Quân Y Khó Làm
|
|
CHƯƠNG 25
Hai cái huyệt đều ngậm lấy đồ vật chuyển động theo từng bước chân của y, bên trong hai phân thân thô to ma sát lẫn nhau, bên ngoài thịt đế bị làm đến sưng lên bị tiết khố vải vóc thô ráp mài mài. Huyệt động vẫn luôn chảy *** thủy dù đã bị Giác tiên sinh chặn lại bên trong nhưng vẫn theo khe hở nhỏ rỉ rỉ ra làm y cảm thấy mỗi bước chân đều là dằn vặt khôn nguôi. Nhưng cảm giác rất thỏa mãn, y không nỡ lấy nó ra.
Có thể nói bây giờ y như bị yểm bùa, mê hoặc dịch thể nam nhân cùng cảm giác dịch thể đầy đến trướng bụng, cho dù khó chịu vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại. Cũng may y vận áo bào màu đen có thể che khuất hình ảnh *** thủy đã thấm ướt quần, không đến nỗi làm Lâu Minh Tuyết y mất mặt với người ngoài. Thế nhưng mùi lãnh hương nhàn nhạt chỉ khi y động tình mới xuất hiện vẫn chậm chạp chưa hề tiêu tan.
Ban đêm, Lâu Minh Tuyết mang theo hai cái phân thân chìm trong say ngủ, kể cả Tạ Ngự Khi tiến vào cũng không phát hiện.
Nhìn đại phu gương mặt tuấn mĩ đang ngủ say, hắn cảm thấy mình quả thực là người có phúc khí, xưa nay hắn không nghĩ tới một người thô ráp cứng ngắc như mình có thể lấy được một tức phụ xinh đẹp như vậy. Ngẫm lại thật khó làm cho người khác tin nổi.
Cho nên hắn không nỡ, không nỡ để y chịu bất kì khổ sở nào, cho dù biết rõ làm như vậy sẽ làm y tức giận nhưng vẫn là không nỡ, cho nên tối nay hắn mới hạ thuốc vào trong cơm, làm y ngủ say.
Vuốt ve mái tóc màu đen, Tạ Ngự Khi dùng dao găm cắt một đoạn ngắn nhét vào trong ***g ngực.
“Xin lỗi, chờ ta.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Lâu Minh Tuyết, Tạ Ngự Khi đứng dậy nhanh chân ly khai lều trại. Vén rèm lên, ạ Ngự Khi nhìn quân đội của hắn: “Toàn thể chuẩn bị, xuất phát!”
Đúng, thời khắc bảo vệ quốc gia đến rồi!
Lâu Minh Tuyết lúc tỉnh lại, quân doanh to lớn yên tĩnh, nhìn những binh lính bị Tạ Ngự Khi cố ý lưu lại chăm sóc y, Lâu Minh Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, nói với người bên cạnh: “Chuẩn bị ngựa!”
“Nhưng là…”
“Đừng để cho ta tự mình động thủ.” Lâu Minh Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn người kia một cái, liền thấy tiểu binh kia thân thể run lên, ngoan ngoãn đem ngựa dắt lại.
Y xoay người lên ngựa, vung roi đuổi theo hướng Tạ Ngự Khi lên đường. Chết tiệt, tên đáng chết đó tốt nhất đừng để cho y truy được, dám ném y lại mà đi!
Quân đội đã đi một đêm cũng không phải có thể lập tức đuổi kịp, huống chi y lại không biết chính xác phương hướng, đuổi một đường, hai cái huyệt ngậm lấy Giác tiên sinh ở trên ngựa xóc nảy cả một ngày cũng không biết bị hành hạ đến cao trào bao nhiêu lần. Yên ngựa đã ẩm ướt một mảng, còn có *** thủy từ phía trên chảy xuống.
Lâu Minh Tuyết rốt cục không chịu được tung người xuống ngựa tìm một khối đá lớn dựa vào nghỉ ngơi, phản ứng thân thể làm cho y xấu hổ oán hận, nam nhân đem y làm thành như vậy cư nhiên bỏ lại y một mình ra chiến trường.
Mỗi khi nghĩ đến, phổi như muốn nổ khí, chờ y bắt được hắn nhất định trói hắn trên giường hành hạ!
Nghỉ ngơi một hồi, y hai chân mềm nhĩn bò lên lưng ngưa, sở dĩ chưa đem hai vật đang mài ở bên trong lấy ra là vì y biết thân thể *** đãng của mình nếu không được cắm vào, sẽ càng làm y không chịu nổi.
Rốt cục một ngày một đêm lao nhanh y cũng đuổi kịp đuôi đại bộ đội. Cắn răng nhẫn nại thân thể uể oải cùng không khỏe, Lâu Minh Tuyết một hơi đuổi theo.
