Cừu Ái Phong Vân
|
|
Chương 16
“Hắc Ảnh, ta thật sự sai rồi sao?” Trầm Lạc Phong đứng trong sân thì thào hỏi. “. . . . .” Hắc Ảnh không trả lời chỉ đồng tình nhín bóng dáng y. “Ta thực mâu thuẫn, ta lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy.” Trong sương sớm mang mùi thơm ngát, một trận gió sáng sớm thổi qua, y đứng đó một người đón gió, gió thổi loạn tóc y, nâng lên vạt áo y, lộ ra sự cô độc. Không biết qua bao lâu, Bạch Vụ cuối cùng từ trong phòng đi ra, Trầm Lạc Phong vội vã bước nhanh tới hỏi, “Hắn thế nào?” Y thanh âm không ổn, sợ nghe ra tin tức không tốt. “Trước mắt đã không có gì nguy hiểm, may mắn gia kịp thời cho hắn ăn vào ngọc lộ hoàn cửu thiên, kịp thời cung cấp cho hắn nhiều chân khí, ta mới tới kịp cứu hắn. Ngoại thương ta đã xử lý, sau này chỉ cần bôi dược rất nhanh liền tốt. Nhưng nội tạng của hắn chịu thương tích không dễ dàng tốt, cần chậm rãi điều dưỡng. Chủ yếu bởi vì thân thể chịu thương nghiêm trọng, hắn đêm nay có thể bị sốt, ta đã chuẩn bị dược, một khi hắn sốt liền để hắn ăn vào, bất quá bởi vì mất máu quá nhiều, hắn thân thể hiện giờ hư nhược, cho nên không thể chắc chắn chỉ có thể xem thiên ý.” Nghe Bạch Vụ nói xong, Trầm Lạc Phong vội vàng hướng nơi Liễu Ức Vân trụ đi tới, nhưng bỗng nhiên dừng lại. “Hắc Ảnh, ngươi cùng Bạch Vụ lưu lại chiếu cố hắn!” Một trận yên lặng sau đó Trầm Lạc Phong ném ra lời này rồi đầu cũng không quay lại mà hướng ra ngoài đi đến. Trên đường Trầm Lạc Phong nhanh chóng đi, hai đầu lông mày nhíu lại. Y thực mâu thuẫn, vừa nãy y thật sự muốn vào xem hắn, chính là lý trí lại cho biết y không thể vào. Hắn là cừu nhân của y, y không thể quan tâm hắn, lại càng không thể vì hắn đau lòng. Cho nên y dứt khoát rời khỏi biệt viện, nhưng dọc theo đường đi trong đầu y tất cả đều là thân ảnh của hắn cùng dáng vẻ tiều tụy, mỗi khi nghĩ đến hắn lúc này đang thống khổ thậm chí có thể chết đi, Trầm Lạc Phong đều cảm thấy chính mình đau lòng muốn chết. “A! Không cần nghĩ tới hắn!” Y hô to, vì cái gì, vì cái gì, chính mình vẫn là hận hắn không thể chết đi a? Y không phải vẫn nghĩ như vậy mà tra tấn hắn a, chính là vì cái gì bây giờ thống khổ lại là chính mình? Vì cái gì trong đầu y khắc khắc đều là thân ảnh hắn, vì cái gì nhất cử nhất động của hắn đều kéo theo toàn bộ tình tự của y, dễ dàng làm y không thể khống chế được? Bỗng nhiên, một đoạn ngắn kí ức vụt qua trong đầu y, làm y trong nháy mắt cứng đờ. . . . . . “Ngươi vĩnh viễn không thể cự tuyệt ta, không thể! Nói ngươi yêu ta, vĩnh viễn chỉ cần ta!” Y một bên điên cuồng chiếm lấy hắn, một bên yêu cầu hắn . . . . . “Thế nào như vậy?” Y như thế nào hướng hắn đòi hỏi hắn nói yêu, giống như một người sợ hãi thất tình mà điên cuồng khát cầu tâm của người yêu. Y thật sự yêu Liễu Ức Vân? “Sẽ không!” Y lập tức phủ nhận ý tưởng hoang đường của mình, “Hắn là cừu nhân của ta, ta sẽ không yêu hắn! Vĩnh viễn sẽ không!” Nhất định là có cái gì khiến chính mình hiểu lầm, mới tưởng như vậy. Là cái gì? “Đúng…, nhất định là bởi vì ta không có ôm qua nam nhân, cảm thấy thực mới mẻ mới khát vọng hắn như vậy.” Nhất định là thế, nếu y ôm nam nhân khác, y sẽ không tiếp tục mê luyến hắn, y sẽ không tiếp tục thống khổ phiền não! Nghĩ như thế, Trầm Lạc Phong lập tức xoay người hướng tiểu quan quán nổi tiếng nhất kinh thành đi đến. “Ân. . . . A, ân, tiểu vương gia. . . . A. . . . . . Hảo lớn. . . . .” “Nha. . . . . Cáp. . . . . Thật nhanh. . . . . Cáp, a. . . . .” “Ân a. . . . . . Ân. . . . . . Ân. . . . . .” Một tiếng kêu ngọt ngào quyến rũ, mỗi một thanh âm đều có thể làm người nghe nhũn đến tận xương. Nếu đặt trên dáng người