Nhất Định Không Nối Lại
|
|
Nhất định Không nối lại.
Tác Giả : Không mặc áo may-ô. (Bất Xuyên Mã Giáp).
Edit & beta : Beo-chàn. (●´ω`●)
Thể lọai : Đoản thiên, hiện đại, hoan hỉ oan gia, 1×1, cường cường, HE.
Độ dài : 8 chương.
Tình trạng bản gốc : hoàn.
Tình trạng Edit : Hoàn. <3
Raw & QT : Xà Viện.
♥♥♥♥♥
Văn Án.
Đây là câu chuyện về một ngạo kiều thụ cố gắng truy về trung khuyển công. ~
Tên cũ : 《 Tổng tài giá trên trời : Vợ bé bỏng, không cần trốn. 》
Vợ bé bỏng trầm mặc một khắc, đột nhiên khẽ cười, chỉ chỉ dưới thân của mình : “Tổng tài, nếu muốn tái hợp, ngồi ở trên tự mình động đi.”
Tổng tài: “… …”
Đoản! Thiên!
|
CHƯƠNG 1.
Cận Tiêu sắp bị chọc giận chết rồi!
Hắn mặt âm trầm, ánh mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm nam nhân đối diện không coi ai ra gì thu dọn đồ đạc, cắn răng nghẹn nửa ngày, mới lạnh lùng nghẹn ra một câu: “Anh thật sự muốn đi ?” Nam nhân dừng một chút, gật gật đầu: “Muốn đi.” Cận Tiêu nghe thấy anh đáp bình tĩnh như vậy, thiếu chút nữa từ trên ghế sa lông đứng thẳng lên, chẳng qua cái nhấc chân trong nháy mắt, bị hắn ngạnh sinh sinh mà áp xuống. Phải lãnh tĩnh, lãnh tĩnh, lãnh tĩnh! Cận Tiêu hít một hơi thật sâu, dùng sức kháp kháp ấn đường, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Vậy anh muốn đi bao lâu?” Nam nhân lúc này dừng thật lâu, một lúc sau mới nói: “Đại khái… Không trở lại.” “Cái gì? !” Cận Tiêu rốt cục đứng lên, đen mặt rồi như một mũi tên bước vọt tới trước mặt nam nhân, cắn chặt khớp hàm, “Anh có ý gì! Cái gì gọi là không, trở, lại ?” “Ý trên mặt chữ.” Nam nhân bắt lại tay Cận Tiêu, lại trầm mặc một khắc, “Cận Tiêu, chúng ta chia tay đi.” Cận Tiêu lửa giận bốc lên lập tức ngưng ở trong cổ họng. Hắn nắm chặt nắm tay, giơ lên buông xuống mấy lần, cuối cùng một quyền nện ở chiếc va li của nam nhân, “Phanh” một tiếng, quần áo lẫn đồ dùng đối phương thật vất vả sắp xếp xong liền đi tong. Nam nhân thần sắc không thay đổi, chỉ là nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xổm xuống một lần nữa đem quần áo xếp lại. Cận Tiêu ôm cánh tay, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác của anh, qua một lúc lâu, thấy anh đã sắp xếp xong, bỗng dưng một cước đạp trên mặt chiếc va li : “Muốn đi có thể, muốn chia tay cũng có thể, ít nhất nói cho tôi biết cái lý do đi chứ ?” Nói tới đây, cơn giận như muốn bốc lửa từ trong cổ họng, “Là ngoại tình hay là chán thượng tôi rồi, thỉnh ngài cho một cái lý do chính xác a.” Nam nhân không hé răng. Cận Tiêu kiên nhẫn dần dần hao hết, mãnh liệt một đá hành lý tương: “Nói chuyện!” Nam nhân vẫn như cũ không rên một tiếng, ước chừng qua vài phút, mới chậm rãi mở miệng: “Không muốn nói chuyện.” Cận Tiêu: “… …” Cận Tiêu lại muốn đánh người. Hắn oán hận nhìn chằm chằm nam nhân biểu tình không có gì biến hóa, hắn giống như một con thú bị vây hãm ở bên trong gian phòng đi tới đi lui, đi tới đi lui, hết nửa ngày lại dùng chân đá cái va li. Lúc này, hắn cả người đột nhiên bình tĩnh trở lại, hất mặt, ánh mắt nặng nề, từng chữ nói ra : “Đi, anh cút đi.” Nam nhân khom lưng xuống, nhặt lên hành lý, cũng không quay đầu lại mà hướng ra ngoài. Cận Tiêu nhìn bóng lưng của anh, chợt cảm thấy thật vô lực, thật thương tâm, muốn giống như trong dĩ vãng chạy lên ôm trụ lấy thắt lưng của anh, cọ cọ rồi nói anh không cần đi, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng đáng giận không rên một tiếng vừa rồi của nam nhân, hắn lại rất muốn một cước dùng sức đạp lên, hận không thể lập tức làm tên kia cút ngay khỏi tầm mắt của mình. Có lẽ là cảm thấy được ánh mắt muốn ăn thịt người của Cận Tiêu, nam nhân thân hình dừng một chút, ngay sau đó bước nhanh ly khai. “Cạch” một tiếng, bên trong đột nhiên tĩnh lặng. Cận Tiêu bả vai cũng tại giờ phút này rũ xuống, rúc vào một bên sô pha. Hắn rũ xuống ánh mắt, có chút mê mang mà trừng mắt nhìn, hồi lâu đột nhiên ngồi dậy, lấy di động đặt trên bàn trà, sắc mặt âm âm trầm trầm mà đánh chữ: Chia tay rồi ! Không vui! Nghĩ nghĩ, lại đổi từ chữ “Không” thành chữ “Thật”, sau đó nhấn nút. Không quá hai giây, hắn liền nhận được hồi âm, vừa mở lên liền thấy, ngời nhận là Lý Nhất Xuyên —— cũng chính là nam nhân vừa rồi. Đối phương trả lời: Vui vẻ thì tốt. Cận Tiêu: “… … …” Hắn ánh mắt vừa đảo, cái mũi thiếu chút nữa phun ra lửa, cả người đều muốn nổ tung ! Cận Tiêu cùng Lý Nhất Xuyên là một đôi tình lữ, một đôi tình lữ đồng tính, ở cùng một chỗ gần tám năm rồi.
