Trùng Sinh Chi Người Thừa Kế
|
|
20: Con mình tự tay nuôi lớn có thể làm hay không
“Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại,” Chu Trạch Diên hé mắt, cười xấu xa nói: “Ông uống say rồi coi tôi thành người nào?”
Bạch Khôn mặt không đổi sắc nói: “Ông quản nhiều quá.“
Chu Trạch Diên giả vờ tức giận: “Đồ khốn! Ông chiếm tiện nghi của tôi mà còn không cho phép tôi hỏi?”
Bạch Khôn tiện tay quăng bao thuốc lá vào mặt hắn, bĩu: “Ông có cái gì để tôi chiếm? Đã hỏa táng từ lâu rồi.”
“Vậy ông chính là chiếm tiện nghi em trai tôi,“ Chu Trạch Diên cười rộ lên: “Thành thật khai báo, có phải ông nhớ thương Trạch Tục từ lâu không?”
Bạch Khôn giật bao thuốc lại, cúi đầu châm lửa, không ngó ngàng gì đến hắn, sắc mặt trầm xuống.
Chu Trạch Diên sờ sờ mũi, hắn hữu khẩu vô tâm (miệng nói ra nhưng không hề nghĩ thế) nói đùa, nhưng nhìn như vậy, nói không chừng Bạch Khôn thật sự thích Chu Trạch Tục, hắn suy nghĩ một chút nói tránh đi: “Hôm qua ba tôi nhìn thấy hai chúng ta làm cái kia, không nói gì hết?”
“Không hề, đạp tôi một phát rồi lôi ông đi mất, trước sau nhiều nhất là ba phút.“
Chu Trạch Diên có chút khổ
não: “Tôi căn bản không nhớ rõ, nhưng ông ấy cũng không hỏi gì hết, ông nói xem ông ấy thế này là có ý gì?”
Bạch Khôn liếc nhìn hắn một
cái, đột nhiên nói: “Ông với tôi hôn môi thì to tát gì?“
Chu Trạch Diên trào phúng: “Chuyện này không quan trọng ấy hở, thế tại sao chú Bạch lại khóa hết thẻ của ông? Dựa theo chênh lệch trị số vũ lực giữa ba tôi với ba ông, đáng nhẽ ba tôi phải đánh gãy chân tôi mới đúng.”
Tầm mắt Bạch Khôn dời xuống phía dưới, hỏi: “Cái chân nào?”
“Cút, ít ngắt lời tôi! ” Chu Trạch Diên cầm bia lên, đưa lên miệng rồi lại thấy không được, gọi phục vụ mang cho hắn chai nước có gas.
Bạch Khôn vươn tay bắt lấy chai bia trước mặt, ngón tay dạo một vòng quanh thân chai, nói: “Có phải việc lớn hay không cũng còn tùy người, ba ông thích Trạch Tục như vậy chú ấy chịu đánh gẫy chân của cậu ta sao?”
Chu Trạch Diên lại suy sụp, nhìn chằm chằm chai nước có gas ngẩn người, móng tay vô ý xẹt qua nhãn chai.
Hắn chờ mấy ngày, Chu Nhâm vẫn không nhắc tới chuyện này, cứ như chuyện này căn bản chưa từng xảy ra.
Trên thực tế Chu Nhâm rất phiền não.
Đời sống cá nhân của con út quá lộn xộn, nữ có nam có, trình độ hỗn loạn còn khủng bố hơn đứa lớn đã qua đời. Kết quả quan sát được khiến y nhức đầu vô cùng, đột nhiên lại xảy ra một việc càng khiến y khiếp sợ.
Y cả đời kiềm chế, giữ mình trong sạch, trừ người vợ quá cố, cho đến giờ chưa từng cùng người khác làm ra những chuyện vượt qua luân thường đạo lý. Ra đời lăn lộn buôn bán suốt hai mươi năm, xung quanh toàn những đóa hoa xinh đẹp dụ hoặc, nhưng chưa hề có thứ gì cám dỗ khiến y từng bước từng bước sa chân vào.
Y càng không thể ngờ có một ngày, ham muốn đã ngủ yên quá lâu sẽ chợt tỉnh lại. Mà người khiến nó bùng cháy lại là đứa con trai út — dù không phải ruột thịt nhưng cũng do y nuôi nấng.
“Ba ba?“
Chu Nhâm ngước mắt nhìn, con trai mang vẻ mặt nghi ngờ đứng trước bàn, đang ôm một tập tài liệu được kẹp cẩn thận. Y hoàn hồn, hỏi: “Báo cáo phân tích viết xong rồi?”
Chu Trạch Diên đưa đồ trên tay qua, “Hôm trước đã viết xong, nhưng có mấy chỗ không chắc lắm, nên sửa rất lâu.”
Chu Nhâm xem lướt qua, nhấn điệm thoại nội bộ gọi trợ lý vào, đưa báo cáo cho trợ lý, nói: “Cậu đưa cái này cho giám đốc Giang bên tài vụ, nói cho anh ta biết là nhân viên thực tập làm, kêu anh ta xem xong thì báo kết quả lại đây.“
Chu Trạch Diên thầm thổn thức, lần này hắn dụng tâm làm, so với cái báo cáo trước nghiêm túc không biết bao nhiêu lần.
Trợ lý nhận lệnh lại không đi, nói: “Chu tổng, mẹ của thư kí Trương bên cạnh Vu Phó thị trưởng qua đời, muốn sắp xếp thế nào ạ?”
Lông mày Chu Trạch Diên giật giật, hắn dĩ nhiên biết ‘sắp xếp’ là có ý gì, mượn chuyện đi viếng mang vòng hoa với một khoản tiền phúng lớn, đơn giản chính là để đả thông quan hệ, tương lai luôn có lúc cần dùng đến. Chỉ có điều, Vu Phó thị trưởng à? Hắn ngó Chu Nhâm, ánh mắt vô thức mang theo chút phòng bị.
“Không phải đã nói rồi? Sau này quan hệ với bên Vu Phó thị trưởng không cần sắp xếp, cậu cũng không cần báo lại cho tôi.” Chu Nhâm hữu ý vô ý liếc con trai.
Chu Trạch Diên cúi đầu, làm bộ như không liên quan đến mình. Nhớ tới cô ả Vu Uyển Hân, hắn giống như bị nghẹn ở cổ.
Trung tuần tháng tám, triển lãm tranh của lư mỹ họa sĩ Chu Phiêu Bình ở học viện nghệ thuật B đại khai mạc.
Hôm khai mạc, cha con Chu gia cũng đi ủng hộ. Chu Phiêu Bình thấy hai người họ, khi nói chuyện vẫn có chút lúng túng, ngày triển lãm đầu tiên có tương đối nhiều người, bà chỉ trò truyện vài câu, liền lấy cớ đi ra ngoài.
Chu Nhâm không quá hứng thú với hội họa, đứng trong khoảnh sân xem một chút, nhớ tới con trai thời niên thiếu rất có thiên phú về vẽ, thuận miệng nói: “Bây giờ còn thích vẽ không? Hay là ba tìm thầy cho con, học tiếp.”
Chu Trạch Diên vội vàng xua tay nói: “Không muốn không muốn, con sắp đi học rồi, làm gì có thời gian.” học vẽ? Đùa gì thế!
Chu Phu Bình là một họa sĩ lớn đương thời, lại là Hoa kiều, triển lãm này khá được coi trọng. Nghi thức cắt băng khai mạc mời ba vị khách quý, trong đó có Vu Thức Khiêm – Phó thị trưởng Bắc thành.
Sau khi kết thúc nghi thức, Chu Nhâm nói phải đi, buổi trưa y có hẹn khách dùng bữa, dặn dò cậu con trai hôm nay thi sát hạch (lái xe) mấy câu, mới vội vàng rời đi.
