Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
|
|
CHƯƠNG 21.
Đây là một tổ hợp phi thường kỳ quái cùng đi ăn cơm với nhau. Thành viên bao gồm: Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình, đôi này là cha con. Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung, đôi này là anh em đối diện bất hòa cũng không đồng tâm. Tiết Trì Thụy, Hoắc Đào, đây là hai trợ lý của tổng tài. Cùng với một người phụ nữ tên là Tạ An Oánh, cô chính là người phụ nữ họ Tạ bị Hoắc Đình đuổi khỏi phòng Trầm Bắc Thôn.
Trần Ngọc Dung đã thay bộ quần áo công sở cao cấp thành một bộ quần áo hợp với tuổi thanh xuân của mình, trên mặt chỉ có một lớn trang điểm nhạt, cân xứng với màu da tự nhiên, xinh đẹp động lòng người, mềm mại như hoa.
Tươi cười trên mặt khi nhìn thấy Trần Dục Nhiên thì giảm đi một chút, sau đó nhìn thấy Tạ An Oánh thì biến mất không còn dấu vết. Về phần cấp trên trên danh nghĩa của cô, Tiết Trì Thụy cùng với một trợ lý tổng tài khác là Hoắc Đào thì Trần Ngọc Dung trực tiếp không nhìn đến.
Hôm nay sau khi Hoắc Hành Nhiễm trở lại công ty thì chủ động đưa ra lời mời Trần Ngọc Dung ăn cơm, cô quả thực rất mừng! Còn tưởng rằng rốt cục Hoắc Hành Nhiễm cũng chú ý tới cô, có hành động với cô! Lúc ấy Trần Ngọc Dung chẳng những đáp ứng lời mời com, còn đề nghị đến ăn cơm ở một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng ở gần đó. Cô đã sớm đem tất cả mọi thứ ở gần công ty nhớ kỹ trong lòng, nghĩ muốn tạo nên một hình tượng hoạt bát hào phóng lại không mất tri kỷ hiện lành ở trong lòng Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm vui vẻ nghe theo ý kiến của cô, Trần Ngọc Dung lại càng thêm cao hứng!
Cô còn tưởng rằng sẽ một mình cùng ăn cơm với Hoắc Hành Nhiễm! Không nghĩ tới, trừ bỏ một Trần Dục Nhiên làm cho người ta chán ghét, còn có một nữ nhân mơ ước Hoắc Hành Nhiễm……
Trần Ngọc Dung nhìn Tạ An Oánh, khác khí cong cong môi, trong lòng tràn ngập khinh thường.
Tạ An Oánh cũng đánh giá Trần Ngọc Dung một phen, đối với sự xinh đẹp trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt của cô ta, từ trong đáy lòng hừ ra ba chữ: Chưa dứt sữa. Cô giơ lên gương mặt tinh xảo thành thục, rụt rè lãnh đạm gật gật đầu với Trần Ngọc Dung, lực chú ý lại đặt trên người Hoắc Hành Nhiễm.
Cao ngạo không thèm nhìn Trần Ngọc Dung.
“Ba ba, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Hoắc Đình sau khi được Hoắc Hành Nhiễm đồng ý, vẫn luôn nắm tay Trần Dục Nhiên đi đường. Bé đáng yêu ngửa đầu, nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia, bộ dáng thực thiên chân vô tà. (ngây thơ trong sáng)
Bất quá hai người đồng thời lĩnh giáo được sự ‘thiên chân vô tà’ của bé là Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung liền cảm thấy thần kinh của mình đang giãn ra.
Hoắc Hành Nhiễm tao nhã nhìn về phía Trần Ngọc Dung: “Trần tiểu thư đã có đề nghị.”
Mặt Trần Ngọc Dung hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu: “Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng Nhật Bản rất là nổi tiếng, hương vị chính tông, không bằng chúng ta đi nếm thử xem?”
Tạ An Oánh nói: “Trần tiểu thư tựa hồ đối với khu vực gần đây rất là quen thuộc? Nghe nói hôm nay là ngày thực tập đầu tiên của cô?”
Trần Ngọc Dung tự tin cười: “Tôi có thói quen là dùng tốc độ nhanh nhất để thích ứng với hoàn cảnh, như vậy mới có trạng thái tốt để bắt đầu làm việc.”
Tạ An Oánh nhỏ giọng nói: “Trần tiểu thư thật là giỏi, không hổ là xuất thân từ Trần gia của Thiên Khê. Tôi so ra thì kém hơn rồi. Ở trong gia đình chúng tôi, rất quy củ, gia giáo nghiêm, không cho phép chúng tôi suốt ngày mặt mày rạng rỡ phơi đầu ra ngoài.”
Trần Ngọc Dung cười như không cười: “Tạ tiểu thư vừa nhìn là biết chính là kiểu phụ nữ thích hợp với việc ở nhà chăm lo gia đình. Bất quá bây giờ thời đại khác rồi, phụ nữ không chỉ phải làm vợ hiền mà còn phải có hiểu biết.” Tuy lời nói ra là vậy nhưng trong lòng Trần Ngọc Dung lại âm thầm rùng mình.
Cô tích cực với Hoắc Hành Nhiễm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cô nhớ lại kiếp trước, Hoắc Hành Nhiễm cũng thành lập chi nhánh ở Thiên Khê, cũng có được thành công rất lớn. Hơn nữa Hoắc Hành Nhiêm còn có một thân phận rất khó lường, là con trai duy nhất của Hoắc gia ở kinh thành, con hắn Hoắc Đình là được Hoắc gia lão gia tử chọn làm người thừa kế! Tin tức này mà ngoài ý muốn được công bố sẽ làm cho nổi lên một hồi phong ba thật lớn!
Trần Ngọc Dung có thể làm cho Trần Dũng tích cực hợp tác cùng Tập đoàn Á Thánh là vì thân phận chân thật của Hoắc Hành Nhiễm! Trần Dũng so với Trần Ngọc Dung thì rõ ràng hơn Hoắc gia ở kinh thành rốt cuộc là có ý nghĩa gì! Trần Ngọc Dung có ý với Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dũng trực tiếp cho cô một sự ủng hộ lớn nhất!
Nhưng trên thực tế, trừ bỏ thân phận của Hoắc Hành Nhiễm cùng với một ít tin tức về Hoắc gia ở kinh thành ra thì Trần Ngọc Dung cũng không biết nhiều lắm. Cô chỉ nhớ rõ vài chuyện lớn, nhất là một chuyện sắp xảy ra! Chuyện này xảy ra làm cho Trần Ngọc Dung có tin tưởng sẽ nhận được sự tán thành của Hoắc gia!
Bất quá nếu trước khi sự việc kia xảy ra mà Hoắc Hành Nhiễm bị nữ nhân khác cướp mất, hoặc là ở trong nhà có sắp xếp liên hôn thì Trần Ngọc Dung sẽ mất đi cơ hội này!
Nghe ý tứ của Tạ An Oánh thì bối cảnh của cô ta không thể kém hơn so với cô. Hơn nữa, Trần Ngọc Dung biết một số đại gia tộc có lịch sử đã lâu ở kinh thành bên kia, giáo dục con gái hoặc là lựa chọn con dâu vẫn duy trì truyền thành từ thời xưa, yêu cầu nữ nhân không thể lộ diện bên ngoài, sau khi kết hôn thì phải ở nhà giúp chồng dạy con. Tạ An Oánh này chỉ sợ là đã biết thân phận của Hoắc Hành Nhiễm, thậm chí có thể là người mà Hoắc gia đã chọn để Hoắc Hành Nhiễm cưới làm vợ!
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Dung không khỏi thu hồi khinh thường trong lòng, lập trận địa sẵn sàng đón quân địch!
“Mọi người có tán thành với đề nghị của Trần tiểu thư không?” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hỏi, giống như là không thấy sự đối chọi gay gắt vì hắn của Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung, đôi mắt thâm lam bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên khó có được sự thanh tĩnh khi không bị Trần Ngọc Dung để ý, Hoắc Hành Nhiễm vừa hỏi câu này, ánh mắt những người khác ngay lập tức đổ dồn về phía cậu.
Thấy sự cảnh cáo trong mắt Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên cảm thấy chán ghét phiền toái nói: “Tùy tiện.”
Những người khác cũng không có ý kiến đặc biệt gì. Bởi vì nhà hàng Nhật Bản ngay gần đó nên bọn họ đi bộ qua.
Trần Ngọc Dung giới thiệu nhà hàng Nhật Bản này thanh nhã rất khác biệt, rộng mở lại không mất cách điệu. Bởi vì Trần Ngọc Dung trước đó đã đặt phòng trước, nên người phụ trách tự mình đi ra đón, dẫn bọn họ vào phòng đã đặt trước.
Nhường phụ nữ trước, nhóm nam nhân nam hài (trẻ con) để cho Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung ngồi trước. Hai nữ nhân khi đến đây, cử chỉ đều trở nên nhã nhặn, hành vi hàm súc, chậm rãi ngồi vị trí cách đối phương xa nhất.
Hoắc Đình lôi kéo Trần Dục Nhiên cùng nhau ngồi, tận lực tránh xa hai nữ nhân.
Hoắc Hành Nhiễm là ba ba của Hoắc Đình, ngồi ở bên còn lại của Hoắc Đình. Bên còn lại của Hoắc Hành Nhiễm là Trần Ngọc Dung.
Tiết Trì Thụy cùng Hoắc Đào ngồi ở phía đối diện với ba người Hoắc Hành Nhiễm. Đối với trường hợp quỷ dị trước mắt, trong mắt Tiết Trì Thụy vẫn mang ý cười, mặt Hoắc Đào không chút thay đổi.
Trần Ngọc Dung vì được ngồi bên cạnh Hoắc Hành Nhiễm mà lòng tràn đầy vui mừng. Cô ôn nhu đưa thực đơn cho Hoắc Hành Nhiễm, để cho hắn gọi món.
“Trần tiểu thư có vẻ khá quen với nơi này, vẫn là để tiểu thư gọi đi!” Hoắc Hành Nhiễm nói.
“Hoắc đại ca, anh gọi em Dung Dung là được rồi. Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh còn khách khí như thế……” Trần Ngọc Dung hơn dỗi nói. Tại thời điểm bữa tiệc sinh nhật cô đã một lần bị Hoắc Hành Nhiễm uyển chuyển cự tuyệt. Bất quá cô không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp, làm bộ không nhớ lần bị cự tuyệt trước, cười meo meo tỏ vẻ muốn kéo gần khoảng cách.
