Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
|
|
Chương 20
Chẳng trách cậu ấy bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu cũng có thể xuất hiện. Chẳng trách mình nói chuyện với cậu ấy, người xung quanh sẽ kỳ quái nhìn vào, chẳng trách cậu ấy không thể bật đài… Thảo nào..
Tô Duy lùi một bước, ngã xuống dưới đất.
Đại Hoàng nhào tới ôm anh, nức nở nói : “Anh trai, anh trai… Hôm nay em tới trường trung học của anh, hỏi rất nhiều người, Cao Cẩm thực sự đã chết rồi.. mười năm trước đã chết rồi..”
Tô Duy hai mắt rã rời.. ‘a .. a’ cười gượng.
Đại Hoàng buông anh ra, dùng tay áo lau nước mắt mình, kiên định nói : “Tô Duy, em sẽ chữa cho anh thật tốt..”
Tô Duy đưa mắt về người đứng sau lưng cậu.
Cao Cẩm xuất hiện trong phòng, anh ta mặc quần áo thời trung học, tướng mạo kia nhìn kĩ, so với bình thường mơ hồ hơn rất nhiều.
Tô Duy nhìn theo cậu nhỏ giọng nói : “Bọn họ nói cậu đã chết…”
Đại Hoàng và Tô Kiềm đồng thời chấn động.
Đại Hoàng nuốt nước bọt, cẩn cẩn trọng trọng hỏi : “Anh nhìn thấy anh ta ?”
Cao Cẩm cười nhạt : “Mình chết ? Vậy cậu nghĩ mình là gì ? Ma sao ? Cậu nhìn mình một chút, mình còn sống sờ sờ a.” Anh ta bước lên phía trước, đặt tay mình lên mặt Tô Duy.
Đại Hoàng và Tô Kiềm chỉ thấy Tô Duy đột nhiên đưa tay lên mặt mình, lẩm bẩm nói : “Có nhiệt độ sao ?”
Đại Hoàng hít một hơi lạnh : “Chứng hoang tưởng.. Rối loạn nhân cách dạng phân liệt..”
Tô Duy thấy tiếng Cao Cẩm tự nhủ : “Đừng tin Đại Hoàng. Thằng nhóc ấy đang ghen tị với mình. Nó bị điên, nó là bệnh nhân tâm thần, cậu tin nó mà không tin mình sao ?”
Ánh mắt Tô Duy đầy bi thương nhìn Cao Cẩm, cười khổ nói : “Thảo nào tính cách cậu lại lạ như vậy.. Tôi đã nghĩ cậu giống như Đại Hoàng, giống như Jack, giống như Thiếu Quân.. Hóa ra đều là ý thức của tôi phóng ra.. Cậu thường lặp lại cùng một động tác, hóa ra là ý thức của tôi lặp lại nhiều lần..”
Đại Hoàng cầm tay Tô Duy, nghẹn ngào khích lệ : “Đúng vậy, bác sĩ, anh rất thông minh.. Tiếp tục nói cho anh ta biết đi, anh ta không tồn tại..”
Tô Duy giơ tay lên xoa xoa mặt Cao Cẩm, trong mắt ẩn ẩn đau thương : “Tôi rốt cuộc đã hiểu, cậu chính là tôi.. là nhân cách phân liệt của tôi.. hóa ra tôi cũng bị rối loạn nhân cách.”
Sắc mặt Tô Kiềm trắng bệch.
Rối loạn nhân cách.. Mấy ngày trước anh tức giận bởi em trai yêu quý của mình yêu một bệnh nhân tâm thần. Mà giờ khắc này, em trai của anh lại dùng hành động nói rõ, chính em ấy cũng bị rối loạn nhân cách.
Tô Kiềm nghĩ quả thật buồn cười. Tuy rằng mười năm trước Tô Duy từng mắc chứng bệnh tâm lý, nhưng hiện tại anh không khỏi hoài nghi, có phải vì tiếp xúc với Đại Hoàng mà Tô Duy trở nên như vậy không. Anh tình nguyện tin tưởng như này, còn hơn là nghĩ Tô Duy mắc bệnh nghiêm trọng.
—— Hoang tưởng ! Rối loạn nhân cách dạng phân liệt !
Cao Cẩm trừng mắt nhìn anh, bi thương hét lớn : “Cậu tin tưởng nó ? Cậu thà tin nó chứ không tin mình ? Nó đáp ứng chờ cậu năm năm, nó nói như vậy chỉ là hứa suông ! Nó căn bản không thể giữ lời, không có năm năm, nó không thể chờ cậu đến khi ấy ! Tôi thực sự chờ cậu mười năm, kết quả lại như thế này sao ?”
Tô Duy lẩm bẩm nói : “Năm năm ? Lộ Tiêu… Em nguyện ý chờ năm năm sao ?”
Đại Hoàng cả người cứng đờ, thương cảm nói : “Bác sĩ, anh vẫn không tin em sao ? Nếu là đồng cảm, em sẽ đợi anh.” Cậu đưa mắt nhìn về khoảng không Tô Duy đang nhìn, nhịn không được hét lớn : “Tôi sẽ chờ năm năm ! Có thể ! Tôi có thể dùng năm năm để chứng minh !”
Cao Cẩm một lần nữa siết chặt cổ Tô Duy : “Cách xa nó ra ! Không nên tin cái lời hẹn chó má đấy ! Nếu cậu tin tưởng nó, các người sẽ phải chịu trừng phạt ! Cậu không tin thượng đế, nhưng lại tin tình yêu sao ?”
Đại Hoàng và Tô Kiềm trừng mắt nhìn Tô Duy bắt đầu nắm chặt cổ mình, xông đến kéo tay anh ra. Khí lực Tô Duy lớn ngoài ý muốn, bọn không cũng không dám để Tô Duy bị thương, cơ hồ phải dùng sức như hai hổ chín trâu mới có thể kéo tay anh ra được.
Đại Hoàng nhào vào lồng ngực Tô Duy òa khóc : “Là em không tốt.. là em ích kỉ.. Em không nên theo đuổi anh.. bác sĩ, anh đừng như vậy…”
Tô Duy rốt cuộc bình tĩnh lại, Cao Cẩm đứng trước mắt anh, hai mắt đỏ đậm, như người điên la lớn, nhưng mà Tô Duy lựa chọn không nghe thấy, không nhìn thấy.
Anh ôm Đại Hoàng, ôn nhu vuốt tóc cậu : “Không phải lỗi của em, Đại Hoàng. Thiếu Quân nói rất đúng, thực ra trong lòng tôi vẫn có một nút thắt chưa được cởi ra, tôi từng bị trầm cảm, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.. Cậu ta nhìn ra được, tôi lại không chịu thừa nhận..”
Đại Hoàng khóc lớn hơn.
Tô Duy đỡ Đại Hoàng đứng dậy : “Chúng ta trở về.. Sau đó, em chính là bác sĩ tâm lý của tôi.”
Đại Hoàng kinh hãi, Tô Duy nói tiếp : “Trừ em ra, tôi ai cũng không tin.”
Tô Duy như vậy không thể lái xe được. Cao Cẩm cứ xuất hiện trước mắt anh hết gào thét lại quở trách, cầu xin..
Vì vậy Tô Kiềm lái xe đưa Tô Duy và Đại Hoàng đến dưới lầu nhà họ, lại do dự hỏi : “Nếu không hai đứa theo anh ?”
Đại Hoàng đỡ Tô Duy xuống xe : “Tô đại ca, hiện tại để anh ấy ở nơi quen thuộc sẽ tốt hơn. Tối nay em sẽ phân tích tâm lý anh ấy.”
Tô Kiềm không dám tin tưởng : “Cậu ?”
Tô Duy cầm tay Đại Hoàng : “Anh, em tin em ấy !”
Tô Kiềm lo cho tình huống của em trai mình, nhưng cũng đành miễn cưỡng. Anh nói : “Có vấn đề gì lập tức gọi cho anh.” Cuối cùng vẫn là lưu luyến rời khỏi khu nhà Tô Duy.
Ban đêm, Đại Hoàng nhân lúc Tô Duy đang tắm gọi điện cho Tô Kiềm.
Cậu thuật lại quá khứ Tô Duy kể cho mình nghe với Tô Kiềm, sau đó hỏi anh : “Tô đại ca, ký ức anh ấy rốt cuộc bị sai ở đâu ?”
Tô Kiềm thở dài : “Hai đứa nó căn bản không có bỏ trốn —— Cao Cẩm thực sự đến tìm A Duy, nhưng A Duy cự tuyệt cậu ta.” Nói đến đây, Tô Kiềm trở nên kích động, “A Duy căn bản không có lý do để bỏ trốn, cha mẹ tôi rất thương nó, nó có em trai, có tôi, còn có chị gái, chúng tôi đều rất thương nó, sao nó có thể đồng ý cùng Cao Cẩm bỏ đi ?”
Đại Hoàng hỏi : “Thế nên Cao Cẩm nhảy lầu ?”
Tô Kiềm cười khổ : “Đúng vậy.. Cha mẹ Cao Cẩm rất nghiêm khắc, lý tưởng tươi đẹp của cậu ta lại bị Tô Duy cự tuyệt… Vì vậy, Tô Duy cho rằng đấy là lỗi của mình, cũng vì vậy mà bị trầm cảm.”
Đại Hoàng nhíu mày : “Bác sĩ muốn nhảy lầu ? Là vì chứng trầm cảm sao ?”
“Đúng, khi đó tôi bị trầm cảm nghiêm trọng, mỗi ngày đi lên trên tầng cao, tôi chỉ có ý nghĩ muốn nhảy xuống..” Tô Duy tắm rửa xong đi ra, lấy điện thoại trong tay Đại Hoàng : “Anh ..”
