Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha
|
|
9: Tìm cha
Đàm Tiểu Duệ ở trong phòng tắm trước tiên xác nhận nhà dưới có đóng kỹ hay không, sau đó mới đem Đàm Minh Triết từ trong túi áo ngủ móc ra, đặt ở trên buồng rửa mặt, thấp giọng hỏi: “Ba ba, ba ba muốn tắm rửa không? Con cho ba ba một cái hộp xà phòng?”
Đàm Minh Triết bất đắt dĩ suy nghĩ một chút, chính mình đem quần áo nhỏ cởi ra:
“Được thôi, ba ba cũng tắm.”
“Được rồi!” Đàm Tiểu Duệ hiện tại có Thẩm Đường Cửu làm chỗ dựa, không như trước xoắn xuýt lo lắng như vậy, liền có tâm tư chơi đùa, trước kia là ba ba bé chăm sóc bé, hiện tại bé còn có thể ngược lại chăm sóc cho ba ba.
Hoặc là nói… Chơi đùa ba ba…
Đàm Tiểu Duệ đem hộp xà phòng lấy ra, cho thêm nước nóng, cẩn thận đặt ba ba trên buồng rửa mặt: “Con giúp ba ba tắm nhé?”
“Không cần, con tự mình tắm đi.” Đàm Minh Triết nhảy vào trong hộp xà phòng, sau đó liền lui ra ngoài lắc đầu, “Không được, này không đủ ba ba đi vào.”
“Chờ con lại tìm cái lớn hơn chút.” Đàm Tiểu Duệ quay đầu nhìn một chút, trực tiếp ngay tại chỗ lấy đồ vật, chỉ vào bồn rửa mặt bên cạnh, “Để con đổ nước vào đây, ba ba ở nơi này tắm đi.”
“Cũng được, trước tiên giúp ba ba lau khô đã.”
Đàm Tiểu Duệ lấy tay xoa mấy lần, cười nói: “Này bên trong thật sạch sẽ, con cho ba ba xà phòng thơm.”
Bé ra sức rửa sạch sẽ bồn rửa mặt, lấp kín miệng tháo nước, thả nước nóng, cười nói: “Có thể đi? Ba ba cũng có thể ở bên trong bơi lặn.”
“Ừm.” Đàm Minh Triết nhảy vào, cảm giác nhiệt độ vừa vặn, cậu bơi bơi gột rửa, còn thật vui vẻ.
Đàm Tiểu Duệ chính mình trong bồn tắm cũng rửa đến thật hăng hái.
“Ba ba, sau này làm sao bây giờ nha?” Đàm Tiểu Duệ ngẩng đầu nỗ lực xoa xoa bàn chân nhỏ, sau đó quay đầu hỏi ba ba bé.
“Ừm… Ba ba ngày hôm nay cũng suy tính đã lâu, con cảm thấy, trước hết để cho chú ấy bảo vệ con đi tìm cha con thế nào?” Đàm Minh Triết từ bồn rửa mặt lộ đầu ra, nói với bé.
“Cha con?” Đàm Tiểu Duệ không rõ, “Cha con không phải là ba ba sao?”
“Ba ba đúng là ba ba con a, cha con chính là một người khác, tuy rằng ba ba cũng không biết là ai.” Đàm Minh Triết hao tổn tâm trí mà nâng quai hàm mở miệng.
“…” Đàm Tiểu Duệ đầy một mặt không hiểu.
“Con quên mất, ba ba đã nói với con, con là do ba ba sinh ra sao, nhìn, chỗ này còn có vết tích đây.” Đàm Minh Triết lúc này lại chỉ vết tích kia hướng Đàm Tiểu Duệ mà nói.
“Nói dối.” Đàm Tiểu Duệ bĩu môi, “Con mới không tin đây!”
“… Đứa nhỏ này, làm sao không tin ba ba con đây?” Đàm Minh Triết bất đắc dĩ.
Đàm Tiểu
Duệ không để ý tới cậu, tự mình cầm khăn mặt lau khô ráo cho chính mình, sau đó đi tới một bên bồn rửa mặt, đem ba ba bé cầm lên đặt ở bên trong khăn mặt lăn lăn, cười khanh khách nói: “Ba ba như vậy còn chơi rất vui.”
Đàm Minh Triết: “…”
“Tắm xong chưa?” Bên ngoài Thẩm Đường Cửu đợi nửa ngày cũng không thấy tiểu tử đi ra, liền đi tới một bên cửa phòng tắm, gõ cửa một cái.
“Tắm xong!” Đàm Tiểu Duệ bị dọa sợ hết hồn, vội vàng trả lời, sau đó đem Đàm Minh Triết bắt lại bỏ vào bên trong khăn mặt, làm thành dáng dấp cái võng, mang theo đi mở cửa, “Chú Thẩm, chú tắm đi.”
“Chú không vội, đi, chú trước tiên mang cháu đi tham quan phòng ngủ, cháu xem cháu muốn ngủ ở phòng nào.” Thẩm Đường Cửu quay người dẫn bé, muốn mang bé đi tham quan gian phòng.
Thời điểm Đàm Tiểu Duệ rời đi buồng tắm đột nhiên nghĩ đến quần áo nhỏ của Đàm Minh Triết chưa lấy, liền vừa lui về cầm một chút, một mạch ném đến bên trên “võng khăn mặt”.
Đàm Minh Triết cũng thật thảnh thơi, chuẩn bị chờ chút lúc ngủ lại cùng con trai nói một chút sự tình có liên quan đến cha của tiểu tử.
Tiểu tử thúi này nếu vẫn không tin, thực sự là sầu người a!
Nhà Thẩm Đường Cửu nơi này là tầng cao nhất của tiểu khu, không gian rất lớn, hắn liền tạo thành
nhà ống, hai tầng trên dưới, xuyên qua đại sảnh thì có cái cầu thang hướng lên trên, trên lầu cũng có ba gian phòng một phòng vệ sinh, dưới lầu tổng cộng ba phòng ngủ, hai buồng tắm cùng nhà bếp cũng đều ở dưới lầu.
Thẩm Đường Cửu mang theo Đàm Tiểu Duệ nhìn gian phòng một chút, mỗi gian phòng to nhỏ bất đồng, kiểu trang trí nhưng là không sai biệt lắm: “Cháu yêu thích ở đâu gian ngủ?”
Đàm Tiểu Duệ hỏi hắn: “Chú ngủ ở phòng nào?”
“Chú ở dưới lầu.”
“Vậy cháu cũng ở dưới lầu đi.”
Thẩm Đường Cửu ngẫm lại cũng đúng, khoảng cách gần một chút thuận tiện bảo vệ.
Vì vậy hai người liền đi xuống lầu, từng người chiếm một phòng.
Thẩm Đường Cửu đương nhiên vẫn là ở trong phòng ngủ chính của hắn lúc trước,bên trong có cửa sổ sát đất, tủ quần áo, bàn làm việc, rất rộng thoáng.
Gian phòng hắn cấp Đàm Tiểu Duệ an bài thì ở cách vách phòng khách — so với phòng của hắn nhỏ hơn, nhưng là có giường đôi, tổ hợp tủ quần áo cùng bàn học.
“Một mình có thể ngủ không? Tiểu nam tử hán?” Thẩm Đường Cửu đem Đàm Tiểu Duệ đưa trở về phòng, đứng ở cửa hỏi bé, đồng thời nỗ lực tại trong
đầu suy tư về bài hát thiếu nhi hoặc là chuyện kể trước khi ngủ, nếu là tên tiểu tử này cần người dỗ mới có thể vào ngủ, vậy hắn cũng phải nghĩ biện pháp phối hợp mới được.
Khách hàng là thượng đế mà!
“Cháu có thể tự mình ngủ, chú Thẩm ngủ ngon.” Đàm Tiểu Duệ bé ngoan gật đầu, lộ ra miệng đầy răng trắng.
Thẩm Đường Cửu liền xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, quay người trở về phòng.
“Ngủ ngon chú Thẩm.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Đàm Tiểu Duệ mang theo “võng khăn mặt” vỗ một chút, Đàm Minh Triết nhô đầu ra, có chút thẹn thùng mà liếc nhìn cửa phòng, than thở: “Thẩm đại hiệp này đối với trẻ con còn rất có kiên nhẫn.”
Đàm Tiểu Duệ giương lên khăn mặt, đem Đàm Minh Triết vung ra chăn trên giường, bổ nhào tới một cái, Đàm Minh Triết bị bé quăng,lăn mấy lần trên giường, Đàm Tiểu Duệ còn cười hì hì nói: “Người ta cùng với ba ba quả nhiên khác xa”
Đàm Minh Triết: “…”
Tiểu tử thúi này!
Cậu buồn bực từ trên chăn nhảy xuống, vui vẻ mà chạy đến bên gối, miễn cho bị tiểu tử thúi áp đến.
Đàm Tiểu Duệ nở nụ cười một hồi, từ trong túi lấy ra quần áo nhỏ cho ba ba bé, tại thời điểm ba ba thay quần áo, bé
đem quần áo cũ cùng khăn mặt
đi rửa một chút, trở về tìm cái mắc áo treo ở trên máy sưởi.
B quốc B thị vào lúc này đã tiến vào cuối mùa thu, tuy rằng còn không khí còn ấm, nhưng Thẩm Đường Cửu đã đem máy sưởi lau khô ráo.
“Còn chưa ngủ?” Thẩm Đường Cửu vừa vặn muốn rửa mặt, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ còn chưa ngủ, thuận miệng hỏi một câu.
“Lập tức liền ngủ, cháu đem khăn mặt giặt” Đàm Tiểu Duệ đáp lại nở nụ cười.
“Ừm.” Thẩm Đường Cửu đi phòng vệ sinh.
Đàm Tiểu Duệ liền đóng cửa lại, lên giường tắt đèn ngủ.
“Ngày mai con liền nói với Thẩm Đường Cửu, để cho chú ấy dẫn con đi A quốc A thị.” Đàm Minh Triết nằm bên tai ở Đàm Tiểu Duệ, thấp giọng cùng bé thương lượng.
“Tại sao vậy? Chúng ta vừa mới đến.” Đàm Tiểu Duệ cũng nhỏ giọng đáp trả.
“Con chớ hỏi tại sao, cứ nói với chú ấy như vậy.”
“Vậy nếu như chú ấy hỏi tại sao?”
“Ừm… Liền nói đi tìm người thân.”
