Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
|
|
☆, Chương 5: Tuyệt vọng
Người bên ngoài vĩnh viễn không thể nào nghĩ ra, Iven yêu Corrine bao nhiêu. Vì Corrine, Iven nguyện ý buông tha ước vọng, buông tha sự nghiệp, trở thành vợ của hắn, hằng ngày chiếu cố hắn, làm một công việc mà bản thân không thể nào thích. Loại hy sinh này gần như hy sinh cả bản thân, thế nhưng Iven vui vẻ chịu đựng.
Nhưng mà nỗ lực và hồi báo bao giờ cũng bất đồng.
Iven đã nghĩ qua tình cảnh bọn họ gặp mặt lần thứ hai. Y nghĩ y sẽ cùng Corrine thảo luận vấn đề của đứa nhỏ, như theo lời Byrnes, hài tử nên do song thân nuôi nấng mới có thể lớn lên khỏe mạnh hơn. Y so với bất kể ai khác mong muốn đứa bé này có thể thật khỏe mạnh. Nếu Corrine rời khỏi người cải tạo gen kia, cùng hắn phục hôn, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, Iven vẫn nguyện ý.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, bởi vì y vẫn yêu Corrine, vì thế nguyện ý nhượng bộ.
Iven không có nghĩ tới, lúc cánh cửa kia mở ra, đem tất cả mộng tưởng của y đánh nát. Ở một khắc kia, y tựa như chiếc thuyền mất phương hướng trên biển rộng, bị một cơn sóng lớn lật úp, sau đó chìm vào biển rộng, trọn đời không thể thoát thân.
Tất cả mộng tưởng của Iven tại một khắc kia hoàn toàn bị đánh nát, sau đó y bắt đầu thức tỉnh, trước mặt y giờ là hiện thức đẫm máu.
Corrine cũng không yêu y, vì thế bọn họ vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ.
Corrine ngồi trên ghế sa lon, mà trong ngực của hắn ôm một cậu bé như mèo vậy, đứa bé trai kia có một đầu tóc rực rỡ (ta không rõ nó là màu gì, QT là huyễn xán đó), mắt như mắt mèo, lộ ra một cổ phong tình yêu dã, môi đỏ tươi, ngũ quan tinh xảo, lúc này đang nhu thuận dựa vào Corrine. Trong tay Corrine cầm nho, từng quả một đút cậu ăn, mang trên mặt vô cùng cưng chìu.
Mở cửa cho hắn chính là một phụ nhân tương tự như bảo mẫu, trên người mang tạp dề. Mà trước kia, trong biệt thự này chưa từng mời bảo mẫu, phần lớn đều là Iven phụ trách, thỉnh thoảng sẽ mời người làm thêm.
Đây mới là hoàn toàn xa lạ, ở một khắc kia, Iven đột nhiên cảm thấy như là mình đã rời khỏi bốn năm năm.
“Tiên sinh, ngài tìm ai?” Phụ nhân hỏi, kéo suy nghĩ của Iven trở lại.
Phụ nhân cũng để cho Corrine quay đầu lại, rõ ràng mười lăm phút trước còn mang ánh mắt tưoi cười, lúc nhìn thấy Iven, đột nhiên băng lãnh xuống. Corrine là thân sĩ, ở trước mặt nữ sĩ ôn nhu như nước, săn sóc đầy đủ, mà chỉ có đối Iven, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh như băng.
“Amanda, đó là khách của tôi, để y tiến vào, ở đây không có chuyện gì, cô về trước đi.” Corrine mặt mỉm cười hướng phụ nhân kia nói.
Phụ nhân ly khai, Iven như trước đứng tại cửa.
“Có chuyện liền vào nói, đứng ở cửa làm cái gì?”
Corrine cau mày nói, thiếu niên trong ngực hắn dường như chưa từng thấy Corrine hung dữ như vậy, sợ đến rụt cổ một cái. Corrine vội vã hạ thấp giọng, ôn nhu nói: “Harry ngoan, anh không phải nói em.”
Nhu tình của Corrine chưa từng cho y, Iven không khỏi mở to hai mắt nhìn, từng bước chân nặng nề đi đến, sau đó tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Mười triệu Oss tệ vào chưa vào tài khoản sao?” Corrine hỏi.
“Tôi hôm nay muốn gặp anh, không phải về chuyện tiền bạc, Corrine, tôi có lời muốn nói với anh.”
Corrine cho rằng y là vì chuyện tiền, tiền, tựa hồ đem việc y năm năm làm rồi ném xuống đến cực thấp. Y năm năm săn sóc tỉ mỉ, năm năm nỗ lực, năm năm yêu say đắm, cuối chỉ chờ được mười triệu Oss tệ. Đau đớn đến cực hạn, Iven đột nhiên tỉnh táo lại, đầu óc của hắn bắt đầu vận chuyển cực nhanh.
Corrine vươn tay, tiếp nhận hạt nho từ miệng Harry nhổ ra. Harry đang tò mò nhìn chằm chằm Iven, con ngươi tò mò chuyển động.
“Có chuyện gì không?” Corrine hỏi.
“Tôi muốn chỉ hai người chúng ta nói chuyện riêng.” Iven nhìn Harry.
Corrine nhìn Harry vẻ mặt ngây thơ trong lòng: “Cậu nói đi, Harry nghe xong cũng không quan hệ.”
Tất cả lời nói đều nghẹn nơi cửa miệng, bên mép Iven vô số lời muốn tuôn ra, đột nhiên một chữ cũng nói không nên lời. Có thể ngay lúc mới vừa vào cửa kia, y nên hồi tỉnh.
Cho dù có hài tử thì như thế nào? Y với Corrine đã ly hôn, mà không được bao lâu, Corrine rất nhanh liền sẽ có vợ mới, hai người ân ái như vậy, cũng sẽ rất nhanh có một đứa con. Một nhà ba người, hạnh phúc mỹ mãn, người ngoài sao có thể chen vào?
Dựa theo pháp luật đế quốc, nếu Iven có hài tử, như vậy Corrine phải cùng hắn phục hôn, chồng phải tuyệt đối trung thành, vậy có nghĩa, Corrine phải vứt bỏ Harry.
Corrine nếu biết mình có hài tử, vì Harry, chỉ sợ sẽ chọn không muốn đứa bé này đi.
Nghĩ đến khả năng này, Iven đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân xuất ra, sau đó truyền khắp toàn thân.
Không, cho dù Corrine không muốn đứa bé này, y cũng muốn, đứa nhỏ này là của y, ai cũng không có thể cướp. Ở một khắc kia, Iven đột nhiên có sức lực, y thẳng lưng, nhìn thẳng người trước mắt.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Corrine đã bắt đầu không nhịn được. Hắn thích người thẳng thắn, lúc Iven dọn ra ngoài, Corrine trong lòng trầm xuống, cũng tán thưởng Iven ngay thẳng. Thế nhưng hiện tại, Iven chần chừ khiến hắn phiền chán.
Iven miễn cưỡng cười: “Kỳ thực cũng không có gì, ngày đó lúc đi cũng không cùng anh nói, cho nên, hôm nay tôi là tới nói tạm biệt với anh. Phu thê một hồi, ra đi cũng không thể không nói một tiếng ‘gặp lại’ đi.”
Corrine biểu tình hòa hoãn một ít, trở nên nghiêm túc, chân thành nói: “Iven, năm năm này cậu làm tốt, là tôi có lỗi với cậu, mong cậu sau này có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.”
