Đệt, Ông Đây Là Công
|
|
Kì thật từ ” dựa vào” từ mấy chương trước là ” kháo “, nhưng mình lười sửa lại lắm, khi nào rảnh check lỗi sẽ chỉnh sau, mọi người hảo hảo ^^~/
Chương 26: Hai ta không quen
Hạ Vũ khắc sâu nhận thức , từ lúc gặp được Tiếu Kiệt tới nay, hắn đến bay giờ không gặp qua vận may!
Vì thế đến lúc giao thừa, hắn làm một cái quyết định thực thận trọng, là hắn muốn đến nhà An tiểu miêu qua đêm, hắn không cần năm bổn mạng cuối , cùng ngày đầu năm bị Tiếu Kiệt ảnh hưởng!
Nghĩ đến sẽ làm được, Hạ Vũ từ ngày cuối năm , sáng sớm lấy cớ phải tăng ca rồi chuồn mất khỏi biệt thự của Tiếu Kiệt.
Hắn biết bạn thân An Dật cũng không có về với ông bà mừng lễ năm mới, mà là ở nhà trọ làm tổ ngủ đông.
Hạ Vũ đến nhà y, An Dật mới từ ổ chăn đi ra.
Nhìn Hạ Vũ đột nhiên đến thăm, An Dật kỳ thật cũng không dự đoán ngoài ý muốn.
Bởi vì y cùng Hạ Vũ nhận thức vài năm , đã sớm hiểu được Hạ Vũ chính là loại không thích chào hỏi ,sẽ không rên một tiếng mà chạy đến nhà người khác.
“An tiểu miêu, thu lưu ta cả đêm đi?” Hạ Vũ vừa vào cửa lập tức liền tươi cười lấy lòng .
An Dật còn chưa ngủ tỉnh, vẻ mặt mơ hồ : “Thu lưu có thể, không giường chỉ có sàn nhà.”
“Không cần như vậy đi? Hiện tại chính là tháng chạp trời đông giá rét, ngươi từ bỏ ,ngược đãi Hạ đại nhân nhà ngươi sao?” Hạ Vũ làm bộ như đáng thương hề hề , “Bệnh bao tử của ta còn không có hảo đâu!”
Vừa nói đến bệnh bao tử, An Dật thanh tỉnh : “Oa kháo, a Vũ ngươi làm gì muốn chạy đến nhà của ta, ngoại tinh nhân nhà ngươi không phải thực chiếu cố ngươi sao ?”
Hạ Vũ ai oán : “Có thể không nhắc tới người kia không, môi vận của ta chính là gặp được hắn là bắt đầu ! Cho nên năm bổn mạng cuối cùng một ngày, ta phải quyết đoán quét bỏ ngôi sao này!”
An Dật bĩu môi : “A Vũ ngươi lời này thật là độc.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Vì thế Hạ Vũ ở ngay tại nhà An tiểu miêu , còn thuận tiện thực chăm chỉ giúp phòng An Dật quét tước một chút.
Trong lúc đó còn gọi điện thoại tỷ tỷ Hạ Lâm, ân cần thăm hỏi nàng, còn nhắc nhở nàng chiếu cố bản thân cho tốt, không bị tỷ phu Tuấn Hoa đùa giỡn xoay quanh linh tinh.
Mà An Dật vẫn như cũ còn mơ hồ ngủ, nhìn ra được mấy ngày nay y tăng ca càng thêm thảm .
Đặc biệt mấy ngày nay Hạ Vũ bởi vì thân thể vấn đề còn xin nghỉ , thân là đồng tổ An Dật, áp lực khẳng định là lớn hơn nữa .
Ăn nhờ ở đậu Hạ Vũ đặc biệt tự giác, tới giữa trưa, hắn riêng tự mình động thủ chuẩn bị cơm trưa —— cháo gạo.
Vì thế An Dật đang nhìn đến trên bàn cơm một chén gạo cháo trắng, lúc sau quyết định trở về phòng gian tiếp tục ngủ.
“Kháo, bổn thiếu gia tự mình nấu cháo hoa ,cư nhiên không hân hạnh đón tiếp!” Hạ Vũ nhìn An Dật bò lại phòng, vẻ mặt phẫn hận.
Bao nhiêu người nghĩ muốn nếm thử,chút thủ nghệ của hắn đều không có cơ hội a uy! An tiểu miêu này thật sự không biết phân biệt !
Ôm tâm tính như vậy, Hạ Vũ buồn bực đem cháo hoa nuốt vào bụng . Ai kêu hắn hiện tại dạ dày chịu không nổi ngược đãi.
An Dật ngủ thẳng đến buổi chiều cuối cùng mới tỉnh táo lại, bụng y một mực trống không, làm cho y thật sự là chịu không nổi.
Mới vừa bước ra khỏi phòng đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Hạ Vũ đang ngủ ở sô pha.
An Dật cũng không để ý đến hắn, trực tiếp hướng tới nơi để tủ lạnh.
Mở tủ lạnh phát hiện thật sự không có gì có thể làm đầy bụng , ngay tại lúc y thất vọng, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh tủ lạnh, trên lò viba đặt một chén cháo hoa.
An Dật: “. . . . . .”
Do dự một hồi, An Dật cảm thấy được vẫn lên làm đầy bụng là quan trọng, vì thế liền lấy chén cháo hoa Hạ Vũ làm cho y đun nóng .
An Dật cầm bát đi đến phòng khách, phát hiện Hạ Vũ ngủ rất sâu.
Nhìn chằm chằm Hạ Vũ đang ngủ một hồi, phát hiện bạn thân này sắc mặt quả nhiên không tốt. An Dật liền buông bát , đi vào phòng cầm một tấm chăn.
An Dật nhẹ nhàng đem tấm chăn đắp trên người Hạ Vũ , cũng không thấy phản ứng, xem ra ngủ rất sâu .
Vì thế An Dật tiếp tục bưng bát cháo lên, tiếp tục giải quyết cháo hoa trong bát.
Sau giao thừa , người còn ăn cháo trắng chỉ sợ cũng chỉ có hai người bạn thân bọn họ .
Kỳ thật An Dật vẫn cảm thấy được Hạ Vũ bộ dạng rất suất , cho dù là đồng chí, cũng là người thực được hoan nghênh.
Chính là không rõ vận khí của hắn không hay ho, An Dật thì kết giao bạn gái không thuận lợi, còn Hạ Vũ kết giao bạn trai không thuận lợi.
Nghĩ như vậy, đồng thời An Dật nhịn không được mà cười cười.
Bọn họ quả nhiên là một đôi anh không ra anh, em không ra em a.
