Yêu Không Hoán Đổi
|
|
CHAP 15
…
Phòng Yunho
“Em…em uống chanh nóng đỡ nhiều rồi.” – cậu lùi dần ra phía sau
“Ưm no no baby, chanh nóng chỉ là tạm thời thôi, không giải rượu hoàn toàn được. Em sẽ bị nhức đầu mất ngủ đó” – hắn giơ ngón tay trỏ lắc lắc, tiến gần lại cậu
“Hôm nay anh cũng uống nhiều làm, để em xuống bếp pha 1 ca chanh nóng cho hai đưa mình uống nhé!” – cậu cười cười
“Anh đã nói chanh không đủ tốt cho dù pha để tắm cũng sẽ bị nhức đầu vào sáng mai, tin anh đi. Thứ này tốt hơn nhiều, đảm bảo ngủ ngon tới sáng.”
Bịch – hắn đã tóm được cậu – “Anh và em sẽ uống thứ khác giúp mình tỉnh táo hơn.”
“Ư…ư….” – cậu đang nhũng ra trong tay hắn vì quần cậu đã bị kéo xệ xuống đùi
“Anh sẽ chỉ cách cho em trước.” – hắn cười đểu, mút lấy vành môi đang cô đơn của cậu
“Ư…ư……nrrrr….”
Cậu cứ rên lên những âm thanh của dục vọng, cơ thể như bị lửa đốt thêu rụi đầu óc và con người cậu. Bên thân dưới cậu đang cảm nhận chiếc lưỡi gai tham lam càng quét khắp mọi ngõ ngách, nó biết chỗ nào làm cậu điên tiết lên, chà sát, mút mát, ngậm chặt nó không ngừng.
“AAAAAAAA.” – đến đích rồi.
“Um…” – hắn nuốt hết, liếm môi cười 1 cái hết sức nham hiểm
“Vậy em đi ngủ nha!” – cậu cười nhẹ nhìn hắn
“Làm gì có chuyện đó hả cưng.” – hắn kéo tay vực cậu ngồi dậy, rồi nhanh chóng chiếm chỗ cậu vừa nằm
“Anh…. em không biết năm năm qua anh giao du với ai mà lại hư hỏng như vậy.” – cậu chu mõ, mặt đỏ au lên
“Chắc chắn không phải là Ho Dong rồi.” – hắn cừơi, chống hai tay ra sau để nhòm người nhìn cậu đang bên dưới hắn
“Ưrrrrr cưng…à….” – hắn nghiến chặt răng ngay khi miệng cậu tiếp xúc với hạ thể của hắn.
Không chuyên nghiệp như hắn nhưng cậu cũng hiểu làm thế nào để đưa đến điều tuyệt vời nhất, cậu hiểu rõ cảm giác sung sướng khi đến đỉnh là như thế nào, lưỡi cậu cà sát mọi nơi có thể, nó hơi to với miệng cậu làm cậu khá ngộp và di chuyển không được thoải mái lắm. Hắn rên lên lớn hơn, mắt nhắm nghiềm tận hưởng thứ ấm áp và nhớp nhát cậu đang mang đến. Có lẽ vì hắn yêu cậu quá nhiều, nhiều hơn cậu mong đợi nên cảm giác này hơn hẳn so với bất kỳ ai trước đây đã làm với hắn. Những ả đàn bà dâm lòan trong club, quá rành rọt về tình dục làm hắn ngán đến chán. Kể cả Junki – người có khuông mặt hao hao như cậu cũng không đủ thỏa mãn sự ham hố của hắn đối với cậu.
“AAAAA Joongie!!!!!!!!!” – hắn hét lớn bắn một dịch trào vào vòm miệng cậu, cậu hơi nhăn mặt vì vị mặn của nó.
“Sao vậy? Tỉnh chưa?” – hắn nhìn mặt cậu cười cười
“Mặn.” – mặt cậu đỏ gấc lên, cong cái môi mộng lên hết sức quyến rũ
“Aishh!” – hắn kèm không nổi muốn cậu ngay tức khắc. Hắn kéo cậu sà vào người cướp lấy cái lưỡi của cậu
“Ngọt mà.” – hắn trêu cậu trong nụ hôn.
Lưỡi cậu như chất gây nghiện độc hại nhất mà hắn biết, lỡ dính vào thì tuyệt đối không muốn ra. Hai bàn hắn mơn trớn khắp nơi trên cơ thể cậu, phàm là da thì hắn đều để lại vô vàng những dấu đỏ sở hữu đếm không xuể.
Hắn chêm vào hông cậu cái gối nhỏ để nâng cơ thể bên dưới cậu nhô lên, tách nhẹ hai bên đùi cậu ra. Hắn cầm ‘nó’ vuốt ve vài cái cho cứng rồi di chuyển đến trước cửa vào nhỏ bé của cậu, nhích nhẹ phần đầu vào. Cậu cắn chặt môi mình, nín thở chuẩn bị đón lấy sự đau đớn ban đầu.
“Aaaaaaaa.” – cậu hét khi nó đang chui vào trong cậu
“Chật quá…cưng…à.” – hắn nghiến răng đẩy từng chút vào, khó khăn lắm mới chui vào hết bên trong cậu.
“Yunnie…. urrrrr……đau….” – cậu rên lên, từ từ cảm thấy sự sung sướng trong cái đau
“Hửm vậy anh rút ra nhé.” – hắn nhướng mày hỏi mà biết chắc câu trả lời
“Đừ…ng…. ur……sâu…. nữa…đii…” – cậu rên rỉ mong hắn hãy mạnh bạo chiếm lấy cậu ngay
“Là em nói đó nha.” – hắn cười khẩy bắt nhịp đẩy tới trước.
Cả thân thể di chuyển nhịp nhàng, hai bàn tay vẫn vuốt ve cậu. Hắn tăng tốc dần dường như quá sức chịu đựng của ‘nó’ khi bị kẹp chặt như vậy
“Urrrr…. chậm…. aaa…đau….”
“Không …dừng được…” – hắn lắc đầu khó khăn
“Sắp rồi.” – hắn thở hổn hển những cái cú thật mạnh mẽ, đi sâu vào cậu bắn hết mọi thứ ra.
Hắn đổ ập người xuống đè bẹp cậu – “Nặng quá.” – cậu cố đẩy hắn qua một bên, hắn hôn lên môi cậu, lưỡi trượt sâu vào
“Sao em lại quyến rũ quá vậy hả?”
“Đẹp không phải là một cái tội.” – cậu vờ thở dài
“Haha vậy ham muốn nhiều cũng không phải là cái tội.”
“Anh muốn gì? – cậu sợ hãi
“Tiếp nữa chứ sao, cứng rồi nè.” – hắn nhấp nhẹ vào người cậu vì từ nãy giờ hắn vẫn chưa rút ra.
“Aaaa…anh…ham quá.” – cậu cố đẩy ra nhưng hắn đẩy đưa đẩy phần thân dưới, lướt mạnh lên trên thân thể cậu và một lần nữa cậu đành phải nương theo các nhịp đẩy mạnh mẽ của hắn
…
Sáng hôm sau
“Minnie ăn sáng nhanh lên.” – Yunho cau mày nhìn thằng nhóc, hôm nay mặt nó buồn xo
“Em đang buồn, không muốn ăn.” – thằng nhóc bĩu môi
“Hửm? Ai làm Minnie của anh buồn, nói đi anh hai xử người đó liền.”
“Bumnie giận em rồi.” – nó gục mặt – “Hôm qua đi học, có bạn gái lớp bên cạnh hôn lên má em, Bumnie thấy nên giận em rồi.”
Sặc – Cả Yunho và JaeJoong đều sặc hết thức ăn đang nhai
“Em phải làm sao đây huhu.” – nó mếu
“Vậy Minnie thích Bumnie hả?” – JaeJoong vỗ ngực mình để trôi thức ăn đang nghẹn
“Uhm Bumnie nói thích em mà em chưa trả lời, em định về xin phép anh hai trước.” – nó nhìn sang hắn
“Nếu hai đứa thích nhau sao anh hai cấm được, ngoan ăn sáng đi rồi đến lớp nói rõ với Bumnie, cậu ấy sẽ hết giận em.” – Yunho xoa đầu nó
“Anh hai cho em quen Bumnie thiệt hả?” – mắt nó long lanh
“Uhm giờ thì ăn đi.” – hắn hất mặt xuống dĩa đồ ăn trên bàn
“Dạ.” – thằng nhỏ ăn hì hụt
Reng Reng Reng ~. Chị giúp việc nghe điện thoại phòng khách
“Cậu JaeJoong, điện thoại tìm cậu.” – chị giúp việc vào bàn ăn báo lại.
Cậu ngạc nhiên ra phòng khách nghe, một lúc sau cậu quay lại, mặt có chút biến sắc
“Chuyện gì vậy Joongie?” – hắn hỏi thấy cậu không trả lời hắn đoán – “Có phải họ báo với em về cha mẹ em hay không?”
Cậu gật đầu, hắn bỏ đứng lên ôm lấy cậu vuốt nhẹ lưng cậu.