Tô Kiềm đột nhiên tắt tiếng : “A Duy..”
Tô Duy nói : “Anh, anh yên tâm, em sẽ không làm việc gì ngu xuẩn. Bệnh tâm thần cũng không kinh khủng như anh nghĩ, em rất lý trí, xin anh tin tưởng em và Lộ Tiêu.”
Cúp điện thoại, Tô Duy nhìn Đại Hoàng tiếp tục nói : “Ngày đó tôi tới tòa nhà mà Cao Cẩm nhảy xuống. Có lẽ là trong tiềm thức tôi vẫn chưa muốn chết. Tôi cũng không lên cao, chỉ lên đến tầng ba. Tôi không biết Dương Thiếu Quân ở nơi nào lại theo tôi đi tới.. Nhìn thấy người tôi cảm thấy sợ, liền nhảy xuống.. Tầng ba.. tôi trèo đến mái hiên, nhảy xuống mặt đất chỉ bị gãy xương thôi, cũng chẳng bị thương nặng..”
Đại Hoàng khẩn trương nhìn anh : “Bác sĩ, anh nhớ ra đây là ký ức thật rồi sao ?”
Tô Duy buông mắt cười khổ : “Cao Cẩm nhảy lầu đã chết.. đã chết mười năm rồi.. Không biết vì sao tôi phong tỏa đoạn ký ức này.”
Đại Hoàng hỏi : “Anh ta.. còn ở đây không ?”
Tô Duy đưa mắt nhìn trái nhìn phải, gật đầu : “Còn đang oán tôi. Cậu ấy không chịu đi.”
Đại Hoàng hít một hơi thật sâu : “Em nghĩ, là bởi vì —— anh ta có một lý do nào đó, anh chưa thể tìm ra..”
Đại Hoàng để Tô Duy ngồi xuống ghế thôi miên, bắt đầu phân tích tâm lý anh.
“Cao Cẩm xuất hiện từ lúc nào ?”
“Chúng ta về nước.. Em hỏi tôi có thích em không, tôi không dám nghĩ tới. Tôi.. Tôi đi tìm bác sĩ Bách, nói muốn đưa em cho anh ta chữa trị, sau đó trở về liền thấy Cao Cẩm.” Dừng một chút…”Không phải, lúc ở Mĩ, ngày ấy tôi uống say, với em…. hôm sau em chạy đi, tôi ra ngoài tìm, ở công viên bắt gặp bóng lưng cậu ấy, sau đó trở về…”
“Khi đó anh thấy mặt anh ta sao ? Anh xác định là Cao Cẩm sao ?”
Tô Duy lắc đầu, “Tôi không nhìn thấy chính diện, tôi không biết có phải ảo giác không. Thế nhưng đại não không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại thì tôi đã ở trong biệt thự.”
Đại Hoàng cười khổ : “Là bởi vì em đi.. Anh ta biểu trưng cho việc anh cảm thấy tội lỗi và ý thức trách nhiệm, anh dần dần.. thích em, tình cảm này xung đột với đạo đức quan của anh, anh cảm thấy áy náy.. Vì vậy cảm thấy áp lực với tình cảm của em.. cũng áp lực với cảm giác áy náy của mình..” Cảm tình không thể đè nén, càng đè nén lại càng cố gắng phản kháng. “Vì vậy anh phân liệt ra một Cao Cẩm, để anh ta xét xử anh.”
Cao Cẩm đang tức giận đột nhiên yên tĩnh lại, đi tới trước mặt Tô Duy, biểu tình vô cùng đáng thương.
“Bác sĩ, anh ta vẫn còn ở bên cạnh anh phải không ? Anh nhìn anh ta, xem thử anh ta muốn nói cái gì.”
Một lúc sau, Tô Duy nhỏ giọng nói : “Cậu ấy nói, tôi không nên tin em.”
Đại Hoàng trong nháy mắt rất muốn khóc, bời vì Cao Cẩm không tín nhiệm đại biểu cho Tô Duy vẫn còn hoài nghi mình. Nhưng cậu hôm nay đã khóc rất nhiều rồi, hơn nữa hiện tại cần khống chế tâm lý mình. Cậu nói : “Bác sĩ, anh hãy nghe em nói, em sẽ không bức bách anh. Bác sĩ tâm lý và bệnh nhân năm năm sau mới có thể kết hôn, em sẽ đợi anh năm năm.”
Tô Duy chậm rãi gật đầu.
Đại Hoàng hỏi : “Anh ta còn nói gì không ?”
“Cậu ấy hỏi tại sao anh không chấp nhận cậu ấy.. Tôi rõ ràng đã đáp ứng mãi mãi ở bên cậu ấy..”
“Cho dù anh từng có lỗi với anh ấy, nhưng anh đã bị trừng phạt.” Lúc này nói với Tô Duy không phải lỗi của anh sẽ không giúp được gì, bởi vì trong quan niệm của anh, bản thân mình có tội. “Anh đã đi tới nơi anh ấy nhảy lầu, anh cũng đã nhảy xuống.. Anh bị trầm cảm, vẫn chưa chữa khỏi… Mười năm nay anh thích người khác, lại không dám yêu ai.”
Tô Duy bắt đầu khóc không thành tiếng.
“Cao Cẩm đã tha thứ anh, đúng không ? Anh bị dằn vặt nhiều như vậy, anh ta sao thể không thương tâm, anh ấy cũng yêu anh ! Anh ấy sớm đã tha thứ cho anh, thậm chí cho anh cảm thấy yêu thương..”
Tô Duy ngẩng đầu nhìn về phía Cao Cẩm, nhỏ giọng hỏi : “Cậu tha thứ cho tôi không ?”
Nét mặt Cao Cẩm âm trầm, lại có chút lo lắng. Qua thật lâu, khe khẽ lắc đầu.
“A…” Tô Duy khép mắt lại : “Cậu ấy nói.. không thể tha thứ cho tôi.”
|
Chương 21
“A…” Tô Duy khép mắt lại : “Cậu ấy nói.. không thể tha thứ cho tôi.”
Lúc này Đại Hoàng rất có xung động muốn kéo cổ áo anh, tặng mấy cái bạt tai để anh tỉnh lại, sau đó chất vấn rốt cuộc vì sao không thể tha thứ cho bản thân mình. Nhưng cậu biết không thể làm như vậy.
“Nếu là bởi vì mình, xin cậu yên tâm, mình sẽ từ từ nhạt khỏi phạm vi nhìn của cậu… Cậu không cần vì mình mà cảm thấy phức tạp.”
Bóng Cao Cẩm mờ đi rất nhiều.
Tô Duy theo bản năng lắc đầu : “Không..”
Khuôn mặt Cao Cẩm lại trở nên rõ ràng hơn một chút.
Đại Hoàng hít một hơi thật sâu : “Được rồi, em nhất định phải tìm ra nguyên nhân anh cảm thấy áy náy. Cho tới bây giờ, Cao Cẩm có trải qua biến hóa gì không ?”
Tô Duy một bên nhớ lại, một bên đáp : “Ngày hôm nay lúc tôi nói về anh trai.. tôi nói không ghét mà thương anh ấy, chỉ là không thể chấp nhận cách làm của anh ấy mà thôi.. Hình ảnh Cao Cẩm mơ hồ hơn rất nhiều…”
Đại Hoàng gật đầu : “Anh không ủng hộ cách làm của anh trai mình cùng với áy náy trong nội tâm là một nguyên nhân. Anh ấy là anh trai ruột của anh, anh biết mục đích của anh ấy là muốn tốt cho mình, anh cảm thấy bất mãn với hành động của anh ấy là vì nó vi phạm đạo đức quan của anh. Giải quyết được vấn đề này, nên hình ảnh Cao Cẩm mới nhạt đi… Còn gì nữa không ?”
Tô Duy nói : “Vừa rồi em nói cậu ấy phải đi, cậu ấy liền trở nên nhạt hơn. Lúc em cảm thấy khó chịu, cậu ấy lại rõ ràng hơn một chút.”
Đại Hoàng cười khổ : “Trở nên nhạt.. sau đó rõ ràng hơn ?”
“Ừm.. rõ ràng hơn rất nhiều.”
Đại Hoàng vừa an tâm lại cảm thấy khó chịu. Cậu nói : “Đại khái nguyên nhân là do em. Sự tình của em và bác sĩ rất phức tạp, chúng ta trước tiên giải quyết các vấn đề khác.” —— trong lòng anh vẫn muốn tuyên án tử hình cho cậu.
Cậu lại hỏi Tô Duy một số vấn đề, nhưng Tô Duy vẫn không rõ vì sao mình lại cảm thấy áy náy. Trên thực tế, bất luận loại cảm tình nào cũng có thể bị áp lực, bao gồm cả áy náy. Bởi vì con người trong tiềm thức luôn che chở cho hành vi của mình, vì mình mà tự mượn cớ bao biện bản thân, nên anh ta vừa rồi trở nên rõ ràng, không rõ là sai ở đâu.
Cuối cùng cả hai cảm thấy mệt mỏi, đành tạm thời bỏ qua.
Buổi tối đi ngủ, Đại Hoàng chuẩn bị về phòng mình, lại bị Tô Duy kéo lại.
Anh nói : “Lộ Tiêu, tôi không muốn vì mình nhu nhược mà rời bỏ em. Có lẽ tôi muốn đối mặt với cậu ấy —— đối mặt với chính bản thân tôi.”
Đại Hoàng rất cảm động, lại bắt đầu lo lắng : “Cao Cẩm…”
Cao Cẩm vừa rồi an tĩnh lại bắt đầu thở mạnh, chuẩn bị náo loạn một lần nữa.
Tô Duy cắn răng nắm chặt tay Đại Hoàng : “Em ngủ cùng tôi.”
