chương 1
TÔ TRỌNG NHAM vì một người không đáng mà chết đi , cậu dù sao chết đi cũng thật tốt vì cậu chỉ là đứa bé mồ coi , suất sắc trong việc học và có thể đánh được rất nhiều loại đàn khác nhau , lớn lên có vài phần thanh tú . Cậu cũng không quang tâm đến mình đã đi đến đau , cậu chỉ nhớ bản thân mình bị một nơi ánh sáng hút đi , khi cậu mở mắt đã là một nơi khác xa lạ
" chúc mừng cổ trang chủ là một song oa rất xinh đẹp " vị vú nuôi hớn hở mà ra báo tin tức , song oa ở nơi rất quý trọng
" uh , vậy vợ tôi ra sao rồi "
" phu nhân không sao chỉ mất máu quá nhiều cho nên giờ đã nghỉ ngơi rồi ạ "
" uh được rồi dú đưa đứa nhỏ cho người cho bú đi "
" dạ vâng " .
cậu được sinh ra trong gia đình phú quý giàu có , cậu có cha và mama có 2 vị ca ca điển trai , cũng rất yêu thương và quý trọng cậu , cậu được sống trong yêu thương của mọi người mà từng ngày lớn lên , càng lớn cậu càng có vẻ đẹp tuyệt mỹ và thông minh chưa ai sánh bằng , tiếng đàn làm cho chim muôn đều xung hợp để nhảy nhót theo tiếng nhạc cảu cậu , cha , mẫu thân cùng các vị ca ca đều chưa từng cho cậu ra bên ngoài để chơi , mọi người bên ngoài cũng chưa từng nhìn thấy cậu , chủ yếu họ chỉ nghe cậu là một người tuyệt thế mỹ nhân vì những lời nhiều chuyện của bọn tay tớ đồn thoải ra vào
" tiểu bảo nhanh lên nào " TRẦN HỮU NGHĨA
" nhị ca , chờ tiểu bảo " TRẦN MINH BẢO (TÔ TRỌNG NHAM )
khi cậu cùng nhị ca trở về nhà căn nhà trở nên hiu vạnh không nụ cười không nói chuyện của các tiểu nhi nhi , cẩu cảm thấy có điều gì đó sảy ra .
" tiểu quế , trong nhà đã xảy ra chuyện gì " TRẦN HỮU NGHĨA
" dạ ......." ánh mắt cảu tiểu quế quét qua cậu rồi ấp a ấp úng
" chuyện gì mau nói " TRẦN HỮU NGHĨA
" dạ nhị thiếu gia , là chuyện có liên quan với tiểu thiếu gia , là triều đình đã ra chỉ thị cho các tiểu oa nhi vào cung để dự buổi lễ chọn thuê tử cho các vị hoàng tử trong cung , và nếu trong nhà có oa nhi 17 tuổi thì phải đi thi , nếu phát hiện ra nhà nào dấu không cho đi thì sẽ bị chém đầu .... "
" được rồi , ngươi đi làm việc đi
cậu đã hiểu ra chuyện gì , có lẽ số phận đã định như thế thì chỉ đành chịu thôi
" cha , mẫu thân "
" uh , bọn con mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm " TRẦN HIẾU LONG
" dạ "
cậu nhìn thấy vẻ buồn trên gương mặt của từng người trong nhà , nhìn thấy căn nhà luôn luôn có nụ cười giờ đây đều trở nên trầm lặng
" cha mẫu thân , hai vị đừng buồn , con biết chuyện rồi mọi người đừng dấu con làm gì " TRẦN MINH BẢO .
|
chương 2 " ta không thể để con đến nơi hoàng cung đầy nghi hiểm kia " TRẦN HIẾU LONG
cậu biết nổi lo lắng của phụ thân cùng mẫu thân , nhưng cậu dù sao cũng đã từng xem phim hậu cung của các thời đại qua phim ảnh ở kiếp trước cậu hiểu trong cung có nhiều quy cũ có nhiều khắc nhiệt nhưng cậu không để cha mẹ có chuyện gì được .
" cha , mẫu thân , ca , con không sao đâu mọi người đừng lo lắng cho con , ngay mai con sẽ đi cùng các vị oa nhi khác " TRẦN MINH BẢO
" tiểu bảo ta không cho con đi " HOÀNG LIỄU NHI , Bà không thể để tiểu nhi tử cảu mình đến nơi thâm cung đầy ác độc đó , nơi đó không có tính người .
" mẫu thân ,ta cũng đồng ý với người không thể cho tiểu bảo đi " TRẦN HOÀNG VŨ
" tâm ca , ca cũng đừng nói ,em không thể nhìn thấy ca , cùng mọi người phải vì em mà cùng chịu khổ , ca là tướng quan lẽ nào ca không biết làm trái lệnh triều đình sẽ ra sao hay sao , ta biết mọi người lo lắng cho ta nhưng ta biết tự lo cho mình " TRẦN MINH BẢO
" được rồi mọi người thôi nói chuyện này đi , mau ăn cơm " TRẦN HỮU NGHĨA
Tiếng nói của phụ thần làm cắt đứt những chuyện không vui , mọi người cùng ăn cơm , những không khí vui vẻ đều trở lại bởi những hài tử đàng nghịch trên bàn cơm dành thức ăn .