Tạ Ngự Khi nhìn thấy y trong phút chốc là nghi ngờ cùng kinh ngạc, rất nhanh liền bình thường trở lại nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng, mặt đã bị tát một cái trước mắt toàn bộ quân lính của hắn. Toàn bộ đội ngũ đều yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ còn dư lại tiếng gió thổi bên tai.
Hắn nhìn trong mắt người kia là tức giận cùng ủy khuất, chỉ cảm thấy tâm can đều run rẩy.
Trong mắt những người khác đều cho là chủ soái của bọn họ đang tức giận nhưng chỉ thấy hắn kéo tay đại phu, không để ý đang có trăm nghìn đôi mắt đang nhìn bọn họ: “Ngươi muốn đánh liền đánh, đánh ta thật đau, ta chịu phạt.”
Lâu Minh Tuyết lập tức hất tay của hắn ra, lần thứ hai giơ tay lại bị Tạ Ngự Khi nắm lấy: “Nghe ta giải thích.” Nói xong quay đầu nhìn Hữu phó tướng: “Đóng trại, ở đây nghỉ ngơi một đêm.” Sau đó trực tiếp nhảy đến ôm lấy người chạy về phía trước.
“Ngươi buông ta ra, ngươi tên khốn kiếp này!” Y vừa thấy hắn nhảy về phía mình liền không ngừng giãy dụa, Tạ Ngự Khi sợ y té xuống ngựa, ôm thật chặt y giữ thăng bằng nhưng cuối cùng vẫn là té xuống lăn trên cát vàng. Đem người đặt ở dưới thân, hắn liền hôn lên.
Mãi đến khi đem người hôn đến thở gấp không ngừng, đôi mắt ngậm xuân nhìn hắn chằm chằm mà hắn lại mặc dù la rầy vẫn cười vui vẻ.
Lâu Minh Tuyết cảm thấy y như bị lừa gạt, nam nhân này tuyệt đối là cố ý, thẹn quá hóa giận muốn đánh hắn liền bị hắn bắt lấy cổ tay: “Nói cho ta tại sao lại đuổi theo?”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ha ha, thừa nhận đi, Tiểu Tuyết, sau khi biết ta muốn để ngươi lại, ngươi tuyệt đối không nghĩ muốn giết ta, huống chi ngươi bây giờ, định dùng nơi đó giết ta sao. Phía dưới là không phải đã ẩm ướt không còn hình dáng, ta còn thấy yên ngựa ngươi đều là *** thủy đây!”
“Ngươi vô liêm sỉ, buông ta ra, ngươi đi ra, đừng cởi quần ta, ngươi khốn kiếp, ta muốn giết ngươi, nha nha…”
Hạ thân mát lạnh, nam nhân thô bạo kéo quần y xuống, cầm lấy cổ chân y tách ra
“A… Đừng xem…”
|
CHƯƠNG 26
Cát vàng bay lượn đầy trời, cách đó không xa là chỗ nghỉ ngơi của binh lính. Mà y cứ như vậy bị nam nhân áp trên mặt cát, bởi vì cưỡi ngựa mà hai cái huyệt bị mài thành đỏ tươi bị hai mắt nam nhân hàm chứa dục vọng nóng bỏng không hề che giấu nhìn thẳng. Bị ánh mắt như vậy nhìn thẳng làm y xấu hổ nhưng lại có chút hưng phấn.
Đoạn đường dằn vặt, huyệt động bị dằn vặt có chút thê thảm, bị nam nhân nhìn kỹ càng ngày càng khát khao khó nhịn đến nhuyễn ra, *** thủy lẫn vào dịch thể nam nhân cùng tràn ra, ướt cả quần dưới.
Tạ Ngự Khi hô hấp có chút gấp gáp nhìn địa phương đã không còn thánh khiết, hoàn toàn trở thành màu đỏ tươi. Kéo hai tay trắng nõn đang khép hờ tại nơi riêng ra, hắn nhìn chằm chằm Giác tiên sinh đã nới rộng thịt huyệt, âm vật to hơn ngón cái đã cứng rắn, thoát khỏi bao bọc mạnh mẽ đứng thẳng.
“A… Đừng xem…” Ánh mắt nóng bỏng của hắn làm y nhịn không được phát ra một tia khẩn cầu, y tình nguyện bị hắn làm, không muốn hắn cứ như vậy thị gian nơi riêng tư của y.
Hai cái thịt huyệt thật khó chịu, bên trong dù cắm phân thân vào nhưng vẫn hi vọng có thể có đồ vật xuyên vào bên trong hảo hảo làm y, nghĩ như thế, một luồng chất lỏng lần thứ hai tràn ra ngoài. Lâu Minh Tuyết cảm thấy mình muốn điên rồi, bị nam nhân nhìn như vậy, không cần làm gì cũng có thể đạt đến cao trào.