Một lát sau, Chu Trạch Diên xem đủ những bức tranh vẽ-mà-như-không-vẽ, một mình từ trong trung tâm nghệ thuật đi ra, khuân viên B đại rộng chừng bốn ngàn mẫu, cổng hướng Đông, học viện nghệ thuật gần như ở góc xa nhất, may là khắp nơi đều có cây xanh có thể che chút ánh mặt trời, thế nhưng Chu Trạch Diên đi có mấy phút mà vẫn bị hun đến mồ hôi ướt đẫm lưng.
“Bíp bíp–” một chiếc xe từ đằng sau chạy tới, bấm còi, Chu Trạch Diên quay đầu lại nhìn, trên kính chắn gió dán tờ giấy thông hành của “Tòa thị chính”. Tài xế vẫy tay, ý bảo hắn lên xe.
Hắn suy nghĩ một chút, đi tới mở cửa xe, Vu Thức Khiêm ngồi bên trong khẽ mỉm cười với hắn.
Chu Nhâm mời cơm khách đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc, ở công ty cũng không có chuyện gì, y liền đi đến trường lái.
Thi sát hạch đối với Chu Trạch Diên chỉ như ăn miếng cơm, cực kì thuận lợi thi xong, vừa quay đầu liền thấy xe Chu Nhâm đỗ cách đó không xa, vừa có chút ngoài ý muốn cũng có chút hân hoan chạy tới.
Chu Nhâm vừa rồi luôn luôn dõi theo con trai không chút áp lực nào vòng qua cọc gỗ, lại nhìn hắn vui vẻ nhảy từ trên xe xuống, dáng vẻ hoạt bát, yêu thương trào dâng trong lòng, y không nhịn được lại nổi lòng nghi ngờ, Trạch Tục khi nhỏ rõ ràng không khiến y yêu thích như vậy, thế nào sau khi lớn lên lại thay đổi hoàn toàn đến thế.
Chu Trạch Diên nhảy chân sáo, đến trước xe còn làm mặt quỷ nhỏ, mở cửa ghế phó lái, thở phiu~ một tiếng, đắc ý nói: “Ba ba, ba xem con thi à? Con rất tuyệt ha?“
Chu Nhâm quay đầu không nhìn hắn, mặt không cảm xúc nghĩ, con mình đáng yêu quá đi
|
21: Chỉ muốn ôm ngươi vào lòng
Y thầm nghĩ, có lẽ một khắc rung động kia, chỉ là ảo giáo.
Chu Trạch Diên không cảm nhận được dao động trong lòng Chu Nhâm, vẫn cúi đầu nghịch di động, thuận miệng nói: “Ba à, hôm nay sao tan tầm sớm thế? Còn chưa tới 5 giờ đâu.”
Chu Nhâm khởi động xe, thản nhiên nói: ”Muốn đến xem con một chút.”
Tay Chu Trạch Diên run lên, không dám ngẩng đầu, cả người cứng ngắc, những lời này của ba, hình như có chút dịu dàng? Nhất định là do hắn phơi nắng quá lâu, đầu choáng mắt hoa nghe lầm rồi!
Kể từ khi thông báo rộng rãi việc Chu Trạch Diên và Vu Uyển Hân giải trừ hôn nhân, Chu Nhâm liền hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với Vu Uyển Hân, cô ả qua Chu gia mấy lần, đều bị người giúp việc ngăn ngoài cửa. Chu Nhâm không ngờ cô ả lại tìm tới tận công ty.
Chu Trạch Diên đi bàng thính (ngồi nghe họp, không có quyền lên tiếng) cuộc họp bên tiêu thụ, vừa vặn không có ở phòng làm việc.
Trợ lý nói: “Vu tiểu thư ở trong phòng tiếp khách chờ ngài, nói nếu như ngài không qua gặp, cô ấy sẽ phải đến tìm.”
Chu Nhâm suy nghĩ một chút, đứng lên đi qua, dặn dò trợ lý: “Nếu Trạch Tục trở lại thì nói tôi đi gặp khách hàng.”
Vu Uyển Hân mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, ngồi ngay ngắn trên salon trong phòng, trang điểm xinh đẹp, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra đôi mắt có chút mệt mỏi.
Cô ả nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng dậy, đầy mong chờ nhìn Chu Nhâm đi vào.
Chu Nhâm lạnh mặt đóng cửa, ngồi xuống salon đối diện, giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ có 5 phút, cô có chuyện gì, mời nói.”
Vu Uyển Hân nhẹ nhàng nói: “Anh gầy đi, thân thể anh dạo này vẫn tốt chứ?“
Chu Nhâm: “… Cám ơn, tôi rất khỏe. Vu tiểu thư, mời nói việc chính.“
Vu Uyển Hân cắn cắn môi: “Anh không nhận điện thoại của em, em đến nhà cũng không gặp được… Anh biết em muốn nói gì mà.”
Chu Nhâm đau đầu nói: “Vu tiểu thư, tôi nghĩ cuộc gặp này không có ý nghĩa gì hết, gặp lại sau.” Nói xong định đứng lên.
Vu Uyển Hân vội la lên: “Em biết cháu trai của anh sắp chào đời.”
Chu Nhâm ngạc nhiên hỏi: “Cô nói cái gì?”
Vu Uyển Hân trấn định lại, nói: “Ngày dự sinh của cô ả giết Trạch Diên sắp tới rồi nhỉ? Là mùng bảy tháng mười đúng không?“
Chu Nhâm nói: “Liên quan gì đến cô?”
Vu Uyển Hân hít một hơi: “Đứa trẻ này sinh ra đã định sẵn không cha không mẹ, cha chết trong tay mẹ, mẹ là hung thủ giết người, anh cảm thấy như vậy được không? Nhưng nó sẽ không có số mệnh này, chỉ cần anh đồng ý, em nguyện coi đứa bé như con trai ruột, mà em là mẹ nó…”
Chu Nhâm nhìn cô ả bằng ánh mắt cổ quái, hỏi: “Cô điên rồi?“
Vu Uyển Hân cười rộ lên: “Chỉ cần có thể ở bên anh, dù bị điên em cũng cam lòng.”
Hôm nay Chu Trạch Diên phải đi theo Chu Nhâm tiếp một vị khách hàng quan trọng, vị này ở nơi khác đến Bắc thành kinh doanh nhà ở, dự định xây một loạt khu dân cư tại Bắc thành, nếu như đàm phán thành công, chẳng những giúp doanh số lĩnh vực chủ chốt của Chu gia là vật liệu xây dựng tăng thêm 30% so dự kiến, còn nhân tiện thúc đẩy cả phòng bất động sản Chu Nhâm mới qua lại.
Đàm phán như thế nào hợp đồng soạn làm sao, Chu Trạch Diên mù tịt, Chu Nhâm gọi hắn đến chủ yếu để hắn xem cách quản lý, ra quyết định của cả ta và đối phương, dù sao sau này hắn sẽ vào công ty, Chu Nhâm kỳ vọng hắn có thể trở thành vị quản lý toàn tài.
Toàn bộ đàm phán bắt đầu từ 10h sáng tới tận 4h chiều, sáng nay Chu Trạch Diên chỉ uống một ly sữa tươi, buổi trưa chưa ăn cơm, bây giờ mệt mỏi bụng réo liên hồi, ánh mắt trông mong nhìn người phụ trách bên đối phương ăn bánh mì cỡ bự, càng đói tợn.
Chu Nhâm biết đối phương khó chơi, không biết còn kéo dài bao lâu nữa, tranh thủ thời gian đối phương uống nước, y quay đầu nhìn con trai mặt sắp nghệt ra, đau lòng, phất tay cho hắn đi nghỉ.
Được đặc xá, Chu Trạch Diên bước chân phù phiếm đi ra, đến phòng trà rót cốc nước uống đầy bụng, sau đó quay về phòng làm việc nằm lì trên salon, không nhúc nhích.