“Cái gì người thân.” Đàm Tiểu Duệ từ nhỏ đến lớn liền biết ba ba bé là một người vô căn cứ như thế, nơi nào còn có người thân.
“Chính con tự nói dối đi.” Đàm Minh Triết trong thời gian ngắn không nghĩ tới, “Con không phải diễn rất nhập tâm sao? Cái gì cậu có mợ, mợ không thích con…”
“… Đây còn không phải là bởi vì ba ba quá không đáng tin cậy?” Đàm Tiểu Duệ đâm đâm Đàm Minh Triết, “Con làm sao có ba ba vô căn cứ như thế?”
“Trời sinh mệnh, ghét bỏ cũng không có biện pháp.” Đàm Minh Triết vui sướng hài lòng, “Ba ba ngược lại thật ra rất vui vẻ khi có con làm con trai.”
“Ba ba, kỳ thực con cũng không ghét bỏ ba ba.” Đàm Tiểu Duệ đến gần nhẹ nhàng hôn Đàm Minh Triết một cái.
“Ba ba biết, ngủ đi a, ba ba hát cho con nghe.” Đàm Minh Triết liền nằm ở bên tai Đàm Tiểu Duệ, tiếng ca mềm nhẹ an thần, Đàm Tiểu Duệ giống như thường ngày, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Sau khi Thẩm Đường Cửu tắm xong, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn một chút, thấy Đàm Tiểu Duệ ngủ rất an ổn mới đóng kín cửa, trở về phòng mình.
Thời điểm lau tóc Đường Thu Diệp gọi điện thoại cho hắn, Thẩm Đường Cửu thở dài, bé ngoan nhận, còn chưa nói, đầu kia liền bùm bùm hỏi một đống vấn đề: “Con trai a, con không bắt nạt Duệ Duệ đi? Buổi tối dẫn nó ăn cái gì a? Nó còn nhỏ đây, con nên mua cho nó chút sữa bò, hoa quả, thực phẩm dĩnh dưỡng, vân vân a, đúng rồi, nó ngủ chưa? Chưa ngủ thì bảo nó đến đây cùng mẹ nói vài câu.”
“Mẹ không cùng cha nói chuyện này đi?” Thẩm Đường Cửu nặn nặn mi tâm,
hỏi mẹ mình trước một vấn đề như vậy.
“Con trả lời vấn đề mẹ hỏi trước đã.”
“Nó đã ngủ, con người lớn như thế bắt nạt nó làm cái gì? Buổi tối cho nó ăn một bát mì, con cùng nó đồng thời ăn, mua cho nó một thùng sữa bò, một thùng sữa chua, còn mua một cái máy bay điều khiển từ xa. Buổi tối trước khi ngủ cho nó uống một hộp sữa bò mới ngủ. Hoa quả tạm thời không có mua, không có tay cầm.” Thẩm Đường Cửu từng cái trả lời câu hỏi của mẹ.
“Làm sao lại ăn mì? Không ăn chút đồ ăn dinh dưỡng vân vân. Con không phải biết nấu ăn sao?”
“Con đây vừa trở về, trong nhà không có thứ gì.” Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ nói, “Còn có a, mẹ à, con nói thật với mẹ, nó không phải con trai của con, nó cũng cùng con xin lỗi, ở phi trường gặp phải người xấu mới dùng nhanh trí ỷ lại vào con. Nó là có phiền phức, muốn ủy thác con. Đáng tiếc người lớn trong nhà không có cách nào đi cùng nó, cho nên… Mẹ đừng quá kích động.”
“…” Đường Thu Diệp sửng sốt một hồi, mới cười mắng, “Con tiểu tử thúi này, không thể muộn chút nói cho mẹ biết sao? Tốt xấu cũng để mẹ cao hứng hai ngày a.”
“Cao hứng hai ngày sớm muộn cũng phải biết chân tướng a.” Thẩm Đường Cửu nhàn nhạt nói, “Con ngược lại thật ra muốn cho mẹ biết sự thật muộn hơn một chút, nhưng sợ thời điểm đó mẹ sẽ oán trách con a.”
“Con cũng biết mẹ oán con, con chừng nào thì có thể yên bề gia thất, mẹ cũng liền không sốt ruột.” Đường Thu Diệp liền nói hai câu, vẫn là không cam tâm, “Mẹ xem đứa bé Duệ Duệ kia mặt mày so với con thật giống, không phải mẹ sốt ruột muốn có cháu đâu, nhưng con khi còn bé cũng là như vậy, mẹ mới vừa về nhà còn nhìn bức ảnh khi con còn bé đây.”
Thẩm Đường Cửu: “…” Còn nói không phải sốt ruột muốn có cháu?
“Được, con hôm nay cũng đủ mệt, nghỉ sớm một chút đi. Nếu Duệ Duệ có chuyện ủy thác con, con phải cẩn thận bảo vệ nó, chính mình cũng phải cẩn thận một chút.” Đường Thu Diệp giao phó hắn, sau đó mới cúp điện thoại.
Thẩm Đường Cửu cúp điện thoại ngồi ở trên giường đợi một chút, đứng dậy đi buồng tắm đối diện gương nhìn một chút, lầm bầm: “Thật sự cùng mình rất giống sao? Mình làm sao không cảm thấy được?”
|
10: Chỉ anh đáng tin!
Không quan tâm cảm giác của mẹ mình thế nào, Thẩm Đường Cửu ngược lại rất xác định chính mình không thể có đời sau xuất hiện, cho nên, câu này lầm bầm cũng là biến thành bọt nước, nhấn chìm ở trong không khí.
Thẩm Đường Cửu tại trước khi ngủ, vừa cẩn thận lục soát một chút về Đàm Minh Triết người này, lần này hắn dùng thủ đoạn đặc thù, cuối cùng cũng coi như tra được chút manh mối.
— Đàm Minh Triết, hai mươi bảy tuổi, hai mươi tuổi đến hai mươi hai tuổi mất tích, trước khi mất tích là nghiên cứu sinh ở đại học A quốc, IQ cao, luôn giành được học bổng, về sau xuất hiện ở A quốc N thị, Y thị, M thị cùng thành phố Z…
— Trước khi mất tích bên người cũng không có đứa bé, sau khi xuất hiện bên người lại mang theo đứa nhỏ, cũng chính là Đàm Tiểu Duệ.
Thẩm Đường Cửu thanh trừ hết tin tức chính mình tuần tra, khép lại máy vi tính, nâng cằm nghĩ ngợi — thông qua những tin tức này có thể phân tích, hẳn là đoạn thời gian Đàm Minh Triết mất tích bên trong gặp phải sự tình gì đó, cũng không biết cùng người như thế nào sinh ra đứa bé, nhưng đáng tiếc thân phận của mẹ đứa bé không thể nào tra được.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.
Thẩm Đường Cửu nhớ tới thời điểm năm đó hắn đi A quốc giúp Lục
Dương, Lục Dương nhắc qua một cái tổ chức thần bí, tuy rằng lúc trước không ai gây sự với Lục Dương, thế nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, hắn đi bảo vệ Lục Dương đoạn thời gian đó, thật giống cùng Đàm Minh Triết mất tích thời gian không sai biệt lắm…
Hơn nữa địa điểm cũng đồng nhất…
Nếu quả thật cùng tổ chức thần bí kia có liên quan, hẳn là đã có đối tượng để theo dõi.
Cái tổ chức kia cho người đuổi theo cậu ta, cậu ta không thể không nhiều lần đổi chỗ ở.
Xem ra tất yếu liên lạc Lục Dương một chút…
Thẩm Đường Cửu vừa tỉnh dậy nghe đến bên ngoài có động tĩnh, trước tiên sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới trong nhà nhiều hơn một người, vì vậy cũng nhanh chóng rời giường.
Hắn men theo âm thanh đi đến nhà bếp, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ đang đứng trên ghế tựa chiên trứng.
Nghe đến tiếng bước chân của hắn, Đàm Tiểu Duệ quay đầu đưa cho hắn một cái cười mỉm: ” Chào chú Thẩm, cháu lập tức liền làm xong bữa sáng.”
Trong phòng bếp nhà Thẩm Đường Cửu đồ làm bếp đầy đủ mọi thứ, chỉ ngoại trừ không có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, Đàm Tiểu Duệ tại tủ lạnh tìm được mấy quả trứng gà, sau đó tại bên trong tủ bát tìm được chút gạo, gạo kê hạt đậu cũng đều có, vì vậy liền nấu cháo trứng chiên chuẩn bị bữa
sáng.
Thẩm Đường Cửu nhìn đứa bé nhỏ như vậy bận việc trong lòng vừa buồn cười liền đau lòng, tiến lên chộp lấy nách bé đem bé từ trên ghế ôm xuống dưới “Chú đến đây đi.”
“Cháu…” Đàm Tiểu Duệ vốn là nghĩ nói đến mình, chỉ thấy Thẩm Đường Cửu đã thuần thục thao tác, cũng là không nói gì.
Chú Thẩm này thoạt nhìn so với ba ba mình, kỹ năng nấu ăn hẳn là cũng không sai.
Vì vậy Đàm Tiểu Duệ liền bé ngoan chờ ăn cơm.
Thời điểm bé tại phòng ăn chờ cơm, Đàm Minh Triết ló đầu ra đến: “Bảo bối nhi, con nhớ nói với hắn đi A quốc Y thị.”
“…Được ạ, để con thử xem.” Dù như thế nào, bé dù sao cũng phải nghe lời ba ba, chỉ có nghe ba ba mới có thể có cơ hội để ba ba khôi phục.
“Bảo bối nhi thật ngoan.” Đàm Minh Triết khen, liền yên tâm thoải mái mà xuyên đi trở về.
Thẩm Đường Cửu đem bữa sáng bày ra xong, ngồi ở phía đối diện Đàm Tiểu Duệ, cười hỏi bé: “Cháu tuổi còn nhỏ như vậy, dĩ nhiên còn biết làm cơm?”
“Ân, ba ba cháu có lúc vô căn cứ, cho nên cháu liền học làm mấy món ăn đơn giản.” Đàm Tiểu Duệ một bên trả lời một bên cắn một cái trứng gà.
Thẩm Đường Cửu: “… Ân, để lại hỗn loạn như thế cho con trai còn nhỏ tuổi, quả thật là vô căn cứ.”
Đàm Minh Triết yên lặng lườm một cái.
Chắc
chỉ có anh đáng tin!