“Hành Nhiễm, không nghĩ tới Trần tiểu thư cư nhiên là em gái của anh, đây là mới nhận sao? Hoắc bá phụ có biết không?” Tạ An Oánh thình lình nhẹ giọng hỏi,
“A Oánh, Trần tiểu thư chỉ là hay nói giỡn thôi.” Hoắc Hành Nhiễm thong dong nói.
Từ đối thoại của Tạ An Oánh cùng Hoắc Hành Nhiễm có thể nghe ra bọn họ rất quen biết, trong lòng Trần Ngọc Dung thấy hơi chua. Tạ An Oánh vừa lòng cười.
Bất quá cao hứng của Tạ An Oánh chỉ duy trì được vài giây, sau đó cô nghe được Hoắc Hành Nhiễm tao nhã đề nghị: “Lời nói của Trần tiểu thư rất có đạo lý. Một khi đã như vậy, tôi sẽ gọi Trần tiểu thư là ‘A Dung’ giống như gọi ‘A Oánh’, có được không?”
Trần Ngọc Dung không thể tưởng được tình thế lại chuyển biến đột ngột như vậy, tự nhiên vui mừng, tươi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là được, Hoắc đại ca!”
“Trước gọi đồ ăn đi.” Hoắc Hành Nhiễm đặt thực đơn trước mặt Trần Ngọc Dung.
Lần này Trần Ngọc Dung không có cự tuyệt. Cô mở thực đơn ra, còn thật sự nhìn chốc lát, cười cười hỏi Hoắc Đình: “Tiểu Đình có thích ăn tam văn ngư cùng với tiên tôm thứ thân thọ tư không? Hải sản ở đây đều là vận chuyển theo đường hàng không từ Nhật Bản tới, rất là tươi……” Cô không ngừng cố gắng, hy vọng sẽ được Hoắc Đình thích.
“Nó không ăn đồ sống.”
“Tiểu Đình không ăn đồ sống.”
Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đồng thời nói.
Mọi người yên tĩnh quỷ dị mười giây.
Trần Ngọc Dung không dấu vết liếc mắt nhìn Trần Dục Nhiên một cái, tầm mắt giống như là tên độc, bắn về phía cậu.
Tạ An Oánh nhớ rằng kia là ‘mẹ’ mà Hoắc Đình đã tuyên bố, trong lòng hơi động, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Dục Nhiên mang theo hồ nghi.
Hoắc Hành Nhiễm thực tự nhiên vươn tay phất phất nước dính trên trán Trần Dục Nhiên, nhợt nhạt nở nụ cười. Không nói gì, nhưng thản nhiên biểu lộ ra vô cùng thân thiết là không thể nghi ngờ.
Trần Ngọc Dung cùng Tạ An Oánh không tự chủ được trừng lớn hai mắt!
Trần Dục Nhiên bị hành động vô cùng thân thiết của Hoắc Hành Nhiễm biến thành mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), nhíu mày mờ mịt nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm. Hắn làm cái gì vậy? Bọn họ có thân thiết như vậy sao?
“Hành Nhiễm, đây là……” Tạ An Oánh từng kiến thức qua sự yêu thích của con Hoắc Hành Nhiễm – Hoắc Đình đối với Trần Dục Nhiên, có chút thiếu kiên nhẫn.
Không thể không nói Trần Ngọc Dung vẫn là có vài phần sâu sắc. Tạ An Oánh quả thật giống như cô đoán, là người vợ mà Hoắc gia chọn để Hoắc Hành Nhiễm tái hôn. Nguyên bản Tạ An Oánh cũng không quá nguyện ý, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm có huyết thống ngoại quốc, nghe nói không phải rất được Hoắc gia lão gia tử thích, lại từng kết hôn sinh con, con còn đã muốn năm tuổi rồi! Tạ An Oánh tốt xấu gì cũng là thiên chi kiêu nữ (con cưng) của vợ cả Tạ gia, vẫn chưa lập gia đình, cô cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm căn bản không xứng với mình! Nhưng sau khi gặp Hoắc Hành Nhiễm, Tạ An Oánh cơ hồ lập tức thay đổi chủ ý, trở nên phi thường tích cực chủ động.
Nhưng Hoắc Hành Nhiễm thích đàn ông? Không ai đề cập qua chuyện này!
Tạ An Oánh vội vàng muốn Hoắc Hành Nhiễm chứng thực điểm này! Vấn đề này thực nghiêm trọng!
“Ân?” Hoắc Hành Nhiễm trấn định tự nhiên, hơi hơi giương mắt hỏi, ôn nhuận như ngọc.
Không biết sao, vấn đề của Tạ An Oánh đột nhiên nghẹn ở cổ, không nói nên lời.
Trần Ngọc Dung lại nghĩ đến lúc trước Trần Dục Nhiên thích Trương Quân Dật, tay không tự giác siết chặt lấy thực đơn.
…… Trần Dục Nhiên, mày lại muốn cướp đi những thứ của tao sao?
Tâm tư của Hoắc Đình không có phức tạp như hai nữ nhân. Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đều nhớ rõ bé không ăn đồ sống làm cho bé thật cao hứng, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười đắc ý của trẻ con. Khó có được khi nào lộ bản tính trẻ con, hai chân ở dưới bàn ăn nhoáng lên một cái, không cẩn thận liền cọ phải Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên.
Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn bế, nhẹ nhàng vỗ lên đùi bé!
“A!” Hoắc Đình hô nhỏ, ngẩng mặt nhìn người này rồi lại nhìn người kia, “Xin lỗi, ba ba, anh!”
Hoắc Hành Nhiễm nhìn Hoắc Đình, Hoắc Đình lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám lộn xộn nữa.
Sau đó hắn mang chút dung túng nhìn Trần Dục Nhiên, ôn hòa cười nói: “Về nhà rồi lại chơi sau, ăn cơm trước.”
A? Về nhà rồi lại chơi sau? Cái gì cùng cái gì vậy? Bọn họ khi nào thì về nhà lại chơi? Về cái gì nhà?
Trần Dục Nhiên ngạc nhiên, càng thêm cảm thấy lẫn lộn. Xoay chuyển ánh mắt, chống lại biểu tình không được tự nhiên của Tạ An Oánh, cùng với ánh mắt khủng bố hận không thể ăn sống cậu của Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên đột nhiên có một loại dự cảm bất an!
|
CHƯƠNG 22.
Bữa cơm với không khí quái dị ngay tại lúc mọi người mang theo tâm tư khác nhau mà kết thúc. Tạ An Oánh, Trần Ngọc Dung không ở gần công ty Á Thánh, được Hoắc Đào và Tiết Trì Thụy phân biệt lái xe đưa về nơi ở. Hai người còn muốn Hoắc Hành Nhiễm tự mình đưa về. Nhưng Hoắc Đình tuổi còn nhỏ, trời thì tối rồi, hôm nay lại cùng Trần Dục Nhiên chơi game lâu như vậy, mất không ít tâm tư đem nữ nhân có ý đồ với ba ba đuổi đi, lượng vận động rất lớn, hiện giờ cái đầu nho nhỏ đã gật gà gật gù. Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung thấy thế, cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng bảo Hoắc Hành Nhiễm đưa về, dù sao hắn có con của hắn cần chăm sóc. Ở trước cửa nhà hàng Nhật Bản chào tạm biệt xong, chỉ còn lại ba người Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình và Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên đối với Hoắc Hành Nhiễm tràn ngập bất mãn cùng nghi hoặc. Bất quá vẫn chưa tìm ra cơ hội để hỏi.
Trần Dục Nhiên phải về ký túc xá của thực tập sinh, Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình muốn tới công ty lái xe về nhà, ba người cùng nhau trở về công ty.
Dọc theo đường đi, Hoắc Đình vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay Trần Dục Nhiên, mí mắt đánh nhau, đi tới đi lui thiếu chút nữa thì ngã, Trần Dục Nhiên vội vàng đỡ lấy bé.
“Tôi đến bế nó.” Hoắc Hành Nhiễm nhẹ giọng nói.
Trần Dục Nhiên gật gật đầu, giúp Hoắc Hành Nhiễm bế Hoắc Đình lên.
Hoắc Đình mơ mơ màng màng, ghé vào trên vai Hoắc Hành Nhiễm có điểm bất an quay đầu, hướng về phía Trần Dục Nhiên hô lên: “Anh ơi?” Tay vung lên, một bộ phải bắt được cậu.
Trần Dục Nhiên nghĩ rồi nghĩ, đành phải chầm chậm đưa tay để cho bé nắm lấy.
Hoắc Đình bắt được người rồi liền an tâm không hề làm ầm ĩ.
“Nó thực thích cậu.” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa nói, ngữ khí khẳng định. Trên thực tế, Hoắc Đình không phải là một đứa nhỏ dễ dàng mở rộng lòng với người khác. Trong giáo dục của bé, có dạy là phải bảo trì khoảng cách với người khác, có lễ lãnh đạm mới phù hợp với phong cách đối nhân xử thê của đại gia tộc Hoắc gia. Nhưng thực kỳ diệu, bất quá chỉ mới ở chung rất một thời gian rất ngắn, Hoắc Đình đã phi thường tín nhiệm Trần Dục Nhiên, thậm chí có thể nói là ỷ lại.
Những lời này có hay không làm cho người cha nhìn thấy con mình thân thiết với người ngoài mà cảm thấy ghen tức?
Trần Dục Nhiên cảm thấy chuyện cậu dẫn dắt Hoắc Đình đang ở trên lưng Hoắc Hành Nhiễm chơi game, vẫn là không cần nói cho Hoắc Hành Nhiễm thì tốt hơn. Tuy rằng hắn không nhất định là không biết.
Nhưng chính vì vậy mà cậu với Hoắc Đình sinh ra tình hữu nghị cách mạng mà!
“Em ấy giỏi lắm.” Trần Dục Nhiên nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của Hoắc Đình, rất muốn đưa tay chọc một chút.
“Nó là con tôi mà.” Hoắc Hành Nhiễm nói. Tựa hồ điểm này có thể giải thích sự vĩ đại giỏi giang của Hoắc Đình. Trên khuôn mặt bình tĩnh thong dong của hắn có sự kiêu ngạo của người làm cha.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai. Nói thật, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, thật đúng là cậu nhìn không ra Hoắc Hành Nhiễm với Hoắc Đình có bao nhiêu thân mật. Theo như lời nói ngẫu nhiên lộ ra của Hoắc Đình thì Trần Dục Nhiên cũng nhận thấy được đôi cha con này không có nhiều thời gian gặp mặt chứ đừng nói đến ở chung. Hoắc Đình đối với người ba ba Hoắc Hành Nhiễm này là vừa sùng bái vừa sợ hãi.