Trong tám năm này, tuy rằng cãi nhau đòi chia tay trận to trận nhỏ không ngừng, nhưng chưa từng có lần chia tay nào khiến Cận Tiêu sinh khí như lần này. Có bản lĩnh nói chia tay thì có bản lĩnh nói lý do a! Rốt cuộc là cà hôm trước làm quá mặn, hay là ngày hôm qua mặc quần áo quá lòe loẹt, mi cũng tốt xấu nói, một, cái lý do a! Buổi sáng, Cận Tiêu ở trong văn phòng càng nghĩ càng giận, đến cuối cùng tức giận đến mức ngực khó chịu, vẫn không nghĩ ra được cái nguyên do, cuối cùng dùng điện thoại nội bộ gọi Lý Nhất Xuyên đi lên, tự mình nói rõ ràng. Lý Nhất Xuyên không động : “Tự em nghĩ đi, tôi còn có việc.” Cận Tiêu tiếng nói âm âm : “Anh có thể có chuyện gì chứ, cút lên đây cho tôi !” Lý Nhất Xuyên: “Không.” Thao! Cận Tiêu nắm chặt điện thoại, ánh mắt phát trầm, rất muốn nói “Không được anh liền cút đi đi”, nhưng dừng một chút, lại có điểm sợ tên kia thật sự liền như vậy lăn đi… Cái này không thể được, Cận tổng mặt không đổi sắc mà nghĩ, lúc trước chính mình tốn hơn một năm mới rước được hắn về tay, tuyệt không thể cứ như vậy để cho hắn chạy đi ! Vì thế Cận Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi đây tới tìm anh.” Lý Nhất Xuyên: “…” Cận Tiêu thấy anh không nói lời nào, trong lòng có chút đắc ý, tự cảm thấy có cảm giác hòa nhau rồi, một đều, đang muốn vui vẻ mà khiến tên kia nghẹn thêm vài câu, đột nhiên nghe thấy Lý Nhất Xuyên bên kia thật ôn nhu mà nói : “Buổi tối? Buổi tối tôi đương nhiên là có thời gian… Tôi có biết một nhà hàng…” “Phanh —— “ Cận Tiêu đột nhiên đứng lên. Ánh mắt của hắn lạnh đến đáng sợ, biểu tình cũng âm trầm đến đáng sợ, không nói được một lời, từng bước mang theo gió mà đẩy cửa ra, đi tới khu làm việc dưới lầu, chỉ thấy Lý Nhất Xuyên nghiêng mặt, ánh mắt hàm tiếu mà nhìn một cô gái, hình ảnh nhìn qua hài hòa cực kỳ. Một màn này khiến ngời xem là Cận Tiêu ánh mắt bốc hỏa, ngực vô cùng khó chịu, nhưng mà không quá vài giây, vẻ mặt của hắn chợt biến đổi, vững vàng mà đổi thành bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, lãnh đạo ôn nhu dễ thân cận. Cùng lúc đó, Lý Nhất Xuyên nhìn qua hướng hắn. Ánh mắt chạm nhau trong cái chớp mắt kia, Cận Tiêu phát hiện Lý Nhất Xuyên nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Hắn nhất thời càng giận, khớp hàm cắn đến gắt gao : Mi nhăn mày cái rắm a! Cận Tiêu áp chế xúc động muốn một cước đá bay Lý Nhất Xuyên, khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh anh, bất động thanh sắc mà ngồi ở trên bàn của anh, thực tùy ý mà nói: “Trò chuyện vui nhỉ ?” Cô gái “A” một tiếng: “Không có không có không có, tôi chỉ là đi ngang qua … Tiểu Lý, nếu cậu vội thì tôi đi trước!” Cận Tiêu ở trong lòng hừ hừ : Coi như cô thức thời… Bất quá Tiểu Lý là ý gì ! Hắn tràn ngập ác ý mà nhìn lướt qua khóe mắt Lý Nhất Xuyên, nghĩ thầm rằng : Phải là lão Lý mới đúng chứ ? “Lão Lý” mặt không đổi sắc, biểu cảm tự nhiên nhiên như làm báo cáo, giống như căn bản không phát hiện có một người Cận Tiêu nào đó. Cận Tiêu không vui : “Lý Nhất Xuyên.” Lý Nhất Xuyên: “Ừ.” Cận Tiêu: “Em hỏi anh lý do đâu.” Lý Nhất Xuyên cũng không ngẩng đầu lên: “Tự mình nghĩ.” Cận Tiêu mặt vặn vẹo, ngữ khí rầu rĩ : “Nghĩ không ra.” Lý Nhất Xuyên lúc này mới ngẩng đầu, thần sắc không rõ mà nhìn hắn: “Thật nghĩ không ra ?” Cận Tiêu cảm thấy được ngữ khí của anh có chút buông lỏng, vội vàng ôm chặt anh, dùng sức cọ cọ cổ của anh, làm nũng mà nói: “Thật nghĩ không ra, đừng làm rộn được không “ Lý Nhất Xuyên thân thể cứng đờ, rất nhanh đã trầm tĩnh lại, nga một tiếng đẩy hắn ra : “Nghĩ không ra coi như xong, vốn là cũng không có lý do.” Cận Tiêu: “… … …” Lý Nhất Xuyên: “Chỉ đơn thuần là một lần chia tay thôi, em đừng nghĩ nhiều.” Cận Tiêu: “… … … …” Lý Nhất Xuyên: “Ngoan, trở về văn phòng của em đi.” Cận Tiêu biểu tình hoảng hốt mà nới lỏng tay, mặt dại ra mà vào văn phòng trên lầu, thẳng đến khi ngồi vào ghế xoay mới kịp phản ứng, sắc mặt dữ tợn hết cả lên. Cư nhiên không, lý, do ! Kháo! Mình bị đùa giỡn ! Hoàn Act 1. Bạn chẻ lại đào hố, cơ mà hố này sâu có 8 mét hà. :3 Đọc cái đoản này mà cảm thấy hai bạn trong đây rất chi là…=)))) Và vì đó bạn nhỏ nào đấy đã cong lưng ed, chắc vài tuần là sẽ hoàn. :”>>> Tác giả : Bất Xuyên Mã Giáp.
Edit & Beta : Beo. <3
|
CHƯƠNG 2.
Vì phòng ngừa Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia đi cái nhà hàng nào đấy, Cận tổng mặt không đổi sắc mà gọi cho tổng giám hạng mục ở dưới lầu, bảo hắn tuyên bố đêm nay tăng ca đến rạng sáng.
Tổng giám: “…” Tổng giám kiên cường hỏi: “Cận tổng… Lý do đâu ?” Lý do ? Cận Tiêu vừa nghe hai từ này liền bốc hỏa, thanh âm vừa buồn vừa bực vừa lạnh : “Tự, mình, nghĩ !” Nói xong, hung tợn mà cúp điện thoại, người ngã vào ghế xoay một mình sinh khí, chân đá bàn công tác bằng gỗ phát ra âm thanh bang bang vang. Hắn là thật nghĩ không ra cái lý do chia tay chó má kia ! Gần đây sinh hoạt buổi tối vô cùng hài hòa, làm đồ ăn cũng không xuất hiện tình huống tiêu chảy nào, Cận Tiêu cắn răng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một lý do, mà cái lý do này lại khiến hắn càng thêm nổi trận lôi đình —— Lý Nhất Xuyên chán thượng hắn rồi. “Thao!” Hắn khống chế không được mà đạp một cước lên mặt bàn, căm tức rồi lại ủy khuất mà che hai mắt của mình, “Ta còn chưa có chê mi điểu trường (trym dài =]]), mà mi đã bắt đầu chê ta.” Cận Tiêu bực mình đến muốn giết người, nhưng hắn lại biết rõ ràng, đây là chuyện không có biện pháp tránh né. Bọn họ là người yêu ở chung đã vài năm, nếu muốn lớn nhất hạn độ mà bảo chứng tình cảm chất lượng, biện pháp tốt nhất là kết hôn, sau đó sinh một tiểu hài nhi, đem ái tình vốn không thể tồn tại lâu dài mà chuyển hóa thành thân nhân chi gian ràng buộc. (Ý nói là mối quan hệ ràng buộc vì đứa con) Nhưng này hoàn toàn cũng là tối không có khả năng biện pháp, không nói trước Cận Tiêu không thể sinh hài tử, chỉ là kết hôn điểm này, hắn liền không thể thỏa mãn bạn lữ. Đương nhiên, đổi lại là Cận Tiêu của mấy năm trước, hắn có lẽ sẽ cười nhạo loại thuyết pháp này, vẻ mặt khinh thường, nhưng mà thậ không may chính là, đây là Cận Tiêu của vài năm sau, hắn đã nếm qua mùi vị lãng phí thời gian của tình yêu, thật sâu hiểu được thế nào là cảm giác bất lực. “Lần này có khả năng thật sự là hết thật rồi…” Cận Tiêu chuyển mặt, rũ mắt, ngực co đi co lại, buồn đến phát đau. Đến rạng sáng, hắn cũng không có tâm tình đi ngăn đón Lý Nhất Xuyên, một người thất hồn lạc phách mà đi đến bãi đỗ xe, lên xe một mình u buồn mốc meo. Vài giây đồng hồ sau, hắn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm thân ảnh Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia, u buồn cô đơn lúc trước đều hóa thành căm giận ngút trời. Đã sắp rạng sáng ! Mới chia tay có một ngày, tên kia thế nhưng, tên kia dám… Trong nháy mắt đó hắn cơ hồ nghĩ muốn bẻ đoạn tay lái, hung hăng chạy đến, giẫm chân ga nghiền chết này đôi cẩu nam nữ này ! May mắn phía sau có tiếng còi xe mãnh liệt gọi lý trí của hắn về, Cận Tiêu đành phải đập một cái lên ghế cho hả giận, sau đó phát động động cơ, âm thầm mà lái mà đi theo. Dọc theo đường đi, Cận Tiêu vẫn luôn bị vây ở trong trạng thái phẫn nộ, trong lòng hung tợn, lăn qua lộn lại mà nghĩ, đợi lát nữa nếu bọn họ thật muốn đi khách sạn, hắn đạp chân ga một cái nghiền chết cả hai, tốt nhất là đánh bay luôn cả đầu của Lý Nhất Xuyên. Cái ý tưởng này duy trì đến khi hắn thấy Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia chia tay, ngay sau đó hơi hơi nghiêng mặt đi, hướng xe hắn chỉ chỉ. Cận Tiêu: “…” Cận Tiêu lại một lần nữa bùng nổ, “Phanh” một tiếng đẩy ra cửa xe, nghiến răng nghiến lợi mà đi đến trước mặt Lý Nhất Xuyên, tức giận phát ra mà nói : “Anh đây là, muốn, gì ?