Phúc Trạch Hữu Dư
|
|
Chương 20: Tại sao chứ?
Mở bình luận phía dưới weibo, y mới biết được có một nữ nhân viên ở Hoa Đỉnh đăng tin có liên quan đến y, khiến cho bạn bè trên mạng vây xem trêu đùa.
Nhìn nội dung bên trong, tất cả đều là đùa giỡn danh hiệu nam thần, thấy nói nhận lấy đầu gối các cô ấy các loại, vùng xung quanh lông mày của y hơi nhíu, sau đó rất nhanh đăng một tin trên weibo.
“Niên Niên Hữu Dư”: Nam nhi dưới gối có hoàng kim, nữ nhi dưới gối có kim cương, không nên tùy tùy tiện tiện tặng đầu gối cho người khác, đầu gối mà biết cũng đau lòng đấy. Đặc biệt là những bạn nam, mọi người đem đầu gối đưa cho tôi, về sau lấy cái gì cầu hôn người yêu chứ? Cứ học tập cho giỏi, mỗi ngày làm việc đúng giờ đi, đừng cầm đầu gối ra chơi miết như vậy.”
Lỗ Lỗ Lỗ: Nghe giọng điệu nam thần nghiêm trang giáo dục người như thế, thực sự là phá lệ manh a.
Cửu Thiên Cửu Cá: Nam thần nam thần, đầu gối của em cũng vì anh mà khuynh đảo, anh nhận lấy nó đi mà.
Một Khối Đậu Hũ Đang Đến: Học bá nam thần, anh nghiêm túc như vậy, đồng nghiệp trong công ty biết không đấy?
Lục Thừa Dư cười một tiếng, không nhìn những bình luận này, cắt một đoạn truyện hài đăng lên, thuận tiện lướt web kiểm tra một ít bình luận có liên quan sản phẩm điện tử của Hoa Đỉnh, cũng hiểu hơn tâm lí của nhóm khách hàng trẻ tuổi.
Đang tập hợp các ý kiến, Lục Thừa Dư đột nhiên nhớ tới《Tiểu Điểu Tung Cánh》 chưa từng kéo được tài trợ quảng cáo, toàn bộ đều dựa vào vốn tư nhân, nếu như đem sản phẩm mới của Hoa Đỉnh là tiểu khu cao cấp lồng vào, đối với Hoa Đỉnh rất là tốt, mà về sau y cũng tiện mở lời nhờ cậy Nghiêm Mục giúp y liên hệ với các rạp chiếu phim hơn.
Y hiểu rõ sau khi phim được chiếu sẽ dẫn tới oanh động ra sao, cho nên không muốn bỏ qua cơ hội tuyên truyền cho Hoa Đỉnh, thế nhưng việc này phải thương lượng qua với Nghiêm Mục rồi sau đó mới có thể quyết định.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Thứ năm đi làm, Lục Thừa Dư tìm thời điểm Nghiêm Mục rảnh rỗi nói với hắn chuyện này.
Sau khi Nghiêm Mục nghe Lục Thừa Dư nói xong, trầm tư một hồi lâu rồi mới nói: “Ý của cậu là, lồng quảng cáo Hoa Đỉnh vào phim?” Hoa Đỉnh không phải là không có quảng cáo trên phim hay TV, thế nhưng hiệu quả cũng bình thường.
“Đúng vậy,” Lục Thừa Dư biết Nghiêm Mục nói chưa hết ỵ́, vì vậy nói tiếp, “Bộ phim này mặc dù có chi phí thấp, nhưng trực giác nói cho tôi biết, bộ phim này nhất định sẽ rất hot, nếu như đem sản phẩm có chứa thương hiệu của Hoa Đỉnh lồng vào phim, cũng là một cách tuyên truyền rất tốt.”
Nghiêm Mục biết tầm quan trọng của thời đại tin tức hóa ngày nay, tuyên truyền đối với sản phẩm công ty mà nói cũng rất trọng yếu. Những năm gần đây không ít công ty tốn rất nhiều tiền vào việc này, cũng bởi vì mọi người đều biết danh tiếng sẽ ảnh hưởng đến định mức tiêu thụ, thế nhưng không phải quảng cáo nào cũng cho hiệu quả tốt.
Hiện tại quảng cáo nhiều lắm, nhưng bởi vì áp lực cuộc sống mà tính nhẫn nại của mọi người trở nên càng ngày càng kém, cho nên khi xem ti vi không kiên nhẫn xem quảng cáo, thấy quảng cáo sẽ đổi kênh khác.
Vì vậy lồng quảng cáo trong phim, cũng giống như là một tiết mục tổng hợp, không chọc người phản cảm, đồng thời có thể tăng mức độ danh tiếng.
Đại khái là xuất phát từ tín nhiệm đối với Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục cảm thấy bộ phim này có lẽ thực sự sẽ nâng cao danh tiếng Hoa Đỉnh, vì vậy nói: “Tốt lắm, vậy chi phí quảng cáo trong bộ phim này…”
“Không cần đâu, đây là tôi cùng bạn bè thử nghiệm thôi, đều là người nhà, còn muốn tiền quảng cáo gì chứ,” Lục Thừa Dư khoát tay, “Để tôi nói với Chương đạo, thương lượng một chút để xem quay thế nào mới hợp.” Sau đó, y ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Mục từ trước đến nay đều nghiêm túc lộ ra một nụ cười, y có phần không hiểu mình nói cái gì mà khiến Nghiêm Mục cao hứng đến như vậy?
“Boss?” Lục Thừa Dư nghi ngờ nhìn Nghiêm Mục, chờ Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn y rồi mới nói “Có việc gì cần tôi đi làm không, nếu không có, tôi đi ra ngoài trước nhé.”
“Được,” Nghiêm Mục gật đầu, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Lục Thừa Dư cũng không để ý, xoay người còn chưa đi tới cửa đã bị Nghiêm Mục gọi lại, y quay đầu nhìn thì thấy Nghiêm Mục đang cầm hai cái hộp lớn chừng bàn tay.
“Tôi nghe Kinh Thân nói cậu thích uống trà, cái này cậu cầm đi,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, thấy y bất động đứng tại chỗ, bèn nói thêm, “Có người bạn đưa trà, tôi lại uống không nhiều, cậu giúp tôi uống một ít đi.”
Lục Thừa Dư tiếp nhận trà trong tay hắn, lắc lắc hộp trà cười nói: “Cám ơn, Boss.”
Liếc mắt tên lá trà, là trà Long Tĩnh Tây Hồ, thứ tốt a, mùa hè thích hợp uống loại trà này nhất.
Nhìn Lục Thừa Dư mang nụ cười ra phòng làm việc, thần tình trên mặt Nghiêm Mục không tự chủ ôn hòa đi hai phần, lật văn kiện trong tay ra, mới phát hiện bản thân có chút thất thần, hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lục Thừa Dư vừa về tới phòng làm việc, không kịp chờ đợi liền mở một hộp trà, nghe mùi thơm ngát xông vào mũi, lại quay đầu ghét bỏ nhìn túi trà có giá trị vẻn vẹn ba đồng nằm trong ly, không chút do dự đem ly trà đó cho đám hoa trên ban công, đổi lại trà Nghiêm Mục mới đưa.
Cầm ly trà mới pha, Lục Thừa Dư ngồi trên ghế làm việc, lười biếng bấm điện thoại gọi Chương đạo, sau đó cùng Chương đạo nói chuyện quảng cáo Hoa Đỉnh.
Làm đạo diễn, trên thực tế hắn không thích tác phẩm của mình có thêm quảng cáo, thế nhưng Chương đạo hiểu Lục Thừa Dư đang thương lượng chuyện này với hắn, đồng thời nói rõ lấy chất lượng phim làm trọng, nếu thực sự không được, không lồng quảng cáo cũng không sao.
Trong lòng Chương thạc vốn có chút do dự, nghe xong những lời này của Lục Thừa Dư, trái lại nghĩ đây không phải là đại sự gì, không phải là một cái quảng cáo thôi sao, dựa vào hắn và Khúc Lĩnh Bắc, chẳng lẽ còn làm không được chút chuyện nhỏ như vậy, Lục tiên sinh là người đầu tư tốt như thế, hắn cũng không thể làm cho đối phương khó xử.
Nghe được câu trả lời chắc chắn của Chương Thạc, Lục Thừa Dư cười híp mắt cúp điện thoại, đung đưa cái ghế dưới mông, chậm rãi uống một ngụm trà, khẽ ngâm nga vài tiếng, mở máy vi tính ra bắt đầu xử lý một ít văn kiện của bộ phận. Làm trợ lý, có một số văn kiện không quá trọng yếu thì phải giúp đỡ tổng giám đốc xử lý, nếu như cái gì cũng cần boss làm, thì boss mệt chết cũng không làm hết được.
Chẳng qua đối với trình độ tín nhiệm của boss đã vượt ra khỏi dự liệu của y, lẽ nào người này không hoài nghi y có thể là gián điệp thương nghiệp sao?
Nhận thấy được tâm tư của mình bay xa, Lục Thừa Dư nhếch miệng, ở địa vị này của Nghiêm Mục, trước khi dùng một người, chắc đã sớm đem bối cảnh của y điều tra xong xuôi rồi.
Thứ năm vừa qua, rất nhanh thì tới thứ sáu, trên cơ bản vào ngày này, cuối tuần có thể nghỉ ngơi nên tâm tình của nhân viên đều tương đối khá, nhưng Lục Thừa Dư thì không được tốt như vậy, bởi vì y nhận được điện thoại của mấy người thân thích bên Lục gia, những người này đều là bác hay là cô của y, tuy rằng bình thường rất ít liên hệ, thế nhưng trước một ngày Lục Đống kết hôn, những người này rốt cục mới nhớ tới mình còn có một đứa cháu.
Ngoại trừ mẹ Lục Đống, bác cả gái gọi điện thoại đến mời y tham gia hôn lễ ra, thì bác hai và hai cô chỉ dò hỏi y đi đám cưới bao nhiêu, rồi hỏi thăm công việc bây giờ của y, thuận tiện khoe con trai hoặc con gái mình mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền.
Bốn lạng đẩy ngàn cân tiếp xong những cuộc điện thoại của thân thích này, Lục Thừa Dư thở dài, kiếp trước sau khi cha mẹ qua đời, y cùng với những thân thích này cũng rất ít lui tới, đại khái các thân thích cũng biết được y sau khi tốt nghiệp đại học cuộc sống có chút khó khăn, bình thường rất ít liên hệ, thậm chí không bao giờ ở trước mặt người ngoài nhắc tới cháu của mình. Y đây, cũng không muốn cảm tình đạm mạc hay tìm kiếm chút thân tình hư vô mờ mịt như vậy, cho nên dù thường xuyên qua lại, nhưng cảm tình lại càng phai nhạt.
