Đệt, Ông Đây Là Công
|
|
Chương 10: Chúc ngươi tinh tẫn nhân vong
Vẫn có chút kiêu ngạo, Hạ Vũ hiện tại giống như chim sợ cành cong, lần này thật sự đã đá phải sắt cứng.
Trêu chọc Chung Khánh Thiên không nói, còn chia đều cho Tiếu Kiệt ngoại tinh nhân.
Nói đến Tiếu Kiệt, Hạ Vũ không khỏi một trận bực mình.
Hắn tự xưng là không người nào bằng, cũng lần đầu tiên nhìn thấy loại da mặt dày đến không biết xấu hổ này, các loại giả ngu sung lăng đê tiện tiểu nhân.
Hạ Vũ vẫn tinh thần độ cao khẩn trương phòng bị Tiếu Kiệt, sợ hắn sẽ cực kì thô bạo thượng cung.
Nhưng mà mọi chuyện cũng không giống suy nghĩ của hắn, Tiếu Kiệt cùng Hạ Vũ ở biệt thự dùng bữa tối lúc sau hình như có việc liền lái xe đi ra ngoài.
Hạ Vũ nhìn hắn ly khai, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì Tiếu Kiệt kiên trì muốn hắn ngủ ở trong phòng y, cũng chính là chủ phòng ngủ, vì thế Hạ Vũ sẽ không ra phòng khách.
Làm cho Hạ Vũ nghi ngờ chính là, Tiếu Kiệt đi ra ngoài cả đêm cũng chưa trở về, nghĩ đến không cần cái gọi là ấm giường, Hạ Vũ trong lòng liền vui đến không được.
Dù sao đối với hắn mà nói, có thể tha một ngày là một ngày.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Vũ rất sớm đã tỉnh, chuẩn bị đi làm.
Bởi vì bên này là thành tây, hắn phải đi về thành nam đi làm, xe trình phải nhiều giờ, cho nên hắn đành phải dậy sớm, còn nữa hắn một chút cũng không muốn đợi ở trong này, vẫn nên sớm ly khai.
May mắn vị Lí quản gia kia thật cũng khách khí, không có khó xử hắn để cho hắn đi .
Hạ Vũ đánh xe trở lại nhà trọ vội vàng vội vội thay đổi một bộ quần áo rồi mới chạy tới công ty.
May mà hắn chuẩn bị trước ba giờ từ bên khu nhà Tiếu Kiệt xuất phát, bằng không thật sự sẽ bị muộn.
Nghĩ tới bắt xe tốn nhiều tiền, Hạ Vũ trong lòng không khỏi buồn bực.
Tới công ty văn phòng lầu ba, An Dật sớm ngồi ở đầu kia bắt đầu bận việc.
Hắn nhìn Hạ Vũ xuất hiện ở trong văn phòng, vì thế đem hắn kéo tới ban công bên cạnh.
“Cậu đến công ty bằng cách nào ?” An Dật hỏi hắn, “Không phải tôi đã xin thêm cho cậu một ngày nghỉ sao?”
Hạ Vũ kinh hãi: “Cái gì? ! Sao cậu không nói sớm hả? !”
An Dật: “Buổi chiều hôm qua tan tầm, Cá pecca riêng tới tìm tôi nói, bảo tôi chuyển cáo cậu, nếu hôm nay vẫn không thoải mái cũng đừng đi làm .”
Hạ Vũ bắt lấy bả vai An Dật: “Sao cậu không nói với tôi a! Sớm biết thì hôm nay anh sẽ không đến đây!”
An Dật: “Tôi có gửi tin nhắn cho cậu a, cậu chưa nhận được?”
Hạ Vũ vừa nghe lập tức lấy ra nokia N8, mặt trên không có tin nhắn gì .
An Dật nhìn điện thoại tay hắn, nghi hoặc nói: “Tại sao có thể như vậy? Tôi rõ ràng gửi đi thành công .”
Hạ Vũ nghĩ nghĩ, sau đó nói: “A Dật cậu dùng ‘yêu điên 4’ bấm dãy số của tôi.”
An Dật nghe vậy lập tức lấy ra iphone4 bấm số Hạ Vũ, rất nhanh truyền đến giọng nữ ngọt lịm: “Thân ái, số ngày bấm không khả dụng. . . . . .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “Được rồi, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đi làm lại đi, đợi lát nữa cá pecca lại tới .”
Hạ Vũ vẻ mặt ủy khuất: “Tiểu miêu. . . . . . Hạ đại nhân của cậu bị khi dễ . . . . . .”
An Dật có lệ an ủi một chút: “Tiểu miêu đại gia cậu ! Tốt lắm tốt lắm, tôi biết cậu lại bị ngoại tinh nhân khi dễ .”
Hạ Vũ thừa dịp hiện tại ban công không ai, ôm lấy An Dật nhân cơ hội làm nũng: “Tiểu Vũ, Hạ đại nhân của cậu ngồi không vài ngày đi. Gần đây có cực khổ, cậu không thể không để ý tôi a ~~~”
An Dật một cước đá qua: “Đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi! Rốt cuộc cậu chọc tới ai hả ?”
Hạ Vũ bĩu môi : “Ngày hôm qua không phải cậu đã thấy, chính là Chung Khánh Thiên lão hỗn đả kia. Hắn hiện tại ra vẻ theo dõi tôi .”
An Dật nhìn hắn, thấy hắn không phải hay nói giỡn: “Rất nghiêm trọng?”
Hạ Vũ hai tay tạo thành chữ thập: “Đúng vậy, tôi biết cậu cùng Lí Thiểu Phong không phải rất có giao tình sao ? Tôi nghe nói hắn có biện pháp trấn trụ Chung gia kia a.”
An Dật vừa nghe tên Lí Thiểu Phong lập tức tạc mao: “Lão tử cùng tên hỗn đản này không có giao tình!”
Hạ Vũ vội vàng vuốt mao: “Cậu bình tĩnh chút! Chẳng lẽ cậu lại đối Hạ đại nhân thân ái của cậu thấy chết mà không cứu được sao?”
An Dật: “Không phải cậu nói đã trả tiền? Vì sao bọn kia còn muốn đuổi giết cậu?”
Vừa nói đến Hạ Vũ đánh một chỗ trong không khí, hắn thần tình buồn bực: “Tôi rất tin tưởng Quý Trung Cường, con mẹ cáo già kia nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng! Không phải bởi vì tôi quăng con của hắn sao, về trả thù tôi như vậy? Đệt mịa!”
An Dật bày ra vẻ mặt đồng tình: “Hạ đại nhân nguyên lai cũng có một ngày bị khó khăn.”
Hạ Vũ bạch liễu tha nhất nhãn(3): “Làm ơn, cậu vui sướng khi người gặp họa không cần rõ ràng như vậy được chứ ? Như vậy sẽ làm tôi nhịn không được muốn đánh cậu.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ lập tức lại đổi thành một bộ tội nghiệp: “A Dật, lần này nhờ cậu.”
An Dật bĩu môi: “Đừng như vậy, tôi thật sự đã lâu không cùng Lí Thiểu Phong liên lạc, chúng ta rất nhiều năm chưa thấy mặt nhau.”
Hạ Vũ nhìn hắn thật sự thực khó xử, cũng sẽ không miễn cưỡng : “Được rồi, trở về công tác đi. Bằng không cá pecca lại đãi chúng ta thuyết giáo .”
