Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
|
|
Chương 15
Chất lỏng vào miệng nhảy nhót trên đầu lưỡi, mang đến một loại cảm thụ cực hạn, chảy vào thân thể lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ lan tràn toàn thân, mang đến cho thân thể một cỗ sảng khoái, như khí xấu toàn thân đều bị đẩy ra.
Việt Kha mở mắt ra kinh ngạc nhìn Kỳ Bạch, hai mắt hiếm khi có chút tỏa sáng.
“Uống ngon ha!” Chắp tay sau lưng, Kỳ Bạch cười ngốc.
Việt Kha trầm mặc, mặt không chút thay đổi như trước, nhưng Kỳ Bạch vẫn nhìn ra được người này hiện tại rất cao hứng. Ê, loại này người gọi là gì nhỉ?
“Đúng rồi, chính là hũ nút!”
Nghĩ vậy, Kỳ Bạch không khỏi lén cười.
Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy mặt hắn, Việt Kha cúi đầu nheo mắt nhìn hắn, “Cười cái gì?”
Kỳ Bạch giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ gãi gãi đầu, “Không cười cái gì! Ha ha”
“Đây là cái gì?” Việt Kha chỉ vào cái cây đó hỏi. Ttrước kia, chưa từng nghe nói chất lỏng bên trong cây này lại có thể uống, hơn nữa mùi vị còn ngon như vậy.
“Tôi đặt tên cho nó là, cây Dừa Rỗng!”
“Đặt tên?”
“Đúng vậy! Bởi vì tôi không biết nó tên là gì a. Thế nào, anh thấy không hay?” Nghiêng mắt nhìn y, Kỳ Bạch đầy mặt khó chịu, một bộ anh nếu dám nói phải liền cho anh biết tay.
“Không có!” Việt Kha phủ nhận.
“Không có là ý gì?” Kỳ Bạch cau mày, đột nhiên lại gần giơ tay nắm hai bên má y kéo ra, “Anh sao lại không thích cười nhỉ? Nào, cười một cái coi. Phụt, ha ha ” Nhìn mặt y bị mình kéo mà biến hình, Kỳ Bạch nhịn không được cười ra tiếng.
Không biết vì sao, tuy rằng bộ dáng Việt Kha lạnh mặt cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm, thế nhưng Kỳ Bạch nhưng lại không sợ y. Từ khi tiếp xúc với y đã biết, người này, không giống bề ngoài lãnh ngạnh, mà có một trái tim dịu dàng.
Trong lúc Kỳ Bạch đang vui vẻ, người nọ lại đột nhiên hành động, một tay kéo hắn vào trong lòng, trong ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Bạch nắm cằm hắn, cúi đầu cùng hắn đối mặt.
Khuôn mặt Việt Kha cực có tính xâm lược, bị đôi mắt như vậy nhìn, mặt Kỳ Bạch đột nhiên đỏ,“Anh… anh làm gì?”
“Ta không thích người khác chạm vào mặt ta!”
Giọng nói lạnh băng nhất thời khiến mặt đang có chút nóng thành đông cứng, Kỳ Bạch ngừng cười, trong mắt toát ra hai ngọn lửa. Tức giận khiến đại não nóng lên, hắn giơ tay kéo lấy áo Việt Kha, chụt một cái hôn lên.
“!” Đôi mắt hẹp dài của Việt Kha trong nháy mắt mở to, lập tức híp lại, bên trong cảm xúc tối đen không rõ.
Không chỉ hôn một cái, khi tách ra, Kỳ Bạch còn như khiêu khích liếm một đường trên môi.
“Hừ, tôi không chỉ chạm vào mặt anh, tôi còn hôn đó! Anh làm gì nào?” Kỳ Bạch nhướn mày, một bộ đắc ý.
“Ha ha ” Trầm thấp tiếng cười từ Việt Kha dật ra từ giữa yết hầu, y lên tiếng, “Hôn không phải giống như cậu!” Người nọ liền hai tay nâng mặt hắn, cúi đầu hôn lên.
Cái gì?
Kỳ Bạch sửng sốt, trước mắt tối sầm lại, một cái gì đó mềm mềm dán lên. Khí tức đối phương giống y hệt người cực có tính xâm lược, Kỳ Bạch cảm thấy trong mũi tràn đầy mùi vị người kia. Trong lúc hắn ngẩn ra, đối phương đột nhiên niết cằm hắn, đang đau, một thứ gì đó mềm ướt tận dụng triệt để len vào.
“Ưm!”
Kỳ Bạch đột nhiên lấy lại tinh thần, nhất thời giãy dụa. Thế nhưng không biết từ khi nào, hai tay Việt Kha nâng mặt hắn đã đổi nơi, một tay giam cầm cả người hắn trong lòng, một tay đỡ ót hắn, hoàn toàn khống chế hắn trong lòng. Giống một con rùa lật ngửa, Kỳ Bạch vô lực lật người, lại không động đậy được mảy may.
Giãy dụa bất thành, ngược lại khiến mình càng không thở nổi.
“Ưm!”
Khí lực dần mất, hai chân Kỳ Bạch không khỏi mềm nhũn, nếu không phải cánh tay sắt vắt ngang trên thắt lưng kia, hắn lúc này chỉ sợ đã mất mặt ngồi bệt xuống đất rồi.
Nụ hôn qua đi, đôi mắt Kỳ Bạch vốn rất đẹp lúc này càng ướt át, khóe mắt mang theo màu đỏ mị nhân, khuôn mặt lem luốc giờ phút này thoạt nhìn đúng là ẩ chứa sự dụ hoặc kinh người.
“Anh…” Hiện tại thân thể Kỳ Bạch hoàn toàn là do Việt Kha đỡ, cả người hắn gần như là dán trên người y.
“Cậu thích ta?” Kỳ Bạch còn đắm chìm trong nụ hôn kia chưa lấy lại tinh thần, một câu giống như sấm sét ghé vào tai hắn, khiến hắn cả người trở nên vô cùng thanh tỉnh.
