Tổng Tài Thế Nào Lại Là Băng Sơn
|
|
Chương 16: Tặng quà Hôm nay là thứ bảy. Sáng sớm mặt trời phá lệ ấm áp, mềm như lòng đỏ trứng được khảm ở cuối chân trời, lười biếng đem nắng phủ kín giường Bạch Viễn. Bạch Viễn lông mi thật dài run rẩy, mở mắt ra. Tối hôm qua bị vẹt thối giằng co một trận, hắn buổi tối ngủ không thể nào mà an ổn, hôm nay tỉnh cũng tương đối sớm. Tay vươn vào chăn lục lọi ra di động nhìn nhìn. Bảy giờ. Cách chín giờ còn sớm. Cũng không có như bình thường ngã xuống tiếp tục ngủ, Bạch Viễn xoa nhẹ hai mắt, rời giường, mặc quần áo. Trên bàn máy tính vẹt ngủ như chết, một đoàn đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt. Bạch Viễn khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, buộc lại nút thắt áo ngủ đi vào phòng tắm. Sau khi cơm nước xong cũng là tám giờ, Bạch Viễn ngẫm nghĩ trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gửi Thiên Nam một cái tin nhắn: Tổng tài, ngày hôm nay ngươi không cần tới đón ta, ta tự mình đi là được. Thở sâu ra một hơi, đi ra cửa chính. Khó được hôm nay tâm tình tốt đẹp như thế thời tiết lại xinh đẹp như thế, tất nhiên phải hảo hảo đi một chút phải không. Bên ngoài không khí như trong kỳ vọng của hắn, ướt át tinh tế, bên đường cỏ xanh nhàn nhạt. Bạch Viễn nhìn không trung xanh biếc cũng có chút xuất thần, thế cho nên đột nhiên bị người khác đụng vào lúc này mới đem hồn phách quay về. “A, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Đối phương cuống quít giải thích, không đợi hắn trả lời lại vội vàng ly khai. Nhưng thật ra Bạch Viễn ngượng ngùng, rõ ràng là chính mình không đúng. Hắn áy náy quay đầu lại nhìn bóng lưng đối phương vội vàng rời đi, nhấc chân chuẩn bị đi. “Tiên sinh, vật của ngươi rớt.” Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, phá lệ êm tai. Bạch Viễn nghe vậy xoay người, liền nhìn thấy một vị nữ nhân xinh đẹp. Nữ nhân kia tóc đen như gỗ mun, dáng người nhỏ đẹp, đang xoay người lại kiểm tra đồ Bạch Viễn làm rơi xuống. Đó là chứng minh thư của Bạch Viễn. Nữ nhân chạm đến thì ngón tay dừng một chút, lại tự nhiên nhặt lên đưa cho Bạch Viễn. Bạch Viễn vội vàng nói cảm tạ. “Không cần.” Nữ nhân mỉm cười, phá lệ dịu dàng xinh đẹp, tản mát ra cao quý tao nhã. Bạch Viễn ngẩn ra, cảm thấy được đối phương có chút quen mặt. Đối phương đưa đồ cho hắn sau đó lễ phép đối với hắn cười cười liền rời đi. Bạch Viễn chậm rãi đem ánh mắt thu hồi, hồ nghi liếc mắt chứng minh thư một cái, cho vào trong túi. Tới chỗ tiểu khu nhà Thiên Nam, Bạch Viễn vẻ mặt tươi cười chào hỏi người gác cổng. Người gác cổng nhận thức hắn, bởi vì mỗi lần Thiên Nam lái xe đến tiểu khu đều là Bạch Viễn tiếp nhận thẻ xe từ người gác cổng. “Ngày hôm nay Thiên tổng tài không có đón ngươi a?” Người gác cổng cười đến có chút ý vị thâm trường. Bạch Viễn nhức đầu, nói. “Hôm nay ta muốn tự đi tới.” Người gác cổng mỉm cười gật gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Viễn vào cửa. === Bạch Viễn đến cửa thì dừng lại, ấn chuông chờ người ra mở cửa. Trong chốc lát. Cửa mở. Thiên Nam nhìn thấy người hơi có chút kinh ngạc, sắc mặt như cũ trong trẻo lạnh lùng. “Chính ngươi đến đây?” Bạch Viễn nghi hoặc, “Ta không phải gửi cho ngươi tin nhắn rồi sao?” Thiên Nam tránh qua thân mình cho Bạch Viễn đi vào, thản nhiên nói, “Ta không để ý di động.” Bạch Thỏ còn đang ngủ, cũng không có như bình thường vui mừng nhiệt tình chạy tới nghênh đón Bạch Viễn. Như thế khiến cho Bạch Viễn có vài phần xấu hổ, Nếu không uy Bạch Thỏ, chính mình đứng ở chỗ này để làm chi. Thiên Nam nhìn ra hắn quẫn bách, chỉ vào TV lạnh lùng mở miệng, “Ngươi xem TV đi.” Bạch Viễn ừ một tiếng, ngồi ở trên ghế sa lon. Kỳ thật TV xem nhiều cũng nhàm chán, Bạch Viễn ánh mắt phiêu tự do theo nhân vật trong TV trong chốc lát, vô cùng buồn chán đưa tay với vào trong túi xách, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra. Ngón tay lại đột nhiên đụng chạm đến một cái vật thể lạnh như băng. Hắn sửng sốt. Bạch Viễn có chút chột dạ đem ánh mắt bay tới Thiên Nam đang xem báo. Đường cong gò má cứng rắn hoàn mỹ khiến cho ngực hắn căng thẳng, cũng quyết định chủ ý. Liền... Nhân cơ hội này tặng đi... Bạch Viễn bình ổn nhịp tim, đứng dậy, Từng bước từng bước như chuẩn bị đi lên pháp trường. “Tổng tài...” Hắn thật cẩn thận kêu. Thiên Nam buông cà phê, giương mắt hỏi, “Có chuyện gì sao?” Bạch Viễn rũ xuống, đem ánh mắt gắt gao dán lên sàn nhà, ấp úng nói, “Cái kia... Ách...” Thiên Nam nghi hoặc, buông xuống báo trong tay thẳng tắp nhìn hắn, “…?” Bạch Viễn cắn môi, đưa tay từ phía sau rút ra, nhắm mắt lại, đem bút máy chuyển tới trước mắt Thiên Nam. Thiên Nam ánh mắt có chút mê mang, “Này…?” Bạch Viễn đông cứng mở mắt, thanh âm hơi có chút run rẩy. “Tổng tài, này... là ta đã mua lúc ở Pháp, cảm thấy được thực thích hợp với ngươi... cho nên...” Hắn cắn môi bộ dạng giống như tiểu hài tử đã làm sai chuyện, đang thỉnh cầu tha thứ, ánh mặt trời phủ lên gương mặt trắng nõn. Thiên Nam sửng sốt, ánh mắt có chút u ám, mất tự nhiên mở miệng, “Vì sao phải tặng ta?” Bạch Viễn càng thêm khẩn trương, thần sắc câu nệ, “Cái kia, cám ơn ngươi ở nước Pháp chiếu cố ta.” Chiếu cố? Sự kiện buổi tối hôm đó đột nhiên nhập vào trong óc, Thiên Nam sắc mặt bỗng nhiên chìm, lạnh lùng nói. “Để kia đi.” “A?” Bạch Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ không thể tin được. Tổng tài? Đều không có một chút cự tuyệt sao? Bạch Thỏ lại ở đâu vọt tới, lao thẳng tới mục tiêu. Bạch Viễn tách ra tươi cười, tiếp được cái ôm quen thuộc. Bạch Thỏ trong mắt tỏa ra hai trái tim thật to, miệng mở rộng, một bộ dáng tham ăn. 