Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
|
|
CHƯƠNG 015: PHÁT HIỆN TẠI KHÔNG GIAN
Sau khi lấy một bộ quần áo mới, Du Tiểu Mặc mới sờ lên giọt nước mắt này, chỉ trong một cái chớp mắt, cả người hắn đã lọt vào trong không gian.
Lúc này, điểm tiếp đất không phải là trong hồ nước nữa, mà là ngay bên cạnh hồ, đây là kết luận hắn rút ra được sau khi vất vả thí nghiệm cả tối qua, hóa ra chỉ nghĩ thôi là có thể vào được.
Thả lòng toàn thân đi tắm rửa, Du Tiểu Mặc tiện thể giặt sạch quần áo. Xét tới việc sau này sẽ thường xuyên tắm rửa ở đây, từ sáng Du Tiểu Mặc đã chuyển vào một cái giá trúc, sau khi tắm xong thì phơi quần áo lên trên, như thế ngày mai đi vào cũng không cần mang đồ để thay.
Làm xong hết việc, thời gian vẫn còn nhiều, Du Tiểu Mặc quyết định dạo quanh mảnh không gian này một lần.
Cho tới bây giờ, hắn mới chỉ khám phá ra được một điểm tốt của không gian này, đó là tắm rửa, nhưng mà mảnh không gian này cũng quá là đơn giản, liếc một cái, không phải là hồ nước thì sẽ là bãi cỏ, hoàn toàn không còn thứ gì khác nữa.
Vốn nghĩ rằng mảnh không gian này sẽ có chỗ thần kì nào đó, nhưng mà sau khi Du Tiểu Mặc đi dạo một vòng, cũng chẳng phát hiện gì hết.
Một hồ nước, còn có một mảnh đất xung quanh, có thể làm gì đây?
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, lại cúi đầu xuống nhìn đám cỏ mọc lên dồi dào sức sống, đột nhiên kêu ‘A’ một tiếng.
“Đúng rồi, đúng rồi, thì ra còn có tác dụng này, tại sao trước kia mình không nghĩ tới nhỉ?” Du Tiểu Mặc phấn kích đi qua đi lại, ngạc nhiên gõ gõ đầu mình, như thể hắn đã bỏ sót chuyện gì quan trọng lắm, một lát sau, hắn mới đưa ánh mắt tập trung vào đồng cỏ dưới chân.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra rồi, lúc ăn cơm trưa, vị Triệu sư huynh kia mới nói. Quy định của Đan Hệ là cứ mỗi đệ tử trở thành đan sư cấp bốn sẽ được phân cho một khối đất, có thể dùng khối đất kia để gieo trồng linh thảo, tuy rằng không lớn lắm, nhưng đó là ước mơ của mọi đệ tử, dù sao sau khi đã có đất, bọn họ sẽ chẳng cần phải làm việc hay xuống núi mua linh thảo có sẵn nữa.
Phải biết, tuy rằng linh thảo cấp hai không quý hiếm gì, nhưng nếu ngày nào cũng cần dùng tới, kể cả người có tiền cũng không chịu nổi, đừng nói là linh thảo cấp ba.
Cho nên có được một mảnh đất của riêng mình là tốt nhất.
Du Tiểu Mặc nhìn bãi cỏ trải dài xung quanh mình, chẳng phải đã có sẵn đất đây sao, vậy mà hắn phải mất hai ngày chỉ để lo lắng về việc tích lũy điểm cống hiến.
Hiện tại hắn đã khẳng định chắc chắn được một điều, mảnh không gian này chính là giọt nước mắt màu xanh ở trước ngực hắn.
Tuy rằng không biết vì sao trong đấy lại có một vùng không gian, nhưng nếu nó phát triển ở trong cơ thể hắn, như vậy chỉ cần giọt nước mắt này không có việc gì, mảnh không gian này sẽ mãi mãi không biến mất, vì thế, nếu hắn gieo trồng linh thảo ở trong này, hoàn toàn không sợ bị người khác phát hiện.
Nghĩ là làm, Du Tiểu Mặc lập tức xắn tay áo, chuẩn bị nhổ cỏ.
Tuy rằng nhổ cỏ là một việc vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ đến việc mình sắp có một miếng đất lớn thiệt là lớn, Du Tiểu Mặc lại thấy phấn khởi, niềm vui này biến thành động lực, vì vậy chờ đến khi hắn nhổ hết cỏ trong phạm vi mười mét vuông, hắn đã mệt mỏi tới mức không cử động nổi ngón tay.
Một phần cày cấy, một phần thu hoạch! Người xưa dạy không sai mà!
Chất đám cỏ dại vào thành một đống, Du Tiểu Mặc cởi quần áo bẩn trên người, nhảy xuống hồ tắm lại lần nữa, sau đó mới ra khỏi không gian.