“Đừng, đừng đùa! Tôi thích nữ nhân!” Đỏ mặt, Kỳ Bạch quát.
“Thích nữ nhân?” Việt Kha nheo lại mắt, trong thoáng chốc khí tức cả người y đột nhiên trở nên khiến người ta sợ hãi, ngón cái chà đạp đôi môi Kỳ Bạch bị hôn đến sưng, trong ánh mắt lóe ra hàn quang nhiếp người, “Cậu phải nhớ cho rõ, cậu là người của ta!”
Cậu là người của ta, người của ta?!
“Gì? Tôi là người của anh từ lúc nào chứ?”
“Vừa rồi!”
“Vừa rồi?”
“Cậu hôn ta, thế nào, chẳng lẽ cậu định phủ nhận?” Việt Kha lạnh giọng.
“Không, không! Ha ha, sao thế được!” Kỳ Bạch không hề nghi ngờ, nếu mình dám nói phải, tuyệt đối sẽ bị giết trong chớp mắt.
“Được!” Việt Kha đứng thẳng lên, giơ tay xoa mặt Kỳ Bạch, nói, “Đợi lần này trở lại, ta sẽ mang cậu về khu Nhất!”
Ngữ khí y ôn hòa hiếm có, tuy rằng mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng là Kỳ Bạch biết tâm tình của y rất tốt. Đột nhiên, hắn cảm giác, trở thành người của Việt Kha, cũng không phải khó chấp nhận như vậy. Ít nhất, hắn có thể đến khu Nhất, về sau hắn tuyệt đối là sống vô tư!
Ôi, sống chuỗi ngày vô ưu, ngẫm lại là thấy tốt đẹp a!
|
Chương 16
Đưa đá tìm được trong động cho lão giải thạch sư, Kỳ Bạch ngồi xổm trên mặt đất nhìn giải thạch. Động tác của lão giải thạch sư thuần thục, hiển nhiên là kinh nghiệm có thừa, nhưng Kỳ Bạch lại nhớ tới Bạch Ngọc động tác ngốc nhưng nghiêm túc, thiếu niên bộ dạng khả ái tâm tư đơn thuần ấy.
Bạch Ngọc mấy ngày trước đã trở về khu Nhất, lúc đi còn ôm Kỳ Bạch khóc um sùm, rất là không nỡ. Không biết hiện tại cậu ấy thế nào, Kỳ Bạch có chút ngẩn ngơ nghĩ.
“Nghe nói cậu theo Việt Đại thiếu gia?” Tưởng Tân Quốc không biết từ khi nào đứng bên cạnh hắn, đột nhiên lên tiếng.
Kỳ Bạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lười biếng ‘ừm’ một tiếng, sau đó lại thêm một câu, “Tin tức của anh nhanh dễ sợ!” Hôm qua mới xảy ra, hôm nay gã đã biết.
Ánh mắt Tưởng Tân Quốc nhìn chằm chằm Kỳ Bạch có chút quái dị, Kỳ Bạch mặc vẫn là bộ trang phục rách nát kia, trên mặt cũng lem luốc, dáng người càng gầy nhom nho nhỏ, trừ một đôi mắt vô cùng sáng ra, thật sự nhìn không ra hắn có nào điểm hấp dẫn người, Việt Đại thiếu gia sao lại coi trọng hắn? Chẳng lẽ là ánh mắt Việt Đại thiếu gia kỳ lạ? Bất quá…
Tưởng Tân Quốc nhíu mày, có chút không tán đồng nói, “Tuy rằng theo Việt Đại thiếu gia cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn, thế nhưng, nói thật, tôi không tán đồng cậu làm như vậy!”
“Cậu có từng nghĩ, về sau trong mắt mọi người, cậu đã bị dán nhãn của Việt Đại thiếu gia, chỉ là một món đồ chơi, còn ai sẽ xem trọng cậu?”
“Tôi không cần ai để mắt đến tôi a!”
Tưởng Tân Quốc đang nói đến hưng phấn, một câu Kỳ Bạch không chút bận tâm mà nói nháy mắt liền khiến cả bụng lý luận của gã nghẹn họng, “Cậu cậu!”
Kỳ Bạch ôm đầu gối, bộ dáng thoạt nhìn có chút buồn ngủ, ngay cả đáp cũng là miễn cưỡng , “Nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi chính là không cần làm bất cứ chuyện gì, để người khác nuôi! Muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn. Ây, hiện tại Việt Kha đã thỏa mãn nguyện vọng của tôi!” Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười vừa lòng.
“Nam tử hán đại trượng phu, nên đỉnh thiên lập địa, sao có thể dựa vào người khác nuôi?” Loại tư tưởng kỳ quặc này của Kỳ Bạch nhất thời khiến Tưởng Tân Quốc hết chỗ nói nổi.
Kỳ Bạch khoát tay, không thèm để ý nói, “Tôi không cần đỉnh thiên lập địa, có thể ăn no ngủ đã là được!”
Một loạt triết lý của Tưởng Tân Quốc, nhất thời biến thành axit dạ dày hết.
Kỳ Bạch người này đích thực không có bao nhiêu dã tâm lớn, khi những nam nhân khác đều nghĩ phải làm ra một kỳ tích đỉnh thiên lập địa, hắn lại muốn sống an an ổn ổn tại Kỳ gia đến già, tốt nhất là Kỳ gia lại mọc ra thêm một đứa con riêng đi, khiến hắn có thể không cần phải làm người cái gì thừa kế mệt mỏi.
Đối với hắn mà nói, suy nghĩ về ánh mắt của người khác còn không bằng ngủ một giấc, có thể tìm được một phiếu cơm trường kỳ là nguyện vọng cả đời của hắn, lúc trước ở thế kỷ 21 không tìm được, không ngờ ở trong này lại tìm được!
Nghĩ vậy, Kỳ Bạch nhịn không nổi ngây ngô cười lên. Không cần làm cái gì cũng có thể ngủ tốt đến ăn ngon, cuộc sống thật sự là quá tốt đẹp!
