Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
|
|
Toàn thủ đô đế quốc đều biết tướng quân muốn ly hôn
Tên gốc: 《 全帝国都知道将军要离婚 》 (《 toàn đế quốc đô tri đạo tướng quân yếu ly hôn 》)
Tác giả: Cật Phạn Phạn Phạn
Độ dài: 85 chương
Tình trạng raw: Hoàn
Tình trạng edit: Hoàn
Edit: Luna
Beta: Tran Yesu
Giới thiệu
Đế quốc tướng quân Corrine là một người cực kỳ mê sắc, mà bầu bạn của hắn Iven lại nghiêm cẩn đến cứng nhắc.
Tất cả mọi người biết bọn họ tại đêm tân hôn ký một hiệp ước, đợi tướng quân tìm được bầu bạn lý tưởng, bọn họ lập tức ly hôn.
Năm năm sau, Iven vẫn chưa mang thai, mà bầu bạn lý tưởng của Corrine đã xuất hiện, ly hôn đã thành sự thật được định trước.
Ngày đó ký hiệp ước ly hôn, Iven đột nhiên phát hiện mình mang thai…
Kỳ thực đó là một câu chuyện cẩu huyết mang bầu chạy đi… Câu chuyện cẩu huyết này cực manh (moe), nhất định phải thử xem →_→
( kết cục HE, không đổi công. )
Nội dung nhãn: Ngược luyến tình thâm, sinh tử, tương lai, cơ giáp
Tìm tòi chữ mấu chốt: Diễn viên: Corrine, Iven ┃ phối hợp diễn: Ryan, Margaret, Roy, James, Daniel, Kontanstin ┃ cái khác: Không đổi công
Biên tập đánh giá:
Đế quốc tướng quân Corrine là một người cực kỳ mê sắc, mà bầu bạn của hắn Iven lại nghiêm cẩn đến cứng ngắc. Tất cả mọi người biết bọn họ tại đêm tân hôn ký một bản hiệp ước: đợi khi tướng quân tìm được bầu bạn lý tưởng, bọn họ lập tức ly hôn. Năm năm sau, Iven vẫn chưa có thai, mà bầu bạn lý tưởng của Corrine đã xuất hiện, ly hôn đã thành sự thật định trước. Ngày đó ký hiệp ước ly hôn, Iven đột nhiên phát hiện mình mang thai…
Đây là một chuyện ly hôn rồi mang bầu chạy, chuyện này bắt đầu từ năm năm sau, Iven đối phần tình cảm này đã tuyệt vọng, sau đó lựa chọn ra đi, mang theo bánh bao nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới. Bộ này có thêm khuynh hướng kịch tình cảm, giảng thích biến hóa tình cảm của hai diễn viên: Một khi mất đi lúc đó mới biết quý trọng, sau đó dần dần học được thế nào là yêu; một người bị tổn thương thật sâu từ yêu đến tổn thương, lạnh lùng mà chống đỡ. Tác giả hành văn tinh tế, tình tiết cảm động.
~oOo~
|
Chính văn
Quyển 1: Chôn cất quá khứ
☆, Chương 1: Năm năm
Iven tốt nghiệp học viện quân sự Cyperlise với thành tích xuất sắc nhất, thà nói là Iven, còn hơn nói là người từng tốt nghiệp khoa chỉ huy chiến đấu, đều là người chăm chỉ mà nghiêm cẩn. Nhưng mà Iven nghiêm cẩn, ở trong mắt Corrine thì đó là cứng nhắc. Corrine thích những cô nàng xinh đẹp, lúc phu nhân Margaret đưa Iven đến trước mặt hắn, Corrine anh tuấn nhíu mày một hồi lâu. Iven kỳ thực lớn lên cũng không khó coi, mặt mày thanh tú, tóc đen mềm mượt, đặc biệt là đôi mặt, đen láy vô cùng. Nhưng mà Corrine ánh mắt lại lạc ở trên âu phục tỉ mỉ của Iven, còn mỉm cười, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Phong độ của thân sĩ khiến hắn không thể nào trực tiếp biểu đạt sự ghét bỏ, mặc dù hắn quả thực rất ghét, cho nên hắn không nói tiếng nào liền rời đi.
Chuyện trên đời này cho tới bây giờ đều không thể thập toàn thập mỹ, Corrine là một thiên tài chiến đấu, thể lực cùng phản ứng đều xuất sắc, trên chiến trường ứng biến cùng năng lực chỉ huy càng xuất sắc hơn. Vị tướng quân đế quốc trẻ tuổi này, bộ gen trên người là bộ gen biến dị trăm năm khó gặp, nhưng mà nguyên nhân chính là như vậy, Điều kiện tuyển chọn bạn đời cho Corrine trở nên thập phần hà khắc. Chỉ gen có độ xứng đôi đạt được hơn 85% mới có thể dựng dục hậu đại, nhưng mà Carine mỹ nhân mà Corrine thích nhất độ xứng đôi cùng hắn cũng chỉ có 60%, thậm chí toàn bộ đế quốc, duy nhất xứng đôi với hắn cũng chỉ có Iven.
Rất nhiều năm trước, lúc Iven còn là một học sinh, Corrine là thần tượng của y. Mấy năm, y hầu như ngày nào cũng xem video chiến đấu của Corrine. Trong video nam nhân như hổ báo, đẹp trai mà nguy hiểm, khi đó, Iven mong muốn mình có thể đi ra chiến trường, như Corrine, vì đế quốc trở thành anh hùng.
Lúc phu nhân Margaret cầm báo cáo giám định gen tới chỗ Iven, thế giới của y đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn. Phải trở thành vợ của thần tượng, trong đầu Iven xuất hiện đầu tiên chính là hình ảnh nham nhân tuấn mỹ mà mạnh mẽ trong trí nhớ, Iven lúc đó luôn mang bộ mặt tươi cười rồi đột nhiên đỏ mặt. Iven suy nghĩ một đêm, cuối bỏ qua cơ hội tiến tu, cũng lầ bỏ qua cơ hội tiến vào chiến đội hàng đầu đế quốc, mà lựa chọn cùng Corrine kết hôn.
Iven thế nào cũng không nghĩ đến đêm tân hôn, ở trước mặt hắn sẽ là một tờ hiệp ước. Iven cầm tờ hiệp ước kia đọc từ đầu tới cuối hai lần, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô sáp.
Đợi lúc Corrine tìm được bạn đời thích hợp hơn, mà lúc đó bọn họ chưa có con, thì lập tức ly hôn. Đến lúc đó, Iven sẽ thu được mười triệu Oss tệ, cũng đủ cho y sống sung sướng qua tuổi già.
Iven chưa bao giờ là một người sống buông thả, tương phản, y là một người có ý chí và sự nhẫn nại siêu cường, lúc ở trường, hai khoa y theo học luôn đầy điểm. Một khi đã quyết định việc gì, Iven sẽ gặp toàn lực ứng phó. Khi y đáp ứng Margaret, y đã quyết định, y nhìn chằm chằm mặt mày sắc bén của Corrine chốc lát, rất nhanh liền ký tên mình vào phần hiệp ước kia.
