Đệt, Ông Đây Là Công
|
|
Thứ năm chương: Lại gặp nhau
Iphone4 của An Dật vẫn vang không ngừng, rốt cục đem An Dật đánh thức .
Sau đó nhìn Hạ Vũ bên cạnh cư nhiên còn ngủ , vẻ mặt hương vị ngọt ngào, hắn tức giận trực tiếp một cước đem hắn đạp tỉnh: “Này! Đi làm, đến muộn a, kháo!”
Hai người lại là chạy, liều mạng chen chúc trong tàu điện ngầm, kết quả vẫn không thoát khỏi vận mệnh đi muộn. Bởi vì chuyện này, An Dật không ít lần oán giận. Hắn vừa mới vào công ty, ngày hôm sau đã đến muộn, vì Hạ Vũ mới tới muộn. Hắn cằn nhằn lẩm bẩm không ngừng.
Hạ Vũ không có biện pháp, lại hống lại lừa An Dật đang phát điên.
Khiến cho hắn không khỏi hoài nghi gần nhất có phải hay không làm phật lòng thần, luôn không hay ho như vậy, một ba vị bình, một ba lại khởi.(1)
An Dật nhìn Hạ Vũ đích xác rất bi thương nên cũng không nháo hắn .
“Giữa trưa mời tôi bữa cơm, tôi sẽ không trách cậu .” An Dật khó được lòng từ bi.
“Đã biết.” Hạ Vũ nghĩ thầm không phải là mời cậu ăn thức ăn nhanh sao, lão tử mời.
Tràn ngập oán niệm, hai người lấy máy tính công ty trút giận, ấn bàn phím bùm bùm, hận không thể trực tiếp quăng ném mới giải hận.
Người bên ngoài đối bọn họ tất cả đều là nhượng bộ lui binh, miễn cho bị bọn họ oán khí phụ thân.
Tuy rằng mọi người không hiểu rõ về An Dật, nhưng nhìn hắn cùng Hạ Vũ gần nhau như vậy, mọi người cũng chỉ biết An Dật đại khái là người dạng gì.
Giữa trưa hai người không ở công ty dùng cơm, mà là đi ra bên ngoài nhà hàng ăn nhanh, hung hăng chà xát một chút.
Hai vị dễ nhìn không để ý hình tượng, chen chúc tranh nhau gắp thức ăn.
Hạ Vũ đem cây củ cải hồng tất cả đều chọn cấp An Dật, An Dật đem cây củ cải trắng tất cả đều chọn cấp Hạ Vũ. ( =v=lll )
Kết quả dẫn tới thực khách liên tiếp ghé mắt, nghĩ đến hai người bọn họ là người yêu đồng tính.
Hai người bọn họ tựa vào cửa sổ thuỷ tinh bên cạnh, ngay mặt nghiêng đối diện là công ty Lam Đảo.
Hạ Vũ cùng An Dật đang tán gẫu, đột nhiên phát hiện ngay tầm mắt một chiếc Porsche đứng ở cửa công ty bọn họ.
Thân là rất rành ô tô, Hạ Vũ lập tức đối An Dật nói: “Tiểu Dật cậu xem, tới công ty chúng ta là tai to mặt lớn .”
An Dật cũng là rành ô tô, mỗi ngày không có việc gì liền cùng Hạ Vũ xem tạp chí ô tô các loại chảy nước miếng.
Hiện tại nhìn chiếc Porsche, hai mắt tỏa sáng: “Oa kháo, kẻ có tiền chính là xa hoa!”
Hạ Vũ vừa ăn, vừa che mặt, vừa nói: “Vừa thôi! Cậu cũng là kẻ có tiền, đừng keo kiệt tôi!”
An Dật: “Oa kháo, kia cũng không phải tiền của tôi!”
Hạ Vũ: “Cậu có cái có thể phấn đấu hai mươi năm như lão ba, tiện sát bao nhiêu người a!”
An Dật: “Cậu đừng hâm mộ mà ghen tỵ đến hận.”
Hạ Vũ: “Tôi chính là hâm mộ, tôi chính là ghen tị, tôi chính là hận, trách gì? Nói, cậu bao dưỡng tôi đi, tôi sẽ làm ấm giường, sẽ nấu cơm, sẽ pha sữa. . . . . .”
An Dật: “Dừng! Lão tử không muốn làm cơ!”
Hạ Vũ: “Muốn làm hữu cơ thể xác và tinh thần khỏe mạnh a.”
An Dật: “Cậu cút đi!”
Khi Porsche mặt trên đi xuống một người nam nhân, miệng Hạ Vũ ăn mì sợi trực tiếp văng lên.
An Dật bị hắn hách liễu nhất đại khiêu: “Oa kháo, a Vũ cậu không sao? !”
Hạ Vũ bị sặc, ho khan vài cái, sau đó thân thủ chỉ vào nam nhân bên ngoài đứng ở bên cạnh chiếc Porsche : “Kháo. . . . . . Ngoại tinh nhân. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Ngoại tinh nhân đến đây. . . . . .”
An Dật theo phương hướng hắn chỉ xem qua , chỉ thấy một nam nhân bộ dạng phi thường anh tuấn suất đứng ở nơi đó, màu da nhưng thật ra cùng người Châu Á tương đồng, chính là ngũ quan hình dáng có điều thâm thúy, hơn nữa đồng tử là màu xanh biếc. Vừa thấy đã biết là con lai.
An Dật: “Ngoại tinh nhân muội cậu a, người ta chính là con lai, cậu đến mức ngạc nhiên sao!”
Lúc này trong nhà hàng cũng có người tầm mắt bắt đầu vây xem chiếc Porsche cùng vị nam nhân này.
Hạ Vũ ăn uống cũng chưa no, hắn lôi kéo An Dật thanh toán tiền lúc sau lập tức ly khai.
“Người kia là hỗn hắc đạo .” Hạ Vũ nhỏ giọng đối An Dật nói, “Chúng ta từ công ty cửa sau đi vào.”
An Dật thực kinh ngạc nói: “Thiệt hay giả? Hắc đạo? Khốc như vậy?(2) !”
Hạ Vũ trở mình mắt trợn trắng, đột nhiên phát giác An Dật đường về cùng hắn không phải tầng một .
Kết quả Hạ Vũ kéo An Dật đến cửa sau công ty, phát hiện bên kia cư nhiên có người Chung Khánh Thiên đang thủ .
“Oa kháo! Sẽ không là tới tìm tôi đi?” Hạ Vũ mặt nhăn nhanh mày.
“A Vũ cậu thời điểm gì chọc tới hắc bang ?” An Dật nhưng thật ra có điều bình tĩnh.
“Không phải tôi chọc tới, là lão tỷ ngu ngốc chọc tới, nàng tới hắc bang vay mượn nặng lãi!” Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi.
“A, hai mươi sáu vạn của cậu chính là vì nàng mà nợ?” An Dật bừng tỉnh đại ngộ.
Hạ Vũ bất đắc dĩ gật đầu.
Không nghĩ đi trêu chọc người Chung Khánh Thiên, vì thế Hạ Vũ đành phải mang theo An Dật đi vòng vèo đến cửa chính công ty, hắn cùng An Dật hai người cố ý dựa vào càng gần, muốn tránh tầm mắt của Tiếu Kiệt.
Kết quả ngay lúc sắp bước vào đại môn công ty, Tiếu Kiệt mở miệng hô: “Trời mưa thiên! Hắc! Kêu chính là cậu!”