Ban đêm.
Ánh trăng tròn treo giữa bầu trời, chiếu rọi cho bên dưới sáng rõ. Kỳ Bạch với năng lực thích ứng siêu cường đã hoàn toàn thích ứng với nơi này, hiện tại đã có thể một giấc ngủ thẳng đến sáng. Bởi vậy khi một cánh tay đại lực nhấc hắn lên, hắn vẫn còn mơ hồ.
“Đi theo ta!” Giọng khàn khàn cùng với mùi máu tươi nồng nặc tràn vào xoang mũi truyền đến trong tai hắn, người kia căn bản không cho hắn cơ hội cự tuyệt, kéo hắn đi ra ngoài.
“Làm gì vậy? Muốn dẫn Thạch Đầu đi đâu?” Vương Lạc ngay từ đầu cũng bị người này làm mơ hồ, lấy lại tinh thần thấy Kỳ Bạch bị hắn bắt đi, vội vàng bám trụ người kia.
“Buông tay!” Người nọ vung tay về phía sau giãy Vương Lạc văng ra, sau đó cũng không thèm nhìn bắt lấy Kỳ Bạch mang đi.
Người kia có lẽ đang vôik, đi gần như chạy. Kỳ Bạch lúc này cũng tỉnh táo, bị người kia bắt tha đi thất tha thất thểu, không khỏi nhăn lại mày. Nhớ tới giọng nghe ban đầu, cảm giác có chút quen tai.
“Anh, là bạn của Việt Kha?”
Người nọ không đáp lại hắn, chỉ kéo hắn đi. Ra khỏi cửa khu Tam, đi về phía trước, Kỳ Bạch Mẫn cảm ngửi thấy được mùi máu tươi càng ngày càng đậm, mày nhíu chặt.
Phía trước là một loạt phòng gỗ nhỏ, người kia kéo Kỳ Bạch vọt vào.
“Người đến rồi!” Đi vào hắn liền rống to.
Đi vào, ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống một người người đầy máu nằm trên một chiếc giường lớn trong phòng, lúc này biến sắc, không chút suy nghĩ vọt tới bên giường.
Khuôn mặt tái nhợt, vốn tuấn tú góc cạnh lúc này thoạt nhìn suy yếu đến cực điểm, toàn thân đầy máu. Ở bụng y, có một miệng vết thương lớn bằng nắm tay. Lúc này, Quý Tuyết đang thi triển dị năng chữa trị của cô, ánh sáng trắng lập lòe phủ trên miệng vết thương, thế nhưng miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu tươi. Nhìn ra được, tình huống của y thật sự không tốt, thật sự nếu không cầm máu, mạng của y, chắc chắn không đảm bảo.
“Không, không được!” Ánh sáng trắng trên tay Quý Tuyết từ đậm chuyển sang nhạt, cuối cùng biến mất, lúc này đầy mặt cô toàn mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt nhòe nhoẹt, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Mà không có dị năng của cô, tốc độ đổ máu miệng vết thương trên bụng của Việt Kha lại nhanh hơn vài phần.
“Cô nói cái gì?” Nghe vậy, Tề Thất nhịn không được vọt qua, cũng không cố kỵ cái gì thương hương tiếc ngọc, một phen nắm lấy áo nhấc cô lên, trên mặt đầy âm trầm, “Cô đừng quên, Việt Đại thiếu gia biến thành như vậy hoàn toàn là vì cô! Nếu anh ấy gặp chuyện gì, Quý Tuyết! Cô cũng đi cùng đi!”
Giọng tràn đầy sát ý khiến Quý Tuyết không khỏi run rẩy.
“Cậu…” Việt Kha vốn đang từ từ nhắm hai mắt lại mở ra, ánh mắt y trực tiếp lược qua mọi người rơi xuống người Kỳ Bạch, nhấc khóe miệng nói, “Cậu tên là gì?”
Kỳ Bạch hơi hơi sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng vẫn đáp, “Tôi tên Kỳ Bạch!”
Việt Kha khẽ cười lên, y rất ít cười, thế nhưng hiện tại lại không ai chú ý tới điểm này.
“Kỳ Bạch” Nhắc đi nhắc lại hai chữ này, trong ánh mắt y đột nhiên phát ra ánh sáng, “Kỳ Bạch, ta nói rồi, cậu là người của ta! Cho dù ta chết, cậu cũng phải nhớ, cậu là người của Việt Kha ta!”
Tuy rằng y nằm ở trên giường, một bộ dáng sắp qua đời, thế nhưng lúc này khí thế trên người y lại khiến người ta không thở nổi.
“Việt Đại thiếu gia, anh bớt lời đi! Tình huống của anh thật sự không nên nói nhiều!” Vương Mặc Bạch là một bác sĩ, nhìn ra tình huống Việt Kha không tốt, sắc mặt có chút khó coi.
Việt Kha lại không để ý chút nào, thái độ càng thản nhiên, nói thẳng, “Ta biết, ta sắp chết!”
“Ai nói anh sắp chết!” Nghe được từ chết, Kỳ Bạch không biết vì sao cảm giác có chút khó chịu, không tự hỏi bất cứ gì liền quát.
Trong ánh mắt mọi người kinh ngạc, hắn mất kiên nhẫn bĩu môi, trên mặt hiếm khi xuất hiện một tia khó chịu, “Mấy người, đi ra ngoài hết!” Hắn tay chỉ ra cửa.
Sao cơ?
“Dựa vào cái gì?” Tề Thất là người đầu tiên không nghe.
Kỳ Bạch cũng không để ý thái độ hắn, chỉ cười lạnh nói, “Nếu anh muốn để y chết, vậy cứ đứng ở đây đi!”
Tề Thất nghẹn khí, thế nhưng lại không thể làm gì khác. Bọn họ không biết hắn có thể cứu Việt Kha hay không, thế nhưng hiện tại bọn họ không còn đường chọn.