xinh xắn, đu đưa thắt lưng như xà, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh tế như tạc, chỉ sợ đến cả thần tiên cũng muốn trầm túy trong đó. Nhưng cảnh đẹp như vậy dụ người cũng hoàn toàn không thể đánh động tới Trầm Lạc Phong lúc này. Trầm Lạc Phong biểu tình lạnh lùng nhìn khuôn mặt say mê ở trên người y lay động vòng eo lấy lòng y của nam hài, này là người thứ mấy đêm nay? Đích xác có làm đầu bài, nhưng dù làm cách nào cũng không gợi lên được dục vọng của y, không cách nào làm y đạt tới cao trào như lúc làm cùng Liễu Ức Vân. “Đáng chết!” Y tức giận chửi một câu, thế nào lại muốn hắn, y mới không tin chỉ có hắn mới được! Mang theo tức giận mạnh mẽ xoay người áp nam hài xuống, phân thân to lớn bắt đầu trong vách tường nhỏ hẹp của nam hài mãnh liệt đĩnh tiến. “Nha. . . . . A, nhẹ. . . . . . Điểm nhẹ. . . . . A. . . . . . Quá nhanh. . . . .” “A. . . . . Cáp. . . . . A. . . . . . . Không cần. . . . . . .” “A. . . . Cầu, cầu ngài. . . . . Không cần. . . Ta. . . . . . Không được. . . . . A. . . . . .” Không quan tâm đến nam hài khóc lóc cầu xin, Trầm Lạc Phong vẫn không ngừng trừu sáp. Không đúng! Này không phải hăn! Thanh âm kêu khóc rất mị nhân, làn da rất trơn nhẵn, thắt lưng bày ra rất phóng đãng, đến cả chỗ đó cũng không có tính đàn hồi, không đủ chặt. . . . Tóm lại tất cả đều không đúng! Đều không có sự tốt đẹp của Vân nhi! Tưởng tượng đến Liễu Ức Vân ở dưới thân y khuôn mặt e lệ đầy say mê, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng phun ra, “Ngô. . . . Vân nhi!” Kêu tên Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong cuối cùng bắn ra trong cơ thể nam hài. Mệt mỏi từ trên người nam hài đứng dậy, Trầm Lạc Phong ngơ ngác ngồi bên giường, hồi tưởng lại một màn kia. Ba bốn cái tiểu quan mĩ diễm tuyệt luân đều không cách nào làm y đạt tới cao trào, chỉ có thể nghĩ tới Liễu Ức Vân mà có thể đạt tới, hơn nữa lúc tình cảm mãnh liệt y lại hô tên hắn. “Ha hả. . . . . Cáp. . . . . .” Trầm Lạc Phong vô lực nhắm lại hai mắt, hai bàn tay che mặt, tự giễu cười to. Thông minh như y, đến vậy thì sao không biết tâm mình sớm bị hắn chiếm hết đâu? Chính là bị cừu hận che mờ hai mắt, cũng ẩn đi thiệt tình. Chính là hiện tại y không thể không thừa nhận chính mình đã thật sâu ái thượng Liễu Ức Vân. Nếu không phải yêu hắn, sao ôm nam nhân khác vẫn không bằng huynh trưởng của chính mình, nếu không phải yêu hắn sao lại nghĩ biện pháp muốn giam giữ hắn bên người, mà không phải một đao giết hắn vì nương báo thù, thậm chí vì lưu lại hắn kể cả bắt người uy hiếp thủ đoạn y cực kì kinh thường cũng dùng tới, nếu không phải yêu hắn sao vì hắn tiều tụy mà đau lòng, sao chỉ bởi vì hắn đối với người khác tươi cười mà không khống chế được tức giận, nếu không phải yêu hắn sao vì hắn bị thương mà đau lòng khó chịu. . . . . . Vô số nghi vấn trong nháy mắt tất cả đều bị giải trừ. Chính là y tỉnh ngộ có quá muộn không? Đường nhìn vô tình cham đến nam hài đã hôn mê trên giường, giữa hai đùi trắng nõn là màu hồng kinh tâm động phách chói mắt. Tràng cảnh như vậy nhất thời làm y liên tưởng đến Liễu Ức Vân, “Vân nhi!” Y ở đây làm gì? Bạch Vụ đã nói, hắn đêm nay thực nguy hiểm, mà chính mình lại mặc kệ, chạy đến đây ôm nam nhân khác! Tưởng tượng đến y cùng mấy tiểu quan ở trên giường thì, Liễu Ức Vân có thể tùy thời thừa nhận thống khổ, thậm chí có thể rời khỏi y mà đi, Trầm Lạc Phong nhất thời mồ hôi lạnh đầy người. Y nghĩ cũng không nghĩ lập tức thuận tay ôm loạn quần áo, trực tiếp nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài, vận nội lực thi triển khinh công thượng thừa hướng biệt viện ngoại ô chạy đi.