Nhìn Hạ Vũ thật sự rất khổ sở, An Dật liền nói: “Mấy ngày nay trước hết đến nhà tôi đi.”
Hạ Vũ lập tức nhãn tình sáng lên: “An tiểu miêu, tôi quả nhiên không thương nhầm cậu ~”
An Dật: “Biến đi!”
Một lần nữa trở lại văn phòng, kết quả phát hiện Lô Du cùng Từ Văn Quân phân biệt đứng ở chỗ ngồi Hạ Vũ cùng An Dật.
Hai người nháy mắt trong gió liền hỗn loạn .
Tiếp theo hai người đã bị thuyết giáo đại khái hơn nửa giờ mới xem như chấm dứt.
Chịu đựng Lô Du thuyết giáo, Hạ Vũ cùng An Dật hai người đều nhanh cảm thấy được ù tai .
Bất quá Hạ Vũ chạy trốn tới nhà An Dật, ít nhất sau vài ngày Hạ Vũ đã giống như trước đây, những ngày an bình.
Hạ Vũ coi như đã quên vết sẹo, không có Quý Văn Ngạn hắn độc thân một người, không cam lòng với tịch mịch, vì thế bắt đầu thường lui tới quán G.A.Y bar, chuẩn bị tìm đối tượng.
Đang cấp trứng chim hoa cùng tiểu hắc uy thực, An Dật nhìn cách ăn mặc của Hạ Vũ rất nam công, trang điểm dường như xinh đẹp nhịn không được phun tào: “Này, con công khổng tước này muốn đi câu dẫn ai?”
Hạ Vũ lập tức phản bác: “Có ý tứ gì? Tôi mới không giống trạch nam như cậu này! Mỗi ngày chỉ biết dưỡng mèo nuôi chó .”
An Dật: “. . . . . . Hạ đại nhân, cậu sớm hay muộn cũng sẽ bị đè .”
Hạ Vũ: “Đệt, tới địa ngục đi quạ đen miệng, anh muốn đi tìm tiểu tình nhân nhu thuận nghe lời hảo hảo yêu thương cả đời ~”
An Dật: “Vãi.”
Hạ Vũ: “Vãi em gái cậu.”
Mặc đồ xong, Hạ Vũ đối An Dật phất phất tay: “Bảo bối, đêm nay mình cậu độc thủ khuê phòng rồi ~”
An Dật khinh bỉ đối hắn dựng thẳng ngón giữa: “Mau cút, chúc cậu tinh tẫn nhân vong!”
Hạ Vũ: “Xú tiểu tử miệng chó không thể khạc ra ngà voi!”
Nói xong lúc sau hắn hừ tiểu khúc ly khai nhà trọ An Dật.
Đánh xe tới một cái quán bar thường xuyên đi, Hạ Vũ lập tức đi vào tiêu điểm.
Hắn đi đến bên cạnh quầy bar, đối người phục vụ nói: “Tiểu Tông, có muốn tôi không?”
Người phục vụ tiểu tông nhìn Hạ Vũ, lập tức cho hắn một ly rượu cốc-tai hắn thích nhất đưa cho hắn.
Hạ Vũ nhìn hắn phóng điện, hỏi: “Gần đây có chuyện gì tốt? Nhìn cậu rất đẹp trai .”
Tiểu Tông cười cười: “A Vũ nói chuyện với anh càng ngày càng ngọt, anh cũng biết gần nhất lão bản chúng ta từ Mĩ Quốc đã về, có các loại phúc lợi a.”
Hạ Vũ đối hắn trêu đùa: “Thật tốt, nếu không cậu giúp tôi đề cử một chút, tôi đổi nghề đến chỗ này?”
Tiểu Tông đánh giá Hạ Vũ vài lần, sau đó lắc đầu: “Anh tới không vài ngày sẽ bị người câu, lão bản không cần người bộ dạng đẹp như vậy.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Tiểu Tông, có người nói qua với cậu trẻ con không nên thành thật quá sao ?”
Tiểu Tông: “. . . . . .”
_____________
(1) : Thiết bảng : tấm sắt
(2) : quay xong : mất nguồn
(3) : bạch liểu thất tha nhãn : mắt trợn trắng
|
Chương 11: Đến gần
Hạ Vũ ngồi ở quầy bar ngẫu nhiên cùng tửu bảo(1) đáp nói, đùa giỡn đùa giỡn và vân vân, ngẫu nhiên một người ngồi ở chỗ kia không hé răng, thâm trầm.
Trong lúc thiếu nam nhân đến gần, bày ra biểu tình hảo cảm. Có điều tất cả đã bị Hạ Vũ dùng ngôn ngữ xảo diệu cự tuyệt .
Tiểu Tông nhìn hắn, không khỏi bất đắc dĩ cười cười.
“Tôi nói a Vũ không đến tìm đối tượng còn ngồi ở đây, ý định làm cho những người đó xem mà ăn không ?” Tiểu Tông một bên rót rượu một bên đối Hạ Vũ nói .
Hạ Vũ cười cười: “Cậu không biết mắt tôi rất cao sao? Vừa rồi người tới tìm tôi bên trong có 80% là muốn áp tôi, tôi mới mặc kệ.”
Tiểu Tông cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nga. . . . . . Anh là công gì mà muốn quấy phá a.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Tinh khiết công.”
Tiểu Tông: “Đúng đúng đúng, chính là cái này. Kỳ thật tôi cảm thấy anh không cần chấp nhất điểm ấy a. Kỳ thật chỉ cần tìm được người anh thật tình yêu thương, anh sẽ không để ý chuyện bị đè ép.”
Hạ Vũ: “Tiểu Tông, nghe vậy cậu còn có kinh nghiệm hơn so với tôi nhỉ?”
Tiểu Tông: “. . . . . . Tới địa ngục đi.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Ai, Tiểu Tông nếu không cậu theo tôi đi. Tôi rất thích cậu, thực ngoan.”
Tiểu Tông: “Anh bắt cóc tôi, lão bản tôi sẽ giết anh.”
Hạ Vũ nhún nhún vai, hoàn toàn không sợ lão bản trong miệng Tiểu Tông: “Sợ gì, tôi ngay cả xã hội đen thái tử gia còn dám trêu, lão bản các ngươi kia tôi sẽ không tha ở trong mắt đâu.”
Tiểu Tông nhìn nhìn hắn, lập tức hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “A Vũ, ngươi không biết, lão bản nhà của tôi rất có thế lực. Lí Thiểu Phong anh có biết không, chính là hắn.”
Hạ Vũ vừa nghe lập tức kêu to: “Cái gì? ! Quán bar này là của hắn ? !”
Tiểu Tông không nghĩ tới Hạ Vũ phản ứng hội lớn như vậy, có chút mạc danh kỳ diệu: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Hạ Vũ nắm chặt cánh tay Tiểu Tông : “Tiểu Tông, xem ở hai ta giao tình tốt như vậy, cậu giúp tôi dẫn tiến một chút đi, tôi muốn gặp Lí Thiểu Phong.”
Tiểu Tông: “. . . . . . Tôi từ khi nào có giao tình tốt với anh như vậy?”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đây không phải trọng điểm!”
Tiểu Tông: “Anh tìm hắn làm gì? Hắn cùng chúng ta căn bản không phải cùng thế giới . Bất quá anh có thể xuống tay từ đối tượng của hắn.”