Sau khi đợi mọi người rời đi hết, Kỳ Bạch đột nhiên lên tiếng, “Về sau anh phải chăm sóc tôi cả đời!”
Việt Kha sửng sốt, nhưng vẫn đáp, “Được!”
Kỳ Bạch hít sâu một hơi, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái bình.
Đó là một bình thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu lục chứa điểm nâu, Kỳ Bạch mở nắp bình, đổ hết thứ chất lỏng này lên miệng vết thương của Việt Kha. Rất thần kỳ, chất lỏng đổ lên trên, miệng vết thương của Việt Kha lập tức cầm máu. Tuy rằng miệng vết thương chưa khỏi, thế nhưng có thể chắc chắn, Việt Kha tạm thời không nguy hiểm tính mạng.
Nhìn thấy vậy, Kỳ Bạch không khỏi thở dài một hơi. Tuy rằng hắn biết loại chất lỏng này công hiệu đối với trị thương siêu mạnh, thế nhưng miệng vết thương của Việt Kha lớn như vậy hắn cũng không chắc chắn, hiện tại hắn đã trút được gánh nặng.
|
Chương 17
Vốn ngay cả trị liệu sư cũng không thể cầm máu, chỉ là một bình chất lỏng không biết tên đã cầm được, chuyện này quả thực chưa nghe bao giờ! Mà Việt Kha chứng kiến này hết thảy ánh mắt nhìn Kỳ Bạch hơi hơi thay đổi.
Bất quá chỉ là cầm máu, miệng vết thương lại vẫn thật sự làm cho người ta sợ hãi, Kỳ Bạch hỏi, “Hiện tại nữ nhân kia có thể chữa trị miệng vết thương này rồi chứ?”
Việt Kha lắc đầu, sắc mặt chỉ vì đổ máu quá nhiều mà hơi hơi trắng bệch, biểu cảm lại lạnh nhạt, như là nói vết thương chẳng liên quan gì đến mình vậy, “Miệng vết thương quá lớn, năng lực chữa trị của cô ta vô dụng đối với ta! Hự, cậu đang làm cái gì?” Trên mặt Việt Kha lộ ra biểu cảm đau đớn.
Kỳ Bạch thu hồi ngón tay vừa chọc miệng vết thương, vô tội nói, “Tôi chỉ là muốn thử xem miệng vết thương của anh có đau hay không thôi!” Dược thủy của hắn không giảm đau, miệng vết thương lớn như vậy nam nhân ngay cả lông mi cũng không chớp một cái, nếu không phải vết thương bằng nắm tay rõ ràng ở đó, Kỳ Bạch thậm chí còn cho rằng y căn bản không thụ thương.
Việt Kha nhịn xuống kích động muốn đánh hắn, “Thế, cậu có kết luận chưa?”
Kỳ Bạch thành thật gật gật đầu, cười nói, “Ra là cũng đau a?”
Việt Kha không nói nổi, dời đề tài, “Vậy hiện tại miệng vết thương này nên làm gì?” Tuy rằng cầm máu, nhưng còn chưa khép lại.
“Tôi cũng không biết!” Kỳ Bạch ngồi vào bên giường, khoanh hai chân nói, “Trên người tôi căn bản không có dược chữa trị miệng vết thương, chờ trời sáng tôi sẽ đi tìm dược!” Nói rồi, hắn ngáp một cái thật dài.
Quay đầu nhìn Việt Kha nằm trên giường bộ dáng thật ‘thoải mái’, hắn khó chịu chu môi, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Việt Kha chen đến bên người y nằm xuống.
“Cậu…”
“A! Vẫn là trên giường thoải mái a!” Như một con mèo ma sát mấy cái ở trên gối, hắn mở mắt ra thấy Việt Kha kinh ngạc nhìn mình, hai người gần như chóp mũi đụng chóp mũi, khí tức hoàn toàn lẫn lộn cùng nhau, phân không rõ.
Đang ngủ thì bị người làm tỉnh Kỳ Bạch vừa nằm xuống mắt liền không mở ra được, hắn nheo mắt nhìn người trước mặt, nhịn không được lại ngáp một cái, hơi nước trong mắt vọt lên.
“Oáp, chúng ta ngủ đi!” Mơ hồ hắn trực tiếp giơ tay ôm lấy cổ Việt Kha, như là đời trước ôm con gấu bông to trên giường hắn vậy. Đương nhiên, hiện tại con gấu này thoải mái hơn bao nhiêu so với trước kia, còn có độ ấm a!
Dụi dụi!
Việt Kha nhìn người ban đầu chỉ ôm cổ y hiện tại đã thành gối đầu nằm trên ***g ngực y, có chút ngẩn người. Cả đời y chưa hề thân mật cùng ai như thế, nhiệt độ của đối phương ấm áp, cùng nhiệt độ của mình, nhịn không được khí tức của đối phương, Việt Kha giơ tay ôm chặt vai người kia, tránh không chạm đến miệng vết thương của mình để ôm lấy.
Nhắm mắt lại, khí tức nơi chóp mũi làm người ta bình yên, cho dù là huyết mạch xao động trong cơ thể y giờ phút này cũng có vẻ dịu ngoan hơn nhiều. Người này đối với mình rõ ràng chỉ là một người xa lạ, thế nhưng y lại nhịn không được thân cận hắn. Chỉ cần có người này ở bên, luồng máu cuồng bạo trong cơ thể y sẽ bình tĩnh trở lại.
Người này, có đặc chất hấp dẫn y, y còn nhớ rõ mùi vị trên môi đối phương, rất tuyệt! Nghĩ vậy, màu mắt Việt Kha đột ngột đậm lên, y đột nhiên cúi đầu, chuẩn xác dán lên môi đối phương.
Nhẹ giọng cười cười, vô số đêm, Việt Kha đều bị dòng máu cuồng bạo trong thân thể khiến mất ngủ. Mà lúc này, lần đầu tiên, y chậm rãi chìm vào giấc mộng, ôm người trong lòng.