|
Chương 17
“Gia rốt cuộc đi đâu?” Bạch Vụ một bên lật khăn trên trán Liễu Ức Vân, bên hướng phía Hắc Ảnh oán giận. Liễu Ức Vân tình huống thực hỏng bét, hắn đã nghĩ muốn hết biện pháp, tuy nói hiện chỉ có thể nghe theo ý trời, nhưng hắn vẫn hi vọng với tài năng của gia, có lẽ nội lực thâm hậu của gia có thể trong lúc nguy cấp cứu hắn một mạng. Hơn nữa càng chủ yếu chính là, hắn cũng không muốn khi gia không ở đây Liễu Ức Vân có gì bất trắc, mặc dù hắn không hiểu rõ Liễu Ức Vân ở trong lòng gia có địa vị gì, nhưng hắn biết nếu Liễu Ức Vân chết, gia tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Phanh! Cửa bị mạnh mẽ mở ra đồng thời Trầm Lạc Phong cũng như gió lao tới trước giường. “Gia?!” Nhìn đến Trầm Lạc Phong đột nhiên xuất hiện quần áo không chỉnh tề, Bạch Vụ cùng Hắc Ảnh đều giật mình gọi. “Hắn thế nào?” Kể từ lúc tiến vào ánh mắt của Trầm Lạc Phong luôn dính trên người Liễu Ức Vân. Còn may, còn may hắn vẫn sống. Y nắm tay Liễu Ức Vân đặt lên trước ngực mình, trong lòng bàn tay tiếp xúc đến độ nóng của con người làm y hơi buông lỏng lại nhanh chóng hỏi. “Tình huống thật khó khăn, nội thương nghiêm trọng thêm ngoại thương còn có mất máu quá nhiều cho dù là người luyện võ chúng ta cũng khó có thể nói sẽ không có nguy hiểm, càng huống gì là người thường, huống hồ hắn chịu thương tích từ trước đã khiến kinh mạch hư yếu đi, cho nên. . . . . .” Không nói tiếp, Bạch Vụ chính là không còn cách nào nhìn Trầm Lạc Phong. “Không, hắn không thể có việc! Bất luận như thế nào cũng không thể để hắn chết! Bạch Vụ, nhất định phải nghĩ biện pháp!” Ông trời, nhất thiết không thể đoạt đi hắn! Y thật vất vả mới hiểu được tình cảm chính mình, nhất thiết không cần vào lúc này mang hắn đi. Trầm Lạc Phong lần đầu tiên dưới đáy lòng cầu xin ông trời. “Gia, thứ cho thuộc hạ không có khả năng, biện pháp nào có thể nghĩ ra ta đều dùng tới rồi.” Bạch Vụ quỳ trên mặt đất cúi đầu thỉnh tội. Hắn thật sự là không có biện pháp, hắn tuy bình thường thông thạo y sinh, nhưng như cũ không cách nào giải quyết được ốm đau. Trước mắt tình trạng của Liễu Ức Vân, trừ phi là hoa đà tái thế hoặc là “Thánh thủ y tiên” trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện, còn là ai cũng đều thúc thủ vô sách. “Không! Này không phải sự thật, đều là ta hại hắn!” Trầm Lạc Phong liều mình nện vào đầu. “Gia, ngươi không cần như vậy!” Bạch Vụ cùng Hắc Ảnh vội vàng tiến lên ngăn cản hành vi tự tàn của y, “Thỉnh ngài hãy tỉnh táo lại!” “Tỉnh táo, ngươi muốn ta tỉnh táo, nhìn hắn như vậy ta sao có thể tỉnh táo?!” “Gia, thỉnh ngươi nghe ta nói xong. Tuy đã nói ta thúc thủ vô sách, nhưng là gia có thể giúp hắn.” “Là cái gì?” Trầm Lạc Phong vội vàng bắt lấy bả vai Bạch Vụ dò hỏi. “Ách, là như thế này, nội lực của gia có tính hàn, nếu gia bảo hộ tâm mạch hắn, ngăn cản cơ thể hắn nóng lên thì có lẽ hắn sẽ vượt qua được kiếp nạn này.” Trời ạ, bả vai bị nắm thực đau. Bạch Vụ nhịn xuống đau đớn tận lực nói đơn giản. “Hảo!” Nghe Bạch Vụ giải thích, Trầm Lạc Phong lập tức xoay người vận nội lực cấp cho Liễu Ức Vân. “Từ từ!” Vội vàng gọi y lại, “Gia, hắn hiện tại trong người hư nhược, không cách nào thừa nhận quá nhiều nội lực, cho nên chỉ có thể đợi lúc hắn tối nguy hiểm thì mới hơi cấp một chút cho hắn, nếu cấp nội lực quá nhiều ngược lại sẽ lấy mạng hắn. Còn có, phương pháp này cũng là ta đoán, đến cuối cùng có kết quả gì ta không biết, cho nên nhất định phải cẩn thận.” “. . . . . .” Một trận yên lặng sau đó Trầm Lạc Phong ngồi bên cạnh Liễu Ức Vân, “Đã biết, các ngươi đi ra ngoài đi, có việc gì ta sẽ gọi.” Bạch Vụ cùng Hắc Ảnh đối mắt liếc nhau xoay người li khai. Trầm Lạc Phong ôn nhu xoa hai má Liễu Ức Vân, “Ta sẽ không để ngươi chết, tin tưởng ta!” Ánh mắt y đầy nhu tình, âm thanh kiên định hữu lực. Y như vậy không chớp mắt nhìn Liễu Ức Vân, không mong muốn bỏ qua biểu tình nào của Liễu Ức Vân. Không lâu sau, trên khuôn mặt Liễu Ức Vân nổi lên vẻ thống khổ, hai lông mày nhăn lại, thân thể khổ sợ lay động, miệng thì không ngừng tràn ra thanh âm rên rỉ thống khổ. Trầm Lạc Phong biết đã tới rồi, y đè bàn tay trước ngực Liễu Ức Vân, lại ôn nhu nhìn mặt hắn một cái, rồi mới nhắm lại hai mắt truyền nội lực vào thân thể hắn. Cảm giác thân thể bên dưới an tĩnh lại, y mở hai mắt, nhìn Liễu Ức Vân hô hấp trở nên vững vàng, thống khổ trên khuôn mặt đã không còn, cả nhiệt độ nóng rực cũng không còn, y cuối cùng thở ra một hơi, thu hồi nội lực. Nhìn Liễu Ức Vân đã ngủ say, Trầm Lạc Phong nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn, đáy lòng không khỏi vui mừng Bạch Vụ đánh bậy đánh bạ lại là phương pháp hữu hiệu. “Vân nhi, nếu ngươi tỉnh lại liệu có thể