Lúc trước cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, trừ căn phòng y đang ở ra, còn lưu lại một căn nhà cũ và một khoản tiền tiết kiệm, cộng thêm số tiền bồi thường cũng đủ để không ít người đỏ mắt, lúc đó bạn tốt ở đại học còn lo lắng những thân thích kia vì số tiền này mà tính kế y. Thế nhưng sự thực chứng minh, thân thích cha mẹ hai bên coi như là phúc hậu, không có người nào tính toán số tiền này, nhưng đối với y cũng không có nhiệt tình gì, cũng chỉ là khách khí trên mặt mà thôi.
Khi đó y bán nhà cũ lấy một khoản tiền, cũng không có ai tới quản y, nếu không phải năm đó mở tiệm ăn xảy ra vấn đề, phải bồi thường không ít tiền, thì y cũng coi như là người có chút tiền dư. Cũng không biết kiếp trước y chết rồi, tiền ngân hàng và căn nhà kia thuộc về ai nữa?
Mặc kệ kiếp trước làm sao, hiện tại y nhận điện thoại cũng lúng ta lúng túng như thế, thực sự không có ý nghĩa.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Lục trợ lý, em tới đưa bảng số liệu,” Trợ lý bí thư gõ cửa một cái, ngừng mấy giây sau rồi mới đẩy cửa đi tới, bởi vì cô đăng một tin lên weibo khiến cho mọi người vây xem đùa giỡn Lục Thừa Dư nên có chút hối hận về hành vi của mình, khi đối mặt với Lục Thừa Dư, cô vừa mắc cỡ, áy náy lại vừa chột dạ.
“Làm phiền rồi,” Lục Thừa Dư tiếp nhận bảng số liệu, cười một tiếng với cô, thấy sắc mặt cô bối rối nhìn mình, liền hỏi, “Xin hỏi còn có chuyện gì sao?”
“Lục trợ lý, em tới để xin lỗi anh.” Lý Đồng hiện tại rất hối hận vì hành vi hai ngày trước, cho dù cô sùng bái năng lực làm việc của Lục trợ lý, thế nhưng cũng không nên đem chuyện trong cuộc sống đăng lên trên mạng. May là mọi người chỉ đùa giỡn, không có quấy nhiễu Lục trợ lý, nhưng nếu như vì đó mà ảnh hưởng đến cuộc sống Lục trợ lý, không biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào nữa?
Sáng sớm hôm qua cô tỉnh dậy cũng có chút hối hận, thế nhưng không có dũng khí xin lỗi, nhưng mà đã xóa bỏ bài viết kia.
Thế nhưng bây giờ thấy Lục trợ lý đối với cô khách khí lễ độ như vậy, cô cảm giác mình càng thêm không có mặt mũi nhìn đối phương: “Ngày hôm trước hai bài trên weibo là do em đăng, em thật không ngờ sẽ khiến nhiều người bình luận như vậy, về sau em sẽ không làm loại chuyện không đầu óc này nữa đâu, thật xin lỗi.”
Lục Thừa Dư sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Không có việc gì, chuyện trên mạng náo nhiệt hai ngày liền đi qua thôi.” Y dừng lại một chút nói, “Em có thể hiểu ra là được rồi. Biết sai mà sửa là rất tốt, sau này đừng phạm sai sót là tốt rồi.” Sau khi nói xong, y lo lắng tiểu trợ lý này còn khó chịu, lại khuyên giải, “Không sao đâu, đi làm việc đi, anh không có tức giận.” Tuy rằng y không thích loại chuyện như vậy, thế nhưng hiện tại đối phương đã tỏ thái độ, cũng khiến người khác tán thưởng.
Đời trước y gặp được rất nhiều kiểu người bất đồng, bản thân phạm sai lầm rồi trả đũa người khác cũng có, Lý Đồng có thể tới xin lỗi, đại biểu cho phẩm hạnh của cô gái trẻ này không có vấn đề. Tào Kinh Thân có người phụ tá như thế, cũng xem là chuyện tốt.
Lý Đồng vô tri vô giác ra phòng trợ lý, nhớ tới lời nói ôn hòa của Lục trợ lý, nhịn không được xoa xoa gò má ửng đỏ của mình, về sau cô không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa, còn có, Lục trợ lý thực sự là nam thần thứ thiệt a!
Dáng vẻ mỉm cười vừa rồi, quả thực đẹp trai muốn khóc luôn!
Ra phòng tổng giám đốc, Nghiêm Mục nhìn bóng lưng Lý Đồng đi vào thang máy, lại nhìn cửa phòng trợ lý đang đóng, do dự một chút, liền giả bộ lơ đãng đi ngang qua phòng bên cạnh, kéo cửa thông gió lên, hắn liền thấy Lục Thừa Dư đang cầm ly trà, chăm chú nhìn phần văn kiện trên bàn.
Bước chân từ từ chậm lại, hắn cau mày nghĩ, vì sao hắn lại cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục trợ lý… làm cho lòng người rất dễ chịu chứ?
|
Chương 21: Thổ hào
Khi Lục Thừa Dư lái xe đến khách sạn, thiếu chút nữa là không có chỗ để xe, y dạo qua một vòng mới tìm được một chỗ đậu xe ở một góc.
Sửa lại áo khoác trên người, Lục Thừa Dư xuống xe, đóng cửa xe đi vào đại sảnh khách sạn. Khách sạn này rất nổi danh ở kinh thành, nếu muốn tổ chức tiệc cưới ở chỗ này, ít nhất phải đặt trước nửa năm.
Vừa vào đại sảnh, liền thấy hai bên trái phải bày một cái bàn nhận tiền mừng, nhà trai và nhà gái tách biệt, nhìn sơ qua thì khách nhà gái nhiều hơn nhà trai.
Gia thế cô dâu tốt, người quen biết cũng nhiều, tràng diện này làm cho nhà trai có chút vắng vẻ.
Lục Đống cùng Trầm Mẫn đang cùng một đôi vợ chồng trung niên mặc trang phục rất quý khí nói chuyện, y cũng không tiến lên quấy rối, trực tiếp đi vào trong chuẩn bị đưa tiền mừng.
Bác cả trai và bác cả gái đang chào hỏi khách, thấy Lục Thừa Dư tới, liền đi lên đón.
“Thừa Dư tới rồi,” bác cả cười đi về phía trước hai bước, quan sát y một phen, thấy y ăn mặc rất có tinh thần, nhân tiện nói, “Lâu rồi không thấy cháu, bình thường cũng không đến nhà của bác chơi.”
“Cháu mới vừa tốt nghiệp không lâu, cần phải làm việc cho giỏi, bình thường thời gian nghỉ ngơi rất ít, có chút thời gian đều dùng để ngủ, khi nào công việc ổn định, cháu nhất định tới.” Lục Thừa Dư cười một tiếng với bác cả Lục Vĩnh Quốc, y làm sao không nhìn ra trên mặt bác cả khách khí nhiều hơn thân cận, loại quan hệ thân thích xa xa này so với gần thì tốt hơn.
Xuất ra tiền mừng đã sớm chuẩn bị xong, Lục Thừa Dư giao cho cô lớn Lục Tố Vân phụ trách thu lễ, phụ trách ghi tên tiền mừng chính là bác hai Lục Trường Quân, sau khi hai người đếm xong, sắc mặt liền biến đổi.
Lục Tố Vân dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Thừa Dư đi làm ở đâu vậy, tiền lương thế nào?” Tiền mừng này, cũng xem như rất dày.
“Cháu làm tại công ty trong nước, ông chủ không tệ, tiền lương cũng thích hợp, chỉ là bận rộn một chút.” Lục Thừa Dư cười đáp hai câu trên, nhìn thời gian, hiện tại đã mười một giờ bốn mươi, xem ra một lát sẽ khai tiệc.
Lục Tố Vân nghe ra Lục Thừa Dư không muốn nói chuyện công tác, mặc dù trong lòng thở dài vì đứa cháu này xa lánh bà, thế nhưng cũng không có tiếp tục hỏi nữa, chỉ là thái độ ôn hòa nói Lục Thừa Dư đến lầu hai ngồi.
Cùng trưởng bối tùy ý khách khí vài câu, Lục Thừa Dư lên lầu hai, nghĩ đến lát nữa ăn tiệc, y một đường lái xe qua đây cũng chưa có rửa tay, xoay người đi tới phòng rửa tay.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Mới vừa đi tới cửa phòng, chợt nghe con trai Lục Lương của bác hai và con trai Tôn Tuấn Nghị của cô lớn đang ở bên trong nói chuyện với nhau.
“Buổi sáng chúng ta theo Đống ca đi đón cô dâu, sao không gọi Thừa Dư, có Thừa Dư, bạn bè cô dâu cũng sẽ không làm khó chúng ta lâu như vậy mới mở cửa a.”
“Cô không nói cho em biết sao, bác cả gái sợ vận khí của Thừa Dư ảnh hưởng đến cô dâu chú rể, cho nên hai ngày trước mới thông báo Thừa Dư tới tham gia hôn lễ thôi, loại sự tình đón người mới này, tốt nhất không nên kêu nó.”
“Việc này nếu để cho Thừa Dư biết thì thật xấu hổ a,” thanh âm Tôn Tuấn Nghị nhỏ lại, vô vị nói, “Hơn nữa Thừa Dư có thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, tìm việc lại thuận lợi, có cái gì không tốt chứ.”
“Chú ba và thím ba….” Lục Lương vội ho một tiếng, cảm thấy không nên nói gì thêm nữa, “Quên đi, việc này chúng ta coi như không biết, không nói cho Thừa Dư là được.”
Lục Thừa Dư đứng ở bên ngoài toilet, vô thanh vô tức lui ra phía sau vài bước, sau đó đè nặng cước bộ, làm bộ mới vừa từ khúc quanh đi tới toilet.
Tôn Tuấn Nghị và Lục Lương nghe được tiếng bước chân truyền đến, không có nói chuyện nữa, thấy tiến vào là Lục Thừa Dư mà bọn hắn vừa nói tới, biểu hiện trên mặt hai người đều có chút mất tự nhiên.
“Thừa Dư, em tới lúc nào, tụi anh mới vừa rồi còn đang nói em bị muộn rồi,” Lục Lương lau tay, nặn ra nụ cười nói, “Lát nữa mấy người chúng ta ngồi cùng một bàn đi, hảo hảo uống một chén.”