Chín rưỡi tối, hai bên sau ba giờ đàm phán mấy điều khoản đầu, rốt cuộc đạt thành hiệp nghị, đều lui nửa bước, kí kết hợp đồng sơ lược.
Tiễn chân khách hàng, Chu Nhâm bóp trán, nói với mọi người: “Mọi người vất vả rồi, về phòng thu dọn đi, chờ chút tôi mời mọi người ăn khuya.“
Y bỏ hợp đồng vào kẹp tài liệu, cầm về phòng làm việc, vừa mở đèn lên, thấy có người nằm trên salon ngủ say, trên người đắp áo khoác tây trang của Chu Nhâm.
Chu Nhâm mỉm cười, y cứ tưởng con trai đi từ lâu rồi.
Dáng ngủ của Chu Trạch Diên không an ổn như người khác, hai tay giơ lên đặt hai bên đầu, mày nhăn khóe miệng lại nhếch, khuôn mặt lộ vẻ rối rắm, đôi chân một trước một sau dựa vào nhau, giống như vận động viên Jamaica làm động tác xuất phát.
Chu Nhâm đứng bên nhìn một hồi, có sự yêu thích khó nói thành lời, y đưa tay sờ sờ tóc hắn, hắn dường như thấy thoải mái, còn vô ý cọ cọ tay Chu Nhâm.
Mí mắt Chu Nhâm giật giật, giống như tâm ma xâm chiếm.
Trợ lý gõ cửa: “Chu tổng, có thể đi chưa?“
Chu Trạch Diên bỗng nhiên mở mắt, Chu Nhâm sửng sốt không kịp đề phòng, tay y còn đặt trên đầu con trai.
Thời gian như ngừng lại, Chu Trạch Diên nghi ngờ không biết mình đang mơ hay tỉnh, vẻ mặt từ ái kia của Chu Nhâm, chẳng ai có thể tin nổi.
Hắn thử mở miệng: “Ba ơi?”
Chu Nhâm rút tay về, nghiêm túc nói: “Còn không mau đứng lên.”
Chu Trạch Diên nhanh chóng ngồi dậy, cầm tây trang đang đắp trả cho Chu Nhâm, phát hiện chiếc áo bị hắn làm nhăn một chút, lúng túng nói: “Trời lạnh quá.”
Chu Nhâm cau mày nhận áo khoác, hình như có chút ghét bỏ.
Chu Trạch Diên lặng lẽ nhìn y, thầm nghĩ, quả nhiên ‘từ ái’ cái mệ gì, ảo giác mà thôi.
Chu Nhâm vắt áo lên khuỷnh tay đi ra ngoài, trên trán rỉ ra giọt mồ hôi lạnh rất nhỏ. Nếu chỉ là cha yêu thương con trai, trong khoảnh khắc vừa rồi, tại sao y lại có loại ham muốn muốn ôm hắn vào lòng?
Chưa đầy một tuần nữa là vào học, hè này cậu sinh viên Chu Trạch Diên mặc dù ngày ngày chịu hai tầng áp bức về tâm sinh lý, nhưng cũng phải công nhận, trải qua quá trình học đi đôi với hành kia hắn tiến bộ rất rõ. Bên trường dạy lái cũng tiến triển thuận lợi, chỉ còn bài thi đường trường nữa thôi, vào học không lâu thì có thể lấy được bằng lái.
Đây là những chuyện Chu Trạch Diên thật lòng ghi nhớ, trong hai tháng nhiều biến động này.
Ngày tựu trường vào đúng thứ hai, Chu Trạch Diên nhìn lịch, hai ngày trước tựu trường trùng với cuối tuần, không biết Chu Nhâm có thể đặc cách cho hắn nghỉ hai ngày không. Hôm trước ở quán bar của Bạch Khôn hắn đụng mặt Mã Nhị, Mã Nhị nói trên đường Xuân Phong mới mở một club chỉ cho khách VIP, chỉ cung cấp dịch vụ xa xỉ, ngay cả salon cũng là Valentino, nhân viên phục vụ cũng cao cấp hơn những Club khác rất nhiều, hầu hết đều là tiếp viên hàng không, nhân viên văn phòng hoặc sinh viên đại học treo biển. Bọn họ nghe đều có chút động tâm, lập tức có người chạy đi làm thẻ, trở lại khen không dứt miệng.
Từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện tới nay Chu Trạch Diên còn chưa ‘xả đạn’ đâu, cơ mà chuyện khổ bức như thế hắn dĩ nhiên không thể nói cho người khác biết, trừ Bạch Khôn nhiều lần cười nhạo hắnh những người khác đều không biết chuyện này. Mắt thấy nghỉ hè sắp hết, sau khi vào học rất bận, muốn chuồn em đến bar của Bạch Khôi sợ rằng nguy hiểm, không thừa dịp những ngày nghỉ hè cuối cùng cuồng hoan một trận, quá tiếc luôn.
Hắn tiểu tâm tư do dự thật lâu, cũng không nghĩ ra nên mở miệng hỏi Chu Nhâm thế nào.
Vậy mà Chu Nhâm lại đi trước một bước ban hoàng ân: “Thứ hai phải đi học, cho con hai ngày nghỉ, đừng đi chơi xa quá, tối về đúng giờ.”
Chu Trạch Diên cơ hồ lệ rơi đầy mặt, bám theo ba hắn nịnh hót mấy câu, bị y hung dữ trừng mắt mới chạy đi.
Chu Trạch Diên được thoát cương lập tức cùng hồ bằng cẩu hữu (đám bạn xấu) đi Club ao ước đã lâu kia, phục vụ xa xỉ quả thật danh bất hư truyền (danh xứng với thực), một đường vào cửa lên lầu, đèn trang trí hai bên hành lang đều là Catellani (2), xung quanh toàn sử dụng đồ của hãng nổi tiếng, quần áo của quản lý đều là đồ đặt may thủ công.
Mã Nhị đắc ý dào dạt nói: “Tôi không lừa mấy chú chứ hả?“
Chu Trạch Diên tán thưởng: “Mã ca khó có dịp không khoác lác nha.”
Mọi người cười ầm lên, Mã Nhị cũng cười vỗ vai Chu Trạch Diên, nói: “Chốc nữa phát thẻ phòng, dựa theo dãy số trên đó vào căn phòng tương ứng, chớ vào sai đó.”
Thật ra gã bảo kê club này, đoán chừng trích phần trăm tương đối nhiều, hắn kéo người quen qua cũng được chia khá lắm.
Kể cả bảo kê là Mã Nhị, tất cả mọi người hôm nay đến đều không ngờ, lại bị cảnh sát kiểm tra.
=== ====== ====== ======
CHÚ THÍCH:
1/ VALENTINO: search chưa ra (đau mề quá)
2/ CATELLANI & SMITH: đặt theo tên
của Catellani và con ngựa đua
của ông, đã trở thành một biểu
tượng của niềm đam mê, sự
cách tân và khát khao cháy
bỏng để cho ra đời những tác phẩm chiếu sáng tinh tế từ bàn
tay của những thợ thủ công
bậc thầy.
Ông sinh ra và lớn lên ở Zibello, một thành phố nhỏ
thuộc Parma vào năm 1950.
Catellani bắt đầu khởi nghiệp
trong ngành chiếu sáng vào
thập niên 80. Các mẫu thiết kế
của ông nhanh chóng lọt vào tầm mắt của giới sành sỏi
trong ngành công nghiệp này.
Và đến năm 1989, công ty
Catellani & Smith chuyên về
thiết bị chiếu sáng chính thức
được thành lập
|
22: Trai trẻ tập gym là hấp dẫn nhất
May mắn chính là, Chu Trạch Diên chưa làm gì cả, công an kiểm tra trong phòng chỉ có rượu và đĩa trái cây, quần áo chỉnh tề, phục vụ là nam.
