Ác Long Cùng Công Chúa
|
|
Chương 6
Dựa theo truyện cổ tích mà phát triển, lúc này, Kỵ Sĩ tiên sinh cần phải lên sàn.
Hôm nay, tiểu Vương tử đang từ chợ trở về, khí trời lạnh, Ác Long tiên sinh cần một ít len để đan cho tiểu Vương tử một cái quần mới, mặc dù tiểu Vương tử không thích mặc quần làm bằng len.
Tiểu Vương tử nghe thấy một ít tiếng vang kỳ quái, răng rắc răng rắc, cậu suy đoán có thể là một loại ma vật mới nào đó. Làm một người yêu thích săn thúc, cậu đối với con mồi vô cùng hứng thú.
Tiểu Vương tử đem dây ngựa treo trên cây, chính mình leo lên ngọn cây, theo tiếng mà đi.
Kỵ Sĩ tiên sinh ở bên bờ sông chuẩn bị tắm rửa, mới vừa tiến vào rừng rậm, đoàn kỵ sĩ bị ma vật công kích, đang chạy trốn bên trong y và đoàn kỵ sĩ liền bị thất lạc.
Người nhát gan như Kỵ Sĩ tiên sinh bên trong rừng rậm ngây người vài ngày, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng mà trốn trong sơn động chờ người cứu viện.
Không xong chính là, cứu viện chưa đến, lương thực trên người tối qua lại ăn hết.
Kỵ Sĩ tiên sinh biết mình sắp chết đến nơi, thế nhưng y hy vọng thi thể mình lúc bị phát hiện không quá khó co, cho nên quyết định đi tắm.
Chính là lúc một bên rửa ráy một bên bi thương than thở vận mệnh của mình, y đột nhiên nghe thấy tiếng người: “Này, ngươi là thứ gì?”
Kỵ Sĩ tiên sinh quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên tóc vàng mắt xanh đang ngồi trên ngọn cây, ánh mặt trời xuyên qua khe hỡ giữa cành cây chiếu xuống bóng dáng, người kia thật sự quá dễ nhìn, Kỵ Sĩ tiên sinh nghĩ.
Tiểu Vương tử cũng đang quan sát Kỵ Sĩ tiên sinh, đối phương không có sừng rồng, tuy rằng lớn lên khá giống tinh linh nhưng không có tai, ngược lại có chút giống mình.
Tiểu Vương tử có chút kinh hỉ: “Ngươi là loài người sao?”
“Đúng thế.” Kỵ Sĩ tiên sinh ngu ngốc gật đầu.
Tiểu Vương tử rất kích động, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đồng loại: “Nhân loại đều không mặc quần áo sao?”
Kỵ Sĩ tiên sinh vừa nghe, mới nhớ tới mình thân thể trần truồng bị mỹ thiếu niên nhìn hết.
“Không, không phải như thế… Ta đang tắm…” Kỵ Sĩ tiên sinh mặt đỏ bừng, vội vã trùm quần áo vào.
Tiểu Vương tử từ trên cây nhảy xuống, vòng quanh Kỵ Sĩ tiên sinh.
Kỵ Sĩ tiên sinh rất hồi hộp, tiểu Vương tử đang dùng một loại quan sát đầy hiếu kỳ nhìn sinh vật quan sát mình, chẳng lẽ mình có chỗ nào kỳ quái sao?
“Vừa nãy ta nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc, là ngươi tạo ra sao? Ngươi dùng tiếng nơi nào phát ra? Tại sao ta không thể?” Tiểu Vương tử nhíu mày, “Ôi, bất quá ngươi thối quá… Rất thối… Vẫn là nói, nhân loại đều có mùi này?”
Kỵ Sĩ tiên sinh xấu hổ cúi đầu: “Không… Nhân loại cũng không có thứ mùi này, ta đã rất nhiều ngày không tắm… Tiếng răng rắc răng rắc… Hẳn là do khôi giáp phát ra đi.”