Hạ Vũ làm bộ như không có nghe đến, tiếp tục đi phía trước. Mà một bên An Dật cười vang lên: “Trời mưa thiên. . . . . . Hắn gọi cậu trời mưa thiên. . . . . .”
Hạ Vũ: “Đừng để ý đến hắn, hắn chính là ngoại tinh nhân, sẽ không nói tiếng Trung .”
An Dật tiếp tục cười đến thực không hình tượng: “A Vũ, ngoại hiệu này không tồi a, trời mưa thiên ~”
Hạ Vũ: “Thiên muội cậu! Chạy nhanh !”
Nói xong hắn nện bước càng lúc càng nhanh.
Tiếu Kiệt đứng ở ngoài cửa công ty Lam Đảo, nhìn Hạ Vũ kéo An Dật vội vàng vội vội chạy vào, khóe miệng cong lên. Tìm đúng địa phương ~
Tiếp theo hắn lấy điện thoại cầm tay ra, đánh một dãy số, nói liên tiếp tiếng Anh, lúc sau lại đánh một dãy số một người.
“Chung thúc, làm phiền người của ông, tôi đã tìm được hắn .” Tiếu Kiệt vẫn như cũ thực trúc trắc nói tiếng Trung, “Không cần lo lắng, nơi này không ai là đối thủ của tôi. Ừ, tôi sẽ mau chóng trở về . Cứ như vậy.”
Treo điện thoại, lúc sau hắn đi hướng công ty Lam Đảo .
Đi đến trước tiếp tân, hắn đối nhân viên tiếp tân nói: “Nhĩ hảo, có thể giúp tôi liên hệ tổng giám đốc các người không?”
Nữ tiếp tân tận tâm mỉm cười nói: “Tiên sinh ngượng ngùng, không có hẹn trước, chúng tôi không có biện pháp giúp cậu liên hệ.”
Tiếu Kiệt cười đến phi thường vô hại, sau đó theo bóp rút ra danh thiếp, nói: “Liền phiền toái các cô dàn xếp một chút a, nói kiều sâm CEO áo tư bái phỏng.”
Dễ nhìn tự nhiên là có điều nổi tiếng, nữ tiếp tân nhìn hắn khí chất bất phàm, vì thế mạo hiểm bị tổng giám mắng, nguy hiểm thay hắn gọi số nội tuyến.
Trở lại văn phòng, Hạ Vũ lập tức xuất ra di động đánh số Hạ Lâm, suy nghĩ một hồi lâu mới bắt được.
“Tỷ, các cậu lại có chuyện gì ?” Hạ Vũ lập tức chất vấn.
“A? A Vũ cậu làm sao vậy?” Di động bên kia, một mặt Hạ Lâm mạc danh kỳ diệu.
” Hạ nhân Chung Khánh Thiên chạy đến công ty của đệ, đây là có chuyện gì?” Hạ Vũ hỏi.
“Tỷ cũng không biết a, từ lúc sạch nợ bọn họ không tìm đến tỷ .” Hạ Lâm thực thành thật nói.
Xong rồi, khẳng định là Chung Khánh Thiên hiện tại đến đây trả thù ! Hạ Vũ nghĩ thầm nhất định là lúc trước chính mình nói quá độc ác. Họa là từ ở miệng mà ra a, oa kháo!
“A Vũ, đệ không sao chứ? Nếu không đệ về quê tránh đầu sóng ngọn gió đi.” Hạ Lâm đề nghị nói.
“Đệ muốn, nhưng đệ phải công tác! Hơn nữa tỷ bảo đệ như thế nào tránh đầu sóng ngọn gió? ! Người ta đổ ở bên ngoài công ty !” Hạ Vũ tức giận hét lên.
“Thực xin lỗi. . . . . .” Hạ Lâm bất đắc dĩ giải thích.
Hạ Vũ chịu không nổi giọng điệu Hạ Lâm, vì thế liền nói: “Quên đi quên đi, tỷ hiện tại hảo hảo sống, đừng lão mộng phát tài . Đệ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
Nói xong, hắn bắt đầu bị đau khổ dồn nén
(1) : Ta cũng không biết ^^!
(2) : Khốc : hung dữ
|
Thứ sáu chương: Thái tử gia
Hạ Vũ cả người phiền toái ở trong văn phòng đi tới đi lui, ngay cả phó tổ trưởng Từ Văn Quân nói hắn, hắn cũng không có nghe.
An Dật thật sự nhìn không được, tức giận kêu lên: “Cậu không phải táo bón rất nghiêm trọng a? Chớ đi đến đi lui, mọi người xem đến hôn mê!”
Hạ Vũ: “Tôi này không phải đang phiền não sao! Con mẹ nó còn không chút đồng tình, Hạ đại nhân của cậu hiện tại có phiền toái a!”
An Dật: “Cậu hiện tại lại không thể xác định bọn họ có phải hay không tới tìm cậu, cậu buồn lo vô cớ để làm chi?”
An Dật nhắc tới như vậy, Hạ Vũ nháy mắt im lặng .
Đúng vậy, An Dật nói đúng, hắn lại không xác định bọn họ rốt cuộc có phải đến tìm hắn hay không. Tìm người khác cũng có thể.
Hắn đã trả hết năm mươi tám vạn a.
Suy nghĩ một chút, Hạ Vũ lại kiêu ngạo với hai năm tám vạn .
Lão tử mới không sợ các ngươi, trong công ty người nhiều như vậy, hắn cũng không tin … tên côn đồ này còn có thể làm thế nào.
Lúc này, thân là Trần tổng giám truyền lời đến tiểu Mạch bảo hắn lại một tiếng: “Tiểu Hạ! Trần tổng giám gọi cậu đi một chuyến ,lầu chín!”
Hạ Vũ không hề nghĩ ngợi, trả lời rất có thứ tự: “Lão tử không đi!”
Tiểu Mạch còn cầm điện thoại , nhất thời ngốc lăng: “A?”
Hạ Vũ lúc này mới phản ứng lại, xong đời , Trần tổng giám nghe được!
“Tôi cái này đi ,cái này đi a!” Hạ Vũ lập tức thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ .
Một bên An Dật phi thường đáng thương cho hắn: “Ai, Hạ đại nhân, cậu nhất định muốn họa từ ở miệng mà ra a! Gọi cậu, miệng không độc mồm như vậy.”
Hạ Vũ trước khi rời đi hướng An Dật dựng thẳng một ngón giữa, cộng thêm một cái mặt quỷ.
Hạ Vũ rời văn phòng lầu ba, lúc sau Cường Thuỵ người Mĩ Quốc ngồi bên cạnh An Dật, dùng tiếng tiêu chuẩn Trung Quốc hỏi: “Tiểu An, tiểu Hạ hắn vẫn đều như vậy sao?”
An Dật cười cười: “Đúng vậy, như thế nào cậu coi trọng hắn ?”
Cường Thụy hắc hắc cười: “Tôi chỉ cảm thấy hắn như vậy sẽ có nhiều người thích, hắn trước kia chính là trấn tổ chi bảo chúng tôi. Bất quá cậu đến, liền biến thành hai.”
An Dật đem Cường Thụy từ đầu đến chân đánh giá một lần, sau đó lắc đầu: “Thực tiếc nuối a Thước tư chất đặc biệt cường, a Vũ hắn không thích loại hình này.”
Cường Thụy: “. . . . . .”
