Yêu Không Hoán Đổi
|
|
Yêu Không Hoán Đổi
Tác giả: Riiko
Thể loại: Đam Mỹ, Hiện đại, Hỗn hợp – Humor, Romance
Trạng thái: Full
Số chương: 20 chương
Giới thiệu:
Disclaimer: DBSK is not mine
Pairing: YunJae
Shim Yunho vốn là con nhà nghèo, cha làm công nhân hầm mỏ nhưng gặp tai nạn qua đời còn mẹ thì sinh em trai ra cũng mất. Anh hưởng được tiền bảo hiểm của cha nhưng đã đưa cho cậu mợ để lo cho em mình.Do trường đại học sửa chữa nên một nữa sinh viên phải qua trường cấp 3 bên cạnh để học.Anh là một sinh viên nhà quê lại khờ khạo,chưa bao giờ biết ai ngòai đứa em nhỏ.Cho đến khi anh bước vào trường cấp 3 thì tim anh đã lỡ nhịp khi bắt gặp nụ cười ấy.
Nhưng cuộc đời anh cũng bắt đầu rẽ sáng một sang khác
|
1
Cạch – tiếng cách cửa gỗ nặng nề được kéo dài theo những tiếng giày gõ nhịp dưới sàn nhà để rồi chỉ còn tiếng bước chân trần lẻ loi bước vào,mỗi lúc một gần.
Căn phòng tối mịt dường như có chủ ý,ko cần quan sát chi tiết cũng cũng rõ đây là một cái phòng ngủ thượng hạng.Dĩ nhiên là có giường cái quan trọng ko thể thiếu.
Tách – âm thanh nhỏ khiến bước chân trần dừng lại đảo mắt tìm.Ánh đèn vàng hất hiu ngay đầu giường,sợi dây dài vẫn đang đung đưa phía dưới.Giờ thì đã rõ âm thanh vừa rồi chỉ là tiếng giật dây đèn.Ko rõ ràng nhưng có thể nhận biết sự có mặt của người thứ 2 trong căn phòng rộng lớn này,ánh đèn hắt một đường dài xuống sàn nhà,đôi giày da màu nâu sang trọng khẽ đu đưa theo nhịp chân của vị chủ nhân của nó.Có lẽ chủ nhân của nó mặc bộ vest đen nên ngồi trong bóng tối hòan tòan ko thể nhận biết được.
“Xin…xin lỗi Ngài là Ngài Jung phải ko ạ?” – thật thận trọng,bước chân trân đứng yên vừa đủ tạo khỏang cách ko quá gần cho cả hai cũng ko quá xa để nhận thấy sự hiện diện nhau
“Uhm” – giọng nam trầm khẳng định,có được gọi là 1 câu ko khi chỉ là âm tiết của cổ họng.
“Họ bảo tôi đến đây phục vụ Ngài”
“Vậy cậu cứ làm theo những gì họ bảo đi” – bây giờ thì có thể nghe rõ hơn về âm giọng trầm lúc nãy.Ko hẳn là khó chịu ngược lại nó có chút gì thách thứ và mỉa mai
“Trong phòng tối…tối thế này sao ạ?” – đảo mắt 1 vòng,mịt mù ko thể thấy gì khác ngoài đôi giày da màu nâu cả
“Tối quá ko thấy đường à,vậy…để tôi giúp nhé” – cộc cộc – đôi giày da nâu đã chuyển động – cộc cộc – đôi giày da đang đối diện bước chân trần.
Lại im lặng…chỉ còn nghe mỗi hơi thở phà vào nhau.
“Mmm…” – tiếng đôi môi nhấp nháy,trơn ướt và hỏang sợ.Âm thanh lớn dần khi chiếc lưỡi đang họat động rất chuẩn xác ở một nơi cũng tối ko kém cái phòng này.Bước chân trần đã được định vị trên giường rất êm và ấm,đôi môi cố gắng mở rộng để hớp lấy ko khí một cách khó khăn.Đôi tay trần cũng nắm chặt hai bên ra giường,cả thân hình nặng trĩu vì sức nặng của người khác to hơn,khỏe hơn và mạnh hơn nhiều.
“Hộc…hộc…hộc….” – tiếng thở gấp gáp như vừa bị siết chặt cổ,ngộp ngạt.
“Hôn kém thế?” – giọng mỉa mai lại thì thào bên tai người phía dưới.Cơ thể bỗng nhẹ hẫn đi vì sức nặng bên trên đã tan biến,ngạc nhiên và thở phào.
“Rót cho tôi một ít rượu” – đôi giày da lại trở về vị trí lúc đầu của nó
“Vâng” – tiếng bước chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo cố gắng tìm đến cái bàn rượu – “Tôi mở đèn được ko,tôi ko thấy đường”
“Tùy cậu”
Tách tách tách – hàng lọat bóng đèn chùm trên trần nhà chiếu sáng khắp căn phòng.Nó sang trọng hơn trong bóng đen cả ngàn lần ấy chứ,mọi thứ trang trí lẫn màu sắc đều hòa nhã trang trọng dù cho là ai đi nữa khi đã bước vào căn phòng này đều bị chóang ngộp với lớp hào nhóang của nó.
“Ngài dùng rượu gì?” – bàn tay trần đang gõ vào các nấp chai rượu trên bàn,quay lưng với đôi giày da phía sau lưng
“Cậu có vẻ rành về rượu nhỉ”
“Lúc trước tôi thường xuyên uống nên biết thôi,ở đây chỉ tòan rượu vang Ngài thích chúng à?” – những giọng nước màu nâu đỏ sóng sánh chảy vào ly thủy tinh bóng lóang
“Phải,chúng rất ngon và đẹp.Ko phải vật nào cũng như vậy,đúng ko?”
“Ý Ngài là sao,ngon và đẹp?”
“Ko có gì hòan mỹ 100%,nhất là con người” – giọng trầm bỗng đục hẳn,chưa thấm rượu vào môi nhưng lại có chút vị chát trong đó.Có lẽ người dùng rượu đã nến nó quá lâu để quên đi sự ngọt ngào khác.
“Vậy à” – tuy ko thấy nhưng chắc người rót rượu khẽ vẽ nụ cười nhẹ trên khuông mặt – “Rượu của Ngài đây Ngài Ju….”
Xoảng – màu nâu đỏ đẹp…nhưng ko phải đỏ thẫm của máu.Nó lỏng hơn nhiều….lan tràn trên sàn nhà,vết rượu loang cùng những mảnh thủy tinh lấp lánh nhưng bầu trời đầu sao trong đêm mưa.Thật hoang đường bầu trời đỏ mây đen loang lổ lại có người nhìn thấy ngôi sao?
“Sao vậy,mặt tôi khó coi lắm à,sao cậu sợ thế?”
“Sh..i..m.….Yu..n..ho..” – lắp bắp,giọng lạc mất những âm điệu hình thành nên câu nói
“Xin lỗi! tôi là Jung Yunho” – ko cần dùng rượu cũng có thể làm người khác cảm thấy chóang và chát,rất chua chát.Ánh đèn giúp nhìn nhận mọi việc và mọi vật rõ ràng hơn.Chủ nhân của đôi giày da là một thanh niên lịch lãm trong bộ vest đen bóng lóang,nước da nâu thật mạnh mẽ,đôi môi dày nam tính,cặp chân mày đen thu hút các quý cô.Mái tóc màu nâu đỏ,đẹp và quyến rũ như lọai rượu vang thượng hạng.
“Tạ..i…sa..o…a..anh..ở..đ..ây..?”