Quần áo trên người xốc xếch, ***g ngực trắng nõn nửa kín nửa hở, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn vẫn còn đeo dây xích hắn đưa cho y, càng lộ rõ vòng eo tinh tế nhỏ nhắn chưa đủ một nắm tay.
Tạ Ngự Khi cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, cảm thấy y như là độc dược, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể câu dẫn hắn sắp bùng nổ. Ngón tay thô ráo mò xuống mép môi tiểu hoa trong suốt đang được phân thân chống đỡ, cảm nhận được người dưới thân vì hành động của hắn mà run nhẹ lên, hắn vững vàng lại hô hấp, ngón tay thô ráp theo khe hở cắm vào.
“A… Hảo phồng không muốn…” Y động động thân mình lại bị hắn ấn xuống có chút hoảng hốt, nhìn hắn đột nhiên chen ngón tay vào lại càng bất an, y không biết hắn muốn làm gì nhưng cảm giác như bị xé rách kia làm y theo bản năng từ chối.
“Dâm huyệt này của ngươi chỉ một cái phân thân sao có thể thỏa mãn, ân, thả lỏng chút để côn thịt nam nhân của ngươi có chút chỗ, hảo hảo xuyên ngươi!” Nghe hắn nói, y chợt hiểu ý đồ.
“Không… Không được… Hội hỏng…” Lâu Minh Tuyết lo lắng nam nhân nếu thật sự làm như vậy sẽ hỏng mất, sợ đến *** cũng lui lại mấy phần, khí cụ nguyên bản đứng thẳng đều mềm nhũn ra, giãy dụa muốn trốn chạt lại bị một tay ấn lại bắp dùi, ngón tay cắm ở hoa huyệt lại tăng thêm một cái.
“A… Không được… Hội hỏng… Nha nha… Đem… Đem nó lấy ra đi…” Thấy ý đồ rõ ràng như thế, y ý thức mình không thể cự tuyệt, chỉ có thể khẩn cầu hi vọng nam nhân có thể đem Giác tiên sinh rút ra, có thể giảm bớt bất an của y.
Nhưng hắn lại ngoan tuyệt từ chối: “Yên tâm, tao huyệt của ngươi, xuyên không xấu.”
Nói xong hắn liền rút ba ngón tay ra, đem nóng rực của mình đặt tại lối vào, nhìn y cả người đã ửng hồng, khuôn mặt anh tuấn là bất an cùng căng thẳng, một hơi cắm vào!
“A… Đi ra ngoài… Đau… Nha nha…”
Miệng huyệt khéo léo bị kéo căng nhất từ trước tới giờ, Lâu Minh Tuyết chỉ cảm thấy mình sắp bị xé rách rồi. Tạ Ngự Khi cũng bị khe huyệt nhỏ hẹp này đè ép tê cả da đầu, cảm nhận được người dưới thân căng thẳng cùng cứng ngắc, hắn đem phân thân kéo ra một chút, cúi đầu ngậm đầu nhũ trước ngực y, ngón tay chai sần theo kỷ xảo xao siêu tuốt động tính khí hắn, nhượng người trong lòng nhanh chóng thích ứng.
“A…” Trong hoa huyệt chảy ra nhiều chất lỏng hơn, vách tường nóng bỏng thoải mái, hắn chậm rãi cắm vào một cái, cảm nhận được trùng trùng nóng bỏng liền nở nụ cười.
Hút mạnh đầu nhũ trong miệng một chút, chọc y một trận run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn híp mắt cau mày hô hấp dồn dập, hắn một tay cầm lấy phân thân cùng nhau một vào một ra như chơi trốn tìm trong hoa huyệt.
“Ân… Quá nhanh… Chậm một chút… Nha nha… Hảo phồng… A…” Môi đỏ hé mở không kịp nuốt ngụm nước chảy ra, đùi thon trắng nõn bị nam nhân đánh rất mạnh, miệng huyệt đỏ tươi bị côn thịt thô to của nam nhân cùng Giác tiên sinh cùng ra vào, vách thịt theo động tác của hắn bị kéo ra nhét vào, chất lỏng tại *** huyệt kêu xì xì, đem nơi đó biến thành địa phương cực kỳ *** mỹ.
“A… Muốn hỏng… Tao huyệt muốn hỏng… Bên trong hảo chua… Nha nha… Đừng cắm… A a… Hừ hừ…”
Rõ ràng chỉ có một cái huyệt bị cắm, nhưng hậu huyệt ngậm lấy phân thân lại giống hoa huyệt, bị nam nhân song song kéo ra kéo vào. Hoa tâm không hề bị gián đoạn, côn thịt vừa đi phân thân liền bị hắn đỉnh vào. Y gào khóc muốn trốn tránh lại bị nam nhân gắt gao ép dưới thân đùa bỡn, hoa huyệt bị xuyên chảy nước giàn giụa, nhiệt độ sắp cháy.