Iven gật đầu: “Cảm ơn, anh đã tìm được bạn đời thích của mình. Tôi chúc phúc anh, Corrine, chúc anh hạnh phúc.” Iven nói xong hết sức nghiêm túc, mà ở một khắc kia, tựa hồ có thứ gì vậy đã được để xuống.
Iven là thật tâm, thật lòng mong muốn Corrine hạnh phúc.
Y rốt cục tỉnh ngộ.
Iven, mi thật đáng thương, cần gì phải khiến mình chật vật như vậy, mới bằng lòng bỏ qua.
Thế nhưng Iven cũng cũng không hối hận việc hôm nay tới tìm Corrine, chí ít y đã nỗ lực, cũng không khiến đứa nhỏ trong bụng thất vọng. Đứa nhỏ sau này cho dù chỉ có một người cha, Iven cũng sẽ tận lực cho nó tình thương của cả hai người.
Harry đơn thuần, Corrine cưng chìu, toàn bộ rơi vào trong mắt Iven. Iven cũng không ngồi được nữa, khách khí nói tạm biệt, liền xoay người rời đi. Lúc rời khỏi, Iven đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nam nhân tuấn mỹ vô song, niên thiếu thiên chân khả ái, thấy thế nào, cũng là một cảnh tượng hài hòa. Hai người kia thân thiết gắn bó, tựa như không người nào có thể chen vào trong đó.
Giữa y cùng Corrine, từ đó có một ranh giới lớn bắt ngang, sẽ không còn khả năng, thật là không còn khả năng. Iven cũng rốt cục hết hy vọng, không hề hy vọng xa vời. Sau này gặp lại, y cùng Corrine cũng chỉ là bạn bè bình thường. Có thể chưa đến một lúc, Corrine sẽ quên có một Iven như vậy, gặp lại, cũng không nhận ra y.
Bất quá Iven khi đó, cũng không nhất định có thể nhận ra Corrine. Thời gian có thể hòa tan tất cả, y sẽ có cuộc sống mới, tìm một người thương y, làm bạn đến già.
Bọn họ vốn là người sai lầm, cuộc hôn nhân đó là một sai lầm, hôm nay buông ra, hai người bắt đầu một cuộc sống mới.
Iven rốt cục triệt để buông tha, ở một khắc kia, Iven đột nhiên cảm thấy, thở dài một hơi.
Một trận gió thổi qua, Corrine đang dạy Harry học chữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Iven dần dần đi xa, đột nhiên cảm thấy, tựa hồ có thứ gì đó cũng đang dần dần biến mất.
Khi đó Corrine cũng không biết, một khắc kia thứ biến mất lại là một Iven yêu hắn. Hắn ngốc lăng chỉ chốc lát, suy nghĩ liền bị cậu nhóc trong ngực kéo về.
Iven rời khỏi biệt thự, liền trực tiếp đến chỗ xác định ID, đem thân phận của mình từ thành Oss lấy ra, sau đó dời đến Klims.
Sau khi làm xong mọi thứ, Iven gọi cho Byrnes, nói tạm biệt.
“Iven, cậu không nói chuyện đứa nhỏ cho Corrine sao?” Bên đầu kia điện thoại, Byrnes giậm chân nói.
“Bác sĩ… Byrnes.” Byrnes dọa bệnh nhân của hắn sợ hãi.
“Xin lỗi, không phải nói với ngài.” Byrnes hướng bệnh nhân trước mặt hắn nói, tiếp tục hướng điện thoại giận dữ hét, “Iven, cậu đây là không có trách nhiệm!”
Chờ Byrnes nói xong, Iven mới nói: “Byrnes, tớ phải rời khỏi thành Oss. Đợi khi tìm được nơi ở rồi, liền sẽ nói cho cậu biết địa chỉ và số điện thoại mới của tớ, hoan nghênh cậu đến chơi. Về phần đứa nhỏ, tớ nghĩ một mình tớ có thể đem nó khỏe mạnh nuôi lớn. Còn có, Byrnes, nhất định phải nhớ kỹ lời hứa ngày hôm ấy, không thể nói cho bất kể ai khác.”
Iven nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó kéo hành lý của mình, rời khỏi chỗ thuê tạm thời, chạy tới sân bay lớn nhất thành Oss.
Thành Klims, thành phố của ước mơ.
Ở nơi đó, mọi thứ đều bắt đầu một lần nữa.
|
☆, Chương 6: Tướng quân
Khi một người mỗi ngày ở trước mặt ngươi tỏa sáng, vô luận là lúc rời giường, hay là lúc ăn cơm, khi đó ngươi sẽ cảm thấy chán ghét, không nhịn được, thế nhưng đột nhiên có một ngày, người kia biến mất, trong lòng ngươi sẽ gặp có loại cảm giác vắng vẻ, tựa hồ ở đâu đó thiếu một khối.
Corrine hiện tại chính là loại cảm giác này, sau khi Iven rời đi, hắn sẽ theo bản năng đi tìm bóng dáng của Iven. Corrine không thích Iven, có thể nói tướng mạo cùng tính cách của Iven so với tiêu chuẩn bạn đời của hắn tuyệt nhiên tương phản, Iven không được đẹp, thiếu nhiệt tình, cùng hắn ở một chỗ, có một loại cảm giác bình thường mà vô vị.
Dưới áp lực của Margaret và gia tộc Gris, Corrine phải cùng Iven kết hôn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Iven cứ như vậy trải qua cả đời. Vì thế, hắn cự tuyệt cùng Iven sinh con. Margaret nhìn thấu sự phản kháng của hắn, vì thế lúc Harry tỉnh lại, Margaret ngầm cho phép bọn họ ly hôn.
Hôm nay, tất cả tựa hồ cũng như dự đoán của hắn, cùng người mình không thích ly hôn, bạn đời hoàn mỹ trong lòng cũng đã sinh ra, mà việc duy nhất hắn phải làm, là đem cái người gọi là Iven hoàn toàn triệt để loại khỏi cuộc sống của mình.
Corrine biết, Iven thích hắn. Thế nhưng này thì có biện pháp gì sao? Tình yêu vốn là không thể miễn cưỡng. Cho dù bọn hắn miễn cưỡng trải qua như vậy, hắn cũng sẽ không thích Iven, còn không bằng buông Iven, khiến y đã quên đi mình, đi tìm cuộc sống thuộc về y.
Cho nên lần ly hôn này, đối với hắn và Iven đều có chỗ tốt.
Ngày thứ sáu sau khi Iven rời đi, Harry trở về phòng thí nghiệm, cần kiểm tra một tuần, vì thế chỉ có Corrine ở nhà một mình.
Dậy sớm, Corrine liền mở báo, bắt đầu nồng nhiệt xem. Khoa học kỹ thuật phát triển đến bây giờ, sách điện tử gần như hoàn toàn thay thế sách giấy, nhưng có một số người vẫn hoài niệm cảm giác của trang giấy thực. Corrine cũng là một trong số đó. Corrine chỉ xem báo về khoa học kỹ thuật trong quân sự. Đế quốc nghiên cứu cơ giáp kiểu mới có tiến triển, hướng quân sự mới của đế quốc Cady…
“Tiên sinh, điện thoại trong phòng ngủ ngài reo.” Bảo mẫu đang dọn vệ sinh sớm kêu lên.