Lúc nằm trên giường, Du Tiểu Mặc cảm giác cả người vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, dường như cái bộ dạng mệt mỏi sắp chết sau khi nhổ cỏ kia chỉ là ảo giác, việc này làm cho hắn tiếp tục cảm thán về sự thần kỳ của hồ nước.
Mấy ngày tắm hồ liên tục, hắn đã phát hiện một việc. Đó chính là nước trong hồ có tác dụng khôi phục thể lực và tinh thần, giống như lúc này, rõ ràng đang cực kỳ mệt mỏi, nhưng sau khi tắm xong, hắn lại cảm giác chưa từng tỉnh táo đến thế, giống như chưa bao giờ dùng hết sức lực vậy.
Nghĩ thế, Du Tiểu Mặc không nhịn được mà cười trộm, ôm chặt gối trong ngực, hắn có cảm giác mình nhặt được bảo bối rồi, cảm nghĩ càng vui, vậy mà ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã tỉnh.
Chưa tới thời gian lên lớp, Du Tiểu Mặc lấy mấy quyển sách xem qua một lượt, xác định mình đã thuộc làu làu, hắn mới ôm sách tới Tàng Thư Các .
Lần tới Tàng Thư Các này, việc đầu tiên phải là trả lại bốn quyển sách đã mượn, còn việc thứ hai, đương nhiên là mượn thêm vài quyển nữa.
Chỉ là hắn sợ lỡ mượn quá nhiều, vị lão giả trông coi Tàng Thư Các sẽ có ý kiến, cho nên hắn định trả lại sách rồi mới mượn thêm.
Người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, Du Tiểu Mặc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà đi một con đường quá vui vẻ, coi chừng tới chỗ rẽ sẽ gặp phải chuyện bất hạnh, cho nên khi nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện cách một bức tường, hắn có xúc động muốn tự đâm thủng lỗ tai mình.
Hắn cứ cho rằng mấy thứ âm mưu quỷ kế trên phim chả liên quan gì tới mình, thậm chí vĩnh viễn không bao giờ gặp phải, nhưng giờ hắn nhận ra, hóa ra cũng có thể gặp dễ như vậy.
“Đại sư huynh, rõ ràng tiểu sư muội rất thích huynh, tại sao huynh vẫn đối xử với nàng xa cách như vậy?”
|
CHƯƠNG 016: LỰC KHỐNG CHẾ
Du Tiểu Mặc có chút lo lắng bất an, ngay lúc hắn đang do dự có nên nghe lén nữa không, thì hai người kia đã đi xa, tiếng rất nhỏ, hắn không nghe rõ được câu trả lời của ‘Đại sư huynh’, hoặc giả như y không trả lời, dù sao thì hắn không nghe được gì hết.
Tuy nhiên không nghe được tiếng của ‘Đại sư huynh’, nhưng Du Tiểu Mặc theo bản năng mà nghĩ đến một nam một nữ hắn đã gặp ở Tàng Thư Các , không biết cô tiểu sư muội trong lời bọn họ có phải cô nàng kia không.
Du Tiểu Mặc không dám nghĩ nhiều, rất nhanh sẽ quên hết mấy chuyện này. Chạy vội tới Tàng Thư Các , mượn thêm hai quyển sách. Một quyển là ghi chép lại tất cả linh thảo từ cấp sáu trở xuống ở đại lục Long Tường, trong sách còn có cả hình vẽ có màu, đa số những linh thảo thường gặp đều có thể thấy ở bên trong. Một quyển nữa là sơ cấp luyện đan, ngày mai hắn muốn bắt đầu thử luyện đan, một số việc cần chú ý biết rõ mới có lợi, đến lúc xảy ra sai lầm cũng có thể sửa.
Mượn được sách, Du Tiểu Mặc vui vẻ quay về, không chú ý tới lão giả trông coi Tàng Thư Các đột nhiên mở to mắt nhìn mình một lần nữa, lão giả coi giữ Tàng Thư Các đã gần trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một đệ tử ký danh cứ vài ngày lại chạy tới một lần, tuy nói tư chất hơi kém, nhưng là một đứa nhỏ biết nỗ lực.
Chỉ có như vậy thôi, vì sau đó lão giả đã nhắm mắt lại.
Du Tiểu Mặc cầm sách tới thẳng phòng ăn. Bởi vì thời gian tìm sách ở Tàng Thư Các hơi lâu, lúc hắn chạy tới phòng ăn người qua lại đã tấp nập rồi, đồ ăn còn thừa không nhiều lắm, cũng may hắn không phải là thùng cơm.
Ăn xong bữa sáng, Du Tiểu Mặc đi theo mấy vị sư huynh đệ đi tới Linh Thảo Đường.
Tiết học hôm nay, Phương sư huynh không dạy bọn họ kiến thức trong sách nữa, bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã kích phát sức mạnh của linh hồn, cho nên hôm nay có thể thử luyện đan rồi.
