Hoàng Thượng Dụ Dỗ Thị Vệ
|
|
Chương 10.1:
Sáng sớm, Phong Vãn Thu lười biếng ghé vào trên long sàng, đưa mắt nhìn Mộc Nghị Sâm chuẩn bị lên lâm triều, nhịn không được ngáp một cái tiếp tục ngủ.
Hôm qua phóng túng dục vọng cả đêm cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả thể lực của hắn, thắt lưng đến bây giờ vẫn còn ê ầm, dù sao danh hắn ở trong cung cũng chỉ là cho có, cũng không cần lo không làm việc mà bị trách phạt. Ngủ một giấc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, thấy gặp Mộc Nghị Sâm vẫn chưa về, tám phần là đang cùng các đại thần nghị sự, hắn nhàn đến không có gì làm, liền đến ngự hoa viên mà hoạt động gân cốt, lại nghe cách đó không xa có tiếng nói của nữ tử, liền lại gần nghe lén.
"Nương nương, ngài không muốn đến tẩm cung của hoàng thượng để nhìn cái người đang ở đó sao?"
"Không cần phải đi, chuyện của hoàng thượng, Bổn cung không tiện nhúng tay." Nói chuyện là một mỹ nhân mặc cung trang, chỉ thấy nàng mỉm cười, âm thanh thường thường nâng lên, tựa hồ không đem lời nói của cung nữ kia để ở trong lòng.
"Nhưng nương nương, ngài chính là mẹ ruột của thái tử, tuy hiện tại chưa được phong hậu, nhưng tương lai nhất định là chính cung nương nương, ngài không đi hạ uy phong của hắn sao ?" Tiểu cung nữ kia gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Tiểu Quyên, Bổn cung biết ngươi là có lòng tốt, nhưng tâm tư của hoàng thượng không phải ai cũng đoán được." Mỹ nhân mặc cung trang lắc đầu, ngồi xuống trên mặt ghế ở trong đình nghỉ mát.
Phong Vãn Thu trong nháy mắt hiểu được, nàng này chính là mẹ ruột của thái tử Thục phi nương nương.
"Nương nương nói rất đúng, nô tỳ chỉ là. . . . . ."
"Ngươi cũng cùng Bổn cung lâu như vậy, có từng gặp qua hoàng thượng đối với người nào để ở trong lòng?" Mỹ nhân mặc cung trang cười không nói, tựa hồ có chuyện còn chưa nói hết.
"Nương nương vừa nói như thế, nô tỳ nghĩ tới, hoàng thượng trước kia trong lòng đứng đầu là Mộc tước quân, đáng tiếc Mộc tướng quân chết trận sa trường, lúc trước hoàng thượng chính là thương tâm được một đoạn thời gian."
"Ngươi hiểu được là tốt rồi, Bổn cung mặc dù không có gặp qua người nọ, nhưng nghe Kha công công nói người nọ ngày thường cùng Mộc tướng quân có vài phần tương tự."
"Thì ra là thế, vẫn là nương nương cân nhắc hơn, nô tỳ ngược lại thật lắm mồm." Tiểu Quyên nghe xong liền không thèm nhắc lại, tiếp tục hầu hạ chủ tử ngắm hoa.
Nhưng đứng ở cách đó không xa Phong Vãn Thu, lại đem lời của các nàng nghe một chữ cũng không lọt, mặt lập tức trắng phao.
Nếu các nàng nói là thật, vậy Mộc Nghị Sâm đối tốt với hắn, đơn giản là đem hắn trở thành thế thân của người khác. . . . . .
Không được! Hắn phải tìm Mộc Nghị Sâm để hỏi cho rõ. Nếu là hiểu lầm y nhất định sẽ hướng hắn mà xin lỗi, nhưng vạn nhất là sự thật. . . . . .
Hắn thật sự không biết yêu y rồi bản thân mình nên làm như thế nào!
Xoay người vào ngự thư phòng, thị vệ canh cửa phòng biết thân phận của hắn, cũng không có ngăn lại, tìm khắp mọi nơi cũng không thấy Mộc Nghị Sâm, hắn đang muốn đến địa phương khác đi tìm, ai ngờ chân còn không có bước ra cửa, liền gặp Phong Uyển Nhi, thiếu chút nữa là đụng vào nàng.