Corrine sửng sốt một chút, trong nhà chỉ có hai cái điện thoại, một cái ở phòng khách, một cái ở phòng ngủ. Cái ở phòng ngủ là số riêng, biết số không quá hai người, một là mẹ của hắn Margaret, còn người kia là Iven.
Corrine hôm qua mới gặp qua Margaret, vì thế gọi điện thoại có thể là…
Nghĩ đến khả năng này, Corrine cơ hồ là theo bản năng, buông báo xuống, đi lên lầu. Bước chân Corrine có chút vội, mà lúc này trong đầu của hắn hoàn toàn là trống rỗng, có lẽ nói hắn ngay cả bản thân suy nghĩ cái gì cũng không biết. Loại tâm tình này hoàn toàn xa lạ, chờ mong, khẩn trương, còn pha trộn thêm một chút gì khác. Corrine cảm giác được tim mình đập có chút nhanh. Hắn đi vào phòng ngủ, liền nghe thấy chuông điện thoại đứt quãng. Chuông điện thoại còn là do Iven cài, một bài nhạc nhẹ, khiến người cảm thấy an tĩnh.
Corrine trừng mắt nhìn điện thoại chốc lát, như lâm đại địch đi tới, nhấc điện thoại.
“Thân ái, buổi sáng tốt lành.”
Thanh âm nhiệt tình của phu nhân xuyên qua truyền tới, cú điện thoại này là từ Margaret. Ở trong nháy mắt, trong mắt xanh thẳm của Corrine đột nhiên hiện lên một tia tối tăm. Corrine rất thất vọng. Về phần vì sao thất vọng, Corrine không có nghĩ qua.
Cục trưởng cục hành chính đế quốc Downton là một tiểu lão đầu hiền lành mà cố chấp, nhiệt tình yêu việc từ thiện, cách mỗi một khoảng thời gian đễu sẽ tổ chức yến hội từ thiện một lần. Corrine từ trước đến nay đối yến hội không có hứng thú, vì thế mỗi một lần đều tìm mọi lý do chối từ, hoặc là để Iven thay hắn tham gia. Điều này làm rốt cục Downton bất mãn, Downton trực tiếp hướng Margaret cáo trạng. Vì thế Margaret liền gọi cho Corrine.
Sau khi Corrine đáp ứng tham gia yến hội từ thiện xế chiều hôm nay, phu nhân Margaret mới cúp máy.
Corrine ném điện thoại, liền ngồi xuống ghế dựa sat phía sau, ánh dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn, đem khuôn mặt anh tuấn của hắn chiếu không xót cái gì. Corrine chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi của hắn dài lại trong suốt, ở trên mặt lưu lại bóng mờ nhàn nhạt.
Hai giờ sau, Corrine lại nhận được điện thoại của Margaret, bắt đầu giục hắn xuất môn. Khi Corrine đem hành tung của mình báo đến điện thoại của Margaret, để Margaret tùy thời có thể kiểm tra hành tung của mình, đồng thời sau khi phát hiện hắn ra khỏi cửa, Margaret rốt cục bỏ qua cho hắn.
Corrine là một nam nhân cực kỳ có sức quyến rũ, lúc Corrine đi vào phòng yến hội, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn.
Corrine thân hình cao lớn mà mạnh mẽ, một thân tây trang tôn lên khí chất cấm dục, đường thân thể cường tráng, ngũ quan sắc bén, hai mắt xanh thẳm lộ ra một lãnh ý, Corrine là mỹ nam tiêu chuẩn của đế quốc. Năm đó Corrine còn chưa kết hôn, liền khiến vô số nam nữ điên cuồng, khi đó được xưng nam nhân hoàng kim độc thân cao quý nhất đế quốc. Mà bây giờ, tướng quân đế quốc lại khôi phục thân phân nam nhân hoàng kim độc thân.
Ánh mắt của mọi người tập trung trên người Corrine, suy đoán tình hình thực tế trong vấn đề tình cảm của vị tướng quân đế quốc này.
Corrine ly hôn, đến tột cùng là do Corrine di tình biệt luyến, hay là bạn đời của hắn không thể mang thai? Corrine ly hôn, có phải có nghĩa bọn họ có cơ hội hay không? Gia tộc Gris có thể hạ độ xứng đôi cần thiết của gen xuống không? Có nên lén trộm một cọng tóc của Corrine đi thử nghiệm cùng gen của mình xứng đôi đến mức nào không?
Lúc mọi người ở đây đang chộn rộn, chủ nhân yến hội Downton từ tầng hai đi xuống, xuyên qua đám người, đi thẳng đến cho Corrine một cái ôm. Downton là một tiểu lão đầu gầy yếu, thân cao chỉ tới hơn cổ Corrine, hai người ôm liền có loại cảm giác người lớn ôm trẻ con, thập phần buồn cười. Thế nhưng hành động của Downton làm ra cực kỳ nghiêm túc, khiến người muốn cười lại không dám cười.
“Tướng quân Gris, cậu rốt cuộc cũng tới.” Downton cảm động nói, còn kém dùng tay áo lau nước mắt.
“Downton tiên sinh thân mến, tôi nhớ kỹ chúng ta sáng sớm hôm qua mới gặp nhau, một đêm không gặp, ngài cư nhiên nhớ tôi như vậy, thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh.” Corrine biểu tình nghiêm túc nói.
Corrine nói chọc Downton, Downton cũng nở nụ cười, đem một ly rượu đỏ đưa tới tay Corrine, cùng hắn chạm ly uống rượu.
Downton tổ chức yến hội bình thường cũng sẽ mang theo đám thuộc hạ ở cục hành chính của ông. Các kiện tướng đắc lực của Downton lần lượt hướng Corrine mời rượu. Ánh mắt Corrine rơi trên người bọn họ, những người này đều là đồng sự của Iven, tuy rằng không quen biết, thế nhưng cũng đều biết. Corrine thân sĩ đáp lễ. Thẳng đến khi một người trẻ tuổi đi tới trước mặt Corrine, trong tay cầm ly rượu đỏ, có chút đỏ mặt nhìn Corrine.
Corrine nghi ngờ nhìn hắn một cái, Downton vội vã lại gần giới thiệu: “Đây là Tal, bí thư của cục hành chính, tiếp nhận vị trí của Iven.”
“Iven… Từ chức?” Corrine biểu tình dừng một chút, hỏi. Ánh mắt Corrine rơi vào trên người Tal, nam nhân cực kỳ trẻ tuổi. Bí thư của cục hành chính cần trầm ổn, thông tuệ, phản ứng nhanh nhẹn, người tuổi trẻ trước mắt tựa hồ đều không hơn. Corrine tuy rằng không thích Iven, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận, vẫn là Iven thích hợp với chức vị bí thư của cục hành chính hơn.
Downton là một người thần kinh thô, căn bản không nhận thấy được dị thường của Corrine, mà là quơ quơ suy nghĩ: “Đúng vậy! Iven thực sự là thương tâm, từ chức cũng không tới gặp ta một chút, chỉ gửi một phong bưu kiện.” Downton thở dài một hơi, có chút lo âu hỏi, “Ta mấy ngày hôm trước gọi lại cho Iven, thế nhưng y tựa hồ đã đổi số. Corrine, Iven đi nơi nào, gần đây có khỏe không? Cậu đưa số y cho ta, đứa nhỏ này, thật là khiến người thương tâm.”
Trên thực tế, điều Corrine biết cũng không nhiều hơn Downton, ngay cả chuyện y từ chức cũng là mới vừa biết được.