“Em còn anh, còn Minne nhớ không? Chúng ta là gia đình mà.” – hắn nhắc thầm bên tai cậu
Minnie cậu chạy đến ôm eo cậu – “Minnie thương anh hai và JaeJoong hyung lắm.”
Cả ba ôm nhau như thế trong mười phút, cậu bình tĩnh lại cùng đưa Minnie đi học với Yunho. Hắn nghỉ một ngày ở Công ty đưa cậu đến nhận xác ông bà Kim.
Nhà xác lạnh nhưng cái đáng sợ hơn là sự u ám bao trùm xung quanh, Yunho vẫn siết chặt tay cậu khi xuống xe. hắn đã gọi điện chuẩn bị hậu sự hết chỉ chờ cậu bước qua bước quan trọng này thôi. Nhận được cái gật đầu của cậu hắn đẩy mạnh cửa vào bên trong.
Hai khăn trắng phủ dài trên hai thi thể bất động, đôi vai cậu hơi run vì lạnh và vì sợ. Kéo một tấm khăn xuống ôm đã gào lên khóc nức nở, hắn cố kéo cậu lại ôm chặt để cậu bình tĩnh, cậu khóc và gào hét nhiều lắm. Từ khi ông bà Kim vào tù cậu không đến thăm như họ dặn, họ bảo cậu đi đâu thật xa và sống cho tốt cứ coi như họ đã đến một chỗ khác mà an hưởng tuổi già. Cậu không ngờ đến khi gặp lại nó trở thành thế này trong tình cảnh này, cậu vẫn chưa nói cho họ biết cậu đã tìm được hạnh phúc và sống rất vui vẻ. Cậu không hề giận họ bất kể chuyện gì cả, làm ơn phi pháp, cho vay lãi cao, mọi thứ…. với cậu họ là người cha người mẹ tuyệt vời nhất.
Họ được hỏa thêu và cậu rãi tro cốt trên dòng sông Hàn. Ba ngày nay cậu ốm rất nhiều, mắt cũng sưng húp cả lên. Yoosu đều đến nhà trò chuyện mong cậu phần nào quên đi nỗi mất mát quá lớn này. Yunho cũng không đến Công ty túc trực bên cạnh cậu, dụ cậu ăn rồi cậu cũng ăn qua loa vài miếng cho có đến khi Changmin vào cuộc dùng giọng điệu kiêm cử chỉ dễ thương nhất để cậu chịu ăn một cách đàng hoàng, đến đây thì Yunho lại thấy ganh tỵ với thằng nhóc mình.
“Yunnie, cám ơn anh.” – cậu ôm chặt hắn – “Cám ơn anh đã bên cạnh em mấy ngày qua, em đỡ nhiều rồi. Ba mẹ em cũng không muốn thấy em thế này, em sẽ sống tốt để họ vui vẻ mà đi.”
“Em nói vậy thì anh yên tâm rồi.” – hắn xoa những vòng tròn nhỏ trên vai cậu
“Yunnie.” – bất thình lình cậu ngồi thẳng dậy nhìn hắn – “Em muốn biết mọi chuyện của anh năm năm qua.”
“Sao khi không nhắc chuyện đó?”
“Đừng sợ, em hứa không ghen hay giận gì hết. Em sẽ bỏ qua hết cho anh miễn là từ vây giờ anh không được giấu diếm hay lừa dối em chuyện gì” – cậu nói chắt nịt
“Vậy em muốn biết chuyện gì?”
“Em không tin năm năm qua anh không có ai bên cạnh. Anh chuyên nghiệp trong chuyện đó như vậy mà.” – cậu dựa vào ngực hắn
“Ờ…thì cũng có” – hắn ậm ừ
“Cụ thể?”
“Sao anh nhớ hết, chỉ là bọn con gái ở club thôi.”
“Có cả cô Qin đó hả?”
“Uhm có một lần, lúc đó anh say quá bị cô ta đưa đi đâu cũng không nhớ. Đêm đó không có ấn tượng gì hết.” – hắn kể một giọng vô cùng chán chường
“Vậy còn Junki thì sao, đừng nói là anh không biết anh ấy thích anh.” – cậu đanh mắt lại nhìn hắn
“Ờ thì…. cũng có vài lần…” – hắn nghiêng đầu nặn ra từng chữ
“Vậy hai người quen nhau bao lâu, giờ chia tay chưa?” – cậu nắm chặt hai vạt áo hắn
“Không! Anh không có quen, với ai cũng vậy. Chỉ vui vẻ qua đêm với nhau, xong mạnh ai nấy lo, anh không thích mang phiền phức.” – hắn xua tay
“Mấy cô gái ở club thì có thể như vậy nhưng với Junki. Anh ấy không có vẻ là người tự tiện với người khác, có phải anh bắt cá hai tay không hả?” – cậu vò chặt vạt áo hắn trong tay
“Không …không …” – cậu nói ghen mà như vậy hắn không dám nghĩ cơn ghen thật sự là như thế nào, hắn kéo hai bàn tay cậu thả áo hắn ra, nắm chặt tay cậu – “Nhiều lúc anh với Junki ra ngoài uống với nhau, thì say quá…cậu ấy lại giống em nữa…. anh không kèm được.” – hắn nói những chữ cuối nhỏ dần
“Anh nói…. anh lên giường với Junki vì anh ấy giống em?” – cậu chỉ vào mặt mình
…
|
CHAP 16
…
“Uhm thật sự giống, nhất là khi cười.” – hắn ôm cậu vào – “Nhưng chỉ vài lần đó thôi, anh đã chấn tỉnh lại không để nó đi quá xa, anh cũng không muốn tổn hại cậu ấy.”
“Vậy anh ấy có biết chuyện này không?”
“Không, anh không dám nói, cậu ấy sẽ hận anh mất. Anh chỉ nói là quá say thôi và nêu rõ cả hai chỉ là bạn.” – hắn hôn phớt lên má cậu – “Em nói em không giận, không ghen đó nha. Chuyện qua rồi mà.”
“Uhm thì em có nói gì đâu nhưng sau này, em cấm anh uống rượu khi không có em bên cạnh, nghe rõ chưa?” – cậu gằn giọng từng tiếng một
Hắn gật đầu lia lịa mặt đờ ra ngu đần rõ, thấy hắn chân thành như vậy cậu cũng không thèm giận, gõ nhẹ lên ngực hắn hỏi – “Vậy em tuyệt hơn hay anh ấy tuyệt hơn.”
“Ưm dĩ nhiên là cưng rồi.” – hắn chồm lấy ôm cậu hôn chùn chụt lên khắp mặt – “Anh chưa thấy ai có năng khiếu tuyệt vời trong chuyện đó như em, nhìn em cười cũng đủ làm anh kích thích rồi.”
“Cái gì mà năng khiếu nghe ghê vậy.” – cậu cười rồi cũng choàng tay hôn hắn, giữa những nụ hôn cậu khưng lại khi thấy đùi mình rung rung, cậu nhìn xuống – “Đừng nói là anh…” – cậu nhìn vào chỗ ấy của hắn nghi ngờ
“Không …không…anh không có” – hắn lắc đầu, sờ sờ xuống quần mình
“A là điện thoại rung.” – hắn cười, nhích bên đùi lên để lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình.
“Ai gọi vậy anh?” – giọng cậu ngọt ngào, cậu thấy hắn không trả lời nên nhìn vào màn hình ‘ Junki calling’ – “Mở loa ngoài nghe đi.” – giọng cậu lạnh băng
Hắn run run tay bấm loa ngoài – “Alô Junki!”
“Yunho, anh đang làm gì vậy?” – giọng bên kia dịu dàng vô cùng, hắn có thể tưởng tượng khuông mặt đang cười của Junki
“Ờ…ờ anh…đang xem TV ở nhà.” – hắn ngập ngừng – “Còn em?” – từng câu trả lời hắn đều xem phản ứng của cậu, cậu vẫn ngồi khoanh tay trước ngực nghe cuộc đối thoại của tình địch
“Em nhớ anh.” – giọng Junki thỏ thẻ
“Hả? Hả?” – hắn hoảng hốt, lấm lết nhìn qua cậu. JaeJoong trườn người leo lên đùi hắn, hai tay choàng quanh cổ
“Anh không nghe hả? Em nói em nhớ anh lắm Yunho.” – giọng Junki lớn hơn, Yunho nuốt nước bọt cảm thấy tử thần đang kề cổ anh – “Anh có nhớ em không?” – thêm một con dao đâm thẳng vào người hắn
JaeJoong liếm nhẹ lên vành tai hắn rồi cắn vào, hắn bậm chặt môi để không rên lên.
“Anh…anh khỏe.” – hắn trả lời
“Anh nói gì không ăn nhập với câu hỏi hết vậy.” – Junki cười khúch khích – “Em nhớ anh lắm, em muốn về nhưng không thể. Lịch trình ở trường dày đặt, hầu như ngày nào em cũng phải làm bài đến khuya, muốn gọi cho anh cũng không được.”
“Vậy hả…ờ…em cố gắng nha.” – hắn nói cho qua chuyện vì JaeJoong đang ngồi trên đùi hắn, tay bàn tay đã cởi tung hàng nút áo, lưỡi cậu cứ lướt qua lướt lại trên mặt hắn.