“Sao mặt cậu xanh xao thế? Ko khỏe à?” – cộc cộc – đôi giày một lần nữa lại đối diện đôi chân trần.Ko như lần đầu đôi chân trần lùi ra sao. –
“SAO ANH LẠI Ở ĐÂY?” – giọng nói rất hùng hồ,hình như đó là cơn giận dữ
“Tôi ko nghĩ bỏ tiền ra để đến đây nghe mấy câu hỏi vớ vẩn” – cộc cộc – đôi giày da lại tiến đến sát,thật sát để thì thầm – “Phải! là tôi Shim Yunho nhưng đã chết từ 5 năm trước rồi Kim Jaejoong ạ”
“Anh…anh….hahahaha” – tiếng cười lớn kéo dài
“Gặp lại tôi vui lắm à?” – hắn nhếch môi thích thú thái độ của cậu
“Anh…anh đến đây chỉ muốn thấy tôi tệ thế nào,thảm bại thế nào thôi chứ gì Kim Jaejoong cũng là một Kim Jaejoong đã chết của 5 năm trước rồi.Giờ đây tôi chỉ là 1 call boy ko hơn ko kém.Anh vừa lòng ko,anh còn chờ gì nữa,hôm nay anh ở đây chỉ chờ đợi giây phút này” – cậu cười,cười rất chát nhưng hòa vào hơi rượu vẫn cứ lan dưới sàn nhà
“Tôi rất vui Jaejoong à,cái ngày tôi chờ đợi cũng đã đến.5 năm qua tôi chưa bao giờ quên người đã làm tôi sống nhục nhã tồi tệ.Nhưng nhờ vậy tôi mới có ngày hôm nay,tôi đến để cám ớn cậu đấy Jaejoong”
“Thắng làm vua thua làm giặc,anh bỏ tiền cũng chỉ muốn làm nhục tôi,muốn tôi xấu hổ thôi.Anh cứ làm những gì đáng với số tiền của anh bỏ ra đi Ngài Jung Yunho à” – cậu cười,nụ cười bất cần
“Cậu ko cảm ơn trời khi tôi là người khách đầu tiền của cậu sao? Tôi tưởng cậu sẽ quỳ xuống khóc lóc van xin tôi tha thứ chứ tsk tsk” – hắn tặc lưỡi
“Một call boy thì chỉ lên giường ngủ với khách mắc gì phải van xin.Dù tôi có tệ hơn đống rác là con chuột qua đường cũng ko van xin anh” – cậu nhìn hắn một hồi rồi lại phá cười lên – “Anh vẫn còn mê tôi à,muốn có được tôi lắm phải ko.Cho nên lúc nãy anh mới hôn tôi đắm đuối như vậy.Còn chờ gì nữa,cả thân thể này là của anh nhưng chỉ đêm nay thôi.Ngày mai tôi còn phải tiếp nhiều khách lắm,anh làm gì thì làm nhanh lên dùm”
“Cậu nghĩ mình còn danh giá như ngày xưa sao? Cậu ko nhìn lại mình à,ốm và xấu quá…5 năm qua đòi hỏi của tôi tăng lên chứ ko có giảm” – hắn đung đưa đôi giày da đắt tiền
“Vậy anh bỏ tiền ra chỉ để nói mấy câu nhảm nhí vậy thôi sao,nếu ko làm gì thì tôi ngủ đây” – cậu nằm dài xuống giường
“Cở đồ ra” – hắn ra lệnh
“Đổi ý rồi à?” – cậu cười khẩy rồi ngồi thẳng dậy cởi sạch mọi thứ trên người ra nhìn hắn – “Ko còn đẹp như xưa cho lắm nhưng cũng ko đến nỗi nào tệ đâu” – Cơ thể trắng nõn như sữa tươi,hai đầu nhũ nhõ li ti màu hồng thật dễ thương.Cái cổ thanh mảnh để lộ rõ từng đốt xương,khuông mặt thanh tú đẹp hơn bất kỳ một cô gái nào,đôi môi tựa hoa anh đào,vòng bụng phẳng hơi cong vào thành vòng eo rất hấp dẫn,cặp mông tròn trĩnh và cái ấy của cậu trông thật xinh đẹp như chủ nhân nó.Với một cơ thể hoàn mỹ mà ngay cả từ đẹp cũng đáng để đặt dưới chân cậu.Nó khiến người nào lỡ nhìn thấy thì ko thể thoát ra vòng xoáy lẫn quẫn của suy nghĩ nhơ nhuốc,một khi lỡ chạm vào càng ko thể dừng lại nó thu hút con người vào vòng tội lỗi của xã hội.
“Nằm xuống ngủ đi,để y nguyên như vậy” – hắn nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cậu
“Anh bị điên à?”
“Tôi bỏ tiền ra thì muốn làm gì thì làm”
“…” – cậu bím môi tức giận rồi nằm xuống cố nhắm mắt ngủ,hi vọng sáng mai mở mắt ra hắn sẽ biến mất
“Ngủ đi,đợi cậu ngủ mê tôi sẽ cho mấy tên đàn em vào thay nhau phục vụ cậu” – giọng hắn nói cứ như đùa
“ANH….” – cậu ngồi phặc dậy nhìn hắn trân trân,đôi mắt vốn đã to đen lại còn có chút ánh lửa
“Đừng chửi, tôi mà mắng vốn với họ thì sáng mai cậu ko xong đâu” – hắn nháy mắt đôi môi dày khẽ cong lên một chút hình thành nụ cười nửa môi đặt trưng của riêng hắn.
“Tôi mong trời sáng cho mau để cái mặt anh cút khỏi nơi đây.Tại sao lần đầu tiếp khách lại gặp tên bệnh họan như vậy chứ” – cậu hậm hực đạp gối trên giường
“Vậy sao,tôi e là khó đấy” – hắn lại nở nụ cười khiến phái nữ có thể chết vì quyến rũ còn phái nam phải nhúng nhường
——— ——————Flash back———— ———————-
5 năm trước
Shim Yunho học sinh nghèo dưới tỉnh lên Seoul để học lúc ấy anh tròn 18 tuổi là sinh viên năm nhất,vừa đi làm vừa đi học.Mọi thứ anh đều cố gắng hi vọng sẽ thi được tấm bằng hạng ưu để có thể kiếm việc làm tốt,lo cho đứa em dưới quê sống nương theo cô cậu.Cha anh là công nhân đào hầm qua đời trong tại nạn nghề nghiệp,mẹ anh sanh ra em trai anh cũng qua đời,anh hưởng số tiền bảo hiểm nhỏ nhoi.Dù nó đưa cho cô cậu nhờ lo cho thằng em nhỏ vài tháng tuổi.
Do trường đại học sửa chữa nên một nữa sinh viên phải qua trường cấp 3 bên cạnh để học.Anh là một sinh viên nhà quê lại khờ khạo,chưa bao giờ biết ai ngòai đứa em nhỏ.Cho đến khi anh bước vào trường cấp 3 thì tim anh đã lỡ nhịp khi bắt gặp nụ cười ấy.
Một thanh niên nhỏ con hơn anh nhưng lại có nước da trắng,đôi môi hồng cứ luôn cười dứơi sân trường như thế.Anh ko biết tại sao tim anh đập mạnh như thế,cảm giác thật kỳ lạ.Anh tự hỏi mình có bị đau tim khi cứ nhìn nụ cười ấy mãi ko.
“Jaejoong mày thấy thằng đeo mắt kiếng to sụ đằng kia ko?” – thằng con trai khoát vai cậu hỏi
“Uhm thằng cha đó mấy bữa nay cứ nhìn tao quài,xấu quắc nhìn tao mà ko biết xấu hổ à?” – cậu cười khinh bỉ
“Làm vụ cá cược đi” – thằng co trai siết chặt tay vào người cậu hơn
“Cá gì?” – cậu nhướng mày hỏi
“Nếu mày làm thằng khùng đó la lớn giữa sân yêu mày rồi mày tát vô mặt nó chửi nó giữa sân.Làm được thì mày thắng”
“Tao được gì với trò vô bổ đó”
“Tao bao mày đến bar chơi cả tháng”
“Là mày muốn bao chứ tao ko ép,lúc đó mày có quỳ xuống tao cũng ko bớt môt ngày đâu”
Sân trường tấp nập các học sinh chạy quanh đùa giỡn,anh lẵng lặn một góc ngồi đọc sách trong thư viện để tìm hiểu thêm về bài luận văn của mình.