Hạ Vũ: “Đối tượng hắn?”
Tiểu Tông nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai chú ý bọn họ nói chuyện, lúc này mới nói: “Hắn đối Trương Suất rất thích, một đứa nhỏ thực thiện lương. Lão bản chúng ta ai cũng không sợ, chỉ sợ hắn không vui.”
Hạ Vũ: “Vậy theo ý cậu đầu tiên tôi phải cùng hắn làm bạn?”
Tiểu Tông gật gật đầu: “Theo lý thì đúng như vậy, anh chỉ cần cùng Trương Suất trở thành bạn bè, như vậy sẽ là bạn bè lão bản chúng ta. Bất quá này có điểm khó khăn, lão bản chúng ta quả thực đem hắn bảo hộ kín không kẽ hở.”
Hạ Vũ: “Vậy cậu còn nói chuyện vô nghĩa này cho tôi làm gì? !”
Tiểu Tông: “. . . . . . Nhưng đêm nay hắn vừa vặn ở tại nơi này.”
Hạ Vũ: “Ai?”
Tiểu Tông: “Trương Suất, hắn ngay tại quán bar lầu hai chúng ta, trong sương phòng ngoạn máy tính. Lão bản chúng ta có việc tạm thời đi ra ngoài, ngươi dám hay không dám đi?”
Hạ Vũ nghĩ nghĩ, sau đó xấu xa cười: “Vì sao không dám?”
Tiểu Tông chỉ biết lấy tình hình Hạ Vũ là nhất định sẽ đi, vì thế liền hỏi : “Ngươi vì cái gì muốn nhận thức lão bản chúng ta?”
Nghe câu hỏi, Hạ Vũ làm vẻ mặt khổ bức.
Xem đứa nhỏ Tiểu Tông này rất nhu thuận chia sẻ, Hạ Vũ nói: “Chị của tôi vay mượn nặng lãi ở Chung Khánh Thiên, tôi giúp chị trả tiền lại bị người khác hãm hại . Tôi hiện tại bị Chung Khánh Thiên đuổi giết, tôi biết Chung gia không dám tùy tiện chạm Lí Thiểu Phong, cho nên tôi muốn cầu hắn hỗ trợ, có thể cứu tôi hay không.”
Tiểu Tông nghe xong cảm thấy được khổ sở: “A Vũ, đừng có sợ hãi. Anh tìm lão bản nhà chúng ta là tìm đúng người, tam giáo cửu lưu cái dạng gì hắn cũng quen hết, anh tìm hắn cứu anh cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần hắn cho rằng anh là bạn bè đáng giá giao lưu, hắn nhất định sẽ giúp anh.”
Hạ Vũ gật đầu: “Tôi chỉ nghe nói Lí Thiểu Phong thích kết giao bạn bè, hơn nữa phi thường giáo tài. Cho nên mới muốn tìm hắn. Nhưng tôi thật không ngờ ở trong này lăn lộn lâu như vậy, giờ mới biết được lão bản quán bar này cư nhiên chính là hắn.”
Cùng Tiểu Tông nói chuyện xong, lúc sau hắn được cho phép, Hạ Vũ liền lên lầu hai.
Hắn chậm rì rì tiêu sái, sau đó đi vào sương phòng VIP mà Tiểu Tông nói cho hắn .
Hắn biết đối tượng Lí Thiểu Phong Trương Suất ngay tại bên trong, hắn khẽ cười một chút, đến gần, hắn cũng không phải chưa làm qua. Mới không sợ, chẳng qua lần này là đến gần một người có chủ mà thôi.
Sau đó hắn làm bộ như thực kích động, một bên mở cửa một bên kêu lên: “Ngượng ngùng ngượng ngùng! Tôi đã tới chậm!”
Kia làm bộ dáng giống như là vừa mới đuổi tới nơi này .
Hắn một mở cửa, một ngồi ở máy tính tiền, nam sinh lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhìn Hạ Vũ, hỏi: “Ngươi là ai?”
Hạ Vũ nghĩ thầm nguyên lai đây là Trương Suất a, bộ dạng coi như rất đáng yêu a.
Hắn gãi đầu phát, làm bộ như thực sốt ruột : “Kỳ quái, bạn tôi gọi điện thoại nói cho tôi biết đúng là chỗ này a. Tại sao chỉ có một người?”
Trương Suất đứa nhỏ này không am hiểu hoài nghi người khác, cũng khó trách Lí Thiểu Phong lại đem hắn bảo hộ rất tốt như vậy. Bởi vì hắn thực dễ dàng tin tưởng người khác.
Hắn cơ hồ lập tức liền tin tưởng Hạ Vũ mà tìm từ: “Chẳng lẽ anh cũng là bạn của anh Phong ?”
Hạ Vũ vừa nghe lập tức theo lời Trương Suất nói tiếp: “Xem như vậy đi, anh Phong không ở?”
Trương Suất nhìn bộ dạng Hạ Vũ tốt như vậy, nghĩ thầm hẳn là không phải người xấu. Vì thế đáp: “Hẳn phải đợi chút mới trở về.”
Hạ Vũ một bên gật đầu một bên làm bộ như mệt chết đi ở bên cạnh Trương Suất ngồi xuống, sau đó nhìn qua màn hình máy tính : “Ai, cậu cũng chơi khuynh thành thiên hạ?”
Nói đến trò chơi, Trương Suất phấn chất : “Anh cũng chơi?”
Hạ Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy, hai năm trước chơi rất điên, bất quá không tới nơi này. Không tồi a, đã max cấp. Bất quá tên này của cậu cũng thật có cá tính, ông nội ngươi đùa giỡn lưu manh. . . . . .”
Trương Suất cười hắc hắc: “Lúc trước nhất thời xung động đặt tên. Của anh gọi là cái gì?”
Hạ vũ: “Giết chóc thiên hạ.”
Trương Suất: “Hảo tên.”
Hạ Vũ: “Đúng vậy. Lúc trước bạn thân tôi cũng phun tào tôi như vậy.”
Trương Suất đột nhiên như là nhớ tới cái gì, ánh mắt tỏa sáng, nói: “Chẳng lẽ anh ở chuyên khu Đồng Thành lão Đại Giết chóc thiên hạ?”
Hạ Vũ không nghĩ tới hắn cư nhiên biết, gật đầu nói: “Ân, bất quá max cấp xong tôi đã đem bán. Hiện tại người chơi tài khoản này không phải tôi .”
Trương Suất như là từ trước đến nay thành thục, hắn lập tức liền đem Hạ Vũ trở thành bạn tốt. Hắn nói: “Quả nhiên anh Phong không nói sai, hắn khi đó đã nói người Giết chóc thiên hạ max cấp chơi không giống trước, PK kỹ thuật không đủ hiểm, cho nên hắn hoài nghi trước kia người kia không phải đùa.”
Hạ Vũ cười cười: “Không nghĩ tới anh Phong còn chú ý tới tôi a.”
Trương Suất: “Bởi vì khi đó hắn muốn kéo anh đến chỗ chúng tôi, gia nhập chúng tôi.”
Hạ Vũ vừa nghe liền lập tức hối hận lúc trước quyết định bán tài khoản.
Bằng không hắn hiện tại sớm đã là bạn thân của Lí Thiểu Phong a! Còn phí công ở trong này đến gần đứa nhỏ khờ dại đơn thuần này, hại hắn gây chút tội ác a!