“Khôi giáp? Khôi giáp là cái gì?”
“Khôi giáp là một loại vật phòng vệ, có thể bảo vệ thân thể ngươi…”
Tiểu Vương tử cùng Kỵ Sĩ tiên sinh ở bên hồ hàn huyên rất lâu, tiểu Vương tử đối với đồng loại của mình tràn ngập tò mò, Kỵ Sĩ tiên sinh tuy rằng cảm thấy tiểu Vương tử rất kỳ quái, y suy đoán tiểu Vương tử có lẽ là hài tử ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội, căn cứ vào tu dưỡng của một kỵ sĩ, y kiên nhẫn trả lời rất nhiều vấn đề của tiểu Vương tử.
Sắc trời dần tối, tiểu Vương tử cảm thấy mình cần phải về nhà, giữa lúc cậu muốn cáo từ, bụng Kỵ Sĩ tiên sinh liền truyền đến tiếng kêu ùng ục ùng ục.
“Xin lỗi, ta biết như vậy rất thất lễ… Thế nhưng ta đã một ngày không ăn cơm.” Kỹ Sĩ tiên sinh có chút ngượng ngùng.
Tiểu Vương tử suy nghĩ một chút, quyết định mời Kỵ Sĩ tiên sinh đến sào huyệt của Ác Long tiên sinh cùng ăn, cậu rất muốn cùng ba ba chia sẻ bằng hữu nhân loại đầu tiên của mình.
|
Chương 7
Ác Long tiên sinh đã sớm làm xong cơm cà ri, nhưng là đợi đến khi mặt trời xuống núi, tiểu Vương tử vẫn chưa về.
Ác Long tiên sinh rất lo lắng.
Hắn nhớ tới mấy ngày trước nghe nói về tin tức “Dã nhân động dục hung hãn công kích thiếu nữ ngoài vườn”, không khỏi lo lắng tiểu Vương tử nếu cũng bị sinh vật động dục tập kích thì làm sao bây giờ? Tiểu công chúa mảnh mai của hắn có thể bị dã nhân công kích một chưởng đem đối phương đè thành bánh nhân thịt.
Ác Long tiên sinh càng nghĩ càng thấy đáng sợ, giữa lúc hắn chuẩn bị bay ra ngoài cứu vớt tiểu Vương tử, cửa mở.
“Ba ba! Con về một bằng hữu loài người!” Tiểu Vương tử nghiêng người sang giới thiệu, “Này là ba ba của ta, Ác Long tiên sinh.”
Ác Long tiên sinh giương cánh, cùng Kỵ Sĩ tiên sinh mắt to trừng mắt nhỏ.
Ác Long tiên sinh hoảng sợ hô: “Kỵ sĩ!”
Kỵ Sĩ tiên sinh theo tiếng ngã xuống đất.
Ác Long tiên suy run rẩy mang mắt kính, tay run run lật ra (Học cấp tốc! Làm thế nào để trở thành một con ác long) đã tích bụi rất lâu, trang ghi chú “Chương 1: Khi ngươi gặp kỵ sĩ đến đây cứu công chúa thì nên làm gì.”
Căn cứ tiến công chiếm đóng, nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu Vương tử nhìn Kỵ Sĩ tiên sinh ngã ngất dưới đất, lại nghĩ tới bộ dáng tiểu Vương tử vừa nãy tràn đầy phấn khởi giới thiệu hắn với Kỵ Sĩ tiên sinh.
Phụ huynh mẫu mực dù hài tử dẫn theo bạn không thân về nhà, cũng không nên trực tiếp đem hắn phun chết đi?
Huống chi, đây là người bạn đầu tiên tiểu Vương tử mang về nhà.
Ác Long tiên sinh xoắn xuýt một chút, quyết định hay là trước cùng Kỵ Sĩ tiên sinh cố gắng ở chung.
Kỵ Sĩ tiên sinh từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nam nhân trên đầu có hai cái sừng cùng mỹ thiếu niên theo dõi y.