【 A a a, ngày hôm nay thật hạnh phúc, lại có thể vừa tỉnh liền thấy được tiểu mỹ nhân 】 Bạch Viễn xoa nhẹ lông mao Bạch Thỏ, đứng dậy đi hướng phòng bếp. Bạch Thỏ nhưng lại không như bình thường đuổi theo sau Bạch Viễn, hơn nữa ngây ngốc trừng mắt nhìn Thiên Nam hơi có chút thất thần. 【 Chủ nhân đang suy nghĩ gì? Chẳng phải bộ dạng lạnh lùng, cũng tốt đẹp a. 】 Trừng mắt nhìn trong chốc lát, Bạch Thỏ mới đi tới phòng bếp. ==== Công ty. Dương thư kí vừa nhìn thấy Bạch Viễn vào cửa vội vàng đón nhận. “Bạch Viễn a, vụ công tác ở Pháp cám ơn ngươi a.” Bạch Viễn vừa nghe, ngượng ngùng cười cười, “Không có việc gì a.” Dương thư kí ngón tay đẩy kính mắt, nói tiếp đến, “Vì cảm tạ ngươi, ta đặc biệt cho người mang đến hai chai Bordeaux tặng ngươi.” Bạch Viễn: “= =…” Tại sao là rượu, vì cái gì! Lão tử hiện tại đầu còn mơ hồ đau đây! Nghĩ đến Dương thư kí cũng là một mảnh hảo tâm, hắn chỉ hảo bất đắc dĩ tươi cười cảm ơn. Mới vừa ngồi vào vị trí, lại vây quanh một đám người. Một bộ phận là nhóm cô nương đơn thuần muốn quan tâm nam thần, một bộ phận còn lại là nhóm hủ nữ động cơ không tinh khiết. “Bạch Viễn, ở nước Pháp cùng tổng tài ở chung có hay không bị lãnh chết a?” Trước hết mở miệng vĩnh viễn là fan hâm mộ. Bạch Viễn nhếch miệng, “Ta đây không phải hảo hảo còn sống sao.” “Kia, có hay không cùng tổng tài phát sinh chút gì đó a?” Một hủ nữ nói leo, tươi cười hoàn mỹ đáng khinh thuyết minh ra như thế nào tà ác. Bạch Viễn liếc mắt một cái, “Bên trong đầu óc ngươi chứa cái quái gì vậy?” Hủ nữ bật người đáp, “Chứa ngươi cùng tổng tài thôi, ai nha, ngươi cùng tổng tài gian tình luôn bắn ra bốn phía a…” Bạch Viễn: “…”
|
Chương 17: Động tâm Sáng sớm thứ hai đi làm, Bạch Viễn có tật giật mình gõ lên cửa phòng tổng tài. “Tiến vào.” Rõ ràng là ngữ khí quen thuộc lạnh như băng không thay đổi chút nào, lại đột nhiên khiến Bạch Viễn tim đập nhanh mấy nhịp, càng thêm dùng sức ôm chặt văn kiện trong lòng. “Chuyện gì?” Thiên Nam hỏi. Bạch Viễn hít sâu thở ra một hơi, đáp, “Tổng tài, nơi này có phần văn kiện cần ngươi xem qua.” Thiên Nam động tác trên tay dừng lại, tùy ý liếc mắt hướng Bạch Viễn, thản nhiên nói, “Mang tới đây.” Bạch Viễn tim nháy mắt mau nhảy đến cổ họng, đến gần, thật cẩn thận đem văn kiện đưa tới. Thiên Nam thản nhiên nhìn lướt qua mặt bìa, ngón tay thon dài lật mở xem văn kiện, phát ra thanh âm xoạt xoạt. Bạch Viễn nhân cơ hội này nhanh chóng quét một vòng bàn công tác. Nhưng là, Cũng không có tìm được thứ chính mình muốn nhìn. Trong lòng hắn nhất thời than vô ích, cảm thấy mất mát. Thiên Nam rất nhanh duyệt xong rồi, cầm qua bút trên bàn ký xuống tên. Bạch Viễn hơi có chút thất thần. Thiên Nam hồ nghi liếc hắn một cái, thanh âm lạnh như băng nhắc nhở, “Tốt lắm.” Bạch Viễn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng a một tiếng, cầm qua văn kiện. Đi ra văn phòng, Bạch Viễn ánh mắt dính tới nơi Thiên Nam vừa ký tên. Nơi đó chữ ký nét mực rõ ràng, phấn khởi dâng trào. Một chút cũng không giống như người lạnh như băng. Hắn cũng không biết chính mình mất mát cái gì, dù sao tâm tình liền không hiểu ra sao mất mát. Mới vừa trở lại bàn, thiếu tiền tiểu thư liền vênh cằm đi tới. Bạch Viễn tâm tình không tốt, thấy nàng một bộ dáng cao ngạo liền một trận phiền, lạnh lùng nhắc nhở, “Lỗ mũi lớn thật.” Thiếu tiền tiểu thư cơn tức đột nhiên tăng ngùn ngụt, Xúc động đem văn kiện ném tới trên bàn Bạch Viễn. Bởi vì lực đạo quá mạnh, đụng trúng cốc nước để trên mặt bàn, lăn một vòng rồi rơi thẳng xuống đất. Vỡ được ra bốn năm mảnh, nước bắn đầy đất. Văn phòng sau khi một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người dựng lên cái lỗ tai. Bạch Viễn thần sắc thay đổi đột ngột, lạnh lùng nhìn thiếu tiền tiểu thư, lại không nói câu nào. Ánh mắt kia sắc như dao, thiếu tiền tiểu thư da đầu run lên, cằm cũng không dậy nổi, nhưng nàng lại vẫn là giả oai nói quanh co, “Ai... Ai kêu ngươi mắng chửi người a...!” Bạch Viễn lạnh lùng nhíu mày, “Lỗ tai ngươi thế nào nghe được ta mắng chửi người sao?” Thiếu tiền tiểu thư nhất thời lại bùng nổ, “Ngươi nói ta lỗ mũi lớn!” Mọi người: “…” Bạch Viễn châm chọc nhếch môi, “Được rồi, ngươi lỗ mũi không lớn, nhỏ giống như cây tăm thôi.” Thiếu tiền tiểu thư sắc mặt bỗng nhiên lúc trắng lúc xanh, ngang ngược càn rỡ không còn sót lại chút gì, nhưng vẫn là vùng vẫy giãy chết hung tợn bỏ lại một câu, “Văn kiện nhanh chóng xem đi, đó là hạng mục tổ mới phụ trách, ngươi phải chuẩn bị tốt cho ta!” Dứt lời liền chật vật chạy thoát. Nhóm người