Phương sư huynh dẫn họ tới một gian thạch thất, bên trong thạch thất bày đặt năm chiếc lô đỉnh* theo trình tự, bên dưới là một chiếc bệ đá, bên cạnh còn có một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật.
“Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là chỗ để các ngươi luyện đan, hiện tại hãy chọn một lô đỉnh rồi đứng cạnh đó.” Sau khi đi vào thạch thất, Phương sư huynh nói.
Du Tiểu Mặc đi cuối, cho nên lúc hắn đi tới nơi, bốn vị sư huynh khác đã chọn xong rồi, đành phải đi tới chiếc lô đỉnh cuối cùng.
Phương sư huynh thấy bọn họ đã chọn xong, lúc này mới lên tiếng: “Bây giờ hãy nhìn kĩ chiếc lô đỉnh ở trước mặt các ngươi, nó sẽ là dụng cụ quan trọng để luyện đan, lô đỉnh này chỉ có thể luyện ra được linh đan cấp một và cấp hai.”
Du Tiểu Mặc nghe thấy hắn nói cấp một và cấp hai, theo bản năng hỏi: “Đại sư huynh, chẳng nhẽ linh đan từ cấp ba trở lên không thể dùng cái lô đỉnh này sao?”
Bốn vị sư huynh khác lập tức cho hắn một cái nhìn đầy khinh bỉ.
Đại sư huynh đã nói rõ chỉ luyện được cấp một và cấp hai, đương nhiên làm sao có thể dùng lô đỉnh này luyện ra linh đan cấp ba, biết rõ mà vẫn còn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy.
Du Tiểu Mặc hỏi xong thật sự hối hận vô cùng.
Phương Thần Nhạc chỉ cười, không trách hắn: “Linh đan cấp ba là thử thách đầu tiên của đan sư, yêu cầu với sức mạnh linh hồn cũng rất cao, lô đỉnh bình thường không thể chịu được, cho nên đến một giai đoạn nhất định sẽ phải thay một cái lô đỉnh mới, trừ phi ngay từ đầu ngươi đã có sẵn một cái lô đỉnh tốt.
Du Tiểu Mặc chán nản, hắn cảm giác, vấn đề nào cũng phải dùng tới tiền.
Sau đó, Phương Thần Nhạc lại dạy cho bọn hắn cách sử dụng lô đỉnh, nói thẳng ra là đem sức mạnh của linh hồn chuyển vào bên trong lô đỉnh, bởi vì lô đỉnh bình thường có ba chiếc lỗ, cho nên phải đem sức mạnh linh hồn chia ra làm ba phần.
Lúc này phải xem năng lực khống chế của đan sư với sức mạnh linh hồn cao bao nhiêu. Nếu như không nắm chắc được, thì cho dù ngươi có dùng linh thảo tốt đến thế nào, may mắn cao ra sao, cũng chỉ luyện ra được một viên linh đan hạ phẩm mà thôi, còn nếu không may, khẳng định sẽ hỏng ngay lập tức.
Bởi vậy, trong lúc luyện đan thì yêu cầu với việc khống chế sức mạnh linh hồn rất cao.
Vì Phương Thần Nhạc có chuyện riêng cần phải làm, cho nên không thể trông coi bọn họ luyện tập, đã gọi tới một vị sư đệ tuổi hơi nhỏ, họ Ngũ, dặn dò hắn để ý giúp.
Đợi đại sư huynh đi rồi, mấy người Du Tiểu Mặc mới bắt đầu luyện tập.
Vạn sự khởi đầu nan, chân lý này đúng là không sai bao giờ, Du Tiểu Mặc vừa suy tư về việc làm thể nào có thể chia sức mạnh linh hồn ra, vị sư huynh bên cạnh cũng đã không chịu nổi, kết quả ‘Bùm’ một tiếng, lô đỉnh vậy mà nổ bay mất.
Đợi Du Tiểu Mặc nhìn sang, vị sư huynh kia đang đỏ mặt, biểu cảm giống như không thể tin.
Được đại sư huynh nhờ vả, Ngũ sư huynh cũng không bất ngờ chút nào, ngược lại là thấy nhưng không thể trách, đi qua chỉ bảo cho hắn vài câu, những người khác lập tức vểnh tai lên nghe, kể cả Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, tập trung chú ý cao độ, trước mặt hắn liền xuất hiện một thứ trong suốt nhưng lại là một loại vật chất hữu hình, thứ này chính là thực thể của sức mạnh linh hồn.
Dưới sự điều khiển của hắn, sức mạnh linh hồn bị hắn chia làm ba phần bằng nhau, sau đó từng chút từng chút mà di chuyển về ba lỗ trong lô đỉnh, cuối cùng thẩm thấu vào bên trong, hắn có thể cảm nhận được, ba phần sức mạnh linh hồn đang tràn ngập ở trong một không gian hẹp lạnh như băng, hắn thậm chí có thể ‘nhìn thấy’ nhìn huống ở trong đó.