Tạ Ngự Khi điên cuồng, Lâu Minh Tuyết cảm thấy một khắc sau thôi y liền sẽ chết đi.
“Nha nha… Không muốn… A…” Một luồng rượu vàng từ hai đường tiết niệu phun ra, không chỉ dính vào mặt mình, còn bắn tung tóe lên thân nam nhân.
“Thoải mái như vậy sao, không thể khống chế thủy triều sao, ba nơi cùng đạt đến cao trào, rất sảng khoái đi, ân, Tiểu Tuyết?”
Lâu Minh Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong cao trào cùng xấu hổ, híp mắt vô thần nhìn bầu trời, toàn thân run rẩy nằm dưới thân nam nhân. Tình dục tồn đọng mấy ngày nay bị hắn hung ác đùa bỡn lại quỷ dị thỏa mãn y.
Tạ Ngự Khi rút côn thịt ra, cầm Giác tiên sinh bị ném qua một bên, nhìn hoa huyệt vừa trải qua “song long đi vào”, cửa vào đã mở lớn như một cái động nhỏ không đóng lại được liên tục phun chất lỏng, một luồng sền sệt theo hô hấp chảy ra bên ngoài. Hắn đưa tay sờ mò thấy quả thực chỉ bị sưng lên, không có bị xé rách, mới yên tâm lại.
Rút phân thân ở hậu huyệt ra, đem côn thịt cứng rắn xen vào huyêt ấm, hôn lên cái trán ẩm ướt của Lâu Minh Tuyết, chậm rãi trừu sáp.
|
CHƯƠNG 27
Không nghĩ tới Tạ Ngự Khi còn có tinh lực như vậy, tính sự kịch liệt ban nãy làm người đã trải qua hai ngày lặn lội đường xa truy đuổi bọn họ thật mệt mỏi, bây giờ nam nhân có cắm vào hậu huyệt y, y cũng chỉ hừ một tiếng, bỏ mặc hắn.
Tình sự không có kịch liệt như lúc trước nhưng vẫn làm cho Lâu Minh Tuyết cong chân thoải mái, cà người dựa trên tảng đá lớn lạnh lẽo lại vừa vặn trung hòa khô nóng trên người y, tính khí phía dưới theo sự ra vào của nam nhân mà chậm rãi ma sát, bắt ra dòng tinh thủy mỏng manh.
“Ân… Thật sâu… Thoải mái…” Lâu Minh Tuyết híp mắt hừ nhẹ, đôi môi đỏ tươi hé mở rên rỉ.
Tạ Ngự Khi cũng thấy thoải mái, dục vọng tích tụ hai ngày nay vào lúc này có thể hoàn toàn phát tiết, tay nắm lấy phần ngực không to như nữ nhân nhưng lại mềm mại trắng tuyết, vò nhéo thích vô cùng.
“Ây… Thật là nóng…” Tinh dịch nóng hổi bắn trên vách thịt, y căng gười nhịn không được nghẹn ngào một tiếng, cũng đạt tới cao trào.
Hắn ôm người trong ngực nằm ngửa trên mặc cát, bởi vì cao trào mà làm bẩn cả tảng đá lớn, phía trên dính chất lỏng sền sệt màu trắng, hảo *** mỹ.
Mà hai chân Lâu Minh Tuyết đã hoàn toàn không đóng lại được, hiển nhiên tính sự kịch liệt đã lấy đi toàn bộ khí lực của y.
Nằm ngửa trên cát, bàn tay đang đặt ở eo trượt xuống nơi riêng tư, bỏ qua tính khí đã mềm nhũn mà mò tới bên trong hoa huyệt, gảy gảy miệng huyệt đã sưng tấy lên, một tay mò xuống hậu huyệt cũng đang mở miệng, xoa xoa một lúc bàn tay liền dính đầy chất lỏng: “Hảo hảo ngậm vào, nơi này cũng không có phân thân sẵn có, sẽ bị ngứa khó chịu, ngươi sẽ phải hảo hảo chịu đựng.”
Lâu Minh Tuyết a một tiếng, muốn đem hai chân mở lớn khép lại nhưng hai chân đau nhức căn bản không nghe y sai khiến, cứ như vậy lộ ra hai cái *** huyệt ngậm đầy dịch thể nam nhân, bị ngón tay hắn cưỡng hiếp.
Bên tai còn nghe những lời làm người khác xấu hổ, y nhất thời liền thấy ủy khuất vô cùng, y đuổi theo là vì muốn làm hắn đẹp mặt, không biết làm sao còn chưa kịp thực hiện nguyện vọng liền bị nam nhân ấn ở đây làm một trận, càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được đỏ mắt. Chờ khi Tạ Ngự Khi phát hiện ra, nước mắt đã lăn dài trên má Lâu Minh Tuyết, hắn bị dọa đến sợ hãi, vội vàng đem người ôm vào lòng dỗ, nói rất nhiều lời mật ngọt, cuối cùng là bên vai tê rần. Hiển nhiên lại bị y cắn một cái, vết thương lúc trước vừa mới lành nay lại bị cắn.