“Bắt đầu từ ngày mai nó sẽ về nhà, không đến công ty nữa.” Hoắc Hành Nhiễm nói, đột nhiên quay đầu nhìn Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên có chút kinh ngạc: “A? Như vậy sao…… Không phải em ấy vẫn đang nghỉ hè sao?” Vừa mới quen thân với Hoắc Đình lại không thể gặp mặt, cậu cảm thấy có điểm đáng tiếc. Không biết lần gặp mặt tiếp theo là khi nào nữa.
“Nó rất thích cậu.” Đôi mắt thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm ở trong trời đêm nhìn không rõ sắc thái, hắn vẫn như cũ tao nhã ôn hòa, trong lời nói lại lộ ra lãnh ý nhàn nhạt.
“Tôi không rõ ý của anh.” Trần Dục Nhiên dừng bước, cau mày nhìn hắn. Nói như thế nào lại giống như Hoắc Đình thân thiết với cậu, rất thích cậu, nên sẽ tách bọn họ ra vậy? Trần Dục Nhiên bừa mới bắt đầu trở thành ‘người làm công’, ý thức lấy lòng sếp vẫn còn rất ít, ngữ khí bất tri bất giác mang theo chất vấn.
“Tôi cũng không có ý gì đặc biệt cả.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười với cậu.
Trần Dục Nhiên hơi bất mãn: “Những lời này nghe qua rất giống cho có lệ.”
“Nếu Dục Nhiên muốn lý giải như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.” Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ có chút bất đắc dĩ. Thanh âm trầm thấp của hắn rất có từ tính, thời điểm gọi tên người ta mang theo một tia hoặc ý nhàn nhạt, làm cho lòng người ta run lên.
“Không cần gọi tôi như vậy.” Trần Dục Nhiên thấy cả người đều không được tự nhiên. Hoắc Hnahf Nhiễm căn bản không phải là một người tốt để ở chung! Cậu không phải Trần Ngọc Dung, thủ đoạn chồng chất chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm xưng hô thân thiết như vậy sẽ làm cho Trần Ngọc Dung mừng như điên, nhưng lại làm cho cậu rất khó thích ứng, luôn luôn cảm thấy có một loại cảm giác phiền toái. Cậu lại nghĩ tới những cử chỉ kỳ quái của Hoắc Hành Nhiễm khi ăn cơm.
Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu, lại một bộ thực ôn nhu thực nhân nhượng. Tựa như hắn thật sự đối với cậu có cái gì đó……
“Hoắc Hành Nhiễm, anh đang đùa tôi.” Trần Dục Nhiên đột nhiên giật mình, kinh ngạc nói!
Thời điểm ăn cơm, Hoắc Hành Nhiễm cố ý ở trước mặt Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung đối với cậu vô cùng thân thiết, khiến cho hai nữ nhân kia chú ý đến cậu! Nhất là Trần Ngọc Dung, ánh mắt cô ta nhìn Trần Dục Nhiên rõ ràng biểu lộ là cô ta sẽ không tha cho cậu! Đây là mục đích của Hoắc Hành Nhiễm!
Hắn muốn nhìn thấy mâu thuẫn của Trần Dục Nhiên cùng Trần Ngọc Dung càng thêm sâu sắc! Hắn muốn nhìn thấy hai anh em bọn họ tránh chấp đấu nhau! Hoắc Hành Nhiễm, vẫn là đối với vấn đề Trần Dục Nhiên có muốn trả thù hay không, hoàn toàn chưa có chết tâm……
Thấy Hoắc Hành Nhiễm cười không nói, hoàn toàn không có phủ nhân lời nói của mình, Trần Dục Nhiên đã hiểu, vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy tức giận!
Cậu hạ giọng: “Vì cái gì? Hoắc Hành Nhiễm, anh cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng vỗ Hoắc Đình đã muốn nhắm mắt tiếp tục đi vào giấc ngủ: “…… Ai bảo cậu cùng cô ta, tự nhiên chui đầu vào tay tôi làm chi?” Hắn nguyên bản đã muốn không thèm truy cứu hành vi cự tuyệt hắn của Trần Dục Nhiên. Ai ngờ đến là Trần Ngọc Dung cùng Trần Dục Nhiên đồng thời vào Á Thánh thực tập? Từ trên trời rớt xuống hai món đồ chơi, không chơi thì đúng là ngu ngốc!
Nói gì vậy? Trần Dục Nhiên trừng mắt nhìn hắn! Cậu chỉ biết, Hoắc Hành Nhiễm này chính là mặt ngoài tao nhã, còn bên trong thì căn bản là không có tý gì cả!
Hoắc Hành Nhiễm nhìn đôi mắt to trong suốt đang trừng hắn, bộ dáng mất hứng cùng với hòa bình khi nãy khác xa nhau một trời một vực, trong mắt hiện lên ý cười.
…… Quả thật rất thú vị.
“Anh vẫn muốn kích tôi trả thù Trần gia?” Trần Dục Nhiên thầm nghĩ đến lý do này. Cậu với Hoắc Hành Nhiễm trừ bỏ có liên quan về Hoắc Đình thì chính là lần gặp mặt vào bữa tiệc sinh nhật đêm đó, Hoắc Hành Nhiễm mạc danh kỳ diệu đưa ra ám chỉ “Nếu cậu muốn trả thù Trần gia, hắn sẽ cung cấp hỗ trợ”. Khi đó cậu cự tuyệt, Hoắc Hành Nhiễm không có phản ứng gì đặc biệt, cậu còn tưởng rằng sự tình đã qua đi. Chẳng lẽ Hoắc Hành Nhiễm còn không hết hy vọng? Trần Dục Nhiên nghĩ đến thời điểm lúc này khi ăn cơm, Hoắc Hành Nhiễm thân thiết với cậu như một đôi, sắc mặt Trần Ngọc Dung liền khó coi. Hắn là cố ý để cho Trần Ngọc Dung chán ghét cậu, sau đó xuất ra thủ đoạn làm khó dễ hoặc là vũ nhcụ cậu, để cậu không thể không phẫn nộ mà phản kháng?
Hoắc Hành Nhiễm đối với vấn đề của Trần Dục Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười, cực ôn hòa cùng tuấn nhã.
Tuy rằng Trần Dục Nhiên cố gắng đem tươi cười của hắn tưởng tượng thành mặt mũi hung tợn, những vẫn là không thể không thừa nhận nam nhân này thật sự bộ dáng tốt lắm.
“Này đối với anh có cái gì tốt?” Chẳng lẽ thừa dịp Trần gia đấu nội bộ mà thâu tóm Tập đoàn Phong Diệp? Nếu vậy thì thật sự là Hoắc Hành Nhiễm đã đánh giá cậu quá cao rồi……
Trần Dục Nhiên vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài thêm không dám gật bừa.
“Đối với cậu lại có chỗ nào không tốt sao?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi lại. Không rõ cậu vì cái gì lại kháng cự như vậy? Trần gia xác thực rất khắt khe với cậu, không phải sao?
“Tôi vì cái gì phải vì một ít người râu ria mà lãng phí thời gian cùng tinh lực?” Trần Dục Nhiên lại nhắc đến lý luận lười nhác của cậu, nghi hoặc nhìn Hoắc Hành Nhiễm, “Anh cảm thấy cái loại chuyện tốn sức này rất thú vị sao?”
Hoắc Hành Nhiễm vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt Trần Dục Nhiên một cái. Vốn chỉ tính toán chạm qua một cái, không nghĩ tới làn da dưới đầu ngón tay lại mềm mại nhẵn nhụinhư vậy, không có bất luận chút thô ráp hay dính nhớp nào giống như những kẻ khác, bất giác cả bàn tay đều áp vào, nâng chiếc cằm của Trần Dục Nhiên đang bất ngờ mà không kịp phòng bị lên, thực ôn nhu nói: “…… Em đoán đúng rồi.” Huống hồ tôi chỉ cần xem kịch. Ánh mắt Hoắc Hành Nhiễm lộ ra ý tứ như vậy.
Tức chết Trần Dục Nhiên!
“Tôi muốn từ chức!” Quả thực là mây đen đầy đầu! Trần Dục Nhiên chỉ cảm thấy trước mặt từng đoàn từng đoàn viết ‘phiền toái’ bay quanh đầu cậu! Người mang tâm lười nhác như cậu bị sợ hãi! Nhất thời không có chú ý tới tư thế của cậu cùng Hoắc Hành Nhiễm có chút ái muội.
Hoắc Hành Nhiễm làm như không có việc gì buông tay ra, thong dong trầm tĩnh nói: “Đưa cho em mười vạn, còn lại bao nhiêu? Khai giảng học kỳ sau cần đóng học phí. Một năm học phí của đại học Thiên Khê là bao nhiêu? Đại khái là tám vạn đi?”
Trần Dục Nhiên lập tức nghẹn một bụng hỏa. Trong chi phiếu của cậu chỉ còn lại hơn năm vạn một chút……
“Thực tập sinh của Á Thánh đều là thông qua thông báo tuyển dụng để tuyển vào. Lương một tháng đạt tới một vạn tệ, một tháng rưỡi tức là một vạn rưỡi tệ. Trong thời gian thực tập có thành tích xuất sắc hoặc là có cống hiến đặc biệt, sẽ còn có thưởng.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, “Dục Nhiên, em xác định vẫn muốn từ chức?”
…… Sau đó bởi vì không đủ tiền đóng học phí mà đi cầu Trần Ngọc Dung?
Trần Dục Nhiên tâm trí lười nhác giỏi về cân nhắc lợi hại cơ hồ lập tức có đáp án.
Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán! Hoắc Hành Nhiễm lập tức bắt được cậu……
Sắc mặt Trần Dục Nhiên hơi hơi đỏ lên, không thể trảm đinh chặt sắt nói ra một tiếng ‘có’.
Mình không có cốt khí, mình là đồ bỏ đi…… Trần Dục Nhiên âm thầm phỉ nhổ chính mình không có chí tiến thủ. Mẹ ruột của cậu qua đời đã nhiều năm, cha không thân mẹ kế không thương, cuộc sống so với người bình thường nghẹn khuất hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn, vấn đề mà cậu bức thiết cần giải quyết chính là tiền. Á Thánh có thể cung cấp cho cậu một công việc thực tập nhiều hậu đãi như vậy, đúng là cậu rất cần, đối với ý nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giá rét cũng không khác nhiều lắm. Trong tương lai cậu không có kế hoạch kiếm tiền nào tốt, thực tập ở Á Thánh là sự lựa chọn tốt nhất.
Ít nhất là so với quay đầu cầu Trần gia tuyệt đối tốt hơn nhiều!
Nghĩ nghĩ, ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Trần Dục Nhiên, bắt đầu không biết là Hoắc Hành Nhiễm ‘chơi’ cậu rốt cuộc có cái gì hại. Nếu hắn muốn đùa, cậu không thể trốn sao? Văn phòng bộ tin tức ở tầng 20, cậu chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, hẳn là sẽ không có chuyện gì để lui tới tầng làm việc của tổng tài. Hoắc Hành Nhiễm cũng không phải loại người cả ngày không có việc gì, liền yêu thích trêu đùa người khác. Cậu đánh không lại, vậy chẳng lẽ không thể lẩn trốn sao?
Về phần chọc Trần Ngọc Dung đưa tới phiền toái?
Được rồi! Trần Dục Nhiên chính là lười, chán ghét phiền toái, tránh được thì tránh, nhưng không có nghĩa là cậu thật sự yếu đuối. Nếu cậu thực sự động não, cuối cùng ai là người chịu thiệt vẫn chưa biết được đâu!
Trần Dục Nhiên thực thích ứng trong mọi hoàn cảnh thở dài, còn thực sự nghiêm túc nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Hoắc tổng, mời ngài cách xa tôi một chút.”
|
CHƯƠNG 23.
Hoắc Hành Nhiễm là một tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa hỗn đản! Trần Dục Nhiên nhìn từng chồng từng chồng báo cáo tài vụ đủ để chôn vùi cậu kia, đột nhiên sâu sắc nhận ra sự thật này.
Đây là ngày đầu tiên Trần Dục Nhiên làm thực tập sinh ở Á Thánh. Làm một người mới, thời gian thực tập an nhàn bình tĩnh của cậu chỉ duy trì một buổi sáng.
Nghe nói trợ lý tổng tài trên tầng 38 đột nhiên ra một mệnh lệnh, bộ tin tức phải sửa sang lại báo cáo tài vụ trong vòng năm năm kể từ ngày thành lập Tập đoàn Á Thánh. Mệnh lệnh này rất là mạc danh kỳ diệu. Từ ngày Á Thánh được thành lập, các phương diện về chế độ quản lý vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng bởi vì là công ty được thành lập ở nước ngoài nên ở phương diện tài vụ vẫn là tương đối hoàn thiện. Đây là thời kỳ công nghệ kỹ thuật phát triển, máy tính hiện đại, số liệu tài vụ của Á Thánh được duy trì bảo vệ khá là tốt. Nếu trợ lý tổng tài thật sự muốn thuyên chuyển số liệu tài vụ, thì trực tiếp hỏi xin tổng tài Hoắc Hành Nhiễm là được rồi. Tại sao còn cần sửa sang lại một lần nữa?
Giám đốc của bộ phận tin tức tự mình cùng trợ lý tổng tài câu thông, ra kết luận là chỉ thị này không vội, để thực tập sinh hoàn thành là được, sẽ không gia tăng lượng công việc cho nhân viên chính thức của bộ phận tin tức. Đi theo giám đốc bộ phận tin tức xuống dưới còn có từng chồng từng chồng báo cáo tài vụ cổ xưa được bảo tồn rất chỉnh tề.
Giám đốc bộ phận tin tức là một người chuyên kỹ thuật quá cứng nhắc, nhưng lại rất hiền lành chính trực, tuyệt không tự cao tự đại, vỗ vỗ đầu vai Trần Dục Nhiên mới đến: “Vất vả cho cậu. Bởi vì có một đối tác của công ty muốn tìm xem báo cáo tài vụ của chúng ta, nhưng lại lo lắng trong khoảng thời gian ngắn không xem hết được, nên chúng ta phải sửa sang lại một phần, để cho bọn họ vừa xem là hiểu ngay. Cậu cẩn thận sửa sang lại một chút, nhập số liệu vào là được.”
Nói xong nhăn mi lại, càu nhàu: “…… Bọn họ như thế thực rảnh……”
Trần Dục Nhiên cơ hồ vừa nghe là biết ai đang quấy rối. Khẳng định là Trần Ngọc Dung nhờ có Trần gia hợp tác với Á Thánh mà yêu cầu Hoắc Hành Nhiễm. Cô ta thật là thông minh! Số liệu tài vụ của một công ty là cơ mật, như thế nào có thể tùy tiện để cho một người ngoài xem? Nhưng Trần Ngọc Dung là đại diện cho Trần gia mà đến, cô ta muốn hiểu biết thêm về Á Thánh, yêu cầu này cũng không quá phận. Cô ta lại chỉ nhắc tới là muốn xem số liệu tài vụ trong vòng năm năm từ ngày Á Thánh thành lập, là bản gốc, chứ không phải là số liệu điện tử được sửa sang đã sớm được nhập vào máy tính. Tự cô ta lật xem, tin tức có được rất hạn chế. Hoắc Hành Nhiễm không cự tuyệt yêu cầu này của cô ta, cũng không kỳ quái.
Nhưng Trần Ngọc Dung cơ hồ lập tức đem việc sửa sang lại những số liệu này sai khiến Trần Dục Nhiên!
Từng chồng từng chồng báo cáo được đưa đến một phòng trống của bộ phận tin tức. Một xấp báo cáo nhỏ cuối cùng là do Trần Ngọc Dung tự mình đem đến.
Cô ta ưỡn ngực thẳng lưng, tự nhiên đi vào văn phòng, tùy tay đóng cửa lại, đứng trước mặt Trần Dục Nhiên, đập thật mạnh xấp báo cáo lên trên bàn của cậu, trên mặt mang theo nụ cười khoái trá: “Trần Dục Nhiên, tao nói với Hoắc đại ca, tao cần một trợ lý giúp tao hiểu biết thêm về cách vận hành của Á Thánh. Tao chọn mày.”
Trần Dục Nhiên ngồi ở trên ghế, xoay xoay cái bút trong tay, mặt không chút thay đổi.
“Tao nói với Hoắc đại ca, mày, Trần Dục Nhiên, tuy rằng là thực tập sinh của Á Thánh, nhưng vẫn là mang họ Trần. Có mày trợ giúp tao, tao yên tâm. Hoắc đại ca cũng tin tưởng mày không dám tiết lộ tư liệu của Á Thánh ra bên ngoài.” Trần Ngọc Dung nói, mang theo một tia ác ý.
Cách nói này của cô ta kỳ thật rất có lực phá hoại. Bất kể một người lãnh đạo nào của công ty đều không muốn nghe có người nhắc nhở hắn rằng nhân viên của hắn là người do đối tác bên kia phái đến, nhất là đối tác này còn chưa biết là địch hay bạn. Trần Ngọc Dung này là đang ly gián mối quan hệ giữa Trần Dục Nhiên và Hoắc Hành Nhiễm.
Ở một phương diện khác, vô luận là tin tức gì Trần Ngọc Dung có thể biết được từ trong những số liệu gốc này thì Trần Dục Nhiên sẽ là ‘đồng phạm’. Bởi vì cậu họ Trần, cậu với Trần Ngọc Dung là cùng một loại người. Nếu Trần Dục Nhiên bị gắn nhãn là người Trần gia, vậy đồng nghiệm ở Á Thánh sẽ đối đãi với cậu như thế nào? Sau khi tốt nghiệp, thân phận của cậu ở đây bị tiết lộ, vậy thì liệu có công ty nào ở Thiên Khê không hề có thắc mắc gì liền dùng cậu không?
Mục đích của Trần Ngọc Dung là thừa dịp Trần Dục Nhiên chưa lộ mặt ở trong thương giới liền làm sáng tỏ thân phận người Trần gia của cậu, tuyệt hết đường tương lai của cậu…… Nói vậy, trừ phi là Trần Dục Nhiên không hề có căn cơ phát triển bên ngoài, không thì sau khi cậu tốt nghiệp chỉ có thể ở lại Trần gia hoắc là vào Tập đoàn Phong Diệp. Trần Ngọc Dung đương nhiên sẽ không cho Trần Dục Nhiên có cơ hội bước vào Phong Diệp. Một khi Trần Dục Nhiên ở lại Trần gia, Trần Ngọc Dung sẽ có biện pháp chèn ép cậu!
Trần Ngọc Dung sẽ lấy thân phận con gái, hoàn toàn dẫm nát Trần Dục Nhiên dưới lòng bàn chân! Cô sẽ không giống như kiếp trước, bởi vì không thể thay đổi giới tính mà vĩnh viễn xếp sau Trần Dục Nhiên!
Trần Dục Nhiên đối với sự kiên trì không ngừng tìm cậu gây phiền toái của Trần Ngọc Dung, không nói gì. Từ khi cô ta đi vào diễu võ dương oai, ở trong mắt Trần Dục Nhiên chính là một nữ nhân không biết điều đang giương nanh múa vuốt, bộ dáng rất ngu xuẩn.
Trong lòng cậu không phải là không tức giận. Bất quá cậu là đang tức chuyện khác. Trần Ngọc Dung bất quá mới chỉ là một cô gái vữa mãn tuổi hai mươi với tính tình không tốt lắm, còn không có đạt đến trình độ chọc giận được cậu. Cậu là đang tức Hoắc Hành Nhiễm, hắn cư nhiên để cho Trần Ngọc Dung càn quấy như vậy!
Lấy thủ đoạn của Hoắc Hành Nhiễm, hắn có một vạn phương pháp có thể lừa dối tắc trách cho qua chuyện của Trần Ngọc Dung. Vậy mà hắn lại dùng hai tay đẩy Trần Ngọc Dung đi đến trước mặt cậu!
Không phải là do một câu nói chưa trải qua suy nghĩ tối hôm qua “Hoắc tổng, mời ngài cách xa tôi một chút” đấy chứ? Để ngày hôm sau liền ‘báo ứng’ cậu sao?
Hoắc tổng, nội tâm của anh rốt cuộc là có bao nhiêu nhỏ vậy? (hẹp hòi)
Trần Dục Nhiên không nói chỉ nghĩ.