tha thứ cho ta? Có thể một lần nữa yêu ta?” Y thì thào hỏi, “Cầu ngươi yêu ta. . . . .” Ngay lúc Trầm Lạc Phong vừa mới tự hỏi xong thì, Liễu Ức Vân bỗng nhiên trở nên bất an, hắn cả người run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Trầm Lạc Phong sợ hãi vỗi vã xem tình huống , phát hiện nhiệt độ thân thể Liễu Ức Vân giảm xuống, tay bị y nắm lạnh như băng. “Hảo lạnh. . . . . Ngô. . . . . Lạnh. . . . . . .” Trong hôn mê Liễu Ức Vân run rẩy nói. Nhất định là hắn chịu không nổi nội lực thiên hàn của mình, làm sao bây giờ? Trầm Lạc Phong lúc này lòng như lửa đốt, não không ngừng tìm biện pháp giải quyết. Bỗng nhiên y nhanh chóng tiến lên cởi bỏ quần áo Liễu Ức Vân cùng chính mình, trên giường chặt chẽ ôm hắn, dùng thân thể chính mình làm hắn ấm áp. Như vậy không biết qua bao lâu, Liễu Ức Vân cuối cùng không còn phát run, cảm giác nhiệt độ cuối cùng khôi phục bình thường, mệt mỏi tới cực điểm Trầm Lạc Phong cũng nhẹ nhàng ngủ theo. Sáng sớm, một mạt ánh nắng ấm áp cùng mùi hương thơm ngát trừ cửa sổ tiến vào căn phòng, Trầm Lạc Phong từ từ tỉnh lại, nhìn Liễu Ức Vân vẫn trầm trầm ngủ, tay sờ lên trán hắn, phát giác nhiệt độ cơ thể hắn đã khôi phục bình thường yên tâm nở nụ cười. Một lần nữa ôm hắn, Trầm Lạc Phong thỏa mãn thở dài. Sáng sớm ôm hắn từ trong mộng tỉnh lại nguyên lai là cảm giác tốt đẹp như vậy, đã lâu không còn cảm giác ấy. Y thực vui mừng chính mình còn có thể hiểu được cảm giác tốt đẹp ấy. Lúc này bên ngoài cửa Bạch Vụ truyền đến tiếng kêu nhẹ, y cúi đầu hôn đỉnh đầu hắn, rồi mới quyến luyến không rời đứng dậy. Ăn mặc chỉnh tề y đi ra ngoài, ở ngoài cửa canh một đêm Bạch Vụ cùng Hăc Ảnh vội vàng nghênh đón. “Gia, sao rồi?” “Hắn ổn, biện pháp của ngươi thực sự dùng được.” Y tâm tình tốt nói với Bạch Vụ. “Ta đi vào triều, rất nhanh sẽ trở về, ngươi trước giúp ta chiếu cố hắn.” “Tuân lệnh!” Hô! Bạch Vụ thở một hơi, còn may Liễu Ức Vân đã ổn, nếu không hắn cũng không biết gia sẽ nổi điên thành dạng gì. Chính là gia đối với Liễu Ức Vân có cảm tình gì? Là cừu nhân không khỏi quá miễn cưỡng đi. Mặc dù nghi vấn, Bạch Vụ vẫn lập tức nhận lệnh Trầm Lạc Phong, tiến vào phòng ốc xem tình trạng Liễu Ức Vân. Vào triều trở về Trầm Lạc Phong khóe miệng treo ý cười, toàn bộ văn võ bá qua nhìn khuôn mặt âm trầm thường ngày của y hôm nay là biểu tình khoái trá đều bị dọa không nhỏ, đến cả Trầm Ngạn Liệt cũng muốn ngã khỏi ngai vàng. Kinh nghiệm từ ngày hôm qua, Trầm Lạc Phong đã quyết định quên đi cừu hận với Liễu Ức Vân, mặc dù như vậy thật có lỗi với mẫu thân, nhưng là Liễu Ức Vân đã ăn đủ khổ, y tin tưởng mẫu thân ở trên trời cũng sẽ tha thứ cho hắn. Một đường vội vã trở về, y khẩn cấp muốn thấy hắn, không biết hắn tỉnh lại chưa, y phải lập tức cho hắn biết y yêu hắn!
|
Chương 18
Lúc này Liễu Ức Vân từ từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, hắn dưới đáy lòng thống khổ thở dài. Nguyên lai hắn vẫn không có chết a, đến cả ông trời cũng không chịu nhận hắn đâu. “Ngô!” Hắn nhớ tới thân thể, động một chút liền cảm thấy cả người đều rời rạc làm hắn đau đến hút khí. “Ngươi tỉnh, ta là Bạch Vụ, gia kêu ta chiếu cố ngươi, ngươi trên người có rất nhiều vết thương tốt nhất không cần loạn động, gia thật vất vả mới cứu sống ngươi, ta cũng không hy vọng ngươi lại xảy ra chuyện gì.” Nhìn thấy hắn tỉnh dậy, Bạch Vụ vội vàng tiến lên xem xét tình trạng của hắn. Liễu Ức Vân sợ hãi nhìn Bạch Vụ, lúc đó chính là hắn giả trang trong vương hỉ, cùng ông già trong vương hỉ căn bản không cách nào có chút liên hệ, không nghĩ đến hắn là nam hài thanh tú trẻ tuổi. Còn có hắn giống như nói là Trầm Lạc Phong cứu mình, chính là vì cái gì? Như vậy để hắn chết không phải rất tốt, lại muốn tiếp tục tra tấn hắn sao? Đang muốn hỏi, Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, y kinh hỉ phát hiện Liễu Ức Vân đã tỉnh dậy, vội bước nhanh tới trước giường hắn. “Thật tốt quá, ngươi tỉnh!” Trầm Lạc Phong kích động cầm tay hắn. “. . . . . .” Nhẹ nhàng rút tay về, Liễu Ức Vân không nói chuyện, chính là ánh mắt bình tĩnh nhìn trần nhà. “Ngươi vẫn giận ta sao? Ta biết là ta sai, nhưng ngươi tha thứ cho ta được không, ta bảo chứng sau này không bao giờ… nữa làm đau ngươi, ta yêu ngươi, ta sau này đều sẽ hảo hảo yêu ngươi.” “. . . . . . .” Hắc Ảnh cùng Bạch Vụ nếu đứng ở một bên Trầm Lạc Phong đều sợ đến khó khăn hít vào một hơi, nhưng Liễu Ức Vân không có phản ứng, giống như căn bản một chữ hắn cũng không nghe. “Vân nhi, ngươi nghe thấy ta nói không?” Tưởng hắn nghe thấy chính mình nói, Trầm Lạc Phong quay mặt hắn lại đối diện mặt y, “Ta yêu ngươi, mặc dù ta phát hiện có chút chậm, đã làm ngươi chịu nhiều đau khổ.” “Là vậy