Bất hạnh là, Mã Nhị dẫn khách bị bắt, rất nhanh khai ra đám người Chu Trạch Diên.
Mọi người kẻ dựa tường người ngồi bệt dưới sàn thành một hàng, Chu Trạch Diên khóc không ra nước mắt, thật mẹ nó xui xẻo, trước kia hắn ít đi chơi gái, lần này bị Mã Nhị lừa, cũng do ăn chay quá lâu trong lòng ngứa ngáy, cứ như vậy một lần liền bị bắt!
Đứng cạnh hắn là một gã đã kết hôn, nhỏ giọng thì thầm: “Xong đời, khẳng định vợ mình lại biết.”
Chu Trạch Diên sợ hãi nói: ”Không phải nộp phạt là được à? Còn thông báo cho người nhà nữa?“
Người nọ mặt mày buồn bã: “Mua dâm bất thành, lưu lại mười ngày nửa tháng, có thể không thông báo sao? Xong rồi còn phạt tiền!”
Chu Trạch Diên: “…” Chu Nhâm nhất định sẽ băm hắn cho chó ăn!
”Chu Trạch Tục! Đi ra! Người nhà tới đón!“
Mấy anh em từng nghe ‘danh tiếng’ Chu Nhâm đều ngửa đầu nhìn Chu Trạch Diên, ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Chu Trạch Diên cúi đầu đi ra, phó thị trưởng Vu Thức Khiêm đứng tựa vào xe, trong ánh mắt ôn hòa mang theo chút trách cứ.
“Cám ơn ngài.” Chu Trạch Diên xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Vu Thức Khiêm thở dài một tiếng, nói: ”Ta nghĩ mãi không ra, đứa trẻ như con lại sẽ làm ra chuyện như vậy.“
Chu Trạch Diên khó chịu mím chặt môi.
Vu Thức Khiêm nói: “Xét thấy lỗi không lớn lại phạm tội lần đầu, mới miễn bị tạm giữ.”
Trong lòng Chu Trạch Diên buông lỏng, lặp lại lời cảm tạ: ”Phó thị trưởng Vu, ngài bận rộn như vậy còn làm phiền ngài vì chuyện này…“
Vu Thức Khiêm đưa tay vỗ vỗ hắn, “Sau này gọi chú là chú Vu thôi, ngã một lần phải biết khôn lên, sau này phải chọn bạn mà chơi.”
Chu Trạch Diên gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: ”Chú Vu à, cháu muốn cầu xin chú một chuyện.“
Vu Thức Khiêm hiểu rõ, nói: “Chú biết, không cần nói cho ba cháu phải không?”
Mặt mũi Chu Trạch Diên ửng đỏ, Vu Thức Khiêm bật cười: ”Lần này chú nắm được nhược điểm của cháu, sau này tái phạm, chú sẽ gộp cũ mới lại nói với ba cháu.“
Trước mặt ông, Chu Trạch Diên đều là thái độ tôn kính trưởng bối, lần này nếu như còn cách khác, hắn cũng không muốn vứt hết mặt mũi trước mặt ông. Vu Thức Khiêm nhẹ nhàng dạy bảo, trong lúc nhất thời khiến hắn càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vu Thức Khiêm nói: “Con về nhà hay đi chỗ khác? Chú đưa con đi một đoạn.”
Chu Trạch Diên vội nói: ”Không cần đâu, bạn cháu tới đón, a, cậu ấy tới rồi ạ.“
Đang nói, một chiếc xe thể thao màu đỏ bảnh chọe phóng tới dừng trước cổng đồn công an.
Vu Thức Khiêm nói: “Vậy chú đi trước.”
Chu Trạch Diên đáp lại: ”Hôm nào chú có thời gian cháu sẽ mời chú dùng cơm.“
Vu Thức Khiêm cười nói: “Được, sẽ liên lạc sau.”
Bạch Khôn nhảy từ trên xe xuống, vừa đi về phía Chu Trạch Diên vừa nhìn Vu Thức Khiêm, Vu Thức Khiêm nhìn gã cười hữu lễ, khuôn mặt Bạch Khôn hơi giật giật.
Vu Thức Khiêm lên xe rời đi, vẻ mặt Bạch Khôn như có điều suy nghĩ hỏi: ”Đó là ai vậy?“
Chu Trạch Diên chán nản vô lực dựa vào gã, thuận miệng nói: “Một ông chú ấy mà, tới giúp tôi một đại ân.” rồi lại căm phẫn chỉ trích: ”Tôi nói ông nhé, có phải biết bên trên muốn đi bắt người từ trước, cho nên gọi thê nào ông cũng không đi?”
Bạch Khôn nói: ”Tôi mà có bản lĩnh đó thì tốt rồi, ông không biết đâu giờ tôi nghèo muốn chết, tiền đâu ra mà đến chốn xa xỉ? Thôi nào, anh dẫn chú đi xông hương giải xui nhé?“
Chu Trạch Diên lườm gã: “Còn không bằng đưa tôi hai chai Royal Salute (1).“
Hắn đu trên người Bạch Khôn, Bạch Khôn chật vật lết đến cạnh xe, chợt kêu một tiếng: “Tôi nghĩ ra người nọ là ai rồi! Đó không phải cha vợ ông à?“
Chu Trạch Diên đẩy gã ra tự mình lên xe, Bạch Khôn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Không phải ông nói vợ trước quyến rũ ba ông à? Sao còn quan hệ với nhà đó?“
Chu Trạch Diên nói: “Ả là ả, chú ấy là chú ấy, hai người họ không giống nhau.“
Bạch Khôn cổ quái nhìn hắn, hồi lâu nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở ông, tôi cảm thấy ông ta giống tôi.“
Chu Trạch Diên khinh bỉ nhìn gã: “Đừng đùa nha, tự tâng bốc mình đáng xấu hổ.“
Bạch Khôn tiện tiện cười lạnh, nói: “Tôi nói là, ông ta cũng thích đàn ông.“
Chu Trạch Diên còn lâu mới tin gã: “Vợ trước của tôi là con gái của chú ấy, ông bớt xàm đi. Mau lái xe, trước cổng đồn công an nói xấu Phó thị trưởng đại nhân, mấy ông quan chả thèm điều tra, trực tiếp tống ông vào tù!“
Chu Nhâm mở ngăn tủ lấy mấy tập tài liệu đưa cho trợ lý, dặn dò: “Trước cuộc họp buổi chiều phải chỉnh sửa xong, có thể bỏ bớt vài trang, nhớ photo cho mỗi người tham dự một bản.“
Trợ lý đáp ứng, lại hỏi: “Chu tổng, có cần kêu người tới mang bàn làm việc của Trạch Tục đi không?“
Chu Nhâm đang kí tài liệu, nói: “Buổi trưa gọi người tới mang đi.“
Vô luận Trạch Tục thích nam hay nữ, đều sạch sẽ hơn cái kẻ nảy sinh dục vọng với con trai mình, là y.
Y mở ngăn kéo, lấy khung ảnh trong đó ra, đây là ảnh chụp sinh nhật hai đứa 16 tuổi, người chụp là vợ y, trong hình là ba cha con. Y đứng giữa, Trạch Tục ôm tay phải tựa vào vai y, Trạch Diên ở bên trái đứng cách xa, trong hình chỉ có Trạch Tục mỉm cười, y và Trạch Diên gần như đều là vẻ mặt cứng ngắc lúng túng.
Nhưng Chu Nhâm nhớ rõ, buổi tối hôm đó, Trạch Tục khóc lóc cáo trạng, Trạch Diên đưa cho nó miếng bánh ngọt bên trong đầy sâu lông.