Đảo mắt năm năm đã qua. Iven vốn là một người nghiêm túc, lúc ở trường học tập rất nghiêm túc, trở thành vợ của Corrine cũng nghiêm túc như vậy.
Năm năm này, y chiếu cố tốt Corrine, cho dù ngay cả mẹ ruột của Corrine, phu nhân Margaret cũng tìm không ra bất cứ vấn đề gì. Cho dù là tướng quân đế quốc, bên người Corrine không có người hầu cùng tùy tùng đi theo, chỉ có một mình Iven giải quyết xong tất cả ăn, mặc, ở, đi lại của hắn. Nhưng mà rất nhiều chuyện đều cũng không phải là có qua có lại, Iven đối Corrine săn sóc tỉ mỉ, Corrine đối với y lại vẫn lạnh nhạt.
Trở lại với năm năm sau, lúc kim đồng hồ chỉ bảy giờ, Iven mở mắt. Sinh hoạt của Iven cực kỳ có quy luật, cho dù buổi tối hôm trước có mệt mỏi đi nữa, y cũng sẽ đúng giờ mở mắt. Bất quá như đã nói, lúc này Iven quả thật rất muốn nằm trên giường, bởi vì y tối hôm qua quá mệt mỏi.
Tuổi tác như lang như hổ, nhất là Corrine, nam nhân như hổ báo, trước một số việc dù sao cũng phá lệ mà hung mãnh. Luật hôn nhân của đế quốc rất lợi hại, quy định nghiêm ngặt trong hôn nhân song phương không thể cùng người khác phát sinh quan hệ, cho nên Corrine cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể lăn qua lăn lại Iven. Corrine tối hôm qua trở về đã khuya, mang theo một thân mùi rượu, trở lại một cái liền đem y đẩy ngã xuống giường, vì vậy ngày hôm nay…
Iven nhẹ nhàng giật mình, liền phát ra một tiếng hút không khí, mà tối hôm qua đầu sỏ gây nên đang ngáy o o mà ngủ. Iven quay đầu, liền thấy khuôn mặt thập phần tuấn mỹ, lúc này đang nhắm hai mắt, tóc quăn màu vàng dính trên mặt, có vẻ vô cùng vô tội.
Nghĩ đến hôm nay còn có chuyện, Iven cắn răng một cái liền từ trên giường bò dậy, cẩn thận đi vào toilet, đánh răng rửa mặt cạo râu, sau đó thay một thân âu phục vừa vặn, lúc này vừa mới bảy giờ ba mươi phút, mà người trên giường cũng chỉ trở mình, lộ ra bắp chân cường tráng.
Đến lúc này, Iven rời giường làm việc còn chưa xong, còn có một chuyện trọng yếu nhất.
Iven đi tới trước giường, nhìn người thâm trầm ngủ trên giường. Toàn bộ thủ đô đế quốc biết tướng quân Corrine là một thiên tài, có năng lực chỉ huy cùng năng lực chiến đấu kiệt xuất, thế nhưng lại không ai biết, hắn thật ra lại là một tên cuồng ngủ nướng.
Iven mặt không thay đổi nhìn người trên giường ôm chăn ngủ thành một đoàn, hơi có chút bất đắc dĩ vươn hai tay nhu nhu huyệt Thái Dương, lúc ban đầu y tiếp nhận nhiệm vụ gọi tướng quân dậy từ tay mẹ của Corrine, phu nhân Margaret, y thực sự gọi, từ thấp giọng nói nhỏ, đến hét khàn cả giọng, thế nhưng tướng quân trên giường vẫn như trước không nhúc nhích. Thẳng về sau, y nghĩ ra một biện pháp, rốt cục cũng giải thoát cho cổ họng của mình. Ngày hôm nay tự nhiên cũng là biện pháp cũ, Iven cầm lấy đồng hồ báo thức, chỉnh thanh âm lớn nhất, bỏ bên tai Corrine.
Đến lần thứ ba đồng hồ reo, người trên giường rốt cục giật mình. Để tránh việc đồng hồ báo thức bị Corrine hạ thủ biến thành mảnh nhỏ, Iven vội vã thu hồi đồng hồ báo thức. Iven tức khắc xoay người, đem kem đánh răng nặn ra, khăn mặt giặt ướt, từ tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang thích hợp bỏ vào hộc tủ đầu giường.
Corrine cuối cùng từ trên giường chậm rãi bò xuống tới, nhìn Iven cũng không có nhìn, liền xoay người vào toilet.
Iven lơ đểnh, y cùng Corrine kết hôn năm năm, năm năm này bọn họ giao lưu tựa hồ chỉ có ở trên giường, mà ngày thường, thì so với người xa lạ còn xa lạ hơn.
Cà phê trong máy đã pha xong, mỗi sáng sớm uống một ly cà phê là thói quen của Corrine, nếu một ngày không uống, hắn sẽ cáu kỉnh. Iven pha xong cà phê, đặt lên bàn, nhìn đồng hồ một chút, vừa đúng tám giờ.
“Tôi có chút việc quan trọng phải ra ngoài một chút.” Iven hướng toilet nói một câu, vẫn không đáp lại. Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, mà Corrine đối với việc y ra ngoài sớm như vậy không có bất kỳ nghi hoặc nào, Iven không thể không cảm thán, năm năm này, quan hệ của hai người không có chút tiến triển, mà Corrine đối với y lạnh nhạt lại càng ngày càng lợi hại.
Iven hướng cửa toilet đóng chặt lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ cười, cầm lấy túi, liền xoay người rời đi.
Từ ở biệt thự đến y viện thánh Maria chỉ cần nửa giờ đường xe, mà thời gian Iven hẹn với bác sĩ Byrnes là chín giờ, cho nên khi Iven đến bệnh viện, được cho biết bác sĩ Byrnes đang tiếp một bệnh nhân.
Iven ngồi ở chỗ tiếp đón, cô bé ở chỗ tiếp đón rất xa lạ, Iven nhớ kỹ lần trước y tới, ở đây còn là một cậu nhóc nhiệt tình. Cô bé tựa hồ đối với Iven rất tò mò, ánh mắt nhịn không được hướng bên này nhìn quanh. Lần thứ năm Iven bắt được ánh mắt của cô, cô rốt cục không kiềm được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Ngài là đến xem…” Cô chần chừ một chút, tựa như đang cân nhắc từ dùng, “Ngài muốn đứa bé?”
Bác sĩ Byrnes là bác sĩ khoa sản, cho nên tới tìm hắn đều là muốn mang thai hoặc đã mang thai. Theo sự tiến hóa của loài người, nam nhân cũng có thể mang thai, thế nhưng tỷ lệ mang thai và độ khó sinh con đều cao hơn nữ nhân, cho nên thông thường nam nhân có công việc danh giá, cũng sẽ không lựa chọn sinh con. Iven tính cách tốt lại ăn mặc thanh lịch, vừa nhìn liền biết là người danh giá, có thể còn là quý tộc, cho nên khiến cô gái kia tò mò.