Ăn xong cơm. Đàm Tiểu Duệ ngóng ngóng mà nhìn Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu nhìn từ trên cao xuống mà liếc bé một cái: “Có chuyện cứ nói đi.”
” Chú Thẩm, chú có thể hay không mang cháu đi A quốc Y thị?”
A quốc Y thị?
Thẩm Đường Cửu trong đầu trước hết nghĩ đến tin tức tối hôm qua tra đượ, đồng thời cũng nhớ lại Lục Dương là ở nơi đó, hắn nghiêm túc hỏi: “Tại sao muốn đi nơi đó?”
“Cháu nhớ tới ba ba cháu trước đây nhắc qua nơi này, cho nên muốn nhìn có thể hay không tìm được chút đầu mối hữu dụng.” Đàm Tiểu Duệ trường thi phát huy đến cũng không tệ lắm.
Thẩm Đường Cửu gật gật đầu: “Vậy được, ngày hôm nay trước tiên nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.”
“Được ạ, cảm ơn chú Thẩm.”Bé không quan tâm ngày hôm nay xuất phát hay là ngày mai xuất phát, tóm lại là có thể đi Y thị.
“Trước tiên đừng nói cảm ơn. Cháu cùng ba ba đã sống ở Y thị rồi sao?” Thẩm Đường Cửu chuẩn bị trước tiên từ Đàm Tiểu Duệ nơi này tìm hiểu thêm tình huống lại nói.
“Ân, ở qua.”
“Còn nhớ rõ cho đó không?”
Đàm Tiểu Duệ lắc đầu: “Không biết, cháu khi đó khá nhỏ, nhớ không rõ lắm.”
“Ba ba cháu có bạn bè
gì không? Cháu còn có thân thích nào không?” Thẩm Đường Cửu tiếp tục hỏi, “Có biết mẹ cháu là ai chăng?”
Đàm Tiểu Duệ vốn còn muốn lắc đầu, Đàm Minh Triết lại ở trong túi áo náo loạn đâm đâm chọt chọt, con ngươi bé khẽ chuyển động, quyết định dựa theo lời ba ba giải thích trả lời: “Ba ba cháu nói… Cháu là ba ba sinh. Ba ba đã nói với cháu, cháu còn có một người cha, đi Y thị mới có thể tìm được cha.”
Cái gì?!
Thẩm Đường Cửu trong gió lăng loạn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đàm Tiểu Duệ, biểu tình cùng lúc trước Đàm Tiểu Duệ lần đầu tiên nghe lời này không sai biệt lắm — phảng phất dường như bị sét đánh — rõ ràng khiếp sợ nhiều hơn không tin a!
Đàm Tiểu Duệ đồng tình nhìn hắn: “Vẻ mặt này của chú cùng thời điểm ban đầu cháu nghe chuyện biểu tình không sai biệt lắm. Bất quá ba ba để cháu xem qua vết tích trên bụng, dài như vậy…” Bé khoa tay múa chân, không quan tâm có tin hay không, chính mình trước tiên miêu tả một chút chứng cứ, “Ba ba nói là thời điểm sinh cháu cắt ra…”
Thẩm Đường Cửu: “…”
Có thể thẳng thắn cùng đứa nhỏ nói chuyện về “mẹ” như vậy sao?
Người bình thường đều ước gì không cho đứa nhỏ biết
đến, mặc dù muốn cho đứa con lòng mang cảm kích cũng đều sẽ chờ đứa trẻ lớn hơn một chút, tìm một cách uyển chuyển mà báo cho, người này… Trước tiên không nghị luận đến rốt cuộc là nói thật lời nói dối… Ngược lại quả nhiên là người tính tình vô căn cứ.
“Cháu biết chú không tin, cháu kỳ thực cũng không tin, bất quá ba ba thường thường treo ở trong miệng, chắc không phải là giả đâu?” Đàm Tiểu Duệ để cho mình bày ra tin tưởng xen vào cùng biểu tình bất đắc dĩ thở dài.
Thẩm Đường Cửu không xoắn xuýt quá lâu, trong đầu hắn chuyển biến cũng nhanh, không lâu lắm liền từ ‘Đàm Minh Triết người này vô căn cứ’ chuyển tới suy nghĩ ‘Đàm Minh Triết người nọ là người trong ‘đồng đạo’
Hắn đánh giá Đàm Tiểu Duệ, Đàm Tiểu Duệ quả thật là không quá như Đàm Minh Triết, đương nhiên, cũng có nhiều chỗ giống nhau, chỉ là không quá rõ ràng, nói không chắc Đàm Tiểu Duệ cũng thật là Đàm Minh Triết tìm người thai nghén sinh ra.
“Đi xem xem chẳng phải sẽ biết?” Thẩm Đường Cửu vốn là muốn đi A quốc Y thị tìm Lục Dương, vừa lúc kiểm tra bảo bối của chính mình, thứ hai, cũng muốn tìm hiểu cái tổ chức thần bí Lục Dương nói đến, nói không chắc, Đàm Minh Triết cùng việc này cũng có chút liên quan…
Đàm Minh Triết tại bên trong túi
áo của Đàm Tiểu Duệ trộm nhìn xem Thẩm Đường Cửu, trong lòng âm thầm cân nhắc: Cái tên này, năng lực tiếp nhận vẫn thật mạnh mà!
“Ngày hôm nay đi với chú một chuyến đến công ty đi.” Thẩm Đường Cửu bồi mẹ hắn đi du lịch, thời gian thật dài không đi công ty, nhận phần ủy thác khó giải thích này lại phải xuất ngoại chạy một trận, thừa dịp ngày hôm nay rảnh rỗi, trở lại bàn giao chút việc, cũng hảo yên tâm.
“Cháu cũng đi?”
“Dĩ nhiên, cháu bây giờ là cố chủ của chú, chú phải đối với cháu phụ trách.” Thẩm Đường Cửu xoa bóp mũi tiểu tử, đi thư phòng thu dọn một chút, cầm cặp công văn, ôm Đàm Tiểu Duệ xuất phát.
Xe đứng ở trước một tòa cao ốc, Đàm Tiểu Duệ từ cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ sùng bái nói:
“Chú Thẩm, công ty của chú thật là lợi hại nha!”
“Được rồi, đừng khen tặng chú.” Thẩm Đường Cửu xuống xe chìa khóa ném cho bảo vệ Tiểu Trần đã chờ đợi ở bên ngoài xe, sau khi mở ra cửa xe, liền đem Đàm Tiểu Duệ bế lên.
“Cháu chính mình đi là được…” Đàm Tiểu Duệ uốn éo người, tiến đến bên tai Thẩm Đường Cửu thấp giọng nói, “Bị nhân viên của chú thấy, chú có mất
mặt hay không?”
Đường đường là ông chủ lớn lại đi ôm đứa nhỏ…
Ngược lại ba ba, ba ba nhất định sẽ lầm bầm như thế.
Bất quá Thẩm Đường Cửu cùng ba ba bé, không giống nhau là được rồi, bé nhận thức Thẩm Đường Cửu không bao lâu, Thẩm Đường Cửu ôm bé số lần so với ba ba chịu khó nhiều lắm.
“Người nhỏ mà ma mãnh, nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Yên tâm, không có chuyện gì.” Thẩm Đường Cửu ôm bé tiến vào cửa xoay trò, đi vào đại sảnh huy hoàng.
Một cái nhà lầu này đều là công ty của Thẩm Đường Cửu, các tầng phân bố nhân viên đều đang bận rộn từng người huấn luyện.
Trước sân khấu lầu một, bảo an nhìn ra ông chủ lớn ôm đứa nhỏ vào cửa tất cả đều cứng.
Ai nha má ơi, đây là ông chủ âm thầm, sinh, con? Thật giống như, tiểu Thẩm Đường Cửu a.
Con người chính là có lúc liền như vậy, mắt thấy không nhất định là thật, nhưng nếu ở trong lòng không ngừng ám chỉ, liền tuyệt đối sẽ trở thành định luận không thể sửa đổi.
Nếu như Đàm Tiểu Duệ cùng Thẩm Đường Cửu có năm phần giống nhau, như vậy ở trong lòng mọi người không ngừng YY trong quá trình, năm phần giống cũng có
thể biến thành bảy tám phần giống…
Thẩm Đường Cửu đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh nhân viên công ty bàn tán, ôm Đàm Tiểu Duệ đi tới trực tiếp hỏi khai: “Tán gẫu cái gì đây? Lớn tiếng một chút.”
Mọi người: “…”
Lập tức tan tác như chim muông.
Thẩm Đường Cửu: “…” Đến mức đó sao!
Đàm Tiểu Duệ dán vào lỗ tai của hắn nói: “Bọn họ đang nói cháu… Nói cháu là con của chú.”
“Đừng nói mò.” Thẩm Đường Cửu nhàn nhạt trở về ba chữ. Đàm Tiểu Duệ liền câm miệng không nói.
Thế nhưng, sau khi Thẩm Đường Cửu đi vào thang máy, Đàm Tiểu Duệ xem trong thang máy trừ bọn họ ra không có người khác, liền nói một câu: “Kỳ thực cháu thật muốn để chú làm cha cháu.”
“…” Đứa nhỏ này là có tâm lớn như vậy?
“Cháu nói thật.” Đàm Tiểu Duệ ôm cổ Thẩm Đường Cửu, “Ba ba rất ít khi ôm cháu, ngoại trừ lúc ngủ hò hét cháu, lúc khác có thể không để ý đến cháu thì sẽ không để ý đến cháu. Chú Thẩm chú quá tốt rồi, quả thực chính là bộ dạng người cha tốt trong lòng cháu.
“Không cần nịnh hót cũng được, chú cũng đã đáp ứng ủy thác của cháu.” Thẩm Đường Cửu mỉm cười cà cà mặt của bé.
“Cháu không nịnh hót.” Đàm Tiểu Duệ nghiêm trang mở miệng, “Cháu là thật muốn như vậy, nếu cha trong miệng ba ba nói là chú, cháu sẽ rất vui vẻ.”
Đàm Minh Triết ở bên trong túi áo của Đàm Tiểu Duệ lườm một cái, nhưng cùng lúc cũng buồn bực gõ cái đầu — con trai nói không sai, vị Thẩm Đường Cửu thiếu gia này, gia thế tốt, tướng mạo tốt, dễ tính, bản lĩnh cũng tốt, chính mình sớm làm sao không gặp đây! Nếu như sớm gặp khẳng định đã sớm thông đồng tới tay, không phải lao lực ngóng kéo mà đi kho JZ trộm tiểu nòng nọc.