Nếu như là một người quen thuộc tính cách của Hoắc Hành Nhiễm như Tiết Trì Thụy, biết được ý nghĩ lúc này của Trần Dục Nhiên, anh ta nhất định sẽ hô to Trần Dục Nhiên là một dũng sĩ. Hoắc tổng mang thù lòng dạ hẹp hòi chẳng phân biệt được thân sơ gì hết. Có một người từng bởi vì đắc tội Hoắc Hành Nhiễm rồi sau đó hối hận không ngừng, nhiều năm qua tìm cách bù lại rồi mà đến nay vẫn như cũ hiệu quả rất nhỏ.
“Tao đang nói chuyện với mày đó, Trần Dục Nhiên! Mày rốt cuộc có nghe tao nói gì không?” Trần Ngọc Dung thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Dục Nhiên, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu giật mình kích động hay là sợ hãi phẫn nộ, không khỏi đề cao thanh âm quát.
“Biết rồi, tôi sẽ làm tốt.” Trần Dục Nhiên miễn cưỡng nói, “Chú ý hình tượng của cô một chút đi, Trần Ngọc Dung. Người bên ngoài đang nhìn.”
Trần Ngọc Dung theo bản năng nhìn lại, xuyên qua lớp cửa kính mờ mờ, xác thực đang có người quay đầu nhìn về phía bên này. Cô ta khẽ hít một hơi, trừng mắt nhìn Trần Dục Nhiên: “Trong hai ngày phải làm xong!” Nguyên bản cô còn muốn cho thời gian là ba ngày, hiện tại đổi ý!
Thật đúng là coi mình là tổng tài phu nhân của Á Thánh sao? Trần Dục Nhiên lắc đầu, cầm lấy một phần báo cáo: “Tôi muốn bắt đầu làm việc, mời cô đi ra ngoài.”
Trần Ngọc Dung hung hăng dậm chân, hừ một tiếng, bình tĩnh nở nụ cười đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng của cô ta khuất sau cánh cửa, Trần Dục Nhiên tùy tay bỏ báo cáo trong tay xuống, lấy di động ra nhắn tin —
[Phùng Đào, muốn hack kho số liệu tài vụ của một công ty, cần bao nhiêu thời gian?]
************************************************
Buổi tối hơn tám giời, Hoắc Hành Nhiễm đi vào văn phòng duy nhất vẫn còn sáng đèn ở bộ phận tin tức.
Trần Dục Nhiên từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, tay cực nhanh bấm một phím trên bàn phím. Ánh mắt màu thâm lam ôn nhuận mê người của Hoắc Hành Nhiễm giả như không nhìn thấy.
“Hoắc tổng!” Trần Dục Nhiên thực cung kính đứng lên chào hỏi.
“Còn chưa tan làm sao?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.
Trần Dục Nhiên cầm vài phần báo cáo, nhún nhún vai: “Công ty cho tôi nhiệm vụ mới, bởi vì rất gấp nên tôi đang cố gắng hoàn thành.” Một bộ dáng nhân viên tốt tận chức tận trách.
“Vậy à?” Hoắc Hành Nhiễm cố ý tạm dừng một chút.
“Đúng vậy.” Trần Dục Nhiên mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả mắt cũng không nháy, “Sao Hoắc tổng lại xuống dưới này?” Hạ mình xuống đây làm gì vậy? Còn không mau mau trở về đi……
“Tôi đang chuẩn bị trở về.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, “Đột nhiên nhớ tới trợ lý thư kí mới tới nói đến một chuyện, vì thế mới lại đây nhìn xem.”
Trợ lý thư kí mới tới? Kia không phải là Trần Ngọc Dung sao?
Trần Dục Nhiên bất động thanh sắc, mặt trơ trơ nhìn Hoắc Hành Nhiễm: “Vậy à?” Thực thiếu hứng thú.
Hoắc Hành Nhiễm một chút cũng không có bị ảnh hưởng, nhàn nhã trầm ổn tiếp tục nói: “Cô ấy nhắc tới anh hai Trần Dục Nhiên của mình, cũng chính là cậu, chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp về máy tính, cũng không kiểm tra qua cấp bậc máy tính. Cô ấy thực lo lắng cậu không thể đảm nhận công việc thực tập sinh ở bộ phận tin tức của Á Thánh.”
Thật đúng là không buông tha bất kì cơ hội nào để đả kích cậu nha! Nếu đối tượng Trần Ngọc Dung đả kích không phải là cậu, Trần Dục Nhiên đều phải đối với sự kiên trì không ngừng nghỉ của cô ta mà cảm thấy bội phục.
“Dục Nhiên có muốn giải thích một chút không?” Hoắc Hành Nhiễm thấy Trần Dục Nhiên không có sự kinh ngạc hay phẫn nộ mà chỉ có im lặng lạnh nhạt, liền hỏi cậu.
Thời gian ngắn ngủn trong một ngày, Hoắc Hành Nhiễm đã kiến thức được một mặt có năng lực của Trần Ngọc Dung, cùng với thủ đoạn tận dụng mọi thứ bình thường nhất để đả kích Trần Dục Nhiên của cô ta. Nếu không phải trên tay Hoắc Hành Nhiễm có tư liệu về Trần Dục Nhiên, rất rõ ràng cuộc sống của cậu ở Trần gia là như thế nào thì chỉ sợ Hoắc Hành Nhiễm cũng có khả năng sẽ bị Trần Ngọc Dung ảnh hưởng đến đánh giá về Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên sờ sờ cái mũi, cũng không để ý: “Anh tự nhìn là biết thôi. Hay là Hoắc tổng anh nghi ngờ năng lực xử sự của trợ lý tổng giám đốc? Trầm tiên sinh đã tự mình khẳng định năng lực của tôi.”
“Nhưng em gái cậu nghi ngờ năng lực của cậu.” Hoắc Hành Nhiễm vạch trần.
“Cô ta chả biết gì cả!” Trần Dục Nhiên nói, “Hay là nói, Hoắc tổng thà rằng tin tưởng một trợ lý thư kí mới tới, mà không tin tưởng cấp dưới khác của anh?”
“Cậu trộm đổi khái niệm rồi. Về thực tập sinh mà nói, vị trí của cô ấy tiếp cận với cao tầng, so với cậu có cơ hội lên tiếng hơn. Nếu cô ấy có bối cảnh hơn nữa, vậy thì Dục Nhiên, cậu sẽ bị sa thải không chút do dự.” Hoắc Hành Nhiễm giống như là đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Trần Dục Nhiên nhíu mi: “Điều kiện tiên quyết là, Hoắc tổng anh là một người không có đầu óc, chẳng phân biệt được thị phi.” Nếu chỉ bằng lời nói từ một bên của một người liền sa thải một người khác, thì Tập đoàn Á Thánh của Hoắc Hành Nhiễm cũng sẽ không mở rộng được đến mức này!
“Tôi có thể lý giải đây là cậu đang khen ngợi tôi?” Hoắc Hành Nhiễm hơi hơi kinh ngạc.
“Hoắc tổng nếu đã lý giải như vậy, tôi cũng không có biện pháp nào khác.” Trần Dục Nhiên đem câu nói của Hoắc Hành Nhiễm đổi xưng hô rồi trả lại cho hắn. Hoắc Hành Nhiễm dung túng Trần Ngọc Dung làm điều xằng bậy, Trần Dục Nhiên đối với hắn vẫn là có điểm tức giận.
“Vì cái gì?” Hoắc Hành Nhiễm không thể tưởng được Trần Dục Nhiên sẽ chịu thua. Hắn nghĩ trong lòng Trần Dục Nhiên nhất định đang oán thầm hắn làm quan hệ anh em của cậu cùng Trần Ngọc Dung xấu đi.
Cũng tựa như một lần kia Hoắc Hành Nhiễm dùng tiền để đuổi cậu đi vậy. Trong lòng Trần Dục Nhiên không phải là không tức giận, nhưng Hoắc Hành Nhiễm xử lý rất uyển chuyển cho nên Trần Dục Nhiên cũng không để ở trong lòng.
“Chứ gì nữa?” Trần Dục Nhiên kỳ quái nhìn hắn. Hắn là tổng tài, cậu chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, trứng chọi đá, chẳng lẽ cậu còn vì một chuyện nhỏ như vậy mà đòi sống đòi chết, không lúc nào là không trừng mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Hành Nhiễm sao?
Hơn nữa, trong lời nói của Hoắc Hành Nhiễm mang theo một chút tỉnh táo. Vô luận hắn là có tâm hay vô tình, Trần Dục Nhiên vẫn là không tức giận với hắn nổi.
Hai người trong lúc đó vừa mới sinh ra một chút mẫu thuẫn cùng dối trá đột nhiên biến mất.
Này đối với Hoắc Hành Nhiễm mà nói là một trải nghiệm mới mẻ. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một đứa trẻ tản mạn không để bụng như Trần Dục Niên. Nhưng không thể không thừa nhận là cậu rất khó làm cho người ta thấy chán ghét.
“…… Ăn cơm không?” Hoắc Hành Nhiễm thật sâu nhìn Trần Dục Nhiên liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi.
Trần Dục Nhiên sờ sờ bụng, nháy mắt mấy cái: “…… Hoắc tổng mời?” Cậu còn phải đóng tiền học phí.
“Cùng đi.” Hoắc Hành Nhiễm gật gật đầu.
Trần Dục Nhiên ‘nga’ một tiếng, chầm chậm tắt máy tính.
“Không tăng ca…… Hai ngày có thể hoàn thành sao?” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hỏi, trong giọng nói dường như mang theo một tia chế nhạo.
“Không thể.” Trần Dục Nhiên lưu loát rõ ràng lắc đầu, còn thật sự nghiêm túc nhìn Hoắc Hành Nhiễm, “Hoắc tổng có thể làm chứng, tôi đã thực cố gắng, cũng có tăng ca mà! Không thể hoàn thành nhiệm vụ thật là chuyện không có cách nào……”
“……”
|
CHƯƠNG 24.
Một mình cùng Hoắc Hành Nhiễm ăn cơm, không khí bình thản ngoài dự liệu. Ở trong một nhà hàng sạch sẽ, hương vị đồ ăn thanh đạm. Tướng ăn tao nhã của Hoắc Hành Nhiễm rất giống với Hoắc Đình, thói quen ăn không nói uống không nói. Ytần Dục Nhiên cũng không phải là một người biết ăn nói. Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn cơm, không có gì là không thích ứng được, cũng không có gì tẻ ngắt xấu hổ hay bất an.
Trần Dục Nhiên vừa đồ ăn vào miệng, liền thích hương vị thanh đạm này, khẩu vị đại khai (rộng mở). Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu không nhanh không chậm ăn hơn phân nửa đồ ăn, cảm thấy khẩu vị của mình cũng trở nên tốt hơn.