Hai người nằm trên giường, Tô Duy ôm chặt Đại Hoàng. Anh dùng lực rất mạnh, chỉ hận không thể khảm cậu vào lồng ngực mình. Cùng lúc đó, Cao Cẩm ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh như cái gai ở lưng.
Đại Hoàng bị siết chặt có chút khó thở, vỗ nhẹ lưng anh trấn an : “Anh trai, không có vấn đề gì, không phải Cao Cẩm, cũng chẳng phải ai cả, chỉ cần chiến thắng chính anh là được rồi.”
Tô Duy gật đầu, chậm rãi nói từng từ: “Mười năm, tôi không muốn vì mình nhu nhược mà cô độc cả đời.. Dựa vào cái gì..”
Đại Hoàng hôn lên trán anh : “Không phải là nhu nhược.. Bác sĩ, đây không phải nhu nhược.. là đạo đức quan của anh quá mạnh mẽ, anh với bản thân mình yêu cầu rất cao, anh quá thiện lương..” Những điều này do được giáo dục từ nhỏ cùng với tiếp xúc con người, sự vật tạo thành, rất khó để thay đổi.
Tô Duy run giọng : “Con mẹ nó đạo đức quan !”
Đại Hoàng miễn cưỡng nở nụ cười : “Đúng vậy a, con mẹ nó đạo đức quan, đạo đức thì mua được nhà chắc ? Cái này đúng là sinh ra để rằng buộc con người mà !”
Cao Cẩm không chửi rủa nữa, bắt đầu dựa vào đầu giường Tô Duy thấp giọng khóc.
Qua thật lâu Tô Duy vẫn chưa ngủ, Đại Hoàng đương nhiên vẫn thức.
Tô Duy bò xuống giường, mở ngăn kéo lấy thuốc hướng thần, lại bị Đại Hoàng ngăn cản.
“Bác sĩ, đừng uống thuốc..” Cậu khẩn cầu : “Bệnh tâm lý nào cũng có nguyên nhân, chỉ cần tìm ra nguyên nhân là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Thuốc hướng thần không thể trị bệnh này được, thậm chí còn ảnh hưởng đến sức khỏe anh.”
Tô Duy cảm thấy do dự.
Đại Hoàng pha một cốc sữa nóng cho Tô Duy.
“Em có chút hối hận vì cho anh uống thuốc ngủ, em không biết nó lại làm bệnh anh trở nên trầm trọng hơn. Từ ngày mai anh xin nghỉ đi, không nên làm việc gì nữa, khi nào mệt mỏi liền có thể đi ngủ.”
Tô Duy bỏ thuốc vào ngăn kéo. Uống xong cốc sữa của Đại Hoàng, anh ở trên giường trằn trọc đến hừng đông, cuối cùng cũng ngủ.
Ngày hôm sau, Đại Hoàng muốn làm một dạng trắc nghiệm với Tô Duy, gọi là ‘Tự do liên tưởng’, người trị liệu nói ra một từ ngữ, người được chữa trị khi đó nói ra bất cứ cái gì mình nghĩ đến đầu tiên, qua đó người trị liệu có thể nhanh chóng nắm bắt tiềm thức người được chữa trị.
Đại Hoàng nói : “Sữa ?”
Tô Duy đáp : “Ngủ yên.”
“Đóa hoa ?”
“Màu sắc rực rỡ”
“Mẹ ?”
“Khoan dung.”
“Cha ?”
“Bận rộn.”
“Bầu trời ?”
“Màu xanh.”
“Cầu vồng ?”
“Ích kỷ.”
Đại Hoàng ngừng lại, mấy giây sau lặp lại một lần nữa : “Cầu vồng ?”
Tô Duy chán nản đỡ chán : “Tôi biết rồi..”
Lúc anh sang Mĩ du học, bạn cùng phòng là một người cũng đến từ Trung Quốc, có một phần tư huyết thống Bắc Âu, tên là Lâm Duẫn Nhiên. Lâm Duẫn Nhiên là một người rất dễ hòa nhập nhưng cũng rất kiêu ngạo, giống như một con khổng tước xinh đẹp. Anh ta với Tô Duy – người luôn luôn bao bọc bản thân mình trở thành hai thái cực tương phản mãnh liệt.
Hai người sớm chiều ở chung, Lâm Duẫn Nhiên rất nhanh bị hấp dẫn bởi nốt ruồi dưới khóe mắt u buồn của Tô Duy. Nhưng anh ta trước giờ kiêu ngạo, cũng không muốn chủ động theo đuổi Tô Duy, liên tiếp tạo cơ hội thân cận với anh, cũng muốn Tô Duy phải tự theo đuổi mình.
Có một ngày, Tô Duy đi học về, đang cầm sách nghiên cứu về thuật thôi miên. Lâm Duẫn Nhiên nhìn thấy, cố ý hỏi : “Thôi miên có thể gây ám thị tâm lý với người khác phải không, có thể hay không khiến một người thích người khác ?”
Tô Duy có chút mờ mịt đáp : “Đại khái là.. có thể.”
Lâm Duẫn Nhiên cười cười, giựt dây nói : “Thân ái, đến đây nào, tôi nguyện ý làm con chuột trắng của cậu. Thử làm tôi thích cậu xem nào ?”
Tô Duy lập tức cự tuyệt nói : “Không được.”
Lâm Duẫn Nhiên bắt đầu ăn vạ : “Sao mà không được ? Thử một lần đi, tôi thực sự cảm thấy hứng thú với thôi miên mà. Nếu cậu không chịu, tôi vẫn có thể tìm người khác thử. Bằng không, cậu tự thiết lập một hình ảnh, đạt tới hình ảnh này, tâm lý sẽ tự động mất hiệu lực, giống như một chiếc chìa khóa ~”
Ngày đó vừa tan mưa, xa xa xuất hiện cầu vồng trong trẻo. Lâm Duẫn Nhiên hưng phấn chỉ vào cầu vồng nói rằng : “Lấy cầu vồng đi. Nếu lần tới tôi thấy cầu vồng, ám thị tâm lý sẽ mất hiệu lực.”
Tô Duy vẫn không đồng ý, lại không chịu được Lâm Duẫn Nhiên liên tục ăn vạ, cuối cùng đành phải đáp ứng.
—— Cũng phải thừa nhận, cùng phòng với người hoạt bát đẹp trai này lâu ngày anh cũng đã bị hấp dẫn, trong tiềm thức cũng khát vọng kết quả này.
Thế nhưng, hành động ngẫu hứng này triệt để phá hủy khả năng phát triển của anh và Lâm Duẫn Nhiên. Tô Duy với hành vi của mình luôn cảm thấy áy náy, cho rằng bởi vì mình ích kỷ nên mới tiến hành thôi miên với bạn cùng phòng. Với tình cảm của hai người, anh luôn cảm thấy bất an, bởi vì tiềm thức anh cho rằng, nếu một ngày Lâm Duẫn Nhiên lại thấy cầu vồng, sẽ cảm thấy chán ghét, khinh bỉ anh.
Bởi vậy, anh dần dần bất hòa với Lâm Duẫn Nhiên, đồng thời bắt đầu tỏ ra lạnh lùng tuyệt tình với cậu ấy, giống như một loại chuộc tội.
Nhưng mà trớ trêu, cho tới bây giờ, anh vẫn chưa nhìn thấy cầu vồng.
Lâm Duẫn Nhiên một lần nữa thấy Nhậm Tiểu Thiên, đại khái là đã qua khai giảng một tuần. Một tuần này anh không thấy Tô Duy đi dạy, cảm thấy rất buồn bực. Muốn gọi cho ‘Thân ái Du Mộc khó chịu’ nhưng điện thoại không có người nhận, trong lòng lo lắng, không biết ‘Thân ái Du Mộc khó chịu’ của anh có bị bệnh gì không.
Anh không yên lòng hết tiết dạy quyết định qua nhà Tô Duy nhìn thử một chút, kết quả đang đi tự nhiên bị Nhậm Tiểu Thiên ngăn lại.
Vừa nhìn thấy Nhậm Tiểu Thiên, Lâm Duẫn Nhiên đầu tiên cảm thấy mừng rỡ, sau đó cố ý làm bộ tức giận nói : “Tìm tôi làm gì ?”
Nhậm Thiểu Thiên mặt không thay đổi gãi tóc : “À.. em…”
Lâm Duẫn Nhiên hừ lạnh : “Cảm thấy áy náy ? Vậy sao còn làm ? Giờ đã muộn rồi ! Tránh ra !”
Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người : “Xin lỗi ?”
Lâm Duẫn Nhiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, thoáng chốc lên cơn lôi đình : “Tôi chửi, không phải xin lỗi thì đến tìm tôi làm gì ?” Dừng lại một chút, anh trợn mắt nói : “Thành tích tôi đã sửa lại cho cậu ! Cậu còn dám… tôi liền cho cậu ăn trứng.”
Nhậm Tiểu Thiên có chút ngượng ngùng, thật thà nói : “À.. cảm ơn thầy..”
Lâm Duẫn Nhiên thật muốn dùng dao khắc lên mặt cậu hình nụ cười, tức giận : “Cảm ơn với tạ ơn cái quái gì, cút, lão tử không muốn nhìn thấy nhà ngươi !”
Nhậm Tiểu Thiên gật đầu : “A.. Lộ Tiêu nhờ em tìm thầy có chút việc..”
Trong nháy mắt Lâm Duẫn Nhiên muốn nhào tới bóp cổ cậu, bực mình nói : “Lộ Tiêu cái quái gì .. A ?! Lộ Tiêu ?!”
Nhậm Tiểu Thiên chỉ chỉ gốc cây cách đó không xa, Đại Hoàng đang đứng yên lặng dưới bóng cây.