Bất quá cũng không liên quan, cậu đi chính là kho IZ *** anh nổi danh nhất ở A quốc, trộm là cái bảo hiểm nghiêm mật nhất, người kia nhất định là người không thua *** anh Thẩm Đường Cửu!
Đàm Tiểu Duệ trừ ba ba vô căn cứ là mình, vẫn còn có một người cha ngưu bức.
Chính là không biết đối phương có chịu nhận thức hay không…
|
11: Lão mẹ suy nghĩ nhiều
Đàm Minh Triết đem suy nghĩ của mình đè xuống, rất là an lòng mà thu về túi áo Đàm Tiểu Duệ.
Chính mình anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, thông minh lại tốt bụng, người khác đuổi tới cũng không kịp, ai dám không tiếp thu?!
Nếu là tên kia không tiếp thu, hừ hừ! Sẽ làm cho hắn chịu không nổi!
Đàm Minh Triết cầm nắm đấm, mặc dù bây giờ cậu chỉ nhỏ xíu, thế nhưng khí thế vẫn không nhỏ.
Đừng tưởng rằng cậu biến nhỏ liền dễ ức hiếp, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu nguyện, liền không có không người không bắt được!
Bên này Đàm Minh Triết tại bên trong túi áo Đàm Tiểu Duệ làm sao căm phẫn sục sôi, chính mình nổi giận, cũng không có người biết.
Đàm Tiểu Duệ đang ở bên trong phòng làm việc của Thẩm Đường Cửu tham quan.
Tuy rằng bé tuổi còn nhỏ không hiểu lắm cái gì là lợi ích thương mại, mà cùng Thẩm Đường Cửu đi đến địa bàn của chú ấy, bé cũng hiểu được điều gì gọi là bá đạo tổng giám đốc, lãnh khốc tà thiếu.
Đàn ông phải như vậy mới soái nè! Như ba ba bé trốn đằng đông nấp đằng tây, quá low.
Thẩm Đường Cửu lúc họp cũng mang theo Đàm Tiểu Duệ, nhiều người phụ trách nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ biểu tình cùng bát quái nam nữ trong công ty giống nhau, cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, đồng thời tâm lý
yên lặng mà YY vừa ra tiết mục ân oán hào môn.
Thẩm Đường Cửu không phản ứng bọn họ, liền để Đàm Tiểu Duệ tựa sát chân của hắn gục xuống bàn, mở máy vi tính ra bật trò chơi chạy trốn khỏi mê cung, tắt âm thanh để đứa nhỏ chơi đùa.
Đàm Tiểu Duệ đương nhiên cũng không khách khí, bé ngoan dựa theo thông tin nhắc nhở của trò chơi, chơi được rất là mê li.
Bên kia Thẩm Đường Cửu đem sự tình một tháng tiếp theo đều sửa lại một lần, xác định không có việc gì, sau khi tan họp Đàm Tiểu Duệ còn đang chơi rất vui vẻ.
“Chơi vui sao?” Thẩm Đường Cửu để trợ lý rót hai chén nước lại đây, đưa cho Đàm Tiểu Duệ một chén.
Đàm Tiểu Duệ tiếp nhận nước, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình đáp một tiếng: “Ân, chơi vui.”
Bé lập tức liền muốn qua cửa, cuối cùng cửa này tìm chìa khóa không quá dễ dàng, bất quá bé không có chút nào nhụt chí, cũng không vội vã, mắt to ở trên màn ảnh mỗi cái địa phương đảo qua, rốt cuộc tìm được chìa khóa, khai cửa mật thất, thông quan.
Thẩm Đường Cửu dựa vào cái bàn lớn phòng hội nghị, ánh mắt từ trên màn ảnh rơi xuống trên mặt Đàm Tiểu Duệ, đứa bé này thực sự rất thông minh, người
lớn chơi game đều không nhất định có thể nhanh như vậy liền chơi một cửa, huống chi nhanh như vậy đã qua cửa.
Xem ra đứa bé này nói mình IQ cao cũng không phải lời nói dối.
Đàm Tiểu Duệ tự chủ cũng hoàn thành, qua cửa sẽ không chơi, đem trò chơi đóng lại, nâng cốc nước hết sức chuyên chú mà uống.
Buổi trưa bọn họ cũng là ở bên ngoài ăn, Thẩm Đường Cửu mang bé gọi vài món thức ăn thêm một phần canh, tiểu tử không kén ăn, ăn được rất nghiêm túc cũng thật biết điều.
Mà thừa dịp Thẩm Đường Cửu không chú ý, Đàm Tiểu Duệ cấp Đàm Minh Triết một chút đồ ăn bỏ vào túi áo.
Cũng may Đàm Minh Triết hiện tại ăn uống không nhiều, không cần lo lắng.
Khuya về nhà, Thẩm Đường Cửu mới vừa mở cửa liền nghe đến động tĩnh từ nhà bếp.
Đường Thu Diệp đến thăm.
Đàm Tiểu Duệ đổi dép lê chạy vào nhà bếp, vô cùng có lễ phép, âm thanh ngọt ngào cùng Đường Thu Diệp chào hỏi: “Chào bà, bà làm sao lại đến ạ?”
“Ôi bảo bối đã trở lại? Bà qua làm sủi cảo cho hai người ăn.” Đường Thu Diệp cười tủm tỉm cúi người, suýt chút nữa bật thốt lên ‘Cha cháu đâu’, hoàn hảo sau đó nuốt xuống, đổi thành một câu, “Ngày hôm nay cháu cùng chú Thẩm đi chỗ nào chơi?”
“Chú Thẩm mang cháu đi công ty chú ấy.” Đàm Tiểu Duệ chớp
chớp mắt, cũng hiểu được, Đường Thu Diệp hẳn là nghe Thẩm Đường Cửu nói sự tình của bé, hiện tại không cho bé là con trai của Thẩm Đường Cửu là cháu trai của bà.
Vậy mình vừa nãy ngọt ngào kêu bà nội… Có phải là có chút ngốc?
Đường Thu Diệp không cam tâm mà nhìn kỹ Đàm Tiểu Duệ, đứa nhỏ này mặt mày thật sự thật giống Thẩm Đường Cửu, thật muốn để hai người này đi làm giám định thân tử a!
“Thích ăn nhân loại gì?” Đường Thu Diệp lấy hai loại nhân, một loại là nhân thịt, một loại là nhân đồ ăn.
Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn đáp: “Cái gì đều được, cháu không kén ăn, bà nội, có cần cháu hỗ trợ không ạ? Cháu sẽ cán da.”
“Không cần không cần, cháu đi phòng khách chơi đùa đi thôi.” Đường Thu Diệp lưu luyến mà nhìn bé, mãi đến tận Đàm Tiểu Duệ ra khỏi nhà bếp bà mới quay mặt đi một lần nữa.
Bất quá Đường Thu Diệp trong đầu nhưng là bốc lên cái ý nghĩ — nếu không chính mình cầm tóc của Đường Cửu cùng tóc Tiểu Duệ đi giám định một chút?
Đứa con nhà mình tại phương diện tình cảm này giấu bọn họ đủ sâu, tuy nói sự nghiệp bận là nhất định,nhưng ngay cả mối tình đầu chẳng lẽ cũng không
có?
Cho nên… Khẳng định không phải là không có, mà là sợ bọn họ lải nhải phiền phức mới cố ý che giấu…
Vậy đứa bé kia vì cái gì tới tìm nó? Còn mang theo ủy thác? Vô luận dạng biến cố gì khẳng định bên người phải có người lớn chăm sóc đứa nhỏ mới đúng, không phải không phù hợp lẽ thường.
Nếu như không có cha mẹ, vậy thân thích của cha mẹ đâu? Không thể cũng không có đi?
Mà nếu là bởi vì đứa con nhà mình bội tình bạc nghĩa vân vân để người ta thành mẹ đơn thân, mẹ đơn thân lại cùng người nhà thân thích đoạn tuyệt quan hệ, sau đó gặp phải chuyện gì chỉ có thể tìm đến cha… Vậy thì có thể giải thích được.
Đường Thu Diệp trong đầu suy nghĩ một bộ kịch ngôn tình cẩu huyết, càng ngày càng khẳng định chính mình suy nghĩ đến không sai…
Nếu như không đúng lúc ở sân bay gặp phải như vậy, đứa trẻ này khẳng định cũng đi tìm Đường Cửu, tướng mạo tên và vân vân đều ký rõ ràng như vậy, khẳng định là mẹ của nó dạy cho nó, từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất…
Cho nên… Chiếu theo con trai nói, ủy thác vân vân có thể có, đơn giản chính là cứu mẹ nó, mà đứa nhỏ cùng đứa con nhà mình quan hệ… Khẳng định cũng có!
Đường Thu Diệp chưa tới phút cuối chưa thôi, bà cảm thấy được chính mình quả thật là muốn cháu đến điên rồ, bây giờ có cái cơ hội như thế, nhất định phải nắm lấy, vạn nhất đây, vạn nhất thật là đứa cháu bảo bối của chính mình, vậy thì nhặt được bảo.
Không phải lời nói… Cũng có thể hết hy vọng.
Sau khi quyết định chủ ý, Đường Thu Diệp làm sủi cảo càng vui vẻ.
Thẩm Đường Cửu đem máy bay điều khiển từ xa đưa cho Đàm Tiểu Duệ để cho bé ở phòng khách chơi đùa, chính mình cũng đến nhà bếp cùng mẹ mình nói chuyện.
“Mẹ, mẹ tới cha con có biết không?”
“Biết đến, ông ấy buổi tối có bữa tiệc, không đếm xỉa tới mẹ. Tiểu Duệ đâu?”
“Chơi máy bay điều khiển từ xa đây.” Thẩm Đường Cửu dừng một chút, đem hành trình chính mình cùng Đàm Tiểu Duệ báo cáo cho lão mẹ, “Mẹ, con ngày mai dẫn nó đi A quốc, có việc cần phải làm.”
“Này không phải vừa trở về sao? Tại sao lại muốn đi?” Đường Thu Diệp không rõ.
“… Nó có một người cha khác, con phải dẫn nó đi tìm cha.” Thẩm Đường Cửu quyết định ăn ngay nói thật.