Buồn bực giải quyết cháo hoa ,An Dật rửa chén xong lúc sau vừa vặn phát hiện di động vang lên của mình vang lên.
Vừa thấy, cư nhiên là thanh mai trúc mã Hà Bồi Bồi, nhất thời trong lòng còn có chút không yên. Y thật sự đối nữ nhân anh dũng này không có biện pháp.
Y vừa mới ấn trò chuyện , chợt nghe Hà Bồi Bồi lớn giọng nói: “Đầu heo không tiếp tiện thoại ta là như thế nào? !”
“Bà tám, ngươi dám không dám nói lời nào nhã nhặn chút? !” An Dật tức giận đáp một câu.
“Ở trước mặt ngươi nhã nhặn không nổi, như thế nào, đêm giao thừa sắp xếp cùng ta đi ra đi uống một chén?” Hà Bồi Bồi hưng trí ngẩng cao hỏi.
An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Ni cô như thế nào biết ta sắp xếp?”
Hà Bồi Bồi đương nhiên nói: “Bởi vì ngươi gần nhất đều không có đào hoa a.”
An Dật: “. . . . . .”
Hà Bồi Bồi tiếp tục hống y: “Đến đây đi, ta đã chọn hảo vị trí .”
An Dật bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi thật khẳng định ta sẽ cùng ngươi sao, hôm nay a Vũ ở nhà của ta, ta không thể bỏ lại hắn một người.”
“Vừa vặn, đem a Vũ mang lại đây ~! Ta muốn đem hắn làm thẳng ,suất như vậy muốn làm cơ thật đáng tiếc .” Hà Bồi Bồi sang sảng cười to .
An Dật run run khóe miệng: “Ngươi nữ nhân này thật là đáng sợ!”
Hà Bồi Bồi một bộ giọng điệu không sợ trời không sợ đất nói: “Hai người các ngươi nếu không có tới, hãy chờ quấy rầy của ta đi! Nhớ rõ, chỗ cũ!”
An Dật: “. . . . . .”
Mới kết thúc trò chuyện, An Dật quay người lại liền nhìn thấy Hạ Vũ đã tỉnh.
Hắn từ sô pha ngồi dậy, đối An Dậtnói: “Có hẹn hò?”
An Dật vẻ mặt khổ bức đáp: ” Là Bồi Bồi, nàng kêu hai ta buổi tối đi ra ngoài cùng nàng uống rượu.”
Hạ Vũ ai oán nói: “Ngươi không nói cho nàng, ta gần nhất dưỡng dạ dày t, không thể uống rượu sao?”
An Dật đúng lý hợp tình đáp: “Kháo, muốn ta một người đi bị nàng ngược? Ngươi cũng phải đi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .” Nghĩ đến vị thanh mai trúc mã anh dũng của An Dật, Hạ Vũ cảm thấy được dạ dày hắn giống như lại đau .
“Ngươi thật sự không quay về? Ngươi hiện tại không phải tạm thời ở tại trong nhà ngoại tinh nhân sao, ngươi không sợ làm tức hắn?” An Dật vẫn là hảo tâm nhắc nhở một câu, dù sao cái Tiếu Kiệt kìa cũng là hỗn hắc đạo , lương dân thật sự trêu chọc không nổi.
Hạ Vũ lập tức trang đáng thương ôm cổ An Dật, lộ ra bộ dáng khóc lóc than thở : “Thân ái An tiểu miêu, cầu ngươi thu lưu ta cả đêm đi!”
“Tiểu miêu muội ngươi!” An Dật nếu không xem hắn đang bệnh hoạn , sớm một cước đạp qua.
Ở trong nhà trọ An Dật cọ xát , buổi chiều thời khắc tan tầm, Tiếu Kiệt thực đúng giờ gọi điện thoại cho Hạ Vũ .
Hạ Vũ ngay từ đầu không nhìn điện thoại hắn, chính là Tiếu Kiệt lại tương đương kiên nhẫn không ngừng gọi tới .
Cuối cùng Hạ Vũ chịu không nổi phải tắt nguồn .
An Dật nhìn động tác của bạn thân, nhất thời có chút không yên: “Hạ đại nhân, ngươi nếu đem vị hắc đạo kia nổi giận , đến lúc đó nhớ rõ phải khắc sâu cho thấy hai ta không quen, nhất định phải nhớ rõ a. Ta không nghĩ tráng niên sớm thệ.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
————
=v= .
|
Chương 27: Tôi lại có chút an toàn
Hạ Vũ không có mừng lễ năm mới trong lúc tăng ca, hắn tránh ở nhà trọ An Dật vượt qua này tân niên, ngoài hắn dự kiến chính là, mãi cho đến đầu năm, bóng dáng Thiếu Kiệt đều không có xuất hiện.
Hôm nay,vẻ mặt Hạ Vũ như tiểu thanh niên khí phách ngồi ở ban công nhà An Dật than thở.
An Dật mới từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, vì thế nhịn không được trêu chọc : “Hạ đại nhân ngươi đột nhiên phiền muộn như vậy là tương tư đi?”
Hạ Vũ lập tức xoay người đối An Dật trong phòng khách giương anh múa vuốt: “Tương tư muội ngươi! Lão tử không có tương tư người!”
An Dật cắt một tiếng: “Lừa ai cũng không có vấn đề gì, mơ tưởng gạt được ta. A Vũ ngươi thẳng thắn bao nhiêu, có phải hay không suy nghĩ tới phần tử hắc đạo kia?”
“Không có!” Hạ Vũ lập tức phủ nhận.
An Dật dừng một chút: “Xong rồi, ngươi rơi vào tay giặc .”
Hạ Vũ: “Rơi vào tay giặc đại gia ngươi, ta một giây cũng không nghĩ tới ngoại tinh nhân kia!”
An Dật: “Chính là biểu hiện của ngươi không giống như là ngươi nói a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Kỳ thật Hạ Vũ thấy trong lòng trống rỗng, mấy ngày nay hắn cơ vẫn để điện thoại ở trạng thái tắt máy, nghĩ đến Tiếu Kiệt sẽ kiên nhẫn tìm hắn, chính là không nghĩ tới đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng.
Thích, hắn Hạ thiếu gia mới không hiếm lạ ngoại tinh nhân kia! Hạ Vũ chính là không ngừng an ủi mình thôi.
Thời gian ngày nghỉ luôn qua thật sự mau, chỉ chốc lát, mấy ngày nghỉ đầu năm liền qua.
Đầu năm ngày thứ sáu , Hạ Vũ cùng An Dật hai người thống khổ cùng nhau chen chúc đau thương đi làm.