“Á xin lỗi” – anh ngơ ngác nhận ra đùi mình bị vật nặng đè lên,qua lớp kiếng dày cộm của mình,mặt anh đỏ cả lên khi thấy khuông mặt cậu đang ái ngại vì cậu té và năm gọn trong người anh – “Xin lỗi tôi vấp cuốn sách nên…nên…” – đôi mắt chớp chớp lúng túng
“Ko…ko sao…” – anh vô thức lắc đầu liên tục
…
Anh và cậu biết nhau qua sự cố nho nhỏ có,mỗi ngày cậu đều nhờ anh đạp xe chở đến trường dù thường ngày cậu đi bằng xe hơi.Ko ai ko thấy kỳ lạ với sự đi chung của hai người,cậu,Kim Jaejoong con trai duy nhất của ông chủ bán vàng và cho vay lớn nhất khu vực.Cái tính của cậu có trời mà biết ngang ngược,bướng bỉnh,tư cao tự đại.Luôn lấy mình làm trung tâm của vũ trụ,ai đụng đến cậu coi như tới lúc ký tên vào sổ sinh tử là vừa.Ấy vậy mà suốt 1 tháng nay cậu lại kè kè bên cạnh tên xấu xí nhà quê này.
…
Yunho rất thích cậu nếu ko nói là say mê đến mờ mắt thay sao anh học giỏi và thường làm bài tập hộ cậu nên mới may mắn được giữ lại bên cạnh 1 tháng chứ cỡ anh chưa đến 10 câu nói thì cậu đã chiến thắng huy hòang.Nhưng cậu cũng mệt với cái tên này,ngốc gì mà ngốc dữ dội,tạo nhiều tình huống cho ôm mà ko dám ôm,vở ngủ say dựa vào người anh thì bị đẩy ra.Mọi chiêu quyến rũ của cậu đều vô dụng chơi với anh cả tháng làm cậu cũng bắt đầu ngốc theo,thằng bạn ko ngừng hối thúc vụ cá cược.
…
“Yunnie à,hôm qua em xem bộ phim buồn lắm” – cậu ôm eo anh từ phía sau,anh vẫn hì hụt đạp xe đưa cậu đên trường như mọi ngày
“Em xem phim gì?”
“Là phim “Hóan Đổi” phim kể về hai nhân vật yêu nhau nhưng do cả hai bị hóan đổi linh hồn cho nhau nên gặp nhiều khó khăn.Cuối cùng người con trai hi sinh mình để cứu người yêu…kết thúc thật bi thảm” – cậu vờ thút thít
“Ờ buồn nhỉ,sao này em đừng xem nữa” – anh ko hiểu cậu đang vờ yếu đuối cần anh an ủi
“Nhưng có cảnh tỏ tình lãng mạn lắm” – cậu cố tình nói quỵch tẹt ra – “Chàng trai đó đứng giữa chốn đông người nói yêu cô gái đó và họ đã hôn nhau”
“Em thích lãng mạn à?” – anh có vẻ hứng thú hơn về cậu
“Uhm nếu có ai tỏ tình với em như vậy em sẽ cảm động mất” – cậu lườm cay độc phía sau
“Vậy nếu có ai làm vậy em có đồng ý quen người đó ko?” – anh sốt sắn hỏi
“Chắc chắn rồi mà chắc ko có ai ngốc như vậy đâu” – cậu vờ buồn giọng ủ rủ
“Trưa nay em chờ anh dưới sân nha”
“Chi vậy?” – cậu biết cá đã lọt lưới
“À anh muốn mời em ra căntin ăn”
“Dạ được” – cậu làm vẻ muốn ói
…
Giờ ra chơi
“Yunnie lâu quá vậy,em đói rồi,đi ăn thôi” – cậu nắm tay anh
“Chờ chút anh có chuyện muốn nói với em” – anh kéo cậu lại chần chừ đắng đo
“Uhm em nghe anh nói đi” – cậu trông chờ giây phút mình chiến thắng
“SHIM YUNHO YÊU KIM JAEJOONG” – anh hét lớn khiến cả sân trường đều nhìn cả hai người
“Anh thiệt làm vậy hả?” – cậu vờ lúng túng hỏi
“Vậy em có chấp nhận anh ko?” – anh nắm chặt tay cậu
“Anh ko nhớ em nói gì sao,sau khi tỏ tình họ còn làm gì nữa đó” – cậu nhắc khéo
“Uhm là hôn…” – anh kề mặt lại gần cậu,khẽ nhắm mắt
BỐP
“Ya! anh làm cái trò gì vậy hả? Ko biết xấu hổ à?” – cậu tát mạnh vào mặt anh hét lớn,cả trường bu quanh xem
“Joonggie em…em..” – anh ngơ ngác
“Anh nghĩ anh là ai mà hôn tôi,cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” – cậu mỉa mai cả trường thì cười ầm lên
“Joonggie em nói gì vậy?” – anh nắm lấy tay cậu – “Chẳng phải lúc nãy em nói…”
“Thôi đi chú,chú già quá rồi,xem lại mình đi có chỗ nào xứng với tôi mà nghĩ đến chuyện đó.Mơ mộng vừa thôi” – cậu vỗ vai anh.Rồi quay ra phía đám đông hét lớn – “Ho Dong tao thắng rồi”
“Aishh chú hai à sao ngu quá vậy? làm tôi thua biết nhiều tiền lắm ko hả aishhhhh” – Ho Dong chỉ vào mặt anh
“Hai người thông đồng nhau lừa tôi sao?”
“Giờ chú mới biết à,coi kìa lớn hơn tôi có 2 tuổi mà già như ông cụ vậy.Đi bên cạnh người tà tưởng ba tôi đấy” – cậu chỉ vào bộ dạng từ đầu đến chân của anh,tiếng cười vào mặt anh càng lúc càng nhiều,càng lớn dần át hết mọi thứ – “Tôi lừa nhiều người rồi nhưng người ngu như chú là lần đầu thấy đấy”
“Kim Jaejoong em quá đáng lắm” – anh cau mày nhìn cậu
“Thì sao? Làm gì được tôi,đánh tôi à? Coi chừng ba tôi cho người qua tẩm uất cho anh thì có.Thôi tôi thắng nên cũng vui,cút đi chỗ khác đừng xuất hiện trước mặt tôi,chướng mắt quá” – cậu xua tay
“Em sẽ trả giá cho những hành động của mình” – anh nhìn cậu căm phẫn rồi bỏ đi
“Haha nghe nó nói ko haha” – cậu ôm bụng cười với thằng bạn
…
Sao ngày đó đi đến đâu anh cũng bị mọi người dòm ngó chọc ghẹo và sỉ nhục,nói anh đĩa đói mà đeo chân hạc.Những lời thậm tệ thì ko nói anh đều bỏ ngoài tai nhưng quá đáng hơn mỗi ngày họ đều kiếm chuyện gì đó phá anh.Xé rách bài vỡ anh,tạt nước hay bột mì lên quần áo anh.Tủ giày thì tòan rác hôi….những trò ko nên làm với con vật họ cũng làm thì đừng mong họ coi anh là con người.Lòng nhẫn nhục giúp anh cứng rắn hơn.
…
Đêm đó trời mưa lớn,anh đứng trước nhà trọ khóc.Tình cảm đầu đời của anh bị chà đạp,nỗi nhục nhân cao khi mỗi ngày gặp cậu ở trường đều bị cậu nói xỏ xiên vài câu bắt nhịp cho những tên khác ức hiếp anh.Có khi anh bị cả bọn đánh vô cớ bị rách bên má phải may mấy mũi để lại sẹo vĩnh viễn trên khuông mặt anh.Trờ mưa lớn lắm đỏ au sấm chớp ầm ầm,anh vẫn đứng dưới mưa khóc cho mối hận của mình,yêu bao nhiêu thì anh hận bấy nhiêu.
…
1 năm sau
“CƯỚP! CÚU TÔI VỚI CƯỚP” – tiếng la thất thanh
“ĐỨNG LẠi!” – anh lao theo tên cướp đè nó xuống và lấy lại cái túi xách,tên cướp đánh mạnh vào mặt làm anh chóang váng té ra sau nhân cơ hội nó thóang thân.Anh đứng dậy đưa cái túi lại cho người phụ nữ
“Cám ơn cậu,may nhờ cậu” – người phụ nữa rối rích cám ơn anh – “Cậu tên gì?”