Lục Thừa Dư vừa rửa tay vừa nói: “Tửu lượng của Lương ca tốt, đừng nên tìm người mới có một ly liền gục như em, lúc cô dâu, chú rể tới mời rượu mà em đã uống say thì xấu hổ lắm, tha cho em đi.” Đem tay đưa đến máy thổi khô, y thở dài, “Mấy ngày nay vẫn bận rộn làm kế hoạch, tối hôm qua quá nửa đêm mới ngủ, may là ngày hôm nay kẹt xe không nghiêm trọng, em mới không có bỏ qua hôn lễ.”
Lục Lương và Tôn Tuấn Nghị nghe được mấy chữ kế hoạch, suy đoán Lục Thừa dư ở công ty hẳn là không tệ, nếu không thì bình thường người mới vào đâu thể tiếp xúc mấy thứ này được? Nghĩ vậy, biểu tình trên mặt hai người ôn hòa không ít.
Tôn Tuấn Nghị thấy nét mặt Lục Thừa Dư tự nhiên, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra em họ không có nghe được chuyện bọn họ nói.
Hắn tiến lên ôm lấy bả vai Lục Thừa Dư nói, “Em mà không biết uống rượu thì ai tin chứ? Không nói nữa, lát nữa mấy người chúng ta đều phải uống, em cũng chạy không thoát đâu.”
Lục Thừa Dư cười trở tay ôm vai Tôn Tuấn Nghị, làm bộ đánh hắn một quyền, anh em ba người mặt mang tiếu ý ra toilet, một bộ dáng dấp anh em tốt.
Sau khi ba người rời đi, một WC đang đóng được mở ra, Tào Kinh Thân cau mày đi ra, hắn tới tham gia hôn lễ của em họ, thật không ngờ Lục Thừa Dư là thân thích bên chú rể, còn những lời vừa rồi….
Có một số người đặc biệt mê tín, quả thực kiêng kỵ những thứ này, thế nhưng lại làm quá rõ ràng như vậy, cho dù Lục Thừa Dư vừa rồi không có nghe được đoạn đối thoại kia, hắn cảm thấy lấy tình trạng bây giờ của Lục Thừa Dư, cũng có thể nhận thấy được trong này có bao nhiêu xa cách và lúng túng.
Thở dài một tiếng, chuyện giữa thân thích, thật đúng là khó nói.
Tiệc rượu bắt đầu, Lục Thừa Dư nghe MC ở trên đài hoặc kích động hoặc chọc cười, y sờ sờ cái bụng đói, sáng sớm quên ăn, bây giờ nhìn trên bàn chỉ bày trơ trọi rượu, thuốc lá, kẹo, càng cảm thấy đói hơn.
Đợi trong chốc lát, thức ăn bắt đầu dọn lên, Lục Thừa Dư không có thói quen bụng rỗng uống rượu, cầm đũa nhanh chóng lấp đầy bao tử mình, bắt đầu ứng phó những anh em họ hoặc là anh em bà con mời rượu lẫn nhau.
Mặc dù Lục Thừa Dư nhân cơ hội lúc rảnh rỗi mời rượu ăn không ít đồ ăn, thế nhưng đối mặt với hình thức mời rượu như điên này, cuối cùng y vẫn bị rót choáng váng, đến lúc cô dâu, chú rể đến mời rượu, một bàn này đã say không phân rõ phương hướng, ngược lại trong đám người này chỉ có Lục Thừa Dư tương đối còn ra dáng vẻ, đối mặt với cô dâu, chú rể mời rượu, y dựa vào đầu óc say chuếnh choáng nghĩ ra vài câu chúc phúc, mới không có để bầu không khí xấu hổ.
Sắc mặt cô dâu, chú rể và cha mẹ hai bên đi theo giới thiệu thân thích hai bên cũng rất tốt, vội vàng mời rượu hết bàn này, liền đi tới bàn khác.
Sau khi kết thúc, Lục Thừa Dư lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, nhìn anh em bà con ngồi cùng bàn được bác trai bác gái dìu đi. Thấy tỉnh hơn phân nửa, y đứng lên không nhanh không chậm đi ra ngoài, mới vừa đi xuống lầu dưới, nghe được có người gọi mình, nhìn lại, liền thấy Tào Kinh Thân sãi bước đi tới.
“Uống rượu sao?” Tào Kinh Thân đi tới bên cạnh y, ngửi được trên người của y có mùi rượu, “Anh đưa cậu trở về.”
Lục Thừa Dư cũng không từ chối, đưa cho Tào Kinh Thân cái chìa khóa xe, “Kêu người giúp em đem xe về.”
“Lái xe mà còn uống rượu, không ai dạy cậu lái xe không được uống rượu, uống rượu không được lái xe sao?” Tào Kinh Thân đẩy kính mắt nói, “Sao cậu lại quên đi chứ.” Nhớ tới chuyện nghe được trước đó, tâm tình của hắn có chút phức tạp, Lục Thừa Dư như vậy cũng coi là có phong độ, nếu như hắn gặp phải loại sự tình này, chắc là xoay người rời đi, không thèm quản người khác khó xử hay không. Theo lý thuyết, người như Lục Thừa Dư, không giống như là lấy ơn báo oán a, thế nào lại giống như không có việc gì phát sinh.
Không lẽ người của Lục gia vẫn luôn có loại thái độ này, mà Lục Thừa Dư đã quen, cho nên căn bản cũng không thèm để ý những người này?
“Cho dù say chết, không phải là có anh đưa về sao?” Lục Thừa Dư nhìn Tào Kinh Thân, “Em sợ anh cõng không nổi em thôi.”
“Anh phát hiện sau khi cậu uống rượu, miệng đặc biệt tiện,” Tào Kinh Thân kéo Lục Thừa Dư đến trên ghế sa lon ngồi xuống, “Phong độ ngày thường của cậu đều bị chó ăn rồi sao?”
Lục Thừa Dư nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng lại dùng tư thế ngồi chứng minh y vẫn ưu nhã dễ nhìn, thậm chí đưa tới ánh mắt của phái nữ đi ngang qua.
Tào Kinh Thân đang muốn tiếp tục mở miệng, lại nghe được điện thoại di động vang lên, tên hiện trên màn hình là Nghiêm Mục, hắn không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại, bỏ qua cho Lục Thừa Dư.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Lục Vĩnh Quốc ở cửa tiễn khách mời, thấy Lục Thừa Dư cùng một nam nhân mặc tây trang mang giày da ngồi chung một chỗ nói chuyện với nhau, nhịn không được nhìn về phía Lục Đống: “Người kia là ai, là bạn con sao?”
Lục Đống quay đầu nhìn lại, liếc mắt liền nhận ra người nói chuyện với Lục Thừa Dư là ai, đây không phải là anh họ Tào Kinh Thân rất lợi hại mà tiểu Mẫn nói đến sao, tại sao Thừa Dư biết anh ta?
“Anh ta là anh họ tiểu Mẫn, nghe nói là thư ký trưởng của Hoa Đỉnh, là nhân vật cực kỳ lợi hại,” hắn thấp giọng nói, “Ngay cả tiểu Mẫn đối với anh ta cũng rất khách khí.”
Lục Vĩnh Quốc có chút không rõ, “Nhà con dâu không phải mở công ty sao, thế nào còn phải khách khí với một thư kí trưởng?”
Lục Đống cũng lười giải thích sự khác biệt chức quyền cho cha hắn, hắn suy nghĩ một chút: “Thừa Dư có nói với mọi người là nó làm việc ở nơi nào không.”
“Chúng ta bình thường có bao nhiêu thời gian liên hệ với nó chứ,” Lục Vĩnh Quốc nhìn Lục Thừa Dư, “Nếu liên lạc, không chừng sẽ bị người khác nói chúng ta nhớ thương gì đó của người chết.” Tuy rằng vài thứ kia quả thực động nhân tâm, thế nhưng Lục Thừa Dư không phải chỉ có một trưởng bối là ông, mấy người kia đều nhìn chằm chằm, mọi người đều sĩ diện, dù cho thật sự có tâm, nhưng không có mặt mũi làm loại chuyện đó.
Nhíu mày một cái, Lục Đống thấy Trầm Mẫn đi tới, không tiếp tục đề tài này nữa.
Trầm Mẫn đi tới bên người Lục Đống, cũng nhìn thấy Lục Thừa Dư và Tào Kinh Thân ngồi chung một chỗ, nhưng cô không thấy kì lạ. Có thể trong tiềm thức, cô đã dán cho Lục Thừa Dư cái mác “Rất giỏi giang”, cho nên hai người nhận thức cũng rất bình thường.
Tào Kinh Thân cúp điện thoại, nhìn Lục Thừa Dư vẫn ngồi ngay ngắn nãy giờ, “Boss đang ở gần đây, để boss đưa cậu về, buổi chiều anh còn một số việc phải đi làm.”
“A.” Lục Thừa Dư nhu nhu cái trán, vừa rồi y phảng phất nghe được Tào Kinh Thân nhắc tới Nghiêm lão tam, xem ra là boss muốn xử lí chuyện lúc trước, nhưng vì quan hệ giữa Nghiêm Mục và Nghiêm lão tam, nên việc này chỉ có thể giao cho Tào Kinh Thân làm.
Thấy bộ dáng này của y, Tào Kinh Thân bỏ điện thoại vào túi, “Xe của cậu anh sẽ cho người lái về, đến lúc đó nhớ xuống lầu lấy chìa khóa xe.”
Lục Thừa Dư tiếp tục gật đầu cảm ơn, hình dạng đàng hoàng kiểu này khiến Tào Kinh Thân cũng tìm không ra điểm trách cứ nhưng lại nghẹn một hơi trong bụng. Đối với hắn mà nói, Lục Thừa Dư xem như là nửa đồ đệ của hắn, thấy y uống say, không nói y hai câu thì cảm thấy trong lòng không đúng chỗ nào.
Không được mười lăm phút, Tào Kinh Thân thấy Nghiêm Mục từ cửa chính đi đến, hơn nữa biểu tình trên mặt có vẻ vô cùng nghiêm túc, vừa thấy được bọn họ liền đi nhanh tới.
Tào Kinh Thân còn chưa mở miệng, liền thấy Nghiêm Mục từ trong túi quần tây lấy ra một chai thuốc giải rượu, sau khi cắm ống hút thì đưa tới trước mặt Lục Thừa Dư.
“Cảm ơn,” vị thuốc đông y không dễ chịu, Lục Thừa Dư uống xong, vẻ mặt nhăn nhó mấy giây, y ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, lúng túng cười một tiếng, “Lại phiền phức boss rồi.”