Iven lộ ra một nụ cuời ôn hòa: “Chẳng lẽ bác sĩ Byrnes còn khám gì khác?”
Iven cười rộ lên, bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ dễ nhìn, làm cho cô bé kia chăm chú nhìn hắn, mặt cũng lặng lẽ đỏ.
Đèn chỉ thị trên bàn trước mặt cô bé từ màu đỏ biến thành màu xanh, cái này có nghĩa bệnh nhân kế tiếp có thể vào, Iven chỉ chỉ đèn, liền hướng phòng Byrnes đi đến.
Lúc Iven đi vào, hai tay Byrnes đang nâng cằm, phát ngốc với bồn hoa trước mắt. So với bác sĩ, Iven nghĩ Byrnes càng giống một nghệ thuật gia hơn, hắn một đầu đỏ choét, hai mắt màu vàng, sống mũi cao, lẳng lặng ngồi ở đó chỗ, tựa như bức tượng The Thinker lưu hành từ hai thế kỷ trước, nói xong có hơi buồn nôn, chính là an tĩnh như một thiên sứ.
Nhưng mà cái này cũng giới hạn trong lúc hắn an tĩnh, thời gian còn lại, Byrnes càng giống như tên bệnh thần kinh, đương nhiên, cũng chỉ ở trước mặt Iven.
“Byrnes, tôi nghĩ điều cậu phải làm không phải là trừng mắt nhìn nó, mà là tưới nước cho nó.” Iven cắt ngang suy tư của Byrnes.
Byrnes ngẩng đầu, hung tợn trừng Iven liếc mắt: “Đây là một vị cô nương xinh đẹp, mà tôi đang cùng cô ấy đối thoại, lắng nghe thanh âm tuyệt vời của cô ấy.”
“Cậu không giống một bác sĩ, càng giống một bệnh nhân hơn.” Iven nói.
Lúc làm việc Byrnes rất nghiêm túc, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, thay Iven nghiêm túc kiểm tra rồi đứng lên. Sau một hồi kiểm tra, Byrnes đưa ra kết quả.
“Iven, cậu không có mang thai. Nhân loại trải qua mấy triệu năm tiến hóa, nam và nữ đều có hai bộ phận sinh sản, thế nhưng ở phương diện sinh con, nam vĩnh viễn không bằng nữ, mà có một số nam nhân tiến hóa hoàn toàn, cả đời cũng không thể mang thai. Có lẽ, ” Byrnes dừng một chút, “Iven, thân thể của cậu không thích hợp mang thai, bởi vì cậu không có tiến hóa hoàn toàn.”
Nụ cười trên mặt Iven dần dần biến mất: “Tôi từ năm năm trước liền bắt đầu đến y viện thánh Maria, hầu như mỗi một tháng đều tới một lần, mà lúc trước tôi tới đây, Byrnes, cậu không phải nói như vậy. Tôi còn nhớ rõ lời của cậu bốn năm trước.” Iven học dáng dấp cùng thanh âm của Ryan, “Iven, thân thể của cậu phi thường khỏe mạnh, nhất định có thể dựng dục ra một tiểu tử mập mạp.”
Byrnes thua trận, phải ăn ngay nói thật: “Iven, cậu đúng là người tiến hóa, cho nên thân thể của cậu không có khả năng năm năm cũng không thể mang thai. Vậy liền chỉ có một khả năng, là bởi vì bạn đời của cậu không muốn hài tử. Iven, cậu hiểu, nếu là bạn đời của cậu làm gì đó, tỷ như dùng thuốc tránh thai, như vậy cậu cố gắng thế nào đi nữa, cũng không có khả năng mang thai.”
|
☆, Chương 2: Không yêu
Gia tộc Gris là một gia tộc đã có từ lâu đời, trước lúc đế quốc thành lập, Gris chính là đại gia tộc ở thành Oss. Sau này gia tộc Gris toàn lực hỗ trợ đế quốc, vì đế quốc tạo ra danh tiếng cùng cung cấp rất nhiều tài lực, vì thế tổng thống đế quốc thập phần coi trọng gia tộc Gris.
Hôm nay, gia tộc Gris là quý tộc đầu tiên của đế quốc, cũng là quý tộc hàng đầu duy nhất của đế quốc. Nhưng mà quý tộc thường thường coi trọng việc con nối dòng. Corrine là người thừa kế duy nhất của gia tộc Gris, cho nên khi biết Corrine là gen biến dị, phu nhân Margaret lo lắng dư thừa mừng rỡ.
Lúc đầu, phu nhân Margaret nóng lòng đem gen của những cô nàng qua lại với Corrine cùng gen của Corrine tiến hành ghép đôi, nhưng mà kết quả đều thập phần khiến người thất vọng. Năm Corrine ba mươi tuổi kia, phu nhân Margaret đột nhiên cảm thấy chờ không nổi nữa.
Corrine ba mươi tuổi, nam nhân độc thân hoàng kim cao quý nhất đế quốc, danh hiệu như thế, thành một cái gai trong lòng phu nhân Margaret, vì vậy nàng đi cầu tổng thống đế quốc. Tổng thống đế quốc thập phần tôn trọng vị phu nhân này sau khi chồng mất một mình cầm cự khôi phục lại toàn bộ gia tộc Gris, mà Corrine lại là phụ tá đắc lực của hắn, vì thế bút tích của tổng thống đế vô cùng lớn. Hắn điều tra ra kho gen của nam nữ chưa kết hôn trên toàn quốc, sau đó từng cái từng cái cùng Corrine tiến hành ghép đôi.
Toàn bộ đế quốc năm tỷ người, cùng gen của Corrine ghép đôi đạt 85% trở lên, chỉ có một người, đó là học viên học viện quân sự Cyperlise khoa chỉ huy chiến đấu năm thứ tám, Iven · Winston.
Lúc Margaret tìm được Iven, kỳ vọng lớn nhất là để Iven kết hôn với Corrine, sau đó sinh ra một đứa con khỏe mạnh.
Iven thích Corrine, lần đầu y nhìn thấy Corrine, hoặc có lẽ sớm hơn chút, một lần y xem video Corrine chiến đấu, cái loại ngưỡng mộ này đã biến thành ái mộ. Iven kết hôn với Corrine, cho dù lúc ký phần hiệp ước kia, Iven vẫn tràn đầy hy vọng. Sinh hạ đứa con của Corrine, giữa bọn họ liền có ràng buộc, mà cảm tình chỉ cần bồi dưỡng, Iven nguyện ý chờ, vô luận là năm năm hay mười năm.
Cho nên năm năm này, Iven cũng rất nghiêm túc, y lên mạng tìm tất cả tri thức về dựng dục hài tử, trong ngày thường cũng thập phần chú ý đến thức ăn, mỗi tháng định kỳ đến y viện tiến hành kiểm tra.