Hết thảy đều cùng trước kia không có gì khác nhau, hai người tới công ty lúc sau cùng nhau vào văn phòng tổ D của bọn họ.
Hai người mới vừa ngồi xuống, mông còn chưa có làm nóng, Tiểu Mạch bên cạnh liền bay lại đây nói: “Tiểu Hạ, may mắn lễ mừng năm mới ngươi chưa có tới tăng ca!”
Hạ Vũ một bên mở máy tính ,một bên hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Mạch nhìn một chút, xác định tổ trưởng Lô Du cùng phó tổ trưởng Từ Văn Quân không ở ,lúc sau mới mở miệng nói: “Chạng vạng đem giao thừa, ở công ty chúng ta đã xảy ra sự kiện đấu súng a! Chuyện này dư luận xôn xao, các ngươi sẽ không biết đi?”
Hạ Vũ nghe xong lúc sau nhìn An Dật, An Dật cũng nhìn hắn.
Hai người một trận mắt to trừng mắt nhỏ, tương đối không nói gì .
“Nghe nói là hắc bang trong lúc đó dùng binh khí đánh nhau!” Tiểu Mạch tiếp tục hưng trí bừng bừng nói , “Lúc ấy bảo an công ty chúng ta đều sợ hãi, vội vàng báo cảnh sát. Bất quá cụ thể vẫn là không ai biết.”
Hắn tự cố mục bản thân, lúc này mới phát hiện Hạ Vũ cùng An Dật hai người đang nhìn nhau ở đối diện.
Tiểu Mạch đối với y không được coi trọng cảm thấy rất không thích, vì thế tức giận nói: “Hai người các ngươi mặt mày đưa tình a? !”
Y nói xong, hai người này vẫn như cũ còn đối nhìn , căn bản là không có phản ứng y.
Nhìn Tiểu Mạch vẻ mặt không thú vị ,Cường Thuỵ người Mĩ Quốc dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn phát âm : “Tiểu Mạch ngươi đừng để ý ! Bọn họ chính là như vậy .”
Nhưng mà Hạ Vũ cùng An Dật hai người vẫn là một trận không nói gì ,vẫn nhìn đối phương, thẳng đến khi Cường Thuỵ ngồi cạnh An Dật nhìn không được , mạnh tay vỗ vai An Dật: “Hai người các ngươi hồn nên trở về !”
An Dật giật mình dẫn đầu hoàn hồn: “Hạ đại nhân, tiểu Mạch nói chuyện kia, hay là. . . . . .”
Hạ Vũ rất nhanh cũng giật mình phản ứng lại : “An tiểu miêu nói không thể nói lung tung!”
An Dật ngắm hắn: “. . . . . .”
Hạ Vũ lườm y: “. . . . . .”
Sau đó hai người lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ .
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “. . . . . . Hạ đại nhân tay ngươi đang run.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đó là ảo giác của ngươi.”
An Dật: “. . . . . . Không có, thật sự đang run.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đó là ánh mắt của ngươi đang run.”
An Dật: “. . . . . . Hạ đại nhân, ta cuối cùng có loại dự cảm xấu.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi tất nhiên rất nguy hiểm, sao của tôi lại an toàn.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “Ta cảm thấy được tiểu Mạch nói chuyện đó, phỏng chừng ngoại tinh nhân kia có quan hệ.”
Hạ Vũ: “Đừng dọa ta! Ta thật vất vả mới sống qua năm bổn mạng!”
An Dật: “. . . . . .”
Lúc này dựa vào cạnh cửa Tiểu Mạch hướng bọn họ bên này hô: “Hai người các ngươi đừng sáng sớm liền khanh khanh ta ta, tiểu Hạ, có người tìm ngươi!”
Hạ Vũ ngẩng đầu lên tiếng: “Ta đã biết!”
Sau đó hắn đứng dậy hướng cửa văn phòng đi ra, phát hiện người tìm hắn cư nhiên là Diệp Đồng.
Diệp Đồng vẫn như cũ vẫn cười đến thực ôn nhu: “Tiểu Hạ, ngươi không sao chứ? Di động như thế nào vẫn ở trạng thái tắt máy?”
Hạ Vũ vội vàng cười cười, nói dối: “Ách, di động bị hư. Còn chưa có sửa .”
Diệp Đồng không nghi ngờ hắn, vội vàng nói: “Nếu không ta một lần nữa mua cho ngươi?”
Hạ Vũ lập tức lắc đầu: “Không cần, sửa một chút thì tốt rồi.”
Diệp Đồng cười gật gật đầu: “Kia giữa trưa có rảnh cùng nhau ăn cơm không?”
Hạ Vũ nghĩ thầm phải ra vẻ xin lỗi y, vì thế liền gật đầu đáp ứng.
Nhìn Hạ Vũ đáp ứng lời mời, Diệp Đồng cười đến càng thêm vui vẻ .
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi , vẻ mặt Hạ Vũ suy sút than thở.
An Dật tức giận phun tào : “Hiện tại chính là năm bổn mạng của ta, ngươi đừng như vậy, thực dễ dàng đem môi vận lây bệnh cho ta!”
Hạ Vũ tà liếc An Dật một chút, sau đó tiếp tục đối với màn hình máy tính than thở.
An Dật lập tức xoay người đối Cường Thụy nói: “Thước Tư đặc biệt cường, ta cùng với ngươi đổi chỗ ngồi!”
Lời còn chưa dứt, Hạ Vũ vội vàng một phen giữ chặt cánh tay An Dật, dương trang đáng thương: “An tiểu miêu~! Ngươi không thể vứt bỏ ta a ~!”
An Dật tức giận bỏ tay hắn ra: “Vứt bỏ muội ngươi!”
Hạ Vũ vừa định tiếp tục dương trang đáng thương, lại đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc đi vào văn phòng bọn họ.
Đó là quản gia Tiếu Kiệt, hắn không nhìn ánh mặt mọi người đánh giá, lập tức đi đến chỗ ngồi Hạ Vũ, thái độ thực khiêm tốn nói: “Hạ tiên sinh, thiếu gia chúng ta muốn gặp ngươi.”
Hạ Vũ nghe được lời này hoàn toàn là trong dự kiến , không nghĩ tới Tiếu Kiệt vẫn là không nín được . Hắn vừa mới ngày đầu tiên đi làm, đã bỏ chạy đến công ty tóm người.
“Kia chính hắn sẽ không tới tìm ta sao ?” Hạ Vũ một bộ có chút không kiên nhẫn.