“Hôm trước có một người Hàn quốc, anh ta là giảng viên bên đây tỏ tình với em.” – Junki tiếp tục kể lể
“Vậy hả…. em…em …nhận…lời…không?” – những khoảng ngừng giữa cậu nói là lúc hắn cố tóm cái lưỡi quậy phá của cậu lại
“Em đưa hình tụi mình cho hắn xem. Hắn nhìn và khen bạn trai em phong độ quá sau đó tự rút lui.” – Junki cười lớn
“Bạn trai?” – hắn hỏi lại, giọng hoảng hốt mà không phải vì câu nói của Junki mà là vì JaeJoong đã tự cởi áo của mình ra, phô diễn sự hấp dẫn.
“Nhắc đến em muốn gặp anh quá, mở video call cho em nhìn mặt anh đi.” – Junki nũng nịu
“Không được.” – hắn vội nói, JaeJoong áp ngực trần của mình vào ngực trần của hắn. – “Junki à, anh đang bận, mình nói chuyện sau nha.”
“Không, em đang buồn lắm, bên đây học áp lực quá. Em nhớ mọi người, nhớ Hàn quốc, nhớ anh và mọi thứ” – giọng cậu sụt sịt nghe mà thấy tôi làm hắn cũng không nỡ nào làm vậy – “Nói chuyện với em một chút nữa thôi, được không anh.” – giọng van xin nài nỉ
“Ờ…ờ” – hắn không biết làm sao từ chối với chất giọng đó nhưng bên cạnh hắn đang là mối nguy họa cực lớn, còn đáng sợ hơn hạt nhân. JaeJoong cứ khẽ động mông mình vào thân dưới hắn kích thích.
“Vậy cho em xem mặt anh đi, em nhớ quá.”
“Không được…” – hắn cố suy nghĩ ra ly do chính đáng nào đó – “Anh đang tắm, không tiện lắm.” – hắn cười xòa
“Vậy càng tốt, em nhớ body hoàn hảo của anh. Đâu phải em chưa nhìn thấy đâu, vòng bụng anh còn quyến rủ như trước không hay thành bụng bia rồi.” – Junki đùa
“A ~” – hắn buộc miệng khẽ rên lên rồi dùng tay bịch lại.
JaeJoong đã quậy phá đến thân dưới của hắn, khoá quần đã bị kéo xuống lúc nào không hay và hạ thể hắn đang nằm trong tay cậu.
“Tiếng gì vậy Yunho, em vừa nghe tiếng gì bên cạnh anh.”
“Không! Không có gì. Trong nhà tắm trơn quá anh trượt tay đau quá nên kêu lên thôi.” – hắn chối
“Anh cẩn thận đó, lúc nào cũng bất cẩn. Em không ở đó lo cho anh không biết anh ra sao nữa.”
“Ừ…rrr…” – hắn ừm một cách khó khăn khi bàn tay cậu không ngừng xoa nắn ‘nó’
“Yunho anh sao vậy, giọng anh nghe lạ quá, anh không khỏe a?” – Junki lo lắng
“Ừrr…. a…anh…đang bệnh…. cảm….” – hắn cố nuốt hết tiếng rên xuống họng
“Anh nhớ ăn uống và ngủ đủ giấc cứ làm khuya như thế thì sao khỏe được, anh mà bệnh em xót lắm đây.”
“Urrr…. uh…anh…biết…rrrồiii…” – hắn biết chuyện gì sắp đến nên đã bịch chặt điện thoại lại để hét lên, giải phóng ra trên tay cậu và bụng. Hắn thở rồi nhanh chóng nói vào điện thoại – “Em nói gì cơ, điện thoại anh mất sóng?”
“À em nói anh đừng đến club qua lại với mấy cô gái trong đó nữa, cuộc sống phóng túng của anh sẽ hại anh đấy.”
“A…anh…bỏ rồi.” – hắn nói mà muốn rớt điện thoại xuống đất, đôi mắt hắn đang dán chặt vào cơ thể không một mảnh vải của cậu và hắn nhận thấy thành viên hắn đã cứng lên lần nữa. ’Nó’ đòi cậu ngay lập tức! JaeJoong leo lên giường nằm với tư thế sexy nhất khiến các con thú đói khát chỉ muốn vồ lấy cậu, ngấu nghiến mọi thứ trên người cậu.
“Yunho! Yunho! Yunho.”
“Hả? Anh nghe.” – hắn chợt tỉnh lại trở về hiện tại sao vài phút được bước đến cửa thiên đàng và nhìn thấy thiên thần. Adam chăng???
“Nãy giờ anh có nghe em nói gì không, em gọi anh mãi?”- giọng cậu hờn trách
“Anh nghe, mà em nói gì?” – hắn vẫn đang theo dõi những động tác nhỏ nhặt của cậu chẳng hạn như JaeJoong chỉ liếm nhẹ quanh môi mình mà hắn gần như muốn nổ tung.
“Em hỏi anh nhớ em không? Muốn gặp em không?” – Junki la lớn
“Anh muốn…. anh muốn…. anh muốn em ngay bây giờ, cưng à.” – hắn nói trong vô thức, con mắt nhìn cậu một cách thèm thuồng
“Anh…sao gọi người ta như vậy, ngượng quá đi.”
“Ưrrrrrrr ~” – một âm thanh kéo dài ở trong phòng
“Yunho! Giọng ai vậy? Em nghe tiếng ai khác, anh đang ở cùng ai vậy? Yunho tiếng đó là gì? Anh đang làm gì vậy Yunho? Anh có nghe em nói không, trả lời em đi Yunho, Yunho….” – cậu cứ hét lên trong điện thoại
Chiếc điện thoại đã nằm trên ghế còn chủ nhân nó đã phóng tới giường đè chặt Adam ra rồi, ngay khi JaeJoong tự cắn môi dưới mình rên lên thì hắn đã biến thành con thú vật nhào đến mút mát khắp người cậu để thỏa mãn cơn khát mà quên tắt đi điện thoại. Mọi âm thanh rên rỉ vang lên, cả khi cậu rên tên hắn, bảo hắn nhanh và mạnh và cả lúc cứ không ngừng khen cậu thật tuyệt, Junki nghe không bỏ sót câu nào cả.
Điện thoại hắn để suốt đêm, hết pin máy tắt.
…
“Yoochn thiếu gia sao ủ rủ vậy?” – Yunho cười hí hởn
“Ya! Mày đừng có đem bộ mặt hạnh phúc ra mà an ủi tao được không?” – Yoochun bực bội liếc hắn
“Ok ok vậy thì sao, chuyện gì khiến mày thê thảm vậy?” – Yunho trở về bộ mặt nghiêm túc
“Thì Susu đó, ghen tối ngày…tao mệt quá!” – Yoochun thở dài
“Cậu ta nổi tiếng là sát thủ đánh ghen mà, nhưng phải mày làm gì cậu ta mới ghen chứ. Chắc mày lại táy máy tay chân rồi phải không?” – Yunho nhìn thằng bạn mình ngờ vực
“Thì cũng tại mày đó” – Yoochun hét lớn
“Tao?” – hắn tự chỉ vào mình
—————Flash back—————–
Nửa đêm
Reng Reng ~ Reng Reng ~ Reng Reng
“Alô ~ oaoa…~”
“Yoochun hyung híc híc.”
“Junki? Em sao vậy? Sao khóc?” – Yoochun hoảng hốt ngồi phật dậy
“Em…huhu…. hyung…. em…” – Junki nức nở
“Ok bình tĩnh, nói mọi chuyện cho hyung biết.”
“Em không biết…huhu…. em…em gọi điện thoại …. cho Yunho……bla bla…” – Junki kể chuyện gọi điện thoại về cho Yunho, Yoochun nghe mà nuốt nước bọt
“Em đừng buồn…. em rất tốt chắc chắn sẽ tìm được người mình yêu mà.” – Yoochun an ủi
“Hyung huhu…. em uống say…. và…. lên giường…với người đàn ông lạ mặt huhu.” – Junki khóc lớn hơn
“What? Junki em…. em không sao chứ? Em đang ở đâu?”
“Em đang trong nhà tắm, tên đó còn ngủ trên giường…. hyung em sợ lắm huhu.”
“Bình tĩnh, không sao, không sao đâu có hyung ở đây.”
“Hyung, em…em muốn về Hàn…”
“Uhm em về đi, hyung sẽ chăm sóc em.”
“Hyung…. em yêu Yunho lắm hyung huhu.”
“Junki à……”
“Hyung…em muốn chết.”
“No no Junki, caml down ok! Em về Hàn ngay đi, mọi chuyện còn lại hyung sẽ lo ok. Hứa với hyung đừng làm chuyện gì dạy dột.”
“Hyung……huhu.”
…
“Chunnie làm gì mà lấm lết thế?” – Junsu bước từ phía sau đến
“À…không …anh đang suy nghĩ chút chuyện.” – Yoochun lắc đầu
“Nói em nghe đi Chunnie.” – Junsu choàng tay ôm cổ Yoochn
“Susu à, nếu em yêu anh mà anh yêu người khác, em đòi tự tử thì anh phải làm sao?”