Tiếp theo Hạ Vũ cùng Trương Suất tán gẫu càng ngày càng hăng, chính là quay chung quanh tất cả đều là về trò chơi .
Trương Suất đi chơi PVP, Hạ Vũ nhân cơ hội bộc lộ tài năng giúp hắn hào PK toàn trường, điều này làm cho Trương Suất đối hắn càng thêm có độ hảo cảm .
Chỉ thấy hắn nghiệp đoàn trong kênh có không ít người đều đứng hô, nói cái gì Phong tẩu lại phạm quy, làm cho Phong ca làm càn giúp hắn tham gia PVP xoát phân . Tóm lại chính là oán thanh một mảnh.
Hạ Vũ nhất thời chơi rất mê mẩn, cư nhiên đã quên thời gian, kết quả Lí Thiểu Phong đã về.
Lí Thiểu Phong không nghĩ tới trong phòng này cư nhiên hơn một người xa lạ, nhưng là trong mắt kinh ngạc rất nhanh liền chợt lóe rồi biến mất.
“Ngốc bảo bối, đây là bạn em?” Lí Thiểu Phong thực bình tĩnh tiêu sái đến bên người Trương Suất ngồi xuống
Trương Suất nghi hoặc ngẩng đầu: “Ai? Này không phải bằng hữu ngươi sao ?”
Lí Thiểu Phong: “. . . . . .”
Hạ Vũ lập tức da mặt dày tự giới thiệu: “Tôi gọi là Hạ Vũ, anh Phong, tôi là tới tìm anh .”
Không đợi Lí Thiểu Phong mở miệng, Trương Suất nói: “Anh Phong, anh không biết, kỹ thuật PK của hắn cũng rất lợi hại a, nếu làm không tốt sẽ cùng ngươi liều mạng được a. Đúng rồi đúng rồi, hắn chính là người anh từng muốn mượn sức – Giết chóc thiên hạ ~”
Lí Thiểu Phong bất đắc dĩ cười cười, nói với Trương Suấ: “Cho nên em liền cùng hắn chơi đến hăng say? Ngoan ngoãn của anh, anh mới không nhìn em một tí, em liền loạn trêu chọc người?”
Trương Suất lập tức lớn tiếng phản bác: “Em không có! Là hắn tự vào!”
Lí Thiểu Phong: “. . . . . . Vậy em sẽ không hỏi hắn là ai, đến tìm ai sao ?”
Trương Suất lập tức nói : “. . . . . . Em có hỏi hắn là ai, nhưng em quên hỏi hắn đến tìm ai . . . . . .”
Lí Thiểu Phong: “. . . . . .”
Hạ Vũ đột nhiên cảm thấy được chính mình giống như bóng đèn Vôn cao, bởi vì hắn giống như hoàn toàn bị đôi này không nhìn tới.
_________
(1) : Tửu bảo : nhân viên phục vụ rượu
(2): tả khán hữu khán : trái nhìn phải nhìn
|
chương 12: Năm bổn mạng
Lí Thiểu Phong hống liên tục đem Trương Suất một người tới sương phòng, sau đó hắn mới bắt đầu đánh giá Hạ Vũ.
“Tìm ta có chuyện gì?” Lí Thiểu Phong không khách sáo, trực tiếp tiến thẳng vào chủ đề.
Hạ Vũ vốn nghĩ sẵn một đống trong đầu, kết quả lúc gặp Lí Thiểu Phong, lại không biết nên nói như thế nào .
Lí Thiểu Phong giống như nhìn ra Hạ Vũ đang do dự, vì thế nói tiếp: “Ngươi tốt nhất nói thực ra, nếu có một chút nói dối, nơi này vĩnh viễn không chào đón ngươi.”
Không thể không nói nghiêm túc Lí Thiểu Phong thật sự là người rất có quyết đoán.
Hạ Vũ cắn răng một cái liền toàn bộ nói ra, dù sao hắn bằng lòng giúp tự nhiên sẽ có, cho dù không chịu giúp .
Nghe xong Hạ Vũ tự thuật, Lí Thiểu Phong chọn chọn mi: “Là Tiểu Tông thả ngươi đi lên ?”
Hạ Vũ: “. . . . . . Phong ca, này không phải trọng điểm.”
Lí Thiểu Phong không nghiêm túc, bắt đầu cợt nhả: “Bạn thân, ta thực đồng tình ngươi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Lí Thiểu Phong: “Quý Trung Cường cáo già kia ngươi cũng tin tưởng, tấm tắc, khó trách sẽ bị hãm hại.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Lí Thiểu Phong: “Ngươi nói Chung Khánh Thiên kỳ thật không có gì, kỳ thật ta cảm thấy được ngươi phiền toái càng lớn hơn nữa là Tiếu Kiệt. Ngươi có biết hắn sao ? Hiểu biết có bao nhiêu?”
Hạ Vũ: “Ta chỉ biết hắn là Mĩ Quốc hắc bang thái tử gia gì đó.”
Nghe Hạ Vũ nói xong, Lí Thiểu Phong nhất thời dùng một loại ánh mắt thực đồng tình nhìn hắn.
“Tiếu Kiệt, là con Tiếu Huyễn . Tiếu Huyễn là lão đại hắc bang lớn nhất Quốc Mĩ, bang phái hắn có lẽ không phải cực mạnh, nhưng huynh đệ hắn rất nhiều. Các nơi trên thế giới, người hắc đạo đều phải nể mặt mũi hắn Florida có nhiều sản nghiệp tất cả đều là trên danh nghĩa Tiếu gia bọn hắn .” Lí Thiểu Phong nhìn Hạ Vũ nói, “Tiếu Huyễn đối bảo bối nhất chính là con hắn, ngươi chọc tới hắn tương đương chọc tới cả xã hội đen.”
Hạ Vũ nghe xong Lí Thiểu Phong , chỉ cảm thấy cả người rét run.
“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Hạ Vũ có chút kích động , “Phong ca, ngươi có thể hay không giúp giúp ta?”
Lí Thiểu Phong: “Ai, kỳ thật ngươi cũng không tính thực không hay ho a. Tiếu Kiệt không phải coi trọng ngươi sao, vừa lúc, trở thành người của hắn. Xã hội đen tất cả mọi người không dám động ngươi, bởi vì động ngươi chẳng khác nào động tới thượng võ đường bọn họ.”
Hạ Vũ: “Thượng võ đường?”
Lí Thiểu Phong: “Chính là tên bang phái Tiếu huyễn, huynh đệ bọn họ trải rộng toàn bộ thế giới, cơ hồ từng quốc gia, hắc đạo đều có người bọn họ.”
Hạ Vũ: “Vì cái gì bọn họ có thể có được nhiều người như vậy?”
Lí Thiểu Phong cười cười: “Bởi vì bọn họ rất có tiền.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
“Ta lần này thật sự không giúp được ngươi, nếu ta lại gặp phải hắc đạo, ta nhất định sẽ bị ba ta cùng ca ta quản chết .” Lí Thiểu Phong tỏ vẻ thật đáng tiếc.
Hạ Vũ chỉ cảm thấy đã biết thật sự ngoạn xong rồi, không nghĩ tới thật sự thua bởi nơi này .
Sớm biết hắn sẽ không muốn đi quản việc này, cho dù là đem tiền cấp Hạ Lâm .