Một loại kim loại vừa đen lại vừa cứng, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy tạp chất kim loại khác. Từ lỗ nhỏ nhìn xuống, hắn rốt cục có thể ‘nhìn thấy’ toàn bộ hình dạng thực sự của lô đỉnh, chính là một khoảng trống, ngoài ra thì không có thứ gì khác.
Du Tiểu Mặc điều khiển sức mạnh linh hồn ở bên trong dao động một lúc, sau đó mới thu lại.
Đợi hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện toàn bộ thạch thất bỗng dưng lặng ngắt, ngẩng đầu liền thấy những người khác nhìn hắn sững sờ, kể cả vị Ngũ sư huynh kia, cũng kinh ngạc không kém.
*Lô đỉnh : lò dùng để luyện đan
|
CHƯƠNG 017: LẦN THỨ NHẤT GÂY CHÚ Ý
Du Tiểu Mặc bị nhìn tới mức khó xử, do dự một chút liền hỏi: “Xin hỏi, có vấn đề gì không?”
Mọi người trong chốc lát tỉnh táo lại, ngoại trừ Ngũ sư huynh, mấy vị sư huynh khác đều nhíu mày.
Khuôn mặt không biểu cảm của Ngũ sư huynh vậy mà lộ ra một chút vui vẻ, nhìn hắn rồi gật đầu: “Không có chuyện gì hết, ngươi làm tốt lắm, lầu đầu chia sức mạnh linh hồn liền có thể thành công, thật có thể sánh ngang với đại sư huynh năm đó.”
Lời này thật sự là khen ngợi rồi!
Bốn vị sư huynh khác lập tức kinh ngạc.
Ngũ sư huynh vậy mà sẽ đem đại sư huynh ra so sánh với hắn, vậy có thể thấy năng lực khống chế sức mạnh linh hồn của hắn không hề tệ.
Tư chất của bọn hắn không hơn kém Du Tiểu Mặc là bao, ngoại trừ một người có linh hồn màu vàng là kém nhất, ba người khác đều có linh hồn màu xanh lá, nhưng bây giờ, bọn họ lại bị sư đệ nhỏ tuổi nhất hạ thấp, hơn nữa người này còn là người bọn họ có chút ác cảm, lập tực có cảm giác khó chịu cực kỳ.
Du Tiểu Mặc thật sự không nghĩ nhiều như thế, được Ngũ sư huynh khen, hắn có chút ngượng ngùng mà cười. Hắn thật tình không muốn gây chú ý, làm sao hắn biết được mình lần đầu đã có thể thành công phân chia sức mạnh linh hồn, nếu mà biết trước, hắn sẽ giả vờ thất bại mấy lần thì khỏe rồi.
Thực ra Du Tiểu Mặc cũng biết mấy vị sư huynh không thích hắn cho lắm, chỉ là không muốn gây phiền toái, cho nên luôn giả vờ mình cái gì cũng không hiểu, hiện tại đoạt mất hào quang của bọn họ, xem ra đã bị ghi hận rồi!
Ngũ sư huynh cũng không bởi vì hắn đã thành công mà kêu luyện tập thứ khác, sau khi khen một câu thì nói bọn họ tiếp tục luyện tập thêm.
Du Tiểu Mặc cũng không muốn mình quá khác người, vẫn tiếp tục luyện tập phân chia sức mạnh linh hồn, chỉ là lặp đi lặp lại một động tác quá chán, không khỏi nảy sinh ý nghĩ.
Không biết liệu có thể chia sức mạnh linh hồn ra làm bốn phần được không nhỉ?
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc trộm nhìn lén mấy vị sư huynh, thấy bọn họ đều đang tập trung, Ngũ sư huynh cũng không nhìn về phía hắn, nhưng vẫn nên cẩn thận, hắn không dám trước mặt mọi người làm, nhưng nếu làm ở bên trong lô đỉnh chắc không sao mà.
Du Tiểu Mặc quan sát một lúc, sau khi xác định sẽ không bị phát hiện mới bắt đầu làm.
Hắn đem sức mạnh linh hồn chia thành ba phần, sau đó lại đưa chúng chuyển vào bên trong lô đỉnh, cuối cùng, hắn lại âm thầm chia thành ba phần nữa, ở bên trong lô đỉnh lượn lờ qua lại, chạy qua lỗ bên này, lại lượn qua lỗ bên kia, thậm chí còn thắt nút. Vì khiêu chiến độ khó mới, Du Tiểu Mặc quyết định thắt chúng thành nơ bướm.
Ngay khi hắn chơi vui đến quên trời đất, bốn vị sư huynh khác cuối cùng cũng thành công.