“Dạ cháu là Shim Yunho ạ”
…
Quý bà đó là vợ của tỷ phú Jung Jaesuk giàu nhất đất Hàn này,hai vợ chồng đều hiến muộn về già nhưng chưa có đưa con nào bên cạnh để yêu thương.Họ biết thân thế gia đình cậu nên quyết nhận anh làm con nuôi và sẽ giao hết tài sản khi họ qua đời,anh chuyển đến trường bậc nhất của Seoul để học,anh thầm cảm ơn trời để anh rời xa cái trường quái ác đã hành hạ anh cả năm trời.
Anh được ở biệt thự sang trọng nhất Hàn Quốc,mọi thứ của anh đều là nhất.Mọi cử động của anh đều có người phục vụ,xe hơi đưa đón từng bước chân.Nỗi hận gặm nhấm con người anh,anh thay đổi mọi thứ từ giọng nhà quê đến cách đi đứng.Anh lột xác đến từng chi tiết,nếu lúc trước người ta biết Shim Yunho là thằng đặc giọng tỉnh,tay chân lúng túng thô kệch,tóc tai bù xù và cặp kiếng to hơn cả khuông mặt thì bây giờ Jung Yunho lại là chàng trai hấp dẫn nhất nhì Hàn Quốc,đứng trong đầu Top 10 những doanh nghiệp trẻ tuổi.Luôn khoát trên người những bộ vest sang trọng,cử chỉ tao nhã và lời nói rất ngọt ngào đặt biệt là phái nữ.
Anh đón đứa em trai đã tròn 1 tuổi lên ở cùng,anh muốn em của anh sau này sẽ ko phải nhìn mặt ai mà sống.Tuy vậy anh vẫn dạy dỗ em mình rất nghiêm khắc nhất là ko cho nói dối hay làm chuyện xấu.Anh đã chịu đủ cay đắng của cuộc đời nhìn đủ cái đen của xã hội,anh dùng thân mình che hết mọi xấu xa để em anh sống thật vui vẻ và hồn nhiên
Gia đình Jaejoong bị kiện tụng cha mẹ cậu đều ở tùdo cho vay nặng lãi hâm dọa giết người và bán vàng giả.Chung thân cho cả hai,một mình cậu bơ vơ cũng ko yên đám xã hội đen đến bắt cậu trả hết nợ cũ,ko có tiền họ bắt về đánh đập sau đó bắt ra tiếp khách để trừ nợ.
Yunho còn em trai ở biệt thự riêng và tiếp quản Cty sản xuất đồng hồ thương hiệu nổi tiếng Rinless.Cha me nuôi của anh yên tâm giao mọi thứ cho anh và đi du lịch khắp thế giới hưởng phước tuổi già
——— ————–End Flash back———— —————-
Ánh nắng len lỏi qua lớp vải xoan trắng,cậu khẽ cựa mình vì những tia nắng đã làm phiền.Lăn qua lăn lại cậu dụi đôi mắt mệt mỏi,cậu sờ sờ người mình vẫn trong tình trạng nude mà ngủ suốt đêm nhưng ko cảm thấy gì lạ hết.Đôi mắt tìm kiếm khắp phòng dừng lại bên bàn.
“Sao anh còn ở đây?” – cậu bực bội khi nhìn thấy hắn,hắn chỉ mặc quần và ở trần như vậy chắc chắc hắn đã ngủ đêm qua tại đây cùng cậu – “Tối qua anh ngủ cạnh tôi sao?” – cậu nheo mắt hỏi
“Chứ cậu nghĩ cậu là ai mà tôi để giường cho cậu nằm còn mình thì ngủ dưới sàn chứ?” – hắn liếc nhìn cậu lạnh lùng,uống một ngụm càfê nóng.
“Anh chỉ mua tôi một đêm,bây giờ sáng rồi anh về đi” – cậu chỉ tay ra cửa
“Mặc đồ vào đi,chút nữa họ vào phòng đấy” – hắn làm lơ câu nói của cậu vẫn nhâm nhi ly càfê trong tay
“Tôi ko thích mặc anh làm gì tôi,họ có vào cũng chỉ tống cổ anh ra khỏi phòng thôi” – cậu tức giận gắt lên
“Ồ! Vậy sao?” – hắn làm vẻ ngạc nhiên
Cốc Cốc
|
CHAP 2
…
“Ngài Jung bà chủ tới.” – tiếng ngoài cửa vọng vào một cách chậm rãi và lịch sự
“Vào đi.” – hắn đứng dậy bước về phía giường cười bí ẩn với cậu
Người phụ nữ đã ngoài 40 trông trang phục đỏ bó sát người tiến vào nhìn hắn cười rất tươi
“Thế nào?” – hắn ngồi xuống giường cạnh cậu, JaeJoong dùng mền quấn quanh phần eo trở xuống nhìn người đàn bà đã từng tát, từng đánh mắng cậu và bắt cậu tiếp khách. Dạng công tử bột yếu đuối như cậu quen được cưng chiều, bắt làm khổ cực kiếm tiền thì thà òan lưng ra tiếp khách cho rồi.
“Cảm ơn Ngài! Tôi đã nhận đủ số tiền, Ngài có thể mang cậu ấy đi.” – giọng nịnh nọt nghe thật chói tai
“Vậy phiền bà nói với cậu ta, tôi không muốn cậu ta đến báo với cảnh sát là tôi bắt cóc đâu nhé.” – hắn quay sang nhìn cậu
“Kim JaeJoong mày tốt số đấy, được Ngài Jung đây để mắt mua mày về, nợ của ba má mày cũng được Ngài Jung thanh toán hộ rồi. Mày về ráng mà hậu hạ Ngài ấy cho tử tế vào.” – giọng lên đời y như lúc ép nó tiếp khách. Bà ta cúi chào hắn rồi bỏ ra khỏi phòng.
“Cậu nghe rõ chưa?” – hắn nhướng mày
“Anh có ý định gì hả? Mua tôi về làm gì?” – cậu lườm hắn đầm căm phẫn
“Hành hạ cậu chứ không lẽ mua về để cậu hưởng phước sao?” – hắn nhếch môi cười khinh bỉ
“Anh chỉ muốn trả thù thôi à, vậy tôi tưởng anh còn yêu tôi chứ. Không nỡ xa tôi nên mới đem tôi về.” – cậu cũng cười lại đầy mỉa mai
“Chuyện đó không bao giờ xảy ra……lần thứ hai đâu.” – hắn đứng lên lấy bộ đồ quăng lên người cậu
“Mặc đồ hay muốn như vậy đi ra ngoài?”
Cậu cầm lấy bộ đồ mắt vẫn lườm hắn, cậu vào nhà tắm rửa mặt thay đồ quay trở ra hắn cũng đã mặc hoàn chỉnh bộ vest hôm qua vào người. Nhìn thấy cậu vẫn đang cay đắng lườm hắn, hắn chỉ nhếch môi và ra lệnh
“Đi sát tôi đấy, để họ bắt lại thì ráng mà đi tiếp vài ông khách ngoài kia.” – Hắn vừa đi ra khỏi cửa, cậu cũng đi theo.
Như hắn nói đúng là người đàn bà lúc nãy đang rối rít xin lỗi mấy ông già xấu xí, da nhăn béo xụ mặt mày nham nhở. Giờ thì nó hiểu câu nói lúc nãy rồi, mấy cha nội đó thấy nó bước ra khỏi phòng liền nhìn không chớp mắt, miệng há hốc chảy nước dãi trông phát khiếp, cậu càng đi sát hắn hơn để tránh mấy cặp mắt đó.
Hắn ra xe thì có hai thanh niên trông bộ vest đen chờ sẵn ngoài xe mở cửa cho hắn và cậu. Trên xe hắn không nói gì thêm với cậu chỉ nhận vài cuộc điện thoại hợp đồng nào đó. Xe dừng trước cánh cổng bằng sắt lớn và dài, một trong hai tên lúc nãy bước xuống đặt bàn tay vào màn hình nhỏ bên góc tường, cái hàng rào nặng nề lập tức mở ra. Cậu nhìn trong kinh ngạc, hắn thầm cười vì lúc trước hắn cũng nhìn bằng ánh mắt đó.