Lí Thiểu Phong trầm mặc một chút còn nói thêm: “Bất quá ta cảm thấy được vẫn có điểm kỳ quái, ta đã gặp qua Tiếu Kiệt. Hắn nói tiếng Trung thực nạn, nhưng tiếng Anh tiếng Pháp ngoại ngữ hắn nói rất lưu loát. Người kỳ quái như vậy vẫn để cho ta lưu lại ấn tượng khắc sâu, ta nhớ rõ hắn có đối tượng .”
Hạ Vũ nhìn về phía Lí Thiểu Phong: “Phong ca, ngươi nói như vậy là ý tứ gì?”
Lí Thiểu Phong trầm ngâm một chút: “Ta khuyên ngươi tốt nhất cẩn thận một chút. Ở trong hắc đạo lăn lộn mọi người là ăn tươi nuốt sống nhau, ta sợ ngươi sẽ bị lợi dụng .”
Hạ Vũ bị Lí Thiểu Phong cấp dọa : “Hắn lợi dụng ta có thể được ưu đãi gì?”
Lí Thiểu Phong: “Này ta không rõ ràng , bất quá trực giác của ta nói cho ta biết chuyện này không chỉ đơn thuần. Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút đi, xem ngươi đẹp trai nên thích ngươi, cho nên ta mới cho ngươi lời khuyên.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Cùng Lí Thiểu Phong nói chuyện đại khái không sai biệt lắm là một giờ, trừ bỏ một ít chính mình trước kia không biết tình báo bên ngoài, Hạ Vũ cảm thấy được chính mình ngược lại càng thêm không yên đầy bất an .
Vô tình trở lại nhà trọ An Dật, Hạ Vũ hiện tại thầm nghĩ trốn đến một địa phương an toàn.
Nửa đêm, An Dật không nghĩ tới Hạ Vũ cư nhiên một người đã trở lại.
Như thế phi thường kinh ngạc.
“Ta nói ngươi hôm nay không có thành công săn người đẹp sao?” An Dật một bộ còn buồn ngủ mở cửa cho hắn, sau đó nhịn không được phun tào.
Hạ Vũ vẻ mặt suy sụp nói: “Còn săn người đẹp gì, Hạ đại nhân ngươi ngay cả mệnh còn không có.”
An Dật: “Ca a, ngươi lại làm sao vậy a? !”
Hạ Vũ: “Ta đến tìm Lí Thiểu Pphong .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Hắn nói hắn rất bất tiện nhúng tay chuyện này.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ ngồi ở trên sô pha thở dài thật mạnh một hơi, An Dật cũng ngồi xuống, hỏi: “Vậy ngươi phải làm sao bây giờ? Từ chức? Chạy trốn?”
Cười khổ lắc đầu, Hạ Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói: “Lam Đảo đãi ngộ tốt như vậy, ta thật vất vả mới vào. Hiện tại từ chức không có lời.”
An Dật: “Ngươi đòi tiền không muốn sống?”
Hạ Vũ: “Ta chỉ là không nghĩ sống qua cuộc sống người nghèo !”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Ngươi cũng biết phụ mẫu ta đã sớm tai nạn xe cộ bỏ mình, ta cùng tỷ của ta là được bà ngoại ta nuôi lớn . Sau tỷ của ta sơ trung cũng chưa học xong liền đi làm công, chính là nghĩ muốn đem ta đến đại học. Bằng không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng tỷ quản việc, đều là ta nợ nàng. . . . . .”
An Dật vì hắn cảm thấy rất khó vượt qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “A Vũ ngươi không cần như vậy, sẽ có biện pháp .”
Hạ Vũ lau một phen mặt, hốc mắt đỏ lên: “A Dật, ta thật sự tin, năm bổn mạng thật sự phạm thái tuế.”
An Dật: “. . . . . . Đừng dọa ta, sang năm chính là năm bổn mạng của ta.”
Hạ Vũ: “Cho nên ngươi sang năm cũng sẽ cùng ta giống nhau không hay ho .”
An Dật: “Tới địa ngục đi miệng quạ đen!”
Hạ Vũ ha hả cười: “Ngươi sợ cái điểu a, Hạ đại nhân che chở ngươi. Không ai dám khi dễ ngươi.”
An Dật: “. . . . . .”
Sau đó hai người hơn phân nửa đêm ngồi ở phòng khách một trận không nói gì.
Trầm mặc một hồi lâu , An Dật dẫn đầu đánh vỡ im lặng: “A Vũ, nếu không như vậy. Ta nhờ ông nội của ta. . . . . . Ta là nói, hắn có lẽ có biện pháp có thể thu phục Chung Khánh Thiên. Ngươi cũng biết, kỳ thật xã hội đen nói trắng ra là chính là nhận thức tiền không tiếp thu người.”
Hạ Vũ: “Như vậy có thể sao?
An Dật: “Ngươi không phải thiếu Chung Khánh Thiên năm mươi tám vạn sao, ta gọi ông nội của ta một trăm vạn, ta tin tưởng Chung Khánh Thiên không phải ngu ngốc, giết ngươi lại không ưu đãi, khẳng định hội lựa chọn một trăm vạn kia.”
Hạ Vũ: “Chung Khánh Thiên rất giảo hoạt, hắn nếu cầm một trăm vạn lại đổi ý ?”
An Dật lắc đầu: “Nếu đối tượng là ông nội ta, hắn cũng không dám. Ngươi phải biết rằng cho dù là xã hội đen, nếu hắn không có tiền, dưỡng không sống huynh đệ hắn, hắn cũng đừng lăn lộn. Hắn nếu dám hãm hại ông nội của ta, Lí Kiến Phi tập đoàn tài chính Lí tập, tập đoàn Đông lệ, trong thành thị chúng ta thương gia giàu có cũng không hội mua lại trướng Chung Khánh Thiên .”
Hạ Vũ suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Chính là hắn vẫn là có điểm lo lắng: “A Dật, ông nội ngươi sẽ giúp ta?”
An Dật cười cười: “Ông nội của ta rất sủng ta. Một trăm vạn kia coi như chỉ ta cùng hắn mượn. Vốn là không nghĩ kinh động lão nhân gia hắn, nhưng ta không nghĩ Hạ đại nhân có cái gì không hay xảy ra.”
Hạ Vũ một phen ôm bả vai An Dật, cảm động nói: “Hảo huynh đệ!”
An Dật: “Biến, đừng nhân cơ hội ăn đậu hủ ta!”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
|
chương 13: Ở chung
Bởi vì An Dật gọi ông nội hắn ra mặt cho Chung Khánh Thiên một trăm vạn, bởi vậy Hạ Vũ cuối cùng đã thoát khỏi dây dưa với Chung Khánh Thiên .
Chính là đối phó bên này, Tiếu Kiệt bên kia lại tìm tới cửa.
Hôm nay lúc tan tầm, bởi vì An Dật có kiện CASE không đuổi hết, bởi vậy hắn gọi Hạ Vũ đừng chờ hắn, về nhà trước .
Hạ Vũ mới vừa đi đến cửa công ty , đã bị Tiếu Kiệt bắt lấy.
Tiếu Kiệt lần này đi chiếc BMWs, hắn tươi cười sáng lạn chờ Hạ Vũ .
Dự đoán Hạ Vũ đi đến trước mặt hắn khoảng cách vài chục bước, xoay người một chút, làm bộ như không biết hắn, do đó hướng đường tàu điện ngầm tiến tới .