Đường Thu Diệp quả nhiên không thật cao hứng: “Nói không chuẩn chính là con thì sao! Tìm tới tìm lui uổng phí công phu!”
“Mẹ…” Thẩm Đường Cửu bất đắc
dĩ thở dài, lẩm bẩm, “Mới vừa bồi mẹ du lịch một chuyến, con đây hai mươi bốn tiếng làm con trai hiếu thảo vẫn chưa khiến mẹ hài lòng sao? Mẹ không phải nên buông tha con sao?”
Đường Thu Diệp nhìn dáng dấp kia của con trai cũng không khỏi có chút buồn cười: “Thôi, thuận theo tự nhiên thuận theo tự nhiên. Ngày mai hai người tính toán thời điểm nào đi A quốc? Đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt trước.” Thẩm Đường Cửu đáp ” Thời điểm ở công ty đã đặt, con đã đem một tháng công tác tất cả an bài xong, có thể chuyên tâm bồi Tiểu Duệ tìm người nhà.”
“Ân, nếu là không tìm được liền về đây trước cũng được, nó không có người thân… Con hãy nhận nuôi nó.” Đường Thu Diệp nghĩ kế.
Thẩm Đường Cửu không làm sao kháng nghị được, mẹ mình yêu thích đứa nhỏ, mà chính mình gần đây cũng đang muốn để lại đời sau, Đàm Tiểu Duệ đều năm, sáu tuổi, bớt đi thời điểm đặc biệt khó chăm sóc phiền phức, hắn còn cầu cũng không được đây. Lại nói hắn cũng không thiếu tiền, thu dưỡng một đứa nhỏ cũng không vấn đề gì
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đúng như lão mụ nói, đứa bé này trừ ba ba vô căn cứ kia ra, thật sự không có những thân nhân khác mới được.
Đàm
Tiểu Duệ ở phòng khách quay đầu nhìn một chút nhà bếp, sau đó đem Đàm Minh Triết lấy ra, thấp giọng hỏi cậu: “Ba ba muốn ngồi máy bay điều khiển từ xa không?”
Đàm Minh Triết nhìn máy bay kia còn thật hai mắt sáng ngời: “Đi buồng trong đi buồng trong, ba ba tiến vào chơi một chút.”
“Được.” Đàm Tiểu Duệ tâm chơi đùa vẫn là rất nặng, bé ôm điều máy bay khiển từ xa tiến vào gian phòng chính mình ở tạm, sau đó đóng cửa lại, đem cửa máy bay điều khiể mở ra, để Đàm Minh Triết chui vào.
Đàm Tiểu Duệ so với Đàm Minh Triết còn hưng phấn hơn: “Như thế nào a ba ba? Con không điều khiển từ xa chính ba ba có thể tự lái hay không?”
Đàm Minh Triết tại ghế của tài xế ngồi xuống, đừng nói, máy bay điều khiển từ xa còn thật giống như vì cậu chế tạo riêng, vị trí đó to nhỏ vừa vặn, đủ để cậu ngồi làm cơ trưởng.
Đàm Minh Triết chưa từng lái qua máy bay, nhưng cậu hiểu qua kiến thức lái phi cơ, cho nên trước tiên sớm nhìn một chút điều khiển cái các nút lệnh biểu thị, liền thử lái.
Rốt cuộc là IQ cao, Đàm Minh Triết nghiên cứu không bao lâu còn thật đem máy bay mở ra.
Đàm Tiểu Duệ chính mình cũng cầm điều khiển từ xa cùng Đàm Minh
Triết đối nghịch, Đàm Minh Triết lái bên trái, bé điều khiển nút lệnh hướng bên phải biên chỉ huy máy bay, có qua có lại, hai cha con chơi rất vui vẻ.
Đàm Minh Triết là loại người cả gan làm loạn, một điểm không lo lắng ‘Rơi máy bay’. Ngược lại có con trai ở đây, máy nếu bị rơi xuống, Đàm Tiểu Duệ nhất định có thể tiếp được. Coi như không tiếp nổi, vậy cậu cũng nghiệm chứng qua, sau khi cậu nhỏ đi thân thể lực bật nhảy mạnh hơn, quăng đi cũng không chết, dù sao cả người cân nặng nhẹ như bông. Bạn đã gặp quá con kiến ngã chết chưa?
Tuy rằng cậu không phải con kiến, mà căn cứ thuyết tương đối mà nói, cũng gần như là nhân loại lý con kiến.
“Duệ Duệ, ăn sủi cảo rồi!” Đường Thu Diệp hô.
“Tới đây ạ!” Đàm Tiểu Duệ đem máy bay điều khiển từ xa cầm ở trong tay, Đàm Minh Triết từ trong cửa sổ nhảy ra, rơi vào trên cánh tay Đàm Tiểu Duệ, sau đó thật nhanh tuột xuống, chạy vào túi áo Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ ôm máy bay đi ra ngoài, đứa bé nhỏ hỏa lực cường tráng, không bao lâu sau liền chơi ra một đầu đầy mồ hôi.
Đường Thu Diệp cầm cái khăn giấy ngồi xổm xuống đem người ôm chầm lất: “Nhìn một trán đầy mồ hôi, đến bà lau cho một chút.”
“Khà khà, cảm ơn bà ạ.” Đàm Tiểu Duệ lộ ra
miệng đầy răng trăng, cười đến thấy răng không gặp mắt.
“Nghe cha cháu… Ạch, không phải, nghe chú cháu nói hai người ngày mai muốn đi A quốc? Bà nội còn thật không nỡ xa cháu.” Đường Thu Diệp đem bé ôm đến trên ghế bên cạnh bàn ăn, “Hoàn hảo ngày hôm nay qua tới làm sủi cảo cho hai chú cháu.”
“Bà, cháu có thời gian còn có thể tới thăm bà.” Đàm Tiểu Duệ nghiêm túc nói ơn, “Cảm ơn bà cùng chú Thẩm đã giúp đỡ cháu.”
“Đừng khách khí, nhanh ăn đi.”
Thẩm Đường Cửu còn tại nhà bếp vớt sủi cảo, hắn bưng cái cái đĩa lớn đi ra đặt ở trên bàn ăn, liền cầm một bình dấm chua đi ra: “Có ăn hay không?”
“Ăn!” Đàm Tiểu Duệ đã lâu không ăn được sủi cảo, dùng đũa kẹp sủi cảo chấm dấm chua, từng ngụm từng ngụm ăn được rất thơm.
Đường Thu Diệp thích xem người khác ăn cơm ăn ngon như vậy, đặc biệt là món ăn tự mình làm. Bà vẫn luôn cười híp mắt nhìn Đàm Tiểu Duệ ăn sủi cảo, ánh mắt ôn nhu, tràn ngập ý cười.
Thẩm Đường Cửu ở bên cạnh yên lặng ăn sủi cảo, làm bộ mình không tồn tại.
Ân, để mẹ mình cứ như vậy từ trên người Đàm Tiểu Duệ rút lấy điểm niềm hạnh phúc gia đình đi, hắn thật là ít nghe vài câu lải nhải.
Lần này đi A quốc, hắn cũng phải thừa dịp kiểm tra tiểu nòng nọc có an toàn hay không, thuận tiện cũng tìm người mang thai hộ chế ra đứa nhỏ?
Nhìn điệu bộ này của mẹ, có đứa cháu nhỏ để cho bà ôm bà liền rất thỏa mãn, sẽ không truy cứu tới cùng làm sao tới…
Hết chap 11.
Edit có lời muốn nói: Tuy rằng mẹ Thẩm, quả thực là nghĩ ra câu chuyện rất cẩu huyết, nhưng mà tui cũng muốn mượn câu nói của mẹ.
Nói không chuẩn chính là con thì sao! Tìm tới tìm lui uổng phí công phu!”
|
12: Bị theo dõi
Đàm Tiểu Duệ thừa dịp thời điểm người lớn đi rửa chén, trộm một cái sủi cảo chạy trở về phòng, sau đó đem Đàm Minh Triết gọi ra, đem sủi cảo để lên bàn cho cậu: “Ba ba, con không tìm được cái đĩa, ba ba ăn tạm vậy, một cái có thể ăn no.”
Đàm Minh Triết cũng đói bụng, tại thời điểm bọn họ ăn liền thèm nhưng lại ăn không được. Lúc này cũng không đoái hoài tới cái khác, ngồi ở bên cạnh sủi cảo liền gặm lên rồi, bất quá cậu ăn nửa ngày cũng ăn không được nhân bên trong, Đàm Tiểu Duệ liền nhìn ra, vui vẻ cắn giúp cậu một cái mới để cho cậu tiếp tục ăn.
Đàm Minh Triết đương nhiên sẽ không ghét bỏ con trai chính mình, cậu tiến lên trước bắt đầu gặm sủi cảo ăn.
Đàm Tiểu Duệ đóng cửa phòng, đi ra ngoài phòng khách cùng Thẩm Đường Cửu còn có Đường Thu Diệp hàn huyên một hồi chuyện.
Tiểu tử tuy rằng vẫn luôn bị ba ba nuôi thả, nhưng lại biết đến không ít sự tình, trời Nam biển Bắc một trận tán gẫu, cũng không phạm sợ. Hơn nữa thanh âm bé nói chuyện lanh lảnh, lô-gich rõ ràng, bi bô khi nói chuyện khiến người nghe rất thích thú.
Đàm Tiểu Duệ chạy đến ngồi bên cạnh Đường Thu Diệp, trực tiếp dẫn đến quyết định của Đường Thu Diệp, đêm đó không đi quyết định ở lại nơi
này.
Đàm Tiểu Duệ thừa dịp Đường Thu Diệp đi rửa mặt, bận chuồn trở về phòng đem sủi cảo còn lại Đàm Minh Triết ăn xử lý.
— Đàm Minh Triết ngược lại đã tìm được địa phương, an ổn nằm bên trong một hộp kính mắt trên bàn sách.
Hộp mắt kính kia bên trong lót hai mảnh kính mắt, đè lên một cái khăn dày một tầng, Đàm Minh Triết nằm cũng không cảm thấy hoảng loạn.
“Ngày hôm nay bà nội hoà ái kia nói muốn dỗ con ngủ.” Đàm Tiểu Duệ đem hộp kính mắt hướng mặt sau vài cuốn sách đẩy một cái, hơi hơi ẩn giấu giấu, miễn cho bị Đường Thu Diệp nhìn thấy liền cầm lên chơi sẽ không tốt.