Chờ đến khi trong miệng xộc lên mùi máu tanh, y mới đỏ mắt khịt mũi nhìn hắn, khàn khàn nói: “Ngươi còn không nhanh buông ta ra, quần áo của ta đâu?”
Tạ Ngự Khi thật vất vả mới dỗ y hết khóc, nào dám thất lễ, vội vàng bế y vào lều tìm quần áo mới cho y, Lâu Minh Tuyết nói muốn túi nước, nghi hoặc đưa cho y liền thấy y cắn môi xấu hổ nhặt hai cái Giác tiên sinh dưới đất lên, tinh tế rửa sạch sẽ, chờ khi hắn đã rõ ý đồ của y, thấy y u oán nhìn hắn: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì muốn ta tự mình cắm vào phải không?”
Nghe y nói, hắn chỉ thấy côn thịt vừa phát tiết liền sưng lên.
Y dường như còn ngại dằn vặt hắn chưa đủ, cư nhiên ở trước mặt hắn mở chân ra, đẩy ra hai mép huyệt dính đầy dịch thể, nói: “Nhanh lên một chút, chen vào, nếu không đều rơi ra mất.”
Mũi hắn đau xót, một luồng máu chảy xộc ra, hắn cũng không lau đi, chỉ chăm chăm nhìn hai miệng huyệt, thân thể theo lời người kia đem Giác tiên sinh cắm vào miệng huyệt đã bị hắn thao đến không đóng lại được.
“Ân… Nhẹ chút… Ngươi không có tiền đồ… Hừ… Hảo đầy…” Nhìn nam nhân chảy máu mũi, Lâu Minh Tuyết hài lòng nở nụ cười, hừ, ta chính là muốn kích thích ngươi lại cho ngươi ăn đó!
Chờ hai cái huyệt đều ngậm lấy phân thân, Lâu Minh Tuyết một cước đem Tạ Ngự Khi đá qua một bên, mặc quần áo tử tế nói: “Ta mệt mỏ muốn nghỉ ngơi, không cho phép ngươi tiến vào, trông coi ở bên ngoài.”
Tạ Ngự Khi nào dám nói không, đem người dàn xếp xong xuôi liền thành thành thật thật ở ngoài canh giữ lều trại, dù bị đuổi ra nhưng trong lòng vẫn vui không thể ra, y thật tốt, chờ sau khi đại chiến kết thúc hắn nhất định sẽ xin hoàng huynh một đạo thánh chỉ tứ hôn y cho hắn.
Cách đó không xa là Tả phó tướng cũng bị người đặt dưới thân tiến vào, quả thực muốn chết với người tùy ý động dục như gia súc này, rõ ràng là dáng dấp thư sinh không biết làm sao khí lực như trâu bò vậy, vật kia lại lớn đến không ngờ, mỗi lần đều đem hắn làm đến chết đi sống lại.
“A… Nhẹ chút… Quá sâu…” Miệng huyệt bị làm cho tê dại không thôi, khoái cảm cũng muốn nhấn chìm hắn và bể sâu dục vọng.
“Chậm một chút, chậm một chút có thể làm người sảng khoái sao. Vừa nãy không nghe đại phu rên rỉ sao, so với ngươi còn tao hơn!” Hữu phó tướng vừa nói một bên vừa dùng sức đỉnh, mỗi một lần đều hung hăng đánh vào điểm nhạy cảm người dưới thân, sau đó hưởng thụ tiểu huyệt căng mịn co chặt hầu hạ.
“A…” Tả phó tướng duỗi tay nắm chặt cát vàng, nước mắt nức nở chảy xuống, co rúm bị Hữu phó tướng đỉnh đến cao trào.
“Ha, thật tao, mặt sau cư nhiên cũng có thể phun nước.” Hữu phó tướng rút ra khí cụ, nhìn miệng huyệt bị làm đến đỏ sẫm phun ra lượng lớn *** thủy, hai mắt tối mị: “Thật muốn cứ như vậy làm ngươi cả đời.”
Tả phó tướng quay đầu đem người phía trên đẩy ra: “Cả đời, trừ phi ngươi cho ta ở phía trên!”
Hữu phó tướng lơ đễnh câu khóe môi nhấc cằm hắn, ở trên môi người ta hôn xuống: “Ở phía trên, hảo a?”
“Thật sự?” Tả phó tướng ánh mắt sáng lên.
“Ta sao lại lừa ngươi, ngoan, lại để cho ta làm một lần, lần sau cho ngươi ở phía trên.”
“Nói xong rồi, ngươi cũng không thể gạt ta.”