sao?” Liễu Ức Vân thản nhiên nói. “Ngươi không tin?” Mặc dù trong dự kiến nhưng Trầm Lạc Phong không khỏi có chút thất vọng, “Là thật, ta thật sự yêu ngươi, rất sớm trước kia liền yêu ngươi, ngươi phải như thế nào mới tin tưởng ta?” Y bắt lấy hai tay Liễu Ức vân vội vàng hỏi, “Vân nhi, cho ta biết phải như thế nào mới có thể tin tưởng ta?” “Để ta chết đi. . . . . .” Liễu Ức Vân sâu kín nói. “Không, không được, ta không cần ngươi chết!” Trầm Lạc Phong kích động cự tuyệt. Y thật vất vả mới phát hiện ra cảm tình của chính mình, y như thế nào có thể để hắn chết? “Vậy tha cho ta đi, để ta rời khỏi nơi này.” “Không được! Trừ bỏ rời khỏi ta, mặt khác ta đều đáp ứng!” “Ta mệt mỏi quá, muốn ngủ một chút.” Không hề để ý tới Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân nhắm lại hai mắt. “Vân nhi! Ngươi vẫn không chịu tin tưởng ta sao? Vì cái gì ngươi không thể tin tưởng ta, vì cái gì không thể ở lại bên cạnh ta!” Trầm Lạc Phong lay động bả vai Liễu Ức Vân, hy vọng hắn có thể cảm nhận được tâm tình lo lắng của mình. “Ngô. . . . . .” Lay động mãnh liệt làm Liễu Ức Vân đau đớn kêu lên. “Gia, mau thả hắn, ngươi như vậy hắn chịu không nổi!” Bạch Vụ vội vàng lên tiếng ngăn lại. Nghe thấy Liễu Ức Vân hô đau, Trầm Lạc Phong vội vàng buông tay, y nghĩ muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện, nhưng y biết hắn sẽ không nghe. Làm sao bây giờ, vì cái gì hắn không chịu tha thứ cho y. . . . . Cảm thấy tâm phiền ý loạn, Trầm Lạc Phong xoay người đi ra cửa, “Không cần đi cùng!” Y cảm thấy chính mình cần yên tĩnh.
|
Chương 19
Sương phòng phía đông Đoan vương phủ, trong buồng nồng nặc mùi rượu, trên bàn giữa phòng lăn lốc một đống bình rượu trống rỗng. Lúc này Trầm Lạc Phong ghé vào trước bàn, một khuôn mặt đầy men say, nhưng vẫn không ngừng uống rượu. “Vì cái gì, vì cái gì ngươi không thể tin tưởng ta?” Lại uống một hớp rượu lớn, Trầm Lạc Phong đối mặt với khoảng không thì thào chất vấn, phảng phất như Liễu Ức Vân ở đây. “Vì cái gì không chịu gặp ta, ngươi có biết hay không ta cũng rất thống khổ!” Lại ngửa đầu, phảng phất như một hơi uống sạch rượu trong bình. “Rượu! Người đâu, lấy rượu cho ta!” Y hướng phía ngoài kêu to, lập tức say không còn biết gì như bùn nhão ghé vào trên bàn. Cảm giác có gì khác lạ, y trở nên hoảng hốt, có người mở cửa chậm rãi đến bên y, tay người này nhẹ nhàng phủ lên đầu y. Là ai? Y ngẩng đầu muốn nhìn rõ người đó, nhưng quá say làm y không nhìn rõ cái gì. “Đừng uống nữa, thực hại thân!” Người đó ôn nhu thở dài. “Ai?” Là ai như thế ôn nhu nói chuyện nói y, có phải là hắn? “Vân nhi, là ngươi sao?” Y hồ loạn bắt lấy tay người đó hỏi. Cảm giác cánh tay trong lòng bàn tay y run rẩy một chút, y mừng như điên, “Vân nhi! Ngươi cuối cùng cũng đến, ngươi cuối cùng cũng tha thứu cho ta!” Y mạnh mẽ đứng lên ôm chặt người đó vào trong lòng mà hưng phấn kêu. Bị Trầm Lạc Phong ôm chặt Tiêu Mộng Liên mặc dù thực vui vẻ vì chính mình được Trầm Lạc Phong ôm, nhưng đồng thời đối với y luôn miệng kêu “Vân nhi” mà cảm thấy khó chịu. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Lạc Phong nàng liền thật sâu bị y hấp dẫn, nàng phát thệ muốn thành thê tử của y. Nhưng khi đó nàng nghĩ hết biện pháp muốn tiếp cận y, lại không được như nguyện. Gần nhất nàng vất vả thu được yêu thích của Đoan vương phi có thể thường xuyên xuất nhập vương phủ, nhưng không biết vì cái gì không thể thấy được y. Hôm nay nàng cuối cùng biết được y ở trong vương phủ, liền vội vội vàng vàng, không nghĩ đến lại nhìn thấy y chật vật yếu ớt như thế, cũng đồng thời nàng hiểu được một sự thật, thì ra Trầm Lạc Phong có người trong lòng, một người kêu là Vân nhi. “Hừ, mặc kệ ngươi là ai, dám tranh với ta, ta đều sẽ làm ngươi phải hối hận!” Tiêu Mộng Liên dưới đáy lòng âm thầm nghĩ, mắt hạnh mĩ lệ phát ra quang mang âm ngoan. Bên này Trầm Lạc Phong vui vẻ ôm người, ở trên khuôn mặt hắn không ngừng hạ xuống nụ hôn, “Vân nhi, Vân nhi của ta, cho ta, ta phải có ngươi, cho ta!” Y khát cầu nói. “Hảo!” Cánh tay nhỏ bé quấn lên bả vai Trầm Lạc Phong, xả ra một mạt tươi cười đắc ý, Tiêu Mộng Liên chủ động dâng lên đôi môi chính mình. Trong phòng tối đen tràn ngập khí tức *** mỹ, tiếng giường kịch liệt rung động, tiếng thở dốc thỏa mãn cùng tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng rên rỉ tạo thành một giai điệu mê loạn. “Ân. . . . A. . . . . A. . . . . .” Đau đớn của lần đầu tiên khiến Tiêu Mộng Liên thấy huyễn vựng, nhưng tưởng tượng đến áp trên người mình là người chính mình vẫn luôn khát vọng, nàng không tự giác trở nên khẩn trương. “Ngô. . . . Nhĩ hảo lớn, ân. . . . Vân nhi, ngươi là tối lớn nhất!” “Ngô. . . . . Ta yêu ngươi, Vân