Hai đứa con không thân thiết như anh em nhà người khác, y vẫn luôn biết. Khi đó y tan làm vừa về tới nhà, Trạch Tục sẽ giống như kẹo cao su bám dính y, làm nũng nói đùa không dứt, hữu ý vô tình kể tội Trạch Diên. Trạch Diên từ nhỏ đã là thằng nhóc thích gây sự, ngày nào không gây chuyện thì sẽ ngứa ngáy, hai cha con vất vả lắm mới gặp nhau, nói chưa được mấy câu Chu Nhâm buộc phải đánh hắn. Mỗi lần như thế, Trạch Tục núp trong góc lén lút cười hả hê, nhưng Trạch Diên bị đánh một hồi quay đầu lại chọc nó khóc. Nó lại mách, Trạch Diên lại ăn đòn, rồi chỉnh nó, nó tiếp tục mách, cứ luẩn quẩn như thế.
Khi đó, so với Trạch Diên đơn thuần nghịch ngợm, Chu Nhâm vẫn không thích Trạch Tục trưởng thành sớm cho lắm.
Nhưng Trạch Tục bây giờ, tỉnh lại sau bảy năm hôn mê trong bệnh viện, phảng phất như thiên tính thiếu niên ngày xưa nó vẫn luôn áp chế bây giờ giải phóng tất cả, mắt đảo mày nhíu tính toán cân nhắc, cử chỉ mơ hồ có mấy phần giống Trạch Diên, vui buồn viết hết ở trên mặt, lúc vui vẻ cười rộ lên cái mũi nhăn nhăn rất đáng yêu, khi buồn rầu mím môi chờ người an ủi y hệt husky, rất nhiều thời điểm ánh mắt đã sớm bán đứng nội tâm nhưng vẫn gồng lên giả bộ nghiêm túc, sao lại không khiến người ta thích chứ?
Chu Nhâm dùng ngón cái vuốt ve ảnh chụp, có chút nhớ nhung đứa con Trạch Diên không may qua đời. Rõ ràng đặt nhiều kỳ vọng vào hắn như vậy, mỗi lần gặp mặt lại luôn không nhịn được muốn đánh hắn, mấy năm nay Trạch Diên cơ hồ không chủ động nói chuyện với y, lúc nào thấy cũng câu nệ cứng ngắc. Sau khi Trạch Diên qua đời, y vẫn luôn có chút hối hận khôn cùng, may mà Trạch Tục tỉnh lại, một chút đau thương dời đi. Những sủng ái không thể cho Trạch Diên, y tính toán dồn hết lên Trạch Tục.
Chẳng qua là, nếu Trạch Diên vẫn còn sống, có lẽ hai đứa sẽ làm loạn cả ngày như lúc bé, nếu mà vậy, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện tình huống lúng túng như hiện tại.
Chu Nhâm ngẩng đầu lên, nhìn vị trí đối diện trống không, trong lòng có chút khổ sở.
Buổi tối tan làm về đến nhà, y treo áo khoác lên giá, thấy con trai cởi trần từ trong phòng ở lầu một đi ra.
Chu Nhâm: “…“
Trên mặt Chu Trạch Diên còn chút đỏ ửng sau vận động, chào hỏi ba hắn: “Ba, ba về rồi à. Đã ăn tối chưa?“
Chu Nhâm đút tay vào trong túi quần, nói: “Còn chưa ăn.“
Căn phòng ở lầu một vốn là phòng gym của Chu Trạch Diên, hắn gọi người mang vào dụng cụ máy móc trước đây khuôn ra, lúc rảnh rỗi núp đây tập luyện, không cầu biến thành Schwarzenegger, chỉ cần sớm tìm được cơ bụng.
Hắn lấy khăn lông choàng trên cổ tùy tiện xoa xoa mồ hôi trên mặt: “Con lên tắm rửa thay đồ, lát nữa xuống cùng ba dùng bữa nhá.“
Bước chân nhẹ nhàng lên lầu, lưng trần ướt đẫm mồ hôi, quần thể thao rộng thùng thình lọ ra bắp chân thon dài nõn nuột.
Chu Nhâm nhanh chóng quay đầu không nhìn, con trai như vậy có điểm gợi cảm khôn tả.
=== ====== ====== =========
LỜI MUỐN NÓI:
1/ Royal Salute: là một thương
hiệu rượu Scotch whisky được sản xuất bởi Chivas Brothers
(thuộc sở hữu của PernodRicard), được thành lập vào năm 1801 tại Aberdeen, Scotland. Nó đã được giới thiệu vào ngày 02 tháng 6 năm 1953 bởi Chivas Brothers để chúc mừng nữ hoàng Elizabeth II đăng quang. Được đặt theo tên 21 phát đại bác truyền thống, Royal Salute whisky có tuổi tối thiểu là 21 năm.
|
23: Tiết tháo cũng cầm đi cho chó ăn rồi
Ngày đầu tựu trường, Chu Trạch Diên và bạn gái chia tay, bởi vì cô nàng nhân dịp nghỉ hè cắt phéng mất mái tóc dài, cắt thành kiểu tóc nam.
Sau đến chỗ đăng kí sinh viên gặp Trần Bồi Nguyên, cậu ta lặng lẽ đưa cho Chu Trạch Diên một cái phong bì mỏng tang, bên trong có một vạn đồng.
Chu Trạch Diên cầm tiền, cũng không nhiều lời.
Hai người từ chỗ đăng kí sinh viên đi ra, xa xa có thể nghe được âm thanh huyên náo bên học viện nghệ thuật, triển lãm của Chu Phiêu Bình còn mấy ngày nữa mới kết thúc, rất nhiều sinh viên mới trở lại trường vừa lúc có thể làm nhóm khách tham quan cuối cùng.
Trần Bồi Nguyên nhìn hướng bên đó, nói: “Nghe nói vị họa sĩ kia có chút quan hệ với cậu.“
Chu Trạch Diên mơ hồ nói một câu: “Là cô của tôi, nhưng không quen thuộc lắm.“
Trần Bồi Nguyên thấy hắn không muốn nói nhiều nên không hỏi nữa, “Hơn tháng không gặp, cậu đen đi nhiều đó.“
Chu Trạch Diên gồng một tay, nói: “Khoảng cách với mục tiêu màu nâu đồng của tôi còn xa lắm, gần đây tập luyện cường độ lớn, nhưng cơ bắp thành hình quá chậm!“
Trần Bồi Nguyên tưởng tượng một cái, Chu Trạch Diên nếu như toàn thân cơ bắp cuồn cuộn cùng với làn da nâu đồng… Cậu ta rùng mình, nói: “Thế là quá rêu rao rồi, muốn rèn luyện thân thể sao, bọn tớ buổi chiều rảnh rỗi thường chơi bóng rổ, hay là cậu cũng tập cùng đi.
Chu Trạch Diên bắt gặp bọn họ chơi bóng rổ trong sân, cũng muốn chơi cùng lắm, nhưng lại ngại, giờ có người bắc cầu, hắn dĩ nhiên sung sướng đồng ý: “Được á!“
~~~~~~
Chu Nhâm phát hiện con trai gần đây si mê tập thể dục chơi thể thao, chạng vạng tối về nhà luôn là dáng vẻ vừa chạy năm nghìn thước, ăn xong cơm tối được một xíu lại chạy vào phòng gym, không tập đủ 2 giờ tuyệt đối sẽ không ra.
Mặc dù rèn luyện thân thể là chuyện tốt, nhưng bộ dáng ướt đẫm mồ hôi kia, tự nhiên dồn dập thở dốc, đều khiến Chu Nhâm đứng ngồi không yên.
Cố tình đến đúng lúc này, Chu Nhâm còn không khống chế được mắt và lỗ tai của mình.
Chu Trạch Diên chạy nửa giờ trên máy chạy bộ, lại tập máy tập cơ nửa giờ mới hài lòng quyết định nghỉ.