Lúc Du Tiểu Mặc nhìn sang, bọn họ đã mệt mỏi tới mức mồ hôi ướt đầm, tinh thần có vẻ cũng không khá hơn là bao, hình như là tiêu hao quá mức, cả người thoạt nhìn như sắp ngã tới nơi.
Ngũ sư huynh không để bọn họ tiếp tục miễn cưỡng luyện tập nữa, mà bảo mọi người dừng lại rồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Du Tiểu Mặc yên lặng quay về, cúi đầu nhìn bên trong lô đỉnh, thấy đám sức mạnh linh hồn đã bị mình thành công thắt thành một cái nơ bướm, lập tức (; ̄Д ̄)tại chỗ, hắn thực sự không muốn khác người như vậy, hắn cũng không hiểu tạo sao bốn vị sư huynh kia chỉ vì phân chia sức mạnh linh hồn đã mệt mỏi muốn chết, còn mình thì vẫn khỏe re.
Vì không muốn làm ra vẻ một mình một kiểu, Du Tiểu Mặc thu lại sức mạnh linh hồn, sau đó ngồi trên mặt đất giống như bọn họ.
Không nghĩ tới, Trần sư huynh ở bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng lên, đã thấy trong mắt Trần sư huynh như có lửa giận cháy hừng hực, tuy nhiên rõ ràng tới vậy, nhưng cũng không thể bỏ qua, chuyện này là thế nào?
Du Tiểu Mặc đâu ngờ tới, hắn tuy nhiên không muốn khác người, nhưng ai sáng suốt cũng đều nhìn thấy rõ ràng hắn không có mệt, vậy mà hắn lại bắt chước bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, ai cũng có cảm giác hắn đang cười nhạo mình, cả bốn vị sư huynh đều bị ý nghĩ này làm cho bực bội!
Du Tiểu Mặc rơi lệ đầy mặt, hắn thật sự không biết mình lại làm bọn họ tức giận.
Đúng lúc này, Ngũ sư huynh mới đi ra ngoài một lúc cũng đã trở về, hơn nữa đi thẳng về phía hắn, trong tay cầm thêm một số thứ.
“Mấy thứ này đều là linh thảo cấp một, tiếp theo, ngươi có thể bắt đầu luyện tập dung đan rồi.”
Nói xong hắn đem linh thảo đặt trên bàn gỗ, tổng cộng có sáu loại linh thảo, mỗi loại đều có hơn hai mươi cây, trừ hắn ra, bốn vị sư huynh khác cũng được chia linh thảo, có điều bọn họ chỉ được phân cho ba loại.
Có thể nghĩ, trong lòng bốn vị sư huynh lại hận Du Tiểu Mặc thêm một bậc.
Du Tiểu Mặc quay đầu yên lặng rơi lệ, Ngũ sư huynh, ngươi đang kéo thù cho ta sao?
|
CHƯƠNG 018: XÁC XUẤT THÀNH CÔNG
Luyện đan nói khó thì không khó, mà nói dễ cũng chẳng dễ.
Quá trình này cùng với bài luyện tập khống chế sức mạnh linh hồn vừa rồi có liên quan rất lớn, nếu như khả năng khống chế sức mạnh linh hồn tốt, như vậy có thể giảm bớt tỉ lệ luyện đan thất bại, trái lại, đương nhiên tỉ lệ thất bại càng cao.
Ngũ sư huynh sở dĩ sẽ đưa sáu loại linh thảo cho Du Tiểu Mặc, cũng bởi vì năng lực khống chế của hắn rất không tệ, việc này cũng coi như là khen thưởng hắn. Bốn vị sư huynh có bất mãn cũng chẳng dám nói gì. Đây là quyết định của Ngũ sư huynh, bối phận của hắn giống như đại sư huynh vậy, bọn họ cho dù có bất mãn cũng không dám nói hắn, hơn nữa sự thật là bọn hắn không bằng người ta, nếu bây giờ còn yêu cầu vô lý nữa, sẽ để lại cho Ngũ sư huynh ấn tượng xấu.
Nhưng mà đối với Du Tiểu Mặc, bọn họ lần này thật sự ghi hận. Tên này ở trước mặt Ngũ sư huynh trổ tài, cho nên bọn họ bị dìm xuống giống như mấy kẻ không biết làm gì hết vậy.
Du Tiểu Mặc không biết, mà có biết thì cũng chẳng làm gì được, cho nên khi nhận được linh thảo, hắn bắt đầu chăm chú luyện tập dung đan.
Luyện đan có mấy bước, mỗi bước đều là những việc lúc nãy hắn đã làm rồi, đem sức mạnh linh hồn chia làm ba phần chuyển vào trong lỗ nhỏ, ba chiếc lỗ kia có tác dụng là rèn luyện linh thảo.