Ánh mắt Lí quản gia ảm đạm xuống : “Thiếu gia chúng ta hiện tại không có biện pháp tự mình đến.”
Hạ Vũ nhìn biểu tình này của y, trong lòng đột nhiên cả kinh. Chẳng lẽ hắn cùng An Dật đều đoán đúng rồi? ! Tiểu Mạch nói chuyện kia diễn viên thật sự chính là Tiếu Kiệt? !
Ngồi ở bên cạnh hắn,An Dật nghe được Lí quản gia nói như vậy, sắc mặt cũng có chút không tốt lắm. Bởi vì y cùng Hạ Vũ nghĩ giống nhau.
Y ở bàn công tác phía dưới trộm kéo vạt áo Hạ Vũ, Hạ Vũ biết An Dật ý tứ gọi hắn ổn định.
Bởi vì trêu chọc đến người hắc đạo sẽ có kết cục gì, kỳ thật bọn họ trong lòng cũng chưa biết.
Hạ Vũ vội vàng ho nhẹ hai tiếng ổn định thanh thế, sau đó ngẩng đầu đối Lí quản gia: “Ta hiện tại đi làm , không có phương tiện. Để ta tan ca rồi tới chỗ hắn.”
Lí quản gia hiển nhiên không nghĩ khó xử Hạ Vũ, vì thế liền gật đầu : “Tốt, như vậy ta ở bên ngoài công ty chờ ngươi tan tầm.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
|
Chương 28: Hạ Vũ rối rắm
Lí quản gia mới vừa bước ra khỏi tổ D văn phòng bộ thiết kế Lam Đảo , Hạ Vũ sau lưng liền nhảy dựng lên, sau đó một bộ thực lo lắng không yên .
“An tiểu miêu, động bạn? Ta đây là phải lên trên lầu trực tiếp nhảy xuống, hay ngoan ngoãn cùng vị quản gia kia đi đấu tranh một phen?” Hạ vũ cư nhiên thực còn thật sự hỏi An Dật.
Chỉ thấy An Dật thực bình tĩnh đáp: “Nơi này chỉ có ba lầu, chỉ sợ ngươi trực tiếp nhảy xuống không có chết chỉ có gãy chân, vậy không tốt .”
Hạ Vũ thật muốn bóp chết y: “Ngươi này không lương tâm ! Mệt ta yêu ngươi như vậy, ngươi cư nhiên đối ta như vậy!”
Hạ Vũ một tiếng lên án trực tiếp làm cho tất cả người trong văn phòng đều đem ánh mắt tập trung trên hai người bọn họ.
An Dật cũng giơ chân : “Này, ta là thẳng nam!”
Hạ Vũ lười cùng y cãi nhau: “An tiểu miêu, nếu ta bị ngoại tinh nhân giết, ngươi nhớ rõ thăm viếng mồ mả cho ta, bằng không ta sẽ thực tịch mịch .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ tiếp tục một bộ giao đãi di ngôn: “Tỷ của ta còn muốn Please ngươi nhiều nhìn chút, nàng nhân có chút đơn thuần, dễ dàng bị lừa.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ nói tiếp: “Đúng rồi, ta thiếu tiền của ngươi còn chưa trả?”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “A Dật, ngươi là bản thân ta rất rất rất quý trọng. Đừng bạc đãi chính mình, nhanh tìm nam nhân tốt gả đi.”
Rốt cục An Dật không thể nhịn được nữa vỗ mạnh cái bàn: “Gả muội ngươi! Ta hiện tại sẽ đưa ngươi ra công ty!”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tuy rằng hôm nay đi làm Hạ Vũ rối rắm một phen, sau đó làm An Dật cũng bị hắn khiến cho thực rối rắm, chính là thời gian chung quy không đợi người, thời gian tan tầm đã tới.
Bởi vì hôm nay An Dật phải tăng ca, cho nên Hạ Vũ cẩn thận mỗi bước đi, trong mắt tràn ngập lưu luyến không rời.
“Dù sao đều là chết, ngươi kêu y cho ngươi một cái chết có chút thống khoái đi!” An Dật hướng hắn nói một câu.
Tiếp theo Hạ Vũ đốiy dựng thẳng một ngón giữa.
Kỳ thật Hạ Vũ cùng An Dật trong lòng chưa từng đạt đến, dù sao hai người đều không có trải qua, nào biết quy củ hắc đạo.
Tất cả đều là theo trong TV nhìn mà biết. Nghĩ trong TV diễn phần tử hắc đạo, giết người không động mắt, Hạ Vũ trong lòng một trận phát run.
Mới vừa bước ra đại môn công ty, không nghĩ tới vị quản gia kia cư nhiên thật sự ngay tại trước cửa chờ hắn.
Hạ Vũ nhận mệnh dường như thở dài một hơi, tiếp theo đi tới hướng quản gia . Hắn không phát giác An Dật đi đến ban công , nhìn hắn lên xe cùng vị kia quản gia.
An Dật đi đến ban công nhìn Hạ Vũ thật sự vào trong xe, trong lòng vẫn là thực lo lắng.
Không có nghĩ nhiều, y lập tức lấy di động bấm một dãi số.
Rất nhanh một cái giọng nam truyền đến: “Ca, thực ngạc nhiên ngươi cư nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho ta?”
An Dật lười cùng y vô nghĩa, thẳng đến chủ đề: “Tiểu Vũ, ngươi có hay không nhận thức người nào tại đây có chút thế lực a?”
An Vũ nghe được thanh âm y có chút lo lắng, lập tức hỏi: “Ca làm sao vậy? Ngươi sẽ không gây chuyện đi?”
“Làm cái mao, là bạn thân ta a Vũ đã xảy ra chuyện.” An Dật tức giận nói.
“Nga, nguyên lai là Hạ Vũ a. Hắn gặp chuyện không may đâu có liên quan tới ta.” An Vũ một bộ không cần.
“Tiểu hài tử chết tiệt, một chút tâm đều không có! Treo.” An Dật nói xong câu này không đợi An Vũ hồi đáp liền trực tiếp treo điện thoại.
A Vũ, ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc đi. An Dật trong lòng thì thầm.
“A xì!” Ngồi ở sau xe, Hạ Vũ nhịn không được hắt xì một cái, nghĩ thầm khẳng định có người đang nói xấu hắn.
“Hạ tiên sinh, có phải hay không lạnh?” Đang lái xe, Lí quản gia quan tâm hỏi một câu.
Hạ Vũ vội vàng lắc đầu: “Không lạnh.”
Vị quản gia này tiếng Trung nói được thực lưu loát, rõ ràng là người phương Tây, đối Tiếu Kiệt kia tiếng Trung thật sự là tốt hơn N lần. Hạ Vũ ở trong lòng phun tào.