“Hửm????” – Junsu ngớ người ra với câu hỏi đó
“Anh hỏi vậy là sao?” – mặt Junsu lập tức chuyển màu
“Ờ…Susu em đừng hiểu lầm, anh chỉ nói nếu, nếu thôi mà.” – mặt Yoochun méo xẹo
“Anh không rỗi hơi nghĩ mấy chuyện mà không thể, nói cho tôi biết anh yêu con nào?”
“No baby, I love you!” – Yoochun xua tay
“Anh yêu ai đến nỗi suy nghĩ như vậy hả?” – Junsu gào lên
“Anh không có”
“Tôi không tin, anh đúng là chứng nào tật nấy. Anh cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” – Junsi chỉ ra cửa
“Susu à, không phải….”
“GET OUT NOW!”
——————-End Flash back———— ————
“À….”- Yunho gật gù – “Mày nói cái gì Junki….”
“Tại mày đó, không tắt điện thoại cậu ấy nghe tiếng rên của mày và người khác. Bị tổn thương, trong khi mày nói điện thoại với cậu ấy mà lên giường với người khác, ai mà không sốc.”
“Ya! Mày cũng biết là tao không yêu Junki, với lại tao đã nói rõ từ lâu rồi.” – Yunho nhíu mày
“Tao không biết, chiều nay cậu ấy sẽ về đến Hàn, coi bộ không đón cậu ấy về nhà tao được rồi. Thân tao còn lo chưa xong nữa.” – Yoochun nhìn hắn
“Đừng nói là để cậu ta ở đây nhá, cậu ta cũng có biệt thự riêng mà.” – Yunho né tránh
“Chính vì biệt thự riêng tao mới sợ, cậu ấy đang muốn chết, đang muốn chết đấy. Mày hiểu không?” – Yoochun nhấn mạnh
“Đưa cậu ta về đây thì tao chết, mày không biết Joongie ghen đâu thua Susu của mày, mày giết tao còn sướng hơn.”
“Tao sẽ nói chuyện với JaeJoong, cậu ấy sẽ hiểu dù sao cũng là một mạng người, thà để cậu ấy ghen một chút còn đỡ hơn đứng nhìn Junki tự sát, mày không sợ ân hận cả đời sao?”
“Hiazzz….”
…
|
CHAP 17
…
“Junki chào mừng em về.” – Yunho nở nụ cười tươi
“Chào…. anh.” – cậu cúi đầu
“Anh và Yoochun đã chuẩn bị phòng cho em, em nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe chúng ta đi chơi.” – Yunho niềm nở
“Cám…ơn…Yunho.” – cậu thút thít
“E…em…sợ lắm…huhu.” – cậu ôm lấy hắn – “E…em sợ…anh sẽ ghét bỏ em huhu…. em sợ lắm Yunho.” – cậu nói trong tiếng nấc
“Ok, không sao rồi, em đã ở đây với anh và Yoochun. Không ai có thể làm hại em nữa đâu.” – hắn vuốt nhẹ lưng cậu
“Phòng chuẩn bị xong rồ…i…” – JaeJoong chết trân, cậu đứng giữa những bậc thang nhìn
“Junki…” – anh vội đẩy nhẹ ra – “Lên phòng nghỉ chút đi, anh cho người làm thức ăn ngon cho em.”
“Cám ơn anh Yunho, anh tốt với em quá.” – Junki cảm động
“Để anh đưa em lên phòng.”
Yoochun vội nắm tay Junki dẫn đi và cười với JaeJoong một cái cầu hòa
“Joongie lúc nãy….”
“Em hiểu, anh ấy chấn động và cần an ủi.” – cậu cắt ngang lời hắn
“Nhưng em không hi vọng sẽ có bất cứ tình cảm hay sự động viên ngoài cái ôm.” – cậu nhìn trừng trừng vào hắn
“Dĩ nhiên.” – hắn vội gật đầu
…
“Junki sao em ở đây?”
Yunho hoảng hốt thấy Junki chui trong góc của nhà bếp giữa đêm khuya
“Yun…Yunho…. em sợ lắm…. em sợ…. huhu….” – Junki vội ôm hắn
“Đừng sợ, anh ở đây. Không sao, không sao đâu.” – hắn dỗ dành
“Em không dám ngủ…. em thấy rất sợ…. Yunho…ôm em đi…. em cần anh.” – cậu siết chặt hắn
“Junki, em nằm mơ thôi, không có gì có thể làm hại em đâu. Em đang ở nhà anh, an toàn lắm.”
“Không …Yunho làm ơn…. em cần anh…. em không dám ngủ một mình đâu.” – Junki khóc lóc trên vai hắn
“Ok, em bình tĩnh. Anh đưa em về phòng.” – Yunho thờ dài đưa Junki về phòng cậu ấy, trong lòng anh cầu trời cho JaeJoong ngủ say đến sáng.
…
Phòng Junki
“Em ngủ đi, anh ở đây.” – hắn ngồi trên giường nắm tay cậu
“Em sợ khi em ngủ anh sẽ đi mất.”
“Không đâu, nếu có đi thì cũng xuống bếp kiếm đồ ăn thôi.” – hắn đùa
“Cám ơn anh Yunho.” – Junki nhắm đôi mắt nặng trĩu. Đợi Junki ngủ say anh đi ra ngoài
“Joongie!” – anh khẽ gọi khi thấy cậu đứng trước cửa phòng
“Anh ấy ngủ rồi à?” – cậu bình thường, không cau có, không bực bội
“Uhm có vẻ Junki đã chịu đả kích quá lớn, thần kinh bị ảnh hưởng.” – Yunho khoác vai đưa cậu về phòng ngủ lại
“Vậy anh tính sao, cứ để anh ấy mãi như vậy sao?” “Đợi cậu ta bình tĩnh hơn, anh sẽ khuyên cậu ấy đến gặp bác sĩ tâm lý”
….
Một tuần sau
“Cậu chủ có cậu thanh niên tên An Chi Huyn nói muốn gặp cậu Junki.” – ông quản gia nói
“An Chi Huyn?” – Yunho nhẩm lại – “Mời vào đi.”
“Để tao gọi Junki xuống.” – Yoochun bước lên lầu
“Chào anh tôi là An Chi Huyn cứ gọi Kangta được rồi.” – anh ngồi xuống sau cái bắt tay
“Vậy…anh làm bạn của Junki?” – Yunho nhìn người thanh niên khá điển trai trước mặt
“Anh không biết tôi nhưng tôi biết anh. Junki từng cho tôi xem hình anh trong điện thoại, anh đẹp trai hơn nhiều khi nhìn trực tiếp.” – anh cười
“Junki cho xem qua ảnh à? Không lẽ anh là người tỏ tình với cậu ấy?” – hắn chỉ tay vào người trước mặt
“Vâng, tôi về đây để giải quyết chuyện giữa hai chúng tôi. Thật ra thì….” – Kangta đăm chiêu
“SAO ANH LẠI ĐẾN ĐÂY, ANH CÚT ĐI, CÚT NGAY ĐI.” – Junki gào lên khi thấy anh
“Junki, anh xin lỗi. Anh đến tìm em mong em hãy nghe anh nói đã” – anh vội tiến đến gần
“TÔI KHÔNG MUỐN GẶP ANH, ANH LÀ TÊN KHỐN, ANH LỢI DỤNG TÔI SAY VÀ CƯỠNG BỨC TÔI…. CÚT ĐI.” – Junki gào lên khóc, Yoochun ôm chặt cậu trong tay
“Không phải, anh không có cưỡng bức em. Đêm đó cả hai đều say mà….”
“TÔI CĂM GHÉT ANH, ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI NỮA.”
“Anh về đây là muốn nói rõ mọi chuyện với em. Anh yêu em, anh biết em không chấp nhận được sự thật. Anh không bao giờ muốn có được em bằng cách đó”
“ĐỦ RỒI LÀM ƠN LÀM ƠN HÃY ĐỂ TÔI TỰ LỪA DỐI BẢN THÂN MÌNH ĐƯỢC KHÔNG? TÔI KHÔNG MUỐN, TÔI KHÔNG MUỐN PHẢI THỪA NHẬN RẰNG TÔI CÙNG ANH LÀM CHUYỆN ĐÓ, TÔI KHÔNG MUỐN HUHU KHÔNG MUỐN HUHU.” – Junki ôm mặt gục đầu xuống
“Junki, anh xin lỗi! Xin em hãy cho anh một cơ hội để chứng mình rằng anh yêu em.”
“Tôi không yêu anh, tôi chỉ yêu mỗi Yunho thôi. Tôi sinh ra là để dành cho anh ấy ngoài anh ấy ra tôi sẽ không yêu bất kỳ một ai.” – Junki thoát ra vòng tay của Yoochun lao đến ôm chặt Yunho
“Junki.” – hắn khẽ gọi
“Yunho nói cho hắn biết anh cũng yêu em, anh nói đi.” – Junki khóc, vùi đầu lên ngực hắn
“Junki anh…” – hắn nhìn qua cậu, cậu vẫn đứng kế Yoochun không nói lời nào
“Yunho em yêu anh và em biết anh cũng yêu em mà, làm ơn nói đi Yunho.” – Junki ngước lên nhìn hắn, hắn ấm úng nói được lời nào.