"Ca, ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Uyển nhi, ngươi tới thật đúng lúc, ca có việc muốn hỏi ngươi." Bắt lấy cánh tay của muội muội, thuận tay đem nàng kéo vào ngự thư phòng.
"Ca, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của ngươi thật là khó xem." Phong Uyển Nhi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, khó hiểu hỏi.
"Ngươi biết trong triều có vị Mộc tướng quân sao?"
"Biết a, phải nói là Mộc tướng quân là đường ca của hoàng thượng, bất quá ngay lúc ta tiến cung thì chết, hoàng thượng lúc ấy vẫn còn là thái tử, nghe nói là vì thế mà khổ sở thật lâu."
"Vậy ngươi có từng gặp qua đường ca của Mộc Nghị Sâm không?" Hắn hỏi tới, càng tiếp cận chân tướng lại càng khẩn trương.
"Thế thì chưa từng, bất quá nghe nói hoàng thượng có một bức hoạ vẽ Mộc tướng quân." Phong Uyển Nhi lắc đầu, rồi sau đó cẩn thận nhớ lại, còn nói.
"Bức họa?" Phong Vãn Thu thì thào tự nói, nhìn khắp bốn phía, tựa hồ đang kiếm cái gì.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên đỉnh giá sách ở góc tường , thấy trong đó hình như có một quyển trục, liền ba bước gồm hai bước vọt tới, đem quyển trục cầm xuống.
Mở ra xem xét, đó là một bức tranh vẽ tỉ mĩ, người trong bức họa nhìn tựa như thật, áo giáp bạc mày trắng, khuôn mặt cùng hắn thập phần giống nhau.
"Này. . . . . . Trong bức họa không phải là ca ca sao? Ca ca khi nào mặc vào quân phục?" Phong Uyển Nhi kinh ngạc chỉ vào người trong bức họa.
"Ta hiểu được, tất cả đều minh bạch rồi, hắn bất quá là đem ta trở thành thế thân thôi, cái gì chung tình với ta, trong lòng chỉ có ta, tất cả đều là chuyện ma quỷ gạt người!" Nổi giận đùng đùng đem bức họa xé thành mảnh nhỏ, quăng trên mặt đất, Phong Vãn Thu liền giận dữ xông ra ngoài.
"Ca, ngươi liền muốn đi đâu?" Phong Uyển Nhi quá sợ hãi, chạy nhanh ra đuổi theo, nhưng nàng làm sao có thể đuổi nhanh bằng khinh công của Phong Vãn Thu, nàng mới đuổi theo ra hai bước, trước mắt đã sớm không có bóng dáng.
Hôm nay triều chính vì việc lũ lụt song Hoàn Hà, Mộc nghị sâm cùng vài tên đại thần ở triều đình, ở lại thiên điện thương nghị hồi lâu, thẳng đến thời gian giữa trưa mới thương thảo xong, Mộc Nghị Sâm trở lại tẩm cung, muốn tìm Phong Vãn Thu để cùng nhau dùng bữa, gặp trong điện không người, vừa hỏi ở dưới mới biết Phong Vãn Thu đang ở ngự thư phòng.
Nhưng chờ hắn đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy trong phòng một mảnh bừa bãi, mặt Phong Uyển Nhi trắng bệch nghiêm lại mà đứng giữa phòng, vẻ mặt không biết làm sao.
"Uyển nhi, đây là làm sao vậy?"
Từ hắn nhận định Phong Vãn Thu, liền đã xem Phong Uyển Nhi là muội muội của mình mà đối đãi, đối với nàng ở ngự thư phòng cũng không để ý.
"Hoàng thượng, anh của ta nhìn đến bức họa này, tức giận đến nỗi liền chạy." Chỉ vào những mảnh nhỏ trên mặt đất, Phong Uyển Nhi lo lắng nói xong.
"Bức tranh. . . . . . Hắn làm sao có thể nhìn đến bức họa này!" Xoay người đem bức tranh bị xét nát đến không chịu nổi nhắt lên, ghép cùng một chỗ, vừa thấy được người trong bức họa , Mộc Nghị Sâm cũng gấp.