“ Lý Nhất Xuyên thản nhiên nói: “Không muốn nói với em.” Cận Tiêu sửng sốt, một lúc lâu mới buồn bực nói : “Trực tiếp thao không được sao ?” (câu ở trên của LNX có chứa chữ ‘thao’ nhưng hình như là mang nghĩa không muốn nói chuyện mà Cận tổng lại nghe nhầm. Hổng biết đúng hông nữa…==) Lý Nhất Xuyên: “…” Lý Nhất Xuyên miễn cưỡng khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, khụ một tiếng nghiêng mặt, nói: “Trước khi em nghĩ ra được lý do chia tay thì không được.” Tới ! Lại tới nữa! Nhắc tới vài chữ lý do chia tay là Cận Tiêu đã muốn xé người! Ánh mắt của hắn như băng, gắt gao nhìn chăm chú Lý Nhất Xuyên, rất lâu sau đó, cười lạnh một tiếng xoay người: “Được !” Sau đó cố ý đóng cửa xe đến rung trời, nghênh ngang mà đi. Nhưng sau khi đi được vài km, hắn lại không cam lòng mà quay trở về, nhảy xuống xe, một phen kéo Lý Nhất Xuyên còn đứng tại chỗ, cúi đầu dùng sức duyện bờ môi của anh. Lý Nhất Xuyên ngạc nhiên nhìn hắn. Cận Tiêu thấp thấp hừ một tiếng, ngông nghênh hấtmặt: “Nhìn cái gì vậy, lão tử muốn thân liền thân, có bản lĩnh anh thân trở về a.” Lý Nhất Xuyên lúc này mới lấy lại *** thần, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ môi của mình, lại bình tĩnh nói: “Không thân, chờ em nhớ thì nói tiếp.” Cận Tiêu mặt lạnh xuống, rất muốn bóp chết anh : “… Anh cần gì phải chời tôi nhớ, không thể trực tiếp nói cho tôi biết sao! ?” “Đương nhiên có thể.” Lý Nhất Xuyên buông xuống tay, khí định thần nhàn mà bổ sung, “Bất quá em sẽ hối hận.” “Nếu như tôi không hối hận thì thế nào ?” Lý Nhất Xuyên nghiêng nghiêng đầu, trầm tư một khắc, nói : “Anh cho em thượng ?” Cận Tiêu xoay mặt liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ: “Nói làm như tôi thích thượng anh lắm.” Lý Nhất Xuyên: “…” Lý Nhất Xuyên bất đắc dĩ : “Tôi đây thượng ngài thì sao?” “Được.” Cận Tiêu nhanh chóng đáp ứng, nghĩ nghĩ, lại chọn lông mày bổ sung một câu, “Muốn cả ngày.” “… …” Lý Nhất Xuyên nói, “Nhiều nhất hai giờ.” Cận Tiêu mặt không đổi sắc: “Cả ngày.” “Ba giờ.” “Cả ngày!” Lý Nhất Xuyên bất đắc dĩ trầm mặt thật lâu, cuối cùng thấp giọng nói: “Bốn giờ, không thể nào nhiều hơn.” “Được.” Cận Tiêu không thế nào vừa lòng mà hừ lạnh một tiếng, hất mặt ngồi vào trong xe, một lần nữa chỉa cái đuôi về phía mặt Lý Nhất Xuyên, vẫy vẫy cái đuôi không tồn tại, đắc ý mà đi. Trải qua việc không vui lần này, Cận Tiêu cũng hiểu được vấn đề cũng không phải ở trên người hắn —— không người nào sẽ nguyện ý đi thượng một người đã bị thượng rất nhiều lần, tình cảm còn không có nói chi làm tình nhân. (Chém nặng ..) … Tuy rằng điểm này nghe có vẻ khả nghi, nhưng Lý Nhất Xuyên theo hướng cấm dục, một lần cũng không làm trên ba lượt, có thể khiến tên kia một lần làm bốn giờ đã khó có được rồi. Cận tổng tâm tình tốt, huýt sáo, đắc ý dào dạt mà lái xe về nhà đi ngủ, chờ hắn nằm trên giường , hắn mới nhớ tới, vẫn chưa có hỏi ra cái lý chia tay chó má kia ! Trong phút chốc, tâm tình tốt nào đó tan thành mây khói, Cận Tiêu sắc mặt thối lại, nắm chặt nắm tay, dùng ý niệm đem Lý Nhất Xuyên đánh một trận. ———————— Người ta rất là siêng năng Xoay quanh cầu biểu dương Hoàn Act 2. Ế-đít-tờ cũng rớt siêng năng, cầu biểu dương khen ngợi. :3 Tác Giả : Bất Xuyên Mã Giáp.