Chơt Junki giật con dao gọt trái cây trên bàn dí sát cổ tay – “Yunho! Nói, nói anh yêu em đi, anh nói đi.”
“Junki, em bình tĩnh, bỏ con dao xuống đi.” – mọi người hoảng loạn vây quanh cậu
“Nói, em muốn nghe anh nói anh yêu em, anh nói đi.” – Junki gào lên, con dáo cắt vào da mỏng, máu
“JUNKI ĐỪNG!” – Yunho la lên –“Em bỏ con dao xuống trước đi rồi anh nói.”
“Không! Em muốn nghe bây giờ, em muốn nghe anh nói anh yêu em. Anh nói đi.” – Junki thúc con dao sát hơn
“Anh nói đi.” – JaeJoong lúc này đã lên tiếng, cậu hiểu đây là hoàn cảnh nào
“Anh cứ nói đi.” – cậu gât đầu nhẹ với anh
“Junki! Anh yêu em, em bỏ con dao xuống đi.” – Yunho nhìn thẳng Junki nói
“Yunho, em biết em biết mà. Em chấp nhận, em sẽ là người yêu của anh, duy nhất mình anh thôi.” – Junki quăng con dao xuống ôm vòng lấy hắn
/Anh xin lỗi nhưng người anh yêu duy nhất không phải là em/
Yunho ôm nhẹ lưng Junki rồi nhìn sang cậu
….
“Bác sĩ cậu ấy sao rồi?” – mọi người đứng lên khi vị bác sũ bước xuống
“Tinh thần cậu ấy có vấn đề, tuyệt đối không để chịu sốc hay áp lực. Cứ nghỉ ngơi nhiều và uống thuốc theo toa, tuần tới tôi sẽ đến khám lại.” – vị bác sĩ đưa toa thuốc cho Yunho
“Cảm ông ông.” – Yunho bắt tay và kêu quản gia đưa vị bác ra cửa
“Yunho chuyện đến nước này, mày phải giả làm người yêu của Junki thôi.” – Yoochun vỗ vai hắn
“Không được.” – hắn từ chối
“Yunho đây là lúc nào rồi, cậu ấy vì mày mà bị tâm thầm, mày nên có chút trách nhiệm chứ”
“Tôi xin lỗi, có lẽ tôi không nên về đây làm bệnh tình cậu ấy nghiêm trọng hơn.” – Kangta thểu não
“Không ai muốn chuyện này xảy ra, không ai có lỗi cả” – JaeJoong lên tiếng – “Yunnie, anh có trách nhiệm trong chuyện này nên anh phải giúp Junki khỏe lại.”
“Joongie.”
“Em hiểu, em cũng không vui vẻ gì khi đẩy anh cho người khác. nhưng người đó là Junki. Anh từng lợi dụng anh ấy, giờ thì đến lúc anh phải trả” – cậu nói, giọng có chút mỉa mai
“Anh xin lỗi Joongie.” – hắn cúi đầu
“Trong thời gian tới, em sẽ dọn ra ngoài sống.”
“Tại sao?” – hắn nhíu mày
“Nếu em ở đây anh sẽ không thể toàn tâm chăm sóc Junki được, em tin anh. Em tin tình yêu của chúng ta.” – cậu nhìn hắn
“JaeJoong sẽ ở khách sạn gần đây, mày có thể thường xuyên gặp cậu ấy.” – Yoochun đề nghị
“Kangta tạm thời anh đừng đến đây nữa, Junki có chuyển biến chúng tôi sẽ báo với anh.” – JaeJoong quay sang nói với anh
“Cám ơn cậu, làm phiền mọi người rồi.” – Kangta cúi chào ra về
“Minnie chút nữa học về đem qua nhà Junsu, để nó sống ở đó sẽ an toàn hơn.” – cậu nói với Yoochun
“Joongie, mọi chuyện sẽ qua thôi, anh hứa. 5 năm qua tình yêu của anh không thay đổi thì bây giờ cũng vậy.” – hắn ôm lấy cậu
“Em tin.” – cậu siết chặt cái ôm niềm tin
…
|
CHAP 18
…
Tuần đầu
[Joongie anh nhớ em lắm! Junki tự nhốt trong phòng không chịu ra ăn cơm, không chịu nói chuyện bác sĩ nói cậu ấy có thể bị trầm uất. Mới một tuần trôi qua sao mà dài quá, căn nhà này trống vắng quá Joongie à. Ngày mai anh sẽ đến thăm em, không gặp em chắc anh điên lên mất. Yoochun đã làm lành với Junsu, bọn họ cứ thân mật trước mặt làm anh càng nhớ em nhiều hơn. Anh nhớ mọi thứ của em, anh yêu em]
Tuần thứ 2
[Joongie mới hôm qua gặp em vậy mà hôm nay anh đã nhớ em. Anh nghiện em mất rồi, Junki vẫn vậy không có diễn biến gì cả, anh muốn ôm em ngủ mỗi đêm. Dường như đêm nào anh cũng không dám ngủ say vì Junki sẽ lén vào phòng anh nếu anh ngủ say anh sẽ tưởng là em và ôm ngủ. Anh không muốn tạo thêm phiền phức nào khác cả, điều anh cần là em thôi]
Tuần thứ 3
[Joongie à, anh phải làm sao đây? Junki càng ngày càng đáng sợ, cậu ấy dùng con dao bắt anh ôm cậu ấy và phải thề độc. Anh sợ lắm Joongie, anh chỉ muốn bỏ mặc tất cả để đến bên em thôi. Em hãy tin anh, anh nhất định sẽ đón em về nhà đường hoàng nói với Junki với thế giới này em là người anh yêu nhất]
Tuần thứ 4
[Joongie, anh nghĩ sao này anh không nhắn tin cho em được nữa mất. Junki lấy trộm điện thoại anh xem toàn là tin nhắn của anh gửi cho em. Cậu ấy ghen bảo anh không chung thủy còn đòi sống chết, anh nhớ em lắm. Anh chỉ muốn đấm cậu ấy một cái cho cậu ấy tỉnh ra thôi. Ngày nào cũng về căn nhà này, nó lạnh lẽo quá. Minnie cũng không ở đây, anh có thăm nó, nó nhớ em, nó muốn ba chúng ta sẽ cùng ăn sáng và cùng đi siêu thị. Anh hứa với nó sẽ mang chị hai nó về nhà, em giúp anh giữ lời hứa đó nha ]
Tuần thứ 5
[Anh muốn trốn ra ngoài gặp em nhưng Junki khóc lóc đòi chết, anh nhớ nhớ em lắm, bao lâu rồi anh không được hôn em vậy? Thiếu thuốc nghiện của em anh chết mất Joongie à. Anh đang trốn trong nhà tắm mà nhắn tin cho em, anh chỉ cần nhận được tin của em thì anh sẽ có năng lực mà sống tiếp, đối diện cuộc chiến này, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, Joongie]
Tuần thứ 6
[Yunnie, em xin lỗi. Em phải làm sao đây? Em biết Junki rất đáng thương và anh ấy không đáng bị như vậy nhưng em là người Yunnie à, em không phải thánh. Em không chịu nổi khi phải lén lúc với anh như vậy, em không vụng trộm cũng không làm gì xấu. Sao yêu anh mà khó khăn đến như thế, em mệt quá. ]
Tuần thứ 7
[Yunnie à, một tháng rưỡi rồi đó anh vậy mà em cứ tưởng một năm rưỡi chứ. Ngày nào đi học về em đều trong căn phòng bốn bức tường này, không có anh cũng không có em. Em không biết mình ngủ bao lâu nữa chỉ nhớ là em nhận được tin nhắn nói rằng Junki lại khóc và anh không đến với em được. Em nhớ anh lắm]
Tuần thứ 8
[Hôm nay anh nói Junki đã khỏe lại nhiều, đã ra chịu ra ngoài và tiếp xúc với mọi người. Yunnie hai tháng rồi. Em không biết thử thách này sẽ kéo dài bao lâu nữa nhưng em dần đang mất lòng tin đi. Anh và em cả tuần chỉ nhắn mỗi một tin cho nhau vì anh sợ Junki ghen vậy còn em, em không biết ghen phải không anh?]
Tuần thứ 9
[Joongie thời gian qua anh xin lỗi, Anh biết em đã chịu nhiều đau khổ nhưng em hãy tin anh chưa từ bỏ phút nào mà anh không nghĩ về em. Anh muốn uống rượu mỗi đêm để xoa dịu nỗi nhớ em nhưng nhớ lời em dặn không được uống khi không có em. ]
Tuần thứ 10
[…]
[Joongie sao cả tuần nay em không trả lời tin nhắn cho anh vậy? Em có sao không? Anh đến khách sạn họ bảo em trả phòng, em đi đâu vậy?]