Dù sao cũng là ba ba của bé mà…
“Ba ba xem bà ấy rất thích con.” Đàm Minh Triết nằm cũng không tiện cho lắm, hộp kính mắt vốn là có chút độ cong, thuận theo độ cong lúc ẩn lúc hiện kia giống như đang ngồi thuyền.
“Là do con đáng yêu thôi!” Đàm Tiểu Duệ rất tự hào ở trên giường ngồi xuống. Bé nở nụ cười một hồi liền nhíu lên lông mày nhỏ, vô cùng khổ não nói, “Ba ba, thật sự không nói cho bọn họ biết chuyện của ba ba sao? Ba ba bây giờ còn không biết thời điểm nào mới có thể khôi phục đây, lừa gạt người ta
có phải hay không không được tốt a”
“Không có chuyện gì, chuyện này nói cho cha con là được, những người khác vẫn là tạm thời gạt đi, nói ra sợ sẽ làm bọn họ sợ.”
Đàm Tiểu Duệ hai tay chống giường ngửa mặt lên, cong cong bàn chân nhỏ: “Vậy cũng tốt…”
Đường Thu Diệp rửa mặt xong xuôi gõ gõ cửa phòng Đàm Tiểu Duệ: “Bảo bối nhi cháu ngủ chưa?”
“Vẫn không có, bà vào đi ạ!” Đàm Tiểu Duệ nhảy xuống giường, chạy đến cạnh cửa, vừa vặn Đường Thu Diệp mở cửa đi vào, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ đã thay đổi áo ngủ phim hoạt hình, tâm liền mềm nhũn, “Ôi bảo bối cháu thật đáng yêu.”
“Khà khà.” Đàm Tiểu Duệ lôi kéo tay Đường Thu Diệp đến bên giường, “Bà ngồi đi.”
“Cháu cũng nằm xuống đi, bà kể cho chuyện cho cháu nghe nhé?” Đường Thu Diệp đỡ Đàm Tiểu Duệ nằm xong, chính mình ngồi ở bên cạnh, “Cháu yêu thích nghe chuyện? Hay là ca hát?”
“Nghe chuyện đi, cảm ơn bà ạ.” Đàm Tiểu Duệ IQ cao đến đâu cũng vẫn là đứa nhỏ, trước lúc ngủ yêu thích người lớn dỗ bé. Ba ba biến nhỏ không có cách nào vỗ sau lưng dỗ bé, bé còn trách không thói quen.
Đường Thu Diệp hiển nhiên là cao thủ dỗ đứa nhỏ ngủ, ôm lấy Đàm Tiểu Duệ, sinh động như thật mà kể cho bé nghe câu truyện cổ tích, Đàm Tiểu Duệ mang
theo nụ cười ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Đường Thu Diệp lấy tay đẩy ra tóc rối trên trán tiểu tử, cúi người hôn một cái, lúc này mới lưu luyến mà tắt đèn rời khỏi.
Trong bóng tối, Đàm Minh Triết trong hộp kính mắt có chút ngượng ngùng xoa xoa mũi — vị nữ sĩ này mới chân chính phù hợp là người của gia đình a, chính mình thật sự là quá không hợp lệ.
Chờ khôi phục, nhất định phải đối với Duệ Duệ khá một chút a, khá hơn một chút! Như một ba ba chân chính vậy!
Thẩm Đường Cửu xác nhận thông tin vé máy bay các loại sự tình xong, mở ra cửa phòng Đàm Tiểu Duệ nhìn một chút tiểu tử ngủ, sau đó mới về phòng của mình.
Đàm Minh Triết đã sớm lệch qua trong hộp kính mắt ngủ rồi, đối với Thẩm Đường Cửu đến không biết gì cả.
Bởi vì mang theo đứa nhỏ, cho nên Thẩm Đường Cửu cũng không có đặt vé máy bay quá sớm, gần tới 12 giờ máy bay mới cất cánh.
Hắn sáng sớm sau khi rời giường Đàm Tiểu Duệ còn đang ngủ, bất quá mẹ hắn đã thức dậy làm điểm tâm cho bọn họ.
Tuy rằng lập tức liền rời nhà, lão mẹ vẫn cẩn thận làm bữa sáng vô cùng phong phú, tối hôm qua còn dư lại sủi cảo rán đến vàng óng ánh, xứng một cái đĩa dưa muối nhỏ, còn có cháo khoai
lang, vàng óng ánh dụ người.
Đàm Tiểu Duệ vuốt mắt ngửi hương vị liền lảo đảo tới đây: “Thơm quá a!”
“Rửa mặt có thể ăn.” Đường Thu Diệp hôn khuôn mặt tiểu tử một cái, “Mau đi đi.”
Đàm Tiểu Duệ rửa mặt xong xuôi ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng phong phú, cảm giác đây là bữa sáng hạnh phúc nhất bé được ăn.
Hạnh phúc như thế, cho nên Đàm Tiểu Duệ trước khi ra cửa thiếu chút nữa đã quên đem Đàm Minh Triết trong hộp kính mắt mang tới, cũng may bé đúng lúc nhớ tới, chạy trở về phòng đem Đàm Minh Triết còn mơ hồ bắt lại nhét vào trong túi.
Đàm Minh Triết bị động tác thô lỗ của con trai làm cho một điểm buồn ngủ cũng bị mất, cậu nhanh chóng ló đầu ra muốn phát biểu bất mãn, mà sau đó ngẫm lại cũng không phải chỉ có một mình con trai, liền lại rúc về.
Thẩm Đường Cửu ngược lại là hướng vị trí túi áo Đàm Tiểu Duệ nhìn lướt qua, mới vừa… Là hắn hoa mắt sao?
Làm sao cảm giác con rối kia… Động?
Trên đường đi phi trường, Thẩm Đường Cửu phát hiện bọn họ bị theo dõi.
— là chiếc xe đại chúng màu đen, kỹ xảo theo dõi cũng không tệ lắm, nếu không có Thẩm Đường Cửu là đại tướng “kinh nghiệm sa trường lâu năm”, e sợ trong khoảng thời gian ngắn còn thật khó nhìn ra.
Hắn yên lặng đem xe
tăng tốc, nhẹ mà tại xe cùng xe ở giữa qua lại vẫy đuôi vượt qua… Thuận tiện mở trang bị phòng vệ trên xe, cũng kiểm tra vũ khí trên người mình — mấy cái đao ngắn nhỏ — sắp xếp đúng tư thế, treo ở bên hông trói chặt che chở trên thắt lưng.
Đàm Tiểu Duệ ngồi ở ghế phía sau, víu cửa sổ đầy hứng thú mà xem phong cảnh phía ngoài, đối với thần kinh căng thẳng của Thẩm Đường Cửu không hề phát hiện.
B quốc bên này phong cảnh cùng A quốc có rất lớn bất đồng, nhà cao tầng rất nhiều, ô tô xếp hàng tại xung quanh lối đi bộ nửa ngày đi không xa lắm, đương nhiên người cũng nhiều.
A quốc bên kia thành thị đại thể đều là hoang vắng, có rất ít người, mỗi hộ đều có một toà trang viên. Thời điểm bé cùng ba ba dọn nhà có một lần ở qua trang viên — là trang viên có trồng cây nho, ở tại Y thị, không biết hiện ở nơi đó có người sống hay không? Bé có chút muốn ăn quả nho.
Theo dõi Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ chính là người phụ nữ lúc trước ở sân bay A quốc dây dưa với Đàm Tiểu Duệ, và người đàn ông trẻ tuổi làm loạn nhà Đàm Minh Triết.
Hai người này trằn trọc theo tới B quốc B thị, Thẩm Đường Cửu đại danh như sấm bên tai, bọn họ dễ như ăn bánh liền tìm đến công ty Thẩm Đường Cửu,
sau đó tìm hiểu nguồn gốc tìm tới nơi ở Thẩm Đường Cửu.
Đương nhiên chính là bởi vì Thẩm Đường Cửu đại danh đỉnh đỉnh, bọn họ không dám tự ý động, chỉ là bí mật quan sát, bây giờ phát hiện Thẩm Đường Cửu rời nhà, lúc này mới không nhanh không chậm theo dõi.
Hai người này, người đàn ông danh hiệu ‘Bạch Hồ’, người phụ nữ danh hiệu ‘Hồng Ưng’.
Bạch Hồ được gọi tên là vì tướng mạo gã trắng nõn nhỏ yếu, lại như giống như hồ ly giảo hoạt.
Hồng Ưng được gọi tên thì lại là bởi vì cô yêu thích trang phục màu đỏ, thân thủ giống như diều hâu nhanh nhẹn.
Đàm Minh Triết tại trong miệng bọn họ danh hiệu là ‘Đêm khuya’ — thích nhất trang phục màu đen, ở bên trong bóng đêm rã rời hối hả ngược xuôi.
Bạch Hồ cùng Hồng Ưng phát hiện xe Thẩm Đường Cửu càng ngày càng xa, cũng không dám quá gấp gáp, không thể làm gì khác hơn là yên lặng mà nhìn nhau liếc mắt một cái.
“Bọn họ hẳn là đi sân bay. Nói không chắc vẫn là về A quốc, đứa bé kia thân phận cũng rất khả nghi.” Bạch Hồ phân tích, “Làm sao bây giờ? Trước khi bọn họ lên máy bay đem đứa bé chiếm được, như vậy tương đối dễ dàng.”
“Được. Cứ làm như thế đi!” Hồng Ưng quyết định nói, “Tôi tại phòng vệ sinh mai
phục, anh phụ trách giám thị Thẩm Đường Cửu.”
“Ở trên máy bay hành động không quá tốt, Thẩm Đường Cửu phát hiện người không thấy nhất định sẽ tìm, không bằng liền ở phi trường tìm cơ hội?” Bạch Hồ suy nghĩ một chút liền đổi giọng, bất quá hắn rất nhanh lại nói, “Nhưng bọn họ hiện tại đi phía trước chúng ta, chúng ta đến có thể tìm tới bọn họ ở đâu trên phi cơ đều phải tốn phí một chút thời gian. Ở phi trường ra tay không kịp, chỉ có thể ở trên máy bay, hơn nữa còn phải chọn thời điểm nhanh chóng hạ xuống, đem đứa nhỏ chiếm được liền rút lui.”