Edit & Beta : Beo. <3
|
CHƯƠNG 3.
Sáng sớm hôm sau, Cận Tiêu không cao hứng mà than thở một tiếng, mơ mơ màng màng chuyển mình, vươn chân ra, “Ba” một tiếng, đồng hồ báo thức liền bị đá, sau đó rầm rì mà sờ sờ người bên cạnh để chít chít, kết quả sờ soạng nửa ngày, chỉ đụng đến mặt giường lạnh lẽo.
Cận tổng nháy mắt thanh tỉnh, mặt âm trầm rời khỏi giường, đi WC giải quyết nhu cầu sinh lý. Từ khi cùng Lý Nhất Xuyên ở cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên, hắn một mình một người tự xử. Cận Tiêu không vui, thực không vui, oán khí trong ngực chồng chất khiến hắn thở không thuận, ước chừng qua hơn hai mươi phút mới miễn cưỡng từ trong WC đi ra. Bởi vì thời gian quá dài, Cận Tiêu cước bộ có chút phù phiếm, người cũng có chút nhũn ra, ngồi phịch ở trên ghế sa lông không muốn động đậy, chỉ đeo lên sắc mặt khó coi như thường lệ, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ : Nếu như… Nếu như để hắn biết cái lý do chia tay kia, hắn tuyệt đối —— tuyệt đối sẽ —— Khiến cho Lý Nhất Xuyên không, xuống, giường, được ! Tưởng tượng trong chốc lát, hắn lại có điểm khô héo, ánh mắt oán hận:Rốt cuộc là cái lý do chó má gì a! Hắn vì cái gì hoàn toàn không có ấn tượng! “Nói như vậy, chia tay không nói lý do chỉ có hai loại tình huống, ” Buổi tối, trong quán rượu, lão bản mỉm cười thay Cận Tiêu rót một ly Manhattan, săn sóc mà đưa đến trên tay hắn, “Một là tình nhân quá cực phẩm, nói ra tổn thương tình cảm hai là…” Cận Tiêu một hơi buồn bực, không vui hỏi: “Hai là cái gì?” “Hai là tìm không thấy lý do, chính là muốn cùng cậu chia tay mà thôi, ” Lão bản quán bar chân thành nói, “Bảo cậu tự mình nghĩ ra lỳ do, bất quá là cho cậu một cái thang mà thôi.” Cận Tiêu: “…” Cận Tiêu nhớ tới cậu kia của Lý Nhất Xuyên nói ngày hôm qua “Nghĩ không ra coi như xong, vốn là cũng không có lý do”, nhất thời biến sắc, hàn khí mãnh liệt, cả người nổi giận, lúc này, lão bản quán bar nói một câu kéo hắn lại: “Nhưng tình huống của các cậu tương đối đặc biệt, cậu có thể đi hỏi người kia của cậu một chút là vì cái gì, hoặc là bảo hắn cho cậu một cái gợi ý.” Cận Tiêu tĩnh tĩnh, rũ mắt thanh âm rầu rĩ : “Tôi hỏi rồi a, vẫn chưa có nói.” “Gợi ý đâu?” “Gợi ý gì ?” Lão bản quán bar nở nụ cười: “Không nói lý do, dù sao cũng phải cho vài cái gợi ý chứ.” Cận Tiêu nhãn tình sáng lên, chân dài vừa động, muốn từ ghế đi xuống ôm lấy đùi lão bản bẹp vài cái, nhưng mà chân vừa vừa nâng lên đã bị hắn ngạnh sinh sinh áp xuống dưới, không được tự nhiên mà chuyển cái vòng lùi về tại chỗ, nghiêng mặt, vô cùng cao hứng rầm rì nói: “A… Thật là, tôi như thế nào không nghĩ tới.” Lão bản quán bar : “… … Ha hả.” Loại thời điểm này Cận Tiêu cũng lười đi trị cái tội đại bất kính của lão bản quán bar, bỏ lại mấy trăm, chạy tới toilet, kéo lại cửa, gọi một cú điện thoại cho Lý Nhất Xuyên. Sau mười tiếng tút, Lý Nhất Xuyên mới tiếp: “Chuyện gì?” Thanh âm của anh lượn lờ dày đặc hơi nước, giống như mới từ trong phòng tắm đi ra, mang thêm một cỗ ý tứ hàm xúc trầm thấp khác. Cận Tiêu nheo lại ánh mắt, thưởng thức trong chốc lát, đột nhiên kịp phản ứng: “Anh tắm rửa?” “Ân, làm sao vậy?” Cận Tiêu ánh mắt trầm xuống, lãnh tiếng nói từng chữ : “Anh tắm rửa, lại hỏi tôi như thế nào sao ?” (Bạn ấy hiểu lầm LNX làm chuyện…=]]) “…” Lý Nhất Xuyên trầm mặc một khắc, “Chỉ là tắm rửa, cái gì cũng không làm, cũng không chuẩn bị làm.” “Tôi mặc kệ, anh về sau không được ở bên ngoài tắm rửa.” “Cái này không thể được.” Lý Nhất Xuyên đem di động kẹp trên vai, chậm rãi mà mặc quần áo, “Ai biết tôi muốn ở bên ngoài ngốc bao lâu.” Không đề cập tới cái việc này thì tốt, nhắc tới cái chuyện này Cận Tiêu liền nghiến răng nghiến lợi, giận tím