Thấy y tỉnh lại, chủ nhân có sừng rồng hướng y chào hỏi: “Này! Ngươi khỏe, Kỵ Sĩ tiên sinh.”
Kỵ Sĩ tiên sinh suýt chút nữa ngất lần nữa.
Thế nhưng y ngoan cường nhảy lên, tuy rằng hai chân không nhịn được nhũn ra, tay cũng run liên tục, y vẫn rút ra bội kiếm chỉ vào Ác Long tiên sinh, một tay đem tiểu Vương tử che chở ở phía sau: “Người này là Hắc Long tà ác! Ngươi chính là kẻ cướp đi thái tử vương quốc Barabara! Bắt nặt cậu ấy thương tổn cậu ấy! Ngày hôm nay ta liền muốn cứu cậu ấy! Thay mặt chính nghĩa đến đây đồ sát rồng!” Nói, hô to một tiếng liền muốn đâm về Ác Long tiên sinh.
Tiểu Vương tử tức giận một phát bắt được tay Kỵ Sĩ tiên sinh: “Ác Long tiên sinh không có bắt nạt hay thương tổn ta, ngươi sao lại muốn dùng kiếm chỉa về hắn? Con người đối với người mời mình ăn cơm đều thất lễ như thế sao?”
Kỵ Sĩ tiên sinh vẻ mặt đầy mơ hồ: “Nhưng, bên trong (bách khoa ma vật), ác long là một loài chuyên bắt nạt làm tổn thương sinh vật gọi là công chúa nha.”
Tiểu Vương tử tức giận nói: “Ác Long tiên sinh đem ta nuôi nấng thành người, tuy rằng ta không phải đứa nhỏ do hắn sinh ra, nhưng hắn vẫn luôn đối xử tốt với ta, Ác Long tiên sinh không phải loại mà ngươi nói!”
“Đó chính là nói, nó không phải là ác long?”
“Hắn dĩ nhiên không giống ác long!” Tiểu Vương tử suy nghĩ một chút, “Hắn có thể là một ác long đặc biệt khác người đi.”
Kỵ Sĩ tiên sinh thu về bội kiếm: “Tốt a, ác long đặc biệt tự lập, nếu như ngươi thật sự như vương tử điện hạ nói nuôi nấng cậu ấy lớn lên, ta có thể tha cho ngươi một mạng, thế nhưng ta phải cứu lấy vương tử điện hạ, mang cậu ấy về vương quốc Barabara.”
Ác Long tiên sinh vừa định khéo léo biểu đạt mình có khả năng mạnh hơn có thể ném Kỵ Sĩ tiên sinh đi, tiểu Vương tử mặt liền đỏ bừng lớn tiếng nói: “Ba ba mạnh hơn ngươi rất nhiều, không cần ngươi tha cho hắn một mạng a!”
Ác Long tiên sinh nghe tiểu Vương tử tán thưởng, đắc ý lắc lắc đuôi.
“Hơn nữa, ta cũng không muốn cùng ngươi trở về vương quốc Barabara gì đó! Ta muốn cùng ba ba vĩnh viễn ở cùng nhau!” Tiểu Vương tử vòng qua Kỵ Sĩ tiên sinh, tóm chặt lấy cánh tay Ác Long tiên sinh, khẩn thiết nhìn hắn: “Ba ba, người đã đáp ứng con!”
“Ừm quả thật là…” Ác Long tiên sinh đang trả lời thì bị tiếng chuông cắt đứt, nghe đến mười lần chuông, Ác Long tiên sinh ôm lấy tiểu Vương tử: “Được tiểu công chúa, chuyện này chúng ta ngày mai có thể thảo luận lần nữa, hiện tại con dã buồn ngủ.”
“Ba ba!” Tiểu Vương tử ở trong lồng ngực Ác Long tiên sinh phản kháng, lại bị cưỡng chế bỏ vào trên giường, đắp chăn lên.