“Thuốc hại phổi, rượu hại gan, phải có tiết chế.” Nghiêm Mục thấy y uống xong, cầm lấy chai ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Đi thôi, xe tôi dừng ở ngoài cửa.”
“Để xe ở trước khách sạn, có phải không tốt lắm không, bảo vệ có thể đi ra không?” Lục Thừa Dư đứng dậy, cảm thấy vẫn nên lên xe sớm một chút, vạn nhất bảo vệ đến đuổi thì rất mất mặt.
“Đúng là không tốt, nhưng tôi là ông chủ,” Nghiêm Mục đi tới cửa, phát hiện tầm mắt một số người đứng ở cửa rơi vào trên người Lục Thừa Dư, sau khi mở cửa xe hắn cau mày nói, “Những người này cậu quen sao?”
Nghe được Nghiêm Mục là ông chủ khách sạn này, Lục Thừa Dư có vẻ rất bình tĩnh, cho dù thổ hào có nhiều tài sản hơn nữa, y cũng sẽ bình tĩnh. Có lẽ ngày nào đó Nghiêm Mục làm giống như nam chủ trong tiểu thuyết tình cảm, tùy tùy tiện tiện mua một hòn đảo, y cũng sẽ không hoài nghi. Bởi vì thế giới của người có tiền, chính là không có logic như vậy.
Thấy hôm nay Nghiêm Mục lái chiếc Aston Martin năm nghìn vạn kia tới, quay đầu lại nhìn thân thích bên này, y lập tức làm bộ say ghé vào trên vai Nghiêm Mục: “Ừ, có quen.” Không muốn lại bị hỏi chuyện riêng, y nghĩ chỉ có thể chạy là thượng sách.
Vai Nghiêm Mục lập tức cứng đờ, sau khi sửng sốt một chút, mới đưa tay đỡ lấy Lục Thừa Dư ngồi vào ghế phó, thay y thắt dây an toàn, sau khi đóng cửa lại, liền đạp chân ga, dưới ánh nhìn ‘là thổ hào’ của mọi người, lái xe rời đi.
Các thân thích Lục gia biết giá trị xe thể thao Aston Martin, tâm tình nhất thời có chút phức tạp, thì ra Thừa Dư không chỉ học đại học nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp còn quen người không đơn giản như vậy, người không có cha mẹ cũng có thể tốt như vậy sao? (zô ziên, ko giúp j thì thoy còn mún thấy ng khác thê thảm mới hả dạ sao >”<)
Lục Đống nhìn phương hướng biến mất của Aston Martin, đột nhiên cảm thấy không ý nghĩa.
|
Chương 22: Là yêu sao?
Lái xe đến nửa đường, bởi vì điện thoại di động vang lên nhiều lần, cuối cùng Nghiêm Mục không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi có thể đậu, đem xe ngừng lại, mang tai nghe vô tuyến vào.
“Trời ơi, Mục ca, cậu mới vừa gọi điện thoại nói sẽ đi, thế nào lại không thấy người?” Thanh âm của Trang Dụ từ điện thoại truyền ra, có vẻ hơi tức giận.
“Xin lỗi, tụ hội chiều nay mọi người đi đi, chỗ này tớ có một số việc không đi được,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư bên cạnh, “Ngày mai tớ mời khách.”
“Được rồi,” Trang Dụ biết Nghiêm gia còn có một số việc chưa xử lí xong, bình thường Nghiêm Mục cũng không phải kiểu rời đi trước mà không báo, vì vậy nói, “Được rồi, để tớ nói với mọi người một tiếng, cậu cẩn thận nhé.”
“Cảm ơn.” Nghiêm Mục cau mày cúp điện thoại, ngày hôm nay hắn làm sao thế, rời đi trước không nói cho bạn bè, dừng xe cũng không quy củ, lại trực tiếp dừng trước cửa khách sạn, những việc này không giống với tác phong bình thường của hắn. Những hành vi thất lễ này quả thực vi phạm những năm giáo dục hắn đã trải qua.
Tuy rằng Lục Thừa Dư đã ngà ngà say, nhưng vẫn phát hiện sắc mặt Nghiêm Mục hình như có cái gì không đúng, y bất động thanh sắc dời đường nhìn, có một số thời điểm, con người phải học được chuyện gì không nên hỏi.
Tốc độ xe cũng không nhanh, Nghiêm Mục đem áo khoác tây trang đắp lên trên người Lục Thừa Dư, đây đã là lần thứ hai hắn đưa Lục Thừa Dư uống say về nhà.
Người này bình thường luôn luôn có vẻ mặt tươi vui, thế nhưng lúc ngủ, lại không giống như là người thích cười.
Làm một ông chủ, hắn hiểu rõ mình đối với Lục Thừa Dư đã vượt qua tình cảm quan tâm của cấp trên với nhân viên, chờ đèn đỏ biến thành đèn xanh, hắn chạy về phía trước, có lẽ có một số việc hắn cần phải nghiêm túc suy nghĩ.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Xe vào tiểu khu, Nghiêm Mục nửa kéo nửa ôm Lục Thừa Dư mang về nhà của y.
Đem người đặt lên giường, Nghiêm Mục ngồi xuống cởi giày giùm đối phương, đem chìa khóa nhà bỏ trên tủ đầu giường, mở cửa sổ ra, lẳng lặng nhìn Lục Thừa Dư ngủ say trên giường.
Trước đây khi thấy tư liệu phỏng vấn của Lục Thừa Dư, hắn đã cảm thấy người này là một người rất liều mạng, ai biết ngày hôm sau vô tình gặp được người thật ở Bách Vị Hiên, bản thân còn vừa khéo nhặt được ví của y, nếu không phải là hắn đi mau, ví tiền sẽ bị một người khác nhặt được. Nhớ lúc đó khi Lục Thừa Dư quay đầu lại mỉm cười nói cảm ơn, không biết thế nào hắn liền liên tưởng đến cái áo sơ mi trắng chỉnh tề sạch sẽ của mình, vừa nhìn liền làm cho lòng người nảy sinh muốn thân cận nhưng lại luyến tiếc đưa tay chạm vào, tránh cho bị làm dơ.
Suy nghĩ sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nhíu mày, bạn bè đều nói hắn trầm lắng không thú vị, Lục Thừa Dư ở công ty lại chưa bao giờ thiếu người nhìn chăm chú, có phải y cũng thấy hắn như vậy hay không?
Ra phòng ngủ chính, Nghiêm Mục tìm ra đậu xanh mua lần trước trong tủ lạnh, túi đậu xanh cũng không có động tới, hắn cũng biết Lục Thừa Dư bình thường rất ít nấu cơm.
Đem đậu xanh ngâm trong bát, hắn dạo qua một vòng ở trong phòng, phát hiện thùng rác phòng khách đã đầy, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt đóng gói và vỏ trái cây, trong thùng rác phòng bếp còn có vỏ mì ăn liền, lần trước lúc hắn tới, hình như không có nhiều rác như vậy?
Khom lưng đem toàn bộ rác thu vào túi, Nghiêm Mục quay trở về phòng cầm chìa khóa, xách theo túi rác ra cửa.
Tiểu Hà là tài xế của tổng giám đốc, nhưng bởi vì có một số thời điểm Nghiêm Mục thích tự mình lái xe, cho nên bình thường hắn sẽ ở công ty làm việc khác. Bởi vì làm người thành thật lại chịu khó, cho nên mấy hôm trước còn được tăng năm phần trăm tiền lương.
Thế nhưng hiện giờ người thanh niên thành thật chịu khó này lại cảm thấy cả người không tốt.
Hắn mới vừa đem xe Lục trợ lý dừng lại, chuẩn bị đem chìa khóa lên lầu, kết quả lại thấy boss mang theo mấy túi rác lớn đi ra, một thân quần áo đẹp đẽ cùng túi rác kia, thực sự là không nói ra được có thích hợp không.
Tiểu Hà đáng thương sửng sốt vài giây mới phản ứng được, vài bước chạy đến trước mặt Nghiêm Mục, đưa tay định lấy túi rác mà Nghiêm Mục cầm: “Boss, sao ngài lại ở đây? Để tôi làm cho.”
“Không cần đâu,” Nghiêm Mục tránh tay của Tiểu Hà, “Tôi làm được, cậu tới đưa chìa khóa xe cho Lục trợ lý sao?”
Tiểu Hà gật đầu, thấy boss quả thực không cần mình giúp đỡ, mới gãi đầu cười nói: “Tôi đã đỗ xe xong rồi, chỉ là lúc gọi điện thoại cho Lục trợ lý thì không ai bắt máy cả, tôi mới nghĩ đem chìa khóa lên lầu.”
“Không cần, đưa chìa khóa cho tôi là được,” Nghiêm Mục tiếp nhận chìa khóa trong tay Tiểu Hà, để Tiểu Hà đi về.
Trên đường về nhà, Tiểu Hà nghĩ ra vài nguyên nhân boss xuất hiện ở dưới lầu Lục trợ lý, cảm thấy lý do đáng tin nhất chính là boss có nhà ở đây, còn lý do không đáng tin nhất chính là boss đang giúp Lục trợ lý thu dọn phòng.
Mặc dù boss không tệ, thế nhưng còn chưa tốt đến mức giúp nhân viên thu dọn phòng ở, loại chuyện này cho dù hắn đăng lên trên mạng thì cũng không có ai tin tưởng. Tiểu Hà cảm giác mình nghĩ hơi bị nhiều, hơn nữa làm tài xế, phải quản được miệng mình, cho nên việc này hắn liền đè xuống trong lòng.
Nghiêm Mục không để ý Tiểu Hà nghĩ như thế nào, hắn ném rác xong, liền đi siêu thị gần đó mua trái cây rau dưa, lúc trở lại nhà Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư còn đang ngủ say.
Đem nguyên liệu nấu ăn đã xử lý tốt bỏ vào trong nồi, dùng lửa nấu từ từ, hắn biết Lục Thừa Dư có một phòng sách, thế nhưng loại địa phương này chưa được chủ nhân đồng ý mà đi vào là rất thất lễ, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi vào trên ghế sa lon, mở ti vi giết thời gian.
“Anh luôn miệng nói không yêu cô ta, thế nhưng anh lúc nào cũng nhìn cô ta, chú ý cô ta, thậm chí nguyện ý vì cô ta bỏ xuống thân phận làm người bình thường, anh nói không yêu cô ta là đang dối gạt em hay là đánh lừa chính mình hả?!”