Đến cuối cùng, bất tri bất giác, tuy rằng hai người đều không có đặc biệt mở miệng nói cái gì, nhưng không khí ở chung lại trở nên tự nhiên thả lỏng giống như bạn bè lâu năm của nhau.
Sau khi tạm biệt Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên trở lại ký túc xá, mới trì độn phản ứng lại, có loại cảm giác kinh sợ ‘cư nhiên cùng người như Hoắc Hành Nhiễm một mình ăn cơm, đã thế không khí còn rất bình thản’. Bất quá sau khi kinh sợ xong cậu rất nhanh liền bình tĩnh, thậm chí còn lạc quan nghĩ: Nể vào phần không khí hữu hảo hôm nay, Hoắc Hành Nhiễm sẽ không đối với chuyện Trần Ngọc Dung ‘khi dễ’ cậu tiếp tục dung túng nữa…… đi?
Trở lại ký túc xá, điện thoại của Phùng Đào mới chậm rãi khoan thai đến. Từ ngày Phùng Đào đi theo Giản Triệu Phong và Trình Nguyên Lãng đi du lịch Tây Tạng, ba người có thể nói là bặt vô âm tín, không biết là vui đến quên cả trời đất hay là cái gì khác. Trước đó Trần Dục Nhiên có nhắn cho Phùng Đào một tin nói cho cậu ta biết mình đã thuận lợi đến được cương vị thực tập, bất quá không có tin trả lời.
Buổi sáng gửi tin nhắn hỏi Phùng Đào một chuyện, vẫn như cũ không thấy trả lời, Trần Dục Nhiên đã muốn chuẩn bị từ bỏ. Không nghĩ đến lại nhận được điện thoại của Phùng Đào.
“Alô, tôi là Trần Dục Nhiên.” Trần Dục Nhiên nhận điện thoại.
“Alô, Trần Dục Nhiên à, tớ phùng Đào đây……” Thanh âm luôn luôn có chút thoát tuyến của Phùng Đào nghe qua có vẻ mệt mỏi, bất quá có thể nghe ra cậu ta đang lên tinh thần, “Tớ nhận được tin nhắn của cậu. Muộn như vậy mới gọi cho cậu, ngại quá…… Ách, cậu muốn hack kho số liệu của công ty nào? Nếu là công ty lớn, tường lửa sẽ lợi hại hơn một chút. Tớ sẽ giới thiệu một người bạn cho cậu, cậu ấy ở phương diện này rất có kinh nghiệm……”
Phùng Đào nói, một chút cũng không phát giác ra chuyện hack kho số liệu của công ty người ta có cái gì không đúng, thực nhiệt tâm cung cấp sự ‘trợ giúp’.
Trần Dục Nhiên nghe được trong lòng ấm áp, lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
“Phùng Đào, cậu…… có khỏe không?” Trần Dục Nhiên có chút không quen hỏi. Cậu thực không am hiểu chuyện giao tiếp, nhưng cậu muốn thử giúp đỡ hỏi thăm bạn bè.
Thanh âm Phùng Đào lập tức tạm dừng.
Trần Dục Nhiên kiên nhẫn chờ.
Giống như là đã qua nửa thế kỷ, Phùng Đào ở đầu bên kia mới chần chờ nhược nhược hỏi: “…… Trần Dục Nhiên, nếu tớ nói với cậu, tớ thích đàn ông…… Cậu, cậu……”
“Là Giản Triệu Phong hay là Trình Nguyên Lãng?”
“Sao cậu biết?!” Phùng Đào bên kia rõ ràng là sợ hãi giật mình. Dường như Trần Dục Nhiên có thể thấy được cậu ta đang trừng lớn mắt.
Trần Dục Nhiên cười khẽ: “Người có mắt đương nhiên sẽ nhìn ra.”
Giản Triệu Phong cùng Trình Nguyên Lãnh, một người ngoài lạnh trong lạnh, một người ngoài nóng trong lạnh, lại đồng thời bảo vệ dung túng Phùng Đào như vậy…… Trước kia Trần Dục Nhiên nội hướng nhát gan, hai người giống như che chở gà con mà che chở Phùng Đào, hoàn toàn cách ly Phùng Đào với Trần Dục Nhiên trước kia. Hiện tại nhìn thấy cậu rõ ràng thay đổi, cũng nhìn ra tâm tư của bọn họ đối với Phùng Đào, bọn họ mới thay đổi sách lược, ngầm đồng ý Phùng Đào tiếp xúc với cậu. Nhưng dù vậy, khi toàn bộ ký túc xá tụ hội, Phùng Đào cùng hai người bọn họ vẫn có cái loại không khí mà người khác không thể chen vào được, Trần Dục Nhiên cảm giác được điều này rất mãnh liệt. Chỉ có tiểu bạch thỏ Phùng Đào này là nhìn không ra, lại vẫn như cũ mừng rỡ khi làm người hầu của bọn hắn, hết thảy đều nghe theo sự chỉ huy của bọn họ. Hiện tại xem ra, bọn họ đã ngả bài với Phùng Đào?
Ba người đi mà…… Này cũng quá lợi hại……
“Từ từ, cậu nói là A Phong cũng, cũng…… tớ?” Phùng Đào đột nhiên phản ứng lại, đề cao thanh âm kinh ngạc hỏi.
…… Không phải là cậu đã trong lúc vô ý nói ra cái gì đó rồi chứ?
Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ một chút: “…… Là ai nói thích cậu?”
“A Lãng a……” Phùng Đào thốt ra.
“Giản Triệu Phong cái gì cũng đều không nói?” Trần Dục Nhiên xác định.
“Không có a……” Phùng Đào đáp, thực không xác định hỏi, “Cậu nói là thật sao? A Phong cậu ấy……”
“Giả. Tôi cái gì cũng không biết.” Trần Dục Nhiên nhớ tới bản mặt không giận tự uy giống như giáo viên chủ nhiệm của Giản Triệu Phong, trong lòng xẹt qua một tia hàn ý. Cậu quyết đoán phản cung. (nói ngược lại)
“A?” Phùng Đào chóng váng, “Thế nào, thế nào lại như vậy?”
“Phùng Đào, phiền toái cậu nhắn cho tôi biết tên cùng số điện thoại người bạn của cậu, cám ơn.” Trần Dục Nhiên nói, lại bỏ thêm một câu, “Tôi ủng hộ quyết định kén vợ kén chồng của cậu.”
“Ân, cám ơn……” Tư duy của Phùng Đào không theo kịp, ngơ ngác đáp lại một câu.
“Tạm biệt. Ở Tây Tạng chơi vui vẻ.” Trần Dục Nhiên thừa dịp Phùng Đào vẫn chưa phản ứng lại được, cảm thấy mỹ mãn ngắt điện thoại.
************************************************
Hai ngày sau, Trần Ngọc Dung vênh váo tự đắc đi vào bộ phận tin tức tìm Trần Dục Nhiên đang phải sửa sang lại số liệu tài vụ.
Trong lòng Trần Ngọc Dung đều biết. Nếu Trần Dục Nhiên thật sự có thể giao ra thành quả, vậy thì hai ngày này cậu khẳng định phải không ngủ không nghỉ sửa sang lại, nhất định sắc mặt sẽ trở nên tiều tụy, tóc tai rối bù, không còn cái cảm giác bình yên làm cho cô nhìn không vừa mắt nữa. Nếu cậu không giao ra được, ‘không làm được việc’, ‘năng lực có hạn’, ‘ không hoàn thành công việc’…… Cô có cả bó lớn lời nói đang chờ để nói. Dù sao thì nhất định không thể để Trần Dục Nhiên được dễ chịu!
Nguyên bản cô còn nghĩ Hoắc Hành Nhiễm đối với Trần Dục Nhiên có ấn tượng tốt lắm, thậm chí là có chút ái muội làm người ta hoài nghi. Nhưng ngày đó cô thứ đưa ra yêu cầu tìm đọc số liệu tài vụ, cũng ‘không chú ý’ nhắc tới muốn Trần Dục Nhiên giúp đỡ cô. Yêu cầu này mang theo một tia khó xử ý tứ hàm xúc, thế nhưng Hoắc Hành Nhiễm không có phản đối, Trần Ngọc Dung bởi vậy mà trong lòng chắc chắn. Không có sự bảo vệ của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Ngọc Dung có thể ở Á Thánh hung hăng chỉnh Trần Dục Nhiên.
Đáng tiếc hôm nay cô ta nhất định phải thấy vọng rồi.
Thời điểm cô ta tiến vào bộ phận tin tức, Trần Dục Nhiên đã không còn ngồi ở gian phòng trống để sửa sang lại báo cáo tài vụ nữa, mà là ngồi ở văn phòng lớn của bộ phận tin tức. Người đề cử cậu – Hà Thiếu Quân đang hướng dẫn cậu xử lý tin tức hằng ngày của Á Thánh như thế nào.
Trần Dục Nhiên vẫn như cũ một bộ dáng tản mạn, nhưng ánh mắt thực chuyên chú, nhìn ra được cậu đang thật sự làm việc. Sắc mặt cậu cũng không tiều tụy, tóc tai cũng không rối bù, ngược lại làn da tựa hồ so với trước kia đẹp hơn, vẻ mặt thư hoãn lạnh nhạt, trầm tĩnh thong dong.
Nhìn thấy Trần Dục Nhiên như vậy, Trần Ngọc Dung lại cảm thấy như có cái gì nghẹn trong cổ họng. Nhưng trước mắt nhiều người, cô chỉ có thể kiềm chế xúc động, mặt cười bình tĩnh, đi đến trước mặt Trần Dục Nhiên gõ gõ bàn cậu.
“Trần Dục Nhiên, tư liệu đã xong chưa? Sửa sang tốt rồi liền đưa cho tôi!”
Hà Thiếu Quân ngồi bên người Trần Dục Nhiên, nghe được vấn đề của Trần Ngọc Dung, chân mày cau lại. Anh nghe nói qua trợ lý tổng tài bắt bộ phận tin tức phải sửa sang lại báo cáo tài vụ. Sau lại nhiệm vụ này dừng ở trên người thực tập sinh Trần Dục Nhiên, còn quy định trong hai ngày phải hoàn thành.
Nhân viên Á Thánh rất là trung thành, trong đó có một nguyên nhân chính là xí nghiệp Á Thánh phi thường quý trọng trân trọng nhân viên, đồng thời lại có đủ không gian để cho bọn họ mở rộng sở trường. Nhưng chuyện sửa sang lại báo cáo tài vụ này, khắn nơi đều lộ ra sự hà khắc cùng khó xử, căn bản không giống tác phong nhất quán của trợ lý tổng tài.