Không thể không nói Hạ Vũ là nam nhân rất có sức quyến rũ, trong công ty Lam Đảo quan hệ hội mỹ nữ kỳ thật đối hắn kêu cầu vẫn rất cao.
Các nàng hàng năm đều cử hành bình chọn trong công ty ai là nam nhân tính sức quyến rũ cao, Hạ Vũ vẫn đều có trong bảng, đương nhiên còn thua Trần tổng giám, hắn vẫn kém hơn một chút.
Hắn cũng là loại hấp thụ ánh sáng tác phong rất cao, làm cho tất cả mọi người cảm thấy được dễ nhìn như vậy, giống như là ca ca nhà bên, không có gì ngăn cách cảm xúc.
Cho nên ở trong công ty, Hạ Vũ xem như có nhân duyên tốt nhất .
Bởi vì hắn lời nói ác độc, con nhằm vào lưỡng chủng nhân(2), một loại là bạn tri kỉ hắn, bạn tốt, hảo bạn thân, mặt khác một loại chính là người hắn ghét.
Kỳ thật hắn không có đi tới tầng chín, cũng không biết văn phòng Trần Trăn trần tổng giám ở đâu.
Nhưng rất nhanh có người chủ động vì hắn dẫn đường, người kia chính là bộ quan hệ xã, phó bộ trưởng Mã Lị.
Nàng vẫn thực đáng tiếc Hạ Vũ là đồng chí, bằng không nàng tuyệt đối sẽ theo đuổi người này.
“Tiểu Hạ, có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm. Na Na các nàng mỗi ngày nhắc tới cậu nha.” Mã Lị nhân cơ hội mời hắn.
Hạ Vũ gật đầu mỉm cười, vẻ mặt khách khí: “Nhất định nhất định, giúp tôi chuyển cáo tỷ Na Na, nói tôi gần nhất bề bộn nhiều việc a. Các cô cũng biết cuối năm đã đến,trong công ty bận rộn các loại.”
Lấy cớ công ty đổ lên trên người, các nàng cũng sẽ không cái gì lý do phản bác .
“Ai nha, thực đáng tiếc.” Mã Lị thật cũng thức thời, “Vậy tốt, cố lên nga!”
Hạ Vũ: “Phải a.”
Tới trước cửa văn phòng Trần Trăn, Mã Lị phao cái mị nhãn cấp Hạ Vũ lúc sau đi .
Làm Hạ Vũ từ đầu đến chân ác rét lạnh một phen.
Thư kí Trần Trăn lập tức giúp Hạ Vũ thông báo: “Tổng giám, hắn đã đến .”
Thanh âm Trần Trăn truyền đến: “Tiến vào.”
Vì thế Hạ Vũ liền đẩy cửa đi vào.
Trần Trăn ngồi ở trước bàn công tác , dùng ánh mắt đánh giá nhìn một hồi Hạ Vũ lúc sau mới thản nhiên mà nói: “Cậu ngồi.”
Hạ Vũ có chút không chắc, Trần Trăn đột nhiên gọi hắn đến văn phòng là vì sự tình gì, bất quá có thể gần gũi nhìn thấy hình nam này, Hạ Vũ vẫn cảm thấy được đáng giá.
Lúc trước vừa mới vào công ty Lam Đảo này, Hạ Vũ cảm thấy điều duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú cũng chỉ có nam nhân này.
“Tổng giám tìm tôi là có chuyện quan trọng gì?” Hạ Vũ dẫn đầu mở miệng hỏi nói.
Trần Trăn trầm mặc, tựa hồ là ở trong lòng tìm từ phải như thế nào đối Hạ Vũ nói.
Trong chốc lát hắn mới không chút hoang mang mở miệng: “Trong công ty kỳ thật không phản đối đồng tính luyến ái, cậu cũng biết công ty này không hề ít. Nhưng đem người bên ngoài chọc tới trong công ty là không đúng, cậu hẳn biết tôi nói chính là sự tình gì?”
Hạ Vũ ở trong lòng oán thầm: Trần tổng giám cậu nhất định cũng là đồng chí! Trực giác của tôi thực chuẩn!
Nhìn Hạ Vũ có chút thất thần, Trần trăn lại nói một tiếng: “Hạ Vũ?”
“A? Tôi không biết tổng giám nói chính là chuyện gì.” Hạ Vũ thành thật đáp, “Tôi không phủ nhận chính mình là đồng chí, nhưng tôi tuyệt đối không có ở trong công ty làm loạn quan hệ.”
Trần Trăn thở dài: “Được rồi, tôi đây nói thẳng. Cậu cùng Tiếu Kiệt có quan hệ gì?”
Hạ Vũ sửng sốt: “A? Tiếu Kiệt? Tôi không biết a.”
Trần Trăn cẩn thận nhìn con cậu Hạ Vũ, nhìn qua xác định không giống đang nói dối.
Hắn thực cẩn thận không có tiếp tục nói tiếp, mà là đánh số điện thoại Ông tổng Lam Đảo.
“A Kì, hắn nói hắn không biết Tiếu Kiệt.” Trần Trăn thẳng hô tên Lam Đảo tổng giám đốc , rất không khách khí nói.”Có thể hắn tìm lầm người hay không?”
Đối phương nói một hồi lâu, Trần Trăn lúc này mới đáp: “Tốt, tôi hiểu được.”
Treo điện thoại lúc sau Trần Trăn lại đối Hạ Vũ nói: “Tiếu Kiệt hắn nói hắn nhận thức cậu đến nơi.”
Hạ Vũ nghĩ thầm oa kháo, cái tên Tiếu Kiệt thật đúng là đến tìm hắn ?
“Tổng giám, tôi thật sự không biết người này, nếu không có chuyện gì hãy để tôi đi về trước .” Hạ Vũ làm bộ nghĩ muốn khai lưu.
Trần Trăn bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tôi không biết cậu vì cái gì lại chọc tới Mĩ Quốc xã hội đen thái tử gia, bất quá khuyên cậu tốt nhất phối hợp chút, hắn là người tâm ngoan thủ lạt(3) .”
Hạ Vũ kinh hãi: “Mĩ Quốc xã hội đen ,thái tử gia? !”
Hắn không phải là cái tên côn đồ sao? Nhưng lại có cái tên ngu ngốc !
Trần Trăn theo phản ứng của Hạ Vũ xác định hắn khẳng định là biết Tiếu Kiệt.
“Đừng tưởng rằng công ty sẽ bảo hộ cậu, công ty không có nghĩa vụ này.” Trần Trăn tiếp tục đối hắn nói, “Bởi vì cậu là người dưới tay tôi, cho nên tôi mới riêng đối với cậu nói. Công ty sẽ không phải có bản ghi chép đen tối, cậu suy nghĩ cẩn thận.”
Hạ Vũ biết ở mặt Trần Trăn là giấu không được, vì thế đành phải thẳng thắn giao đãi sự tình trải qua.
Đương nhiên hắn không đem chuyện lúc Chung Khánh thổi râu trừng mắt kể ra, mà là đem chính mình nói có bao nhiêu đáng thương, có rất nhiều đáng thương hơn, có bao nhiêu vô tội còn có nhiều vô tội. Chỉ sợ so với đậu nga(4) còn oan .
Trần Trăn đương nhiên cũng không phải người thờ ơ, thuộc hạ hắn oan uổng chẳng khác nào là oan uổng hắn, vì thế hắn hiên ngang lẫm liệt nói: “Tốt lắm, tôi đã biết. Cậu đi về trước đi, chuyện này tôi sẽ giúp cậu bãi bình, lần sau không được xảy ra chuyện này nữa.”