mặt, ngực tức giận đến rầu rĩ đau: “Nói như tôi không nên đuổi anh ra ngoài.” Lý Nhất Xuyên dừng một chút, thực sáng suốt mà không có nói tiếp chuyện này, ngược lại thấp giọng hỏi: “Được, em tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Cận Tiêu xoay mặt đi, hừ hừ hừ mà nói: “Cho tôi cái gợi ý.” câu nói kia của hắn vô cùng mơ hồ, Lý Nhất Xuyên không nghe rõ, sửng sốt một chút nói : “Cái gì?” “Bảo anh cho tôi cái gợi ý !” Cận Tiêu ánh mắt đắc ý lại lượng lượng, nhấc chân lên, có một chút không một chút mà đá ván cửa, thanh âm cũng rất bất mãn, “Một chút gợi ý cũng không có, tôi đoán cái rắm a.” “… A, gợi ý.” Lý Nhất Xuyên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, làm như cũng hiểu được nấu không nói gợi ý, anh rất có khả năng cả đời đều phải ở bên ngoài, cũng rất sảng khoái mà nói, “Ba năm trước đây, trong sinh nhật em sẽ nói một câu.” Dừng vài giây, lại bổ sung, “Nói với một người nam nhân.” “Ba năm trước đây ? Sinh nhật ? Nam nhân?” “Ân.” Lý Nhất Xuyên bình tĩnh nói, “Nghĩ cho thật tốt, thật nghiêm túc, anh đi ngủ trước, ngủ ngon.” Nói xong, không đợi Cận Tiêu truy vấn, lập tức ngắt điện thoại. Cận Tiêu không có thời gian cùng anh so đo, từ toilet đi ra, luôn luôn nhỏ giọng than thở: “Ba năm trước đây… Sinh nhật, nói một câu với một nam nhân…” Nhưng hắn sinh nhật ba năm trước của hắn, hắn sẽ cùng rất nhiều nam nhân nói nói a! Loại gợi ý này cùng không gợi ý có khác cái rắm gì nhau! Cận Tiêu lại muốn đánh người, mặt âm lãnh thực không vui:Nnói đến nói đi vẫn là loại tình huống thứ hai… Chính là ngại hắn phiền, muốn cùng hắn chia tay. “Không nhất định.” Lão bản quán bar lần thứ hai đưa cho hắn một ly Manhattan, “Trước khi lý luận phải suy nghĩ đã, lần này hắn đã nói chính xác thời gian, địa điểm, nhân vật, đã nói lên hắn không có nói cho có lệ, mà là thật sự hy vọng cậu có thể nhớ ra.” Cận Tiêu thanh âm buồn bực: “Tôi cũng là thật sự nghĩ không ra.” “Nghĩ cho thật tốt, thật nghiêm túc, nhất định có thể nhớ ra.” Lão bản quán bar nói y hệt lời của Lý Nhất Xuyên. Cận Tiêu đành phải ôm đầu, ghé vào trên quầy bar, oán hận lại ủy khuất mà nghĩ. Mấy phút đồng hồ sau, hắn đột nhiên linh quang chợt lóe, mãnh liệt đập bàn : “Tôi nhớ ra rồi!” “Nói thử xem.” “… … Ba năm trước đây trong tiệc sinh nhật, tôi đi WC… Hình như… có khen một người nam nhân điểu đại ?” (trym lớn =]]) “…” “Lúc ấy khen xong thì Lý Nhất Xuyên liền tiến vào, tôi cũng không rõ ràng lắm hắn có nghe thấy không, coi như hắn không nghe thấy…” “… …” “Không phải là vì chuyện này đi ?” Cận Tiêu chống đầu, hoang mang hỏi. Lão bản quán bar mặt không đổi sắc : “Cậu có thể đi hỏi thử xem.” Vì thế Cận Tiêu liền đi hỏi. Hắn lại gọi Lý Nhất Xuyên, đứng dựa vào quầy bar, bán mị ánh mắt chờ máy. Lúc này đây đối phương nhận điện thoại càng chậm, đến khi Cận Tiêu muốn ngã xuống, trong nháy mắt đó, anh mới chậm rãi nhận điện thoại, thanh âm mang theo nồng đậm buồn ngủ: “Lại làm sao vậy?” “A, tôi hình như nhớ rồi. ” Cận Tiêu hất mặt, thanh âm thấp thấp mà cười, “Có phải bởi vì ba năm trước đây, tôi trong tiệc sinh nhật đã khen khen một người nam nhân nào đó điểu đại hay không ?” “… …” “Ân?” “… … …” Thấy hắn không nói lời nào, Cận Tiêu thực mờ mịt: “Có phải hay không, anh nói một tiếng a.” “Khen nam nhân điểu đại ?” Lý Nhất Xuyên thản nhiên, từng chữ mà nói, thanh âm hoàn toàn không có chút buồn ngủ. ———————— Lý Nhất Xuyên: A, a, chuyện này sẽ tính sổ sau. Hoàn Act 3. Tác giả : Bất Xuyên Mã Giáp.
Edit & Beta : Beo. <3
|
CHƯƠNG 4.
Đổi lại bình thường, Cận Tiêu nếu nghe Lý Nhất Xuyên dùng loại ngữ khí này nói chuyện, cái đuôi sẽ sớm vểnh lên trời, một bên đắc ý một bên ghét bỏ mà châm chọc anh : “Nha, ăn dấm nha ?”