Hắn cũng không có số mới của Iven. Từ một tháng trước Iven tới tìm hắn, lúc đó hai người liền cắt đứt liên lạc. Thế nhưng lời này Corrine lại không biết nói như thế nào.
“Số của Iven tôi cũng không nhớ, chờ quay về tìm một chút.” Corrine nói cho có lệ.
Downton cũng không có quá quấn quýt, vội vàng đến bắt chuyện với vị khách khác tới tham gia yến hội.
Corrine tìm một góc, đung đưa ly rượu trong tay, đột nhiên có chút phiền não. Từ chức, sau đó đổi số. Hắn cùng với Iven, đã triệt để cắt đứt liên quan. Khi hắn còn chưa đem Iven loại khỏi cuộc sống mình, người kia cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Corrine trong lòng đột nhiên buồn bực, thật lâu không thể buông ra.
Người nọ luôn miệng nói thích mình, lại quên đi so với mình còn nhanh hơn.
Iven, cậu đến tột cùng là bạc tình, hay là dối trá?
|
Quyển 2: Trấn Johan
☆, Chương 7: Trùng sinh (sống lại)
Trời thu tại Klims có chút lạnh.
Đại học Wriston là một đại học tổng hợp ở trấn Johan thành Klims, do tư nhân mở, trải qua hơn hai trăm năm phát triển, trường học cũng khá quy mô. Năm giờ chiều đúng giờ tan học, đến rồi sáu giờ trường học cơ bản liền trống không, toàn bộ vườn trường dần dần an tĩnh lại.
Từ cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể thấy lá phong rơi đầy vườn, an tĩnh mà có chút thê lương. Iven duỗi người, thu hồi ánh mắt, đường nhìn tiếp tục rơi vào máy tính trước mặt. Sát vách truyền đến tiếng đóng cửa, tiếp theo là giày cao gót lẹp xẹp lẹp xẹp, một lát sau, liền có một cô nàng tóc vàng đứng ở cửa, nửa người đều dò xét tiến đến.
“Trời ạ, Iven, lão ác ma lại dằn vặt cậu nữa sao?” Elise khoa trương biểu tình thông cảm.
Elise là đồng sự của Iven, giáo viên toán đại học Wriston, cô nàng này bề ngoài như vậy nhưng thật ra lại là một người học thuật cuồng, gặp phải đề số học thú vị ngay lập tức hóa thành người nguyên thủy, khi đó hoàn toàn mất hết khí chất bây giờ, trở nên điên cuồng mà nhếch nhác.
Iven nhún vai, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, chủ nhiệm chỉ đạo giáo dục dáng dấp mập mạp vừa thở hổn hển vừa nói: “I… Iven a, đem toàn bộ những tư liệu của học sinh mới nhập học này ghi vào hệ thống, ngày mai tôi tới kiểm tra. Những cái này rất quan trọng a, nếu như xảy ra chuyện không may, sẽ tạo tổn hại lớn đối với danh dự của trường a!”
Elise nhất thời bị chọc cười, cười phá lên: “Ha ha ha, lão ác ma thấy cậu bộ dáng này không thể không tức chết! Những tài liệu này dùng gấp như vậy, trước đây ít nhất phải làm hết bốn năm ngày, gã lại cố ý lăn qua lăn lại cậu.”
“Ai bảo gã xem tớ không vừa mắt chứ?” Iven bất đắc dĩ nói.
Năm đó Iven cầm tư liệu của mình đến trường học báo danh, chủ nhiệm ban giám sát Colin cực kỳ không hài lòng. Học viện Cyperlise mặc dù là trường tốt nhất đế quốc, nhưng cũng chỉ là một trường đại học, giống như đại học Wriston, học viên của học viện Cyperlise sao có thể có tư cách đến dạy học? Gã nghĩ Iven kéo trình độ của toàn thể giáo viên Wriston xuống, vướng chân mọi người. Đương nhiên, quan trọng hơn là, Iven đoạt mất vị trí của cháu gã. Trước đó, đồng thời cùng Iven nộp đơn còn có cháu trai của Colin, thế nhưng ban tuyển dụng, thông báo lại lựa chọn Iven. Colin là một người tính toán chi li, chuyện này gã vẫn canh cánh trong lòng, vì thế những thứ này không cần nhớ gã đều sẽ giao cho Iven làm, đồng thời cố ý làm khó dễ y.
Muốn y một ngày làm xong việc của mấy ngày, là thủ đoạn Colin thường dùng để làm khó dễ Iven. Thế nhưng Iven không có cách nào khác, Colin là thủ trưởng của y, đồng thời có cổ phần trong trường học.
Elise lần thứ hai biểu thị đồng tình liền rời đi, cả phòng giáo viên liền chỉ còn lại mỗi Iven.
Nhìn số liệu chằng chịt trong máy, Iven nhu nhu huyệt thái dương, y hơi mệt chút, nhưng lại không thể dừng lại, bởi vì hắn muốn về sớm một chút.
Đến lúc sau, ngay cả cà phê cũng không thể ngăn cản Iven buồn ngủ, y cơ hồ là dựa vào ý chí mà tiếp tục. Y phải làm xong, bằng không Colin ngày mai sẽ lại trắng trợn tuyên dương y lười biếng một phen, sau đó kiếm cớ khiến y từ chức. Giáo sư đại học Wriston là công việc tốt nhất y có thể tìm, tiền lương cao, thời gian làm không nhiều, y cần tiền, vì thế y cần phần công việc này.
Chín giờ, di động của Iven đột nhiên vang lên, cũng khiến cho Iven trong nháy mắt tỉnh thần.
“Ba ba!” Điện thoại bên kia truyền tới một thanh âm non nớt.
Nghe được thanh âm kia, Iven mệt mỏi trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười, thanh âm êm dịu nói: “Bảo bối, nhớ ba ba sao?”
“Trong đầu nhỏ của cục cưng đều là ba ba!” Tựa hồ để chứng minh mình nhớ, điện thoại bên kia tiểu oa nhi cố sức nói.
Iven khẽ cười hai tiếng, trong nháy mắt đó, tựa hồ tất cả uể oải đều biến mất: “Bảo bối ngủ trước, ba ba lát nữa sẽ về.”
“Vậy chờ lúc ba ba trở lại, cục cưng đang ngủ, ba ba nhớ hôn cục cưng một cái!”
“Được, bảo bối, ngủ ngon.”
Cúp máy, Iven cầm di động, ngơ ngác nhìn di động kia, khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười. Lúc để điện thoại xuống, Iven trong nháy mắt có động lực, nhu nhu cánh tay cứng nhắc, tiếp tục công việc.
Lúc Iven xong việc, toàn bộ trấn Johan đều đắm chìm trong trong giấc ngủ, trên đường hoàn toàn đã không có người và ô tô. Iven có một chiếc ô tô hai đèn, lúc này vừa vặn có công dụng. Từ Wriston về đến nhà, ít nhất cũng phải mất hai ba giờ, có xe này, thì chỉ cần nửa giờ.
Lúc Iven về đến nhà đã là mười hai giờ, cả nhà đều là một mảnh đen nhánh. Iven nhỏ giọng mở cửa, liền thấy trong hành lang có bóng người. Mùi thuốc lá nồng đậm xông vào mũi, kích thích thần kinh của Iven, Iven ho khan hai tiếng, cũng thấy rõ bóng người trong bóng tối.
“James, còn chưa ngủ?” Iven kinh ngạc nói.