Vốn đang chuẩn bị chuyển sang mục tin tức, Nghiêm Mục bỗng dưng dừng lại, xem nữ nhân khóc tê tâm liệt phế còn có tiếng gầm thét của nam nhân trong ti vi, vùng xung quanh lông mày cau chặt lại, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt.
Trang Dụ đang cùng bạn bè chơi tennis, thấy vệ sĩ cầm điện thoại vào sân bóng, hắn lau mồ hôi nhận lấy điện thoại di động, thấy người gọi tới là Nghiêm Mục, nhất thời cười nói: “Làm sao vậy, Mục ca, lúc này có thời gian ra chơi chưa?”
Sau đó hắn chợt nghe một chuyện làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, biểu tình nhất thời trở nên quái dị: “Cậu đều đã làm đến bước này, còn không biết là vì sao hả?”
Trong điện thoại di động là một trận trầm mặc, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Mục ca, chúc mừng cậu nảy mầm xuân tâm, là mỹ nhân nào khiến cho người như Mục ca khom lưng thế, đêm nay dẫn người ra đây……” Trang Dụ còn chưa nói hết, chợt nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, hắn đây là bị cúp điện thoại sao?!
“Nam nhân hai mươi tám tuổi, động tâm còn xấu hổ,” Trang Dụ ném điện thoại cho vệ sĩ,” Ngay cả Mục ca cũng có mục tiêu, có phải tôi có chút đáng thương không.”
“Tiên sinh, hai ngày trước ngài mới cùng Dương tiểu thư chia tay,” vệ sĩ cầm điện thoại, khẩu khí cứng nhắc nói, “Dương tiểu thư còn nói, đời này không muốn gặp lại ngài nữa mà.”
“Làm vệ sĩ, thân thủ tốt là được rồi, đầu óc tốt như vậy, thân là cố chủ sẽ rất phiền não đấy.” Trang Dụ khiêu mi nhìn về phía vệ sĩ .
Vệ sĩ trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn là chịu áp lực nói: “Vệ sĩ đầu óc không tốt, thì lăn lộn cũng không nổi nữa, hiện tại làm nghề này cũng không dễ dàng a.” Mấy ngày hôm trước hắn còn nghe cậu bạn làm việc cho Nghiêm lão tam nói, bởi vì nhất thời xung động đi phá cửa, kết quả bị một thanh niên nhã nhặn một quyền đánh bay, hiện tại người anh em này đã đổi nghề bán đồ nướng ở chợ đêm.(:)))
Trang Dụ trừng mắt với vệ sĩ, vệ sĩ trong phim xã hội đen đều con mẹ nó gạt người, bởi vì trong hiện thực hắn mời vệ sĩ một người so với một người càng không đáng tin cậy.
Lúc Lục Thừa Dư tỉnh lại, đường đã lên đèn, y nghe ngoài cửa phòng truyền tới mùi thơm, nhịn không được nuốt nước miếng. Đem y phục có mùi rượu thay đổi, y đi tới phòng khách thì thấy Nghiêm Mục ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, mặc dù là ngồi ở trên ghế sa lon, người này cũng ngồi thẳng lưng, toàn thân cao thấp mang theo một loại gương mẫu không nói ra được.
Y sờ sờ cằm, lẽ nào đây là quý khí bức người trong truyền thuyết sao?
“Tỉnh rồi?” Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư đi ra, muốn hướng đối phương cười một cái, cuối cũng chỉ rút rút khóe miệng, hắn chợt đứng lên, bước nhanh đi tới phòng bếp lấy cháo đậu xanh và canh giò heo đã sớm nấu tốt.
Lục Thừa Dư nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng bếp, hình như vừa rồi boss lúng túng, không lẽ y mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo nhìn lầm rồi sao?
Y đang chuẩn bị đi phòng bếp giúp một tay, Nghiêm Mục đã đem đồ lên, nhìn tô canh bốc lên khói trắng, lại nhìn Nghiêm Mục mặt vô biểu tình bưng hai chén cháo đi ra ngoài, cong khóe miệng cười cười, đi tới bên cạnh bàn ăn nói: “Boss hầm gì thế?”
Đưa cho Lục Thừa Dư một cái muỗng và một đôi đũa, Nghiêm Mục lại xoay người đến phòng bếp bưng một cái đĩa đồ chua và hai chén không bỏ lên trên bàn: “Buổi trưa cậu uống rượu, ăn những thứ này tốt cho dạ dày.” Hắn nhìn Lục Thừa Dư, lại rất mau dời đi ánh mắt, múc canh nói: “Buổi chiều tôi thấy siêu thị có giò heo mới nhập liền mua về.”
Đẩy chén canh tới trước mặt Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư cầm lấy cái muỗng múc lên, thổi hai cái rồi cho vào miệng, tuy rằng canh có chút nóng, thế nhưng mùi vị rất tốt, y vội vàng gật đầu nói: “Uống ngon lắm, tôi nghe bạn nói, những người mười ngón không dính nước khi xuất ngoại trở về thì đều tinh thông trù nghệ, có phải thật vậy không?”
“Không có khoa trương như vậy,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư một bên thổi canh, một bên vội vàng bỏ vào trong miệng, khóe miệng hắn hơi vểnh lên, “Nhưng mà quả thực không ít người sau khi xuất ngoại sẽ học được một ít món ăn đơn giản của Thiên Triều.”
Lục Thừa Dư cảm khái gật đầu: “Xa nhà rèn đúc được người a.”
Nghiêm Mục nhớ tới Lục Thừa Dư một người ở tại căn nhà trống rỗng, siết chiếc đũa trong tay thật chặt, đem đề tài chuyển hướng về phía chuyện làm ăn.
Nhìn Lục Thừa Dư vừa ăn canh vừa nghiêm túc thảo luận công việc, Nghiêm Mục nghĩ, kỳ thực vừa ăn vừa nói chuyện với nhau cũng không phải là hành vi khó có thể tiếp nhận.
Hai người cơm nước xong, Nghiêm Mục ngồi cùng Lục Thừa Dư một hồi, thấy y không có vấn đề gì, mới đứng dậy cáo từ.
Sau khi Lục Thừa Dư nhiều lần giữ lại không được, liền đem người đưa đến cửa thang máy, thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, nhìn số hiện xuống đến tầng trệt rồi dừng lại, y mới xoay người trở về nhà.
Mở tủ lạnh ra, trái cây rau dưa mới mẻ được để rất ngăn nắp bên trong, y không khỏi cười một tiếng, gặp đươc ông chủ tốt như vậy, nếu y không làm việc cho giỏi báo đáp đối phương, cũng thấy xấu hổ khi đối mặt với đống trái cây này.
Sau đó…… y từ trong tủ lạnh lấy ra một quả lê, rửa sạch rồi gặm cắn.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Hơn một tuần sau, Lục Thừa Dư nhận được điện thoại của Chương đạo nói 《Tiểu Điểu Tung Cánh》đã fixing xong, đang bắt đầu làm hậu kỳ, hậu kỳ xong chính là đợi phía trên xét duyệt, tranh thủ trong một tháng đem tất cả mọi chuyện đều làm tốt.
Sau khi Lục Thừa Dư cúp điện thoại, nhìn lịch bàn trên bàn làm việc, thì ra đã tới tháng chín Dương lịch, thảo nào gần đây trên ti vi có quảng cáo bánh trung thu, nguyên lai là sắp đến tết Trung Thu rồi.
Khoanh tròn một ngày trên lịch bàn, nghĩ nếu như vấn đề chất lượng nhà ở của Lương thị được phanh phui ra trong ngày hội đoàn viên này thì có thể tăng thêm náo nhiệt không nhỉ?
Y là người rất thích náo nhiệt, ngày lễ đại biểu sum vầy truyền thống của Thiên Triều, làm sao có thể không có chuyện giúp vui chứ?
|
Chương 23: Thật là có duyên
Thời gian cách tết Trung Thu càng ngày càng gần, Lục Thừa Dư làm việc ở Hoa Đỉnh cũng càng ngày càng thuận lợi.
Bởi vì Nghiêm Mục là một ông chủ tốt, cho nên y cũng thập phần ra sức làm việc, thậm chí dựa theo ánh mắt của mình cùng với một ít chuyện kiếp trước, đưa cho Nghiêm Mục một ít đề nghị đầu tư.
Biết được Hoa Đỉnh chuẩn bị tham gia đấu thầu khu đất M thị, y chợt nhớ tới về sau M thị được gọi là quỷ thành.
Vì sau khi phương án khai phá được đưa ra có rất nhiều nhà đầu tư xây dựng tham gia, thế nhưng về sau rất nhiều toà nhà cũng không bán được. Nhưng vì nguyên nhân phí tổn, nhà đầu tư lại không có cách nào xuống giá được, cuối cùng rất nhiều tiểu khu mới khai phá của M thị đều trở thành quỷ thành không ai ở, không ít nhà đầu tư đều bị chôn vốn trong đó.
“M thị?” Lục Thừa Dư ở trong phòng Tổng giám đốc, nghe Nghiêm Mục và Tào Kinh Thân nói chuyện với nhau xong, do dự một chút mở miệng hỏi, “Là khu đất phía bắc kia sao?”
Tào Kinh Thân nghi ngờ gật đầu, không rõ vì sao Lục Thừa Dư lại hỏi kỳ quái như thế, hắn nhìn Nghiêm Mục, phát hiện đối phương một bộ chuẩn bị nghiêm túc nghe, nhân tiện nói: “Khu bắc làm sao vậy?”
“Em nghe nói dân số M thị không nhiều lắm, đồng thời còn có những công ty khác đầu tư bất động sản ở chỗ này, sẽ không ảnh hưởng đến thị trường nhà cửa đi?” Lục Thừa Dư đi tới bên cạnh bàn làm việc Nghiêm Mục, cúi người về phía máy vi tính, tìm ra một ít tin tức có liên quan đến M thị, “Người muốn mua nhà chỗ này không nhiều, ngay cả nhóm người có thực lực kinh tế cũng không đủ tiền mua loại tiểu khu này.”
“Thế nhưng hai năm gần đây phía trên ra sức khai phá nơi đây, hiện tại giá đất ở M thị rất thấp, nếu như có thể tóm được, chính là cơ hội khó gặp,” Tào Kinh Thân nhíu mày nói, “Thị trường của chúng ta không chỉ gói gọn trong M thị, mà phải suy xét đến các nhà đầu tư bên ngoài hoặc là người lao động nữa.”