Cũng không phải đau lòng tranh này, bức họa này là trước lúc đường ca rời kinh mà để cho họa sĩ trong cung đình vẽ, đường ca sau khi qua đời, hắn sợ thấy vật mà thương tâm, liền đem nó cất vào.
Vãn Yhu không phải là nghe được lời đồn đãi gì, hơn nữa thấy được này bức họa, mà suy nghĩ lung tung chứ. . . . . .
Hắn ngay từ đầu là vì Vãn Thu giống đường ca mà để tâm, nhưng hắn đối đường ca vẫn luôn là tình cảm huynh đệ, đều không phải là loại tình cảm của tình nhân a, hắn thích vẫn cũng chỉ là Vãn Thu!
"Hoàng thượng, ngươi đến tột cùng là đem anh của ta trở thành thế thân, hay là thật tâm thích hắn?" Nhớ tới lời nói của huynh trưởng trước khi đi..., Phong Uyển Nhi bất chấp thân phận, lôi kéo tay áo của Mộc Nghị Sâm mà hỏi.
"Đương nhiên là thích Vãn Thu, trẫm đối với đường ca, chính là tình huynh đệ mà thôi!"
Nàng gật gật đầu, tin tưởng liờ của Mộc Nghị Sâm. Nàng ở trong cung hơn hai năm, cũng không có nghe nói qua hoàng thượng cùng Mộc tướng quân trong lúc đó có cái gì, huống hồ Mộc tướng quân nhiều năm bên ngoài chinh chiến, cũng không có thể cùng hoàng thượng có chuyện mập mờ gì, xem ra, lần này thật sự là ca ca hiểu lầm.
Chính là. . . . . .
"Hoàng thượng, anh của ta thật vất vả mới vượt qua bản thân mà làm quan để cùng ở một chỗ với ngươi, hắn hiểu lầm là ngài đem hắn làm thể thân cho Mộc tướng quân, tức giận cũng không nhẹ, nay. . . . . ."
"Trẫm biết, đều là lỗi của trẫm, trẫm liền phải đi tìm hắn." Mộc Nghị Sâm chỉ cảm thấy hối hận không kịp, sớm biết như vậy liền đã đem chuyện đường ca nói cho Vãn Thu, cũng sẽ không phát sinhhiểu lần lớn như vậy.
Nhưng hắn làm sao lại nghĩ đến, Vãn Thu thế nhưng lại biết chuyện của đường ca a~?
"Hoàng thượng đừng nóng vội, chỉ là cửa ải này của ca ta chỉ sợ không qua dược, hắn tính tình bướng bỉnh, ngươi cần phải nhẫn nại với hống hống hắn."
"Trẫm biết, trẫm chắc chắn hướng hắn hảo hảo giải thích." Mộc Nghị Sâm gật gật đầu.
Hắn nhất định sẽ đem Vãn Thu tìm trở về!
Nhưng nói muốn đem người tìm trở về, ngay cả Vãn Thu đi nơi nào cũng không biết, làm sao tìm được đây?
Mộc Nghị Sâm tìm những nơi Phong Vãn Thu có khả năng sẽ đi, đương nhiên bao gồm Phong lâm điện nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt , nhưng lúc hắn quay lại đại nội hoàng cung, chính là không tìm được người a.
Mộc Nghị Sâm gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, hạ lệnh tìm khắp toàn bộ kinh thành cũng phải đem người tìm cho ra, nhưng nửa ngày trôi qua, nửa điểm tinh tức cũng không có, tức giận xuống, ngay cả đám cung nhân hầu hạ đứng ở ngoài của cũng sợ bị mang hoạ.
Cuối cùng vẫn là Phong Uyển Nhi một câu đánh thức người trong mộng, "Hoàng thượng, anh của ta ở kinh thành chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu không ở trong cung, có thể hay không trong cơn tức giận chạy về nhà?"
"Đúng vậy! Trẫm như thế nào không nghĩ tới đâu!" Mộc Nghị Sâm nghe vậy, lập tức gọi tới thị vệ từng bồi Phong Vãn Thu về nhà mà xuất cung đi điều tra, tìm tòi qua, quả nhiên phát hiện hắn là về nhà.