Ác Long tiên sinh hôn cái trán tiểu Vương tử: “Ngủ ngon tiểu công chúa.”
|
Chương 8
Kỵ Sĩ tiên sinh liền rút ra bội kiếm: “Ngươi quả nhiên vẫn là một con ác long tà ác! Ngươi giam cầm thái tử điện hạ!”
“Tiểu hài tử 10 giờ phải trên giường, bằng không nó sẽ không cao.” Ác Long tiên sinh biểu tình vô tội, “Giống như ngươi.”
Mặt Kỵ Sĩ tiên sinh đỏ lên “Chiều cao của ta là bình thường!”
Ác Long tiên sinh nhún vai một cái: “Được rồi, ta rất xin lỗi, ta cũng không hiểu chủng tộc nhân loại.”
Kỵ Sĩ tiên sinh: “Ngươi không biết gì về nhân loại, ngươi làm sao có thể chăm sóc tốt thái tử điện hạ đây.”
“Ta nghiêm khắc dựa theo bên trong (Cần thiết! 100 chiêu nuôi đứa nhỏ trong nhà) mà làm.”
“Nhưng thái tử cũng không đứa nhỏ! Cậu ấy là hài tử nhân loại! Ngươi làm sao có thể dùng phương thức chăm nuôi dã thú mà chăm sóc cậu ấy đây!”
Ác Long tiên sinh nhíu mày: “Nhưng hiện tại dung mạo của nó rất được.”
“Bất kể loài sinh vật nào cũng có thể nuôi hài tử nhân loại tốt.” Kỵ Sĩ tiên sinh suy nghĩ một chút, “Giống như đứa trẻ của sói, cậu ấy cũng có thể khỏe mạnh lớn lên.”
Ác Long tiên sinh cảm thấy kỳ quái: “Lẽ nào lớn lên khỏe mạnh còn chưa đủ sao? Đối với tộc rồng mà nói, có thể lớn lên khỏe mạnh là một chuyện rất không bình thường.”
“Đương nhiên không! Ngươi không chút nào am hiểu loài người! Loài người phải cùng nhau tụ tập một chỗ.” Kỵ Sĩ tiên sinh phản bác, “Mà không phải như ác long sống một mình như vậy, loài người cũng cần có người bầu bạn.”
Ác Long tiên sinh nhỏ giọng nói: “Ta sẽ cùng nó sống chung a…”
“Nhưng ngươi cũng không thể trở thành bạn đời của cậu ấy, cũng không cho cậu ấy thành gia lập thất sao?” Kỵ Sĩ tiên sinh nhớ lại bạn thân của y, Pháp Sư tiên sinh đã nói với y, “Loài người không giống má thú, sau khi trưởng thành, nếu không định kỳ cùng người bầu bạn giao phối, sẽ chết đi.”
Mặt Ác Long tiên sinh trắng nhợt: “Chết đi sao?!”
Kỵ Sĩ tiên sinh nhớ lại một chút chuyện không tốt: “Đúng, sẽ cảm giác như bị thiêu đốt trong lửa địa ngục vậy…” Y đỏ mặt, “… Nói tóm lại, thái tử điện hạ phải cùng ta trở lại, ta không hy vọng cậu ấy thống khổ chết đi.”
Đuôi Ác Long tiên sinh co quắp bất an đong đưa phía sau, hắn xưa nay chưa từng nghe chuyện đáng sợ như vậy, hắn không muốn cùng tiểu Vương tử tách ra, hắn cũng đã đáp ứng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tiểu Vương tử, nhưng hắn càng không muốn tiểu Vương tử thống khổ chết đi.
Từ ngày bắt đầu gặp đứa nhỏ như tiểu thiên sứ kia, cuộc sống của mình trở nên càng nhiều màu sắc, sau khi tiểu Vương tử rời đi, hắn sợ mình sẽ lần nữa trở lại cuộc sống nhạt nhẽo thiếu sức sống, thế nhưng việc này có thể cứu vớt sinh mệnh cậu.