vây xem cúi người giúp Bạch Viễn dọn dẹp mảnh nhỏ. Có fan hâm mộ lòng đầy căm phẫn nói, “Bạch Viễn ngươi tính tình cũng quá tốt rồi, nếu là ta, nhất định phải cho nàng ta một bạt tai!” Bạch Viễn vừa nghe, cười khẽ một tiếng, “Nhìn không ra Đông cô nương mạnh mẽ như vậy a.” Bị gọi tới, Đông cô nương nhất thời liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm, “Kỳ thật người ta vốn không hề mạnh mẽ nha…” Mọi người nhất thời cười ha ha lên, hơi lạnh toả ra vừa nãy cũng nháy mắt tan thành mây khói. Luôn luôn có một số người khó hiểu như vậy, cũng có một số người vui vẻ hòa thuận như vậy, có lẽ, đây mới là công ty. Bạch Viễn thu thập xong mảnh nhỏ lúc này mới trở lại bàn mở ra văn kiện. Nhìn vào, hắn mày liễu liền nhăn. Hạng mục này nhìn như hoàn mỹ cẩn thận, kì thực sai sót chồng chất. Nếu trực tiếp đem hạng mục này nộp lên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng thành tích của cả tổ bọn hắn. Nhưng nếu hắn trực tiếp nói ra, Lý tiểu thư tất nhiên sẽ không nghe, bởi vì cô ta nói là để cho hắn kiểm tra kỳ thật chẳng qua là hình thức thôi. Bạch Viễn thương thân đỡ trán, nhắm mắt lại tự hỏi trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ tới biện pháp, gọi điện thoại cho tổ trưởng. Buổi chiều về nhà, Bạch Viễn mở ra cửa chính. Đập thẳng vào mắt, là vẹt đang vểnh mông lên mổ xuống cái gì đó. Bạch Viễn vừa nhìn, tâm tình liền thoáng tốt lên, cười gọi vào, “Ái phi như thế nào hôm nay nghênh đón trẫm vô lễ a “ Vẹt cổ nhỏ ngẩng lên, chứng kiến vẻ mặt tươi cười của Bạch Viễn, phá lệ nhiệt tình bay qua. Sau đó nhẹ nhàng hôn một chút môi mềm của Bạch Viễn, lại rất nhanh rời đi. Bạch Viễn ngây ngẩn cả người. Vẹt như thế nào hôm nay nhiệt tình như vậy? Vẹt ngượng ngùng e lệ dùng cánh nhỏ che mắt, thô to nói. “Cung nghênh hoàng thượng đại mỹ nhân ~ “ Dứt lời lại đắc ý bay trở về chỗ lúc nãy tiếp tục mổ. Bạch Viễn ánh mắt lúc này mới nhìn lại theo nó, sau đó khuôn mặt cơ thể nhất thời hung hăng co rút, bộc phát ra tiếng kêu sợ hãi, “TMD(con mẹ nó) vẹt thối!! Lão tử phải bóp chết ngươi!!! Ngươi sao lại có thể ăn côn trùng!!!” Vẹt sửng sốt. Là chim chẳng lẽ không ăn côn trùng sao? .... Bạch Viễn rầu rĩ không vui sau khi tắm xong nằm chết dí trên giường, ánh mắt phiêu xung quanh phòng. Một cái hộp ở góc tường lọt vào tầm mắt của hắn —— Đó là rượu của Dương thư kí tặng hắn. Hắn đột nhiên đứng dậy, chạy tới góc tường, đem trong hộp hai chai rượu mang ra, lại bò lên giường. Rầu rĩ không vui rút ra nút lọ, Bạch Viễn một ngụm đã đem rượu rót vào trong miệng. Rượu nhất thời giống như như lửa thiêu đốt cổ họng cùng dạ dày của hắn, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của hắn. Tuy rằng một ngụm này mạnh mẽ quả thật làm cho hắn thiếu chút nữa phun ra, nhưng hắn lại như giận dỗi cắn răng nuốt xuống. Tinh thần nhất thời cũng có chút hốt hoảng, tầm mắt cũng một mảnh mơ hồ. Bạch Viễn chậm chạp chuyển qua thân bình muốn xem nhãn hiệu. Chateau Latour. Hắn đầu óc có chút ngây ra, tên này sao quen như vậy? Bạch Viễn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, lại rầu rĩ uống một ngụm. Bỗng nhiên trong lòng rất là khó chịu. Tổng tài vì cái gì không cần bút chính mình tặng nha, vì cái gì vì cái gì! Sau đó đầu óc hắn mơ hồ nhớ ra rất nhiều rất nhiều hình ảnh của tổng tài —— Tổng tài kiêng thịt gà manh manh, tổng tài ở trên phi cơ có một chút dịu dàng, tổng tài ở khách sạn phá lệ khêu gợi, tổng tài ngây ngốc không biết tìm đường, tổng tài ở trang viên trồng nho ăn nho mình đưa tới, tổng tài phúc hắc chuốc say mình, tổng tài vì chính mình săn sóc chuẩn bị nước mật ong… Nghĩ đi nghĩ lại Bạch Viễn hốc mắt liền không hiểu trở nên có chút ướt, với tay lục lọi ra điện thoại di động, gọi một cú điện thoại. Hắn hiện tại đầu óc loạn một đoàn, ý thức ngay từ đầu đã luôn không rõ rệt, xụi lơ ở trên giường cầm di động chờ đợi đối phương đón nghe. “Alo.” Đối phương thanh âm lạnh lùng, một chút độ ấm cũng không có. Bạch Viễn bĩu môi, thanh âm khàn khàn trầm thấp, “Tổng tài…” Thiên Nam ở điện thoại bên kia ngẩn người. Bạch Viễn tiếp tục nhớ tới, “Tổng tài... Tổng tài... Tại sao ngươi không dùng bút máy ta đưa cho ngươi... Tổng tài…” “…” Bạch Viễn chuyển âm, còn muốn chít chít méo mó vài câu, trong loa lại truyền đến một tràng tút dài. Hắn vừa nghe, nước mắt đều nhanh rơi xuống, nổi cáu lại mạnh mẽ uống một ngụm rượu. Không chút do dự, hắn hung tợn run rẩy ấn lại số điện thoại đã tắt. “Bạch Viễn.” Thiên Nam thanh âm lạnh băng nói, “Ngươi muốn làm gì.” Bạch Viễn lau lệ, đáng thương trả lời, “Tổng tài làm sao ngươi có thể không dùng bút máy ta tặng ~ “ “…” “Tổng tài ngươi tại sao luôn lạnh băng như vậy...” “…” “Tổng tài... Ta thích...” Bạch Viễn lời còn chưa dứt, liền nặng trĩu nhắm lại hai mắt. Cầm di động, Thiên Nam con ngươi trở nên u ám thâm thúy, giống như hố đen sâu hun hút. Hắn lẳng lặng nghe, thẳng đến đầu bên kia điện thoại truyền đến có tiếng hít thở đều đều. Thiên Nam có chút thất thần cúp điện thoại, nhưng trong đầu vẫn trôi về lời Bạch Viễn vừa nói. Hắn thích? Thích gì? ….