Hạ Vũ chỉ cảm thấy càng thêm thích nam nhân này, hắn lập tức nói lời cảm tạ: “Cám ơn Trần tổng giám, làm phiền cậu lo lắng .”
Trần Trăn huy phất tay ý bảo hắn có thể ly khai.
——————
(2) Lưỡng chủng nhân : hai loại người
(3) Tâm ngoan thủ lạt : bụng dạ nham hiểm
(4) đậu nga :là nhân vật chính trong vở kịch “Đậu Nga oan” .
|
Thứ bảy chương: Tiếu Kiệt
Trở lại văn phòng, Hạ Vũ lập tức lấy tốc độ nhanh nhất thu thập văn kiện trên bàn chính mình, sau đó đối An Dật nói: “Ta phải xin phép.”
An Dật nhìn hắn: “Cá pecca đã phê chuẩn sao?”
Hạ Vũ hai tay tạo thành chữ thập: “Cho nên phải nhờ cậu phối hợp a.”
An Dật: “? ? ?”
Hạ Vũ lập tức bụm ngực, sau đó vẻ mặt thống khổ: “Dạ dày đau, như vậy giống không?”
An Dật lắc đầu: “Bộ dạng thống khổ rất giống, nhưng cậu che sai chỗ, đó là vị trí trái tim, không phải dạ dày .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Một lát sau, An Dật giúp Hạ Vũ đi đến văn phòng tổ trưởng Lô Du.
Hạ Vũ vẻ mặt suy yếu: “Tổ trưởng, dạ dày tôi đau lợi hại. Hôm nay muốn nghỉ. . . . . .”
Lô Du nhìn hắn, sau đó lại nhìn nhìn An Dật.
An Dật lập tức gật đầu: “Tổ trưởng, a Vũ hắn thật sự có bệnh bao tử ! Anh cho hắn đi bệnh viện đi, bằng không đợi lát nữa hắn phỏng chừng sẽ thành tử thi(1) .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Lô Du: “. . . . . .”
Lô Du nhìn Hạ Vũ chân tướng khó chịu như vậy, nhìn nhìn lại hôm nay cũng không có chuyện gì , vì thế khó được hào phóng phê giấy xin phép nghỉ cho hắn.
Ra khỏi văn phòng Lô Du, Hạ Vũ tức giận nói: “Sao cậu lại nguyền rủa tôi thành tử thi?”
An Dật biểu tình không sao cả nhún nhún vai: “Không nói nghiêm trọng một chút tôi sợ hắn không tin a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Hạ Vũ có thể nhờ An Dật trợ giúp 【 đại vụ 】 thành công, sau đó vui vẻ rời văn phòng, đi phía trước còn phao một cái hôn gió cấp An Dật, đem An Dật rét lạnh một phen vội vàng kêu to: “Mau cút mau cút!”
Hạ Vũ một bên mặc áo khoác một bên hừ, tiểu khúc hướng thang máy công ty đi đến.
Đang đợi thang máy, còn tùy tiện đùa giỡn như một tiểu nam sinh. Hắn hưng trí thổi thổi khẩu trạm canh gác, hoàn toàn như một bộ lưu manh.
Kết quả khi thang máy mở ra, Hạ lưu manh nhất thời yên lặng .
Hắn lập tức xoay người nghĩ hướng thang lầu bên kia đi, người trong thang máy phản ứng cực nhanh, lập tức nhanh chóng đi ra một phen giữ chặt hắn, đem hắn kéo vào trong thang máy, sau đó ấn phím đóng chặt cửa .
Tiếu Kiệt mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu, đối hắn thân khai năm ngón tay lắc lắc: “ha hả, lâu, trời mưa thiên ~”
Hạ Vũ tựa vào góc sáng sủa trong thang máy, phát hiện thang máy này chỉ có hai người bọn họ, cái trán nhất thời bốc lên hắc tuyến: “Ha, hả ha lâu em gái cậu a! Tôi lại không biết cậu!”
Tiếu Kiệt nhún nhún vai: “Nga? Anh không biết tôi ? Tôi là Tiếu Kiệt.”
Hạ Vũ chỉ vào bảng điều khiển thang máy nói: “Tốt nhất cậu cẩn thận một chút, có theo dõi !”
Tiếu Kiệt ha hả cười, sau đó đến gần Hạ Vũ: “Có theo dõi là tốt.”
Hắn tiếng Trung không phải thực lưu loát, Hạ Vũ sửng sốt.
Tiếp theo Tiếu Kiệt vươn hai tay hướng thang máy dựa vào, đem Hạ Vũ vòng vào trong ngực.
Hạ Vũ trừng lớ mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm cái gì.
“Cậu nói cậu là người đồng tính đúng không?” Tiếu Kiệt mang theo tươi cười hỏi hắn.
Hạ Vũ gật gật đầu, sau đó phát giác không đúng lại lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi ~” Tiếu Kiệt mang theo ngữ điệu sung sướng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Hạ Vũ.
Hạ Vũ lúc này mới phản ứng lại, hắn cư nhiên bị người đùa giỡn !
Từ trước đến nay chỉ có hắn đùa giỡn người khác, lớn lên lần đầu tiên bị người đùa giỡn! ( =v=llll)
Hắn dùng toàn lực đem Tiếu Kiệt đẩy ra, sau đó lau môi mình nói: “Con mẹ cậu cũng là đồng chí? !”
Tiếu Kiệt tiếp tục cười, nụ cười kia thoạt nhìn phi thường thân thiết: “Đúng vậy đúng vậy, trời mưa thiên cực thông minh a!”
Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không phát giác thang máy kia vẫn đứng vậy, không hề nhúc nhích .
“Cậu muốn thượng tôi ?” Hạ Vũ hỏi hắn.
“BINGO!” ánh mắt Tiếu Kiệt cười rộ lên cong cong, nhìn tốt lắm. Nếu không phải hắn là hỗn hắc đạo, Hạ Vũ thật sự sẽ bị nụ cười của hắn làm mê hoặc.
Hạ Vũ một lần nữa sửa sang lại trang phục chính mình, sau đó nhún nhún vai: “Thực thật có lỗi, Tiếu tiên sinh. Anh chướng mắt chú.”
Tiếu Kiệt nhìn hắn, trên mặt vẫn như cũ thực bình tĩnh: “Nga nga? Xưng anh với tôi? Đột nhiên nhiệt tình như vậy, ý tứ tốt lắm a.” ( ý ở đây là anh trai, không phải anh bt, Tiếu Kiệt dốt tiếng Trung a)
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Thần a! Có thể hay không đem ngoại tinh nhân này thu lại a! ! !
Hạ Vũ đột nhiên có loại xúc động muốn đấm vào tường .
“Tôi có thể theo đuổi anh không?” Tiếu Kiệt dùng tiếng Trung thực trúc trắc nói.
“Không thể.” Hạ Vũ cự tuyệt tương đương sạch sẽ lưu loát.
“Vì cái gì?” Tiếu Kiệt truy vấn.
“Anh chướng mắt chú.” Hạ Vũ trả lời.
“Nga nga, lại xưng anh !” Tiếu Kiệt ra vẻ kinh ngạc.
“. . . . . .” Hạ Vũ thật sự nghĩ muốn đấm vỡ tường mà chạy, nam nhân này muốn hay không như vậy a! Cố ý sao ? ! Oa kháo!