Lúc này Hạ Vũ chú ý tới đường này không phải quay về hướng biệt thự Tiếu Kiệt, vì thế liền dò hỏi: “Lí quản gia, chúng ta đây là muốn đi đâu? Không phải quay về biệt thự bên kia sao ?”
Lí quản gia nhìn không chớp mắt, nhìn phía trước hồi đáp: “Hạ tiên sinh, bởi vì thiếu gia chúng ta bị hắc bang Nhật Bản theo dõi, cho nên hiện tại dời nơi ở.”
Hạ Vũ vừa nghe nhất thời liền hiểu được Tiểu Mạch nói đấu súng nhất định cùng Tiếu Kiêt thoát không được quan hệ.
“Hắn là không phải bị thương?” Hạ Vũ thử tính hỏi.
Lí quản gia cũng không có ngay mặt trả lời hắn , mà là nói: “Hạ tiên sinh, thiếu gia chúng ta thật sự thực thích ngươi. Bởi vì y sợ sẽ liên lụy ngươi, cho nên ngươi nghỉ mấy ngày nay y đều không có đi quấy rầy ngươi.”
Hạ Vũ không có trả lời, tầm mắt của hắn ngắm ngoài cửa sổ xe, bởi vì hắn không biết lúc này nên bày cái dạng biểu tình gì.
Kỳ thật Hạ Vũ chính hắn trong lòng cũng hiểu được, dù sao cũng không phải thiếu nam ngây thơ , đàm luyến ái việc này hắn cũng có kinh nghiệm . Tuy rằng đến nay không có đối tượng thuận lợi, nhưng thích hắn vẫn là có thể cảm giác.
Tiếu Kiệt là người có tiền có thế , không tất yếu hao hết tâm tư đem thời gian hoa ở trên người hắn, hắn có thể khẳng định Tiếu Kiệt có hảo cảm với hắn.
Mà Hạ Vũ cũng vô pháp phủ nhận Tiếu Kiệt phù hợp khẩu vị của hắn, nhưng cá tính vẫn là quên đi.
Nhưng rối rắm đến rối rắm đi, chướng ngại lớn nhất thì phải là Hạ Vũ thật sự không muốn cùng hắc đạo liên quan. Bởi vì lý tưởng lớn nhất của hắn chính là thường thường phàm phàm vượt qua cả đời.
Giống Tiếu Kiệt như vậy ,với hắn là không cùng thế giới.
Phát giác Hạ Vũ trầm mặc, Lí quản gia cũng không có tiếp tục lắm miệng. Bởi vì y rất rõ ràng đi theo quy tắc của Tiếu Kiệt, có một số việc không thể lắm miệng, nếu lắm miệng, kết cục sẽ thực bi thảm.
Chính là Tiếu Kiệt xem như nhìn y lớn lên , y ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, y có thể nhìn ra đến hai người kia đối lẫn nhau đều có hảo cảm , chính là không biết vì cái gì vẫn phát triển không thuận lợi.
Chẳng lẽ đây là trời khảo nghiệm bọn họ sao? Lí quản gia không khỏi nghĩ như vậy .
Xe một mực trên đường cao tốc chuyển động, đi đã lâu mới tới một cái vùng nông thôn hẻo lánh.
Hạ Vũ cũng không có hỏi nhiều, bởi vì hắn không dám đi thăm dò thế giới hắc đạo.
Lúc này màn đêm sớm buông xuống, xe dừng trong sân nhà dân thực bình thường, Hạ Vũ xuống xe vừa thấy cảnh này, trong lòng có chỗ đột nhiên xúc động .
Giống Tiếu Kiệt nuông chiều từ bé ,có tiền có thế ,đại thiếu gia ,cư nhiên cũng sẽ phải ở nơi thâm sơn cùng cốc này, Hạ Vũ nhất thời còn có loại đau xót khó hiểu.
Lí quản gia đi đến bên người Hạ Vũ, nói: “Hạ tiên sinh,thiếu gia chúng ta ngay tại bên trong chờ ngươi. Ngươi vào đi .”
Hạ Vũ vội vàng hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Lúc này tuy rằng đã là đầu mùa xuân , nhưng buổi tối độ ấm vẫn là rất thấp.Hạ Vũ vẫn nhịn không được run lên vài cái.
Lí quản gia ôn hòa cười: “Gần nhất đều là thời kì đặc thù, chúng ta phải toàn lực bảo hộ thiếu gia an toàn.”
Vì thế Hạ Vũ không dám tiếp tục hỏi .
————
|
Chương 29
Ngươi cũng không phải cẩu
Hạ Vũ mang theo tâm tình có chút khẩn trương lại có chút chờ mong đi vào nhà dân bình thường này.
Hắn rất hồi hộp vì sợ thật sự sẽ làm tức giận vị hắc đạo thái tử gia này, sau đó chết không toàn thây. Chờ mong hy vọng cùng Tiếu Kiệt nói rõ.
Tiến vào phòng ,khoé miệng Hạ Vũ run rẩy đánh mất cảm giác lúc trước.
Xót ruột cái mao a, phòng ở bên ngoài thoạt nhìn thực bình thường, chính là bên trong như cái hoàng cung!
Hạ Vũ cảm thấy được vị Tiếu đại thiếu gia này khẳng định là không có khả năng bị ủy khuất!
Có vị nữ dong nhìn thấy Hạ Vũ, vội vàng tươi cười nói: “Hạ tiên sinh, thiếu gia chúng ta ở phòng phía đông.”
Hạ Vũ đành phải nhận mệnh hướng phòng kia đi qua .
Di chuyển đến trước cửa gõ hai cái, Tiếu Kiệt nói một câu tiếng Anh: “come in, please.”
Hạ Vũ đứng ở trước cửa sửa sang lại một chút tâm tình của mình ,lúc sau mới nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Chính là cảnh tượng trước mắt làm cho hắn há hốc mồm.
Chỉ thấy Tiếu Kiệt một bộ tiêu sái ngồi ở trên giường lớn mềm mại, đang cầm máy tính lên mạng, làm gì có phần nào dấu hiệu bị thương.
Hạ Vũ nhất thời trong lòng sụp đổ một góc lớn, cái loại cảm giác này không thể nói rõ, có chút may mắn nhưng là cũng có chút không có.
Tiếu Kiệt ngẩng đầu nhìn người đã đến là Hạ Vũ, lập tức để máy tính xuống, lộ ra nụ cười sáng chói, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Trời mưa thiên ngươi cuối cùng đã đến đây.”