|
Chương 18: Không khống chế được Sáng hôm sau. Trên xe. Thiên Nam cau mày bấm lại số điện thoại Bạch Viễn. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, …” Giọng nữ máy móc lạnh như băng từ ống nghe truyền đến, khiến cho Thiên Nam một chút kiên nhẫn còn sót lại hoàn toàn mất sạch. Bạch Viễn sao lại có thể không tiếp điện thoại? Trong lòng hắn mơ hồ toát ra một vài cảm xúc lo lắng, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng tắp. Thiên Nam đột nhiên xuống xe, đi vào tiểu khu. Lâm Lâm tiểu khu, nhà số 1. Địa chỉ này là Bạch Viễn từng nói cho hắn biết, nếu như mình không có nghe nhầm. Vì thế, Thiên Nam dựa vào cái gọi là cảm nhận phương hướng của hắn mà đi, không có GPS hướng dẫn, đành phải vác cái mặt liệt đi hỏi hai bác gái đang luyện công buổi sáng, cuối cùng rốt cục thần sắc quái dị đứng ở cửa nhà Bạch Viễn. Thần sắc hắn chợt tắt, ấn lên chuông cửa. Bạch Viễn đang chôn mình trong ổ chăn, thanh âm bên ngoài một chút cũng không hề lọt lỗ tai. Nhưng mà tiếng chuông vẫn như trước vang lên, kiên trì đến nỗi làm cho vẹt cũng âm thầm bội phục. Vẹt bất đắc dĩ, đành phải quạt cánh bay đến bên giường Bạch Viễn, mổ mặt của hắn. Bạch Viễn hơi hơi có phản ứng, lại chỉ là lấy tay sờ sờ mặt. Vẹt lại mổ, Bạch Viễn lại sờ. …. Cuối cùng là chịu không nổi. Bạch Viễn đành phải gian nan đẩy ra hai bên mí mắt nặng ngàn cân, sương mù dày đặc nhìn vẹt. Sau đó hắn mới nghe được tiếng chuông cửa. Bạch Viễn xoa huyệt thái dương, ngầm bực rốt cuộc ai mới sáng sớm tìm đến hắn. Hắn chật vật trèo xuống giường, hôn mê nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa. Chạm được tay cầm trên cửa, tay lại vô lực không làm được gì. Bạch Viễn cắn chặt răng, ý chí phá lệ ngoan cường dùng lực ấn xuống đem cửa mở ra một cái khe nhỏ. Một người nam nhân đứng trước cửa, khí tràng rất lạnh. Bạch Viễn xoa xoa mắt, thân mình tựa vào trên cửa trừng mắt nhìn người. Tổng tài? Không nhìn lầm đi? Vừa mở cửa một cỗ mùi rượu nồng đậm liền xông vào mũi, Thiên Nam nhíu mày, một bàn tay đẩy cửa ra, đang muốn mở miệng. Mất đi chỗ dựa trên cửa, Bạch Viễn mất trọng tâm chuẩn bị hướng mặt đất ngã xuống, Thiên Nam mâu quang lạnh lùng, tay mắt lanh lẹ tiếp được hắn. Thân thể ấm áp nhất thời để cho trái tim hắn bị kiềm hãm. Mùi thơm ngát hương vị độc đáo lượn lờ ở chóp mũi, Bạch Viễn cả kinh, bên tai đỏ bừng giống như có thể nhỏ ra máu, vội vàng đẩy ra Thiên Nam, tựa lưng trên cửa kéo xa khoảng cách hai người. Thiên Nam ánh mắt u ám, lạnh lùng hỏi, “Uống rượu sao?” Rõ ràng là câu nghi vấn mà lại là giọng điệu của câu trần thuật. Bạch Viễn nhanh nắm chặt vạt áo, nhắm mắt, cắn môi nói, “Thực xin lỗi ta đến muộn.” Thiên Nam trong lòng xẹt qua vài tia tình cảm không rõ, thật sâu nhìn Bạch Viễn, “Vì cái gì uống rượu?” Bạch Viễn không rên một tiếng. Thiên Nam không có kiên nhẫn, không hiểu lửa giận từ đâu nhảy lên, âm thanh lạnh lùng nói. “Không có việc gì liền nhanh chóng chuẩn bị rồi đi.” Bạch Viễn hốc mắt có vài phần ướt, rõ ràng ngay cả đứng đều không vững, lại quật cường thẳng cái eo cong vẹo hướng vào phòng. Vì cái gì ngươi luôn lạnh lùng như vậy. Vì cái gì ngươi không thể tốt với ta một chút. Thiên Nam đứng ở cửa, ánh mắt đen tối, môi giật giật lại nhẫn tâm cái gì cũng không nói. Cũng không phải đi nhà Thiên Nam uy Bạch Thỏ, Thiên Nam trực tiếp chở Bạch Viễn đến công ty. Ở trên xe, Thiên Nam móc ra một hộp thuốc ném cho Bạch Viễn, lạnh lùng mệnh lệnh, “Uống đi” Lại đưa cho hắn một lọ nước. Bạch Viễn sửng sốt, cũng không thèm liếc nhìn một cái liền không rên một tiếng nuốt xuống. Hắn đang muốn mở cửa xuống xe, Thiên Nam lại cau mày đè xuống bờ vai của hắn. “Đợi một chút lại đi, đừng dùng bộ dáng con ma men ảnh hưởng đến mọi người.” Bạch Viễn ánh mắt ảm đạm, gục đầu xuống nghịch ngón tay. Đợi một lúc lâu, Thiên Nam lúc này mới mở miệng. “Đi thôi.” Bạch Viễn cũng không quay đầu lại thẳng eo ly khai. ============ Kỳ thật đầu vẫn là đau, cổ họng cũng vẫn là sưng. Nhưng tất cả chuyện này còn không phải là mình làm mình chịu sao. Bạch Viễn cắn chặt răng ngồi ở trên vị trí. Một phần văn kiện lại nghênh ngang để trên bàn làm việc của hắn. Bạch Viễn nghi hoặc nhíu mày, đây không phải hôm qua chính mình đưa cho tổ trưởng sao? Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tổ trưởng. Tổ trưởng có vẻ như bề bộn nhiều việc, vội vàng giao việc vài câu liền cúp điện thoại. Nói là hắn chỉ cần sửa lại rồi đi giao cho tổng tài là được, còn nói hạng mục này trực tiếp giao cho hắn phụ trách. Bạch Viễn kinh ngạc cúp điện thoại, Hạng mục này không phải của Lý tiểu thư sao? Vì sao phải giao cho mình làm? Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cầm bản kế hoạch đi tới văn phòng tổng tài, gõ lên cửa chờ đối phương trả lời. Một chén nước lại đột nhiên hướng hắn đổ xuống. Một ly nước đá lạnh. Hắn quần áo ướt đẫm, chật vật không chịu nổi. Bạch Viễn kinh ngạc nhìn. Lý tiểu thư thần tình phẫn nộ một tay cầm cái chén, một tay run rẩy chỉ vào mặt của hắn, thanh âm bén nhọn chói tai, “Ngươi thật là vô sỉ!” Bạch Viễn cắn răng nhìn nàng, lạnh lùng nói, “Ta vô sỉ? Ngươi dội cho ta một chén nước còn muốn nói ta vô sỉ?” Lý tiểu thư giận sôi gan, hung hăng trừng bản kế hoạch trong tay hắn, ánh mắt giống như hận không thể đem Bạch Viễn chém thành ngàn mảnh. “Bạch Viễn ngươi thật là vô sỉ! Kế hoạch của người khác ngươi cũng muốn tranh?” Bạch Viễn đang muốn mở miệng, cửa phòng tổng tài lại đột nhiên mở ra. Thiên Nam đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hai người bọn hắn. Bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết lành lạnh, Bạch Viễn ăn mặc vốn là không nhiều lắm, bị nước hắt vào như vậy, nhịn không được liền lạnh run lên. Lý tiểu thư hung hăng giật lấy bản kế hoạch trong tay Bạch Viễn, lòng đầy căm phẫn đưa cho Thiên Nam, “Tổng tài, bản kế hoạch này phải…” Thiên Nam trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, một phen cầm bản kế hoạch, ném vào trong thùng rác. Lý tiểu thư ngạc nhiên. Thiên Nam ánh mắt sắc bén liếc ngang Lý tiểu thư, trong lúc đối phương còn đang ngu ngơ, một phen nắm lấy cánh tay Bạch Viễn kéo đi. Bạch Viễn mâu quang ảm đạm, hạ xuống lông mi. Cho nên, đây là không tin mình sao? Thiên Nam thậm chí không quay đầu nhìn hắn một cái, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người không nói lời nào lôi kéo hắn mãi đến tận xe của mình. Bạch Viễn trong lòng lành lạnh, giống như trái tim bị đình chỉ, hai mắt luôn luôn vô thần nhìn chằm chằm đầu ngón chân. Thiên Nam nhướng mày, cởi xuống áo khoác, khoác lên trên người Bạch Viễn. Bạch Viễn trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. “Đi vào.” Thiên Nam lạnh lùng mệnh lệnh. Bạch Viễn sửng sốt, lại cắn môi bất động. Thiên Nam thấy hắn bất động, đột nhiên nắm cằm của hắn bắt buộc hắn nhìn mình, trong giọng nói có vài phần nghiến răng nghiến lợi. “Nghe không hiểu ta nói chuyện?” Bạch Viễn ngực chợt thắt lại, cũng không biết chính mình tức giận cái gì, giãy ra, xoay người muốn đi. Thiên Nam nhướng mày, cũng không biết cái gì xúi giục, kéo lấy Bạch Viễn liền hung hăng hôn xuống.