“Anh nếu không làm người của tôi, Chung Thúc sẻ làm rối anh nga ~” Tiếu Kiệt thoải mái nói.
“Đây là uy hiếp sao ?” Hạ Vũ mắt lạnh nhìn hắn.
Tiếu Kiệt cũng nhìn Hạ Vũ: “A? Cái gì là uy hiếp?”
Hạ Vũ rốt cục bạo rồi: “Đệt! Văn cậu quá ngu ngốc! Không hiểu sẽ không nói tiếng Trung! Lão tử cảm thấy câu thông(2) với cậu so với cùng Nga Phỉ Lạp câu thông còn khó khăn hơn!”
Tiếu Kiệt vẫn như cũ thực bình tĩnh: “Nga Phỉ Lạp là cái gì?”
Hạ Vũ tức giận quát: “Ngoại sinh búp bê vải nữ !”
Tiếu Kiệt lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ : “Nga, nguyên lai là như vậy a! Trời mưa thiên anh thích búp bê trời nắng?” (-.-llll)
Hạ Vũ đỡ trán, xoay người, đấm thang máy: “Tôi chỉ là hàng hoá! Con mẹ nó bị coi thường cùng một tên ngu ngốc giảng nhiều như vậy! Tôi không nên sống!”
Tiếu Kiệt nhìn đến Hạ Vũ đối với thang máy lại đá lại đấm, nghĩ đến hắn tâm tình khó chịu, vì thế cũng bắt đầu đối thang máy lại đá lại đánh.
Hạ Vũ dừng lại động tác, nhìn Tiếu Kiệt, hỏi: “Cậu làm gì?”
Tiếu Kiệt trả lời thật sự đương nhiên: “Giúp anh hết giận a.”
Hạ Vũ khóe miệng run rẩy, đã không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Tiếu Kiệt .
“Không đúng, tôi chỉ ở lầu ba mà thôi! Thang máy này làm sao vậy? Vì cái gì còn chưa tới? !” Hạ Vũ lúc này mới phản ứng lại, này vừa thấy, phát hiện thang máy cư nhiên còn đứng ở lầu ba.
“Đây là có chuyện gì? !” Hạ Vũ lớn tiếng đối Tiếu Kiệt kêu lên.
“Nga, ” Tiếu Kiệt thành thật trả lời, “Khi nãy anh bước vào thang máy, chỉ vào theo dõi . . . . . . Ân. . . . . . Nói như thế nào đây. . . . . .Ông tổng các anh tự mình đem thang máy ngừng.”
“Có ý gì? !” Hạ Vũ tóm áo Tiếu Kiệt, bắt đầu hung ác, “Thật muốn cho tôi sợ cậu sao? Nói cho cậu biết, lão tử không sợ xã hội đen!”
Tiếu Kiệt so với Hạ Vũ cao một chút, hắn nhìn biểu tình Hạ Vũ, thập phần thưởng thức khí thế này của hắn .
“Ân ~ tôi cảm thấy anh chính là một nửa của tôi!” Tiếu Kiệt vui vẻ nói.
Hạ Vũ nhất thời không có khí thế: “Cái kia, Tiếu thiếu gia, cậu xem phim nhiều lắm phải không. Tôi cũng chỉ là một tên dân thường, tôi không muốn dính dáng vào hắc đạo, tôi là công dân tốt. Van cầu cậu buông tha tôi được chứ?”
Hắn áp dụng nhu tình thế công.
Tiếu Kiệt như tính toán, hắn không chút do dự lắc đầu: “Không được nga, trời mưa thiên ~ nếu anh không làm người của tôi , Chung Thúc sẽ giết anh nga ~”
Hạ Vũ an tĩnh lại, lo nghĩ, sau đó ca lưỡng ôm bả vai Tiếu Kiệt : “Cái kia, bạn thân hai ta thương lượng một chuyện ?”
Tiếu Kiệt nhìn hắn, gật gật đầu: “Được, anh nói.”
Hạ Vũ lộ ra phi thường hòa ái dễ gần, phi thường anh tuấn suất khí, phi thường vô hại, tươi cười đối Tiếu Kiệt nói: “Cái kia, tôi dạy cậu nói tiếng Trung, cậu bảo hộ tôi không bị Chung Khánh Thiên hỏa nhân bắt lấy được không?”
Tiếu Kiệt lập tức nói: “Dạy tiếng Trung là có thể, nhưng phải kèm theo ấm giường.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Tôi có HIV , bạn thân.”
Tiếu Kiệt cũng cười mị mị : “Tôi không ngại , bạn thân.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
——————
(1) Nằm thi : tử thi / thi thể người chết
(2) câu thông : khai thông/ khơi thông/ nối liền.
|
Thứ tám chương
Hai tuyển một
Bị nhốt ở trong thang máy đại khái suốt nửa giờ, Hạ Vũ lúc này mới từ bên trong trốn ra.
Hắn bỏ lại Tiếu Kiệt, vội vàng lấy tốc độ nhanh chạy ra khỏi công ty .
Kết quả vừa thấy, cửa trước cửa sau công ty đều có mấy tên hỗn đản đứng thủ, vì thế hắn lại lập tức phản hồi đến bên người Tiếu Kiệt, cười đến sáng lạn.
“Tiếu thiếu gia, cậu có biết vì bọn chúng phải đổ(2) tôi không? Tôi rõ ràng đã thay tỷ tỷ trả hết tiền .” Hạ Vũ hướng hắn nói lời khách sáo.
Tiếu Kiệt vừa đi hướng đại môn vừa nói nói: “Ông tổng Hoành thịnh đổi ý, hắn không thực hiện trương chi phiếu kia.”
Bởi vì hắn phát âm thật sự rất không tiêu chuẩn, Hạ Vũ qua một hồi lâu mới nghe hiểu.
“Con mẹ cáo già kia!” Hạ Vũ nhịn không được mắng, “Khẳng định là vì con của hắn mới lật lọng như vậy !”
Hạ Vũ thế mới biết hắn cùng Quý Văn Ngạn đưa ra lời chia tay, nên mới không gặp may !
Tiếu Kiệt biểu tình vẫn như cũ thực bình thản: “Cho nên hiện tại anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi theo tôi, hoặc là theo chân bọn họ đi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt nhìn hắn vẫn còn do dự, vì thế bản thân thật tự nhiên đi ra ngoài.
Hạ Vũ thấy thế lập tức đi theo, nghiến răng nghiến lợi đối Tiếu Kiệt nói: “Đừng cho là tôi sẽ dễ dàng thoả hiệp như vậy !”
Tiếu Kiệt cười cười: “Anh quả nhiên rất thức thời a. Tôi thích người thức thời .”
Hạ Vũ: “Tôi không hiếm lạ cái thích của cậu !”
Hạ Vũ đi theo Tiếu Kiệt ra khỏi công ty Lam Đảo, mới vừa đi đến trước mặt chiếc Porsche, người của Chung Khánh Thiên nhất bang kia hiện ra.
“Tiếu thiếu gia, lão gia chúng ta nói cậu phải đem Hạ Vũ giao ra đây.” Nam nhân cầm đầu có điều khách khí.
Tiếu Kiệt biểu tình lập tức trở nên rất lạnh khốc, hắn một mắt lạnh xem qua, dùng tiếng Anh nói: “Cái gì?”
Nam nhân kia lập tức cau mày : “Lão gia chúng ta, lão gia nói đem Hạ Vũ giao ra đây. . . . . .”