“Đương nhiên sẽ không, ngoan, nằm úp sấp cho tốt.”
|
CHƯƠNG 28
Đêm khuya, một tiếng kêu sắc bén làm Lâu Minh Tuyết đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, tiếng kèn lệnh bên ngoài truyền tới biểu thị có đại chiến đột kích.
Y đứng dậy đi ra ngoài, nhìn đội ngũ theo thứ tự tạo thành đội phòng thủ cùng tiến công, theo bản năng tìm bóng dáng Tạ Ngự Khi. Đi được nửa đường lại bị Hữu phó tướng nhìn thấy kéo tay lại: “Đại phu, Hầu gia muốn đại phu ở lại trong lều.”
“Thời điểm như thế này ngươi vẫn là quan tâm Tả phó tướng đi.” Không để ý đến đến nét kinh ngạc trên mặt Hữu phó tướng, y nhìn thấy Tạ Ngự Khi ở phía trước liền chạy tới.
Nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh, tâm lý hắn ấm lên một chút nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngươi sao lại đi ra, nơi này…”
“Ngươi câm miệng, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Lâu Minh Tuyết lườm hắn một cái, làm cho hắn bao nhiêu lời muốn nói liền nuốt xuống.
“Vậy ngươi cẩn thận một ít, Man tộc này một khi phát điên rất khó đối phó.” Tạ Ngự Khi trong lòng vẫn còn sợ hãi dặn dò.
Man tộc sinh sống ở hoang vắng mờ mịt gần gũi cùng thú hoang, thậm chí còn có một ít hành động cùng trạng thái của thú, mùa đông đồ ăn thiếu thốn sẽ xâm lấn.
Không biết có còn xa lắm không nhưng lại có thể nghe rõ tiếng kêu gào truyền tới, Lâu Minh Tuyết nhíu mày, y từng nghe sư phụ nói qua Man tộc sẽ có chút giống thú hoang, là vì bọn hắn có một phần người kết hôn cùng thú hoang, lâu dần trong huyết mạch tự nhiên xuất hiện thú tính. Đến khi thân hình lại cao to uy mãnh xuất hiện, Tạ Ngự Khi lại ngừng lại, người đã từng đánh trận này rất nhiều lần lúc này lại hành động như vậy rất khác thường.
Rất nhanh, nam tử cao lớn vận thường phục đi ra, trong lòng người kia còn ôm theo gì đó. Nhìn thấy người đến Tạ Ngự Khi nhíu mày tiến lên nghênh tiếp.
“La Ư, ngươi đây là ý gì?”
Nam tử gọi là La Ư có đôi mắt giống rắn khác hẳn người thường, làm cho hắn thoạt nhìn có chút khủng bố. Nhìn Tạ Ngự Khi, La Ư không có bất kỳ biểu lộ gì: “Ta muốn cùng các ngươi làm một khoản giao dịch.”
“Giao dịch?” Tạ Ngự Khi không biết Man tộc thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề làm sao lại muốn giao dịch cùng hắn, ánh mắt không tự chủ rơi xuống vật trong ***g ngực hắn: “Ngươi muốn cùng ta giao dịch cái gì?”
La Ư không có trực tiếp mở miệng mà là xốc lên vật bị che vải bố trong ***g ngực, trong phút chốc liền lộ ra một nam tử tuấn tú, Tạ Ngự Khi không hiểu nhìn La Ư, mà Lâu Minh Tuyết đứng ở phía sau hắn trong nháy mắt cứng đờ, lão tam!
“Các ngươi cho ta lương thực, ta liền thả hắn!” Thanh âm La Ư không hề có một chút tình cảm, lạnh băng như đang thuật lại.
Chẳng kịp cho Tạ Ngự Khi suy nghĩ cùng mở miệng, y liền nắm lấy cánh tay của hắn: “Cứu hắn!”
Nhìn Lâu Minh Âm ngủ mê man bị người kia ôm vào trong ngực, y không dám tưởng tượng sư đệ đã chịu cái gì, quay đầu khẩn cầu Tạ Ngự Khi đang không hiểu: “Hắn là sư đệ của ta, cứu hắn, cầu ngươi.”
Trong mắt Tạ Ngự Khi lóe lên một tia kinh ngạc, không thể tin được nhìn người trong ngực La Ư: “Hắn thật là sư đệ của ngươi?”
“Vâng, Tam sư đệ của ta, Lâu Minh Âm. ”
“… Hảo, La Ư, ta đáp ứng ngươi, ngươi thả hắn, ta cho ngươi lương thực.”
“Hầu gia!” Tả phó tướng lúc này muốn mở miệng nhắc nhở nhưng chẳng kịp chờ Tạ Ngự Khi đáp lại liền bị Hữu phó tướng che miệng lại kéo qua một bên.