Sau khi đem sức mạnh linh hồn đưa vào, Du Tiểu Mặc chọn lấy ba loại linh thảo đưa vào trong lỗ nhỏ, theo thứ tự là điệt đả thảo, hoạt căn thảo và tĩnh thần hoa, ba loại linh thảo này luyện ra được một loại linh đan tên là giải linh đan, có tác dụng giải độc, nhưng tác dụng không nhiều, chỉ giải được một số loại độc đơn giản.
Ngay từ đầu động tác có chút không quen tay, dù sao đây cũng là lần đầu tiên luyện đan của hắn, tạp chất của linh thảo lọc ra không nhiều lắm.
Du Tiểu Mặc phát hiện thực ra hắn có thể rèn luyện linh thảo thêm vài lần nữa, nhưng hắn sợ sẽ tiếp tục gây sự chú ý, cho nên sau khi rèn luyện xong một lần, đợi tạp chất bớt đi ít nhiều, hắn liền đem ba cây linh thảo đã biến thành mảnh vụn quăng tới đáy lò, sau đó duỗi hai tay vào.
Lúc này, hai bàn tay hắn đã bị một tầng sương trắng trong suốt nhàn nhạt bao trùm, đó chính là sức mạnh linh hồn mà hắn thả ra, xuyên qua hai bàn tay hắn lấy mảnh vụn của ba cây linh thảo dần dần vân vê hợp lại thành một.
Cũng không phải vân vê đơn giản như vậy, quá trình này cũng có tình tự nhất định, những trình tự này nếu chỉ một khâu phạm phải sai lầm đều làm cho chất lượng của linh đan xảy ra vấn đề, hoặc là thất bại. Chỉ là những trình tự này lúc trước Phương sư huynh đã giảng qua cho bọn họ rồi, Du Tiểu Mặc cũng đã đọc ở trong sách, cho nên nhớ rất kỹ.
Hắn nghĩ lại lời Phương sư huynh từng nói, lại so sánh với trình tự trong sách ghi lại, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra một phương án đơn giản nhất, xác định không có gì sai xót, mới bắt đầu dựa theo ý định bắt tay vào làm.
Việc này nếu để cho Du Tiểu Mặc trước kia làm, hắn khẳng định không làm được. Tuy nhiên trước khi chết khả năng ghi nhớ của hắn khá tốt, nhưng việc đem từng bước trình tự ghi nhớ trong đầu khó có thể làm được, cho nên lần này thành công, trong lòng hắn có chút giật mình.
Quá trình dung hợp linh đan cấp một chỉ có năm bước, tuy nhiên đơn giản, nhưng cũng không thể chủ quan, cho nên tinh thần lúc nào cũng phải tập trung cao độ.
Du Tiểu Mặc vừa nghĩ lại lại mấy bước, vừa dùng mười ngón tay của mình theo thứ tự đem ba loại linh thảo dần dần dung hợp vào làm một, một bước, hai bước… đợi lúc trán hắn đã lấm tấm mô hôi, hắn rốt cục đem viên linh đan cấp một trên tay này luyện ra thành công rồi.
Linh đan có vẻ ngoài màu vàng nhạt, bề mặt mượt mà sáng bóng, ngửi còn có một mùi hương tĩnh thần hoa thoang thoảng, rất dễ chịu.
Du Tiểu Mặc nhìn nhìn, viên giải linh đan này hẳn là linh đan hạ phẩm, đối với linh đan bình thường, mặc kệ lúc luyện chế ra màu sắc gì, màu càng nhạt thì chất lượng càng thấp, viên trong tay hắn có màu vàng nhạt, cho nên chỉ có thể là linh đan hạ phẩm.
Ngũ sư huynh đã đi tới, nhìn thấy viên linh đan trong tay hắn, gật đầu thõa mãn, tuy chỉ là linh đan hạ phẩm, hơn nữa chất lương hơi thấp, nhưng lần đầu tiên luyện đan mà có thể thành công như vậy không thể dựa vào may mắn, sau đó khen ngợi Du Tiểu Mặc mấy câu, mới quay về chỗ cũ.
Cái thứ gọi là luyện đan này, thực ra nên nói là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do bản thân.
Phương sư huynh thay Khổng sư phụ dạy bọn họ cách luyện đan, nhưng cũng chỉ là dạy những thứ cơ bản mà thôi, phần sau phải dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người, cho nên hôm nay có thể coi như là bài học cuối cùng Phương sư huynh dạy cho bọn họ.
Về sau, Ngũ sư huynh thấy mọi người đã nắm được cách luyện đan cơ bản, nên không trông coi tiếp nữa, chỉ dặn dò buổi chiều nhớ luyện tập tiếp, nhưng mà trước khi đi, hắn lại nói một việc.
“Có một chuyện không biết đại sư huynh đã nói cho các ngươi chưa, dựa vào số lượng linh đan các ngươi luyện được, một viên linh đan cấp một có thể đổi được một điểm cống hiến, nhưng hạn mức cao nhất mỗi ngày là mười điểm.”