Tiếu Kiệt: “Giờ hắn là người của tôi.”
Nam nhân kia thập phần khó xử: “Tiếu thiếu gia. . . . . .”
Tiếu Kiệt lục bao tiền, sau đó rút ra chi phiếu, viết xuống kim ngạch rồi đưa cho nam nhân kia: “Đây là tôi trả tiền thay Hạ Vũ, ngươi trở về nói cho Chung thúc. Tốt nhất không nên động tới người của tôi, nếu không kết cục như thế nào các ngươi đều rất rõ ràng.”
Nam nhân kia tiếp nhận chi phiếu, gật gật đầu: “Tôi sẽ chuyển cáo cho lão gia nhà chúng ta .”
Dù sao cầm được chi phiếu coi như là cái giao đãi, ngay mặt cùng Tiếu Kiệt động thủ chiếm không đến tiện nghi .
Những người này đều rất rõ ràng thân thủ Tiếu Kiệt .
Hạ Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy chuyện này giống như cảnh tượng trong phim, quả thực không thể tin được, nguyên lai trong phim giống hắc đạo là thật .
Tên hỗn hắc đạo quả nhiên nhận thức tiền không tiếp thu người!
Tiếu Kiệt vỗ vỗ Hạ Vũ còn ngẩn người, ý bảo hắn lên xe.
Hạ Vũ ngây ngốc lên xe, lúc này mới phát hiện chính mình cư nhiên ngồi trên xe hàng hiệu.
“Cái kia, tiền tôi sẽ trả lại cậu .” Hạ Vũ có chút không bình tĩnh tả khán hữu khán.(3)
Sợ xã hội đen thái tử gia này tâm tình không tốt sẽ giết người diệt khẩu, hắn chẳng phải sẽ bị chết oan.
Nghĩ tới báo chí đầu đề xuất hiện”Sáng nay phát hiện một nam nhân anh tuấn suất khí trần thi(4) đống rác, cảnh sát bước đầu hoài nghi đây là sát tình” chữ này, Hạ Vũ càng thêm không bình tĩnh .
Tiếu Kiệt một bên lái xe , một bên vừa nói: “Chỉ cần anh trở thành đối tượng của tôi, tiền đó tặng anh.”
Hạ Vũ: “Lão tử không muốn giao tiếp hắc đạo! Cậu đừng bức tôi!”
Tiếu Kiệt đối hắn cười cười: “Tôi phát hiện rất vừa tính cách của anh a.”
Hạ Vũ có chút phát điên: “Này, tôi nói chẳng lẽ cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao ? ! Cậu nhìn không trúng ý tôi cái chim a! Người coi trọng tôi có rất nhiều, không kém cậu một cái!”
“Phải không?” Tiếu Kiệt tươi cười đột nhiên sau đó lạnh lùng nói, “Vậy toàn bộ làm rớt.”
Hạ Vũ kinh hãi: “Đại ca a! Cậu có biết giết người là phạm pháp không a? Tôi không muốn ngồi chồm hổm trong nhà tù a, cậu không nên kéo tôi xuống nước được không? Tôi trên có mẹ già, dưới có anh em chị em, thương không nổi a!”
Hắn ngữ tốc rất nhanh nói một đống lớn, Tiếu Kiệt căn bản không có nghe hết.
Chỉ thấy hắn vẻ mặt mờ mịt nói: “Ai, lại xưng ‘anh’ với tôi, sao anh biết tôi nhỏ hơn anh?”
Hạ Vũ khóe miệng run rẩy: “Với cậu ông nói gà bà nói vịt, giết tôi đi. . . . . .”
Tiếu Kiệt: “Câu nói kia nói làm sao . . . . . . Ân. . . . . . Đúng rồi, chỉ muốn anh làm áp trại phu nhân của tôi, sao có thể giết anh đây.”
Hạ Vũ nội tâm yên lặng lưu trữ biển lệ, nghĩ thầm hắn gần nhất quả nhiên là không cẩn thận đắc tội thần Na Lộ, mới có thể rơi vào ngoại tinh nhân như vậy.
Lúc này Tiếu Kiệt lái xe đi qua trạm tàu ngầm, Hạ Vũ vừa thấy lập tức gõ cửa : “Mẹ nó, mau cho ta xuống xe!”
Tiếu Kiệt bất vi sở động, một chút cũng không đau lòng bị Hạ Vũ các loại ngược đãi cửa kính xe, hắn không chút hoang mang nói: “Tôi đưa anh về a. Đi tàu điện ngầm chen chúc khó chịu.”
Hạ Vũ nhìn trạm tàu ngầm càng ngày càng xa, nghĩ muốn lệ rơi, xúc động đều có : “Tôi hiện tại cảm thấy đi tàu điện ngầm là chuyện thực hạnh phúc a. . . . . .”
Nhìn Tiếu Kiệt cư nhiên biết đi đến đường nhà hắn, Hạ Vũ nhất thời trong lòng lạnh : “Sao cậu biết tôi ở chỗ nào? !”
Tiếu Kiệt cười cười: “Tôi hỏi a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt: “Có phải rất cảm động a?”
Hạ Vũ: “Tôi cảm thấy được rất khủng bố.”
Tiếu Kiệt: “Vì cái gì?”
Hạ Vũ: “Tôi cảm thấy giống như bị người theo dõi.”
Tiếu Kiệt: “. . . . . . Nguyên lai bị anh biết a.”
Hạ Vũ kinh hãi: “Cái gì? ! Cậu thật sự theo dõi tôi? !”
Tiếu Kiệt: “. . . . . .”
Tới nhà Hạ Vũ, phát hiện có người chắn trước cửa nhà hắn.
Hạ Vũ vừa thấy đã muốn bỏ đi, hắn thật sự chịu không nổi, vì sao tất cả mọi người phải chọn lúc này tìm hắn? !
Nhưng người canh giữ ở trước cửa nhà hắn, Quý Văn Ngạn đã thấy hắn, Hạ Vũ cũng không thể rời khỏi.
Nhìn nhìn Hạ Vũ, lại nhìn nhìn Tiếu Kiệt đứng ở bên cạnh hắn. Sau đó cười lạnh: “Anh thật đúng là hảo diễm phúc a, nam nhân là một cái đổi một cái a. Đã cơ khát như vậy?”
Hạ vũ không nghĩ đi cùng một Tiểu Tứ so đo, hắn thản nhiên nói một câu: “Tiểu Ngạn,mọi chuyện đều đã qua. Không cần em đến đả kích tôi như thế, tôi nghĩ em cũng biết ba ba em bỏ đá xuống giếng với anh đi.”
Quý Văn Ngạn nghiến răng nghiến lợi: “Vốn tôi muốn lại đây đưa tiền cho anh, xem ra là không cần ! Anh xứng đáng bị người xã hội đen đuổi giết!”
Hạ Vũ vừa định mở miệng nói cái gì đó, sau đó bị Tiếu Kiệt kéo ra phía sau. Hắn ánh mắt lạnh như băng đánh giá Quý Văn Ngạn một chút, sau đó hỏi: “Mày là ai? Cư nhiên dám hô gọi người của ta?” ( =.=///)
Quý Văn Ngạn nhìn đến người này thân cao một thước tám , vóc dáng con lai, nhất thời cảm thấy một trận cảm giác áp bách.
Nhưng hắn vẫn rất để ý không bỏ qua, nói: “Vậy mày là ai? ! Dựa vào cái gì nhúng tay vào chuyện ta cùng Hạ Vũ tranh cãi? ! Là hắn có lỗi với ta trước!”