“Ân, nghe lời anh.” Hồng Ưng ngồi ở ngồi sau bắt đầu thay đổi quần áo, vẫn là quần áo màu đỏ, bất quá lần này là đồng phục, nghiễm nhiên ăn mặc thành bộ dạng của nữ tiếp viên hàng không.
Thẩm Đường Cửu dừng xe xong, ôm Đàm Tiểu Duệ thật nhanh dung nhập đoàn người tiến vào sân bay, lấy phiếu đăng ký hết sức nhanh chóng.
Chỗ ngồi bọn họ là tại một góc tương đối an tĩnh, hắn để Đàm Tiểu Duệ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mình thì ngồi ở bên ngoài, đăng ký tương đối vội vàng, cho nên hai người không quan tâm ăn cơm trưa.
Đương nhiên, giống nhau tình huống như thế chính là ăn ở trên máy bay.
Thẩm Đường Cửu bất động thanh sắc kiểm tra một lần người quanh mình, sau đó
dựa vào lưng ghế dựa nhìn chằm chằm người đăng ký ở phía sau bọn họ.
Bởi vì hắn chưa từng thấy Bạch Hồ, cho nên thời điểm Bạch Hồ đi lên hắn không phản ứng gì, ngược lại Hồng Ưng đi phía sau tiến tới vị trí nữ tiếp viên hàng không để cho hắn một cái bóng lưng, Thẩm Đường Cửu không nhịn được híp mắt một cái — hắn sở dĩ trở thành vệ sĩ tài ba, ngoại trừ thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc cơ trí, còn cùng loại giác quan thứ sáu từ lúc sinh ra có liên quan.
Cái bóng lưng này tuy rằng cũng chỉ là xa xa thoáng nhìn, nhưng hắn rất nhanh liền nghĩ đến mấy ngày trước đồng dạng người phụ nữ mặc áo gió màu đỏ ở phi trường biến mất ở ngay dưới mắt hắn.
Hiệu suất không tệ lắm! Nhanh như vậy liền khóa chặt hắn? Còn có thể dùng thân phận nữ tiếp viên hàng không trà trộn để lên phi cơ.
Thẩm Đường Cửu thu tầm mắt lại, liếc nhìn Đàm Tiểu Duệ bên cạnh.
Đàm Tiểu Duệ quỳ trên ghế ngồi, đang xem bên ngoài máy bay trượt qua, một dáng dấp phái thiên chân vô tà.
Tiểu tử này đối với sự tình Đàm Minh Triết thật sự không biết gì cả sao?
Tại thời điểm Thẩm Đường Cửu sắp thu tầm mắt lại, nhìn thấy túi áo Đàm Tiểu Duệ giật giật, hắn duỗi tay tới đụng một cái, Đàm Tiểu Duệ phản ứng nhanh chóng xoay người lại, bịt miệng túi: “Làm gì?”
Sau khi nhìn rõ ràng là Thẩm Đường Cửu bé khẽ thở ra một hơi, biểu tình từ lo lắng chuyển thành hồ đồ: “Chú Thẩm, phi cơ muốn cất cánh sao? Cháu lập tức ngồi xong.”
Thẩm Đường Cửu chú ý tới tay bé ở trên túi áo che một hồi mới buông ra.
Tiểu quỷ này có bí mật a…
Chú thích.
+Thiên chân vô tà: ý nói không màng sự đời, không nhiễm bụi bẩn.
Hết chap 12
Edit có lời muốn nói: Người tí hon nào đó sắp bại lộ rồi.
|
13: Là do cậu sinh sao?
Sau khi Đàm Tiểu Duệ ngồi xong còn bé ngoan nịt lên dây an toàn, kết quả không bao lâu Đàm Minh Triết liền tại túi áo bên trong đâm bé.
Đàm Tiểu Duệ uốn éo, không để ý tới Đàm Minh Triết, kết quả Đàm Minh Triết đâm cái không để yên.
Thẩm Đường Cửu không nhịn cười được: “Cháu làm sao vậy? Có muốn chú giúp cháu gãi ngứa hay không?”
“Không cần không cần, cháu tự mình làm được rồi.” Đàm Tiểu Duệ cuối cùng vẫn là đem Đàm Minh Triết lấy ra, thuận thế thật nhanh chuyển đến tay trái tới gần cửa sổ bên kia, sau đó nghiêng thân thể, tay phải làm bộ đang cào túi áo ở gần eo bên phải, không tiếng động mà hỏi Đàm Minh Triết, “Làm gì a?”
Đàm Minh Triết lấy tay làm cái thủ thế WC (nhà vệ sinh), Đàm Tiểu Duệ bất đắc dĩ lườm một cái, tiếp tục không hề có một tiếng động dò hỏi — buồn tiểu?
Đàm Minh Triết cũng không thanh trả lời bé — tiểu.
Đàm Tiểu Duệ yên lặng thở dài, ba ba thật là, sớm không muộn lại buồn tiểu ngay vào lúc này hiện tại… Ai, sớm biết để cho ba ba uống ít nước.
Đàm Tiểu Duệ rung chuông gọi tới nữ tiếp viên hàng không, nữ tiếp viên hàng không cũng không phải người phụ nữ Thẩm Đường Cửu nhìn quen mắt, mà là nữ
tiếp viên hàng không chính quy.
“Bạn nhỏ, làm sao vậy?”
“Cháu muốn một bình nước khoáng, cảm ơn.” Đàm Tiểu Duệ lễ phép nói.
Thẩm Đường Cửu dựa lưng vào ghế dựa, nhìn chằm chằm vị nữ tiếp viên hàng không lại đây, dư quang cũng không buông tha động tác nhỏ của Đàm Tiểu Duệ.
Con rối kia đến cùng có cái vấn đề gì? Lẽ nào thật sự biết động?
Thẩm Đường Cửu xác định nữ tiếp viên hàng không trực tiếp cầm một bình nước khoáng lại đây, trước tiên nhận lấy lại mở ra uống một hớp, sau đó mới cho Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ vốn là muốn nắp bình, thế nhưng Thẩm Đường Cửu vặn ra cho bé, đem nắp bình cầm ở trên tay, bé không thể làm gì khác hơn là trước tiên ngoan ngoãn tiếp nhận bình nước uống nước.
Vào lúc này máy bay còn chưa có cất cánh là không thể đi phòng vệ sinh trên phi cơ, nếu như bé cố ý xuống máy bay đi phòng vệ sinh thì quá đại tài tiểu dụng.
Đàm Tiểu Duệ yên lặng oán thầm — liền dứt khoát mà giải quyết, ngược lại ba ba bé tí tẹo như thế, nước tiểu phỏng chừng cũng không bao nhiêu.
Nghĩ như thế, Đàm Tiểu Duệ lại bắt đầu nghĩ biện pháp, bé tìm nữ tiếp viên hàng không muốn một bao giấy ăn, rút mấy tờ khăn giấy đi ra làm dạng lau bàn
nhỏ, sau khi lau xong liền vo thành viên tròn nhỏ, nhét vào trong túi giấy ăn, sau đó nhét vào bên trong túi dây thun ở phía sau ghế dựa trước mặt.
Người bên ngoài xem chính là đứa trẻ bướng bỉnh đang đùa nghịch giấy ăn…
Thẩm Đường Cửu còn đang quan sát người, Đàm Tiểu Duệ thừa dịp hắn không chú ý vội vàng đem Đàm Minh Triết cũng nhét vào bên trong cái túi kia.
Đàm Minh Triết liền hướng trên hình tròn giấy ăn giải quyết… Khụ khục…
Cũng may Đàm Tiểu Duệ đem Đàm Minh Triết nhét vào trong túi giấy ăn, giấy ăn hút nước, a không, là nước tiểu, sau khi hút nước tiểu sẽ không lộ đến nơi khác, còn ở bên trong túi giấy ăn.
Sau khi Đàm Tiểu Duệ nghe thấy trong túi giấy ăn plastic phát ra tiếng vang, ‘Tay nợ’ mà ôm lấy dây thun gảy một chút.
Tại thời điểm Đàm Tiểu Duệ lấy túi giấy ăn ra, Đàm Minh Triết suýt chút nữa bị đạn mộng, đầu óc có chút choáng váng, trong lúc bị đuổi về bên trong túi áo, ánh mắt vừa vặn cùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Đường Cửu va chạm, Đàm Minh Triết trợn mắt lên tự nói với mình: Không thể chớp mắt không thể chớp mắt…
Nhưng mà vẫn là không nhịn được chớp mắt.
Thẩm Đường Cửu: “…”
Đàm Minh Triết: “…”
Đàm Minh Triết tâm tư nhanh quay ngược trở lại, cuối
cùng lộ ra cái nụ cười, hướng Thẩm Đường Cửu hỏi thăm một chút: “Xin chào!”
Đàm Tiểu Duệ nghe đến ba ba phát ra âm thanh, thủ pháp vụng về che giấu nhất thời xấu hổ không thôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Đường Cửu hướng bé đưa tay ra.
Nói một cách chính xác là hướng Đàm Minh Triết trong tay bé đưa tay ra.
Đàm Minh Triết chê cười gãi gãi hai má, nhảy lên trên tay Thẩm Đường Cửu.
Dù là đã đoán được ‘Con rối hình người’ có thể sẽ động, cũng gặp được Đàm Minh Triết chớp mắt, mà Thẩm Đường Cửu kỳ thực còn không nghĩ tới ‘Con rối hình người’ này nhưng thật ra là sống, nhìn thấy Đàm Minh Triết nhảy đến tay mình, trong lòng hắn không nhịn được cả kinh, miễn cưỡng duy trì bất động thanh sắc ở trên nét mặt.
Thẩm Đường Cửu *** tế đánh giá Đàm Minh Triết trong tay — người tí hon giẫm trên lòng bàn tay hắn, hồi tưởng thời điểm lần thứ nhất tiếp xúc với người tí hon này xúc cảm chân thực, Thẩm Đường Cửu não trong động một cái lớn mật suy đoán.
— cái tên này không phải là bản thân Đàm Minh Triết đi?! Chỉ có điều không biết nguyên nhân gì biến thành nhỏ như vậy!
Thời đại khoa học kỹ thuật
biến chuyển từng ngày, nếu thực sự có người phát minh ra loại khoa học kỹ thuật khiến người nhỏ đi này, đến cùng cũng không tính khó có thể tiếp thu.
“Khà khà… Nói rất dài dòng, chúng tôi không phải cố ý gạt anh.” Đàm Minh Triết mở miệng giải thích, trong lòng thầm nói vị này cũng đừng tính khí không tốt, không phải ủy thác nói không chuẩn liền thất bại.