Lâm Duẫn Nhiên liếc mắt, sau đó lườm cậu, bước nhanh tới chỗ Đại Hoàng.
Hai người tới một quá trà yên tĩnh.
Đại Hoàng đi thẳng vào vấn đề : “Thầy Lâm, bác sĩ tình hình rất không tốt, anh ấy cần sự giúp đỡ của thầy.”
Lâm Duẫn Nhiên lập tức khẩn trương : “Dolores làm sao vậy ?”
Đại Hoàng dừng lại hai giây, nói : “Dolores trong tiếng Latin có nghĩa là bi thương, tiếc nuối.. Có lẽ vì vậy mà cha xứ mới đặt cho anh ấy tên này… Bác sĩ không thích anh gọi anh ấy như vậy, anh ấy chỉ mong thoát khỏi tình cảnh này, sau này anh không nên kêu tên này nữa.”
Lâm Duẫn Nhiên cảm thấy không vui : “Cậu rốt cuộc tìm tôi làm gì ? Cậu ấy.. A Duy bị làm sao vậy ?”
Đại Hoàng cười khổ : “Bác sĩ đang bị mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi, không thể giải thoát cho bản thân.”
Lâm Duẫn Nhiên kinh hãi.
Lúc Đại Hoàng nói rõ muốn Lâm Duẫn Nhiên làm gì, Lâm Duẫn Nhiên vô cùng tức giận : “Không sai, lúc hai người đi Mĩ nơi này thực sự xuất hiện cầu vồng, tôi cũng đã nhìn thấy. Cái này tôi cũng đã định nói cho A Duy, nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội. Tôi thích cậu ấy, với thôi miên không quan hệ gì cả, cậu dựa vào cái gì muốn tôi nói không còn thích với cậu ấy ? Cậu dựa vào cái gì tin rằng tình cảm này không xuất phát từ trái tim tôi ?”
Đại Hoàng miễn cưỡng nở nụ cười : “Tôi chỉ muốn giúp anh ấy thoát khỏi tình cảnh này. Anh yên tâm, tôi đã đáp ứng dùng năm năm để chứng minh tình cảm của mình, năm năm này.. tôi sẽ không để bác sĩ cảm thấy phức tạp, nếu bác sĩ ổn định rồi, anh vẫn có thể theo đuổi anh ấy. Anh ấy bây giờ xuống tinh thần rất nhiều.. Nếu anh không tin, có thể hỏi anh trai anh ấy.”
Lâm Duẫn Nhiên có chút phiền toái nói : “Cái gọi là xuống tinh thần là cái gì ? Cậu ấy ngã bệnh ? Lẽ nào đa nhân cách giống như cậu ?”
Đại Hoàng thay đổi sắc mặt một chút, lại khôi phục vẻ bình thường : “Không, chỉ là.. không tốt lắm mà thôi. Thầy Lâm, thầy chưa rõ, anh ấy không thôi miên anh thành công, nhưng lại tự thôi miên chính mình. Cầu vồng không phải mật mã để cởi bỏ ám thị tâm lý của anh, mà là cởi bỏ ám thị tâm lý của chính anh ấy, điều đó khiến anh ấy vẫn luôn tự trách mình. Tôi mong anh có thể giúp anh ấy.”
Sắc mặt Lâm Duẫn Nhiên biến hóa một chút. Anh sửng sốt thật lâu, đưa tay lên gõ trán mình, thái độ mềm hơn rất nhiều : “Tôi biết rồi, cậu để tôi suy nghĩ một chút.”
|
Chương 22
Đại Hoàng về nhà vội vã chuẩn bị cơm tối. Tô Duy tiến vào phòng bếp giúp cậu một tay, hai người một vo gạo, một xào rau, giống như một cặp vợ chồng rất ấm áp.
Đại Hoàng vừa thái khoai tây vừa nói : “Bác sĩ, đoạn ký ức giả của anh sao có thể hình thành được vậy ? Bởi vì anh trai anh từng chia rẽ anh và Dương Thiếu Quân nên anh để anh ấy lại chia rẽ anh và Cao Cẩm .. Nhưng còn những cái khác ?”
Tô Duy cắm nồi cơm điện, ấn nút nấu, sau đó cầm khăn lau tay : “Còn nhớ lần trước có một người ngoại tình đến xin giúp đỡ không .. em thôi miên người ấy, dẫn người ấy tưởng tượng cảnh bị người thứ ba phụ tình rồi bỏ trốn không ?”
Đại Hoàng gật đầu : “Còn nhớ..”
“Tôi nói rồi, năm ấy Bách Bình Nam cũng dùng phương pháp này để trị liệu cho tôi. Bởi vì chuyện Cao Cẩm tự sát khiến tôi cảm thấy áy náy nên mới mắc chứng trầm cảm. Anh ta cho rằng tôi vì hối hận không cùng Cao Cẩm bỏ trốn nên mới dẫn tới kết quả này, sau đó thôi miên tôi, hướng dẫn tôi ở trong tiềm thức tưởng tượng —— cũng giống như một giấc mơ —— cùng Cao Cẩm bỏ trốn, sau đó sinh hoạt khó khăn thì trở về, cuối cùng mọi chuyện chấm dứt. Anh ta làm như vậy để tôi thấy mình không làm gì có lỗi, cho dù tôi có cùng cậu ấy bỏ đi thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, chuyện Cao Cẩm tự sát và cha mẹ cậu ấy có mối quan hệ chặt chẽ. Tôi cũng không rõ vì sao cái này lại lẫn lộn với ký ức thật của mình.” Tô Duy dứt lời liếc nhìn Cao Cẩm đang đứng bên cạnh, ôn nhu cười với anh. Cao Cẩm lại bắt đầu khóc.
Đại Hoàng nheo mắt lại : “Bách Bình Nam ..A!” Cậu không cẩn thận cắt vào ngón tay mình, Tô Duy vội vàng đưa tay cậu vào trong miệng mình khẽ mút vết thương.
Mặt Đại Hoàng hơi phiếm hồng : “Bác sĩ..”
Tô Duy kéo cậu vào phòng khách, nhìn vết thương nhỏ của cậu nói : “Được rồi, cơm tối để tôi làm. Cũng không phải không biết nấu.”
Đại Hoàng ngượng ngùng cười.
Tô Duy nhìn dáng cười ngây thơ của cậu, đột nhiên thốt ra : “Nếu một ngày em đi, tôi đói bụng thì làm sao ?” Nói xong, cả anh và Đại Hoàng đều giật mình.
Ăn xong bữa tối, hai người sóng vai ngồi trên ghế xem ti vi.
Giống như muốn chứng minh điều gì đó, Tô Duy siết chặt tay Đại Hoàng mãi không rời, đến khi lòng bàn tay ẩm ướt, lại lau vào quần áo, lại một lần nữa cầm.
Đại Hoàng lúc này cũng không để ý đến chuyện năm năm nữa. Cậu thậm chí nghĩ, nếu như ngày mai, không, quá ngắn,.. nếu như sang năm là tận thế, như vậy còn có gì ngăn cản họ nữa ? Dù sao vẫn có thể điên cuồng mà bên nhau.
Một lát sau, cậu lại nghĩ, một năm là quá ngắn, một năm sao đủ cùng bác sĩ âu yếm ở bên nhau, năm năm, mười năm, .. nghĩ tiếp nữa sẽ là cả đời. Con người chỉ sống một lần, vì vậy sao cần đợi đến tận thế, so với năm tháng vô tận của những con sông mà nói, cả đời của con người chỉ ngắn như muối bỏ biển, vậy tại sao không thể sống theo ý muốn của mình, sao lại bị cái gọi là đạo đức, nếp sống rằng buộc ?
Nghĩ tới đây, quyết định năm năm của cậu bắt đầu dao động.
Tô Duy giống như dùng hết sức nắm tay Đại Hoàng, bởi vì lúc này Cao Cẩm đang tận lực cạy ngón tay anh, muốn bọn họ cách xa nhau. Cao Cẩm càng điên cuồng, Tô Duy càng tức giận, cuối cùng anh đè Đại Hoàng xuống, bắt đầu hôn cậu. Anh nhắm mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt Cao Cẩm lại la to, thậm chí nhắm mắt rồi cũng không thể ngăn cản anh nhìn thấy Cao Cẩm, giống như trong cả bóng tối chỉ còn lại một mình Cao Cẩm.
Anh mở mắt ra, trở về ghế ngồi. Lúc buông Đại Hoàng ra, Cao Cẩm cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Đại Hoàng sờ sờ khóe môi ướt át, ngực vừa đau lại vừa thấy ngọt ngào. Cậu hiểu Tô Duy đang phải đấu tranh, nhưng lại không biết nói gì để an ủi anh.
Tô Duy nói : “Xin lỗi, tôi không nên…”
Đại Hoàng lắc đầu : “Không, là em tự nguyện…”
Tô Duy mím môi, chậm rãi ghé xuống đùi Đại Hoàng. Ánh mắt trống rỗng nhìn sang bên cạnh, lẩm bẩm nói : “May mắn, có em ở đây..”
Đại Hoàng đột nhiên che miệng, cố gắng không nức nở. Cậu khổ sở nghĩ : Có khi nào chính em hại anh thành như vậy..
Ngày hôm sau, Lâm Duẫn Nhiên hẹn Tô Duy ra ngoài.
Hôm nay đẹp trời, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần quảng trường.
Từ xa Lâm Duẫn Nhiên đã thấy Tô Duy đi tới, dáng anh cao ngất, lại có chút đơn bạc. Không khỏi cảm thấy buồn bã, khó chịu.
Tô Duy ngồi xuống bên cạnh anh, Lâm Duẫn Nhiên mới nhìn rõ sắc mặt Tô Duy tái nhợt, xem ra Đại Hoàng cũng không lừa anh.