Nhưng mà Iven thế nào cũng không nghĩ ra chính là, Corrine không muốn có con. Nói đúng ra, là Corrine không muốn cùng y có con.
Iven đột nhiên nhớ lại phần hiệp ước đêm tân hôn, có thể Corrine cùng hắn kết hôn, chỉ là vì ứng phó người mẹ cố chấp của hắn, cho bản thân có nhiều tự do hơn để đi tìm chân ái.
Biết rõ việc này, Iven ngồi trong phòng khám của Byrnes, ngực đột nhiên có chút rét run.
“Iven, có thể Corrine không phải cố ý, có lẽ… Hắn có bệnh gì đó không tiện nói ra?” Byrnes có chút vụng về an ủi.
Iven lắc đầu, lộ ra một nụ cười có chút khó coi: “Byrnes, cậu không biết, ở trên giường, hắn so với người khác đều mãnh hơn.”
Byrnes không thể nói gì hơn.
Lúc Iven ra khỏi y viện thánh Maria, tinh thần vẫn còn chút hoảng hốt. Tài xế lái xe đến trước mặt Iven, lễ phép hỏi: “Tiên sinh, muốn về nhà sao?”
Iven lắc đầu: “Anh đi về trước đi, tôi nuốn đi một mình.”
Tài xế gật đầu, liền lái xe đi về trước.
Bên ngoài y viện Thánh Maria là một quảng trường rộng lớn, giữa quảng trường là một bồn phun nước, hôm nay là cuối tuần, rất nhiều cha mẹ mang theo con nhỏ đến quảng trường này tản bộ. Một nhà ba người, hoặc là đôi tình nhân nắm tay đi qua, mà Iven một người, có vẻ đặc biệt cô đơn.
“Iven!”
Iven đột nhiên nghe được có người gọi tên y, quay đầu lại liền thấy một nam nhân mặc đồ thể thao màu trắng, mà hắn đứng bên một nữ nhân và một đứa bé, hiển nhiên là vợ và con gái của hắn.
Iven nhìn chằm chằm nam nhân kia hồi lâu, mới chợt hoàn hồn, hắn ở yến hội phu nhân Margaret tổ chức gặp qua người đàn ông này, chuyên gia gen học.
“Wood tiên sinh, xin chào.” Iven lễ phép nói.
Ánh mắt của nam nhân tối sầm, hình như có chút bi thương nói: “Iven, cậu quả nhiên đã quên, tám năm trước chúng ta là đồng học, tớ là Ricky · Wood.”
Nói đến cái tên Ricky, Iven trong nháy mắt có ấn tượng. Tám năm trước, lúc y vẫn là học viên vừa mới vào học viện quân sự Cyperlise, mà Ricky lại cùng y ở cùng một ký túc xá. Trong trí nhớ Ricky là một thiếu niên thấp bé, da hơi đen, cùng nam nhân hơi béo trước mặt này có chút khó có thể đồng nhất.
“Cậu là Ricky! Từ lúc cậu chuyển sang học gen học, chúng ta liền không có gặp lại, nhiều năm như vậy cậu có khỏe không?” Iven vui vẻ nói.
Thấy Iven nhận ra mình, Ricky cũng lộ ra một nụ cười, vui vẻ nói: “Tớ sau khi tốt nghiệp thì làm ở ngay phòng thí nghiệm gen Colton nổi danh nhất đế quốc, cũng coi như thực hiện được nguyện vọng. Iven, chuyện của cậu tớ có nghe nói, tiệc cưới của cậu tớ không có tham gia, thật đáng tiếc. Iven, chúc cậu hạnh phúc, tuy rằng chúc phúc này tới hơi trễ.”
“Cảm ơn.” Iven tự đáy lòng cảm kích.
“Iven…” Ricky đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút muốn nói lại thôi, “Không bằng cùng đi uống một ly đi!”
Mấy phút sau, Iven cùng Ricky liền ngồi trong quán bia bên cạnh quảng trường. Bởi vì mấy năm qua vẫn chuẩn bị mang thai, cho nên Iven đều không chạm đến rượu, thuốc lá, thế nhưng hiện tại, hắn đột nhiên muốn uống rượu. Iven mở nắp bình, cùng Ricky đụng một cái, liền uống hết một ngụm lớn.
“Iven, tửu lượng của cậu cẫn tốt như vậy!” Ricky khen.
“Tớ cũng vài năm không uống rồi, tửu lượng của cậu cũng tiến bộ.” Iven cười nói.
“Ha ha, bình thường cũng không dám uống, nếu không Anna sẽ mắng tớ, không gặp bạn cũ sẽ không có cơ hội, Iven, tớ đây nhiễm phúc khí của cậu!” Ricky cười nói, nhìn thoáng qua y viện thánh Maria, đột nhiên nói, “Iven, cậu mới đến y viện sao?”
Iven gật đầu.
“Thân thể khó chịu ở đâu sao?” Ricky quan tâm nói.
“Tùy tiện kiểm tra một chút.” Iven nói.
Ricky gật đầu, thử dò xét nói: “Iven, cậu và Corrine… có tốt không?”
Iven đã sớm nhìn ra Ricky có lời muốn nói, liền trực tiếp nói: “Ricky, chúng ta quen biết cũng tám năm rồi, cậu nếu muốn nói, liền nói thẳng đi.”
Ricky dừng một chút, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: “Kỳ thực phòn thí nghiệm của chúng tớ đang làm một hạng mục cho tướng quân Corrine.”
“Hạng mục gì?”
“Hạng mục người cải tạo gen.” Ricky nói, “Iven, cậu đừng hiểu lầm, pháp luật đế quốc quy định không được tự mình tạo người cải tạo gen, thế nhưng tướng quân Corrine cái này đã được tổng thống phê chuẩn. Dựa theo gen của tướng quân Corrine, tạo ra một người cải tạo gen cùng gen của hắn có độ xứng đôi cực kỳ cao, hình dạng và tính cách cũng là dựa theo yêu cầu của tướng quân Corrine. Iven, hạng mục này không giống như đang tạo quan chỉ huy, mà giống như đang tạo… bạn đời.”
“Lúc trước tớ vào phòng thí nghiệm, liền có hạng mục này, tớ thính thầy nói, hạng mục này đã làm hơn mười năm, lúc trước gặp khó khăn, thế nhưng hai năm nay lại có tiến triển. Hầu như mỗi cuối tuần, đều gặp tướng quân Corrine ở phòng thí nghiệm. Cái hạng mục này cũng gần như sắp hoàn thành.”
Chai bia trong tay Iven rơi trên mặt đất, phát sinh tiếng vang kịch liệt. Ở một khắc kia, y tựa hồ nghe thấy thanh âm của vật gì trong đầu vỡ vụn.
Iven quên mất mình như thế nào cáo biệt Ricky, về đến nhà. Mỗi buổi tối cuối tuần, nếu không có việc gì quan trọng, Iven cũng đều chuẩn bị cơm.
Vậy mà hôm nay, Iven ngồi trên ghế sa lon, khẽ động cũng không muốn động.