Khi Việt Kha mở mắt ra lại, sắc trời đã sáng, y theo bản năng nắm thật chặt hai tay, lại phát hiện người vốn nằm trong lòng y không còn tung tích. Mà bụng y vốn có vết thương to bằng bàn tay không biết từ khi nào đã khỏi hẳn!
Trang phục vốn dính đầy vết máu cũng đã được thay, Việt Kha trở mình xuống giường. Đi ra bên ngoài, vừa vặn gặp Tề Thất đi vào.
“A! Việt Đại thiếu gia, anh tỉnh rồi?” Thấy Việt Kha, Tề Thất yên lòng, đồng thời nhỏ giọng nói, “Không ngờ tiểu tử kia thật sự có chút tài năng!”
“Thương của ta, là hắn chữa trị?” Hắn kia, không cần nhiều lời cũng biết là ai.
Tề Thất gật đầu, trên mặt biểu cảm rất kỳ lạ, “Tôi vẫn luôn không ngờ, cái loại cây như cỏ dại đó mà còn có thể trị thương! Còn hữu hiệu hơn so với dị năng trị liệu sư!”
Nói đến đây, trên mặt hắn nhìn Việt Kha lộ ra biểu cảm sùng bái, “Không hổ là Việt Đại thiếu gia, anh chắc chắn cũng biết tiểu tử này không phải người thường mới đối xử với hắn khác biệt! Quả nhiên, mắt Việt Đại thiếu gia là tốt nhất!” Ánh mắt nhìn chăm chú vào Việt Kha sáng long lanh, không hề nghi ngờ, là sùng bái!
“Không!” Việt Kha phủ nhận, “Ta không biết năng lực của hắn!” Chỉ là, ở bên hắn cảm giác thật bình yên mà thôi.
“Hắn ở đâu?” Việt Kha hỏi.
Tề Thất chỉ bên ngoài, “Hắn ở sườn núi nhỏ bên ngoài phơi nắng!” Phơi nắng là lời Kỳ Bạch nói.
Việt Kha ‘Ừm’ một tiếng, đi ra ngoài.
Triền núi nhỏ Tề Thất nói kia ở đằng sau phòng, trên đó mọc đầy cỏ màu lục mềm mại. Ánh mặt trời vừa đủ, nằm trên đây ngủ trưa quả thực là hưởng thụ.
Kỳ Bạch vươn mình nằm, hai mắt nhắm, khóe miệng mang ý cười, biểu cảm trên mặt an nhàn mà hạnh phúc.
Việt Kha vốn đưa tay về phía hắn đột nhiên ngừng lại, biểu cảm như vậy, y chưa từng gặp qua. Phải nói là, người nơi này không nên có biểu cảm như vậy, cực kỳ hưởng thụ, như thể không nhận thấy thế giới này tàn khốc ô nhiễm.
Nghĩ vậy, ánh mắt Việt Kha nhìn về phía Kỳ Bạch trở nên sâu xa.
Ngồi vào bên cạnh, nhìn Kỳ Bạch ngủ say sưa, y không khỏi có chút buồn cười.
Thế giới này, khắp nơi đều là nguy hiểm, nhưng có thể ở nơi dã ngoại ngủ vui vẻ như vậy, chắc trên đời cũng chỉ có người này thôi!
Tuy nghĩ vậy, thế nhưng khí tức thuộc cường giả cấp 5 trên người y không hề che giấu lan tràn ra ngoài, khiến mấy thứ đang rục rịch lui trở về.
“Ưm!” Một bàn tay vươn lại, đột nhiên ôm lấy đùi y.
Việt Kha bị tiếp xúc đột ngột giật mình suýt nữa bổ một chưởng qua, nếu không phải ý thức được người kia là Kỳ Bạch, chỉ sợ hắn đã thành vong hồn dưới tay y.
“Quả nhiên là ngốc!”
Tiếng nói hàm chứa ý cười ý khiến Kỳ Bạch ngủ càng ngon, tươi cười nơi khóe miệng không khỏi nới rộng thêm.
|
Chương 18
Miệng vết thương trên người Việt Kha tuy rằng gần khỏi, bất quá bởi vì mất máu quá nhiều, tuy rằng bên ngoài xem ra không sao, thế nhưng lại là miệng cọp gan thỏ, rất suy yếu. Bất quá, đây hoàn toàn do Kỳ Bạch cho là vậy.
Trước không nói Việt Kha thân là năng lực giả, hơn nữa thân thể y so với dị năng giả bình thường còn mạnh hơn rất nhiều, mất chút máu ấy đối với y mà nói một ngày đã có thể dưỡng lại. Bất quá thấy bộ dáng Kỳ Bạch khẩn trương, vẫn khiến tâm tình y vui vẻ.
Thấy những người khác đều là bộ dáng không thèm quan tâm, ngay cả đương sự cũng vậy, Kỳ Bạch thật khó chịu bĩu môi, thấp giọng niệm, “Nếu không phải anh là ô dù của tôi, về sau còn phải dựa vào anh nuôi sống, tôi sẽ mặc kệ anh là chết hay sống! Hừ!” Vì về sau có thể muốn ăn liền ăn muốn ngủ liền ngủ, hắn nhịn!
Âm lượng Kỳ Bạch tự nhận là nhỏ đối với nhĩ lực siêu cường của Việt Kha mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, ở chung lâu, y cũng biết Kỳ Bạch theo mình cũng giống những người khác đều là vì cuộc sống yên ổn, thế nhưng, Kỳ Bạch lại khác với bọn người kia. Rốt cuộc là chỗ nào khác, Việt Kha không rõ, nhưng có một vài thứ y lại rất rõ ràng.
Kỳ Bạch rất chân thật, trong lòng hắn nghĩ cái gì, trên mặt biểu hiện chính là cái đó. Trong lòng hắn cho mình thành ô dù chưa từng che giấu, đến bây giờ, y tình cờ nghe Kỳ Bạch oán giận không chỉ một lần.