“Trời mưa thiên ngươi lại không biết ta ?” Tiếu Kiệt đuổi theo, tiếng Trung vẫn sứt sẹo như cũ, “Ta riêng tới đón ngươi về nhà .”
Hạ Vũ càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không để ý tới Tiếu Kiệt.
Tiếu Kiệt nhìn thái độ hắn xa lạ như thế, con ngươi nhất thời lãnh liệt.
Sau đó một bước nhanh tiến lên giữ chặt Hạ Vũ, không nói hai lời liền túm hắn hướng chiếc BMWs .
” Kháo! Ngươi ai a?” Hạ Vũ liều mạng giãy dụa, “Ta không biết ngươi a uy!”
Tiếu Kiệt mặc kệ phản ứng của hắn, trực tiếp đem hắn ném vào trong xe.
Hạ Vũ còn không có ngồi chắc đã bắt đầu nhe răng giương vuốt: “Kháo! Rõ như ban ngày ngươi thế nhưng cường thưởng phụ nam! Lão tử phải báo cảnh sát!”
Ngay sau đó Tiếu Kiệt một phen ngăn chặn Hạ Vũ không an phận, trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi lại không ngoan ? Có phải hay không thật sự muốn cho ta cường bạo ngươi?”
Hạ Vũ lập tức vẫn không nhúc nhích trừng mắt Tiếu Kiệt, quát: “Ngươi con mẹ nó còn dây dưa ta làm cái gì? ! Chung Khánh Thiên sẽ không khó xử ta, ta hiện tại đã không cần che chở của ngươi !”
Tiếu Kiệt nhìn hắn, con ngươi màu xanh biếc tựa hồ hiện lên một trận tức giận. Nhưng rất nhanh đã bị hắn che dấu .
“Hạ Vũ.” Đây là Tiếu Kiệt lần đầu tiên vô ích hay nói giỡn hô tên của hắn, “Nếu ngươi bất hòa ta cùng một chỗ, ngươi sẽ bị giết chết .”
Hạ Vũ hoàn toàn không tin hắn nói: “Kháo, ít hù lộng ta ! Chung Khánh Thiên đã đáp ứng không hề tìm ta gây phiền toái!”
Tiếu Kiệt xấu xa cười: “Không phải Chung Khánh Thiên, mà là cừu gia của ta.”
Hạ Vũ hoảng sợ nhìn Tiếu Kiệt, không rõ hắn nói như vậy là có ý tứ gì.
Nhìn đến Hạ Vũ an tĩnh lại , Tiếu Kiệt lúc này mới một lần nữa ngồi trở lại chỗ người lái .
“Ngươi không phải rất có thể sao ? Thế nhưng biết đi tìm Lí Thiểu Phong?” Tiếu Kiệt đột nhiên lại tiếp một câu, “Đáng tiếc Lí gia đã bị tẩy trắng, bằng không ngươi tìm hắn là tìm đúng người. Sản nghiệp nhà hắn ở Mĩ Quốc cũng rất lớn mạnh.”
Hạ Vũ căn bản không có nghe câu nói kế tiếp của y, hắn lực chú ý chỉ tại nửa câu đầu của Tiếu Kiệt, hắn phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi bính ra một câu: “Ngươi con mẹ nó theo dõi ta?”
“Ta mấy ngày nay có việc không thể đi theo bên cạnh ngươi, đương nhiên phải phái người âm thầm bảo hộ ngươi.” Tiếu Kiệt lời này tương đương là thừa nhận theo dõi Hạ Vũ .
Hạ Vũ chậm rãi tỉnh táo lại, hắn cảm thấy được chuyện này thật sự giống như lời Lí Thiểu Phon, có chút quái dị.
“Từ từ, ” Hạ Vũ đỡ chán, hắn nghĩ nghĩ mới tiếp tục nói, “Ta với ngươi kỳ thật thật sự không quan hệ, nhiều nhất chẳng qua là tình cờ gặp nhau. Cừu gia của ngươi dựa vào cái gì sẽ tìm tới ta? Bọn họ cũng không phải ngu ngốc đi!”
Tiếu Kiệt nhìn Hạ Vũ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta đã đối ngoại tuyên bố ngươi chính là đối tượng của ta.”
Nghe tới những lời này, Hạ Vũ thông minh cuối cùng hiểu được Tiếu Kiệt vì cái gì phải bò lên hắn.
“Ngươi đây là đem ta trở thành kẻ chết thay đúng không? Ta nghe Lí Thiểu Phong nói qua ngươi có người yêu ! Ngươi tìm tới ta, chính là vì đem cừu gia của ngươi dẫn tới trên người ta, làm cho ta biến thành đối tượng chết thay cho ngươi? !” Hạ Vũ đột nhiên hiểu được chính mình mạc danh kỳ diệu bị một nam nhân vướng lấy.
Tiếu Kiệt bị nói trúng âm mưu thật cũng bình tĩnh: “Cho nên ta nói ta thích người thức thời, ngươi thật sự thực thông minh, một chút liền thông.”
Hạ Vũ thật sự rất muốn đánh chết nam nhân này, hắn cực độ ẩn nhẫn lửa giận, bởi vì hắn còn không có mất đi lý trí: “Không hổ là hắc đạo thái tử gia, thủ đoạn quả nhiên đủ ngoan. Vì bảo hộ chính mình liền âu yếm người, không tiếc hy sinh dân chúng bình dân. Ta nói ta rốt cuộc thiếu ngươi cái gì! Dựa vào cái gì tìm tới ta!”
Tiếu Kiệt khó được thành thật: “Bởi vì ngươi đúng quy cách.”
Hạ Vũ khôn khéo, Hạ Vũ khí thế, bộ dáng Hạ Vũ . . . . . . Này đó đều là Tiếu Kiệt nhìn trúng, hắn tin tưởng tìm tới một người như vậy, cừu gia hắn tự nhiên cũng sẽ tin tưởng.
“Ta chưa bao giờ làm chuyện không ưu đãi !” Hạ Vũ giận dữ hét.
Tiếu Kiệt lập tức vươn một ngón tay: “Chỉ cần ta ở trong khoảng thời gian này, nhĩ hảo hảo sắm vai người yêu của ta, ta cho ngươi một ngàn vạn.”
Hạ Vũ cười lạnh: “Một ngàn vạn? Bán mạng lấy tiền?”
Tiếu Kiệt: “Ngươi có thể lí giải như vậy. Ngươi có thể lựa chọn có đáp ứng hay không, nếu ngươi đáp ứng, ngươi liền ngoan ngoãn đến trụ nhà ta, ta sẽ phái người bảo hộ ngươi. Nếu ngươi không đáp ứng, như vậy ta về sau sẽ không đến quấy rầy ngươi. Nhưng người thân của ngươi với an toàn ta sẽ không phụ trách.”
Hạ Vũ cảm thấy được, Tiếu Kiệt nói tiếng Trung phát âm không tiêu chuẩn mà thôi, kỳ thật hắn là người phi thường am hiểu đàm phán .
Hắn rất nhanh tự hỏi Tiếu Kiệt theo như lời nói, sau đó tìm ra tai hại: “Chờ một chút, vậy nếu ngươi trở về Mĩ Quốc, ta đây phải làm sao bây giờ? !”