Corrine vẫn bề bộn nhiều việc, cho dù cuối tuần cũng không ngoại lệ, nhưng bình thường buổi tối cũng sẽ về dùng cơm, bởi vì không chừng một ngày gặp pahir phu nhân Margaret đến kiểm tra.
Cho dù là tổng thống đế quốc cũng cần nghỉ ngơi, cuối tuần, cũng sẽ đi ra ngoài du lịch hoặc là câu cá, mà Corrine, tự nhiên không cần làm tổng thống vẫn bận rộn. Nguyên lai là đi gặp người cải tạo gen kia.
Iven đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cái loại mệt mỏi này là do tâm mà sinh ra một loại cảm giác vô lực. Hắn rõ ràng rất nỗ lực, nhưng thế nào cũng không chiếm được.
Thời điểm ở trường, thầy đã dạy, một chiến sĩ đủ tư cách, liền muốn tiến lùi xác đáng, lúc xác xuất thành công đạt chín mươi chín phần trăm, phải tiến công không được chùn bước, mà thấp hơn mức độ này, đều phải giữ vững cảnh giác cao độ, lúc thích hợp mà lui lại. Lý luận tri thức Iven học tốt, nhưng mà trong hiện thực, y lại là một phần trăm kia, không chùn bước vượt qua năm năm
Y phạm vào sai lầm lớn nhất của học viên khoa chỉ huy chiến đấu. Mà bây giờ, y cũng nếm được vị đắng.
Iven chôn mặt giữa hai đầu gối, cả người co lại thành một đoàn.
Lúc Corrine mở đèn phòng khách, liền thấy người kia đang ngồi trên ghế sa lon. Lúc trước khi hắn về đến nhà, đều có cơm nước đẫ được chuẩn bị xong, mà hôm nay, phòng khách lạnh như băng, người luôn mang vẻ mặt cứng nhắc lại đang ngẩn người. Hôm nay Iven rất không bình thường.
Corrine chần chừ chỉ chốc lát, liền không để ý, cởi tây trang khiến người bực mình ném lên ghế sa lon, một câu cũng không có ân cần thăm hỏi, liền xoay người vào toilet.
Lúc Corrine tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, liền trực tiếp ngồi xuống trên ghế sa lon, nhìn người bên cạnh đờ ra, đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khốc.
“Nhanh đi tắm.” Corrine nói.
Iven nghiêng đầu nhìn Corrine liếc mắt, hết sức nghiêm túc nói: “Corrine, không bằng chúng ta nói một chút đi.”
Thân sĩ không thể quá háo sắc, Corrine đè xuống cơn tức: “Nói chuyện gì?”
Iven hít sâu một hơi, mang theo một tia cẩn cẩn dực dực hỏi: “Corrine, anh có từng thích qua tôi không?”
Ánh mắt Iven kỳ thực rất lớn, thế nhưng hắn rất thích mang kính gọng lớn, cho nên liền có vẻ cứng nhắc. Mà hôm nay, cặp mắt to đen nhánh kia đang nhìn mình, mang theo sự mê hoặc vô hình, hầu kết Corrine giật giật, hoàn toàn không có nghe Iven đang nói cái gì.
Corrine đã nhịn không được, cũng không quan tâm người trước mắt còn chưa tắm, đứng dậy, đi tới trước mặt Iven. Nam nhân trước mắt nhưng thật ra lại là sài lang hổ báo, một khắc hắn đến gần kia, Iven liền cảm giác được một cổ khi thế cường đại vội vả.
Iven khẩn trương chờ Corrine trả lời.
Corrine trực tiếp cúi người xuống, tóc vàng che ở trán, sau một khắc, hắn đem Iven khiêng ở tại trên vai, hướng phòng ngủ đi đến.
Thực sắc tính dã, tướng quân đế quốc Corrine cũng không ngoại lệ.
Mà Iven, cuối cùng cũng không có được đáp án mà y mong muốn.
|
Chương 3: Ly hôn
Con người luôn thích mơ mộng, nhất là lúc còn trẻ, lúc nhận thức đối thế giới này chỉ giới hạn trong sách và internet, luôn có không gian lớn hơn để người tưởng tượng. Iven cũng có mộng, lúc bước vào Cyperlise, Iven muốn trở thành một quan chỉ huy xuất sắc; khi y cùng Corrine kết hôn, y mong muốn y có thể có một gia đình ấm áp, một người chồng thương y, một đứa con khả ái.
Đến sau này, Iven mới biết được có một từ gọi là không như mong muốn, mộng tưởng thuở thiếu niên quá mức ngây thơ, cuối cũng cũng sẽ bị hiện thực hung hăng đùa cợt một phen.
Chuyện trên đời này, vĩnh viễn là biến hóa như mưa gió, chính như tối hôm qua y và Corrine ở trên giường vẫn là thân mật gắn bó, mà giữa trưa ngày thứ hai, Corrine đem một bản hiệp ước ly hôn đưa trước mặt y.
Iven cầm lấy một bản hiệp ước, tựa như đọc hiệp ước đem kết hôn, nghiêm túc đọc hai lần, mà bất đồng duy nhất chính là, lúc này đây, y đang phát run. Run nhè nhẹ, chỉ có mình y mới phát hiện.
Corrine mặc một bộ tây trang vừa vặn, chính là do Iven sáng sớm chọn cho hắn, thoải mái không có một chút nếp nhăn. Lọn tóc vàng tựa như sáng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, hai mắt hơi nheo lại, chờ Iven ký tên.
Trong mắt ngoại nhân tướng quân Corrine nho nhã lễ độ, tao nhã, là một nam nhân tuyệt thế. Mà Iven lại nghĩ, nam nhân trước mắt, tuyệt tình mà đáng sợ.
Nửa giờ trôi qua, cho dù là một phần một vạn chữ cũng có thể xem xong rồi. Corrine rốt cục mở mắt, hơi chút không nhịn được nói: “Nếu không có vấn đề, liền ký tên đi, mười triệu Oss tệ trong hiệp ước lúc trước ngày mai sẽ gặp gửi tới tài khoản của cậu.” Iven bỏ hiệp ước trước mặt trên bàn, ánh mắt vẫn để trên hiệp ước kia, không có nhìn Corrine. Tay y run càng ngày càng lợi hại, vì vậy y đưa tay giấu vào trong túi. Iven hít một hơi thật sâu nói: “Corrine, để tôi nghĩ một chút.”
Ánh mắt hồ nghi của Corrine rơi trên mặt Iven, nói bổ sung: “Iven, lúc kết hôn chúng ta đã ký hiệp ước.”
Iven kéo ra một nụ cười xấu xí, thanh âm có chút run: “Corrine, anh yên tâm, tôi sẽ ký, thế nhưng cho tôi hai ngày, được không?”
Corrine nhìn chằm chằm Iven hồi lâu, rốt cục nhếch miệng, gật đầu nói: “Hai ngày sau, sẽ có luật sư tới lấy phần hiệp ước này.”