Chu Nhâm vốn đang xem tin tức trong phòng khách nghe thấy tiếng mở cửa phòng gym, nghiêng mặt nhìn sang, con trai y đứng cạnh cửa nắm tay gồng lên, tay kia nhéo nhéo bắp thịt, mặt mày hớn hở. Chu Nhâm cảm thấy hắn muốn qua đây, nhanh chóng dời tầm mắt qua tivi.
Chu Trạch Diên duy trì động tác có chút ngây thơ kia, khẩn cấp chạy tới chỗ Chu Nhâm cùng chia sẻ niềm vui: “Ba, ba xem! Bắp tay con bắt đầu thành hình rồi này!“
Chu Nhâm làm bộ không thèm để ý mà liếc một cái, gật đầu: “Cố gắng lên.“ Trong lòng lộp độp, thằng nhóc thế mà luyện được cơ bắp.
Chu Trạch Diên vui vẻ vung vẩy tay, nhảy chân sáo đi lên lầu, đi được vài bậc, chợt kịp nhận ra vừa rồi mình nói hai câu kia với Chu Nhâm có chút ngu xuẩn, không khỏi đi chậm lại, dừng ở khúc quanh len lén nhìn Chu Nhâm trong phòng khách, lại gặp được chấn động lớn.
Chu Nhâm ngồi trên salon, làm động tác y hệt Chu Trạch Diên, y nắm tay lại gồng lên,lớp vải phồng lên một chút giống như bắp thịt, sau đó y buông tay xuống tiếp tục xem tin tức, “hừ“ một tiếng khinh thường nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Chu Trạch Diên đứng trên cầu thang cười suýt ngã ngửa.
Lịch học năm ba đại học vốn khá dày đặc, lúc không có tiết Chu Trạch Diên thường theo nhóm Trần Bồi Nguyên chơi bóng rổ, một tuần liền không đến Lincoln Bar, thật vất vả bớt chút thời gian rảnh chạy đi kiếm Bạch Khôn, kết quả Bạch Khôn không có đó, nhân viên phục vụ nói nhà gã có chuyện tạm thời phải đi, hẳn là một hồi nữa sẽ trở lại.
Chu Trạch Diên gọi ly sâm panh, đợi chưa đầy 15p, Bạch Khôn quả nhiên trở lại, vừa thấy ly rượu trước mặt hắn liền nói: “Coi cái đồ kém tắm nhà ông kìa! Cho hắn ly Tequila!“
Chu Trạch Diên vội nói: “Dừng ngay! Ba tôi soi tôi muốn chết, mang mùi rượu về nhà, đoán chừng nửa đời sau ông phải hầu hạ cho thằng bạn mất khả năng vận động này đó.“
Bạch Khôn cau mày nói: “Hầu hạ thì hầu hạ, dù sao là ông chứ không phải người khác.“
Chu Trạch Diên cảm động muốn khóc, Bạch Khôn đưa tay đẩy đầu hắn.
Chu Trạch Diên lấy ra một phong thư đưa gã, nói: “Trần Bồi Nguyên trả ông một vạn, nói là đến kỳ.“
Bạch Khôn tùy tiện cầm, Chu Trạch Diên lại nói: “Ông đi đâu thế? Trong nhà có chuyện gì?“
Bạch Khôn nói: “Ông già bị té, nhưng mà không sao, chỉ bị trật mắt cá.“
Chu Trạch Diên yên lòng, lại nói: “Vậy dáng vẻ này của ông là sao? Không giống chẳng có chuyện gì nha.“
Bạch Khôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mẹ kế của tôi sinh cho ông ta một thằng cu béo mập, ông ta vui quá bước hụt.“
Chu Trạch Diên ngồi thẳng người lại, muốn an ủi Bạch Khôi một chút, từ nhỏ hắn đã biết gia đình Bạch Khôi, cái gì cũng rõ ràng, nhưng nói gì cũng không tốt.
Nhân viên phục vụ bưng ly Tequila đặt trước mặt Chu Trạch Diên, Bạch Khôn đưa tay muốn cầm ly rượu mạnh này, Chu Trạch Diên vội vàng bảo vệ ly rượu, nói: “Đây là ông gọi cho tôi nhá!“
Bạch Khôn nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút nghiêm túc khó hiểu, đột nhiên bật cười, tay định cầm ly rượu đổi qua khoác lên vai Chu Trạch Diên, thoải mái sung sướng nói: “Vậy làm phiền anh đẹp trai đưa em đồ uống dành cho phụ nữ, được không?“
Chu Trạch Diên nhìn gã không giống đang khổ sở, bất mãn nói: “Rượu sâm panh cũng là của tôi, ông uống soda đi.“
Bạch Khôn thật sự gọi ly soda việt quất, còn cầm ống hút chậm rãi nhâm nhi, lại như nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, lúc nãy ở bệnh viện tôi thấy ba ông.“
Chu Trạch Diên khinh bỉ nhìn gã: “Bớt nhảm đi, ba tôi cũng không phải ba ông, té cái là trẹo chân! Ba tôi căn bản không thể bị té được! Ông ấy đến bệnh viện làm gì!“
Bạch Khôn liếc hắn: “Ai nói chú ấy trặc chân? Ba ông đi đường nhanh như gió, vợ cũ của ông đuổi không kịp.“
Chu Trạch Diên biến sắc: “Cô ả lại lằng nhằng với ba tôi?“
Bạch Khôn nói: “Nhìn qua đại khái là, cô ả bám theo sau, ba ông không bỏ rơi ả. Tôi chào hỏi ba ông, chú ấy đi gấp gáp, không nhìn thấy tôi.“
Chu Trạch Diên thoáng hạ hỏa, nhưng lại nghi hoặc nói: “Ông ấy đên bệnh viện làm gì?“
Mười một giờ đêm, cửa phòng Chu Nhâm bị đẩy ra một chút, một con mắt lộ ra qua khe hở, lấm lét nhìn một hồi, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Chu Trạch Diên rón rén đi vào, vểnh tai nghe ngóng, trong phòng tắm tiếng nước ào ào. Hắn nhón chân đi tới cạnh bàn, cầm túi tài liệu của Chu Nhâm lên, mở ra lật lật, chỉ có ví tiền, hộp danh thiếp, mấy tờ hóa đơn khách sạn, còn có một xấp hợp đồng cơ bản, dĩ nhiên đều không phải thứ hắn muốn tìm.
Bài trí trong phòng Chu Nhâm cơ hồ cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả áo sơ mi và quần tây thay ra tắm cũng được đặt ngay ngắn ở mép giường.
Chu Trạch Diên khổ não nhìn bộ quần áo một nếp nhăn cũng khó tìm, kiên trì lục túi áo túi quần, không có gì cả.
Hắn chưa từ bỏ ý định lại lục lọi một lượt những nơi có khả năng, thậm chí còn nằm dưới sàn ngó gầm giường, vẫn không tìm được gì.
Quả nhiên phim ảnh đều lừa người, nhân vật chính tùy tiện tìm một chút là có thể tìm được hồ sơ bệnh án của người thân cái gì, giả tạo!!!
Bạch Khôn bậy bạ cái gì mà “A a ba ông có thể mắc bệnh nan chú ấy không muốn ông biết nên mới lén lút đi bệnh viện khám“, a a cái đầu quỷ nhà gã.
Lúc này tiếng nước trong phòng tắm đã ngưng, không đợi Chu Trạch Diên phản ứng kịp, Chu Nhâm vừa lau tóc vừa đi ra.
Hai người cùng đứng tại chỗ bất động.
Chu Trạch Diên có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào ba hắn, vội vàng cúi đầu cười khan, nói: “Ba, con, con tìm người có chút việc…“ Tầm mắt hắn dừng ở trung gian, oa đệch lớn quá đi!