Ác Long tiên sinh hạ quyết tâm, không thể bởi vì ích kỷ của mình, mà hại chết tiểu Vương tử.
“Ta có thể để cho nó cùng người rời đi, thế nhưng ngươi nhất định phải bảo đảm, ngươi sẽ giống như ta bảo vệ nó, không để nó chịu bất kỳ thương tổn nào.” Ác Long tiên sinh vươn đuôi mình ra về phía Kỵ Sĩ tiên sinh, “Nghéo tay.”
Kỵ Sĩ tiên sinh đưa ngón út ngoắc cái đuôi, mặt nghiêm túc nói: “Nghéo tay.”
|
Chương 9
Tiểu Vương tử cảm thấy thực ủy khuất.
Làm sao cảm giác mình vừa dậy, trời đều thay đổi.
Tiểu Vương tử vốn chỉ muốn đem bằng hữu nhân loại của mình giới thiệu cho Ác Long tiên sinh, nhưng Kỵ Sĩ tiên sinh này đến làm khách trong không những vô lễ với Ác Long tiên sinh, buông lời nói muốn cứu vớt cậu, kỳ thật lại đem mình cùng Ác Long tiên sinh tách ra.
Ta mới không cùng ba ba tách ra đâu. Tiểu Vương tử trước khi ngủ nghĩ, Ác Long tiên sinh nhất định đem Kỵ Sĩ tiên sinh đánh chạy.
Nhưng ai biết, Kỵ Sĩ tiên sinh không những không bị Ác Long tiên sinh đánh chạy, còn không biết dùng phương pháp gì thuyết phục Ác Long tiên sinh, đem cậu mang về vương quốc Barabara.
Vừa ra cửa phòng nhìn thấy hành lý đã đóng gói xong, tiểu Vương tử tức giận đến nhanh khóc.
Cậu quả thực khóc, còn không tiếc sử dụng tuyệt chiêu khi còn bé, ôm đuôi Ác Long tiên sinh lăn lộn làm nũng. Nhưng thái độ hôm nay của Ác Long tiên sinh rất khác thường, không bởi vì nước mắt của tiểu Vương tử mà nhẹ dạ, thậm chí còn cố ý mặc kệ cậu, thẳng lưng đi vào bên trong phòng.
Tiểu Vương tử chỉ có thể nằm trên sàn nhà thở phì phò trừng Kỵ Sĩ tiên sinh đang ăn rất vui vẻ kia.
Cậu thực sự chán ghét tên Kỵ Sĩ tiên sinh này.
Ác Long tiên sinh bước nhanh vào trong nhà, dùng sức đóng cửa phòng.
Sau đó ô một tiếng bổ nhào lên giường.
Trời mới biết, hắn vừa mới nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam kia rưng rưng, chính là càng muốn ôm lấy tiểu công chúa của mình, hôn nhẹ mái tóc vàng óng ả xinh đẹp của cậu.
Nhưng hắn biết, một khi mình ôm tiểu Vương tử, bản thân sẽ không cho cậu rời khỏi.
Mà làm như vậy, sẽ cướp đoạt mạng sống tiểu Vương tử.
Bộ dáng tiểu Vương tử vừa nãy ôm lấy đuôi hắn làm nũng, làm cho hắn nhớ lại rất nhiều đoạn ký ức ngắn với tiểu Vương tử: Tiểu Vương tử không muốn mặc quần len, tiểu Vương tử không thích ăn rau dưa, tiểu Vương tử buổi tối sợ muốn hắn ngủ chung…
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Ác Long tiên sinh lại chảy ra nước mắt.
Hắn ô một tiếng, đem đầu của mình vùi vào trong gối.
Kỵ Sĩ tiên sinh mấy ngày này hôm nay là ngày ăn no nhất, mang bội khiếm, vác trên lưng hành lý của tiểu Vương tử: “Chúng ta nên xuất phát, thái tử điện hạ.”