Nhận được tin tức Mộc Nghị Sâm một khắc cũng ngồi không yên, lập tức làm người khác chuẩn bị đầy đủ xa giá, cải trang xuất cung, mang theo Phong Uyển Nhi, một đường hướng Phong gia mà đi .
Buổi tối ở Phong gia.
Người một nhà dùng qua bữa tối xong, Phong Vãn Thu liền trở về phòng nghỉ ngơi, nhận thấy được nhi tử luôn luôn cởi mở quá mức im lặng, tựa hồ có chuện, Phong phụ* theo sát sau vào phòng. (Cha của Phong ca)
Nhìn nằm ở trên giường nhi tử lăn qua lộn lại , Phong phụ nhịn không được hỏi một câu, "Thu nhi, ngươi không phải nói tìm được Uyển nhi sao? Như thế nào không mang nàng trở về?"
"Cha, Uyển nhi là cung nữ, không thể tùy tiện xuất cung." Như thế nào cũng ngủ không được , hắn đơn giản ngồi dậy.
Nhưng thật ra là hắn tức giận mới xuất cung, chờ lúc nhớ tới thì đã muốn không thể lại trở về, nếu không hắn sớm đem muội muội mang ra cung .
Hắn hiện tại vừa nghĩ tới hoàng cung liền tức giận đầy người, rõ ràng không muốn.
Lúc này, Phong mẫu nhấc lên rèm cửa đi tới, "Thu nhi, bên ngoài có vị công tử khôi ngô muốn tìm ngươi."
"Công tử khôi ngô? Không biết." Hắn không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu. Hắn thế nào nhận thức cái gì công tử với không công tử chứ.
Phong mẫu có chút khó hiểu, "Nhưng là. . . . . . Hắn nói là nhận lời xhi thác của ngươi, mang Uyển nhi trở về . . . . . ."
"Chịu chi thác của ta?" Cái này Phong Vãn Thu càng nghi ngờ. Uyển nhi rõ ràng đang ở trong cung, tại sao lại nhảy ra một công tử được chi thác của hắn mà mang muội muội trở về.
Đợi hắn cùng cha mẹ cùng nhau đến tiền thính, chỉ thấy muội muội cùng một gã mặc cẩm y màu tím, đầu đeo ngọc quan, công tử tuấn dật đang ngồi ở trên ghế uống trà.
"Là ngươi! Mộc. . . . . . Sao ngươi lại tới đây. . . . . ." Phong Vãn Thu trừng lớn hai mắt. Người tử y công tử này, không phải Mộc Nghị Sâm thì là ai!
"Ca, làm sao ngươi nói như vậy a?" Phong Uyển Nhi đi lên phía trước, lôi kéo tay hắn nói : "Ngươi ngày ấy đi thật vội vàng, nếu không có vị Mộc đại nhân hỗ trợ đưa ta trở về, ta còn không biết phải đợi ngươi tới khi nào đâu."
"Uyển nhi. . . . . . Ngươi!" Không dự đoán được ngay cả muội muội đều đứng về bên đối phương, Phong Vãn Thu không khỏi nhăn lại lông mày, đang muốn nói chuyện, Phong Uyển Nhi cũng đã tiến đến hắn bên tai nói.
"Ca, ngươi này tính tình thực nên sửa lại, ngày ấy chuyện là ngươi hiểu lầm, ngươi cũng nên nghe một chút giải thích của hoàng thượng a."
"Có cái gì màgiải thích , hắn. . . . . ." Đang muốn chỉ vào Mộc Nghị Sâm mắng to, vừa quay đầu, liền nhìn đến hắn đang cùng cha mẹ nhà mình trò chuyện với nhau thật vui.
|
Chương 10.1:
Sáng sớm, Phong Vãn Thu lười biếng ghé vào trên long sàng, đưa mắt nhìn Mộc Nghị Sâm chuẩn bị lên lâm triều, nhịn không được ngáp một cái tiếp tục ngủ.