Tuần thứ 11
[Yunnie, em dọn qua nhà bạn ở chung, em không muốn sống trong cái nhà tù đó. Em định ổn định rồi sẽ báo với anh. Yunnie em nhớ anh nhưng em quen khuông mặt anh ra sao rồi. Làm sao đây có phải anh dần rời xa trái tim em không?]
Tuần thứ 12
[Joongie anh xin lỗi, mọi chuyện sẽ qua mà, em đừng nói như vậy. Anh sợ lắm, anh chết mất nếu không có em. Những câu nói của em như cứa vào tim anh vậy, đau lắm em à. Em tin anh đi, những ngày em đi anh chưa từng cười dù chỉ một lần, anh không thể cười khi trái tim lại không muốn, nó muốn nhìn thấy em, muốn cảm nhận hơi ấm của em. Nó đang lạnh em à]
Tuần thứ 13
[Yunnie, em lo lắm, em không biết anh có cùng Junki nói những chuyện làm những chuyện mà chúng ta thường làm không? Anh có nói yêu anh ấy không? Có ôm anh ấy không? Có hôn anh ấy không? Và có ngủ với anh ấy không? Em nghĩ em không muốn nghe trả lời vì anh nói không em cũng sẽ cho là có, em mất lòng tin với anh rồi sao?]
Tuần thứ 14
[Joongie, anh xin em làm ơn đừng nói như vậy với anh. Em biết là anh đã khóc khi đọc nó không? Em biết là anh yêu em nhiều hơn bản thân mình mà, anh không muốn dùng cách điên rồ như Junki để khiến người khác yêu mình nhưng anh sẽ khiến em hiểu được những gì anh nghĩ. một tuần, anh hứa một tuần nữa anh sẽ đón em và Minnie về nhà. Đến lúc đó sẽ không có gì chia cách gia đình mình nữa, chờ anh!]
Tuần thứ 15
[Joongie anh đã nói chuyện với Junki rồi, cậu ấy khóc nhiều và hận anh lắm. Nhưng anh biết nếu không nói thì anh sẽ mất em mãi mãi, anh gọi cho Kangta bảo đến giải quyết chuyện với Junki rồi, giờ anh chỉ biết có mỗi em thôi. Tối nay anh sẽ đến chỗ bạn em đón em về, Minnie ở nhà làm thức ăn chờ em đấy, anh nhớ em Joongie]
…
King Kong ~
Cạch
“Xin lỗi tôi muốn tìm…” – hắn vội nói khi thấy người mở cửa – “Siwon?”
“JaeJoong đang dọn đồ trong phòng anh vào đi.” – Siwon tười cười, vẫn đang lau khô mái tóc và cái ngực trần của mình
“Yunnie anh đến rồi hả? Chờ em một chút.” – cậu nói lớn khi nghe tiếng hắn
“Anh muốn uống gì không?” – Siwon bước đến tủ lạnh
“Không, chờ Joongie dọn đồ xong sẽ đi ngay cám ơn.” – hắn lịch sự từ chối
“Tôi không hiểu sao JaeJoong lại yêu một người như anh.” – giọng Siwon có ý xúc phạm
“Cậu nói vậy là sao?” – hắn hơi cáu
“Anh để người yêu mình khóc suốt 3 tháng, anh biết cậu ấy sụt bao nhiêu ký không hả? Anh lo cho người kia bỏ bữa vậy anh nghĩ JaeJoong vẫn ăn ngon ngủ ngon sao?” – Siwon tức giận nói
“Chuyện của chúng tôi, không cần cậu lo.” – hắn đập bàn đứng dậy
“JOONGIE ĐỪNG DỌN NỮA, VỀ THÔI.” – hắn hét lớn vào trong
Siwon đi lại khóa cửa phòng bên ngoài
“Sao lại khóa cửa vậy, Yunnie cửa khóa rồi.” – cậu la lớn cố đập cửa
“Cậu làm vậy là sao?” – hắn tiến gần lại cửa
Bốp
Siwon đấm thẳng vào mặt hắn, môi hắn cháy máu ra.
“Cái đánh này tôi thay JaeJoong đánh anh, anh nghĩ chỉ mỗi mình anh được yêu cậu ấy thôi à, anh ích kỷ lắm. Đêm nào anh cũng ôm người khác ngủ còn JaeJoong đêm nào cũng khóc, muốn khóc cũng không dám. Tôi chỉ có thể ngồi nghe những tiếng nấc nhỏ, anh nói đi anh đã làm gì được cho người anh yêu hả?” – anh rít lên
Bốp
Hắn đánh trả
“Còn cậu? cậu nói cậu yêu Joongie vậy cậu làm được gì, cậu cũng chỉ ngồi nghe em ấy khóc. Cậu làm được gì hả?”
“HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? THẢ EM RA ĐI, THẢ EM RA.” – cậu gào lớn khi nghe tiếng cãi nhau
Bốp
“Tôi chỉ ước rằng anh sẽ chết bên người yêu kia của anh, tôi sẽ làm cho JaeJoong thực sự hạnh phúc. Cái thứ niềm tin của anh chỉ đáng quăng ra đường để mấy con thú gặm thôi. Chính cái sự phóng túng của anh đã làm hại JaeJoong làm cậu ấy khổ, anh là kẻ không đáng có tình yêu.”
Bốp
“Niềm tin. tình yêu, mấy thứ đó tôi đáng có hay không. Không do cậu quyết định, cậu quen Joongie được bao lâu, yêu được bao lâu. Có lâu bằng tôi không, năm năm. Tôi bỏ ra năm năm để chờ em ấy xuất hiện lần nữa trong đời tôi. Tôi từ một thằng nhà quê không biết gì, tôi ép mình phải thay đổi. Tôi hận em ấy hận em ấy chi phối con người tôi, chi phối cuộc đời tôi.” – hắn quẹt vết máu trên miệng
“Để có được em ấy tôi cam tâm bỏ đi cái họ do cha mẹ mình ban cho, bỏ đi quê nhà, bỏ đi lai lịch, bỏ đi ước mơ. Tôi bước thành con người khác, kêu căng, tự mãn và giàu có vì tôi không muốn làm bẩn con người từng mang tên Shim Yunho nếu có ghét tôi, hận tôi cũng chỉ là Jung Yunho.” – hắn nhếch môi nhìn Siwon
“YUNNIE MỞ CỬA CHO EM, SIWON MỞ CỬA RA.” – cậu gào lớn và khóc khi nghe những lời hắn
“Tôi không hiểu rõ con người anh, tôi biết anh yêu JaeJoong rất nhiều thậm chí hơn cả tôi nhưng anh có nghĩ anh cứ giữ cậu ấy bên mình là hại cậu ấy không. Anh không để cậu ấy tự do lựa chọn con đường của mình thậm chí ngay cả khi gặp chuyện cậu ấy chẳng thể gọi cho ai. Nếu tôi không phải là bạn học của cậu ấy thì không biết ba tháng qua cậu ấy sẽ sống và chống chọi mọi chuyện như thế nào.”
“Tôi đã đi đến nước này thì tuyệt đối không còn đường rút, tôi không cho em ấy tự do lựa chọn, Phải tôi chiếm hữu và ích kỷ bất kể Joongie có yêu tôi hay không thì tôi cũng sẽ làm cho em ấy phải yêu tôi vì không có em ấy sẽ không có Jung Yunho như ngày hôm nay. Bên cạnh tôi là lựa chọn tốt nhất cho Joongie.”
Cạch
“Yunnie.” – cậu lao đến ôm lấy hắn, sờ vào vết thương trên mặt hắn
“Em yêu anh, em yêu anh, em không cần biết anh có yêu em hay không em vẫn không rời xa anh.”
“Thật không công bằng.” – Siwon khẽ lắc đầu, và nở nụ cười cay đắng
“Cuộc sống không bao giờ công bằng, nhất là trong tình yêu.” – hắn hôn lên mái tóc cậu
“Cám ơn đã chăm sóc Joongie ba tháng qua.” – hắn cầm vali của cậu kéo ra cửa
“Siwon cám ơn, cậu là bạn tốt nhất mà tớ quen đấy.” – cậu cười nhẹ với Siwon, anh đưa cậu ra xe.
“Tạm biệt.” – cậu vẫy tay
“JaeJoong!”
Siwon gọi giật mạnh cậu vào lòng và đặt lên môi cậu nụ hôn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Yunho không kịp phản ứng chỉ biết nhìn. Siwon thả cậu ra khi môi đã chạm vào môi cậu, chỉ là nụ hôn nhẹ.
“Siwon?” – cậu hơi gắt vì hành động đó
“Tôi đặt dấu ấn lên môi cậu ấy để nhắc cho anh nhớ, bất cứ khi nào sơ xuất tôi sẽ giành JaeJoong về tay mình. Tôi sẽ yêu cậu ấy nhiều hơn anh bất kể anh quen trước tôi bao lâu.” – Siwon nhìn thẳng vào mắt hắn
“Lên xe.” – hắn đẩy vào cậu vào xe trước, quay sang cảnh cáo Siwon
“Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra…ngay cả khi tôi chết.” – hắn đanh mắt nhìn Siwon rồi chui vào xe, lăn bánh.