Nhưng hiện tại, đầu của hắn đã bị cồn trộn thành bánh mì loại lớn, không chỉ không có bất luận cao hứng nào mà còn thì thầm một câu: “Đúng a… Thật lớn.” “… …” Lý Nhất Xuyên cảm thấy chính mình có chút buồn bực, anh dừng một chút, chưa nói đúng hay sai, chỉ lãnh đạm hỏi, “Em hiện tại ở đâu ?” Cận Tiêu sửng sốt thật lâu thật lâu, đại não mới hểu được ý của những lời này. Hắn trật mặt, hỏi lão bản quán bar: “Tôi hiện tại ở nơi nào ?” Lão bản quán bar : “…” Lý Nhất Xuyên : “…” Cận Tiêu : “… … ?” Lão bản quán bar chữa cháy cho hắn, đưa tay đoạt điện thoại trên tay hắn, rất nhanh báo ra địa chỉ. Lý Nhất Xuyên nghe xong “A” một tiếng, ngữ điệu không hề phập phồng nói : “Chờ.” Điện thoại bị ném trở lại vào tay Cận Tiêu. Cận Tiêu tiếp nhận di động “uy uy” nửa ngày, cũng không được trả lời, ủ rũ mà ngã vào trên quầy bar, ủy khuất kêu to : “Anh ta tại sao không nói gì hết !” Lão bản quán bar vô hạn trầm mặc, một lúc lâu mới thình lình nói: “… Treo rồi.” Cận Tiêu nhất thời nhảy lên ba thước, cổ họng run rẩy khiếp sợ nói : “Cái gì… Anh ấy đã chết ?” (Cận tổng hiểu lầm thành LNX treo cổ. =]]) Lão bản quán bar : “…” Lão bản quán bar: “… … Tôi nói là anh ta treo điện thoại.” “A, sao anh không nói sớm.” Cận Tiêu lại nằm úp sấp xuống, chân dài đông oai tây ngã xuống đất cuộn tròn lại, “Làm người ta sợ muốn chết.” Lão bản quán bar tâm nói ta mới bị mi hù chết, trên mặt bất động thanh sắc mà nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy, ngài muốn uống thuốc cho tỉnh rượu hay không ?” “Không cần! Không muốn uống !” Cận tổng thực không kiên nhẫn mà xoay mặt đi, vươn tay bắt lấy cà vạt của lão bản, tha trưởng thanh âm, ủy ủy khuất khuất mà rầm rì, “Bảo bảo muốn ôm một cái “ Lão bản quán bar : “… … … … …” Này là cái gì ! Thấy hắn không động, Cận Tiêu ánh mắt trầm xuống, tính tình đột nhiên nổi dậy, dùng sức đá bên cạnh đi y, lạnh giọng hỏi: “Mẹ nó, nói mi đó, ôm, hay không ôm!” Hắn lần này động tĩnh đặc biệt lớn, cơ hồ nửa quán bar người đều tò mò nhìn lại đây. Không có biện pháp, lão bản đành phải ra quầy bar, cởi cái bao tay vuốt lông cho hắn, thấp nhu thanh âm nói: “Ôm một cái, ngoan, đừng làm rộn.” Cận Tiêu quỷ dị mà yên tĩnh trở lại, mị ánh mắt, một lần nữa nằm xuống quầy bar, ngoan ngoãn mặc cho y vuốt lông. Lão bản quán bar thấy hắn nhu thuận trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lý Nhất Xuyên tựa vào một bên, thần sắc không rõ mà nhìn theo tay y, con mắt tối như mực, thâm sâu lại nguy hiểm. Đến rồi, biết ngay là sẽ phải đụng mặt rồi mà. Y sắc mặt không đổi mà thu tay lại, mang lại bao tay, đi vào quầy bar, tiếp đón : “Đến rồi sao ? Muốn uống cái gì hay không ?” “Không cần.” Lý Nhất Xuyên ôm lấy thắt lưng Cận Tiêu, đem hắn mang đến bên cạnh mình, “Tôi là tới đưa bảo bảo đi.” Lão bản quán bar : “…” Y khó có được quẫn bách: “Thật ngại, tôi cũng là không có biện pháp…” Lý Nhất Xuyên nhìn qua thực bình tĩnh: “Ân, tôi hiểu, em ấy uống rượu vào sẽ quấy phá như thế nào.” Ngừng vài giây, nói tiếp, “Yên tâm đi, lần sau sẽ không để cho anh thêm phiền toái .” Những lời này phiên dịch một chút, chính là: Yên tâm đi, lần sau sẽ không quay lại quán này của anh đâu. Lão bản không khỏi có chút vô cùng đau đớn, ngữ khí thủy chung mang theo ý cười : “Không có không có, lại nói Cận tổng cũng không phiền toái lắm đâu.” Tiếng nói vừa dứt, Cận tổng cũng không phiền toái người lắm đột nhiên đứng lên, mặt không đổi sắc chống ở trên quầy bar, nôn. Lão bản quán bar : “…” Lý Nhất Xuyên : “…” Cận Tiêu mở cổ áo, lại nôn một lần nữa : “… … Nha… Khó chịu!” Lý Nhất Xuyên thực lãnh tĩnh mà tiếp được Cận Tiêu, từ trong túi tiền lấy ra một cái khăn tay xoa xoa khóe miệng hắn, lại lấy ra tiền để trước mặt lão bản, mang chút xin lỗi gật gật