Xe chạy vào hậu viện đưa đến cánh của lớn màu trắng, cả tòa biệt thự cũng màu trắng. Một người đàn ông trung niên mở cửa xe cúi chào – “Cậu Chủ”
“Chú Sooro dọn một phòng khách cho cậu này đi, cậu ấy tên JaeJoong.” – hắn chỉ về phía cậu
“Vâng.” – ông cúi đầu lần nữa và quay sang cười với cậu – “Cậu JaeJoong, chú là quản gia nhà này cứ gọi chứ là chú Sooro được rồi.”
Cậu khẽ gật đầu vì sự lịch sự và hòa nhã của ông. Yunho cứ bước vào trong và cậu cố bắt kịp bước chân hắn
“Anh hai!” – tiếng thằng nhóc reo lên
“Minnie, anh dặn không được chạy nhanh trong nhà mà, lỡ té thì sao?” – hắn nhấc bổng thằng bé lên, ôm trên cánh tay
“Anh hai, noona đó là ai vậy?” – thằng nhóc hỏi chỉ tay về phía cậu
“Con trai không phải con gái em phải gọi là hyung mới đúng.” – hắn cười thật dịu dàng với nhóc
“Lại đây làm quen em tôi đi.” – hắn dùng giọng trầm nói với cậu
Cậu im lặng bước lại gần cả hai, thật ngạc nhiên vì hắn có đứa em nhỏ và dễ thương như vậy. Điều đặt biệt là hắn rất dịu dàng khi bên cạnh thằng nhóc khác hẳn hình ảnh kẻ lạnh lùng khó ưa đêm qua.
“Không nói tôi tưởng con anh chứ?” – cậu liếc hắn
“Minnie chào khách đi, cậu ấy tên JaeJoong. Anh dạy em gặp người lớn phải làm sao?” – hắn thả thằng nhóc xuống và đứng khoanh tay trước ngực nhìn thằng nhóc
“Em là Shim Changmin xin chào JaeJoong hyung. Năm nay em sáu tuổi học lớp một. là cậu bé dễ thương và đáng yêu.” – thằng nhóc lém lỉnh cúi đầu lễ phép
“Chào em! Em dễ thương hơn anh trai của em nhiều.” – cậu nhéo nhẹ má thằng nhóc và tặng cho anh trai nó một cái lườm lần nữa
“Từ hôm qua đến giờ cứ liếc tôi hoài không sợ bị đau mắt sao?” – hắn khó chịu hỏi cậu
“Bộ đồ dơ quá đừng có ôm Minnie trông bộ dạng như vậy làm em tôi bệnh thì cậu không yên đâu. Mau theo chú Sooro lên phòng thay bộ khác đi.” – hắn kéo thằng nhóc ra xa cậu
“Cậu JaeJoong lối này!” – ông quản gia lịch sự đưa tay mời cậu đi, cậu liếc hắn một cái thật lâu rồi đùng đùng bỏ đi
…
Căn phòng của cậu thật sự đẹp và dễ thương, chủ đạo vẫn là màu trắng và các viền hồng nhẹ. Các vật dụng đều mới tinh như vừa mua vậy, cậu thích thú đi xem quanh phòng, có bàn làm việc đặt trong góc còn có laptop để sẵn. Cái giường đơn được đặt sát tường và đối diện và nhà tắm riêng. Mọi tiện nghi quá nhiều đến nỗi cậu không nhớ hết, chỉ là lúc trước nhà cậu giàu nhưng không có được cái phòng tuyệt như vậy bao giờ.
…
Cậu thay một trong những bộ đồ để sẵn trong tủ, cậu mặc cái áo sơmi trắng tay dài và chiếc quần đen bó sát. Ngắm nghía mình trong gương thì quản gia đã mời cậu xuống dùng bữa sáng.
Cậu bước xuống theo những bậc thang bằng đá sofia và khắp nhà đâu đâu cũng là thảm lông dày, nhiều quá mức dùng để trang trí. Cậu thấy hắn đang ngồi trên bàn ăn đọc tờ báo, hắn cũng thay bộ đồ thoải mái ở nhà và thằng em bên cạnh đang được một cô trông trẻ cho ăn. Thằng bé có vẻ nghịch khi cứ quậy suốt mà không chịu ăn muỗng nào.
“Có thay đồ cũng mất một tiếng, chậm chạp quá.” – hắn cào nhào rồi xếp tờ báo lại
“Tôi không mượn anh đợi.”
“Chị Woo Hee dọn thức ăn lên đi.” – hắn lơ cậu quay sang nói với người trông trẻ
Chị ấy đặt chén thức ăn lên bàn và quay về bếp. Yunho cầm chén đó lên đút cho thằng bé, vậy mà nó ngưng chơi lại và ăn ngon lành.
“Nó chịu anh đút vậy sao không đút từ đâu, mất thời gian người khác không, rõ ngu.” – cậu chỉ trích
“Nếu nó chỉ chịu một mình tôi đút, vậy khi tôi đi vắng thì sao, nó nhịn luôn à?” – hắn vẫn chăm chú đút từng muỗng cho nó.
Cậu im lặng vì đã hiểu ý hắn không muốn thằng nhóc phụ thuộc hoàn toàn vào hắn.
“Nhà anh trang trí toàn thảm lông thế, bộ không biết thẫm mỹ à, đâu đâu cũng toàn lông trông phát khiếp.” – cậu chề môi nhìn đám lông khắp nơi
“Minnie còn nhỏ lại hay chạy nhảy, lót như vậy nó té cũng không sao.” – hắn vẫn tập trung cho thằng nhóc ăn không nhìn đến cậu
“Cậu chủ ăn đi để tôi đút cho.” – chị giúp việc nhận chén thức ăn lại từ tay hắn và tiếp tục dụ thằng nhóc ăn
“Nè nói cho tôi biết anh định hành hạ tôi ra sao?”
“Sợ rồi hả?” – hắn nhếch môi tay và mắt vẫn đang cắt miếng thịt trong dĩa
“Tôi mà sợ anh à, cùng lắm anh như mụ kia đem tôi ra tiếp khách để ký được hợp đồng thôi!”
“Ý kiến đó hay đó, sẵn tôi có vị khách đang làm khó tôi. Để tôi gọi đến, biết đâu cậu làm ông ấy vui sẽ chịu ký hợp đồng.” – hắn nói là làm, móc ngay điện thoại từ túi quần ra bấm số
“Anh……anh làm thiệt hả?” – cậu hối hận câu nói vừa rồi nhìn theo hắn
Hắn cầm điện thoại đứng ra góc trong bếp nói chuyện làm cậu không thể nghe được. Chỉ là hắn cười rất tươi, hắn vui vẻ quay trở lại chổ ngồi theo cặp mắt quan sát của cậu
“Ống ấy sẽ đến ngay! Mau ăn sáng đi để chút có sức mà làm việc.” – hắn thản nhiên nói
“Anh…mua tôi về rồi cho tôi ăn ngon mặc đẹp thì ra bắt tôi tiếp khách. Anh đúng là tên đê tiện.” – cậu chửi vô mặt hắn
“Anh hai! Đê tiện là gì vậy?” – thằng nhóc hỏi làm cả ba ngơ mặt ra kể cả chị giúp việc
“Đưa Minne ra phòng khách ăn đi! Sau khi ăn xong dẫn nó ra vườn chơi.” – hắn nói.
Chị giúp việc gật đầu rồi ẵm nhóc đi mất
“Đừng nói bậy bạ trước mặt con nít.”
“Lỗi tại anh mà còn trách tôi nữa hả?” – cậu cãi
“Thôi lên phòng đi, khách sắp đến rồi còn chuẩn bị nữa.” – hắn bỏ dao đĩa xuống nắm tay kéo cậu lên phòng
…
|
CHAP 3
…
Phòng JaeJoong
Cậu bị lôi lên phòng, mặt cậu hầm hầm ngồi trên giường còn hắn ngồi đối diện nhìn cậu cười suốt
Cốc Cốc
“Cậu Park đã tới thưa cậu chủ” – giọng ông quản gia vang vào
“Mời cậu ấy vào đây.”