nhi của ta, a. . . Ca!” Dưới cái thúc mãnh liệt cuối cùng, Trầm Lạc Phong bắn ra dục vọng chính mình, đồng thời ngã xuống dưới thân người bên dưới, trầm trầm ngủ. Mà bị tiếng hô cuối cùng của y làm kinh ngạc gần như quên hô hấp, Tiêu Mộng Liên cứng người lại, thật lâu sau mới ha ha nở nụ cười, “Vân nhi, Liễu Ức Vân, ha hả, ta thế nào không nghĩ đến a, ha ha. . . . .” Lật lên Trầm Lạc Phong ngủ úp sấp trên người chính mình, ngược lại áp trên người y. Tiêu Mộng Liên vươn ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng miêu tả lại hình dáng Trầm Lạc Phong, “Kỳ thật ta sớm đã nghĩ đến, lãnh khốc như ngươi, cư nhiên cũng có thể đối với hắn lộ ra ánh mắt ôn nhu.” Đột nhiên ánh mắt nàng chuyển, tràn ngập ghen tị cùng hung ác, “Ta quyết sẽ không đem y cấp cho ngươi, quyết không!” Trầm Lạc Phong từ trong mộng tỉnh lại, bởi vì say rượu đầu có chút đau, chính là kí ức tốt đẹp lúc đi vào giấc ngủ làm y quên mất đầu đau. Lười mở mắt, điều chỉnh một chút tư thế, thu cánh tay lại làm người càng thêm sát vào chính mình, nghĩ muốn cúi đầu hôn lên, nhưng cảm xúc khác lạ làm y cả kinh. Trợn mắt xem xét, đập vào mắt là khuôn mặt mềm mại tươi đẹp. Trầm Lạc Phong đại kinh, vội vàng thả ra thân thể mềm mại kia. “Ngươi là ai? Thế nào lại ở đây!” Y thanh âm lạnh như băng nói. “Tiểu vương gia không nhớ ta sao? Ta là Tiêu Mộng Liên a.” Bị Trầm Lạc Phong mạnh mẽ đẩy ngã trên giường, Tiêu Mộng Liên buông xuống mái tóc rối tung trên vai, nắm chặt sàn đan dưới thân, cả người trần trụi cùng âm thanh run rẩy, dáng vẻ nhu nhược chọc người yêu mến. Nhưng ở nơi Trầm Lạc Phong nhìn không tới là khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy oán hận. Y cư nhiên không nhận ra nàng, y cư nhiên lờ đi nàng đến cỡ ấy! Tiêu Mộng Liên, Trầm Lạc Phong ở trong đầu tìm tòi cái tên này. Giống như ẩn ẩn nhớ được có một người như vậy, là con gái kinh thành phú thương được xưng là “Kinh thành đệ nhất mỹ nhân”, gần đây không biết vì sao được dì thu làm nghĩa nữ. Như vậy tối hôm qua y đem nàng trở thành Vân nhi? “Đáng chết!” Nhu ấn trán, tình huống trước mắt làm y phiền lòng, đau đầu vì say rượu cộng thêm lửa giận tăng vọt. “Tiểu vương gia, để Mộng Liên giúp ngươi đi.” Đang nói, một đôi tay hướng về phía trán Trầm Lạc Phong. “Không cần!” Không khách khí xuy đuổi, lờ đi biểu tình tổn thương của nàng. Nếu đã biết người tối qua không phải Liễu Ức Vân, y không thể không đối mặt với chuyện chưa được hắn tha thứ, hơn nữa không biết thân thể Liễu Ức Vân khôi phục như thế nào, Trầm Lạc Phong hận không thể nhanh chóng trở về bên người hắn. “Tối hôm qua là chuyện ta có lỗi với ngươi, ngươi có yêu cầu gì thì nói đi.” Đầu đau nứt ra cùng với nhớ thương Liễu Ức Vân, làm Trầm Lạc Phong thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt. “Ta. . . Ta không có yêu cầu gì, ta hiện giờ. . . Đã là người của vương gia, ta chỉ nghĩ muốn. . . . Thầm nghĩ liệu có thể ở bên cạnh tiểu vương gia hầu hạ người cả đời, ta. . . . .” Nàng sợ hãi nói. “Không có khả năng!” Y không thể tiếp tục phụ Vân nhi, “Ta đã có người trong lòng, không có khả năng cưới ngươi!” “Ta, ta không phải có ý trèo cao! Ta, ta chỉ nghĩ muốn được ở bên người ngài. . . . .” Nàng khóc cầu, một hàng phù dung thanh lệ chảy xuống. “Không được, ta cái gì cũng có thể bồi thường, nhưng cái này không thể được!” Không bị dáng vẻ nhu nhược cùng nước mắt nàng đánh động, Trầm Lạc Phong xuống giường mặc quần áo, muốn rời khỏi. “Tiểu vương gia, nếu ngươi không cần ta chính là muốn ta chết. Huống chi lúc này trong bụng ta đã có cốt nhục của ngươi, ta chết không có gì luyến tiếc, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ của mình cứ như vậy chết sao?” Nàng bắt lấy vạt áo Trầm Lạc Phong, khóc cầu nói. Trầm Lạc Phong từ từ xoay người, nắm lấy cằm nàng, hơi hơi nâng lên để nàng có thể đối mặt với y. Ánh mắt y lúc này tràn đầy lãnh khốc cùng khinh miệt, “Nếu không phải nể mặt dì, ta căn bản sẽ không ở đây dây dưa với ngươi, bất quá này cũng không đại biểu ngươi có thể uy hiếp ta, những người đã từng uy hiếp ta sau này đều hối hận, ngươi tốt nhất nhớ kĩ!” Nói xong y cũng không quay đầu xoay người đi khỏi. Lưu lại Tiêu Mộng Liên bị kinh động ngồi trên sàn nhà lạnh băng, thật lâu sau nàng mới dần dần bình phục từ trong ánh mắt kinh khủng của Trầm Lạc Phong. “Ngươi thật tàn nhẫn, ngươi đã như vậy tuyệt tình đừng trách ta vô nghĩa! Ta không có được, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng có được! Liễu Ức Vân, ta hận ngươi, ta phải triệt để hủy diệt ngươi!” Tiêu Mộng Liên nhìn phương hướng Trầm Lạc Phong li khai, cắn răng nói, lúc này lòng nàng đã hoàn toàn bị ghen ghét cùng tức tối bao phủ.