Hạ Vũ đi qua , tức giận nói: “Ngươi không phải bị thương sao ? !”
Tiếu Kiệt chọn chọn mi: “Không có a, ai nói bị thương?” Nói xong nhìn sắc mặt Hạ Vũ, lập tức cười , “Hắc, trời mưa thiên ngươi lo lắng cho ta?”
“Thiên tài lo lắng ngươi! Ca thời gian thực quý giá , không có gì thì đi .” Nói xong Hạ Vũ thật sự xoay người nghĩ rời đi.
Tiếu Kiệt lập tức nhanh chóng vươn tay giữ chặt cánh tay Hạ Vũ , sau đó dụng lực đem hắn túm vào trong lòng ngực.
Hạ Vũ có chút chuẩn bị không kịp, thân thể mất đi cân bằng ngã vào trong lòng ngực Tiếu Kiệt, lúc sau lập tức mãnh liệt giãy dụa .
Tiếu Kiệt là người luyện tập, Hạ Vũ giãy dụa ở trước mặt y có vẻ không hề xi nhê .
“Oa Kháo, buông!” Hạ Vũ có chút tức giận .
“Không , thả ngươi lại bỏ chạy .” Tiếu Kiệt thực bình tĩnh nói.
Nghe được lời này của Tiếu Kiệt , Hạ Vũ nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã: “Không chạy chẳng lẽ chờ thiệp hắc sao? ! Tiếu đại thiếu gia, cầu ngươi buông tha ta đi!”
Tiếu Kiệt vẫn duy trì tư thế ôm hắn, nghe được hắn nói, con ngươi mau xanh biếc lòe ra một tia khổ sở, bất quá Hạ Vũ căn bản không biết.
“Trời mưa thiên, gần nhất không gặp ngươi, có nghĩ tới ta không?” Tiếu Kiệt ra vẻ thoải mái hỏi.
Hạ vũ lắc đầu thật sự nhanh: “Không có.”
Tiếu Kiệt: “Lại không thành thật , ta biết ngươi nhất định đang đợi ta đi tìm ngươi. Ngươi nhất định mỗi ngày đều suy nghĩ tới ta.”
Hạ Vũ: “Không có, Tiếu đại thiếu gia ngươi cảm giác thật là tốt đẹp .”
Tiếu Kiệt: “Ta biết ngươi thích ta.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Đột nhiên trong lúc đó, Hạ Vũ cư nhiên không có biện pháp đúng lý hợp tình phản bác y.
Hắn như thế nào có thể bá đạo nói ra đến như vậy ? Hạ Vũ quyết đoán cảm thấy được tư tưởng của ngoại tinh nhân cùng người khác khác biệt rất lớn.
Phát giác Hạ Vũ không có kịch liệt từ chối, Tiếu Kiệt lúc này mới buông ra, nâng mặt Hạ Vũ lên rồi dùng một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.
Hạ Vũ đáp lại nụ hôn này, sau đó nửa đường đột nhiên đem Tiếu Kiệt đẩy ra.
Tiếu Kiệt bị hắn hành động bất ngờ biến thành có chút sững sờ.
“Đừng đùa giỡn ta.” Hạ Vũ hung tợn nói, “Cho dù ta không có tiền không thế, bị buộc nóng nảy cũng sẽ cắn người !”
Tiếu Kiệt: “Ngươi cũng không phải cẩu.”
Hạ Vũ: “. . . . . .” Cùng hắn câu thông thực lao lực.
“Trời mưa thiên, ta là thật sự thực vừa ngươi.” Tiếu Kiệt dùng còn thật sự nói, “Ta quyết định đem ngươi mang về nhà của ta.”
“Dừng!” Hạ Vũ làm một động tác đình chỉ, “Không cần bá đạo như vậy được không, ta cũng có quyền người. Nếu ngươi là thật sự thích ta, như vậy sẽ cho ta tự do lựa chọn quyền!”
“Tự do lựa chọn quyền?” Tiếu Kiệt nhìn Hạ Vũ, dừng một chút, “Đó là cái gì?”
“. . . . . .” Hạ Vũ đột nhiên có loại xúc động không thẻ nói được.
Tiếu Kiệt nhìn biểu tình Hạ Vũ , thanh âm cũng nhu hòa xuống, cơ hồ là giọng điệu ngồi hống: “Trời mưa thiên, theo ta cùng một chỗ thật sự làm ngươi khó chịu sao?”
Hạ Vũ dỗi gật gật đầu: “Ngươi đã muốn nghiêm trọng ảnh hưởng đến cuộc sống của ta !”
Con ngươi màu xanh biếc của Tiếu Kiệt nhìn chằm chằm Hạ Vũ , lại truy vấn : “Là thật sao ?”
Hạ Vũ kiên quyết gật đầu: “Vô nghĩa, ta là một lương dân, không muốn với phần tử thiệp hắc xen lẫn cùng nhau.”
Tiếu Kiệt nghe Hạ Vũ nói xong lời này, sắc mặt trầm xuống, biểu tình cũng bắt đầu trở nên thực nghiêm túc.
Y trầm mặc một lúc lâu, ngay tại lúc Hạ Vũ nghĩ đến y sẽ tức giận,tiếng Tiếu Kiệt vẫn trầm thấp như cũ: “Nếu là thật như vậy, chúng ta đây liền chia tay đi.”
Hạ Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt: “Ai?”
Tiếu Kiệt tiếp tục nói: “Vốn muốn cho ngươi cùng ta cùng nhau quay về Mĩ Quốc , bất quá ngươi đã không muốn, cũng không có biện pháp.”
Hạ Vũ nghi hoặc: “Ngươi phải về Mĩ Quốc?”
Tiếu Kiệt gật đầu: “Ân, bởi vì ta gần nhất bị theo dõi, lão ba ta bảo ta về nhà sẽ an toàn hơn. Ngươi nếu không muốn cùng ta cùng một chỗ , như vậy liền chia tay đi. Ta không nghĩ liên lụy ngươi.”
Ngữ khí y thực quyết đoán, không có một chút nữ tình dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, làm cho Hạ Vũ thấy được khí thế chân chính của một thái tử gia hắc đạo .
Hạ Vũ không nghĩ tới sự tình chuyển biến nhanh như vậy, nhất thời có chút phản ứng.
“Ta sẽ cho Lí quản gia âm thầm bảo vệ ngươi. Đừng nhìn y quá tuổi, trước kia xuất thân là lính đánh thuê. Y vẫn đều là cận vệ kiêm quản gia của ta, ngươi có thể yên tâm.” Tiếu Kiệt nghĩ đến hắn lo lắng cho mình, lại bỏ thêm một câu.