“Mụ mụ mang Ryan ngủ, em ngủ không được.” James phiền muộn nói.
Chủ cho thuê nhà Mary là một phụ nhân hiền lành, cũng là mẹ của James. Bốn năm trước, y sinh hạ Ryan, ở lúc bất lực nhất gặp được Mary và James. Bốn năm qua, hai mẹ con này vẫn rất chiếu cố y và Ryan. Lúc Iven đi làm, Mary sẽ giúp y coi Ryan, dỗ Ryan ngủ. Đối với hai mẹ con này, Iven chỉ có cảm kích. Bốn năm sống chung, khiến bọn họ trở thành người một nhà.
James là thân nhân của hắn, vì thế James cái dạng này, Iven thập phần lo lắng. James bình thường đều mất ngủ, Iven tăng ca khi trở về thường thấy James du đãng khắp nơi, có lúc nửa đêm, cũng sẽ thấy ngoài cửa sổ bóng dáng của James. James tựa như u linh, bóng dáng thon gầy xuất hiện trong bóng đêm, mang theo vài phần thê lương cùng lo sợ nghi hoặc. Mary nói qua, James trước đây có chứng uất ức, sau này mới dần dần khá hơn.
“Bệnh cũ lại tái phát? Cùng uống chút rượu đi.” Iven đề nghị.
“Anh đi ngủ đi, đã trễ thế này, em tùy tiện đi một chút.” James vượt qua Iven, trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng James biến mất ở trong bóng tối, Iven tuy rằng sớm đã mệt mỏi không chịu nỗi, thế nhưng cũng không thể mặc kệ James. Iven theo thật sát phía sau James, theo hắn đi một đoạn đường thật dài, James rốt cục dừng lại ở dưới một gốc cây hương chương.
James dựa vào cây kia, phiền toái nhu nhu tóc của mình, lại châm một điếu thuốc nói: “Iven, không cần theo em, anh mau đi ngủ đi.”
Trong bóng tối bóng lưng của James phá lệ đơn bạc, tựa hồ tùy thời sẽ bị bóng đêm nuốt vào.
Iven đứng dựa vào cây kia, nhìn James phun ra một vòng khói, đột nhiên mở miệng nói: “Năm đầu tiên tới Klims, anh cũng bình thường ngủ không được. Anh vẫn luôn muốn quên một người, thế nhưng chỉ cần anh nhắm mắt lại, thì sẽ thấy hắn. Sau đó trở nên càng ngày càng nhớ hắn, nhớ đến cảm thấy hít thở không thông, thực sự rất kinh khủng, khi đó anh thực sự nghĩ tớ sắp chết. Sau đó cũng không dám giấc ngủ, bình thường sẽ trợn tròn mắt thức đến hừng đông. James, em là đang sợ cái gì sao?”
James lắc đầu: “Một con đường không có điểm cuối, bốn phía đều là tối sầm, em chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ đứng trên con đường đó, dù đi hay chạy thế nào cũng không thoát được. Trước đây em sẽ uống thuốc ngủ, thế nhưng hiện tại thuốc ngủ cũng vô dụng.”
“Vậy cậu vì sao phải đi tới, James, em có thể ngồi xuống một chỗ, điều chỉnh hô hấp, chờ bóng tối chậm rãi biến mất, lại mở mắt, đó là trời đã sáng.” Iven nghiêm túc nói.
James nở nụ cười: “Iven, anh không phải bác sĩ tâm lý, anh là thầy giáo, không cần dùng cách dạy học sinh để đối phó một bệnh nhân, không có ích lợi gì đâu. Quá muộn rồi, trở về đi.”
James đem tàn thuốc ném vào thùng rác, hai tay đút ở trong túi, đi về. Iven đi theo phía sau hắn. Con đường tối tăm truyền đến tiếng bước chân của hai người, một trước một sau, giao chồng lên nhau.
James lại hướng gian phòng của mình đi đến, đột nhiên hỏi Iven một câu: “Iven, anh vừa nói trong mơ nhìn thấy người kia là cha của Ryan sao?”
Iven gật đầu: “Nhưng thật ra là Ryan đã cứu anh, nó khiến để bỏ qua quá khứ, chân chính bắt đầu rồi cuộc sống của mình.”
“Vậy anh vẫn thích hắn sao?” James tiếp tục hỏi.
Iven lắc đầu: “Nếu quả thật muốn nói có cái gì, thì cũng chỉ có hận.”
James gật đầu: “Ngủ ngon.” Nói xong, liền xoay người vào mình phòng.
“Ngủ ngon.”
Iven đầu tiên là tắm nhanh một cái, sau đó khoác áo ngủ đi tới bên ngoài cửa phòng của Mary. Tuy rằng y rất muốn ngủ cùng Ryan, thế nhưng đã trễ thế này, y không thể đánh thức Mary và Ryan. Iven ở ngoài cửa phòng lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, sau đó ở trên tay ấn xuống một cái, ấn trên cửa phòng.
“Bảo bối, ngủ ngon.” Iven nhẹ giọng nói.
|
☆, Chương 8: Ryan
Iven vẫn cảm thấy, Ryan là món quà tốt nhất ông trời đưa cho y, khi y tuyệt vọng nhất, giúp y sống sót. Ryan tựa như một tiểu thiên sứ, dùng quang huy thánh khiết, để Iven tìm được lối ra trên con đường chết. Nếu như không có Ryan, như vậy Iven hiện tại sẽ giống như James, đến đêm, tựa như du hồn, trong bóng đêm du đãng.
Đêm nay, trong giấc mơ của Iven, mơ thấy tình cảnh rất nhiều năm trước, khi đó Ryan vẫn là một đứa nhỏ, trắng trắng mập mập, an tĩnh nằm ở trong lòng hắn, một đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm hắn. Cũng là từ một khắc kia, Iven được cứu rỗi.
Rạng sáng ngày thứ hai, Iven mới từ trong mơ tỉnh lại, liền nghe thấy thanh âm của tiểu thiên sứ. Tiểu tử kia liền như thế xông vào mộng cảnh của y, để Iven đón một ngày mới.
“Ba ba, nên rời giường rồi!”
Iven mở hai mắt ra, đã nhìn thấy Ryan ăn mặc tiểu tây trang, trên đầu mang mũ lưỡi trai, đứng ở bên giường, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt xanh thẳm đang nhìn chằm chằm Iven.
Iven vươn tay, sờ sờ đầu Ryan, thẳng đến khi mi tâm của Ryan nhăn lại tựa như một tiểu lão đầu, Iven mới buông hắn ra, đứng dậy rửa mặt xong liền ôm Ryan ra ngoài.
“Iven, đến ăn điểm tâm!” Mary kêu lên, vừa đem sữa tươi và bánh mì bưng đến bàn. Mary năm mươi tuổi, vóc người có chút mập, thế nhưng quần áo và tóc đều gọn gàng tỉ mỉ. Mary sinh ra trong gia đình học giả, vốn thái độ hiền hòa và có học thức, vì thế Iven rất yên tâm giao Ryan cho Mary.
“Phu nhân, hôm nay bữa sáng rất tuyệt.” Iven tán dương.
Mary lộ ra một nụ cười: “Iven, cậu đều còn chưa có ăn mà, lại khích lệ ta.”
Iven cắn một miếng bánh mì, sau đó dựng ngón cái: “Ăn rồi càng phải khen thêm.”
“Iven, nữ nhân không thể khen, khen rồi liền đắc ý không trở về bên mình.” James chen miệng nói.