|
Chương 20
Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân ngủ say, lộ ra tươi cười mệt mỏi, đi lên trước lặng lẽ mở chăn ra chui vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thân hình hắn, cảm giác được xúc cảm quen thuộc, cuối cùng thoải mái thở dài, đến tim đều giống như đập vững vàng hơn. Sau khi quả quyết cự tuyệt Tiên Mộng Liên y mới phát hiện, y như thế nào yêu hắn, cho dù không cần gia đình không cần con nối dòng y cũng không nguyện để hắn lại chịu ủy khuất. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn sau tai Liễu Ức Vân, tựa như thở dài nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Ngươi có biết không, ta có bao nhiêu để ý đến ngươi?” Chôn đầu vào giữa cổ hắn, thu lại cánh tay nhẹ nhàng ôm hắn. Lúc này đối lưng Liễu Ức Vân từ từ mở mắt, kỳ thật từ lúc y tiến vào cửa hắn đã tỉnh lại. Y hôm qua đột nhiên thổ lộ làm hắn gần như một đêm không ngủ, mặc dù thanh âm dưới đáy lòng cho biết hắn không thể tin tưởng, nhưng tâm đã bị tàn phá không chịu nổi vẫn như cũ vì y rung động không thôi. Mà vừa mới y hành động nhẹ nhàng phảng phất như bảo hộ một thứ dễ vỡ càng làm hắn cảm thấy mê hoặc, đáng tin tưởng y sao? Nếu này lại bị lừa, chính mình còn có thể chấp nhận sao? Mà nếu quả thật là bị lừa, y còn có thể được cái gì từ hắn đâu? Cảm thụ tiếng tim đập hữu lực truyền từ sau lưng, Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng hắn mặt nước lặng lại nổi lên một tia lăn tăn. “Vân nhi, ngoan, lại uống một ngụm, còn thừa lại một chút ít, ngươi xem ta chuẩn bị đường nga.” Thanh âm kiên nhẫn phảng phất như hống tiểu hài tử, nếu là người quen thuộc Trầm Lạc Phong nghe được, nhất định kinh ngạc đến cằm không khép lại được. Cho dù là vài ngày nay đã nhìn thấy cảnh này Hắc Ảnh cùng Bạch Vụ đối với Trầm Lạc Phong bưng bát dược cùng khuôn mặt tươi cười sủng nịch cũng không cách nào hoàn toàn thích ứng. Liễu Ức Vân nhìn canh dược đen thui nồng nặc, bất giác nhíu mày, nhưng dưới sự “Khuyên bảo” của Trầm Lạc Phong, hắn vẫn một khuôn mặt không tình nguyện uống xuống. Ngay lúc vị đắng chưa tan hết trong miệng thì, Trầm Lạc Phong liền áp môi xuống, cái lưỡi tinh xảo tiến nhập vào khoang miệng mang theo hương vị ngọt ngào của hoa quế đường. Tràn ngập vị ngọt của hoa quế đường trong nháy mắt làm phai nhạt đắng ngắt trong miệng, ngọt đến tận tâm. “Ngô. . . . .” Cảm giác Trầm Lạc Phong không ngừng làm sâu sắc thêm cái hôn, mặc dù tràng cảnh này mỗi ngày đều phát sinh, chính là hắn vẫn không quen y đột nhiên ôn nhu, càng không cách nào giống y đứng một bên như không có chuyện gì, Liễu Ức Vân không khỏi trở nên trốn tránh. Không để ý tới phản kháng vô lực của hắn, Trầm Lạc Phong vẫn không ngừng liếm loạn trên đôi môi Liễu Ức Vân. Mà lúc này hai người thừa thải cũng thức thời rời khỏi, đi ra lại càng không quên đóng lại hai cánh cửa. Nói giỡn, nếu tiếp tục đứng đó làm hỏng hưng trí của gia, bọn hắn chính là không chịu nổi cơn giận của gia. “Ân. . . .” Liễu Ức Vân đã bị cái lưỡi tinh xảo của Trầm Lạc Phong làm cho cả người vô lực , chỉ có thể tùy ý y không ngừng đòi lấy. Mà càng làm hắn xấu hổ không chịu nổi chính là *** của hắn cũng tùy theo Trầm Lạc Phong trêu chọc mà không ngừng tăng lên. Chờ Trầm Lạc Phong ý do vị tận mà thả hắn ra, thì hắn đã không biết xấu hổ mà bị *** tác động làm sắc mặt hồng hồng, hai mắt mê li. “Vân nhi. . . . . .” Trầm Lạc phong thanh âm có chút khàn khàn. Liễu Ức Vân sắc mặt đỏ hồng, đôi môi bé nhỏ mở ra làm Trầm Lạc Phong gần như muốn không giữ nổi chính mình. Nhưng hiện tại thân thể Liễu Ức Vân bất luận thế nào cũng không tiếp thụ được y, y cuối cùng biết cái gì là 『 thiên làm bậy do khả thứ, tự làm bậy không thể sống 』. Duỗi