Cạch
Cách cửa mở ra, một thanh niên tóc quăng, miệng cười toe toét. Trông bộ dạng thì biết ngay là mấy thằng nhà giàu ăn chơi phá của.
“Chào cậu Park vinh hạnh quá.” – hắn đứng lên bắt tay tên đó trước, vẻ mặt hắn có phần nhượng bộ
“Về việc anh nói lúc nãy là cậu ấy à…” – tên đó hất cằm về phía cậu
“À vâng là câu ấy, cậu Park thích chứ?” – hắn cười nham nhở
“Thích lắm hợp với ý tôi vô cùng, hợp đồng đó có thể suy nghĩ” – tên đó nhìn cậu cứ liếm môi qua lại thật kinh tỏm
“Vậy tôi ra ngoài cậu cứ tự nhiên nhé!” – hắn bước đi
“Khoan đã!” – tên đó lên tiếng trước kia cậu thốt ra
“Có chuyện gì không cậu Park?” – hắn quay lại
“Anh không cần ra ngoài, anh cứ ở đây giúp tôi…” – tên đó đưa điện thoại của mình cho hắn
“Quay lại nhé!” – tên đó nháy mắt với hắn
“À vâng tôi hiểu, cậu Park yên tâm tôi sẽ quay rõ và kỹ lưỡng không bỏ xót mm nào.” – hắn cười gật gù hiểu chuyện
“Chúng ta bắt đầu nhé!” – tên đó xoay lại đối diện cậu tiến gần lại giường
“Tr…tránh…ra…” – cậu lấp bấp nói
“Cưng rất đẹp! Ngoan thì anh nương tay còn nếu hư thì….” – tên đó bỏ dở cậu nói tháo dây nịt ra khỏi quần
“TRÁNH RA, ĐỊNH LÀM GÌ TÔI HẢ? YUNHO ANH ĐIÊN HẢ? MAU ĐUỔI TÊN BIẾN THÁI NÀY ĐI CHỖ KHÁC.” – cậu gào lớn nép sát đầu giường
“…” – Yunho vẫn cầm điện thoại trên tay quay lại
“Cưng à, muốn anh giúp cởi đồ ra không?” – hắn nham nhở nhảy lên giường
“ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI!!!” – cậu gào lên đạp túi bụi vào tên đó
“Á dám đạp vào mặt tôi.” – tên đó rít lên giận dữ quay sang Yunho sang lưng
“Ya! Anh để cậu ấy làm vậy với tôi sao, nếu không cởi đồ cậu ấy ra thì hợp đồng đó sẽ chấp dứt ngay.” – tên đó ôm bên mặt bị đạp giận dữ
“Ấy cậu Park đừng giận để tôi cởi đồ cậu ấy hộ cậu nhé.” – hắn cười xòa, đặt điện thoại lên bàn rồi tiền lại ngồi trên giường
“Anh là tên đê tiện, đồ thúi tha.” – cậu chửi vào mặt hắn
“Cởi đồ ra mau.” – hắn ra lệnh
“KHÔNG!” – cậu hét lên
Hắn ngồi sát vào cậu nắm lấy áo cậu tháo nút ra, cậu vũng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn to con hơn cậu nhiều và cánh tay rắn chắt không lay chuyển được điều gì.
“Anh…anh buông ra.” – cậu cố dịnh áo mình lại vừa cố đẩy hắn ra
“Cậu muốn tiếp khách ở đây hay quay về chỗ kia tiếp mấy lão già?” – câu hỏi của hắn làm cậu nới lỏng tay, cậu nghĩ lại dù sao ở đây ăn ngon mặc đẹp lại tiếp khách sang và cũng khá đẹp trai thua hắn một chút. Còn về đó thì mấy tên xấu xí nham nhở, nghĩ đến mấy tên đó đè lên người cậu thì chắc cậu ói đến chết.
“Ở đây tiếp khách vẫn tốt hơn phải không? Nghe lời tôi đi cậu sẽ được ăn sung mặc sướng.” – hắn vẫn đang cởi nút đầu tiên của cậu
“Anh muốn tôi tiếp khách chứ gì, được rồi để tôi tự làm.” – cậu đầy mạnh tay hắn ra rồi tự cởi hết hàng nút áo trong tíc tắc, cái áo được cởi ra để lộ thân trần hấp dẫn vốn có của cậu. Chưa dừng lại cậu tháo luôn nút quần hai tay vịn chặt kéo xuống
“YA!” – hắn hét lớn dịnh tay cậu lại không cho cởi quần, lấy mền trùm kìn lấy cậu rồi quay sang người sau lưng vẫn đang dán cặp mắt háo sắc nhìn không chớp một giây nào
“YA! Park Yoochun mày nhìn đủ chưa? Còn nhìn nữa tao móc mắt bây giờ” – hắn chỉ vào tên đó hét lớn
“Ờ…ờ thì mày bảo tao đóng cho đạt mà.” – Yoochun gãi đầu cười
“Xuống phòng khách chờ tao đi.” – hắn hất mặt ra cửa, Yoochun cười với cậu cái nữa mới chịu bước ra khỏi phòng trước khi ăn trọn cái đạp của hắn.
Hắn thở dài quay sang cậu kéo mền ra, cài lại nút quần và lấy cái áo sơmi trên giường mặc vào cho cậu. “Anh và tên đó thông đồng chơi tôi à?” – cậu hỏi khi đã định thần từ lúc hắn dịnh tay cậu rồi dùng mền quấn cậu lại, bảo vệ cậu khỏi con mắt của người khác
“Uhm vui không?” – hắn khoác áo vào cho cậu nhưng không giúp cậu cài nút
“Mặc đồ vào đàng hoàng đi rồi xuống chào khách.” – hắn nói xong bỏ đi ra ngoài trước khi cậu chửi bới.
…
Phòng Khách
“Ya! Lúc nãy tao bị đạp một cú ngay mặt, lát về Susu của tôi hỏi thì tao biết nói làm sao?” – Yoochun xoa xoa mặt nhăn nhó
“Thì nói mày đòi cưỡng bức người ta nên bị đạp chứ sao haha.” – hắn cười lớn
“Tại ai mà tao bị như vậy hả? Còn dám cười biết vậy không giúp mày hù cậu ta.”
“Ai kêu mày làm quá, con người ta xanh cả mặt.”
“Mày làm cậu ta xanh mặt thì có, còn giúp lột đồ nữa…ai muốn cưỡng bức cậu ấy hơn.”
“Ya! Tao chỉ hù thôi, tao cầm cái nút chứ có gỡ ra đâu. Tự nhiên cậu ấy lột tùm lum.” – hắn lắc đầu
“Kìa! Xuống tời kìa. Cái mặt như vậy chắc chắn giấu con dao trong người rồi đâm mày vài nhát đó” – Yoochun hất cằm về phía cầu thang
“Qua đây.” – hắn quắc tay ra hiệu cậu ngồi xuống. Mặt cậu đầy sát khí hầm hầm ngồi xuống cách xa chỗ hắn
“Giữ mấy thứ này bên cạnh, mọi lúc mọi nơi.” – hắn chỉ về đống trên bàn, có điện thoại di động, bóp trong đó có tiền và giấy tờ tùy thân của cậu, mấy thứ này dã bị mụ già kia giữ khi cậu bị họ bắt.
“Đưa mấy cái này cho tôi làm gì? Thấy hối hận nên thả tôi đi phải không?” – cậu cầm bóp và điện thoại bỏ vào túi quần
“Cậu còn đi đâu được, muốn quay về chỗ cũ tiếp khách lắm phải không? Vậy ở đây đi tôi tìm khách cho tiếp.” – hắn chọc
“Sao mày nói chuyện với người đẹp như thế được.” – Yoochun lắc đầu với hắn và quay sang cười thật tươi với cậu – “Chào cưng anh tên Park Yoochun là bạn của Yunho.”