Chu Nhâm tắm xong mới đi ra lấy quần lót sạch, dĩ nhiên cái gì cũng không mặc, cả người từ trên xuống dưới chỉ có mỗi khăn lông cầm trên tay lau tóc. Càng đáng chết là, Chu Trạch Diên mặt tràn đầy mới lạ nhìn chằm chằm nơi đó, khiến Chu Nhâm cơ hồ khó kiềm chế nổi.
Chu Nhâm không thể nhịn được nữa quát lên một tiếng: “Cút ra ngoài!“
Chu Trạch Diên giật mình, rốt cục nhớ ra nguy cơ trước mắt khủng bố thế nào, mặt mày đưa đám chạy ra ngoài.
Chu Nhâm mở tủ lấy quần lót, mất tự nhiên cong cong chân, trong lòng tràn đầy bi ai.
Một lát sau, y mới hoàn hồn, phát hiện trong phòng bị lục có hơi loạn, Trạch Tục muốn tìm cái gì?
Chu Trạch Diên chạy vào phòng lập tức khóa trái cửa, uể oải nghĩ ba hắn chắc ghét hắn cực kỳ, nếu thời gian có quay trở lại hắn nhất định nhắm chặt hai mắt.
Bất quá hắn lại cảm thấy rất mới mẻ, Chu Nhâm giữ thân trong sạch, cây hàng lớn như vậy có ích gì?
|
24: Ba muốn đuổi người ta ra khỏi nhà
Chu Trạch Diên mặc dù cũng thấy lúng túng, nhưng không coi đó là việc nghiêm trọng, ngủ một giấc tỉnh lại là vứt luôn ra sau đầu.
Hắn không ngờ Chu Nhâm lại có vẻ rất để ý, thái độ với hắn trở nên có chút lạnh nhạt.
Trước kia buổi sáng lúc ra cửa, Chu Nhâm có thói quen luôn hỏi một câu “Có muốn ba đưa con đi không“, bây giờ đừng nói là lời quan tâm này, Chu Trạch Diên mới vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị bóc trứng gà hoặc là mở hộp sữa tươi, Chu Nhâm đã dùng xong bữa sáng, ném đũa xuống. Buổi tối y càng ngày càng về muộn, coi như là tăng ca hay xã giao, tần suất cũng quá cao đi.
Chu Trạch Diên vừa thầm oán trách Chu Nhâm nhỏ mọn, vừa cảm thấy chuyện này sai lầm là ở mình, bị Chu Nhâm lạnh nhạt mấy ngày, hắn thành khẩn hướng Chu Nhâm kiểm điểm.
Thoạt nhìn Chu Nhâm không giống như tức giận, chỉ nói một câu “Lần sau không được thế nữa“, nhưng sau đó thái độ vẫn không cải thiện.
Chu Trạch Diên buồn bực không thôi, đành phải tìm đường khác, cuối tuần ngâm mình ở quán của Bạch Khôn, đến tối hơn mười giờ vẫn chưa thèm về, Chu Nhâm cũng không thấy gọi điện giục. Cuối cùng hắn cũng không dám ở quá 12 giờ, vội vội vàng vàng chạy về nhà, cửa phòng Chu Nhâm đóng chặt, hiển nhiên là đã ngủ.
Lần này Chu Trạch Diên hoàn toàn suy sụp.
Chiều hôm sau, B đại nghênh đón đoàn sinh viên sang giao lưu của trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn (LSE) (1), học viện quản trị kinh doanh(2) phụ trách chuyện tiếp đón, trong hội trường tổ chức một buổi lễ đón nho nhỏ.
Chu Trạch Diên dĩ nhiên không quan tâm những chuyện kiểu này, hắn ngồi hàng cuối nhắn tin weibo than vãn ba hắn quá nhỏ mọn, lại bị Bạch Khôn vô tình cười nhạo.
Buổi lễ kết thúc, Chu Trạch Diên buồn bực về nhà, ở cổng trường ngoài ý muốn đụng mặt Vu Thức Khiêm.
“Chú Vu?“ Chu Trạch Diên kinh ngạc gọi một tiếng.
Trang phục Vu Thức Khiêm hôm nay khá khiêm tốn, đứng ở cổng trường đại học người đến kẻ đi, trông cứ như nhân viên nhà trường. Nhìn qua tâm trạng ông không tệ: “Chào con Trạch Tục, chúng ta lại gặp nhau.“
Chu Trạch Diên cười lấy lệ, nói: “Chào chú, chú đến trường tụi cháu để chỉ đạo công việc ạ?“
Vu Thức Khiêm lắc đầu nói: “Lần trước con có nói muốn mời chú ăn cơm, nhưng chú đợi điện thoại của con mãi, lo lắng con quên hoặc muốn xù luôn, nên đặc biệt tới cổng trường chặn đón.“
Chu Trạch Diên kinh ngạc thốt lên: “A?“
Vu Thức Khiêm bật cười: “Nói đùa thôi, chú đến gặp một người bạn, không ngờ đúng lúc gặp con.“
Chu Trạch Diên: “… Vậy hôm nay chú có rảnh không? Không bằng cháu mời ngài ăn cơm tối?“ lần trước gặp chuyện Vu Thức Khiêm giúp đỡ hắn vẫn luôn cảm kích, nhưng ông là người quyền cao chức trọng, nếu tùy tiện gọi điện mời lại cảm thấy có chút đường đột, cho nên mới hoãn rồi lại hoãn tới tận hôm nay.
Vu Thức Khiêm cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tối nay đúng dịp chú không có lịch, xem ra bữa ăn này con trốn không thoát rồi.“
Chu Trạch Diên đã qua bài thi đường trường, nhưng chưa lấy được bằng lái. Hắn đi theo Vu Thức Khiêm lấy xe, Vu Thức Khiêm tự lái xe tới, không phải chiếc Audi A6 đã từng gặp, mà là chiếc xe thuộc dòng SUV (3) giống Chu Nhâm, cũng là mẫu xe của mình.
Vu Thức Khiêm ôn hòa cùng Chu Nhâm nghiêm túc mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn đối lập, Chu Trạch Diên lần đầu tiên gặp Vu Thức Khiêm vào ngày chính thức xác định kết hôn với Vu Uyển Hân, trong lòng đã sinh tâm kính yêu vị cha chú này.
Hơn nữa khi đó tính tình Chu Nhâm còn xấu xí hơn giờ nhiều, thường xuyên mặt lạnh thủ đoạn độc ác, so ra, Vu Thức Khiêm dĩ nhiên phù hợp với hình mẫu người cha lí tưởng của Chu Trạch Diên hơn.
Vu Thức Khiêm xuất thân là tiến sĩ quản trị kinh doanh (3), sau đó bỏ kinh doanh nhảy sang chính trị, nói chuyện với lớp con cháu như Chu Trạch Diên tràn đầy yêu mến và cổ vũ, ngôn từ không mất tính khôi hài, bữa cơm này luôn trong không khí vui vẻ.
Sau Chu Trạch Diên gọi phục vụ đưa hóa đơn, phát hiện Vu Thức Khiêm lúc nãy tranh thủ lúc đi toilet đã thanh toán rồi.
Hắn không vui, nói: “Đã nói là cháu mời mà.“
Vu Thức Khiêm mỉm cười xua tay: “Nếu con băn khoăn, vậy thì lần sau đi.“
Chu Trạch Diên đành phải cất thẻ đi, trịnh trọng nói: “Lần sau chú không nên tranh nữa đó.“
Vu Thức Khiêm đưa hắn về đến tận cửa, Chu Trạch Diên vẫn đang do dự có nên mời ông vào ngồi một chút không, ông đã mở miệng trước: “Chuyện về Uyển Hân, chú thấy rất bất đắc dĩ.“
Chu Trạch Diên thoáng lúng túng, hắn cực kì chán ghét Vu Uyển Hân, nhưng Vu Thức Khiêm và con gái ông dù sao cũng là hai người khác nhau.