Tiếu Kiệt không đến nơi đến cốn, hắn dùng ánh mắt rất khinh miệt nhìn Quý Văn Ngạn: “Tiểu quỷ, mày thật đáng buồn.”
Quý Văn Ngạn không khí quát: “Con mẹ mày biết cái gì? !”
Hạ Vũ vừa thấy không khí này có chút không đúng, vì thế vội vàng lướt qua thân hình Tiếu Kiệt đi đến trước mặt Quý Văn Ngạn, hống nói: “Tiểu Ngạn đừng kích động, về nhà trước đi. Hắn không phải người em nên đụng vào .”
Quý Văn Ngạn bỏ tay Hạ Vũ ra, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tiếu Kiệt mắng to: “Con mẹ mày là cái gì ? ! Dựa vào cái gì nói ta thật đáng buồn? ! !”
Hạ Vũ mắt thấy Tiếu Kiệt trong mắt cư nhiên càng ngày càng lạnh như băng, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tuy rằng hắn đã cùng Quý Văn Ngạn chia tay, nhưng đứa nhỏ này tâm tính vẫn thiện lương. Có điều đừng bởi vì hắn mà trêu chọc người xã hội đen.
“Tiểu Ngạn, đây là ân oán giữa anh và em, em không cần đem khí tát đến trên người khác!” Hạ Vũ rốt cục nhịn không được rống giận.
Đây là Hạ Vũ lần đầu tiên lớn tiếng với y, Quý Văn Ngạn nhất thời ngây ngốc ngây ngẩn cả người.
“Anh cư nhiên vì hắn mà nổi nóng với em?” Quý Văn Ngạn quả thực không thể tin được nhìn Hạ Vũ, “Em nghĩ anh nói chia tay chỉ là trong lúc tức giận(4), nên hôm nay muốn đến cùng anh hợp lại. . . . . . Đây là đáp án của anh?”
Hạ Vũ chỉ cảm thấy chỉ cần có Tiếu Kiệt ở bên cạnh, sự tình gì đều náo loạn .
Hắn đem Quý Văn Ngạn đẩy lên thang lầu : “Tiểu Ngạn, lần sau anh nhất định hảo hảo cùng em nói chuyện, nhưng hôm nay anh có việc. Em không nên tùy hứng được chứ?”
Quý Văn Ngạn tức giận lại quăng một bạt tai cấp Hạ Vũ: “Anh mỗi lần đều nói là lần sau!”
Nói xong hắn liền phẫn nộ chạy đi.
Hạ Vũ vuốt mặt chính mình, trong lòng thập phần buồn bực.
Tiếu Kiệt đi đến bên người hắn, hỏi: “Phải là tiểu tình nhân của anh?”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt: “Ánh mắt của anh thật là… .”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đệt! Con mẹ cậu cũng mau cút!”
_______________
(2) đổ : đuổi theo / che chắn
(3) tả khán hữu khán : trái ngiêng phải nghiêng
(4) nói khí : nói chơi / nhất thời tức giận mà nói.
|
Thứ chín chương: Ấm giường
Tiếu Kiệt lạnh lùng ghé mặt nhìn Hạ Vũ, cặp mắt màu xanh biếc kia thâm thúy phức tạp, khiến người ta nhìn không thấu.
Hạ Vũ nhìn hắn rống lên một câu lúc sau mới phát hiện tình thế không ổn, đứng ở trước mặt hắn chính là nhân vật hắc đạo a!
Ngay tại lúc hắn suy tư về muốn hay không khai lưu và vân vân, Tiếu Kiệt một phen túm trụ cánh tay hắn, hướng dưới lầu kéo đi.
Hạ Vũ hoảng sợ giãy dụa: “Cậu muốn làm gì? ! Bắt cóc sao ? !”
Tiếu Kiệt không có trả lời hắn, mà là tiếp tục túm hắn tiếp tục đi xuống dưới.
Hạ Vũ ở lầu ba, một hồi đã xuống dưới lầu.
Hạ Vũ không nghĩ tới nam nhân này cư nhiên lợi hại như vậy, hắn dãy đều dãy không ra gông cùm xiềng xiếc của hắn.
Tiếu Kiệt đem hắn kéo tới trước mặt chiếc Porsche, sau đó đem hắn nhét vào trong xe.
Hạ Vũ nhìn hắn, hết sức làm cho chính mình tỉnh táo lại: “Cậu muốn làm gì?”
Tiếu Kiệt thẳng đến vừa rồi mặt không chút thay đổi, ngồi vào chỗ lái nghe được Hạ Vũ nói, hắn bỗng nhiên cười: “Trời mưa thiên, đương nhiên là mang anh đến chỗ tôi ở a.”
Hạ Vũ nhìn hắn tươi cười chỉ cảm thấy trong lòng rét run: “Tôi muốn về nhà, thả tôi ra ngoài!”
Tiếu Kiệt cự tuyệt thực rõ ràng: “Không.”
Porsche rất nhanh khởi động, sau đó rất nhanh ly khai nhà trọ Hạ Vũ cùng tiểu khu.
Hạ Vũ nhìn Tiếu Kiệt, có điểm âm tình bất định. Hắn hỏi: “Vì sao muốn dẫn tôi đến chỗ cậu ở ?”
“Tôi sợ người Chung thúc sẽ tìm anh.” Tiếu Kiệt nghĩ nghĩ liền nói như vậy .
Hạ Vũ nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, hắn thế nhưng thật không ngờ.
Nếu sau khi Tiếu Kiệt rời khỏi, Chung Khánh Thiên lão hỗn đản phái người tới giết hắn diệt khẩu chẳng phải là xong đời ? !
Hạ Vũ lập tức sửa thái độ: “Tiếu thiếu gia, tiền thuê nhà sẽ thương lượng tốt a, cậu cho tôi ở nhờ vài ngày đi.”
Tiếu Kiệt nhìn thái độ hắn thay đổi ba trăm sáu mươi độ, có vẻ tâm tình không tồi. Hắn chính là thích Hạ Vũ thức thời, cùng người như thế kết giao rất thú vị .
Hắn nói: “Tôi không cần tiền thuê nhà, tôi cần anh làm ấm giường.”
Hạ Vũ lập tức đáp lại hắn: “Tiếu thiếu gia, lão tử không bán / thân, cám ơn.”
Tiếu Kiệt cười cười, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Trời mưa thiên xem ra trí nhớ của anh không tốt lắm a, vừa rồ ở công ty anh rõ ràng đáp ứng ấm giường cho tôi nga.”
Hạ Vũ kêu to: “Tôi không có! Tôi chỉ là đáp ứng dạy cậu tiếng Trung mà thôi! Ấm giường và vân vân khẳng định là cậu nghe lầm!”
Tiếu Kiệt thực bình tĩnh chọn chọn mi: “Vậy anh quỵt nợ ?”
Hạ Vũ ngồi ở phó lái đã cảm giác được người Tiếu Kiệt bắt đầu phát ra áp suất thấp, vì tránh chọc tới vị hắc đạo thái tử gia này, hắn lập tức thoái nhượng từng bước: “Muốn tôi ấm giường cho cậu cũng không phải không thể, dù sao cũng là cường hạng. Nhưng tôi có điều kiện.”
Tiếu Kiệt hỏi: “Điều kiện gì?”