Trong mắt La Ư lóe ra một tia mừng rỡ nhưng vẫn e dè nói: “Ta muốn ngươi sẽ bảo đảm chúng ta an ổn vượt qua mùa đông năm nay, ta sẽ giữ người.”
“Được.” Tạ Ngự Khi không hề do dự đáp ứng, đối với La Ư, tuy rằng hắn chỉ là một trong ba thủ lĩnh của Man tộc nhưng lại là người có quyền hành cùng là người giữ chữ tín nhất. Mấy lần giao phong cũng làm cho Tạ Ngự Khi rất bội phục.
“Tốt lắm, chúng ta lấy máu thề thời điểm lương thực được đưa đến, ta liền thả người.” La Ư nói xong liền dùng đao cắt tay, máu nhỏ xuống đất, Tạ Ngự Khi cũng làm theo hắn.
“Ta chờ tin tức của các ngươi.” Bỏ lại một câu, La Ư ôm người trong ngực rời đi, trong chốc lát đều biến mất khỏi tầm mắt.
Người đi rồi, Tạ Ngự Khi xoay người nói: “Chuẩn bị lương thảo.”
“Vâng.” Hữu phó tướng đáp một tiếng kéo
Lâu Minh Tuyết nhìn thân ảnh đã biến mất trong màn đêm, thần sắc bất an cau mày.
“Yên tâm, ta sẽ cứu hắn.”
Lâu Minh Tuyết quay đầu nhìn đôi mắt sâu sắc của Tạ Ngự Khi kia: “Thánh thượng trách tội, ta sẽ cùng ngươi cùng chịu phạt.”
Tạ Ngự Khi bỗng nhiên nở nụ cười, đem người ôm lấy: “Hảo!”
|
CHƯƠNG 29
Sau khi lương thực được đưa đến, La Ư quả nhiên thả người trở về, nhìn Tam đệ mê man trong thảm, Lâu Minh Tuyết cực kỳ đau lòng, y không dám nhìn cảnh tượng trong thảm nhưng lại lo lắng đệ đệ bị tương, cho lui những thị vệ hầu cận, vẫn là mở thảm ra.
Khi thấy thân thể thê thảm trần truồng, Lâu Minh Tuyết cắn môi.
Bụng hơi gồ lên cùng vết tích ám muội đầy người cũng nói rõ Lâu Minh Âm từng gặp chuyện gì.
Y không dám tưởng tượng quá trình sẽ thảm thiết như thế nào, thậm chí cũng không biết Lâu Minh Âm sau khi tỉnh lại sẽ làm sao nhìn y, nhẹ nhàng lau chùi cho đệ đệ, Lâu Minh Tuyết đột nhiên cảm thấy đại khái thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nhỏ, ở bên sư phụ không có khổ não cùng tình cừu vây quanh.
Lâu Minh Âm lúc tỉnh lại ánh mắt còn chút mơ hồ, khi thấy y hết thảy liền rõ ràng: “Sư huynh.”
Lâu Minh Tuyết đỡ hắn ngồi dậy: “Ta nấu cháo, uống một chút.”
Lâu Minh Âm lắc đầu: “Sư huynh, ngươi tại sao lại ở đây?”
“Ta là quân y trong này, Minh Âm, ngươi làm sao sẽ?” Lâu Minh Tuyết muốn hỏi lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhìn đệ đệ có chút không tự nhiên, y bưng bát lên: “Húp cháo đi.”
Lâu Minh Âm khước từ một chút: “Sư huynh, xin lỗi, vì ta làm ngươi khó xử.”
“Chỉ là mấy xe lương thảo, hắn sẽ không keo kiệt với chúng ta.”
Lâu Minh Âm nghe vậy liền tối sầm: “Sư huynh, ta, không phải không tình nguyện, sư phụ đã nói Man tộc tuy rằng hung tàn khát máu nhưng phần lớn nguyên nhân đều là vì bọn hắn thiếu thốn lương thực, nếu như chúng ta có thể giải quyết vấn đề của bọn họ từ trên căn bản, bọn họ sẽ trở thành phòng thủ kiên cố nhất của chúng ta…”
“Cho nên ngươi liền tự mình dâng lên, Minh Âm, ngươi có biết hay không bây giờ mình thành bộ dạng gì?” Lâu Minh Tuyết nghe vậy trực tiếp đứng lên, nhìn Lâu Minh Âm hai mắt đầy kiên định: “Sư phụ thực sự dạy ngươi quá tốt rồi, nhưng mọi việc trong thiên hạ cùng ngươi có quan hệ gì, ngồi ở ngôi vị hoàng đế còn không để ý đến, ngươi quan tâm làm gì!”
“Sư huynh, xin lỗi, bất quá ta thật không có bị thương, hắn, hắn kỳ thực tốt vô cùng.” Nói ra những chữ này, Lâu Minh Âm có chút ngượng ngùng.