“Anh nói xem, tôi rõ ràng muốn để anh nuôi tôi, vì sao hiện tại là tôi chăm sóc anh chứ?” Buông bát trên tay, Kỳ Bạch nhảy lên giường cưỡi trên người Việt Kha, giơ tay nắm áo y dùng sức lắc, “Không được, tôi hiện tại cần ngủ!” Oán giận xong, hắn xốc chăn đắp trên người Việt Kha ra, cuộn mình thành một nùi lật đến bên cạnh y nằm xuống, quay lưng lại với y.
Đây là giường a!
Một tháng không ngủ giường Kỳ Bạch đến giờ tuy rằng đã không chỉ ngủ giường một lần, thế nhưng vẫn hạnh phúc nở nụ cười. Ai, người chưa nếm thử qua một tháng không ngủ giường sẽ không hiểu được oán niệm của hắn, huống chi hắn là kiểu hận không thể hơn 360 ngày đều nằm trên giường.
Nhìn hắn quay lưng lại vào mình không nói lời nào, trong mắt Việt Kha bất giác chảy ra ý cười. Người có thể đúng lý hợp tình nói ra muốn y nuôi như vậy, ít nhất cho tới bây giờ, Việt Kha chỉ mới gặp có mình hắn.
“Giận sao?” Việt Kha cúi xuống đè lên người hắn, bá đạo quay đầu hắn lại nhìn mình, “Không phải nói muốn ta nuôi sao? Một khi đã như vậy, cậu hẳn nên lấy lòng ta mới phải!”
Kỳ Bạch trừng mắt, cả giận nói, “Vì sao phải lấy lòng anh?” Hắn tìm y cũng không phải là muốn lấy lòng y.
Việt Kha nhịn không được cười, y phát hiện ở bên thiếu niên này số lần y cười thật sự là rất nhiều, “Chẳng lẽ cậu không biết sao? Lấy lòng kim chủ của mình là trách nhiệm của nhân tình a! Nếu không, ta vì sao phải nuôi cậu?”
“Sao có thể!” Kỳ Bạch một bộ anh gạt tôi, lên án nói, “Tôi làm nhân tình của anh, anh không phải nên nuôi tôi mới đúng? Vì sao còn muốn tôi lấy lòng anh?”
Việt Kha sắc mặt như thường, không lưu tình chút nào dẫn dắt lý niệm sai lầm cho thiếu niên, “Trên đời này không có thứ không làm mà hưởng, công việc chính yếu của một nhân tình là phải khiến kim chủ của hắn tâm tình vui vẻ, như vậy, kim chủ mới có thể nuôi hắn!” Bất quá, từ một phương diện nào đó mà nói, Việt Kha cũng không nói sai.
Y phát hiện, thiếu niên trên một mặt nào đó rất là mơ hồ, thật không biết hắn làm sao mà lớn lên được!
Bất quá, điều này cũng rất bình thường, tuy rằng thế kỷ 21 khoa học kỹ thuật phát triển, thế nhưng lớn lên tại cô nhi viện thiếu niên rất khó tiếp xúc với mấy thứ này, thật vất vả được Kỳ gia tìm về, nhưng thời điểm đó Kỳ Bạch chỉ thầm nghĩ ngồi ăn chờ chết, càng không thèm để ý với chuyện bên ngoài. Bởi vậy, đối với chuyện tình nhân này, hắn cũng chỉ hơi hiểu một chút, những mặt khác căn bản không biết.
Nghe Việt Kha nói, mặt Kỳ Bạch lập tức xẹp xuống, hắn ủ rũ vùi đầu vào trong ổ chăn.
Hắn biết mà, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy được! Có điều…
“Anh từng nói, anh sẽ chăm sóc tôi cả đời!” Đột nhiên nhớ tới hứa hẹn đêm đó Việt Kha nói với mình, Kỳ Bạch nghiêng người đè trên người Việt Kha, rất là đắc ý nhìn y.
“Anh không định nói là không tính chứ!”
Việt Kha cười nhẹ, đứa trẻ này biến thông minh rồi a!
“Lời Việt Kha ta nói tất nhiên sẽ không nuốt lời!”
“Vậy là được rồi!” Có được đáp án mong muốn, Kỳ Bạch rất mỹ mãn, cười đến không thấy tổ quốc.
Việt Kha nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, đột nhiên nâng thân lên ôm chặt hắn, “Yên tâm, ta đã nói cậu là người của ta, ta đây sẽ chăm sóc cậu cả đời!”
Giọng trầm thấp mang theo sức khiến người tin phục, đại não của Kỳ Bạch bị y đột nhiên ôm biến thành có chút ngốc cũng hoạt động trở lại.
Tránh không được ôm ấp, hắn đúng lý hợp tình nói, “Anh đương nhiên phải chăm sóc tôi cả đời a!”
Việt Kha giơ tay nắm hai má hắn kéo sang hai bên, trêu đùa, “Làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, nói ra lời như vậy mà cậu không xấu hổ hả!”
“Vì sao phải xấu hổ?” Kỳ Bạch càng thêm đúng lý hợp tình, “Dù sao cũng đều phải sống một đời, tôi lựa chọn cách sống thoải mái thì làm sao? Hừ, mấy người phàm phu tục tử như các anh sẽ không hiểu được suy nghĩ của tôi đâu!” Nói xong, hắn có chút ngạo kiều quay đầu.
“Đúng rồi, ngày mai chúng ta trở về khu Nhất, cậu có muốn mang theo gì không?” Việt Kha hỏi.
“Có thể mang thêm một người đi không?”
“Được!”
“A! Đúng rồi!” Nhớ ra một chuyện, thân thể Kỳ Bạch cử động tựa như muốn từ trong lòng nam nhân nhảy ra, “Anh buông tôi ra!”
Việt Kha vội vàng đè lại thân thể hắn vặn vẹo, hỏi, “Sao vậy?”
“Tôi còn có thứ chưa cầm theo!”
“Rất quan trọng?”