“Thế nhưng dự án khai phá cũng không nhất định có thể thành công, nếu như thất bại, tiền quăng vào đó sẽ không thể lấy lại trong thời gian ngắn.” Lục Thừa Dư còn nhớ năm đó M thị quả thực được khai phá, nhưng bởi vì thao tác thực tế quá khó khăn, một năm sau dự án này liền gác lại. Lúc đó không biết có bao nhiêu người đầu tư bị rơi vào việc này, thậm chí còn có người đầu tư vì nguyên nhân đó mà nhảy lầu, đưa tới chấn động không nhỏ, còn dẫn đến sự phản ánh xã hội trên thị trường nhà ở.
□ □ năm sau, giá phòng đã có khuynh hướng bình ổn, thậm chí có nơi xuất hiện xuống giá, cho nên dù cho đời trước sau khi y chết bất động sản M thị có thể ấm lại, cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận. Ngược lại với số tiền vốn đầu tư vào đó, nếu cầm đầu tư ngành khác, sau tám chín năm, không biết có thể kiếm được bao nhiêu rồi.
Y không biết đời trước Hoa Đỉnh có đầu tư nơi này hay không, thế nhưng khi đưa kiến nghị cho Nghiêm Mục, y vẫn tẫn trách nói ra.
Tào Kinh Thân nghe xong lời này, liền rơi vào trong trầm tư, hắn chỉ nghĩ tới giá đất rẻ hời, quả thực không nghĩ tới chuyện khai phá. Mấy câu nói đó của Lục Thừa Dư, tương đương với việc gõ một cảnh báo cho hắn.
“Cậu không coi trọng thị trường M thị?” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, tựa hồ là muốn từ trên nét mặt y nhìn ra cái gì.
“Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi,” Lục Thừa Dư lắc đầu, “Nhưng mà, theo cá nhân tôi mà nói, quả thực không quá xem trọng chỗ này.”
Nghiêm Mục gật đầu, khép lại hồ sơ dự thầu, đưa cho Lục Thừa Dư: “Tôi hiểu được.” Hắn suy nghĩ một chút, “Ngày mai tôi muốn đi tham gia đấu thầu ở M thị, cậu cũng cùng đi với tôi.”
Lục Thừa Dư nhìn hồ sơ dự thầu trong tay, gật đầu.
“Làm lại hồ sơ dự thầu lần nữa, tuy rằng chúng ta không muốn trúng thầu, nhưng vẫn phải đi xem qua,” Nghiêm Mục đồng ý nói, “M thị quả thực không phải là nơi dễ khai thác, cậu nói rất đúng.”
Tào Kinh Thân ở bên cạnh thở dài, trước khi nói đến chuyện này, boss đã nghi ngờ tính thành công của dự án khai phá M thị, thật không ngờ Lục Thừa Dư cũng hoài nghi điểm này.
Qua mấy ngày nay, hắn cảm thấy Lục Thừa Dư thực sự là một trợ lý hiếm thấy, thảo nào boss càng ngày càng coi trọng.
“Tôi đi book vé máy bay đến M thị,” Tào Kinh Thân rời khỏi phòng làm việc, liền gọi điện thoại book vé máy bay và khách sạn.
Lục Thừa Dư trở lại phòng làm việc, đem hồ sơ dự thầu sửa lại một lần nữa, lại tra xét nhiệt độ không khí gần đây của M thị, phát hiện chỉ nhiệt độ tăng cao hơn một chút, không có chỗ gì đặc biệt cần phải chú ý, vì vậy buổi chiều chạy sớm về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi trực tiếp chạy tới sân bay tụ họp với Tào Kinh Thân và Nghiêm Mục.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Chờ sau khi lên máy bay, Lục Thừa Dư mới phát hiện Tào Kinh Thân mua vé máy bay thương nhân, so với khoang phổ thông thì thoải mái rộng rãi hơn, mới vừa thư thích nằm xuống, chợt nghe Tào Kinh Thân đang cùng Nghiêm Mục giải thích chuyện vé máy bay: “Chuyến bay này chỉ có hai loại vé, tuy rằng kém chuyến bay quốc tế, nhưng coi như không tệ.”
Ai, vậy so với đời trước khi y ra ngoài ngay cả khoang phổ thông cũng đều luyến tiếc mua, phải chạy đi chen xe lửa thì làm sao chịu nổi đây?
“Ừ,” Nghiêm Mục gật đầu, nhìn Lục Thừa Dư ngồi ở bên cạnh mình chẳng nói câu nào “Nếu như cảm thấy khó chịu, thì ngủ một lát đi.”
Lục Thừa Dư cười một tiếng với Nghiêm Mục: “Được.” Một nam nhân vừa có tiền, dáng dấp đẹp trai lại biết nấu ăn như Nghiêm Mục, chín năm sau cũng không có vợ, đối với phái nữ mà nói, thật là một loại tội ác lãng phí tài nguyên.
“Thật không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được Lục tiên sinh, thật là có duyên.” Thanh âm đáng ghét có chút quen thuộc ở phía sau Lục Thừa Dư vang lên, y ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là người y không muốn gặp, thái tử gia Lương thị Lương Đức Hữu.
Phía sau Lương Đức Hữu là Trần Cẩn một thân tinh anh và hai vệ sĩ, hiển nhiên Trần Cẩn cũng thấy y, nhưng mà cúi đầu làm bộ không thấy.
“Cái này gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Lương tiên sinh có thể ở trên cao nghìn dặm cùng chung khoang máy bay với tôi, quả thực là duyên phận trăm năm,” Lục Thừa Dư cười một tiếng với Lương Đức Hữu, “Thật là làm cho người khác vui mừng quá đỗi a.”
Lương Đức Hữu bị nụ cười vui vẻ ngàn dặm tương phùng của Lục Thừa Dư làm cho buồn nôn, xoay người cùng Trần Cẩn ngồi xuống dãy bên kia, cách một dãy nói với Lục Thừa Dư, “Nghe nói Lục tiên sinh là người trong nước, cũng không thường đi xa nhà, không biết đi máy bay có gì không quen không?”
“Rất tốt,” Lục Thừa Dư biết đối phương là muốn chế nhạo y chưa từng ngồi máy bay, không giận mà còn cười, “Chính là không có cách nào mở cửa sổ được, có chút bực mình thôi.”
Cười nhạo một tiếng, Lương Đức Hữu cảm thấy người trước mắt này thô tục không chịu nổi, trước đây Trần Cẩn làm sao sẽ coi trọng người như thế. Chỉ có điều, nam nhân ngồi chung với Lục Thừa Dư là ai, ánh mắt của hắn hình như không quá hữu hảo.
Lương Đức Hữu không nhớ rõ Nghiêm Mục, nhưng Trần Cẩn vẫn còn có ấn tượng, hắn nhận ra đây là nam nhân đi cùng với Lục Thừa Dư ở buổi lễ tốt nghiệp. Không biết vì sao, trong tiềm thức hắn lại không thích kiểu người thoạt nhìn có chút không dễ chung đụng này, không lẽ là do vấn đề khí thế trên người đối phương sao?
Nhìn Nghiêm Mục một cái, hắn mím môi, nhớ tới ban nãy Lương Đức Hữu cười nhạo Lục Thừa Dư, hắn cảm giác trên mặt mình rất khó chịu, bởi vì hắn cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay, lời nói mới rồi của Lương Đức Hữu ở trong tai hắn, phảng phất như đang cười nhạo hắn vậy.
“Sao cậu không nói trước, chờ máy bay bay vào tầng mây, có thể mở cửa sổ chạm mây trắng đó.”
Hắn phát hiện người dùng giọng điệu vui đùa nói chuyện là một người nam nhân đeo kính ngồi trước Lục Thừa Dư, thoạt nhìn người này tựa hồ rất quen thuộc với Lục Thừa Dư.
“Em là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm xã hội ít, anh đừng gạt em chứ, buổi tối có thể thấy mây sao?” Lục Thừa Dư vén tay áo sơ mi trắng lên một đoạn, vẻ mặt ngây thơ nhìn Tào Kinh Thân, cố ý cảm thấy kì lạ, “Hơn nữa lúc máy bay bay lên, còn có thể mở cửa sổ sao?”
Tào Kinh Thân đẩy kính một cái, vẻ mặt thành thật nói: “Cậu ngủ nhanh đi, sau khi ngủ là có thể làm được thôi.”
Lục Thừa Dư giương khóe miệng, lộ ra tám cái răng trăng với Tào Kinh Thân: “Ha ha.”
Trầm mặc nhìn một màn này trước mắt, tâm tình Trần Cẩn có chút phức tạp, dường như Lục Thừa Dư ở nơi nào cũng đều có thể dễ dàng hoà mình như vậy, thậm chí làm cho người khác thích, thảo nào chướng mắt hắn.
Lương Đức Hữu nghiêng đầu thấy thần tình trên mặt Trần Cẩn, sắc mặt chìm chìm.
Nghiêm Mục quay đầu nhìn Lương Đức Hữu, lập tức lặng lẽ thu hồi tầm mắt của mình. Vị thái tử gia Lương thị này, so với cha hắn, vẫn là kém quá xa.
Lão gia tử Lương gia hiện tại đã từ chức đem công ty giao cho thái tử Lương gia, quyết định này có lẽ sẽ trở thành chứng minh lớn nhất của việc vãn tiết bất bảo [1].
[1] Vãn tiết bất bảo: Ý chỉ một người trong sạch liêm khiết cả đời, nhưng đến khi về già lại phạm sai lầm, mất hết cả danh dự. Ý của NM là nói để LĐH lên nắm quyền là quyết định sai lầm của Lương gia.
Sau khi máy bay bình ổn bay lên không, chính là thời điểm ăn tối, tiếp viên bắt đầu phát đồ uống trái cây cùng với bữa tối cho hành khách, Lục Thừa Dư không thích mùi vị kiểu Tây, cho nên chọn cơm kiểu Trung Quốc truyền thống, mới ăn được phân nửa, máy bay gặp phải khí lưu, chợt run lên, y đưa tay đem ly đồ uống nắm chắc, nhìn đồ uống không có tràn ra giọt nào, chậm rãi thở phào một cái.
Nghiêm Mục chú ý tới động tác này của y, cho nên chờ y uống xong, lại rung chuông gọi tiếp viên đưa cho Lục Thừa Dư thêm một ly.
Lục Thừa Dư nhìn ly nước chanh tràn đầy trước mặt: “….” Y chỉ không muốn lãng phí thôi mà.
Máy bay hạ cánh, người phụ trách tiếp đãi của M thị dẫn bọn họ đưa đến khách sạn đã đặt trước. Lúc đến quầy tiếp tân nhận thẻ phòng, Lục Thừa Dư thấy Lương Đức Hữu và Trần Cẩn cũng đi đến. Khi y và Lương Đức Hữu bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Lương Đức Hữu trầm xuống, y chớp chớp mắt, hướng đối phương lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Lương Đức Hữu quay đầu sang chỗ khác, nói với Trần Cẩn bên người: “Trần Cẩn, cái tên bạn học đáng ghét kia của em có phải là có bệnh không?”