James nhưng lại là một thanh niên thập phần xinh đẹp, tóc màu hạt dẻ, mắt màu vàng, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác. James ban ngày và ban đêm hoàn toàn bất đồng, ban ngày hắn như ánh dương quang, tươi cười rất xán lạn, là một thanh niên thập phần rộng rãi.
“James, ta là mẹ con, con không thể khắt khe với ta như thế!” Mary bất mãn kêu.
“Khen khen đi!” Ryan giương cái miệng nhỏ nhắn nói, chọc cho Mary buồn cười, cười ra tiếng.
Trên bàn cơm hài hòa. Ryan mới bốn tuổi, lại cực kỳ độc lập, sẽ tự mình khứ đảo đổ sữa, sau đó tự cầm bánh mì ăn. Tiểu tử kia dáng ăn rất tốt, trên tiểu tây trang một chút vụn bánh mì cũng không có.
“Bảo bối thật ngoan!” Iven ở trên trán Ryan hôn một cái, cười nói.
Ryan cắn một miếng bánh mì, đợi sau khi nuốt bánh mì xuống, mang chút đắc ý nói: “Ngày hôm qua Edda còn muốn giáo viên đút hắn ăn!”
Nhìn Ryan giương khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ ‘mau tới khen con’, Iven không chút nào keo kiệt khen: “Bảo bối so với Edda độc lập hơn, là một đứa trẻ ngoan.”
Được khích lệ, Ryan hài lòng nuốt xuống một ngụm bánh mì cuối cùng, sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của mình, vui vẻ nói: “Ba ba, cục cưng ăn no.”
Ăn điểm tâm xong, Iven liền đưa Ryan đi học, nhìn Ryan đi vào trường, mới xoay người rời đi.
Lúc đến đại học Wriston, vừa mới chín giờ rưỡi. Mười giờ Iven mới có tiết. Iven sau khi ngồi xuống, liền lấy ra tư liệu đã chuẩn bị tốt từ trước, bắt đầu xem.
“Iven a!”
Iven ngẩng đầu, liền thấy Colin chỉa vào một bụng bự, lắc lư đến trước mặt mình, mỗi một câu nói, thịt trên mặt đều sẽ rung rung. Người trong phòng làm việc hướng phía Iven ném ánh mắt thông cảm.
“Buổi sáng tốt lành.” Iven cười nói.
“Buổi sáng tốt lành, Iven a, ngày hôm qua tư liệu ghi vào thế nào? Học sinh mới nhập học giống như là máu vừa được rót vào đại học Wriston, vì thế tư liệu của bọn họ cũng là thập phần quan trọng. Đây là trách nhiệm hàng đầu của chúng ta vì toàn bộ đại học Wriston mà làm, nhất định phải làm thật là tốt, làm kịp thời. Vì thế cậu cũng không thể lười biếng, không phải nếu như cái này truyền đi, người khác còn cho là đại học Wriston chúng ta có hiệu suất thấp như vậy.” Colin rung mỡ trên mặt nói.
Colin nói xong rất nghiêm trọng, thế nhưng người ngồi ở trong phòng làm việc đều biết Colin cố ý làm khó dễ. Tư liệu của tân sinh nhập học bất quá là quá trình chuẩn bị hồ sơ, cần có thời gian mới tiến hành tuần tra, cái này cùng việc ảnh hưởng đến danh dự của trường học hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Iven mang nụ cười trên mặt, trong lòng lại đem Colin mắng một lần.
“Iven a, cậu đừng qua quít, tài liệu kia ghi vào xong chưa?” Colin híp mắt, trong hai mắt bốc lên một tia sáng. Lượng tư liệu rất lớn, vì thế cả đêm rất khó hoàn thành. Colin cố ý muốn cười nhạo Iven.
Iven gật đầu một cái nói: “Chép xong rồi, ngài muốn xem sao?”
Colin trong lòng nghĩ Iven nhất định muốn nói sạo, vì thế không muốn chừa cho y bất kỳ đường sống nào, nói thẳng: “Mở hệ thống, để tôi xem một chút.”
Lúc nhìn hơn một vạn số liệu mới ghi vào, Colin khó tin mà mở to hai mắt nhìn, mỡ trên mặt tựa hồ muốn ngưng kết thành một đoàn. Nhưng mà nhìn Colin bộ dáng khiếp sợ, Iven lại không có một chút cảm giác buông lỏng.
Sắc mặt của Colin dần dần khôi phục bình thường, vỗ vỗ vai Iven nói: “Iven a, cậu rất có khả năng, tôi quả nhiên không có nhìn lầm cậu. Việc quan trọng như vậy, vẫn là giao làm cho cậu, tôi mới yên tâm. Iven, cậu phải tiếp tục cố gắng, sau này có nhiều cơ hội như vậy.” Colin nói xong liền ưỡn bụng ly khai.
Iven thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn lên tư liệu của mình. Iven là một người có mục tiêu rõ ràng, sự nhẫn nại của y và ý chí cực kỳ hơn người bình thường, một khi y quyết định một việc, liền không đơn giản mà từ bỏ. Y cần công việc này, vì thế y nguyện ý chịu đựng bị Colin làm khó dễ. Này cũng không mềm yếu, mà là một loại xem xét thời thế.
Iven ngày hôm nay chỉ có hai tiết, sáng một tiết, chiều một tiết, vì thế ba giờ chiều, liền có thể tan việc. Iven trước đi mua thức ăn, sau đó sẽ đi đón Ryan tan học. Iven ngồi trên xe, nhìn học sinh lục tục đi ra liền xuống xe. Đợi một hồi, Iven đã nhìn thấy Ryan và một đứa bé trai, một người cõng một người mang túi đi ra. Tiểu nam hài bên người Ryan so với Ryan cao hơn rất nhiều, da đen kịt, không giống Ryan, có chút vô cùng trắng nõn.
Nhìn Ryan trong đám người trắng như búp bê vậy, Iven trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tối tăm.
“Ba ba!” Ryan thấy được Iven, hét to một tiếng.
Iven trên mặt cười ôn hòa, bán ngồi xổm hạ người, Ryan liền vọt vào trong ngực y, hai tay ôm cổ Iven.
“Ryan, gặp lại!” Iven xoay người, mới nhìn thấy một bé trai đứng bên cạnh xe, chính là tiểu nam hài cùng Ryan đi ra, lúc này đang nhìn chằm chằm Ryan.
Ryan có chút bất đắc dĩ từ trong lòng Iven đưa đầu ra, nhìn tiểu nam hài kia liếc mắt: “Edda, gặp lại.”
Iven dạy Ryan, bất kể là đối trưởng bối hay là người nhỏ giống mình, đều phải lễ độ. Vì thế Ryan vừa cùng đưa bé kia bắt chuyện, là hoàn toàn theo lễ phép, Iven nhìn thấu Ryan mười hai vạn phần không tình nguyện.
“Ryan, con không thích Edda sao?” Iven hỏi.
Ryan biểu tình thập phần ghét bỏ: “Edda ngày hôm nay đem nước mũi lau trên người con, còn muốn cho con ăn kẹo của hắn, kẹo cũng dính nước mũi của hắn. Hơn nữa, hắn vẫn chỉ biết tính toán với số có hai chữ số, ba ba, Edda vì sao lại đần như vậy?”