“Rất quan trọng!” Kỳ Bạch gật đầu.
Việt Kha nghĩ một chút, đột nhiên giống bế trẻ con bế Kỳ Bạch xuống giường, “Vậy, ta cùng cậu đi lấy?”
“Ờ, được!” Kỳ Bạch không mấy do dự đáp ứng. Ngại quá, nếu Việt Kha đi cùng hắn, như vậy mình có thể được y bế đi, ngẫm lại liền cảm thấy tốt đẹp.
Hắn gối đầu lên trên vai Việt Kha, hai chân đung đưa, vô cùng tự tại. Đối với Kỳ Bạch mà nói, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi! Đối với thói quen này, Việt Kha vui vẻ nhận, hơn nữa vô cùng tán đồng. Được rồi, kỳ thật chính là một người nguyện đánh một người nguyện nhận nha!
Bất quá cũng may, Kỳ Bạch vóc dáng không cao, đại khái 1m6 mấy, thế nhưng Việt Kha lại là khoảng 1m9, chênh lệch giữa hai người khiến Việt Kha bế Kỳ Bạch chẳng những không khó coi, ngược lại có chút hài hòa.
|
Chương 19
Việt Kha ôm Kỳ Bạch theo lời hắn nói đi đến chỗ con suối nhỏ, bởi vì nơi này có Dây mây Khát Máu tồn tại, mọi người nếu không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không đến, bởi vậy nơi này rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước suối róc rách chảy.
“Ta phát hiện, cậu rất thích nơi này a!” Người khác thì e sợ cho tránh không kịp, tiểu gia hỏa này còn chịu khó chạy đến đây như thế, cũng không sợ gặp phải cái gì nguy hiểm. Nghĩ vậy, ánh mắt Việt Kha nhìn chăm chú Kỳ Bạch cũng mang theo một chút trách cứ.
“Nơi này cảnh cực đẹp, ngủ ở đây thực thoải mái a!” Kỳ Bạch trả lời hơi cho có lệ, tuy rằng nguyên nhân ấy cũng có vài phần, thế nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất lại là bởi vì nơi này rất ít người đến, cho dù có tới cũng là vội vàng qua, để mấy khối Phỉ Thúy kia ở đây hắn thực an tâm.
Đi đến dưới tàng cây Dừa Rỗng, vòng xung quanh gốc đặt một đống đá lớn nhỏ không đồng nhất, chỉ có Kỳ Bạch mới biết, mấy khối đá này đều là Phỉ Thúy cực phẩm hiếm có!
Kỳ Bạch ngồi xuống nhìn đống Phỉ Thúy vẫn còn khoác lớp vỏ mà phát sầu, mớ Phỉ Thúy này tuy rằng không nhiều, nhưng khả năng mình hắn có thể một lần dọn đi hết không lớn a! Vụng trộm liếc liếc nhìn nam nhân đứng ở đằng sau, khi đối phương nhìn qua lại vội vàng dời tầm mắt, sau đó lại nhìn, lại dời…
Động tác hắn ‘Bí ẩn’ thêm tầm mắt nóng rực, Việt Kha muốn xem nhẹ cũng không được.
“Sao vậy?” Thỏa hiệp đầu tiên, đối diện với ánh mắt ai oán khẩn cầu của Kỳ Bạch, tường thành vốn cứng rắn của Việt Kha lập tức bị phá vỡ.
Kỳ Bạch vụng trộm ở trong lòng cho mình vô số khen ngợi, sau đó ngửa đầu một bộ nhu thuận nhìn y, “Tôi muốn dọn mấy khối đá này trở về, anh giúp tôi đi!”
Hai mắt Việt Kha nhìn hắn chằm chằm chợt lóe ánh sáng, đột nhiên thấp người giơ tay nắm mặt hắn, sau đó nhìn nhìn trái phải, cuối cùng lên tiếng ngay lúc trán Kỳ Bạch đổ mồ hôi, “Thứ trên mặt, rửa đi!”
Lúc Việt Kha không dời mắt nhìn hắn thân thể Kỳ Bạch cũng đã cứng đờ, nghe được lời y nói, càng ngây dại.
“Anh… anh làm sao biết?” Kỳ Bạch cúi đầu ấp a ấp úng hỏi, hắn thật sự nghĩ không ra mình lộ sơ hở chỗ nào.
Việt Kha khoanh hai tay trước ngực nheo mắt nhìn hắn, khí tức băng lãnh trên người đủ để khiến người khác ngậm miệng, “Hóa trang của cậu rất thành công, thế nhưng lại quá thành công! Trên người cậu thoạt nhìn rất bẩn, lại không có bất cứ mùi gì khó ngửi, điều này rất vô lý!” Y thường xuyên ôm thiếu niên, còn cùng hắn môi dán môi, khí tức trên người thiếu niên y rõ ràng nhất. Chẳng những không có bất cứ mùi gì khó chịu, ngược lại còn có một mùi nhẹ nhàng khoan khoái.
Kỳ Bạch suy sụp, ngay từ đầu hắn đã biết kỳ thật bảo trì bộ dáng bẩn thỉu vốn có như vậy là tốt nhất, tuy rằng không khiết phích nhưng lại vô cùng thích sạch sẽ hắn thật sự chịu không được tư vị không tắm rửa, cuối cùng vẫn khuất phục. Bất quá hết thảy đều được thi hành sau khi hắn tìm được một loại dược thảo có thể thay đổi màu da, chất dịch của loại dược thảo này bôi trên da thịt người sẽ trở nên giống như dính rác rưởi vậy, bộ dáng thoạt nhìn rất bẩn thỉu. Bất quá, không ngờ, vẫn bị người này nhìn thấu!
“Nhưng nơi này có Dây mây Khát Máu, tôi đi tắm rửa, rất nguy hiểm!” Kỳ Bạch vẫn giãy dụa khi sắp chết.
“Ta nếu muốn cậu tắm, tất nhiên có thể bảo hộ cậu chu toàn!” Việt Kha híp mắt hoài nghi nhìn hắn, “Cậu kháng cự như vậy, chẳng lẽ cậu rất xấu?”