Hôm qua phóng túng dục vọng cả đêm cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả thể lực của hắn, thắt lưng đến bây giờ vẫn còn ê ầm, dù sao danh hắn ở trong cung cũng chỉ là cho có, cũng không cần lo không làm việc mà bị trách phạt. Ngủ một giấc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, thấy gặp Mộc Nghị Sâm vẫn chưa về, tám phần là đang cùng các đại thần nghị sự, hắn nhàn đến không có gì làm, liền đến ngự hoa viên mà hoạt động gân cốt, lại nghe cách đó không xa có tiếng nói của nữ tử, liền lại gần nghe lén.
"Nương nương, ngài không muốn đến tẩm cung của hoàng thượng để nhìn cái người đang ở đó sao?"
"Không cần phải đi, chuyện của hoàng thượng, Bổn cung không tiện nhúng tay." Nói chuyện là một mỹ nhân mặc cung trang, chỉ thấy nàng mỉm cười, âm thanh thường thường nâng lên, tựa hồ không đem lời nói của cung nữ kia để ở trong lòng.
"Nhưng nương nương, ngài chính là mẹ ruột của thái tử, tuy hiện tại chưa được phong hậu, nhưng tương lai nhất định là chính cung nương nương, ngài không đi hạ uy phong của hắn sao ?" Tiểu cung nữ kia gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Tiểu Quyên, Bổn cung biết ngươi là có lòng tốt, nhưng tâm tư của hoàng thượng không phải ai cũng đoán được." Mỹ nhân mặc cung trang lắc đầu, ngồi xuống trên mặt ghế ở trong đình nghỉ mát.
Phong Vãn Thu trong nháy mắt hiểu được, nàng này chính là mẹ ruột của thái tử Thục phi nương nương.
"Nương nương nói rất đúng, nô tỳ chỉ là. . . . . ."
"Ngươi cũng cùng Bổn cung lâu như vậy, có từng gặp qua hoàng thượng đối với người nào để ở trong lòng?" Mỹ nhân mặc cung trang cười không nói, tựa hồ có chuyện còn chưa nói hết.
"Nương nương vừa nói như thế, nô tỳ nghĩ tới, hoàng thượng trước kia trong lòng đứng đầu là Mộc tước quân, đáng tiếc Mộc tướng quân chết trận sa trường, lúc trước hoàng thượng chính là thương tâm được một đoạn thời gian."
"Ngươi hiểu được là tốt rồi, Bổn cung mặc dù không có gặp qua người nọ, nhưng nghe Kha công công nói người nọ ngày thường cùng Mộc tướng quân có vài phần tương tự."
"Thì ra là thế, vẫn là nương nương cân nhắc hơn, nô tỳ ngược lại thật lắm mồm." Tiểu Quyên nghe xong liền không thèm nhắc lại, tiếp tục hầu hạ chủ tử ngắm hoa.
Nhưng đứng ở cách đó không xa Phong Vãn Thu, lại đem lời của các nàng nghe một chữ cũng không lọt, mặt lập tức trắng phao.
Nếu các nàng nói là thật, vậy Mộc Nghị Sâm đối tốt với hắn, đơn giản là đem hắn trở thành thế thân của người khác. . . . . .
Không được! Hắn phải tìm Mộc Nghị Sâm để hỏi cho rõ. Nếu là hiểu lầm y nhất định sẽ hướng hắn mà xin lỗi, nhưng vạn nhất là sự thật. . . . . .
Hắn thật sự không biết yêu y rồi bản thân mình nên làm như thế nào!
Xoay người vào ngự thư phòng, thị vệ canh cửa phòng biết thân phận của hắn, cũng không có ngăn lại, tìm khắp mọi nơi cũng không thấy Mộc Nghị Sâm, hắn đang muốn đến địa phương khác đi tìm, ai ngờ chân còn không có bước ra cửa, liền gặp Phong Uyển Nhi, thiếu chút nữa là đụng vào nàng.
"Ca, ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Uyển nhi, ngươi tới thật đúng lúc, ca có việc muốn hỏi ngươi." Bắt lấy cánh tay của muội muội, thuận tay đem nàng kéo vào ngự thư phòng.