|
Chương 19: Rối bời Nụ hôn này quá đột ngột, bị kinh sợ trừ bỏ Bạch Viễn. Còn có Thiên Nam. Thiên Nam từ trước đến nay đầu óc rõ ràng đột nhiên trở nên chết loạn một đoàn, các loại cảm xúc hỗn tạp tập trung một chỗ, khiến cho hắn thậm chí cũng không rõ ràng mình đang làm gì. Mê mang, buồn bực, nóng vội, có lẽ còn có một tia đau lòng…? …. Thiên Nam mâu sắc đen tối, tối đen và sâu thẳm. Hắn đột nhiên dùng sức, một phen ôm lấy thân mình đang run rẩy của Bạch Viễn. Bạch Viễn thân thể cứng đờ, mạnh mẽ hoàn hồn, đưa tay muốn đẩy ra hắn. Thiên Nam lại nắm chặt hai tay hắn giam cầm ở trước ngực, tay kia thì gắt gao nắm cằm của hắn, cấp bách thô lỗ cạy mở khớp hàm hắn, đầu lưỡi luồn vào, chiếm đoạt quấn lấy lưỡi của hắn, đoạt lấy hơi thở của hắn, giống như đem tức giận nôn nóng đều phát tiết vào gắn bó dây dưa. Bạch Viễn hiển nhiên là sợ ngây người, trong đầu giống như có bom nứt toác, rầm rầm rung động, đem ý thức tiêu biến không còn một mảnh. Thẳng đến trong miệng truyền đến đau đớn, hắn lúc này mới dùng sức giãy, lại phát giác không thể mảy may động một chút, đôi mắt xinh đẹp dài nhỏ đột nhiên nổi lên một tầng nước dày, lắc lắc chỉ chực rơi xuống. Thiên Nam trái tim thắt lại, đột nhiên buông lỏng ra Bạch Viễn. Hắn vừa nãy đã làm gì? Bạch Viễn sững sờ tại chỗ, môi dưới cắn đến sít sao, nỗ lực khống chế không chảy ra lệ. Thiên Nam cả đời lần đầu lúng túng như vậy. Muốn giải thích chút gì đó, lại phát giác một âm tiết cũng nói không ra. Muốn xoay người rời đi, lại phát giác cước bộ giống như bị đóng băng không nhúc nhích được. Hắn biểu tình lạnh lùng hoàn toàn tan biến, trong mắt tâm tình nhìn không thấu. Đột nhiên nhớ tới Bạch Viễn còn mặc quần áo ướt sũng, lại cắn răng kéo qua cánh tay hắn. “Lên xe. Ta mang ngươi về nhà thay quần áo.” Thiên Nam cúi đầu mở miệng, khàn khàn nói nhỏ lại lộ ra vài tia nôn nóng. Bạch Viễn không biết nghĩ đến cái gì, lại không thấy chống lại hắn, thuận theo lên xe. Một đường không nói gì. Xe dừng tới cửa tiểu khu, Bạch Viễn xuống xe, nắm thật chặt quần áo trên người. Thiên Nam cũng theo hắn đi tới. Bạch Viễn luôn luôn không hé răng đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Ngươi cùng đi lên với ta?” Thiên Nam sửng sốt, rồi sau đó thản nhiên gật gật đầu. Bạch Viễn lại trầm mặc, môi dưới cắn chặt đến sắp nhỏ ra máu. Chật vật đi đến cửa phòng, Bạch Viễn vừa mới tiến vào, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, không hề báo trước té xuống. Thiên Nam vừa nhìn, trong lồng ngực lại nhói lên, vội vàng nhanh tay đỡ lấy hắn. Mới vừa va chạm vào cánh tay Bạch Viễn, làn da nóng rực khiến cho hắn càng lo lắng. Hắn bình tĩnh sờ sờ trán Bạch Viễn, Vẫn là nóng bỏng như lửa, thiếu chút nữa muốn thiêu đốt ngón tay. Thiên Nam mặt mày rủ xuống, không chút do dự xoay người ôm lấy Bạch Viễn. Bạch Viễn không nặng, thậm chí có thể nói tương đối nhẹ. Ánh mắt của hắn âm u vài phần, ôm hắn đặt lên trên giường. Chạm tay vào quần áo ướt sũng lạnh kinh người, Thiên Nam không chút do dự bắt đầu cởi ra cúc áo hắn. Bạch Viễn da thịt trắng nõn, khung xương mảnh khảnh, eo cũng không gầy yếu theo đầu ngón tay hắn càng mở rộng. Thiên Nam ánh mắt có chút tối, tay cũng không dừng lại, cởi xong xuôi quần áo của hắn. Lại kéo chăn đắp lên người hắn, vội vàng đứng dậy đi tìm tủ quần áo. Khi hắn cầm quần áo quay đầu lại thì nhìn thấy một con vẹt đủ mọi màu sắc đứng ở bên cạnh Bạch Viễn. Thiên Nam thản nhiên liếc nó một cái, trầm mặc xốc lên chăn che ở trên người Bạch Viễn. “Sao có thể đối hoàng thượng vô lễ như thế!?” Vẹt đột nhiên to giọng kinh sợ kêu lên. Thiên Nam nhắm mắt làm ngơ, tay không ngừng mặc quần áo cho Bạch Viễn. Vẹt cứ thế tiếp tục kêu, ” Điêu dân lớn mật! ~ “ Thiên Nam ngay từ đầu đã luôn không để ý tới nó. Vẹt có chút không thể hold được, tiểu tâm can luôn luôn chiến a chiến, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Thiên Nam, rất có một loại tư thế nếu ngươi dám đối hoàng thượng làm cái gì không tốt ta sẽ liều mạng với ngươi. Thiên Nam mặc quần áo cho Bạch Viễn xong liền ôm lấy hắn, cước bộ vội vàng đi hướng cửa. Vẹt lại kêu sợ hãi, “Ai gia sẽ không bỏ qua ngươi ~!” Thiên Nam: “…” Bệnh viện. Bạch Viễn cũng có vấn đề gì, chẳng qua là bởi vì hôm qua uống rượu rượu rồi hôm nay lại bị lạnh cho nên phát sốt, ở bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là được. Thiên Nam trong lúc y tá nói luôn luôn nhíu lại mày, lúc này mới thả lỏng, trong lòng một vài