Tiểu Vương tử quyến luyến không ngừng nhìn chằm chằm về cửa phòng Ác Long tiên sinh, cậu hy vọng ba ba có thể lao ra, nói cho cậu biết hắn hối hận quyết định của mình, nếu như Ác Long tiên sinh chịu hôn nhẹ cậu xin lỗi, cậu sẽ tha thứ cho Ác Long tiên sinh.
Nhưng chờ cậu đi ra cửa lớn, Ác Long tiên sinh đều chưa từng xuất hiện.
|
Chương 10
Ác Long tiên sinh vừa nghe tiếng cửa lớn lay động, liền vọt ra khỏi phòng.
Hắn xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trên cửa chính, nhìn bóng dáng tiểu Vương tử cùng Kỵ Sĩ tiên sinh ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở trong vùng rừng rậm.
Ác Long tiên sinh có chút đứng ngồi không yên.
Từ sào huyệt Ác Long tiên sinh đến vương quốc Barabara phải đi hết mười ngày, tiểu Vương tử chưa từng đi con đường xa như vậy có thể sẽ quá mệt mỏi không? Lỡ như bên trong rừng rậm gặp phải ma thú thì sao giờ? Lỡ như gặp mưa rào thì sao giờ? Mang lương thực có đủ ăn không?
Ác Long tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định lén lút theo bọn họ, hộ tống bọn họ trở về vương quốc Barabara.
Kỵ Sĩ tiên sinh quả nhiên là kỵ sĩ không có bài bản.
Ngày thứ nhất, liền làm mất hoa quả Ác Long tiên sinh chuẩn bị cho bọn họ, lo lắng tiểu Vương tử không đủ dinh dưỡng Ác Long tiên sinh chỉ có thể thừa dịp bọn họ không chú ý lén lút đem hoa quả đưa xuống.
Ngày thứ hai, Kỵ Sĩ tiên sinh liền lạc đường, Ác Long tiên sinh chỉ có thể ở bên đường làm biển hướng dẫn, chỉ bọn họ đi đến nơi chính xác.
Ngày thứ ba, Kỵ Sĩ tiên sinh mang tiểu Vương tử đi lầm vào lãnh địa dã nhân, hoàn hảo Ác Long tiên sinh đi trước một bước đem bọn chúng đánh đuổi, không muốn Kỵ Sĩ tiên sinh cùng tiểu Vương tử trở thành bánh nhân thịt nhỏ.
Ban đêm ngày thứ tư, còn chưa tới nửa đêm, Kỵ Sĩ tiên sinh nói muốn gác đêm liền dựa vào cây ngủ, Ác Long tiên sinh ngồi ở trên ngọn cây gác đêm, thuận tiện đắp lại chăn tiểu Vương tử mấy lần đá ra.
…
Rốt cuộc, đến ngày thứ chín, Kỵ Sĩ tiên sinh bò lên trên dốc cao, thấy đỉnh nhọn pháo đài ở xa xa, cao hứng hô lên: “Thái tử điện hạ! Chúng ta sắp đến!”
Tiểu Vương tử xa xa liếc mắt nhìn cái, cũng không bởi vì trở về nhà mà sung sướng, ngược lại, cậu cảm thấy mình rời nhà đã quá xa.
Kỵ Sĩ tiên sinh nhìn tiểu Vương tử rầu rỉ không vui, y không biết an ủi tiểu Vương tử thế nào, chỉ có thể hái trái màu đỏ ở trên cây chưa bao giờ thấy: “Đến nếm thử loại trái cây này đi, ngọt ngọt, ăn rất ngon.” Nói, chính mình cắn một cái.
Tiểu Vương tử nhìn trái cây màu đỏ như máu, nhớ lại đôi mắt Ác Long tiên sinh, mặc dù mọi người đều cảm thấy đôi mắt Ác Long tiên sinh đáng sợ như ác ma, thế như cậu biết, ánh mắt Ác Long tiên sinh là ôn nhu nhất.