"Ca, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của ngươi thật là khó xem." Phong Uyển Nhi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, khó hiểu hỏi.
"Ngươi biết trong triều có vị Mộc tướng quân sao?"
"Biết a, phải nói là Mộc tướng quân là đường ca của hoàng thượng, bất quá ngay lúc ta tiến cung thì chết, hoàng thượng lúc ấy vẫn còn là thái tử, nghe nói là vì thế mà khổ sở thật lâu."
"Vậy ngươi có từng gặp qua đường ca của Mộc Nghị Sâm không?" Hắn hỏi tới, càng tiếp cận chân tướng lại càng khẩn trương.
"Thế thì chưa từng, bất quá nghe nói hoàng thượng có một bức hoạ vẽ Mộc tướng quân." Phong Uyển Nhi lắc đầu, rồi sau đó cẩn thận nhớ lại, còn nói.
"Bức họa?" Phong Vãn Thu thì thào tự nói, nhìn khắp bốn phía, tựa hồ đang kiếm cái gì.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên đỉnh giá sách ở góc tường , thấy trong đó hình như có một quyển trục, liền ba bước gồm hai bước vọt tới, đem quyển trục cầm xuống.
Mở ra xem xét, đó là một bức tranh vẽ tỉ mĩ, người trong bức họa nhìn tựa như thật, áo giáp bạc mày trắng, khuôn mặt cùng hắn thập phần giống nhau.
"Này. . . . . . Trong bức họa không phải là ca ca sao? Ca ca khi nào mặc vào quân phục?" Phong Uyển Nhi kinh ngạc chỉ vào người trong bức họa.
"Ta hiểu được, tất cả đều minh bạch rồi, hắn bất quá là đem ta trở thành thế thân thôi, cái gì chung tình với ta, trong lòng chỉ có ta, tất cả đều là chuyện ma quỷ gạt người!" Nổi giận đùng đùng đem bức họa xé thành mảnh nhỏ, quăng trên mặt đất, Phong Vãn Thu liền giận dữ xông ra ngoài.
"Ca, ngươi liền muốn đi đâu?" Phong Uyển Nhi quá sợ hãi, chạy nhanh ra đuổi theo, nhưng nàng làm sao có thể đuổi nhanh bằng khinh công của Phong Vãn Thu, nàng mới đuổi theo ra hai bước, trước mắt đã sớm không có bóng dáng.
Hôm nay triều chính vì việc lũ lụt song Hoàn Hà, Mộc nghị sâm cùng vài tên đại thần ở triều đình, ở lại thiên điện thương nghị hồi lâu, thẳng đến thời gian giữa trưa mới thương thảo xong, Mộc Nghị Sâm trở lại tẩm cung, muốn tìm Phong Vãn Thu để cùng nhau dùng bữa, gặp trong điện không người, vừa hỏi ở dưới mới biết Phong Vãn Thu đang ở ngự thư phòng.
Nhưng chờ hắn đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy trong phòng một mảnh bừa bãi, mặt Phong Uyển Nhi trắng bệch nghiêm lại mà đứng giữa phòng, vẻ mặt không biết làm sao.
"Uyển nhi, đây là làm sao vậy?"
Từ hắn nhận định Phong Vãn Thu, liền đã xem Phong Uyển Nhi là muội muội của mình mà đối đãi, đối với nàng ở ngự thư phòng cũng không để ý.
"Hoàng thượng, anh của ta nhìn đến bức họa này, tức giận đến nỗi liền chạy." Chỉ vào những mảnh nhỏ trên mặt đất, Phong Uyển Nhi lo lắng nói xong.
"Bức tranh. . . . . . Hắn làm sao có thể nhìn đến bức họa này!" Xoay người đem bức tranh bị xét nát đến không chịu nổi nhắt lên, ghép cùng một chỗ, vừa thấy được người trong bức họa , Mộc Nghị Sâm cũng gấp.
Cũng không phải đau lòng tranh này, bức họa này là trước lúc đường ca rời kinh mà để cho họa sĩ trong cung đình vẽ, đường ca sau khi qua đời, hắn sợ thấy vật mà thương tâm, liền đem nó cất vào.