/JaeJoong, em nhất định phải hạnh phúc/
Siwon nhìn theo chiếc xe xa dần đến khi chỉ còn thấy mỗi chấm đen cuối phố
…
|
CHAP 19
…
Biệt thự Yunho
“JaeJoong hyung!” – thằng nhóc chạy vù vù ra cửa
“Minnie.” – cậu ôm nó xoay vòng vòng – “Hyung nhớ Minnie quá.”
“Em nhớ anh hai và chị hai lắm híc.” – thằng nhóc chu mõ
“Nhóc con láu cá hả?” – cậu cú nhẹ lên đầu nó
“Minnie anh hai có việc cần cần giải quyết với chị hai em, ngoan về phòng ngủ sớm đi.” – hắn chống hông nhìn thằng nhóc
“Em hiểu, em cũng buồn ngủ. Hẹn sáng mai nhé!” – nó nháy mắt với cả hai rồi theo chị giúp việc về phòng.
Hắn lôi cậu đi một cách thô bạo
…
Phòng Yunho
“Á bỏ tay em ra, đau quá.” – cậu giật tay ra khỏi hắn, xoa cổ tay đã đỏ cả lên – “Anh làm gì vậy, mới về nhà đã bắt nạt em rồi.”
“Làm gì hả, anh hỏi em em sống ở nhà tên đó, hắn có làm gì em không?” – hắn quát lên
“Làm gì làm gì, anh nói vậy là sao? Câu này là em hỏi anh mới đúng, em hỏi anh có làm gì với Junki trên giường này không?” – cậu nạt lại chỉ tay về giường
“Ya! Anh đang hỏi em, ai cho em hỏi ngược lại anh hả?”
“Sao mới về nhà là kiếm chuyện gây với em rồi, vậy đón em về làm gì, để em sống ở nhà Siwon còn tốt hơn.” – cậu gắt lên
“Em nói gì, em muốn sống chung với tên đó hơn anh sao? Anh bất chấp nguy hiểm đón em về mà em nói với anh vậy sao?” – hắn đập tay lên bàn giận dữ
“Tại anh kiếm chuyện trước mà anh bất chấp cái gì, anh có gì mà bất chấp. Anh vui vẻ bên Junki còn chưa đủ sao, anh đừng có giận cá chém thớt, em không nhịn anh đâu.” – cậu khoang tay trước ngực lườm hắn
“…” – hắn nhìn cậu rồi cởi cái áo thun tay dài ra trước con mắt sửng sốt của cậu – “Bất chấp tính mạng để yêu em, vậy được chưa?”
“A…anh…. sao lại thế này?”
Giọng cậu run run chỉ vào cơ thê hoàn hảo của hắn thì giờ đây nó chi chít trước ngực là những dấu móng tay cào xước cả dao đến tứa máu, hai bên cánh tay cũng có và thêm những vết dao cắt phải, chỉ là xứơc da nhưng lại quá nhiều trông rất khiếp
“Mỗi khi anh vô tình nhắc đến em cậu ấy lại phát bệnh không ngừng chửi rủa và cào cấu anh, anh sợ phản kháng sẽ làm cậu ấy thêm kích động nên cứ để mặc.” – hắn thở ra ngồi phịch xuống giường – “Vậy có đủ để yêu em chưa?”
“Híc…Yunnie…híc.” – cậu khóc ôm lấy hắn
“Chỉ cần có em bên cạnh, vậy là đủ” – hắn cười, sờ lên môi cậu – “Đây là lần thứ mấy hắn hôn em hả?”
Cậu giơ hai ngón tay lên, chỉ là những cái ôm cái hôn phớt qua khi cậu khóc vì sức hịu đựng của nỗi đau đã đi quá giới hạn.
“Em là của riêng anh, anh sẽ rửa sạch dùm em.”
Hắn ép chặt môi cậu, mút lấy môi cậu, nụ hôn cậu sâu khi hắn cố nghiêng đầu để đẩy lưỡi vào trong miệng cậu, vờn bắt cái lưỡi cậu. Nó cũng khôn ngoan đáp trả chứ không quậy phá như mọi khi. tay chân hắn lột sạch mọi thứ trên người cậu và hắn. Đôi môi hắn đánh dấu khắp nơi trên người cậu như chỉ định độc quyền, ngón tay hắn bóp cái mông tròn của cậu rồi lại trượt vào nơi nhỏ bé kia
“Chỗ này hắn chạm vào chưa?” – ngón tay hắn cọ quậy trong cậu
“Urrr…. chưa…. chỉ có…urr…Yunnie…mới được…. urr…chạm vào.” – cậu cắn môi mình khi khoái cảm
“Uhm em thuộc quyền sở hữu của anh.” – hắn gật đầu với trả lời của cậu, nâng đùi cậu lên hắn tiến vào thật dịu dàng
“Nrrrrrrrrrrrr” – cậu rướn người lên khi cảm nhận cơ thể hắn đang điều khiển, chi phối thể xác và tâm hồn cậu
“Joongie…. chật quá.”
Hắn cố đẩy mạnh và sâu hơn sau 3 tháng xa cách, mọi nhớ nhung đều được trút hết vào trong cậu
“Urrr…. Yunnie à…. yêu em…. yêu em nhiều hơn đi.” – cậu rên lên
“Anh yêu em…. Joongie….”
Hắn ôm lấy cơ thể vốn đã nhỏ con mà còn tụt ký, cậu khó thở với thân hình vạm vở của hắn nhưng lại không muốn dừng lại, cậu nhớ hắn bên trong cậu như thế nào, khiến cậu rên rỉ van xin như thế nào, chỉ có mỗi mình hắn mới khiến cậu điên lên như thế.
…
10 năm sau
“Chị haiiiiiii.”
Cốc
“Ya! Đã nói bao nhiêu lần, hyung là con trai là con trai nghe chưa hả?” – cậu cú đầu nó
“Em đói quá àaaaa.”
“Minnie à, em 16 tuổi rồi, không phải 6 tuổi đâu mà dùng giọng đó” – cậu lắc đầu với điệu bộ dùng suốt 10 năm mà không chán
“Đồ ăn sáng xong chưa?” – giọng trầm vọng vào bếp
…
“Minnie chút nữa tan học em có về nhà không?”
“Không, em hẹn Bumnie đi thư viện đọc sách, anh hai hỏi làm gì?” – nó gậm miếng bánh mì to đùng trong họng
“Anh mày hỏi không được sao, có bồ rồi không cần anh hai nữa chứ gì?”
“Uhm.” – nó gật đầu
“Ya!” – hắn rít lên
“Appa, appa đừng giận chú Changmin, chú không cần appa nhưng Hojoong cần appa, umma cần appa là được rồi.” – đứa nhóc nhỏ xíu ngồi chính giữa nói
“Cũng là Joongie nhỏ của appa ngoan nhất, thương con ghê.” – hắn hôn vào má thằng bé
“Phải rồi cái giọng điệu này năm xưa Minnie này cũng đã trải qua. Cháu cưng à đến khi cháu bằng chú bây giờ thì cháu sẽ hối hận khi nói ra câu nói đó” – Changmin bĩu môi tiếp tục ăn
“Nè đừng làm hư Joongie nhỏ bé của hyung.” – JaeJoong xoa đầu thằng nhóc
“Hức, ngày xưa không nhờ em thì hai người làm gì có ngày hôm nay. Sau khi lấy nhau bỏ bê em không lo, tệ hơn sau khi có Joongie nhỏ thì lại càng xem em vô hình, biết vậy hồi đó để anh hai lấy Junki hyung còn JaeJoong hyung thì lấy Siwon, đẹp cả đôi đường.” – Changmin tặc lưỡi nuối tiếc
Binh – Bốp
“Shim Changmin, anh cắt tiền tiêu vặt của em mộ tháng.” – anh hai nó gõ vào đầu bằng cái muỗng
“Shim Changmin, hyung sẽ không nấu thức ăn cho em hai tháng.” – chị hai dùng cái chén đập vào đầu nó
“Chú Changmin, cháu sẽ không hôn chú nửa năm luôn.” – thằng nhóc chu mõ lên nói
“Ồ Joongie nhỏ thật thông minh giống như Joongie lớn vậy.” – hắn hôn thằng nhóc rồi hôn cậu
“Cũng là Joongie nhỏ của chúng ta ngoan nhất, thương quá à.” – cậu hôn nó rồi hôn sang chồng
“Jung Yunho, Jung JaeJoong, Jung Hojoong – gia đình 3 người ăn hiếp Changmin lẻ loi này. Được rồi, đi tìm Bumnie thôi!” – nó cầm chìa khóa xe bỏ đi
…
Club Mirotic
“Con ngủ chưa mà dám tới đây?” – Yoochun trêu
“Con tao ngoan lắm ngủ từ sớm rồi.” – hắn cười – “Nó càng lớn càng giống Joongie, đẹp và thông minh.”