Iven sửng sốt một chút, đối với đứa tre bốn tuổi, biết tính toán số đã rất tốt. Vì thế không phải là Edda ngu xuẩn, mà là Ryan quá thông minh. Ryan thừa kế gen biến dị từ hai người cha, trong rất nhiều chuyện đều thập phần có thiên phú.
“Ryan, con khi còn bé cũng là một quỷ chảy nước mũi.” Iven nói.
Iven nói khiến Ryan há to miệng, tựa hồ rất khó tin mình trước đây cư nhiên lại giống Edda. Một lát sau, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ryan trở nên hết sức nghiêm túc, nghiêm túc gật đầu: “Nếu như Edda không đem nước mũi lau trên người con, con đây sẽ làm bạn với hắn. Ba ba, Edda nói ba hắn muốn dẫn hắn đi khu vui chơi.”
Nhìn hai mắt Ryan lóe sáng, Iven tự nhiên biết ý nghĩ của hắn. Từ nhỏ đến lớn, Ryan chưa từng đến khu vui chơi, mỗi lần nghe được người khác nói, mắt đều lấp lánh. Trước đây, Iven cũng làm bộ không nhìn thấy.
“Cục cưng cũng muốn đến khu vui chơi.” Ryan cúi đầu xuống, trong thanh âm hàm chứa chờ mong.
Iven sắc mặt của có chút khó coi. Iven không nói gì, mà là nổ xe, lái đi. Ryan lui ở trong góc, có vẻ đặc biệt mất mác.
Ryan rất ngoan rất hiểu chuyện, vì thế biết Iven không muốn dẫn nó đi, cũng không ầm ĩ không làm khó. Thế nhưng nó như vậy, lòng Iven lại buồn bực, thập phần khó chịu.
Iven đột nhiên có chút thất thần.
“Chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, do thuốc hoặc phóng xạ hoặc di truyền gây nên, bệnh nhân không thích hợp chịu kích động quá lớn, bằng không có thể vì tim thiếu máu mà dẫn đến cái chết.”
“Tiên sinh, xin hỏi ngài trong lúc mang thai hoặc trước khi mang thai có dùng qua thuốc gì không? Khả năng này là nguyên nhân dẫn đến chỗ thiếu hụt của đứa nhỏ.”
Bốn năm trước, lúc Ryan sinh ra, liền được chẩn đoán chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt. Cùng Corrine kết hôn là lựa chọn của Iven, vì thế sau năm năm phát sinh tất cả, y cũng không có bất kỳ oán hận nào, cho dù là lúc ký hiệp ước ly hôn kia, cũng chỉ là một loại bất đắc dĩ.
Thế nhưng lúc nghe được chẩn đoán chính xác của Ryan, Iven bắt đầu hận Corrine. Ryan nó, từ lúc vừa sinh ra đã gặp phải uy hiếp tử vong, Ryan nó, phải sống so với những đứa trẻ khác cẩn thận hơn.
Iven dừng xe ở bên đường, sau đó cúi người, đem tiểu tử đang co lại thành một đoàn kia ôm vào trong lòng.
|
☆, Chương 9: Công nhị (công thứ hai)
James mời Iven đến quán bar.
Về quá khứ của James, Iven từng nghe Mary lần lượt nói qua một ít. Rất nhiều năm trước James, là một thiếu niên có tính cách rộng rãi, có một đám bạn, hầu như mỗi ngày không về nhà, mỗi ngày ngâm mình ở trong quán bar. Thời niên thiếu bao giờ cũng mang theo tùy hứng cùng phản nghịch, Mary gặp qua rất nhiều đứa trẻ như vậy, theo tuổi tác lớn lên, có trách nhiệm gia đình, liền dần dần trở nên trầm ổn. Mary đang chờ James lớn lên, nhưng mà đột nhiên có một ngày, James bắt đầu thay đổi. Hắn trở thành tên nát rượu, sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn, thiêu niên vốn như ánh dương quang nhanh chóng gầy yếu đi, cuối cùng nhập viện, kết quả chẩn đoán là chứng uất ức.
Mỗi người đều có quá khứ. Iven không biết James đến tột cùng là đã trải qua một quá khứ như thế nào, mới biến thành bộ dáng như vậy. James đối đoạn quá khứ kia ngậm miệng không nói, thậm chí ngay cả người mẹ thân ái của hắn, Mary cũng không biết.
Nhưng là bất kể thay đổi thế nào, James đều là một đứa con hiếu thuận. Mary không thích hắn đi bar, James mỗi lần muốn đi, đều sẽ gọi Iven, như vậy Mary sẽ yên lòng.
Đối với loại thỉnh cầu này của James, Iven chưa bao giờ cự tuyệt.
Mười giờ tối, đường phố Johan ban đêm vừa mới bắt đầu. James mặc một bộ áo da màu đen bó sát người, Iven lạin mặc một bộ thoải mái, bộ dạng hai người bình thường đều thập phần đáng chú ý, đứng ở đầu đường phố Johan, dẫn đến rất nhiều người chú ý.
James phóng điện xung quanh, Iven thì lại có vẻ thập phần khiêm tốn, mặt không thay đổi đi theo bên người James, theo hắn đi vào quán bar mới mở.
Trong quán bar, bầu không khí rất náo nhiệt, đèn đủ mọi màu sắc loang loáng khiến người có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, âm nhạc ầm ĩ điếc tai nhức óc, người người lắc lư khiên đầu có chút choáng váng.
“James, ở đây!” Có người kêu lên.
James và Iven đi qua đam người gần như dính sát nhau, theo người vừa gọi James tới một chỗ trong góc phòng, nơi đó an tĩnh hơn một chút, không có đèn loang loáng soi sáng. Có chút hôn ám nhưng thập phần ánh áng nhu khiến người thư thích rất nhiều, Iven thở phào nhẹ nhõm.
Trong góc phòng sớm có hai người ngồi ở đó chỗ, hơn nữa thêm người vừa đi đón bọn họ, tổng cộng là ba người. Ba người này đều là bạn của James, Iven đã gặp qua hai người trong đó, thế nhưng cũng chưa quen thuộc.
“James tiểu bằng hữu, cậu rốt cục thoát khỏi con mẹ nó quản chế rồi!” Người ngồi ở trong góc tối huýt một tiếng, nhìn có chút hả hê nói.
“Blair, cẩn thận tớ đem video hôm qua cậu truyền cho tớ cho mụ mụ cậu xem!” James uy hiếp nói.
“James, cậu dám!” Blair nhất thời tạc mao nói, hung dữ nhìn chằm chằm James.
“Blair, cậu cho James cái thứ tốt gì rồi, cư nhiên lại quên tớ!” Nam nhân ngồi ở bên người Blair ai oán nói.
“Lenny, vật kia không thích hợp cho trẻ vị thành niên xem, vì thế Blair mới không có cho cậu.” James trừng mắt nhìn.
Lenny đã hai mươi lăm tuổi, thế nhưng trương ra bộ mặt con nít, như một học sinh trung học. Đây là nỗi đau của Lenny, Lenny nhất thời hét lớn: “Blair, cậu đây là có ý gì! Đến uông rượu, ngày hôm nay phải uống chết cậu!”
“Uống liền uống, ai sợ ai!”
Lenny kéo Blair lại bắt đầu uông rượu, James ở một bên ồn ào, thỉnh thoảng cũng chen vào trong đó. Bầu không khí giữa ba người hết sức tốt, như vậy chỉ còn lại có Iven và nam nhân đối diện hai mặt nhìn nhau.