Vu Thức Khiêm nói: “Con gái chú ấy mà, từ nhỏ được cưng chiều tới tận trời, chú và mẹ con bé không ngờ con bé sẽ như vậy… như vậy… Khụ.“
Chu Trạch Diên thấy ông lộ ra dáng vẻ rầu rĩ vì con gái, chỉ đành khuyên lơn: “Cô ấy gần đây cũng không trở lại, chắc là một thời gian nữa sẽ quên.“
Vu Thức Khiêm thở dài nói: “Hi vọng là như thế, chỉ là chú cảm thấy thật xin lỗi cha con, còn có Trạch Diên đã khuất, chú cũng không biết mai sau xuống dưới chú làm sao đối mặt với Trạch Diên.“
Chu Trạch Diên ngẩn ra, chần chừ nói: “Anh cháu sẽ không oán chú đâu, chuyện này không liên quan gì đến chú cả.“
Vu Thức Khiêm nói: “Lúc đầu chú thấy Trạch Diên là một chàng trai ngoan, mới yên tâm gả Uyển Hân cho nó, ai biết bây giờ lại biến thành cục diện như thế này…“ Ông đột nhiên dừng lại, cừơi mất tự nhiên: “Thôi, hôm nay vốn đang vui, không nói những chuyện này nữa, con vào nhà đi, ba con khẳng định sốt ruột lắm rồi.“ Cách lớp cửa kính ông chỉ một ô cửa sổ trên lầu 2 Chu gia.
Chu Trạch Diên nghiêng đầu nhìn sang, phòng Chu Nhâm còn sáng đèn, bây giờ mới hơn 9h, Chu Nhâm hôm nay chẳng ngờ về sớm thế.
Đưa mắt nhìn xe Vu Thức Khiêm đã đi xa, hắn lại ngẩng đầu nhìn, cửa sổ kia đã tắt đèn, hòa vào bóng đêm.
Hắn cúi đầu nặng nề thở dài, mặt như đưa đám đi vào nhà.
Chu Nhâm thu lại ánh mắt nhìn dưới lầu, lui hai bước ngồi xuống ghế, lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Y cả đời này có một việc bó tay không có biện pháp, đó chính là quan hệ cha con. Bất kể là bạo lực hay yêu chiều, hai loại phương pháp này y đều nếm thử, lần trước đã khiến Trạch Diên càng ngày càng xa cách y, lần này y chỉ có thể gắng sức cách xa Trạch Tục.
Nửa tháng này số câu từ giữa hai cha con dùng một bàn tay cũng có thể đếm được hết, Trạch Tục giương đôi mắt trông mong đứng trước mặt y nói lời xin lỗi, Chu Nhâm muốn mặc tất cả mà giơ tay sờ đầu hắn, muốn nói cho hắn biết mình thương hắn biết bao.
Dục niệm một khi sinh ra, rất khó để thu hồi.
Chu Nhâm cầm tờ giấy trên bàn, trong bóng tối siết chặt ngón tay.
Buổi sáng rời giường, Chu Trạch Diên vô tinh đả thái (uể oải mất tinh thần) đi xuống lầu, kinh ngạc phát hiện Chu Nhâm chưa đi, thấy hắn xuống còn ngẩng đầu lên liếc một cái, ý bảo hắn ngồi xuống.
Chu Trạch Diên trong nháy mắt mừng như điên, ba ba rốt cục không đành lòng mà tha thứ cho hắn!!!
Hắn gần như chạy ào qua ngồi đối diện Chu Nhâm, vui rạo rực kêu: “Ba ba!“
Chu Nhâm dùng sức nhấp môi, đẩy thứ ở trước mặt qua, nói: “Con xem qua cái này đi, rồi điền vào đơn.“
Chu Trạch Diên cầm lên tập trung nhìn, sắc mặt đại biến.
Chu Nhâm thản nhiên nói: “Đoàn sinh viên của LSE qua giao lưu với trường con, có kế hoạch trao đổi sinh viên…“
“Con không đi!“ Chu Trạch Diên ném kẹp tài liệu đi, mấy tờ giấy rơi đầy sàn.
Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Ngành quản trị kinh doanh của LSE vô cùng nổi tiếng, sau đó đi học MBA cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút.“
Chu Trạch Diên trợn to hai mắt: “Con nói con không đi!“
Chu Nhâm không bị lung lạc, tiếp tục nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu con không muốn điền đơn, ba sẽ làm giúp rồi nộp luôn.“
Chu Trạch Diên bị chọc tức sắp bùng nổ, đè ép thanh âm nói: “Con không muốn ra nước ngoài.“
Chu Nhâm nói: “Con là con trai ba, phải làm theo lời ba.“
Chu Trạch Diên hờ hững nói: “Con là con trai ba! Ba à, ba không muốn con ở lại bên cạnh ba sao?“
Chu Nhâm hờ hững nói: “Con nếu không đủ ưu tú, ở bên cạnh ba hay không đâu có gì khác nhau.“
Trong lòng Chu Trạch Diên dâng lên nỗi thương tâm và mất mát vô cùng, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Chu Nhâm, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: ”Đã biết, con sẽ tự điền.”
”Cái gì?! Ông muốn qua nước Anh?!”Bạch Khôn kinh ngạc đến nỗi muốn lao từ quầy bar ra.
Chu Trạch Diên ngồi yên, nói: ”Không phải là tôi muốn đi, mà ba tôi muốn đuổi tôi đi.”
Bạch Khôn lớn tiếng nói: ”Nếu ông không muốn đi vậy thì đừng đi, cùng lắm thì bỏ nhà đi bụi, tôi nuôi.”
Chu Trạch Diên đau đầu nằm rạp trên quầy, hữu khí vô lực nói: ”Đừng có nói nhảm, lần này chắc là tôi phải đi thật.”
Bạch Khôn im lặng một hồi, hỏi: ”Mấy năm?”
Chu Trạch Diên nói: ”Hai năm.”
Bạch Khôn thở dài, nói: ”Không đi không được à?”
Chu Trạch Diên đứng lên, cười khổ nói: ”Cho tôi li rượu mạnh, uống xong tôi còn đi nộp đơn.”
=== ====== ====== ====== ===
Chú thích:
1/ LSE: Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London (tiếng Anh: The London School of
Economics and Political
Science, viết tắt LSE), là một cơ sở nghiên cứu và giáo dục
công lập chuyên về các ngành khoa học xã hội ở Luân Đôn, và là một trường thành viên của liên hiệp Viện Đại học London. LSE được thành lập vào năm 1895, chính thức gia nhập Viện Đại học London vào năm 1900 dưới hình thức một phân khoa kinh tế và bắt đầu tự cấp bằng tốt nghiệp từ năm 1902.
LSE có một thể chế đặc biệt
duy nhất ở Anh – trường đại
học chuyên ngành một khoa
(single faculty)- Khoa xã hội học – trực thuộc Đại học London.
2/ Trước mình nhầm Trạch Diên học kinh tế, đúng theo nguyên tác là Quản trị Kinh doanh.
3/ Học vị của bác Khiêm là Ph.D Quản trị kinh doanh ạ.
Ph.D là viết tắt của từ Latin Philosophiae Doctor (“tiến sĩ triết học”). Sau này nó được dùng với hàm nghĩa Tiến sĩ (của bất kì ngành học nào.)
Thật ra mình đang phân vân giữa Ph.D in Business Administration và DBA (Doctor of
Business Administration) – bằng tiến sĩ quản trị kinh
doanh.
* Tiện nói thêm, em Diên học MBA theo ý anh Nhâm là bằng Thạc sĩ QTKD ạ.
** Có nhiều đời xe Q7 quá nên mình chọn một em sx 2008 màu đen cho phù hợp với chi tiết 5 năm chưa đổi xe của anh Nhâm
|