đầu : “Xin lỗi, đi trước, hôm nào đến bồi tội.” Nói xong, cũng mặc kệ Cận Tiêu còn đang than thở vặn vẹo, trực tiếp ôm hai chân hắn, ôm ngang đi ra quán bar. Dọc theo đường đi, anh không nói một lời, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh mà đi, thẳng đến khi lên xe, mới nâng mặt Cận Tiêu lên, dùng nước khoáng cho hắn súc miệng, ngay sau đó gần như hung ác mà hôn lên, dùng sức duyện hút đầu lưỡi của hắn. Cận Tiêu: “… Khụ, khụ… Ngô ngô —— nôn !” Hắn bị hôn đến lại muốn nôn. Lý Nhất Xuyên đúng lúc thu lưỡi, che lại cái miệng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Đừng có nôn, không khí tốt như vậy, em dám nôn anh làm `chết` em.” Cận Tiêu nghe lời mà không nôn. Hắn chớp chớp đôi mắt, gian nan mà chuyển động con mắt nhìn về phía Lý Nhất Xuyên, nhìn nửa ngày, cuối cùng nhận ra đây là tình nhân của hắn, nhớ tới câu nói của anh, Cận Tiêu thực hào phóng mà mở ra chân, hừ hừ nói : “Vậy đến làm em đi a.” Lý Nhất Xuyên : “…” Lý Nhất Xuyên đầu có chút đau, vươn tay khép lại hai cái chân dài không quy củ kia, than nhẹ nói: “Như thế nào lại nghĩ đến chuyện này.” Cận Tiêu không cao hứng : “Không là anh nói muốn làm chết em sao ? Mặc kệ hả ?” Lý Nhất Xuyên nhu nhu ấn đường: “Anh thuận miệng nói vậy thôi, em đừng nghĩ là thật.” Cận Tiêu ngẩn người, “A” một tiếng xoay mặt đi, cũng không biết có nghe hay không, chờ Lý Nhất Xuyên cảm thấy được không được bình thường, đôi mắt hắn đã kinh đỏ. Lý Nhất Xuyên: “… …” Lý Nhất Xuyên luống cuống một chút, lập tức cúi đầu, thật cẩn thận mà xoay mặt của hắn, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy ? Như thế nào đột nhiên khóc?” Dừng một chút, thanh âm anh lại thấp đến mức ôn nhu hơn, “Đừng nói với anh là bởi vì không thể làm —— “ Chữ “tình” chưa nói hết, anh thình lình bị Cận Tiêu đạp một quyền, vành mắt đỏ hoe của đối phương nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói : “Chính là vì vậy! Một lần làm có, ba, lần, lão tử muốn đánh anh lâu rồi! “…” Lý Nhất Xuyên thật sự không biết nói cái gì cho phải, trầm mặc một khắc, bất đắc dĩ nói, “Bác sĩ nói làm nhiều đối với thân thể không tốt, hơn nữa em thực dễ dàng bị giang nứt (hu mn nứt…), mỗi lần làm liền xuất huyết.” Cận Tiêu lại một lần nữa sửng sốt, vài giây sau nghiêng đầu sang chỗ khác : “Anh ghét bỏ tôi bị giang nứt…” Lý Nhất Xuyên: “… … Anh không có.” “Anh có.” “Thật không có.” “Anh chính là có!” Cận Tiêu xoay mặt, phẫn nộ mà nói, “Nếu như không có thì đến thượng tôi a!” Lý Nhất Xuyên: “…” Lý Nhất Xuyên nghĩ nghĩ, thỏa hiệp nói: “Hôm nào đi.” Cận Tiêu hừ lạnh: “Cần gì phải hôm nào, hôm nay anh bị liêt dương à ?” “Không, hôm nay nó không cao hứng.” Lý Nhất Xuyên vẻ mặt bình tĩnh mà nói hưu nói vượn, “Nó nghe thấy em khen người khác điểu đại (trym lớn), nó ghen tị.” Cận Tiêu khó hiểu mà bị cái lý do này thuyết phục: “… … A, như vậy a, vậy hôm nào đi.” Hai người cứ như vậy tạm thời hoãn chiến, lái xe về đến nhà. Vừa vào cửa, Cận Tiêu lại bắt đầu không an tĩnh, rầm rì mà hướng trện người Lý Nhất Xuyên cọ cọ: “Không thượng thì cũng sờ sờ em đi… Cầu sờ em sờ em “ Lý Nhất Xuyên buông xuống cái chìa khóa, đẩy hắn ra: “Không được, không cao hứng.” Cận Tiêu nổi giận: “Cũng không phải cho điểu của anh sờ tôi ! Nó không cao hứng liên quan cái rắm gì đến anh a !” Lý Nhất Xuyên mặt không đổi sắc: “Anh là nói anh không cao hứng.” “Anh lại làm sao vậy? !” Lý Nhất Xuyên nhẹ nhàng mà nói: “Em còn chưa có đoán ra lý do chia tay, anh đương nhiên không cao hứng, chính mình sờ đi, anh đi ngủ trước.” Nói xong, anh thần sắc tự nhiên mà lướt qua Cận Tiêu, phiêu nhiên đi lên lầu ngủ. —————————————— Hức ! Hức ! Bị sự chăm chỉ của mình làm cho cảm động khóc… Hoàn Act 4. Tác giả : Bất Xuyên Mã Giáp.
Edit & Beta : Beo. <3
|