Lâu Minh Tuyế tthở dài: “Chủ ý này là ngươi đề xuất cho bọn họ?”
“Ân, đây không phải là rất tốt sao, mất đi mấy xe lương thực, đổi lấy một mùa đông bình an.” Lâu Minh Âm ôn nhu cười khiến Lâu Minh Tuyết đau lòng xoa xoa đầu của hắn: “Ngươi không sợ bọn họ không đáp ứng, sẽ đánh trận sao?”
“Ta biết, trước khi xuất phát ta cho bọn họ tra xét qua.” Lâu Minh Âm trong mắt xuất hiện một tia tiểu tính kế khiến y càng bất đắc dĩ: “Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?”
Liếc mắt ra hiệu bụng dưới nhô lên của đệ đệ,
Lâu Minh Âm hai má đỏ lên, vuốt ve bụng hơi gồ lên, trên mặt là hạnh phúc nói: “Sư huynh ngươi thả ta trở lại được không?”
Y đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy: “Man tộc kia làm ngươi không nỡ vậy sao, ngươi cam nguyện từ bỏ tất cả cũng phải ở cùng với hắn?”
“Thích, cũng liền không có cách nào, sư huynh, Hầu gia cũng đợi ngươi, không sai đi?” Đệ đệ nói làm y cứng ngắc một chút, không dò hỏi làm sao hắn biết được, chỉ ườm hắn một cái: “Chuyện của ta, ngươi đừng quản, lo tốt cho chính mình đi, các ngươi có phải đã an bài xong tất cả?”
Lâu Minh Âm không có giấu giếm gật đầu.
“Ngươi thật quyết định?” Lâu Minh Tuyết có chút chưa từ bỏ ý định nhìn Lâu Minh Âm, dù sao cũng là đệ đệ y che chở từ nhỏ, làm sao có thể yên tâm.
“Ừm.”
Lâu Minh Âm không chút do dự gật đầu, Lâu Minh Tuyết còn có thể nói cái gì gật đầu một cái: “Đem cháo uống.”
Minh Âm nhìn đại ca như đã đồng ý, cười tiếp cháo, uống.
Tạ Ngự Khi nhìn người đi ra, quan tâm hỏi một câu: “Thế nào?”
Y nhìn hắn, xoay người nói: “Vô sự.”
“Vậy thì tốt, ngươi cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi, bận rộn một đêm, ngày mai chúng ta trở về trình tự.” Tạ Ngự Khi chỉnh chỉnh ngoại bào Lâu Minh Tuyết, ôn hòa nói.
Lâu Minh Tuyết gật đầu một cái: “Ngươi muốn nói thế nào với Thánh thượng?”
“Yên tâm, hoàng huynh nhiều nhất chỉ mắng ta vài câu, hơn nữa lại có sư đệ ngươi, hắn sẽ không làm gì ta, chỉ là mất mấy xe lương thảo đổi lại Man tộc yên ổn, ta ngược lại cảm thấy đây là biện pháp hay.”
“Ngươi thật nghĩ như vậy?” Y nghe vậy nhìn Tạ Ngự Khi không giống đang đùa giỡn, không nghĩ tới người này cư nhiên cũng nghĩ giống đệ đệ.
“Không có tổn hại nhân lực lại giải quyết được vấn đề lớn, sao lại là giả. Bất quá ta thấy La Ư không phải không có tình cảm với sư đệ ngươi.” Hắn cũng không nói gì, Man tộc mặc dù tâm tính hung tàn nhưng đối với lại phá lệ chân thành cùng bảo vệ.
“Chuyện sư đệ ta không nhọc đến ngươi phí tâm.” Lâu Minh Tuyết liếc hắn một cái, đuôi mắt xếch lên câu nhân nhượng dục hỏa đáy lòng Tạ Ngự Khi bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Mà giống như cảm giác được cái gì, y cau mày: “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi tại sao còn chưa đi ra đi?”
Hỏi như vậy, Tạ Ngự Khi đương nhiên sẽ chọn không trả lời, lập tức ôm lấy người trước mắt, xốc lên mành lều đi vào.
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới người này thô bạo như vậy, sợ hết hồn, hô một tiếng, khi phản ứng lại đã bị Tạ Ngự Khi áp đảo trên giường nhỏ, lột quần xuống.
“A… Man tử… Nhẹ chút…” Hắn thô bạo, y có chút tức giận nha.
Tạ Ngự Khi sờ lên thịt đế đã động tình, ngón tay thô ráp nắn bóp khiêu khích nhìn y vì vậy mà nhíu mày ẩn nhẫn giấu đi vui thích: “Biết không Tiểu Tuyết, sư đệ ngươi lại là người có phúc khí, La Ư kia không chỉ có đôi mắt giống xà, kỳ thực phía dưới còn có hai cái côn thịt, ngẫm lại xem, cũng rất xứng đôi với sư đệ ngươi.”
|