Sau hai ngày, Iven vẫn có chút đần độn, y không có đi đi làm, mà là xin nghỉ hai ngày, đem mình nhốt ở trong phòng, thậm chí ngay cả cơm cũng không có ăn.
Hai ngày này, Iven vẫn luôn suy nghĩ. Y suy nghĩ rất nhiều chuyện, suy nghĩ năm năm này, y cùng với Corrine chung đụng một chút tích tích. Căn phòng này là phòng cưới của bọn họ, mà vô số đêm, bọn họ ở chỗ này triền miên, nhưng là lại tựa hồ không có để lại bất kỳ ôn tình nào.
Ở trong mắt Corrine, có thể y chỉ là một đối tượng để phát tiết. Cho nên chỉ có Iven ở tại chỗ này, mà phòng này, đối Corrine mà nói, cái gì cũng không tính.
Hai ngày sau, Iven ra khỏi phòng, một người luôn chăm chỉ nghiêm cẩn lúc này lại lôi thôi đáng sợ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Iven sờ sờ mái tóc rối bời, liền vào toilet, lúc đi ra, Iven đổi lại một bộ quần áo, cả người đều lên tinh thần rất nhiều.
Iven nhìn mình trong gương lộ ra một cười, hai ngày này, hắn đã thu thập xong tâm tình của mình. Có ít thứ, cũng không phải là vẫn nắm thật chặt không buông tay liền là của mình.
Iven nghĩ, y mất năm năm, thứ kia thủy chung không phải của y, vì vậy y nên buông tay.
Iven từ trong ngăn kéo lấy ra phần hiệp uớc kia, ở dưới góc phải hiệp ước trịnh trọng ký tên của mình vào. Tựa tướng mạo của y, chữ Iven cũng thập phần thanh tú.
“Corrine, gặp lại.” Iven hướng phần hiệp ước kia, nhẹ giọng nói, tựa như tạm biệt người yêu của mình.
Ở trong nháy mắt đó, Iven đột nhiên cảm thấy tim của mình trống rỗng. Người nam nhân kia, vĩnh viễn không sẽ thuộc về y.
Lúc xế chiều, quả nhiên có luật sư tới cửa, lấy phần hiệp ước kia đi.
Iven quay đầu lại nhìn phía sau, kết thúc, y và Corrine trong lúc đó cái gì cũng không còn. Biệt thự này là của Corrine, tin chắc Corrine lúc trở lại cũng không muốn nhìn thấy y cùng mấy thứ có liên quan. Iven nghĩ, y nên dọn ra ngoài, nhưng là lại không tìm được nơi thích hợp.
Iven lên mạng, trong tài khoản quả nhiên có thêm mười triệu Oss tệ, nà cũng đủ để y sống dư dả qua tuổi già. Thế nhưng y cũng không muốn mua phòng, bởi vì y không biết sau này có muốn hay không tiếp tục ở lại thành Oss, có thể y hiện tại cần chỉ là một nơi ở tạm thời, nói như vậy, vẫn là thuê phòng thích hợp hơn.
Iven ở trên mạng tìm được mấy chỗ cho thuê, cuối cùng chọn ra một chỗ hài lòng nhất, hai phòng ngủ một phòng khách, có cửa sổ, đồng thời ở cạnh biển. Iven gửi yêu cầu thuê cho phòng chủ, sau đó là đợi đối phương trả lời.
Hai người cùng một chỗ sinh sống năm năm, cho dù ký hiệp ước ly hôn, cũng là có rất nhiều thứ liên quan đến nhau, muốn đem đồ đạc của mình hoàn toàn thu thập ra, cũng không phải chuyện đơn giản.
Ánh mắt Iven đầu tiên rơi vào tủ quần áo, mà lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng. Iven mở cửa, liền thấy một phụ nhân trung niên ưu nhã cao quý đứng ở ngoài cửa.
“Iven.” Trong mắt phụ nhân luôn rộng rãi nay lại có chút thương cảm.
Iven nở nụ cười, kéo tay phu nhân Margaret, ở trên mu bàn tay của bà hôn xuống một cái.
Margaret ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn trên mặt đất bày rương hành lý, đột nhiên nói: “Iven, con muốn dọn đi?”
“Đúng vậy, phu nhân, nếu ly hôn, con cũng không thể ở nhờ chỗ tướng quân.” Iven cười nói.
Margaret sắc mặt phức tạp: “Iven, kỳ thực con không cần vội vả như vậy, thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể tìm được nơi tốt? Hay là dọn đến ở cùng ta, ta dù sao cũng có một mình, nếu có người ở cùng…”
“Phu nhân!” Iven đột nhiên cắt đứt lời phu nhân Margaret, “Kỳ thực con rất thích Corrine, thế nhưng chính vì vậy, sau khi ly hôn, con không muốn lại nhìn thấy hắn, cho nên phu nhân, xin lỗi.”
Margaret không nói về chỗ ở nữa. Iven rót một ly cà phê, đem cho Margaret.
“Ta thích nhất uống cà phê con pha, vị đạo vừa phải, Iven, con sau này còn có thể pha cho ta sao?” Mắt Margaret hàm chứa mong đợi nói.
“Nếu như con còn ở thành Oss, nhất định sẽ .” Iven cười nói.
“Vậy con sau này có tính toán gì không? Iven, ta vẫn đem con trở thành con của mình.” Margaret lo lắng nói.
“Sự tình quá đột ngột, con cũng không có kế hoạch tốt, trước tìm một chỗ ở, con định từ chức, có lẽ sẽ ra ngoài giải sầu một chút, trị liệu thương tổn một chút.” Iven chớp chớp mắt nói.
Hai người hàn huyên hồi lâu, lúc sau Margaret liền tạm biệt rời đi. Iven đưa bà tới cửa, nhìn xe của bà rời đi, mới xoay người lại. Margaret quả thực đối tốt với y, thế nhưng Corrine là con trai ruột của bà, cho nên bà vẫn là thiên vị Corrine. Margaret có thể đã đã nhận ra, biết Corrine sẽ không cùng người không thích sinh hạ hài tử, mà người cải tạo gien là Corrine một tay tạo ra, Corrine thích nó, tự nhiên cũng sẽ cùng nó sinh hạ hài tử.
Người cầm quyền gia tộc Gris này, thập phần hiểu được cân Harry hại, tự nhiên cũng liền dung túng cho bọn họ ly hôn.
Iven thở dài một hơi, tiếp tục trở vào trong nhà thu dọn đồ đạc. Lúc đem đồ đạc của mình toàn bộ thu vào rương hành lý, Iven mới đột nhiên phát hiện nguyên lai y cùng với Corrine ràng buộc không có sâu như y tưởng tượng. Cho dù là những thứ này không có cảm, chỉ muốn hảo hảo thu thập một phen, cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Trà cụ và đồ tắm đều chỉ còn lại có một bộ, trong tủ cũng chỉ còn quần áo của mỗi Corrine, mà giày trên kệ giày cũng thiếu rất nhiều.
Không còn vật của y.
