, trên người nam nhân kia có một loại cảm giác nhiệt tình mà hắn chưa hề thấy qua, khi hai người bọn hắn ở trên giường cũng không có thứ khí chất nóng bỏng như thế. Trái tim Lâm Tĩnh Hải đã có chút không chịu nổi, hắn không biết tại sao lại thế, những năm tháng trong quá khứ không được ai quan tâm, không có ai để ý cũng không khiến hắn hối hận day dứt đến thế này, trong lòng hắn cũng từng cảm thấy chua xót, khó chịu, nhưng là lúc này, hắn chỉ thấy đau, thật sự rất rất đau. Những chuyện tồi tệ như thế này vốn chỉ xảy ra trong ngôn tình tiểu thuyết, vậy mà cư nhiên lại trở thành trải nghiệm của chính mình. Hắn có chút hoảng loạn, quay nhìn bốn phía, muốn tìm một người có thể cứu vớt tình cảnh của mình lúc này. Nhưng xung quanh một bóng người cũng không hề có. Dù sao lúc này cũng đã nửa đêm. Tai hắn bất giác ù đi, Lâm Tĩnh Hải vẫn phải cố mà chịu đựng, tay nắm chặt lại, sau đó chậm rãi quay xe, sau đó lái xe thật nhanh ra đường lớn, cứ thế mà phóng đi. Bởi vì điều hắn vừa mới nghĩ ra chính là: mình không thể quấy rầy, người con gái kia sẽ vô cùng xấu hổ! Lâm Tĩnh Hải không biếtrằng, trên mặt mình, lệ đã tuôn rơi.
|