Hạ Vũ cười hắc hắc, trên mặt lộ vẻ tươi cười gian trá: “Chỉ cần cậu có thể nói ra nhiễu khẩu lệnh(1) rất nhanh mà lưu loát thuật lại một lần, tôi liềnấm giường cho cậu~”
Hạ Vũ thực khôn khéo, hắn không rõ ràng Tiếu Kiệt có nhược điểm gì, duy nhất chính là hắn tiếng Trung nát đến hết cỡ, vì thế hắn liền nắm nhược điểm này làm khó xử Tiếu Kiệt.
Không nghĩ tới Tiếu Kiệt nhưng thật ra thực sảng khoái gật đầu: “OK.”
Hạ Vũ nghĩ thầm ngươi cứ giả vờ đi, ngoại tinh nhân, tiếng Trung nạn đến đống rác.
Hắn nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng rất nhanh thì thầm: “Ca khoá qua khuông quá khoan câu, chạy nhanh quá câu xem quái cẩu. Quang xem quái cẩu qua khuông khấu, qua cổn khuông khoảng không ca quái cẩu.” ( =v=lll).
Hắn đọc rất nhanh, trên mặt lộ vẻ đắc ý, hắn khẳng định Tiếu Kiệt tuyệt đối nói không được.
Bởi vì nhiễu khẩu lệnh là hắn đoạn tuyệt, ít nhất lúc hắn lớn lên, chung quanh đều không có người có thể thắng qua hắn.
Tiếu Kiệt nhíu nhíu mày, hỏi: “Không có? Chỉ vậy sao ?”
Hạ Vũ gật đầu cười nói: “Không có, nếu cậu còn chưa nghe rõ ràng tôi sẽ … đọc cho cậu thêm một lần nga.”
Tiếu Kiệt một bên nắm tay lái chiếc Porsche , một bên vừa nói nói: “Chỉ cần đọc lại giống anh vừa nãy, anh đồng ý cho tôi ấm giường, phải không?”
Hạ Vũ gật gật đầu: “Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh! Tuyệt không quỵt nợ!”
Tiếu Kiệt: “Thật sự?”
Hạ Vũ: “Thật sự!”
Tiếu Kiệt: “Được rồi, anh từ từ. Tôi muốn nhẩm lại vài từ.”
Hạ Vũ nhịn không được cười trộm: “Ừ, cho cậu một chút thời gian.”
Tới một cái đèn xanh đèn đỏ ở đường, Tiếu Kiệt dừng xe chờ đợi đèn đỏ lại nói: “Trời mưa thiên cần phải nghe cho tốt.”
Hạ Vũ có chút không kiên nhẫn: “Chăm chú lắng nghe đây!”
Tiếu Kiệt khụ hai tiếng thanh thanh giọng hát, sau đó rất nhanh thì thầm: “Ca khoá qua khuông quá khoan câu, chạy nhanh quá câu xem quái cẩu. Quang xem quái cẩu qua khuông khấu, qua cổn khuông khoảng không ca quái cẩu. Như vậy đúng không?”
Hạ Vũ quả thực không dám tin trừng lớn mắt nhìn Tiếu Kiệt, kêu lên: “Cái đệt! Cậu lừa tôi đúng không? ! Sao cậu có thể đọc được ? ! Nhưng lại đọc chuẩn như vậy ? ! Không phải tiếng Trung của cậu quá dốt? !”
Tiếu Kiệt tiếp theo lại là phát âm rất không tiêu chuẩn nói: “Không có a, tiếng Trung cuả tôi phát âm tuy không chuẩn, là do tôi lớn lên ở Mĩ Quốc, nhưng vừa rồi anh nói cái nhiễu khẩu lệnh kia từ nhỏ tôi đã luyện qua .”
Hạ Vũ cẩn thận theo dõi hắn, đột nhiên có loại cảm giác tự chui đầu vào rọ : “Nói như vậy, trước kia cậu đã luyện qua nhiễu khẩu lệnh này?”
Tiếu Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh đổi thành câu khác tôi sẽ không đọc được .”
Hạ Vũ nhất thời muốn rơi lệ: “Con mẹ cậu tại sao không nói sớm chút a! Đệt mịa!”
Tiếu Kiệt nhún nhún vai: “Kỳ thật tôi cũng không ngời cư nhiên anh lại chọn nhiễu khẩu lệnh này, bằng không tôi sẽ hết cách.”
Hạ Vũ: “Đủ rồi! Cậu không cần nói nữa!”
Tiếu Kiệt: “Cho nên anh phải ấm giường cho tôi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt: “Dám đổi ý tôi sẽ tự mình đem anh đưa đến bên Chung thúc .”
Hạ Vũ: “Cậu thật đê tiện vô sỉ hạ lưu nhân tra âm hiểm giả dối, về sau sinh đứa con không **!”
Tiếu Kiệt: “Cám ơn tán dương ~”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đại ca, cậu xác định hiểu được tôi vừa rồi nói cái gì ?”
Tiếu Kiệt: “Anh không phải hy vọng tôi sinh con trai , tuy rằng tôi là G. A. Y, nhưng vẫn cám ơn phần hảo ý này.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Porsche vẫn chạy đến thành tây khu biệt thự sa hoa.
Hạ Vũ vừa thấy liền biết đó là kẻ có tiền ở, hoàn cảnh tao nhã và vân vân, hắn đỏ mắt, các loại hâm mộ ghen tị đến hận.
“Đừng nghiến răng nghiến lợi, muốn gì tôi cũng thể tặng cho anh.” Tiếu Kiệt nói với hắn.
Hạ Vũ lập tức lắc đầu: “Tôi với cậu không quen, hơn nữa không thân cũng chẳng quen, không cần lôi kéo tôi làm quen.”
Tiếu Kiệt chọn chọn mi, không nói chuyện.
Tiếu Kiệt ở chính là biệt thự nóc độc nhất, nhưng lại có thêm tầng.
Điều này làm cho tâm lý Hạ Vũ bất bình, hỗn tử này cư nhiên có tiền như vậy. Cũng không biết là hại tiền bao nhiêu người, lòng dạ hiểm độc .
“Thiếu gia, hôm nay cậu đi đâu ?” Một vị có chút lớn tuổi chính là nam nhân phương Tây nhìn Tiếu Kiệt trở về, lập tức dùng tiếng Anh tiêu chuẩn hỏi.
“Không cần ông lo.” Tiếu Kiệt lạnh lùng đáp một câu, sau đó đem Hạ Vũ kéo vào trong phòng.
Hạ Vũ hoàn toàn không có tác phong, hắn liều mạng bỏ tay Tiếu Kiệt ra : “Không cần lôi kéo tôi! Tôi tự đi!”
“Thiếu gia, vị tiên sinh này là?” Nam nhân kia vẫn như cũ dùng tiếng Anh thuyết giáo.
“Lão bà của tôi.” Tiếu Kiệt dùng tiếng Anh đáp, “Lí, ông không nên hỏi nhiều.”
“Đã biết, thiếu gia.” Lí cung kính trả lời.
Lúc này Hạ Vũ giận dữ hét: “Con mẹ cậu đừng tưởng rằng lão tử nghe không hiểu tiếng Anh, kháo, ai là lão bà của cậu!”
“Về sau là được, tôi chỉ nói trước mà thôi.” Tiếu Kiệt thực bình tĩnh nói.
————
(1) : nhiễu khẩu lệnh : Vè ,thi đọc nhanh.
(2) : Chiếc Porsche của Tiếu Kiệt <“:
|