Chỉ tiếc, cậu không thể nhìn thấy nữa.
Tiểu Vương tử ủy khuất cắn một quả.
Trái thật sự rất ngọt, nhưng nhai nhai, một luồng cảm giác nóng rực từ trong miệng kéo dài tới trong cơ thể.
Tiểu Vương tử nhất thời cảm thấy tứ chi mình vô lực, cậu sốt ruột muốn tìm Kỵ Sĩ tiên sinh, trước mắt như bị bịt kín một lớp băng gạc, cái gì cũng không thể thấy, trong miệng phát ra tiếng, cũng biến thành tiếng thở dốc dồn dập.
Ác Long tiên sinh đi dò đường phía trước, hắn trốn ở trên ngọn cây nhìn thấy cửa thành cùng pháo đài quen thuộc, trong lòng cô đơn.
Đứa nhỏ tự tay nuôi lớn rốt cuộc phải rời đi. Hắn một bên muốn bay về một bên không muốn, ta muốn biến thành tổ rồng già trống vắng.
Đường phía trước rất bằng phẳng, không tới một ngày liền có thể trở về vương quốc Barabara, chính mình hộ tống cũng nên kết thúc.
Ác Long tiên sinh có chút cô đơn, hắn tính toán lại liếc mắt nhìn tiểu Vương tử.
Vừa nhìn, tiểu Vương tử thống khổ ngã trên mặt đất.
“Tiểu công chúa!” Ác Long tiên sinh vội vàng hóa thành hình người ôm lấy tiểu Vương tử, tiểu Vương tử mặt đỏ lên, nhắm chặt hai mắt, trong miệng phun khí nóng trên người Ác Long tiên sinh.
Ác Long tiên sinh rất tức giận, Kỵ Sĩ tiên sinh đáp ứng mình chăm sóc kỹ lưỡng tiểu Vương tử, nhưng bây giờ bộ dáng tiểu Vương tử như trúng độc, hắn vừa định chất vấn Kỵ Sĩ tiên sinh, liền phát hiện cách đó không xa, Kỵ Sĩ tiên sinh cũng ngã trên mặt đất giống vậy.
Tiểu Vương tử cảm thấy có người ôm mình, vội vàng đưa tay ra câu phần gáy Ác Long tiên sinh, cậu dán vào lỗ tai Ác Long tiên sinh lầm bầm nói: “Nóng…”
Ác Long tiên sinh cảm thấy lỗ tai mình cũng bị nóng lên, hắn chỉ có thể ôm lấy tiểu Vương tử an ủi: “Không phải sợ, ba ba dẫn con đi tìm thuốc giải!”
Ác Long tiên sinh vừa muốn cất canh, liền bị một tiếng cắt đứt: “Không cần uổng phí công sức, cậu ấy ăn trái Eva, trúng xuân độc, không có thuốc giải.”
Ác Long tiên sinh quay đầu nhìn lại, Kỵ Sĩ tiên sinh bị Pháp Sư tiên sinh tóc đen áo dài tím ôm vào trong trong ngực.
Chắc chắn người vừa mới nói này chính là Pháp Sư tiên sinh.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hắn vội vàng hỏi.
Pháp Sư tiên sinh cười cười: “Giao phối một chút là được rồi. Người phải hiểu, cậu ấy cắm vào ngươi, hay ngươi cắm vào cậu ấy.”
Ác Long tiên sinh vẻ mặt mơ hồ.
Pháp Sư tiên sinh một bên thi triển ma pháp dịch chuyển, một bên nhắc nhở: “Phải nhanh một chút giao phối nha, không thì sẽ đốt thành đứa ngốc.”
Nói xong, Pháp Sư tiên sinh mang theo Kỵ Sĩ tiên sinh cùng biến mất.
Lưu lại Ác Long tiên sinh vẻ mặt mơ hồ.
|