tia không hiểu gì đó cũng giãn ra. Hắn xoay người lại, ánh mắt không tự chủ nhìn người trên giường. Bạch Viễn nằm yên tĩnh, hai mắt nhắm chặt, mi dày nồng đậm rủ xuống, trên da thịt trắng nõn phủ xuống vầng tối nhàn nhạt. Môi không có chút huyết sắc nào. Không hiểu sao một màn lúc trước lại thoáng hiện ra trong đầu, Thiên Nam tâm cơ hồ hơi hơi nhộn nhạo, buồn bực tiêu sái ra phòng. Hắn vừa mới lấy ra bao thuốc mới ý thức tới nơi này là bệnh viện, bàn tay cầm bao thuốc nắm thật chặt, lại đem bao thuốc thả lại. “Thiên Nam...?” Đột nhiên có người gọi tên hắn. Thiên Nam nghe vậy, người khẽ cứng lại, nhấc chân muốn đi. Người nọ lại từng bước vọt lên, ngăn lại đường đi của hắn. Thiên Nam mâu quang lạnh lùng nói, “Tránh ra.” Người nọ thần sắc chua xót, ngữ khí tựa hồ như cầu xin, “Thiên Nam…” Thiên Nam không kiên nhẫn vòng qua đối phương muốn đi. Người nọ cũng kiên trì kéo lại ống tay áo hắn. Thiên Nam chán ghét giật ống tay áo, xoay người lại, lạnh lùng nhìn người nọ. “Lâm Thanh, ngươi làm gì?” Lâm Thanh trái tim giống như bị đâm đau đớn, cúi đầu nói, “Làm sao ngươi có thể không để ý ta...” Thiên Nam khinh thường, “Ta vì sao phải để ý ngươi?” “Ta là mẫu thân ngươi a...” Thiên Nam khóe miệng nổi lên châm chọc, thanh âm lạnh đến tận xương. “Ta thế mà không biết đấy.” Nói xong liền không chút do dự xoay người rời đi. Lâm Thanh đột nhiên nhớ tới đây là bệnh viện, nhất thời khẩn trương lên, lo lắng hỏi, “Thiên Nam ngươi làm sao vậy? Bị thương?” Thiên Nam lại từng bước không ngừng rời đi. Lâm Thanh ngực nhói đau, đột nhiên móc ra điện thoại. “Ngươi giúp ta điều tra thêm bản ghi chép khi Thiên Nam ở bệnh viện…” Nam nhân đầu bên kia điện thoại tay đang lấy thuốc ngừng lại, ánh mắt nặng trĩu. “Hảo.” ==== Bạch Viễn khi tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau. Hắn mê mang quét mắt bốn phía, biết được nơi này đại khái là bệnh viện sau mới phát giác trong phòng còn có một người. Là một nữ nhân, cao quý tao nhã, lại không hiểu làm sao khiến cho người ta cảm thấy thân thiết. Lâm Thanh đối với hắn mỉm cười, “Bạch tiên sinh.” Bạch Viễn lúc này mới nhớ tới nàng không phải nữ nhân giúp mình nhặt lên chứng minh thư sao, làm sao lại ở đây rồi? Lâm Thanh lấy dao gọt một quả táo, thản nhiên nói, “Bạch tiên sinh có thể cùng ta tâm sự một chút được không?” Bạch Viễn nghi hoặc nhìn nàng, “Chính là... Chúng ta không quen biết a?” “Ta gọi là Lâm Thanh, ngươi có thể gọi ta dì Lâm.” Lâm Thanh nói. “Ta là mẫu thân của Thiên Nam.” Bạch Viễn trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn nàng, “Mẫu thân của... Thiên tổng?” Nói đùa gì vậy, người trước mắt này nhiều nhất 30 tuổi a, mẫu thân tổng tài làm sao có thể còn trẻ như vậy!? Lâm Thanh đem quả táo đưa cho hắn, “Thực xin lỗi Bạch tiên sinh, ta có điều tra qua ngươi.” Bạch Viễn mới vừa cắn một ngụm táo thiếu chút nữa nghẹn ở cổ họng. Ôi chao, điều tra? Này sắm vai điệp viên a? “Ngươi là bằng hữu của Thiên Nam đi?” Lâm Thanh lại mỉm cười hỏi. Bạch Viễn vội vàng phủ nhận, “Không tính, ta chỉ là viên chức trong công ty hắn.” Quả thật. Ngay cả bằng hữu đều không tính đi. Lâm Thanh có chút kinh ngạc, “Thiên Nam khó được như vậy quan tâm một người, chắc chắn là đem ngươi trở thành bằng hữu rồi.” Bạch Viễn ánh mắt tối sầm, nhìn thấy quả táo ngây ngốc. Táo à, ngươi một chút cũng không dễ ăn, ta nhai mà như nhai sáp ấy. “Ta không có ác ý, điều tra ngươi cũng chỉ là bởi vì ngươi là người ngoài thân cận với hắn nhất sau bao năm qua, nghĩ muốn hiểu rõ hắn một chút thôi.” Lâm Thanh thản nhiên nói. Người ngoài thân cận nhất? Bạch Viễn nghi hoặc nhìn Lâm Thanh, rốt cục mở miệng, “Dì Lâm, ngươi là mẫu thân tổng tài, ngươi vì sao phải theo thông qua ta mới hiểu được hắn, sao không chính mình đến hỏi.” Lâm Thanh trong mắt xẹt qua một tia chua xót, tự giễu nói, “Ta cùng hắn quan hệ không tốt.” Bạch Viễn sửng sốt, đã không biết trả lời cái gì cho thỏa đáng. Lâm Thanh không chút nào để ý cười cười, đột nhiên nhấn chuông trên giường, “Chai nước truyền sắp hết rồi, chút nữa đi ăn cơm đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, nghỉ ngơi thật tốt.” Bạch Viễn trong lòng ấm áp, cúi đầu, “Cám ơn.” Lâm Thanh đứng dậy sửa lại một chút ống tay áo, tươi cười ấm áp giống như mặt trời tháng giêng, “Cảm ơn cái gì. Ta đây đi trước.” Bạch Viễn ân một tiếng, đưa mắt nhìn nàng xuất môn. Y tá rất nhanh đã tới. Bạch Viễn xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.