Lâm Duẫn Nhiên bưng cafe lên uống một ngụm, che giấu khó chịu trong lòng : “Thân ái, cậu ngã bệnh sao ?”
Tô Duy do dự một chút, khe khẽ lắc đầu.
Lâm Duẫn Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười : “Lúc Tết tôi có gọi cho cậu, cậu còn nhớ chứ ?”
Tô Duy gật đầu.
“Tôi khi ấy muốn nói với cậu..” Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt lời anh nói.
Lâm Duẫn Nhiên nhìn thoáng qua, là của Nhậm Tiểu Thiên. Anh nhíu mày một lát, hướng Tô Duy nói : “Xin lỗi.”
Anh mở tin nhắn, chỉ thấy vỏn vẹn vài chữ : “Xin lỗi.”
Ngực Lâm Duẫn Nhiên giống như có một con mèo nhỏ cào tới, có chút ngứa, lại có chút đau. Anh một lần nữa đưa mắt nhìn Tô Duy, lại phát hiện Tô Duy đang nhìn khoảng không bên cạnh.
Lâm Duẫn Nhiên thở dài, câu tiếp theo không nói lên lời, vì vậy đứng lên nói : “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Mấy phút sau, Lâm Duẫn Nhiên trở về.
Anh thấy Tô Duy nhỏ giọng nói, nhưng bên cạnh không có người. Đến gần mới miễn cưỡng nghe được Tô Duy lạnh lùng nói : “An tĩnh một hồi, tốt ?”
Lâm Duẫn Nhiên sợ ngây người : “Thân ái, cậu nói chuyện với ai vậy ?”
Tô Duy lắc đầu, mặt không biểu tình : “Không có.”
Lâm Duẫn Nhiên ngồi xuống, hắng giọng môt cái, đang nghĩ nên mở miệng thế nào. Anh cũng không định nghe lời Đại Hoàng, mà định nói thật với Tô Duy, tuy rằng những lời này đã từng nói qua —— anh vẫn thích Tô Duy, thôi miên chỉ là một cái cớ để anh vịn lấy cho đỡ mất mặt thôi.
Nhưng còn chưa nói lên lời, Tô Duy lại mở miệng trước : “Jack, tôi rất xin lỗi, tôi thích Lộ Tiêu.”
Lâm Duẫn Nhiên tròn xoe mắt nhìn, một chữ đều chưa nói ra.
Tô Duy yên lặng cười cười : “Tôi trước kia thực sự thích cậu, vì vậy nên mới ích kỷ làm ám thị tâm lý với cậu. Nhưng tôi nhu nhược, không dám chấp nhận cậu, chỉ có thể trốn tránh. Tôi rất xin lỗi, thậm chí cũng không biết làm gì để bồi thường cho cậu.”
Lâm Duẫn Nhiên đột nhiên thấy lạnh, toàn thân tê dại.
Tô Duy rũ mắt, ánh dương chiếu vào khuôn mặt anh, nốt ruồi biến mất dưới ánh mặt trời. Đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng, lại nhuốm vẻ u buồn.
“Oa ~ nhìn đi, cầu vồng !” Cách đó không xa truyền tới âm thanh vui sướng, Lâm Duẫn Nhiên và Tô Duy nghe tiếng liền ghé tới nhìn.
Đài phun nước ở quảng trường nhân dân hoạt động, bắn lên một chút hơi nước. Ánh mặt trời chiếu qua, cầu vồng nhỏ dần hiện lên.
Ngực Lâm Duẫn Nhiên đột nhiên trống rỗng.
Anh đưa mắt nhìn cầu vồng, lặng lẽ lau dòng nước mắt vừa chảy xuống, căm hận nói : “Cậu thích thằng nhóc ấy thì liên quan tới tôi ? Còn muốn tìm tôi khoe khoang ! Chết tiệt, tôi sớm đã không thích cậu !”
—— tôi là Jack, đáng tiếc cậu không phải Ennis của tôi. (*Jack và Ennis trong phim Brokeback Mountain nổi tiếng.)
Dưới ánh dương chói lọi, hình ảnh Cao Cẩm mờ nhạt một chút.
Về đến nhà, Đại Hoàng khẩn trương nhào tới : “Bác sĩ, sao rồi ?”
Tô Duy thuận thế ôm cậu : “Cậu có nói gì với Jack không ?”
Đại Hoàng có chút thẹn thùng, giả ngơ nói : “Nói cái gì ?”
Tô Duy khẽ hừ một tiếng, ôn nhu vuốt tóc cậu : “Cậu ấy lại nhạt hơn một chút.”
Đại Hoàng cao hứng hoan hô : “Thật tốt quá.”
Sau đó, cậu lại giúp Tô Duy làm mấy bài trắc nghiệm tâm lý.
Quan hệ hai người họ tốt hơn trước rất nhiều, hôm nay Tô Duy là bệnh nhân của Đại Hoàng, Đại Hoàng là bác sĩ tâm lý của Tô Duy. Khác nhau là, phản kháng trong tiềm thức của Tô Duy cũng không quá mãnh liệt, chỉ là năng lực tự xét hơi yếu, Đại Hoàng rất dễ dàng phát hiện những ám thị trong lòng anh.
Đại Hoàng nằm trên đùi Tô Duy, đưa tay lên cao gọt táo : “Anh trai, cảnh sát hư hỏng.. Ngày mai chúng ta đi gặp cảnh sát hư hỏng tâm sự được không ?”
Cậu cũng không nghĩ tới, vỏ táo cứ thế rơi xuống mặt mình, khẽ cau mũi một chút, ném vỏ sang một bên.
Tô Duy cầm lấy quả táo trong tay cậu : “Được.”
Lúc này, Đại Hoàng cảm thấy cánh cửa nội tâm Tô Duy cuối cùng đã mở ra với mình. Ngày trước Tô Duy luôn luôn lạnh lùng giống như một tảng băng, mãi không thể tiến vào. Bây giờ cậu phát hiện, hóa ra Tô Duy cũng có một mặt ôn nhu.
Đại Hoàng cao hứng cọ mặt bên đùi Tô Duy, Tô Duy không mặn không nhạt ném ra một câu : “Giống hệt chó.” , chọc Đại Hoàng cười không ngừng.
Buổi tối đi tắm, Tô Duy tiến vào phòng tắm, đang chuẩn bị đóng cửa, lại bỗng nhiên mở ra, lộ nửa người chậm rãi hỏi : “Cùng tắm ?”
Đại Hoàng sửng sốt mấy giây, ném điện thoại qua một bên, nhanh như chớp chạy vào.
Rất nhanh, hai người trần truồng ngồi đối diện trong bồn tắm.
Đại Hoàng rất khẩn trương, mặt đỏ như trái táo chín, Tô Duy hiển nhiên cũng không khá hơn.
Anh chậm rãi tới gần Đại Hoàng, không xác định hỏi thăm : “Có thể chứ ?”
Trong não Đại Hoàng như có một cây đuốc, đỉnh đầu bốc khói. Cậu liều mạng gật đầu, cũng không để ý Tô Duy hỏi : “Có thể chứ” tột cùng nghĩa là gì —— đương nhiên, bất luận bác sĩ muốn làm gì đều là cậu cầu còn không được, chỉ sợ bác sĩ cái gì cũng không làm. Gật đầu xong, có hơi lo âu hỏi : “Anh ta.. làm sao bây giờ ?”
Tô Duy nói : “Mặc kệ cậu ấy.”
Tô Duy nhẹ nhàng hôn môi Đại Hoàng, Đại Hoàng có chút khẩn trương vội nắm đầu vai anh, đầu lưỡi cứng ngắc không nhúc nhích, chỉ biết mở miệng chờ Tô Duy tiến đến.
Tô Duy nhịn không được khẽ hừ : “Chờ tôi đút em ăn cái gì ?”
Đại Hoàng có chút lúng túng ngậm miệng, xấu hổ khép mắt lại.
Nụ hôn của Tô Duy rơi trên trán cậu, trên gương mặt, sau đó hạ xuống cổ, cuối cùng, tay anh trong nước bắt lấy cậu bạn nhỏ. Đại Hoàng khẽ run lên, thiếu chút nữa nhào vào lòng Tô Duy. Cậu nghĩ có chút mất mặt, không cam lòng tỏ ra yếu thế, .. đưa tay tới tiểu Tô Duy, lại bị anh đè tay xuống : “Không nên chạm vào tôi. Từ từ sẽ tốt ?”
Đại Hoàng có chút nổi giận, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.
Với Tô Duy mà nói, loại cảm giác này rất kì diệu. Một người trong suốt bên cạnh la to, mà cái người chân thực đang ở trong ngực đang ôm chặt anh, thật ấm áp, hơn nữa lại đang làm loại chuyện không thích hợp với trẻ con.
Một nửa anh rơi vào băng lạnh vô căn cứ, nửa còn lại ở trong thế giới chân thật ấm áp, hai nửa kịch liệt giao chiến, khiến máu toàn thân sôi trào.
Cuối cùng, cậu bạn nhỏ thở phì phò bắn ra trên tay anh.
Tô Duy hôn lên trán cậu, trong một khoảnh khắc, một giọt nước lăn dài xuống, rơi vào ánh mắt Đại Hoàng.
Anh nói : “Tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa, tôi muốn chiến thắng bản thân mình.”
Đại Hoàng cười, đưa tay ôm anh : “Em cũng rất ích kỷ, bác sĩ.. Con người.. ai cũng đều ích kỷ.”
|
Chương 23
Tô Duy hẹn gặp Dương Thiếu Quân bên cánh đồng ngày ấy.