Tiếu Kiệt: “Ta trở về sẽ phái người ở trong này bảo hộ ngươi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Bất đắc dĩ trong lòng thở dài, Hạ Vũ tự hỏi, hắn còn có thể có lựa chọn cự tuyệt sao ? ! Cũng không phải thật là ngu ngốc!
Cầm một ngàn vạn đi tìm cái chết ,tổng so với mạc danh kỳ diệu chết phải có lời, tốt xấu chính mình thật sự nếu gặp được bất trắc, hắn đối một ngàn vạn cũng đủ cho lão tỷ ngu ngốc tiêu xài .
Hạ Vũ luôn mãi cân nhắc, cắn răng một cái, gật gật đầu: “Thành giao, ta đáp ứng giao dịch này.”
Tiếu Kiệt lại lộ ra nụ cười sáng lạn: “Ta đã nói ta thích ngườ thức thời .”
Hạ Vũ: “Ngươi nếu đổi ý không trả tiền làm sao bây giờ? !”
Tiếu Kiệt: “Ta trước dự chi hai trăm vạn cho ngươi, còn lại chờ ta trở về Mĩ Quốc , sẽ trả hết cho ngươi.”
Hạ Vũ: “Này còn kém nhiều lắm!”
Bởi vì tài tử, điểu vi thực vong.
Hạ Vũ tổng cảm thấy được những lời này hiện tại chính là ứng nghiệm ở trên người mình.
Không nghĩ tới chính mình một ngày kia thế nhưng cùng người xã hội đen quan hệ, cư nhiên lấy mệnh đi đổi tiền.
Trong lòng nhất thời có loại cảm giác khóc không ra nước mắt .
Vì thế Hạ Vũ đối Tiếu Kiệt cưỡng bức lợi dụ, tạm thời trụ ở thành tây.
Hơn nữa Tiếu Kiệt cũng thực khẳng khái đem BMWs đưa cho Hạ Vũ, làm cho hắn cao thấp miễn khỏi sự thống khổ của tàu điện ngầm.
Hạ Vũ nghĩ thầm không cần bạch, lão tử là lấy mệnh đi theo bên cạnh ngươi, vì thế thực sảng khoái thu chiếc xe này.
Tới buổi tối, Hạ Vũ không chịu đến phòng Tiếu Kiệt ngủ.
Tiếu Kiệt lại phải muốn cho hắn ngủ ở trong này.
“Cho dù là diễn trò cũng phiền toái ngươi diễn rất giống một chút được chứ?” Tiếu Kiệt chọn chọn mi, đối Hạ Vũ nói.
Hạ Vũ lắc đầu: “Không được, ta không phải diễn viên. Hơn nữa ta không có nghĩa vụ cùng với ngươi ngủ.”
Tiếu Kiệt: “Không phải nói ngươi hiện tại chính là người yêu ta sao? Ngươi bất hòa ta ngủ cùng ai ? Yên tâm, ta sẽ không động ngươi.”
Hạ Vũ: “Ta lo lắng. Không phải ta sợ ngươi sẽ đụng đến ta, mà là ta sợ ta sẽ động ngươi.”
Tiếu Kiệt: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Ta chính là chính trực huyết khí phương cương hoàng kim thanh xuân thì giờ!”
Tiếu Kiệt nhịn không được ha ha cười: “Yên tâm, ngươi không động của ta. Trừ phi ngươi nghĩ muốn thiếu cánh tay hay ít chân, nói như thế là đúng đi?”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Cuối cùng không có biện pháp, Hạ Vũ đành phải tiến tới giường Tiếu Kiệt.
May mà giường này rất lớn, vì thế Hạ Vũ ở giữa giường dùng chăn xây dựng một tuyến ngăn cản.
“Ngươi con mẹ nó nếu dám lướt qua tuyến này, lão tử liền với ngươi liều mạng!” Hạ Vũ làm bộ hung tợn nói.
Tiếu Kiệt nhưng thật ra rất mau gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Bởi vậy, hai người này xem như bước đầu đạt thành nhận thức chung, cùng trải qua cuộc sống 【 đại vụ 】. . . . . .
—————
|
Từ giờ ta gọi ”Hắn” là Hạ Vũ , còn ” Y ” là Tiếu Kiệt ^^! ( hoặc ý là những người nói chuyện với Hạ Vũ)
Chương 14: Vô đề
Buổi sáng hôm nay, Hạ Vũ ngủ rất mơ mơ màng màng, tổng cảm thấy được ngực thực nặng nề.
Rốt cục chịu không nổi mở to mắt, chợt phát hiện ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt anh tuấn dễ nhìn .
Hắn hấp một ngụm lãnh khí, lúc này mới phát hiện, không biết khi nào thì, Tiếu Kiệt cư nhiên đặt ở trên người hắn !
Bất chấp tất cả, Hạ Vũ đầu tiên chính là đạp y một cước .
Chân Tiếu Kiệt bị Hạ Vũ hung hăng đá một chút, sau đó từ từ mở mắt: “Trời mưa thiên, ngươi làm cái gì?”
Hạ Vũ đẩy thân Tiếu Kiệt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hẳn là là ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi đang làm cái quỷ gì! Vì cái gì nằm ở trên người ta!”
Tiếu Kiệt ngay cả ngáp đều tao nhã suất khí, y còn buồn ngủ hừ nói: “Là ngươi tự ngủ thẳng đến nửa đêm chui vào bên người ta.”
“Ta nào có ——” đầu nói lúc sau chợt im lặng, bởi vì Hạ Vũ nhìn đến thật là hắn lướt qua luỹ tuyến hắn làm.
Tiếu Kiệt ha hả cười cười: “Ngươi nếu tịch mịch, ta cũng có thể an ủi ngươi một chút .”
Hạ Vũ giận dữ: “Cút!”
Mở chiếc xe BMWs Tiếu Kiệt đưa, Hạ Vũ dọc theo đường đi đều ở buồn bực hắn, như thế nào mạc danh kỳ diệu ngủ thẳng đến bên Tiếu Kiệt.
Chẳng lẽ đúng như lời Tiếu Kiệt , là tịch mịch lâu lắm, thân thể cơ khát ?
Rối rắm thở dài một hơi, Hạ Vũ nghĩ thầm nhất định phải đi cái đối tượng hảo hảo an ủi chính mình.
Tới công ty, An Dật vừa thấy Hạ Vũ lập tức liền lo lắng nhỏ giọng hỏi: “A Vũ, ta nghe Tiểu Như nói ngươi ngày hôm qua tan tầm bị một con lai tha lên xe, sẽ không là người kia đi?”
Hạ Vũ vẻ mặt ủy khuất nói: “An tiểu miêu, ta xong rồi.”
An Dật bị vẻ mặt của hắn làm hoảng sợ: “Thật là hắn? Không phải đã giải quyết xong sao ? Vì sao hắn còn muốn quấn quít lấy ngươi?”
Hạ Vũ dùng giọng điệu khố sở mà nói: “Tiểu miêu, ta phát hiện chính mình gần nhất có chút dục/ nhu / bất / mãn.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Ngươi làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”
An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Kháo, ta lo lắng cho ngươi như vậy, ngươi thế nhưng làm ta đoán mò!”
Hạ Vũ giữ chặt tay An Dật: “Bạn thân, ta là thật sự thực phiền muộn a.”