|
Chương 20: Thích anh Bạch Viễn xuất viện trong buổi chiều ngày hôm đó, lúc hắn đi trả tiền lại được báo là hoá đơn đã thanh toán. Người trả tiền, chắc chắn là Thiên Nam. Bạch Viễn đứng ở cửa bệnh viện, híp lại hai mắt ngắm lên lá cây nùa thu từng đợt rơi xuống. Hắn rối rắm một hồi, lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Thiên Nam. Trong lúc chờ đợi đường dây kết nối, lồng ngực hắn đọt nhiên nổi lên một tia dị thường, lòng bàn tay thậm chí còn toát mồ hôi. Đợi một lúc lâu, ống nghe lại truyền đến giọng nữ lạnh như băng, “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có người nghe…” Bạch Viễn đồng tử co rụt lại, không thể tin lại gọi lại. Mà lần này, trực tiếp bị cúp. Bạch Viễn trái tim đột nhiên căng thẳng, chậm rãi tựa vào trên tường bệnh viện. Đây là… Bị ghét sao… Hắn hạ xuống mí mắt, lông mi thật dài che lại ảm đạm trong mắt, khóe môi lại cong lên, có cỗ tuyệt vọng chua xót tràn ra. Bạch Viễn hai mắt vô thần về tới nhà. Vẹt vẻ mặt hoảng loạn bay tới, đôi mắt nhỏ híp từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Viễn vài vòng sau mới thô to gọi, “Hoàng thượng “ Bạch Viễn nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi hướng phòng ngủ. Vẹt vội vàng che mắt, “Ai gia sẽ không bỏ qua hắn!” Bạch Viễn chậm chạp ngẩng đầu, “Ân?” Vẹt tức giận bất bình, ” Điêu dân lớn mật!” Bạch Viễn a một tiếng, tiếp tục không để ý đến hắn, đi vào phòng ngủ nhắm mắt mệt mỏi. Vẹt sửng sốt, thiếu chút nữa quên phẩy cánh. Hoàng thượng, đây là mất hứng? Vẹt nghi hoặc mải miết sửa lại lông mao, càng thêm kiên định quyết tâm sẽ không bỏ qua tên điêu dân lớn mật kia. ==== Ngày hôm sau, tổng tài không có gọi điện thoại, cũng không có lái xe tới đón hắn. Bạch Viễn đến công ty, tổ trưởng thần tình áy náy giải thích cho hắn nói là chính mình sơ sẩy chưa giải thích rõ ràng cho Lý tiểu thư, còn nói cho hắn biết cô ta đã bị khai trừ rồi. Bạch Viễn chính là thản nhiên gật gật đầu, tựa hồ căn bản là chưa đem việc này để ở trong lòng. Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Kế tiếp một tuần, Bạch Viễn cũng không thấy tổng tài. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, người kia, có phải hay không luôn luôn chính là một giấc mộng ảo. Lễ quốc khánh. Công ty nghỉ bảy ngày. Bạch Viễn ngồi xe về với ông bà tại thành phố Z. Ở trên xe nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa hắn bỗng nhiên cũng nhớ tới phụ thân. Bạch Viễn lúc nhỏ gia đình mỹ mãn hạnh phúc, từ nhỏ hắn cũng luôn đạt thành tích xuất sắc nhất, nhu thuận nghe lời, chính là cái loại người khác luôn lấy ra để răn dạy con mình “Con nhà người ta”. Nhưng là năm ấy mười lăm tuổi bất ngờ có tai vạ trời giáng. Ba ba Bạch Viễn xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc không thể về nhà. Trong nhà một mảnh tang thương, mẫu thân một đêm già nua, mà Bạch Viễn chỉ biết càng nỗ lực đọc sách, còn thật sự nghe lời, yêu thương mẫu thân còn hơn cả phụ thân. Nhưng là cũng may Bạch Viễn cùng Bạch mẫu đều là người lạc quan, hơn nữa Bạch mẫu có thu nhập ổn định, cho nên không có chịu nghèo đói, bọn hắn quả thật cũng coi như hạnh phúc. Thẳng đến khi xe taxi dừng ở cửa nhà, Bạch Viễn mơ hồ suy nghĩ lúc này mới quay trở về. Vừa vào cửa nhà Bạch mẫu liền phá lệ kích động lao lên hung hăng thơm Bạch Viễn hai cái. Bạch Viễn nhanh chóng ôm lấy mẹ, hốc mắt hơi hơi ướt. “Viễn Viễn, mẹ nhớ ngươi muốn chết.” Bạch mẫu vừa cầm túi hành lý của Bạch Viễn vừa nói. “Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm”. Bạch Viễn ôm mẹ, khi nói lời này trong lòng phá lệ áy náy, bởi vì nguyên nhân công tác, hắn cơ hồ cũng lâu lắm rồi chưa về nhà chăm sóc mẹ, cũng không biết nàng lâu như vậy một mình trải qua thế nào. Bạch mẫu vẻ mặt hạnh phúc kéo Bạch Viễn vào cửa chính. Đợi cho đồ vật này nọ thu thập xong, Bạch Viễn lấy ra túi xách đưa mẹ, “Mẹ, đây là con lần trước đi nước Pháp mua cho mẹ.” Bạch mẫu vừa nghe kích động vô cùng, vội vàng tiếp nhận. “Viễn Viễn không cần tiêu pha như vậy a, bất quá mẹ thực thích!” Bạch mẫu ôm thật chặt túi xách như bảo bối. Bạch Viễn vẻ mặt tươi cười ở một bên nhìn, rồi lại lại xuất thần nghĩ tới bút máy, tiếp tục nghĩ, nghĩ tới tổng tài. Hắn lắc lắc đầu, thầm mắng mình không tiền đồ, nỗ lực thu hồi nỗi lòng. Bạch mẫu đang định tiến phòng bếp nấu cơm, Bạch Viễn luyến tiếc mẹ khổ cực như vậy, kéo tay mẹ nói, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” ==== Bạch Viễn cùng mẹ tới một nhà hàng Nhật nổi danh. Trong cửa hàng sinh ý khá tốt, người cơ hồ chật ních. Hắn mang theo mẹ tìm một vị trí ngồi xong liền đi toilet. Đi ra toilet, ánh mắt của hắn tìm chỗ mẹ ngồi, lại ở một gian phòng khác thoáng nhìn thấy thân ảnh quen mắt. Bạch Viễn trong lòng bị kiềm hãm, ánh mắt nhất thời dính vào không lối thoát. Đó là Thiên Nam. Hắn đang chuyên chú cùng ngồi nói chuyện với một nữ nhân. Tuy rằng vẻ mặt như trước trong trẻo lạnh lùng, có thể người ngoài nhìn không nhận ra nhưng Bạch Viễn vừa nhìn liền thấy vẻ dịu dàng trong mắt hắn. Ngực lại là một trận đau đớn, Bạch Viễn ảm đạm hạ xuống mi mắt, không muốn lại tiếp tục nhìn. Tâm trí lơ đãng quay về chỗ ngồi, Bạch Viễn tươi cười, “Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?” Bạch mẫu nháy mắt mấy cái, cầm qua thực đơn, hào khí gọi một chút đồ ăn, vỗ vỗ bộ ngực, “Ngày hôm nay mẹ mời khách.” Bạch Viễn hì hì cười ra tiếng, “Tốt, ngày hôm nay nhất định ăn sạch túi mẹ luôn.” Bạch Viễn luôn luôn mỉm cười, nỗ lực xua tan vẻ lo lắng trong lòng, cùng mẹ vừa nói chuyện phiếm, tán gẫu chuyện làm ăn, tán gẫu vẹt thối không biết xấu hổ nhà hắn… “Viễn Viễn, có thích ai hay chưa?” Mẹ đột nhiên để đũa xuống vẻ mặt mong đợi hỏi Bạch Viễn. Bạch Viễn tay đang gắp rau dừng lại một chút, lại tự nhiên kẹp lên một miếng