Dương Thiếu Quân mặc áo khoác đen và quần jean, Tô Duy nhìn anh cưỡi xe mô tô từ xa đến, trong phút chốc gương mặt thiếu niên bất lương ngày trước hiện về.
Mũi Dương Thiếu Quân rất cao, đôi mắt sâu thẳm, khi không cười thoạt trông rất nghiêm túc, thậm chí có thể khiến không ít người ngạc nhiên. Thế nhưng cười rồi lại có chút đê tiện, khóe miệng nhếch lên, đội trưởng đội cảnh sát trực tiếp biến thành tên cầm đầu băng đảng xã hội đen.
Anh dừng xe bên cạnh Tô Duy, cởi mũ bảo hiểm xuống, vuốt vuốt tóc, khóe miệng lại bắt đầu câu lên : “Bảo bối, sao tự nhiên hẹn gặp anh vậy ?”
Tô Duy nhét hai tay vào túi quần : “Có thể cùng anh tâm sự được không ?”
Dương Thiếu Quân thụ sủng nhược kinh : “Đương nhiên.”
Hai người ngồi xuống bên cánh đồng, Cao Cẩm đứng cách đó không xa, ôm ngực lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tô Duy nói : “Thật ra, đã có lúc tôi từng rất … hận anh. Khi ấy tôi không biết anh mình lại tới tìm anh, tôi nghĩ anh cho đến giờ đều trêu đùa tôi, chờ tôi mở lòng với anh, anh liền tặng tôi một cước, đá văng ra.”
Dương Thiếu Quân khẽ liếm môi, tay cầm bao thuốc buông xuống : “Xin lỗi..” Nói ra hai chữ này, tảng đá trong lòng bấy lâu như được rơi xuống.
“Người chết ấy.. chính là cha của anh. Từ năm anh ba tuổi cha đã đem anh ném cho mẹ.. Mẹ anh.. rồi bỏ đi. Em cũng biết quan hệ của anh với mẹ không tốt lắm, nhưng nói thế nào cũng chung dòng máu. Khi đó anh em nói với anh, nếu như anh không tránh xa em, hắn sẽ khiến mẹ anh thất nghiệp, cũng không tìm được việc làm.. Anh rất sợ..”
Dương Thiếu Quân gảy gảy bật lửa trong tay, Tô Duy nói : “Muốn hút thì hút đi.”
Dương Thiếu Quân cười cười, lưu loát lấy ra một điếu thuốc khẽ châm lửa, anh hít một hơi thật sâu, giống như thả lỏng không ít : “Em biết anh trước đây hư hỏng.. Nếu như hắn khiến mẹ anh thất nghiệp, anh không có tiền, anh rất sợ, em là nhị thiếu gia, gia cảnh thật tốt, anh lại là tên côn đồ, không xu dính túi.”
Tô Duy buồn bực nói : “Thực ra tôi không ngại.. tôi là đàn ông.. kết giao bằng hữu, chỉ cần mình nhìn đối phương như nào là được, những thứ khác..”
Dương Thiếu Quân ranh mãnh cắt lời : “Cũng không phải bạn bè bình thường, không phải… Thực ra anh em muốn anh tránh xa em một chút, không phải vì anh hư hỏng, mà vì anh nảy sinh loại tâm tư khác với em. Có một lần sinh nhật em, anh cố ý nói không rảnh, kỳ thực chạy đi mua rất nhiều nến, đến biệt thự nhà em, trên sân cỏ xếp thành hình trái tim, muốn tặng em ngạc nhiên. Nhưng em còn chưa thấy đã bị anh em phát hiện. Hắn tức giận mắng anh, chửi anh mưu kế tính toán, nói anh làm hỏng em.. Khi ấy, thực ra anh đã thích em.”
Tô Duy đột nhiên thấy nhẹ lòng.
“Là vậy sao ? Tôi còn tưởng khi ấy tự tôi đa tình..”
Tay Dương Thiếu Quân run một chút, tàn thuốc rơi xuống đùi. Đôi mắt ngạc nhiên hướng nhìn Tô Duy, Tô Duy cười cười : “Anh không nghĩ tại sao tôi dùng chữ ‘hận’ này sao ? Khi ấy tôi cũng thích anh —— thật ra chính anh giúp tôi biết tính hướng của mình.”
“A…” Dương Thiếu Quân cười khổ một tiếng, phủi tàn thuốc : “Vậy à.. thật là… đáng tiếc..”
Trước đây Dương Thiếu Quân là tên côn đồ bất lương, Tô Duy học một trường trung học trọng điểm, mà anh học trường trung, với sự học lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Anh có một người bạn học cùng lớp Tô Duy, vậy nên hay đến tìm bạn mình chơi đùa. Thường xuyên qua lại, sinh ra hứng thú với cậu thiếu niên tên Tô Duy kia, rồi bắt đầu quấy nhiễu.
Tô Duy thời niên thiếu cũng không quá mức lạnh lùng, nhưng cũng là một thiếu niên hết sức an tĩnh, không nói nhiều, hành vi cũng rất chừng mực.
Lần đầu tiên, Dương Thiếu Quân ở con hẻm nhỏ chặn đường Tô nhị thiếu gia lại, Tô Duy vẻ mặt đề phòng, còn nghĩ sắp bị trấn lột. Kết quả Dương Thiếu Quân cười đê tiện tiến tới… tay còn chưa động đã bị Tô Duy đánh ngã.
Ngày thứ hai, Dương Thiếu Quân bị đánh mặt sưng như đầu heo một lần nữa trong hẻm nhỏ chặn đường Tô Duy, anh không dám động tay, chỉ đáng thương nói : “Em đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là… muốn cùng em kết giao bằng hữu..” Tô Duy vẻ mặt đề phòng, vòng sang bên cạnh bỏ đi.
Ngày thứ ba..ngày thứ tư…
Rất nhiều ngày sau đó.. Dương Thiếu Quân mua được chiếc xe máy mới, chở Tô Duy đến cánh đồng vắng. Hai người dựa lưng ngồi bên xe, tựa vào nhau suốt cả buổi chiều.
Dương Thiếu Quân từng ở nơi này hét lớn : “Sau này buôn bán kiếm được nhiều tiền, anh sẽ mua lại nơi này, trồng bạt ngàn hoa hồng tặng em.”
Nhớ tới đây, Dương Thiếu Quân cười cười, bóp chặt điếu thuốc trong tay.
Tô Duy hỏi : “Mấy năm nay anh có thích ai không ?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu : “Anh liều mạng đi làm, cũng không muốn nghĩ tới.”
Tô Duy nói : “Vậy tại sao cho rằng vẫn còn thích tôi —— cũng đã mười năm rồi. Mười năm, gì cũng thay đổi.. “
Dương Thiếu Quân buồn vô cớ đáp : “Hôm ấy anh nhìn thấy tên em, trong lòng như có gì dao động, anh nghĩ chưa thể buông tay..” Dừng một chút, lại nói tiếp : “Thực ra —— cũng có người giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng cứ mỗi lần định đi xem mặt, anh lại nhớ tới lần em nhảy lầu kia…”
Tô Duy kinh ngạc hỏi : “Sao hôm ấy anh lại có mặt ở đó ?”
Dương Thiếu Quân cười : “Thật ra anh vẫn theo em.. Anh thấy em đi tới tòa nhà Cao Cẩm nhảy lầu, sợ rằng em trong lòng luẩn quẩn. Lúc thấy em bên cửa sổ, anh muốn đưa tay kéo về, ai biết em lại nhảy xuống.”
Tô Duy nói : “Khi ấy tôi mắc chứng trầm cảm, thấy người liền sợ. Lúc ấy tôi đã biết anh trai mình tới tìm anh, cũng cảm thấy hổ thẹn, có điểm không dám gặp anh, cho nên..” Anh dừng một chút, như nhớ ra gì đó, đột nhiên nói : “Thiếu Quân, tôi muốn hỏi anh mấy câu.”
“Khi anh muốn gặp gỡ người khác, anh lại nghĩ tới màn nhảy lầu kia, anh thấy sợ, nên mới không dám thích ai sao ?”
Dương Thiếu Quân ngẩn người, suy nghĩ thật lâu : “Có thể…”
“Anh thấy tôi nhảy lầu nên nghĩ ấy là tội của mình, anh cho rằng nếu như ngăn cản kịp sẽ không phát sinh sự tình này ?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu, có chút kích động nói : “Không, anh nghĩ căn bản không nên để em và Cao Cẩm cùng một chỗ! —— Lúc nói tuyệt giao với em, kỳ thực anh vẫn luôn len lén dõi theo em. Anh thấy em cùng Cao Cẩm trên sân thượng, anh thấy em đến nhà cậu ta.. Khi đó anh thực sự muốn cướp em lại, nhưng không dám làm..”
Tô Duy vô cùng giật mình. Thậm chí anh có thể tượng tưởng khi ấy Dương Thiếu Quân thống khổ nhường nào.
Anh nói : “Cho nên anh nghĩ —— nếu như anh trai tôi không uy hiếp anh, nếu anh ở cùng tôi, tôi sẽ không nhảy lầu, sẽ không chịu tổn thương như vậy đúng không ?”
Dương Thiếu Quân trầm mặc thật lâu, sau đó ra sức gật đầu.
Tô Duy buông mắt nở nụ cười : “Tôi biết anh bị xúc động gì đó —— anh cảm thấy áy náy với tôi, anh cho rằng nếu như tôi ở cùng anh, sự tình sẽ không thành ra thế này. Ý niệm này chôn sâu trong tiềm thức, cho nên khi anh gặp lại tôi, anh nghĩ muốn bù đắp —— anh cho rằng mình còn thích tôi.”
Bóng Cao Cẩm bên cạnh lại nhạt đi một chút.