Vốn nghe được câu trước, Du Tiểu Mặc thật là vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới luyện đan cũng có thể được điểm cống hiến, tuy nhiên mỗi viên chỉ được một điểm, nhưng có vẫn hơn không, vì vậy lúc hắn đang tính toán một ngày sẽ luyện bao nhiên viên thì ổn, câu nói sau của Ngũ sư huynh cũng thay hắn bỏ ý nghĩ kia luôn.
Trên đời quả nhiên không có chuyện hời như vậy!
Chỉ là việc hạn chế này thật sự rất cần thiết, nếu không người người đều đi luyện linh đan cấp một để lấy điểm cống hiến, dù có nhiều linh thảo thế nào cũng không đủ, hơn nữa việc vặt ở Đô Phong chắc chắn sẽ không còn ai thèm làm.
Toàn bộ buổi chiều, Du Tiểu Mặc đều ngồi bên trong thạch thất để luyện linh đan cấp một.
Linh thảo Ngũ sư huynh đưa không nhiều, nhưng do hôm qua hắn mới kích phát linh hồn, cho nên sức mạnh linh hồn không mạnh, chịu không nổi tiêu hao lớn, thành ra Du Tiểu Mặc đành dùng cách mỗi lần luyện xong năm viên linh đan sẽ nghỉ một lúc, đợi lúc mặt trời sắp xuống núi, hắn cuối cùng cũng dùng hết đám linh thảo đó.
Bốn mươi phần linh thảo, hắn đều không lãng phí, nhưng bốn mươi viên linh đan đều chỉ là linh đan hạ phẩm, xác xuất thành công tuy nhiên đạt tới 100%, nhưng chất lượng cần đề cao.
Du Tiểu Mặc cũng không chần chừ lâu, thu dọn mọi thứ, kiểm tra thành quả, rồi mới đi tới phòng ăn
|
CHƯƠNG 019: TRƯỚC KHI XUỐNG NÚI
Lúc Du Tiểu Mặc đưa linh đan, vị sư bá chuyên ghi chép rất kinh ngạc.
Bốn mươi viên linh đan cấp một, số lượng ấy đối với một người mới mà nói thì quả là đáng gờm, chỉ là bởi vì tất cả đều là linh đan hạ phẩm, cho nên chỉ cần nộp một nửa, còn dư lại một nửa thuộc quyền sở hữu của Du Tiểu Mặc.
Phái Thiên Tâm không thiếu linh đan cấp một, đặc biệt là linh đan hạ phẩm, bởi vì cho dù bán cũng chẳng được mấy xu.
Cả ngày hôm nay, Du Tiểu Mặc gặt hái được hai mươi viên linh đan cấp một cùng mười điểm cống hiến.
Đối với phái Thiên Tâm, linh đan cấp một hoàn toàn chính xác không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng đối với Du Tiểu Mặc mà nói, là một cơ hội hiếm có.
Ngày hôm qua, sau lúc phát hiện có thể trồng linh thảo trong không gian, Du Tiểu Mặc liền nảy ra một ý định, hắn muốn trồng linh thảo cấp hai trong không gian, nhưng vấn đề ở đây là hắn không có hạt giống.
Mặc dù Đô Phong cũng thu thập lại hạt giống linh thảo, nhưng thân phận bây giờ của hắn là đệ tử ký danh mới nhập môn, nếu tùy tiện mà lấy sẽ khiến người khác chú ý.
Du Tiểu Mặc không thể mạo hiểm làm cho người ta phát hiện không gian, cho nên chỉ có tự mình xuống núi mua, nhưng mua hạt giống cũng cần dùng tới loại tiền lưu thông ở đại lục Long Tường, lúc trước hắn đã kiểm tra kỹ hành lý của ‘Du Tiểu Mặc’, mới phát hiện toàn bộ gia sản của hắn chỉ có hai bộ quần áo, thật đau lòng.
Không có tiền thì phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, hôm qua hắn vẫn còn sầu khổ, hôm nay đã có cơ hội.
Vì vậy Du Tiểu Mặc quyết định hai ngày nữa sẽ xin xuống núi.
Buổi tối, Du Tiểu Mặc không nấu nước tắm, hiện tại hắn đều trực tiếp tắm ở trong hồ, cũng không lo lắng sẽ bị phát hiện, dù sao có khối người một hai tháng không tắm.
Sau khi vào không gian, hắn cũng không vội tắm, ngày hôm qua hắn mệt mỏi gần chết mới nhổ được mười mét vuông toàn là cỏ, tuy nhiên diện tích không coi là nhỏ, nhưng linh thảo có rất nhiều loại, tương lai chắc chắn sẽ phải dùng càng nhiều thêm, cho nên Du Tiểu Mặc lại tiếp tục hoàn thành công trình vĩ đại, nhổ cỏ.
Mãi tới khuya, hắn mới xách theo một thân đầy đất đi tắm.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc theo thường lệ đi tới thạch thất.