Hạ Vũ đã không biết nên như thế nào trả lời y .
“Như thế nào?” Tiếu Kiệt phát giác hắn trầm mặc, “Cùng ngươi chia tay ngươi không vui?”
Bị y một kích như vậy, Hạ Vũ lập tức phản bác: “Ta thực vui vẻ a, ai nói ta không vui!”
Tiếu Kiệt ha hả một tiếng, có chút bất đắc dĩ lại có chút trào phúng.
Sau đó Hạ Vũ đột nhiên nhớ tới và hỏi một câu: “Cùng ta chia tay, vậy ngươi cùng ba ngươi sẽ như thế nào?”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Tiếu Kiệt ý vị thâm trường hỏi lại một câu.
Hạ Vũ lập tức lắc đầu: “Không.”
Tiếu Kiệt vẫn là cười cười, hắn sờ sờ tóc Hạ Vũ, nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng .”
Hạ Vũ trầm mặc một lát, ngẫm lại dù sao đã chia tay , vì thế lại cố lấy dũng khí hỏi: “Ngươi không phải yêu Kiệt ngươi sao, vì cái gì muốn nói với ta?”
Không dự đoán được Hạ Vũ đột nhiên lại giũ ra vấn đề này, Tiếu Kiệt nhất thời dừng cười.
Hạ Vũ nhìn Tiếu Kiệt, lại thủy chung không có theo miệng Tiếu Kiệt biết được tin tức gì. Đối với Kiệt Nhĩ quả thực giống như đề tài cấm kỵ .
|
Chương 30: Là ta bị quăng
Không nghĩ tới Tiếu Kiệt rất nhanh để hắn trở về, đưa hắn trở về vẫn như cũ vẫn là vị quản gia kia.
“Hạ tiên sinh, ta không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại cự tuyệt thiếu gia chúng ta.” Đang lái xe ,Lí quản gia nhìn Hạ Vũ ngồi ở sau tòa vẫn trầm mặc , nhịn không được mở miệng.
Hạ Vũ: “Ta và thiếu gia nhà ngươi không phải người cùng thế giới.”
Lí quản gia thở dài một hơi, không có nói cái gì nữa.
Hạ Vũ cũng trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi : “Lí quản gia, ngươi có biết Kiệt Nhĩ không?”
Xuyên thấu qua kính, Hạ Vũ phát hiện Lí quản gia nghe đến tên Kiệt Nhĩ lúc sau cũng trở nên nghiêm túc .
Ngay tại lúc nghĩ Lí quản gia sẽ không nhìn đến vấn đề này, y cư nhiên đối Hạ Vũ nói: “Hắn là người thứ nhất thiếu gia chúng ta thích.”
Tiếu Kiệt quả nhiên không có lừa hắn. Hạ Vũ nghĩ như vậy , lại nghe Lí quản gia tiếp tục nói .
“Kiệt Nhĩ cùng Hạ tiên sinh giống nhau không phải trong hắc nhân, y chính là một gã sinh viên bình thường mà thôi. Thiếu gia chúng ta vẫn thực tự trách không có bảo vệ tốt y, lần này lại gặp được chuyện như vậy , nhưng là lần này thiếu gia biểu hiện thực lý trí.”
Trên cơ bản cùng Tiếu Kiệt nói ra cũng không được bao nhiêu, Hạ Vũ nghe được thiếu thiếu.
Khi đó lại cùng Tiếu Kiệt giả kết hôn đi chứng nhận, lúc ấy Hạ Vũ cảm thấy được Tiếu Kiệt thật sự yêu Kiệt Nhĩ.
Chính là sau này Tiếu Kiệt lại biểu hiện thật sự thích hắn, cho nên mới làm Hạ Vũ thực mờ mịt, căn bản không hiểu vị ngoại tinh nhân kia rốt cuộc đang tính gì.
Hơn nữa đi cùng một nam nhân định đoạt cái chết, này không phải tìm ngược sao.
Vì muốn nhân thân Hạ Vũ an toàn, Lí quản gia đem hắn đưa đến chỗ ở của An Dật.
“Hạ tiên sinh xin yên tâm, ta sẽ phụ trách an toàn của ngươi.” Lí quản gia dặn dò một câu.
Hạ Vũ mỉm cười, sau đó xuống xe.
Lúc này sớm là rạng sáng hai giờ, Hạ Vũ cam chịu dường như thở dài, sau đó hướng nhà trọ An Dật đi tới.
Ấn chuông cửa vài phút ,lúc sau chỉ thấy An Dật ngay cả kính mắt đều không kịp mang, vẻ mặt mơ hồ mở cửa mắng: “Oa kháo! Người nào bệnh thần kinh nửa đêm nhiễu dân? ! Lão tử phải báo cánh sát!”
“Báo muội ngươi, ta là Hạ Vũ!” Hạ Vũ không nhìn tóc An Dật lộn xộn, vỗ ót y một chút.
Ót bị vỗ như vậy , An Dật lúc này mới hơi chút tỉnh táo lại: “Hạ Vũ? a Vũ nhà của ta sao?”
Hạ Vũ lười cùng hắn vô nghĩa, lập tức lướt qua y đi vào trong phòng.
An Dật trừng mắt nhìn ,con ngươi vẫn như cũ vẫn là vẻ mặt mờ mịt, bỗng nhiên mạnh run lên lập tức đi lấy kính mắt, đeo kính xong lúc này mới tỉnh táo lại.
“Thật là a Vũ nhà cùa ta!” biểu tình An Dật thực khoa trương kêu lên.
Hạ Vũ ngồi ở sô pha vào triều khoát tay y: “Là là là, là a Vũ nhà ngươi, đừng ngạc nhiên, cẩn thận hàng xóm trách.”
“Trách cái mao!” An Dật cũng đi đến bên người hắn ngồi xuống, “Ngươi vừa rồi liều mạng ấn chuông cửa như thế sẽ không sợ bị trách ?”
Hạ Vũ thực đương nhiên nhún nhún vai: “Bị trách hộ gia đình là ngươi cũng không phải ta.”
An nDật: “. . . . . .”
Nhìn bộ dáng Hạ Vũ tựa hồ không mấy vui vẻ , An Dật ngáp dài hỏi: “Ngươi không phải cùng phần tử hắc đạo kia bỏ trốn sao? Như thế nào hơn nửa đêm chạy đến nơi này?”
“Bỏ trốn đại gia ngươi.” Hạ Vũ khách sáo liếc mắt một cái, sau đó nói, “Ta cùng hắn đã không quan hệ gì.”