Nam nhân ngồi đối diện Iven, nửa người núp trong bóng tối, dưới ánh sáng ảm đạm, mơ hồ có thể thấy gò má anh tuấn. Người này có chút lãnh, vì thế bị ba người kia quên ở ngoài. Đây là Iven lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Nhìn nam nhân một bộ người lạ chớ đến gần, Iven cũng không có tiếp lời, mà là lặng lẽ nhìn ba người kia chơi rất high, vừa uống rượu. Iven nhưng không có chú ý tới, người nam nhân kia một mực nhìn hắn.
“Iven, xin chào, tôi là Daniel, 32 tuổi, hiện tại đang làm ở y viện quận Klims, độc thân.” Nam nhân đối diện đột nhiên mở miệng nói.
Trong quán bar thanh âm huyên náo, nghe được phần giới thiệu kỹ càng của nam nhân, Iven thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra ngoài. Tính tình tốt khiến Iven nhịn được, Iven lộ ra một nụ cười: “Daniel, xin chào.”
“Sibiruite hàm lượng cồn cực kỳ cao, cậu hẳn là đổi một chén.” Nam nhân trực tiếp cầm lấy ly rượu trong tay Iven, thay y thay đổi một ly khác.
Hành động của Daniel khiến Iven nghĩ có chút thất lễ, Iven nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là nhận lấy ly rượu nam nhân đưa tới.
“Iven, cậu đang làm việc ở đâu?” Daniel hỏi.
“Tôi dạy học ở đại học Wriston.”
“Giáo sư? Dạy cái gì?”
“Chỉ huy chiến đấu.”
“Năm mấy?”
“Năm nhất .”
“Iven, mạo muội hỏi một chút, cậu năm nay bao nhiêu tuổi.”
“Ba mươi bốn.”
“Hoàn toàn không nhìn ra, anh thoạt nhìn như một sinh viên đại học.”
“Ha hả.”
“Iven, anh có sở thích gì không?”
“… Thích kiếm tiền có tính không?”
Daniel như đang điều tra hộ khẩu hỏi Iven, Iven bị hắn hỏi đến hết sức khó xử. Nếu như không phải đang ở trong quán rượu, mà là đổi một chỗ yên tĩnh, Iven gần như muốn cho là mình là phạm nhân, mà Daniel thì ở thẩm tra mình.
“Oa, thật là đẹp trai!” James ghé vào trên ghế sa lon, đột nhiên nói.
Iven mượn cơ hội này, vội vã đứng ở bên người James, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy một người nam nhân đứng ở vũ trên đài, mặc trên người một mảnh đồ da màu vàng, một đầu tóc đỏ thập phần đẹp mắt, nam nhân ngũ quan rất tinh xảo, thế nhưng cơ bắp cất giấu dưới y phục kia lại hết sức sôi sục.
James thiếu chút nữa chảy nước bọt: “Blair, cậu trước đây gặp hắn chưa?”
Blair huýt một tiếng, vẻ mặt mập mờ nói: “Đâu chỉ gặp qua, chúng ta còn giao lưu sâu sắc hơn.”
Iven cũng khá có chút ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm người nam nhân kia, phần eo khiêu gợi của nam nhân, theo bước nhảy, từng chút từng chút bày ra. Iven đang hứng thú xem, ánh mắt đột nhiên bị Daniel nghiêng người sang chặn lại.
Iven: “…”
Iven trước mắt chỉ có tấm lưng rộng của Daniel, hắn đi về bên trái, Daniel liền đi về phía trái sát lại chút, y hướng bên phải, Daniel lại hướng bên phải sát một tí. Nếu không phải sắc mặt của Daniel thập phần nghiêm túc, nếu không Iven còn tưởng rằng hắn là cố ý!
“Ha ha ha ha!” James đột nhiên cười to lên, cũng không biết ở cười cái gì.
Bởi vì Mary ra lệnh cấm, James và Iven cùng đi ra ngoài chơi, cũng phải về trước mười hai giờ. Vì thế lúc gần mười hai giờ, James liền tạm biệt các bạn của hắn, đi ra ngoài. Daniel cũng đi theo ra ngoài, chắn trước mặt của Iven và James.
“Iven, anh uống rượu. Say rượu lái xe không an toàn, tôi đưa anh về.” Daniel nói.
“Daniel, cậu không thể coi tớ không tồn tại!” James kháng nghị nói.
“Cậu thế nào còn ở nơi này?” Daniel cau mày đối James nói.
James: “…”
“Tôi uống rất ít, không có việc gì. Daniel, cám ơn cậu, gặp lại.” Iven trực tiếp cự tuyệt nói.
Daniel muốn nói rồi lại thôi.
Iven đã đem James ném tới ghế sau, nổ máy.
Khi về đến nhà vừa vặn là nửa đêm mười hai giờ, Mary và Ryan đã ngủ, cả nhà đều là yên tĩnh. James ngồi ở ghế sau, xốc xếch tóc rơi ở trên mặt, nhíu mi, gương mặt phiền muộn, cùng lúc trong quán bar như hai người khác nhau. Iven gần như cho rằng James có chứng nhân cách phân liệt.
James phiền muộn kéo kéo tóc, đột nhiên nói: “Iven, anh nghĩ Daniel thế nào?”
Iven tựa hồ đối với vấn đề này rất vô cùng kinh ngạc, cân nhắc nói: “Tính cách có chút lạ.”
Mặt của James đột nhiên thay đổi, tựa như đang nhịn cười, một lát sau, rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to.
“Daniel tên kia cao quý như chim công, vô luận ai tới gần đều là xa cách. Ngày hôm nay lần đầu tiên lấy lòng một người, cư nhiên bị nói thành tính cách quái dị! Ha ha ha!” James một bên cười vừa nói.
Iven càng thêm kinh ngạc, tối nay y bị Daniel khiến cho lúng túng vô cùng.
“Daniel đang lấy lòng anh?” Iven hỏi một lần.
“Đúng vậy, Iven, Daniel thích anh, trước bình thường hỏi ngươi. Hắn người này tuy rằng như khối đầu gỗ, tính tình cũng lãnh, thế nhưng đúng là người tốt, anh có thể suy nghĩ một chút.” James đề nghị.
“Anh chưa từng gặp qua hắn.”
“Anh chưa từng gặp qua hắn cũng không có nghĩa là hắn chưa từng thấy qua anh.”
Iven vẫn chưa đem lời của James để trong lòng. Y bây giờ muốn chỉ có Ryan, y muốn cho bảo bối của y khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, những chuyện khác, y đều không muốn lo lắng. Hơn nữa, y thấy, Daniel tính tình thực sự quá quái.
Lúc Iven mở cửa phòng của mình đi vào, cư nhiên phát hiện trên giường của mình gồ lên một đoàn. Iven động tác nhất thời nhẹ xuống, nhẹ nhàng đi tới, liền nhìn thấy một đầu nhỏ vùi trong gối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Ryan.
Trên tủ đầu giường dán một tờ giấy, bên trên viết vài chữ cong vẹo.
— ba ba, nhớ kỹ hôn cục cưng một cái.
Trên mặt Iven chậm rãi lộ ra một nụ cười, y trước đi tắm một cái, vội vàng nằm vào trong chăn, đem Ryan cẩn thận ôm vào trong lòng.
Ôm trong lòng một đoàn nho nhỏ, Iven tựa như đang ôm lấy toàn bộ thế giới. Iven hôn lên trán Ryan một cái.
“Bảo bối, ngủ ngon.”
|