“Tao thấy nó láu cá giống mày hơn, mày nhớ hôm bữa tao dắt Yoosu qua nhà mày chơi không? Chút nữa con tao xuống nói tao là người xấu vì hồi đó đòi sàm sỡ JaeJoong, hóa ra là thằng con quý của mày gieo tiếng ác cho tao. Nó còn đáng sợ hơn cả Minnie hồi nhỏ nữa.” – Yoochun chán ngẩm khi nhắc đến con của hắn
“Ghê hơn nữa mỗi khi tao nói chuyện với JaeJoong thì nó bay vào đá tao, nó nói mày dạy nó phải bảo vệ umma nó khỏi những con sói đôi lốp cừu.” – Yoochun liếc hắn
“Haha tại mặt mày gian quá, mà đâu phải riêng mày đâu với ai nó cũng cấm đụng vào umma nó. Thằng nhóc khôn thật, đúng là con tao haha.” – hắn ngửa mặt lên trời cười
“Yunho oppa.” – giọng quen quen
“Hi Qin, em còn ở đây sao, vẫn yêu nghề?” – hắn cười vui vẻ
“Không, em đến thăm chị em thôi, bây giờ lớp nhỏ nhiều người đẹp hơn em sao cạnh tranh nổi. À để em giới thiệu đây là Dana Diva mới của club đấy.” – cô giới thiệu cô bạn đi cùng
“Mời người đẹp ngồi chung.” – Yoochun hớn hở
“Em nghe danh Yunho oppa lâu rồi, anh rất phong độ và đẹp trai. Em mời anh một ly được không?” – cô đưa ly rượu lên
“Anh không bao giờ từ chối người đẹp.” – hắn cười nóc cạn ly rượu
“Hai anh ra nhảy cùng em nhé.” – cô kéo tay Yunho, Qin kéo Yoochun
Nhạc hô hào, tuy đã 30 nhưng cả hai vẫn phong độ và trẻ trung nếu không nói ra không ai biết được số tuổi thật của họ cả. Cả hai có gia đình và con trai, họ ít đến club và đi khuya. Chủ yếu là về sớm với vợ con nhưng hai thằng bạn nối khố ăn chơi này vẫn lâu lâu hợp mặt uống vài ly.
“Ôi trời hai em đó xinh quá, đêm nay mày không được giành với tao đó” – tiếng bàn tán
“Xì…có tới 2 em, mày ôm hết không. Tao thích em mặc áo trễ ngực kìa, da trắng môi hồng nhất là cặp đùi thon quá, ý ý hình như đang cười với tao.” – tiếng bàn tán
“Em bên cạnh xinh hơn, mông to giống đít vịt dễ thương á á đang vẫy tay với tao kìa.” – tiếng bàn tán
Yunho và Yoochun với tính háo sắc trời cho thì lập tức quay sang đại mỹ nhân nào thế?
“Joongie / Susu “ – cả hai đồng thanh – “Sao họ ở đây?” – hai thằng bạn nhìn nhau rồi vội bỏ hai em sexy đang nhảy bước đến bàn trong góc
Vài thằng con trai đang bu quanh dụ dỗ, ve vãn
“Em tên gì vậy? Cho anh số điện thoại được không? Nhìn em hình như chưa đủ tuổi, để anh bảo vệ cho….”
“Làm ơn tránh xa vợ tôi.” – giọng trầm đục khiến người nghe lạnh cả sống lưng
“Mấy cậu nhóc này có vẻ cần hiểu biết thêm nhỉ?” – Yoochun cười đểu nhìn bọn họ, lập tức họ chạy tán loạn
“Joongie em làm gì ở đây?” – hắn cau mày hỏi cậu
“Ồ đến đây tức nhiên là chơi, còn anh?” – cậu cười nhẹ khẽ lườm qua sàn nhảy hai cô gái vẫn đứng đó
“Anh….”
“Susu em đến sao không gọi cho anh biết?” – Yoochun tỏ vẻ quan tâm
“Em chắc anh sẽ ngạc nhiên khi thấy em nhưng xem ra em ngạc nhiên hơn.” – Junsu lườm cả hai
“Susu à, chúng ta cũng ra nhảy đi.” – cậu kéo Junsu đi qua hai tên mặt ngố hướng về sân khấu.
Mọi ánh đèn và ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, có thể tưởng tượng được con gái thì ganh tỵ còn đám con trai thì thèm khát. Yunho và Yoochun chạy ra đứng cạnh vợ mình, lườm xung quanh không cho bầy lang thú đến gần.
“Joongie về thôi.” – hắn kêu
“Em chưa muốn về, anh cứ vui chơi thoải mái đi. Em đâu có cấm anh chuyện gì đâu, lúc nãy hình như anh gặp bạn cũ, anh nên chào hỏi người ta đừng mất lịch sự như vậy.” – cậu cười dịu dàng
“Susu đừng nhảy nữa, anh muốn về.” – Yoochun nắm tay Junsu
“Em mới đến mà, lúc nãy anh nhảy đẹp lắm. Lâu rồi em chưa thấy anh vui như vậy, thấy anh vui làm em cũng hạnh phúc lắm.” – Junsu nở nụ cười thiên thần
JaeJoong và Jusu bỏ ngoài tai những lời của hai ông chồng đang van xin họ ngừng lại những điệu nhảy quyến rũ này.
“Joongie về thôi, anh nhớ con quá!” – hắn kéo kéo tay cậu
“Ưm em mới đến mà…. á có cột kìa.” – cậu lắc đầu chi tay về hướng cái cột giữa sân khấu
“No! Em muốn nhảy thì nhảy với anh nè.” – hắn khoá chặt vòng eo cậu lẫn đôi môi
“Susu, em đừng nhảy xa anh quá.” – Yoochun cố bắt Junsu khi cậu cứ cố tình lỡn vỡn giữa các chàng trai xung quanh
“Yunnie anh ôm em như vậy sao em nhảy được.” – JaeJoong tru môi
“Anh thề sẽ không ra ngoài ban đêm nữa, không biết em sẽ đến đầu cùng Junsu, nguy hiểm quá.” – hắn ôm cậu thì thầm
“Chunnie anh đừng sờ mông em ở đây mà, đông người nhìn lắm.” – Junsu cố gạt tay Yoochun ra khỏi mông mình
“Anh sẽ giết chết tên nào dám lại gần em, chết tiệt kiểu này anh phải ở nhà canh em thôi.” – Yoochun rít lên
…
“Yunnie em muốn ra sông Hàn hóng gió một chút.” – cậu nũng nịu
“Một chút thôi nhé.” – Yunho siêu lòng trước ánh mắt cún con của cậu
…
“Chunnie…tối nay em không về nhà.”
“Hủm không về nhà thì đi đâu? Khuya rồi.” – Yoochun nhìn đồng hồ trên xe
“Khách sạn.” – Junsu nháy mắt
“Ờ…. ờ…bà xã anh hiểu.” – Yoochun cừơi híp mắt, phóng xe như điên tìm khách sạn gần nhất
…
Sông Hàn
“Yunnie, hôm qua em có gặp anh Kangta ở ngoài đường.” – cậu leo lên cốp xe sau ngồi
“Họ vẫn khỏe chứ?” – hắn đứng đối diện cậu, hai tay đặt lên đùi cậu, vuốt dọc
“Vẫn vậy, Junki hyung hạnh phúc lắm. Họ tính nhận con nuôi.” – cậu cười, choàng hai tay qua cổ hắn
“Uhm vậy thì tốt.” – hắn rướn người tính hôn cậu
“Um.” – cậu bịch miệng hắn lại, mắt hắn banh to nhìn cậu ngơ ngác – “Em già rồi, không còn quyết rũ nữa.”
“Ai nói, em lúc nào cũng quyến rũ cưng à.” – hắn gỡ tay cậu ra
“Em 30 tuổi rồi làm sao bằng 16, 17 tuổi bây giờ xinh đẹp, dễ thương và hiểu chuyện nữa haizzz….” – cậu thở ra
Hắn biết cậu đang nói đến chuyện lúc nãy hắn nhảy cùng Dana Diva mới của Club
“Không đâu, em chính chắn và trưởng thành, một kiểu quyến rũ đầy thuyết phục. Em biết là anh không bao giờ cưỡng lại được em mà cưng.” – hắn hôn lên đôi môi màu anh đào
“Anh chỉ sợ em chê anh già thôi, anh cũng 32 rồi. Là đàn ông có gia đình, rất hạnh phúc. Anh có người vợ không bao giờ làm anh ngưng ham muốn và thằng nhóc con cực kỳ đáng yêu.”
“Em cũng rất hạnh phúc Yunnie à.” – cậu đáp trả nụ hôn
“Uhm chúng ta cần hơn thế để duy trì hạnh phúc.” – hắn cười gian rồi bế cậu vào trong xe.
“Yunnie, mình về nhà đã” – cậu vội nói khi tay hắn đang lột quần áo của cậu
“Không ~ như vậy kịch tính hơn.” – hắn đã hoàn thành các thao tác trên và đang thưởng thức thành quả của mình
“Urrrrr…. Yu…Yunnie à……” – cậu cười khúch khích với cái lưỡi nhột nhạt của hắn
“Em chuẩn bị đi, anh sẽ làm đến khi trời sáng đấy.” – hắn cười đểu rồi quấy lấy cậu
“Aaaaaa……. Nrrrrrrrrrrr ~” – chiếc xe nhúng nhịp đến bình minh
|