Bốn vị sư huynh tới sớm hơn hắn rất nhiều, nhìn thấy hắn ai cũng tỏ ra khó chịu, nhưng không nói lời nào khó nghe, bởi vì đại sư huynh cũng vừa tới, trùng hợp là chỉ chậm hơn Du Tiểu Mặc một bước.
Nhìn thấy Du Tiểu Mặc, trên mặt Phương Thần Nhạc lộ ra nét vui vẻ: “Tiểu sư đệ, ta đã nghe Ngũ sư đệ nói rồi, làm tốt lắm, không uổng phí đại sư huynh coi trọng ngươi.”
Vì những lời này mà sự vui mừng khi nhìn thấy đại sư huynh của hắn lập tức giảm bớt một nửa, lại thêm một người nhiệt tình kéo cừu hận cho mình, Du Tiểu Mặc cảm giác được sau khi đại sư huynh nói xong câu đó, khí áp xung quanh lập tức hạ xuống rất nhiều.
“Đại sư huynh, đệ có việc muốn xin huynh giúp, không biết có được không?” Du Tiểu Mặc cố gắng không để ý tới bốn vị sư huynh kia.
“Chuyện gì?” Phương Thần Nhạc hỏi.
“Hai ngày nữa đệ muốn xuống núi một chuyến, không biết hiện tại có xin được không?”
Phương Thần Nhạc còn tưởng chuyện gì, cười nói: “Thì ra là chuyện này, cái này thì quá dễ, nếu như ngươi muốn xuống núi, trực tiếp tới gặp Ngũ sư đệ xin là được, hắn chuyên phụ trách việc này, nhưng bởi vì ngươi mới đến không bao lâu, cho nên tối đa chỉ có thể xuống núi một ngày, sau một ngày nhất định phải trở về.”
Du Tiểu Mặc không ngờ tới hóa ra lại là người quen, vô cùng vui mừng mà cảm tạ.
“Đại sư huynh, còn một việc nữa, ừm, ta có thể đem cái lô đỉnh này về phòng được không?” Du Tiểu Mặc nhìn chiếc lô đỉnh trên bệ đá, ánh mắt sáng rực, nếu hắn có tiền, hắn sẽ xuống núi mua một chiếc cho riêng mình.
Phương Thần Nhạc sững sờ, gật đầu: “Việc này có thể.”
Lô đỉnh cấp một cũng không phải là thứ gì quan trọng, mua ở đâu cũng có bán, hơn nữa, chính tiểu sư đệ có ý thức luyện tập chăm chỉ, hắn vui còn không kịp ấy chứ, dù sao cũng là người hắn dạy bảo.
Nhận được đáp án khẳng định, Du Tiểu Mặc tâm trạng vui vẻ rất nhiều, xác xuất thành công vẫn cao như trước, chỉ là chất lượng linh đan vẫn mãi không tăng.
Mặc dù loại linh thảo mà Linh Thảo Đường cung cấp cho bọn hắn không phải là loại tốt nhất, nhưng nếu có thể rèn luyện thêm vài lần, cho dù chất lượng không tăng, thì nguy hiểm lúc dùng linh đan hẳn là sẽ giảm xuống không ít.
Chỉ là Du Tiểu Mặc lo lắng nếu hắn làm như vậy giống như đang khoe mẽ, cho nên cố ý chỉ rèn luyện một lần, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một viên linh đan hắn rèn luyện qua nhiều lần, có điều màu sắc không khác mấy, cho nên nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.
Thời gian dần trôi qua theo từng động tác luyện đan lặp đi lặp lại. Đến lúc vị sư huynh cuối cùng rời khỏi, Du Tiểu Mặc mới luyện hết linh đan.
Lau mồ hôi, đếm kỹ thành phẩm, cả ngày hôm nay hắn đã luyện được chín mươi viên linh đan cấp một, nhiều gấp đôi so với ngày hôm qua, có lẽ là bởi vì đã thuần thục, cho nên tốc độ cũng tăng cao.
Du Tiểu Mặc dọn dẹp mấy thứ, cầm linh đan đi tới chỗ Triệu sư bá.
Triệu sư bá tên đầy đủ là Triệu Chân, phụ trách việc ghi chép số linh thảo mọi người nhận và linh đan thành phẩm, ngày hôm qua Du Tiểu Mặc đã tới chỗ hắn để đưa linh đan.
Triệu Chân vẫn còn ấn tượng với Du Tiểu Mặc, đệ tử ký danh này ngày hôm qua đưa hai mươi viên linh đan cấp một, tỉ lệ thành công của hắn đạt tới 100%, ở trong sổ ghi chép của hắn có ghi lại, toàn bộ đệ tử Đô Phong người làm được thế không cao hơn năm người, đương nhiên, đây chỉ là kỷ lục lần đầu luyện đan của các đệ tử.
|