“Cá mè một lứa.” – cậu lườm cả hai
“Em này dữ nhưng thua Susu của tao.” – Yoochun cười lớn
“Yoochun! Party tối nay mày có đi không?” – hắn hỏi
“Dĩ nhiên là có, mấy cuộc vui sao thiếu tao được, mày cũng đến chứ. Mấy em ở đó nhắc mày hoài.” – Yoochun mắt sáng rỡ khi nhắc đến gái
“Mày nhớ em có biệt dang Qin không? em mà thân hình chữ S nhảy cực kỳ sexy với mày đó. Còn hôn tạm biệt mày nhớ không?”
“Uhm có chút ấn tượng, tối nay cô ấy cũng đến à?” – hắn bình thường không thích thú cho lắm
“Uhm hôm nay em ấy là Diva chính nghe nói có màn trình diễn sôi động lắm, ước gì tao được sờ vào cái mông đó một lần.” – Yoochun liếm môi nham nhở
“Và sau đó Susu sẽ đưa mày vào quan tài vĩnh viễn.” – hắn chen vào làm mặt Yoochun biến sắc
“Nói vậy thôi, giờ còn sớm tao qua rủ Susu đi shopping. Hẹn mày tối nhé và cả em nữa người đẹp.” – hắn cười hí hửng rồi chạy tung tăng ra ngoài
…
…
…
“Tối nay tôi đi Party, cậu đi hay không thì tùy.” – hắn hỏi mà như muốn cậu ở nhà cho đỡ rách việc vậy
“Tôi đi, đến đó biết đâu tôi gặp ai tốt cứu tôi ra khỏi anh thì sao?” – cậu hất mặt lên rồi bỏ về phòng mình
“Chú Sooro gọi người mang mấy bộ quần áo đến cho cậu ấy đi, tối nay cậu ấy cùng tôi đi tiệc đấy.” – hắn căn dặn ông quản gia.
Hắn gọi điện thoại dặn dò các nhân viên ở Công ty vì hôm nay hắn sẽ không đến Công ty
…
9 Giờ Tối
JaeJoong sang trọng trong bộ đồ đơn giản với chiếc quần Jean bó cặp đùi thon gọn, đôi giày trắng rất nổi cùng nước da của cậu. Phối cùng cái áo cổ thuyền đổ bên vai và chiếc khăn choàng màu xám tro quanh cổ. Trông cậu không khác gì mấy tay thiết kế thời trang, Yunho cũng không còn nghiêm nghị trong bộ vest cứng ngắt thay vào đó hắn mặc chiếc áo sơmi đen cách điệu với hoa văn cùng chiếc quần Jaen hơi bụi một chút hắn cũng như Yoochun lúc sáng, như những tay ăn chơi thật thụ.
Chiếc Limo đen bóng dừng trước cửa bản đèn nhấp nháy và đông người tụ lại trước cửa. Ngay khi thấy hắn bước xuống đám bảo vệ bên trong lùa ra tách đường cho hắn đi. Hai tên cận vệ trong bộ vest đen vẫn luôn theo sau lưng hắn mỗi khi hắn ra ngoài. Hắn nhìn cậu rồi đi vào trong, cậu cũng không biết rành nơi đây nên đành đi theo sau lưng hắn.
“Cư xử cho đàng hoàng đừng làm mất mặt tôi.” – hắn nói trước khi bước vào cửa
“Đồ ra vẻ” – cậu chửi sau lưng hắn
“Yunho bên đây!” – tên bạn thân của hắn reo lên.
Hắn bước đến ngồi vào hàng ghế sofa hình tròn, Yoochun nhìn cậu cười rồi búng tay sai nhân viên mang ly và rót rượu ra.
“Người đẹp em không uống được rượu à? Cần anh gọi nước cam cho cưng không?” – Yoochun giở giọng nham nhở ra
“Không cần đâu, gì chứ uống rượu là sở trường của Kim thiếu gia đấy.” – hắn cười khẩy cầm ly rượu uống
Cậu cũng uống vì chứ rượu lúc trước ngày nào cậu không đi bar cùng thằng bạn thân Ho Dong nhưng khi mọi người biết gia đình cậu thất thế. Họ giả vờ tốt với cậu chủ yếu cũng muốn ngủ, muốn lên giường, muốn chiếm thể xác cậu cả tên Ho Dong cũng vậy, chẳng ai thật sự tốt với cậu.
“A ~ Yunho anh cũng ở đây à?” – giọng cô gái thật nhẹ nhàng cùng thân hình uyển chuyển đang bước đến bàn họ
“Yunho là cô ta đấy.” – Yoochun nói nhỏ
“Chào em Qin, anh trông chờ vào tiết mục của em đêm nay lắm.” – hắn cũng ngọt ngào không kém
“Em nói với mấy người làm chung với em là em quen biết anh vậy mà họ không tin.” – cậu nũng nịu
“Vậy em dắt anh vào chào họ, được chứ?” – hắn ngọt ngào hỏi
“Tất nhiên rồi, mình đi.” – cô nắm tay hắn kéo vào trong
“Cô ấy đẹp thật nhưng không bằng cưng.” – Yoochun nâng ly mời cậu
“Không phải anh nói muốn sờ mông cô ta sao, anh không sợ tên Yunho chết tiệt đó cướp mất sao?” – cậu cạn ly Yoochun
“Không lo!” – Yoochun cười rồi uống cạn ly rượu
“PARK YOOCHUN.” – giọng the thét báo giờ chí mạng đã đến
“Susu!” – Yoochun đứng dậy mừng rỡ
“Anh…anh là tên bội bạc, anh dám hèn họ với người khác.” – người đó lao đến nhéo vào tai Yoochun
“Susu nghe anh nói đã á đau đau ~” – Yoochun kêu lên
“Anh im đi để tôi nói chuyện.” – người đó đẩy Yoochun ngồi xuống ghế quay sang nhìn cậu
“Cậu là tình nhân của tên này phải không?” – người đó chỉ vào Yoochun
“Uhm anh ấy đang cua tôi.” – cậu thản nhiên nói
“JaeJoong …nói vậy chết người đó” – Yoochun rít lên
“Không phải anh luôn khen tôi đẹp và muốn lên giường với tôi sao?” – cậu hỏi hắn
“Park – Yoo – Chun.” – người đó gằn từng tiếng
…
|
CHAP 4
…
“Susu là hiểu lầm…là Yunho…nó…nó” – Yoochun nuốt nước bọt sợ hãi, chợt đứng lên la lớn
“YUNHO MÀY LẠI ĐÂY.”
Hắn vẫn bình thản đi từ từ đến còn cười chào người lạ mặt đó – “Hi Susu mới đến hả?”
“Yunho sao anh lại giúp tên bội bạc này phản bội em?” – giọng run run
“Hửm phản bội?” – hắn ngớ ra
“Mày mau giải thích với Susu đi, JaeJoong nói tao cua cậu ấy kìa.” – Yoochun cào nhào
“À thế à, Susu em tin tên này dám phản bội em sao? Nó sợ em như vậy cho nó ăn gan gấu nó cũng không dám đâu.” – hắn cười hiểu ra chuyện, kéo tay Susu ngồi xuống
“Vậy sao cậu ta nói vậy?” – người đó chỉ tay về phía cậu
“Người ta hỏi cậu kìa, trả lời đi.” – hắn nói với cậu, giọng lạnh băng
“Tôi muốn thấy Yoochun bị đập một trận.” – cậu trả lời thành thật
“Tại sao?” – người đó và Yoochun đồng thanh hỏi
“Vì miệng lưỡi hắn rất ba hoa, nghe mà phát bực.”
“À….” – cả hai lại đồng thanh gật gù hiểu
“Tôi là Kim Junsu, tôi cũng ghét tên này lắm. Chúng ta làm bạn nha!” – Junsu chìa tay ra
“Uhm tôi là Kim JaeJoong tôi ghét cả hai tên này.” – cậu lườm Yunho rồi bắt lấy tay Junsu
…
11 Giờ Tối
Âm nhạc càng dồn dập Qin Lady đã bước ra biểu diễn trong sự reo hò của đám đông kích động bên dưới. Nhóm Yunho vẫn ngồi trên ghế uống rượu và chiêm ngưỡng màn trình diễn độc đáo đó.