Lúc Iven thu thập xong hết thảy, cũng nhận được xác nhận của phòng chủ, nói y đêm nay liền có thể vào ở. Chỗ đó cách nơi này hai giờ đường xe, y có thể trước khi trời tối đến chỗ thuê.
Iven đem hành lý đặt ở huyền quan, mang theo rác mình chỉnh lý ra ngoài ném xuống.
Vì vậy lúc Corrine đẩy cửa phòng ra, liền cảm giác toàn bộ phòng khách đều trở nên trống rỗng, mà bên chân của mình, đang bày một cái rương hành lý. Trong phòng, Iven gì đó triệt để biến mất, chỉ có vết tích của một mình hắn, tựa như trong phòng chưa từng có người thứ hai.
Corrine sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, trái tim của hắn co rút, tựa hồ như có vật gì vậy, đang dần dần rời khỏi hắn.
“Iven!” Corrine đột nhiên gọi một tiếng.
Không có người trả lời. Corrine đột nhiên nhớ tới, khi hắn mỗi một lần đẩy cửa vào, Iven đều sẽ ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn hắn. Iven thay hắn cởi tây trang, nhắc nhở hắn rửa tay, sau đó hai người bắt đầu ăn.
Nhưng mà Corrine luôn xem Iven không vừa mắt, có thể bởi vì hắn thích những cô nàng xinh đẹp, mà Iven quá mức cứng nhắc, có thể bởi vì y chăm chỉ, y cẩn thận, nói chung, Iven bất kể điểm nào, hắn đều nhìn y không thuận mắt.
Thế nhưng hiện tại, hắn và Iven cũng không còn quan hệ, không cần nhìn lại bản mặt mình không muốn nhìn thấy. Có thể, hắn hẳn là hài lòng đi?
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Corrine nhận điện.
“Xin hỏi là Corrine sao? Người cải tạo gen của ngài Harry đã thức tỉnh, mời ngài tới xem một chút.” Corrine cúp điện thoại, liền xoay người ra khỏi cửa.
Cho nên khi Iven về đến, như cũ không ai. Corrine chưa có trở về, có thể như vậy không thấy mặt cũng rất tốt, miễn cho xấu hổ.
Iven cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng sống năm năm này, sau đó nhấc lên hành lý, đi ra ngoài.
|
☆, Chương 4: Mang thai
Con người khi còn sống, có thời gian rất dài, lúc nào cũng quanh quẩn giữa hạnh phúc và bất hạnh. Trên đời này không có hạnh phúc tuyệt đối, cũng không có bất hạnh tuyệt đối. Iven lớn lên ở cô nhi viện, sau này lại dựa vào thành tích xuất sắc vào Cyperlise, càng về sau, y kết hôn với Corrine, vô tri vô giác trải qua năm năm, sau đó ly hôn. Gần ba mươi năm, y đã trải qua rất nhiều đại hỉ đại bi. Có lúc, kết thúc cũng nghĩa là khởi đầu mới. Iven nghĩ, đây là một khởi đầu mới.
Lý tưởng cùng hiện thực bao giờ cũng cách nhau rất xa. Lúc Iven mang hành lý nặng trĩu vào nơi ở mới, lần thứ hai tiếp thu sâu sắc đạo lý này. Đó chỉ là một khu nhà có chút cũ, cầu thang tối tăm, thỉnh thoảng sẽ có chuột bò qua trước mặt, so với hình ảnh phòng chủ đăng trên mạng khác nhau một trời một vực. Iven muốn thuê phòng ở tầng bốn, bên trong thiết bị lại không tệ, trong phòng giấy dán tường màu trắng, quét dọn thập phần sạch sẽ, còn bên ngoài lại đối diện biển rộng, mở cửa sổ ra, liền có gió biển thổi vào.
Iven cuối cùng vẫn thuê chỗ này, y chỉ cần một chỗ ở tạm thời. Iven từ chức ở cục hành chính, y cũng không có tự mình đưa đơn từ chức, trưởng ban cục hành chính Downton là một tiểu lão đầu hiền hòa, vẫn luôn rất coi trọng y. Iven sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Downton. Y đã khiến quá nhiều người thất vọng rồi. Iven cảm giác mình biến thành một tên quỷ nhát gan, cư nhiên học cách trốn tránh.
Người nhát gan liền là người nhát gan đi, tình trạng của y bây giờ thật không tốt, dù sao y yêu Corrine, muốn một người yêu sâu đậm tận đáy lòng quên đi, quá trình này vốn chính là thống khổ.
Sau khi từ chức, Iven vẫn sống ở nơi đó.
Một thời gian dài, y không hề lên mạng. Y nỗ lực đem sự chú ý của mình tập trung đến một nơi khác, không thèm nghĩ đến Corrine nữa. Iven đã từng có một hy vọng, chính là trở thành chiến sĩ chỉ huy chiến đầu xuất sắc nhất đế quốc. Thế nhưng chiến sĩ có chút thiên phú, đều không cần một người hoàn toàn chưa được bồi dưỡng qua. Vì vậy, mộng tưởng của Iven rơi vào khoảng không. Năm năm này, y kỳ thực vẫn luôn vì Corrine mà sống, y dường như phụ thuộc vào Corrine, quên mất bản thân.
Hôm nay, muốn bắt đầu lại tất cả một lần nữa.
Iven không muốn sống ở thành Oss, y muốn chọn một thành phố an tĩnh, sau đó sinh sống, chậm rãi quên đi thành Oss, quên đi Corrine, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống thuộc về chính y, vì bản thân mà sống.
Iven cuối cùng chọn thành Klims, thành phố lớn thứ ba đế quốc, Klims ở sát bờ biển, cách thành Oss rất xa, là một thành phố an tĩnh lại xinh đẹp. Iven tính toán xong, mua một căn nhà ven biển, sau đó nuôi một con chó lớn chó, mùa hè lúc hoàng hôn, y liền có thể dắt chó yêu tản bộ trên bờ biển.
Y thậm chí bắt đầu có chút mong chờ cuộc sống ở thành Klims.
Khi nhận được điện thoại của Byrnes, Iven mới giật mình nhận ra, từ lúc y và Corrine ly hôn, đã được một tháng rồi. Trước kia mỗi tháng, Iven đều sẽ đúng ngày đi kiểm tra thân thể, lúc này y không có đi, Byrnes liền gọi điện thoại đến thúc dục.
Iven cuối cùng vẫn đến y viện thánh Maria, đồng thời lấy một số. Lần này y không phải xem mình có mang thai được không, mà là muốn nói lời từ biệt với lão bằng hữu.
Lúc Iven đi vào phòng khám của Byrnes, vị lão bằng hữu kia đang nghiêm túc đánh giá y.
“Byrnes, ánh mắt cậu như đang nhìn người chết là có chuyện gì?” Iven nhịn không được mở miệng nói.
“Nghe nói cậu ly hôn?” Byrnes gọn gàng dứt khoát nói. Người này đã như thế, không để cho người ta một chút cơ hội hòa hoãn.