Trần Cẩn nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Anh là người đầu tiên nói y có bệnh, cho nên… anh cảm thấy thế nào?” Tuy rằng hắn giận Lục Thừa Dư không thích hắn, thế nhưng bỏ những điều đó qua một bên, Lục Thừa Dư thật sự là một người rất ưu tú, hắn cũng không muốn làm trẻ nít càn quấy như Lương Đức Hữu.
“Anh chỉ biết em còn luyến tiếc y,” Sắc mặt Lương Đức Hữu khó coi nói, “Thế nhưng y căn bản cũng không thích em, em có biết không?”
Trần Cẩn liếc mắt nhìn hắn, âm thầm đi về phía trước, tựa hồ ngay cả nói cũng lười.
Cho nên lúc Lục Thừa Dư chuẩn bị lên lầu, y liền phát hiện Lương Đức Hữu mạc danh kỳ diệu trừng y, giống như hận không thể nhào lên đánh y một trận.
Y sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói với Tào Kinh Thân: “Vị thái tử gia Lương thị này có bệnh sao?”
Tào Kinh Thân đẩy kính mắt một cái: “Có lẽ hắn bị bệnh trung nhị lần nữa.” [2]
[2] Bệnh trung nhị (còn gọi là hội chứng Chūnibyō): là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.
Đây là khách sạn tốt nhất M thị, thế nhưng thiết bị và chất lượng phục vụ so với khách sạn tốt nhất ở kinh thành vẫn có chỗ thua kém. Lục Thừa Dư nhìn thời gian, bây giờ là hơn chín giờ tối, thế nhưng ngoài đường đã không còn nhiều người.
Nghiêm Mục cũng chú ý tới điểm này, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư: “Đi thôi.” May là lần này quyết định từ bỏ đấu thầu, nếu không thì sẽ tốn một khoản tiền không nhỏ.
Căn phòng của ba người nằm cùng nơi, Lục Thừa Dư chọn một gian ở giữa, nếu như hai bên có động tĩnh gì, y cũng có thể kịp thời phát hiện.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Cất xong quần áo, y mang laptop ra cửa phòng, nghe được phòng đối diện cũng có người đi ra, y ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Trần Cẩn từ bên trong đi ra, phía sau là Lương Đức Hữu.
Trần Cẩn cũng thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, hắn nhớ tới mình cùng Lương Đức Hữu ở chung một phòng, còn bị Lục Thừa Dư thấy, nhất thời trở nên không được tự nhiên.
Cuối cùng Lục Thừa Dư chỉ gật đầu với Trần Cẩn, cũng không biết cùng người này còn có cái gì có thể nói.
“Ô, thật đúng là khéo,” Lương Đức Hữu ngoài cười nhưng trong không cười tiêu sái đến phía trước Trần Cẩn, chắn đường nhìn của Trần Cẩn nhìn Lục Thừa Dư, “Lần này Lục tiên sinh cũng là vì đấu thầu mà đến sao?” Ở kinh thành có vài công ty bất động sản chuẩn bị hạ miệng ở M thị, không biết Lục Thừa Dư lấy đâu ra bản lĩnh, mới vừa làm việc không lâu liền có thể đại biểu cho công ty tới đây.
“Thương trường có câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’, Lương tiên sinh nếu không hiểu rõ, nên đi về hỏi cha cậu, ông ấy nhất định có thể hảo hảo dạy cho cậu,” Nghiêm Mục đột nhiên từ trong phòng đi ra, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn Lương Đức Hữu, quay đầu nói với Lục Thừa Dư, “Vào đi thôi, Kinh Thân đã tới trước.” Sau đó cũng không thèm nhìn Lương Đức Hữu, dẫn Lục Thừa Dư vào gian phòng của mình.
Lương Đức Hữu nhìn bóng lưng Nghiêm Mục, nửa ngày mới phun ra hai chữ: “Mẹ nó!” Người này từ nơi nào nhô ra vậy, nói chuyện như kéo được nhị ngũ bát vạn ấy. [3] “Nhà hắn không có ai dạy hắn cái gì gọi là lễ phép hả?!”
[3] Nhị ngũ bát vạn: là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài tốt, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.
Trần Cẩn nhìn cửa phòng bị đóng lại, chợt nhớ tới Lục Thừa Dư làm việc ở công ty tên là Hoa Đỉnh Quốc Tế, lẽ nào người mới ra ngoài ban nãy là cấp cao hoặc là tổng giám đốc của Hoa Đỉnh sao?
Bây giờ Lục Thừa Dư…. rốt cuộc đã đứng cao ở mức nào rồi?
|
Chương 24: Cao thủ bẫy người
Buổi tối sau khi ba người thương lượng ngày mai phải ứng đối làm sao để không đắc tội với ZF nơi đó xong liền đều tự trở về ngủ.
Lúc Lục Thừa Dư đi ra phòng Nghiêm Mục, Trần Cẩn và Lương Đức Hữu đã không còn ở trên hành lang. Nhưng mà hai người kia chắc cũng không muốn thấy y, song phương đều chán ghét lẫn nhau, ít gặp thì tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Lục Thừa Dư đến lầu dưới ăn cơm. Ở khu tự chọn, mới phát hiện Lương Đức Hữu đứng ở bên cạnh mình, y cười nhỏ giọng nói: “Lần này Lương tiên sinh là tới tham gia đấu thầu sao?”
Lương Đức Hữu xuy cười một tiếng, cũng không nhìn Lục Thừa Dư: “Thế nào, cậu không dám theo Lương thị đấu sao?”
“Lương tiên sinh không biết bây giờ tôi đang làm ở Hoa Đỉnh Quốc Tế nổi danh trong nước sao?” Y lấy hai cái bánh bao soup bỏ vào đĩa, không nhanh không chậm thở dài, “Những năm gần đây mặc dù Lương thị phát triển nhanh, nhưng so với Hoa Đỉnh chúng tôi mà nói, vẫn là kém xa lắm. Có Hoa Đỉnh ở đây, Lương tiên sinh nhất định sẽ một chuyến tay không thôi.”
“Hoa Đỉnh thì tính là gì?” Lương Đức Hữu cười lạnh, “Đoạn thời gian trước giá cổ phiếu còn ở mức thấp nhất, còn không biết xấu hổ theo Lương thị tranh sao?”
“Thế nhưng Hoa Đỉnh là đại gia tộc truyền thừa nhiều năm, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa,” Lục Thừa Dư buông cái kẹp, tự tiếu phi tiếu liếc Lương Đức Hữu một cái, “Có lẽ Lương tiên sinh không qua lại nhiều với giới thượng lưu ở kinh thành, nên không biết người trong giới xem trọng cái gì, loại xí nghiệp phất nhanh trong thời gian ngắn không thể so được với Nghiêm gia đâu.”
Lời này quả thực khoét vào tâm Lương Đức Hữu, mấy năm nay mặc dù Lương gia kiếm được nhiều tiền, nhưng quả thực không thể chính thức gia nhập vào giới thượng lưu kinh thành, luận danh tiếng, quả thực không bằng Hoa Đỉnh của Nghiêm gia. Loại chuyện này không nói ra thì còn tốt, vừa nói ra, thật sự làm cho Lương Đức Hữu không còn mặt mũi.
Hắn nghiến răng cười lạnh nói: “Tôi sẽ cho cậu xem một chút rốt cuộc là lạc đà chết lợi hại hay là tuấn mã phi nhanh lợi hại.”
“A, mỏi mắt mong chờ, chỉ có điều, Lương tiên sinh không nên quá tự tin thì tốt hơn.” Lục Thừa Dư khẽ mỉm cười với Lương Đức Hữu, ưu nhã bước đi sang bên khác lấy sữa tươi, về phần sắc mặt của Lương Đức Hữu ra sao, có liên quan gì đến y à?
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Cách đó không xa Tào Kinh Thân đẩy mắt kính một cái, đồng tình nhìn Lương Đức Hữu nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng ăn, tiến đến bên cạnh Lục Thừa Dư nói: “Này, em nói gì với tên thái tử gia kia thế, đem hắn chọc thành dáng vẻ kia?”
“Em chỉ kể cho hắn nghe câu chuyện về lạc đà và ngựa thôi, hắn không thích lạc đà, liền tức giận bỏ đi, ai biết hắn lại nhỏ nhen như vậy.” Lục Thừa Dư đem một ly sữa tươi đặt vào khay của Tào Kinh Thân, hướng hắn cười rực rỡ, “Sáng sớm uống một ly sữa tươi, rất tốt cho thân thể.”
Nhìn sữa tươi trong khay, Tào Kinh Thân khiêu mi, càng ở chung với Lục Thừa Dư, hắn càng phát hiện, người này căn bản không có liên quan gì tới ưu nhã cả, miệng tiện tâm đen, đơn giản là một tên cao thủ bẫy người.
Nghiêm Mục đã sớm chọn xong ngồi ở trên bàn chờ hai người, sau khi hai người ngồi xuống, hắn mới thấp giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chỉ là đào hầm chờ người nhảy thôi,” Lục Thừa Dư nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Tính cách vị thái tử gia Lương thị kia kì quái như vậy, khiến tôi cảm thấy không hãm hại hắn một chút, quả thực là có lỗi với lương tâm của mình.”
Tào Kinh Thân hoài nghi nhìn y một cái, cái gọi là lương tâm gì đó, Lục Thừa Dư có sao?
Nghiêm Mục gật đầu, đối với hành vi của Lục Thừa Dư từ chối cho ý kiến, thế nhưng sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói: “Lương thị là đối thủ của chúng ta, người nối nghiệp Lương thị nếu như vẫn như vậy, sớm muộn gì cũng đem toàn bộ nỗ lực của bậc cha chú phá hủy hết.”
Lục Thừa Dư bưng sữa tươi không nói gì, đời trước y đối với Lương thị cũng không hiểu nhiều, thế nhưng có nhớ mang máng, vài năm sau Lương Đức Hữu toàn quyền tiếp nhận Lương thị, thời điểm đó tính tình Lương Đức Hữu so với bây giờ trầm ổn không ít, tuy rằng EQ không cao, thế nhưng chỉ số IQ rõ ràng cao hơn so với hiện tại.