“Yunho nãy giờ anh ngồi đây sao? Tụi em đi tìm anh mãi.” – cả đám con gái 4, 5 cô cầm ly rượu đứng trước bàn
“Ồ sorry anh có đi tìm mà không thấy các em.” – hắn cừơi xòa cầm ly rượu của mình cạn vào ly của họ – “Bỏ qua cho anh nhé.”
Bọn con gái cười khúch khích uống cạn ly rượu rồi thì thầm vào tai hắn gì đó và hắn cũng làm vậy, rồi lại cười phá lên. Nói một hồi mỗi cô hôn lên má hắn tạm biệt, hắn ngồi xuống chỗ cũ.
“Yunho mày sướng quáaaa.” – Yoochun kéo dài giọng
“Vậy anh khổ lắm à?” – Junsu lườm
“Không hề, anh hạnh phúc vô cùng.” – Yoochun ôm lấy Junsu hôn chùn chụt lên má – “Cục cưng của anh là nhất mà.”
“Lúc nãy tao quên hỏi mày, mày đi đâu với Qin vậy? Cô ấy muốt chuốc rượu mày nữa hả?” – Yoochun tò mò hỏi
“Thì vào trong, cô ấy giới thiệu đám bạn và đám dancers cho tao quen.”
“Chỉ vậy thôi hả? Hai người có nói chuyện riêng không?”
“Có nói chuyện một chút, rồi cô ấy ôm hôn tao.” – hắn trả lời vẫn bình thường mắc ly rượu trong tay
“Cô ấy lại dụ dỗ mày nữa hả, thiệt là làm như có mình mày đẹp trai vậy. Mà vòng ba của quả thật là quá chuẩn, ước gì… – Yoochun tặc lưỡi sai lầm về suy đoán của mình
“Tao chưa kịp phản ứng thì cô ta cầm tay tao đặt lên mông cô ta luôn rồi.”
“Sao? Đã không? Là đồ thiệt hay giả?” – Yoochun háo hức
“Uhm tao bóp rồi là thiệt, đã lắm.” – Yunho gật đầu uống hết rượu trong ly
“Đồ đê tiện!” – cậu lầm bầm
“Mới biết à?” – hắn nhướng mày hỏi
“Biết hôm qua rồi.” – cậu tỏ vẻ không quan tâm đến sắc mặt hắn
“Yunho vậy chút nữa thế nào cô ta cũng đòi theo mày về thôi.”
“Nhà tao còn dư nhiều phòng khách lắm.”
“Nhưng cô ta muốn ngủ trong phòng mày, trên giường mày thậm chí trên người mày.”
Bốp – ăn tát
“Anh làm gì vui vậy bộ anh muốn được cô ta đè lắm hả?” – Junsu nhéo vào bên hông Yoochun
“Á á đâu có anh lo cho Yunho thôi mà.” – Yoochun ôm chặt Junsu lại hôn yêu thương – “Anh chỉ yêu mình em thôi mà cưng.”
“Tránh ra tôi cho đi.” – cậu đá vào chân hắn
“Nếu muốn bỏ trốn nhớ đi xa xa đừng để mấy người kia bắt được nhé, tôi không có tiền mà chuộc lại đâu.” – hắn nói mỉa mai phía sau lưng cậu, cậu dậm mạnh đi nhanh vào toilet hơn
…
10 phút sau cậu quay ra
“Sao đi tìm được anh nào tốt để cứu mình chưa?” – hắn chọc
“Chừng nào tôi tìm được sẽ nói anh.” – cậu nạt
“Xin lỗi cái điện thoại của cậu để quên trong toilet.” – một thanh niên lịch sự chìa điện thoại về phía cậu
“À cảm ơn anh nhiều.” – cậu nhận lấy khẽ cúi đầu cám ơn
“Tôi…tôi mời cậu một ly được không?” – thanh niên đó ấm úng hỏi
“À dĩ nhiên được.” – cậu rót ra hai ly đưa cho thanh niên nó, họ cạn ly và uống.
“Tôi…mời cậu nhảy cùng được không?” – thanh niên nó tiếp tục ấm úng hỏi
“À…” – cậu suy nghĩ về người lạ mặt này có phần đường đột quá thì phải
“Hay để tôi mời một ly nhé!” – giọng trầm đục vang lên, hắn ngồi chòm ra phía trước để người thanh niên thấy được mặt. Từ lúc đầu hắn ngồi dựa ra sau ghế không có ánh đèn chiếu vào nên không thể nhìn rõ được
“Ngài…ngài Jung…tôi…tôi xin phép đi trước.” – thanh niên đó cúi đầu rối rít rồi biến mất dạng.
“Anh ta làm gì mà đi nhanh vậy?” – cậu thắc mắc trước thái độ kỳ quặc đó
“Ai biết.” – hắn trả lời cọc lóc, nói rồi hắn nắm tay kéo mạnh cậu qua người hắn ngồi vào bên trong như lúc đầu – “Ngồi yên đi.”
…
“Yunho! Nữ hoàng tới kìa.” – Yoochun hất cằm về phía trước, dáng người chữ S đang lướt tới họ
“Yunho anh thấy hôm nay em diễn thế nào?” – cô tự ngồi vào bàn bên cạnh Yunho
“Tuyệt lắm, lúc nào em cũng tuyệt cả” – hắn cười, cô ấy vui vẻ tặng hắn một nụ hôn phớt qua môi
Cậu tức giận khi bị ném qua như vậy để chỗ cho hắn và người khác âu yếm
“Tối nay em qua chỗ anh được không?” – tay cô bắt đầu mon men đến vạt áo sơmi hắn
“A xin lỗi cho qua.” – cậu đứng lên dùng giọng lịch sự nhất và nhỏ nhẹ nhất nói nhưng chân cậu cố tình tự bắt chéo vào nhau để té vào người hắn
“Á xin lỗi.” – cậu làm vẻ vô tội.
Chiêu này y chang năm xưa cậu dùng để làm quen hắn trong thư viện rất tiếc là người năm xưa nay đã vô tình
“Nặng quá, đứng dậy đi!” – hắn lạnh lùng đáp
“Chân tôi bị thương rồi.” – cậu lì lợm ngồi đè vào trong lòng hắn như thế
“Bị thương chứ đâu có cùi, muốn đè tôi bao lâu hả?”
“Anh không thích thì quăng tôi thẳng xuống đất. Chứ chân tôi đau lắm không nhúch nhích được.” – cậu cãi
“Ya! Đừng quá đáng nha.”
“Yunho chút nữa anh đến sau sân khấu tìm em nha, em chờ anh ở đó. Rồi mình sẽ cùng về Ok” – cô hôn lên môi hắn lần nữa trước khi đi
“Cô ta đi rồi không cần đóng kịch nữa, có một chiêu mà xài hoài.” – hắn xô mạnh cậu ra
“Ai nói tôi đóng kịch.” – cậu xấu hổ chối
“Có hay không tự biết.” – hắn nhìn cậu rồi quay sang bên ngoài xem mọi người nhảy
…
“Yoochun tao về trước.” – hắn đứng dậy
“Sao vậy? Em Qin chưa diễn màn cuối mà.” – Yoochun ngước nhìn hắn
“Thôi tao nên chuồn trước khi bị cô ấy bắt tay đặt vào cái mông lần nữa.”
“Chứ không phải anh nói đã lắm hả?” – cậu mỉa mai, hắn chỉ lừơm cậu một cái rồi quay sang Yoochun
“Chút nữa cô ấy quay lại mày nói tao có việc bận rồi.”
“OK!”
…
Biệt Thự Trắng
“Sao không đợi cô ấy về cùng?” – cậu vẫn thắc mắc hỏi hắn khi cả hai xuống xe
“Hạn con gái mỗi đêm ngủ với mỗi thằng tôi không có hứng đụng vào.” – hắn lạnh lùng đáp, vẫn bước đi không nhìn cậu
“Vậy cũng gần giống tôi, mén chút tôi cũng làm nghề đó. Nhưng cô ta tự nguyện còn tôi thì bị ép buộc.” – trong câu nói của cậu có chút vui và cảm thấy mình may mắn
“Đi ngủ đi, nói nhiều quá.” – hắn quay sang nạt cậu rồi bỏ lên lầu
“Tên khùng!” – cậu chửi rồi cũng lên phòng mình
|