Dương Thiếu Quân giật mình nhìn Tô Duy, nghe xong chuỗi phân tích thật dài kia, một lúc lâu không biết phải nói gì.
Tô Duy thở dài : “Vạn việc đều có nhân quả, kỳ thực có những lúc tôi rất tin vào số phận, tin rằng mọi chuyện đều được sắp đặt trước —— giả như trước đây chúng ta cùng ở một chỗ, hiện tại chưa chắc đã tốt.”
Môi Dương Thiếu Quân run run, muốn nói gì đó phản bác, nhưng lại cảm thấy chột dạ, tiềm thức thậm chí còn có điểm tán thành lời Tô Duy.
Tô Duy quay đầu nhìn ánh mắt anh : “Chúng ta còn có thể làm bạn tốt, đúng không ?”
Dương Thiếu Quân cười khổ : “Có thể không chỉ là bạn được không ?”
Tô Duy khe khẽ lắc đầu : “Tôi đã thích một người.”
Dương Thiếu Quân đưa mắt nhìn, cách nơi họ ngồi thật xa —— Đại Hoàng ngồi trong xe, khẩn trương nhìn bọn họ.
Dương Thiếu Quân có ý xấu, anh kéo Tô Duy vào lòng, hôn lên trán Tô Duy, không khỏi cảm thấy mất mát : “Anh chỉ mong em hạnh phúc.”
Tô Duy vỗ vỗ vai :”Cảm ơn anh.”
Tô Duy đứng dậy bước về xe mình, Đại Hoàng hạ cửa kính xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh.
Tô Duy cười cười —— gần đây anh cười nhiều hơn, tuy rằng chỉ là những nụ cười yếu ớt. Lúc này Cao Cẩm ngồi bên bờ cánh đồng, biểu tình đờ đẫn, ánh dương xuyên qua thân thân thể trong suốt ấy.
Tô Duy nói : “Tôi nghĩ Cao Cẩm sắp biến mất.”
Anh mở cửa xe, đang định chuẩn bị chui vào đột nhiên nhớ ra gì đó mà dừng động tác, cúi người xuống hỏi : “Đại Hoàng, ngày đó cậu giặt quần áo bên ban công, có hay không ngửi quần lót tôi ?”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, Đại Hoàng mặt đỏ bừng, ấp úng gật đầu.
Tô Duy mạnh mẽ đóng cửa xe, chạy về bên cạnh Dương Thiếu Quân. Anh thở hồng hộc nói : “Thiếu Quân, tôi muốn nhờ anh một việc.”
“Việc gì ?”
“Tôi muốn nhờ anh điều tra một chút, căn phòng đối diện nhà tôi có người ở —— anh điều tra xem nó thuộc quyền sở hữu của ai.”
Dương Thiếu Quân tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu : “Được.”
Tô Duy trở lại chiếc camry của mình, lái xe rời đi.
Dương Thiếu Quân vẫn đứng bên cạnh cánh đồng, lặng lẽ nhìn chiếc xe màu đen nhỏ dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Gió phất phơ thổi, mái tóc bay loạn.
Năm nay, cây cải lại bắt đầu ra hoa.
|
Chương 24
Về đến nhà, cả hai đều đã thấm mệt.
Hai người lần lượt đi tắm, sau đó ngồi trên sô pha thả lỏng tinh thần, xem TV.
Đại Hoàng dựa vào vai Tô Duy, Tô Duy chăm chú xem TV mà Đại Hoàng thì chăm chú nhìn anh.
Một lát sau, Tô Duy bình tĩnh hỏi : “Đẹp mắt à ?”
Ánh mắt Đại Hoàng tràn đầy nhu tình, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng.
Tô Duy khe khẽ thở dài, quay sang nhìn thẳng cậu.
Đại Hoàng si mê nhìn Tô Duy, lông mi anh thật dày, mắt dài, nốt ruồi màu nâu, tim cậu đập rộn, hận không thể lúc nào cũng được nhìn thấy gương mặt đẹp trai này, như vậy thì ăn sẽ ngon miệng hơn, ngủ cũng say giấc hơn.
Tô Duy nhẹ nhàng hôn cậu, Đại Hoàng không kìm lòng nổi đưa tay ôm lấy cổ anh, không dám khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, nhưng cũng không muốn buông tay ra.
Một lúc lâu, Tô Duy lui về phía sau một chút, khóe miệng nâng lên một đường cung : “Tim em đập rất mạnh.”
Đại Hoàng ngẩn người, muốn nhìn rõ nụ cười của anh, nhưng Tô Duy lại quay đầu đi.
Cậu đặt cằm bên vai anh khẽ hỏi : “Bác sĩ, anh ấy nhìn như thế nào ?”
Tô Duy liếc nhìn Cao Cẩm đang đứng một bên, phát hiện hình bóng ấy càng ngày càng mờ nhạt. Bây giờ Cao Cẩm cũng không làm loạn nữa, phần lớn thời gian đều an tĩnh, thậm chí còn giữ khoảng cách với Tô Duy. Cũng có khi anh ta nói bâng quơ vài câu nào đó nhưng Tô Duy quyết tâm không để ý tới, qua thật lâu Cao Cẩm lại cúi đầu trầm mặc.
Anh đáp : “Còn rất trẻ… Trông như bằng tuổi em. Đeo một chiếc kính đen, nhìn rất thanh tú.”
Đại Hoàng hỏi : “Bác sĩ, anh năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Tô Duy nói : “Hai mươi bảy.”
Đại Hoàng cười : “Anh cũng còn trẻ nha ! Chờ đến khi em chín mươi tuổi, khi đó anh chín mươi chín tuổi. Đến khi em chín trăm chín mươi tuổi, anh là chín trăm chín mươi chín tuổi, kỳ thực cũng không cách nhau xa.”
Tô Duy không kim lòng nổi quay sang nhìn cậu, vẻ mặt Đại Hoàng rất nghiêm túc.
Anh vốn muốn trêu cậu một hai câu, không biết thế nào lại buộc miệng nói —— “Chúng ta có thể già đi, nhưng cậu ấy vĩnh viễn chỉ mười bảy tuổi.” Nói xong câu này, tim anh đột nhiên nhói, mặt hơi đổi sắc.
Đại Hoàng không nhận ra sự khác thường của anh, tiếp tục hỏi : “Bác sĩ, anh ấy bây giờ đang ở đâu ? Trên ghế sô pha, bên cạnh TV ?”
Tô Duy chỉ chỉ vào ban công. ” Ở đấy”. Nhưng đến khi nhìn thấy bóng người kia, anh có chút hoảng hốt, bóng Cao Cẩm dường như rõ ràng hơn một chút.
Tuy Đại Hoàng không nhìn thấy Cao Cẩm nhưng cậu vẫn có chút ngượng —— dù sao cũng là người mà bác sĩ từng thích, thậm chí nghiêm túc mà nói đấy còn là mối tình đầu của bác sĩ. Cậu ở trong lòng anh, cùng anh hôn môi, hành động thân thiết đều là anh chủ động. Nghĩ đến đây, Đại Hoàng có chút đắc ý, cảm giác giống như chiến thắng được người kia.
Một lát sau, Tô Duy đứng dậy đi đến chỗ ngăn kéo lấy cắt móng tay, mở ngăn kéo ra, một chiếc hộp màu đỏ đặt ở ngoài cùng —— đó là hộp áo mưa mấy ngày trước Đại Hoàng mua.
Tô Duy nhìn chằm chằm hộp bao cao su sửng sốt một chút, Đại Hoàng đột nhiên nhớ ra, chạy nhanh đến, đến rồi lại ngây ngốc không nên làm gì —— lấy nó đi ? Làm bộ không nhìn thấy giúp Tô Duy lấy cắt móng tay ? đóng ngăn kéo lại ? nói chung bầu không khí vô cùng lúng túng.
Tô Duy lấy ra áo mưa và thuốc bôi trơn, tim Đại Hoàng chợt lệch một nhịp, không nhanh không chậm nói : “Chúng ta làm-tình đi.”
Rất nhanh, hai người cởi bỏ quần áo ngồi trên giường.
Tô Duy nhẹ nhàng hôn môi Đại Hoàng, nhưng mỗi động tác của anh đều rất do dự, dường như quyết tâm lắm mới tiếp tục làm. Đại Hoàng có chút không tự nhiên, nhưng cậu cũng thông cảm cho Tô Duy, trong lòng anh đang chứa đầy mâu thuẫn. Cậu lấy tay trêu chọc anh, đưa tay ra lại bị Tô Duy giữ chặt.
“Đừng chạm vào tôi, để tôi chủ động tới được không ?”
Đại Hoàng có chút ủy khuất, dù sao cậu cũng là đàn ông, chỉ được hưởng thụ mà không được chủ động khiến cậu không thoải mái. Nhưng thông cảm cho vấn đề của Tô Duy, cậu vẫn tận lực phối hợp.
Tô Duy chuẩn bị một lúc, thật lâu mới có phản ứng, nhưng vừa đội áo mưa, địa phương kia lại trở nên mềm | nhũn.
Đại Hoàng có chút u oán nói : “Nga, bác sĩ thân ái, nếu anh không lên được, không bằng nằm hưởng thụ đi.”
Tô Duy cúi đầu không phản ứng.
Qua vài giây, Đại Hoàng thấy Tô Duy có gì đó không đúng, cậu tiến về phía trước ôm lấy anh, phát hiện ra toàn thân anh run nhẹ.
Đại Hoàng có chút hoảng, vội vàng trấn an : “Xin lỗi bác sĩ, em chỉ đùa thôi.”
Lúc Tô Duy ngẩng đầu lên, Đại Hoàng thấy vành mắt anh hơi ửng đỏ.
Tô Duy thấp giọng nói : “Xin lỗi, sợ rằng tôi chưa làm được..”