Bữa cơm cuối cùng cũng qua mọi người đều đến hoa viên để nghỉ mát , với không khi nắng nóng như thế chỉ có thể đến hoa viên xanh mát với cỏ cây , hoa lá cùng nhìn nhắm hồ nước trong xanh
" mẫu thân , ta ......" TRẦN MINH BẢO
" ta biết con muốn nói gì , ta cho con đi nhưng với điều kiện mỗi năm phải gửi tin về cho ta biết " HOÀNG LIỄU NHI
" vâng , mẫu thân con nhớ mà " TRẦN MINH BẢO
Ở đây chỉ còn niềm vui , im lặng thư giản nhìn ngắm cảnh sắc sông núi và những đàng chim bay lượng , những con bướm thưởng thức những cánh hoa tươi đẹp khoe sắc Đêm đến cảnh vật chỉ chìm lại trong bóng đêm và những tiếng ếch nhái kêu vang khắp bốn phía , trong sơn trang chỉ còn lại mình cậu , cậu đang nhìn nhắm cảnh sắc và đang suy nghĩ vẫn vơ về một nơi tha phương nào đó .Thời gian cũng đã khuya trời cũng trở lại , cậu cũng bắt đầu mệt mỏi trở lại gường .
Buổi sáng , với những ánh sáng dịu nhẹ đang lang vào cửa sổ đánh thức cậu dậy vì cậu luôn thức dậy sớm đã quen cho nên cậu đã dậy , hôm nay là này cậu đi lên kinh thành .Xe ngựa đều đã đứng trước cổng chờ , cậu đi ra ngoài đều có khăn chùm lên khuôn mặt đẹp tuyệt có lẽ ở đay đây không một ai có thể sánh bằng , cậu được cha mẹ thuê xe ngựa khác không ngồi chung cùng các oa nhi khác , khi xe ngựa đến kinh thành thì đã gần chiều tối , đến sáng ngày mai mới có thể tiến cung , cậu cũng không hác gì các tiểu oa nhi khác đều ở trong khách trọ ngũ qua ngày . Khi buổi sáng đến nơi kinh thành này nhộn nhịp .
" vị này , ...."
" hắn là con của TRẦN trang chủ , bà chắc cũng đã biết "
" à ta biết rồi " bà từ trước đến này đều nghe đến lời đồn tăm tiếng của vị tiểu nhi tử của TRẦN trang chủ với nhan sắc tuyệt mỹ chưa ai sánh bằng , còn thông minh hơn người , dù sao bà cũng không tin dù sao bà sống 78 năm chưa từng có ái đẹp hơn hoàng hậu và tài năng hơn , ngày hôm nay dù sao cũng là do hoang hậu tuyển chọn .
vòng thi thứ nhất luôn dễ đó là thi thêu , thể lệ cuộc thi là thêu theo đề tài sông núi , trong 1 nhén nhan bấc cứ ở đâu trong cung đều có thể .
mọi người đều tìm một nơi để thêu cho mình mỗi nơi đều cánh nhau không ai nhìn thấy ai , đều có ảnh vệ canh dữ không cho ai vi phạm cậu đi lang thang trong hoàng cung để tìm nơi yên tĩnh để thêu , cậu lựa chọn phong cạnh ở cạnh cấm cung của thái tử để thêu bức tranh của bản thân nhưng khung cảnh trong bức tranh thêu đều là nhũng hình ảnh quen thuộc nơi sơn trang , bức tranh sống động như thật mỗi cánh hoa đều được tỉ mĩ thêu hoa được thêu lên đều hấp dẫn đàn bướm ong bu lấy làm cho vị ảnh vệ trên cây cao cảm thấy không thể tin vào mắt của bản thân mình về bức tranh thêu đó
thời gian cũng chấm dức , mọi oa nhi đều đã tập trung lại nơi hậu cung của hoàng hậu , mọi bức tranh đều được ánh mặt của sắc bén của hoàng hậu nhìn qua nhưng trong ánh mắt của người những bức tranh đẹp chỉ có 99 bức tranh , nhưng hoàng hậu cảm thấy ở nơi này còn thiếu một bức tranh chẳng phải oa nhi được có trong cung là một 1000 sao vì sao lại thiếu một
" hoàng hậu tha lỗi , ta đến muộn "
" không cần đa lễ ngươi mau trình bức tranh lên cho ta cùng hoàng thượng và các vị quang trong triều đều nhìn xem "
" tạ ơn hoàng hậu không trách phạt "
cậu đi ngang qua những bức tranh đều có vẻ đẹp riêng của mỗi bức , bức tranh cậu được đưa đến trên giá ở giữa mọi người , bức tranh được mở ra rất chậm rãi do ảnh vệ đi theo cậu mở ra , từng giây phúc hồi hợp đều bậc mí từng khung cảnh , từng cánh hoa cây cỏ đều có vẻ đẹp giống thật làm mọi người chú ý không ít hoàng hậu cũng cảm thấy bấc ngờ và khen tặng , được 100 bức tranh được hoàng hậu chú trong , bức tranh của cậu được xếp vị thứ nhất , và với vẻ bí ẩn dằng sau lớp dải đó là như thế nào đều khiến mọi người chú ý đến .
|