Đàm Minh Triết đang lo lắng điều này, Thẩm Đường Cửu lại là làm động tác xuỵt, Đàm Minh Triết xem sắc mắt người vẫn rất giỏi, lập tức ngậm miệng, bị Thẩm Đường Cửu giơ tay bỏ vào trong túi áo của chính mình.
Đàm Tiểu Duệ mắt lom lom nhìn ba ba bị nửa đường ‘Cướp đi’, không hiểu làm sao ba ba bỗng nhiên liền… Vui vẻ?
Sớm biết như vậy, vừa nãy tất nhiên không thèm dằn vặt diễn kịch, dùng khăn giấy làm cho ba ba “bồn cầu nhỏ.”
Bé mới vừa muốn nói chuyện, phát hiện có cái bóng người quen thuộc từ bên người đi qua, chính đang nhắc nhở hành khách: “Xin mọi người thắt chặt dây an toàn, máy bay lập tức sẽ bay lên.”
Giọng nói của người này không giống cái người kia trong ký ức của bé, thân hình nhưng là không kém.
Không sai, Đàm Tiểu Duệ cũng nhận ra là Hồng Ưng.
Bé không nhịn được hướng trong ***g ngực Thẩm Đường Cửu hơi co lại.
“Không có chuyện gì,đừng sợ.” Thẩm Đường Cửu vỗ vỗ bé, vô cùng bình tĩnh. Hắn thuận tiện liếc mắt nhìn một cái Đàm Minh Triết bên trong túi áo, cái tên này ngược lại là hết sức phối hợp, yên lặng ở bên trong túi áo hắn làm bộ dạng con rối hình người.
Hồng Ưng đi qua một vòng đương nhiên cũng chú ý tới Đàm Tiểu Duệ.
Cô đã đổi thành đồng phục tiếp viên hàng không, cũng tận lực giảm thấp xuống tiếng nói, mà tiểu quỷ kia tựa hồ vẫn nhận ra cô.
Hồng Ưng trở lại khu vực nữ tiếp viên hàng không, trước tiên chờ máy bay cất cánh, sau đó máy bay phi hành vững vàng chăm chú phục vụ hành khách, rồi lại hướng Đàm Tiểu Duệ bên kia xem.
Bất quá dù vậy, Đàm Tiểu Duệ cũng không buông tha quan sát xung quanh.
“Đúng rồi, ngày đó không phải còn có cái tiểu bạch kiểm sao? Rất trẻ, nhỏ nhắn lông mày mắt phượng, tìm xem nhìn anh ta có trà trộn lên phi cơ hay không.” Đàm Minh Triết nói như vậy.
Thẩm Đường Cửu không tiếp tục cướp đoạt quyền lên tiếng của Đàm Minh Triết, coi như chính mình chia đôi, chính mình cùng chính mình nói chuyện.
Cũng
may Đàm Minh Triết tận lực nhỏ giọng, không lắng nghe rất dễ dàng liền quên.
Đàm Tiểu Duệ theo chỉ thị của ba ba nhìn bốn phía kiểm tra ‘Tiểu bạch kiểm’, Thẩm Đường Cửu thì lại ho nhẹ một tiếng, bắt đầu cùng Đàm Minh Triết ‘Tính sổ’: “Đàm tiên sinh, kỳ thực cậu cũng không phải là phòng ngừa chu đáo đi? Mà là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Tuy rằng không biết cậu tại sao lại biến thành như vậy, bất quá cậu tìm tôi cũng vô dụng, tôi chỉ biết võ công, sẽ không dùng công nghệ cao.”
Đàm Minh Triết nhô đầu ra, ngước cổ xem gò má Thẩm Đường Cửu, mặc dù ở góc độ này, mà mặt Thẩm Đường Cửu vẫn rất có lực hấp dẫn, cậu yên lặng nuốt lấy ngụm nước, híp mắt cười nói: “Nơi nào nơi nào, Thẩm đại soái ca anh cũng quá tự ti rồi!”
Thẩm Đường Cửu không lên tiếng.
Đàm Minh Triết nói tiếp: “Tôi đã sớm nghe nói uy danh của Thẩm đại soái ca, vẫn luôn chưa từng nhìn thấy, bây giờ tôi cùng Tiểu Duệ cùng đường mạt lộ, đương nhiên trước hết nghĩ tới chính là Thẩm đại soái ca anh. Anh là người lớn có độ lượng, đừng chấp nhặt với tôi, gạt anh thật tình cũng là bởi vì việc này quá đột nhiên quá khó bề tin tưởng…”
Thẩm Đường Cửu bắt đầu còn nghiêm mặt nghe cậu biến tướng
mà xin lỗi, thế nhưng sau đó không nhịn được cười, người nhỏ như vậy ngửa mặt lên nghiêm trang cùng hắn đối diện nói chuyện, thực sự là quá khôi hài.
Đàm Minh Triết nhìn thấy nụ cười Thẩm Đường Cửu trước tiên ngẩn ngơ, sau đó vô cùng không tiết tháo mà ở trong lòng YY một chút hình ảnh cảnh tượng nếu như cùng vị Thẩm thiếu gia này nói lời yêu thương, nụ cười không khỏi trở nên tà ác.
Thẩm Đường Cửu nhìn người nhỏ ba tấc lộ ra nụ cười hèn mọn, không khỏi nhíu nhíu mày lại, đưa tay gảy một chút trán Đàm Minh Triết trán: “Cậu cười cái gì?”
Đàm Minh Triết suýt chút nữa bị động tác này của hắn bắn bay vỡ đầu, bám vào trên túi áo của hắn một bên thân hình vừa đứng vững, đồng thời cũng triệt để hồi hồn.
“Không cười cái gì, không cười cái gì, khà khà.” Đàm Minh Triết trèo lên trên bò, ngồi ở trên bả vai Thẩm Đường Cửu, đem đầu đuôi câu chuyện chính mình bị nhỏ đi, dán vào lỗ tai Thẩm Đường Cửu nhỏ giọng nói cho hắn.
Sau khi nói xong, Đàm Minh Triết quan sát sắc mặt Thẩm Đường Cửu, chỉ bất quá mặt cậu tương đối nhỏ so với chính mình mà nói quá lớn, xem cũng không xem được gì.
Lại nói cái này Thẩm Đường Cửu lại là người có thói quen thu liễm tâm tình, hắn nếu không muốn để người ta nhìn ra, khẳng định cũng nhìn
không ra.
Thẩm Đường Cửu tự tiếu phi tiếu nghiêng đầu cho cậu một cái ánh mắt: “Con trai cậu là do cậu sinh?”
Đàm Minh Triết: “…”
Cậu nghiêng mắt nói: “Đúng a, làm sao? Không tin?”
Thẩm Đường Cửu không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cậu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “Không, tôi tin, cậu còn có thể biến nhỏ như vậy, sinh con vui đùa một chút cũng không tính cái gì việc khó.”
Đàm Minh Triết quay đầu hừ nói: “Anh rõ ràng là không tin.”
Thẩm Đường Cửu cũng không phải người thích nói giỡn, nhưng lần trở lại này vẫn là không nhịn được trêu chọc: “Cậu lại sinh thêm một đứa nữa, chứng minh, tôi sẽ tin.”
“Sinh thêm một đứa nữa? Tôi ngược lại thật ra không đáng kể, nhưng là sinh cho ai a a? Cho anh sao?” Đàm Minh Triết không sợ này đó chuyện cười trêu chọc, cậu trả lời rất nhanh, cũng không có gì lúng túng.
Thẩm Đường Cửu ngược lại bị câu trả lời của Đàm Minh Triết, làm cho có chút lúng túng.
Đàm Minh Triết nhìn biểu tình sững sờ của hắn, ha ha nở nụ cười.
“Cậu đi A quốc, rốt cuộc muốn tìm người nào?”
“Chính là cha đứa nhỏ a, anh không tin chờ thời điểm đó đến nhất định sẽ tin.” Đàm Minh Triết hào
phóng giải thích, “Tôi đây, tình huống đặc thù, cũng không thích phụ nữ, đến tuổi muốn nuôi con, vì vậy liền sinh một đứa.”
Thẩm Đường Cửu nhíu mày: “Không thích phụ nữ?”
“Không sai, làm sao? Anh kỳ thị a?” Đàm Minh Triết mắt trợn trắng.
“Không biết. Chỉ là ước ao mà thôi.” Thẩm Đường Cửu nói.
“Ước ao cái gì?”
“Ước ao vị người yêu kia của cậu, dĩ nhiên có thể cùng người yêu là nam còn có thể có đời sau. Này là ước ao của bao nhiêu người đều
ước ao không được đi?”
“Này có cái gì, hiện tại tìm người mang thai thuận tiện như vậy…” Đàm Minh Triết tự hào thay đổi cái tư thế, tại bên tai Thẩm Đường Cửu xì xào bàn tán, “Cũng là lão tử thiên phú dị bẩm, bất quá người khác trong đồng đạo cũng không khó lưu lại đời sau.”
“Kỳ thực cậu cũng là tìm
người mang thai hộ đi? Nói là tìm cha đứa nhỏ, kì thực là muốn tìm mummy đứa nhỏ đúng không?”
Đàm Minh Triết bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, tôi cũng không giải thích cho anh, anh không tin tôi, tôi phí nửa ngày miệng lưỡi cũng vô dụng.”
Thẩm Đường Cửu không tỏ rõ ý kiến, nghĩ nửa ngày Đàm Tiểu Duệ không có động tĩnh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nguyên lai hai người nói chuyện đều không quá chú ý Đàm Tiểu Duệ, vào lúc này vừa nghiêng đầu phát hiện tiểu tử đã đang ngủ, vù vù còn rất say.
Ngược lại không cần bé gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, nói dối gạt người, thanh thản ổn định làm đứa nhỏ, liền so cái gì cũng đều thỏa mãn!
Cái khác, giao cho ba ba đi quyết định đi!
Vốn là, ba ba gây ra chuyện, để chính ba ba tự mình giải quyết! Hừ!
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ 【 đáng yêu 】 tiểu bồn hữu địa lôi oanh tạc, viên thứ nhất mìn, đáng giá kỷ niệm một chút, khà khà khà PS: Không có thân thỉnh đến bảng danh sách phạt vui vẻ, nằm úp sấp mà…
|