Cho nên Lương Đức Hữu có thể sẽ trong mấy năm này trải qua một ít chuyện tôi luyện tính tình của hắn, nếu không lấy tác phong hành sự của Lương Đức Hữu bây giờ, không cần Hoa Đỉnh xuất thủ, hắn cũng có thể tự tìm đường chết cho mình.
Tào Kinh Thân đột nhiên thấp giọng nói: “Kinh tế ở đây tuy rằng không rất phát triển, thế nhưng đẳng cấp khách sạn này cũng không thấp.”
“Tuy người bình thường không tiêu phí nổi, nhưng sẽ luôn có người không tiếc tiền của mình,” Giọng nói Nghiêm Mục có chút phức tạp, “Đôi khi có mục tiêu là việc tốt, nhưng nếu đi sai mục tiêu, kết quả chỉ có thể là thất bại.”
Lục Thừa Dư và Tào Kinh Thân đều biết Nghiêm Mục nói cái gì, nghĩ đến bối cảnh trong nhà mẹ của Nghiêm Mục, trao đổi ánh mắt cho nhau, đem đề tài dẫn sang hướng khác. Có ít chuyện, bọn họ không nên nghe, cũng không nên quản.
Tựa hồ Nghiêm Mục cũng không muốn tiếp tục đề tài này, hắn uống một ngụm sữa tươi, tiếp tục ăn, ăn được phân nửa thì thấy Lục Thừa Dư thích ăn quả la hán, liền đem quả la hán bên trong đĩa trái cây của mình phân cho y, sau đó tiếp tục trầm mặc ăn.
Tào Kinh Thân chú ý tới động tác của hắn, nhìn Lục Thừa Dư ngồi ở bên cạnh mình, thấy thần sắc y tự nhiên hướng Nghiêm Mục nói cám ơn, liền bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.
Hội trường đấu thầu M thị cách khách sạn khoảng hơn hai mươi phút lái xe, bởi vì xe cộ trên đường không nhiều giống như kinh thành, cũng không có gặp phải kẹt xe, lúc đòan người Lục Thừa Dư chạy đến thì sớm hơn so với thời gian dự tính.
Nhân viên tiếp đãi thấy ngực bọn họ đeo bảng tên công ty, biết đây là đại công ty ở kinh thành, vội vàng nhiệt tình đem bọn họ an bài đến dãy phía trước.
Lục Thừa Dư nhìn hội trường sang trọng rộng rãi, cùng Tào Kinh Thân một trái một phải lần lượt ngồi xuống bên Nghiêm Mục, đem laptop bỏ lên trên bàn, thiết lập mạng không dây, chờ đấu thầu bắt đầu.
Chỉ chốc lát sau tất cả ông chủ của các công ty lớn nhỏ đều tới, xem ra thị trường bất động sản ở M thị hấp dẫn không ít người, nghe bốn phía hò hét ầm ĩ, y tới gần bên tai Nghiêm Mục nhẹ giọng nói: “Boss, ông chủ công ty Thịnh Vinh bên S thị cũng tới.”
Nghiêm Mục ngẩng đầu, liền thấy lão tổng Thịnh Vinh – Thịnh Thiều Nguyên cười tủm tỉm đi tới, hắn đứng dậy bắt tay với đối phương, nói hai câu xã giao, sau đó mỗi người khách khí tự ngồi xuống, nhìn không ra nửa điểm dáng vẻ đối thủ cạnh tranh.
Thịnh Thiều Nguyên không phải là người đơn giản, thậm chí Lục Thừa Dư nghe ra trong vài câu khách khí nói chuyện với nhau ban nãy, Thịnh Thiều Nguyên tựa hồ là ám chỉ hắn chỉ là đi xem đấu thầu ở M thị thôi, đây là cho thấy lập trường của hắn, không lẽ người này đã nhận thấy đấu thầu M thị tiềm ẩn rủi ro gì sao?
Y quay đầu nhìn Nghiêm Mục, phát hiện đối phương tựa hồ không ngạc nhiên chút nào về hành vi của Thịnh Thiều Nguyên, vì vậy trong lòng y mơ hồ có cảm giác Nghiêm Mục biết vì sao Thịnh Thiều Nguyên lại nói lời như vậy.
Lần này M thị đấu thầu sẽ bán không ít đất, giai đoạn đầu là đấu một số nơi không có giá trị cao, Nghiêm Mục và lão tổng Thịnh Vinh đều nhất trí lấy một khu đất nhỏ không có giá trị gì, cũng không tích cực đấu giá, giống như là đang chờ phần sau cùng, chính là hai khu đất phía bắc.
Đấu thầu tiến hành hơn một giờ, cuối cùng đã tới phần chính, khu đất loại A phía bắc đấu giá trước, ở đây chỉ có ba công ty bất động sản lớn nhất và một công ty liên danh tham gia đấu giá.
Công ty Thịnh Vinh từ bỏ đầu tiên, sau đó bên liên danh cũng bỏ qua.
Chỉ có Nghiêm Mục từ đầu đến cuối giống như không có đem Lương Đức Hữu để ở trong mắt vậy, mỗi lần Lương Đức Hữu kêu giá một lần, hắn sẽ dựa theo đó tăng thêm mười vạn.
Lương Đức Hữu bị hành vi này của Nghiêm Mục chọc giận đến đỏ mặt, cắn răng một cái, lại tiếp tục tăng giá, sau đó nhìn về phía Nghiêm Mục, hắn muốn nhìn xem vị tổng giám đốc Hoa Đỉnh này còn có thể đấu giá thế nào.
Trần Cẩn khó xử nhìn Lương Đức Hữu, cái giá tiền này đã sớm vượt qua giá quy định mà công ty ước định trước đó, đất khu A có cấu tạo và tính chất mềm xốp, lúc khai phá cần phải đầu tư rất lớn để gia cố độ bền chắc, đồng thời lại hoang vu ít người.
Tuy rằng sau này sẽ khai phá, thế nhưng giá tiền này đã đủ để mua một khoảng đất có diện tích tương tự ở thành phố cấp ba, còn có chi phí cho giai đoạn sau khi phá bỏ, dời đi nơi khác và chi phí xây dựng, tính ra phải tốn một khoản tiền rất lớn, M thị ở nơi xa xôi hoang vắng thì đào đâu ra mức giá này?
Nghiêm Mục tựa hồ nhận thấy được ánh mắt Lương Đức Hữu, khóe miệng hắn vểnh lên không dễ phát hiện, không tiếp tục đấu giá nữa.
Cuối cùng đất khu A thuộc về Lương thị, Thịnh Thiều Nguyên chậm rãi vỗ tay, nói với thư ký bên người: “Lão tổng Hoa Đỉnh chơi cú này đủ độc, vị thái tử gia Lương thị bây giờ còn quá non, sớm muộn gì cũng bị Nghiêm tổng đùa chết.”
Thư ký nghi ngờ nói: “Lẽ nào Nghiêm tổng không phải thật tâm muốn mua mảnh đất này sao?”
“Đừng thấy vị này lớn lên có một bộ dáng đứng đắn nghiêm túc mà lầm,” Thịnh Thiều Nguyên đưa ngón trỏ thon dài sạch sẽ của mình lên gãi gãi cằm, “Đây gọi là chó không sủa là chó cắn chết người.”
Thư ký trầm mặc một lát: “Tôi nghĩ Nghiêm tổng chắc sẽ không thích cái thí dụ này của ngài đâu.”
“Tôi thích là được rồi, dù sao hắn cũng đâu có nghe được,” Thịnh Thiều Nguyên liếc thư ký một cái, “Tôi tin tưởng cậu cũng sẽ không nói, đúng không.”
Thư ký nhíu nhíu mày: “Boss vừa nói cái gì thế?”
Sau đó, hai người nhìn nhau cười, đồng thời vì Lương thị thành công lấy được khu A mà vỗ tay, cứ như đây thật sự là một sự kiện đáng giá ăn mừng vậy.
Lương Đức Hữu thành công lấy được khu A nhìn về phía Lục Thừa Dư thì phát hiện Lục Thừa Dư mang vẻ mặt mỉm cười hướng hắn vỗ tay chúc mừng, nhìn không ra nửa điểm tức giận, nhất thời hắn cảm giác trong cổ họng giống như nuốt phải con ruồi, cảm thấy khó chịu buồn nôn, ngay cả cảm giác thành tựu cũng bắt đầu thẳng tắp giảm xuống.
Còn dư lại khu B bị bên liên danh lấy được, sau một hồi náo nhiệt, đấu thầu kết thúc mỹ mãn.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Người tổ chức cùng các nhà đầu tư đến khách sạn dùng cơm trưa, Lục Thừa Dư nhìn bữa tiệc lớn xa hoa này, niệm niệm vài câu thơ của đại thi nhân Đỗ Phủ về việc trào phúng nhà quyền quý có tiền gì gì đó, sau đó hăng hái bừng bừng bắt đầu hạ thủ món mình thích.
“Trước đó chúng ta đã điều tra giá quy định của Lương thị, hình như không có cao như vậy,” Tào Kinh Thân gắp hai viên tôm hùm, nói với Lục Thừa Dư, “Có phải bên trong xảy ra vấn đề gì không?”
“Không phải anh nói hắn bị bệnh trung nhị lần hai sao?” Lục Thừa Dư lấy một ít sò biển, “Không phải giá quy định xảy ra vấn đề, mà là đầu óc của vị thái tử gia này xảy ra vấn đề.”
Tào Kinh Thân hoài nghi nhìn Lục Thừa Dư, nếu như bệnh trung nhị không bị ai kích thích thì cũng sẽ không phát tác lợi hại như vậy, đến tột cùng là ai làm vị thái tử gia kia mất đi lý trí hả?
Giống như không nhìn thấy ánh mắt quan sát của Tào Kinh Thân, Lục Thừa Dư nếm thử sò biển, cảm giác mùi vị không quá tốt, nhíu mày một cái, “Muốn ăn thuỷ sản quả nhiên cần phải đi Haiti[1] thì ngon hơn.”
[1] Haiti: là một quốc gia ở vùng biển Ca-ri-bê
Tào Kinh Thân: “Ha ha.”
Lục Thừa Dư quay đầu nhìn về phía hắn, nâng nâng cằm, ý bảo hắn nhìn bên trái: “Boss tới kìa.”
Tào Kinh Thân biết y tạm thời không dự định nói, vì vậy nói: “Anh thấy rồi, cần anh cám ơn cậu đã nhắc nhở không?”
“Không cần cám ơn đâu,” Lục Thừa Dư cười híp mắt nói, “Em lúc nào cũng là một thanh niên tốt và nhiệt tình mà.”
Tào Kinh Thân: “….”
Ha ha.
|