“Anh mới xấu, cả nhà anh đều xấu!” Kỳ Bạch xù lông.
Trong mắt Việt Kha chợt lóe tia cười, thúc giục, “Đừng dây dưa nữa, nhân lúc ánh mặt trời vừa đủ nhanh đi tắm!”
Kỳ Bạch không buông tay, “Thứ trên mặt phải có dược thủy đặc biệt mới rửa được , tôi hiện tại không có!”
“Cậu còn muốn ta nuôi không đây?” Việt Kha bắt chẹt tử huyệt của hắn.
Kỳ Bạch cho dù có bất mãn mấy, cũng không dám nhiều lời nửa câu.
Chậm rì đi đến suối nước bên cạnh, hắn quay đầu xem Việt Kha có ý để hắn thay đổi không, thế nhưng ánh mắt nguy hiểm của đối phương cho hắn biết chuyện đó không có khả năng!
“Èo, tắm thì tắm vậy!” Dù sao mình cũng rất thích tắm!
Kỳ Bạch động tác nhanh nhẹn cởi trang phục, nhanh nhẹn xuống nước, nước âm ấm khiến hắn thoải mái thở dài một hơi. Giơ tay kéo một đoạn thủy thảo dưới nước ra, Kỳ Bạch chà nó lên tóc của mình. Đừng xem thường thủy thảo này, có năng lực khử dầu vô cùng cường hiệu, đây chính là ‘Dầu gội’ của Kỳ Bạch.
Mà lúc Kỳ Bạch đang ngâm trong nước, Dây mây Khát Máu kia rốt cuộc kiềm chế không được mở ra dây leo của nó đánh tới Kỳ Bạch.
Nhiều Dây mây Khát Máu như vậy, thân màu đỏ như bọc máu, trên đó mọc lá cây màu lục, mang theo gai nhỏ dày đặc. Nếu như bị Dây mây Khát Máu cuốn lấy, thứ gai này sẽ đâm vào da thịt, sau đó hút máu, mãi đến khi hút cho người thành thịt khô. Có thể tưởng tượng bị nó bắt được, tình cảnh đó thảm thiết cỡ nào.
Nhưng đối mặt với Dây mây Khát Máu như vậy, Kỳ Bạch lại sắc mặt không đổi, một chút cũng không thấy e ngại.
“Soạt!”
Một luồng sáng xanh chứa sát khí nồng đậm, bóng người xuất hiện phía trước Dây mây Khát Máu, che Kỳ Bạch ở phía sau y. Trên tay y cầm là thanh trường kiếm ba thước trước kia, sát khí lẫm liệt, vô số Dây mây Khát Máu bị chặn ngang chặt đứt, vô số chất lỏng như máu màu đỏ đổ ra từ từng đoạn, Dây mây Khát Máu kia như có cảm giác đau không ngừng đung đưa dây leo.
Muốn rửa sạch ngụy trang trên người phải dùng máu, đương nhiên, cũng không cần nhiều, khoảng một giọt là được. Nhưng phải làm sao mới lấy được một giọt máu đây? Kỳ Bạch đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, chẳng lẽ hắn phải học trên TV diễn màn cắn ngón tay?
Đang lúc Kỳ Bạch rối rắm làm sao lấy được một giọt máu của mình, hắn thấy Dây mây Khát Máu bị Việt Kha chém đứt, đột nhiên lên tiếng, “Tôi muốn gốc Dây mây Khát Máu!”
Việt Kha đang ngăn chặn tất cả các đợt công kích của Dây mây Khát Máu nghe vậy lập tức thu lại tư thái phòng ngự, bắt đầu tiến công.
Kỳ Bạch không biết có phải người nơi này đều lợi hại như vậy không, bóng dáng Việt Kha hoàn toàn không thấy được, chỉ có thể thấy từng đạo tàn ảnh chớp động giữa không trung, nhưng sát khí lạnh lẽo từ trên người y truyền đến đã khiến Kỳ Bạch thật sự hưng phấn! Đôi mắt càng sáng long lanh.
Dây mây Khát Máu không ngừng bị chém đứt, Việt Kha một chân đạp xuống đất, cả người nhảy phóc lên trên Dây mây Khát Máu.
“Phừng phừng phừng ”
Suối nước xung động, mặt đất rung chuyển, hàng trăm hàng nghìn vạn Dây mây Khát Máu lao ra từ lòng đất, vô số dây leo thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, Kỳ Bạch mải nhìn cảnh tượng khủng bố này, suýt nữa bị Dây mây Khát Máu cuốn lấy. May mắn mục tiêu của Dây mây Khát Máu không phải hắn, không thì toi rồi.
Vô số dây leo tập trung thành một đoàn, rậm rạp, giống như một con rắn không ngừng vặn vẹo, giương nanh múa vuốt phóng tới Việt Kha giữa không trung.
Việt Kha tay cầm trường kiếm, trên mặt băng lãnh, đôi mắt không nháy nhìn thẳng vào một đoàn lớn Dây mây Khát Máu.
Chính là nó!
Ánh mắt y bộc phát quang mang, trường kiếm trong tay dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt, thân thể càng giống như một cơn gió lốc đâm vào trong đoàn Dây mây Khát Máu lớn kia.
“Việt Kha!”
Hành động của y thoạt nhìn như chịu chết, tuy Kỳ Bạch biết không thể nào, thế nhưng vẫn lo lắng.
“Phụt!”
Nhẹ nhàng tiếng lợi khí đâm vào, ngay sau đó, chỗ Dây mây Khát Máu tập trung đông nhất, một cỗ dịch màu đỏ ba thước phun ra, Dây mây Khát Máu vốn không ngừng vặn vẹo như đột nhiên không còn sinh khí, ngã xuống đất. Mà dây leo to lớn cũng héo rũ xuống, chỉ còn lại một lớp vỏ màu đỏ khô quắt.
|