Hơn nữa mỗi lần đều là nữ nhân Trần Ngọc Dung này xuống dưới, đối với Trần Dục Nhiên nhất quyết không tha, vẻ mặt nhằm vào. Ngay cả một đám trạch kỹ thuật có chướng ngại về giao tiếp của bộ phận tin tức đều nhìn ra được.
Tuy rằng Trần Dục Nhiên không nói nhiều lắm, bộ dáng cũng tựa hồ miễn cưỡng có thể cho là nghiêm túc, nhưng cậu làm việc rất chăm chỉ, đối với mệnh lệnh quá phận của cao tầng đều là một người yên lặng tăng ca làm, không có một câu oán giận. Đối với việc làm khó dễ của trợ lý thư kí tổng tài mới tới Trần Ngọc Dung này, vẫn rất bề bộn nhường nhịn……
Trong lòng mọi người ở bộ phận tin tức cũng bất giác mà hướng về phía Trần Dục Nhiên có khí chất tương tự và cùng ngành với bọn họ.
Hà Thiếu Quân là người đề cử Trần Dục Nhiên vào đây lại càng không cần nói. Anh đối với Trần Dục Nhiên có ấn tượng vô cùng tốt. Hiện tại lại thấy thái độ của Trần Ngọc Dung không khách khí nưh vậy, người thẳng tính như anh có điểm chướng mắt.
Trần Dục Nhiên nâng mắt lên nói: “Tài liệu đã làm xong và giao cho trợ lý tổng tài rồi.”
“Cái gì?” Trần Ngọc Dung nghĩ chính mình đã nghe lầm, “Tôi không có nhận được.”
“Số liệu tài vụ của Á Thánh là cơ mật của công ty. Nhân viên không phải của Á Thánh không thể tìm đọc. Trần tiểu thư lấy thân phận đại diện cho Tập đoàn Phong Diệp của Trần gia yêu cầu tìm đọc số liệu tài vụ của Á Thánh, phải để Hoắc tổng tự mình phê duyệt.” Trần Dục Nhiên có nề nếp nói, bổ sung một câu cuối cùng, “Đây là nguyên văn lời của thư kí Lý.”
Trần Dục Nhiên sau khi sửa sang lại số liệu xong liền gọi điện nội tuyến cho trợ lý tổng tài. Cậu là thực tập sinh ở Á Thánh, loại sự tình này không thể đơn phương mình cậu giao cho Trần Ngọc Dung, trước hết phải được sự đồng ý của Hoắc Hành Nhiễm.
Điện thoại là do Lý Ngưng Lý thư ký nhận. Cô phi thường sảng khoái khẳng định hành động của Trần Dục Nhiên, cũng cường điệu một phen.
Sắc mặt Trần Ngọc Dung xanh mét: “Chuyện này tôi đã được Hoắc tổng cho phép! Cậu trực tiếp giao cho tôi là được rồi, tìm Lý Ngưng làm gì?” Quan hệ của cô với Lý Ngưng không tốt, Trần Ngọc Dung tuyệt không hoài nghi Lý Ngưng sẽ ra tay cản trở chuyện của cô!
Trần Dục Nhiên nói: “Điểm này tôi không thể xen vào. Trợ lý tổng tài chỉ ra nhiệm vụ bảo bộ phận tin tức sửa sang lại báo cáo tài vụ trong năm năm kể từ ngày Tập đoàn Á Thánh thành lập. Các người giao cho tôi sửa sang lại, tôi đã sửa sang lại rồi. Những chuyện khác tôi mặc kệ. Lý thư ký so với cô có cấp bậc cao hơn, tôi đương nhiên nghe theo cô ấy chứ không nghe cô.”
Lý thư ký so với cô thì cấp bậc cao hơn, tôi đương nhiên nghe cô ấy chứ không nghe cô…… Một câu này của Trần Dục Nhiên nói rất đúng lý hợp tình, biểu tình vô tội. Cố tình hợp tình hợp lý, làm cho người ta không tìm ra được sai lầm.
Trần Ngọc Dung nhất thời tức giận nói không nên lời, chỉ vào Trần Dục Nhiên: “Cậu! Cậu!”
Hà Thiếu Quân ở một bên nghe, cơ hồ không cười ra tiếng. Anh ngắt lời nói: “Trần tiểu thư, Trần Dục Nhiên đã làm tốt chuyện của cậu ấy rồi. Về phần những cái khác, đó là vấn đề giao tiếp của các người. Chúng tôi cũng không có cách nào.”
“Anh, các người……” Trần Ngọc Dung cực không cam lòng. Nhưng cô biết Trần Dục Nhiên làm như vậy là không sai, hơn nữa còn có thể làm cho quản lý cao tầng cảm thấy vui mừng. Cô hoàn toàn không có lý do gì để chỉ trích cậu ta.
“Nếu không có chuyện gì khác, thư ký Trần…… Ân, mời trợ lý đi thong thả. Tôi còn phải làm việc.” Trần Dục nhiên chậm rãi nói.
====================================
|
CHƯƠNG 25.
Trần Ngọc Dung nổi giận đùng đùng bỏ đi. Xem tư thế của cô ta, hẳn là đi cáo trạng thẳng lên tầng 38. Không biết cô ta nói gì với Hoắc Hành Nhiễm, cho đến giờ tan làm, vẫn không thấy Trần Ngọc Dung quay lại bộ phận tin tức để ‘khởi binh vấn tội’. Bên tai Trần Dục Nhiên được thanh tịnh đến trước giờ tan làm mười phút, đang muốn tâm tình thư sướng chấm dứt một ngày làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại nội tuyến của thư ký Lý Ngưng, gọi cậu đến văn phòng tổng tài tầng 38, Hoắc tổng muốn gặp cậu.
Hà Thiếu Quân ở bên cạnh nghe, an ủi vỗ vỗ vai Trần Dục Nhiên: “Yên tâm, Hoắc tổng là một người hiểu biết đạo lý.” Trong cảm nhận của toàn thể trạch kỹ thuật ở Á Thánh, Hoắc tổng chính là một tồn tại có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Trần Dục Nhiên nhớ tới hành vi của mỗ Hoắc Hành Nhiễm, hơi không cho là đúng, liếc mắt nhìn Hà Thiếu Quân sùng bái một cách mù quáng.
Cậu chậm rãi nghe theo chỉ thị, vào thang máy lên tầng 38.
Kỷ niệm đẹp nhất ở trên tầng 38 là cùng chơi game với Hoắc Đình. Đáng tiếc chính là theo như lời Hoắc Hành Nhiễm, từ lần gặp lại vài ngày trước, Hoắc Đình không còn xuất hiện ở Á Thánh nữa. Đối với việc này, Trần Dục Nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Đến tầng 38, Trần Dục Nhiên lập tức được Trần Ngọc Dung ‘nghênh đón’. Khuôn mặt cô ta hiện lên một nụ cười đắc ý, cô ta hạ giọng nói: “Tao chờ mày cút khỏi Á Thánh, Trần Dục Nhiên……”
Đáp lại của Trần Dục Nhiên là nhìn không chớp mắt, thẳng tắp hướng về phía văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm.
Trần Ngọc Dung bị bỏ lơ xoay người, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng cậu.
Thư ký Lý Ngưng vẫn như cũ vẻ mặt dịu dàng động lòng người, thái độ của cô đối với Trần Dục Nhiên so với Trần Ngọc Dung tốt hơn nhiều lắm: “Trần đại thiếu gia, Hoắc tổng ở bên trong.”
Cô gọi Trần Dục Nhiên là ‘Trần đại thiếu gia’, hiển nhiên là đã biết thân phận của Trần Dục Nhiên. Bất quá khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung vắt hết óc tìm cách gây phiền toái cho Trần Dục Nhiên, thông minh như Lý Ngưng liền nhận ra sự bất hòa giữa hai người. Cô không thích Trần Ngọc Dung, chuyện có thể đả kích được Trần Ngọc Dung. cô không ngại bất động thanh sắc* đạp thêm một cước. Cho nên thái độ đối với Trần Dục Nhiên rất là thân thiện.
(*): không thay đổi sắc mặt.
Nhất là lần này chuyện liên quan giữa cô và Trần Dục Nhiên là Trần Ngọc Dung. Lý Ngưng tự nhiên có thêm một đồng minh. Nhớ tới trước đó Trần Ngọc Dung cáo trạng với Hoắc Hành Nhiễm, quanh co lòng vòng nói cô xen vào việc của người khác, cản trợ sự hợp tác giữa Á Thánh và Trần gia…… Bên môi Lý Ngưng xuất hiện một nụ cười lạnh.
Trần Dục Nhiên gật gật đầu với Lý Ngưng: “Vâng, tôi đi vào đây.”
“Hoắc tổng, Trần đại thiếu gia đến rồi.” Lý Ngưng ấn nút gọi nội tuyến.
“Để cậu ấy vào.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm vang lên.
Trần Ngọc Dung đi tới, muốn cùng Trần Dục Nhiên vào trong.
“Trần tiểu thư, Hoắc tổng chỉ để cho Trần đại thiếu gia đi vào.” Lý Ngưng ngăn cản cô ta.
“Tôi……” Trần Ngọc Dung đang muốn phản bác.
“A Dung, tôi có việc muốn nói một mình với Dục Nhiên.” Hoắc Hành Nhiễm nói, trong sự thong dong mang theo chân thật đáng tin.
Dục Nhiên? Xưng hô này……
Trần Ngọc Dung cắn môi dưới nhìn thoáng qua Trần Dục Nhiên, không cam lòng dừng lại. Cô không thể cãi lời Hoắc Hành Nhiễm.
Trần Dục Nhiên gõ cửa, được sự cho phép của Hoắc Hành Nhiễm liền mở cửa đi vào văn phòng, nhốt Trần Ngọc Dung ở ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu đi vào văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm.
Văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm rất lớn, thiết bị rất hiện đại, lại hiện ra một loại khí chất không phô trương. Những đồ bằng gỗ tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, lịch sự tao nhã.
Trên bàn làm việc của Hoắc Hành Nhiễm đặt một máy tính bảng. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế xoay lớn sang trọng, nâng lên ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn thẳng Trần Dục Nhiên.
“Dục Nhiên, mời ngồi.” Hoắc Hành Nhiễm khoát tay.
Trần Dục Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoắc Hành Nhiễm, lưng lập tức dựa ra sau lưng ghế thoải mái. ĐIều này làm cho khuôn mặt bình tĩnh của cậu có thêm một tia thả lỏng.