An Dật nói lầm bầm: “Phiền muộn cái gì, ngươi đi bar tìm một người không phải được rồi. Lấy điều kiện của ngươi còn sợ tìm không thấy sao.”
Hạ Vũ khóc không ra nước mắt: “Ta hiện tại là người yêu Tiếu Kiệt. . . . . .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ nhìn biểu tình An Dật mắt trợn trắng , lại hỏi: “Ngươi để làm gì làm mặt biểu tình này?”
An Dật sờ sờ cái trán Hạ Vũ: “Không phát sốt a.”
Hạ Vũ tức giận vuốt ve móng vuốt hắn: “Phát sốt ông ngươi, với ngươi nói là nghiêm túc !”
An Dật: “Vậy ngươi như thế nào bắt đầu thành ngươi yêu Tiếu Kiệt? Ngươi không phải nói không dám trêu chọc hắn sao ? !”
Hạ Vũ vội vàng dựng thẳng ngón trỏ làm một cái động tác chớ có lên tiếng : “Hư! Ngươi nhỏ giọng chút!”
An Dật: “Vậy ngươi liền nói rõ ràng cho ta a? Ngươi nói ngươi muốn làm cơ lão không nên nhiều vấn đề như vậy, so với nữ nhân thời mãn kinh còn phiền toái hơn!”
Hạ Vũ: “Kháo! Ngươi mới mãn kinh!”
Cùng An Dật nói ra ngọn ngành chân tướng ,lúc sau An Dật thay Hạ Vũ cảm thấy tương đương căm giận bất bình.
“Rất đê tiện a.” An Dật nghiến răng nghiến lợi.
“Không có biện pháp, ta đã là kẻ trộm thuyền.” Hạ Vũ buồn bực nói, “Càng thê thảm chính là, ta giống như thật sự coi trọng hắn .”
An Dật thần tình đồng tình nhìn hắn: “Hormone quấy phá a. . . . . . Ai, ta nói Hạ đại nhân, ngươi như thế nào coi trọng a? Ngươi sẽ không sợ hắn ăn không vô mà bị áp sao.”
Hạ Vũ trừng mắt nhìn y một chút: “Thật sự là nói không ra nói, Hạ Vũ ta dễ dàng bị áp như vậy sao! Đừng quên! Ta là công!”
An Dật nói lơ đễnh : “Lấy ngươi ánh mắt như vậy, sớm hay muộn cũng biến thành thụ.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tan tầm .Hạ Vũ có điều sợ chết, không dám ở bên ngoài loạn hoảng(1), vẫn là ngoan ngoãn trở về biệt thự Tiếu Kiệt.
Ngoài ý muốn, biệt thự thế nhưng không ai ở, ngay cả quản gia cũng không có.
May mắn Tiếu Kiệt có cấp hắn cái chìa khóa, bằng không hắn cũng chỉ có thể ngồi chồm hổm trước cửa .
Trở lại trong phòng không có một bóng người , Hạ Vũ nhàn đến vô sự mà bắt đầu chơi điện tử, ngoạn đến bảy giờ thì đói bụng , phải đi tìm tủ lạnh lấy đồ ăn.
Tủ lạnh nhưng thật ra rất phong phú, Hạ Vũ tùy tiện cầm một món đông lạnh một chút liền giải quyết .
Giải quyết no ái bụng, Hạ Vũ an vị ở phòng khách bắt đầu xem TV.
Hắn không yên lòng liều mạng ấn điều khiển từ xa, không ngừng đổi kênh.
Đối TV thật sự là không dậy nổi hứng thú, Hạ Vũ thật sự có chút oán niệm.
Thư phòng Tiếu Kiệt vẫn là khóa , Hạ Vũ vào không được, bằng không hắn rất muốn chơi máy tính.
Nơi này không có máy bay riêng, muốn chơi điện thoại, bằng hữu bảo đã bán, dùng di động của hắn, Hạ Vũ lại luyến tiếc.
Nghĩ đến hắn càng sống càng bi thảm, ngay cả thời gian đều không có, Hạ Vũ càng thêm buồn bực .
Đến cuối cùng phát hiện thật sự không có việc gì phải làm, vì thế Hạ Vũ quyết định —— lên giường!
Nhảy lên giường lớn của Tiếu Kiệt, Hạ Vũ đùa đùa nhưng thật ra đang ngủ.
Ở khách sạn năm sao cao cấp, Tiếu Kiệt mang Lí quản gia tham gia xã giao lần này.
Cùng những người đó hàn huyên xong, Tiếu Kiệt không quên xuất ra di động bám một dãy số.
“Hắn thế nào?” Tiếu Kiệt dùng tiếng Anh hỏi.
Đối phương lập tức trả lời: “Hắn thực ngoan, lúc trở về. Không có ra khỏi cửa.”
Nghe trả lời như thế, khoé miệng Tiếu Kiệt cong lên, thực vừa lòng biểu hiện của Hạ Vũ.
Nhìn đến tiểu chủ nhân nhà mình tươi cười bí mật, Lí quản gia có chút kinh ngạc, hắn thấp giọng ở bên tai Tiếu Kiệt dùng tiếng Anh nói: “Thiếu gia, ngươi thật sự muốn cho Hạ thiếu gia. . . . . .”
Hắn nói còn chưa nói hết, Tiếu Kiệt liền nâng tay đánh gãy lời hắn.
“Không cần phỏng đoán ý nghĩ của ta.” Tiếu Kiệt lạnh lùng nói một câu như vậy.
Lí quản gia muốn nói lại thôi, chỉ có thể cung kính trả lời một cái”YES” .
Tiếu Kiệt mang theo quản gia, là bởi vì y biết y sẽ uống rượu, không thể lái xe.
Trận này xã giao sau khi chấm dứt, đã là nửa đêm.
Tiếu Kiệt ngồi ở phía sau, cho Lí quản gia lái xe.
Trở lại biệt thự, phát hiện biệt thự đèn đóm sáng trưng, cơ hồ mỗi một cái đèn đều bị mở .
Tiếu Kiệt bất đắc dĩ bật cười, xem ra Hạ Vũ đối y ý kiến rất lớn a, một chút cũng đều không hiểu thay hắn tiết kiệm chi tiêu.
TV cũng mở không có tắt, bất quá Hạ Vũ cũng không ở trong phòng khách .
Trên bàn toàn đồ ăn đông lạnh, ngay cả bát cũng chưa tẩy.
Tiếu Kiệt nhìn các kiệt tác Hạ Vũ bày ra, không khỏi bật cười.
Không nghĩ tới nam nhân này cư nhiên còn tính trẻ con , mang thù như vậy.
Phân phó Lí quản gia tất cả đều thu dọn cho hảo, lúc sau Tiếu Kiệt liền đi tới phòng của y.
Mở cửa phòng, quả nhiên cũng là đèn đóm sáng trưng.
Nhưng là cái người khởi xướng kia cũng đã ở ngủ trên giường thật sự ngon.
Tiếu Kiệt nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt Hạ Vũ đang ngủ .
Sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn một chút lên môi Hạ Vũ, hắn giảo hoạt cười, không khỏi cảm thấy được đùa người này thật là vui.
Bị hôn một cái Hạ Vũ trở mình, không biết hắn đang bị người nhìn chằm chằm.
“Muốn thời điểm gì đem ngươi ăn mới tốt đây. . . . . .” Tiếu Kiệt thì thào lẩm bẩm.
|