Iven ly hôn, nói kỳ quái kỳ thực cũng không kỳ quái. Khi Iven năm năm cũng không có con, Byrnes liền nhìn thấu mánh khóe này. Toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết phần hiệp ước lúc tân hôn giữa Iven và Corrine, bởi vì ngày thứ hai sau đêm tân hôn cùa bọn họ, phần hiệp ước này liền được đăng trên báo. Về phần gia tộc Gris vì sao muốn dung túng chuyện này, có thể chính là vì lúc Iven không còn giá trị lợi dụng, buộc y ly khai. Gia tộc Gris cần người thừa kế, nếu như Iven làm không được, thì thối vị nhường lại.
Sự thực tàn khốc như vậy, Byrnes gần như có chút thương hại nhìn Iven. Vì người thừa kế này, Iven rất nỗ lực, thế nhưng Corrine không phối hợp, cái này cũng không có biện pháp.
Iven đáng thương…
Iven gật đầu: “Cậu nếu đã biết, sao còn muốn gọi tớ tới kiểm tra thân thể?”
“Ly hôn liền không thể kiểm tra thân thể sao? Đây là kỳ thị hôn nhân, pháp luật đế quốc minh lệnh cấm chỉ!” Byrnes nghiêm túc nói, liền đứng dậy, đẩy Iven lên máy.
Mỗi tháng đều làm kiểm tra, lúc này kỳ thực không cần thiết, nhưng vì phối hợp Byrnes, Iven vẫn làm xong tất cả kiểm tra.
Kết quả kiểm tra rất nhanh liền có, Byrnes nhìn báo cáo kết quả, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, tựa hồ muốn đem hai con mắt của trừng ra ngoài.
Iven bị dáng vẻ của hắn dọa càng hoảng sợ: “Byrnes, chẳng lẽ tớ mắc phải bệnh nan y gì? Cậu không nên làm tớ sợ.”
Byrnes ngẩng đầu, nhìn Iven, hít sâu một hơi nói: “Iven, so với bệnh nan y còn cái gì kinh khủng hơn… Cậu mang thai, tròn một tháng.”
Lời Byrnes nói giống như tia sét, ở Iven bên tai ầm một tiếng vang thật lớn. Có một số thứ, lúc ngươi mong đợi, thế nào cũng không có được, mà khi ngươi đã bỏ qua, nó lại đột nhiên tới.
Này không gọi may mắn, này có lẽ phải gọi… truyện cười.
Iven cảm thấy rất buồn cười, sau khi y cùng Corrine ly hôn, y đột nhiên có thai. Cái thai y chờ đợi năm năm, lại đến vào lúc này.
“Iven, cậu định làm như thế nào?” Byrnes hỏi.
Làm sao bây giờ?
Iven nhẹ nhàng xoa bụng của mình, chỗ này lại chứa một sinh mệnh hoạt bát. Lúc này Iven đột nhiên có chút hổ thẹn, y trước đây mong muốn có con, đó là mong muốn giữa mình và Corrine sinh ra một chút liên quan, như vậy, bọn họ liền không thể xa nhau. Đứa con thành một loại thủ đoạn, mà đây đối với đứa con của bản thân mà nói, là cực không công bằng. Nó cần người cha hiền từ thật tâm thật ý yêu nó.
Tại một khắc kia, Iven đột nhiên đưa ra một quyết định.
“Byrnes, tớ muốn cầu cậu một việc.” Iven nghiêm túc nói.
“Cậu nói.”
“Byrnes, chuyện tớ mang thai, không cần nói cho bất kỳ ai khác.” Iven nói.
“Ngay cả Corrine cũng không có thể nói?” Byrnes hỏi, hắn cũng không thích Corrine, thế nhưng với đạo đức của bác sĩ, vẫn là khuyên, “Iven, Corrine là một người cha khác của đứa nhỏ, hắn có quyền lợi biết đứa nhỏ tồn tại. Hơn nữa khoa học nghiên cứu ghi rõ, đứa nhỏ được song thân nuôi nấng mới có thể lớn lên khỏe mạnh hơn. Theo kinh nghiệm của tớ, nếu có cha làm bạn, người kia cũng có thể thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ hơn. Iven…”
“Byrnes!” Iven cắt đứt lời Byrnes, “Có muốn nói cho biết Corrine hay không tự tớ sẽ quyết định, thế nhưng cậu không thể nói cho bất kỳ ai khác, Byrnes, đáp ứng tớ.”
Đối diện cặp mắt đen láy của Iven, Byrnes rốt cuộc chịu thua, cuối cùng nói: “Iven, tớ lấy danh dự của bác sĩ bảo chứng, tớ sẽ không đem việc cậu mang thai nói cho bất kỳ ai khác. Iven, giữa các cậu làm sao tớ không rõ lắm, thế nhưng chỉ khi các cậu ở cùng một chỗ, đứa bé này mới có thể lớn lên khỏe mạnh hơn.”
Lúc Iven rời khỏi y viện thánh Maria, đầu óc vẫn rất loạn, y trực tiếp trở về nơi ở của mình, bởi vì y cần thời gian để suy nghĩ một chút.
Iven nghĩ, nếu Corrine biết đứa bé này tồn tại, có thể cùng y phục hôn hay không, sau đó buông tha cùng người cải tạo gien ở một chỗ? Iven biết, ngoại trừ đối với y tuyệt tình, Corrine vẫn là một người có trách nhiệm, cho nên hắn làm phụ thân của đứa nhỏ, nhất định sẽ đối đứa bé này chịu trách nhiệm.
Sai, Iven đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ sai rồi, vì vậy đứa nhỏ này Corrine cũng không mong muốn. Corrine bởi vì không muốn cùng y có con, mới có thể vẫn dùng dược vật, để y không thể mang thai, đối với đứa nhỏ ngoài kế hoạch này, Corrine sẽ nghĩ thế nào?
Cả đêm đó, Iven không thế nào ngủ được, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện. Vì thế ngày thứ hai lúc thức dậy, Iven liền phát hiện vành mắt lúc này to và đen.
Trong một đêm, tình cảm rốt cuộc chiến thắng lý trí, Iven cuối cùng quyết định muốn đi tìm Corrine, đây là vì đứa nhỏ, cũng là cho mình một cơ hội cuối cùng thôi.
Iven cố ý chọn một bộ y phục thoải mái một chút, chải lại tóc một phen, lại dùng khăn nóng đắp mặt, đợi khi nhìn lên tinh thần rất nhiều, Iven mới ra ngoài tìm Corrine.
Hôm nay là cuối tuần, xuất hiện ở trước cửa, Iven cố ý gọi cho Corrine. Đối với việc Iven đưa ra yêu cầu gặp mặt, Corrine lại không có cự tuyệt, trực tiếp để y đến chỗ trước kia tìm hắn.
Lúc đứng trước biệt thự từng sống năm năm, Iven đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Một tháng trước, y vẫn là chủ nhân của biệt thự này, mà giờ đây, lại thành khách nhân, một vị khách không mời mà đến.
|