“Hoắc tổng, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?” Những lời này hàm chứa một tia không tốt. Trần Dục Nhiên nghĩ đến trải qua một lần ăn cơm chiều trong sự hòa bình của bọn họ kia, Hoắc Hành Nhiễm sẽ không dung túng cho Trần Ngọc Dung tìm cậu gây phiền toái nữa.
Hiện tại đây là thay Trần Ngọc Dung ra mặt? Chẳng lẽ Hoắc Hành Nhiễm thật sự không có mắt mà coi trọng Trần Ngọc Dung như vậy? Trần Dục Nhiên hoài nghi nghĩ. Lại nói tiếp, khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung ở Á Thánh, Trần Dục Nhiên liền vô cùng kinh ngạc. Ở trong bữa tiệc sinh nhật lần đó, cậu mơ hồ cảm giác được Hoắc Hành Nhiễm không có hảo cảm với Trần Ngọc Dung. Cho dù Trần Ngọc Dung đến thực tập ở Á Thánh tựa hồ như rất hợp tình hợp lý, cậu tin tưởng Hoắc Hành Nhiễm vẫn có biện pháp cự tuyệt. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm lại không cự tuyệt, vì cái gì vậy?
Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói: “Dục Nhiên không cảm thấy cần giải thích một chút sao?”
Trần Dục Nhiên khó hiểu nhướn mày: “Hoắc tổng, tôi có làm chuyện gì sai sao?”
“Ân, Dục Nhiên không biết?” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười.
Trần Dục Nhiên lại không biết tạo sao, hơi hơi rùng mình một cái. Trực giác của một người lười nói cho cậu biết, sau này tốt nhất không cần dây vào Hoắc Hành Nhiễm.
“Là về chuyện Trần Ngọc Dung chỉ trích tôi không nên giao báo cáo cho trợ lý tổng tài sao?” Trần Dục Nhiên hỏi. Cậu thực giảo hoạt đem Trần Ngọc Dung cùng với trợ lý tổng tài tách ra.
“Dục Nhiên có cảm thấy chuyện này mình đã làm sai không?” Hoắc Hành Nhiễm đương nhiên nghe ra ám chỉ trong lời nói của Trần Dục Nhiên, hắn hỏi lại.
Trần Dục Nhiên đạm nhạt nói: “Tôi làm đúng.” Chỉ cho cô ta ra chiêu lại không cho phép tôi đánh sao? Mơ đi!
Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy biểu tình này của cậu cùng mỗ bé trai mới năm tuổi rấy giống nhau, tâm hơi động, không còn sự nghiêm khắc nghiêm nghị ngay từ đầu nữa. Không khí trong văn phòng hơi hoãn lại.
Trần Dục Nhiên khẽ thả lỏng, lại lập tức mạc danh kỳ diệu cảm thấy mình như thế nào lại thấy nhẹ nhõm.
“Cậu đã cảm thấy thế là đúng, vậy thì cậu đúng.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, ngoài ý liệu nói chuyện.
Trần Dục Nhiên có chút kinh ngạc. Cứ như vậy mà bỏ qua?
Hoắc Hành Nhiễm nhìn thấy tâm tư của cậu, trong đôi mắt thâm lam hiện lên ý cười: “Tôi cũng không muốn làm một người không có đầu óc, chẳng phân biệt được thị phi……” Lấy câu nói lần trước của Trần Dục Nhiên trả lại cho cậu.
Nhưng trong lời nói của Hoắc Hành Nhiễm lại tỏ vẻ tín nhiệm Trần Dục Nhiên hơn là Trần Ngọc Dung.
Tuy rằng Trần Dục Nhiên không quá để ý, nhưng mỗi lần ở trường học hay ở nhà, đối mặt với toàn những người luôn nghiêng về phía Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên cũng cảm thấy có chút phiền chán. Nếu thật sự tính ra, chân chính chọn tin tưởng Trần Dục Nhiên giữa cậu và Trần Ngọc Dung thì người đầu tiên là Tiểu Hoắc Đình, sau đó chính là Hoắc Hành Nhiễm.
Nghĩ đến đây, Trần Dục Nhiên đột nhiên cảm thấy ý cười trong mắt Hoắc Hành Nhiễm làm người ta khó có thể nhìn thẳng, cậu quay mặt sang một bên, tai cũng đỏ hồng lên.
Bộ dạng Trần Dục Nhiên rất là thanh tú, làn da lại trắng nõn mịn màng, cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông. Lúc này tai hồng lên, vành tai mượt ma đáng yêu, trong suốt sáng bóng, thập phần mê người.
Tầm mắt Hoắc Hành Nhiễm đối diện với tai của cậu, không khỏi nao nao, nhớ tới lần trước nắm lấy cằm cậu có xúc cảm vô cùng tốt.
Bất quá tự chủ của hắn rất mạnh, sự thất thố chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức hồi phục bình thường, chính là trong đôi màu thâm lam nhàn nhạt đậm màu hơn một chút.
“Vậy rốt cuộc là anh muốn tôi giải thích cái gì?” Trần Dục Nhiên còn thật sự hỏi. Nếu không liên quan đến chuyện Trần Ngọc Dung cáo trạng, cậu nhất thời nghĩ không ra có chuyện gì cần giải thích với Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm không có thừa nước đục thả câu, tay hắn chuyển động về phía máy tính, quay màn hình lại đối diện với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên hơi nghiêng người về phía trước. Trên màn hình là một ít số liệu ngay ngắn có thứ tự, nhìn kỹ có thể phát hiện đây đều là số liệu tài vụ của công ty.
“…… Có sai lầm gì sao?” Trên mặt Trần Dục Nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Thật sự là cậu làm sao? Tự mình làm?” Trong hai ngay nhập toàn bộ số liệu tài vụ trong năm năm, cũng sửa sang lại tạo nên cảm giác mới mẻ, còn mang theo một ít phân tích ngắn gọn.
“Tôi nghĩ tổng tài chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình.” Trần Dục Nhiên ngẩn ra, lập tức ý thức được Hoắc Hành Nhiễm đang hỏi cái gì. Cậu không gật đầu cũng không lắc đầu. Thái độ này đã giải thích được vấn đề, trên mặt cậu vẫn thản nhiên.
“Đây là cơ mật của công ty.” Hoắc Hành Nhiễm bình tĩnh nhắc nhở, nhìn không ra có bởi vì vậy mà tức giận hay không.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Nếu công việc đã giao cho tôi làm, cũng chỉ có thể tin tưởng tôi. Hơn nữa, đây cũng không phải là công việc tôi chủ động yêu cầu nhận. Tôi cũng không có được quyền hạn gì để có thể tìm đọc…… ân, ‘cơ mật’ của công ty.” Cậu cười, trong mắt mang theo sự giảo hoạt.
“Dục Nhiên, cậu khẳng định là tôi sẽ không bởi vì vậy mà sa thải cậu sao? Hoặc là báo cảnh sát?” Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, ánh mắt màu thâm lam bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên, mang theo nghiêm khắc cùng cảnh cáo, khí thế bức người.
Lần này Trần Dục Nhiên không có lùi bước, cậu thẳng tắp đón lấy tầm mắt của Hoắc Hành Nhiễm: “Tôi không có ý muốn gây hại đến công ty. Tôi tin tưởng Hoắc tổng có thể lý giải được việc ‘sự cấp tòng quyền’* của tôi. Nếu không thể, vậy anh sa thải tôi, tôi không có ý kiến. Về phần cảnh sát…… chuyện gì cũng đều coi trọng chứng cớ.”
(*): thời điểm có việc khẩn cấp phải xem tình huống mà tùy cơ ứng biến.
Không biết vì sao, Trần Dục Nhiên cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm sẽ không bởi vậy mà truy cứu cậu. Loại chắc chắn này không thể nào miệt mài theo đuổi, nhưng Trần Dục Nhiên chỉ là cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm không có ác ý với cậu, cho dù hắn từng cổ vũ cậu trả thù Trần gia, còn từng trêu đùa cậu một phen. Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn truy cứu cậu, hôm nay người cậu gặp chính là tổng giám đốc của Á Thánh, Hoắc Chính Nghiệp chứ không phải tổng tài Hoắc Hành Nhiễm nhất lý vạn ky*. Ngoài ra, Trần Dục Nhiên cũng có tự tin với số liệu cậu ‘sửa sang lại’ sẽ không lưu lại nhược điểm gì để cho người ta bắt được.
(*): ngày đi vạn dặm, chỉ sự bận rộn.
Cái này gọi là ‘thừa nhận sai lầm chết cũng không hối cải’ sao?
Là chủ của một tập đoàn, đối mặt với loại người trẻ tuổi ‘nghé mới sinh không sợ cọp’ lại có thực lực như Trần Dục Nhiên, hắn hẳn là phải hung hăng dạy dỗ một phen, đánh một gậy cho một cái kẹo, cả ‘ân’ và ‘uy’ đều quan trọng, thu mua lòng người.
Nhưng đối với Trần Dục Nhiên, ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng Hoắc Hành Nhiễm có một chút dung túng thực bí ẩn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra.
Nhìn Trần Dục Nhiên bình thường tản mạn bây giờ trong mắt lại hiện ra sức sống bừng bừng, Hoắc Hành Nhiễm lắc đầu, vươn một ngón tay thon dài ra: “Lần sau không được việc dẫn lý lẽ này nữa.”
Trần Dục Nhiên nở nụ cười, nháy mắt mấy cái: “Nếu không có ai cố ý làm khó tôi nữa…… Tôi sẽ nguyện ý cố gắng vì Á Thánh……”
Lần này Hoắc Hành Nhiễm chỉ tin tưởng nửa câu đầu của cậu.
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Hoắc Hành Nhiễm trầm thấp nói.
“Vậy, nếu không có chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước?” Trần Dục Nhiên giải quyết được một phiền toái nho nhỏ, thực nhẹ nhàng khoái trá, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Hoắc Hành Nhiễm dừng một chút, nhưng không có lập tức thả cậu đi, mà là hơi hơi trầm ngâm.
“Còn có việc?” Trần Dục Nhiên tò mò, thực ngoài ý muốn nhìn thấy sự do dự phỏng chừng là rất hiếm thấy của Hoắc Hành Nhiễm.
“…… Hoắc Đình mời cậu cuối tuần này về nhà chơi……” Hoắc Hành Nhiễm khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn mở miệng, “Cậu, có thời gian không?”
|