Đại Hoàng lắc đầu liên tục : “Không sao, anh đừng lo, chỉ cần được bên anh là em đã rất mãn nguyện rồi !”
Tô Duy khổ sở nhắm mắt lại.
Buổi tối, Đại Hoàng bưng cốc sữa nóng đến cho Tô Duy, hai người sóng vai nằm xuống giường.
Qua chừng năm phút, Đại Hoàng trở mình, vùi người vào lòng anh.
Tô Duy vuốt tóc cậu, cảm giác bất an của cậu đã truyền đến anh.
“Sao vậy ?”
Thanh âm Đại Hoàng mang chút buồn : “Bác sĩ, em rất sợ..”
Kỳ thực cậu cũng không muốn ở trước mặt Tô Duy lộ ra biểu hiện bất an khổ sở này, nhưng tâm tình giống như một loại bệnh truyền nhiễm gì đó, cậu không có cách nào khống chế nổi, nếu nhưng không nó ra, cậu sợ bản thân mình không thể tiêu hóa hết.
Tô Duy khe khẽ thở dài.
Đại Hoàng cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng Tô Duy. Cậu nhớ mình từng nói ước hẹn năm năm ấy, Tô Duy cũng nhớ kỹ, nhưng hai bọn họ ăn ý ngầm lựa chọn quên, bởi có lẽ không ai muốn đợi lâu như vậy —— đời người thì có mấy cái năm năm ? Năm năm thực sự rất dài.
Đại Hoàng siết vạt áo Tô Duy, buồn bực nói : “Bác sĩ, anh nguyện ý bên em, đúng không ?”
Tô Duy hôn trán cậu, Đại Hoàng vẫn cố chấp nói : “Em phải nghe chính miệng anh nói ra.”
Tô Duy đành nói : “Đúng vậy.”
“Cho dù em là bệnh nhân của anh, cho dù một ngày nào đó em sẽ quên anh, cho dù vì như vậy mà anh mất tư cách làm bác sĩ tâm lý, anh vẫn nguyện ý sao ?”
Tô Duy nhéo cái cổ đang run của thiếu niên kia, kéo cậu ra khỏi lồng ngực mình, chăm chú nhìn vào mắt cậu: “Bệnh nhân thì sao, tôi thích đàn ông, tôi là đòng tính, mấy cái này còn chưa đủ không tốt sao ? —— Tôi vốn không có tư cách làm bác sĩ tâm lý, không làm thì có làm sao.”
Dừng lại một chút, Tô Duy ôm thiếu niên đang khóc kia vào lòng, nhẹ giọng hỏi : “Bệnh tâm lý của tôi e rằng còn nghiêm trọng hơn em. Em sẽ không ghét bỏ tôi chứ ?”
Đại Hoàng ra sức ôm chặt anh: “Sẽ không, sẽ không ! Tô Duy, em yêu anh mà.”
Cao Cẩm đứng bên giường nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài. Bóng anh đã không còn rõ ràng nữa, giống như sắp khảm nhập vào cảnh vật xung quanh.
Tô Duy nhẹ nhàng vuốt lưng Đại Hoàng, có chút cam chịu, có chút điên cuồng, thậm chí tuyệt vọng nghĩ đến : Vậy cùng nhau hủy diệt đi ! Cho dù có hủy điệt cũng phải ở cùng với cậu, bất luận thế nào anh cũng không muốn cô đơn một mình nữa.
Những ý nghĩ điên cuồng cứ thế phát sinh —— Anh mong thiếu niên trong lòng mình vĩnh viễn là Đại Hoàng của anh, không bao giờ.. không bao giờ trở về làm Lộ Tiêu nữa ! Lâm Duẫn Nhiên thương anh, Dương Thiếu Quân thương anh, thậm chí anh trai hay em trai, ai cũng thương anh. Nhưng Đại Hoàng thì không có ai cả, cậu không còn nơi nào. Cái người mang tên “Đại Hoàng” này chỉ có bác sĩ tâm lý, không có gia đình rằng buộc, không phải quan tâm đến ánh mắt kẻ khác, chỉ một mình cậu sống.
Ý niệm này khiến Tô Duy cảm thấy hưng phấn, rồi lại có chút sợ. Anh không dám nghĩ nữa, chật vật nhắm mắt lại, tự nói với lòng mau mau ngủ đi.
Khác với mấy hôm trước, lần này Tô Duy ngủ rất nhanh.
Nhưng mà, đầu óc mê man, anh cảm thấy linh hồn mình như đang rời khỏi thể xác.
Anh đi tới bên giường, mở to mắt nhìn thân thể mình vẫn đang nằm trên giường. Thiếu niên bên cạnh đang ngủ say, gối đầu lên khuỷu tay anh, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, giống như sợ hãi anh sẽ rời đi.
Tô Duy nhíu mày nhìn, anh khẽ vươn tay chạm vào gương mặt Đại Hoàng, cánh tay như trong suốt xuyên qua gương mặt kia. Anh cảm thấy kinh hoàng, một lần nữa nằm xuống giường, muốn trở về thân xác, lại không về được.
“Tô Duy” Cao Cẩm từ góc tường đi ra. Trong phòng không bật đèn, tối đến không nhìn rõ năm ngón tay, nhưng Tô Duy lại thấy gương mặt Cao Cẩm phi thường rõ ràng.
“Tô Duy.” Anh ta gọi một lần nữa, biểu tình nồng đậm bi thương : “Mình muốn đi.”
Tô Duy chậm rãi ngồi xuống bên giường, bỏ qua ý nghĩ muốn trở về thân xác.
Cao Cẩm nói tiếp : “Thế nhưng mình luyến tiếc…”
Tim Tô Duy đau như có ai xé rách, anh không ngừng lặp lại : “Xin lỗi, xin lỗi, …”
Cao Cẩm chậm rãi giơ tay lên, Tô Duy như bị điều khiển, không tự chủ được đi tới, ghé mặt vào lòng bàn tay kia. Cảm giác chân thật, lạnh lẽo, lại như có chút thô ráp.
Cao Cẩm nói : “Cậu chỉ là muốn tìm ai đó ở bên cậu, sao lại muốn kéo nhóc kia xuống nước..”
Tô Duy quay đầu nhìn Đại Hoàng nằm bên giường, Đại Hoàng giống như cảm giác được, nhẹ nhàng cọ đầu vào thân thể anh.
Cao Cẩm lại nói : “Không nên làm hại cậu ta..”
Tô Duy cảm giác mặt mình lành lạnh, giơ tay lên sờ, là nước mắt.
Cao Cẩm ôn nhu giúp anh lau nước mắt : “Mình cùng cậu, có được hay không ? Mình vĩnh viễn không thể phản bội cậu, đừng đuổi mình, mình sẽ bên cậu cả đời… Buông tha Đại Hoàng đi.”
Tô Duy lắc đầu : “Nhưng cậu chính là tôi.”
Cao Cẩm khẽ cười một tiếng: “Nếu như cậu không muốn mình đi, mình vĩnh viễn không rời bỏ cậu. Đại Hoàng là một người sống, nó có thể gặp gỡ những người khác, mà mình chỉ thuộc về riêng cậu, chỉ có cậu nhìn thấy mình, chỉ có cậu chạm vào mình, mình vĩnh viễn tồn tại trong ý thức của cậu.”
Đây chính là một lời hứa hẹn mê người. Tô Duy bắt đầu dao động, nhưng anh vẫn lắc đầu : “Không phải,.. không thể..”
Cao Cẩm bị anh cự tuyệt cũng không hung hãn như trước, ôn nhu hỏi : “Vì sao không được ?”
Tô Duy cảm thấy mờ mịt : Đúng vậy, rốt cuộc không được ở đâu ?
“Chờ đến khi em chín mươi tuổi, khi đó anh chín mươi chín tuổi. Đến khi em chín trăm chín mươi tuổi, anh là chín trăm chín mươi chín tuổi, kỳ thực cũng không cách nhau xa.”
Cậu nói của Đại Hoàng đột nhiên vang lên trong đầu, anh chợt giật mình.
“Khi tôi mười bảy tuổi, cậu cũng mười bảy tuối.. Tôi hai mươi tuổi.. cậu vẫn là mười bảy tuổi… Chờ đến khi tôi chín mươi bảy tuổi.. cậu vĩnh viễn chỉ có mười bảy tuổi.” Tô Duy liều mạng lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống cổ : “Xin lỗi, xin lỗi, cậu vĩnh viễn chỉ có mười bảy tuổi…”
Một lực hút lớn kéo anh về lại thân thể. Lần thứ hai mở mắt ra, ánh đèn rọi xuống khiến anh nheo mắt lại, bất giác đưa tay lên che.
Đại Hoàng nức nở gọi : “Bác sĩ, anh đừng làm em sợ, anh mau tỉnh lại..”
Tô Duy chậm rãi thích ứng với ánh đèn, mở mắt ra, đưa tay lên vuốt tóc Đại Hoàng.
Đại Hoàng giống như mất hết khí lực, yếu đuối ở trên người anh khóc : “Bác sĩ.. anh vừa không ngừng khóc, lại không ngừng nói ‘vì sao cậu vĩnh viễn chỉ mười bảy tuổi’.. em rất sợ.. rất sợ..”
Tô Duy đứng lên, từ ngăn kéo lấy ra thuốc hướng thần. Lần này Đại Hoàng cũng không ngăn cản, còn vì anh mà rót một cốc nước.
Tô Duy uống thuốc, ở bên giường thở dốc, một lúc lâu nói : “Cậu ấy nói phải đi, muốn tôi đi cùng cậu ấy..”
Đại Hoàng khổ sở che mặt khóc : “Bác sĩ, cái áy náy kia suýt chút nữa đã giết anh.”
|