cánh tay chặt chẽ khóa lại Liễu Ức Vân, “Mau chóng tốt lên đi. . . . .” Thở dài nói nhỏ, không tiếng động nói làm hắn bất đắc dĩ buông bỏ vùng vẫy. Thật lâu sau, khi hai người đều bình phục hô hấp, Trầm Lạc Phong mới lưu luyến không rời thả ra Liễu Ức Vân. Lấy bình sứ màu trắng bên cạnh, thoát hạ quần áo Liễu Ức Vân, lấy dược do Bạch Vụ điều chế cẩn thận bôi lên mỗi vết thương trên người hắn. Ngón tay chạm đến làn da Liễu Ức Vân qua lớp mỡ trơn láng, Trầm Lạc Phong cảm thấy dục vọng chính mình vừa bình ổn lại lặng lẽ ngẩng đầu. Đợi cho ngón tay đi tới nơi sâu thẳm giữa hai đùi Liễu Ức Vân, y gần như không thể ức chế hai bàn tay hơi run rẩy. Nhẹ nhàng tách ra hai phiến mông cánh hoa, lộ ra vết nứt sâu nơi u huyệt, huyệt khẩu sưng đỏ trước mắt chỉ có thể dùng bị tàn phá đến mức không đành lòng nhìn để hình dung, nhưng cũng vẫn thành công làm hô hấp của y trở nên không ổn định. Cật lực nhẫn lại dục vọng Trầm Lạc Phong vội vàng lấy tay dính một ít dược cao từ từ tiến vào trong hậu huyệt Liễu Ức Vân, cảm giác vách tường mềm mại nóng ẩm chặt chẽ bao lấy ngón tay làm Trầm Lạc Phong gần như sụp đổ lý trí, trời biết trong khi y dùng bao nhiêu ý chí để duy trì thì Liễu Ức Vân cũng không dễ chịu đến mức nào, bị Trầm Lạc Phong chạm vào làn da giống như bị lửa thiêu mà trở nên nóng bỏng, lại bị ngón tay của y nhẹ nhàng giảo động làm hậu huyệt trở nên tê dại. Mặc dù hắn không mong muốn nhưng phải thừa nhận, thân thể đã quen với *** đơn giản bị y khơi mào dục vọng. Hai bàn tay hắn nắm chặt sàn đan dưới thân, cắn chặt môi dưới, dùng hết khí lực toàn thân ngăn không cho mình phát ra thanh âm đầy hổ thẹn. Như vậy, đợi cho việc thượng dược đơn giản kết thúc thì hai người đã mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng đều dưới đáy lòng không hẹn mà cùng thở phào. “Tốt lắm, ta đi ra ngoài, ngươi trước nghỉ ngơi chút đi.” Trầm Lạc Phong dùng hết sức lực vững vàng nói với Liễu Ức Vân. “. . . . . Kỳ thật. . . . . Ta. . . . . Ta có thể. . . . . Chính mình. . . . làm. . . . .” Liễu Ức Vân đầu chôn xuống gối, không để y xem chính mình hai má hồng hồng. “Không được, chính ngươi sẽ gặp khó khăn, vẫn là ta làm đi, ngoan, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Bày tỏ cự tuyệt, Trầm Lạc Phong vội vàng tiêu sái đi ra ngoài, y hiện tại cần dội nước lạnh, dập tắt dục hỏa thiêu đốt thân thể. Trầm Lạc Phong đi đã lâu, Liễu Ức Vân hai má hồng hồng mới chậm rãi ngẩng đầu. Chậm rãi trở mình nằm thẳng lên giường, mặc dù làm các hành động liên tiếp, chính là trên người gần như không có cảm giác đau đớn, hắn hiểu được đây là kết quả Trầm Lạc Phong cẩn thận chăm sóc. Nghĩ đến mấy ngày nay Trầm Lạc Phong vô hạn ôn nhu, nghĩ đến y đối với hắn như tiểu hài tử mà uy dược, nghĩ đến y bởi vì bận tâm thân thể hắn mà nỗ lực nhẫn nại dục vọng, nghĩ đến y không quản vất vả mà chăm sóc mình từ ăn mặc quần áo tắm rửa thượng dược. . . . Liễu Ức Vân cảm thấy giống như có dòng nước ấm chảy vào tâm, hắn gần như tin tưởng y thật sự yêu hắn. Mặc dù lý trí cho biết Trầm Lạc Phong sẽ không yêu hắn, hắn là nhi tử của cừu nhân, chính là tâm hắn dần dần bị sự ôn nhu đó bắt giam làm tù binh. Trước kia hắn không sợ chết, thậm chí có chút chờ mong cái chết được giải thoát, chính là hắn hiện tại bỗng nhiên rất muốn sống sót, tâm lí thế nhưng dấy lên một tia chờ mong, có phải hay không ông trời thật sự có thể cho hắn hạnh phúc. Nhưng càng như vậy hắn càng sợ hãi, hắn sợ tổng có một ngày khi hắn chìm vào ôn nhu không cách nào tự kiềm chế thì, lại phát hiện ra tất cả chỉ là một màn kịch ác độc của y, một lần bị như vậy nữa, hắn nhất định thừa nhận không được, chỉ sợ khi đó cho dù chết cũng không cách nào giải thoát.
|