“Di?” An Dật trừng lớn mắt nhìn hắn.
“Ca đã khôi phục tự do thân .” Hạ Vũ lại bỏ thêm một câu, “Làm gì mà làm một bộ không dám tin?”
An Dật: “Ta chỉ là nghi hoặc ngươi đem vị hắc đạo thiếu gia kia quăng ,cư nhiên không có bị giết người diệt khẩu,thật là vận tốt mà thôi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “Ngươi hôm nay xuất môn nhất định là thải đến cẩu SHI đi?”
Hạ Vũ: “Ngươi đủ rồi!”
An Dật: “Bằng không ngươi như thế nào có thể toàn thân trở về? !”
Hạ Vũ: “. . . . . . Là ta bị quăng.”
An Dật: “. . . . . .”
Nhất thời có chút im lặng quỷ dị lan tràn ở trong lúc đó với hai người , An Dật nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ cũng nhìn An Dật.
Một lúc sau, An Dật dẫn đầu đánh vỡ im lặng: “Thiên nhai nơi nào vô phương cây cỏ, làm gì đơn phương yêu mến một thân cây. Lấy sức quyến rũ của Hạ đại nhân , không lo tìm không thấy người yêu .”
Hạ Vũ biết An Dật là an ủi hắn, vì thế miễn cưỡng cười cười: “Này phải vô nghĩa.”
An Dật nhìn biểu tình Hạ Vũ, nói: “A Vũ ngươi thích y.” Đây là câu trần thuật khẳng định , mà không phải câu nghi vấn.
Ngay cả An Dật đều đã nhìn ra, Hạ Vũ như thế nào có thể không biết cảm giác của chính mình.
“Có lẽ đi.” Hạ Vũ tự giễu cười cười, “Dù sao đã muốn đã xong, nói này đó không có ý nghĩa gì.”
An Dật tuy rằng thay Hạ Vũ cảm thấy khổ sở, nhưng trong lòng vẫn là hy vọng Hạ Vũ không cần cùng phần tử hắc đạo kia có liên quan.
Dù sao thế giới hắc đạo cùng thế giới bọn họ hoàn toàn không đồng dạng , nếu Hạ Vũ đặt chân vào thế giới kia, như vậy nhân sinh thật sự sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cùng Tiếu Kiệt chia tay, Hạ Vũ lại khôi phục trạng thái cuộc sống trước kia.
Duy nhất không đồng chính là vì an toàn, Lí quản gia đề nghị hắn chuyển nhà. Vì thế hắn lại lần nữa thuê một nhà trọ.
Bởi vì cảm thấy được trạng thái của mình có chút không xong, Hạ Vũ cũng cự tuyệt Diệp Đồng theo đuổi, hắn không nghĩ thương tổn Diệp Đồng.
Đem tình cũ tình mới xử lý sạch sẽ , Hạ Vũ lại biến thành thanh niên trước kia , vô tâm không phế nơi nơi đùa giỡn thông đồng tiểu nam sinh 2B.
Mà An Dật cũng gặp được môi vận xưa nay chưa từng có siêu cấp lớn , mặc dù trong mắt Hạ Vũ là siêu cấp vận may.
Bởi vì An Dật bị Trần tổng giám theo dõi, mà Hạ Vũ kỳ thật thực hy vọng bị nhìn người trên là hắn.
Vì thế bị bắt mang đến lầu 9, An Dật vội vàng ứng đối Trần tổng giám, không rảnh cùng Hạ Vũ cảm thán nhân sinh hiểu được sinh sống.
Hôm nay cùng Tiếu Kiệt chia tay cũng là tháng thứ năm, Hạ Vũ cũng đã hoàn thành bản thiết kế, vẻ mặt than thở.
Bên cạnh đồng sự Cường Thụy hỏi hắn: “Tiểu Hạ ngươi làm sao vậy?”
Hạ Vũ bĩu môi : “An tiểu miêu nhà của ta mùa xuân đã đến, mùa xuân của ta ở nơi nào a?”
Cường Thụy: “. . . . . .”
Tiếp theo Hạ Vũ nhàm chán bắt đầu hừ “Mùa xuân ở nơi nào” thủ ca này, đem cả đồng sự văn phòng chỉnh thật sự không nói gì.
Không phải tiếng ca hắn khó nghe, tương phản hắn xướng rất khá . Chính là nam nhân này thoạt nhìn chính là tịch mịch lãnh khuyết thiếu bạn làm ấm giường, làm cho bọn họ rất không quen thôi.
Kỳ thật Hạ Vũ chưa từng có giấu diếm tính hướng của hắn , trong văn phòng này cũng không ít người biết hắn là GAY.
Bởi vì Hạ Vũ bộ dạng xem tốt lắm, thiết kế sư đều là mĩ nhan khống, cho nên hắn cho dù là đồng chí, vẫn được đồng sự yêu thích, đặc biệt hắn vẫn là một trong những kẻ hoạt bài* trong văn phòng.
* hoạt bài : hay làm chuyện gây cười
Tuy rằng bọn họ hoạt bài gần nhất đều là một bộ tư xuân.
Đồng sự số 1 nói: “Tiểu Hạ, nếu không kêu tổ trưởng điều ta đến bên cạnh ngươi, đỡ phải ngươi rất tịch mịch?” Đây là đùa giỡn hình.
Hạ Vũ thực bình tĩnh nói: “Vị trí bên cạnh này là lưu cho An tiểu miêu thân ái.”
Đồng sự số 2 nói: “Tiểu Hạ, ngươi bộ dáng này cũng thật làm cho người ta đau lòng. Nếu không bạn thân giới thiệu người yêu cho ngươi? Bộ Hộ Khách có người mới cũng là đồng, bộ dạng cũng không tệ lắm ~” đây là hồng nương hình.
Hạ Vũ thở dài một tiếng: “Vị kia ta đã thông đồng qua, không phải loại hình vừa ý ta.”
Đồng sự số 3 nói: “Tiểu Hạ suất khí vĩ đại đều tìm không thấy người yêu, ta không bao giờ … tin tưởng tình yêu nữa!” Đây là xúc động hình .
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Cùng đồng sự các loại mò mẩm xong, Hạ Vũ không khỏi ngẩng đầu nhìn không trung có chút u ám, xem ra là trời muốn mưa .
Đột nhiên không khỏi nghe thấy thanh âm của Tiếu Kiệt kêu hắn “Trời mưa thiên” , Hạ Vũ nhất thời có chút sững sờ.
Mĩ Quốc có hay không cũng là như vậy ? Hạ Vũ nhàm chán thầm nghĩ.
|