cá cho vào bát mẹ, nghiêng đầu nói, “Có a.” Mẹ đặc biệt kích động, một ngụm ăn miếng cá Bạch Viễn vừa gắp, thật cẩn thận hỏi. “Vậy... Người đó có thích ngươi hay không?” Bạch Viễn nghĩ nghĩ, thần sắc có vài phần khó xử, thấy Bạch mẫu một trận khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố gắng không có việc gì cười cười, “Hình như là không có.” “A… Viễn Viễn, ngươi cần cố lên a, Viễn Viễn ưu tú như vậy, nhất định có thể khiến cho nữ sinh kia động tâm!” Mẹ nắm tay an ủi hắn. Bạch Viễn cười nhạt cúi đầu. Trong lòng mơ hồ có vài phần chua xót. Vấn đề là. Hắn không phải nữ sinh a. Về đến trong nhà thì trời đã tối rồi, mẹ bởi vì có uống chút rượu, rửa mặt liền đi ngủ. Bạch Viễn ngồi ở trong phòng, xuất thần nghĩ. Tổng tài vì sao lại ở Z thị? Người đàn bà kia là ai? Đột nhiên tỉnh ngộ lại Bạch Viễn hung hăng vỗ mặt, thầm mắng mình. Fuck, ngươi thật không tiền đồ, không cho phép suy nghĩ! Đang muốn tìm chuyện để làm, di động lại đúng lúc này vang lên. Bạch Viễn lấy ra, thấy tên hiển thị liền run lên thiếu chút nữa quăng đi điện thoại di động. “Alo.” Bạch Viễn lấy lại bình tĩnh, cố gắng lấy lại thanh âm bình thường của mình. “Ngươi ở đâu?” Thanh âm của Thiên Nam lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc. Bạch Viễn sửng sốt, có chút lắp bắp. “Ta... Ta ở nhà a.” “Nhà ngươi ở đâu?” Bạch Viễn hoảng hốt, không thể tin hỏi một câu, “Ngươi hỏi nhà ta ở đâu?” “Đúng” “Ta... Nhà của ta ở tiểu khu XX...” “Tút... Tút...” Bạch Viễn cúp điện thoại, lại ngây người. Vừa mới là tổng tài đi? Hắn vội vàng kiểm tra lại, vừa hung hăng cấu, véo lên mặt mình, lúc này mới tin vào sự thật. Tiếp tục ngu ngơ. Di động lại vang lên. Bạch Viễn vội vàng bắt máy. “Ta ở cửa nhà tiểu khu của ngươi.” Thiên Nam nói. Bạch Viễn cả kinh, vội vàng cúp điện thoại chạy vội ra ngoài. Tới cửa tiểu khu, quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc. Tim của hắn nhất thời nhảy tới cổ họng, bước nhanh đi tới. Thiên Nam đang ở trên xe hút thuốc, sương khói lượn lờ, bao phủ sắc thái trong mắt hắn. Bạch Viễn lại sửng sốt. “Lên xe” Thiên Nam thấy Bạch Viễn, dụi thuốc rồi thản nhiên nói với Bạch Viễn. Bạch Viễn tiếng lòng luôn luôn không thể ức chế run lên, chậm rãi lên xe. Thiên Nam khởi động xe, “Đi bờ biển được chứ.” Bạch Viễn kinh ngạc, “Bờ biển?” Thiên Nam ừ một tiếng, đột nhiên xoay đầu lại, thân mình kéo sát vào Bạch Viễn. Bạch Viễn trái tim thiếu chút nữa bởi vì một cử động kia muốn nhảy lên. Thiên Nam lại chỉ là thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu nhẹ nhàng buộc lại dây an toàn cho hắn. Bạch Viễn mặt bỗng nhiên hồng, toàn thân tế bào đều không hiểu ra sao cả kích động, đành phải đông cứng nhắm mắt lại. Đi bờ biển làm gì? Buổi tối tìm hắn chỉ vì đi bờ biển? Bạch Viễn trầm mặc chơi ngón tay, ánh mắt nhưng vẫn phiêu a phiêu. Trong xe không khí phá lệ quỷ dị, cảm giác áp bách cuốn vào trái tim Bạch Viễn, khiến cho hắn cơ hồ mau ngạt thở. Xe đúng lúc này ngừng lại. Thiên Nam nới lỏng dây an toàn xuống xe, Bạch Viễn cũng vội vàng đi theo xuống xe. Dưới màn đêm biển phá lệ xinh đẹp mê người, từng con sóng xanh biếc nối nhau chạy ra tận đường chân trời, toả ra hơi thở bàng bạc hoa lệ. Thiên Nam tựa vào thân xe, đốt thuốc lên yên lặng hút. Trước sau như một quạnh quẽ nhưng lại có một cỗ tang thương dày đặc. Loại khí chất phức tạp này lại cùng gương mặt tuấn lãng dung hoà quỷ dị phù hợp, khiến cho Bạch Viễn lại thấy có chút tâm tình nhộn nhạo. Bạch Viễn đột nhiên tiến lên một bước, đoạt lấy thuốc của hắn, hung hăng hút một hơi. Thiên Nam mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Hắn Bạch Viễn dù sao không phải là thiên phú dị bẩm gì, cũng chưa bao giờ hút thuốc, cho nên một ngụm hung hăng này nhất thời khiến hắn bị nghẹn nửa chết nửa sống. Thiên Nam: “…” Bạch Viễn ho nửa ngày, bất mãn đem thuốc nhét lại về trong tay Thiên Nam, oán hận nói, “Không hiểu ra sao cả, có cái gì hay mà thích hút như vậy chứ.” Ý cười nhợt nhạt ở trong mắt Thiên Nam lan tràn ra trên khuôn mặt. Môi của hắn giác, giương lên độ cong nho nhỏ, rất lãnh đạm, lại phá lệ xinh đẹp. Bạch Viễn nhất thời xem ngây người. Mỹ nhân như ngọc. Đây là trong đầu Bạch Viễn đột nhiên nhảy ra bốn chữ. Thiên Nam tự nhiên che kín ý cười, thản nhiên nói, “Ngu ngốc” Bạch Viễn lại ngu ngơ. Ngu ngốc ngu ngốc? Tổng tài sẽ mắng chửi người? A a a a, làm sao có thể? Loại thân mật mắng chửi người này thật là trong miệng tổng tài thốt ra sao? Tim của hắn cuồng loạn. Rõ ràng là hai chữ, lại làm cho hắn đã nhiều ngày khó chịu thống khổ nhất thời tan thành mây khói, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều. Thiên Nam liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên kéo cánh tay hắn đi tới bờ biển. Gió biển tươi mát, như mèo cào nhẹ gãi vào tâm Bạch Viễn. Bạch Viễn đột nhiên dừng bước. “Tổng tài.” Hắn bình tĩnh nhìn Thiên Nam, trong mắt lưu quang uyển chuyển. Thiên Nam cũng dừng lại, cúi đầu ừ một tiếng. “Tổng tài biết ta thích ngươi đi.” Bạch Viễn nói từng chữ, hờ hững không giống bình thường. Thiên Nam sửng sốt, buông xuống cánh tay hắn, “Ân.” “Vậy tổng tài có thích ta không?” Bạch Viễn tiếp tục hỏi. Thiên Nam lại là sửng sốt, đã không biết trả lời cái gì cho thỏa đáng. Bạch Viễn cười lạnh, “Nếu không thích ta, vì sao lặp đi lặp lại trêu chọc nhiều lần đến ta.” Thiên Nam không nói, nhìn thấy mắt của hắn tinh quang chợt tắt. Bạch Viễn đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói, “Quên đi.” Cũng không để ý phản ứng của Thiên Nam, đến gần bờ biển. Hắn không biết tổng tài đối với hắn là cảm tình như thế nào, hắn cũng không phải ngốc, tự nhiên có thể phát hiện được quan hệ mờ ám của bọn hắn, chính là, hắn một chút cũng không rõ tâm người nọ mà thôi. Tựa như nụ hôn lần đó.
|