Vãn Yhu không phải là nghe được lời đồn đãi gì, hơn nữa thấy được này bức họa, mà suy nghĩ lung tung chứ. . . . . .
Hắn ngay từ đầu là vì Vãn Thu giống đường ca mà để tâm, nhưng hắn đối đường ca vẫn luôn là tình cảm huynh đệ, đều không phải là loại tình cảm của tình nhân a, hắn thích vẫn cũng chỉ là Vãn Thu!
"Hoàng thượng, ngươi đến tột cùng là đem anh của ta trở thành thế thân, hay là thật tâm thích hắn?" Nhớ tới lời nói của huynh trưởng trước khi đi..., Phong Uyển Nhi bất chấp thân phận, lôi kéo tay áo của Mộc Nghị Sâm mà hỏi.
"Đương nhiên là thích Vãn Thu, trẫm đối với đường ca, chính là tình huynh đệ mà thôi!"
Nàng gật gật đầu, tin tưởng liờ của Mộc Nghị Sâm. Nàng ở trong cung hơn hai năm, cũng không có nghe nói qua hoàng thượng cùng Mộc tướng quân trong lúc đó có cái gì, huống hồ Mộc tướng quân nhiều năm bên ngoài chinh chiến, cũng không có thể cùng hoàng thượng có chuyện mập mờ gì, xem ra, lần này thật sự là ca ca hiểu lầm.
Chính là. . . . . .
"Hoàng thượng, anh của ta thật vất vả mới vượt qua bản thân mà làm quan để cùng ở một chỗ với ngươi, hắn hiểu lầm là ngài đem hắn làm thể thân cho Mộc tướng quân, tức giận cũng không nhẹ, nay. . . . . ."
"Trẫm biết, đều là lỗi của trẫm, trẫm liền phải đi tìm hắn." Mộc Nghị Sâm chỉ cảm thấy hối hận không kịp, sớm biết như vậy liền đã đem chuyện đường ca nói cho Vãn Thu, cũng sẽ không phát sinhhiểu lần lớn như vậy.
Nhưng hắn làm sao lại nghĩ đến, Vãn Thu thế nhưng lại biết chuyện của đường ca a~?
"Hoàng thượng đừng nóng vội, chỉ là cửa ải này của ca ta chỉ sợ không qua dược, hắn tính tình bướng bỉnh, ngươi cần phải nhẫn nại với hống hống hắn."
"Trẫm biết, trẫm chắc chắn hướng hắn hảo hảo giải thích." Mộc Nghị Sâm gật gật đầu.
Hắn nhất định sẽ đem Vãn Thu tìm trở về!
Nhưng nói muốn đem người tìm trở về, ngay cả Vãn Thu đi nơi nào cũng không biết, làm sao tìm được đây?
Mộc Nghị Sâm tìm những nơi Phong Vãn Thu có khả năng sẽ đi, đương nhiên bao gồm Phong lâm điện nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt , nhưng lúc hắn quay lại đại nội hoàng cung, chính là không tìm được người a.
Mộc Nghị Sâm gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, hạ lệnh tìm khắp toàn bộ kinh thành cũng phải đem người tìm cho ra, nhưng nửa ngày trôi qua, nửa điểm tinh tức cũng không có, tức giận xuống, ngay cả đám cung nhân hầu hạ đứng ở ngoài của cũng sợ bị mang hoạ.
Cuối cùng vẫn là Phong Uyển Nhi một câu đánh thức người trong mộng, "Hoàng thượng, anh của ta ở kinh thành chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu không ở trong cung, có thể hay không trong cơn tức giận chạy về nhà?"
"Đúng vậy! Trẫm như thế nào không nghĩ tới đâu!" Mộc Nghị Sâm nghe vậy, lập tức gọi tới thị vệ từng bồi Phong Vãn Thu về nhà mà xuất cung đi điều tra, tìm tòi qua, quả nhiên phát hiện hắn là về nhà.
Nhận được tin tức Mộc Nghị Sâm một khắc cũng ngồi không yên, lập tức làm người khác chuẩn bị đầy đủ xa giá, cải trang xuất cung, mang theo Phong Uyển Nhi, một đường hướng Phong gia mà đi .
Buổi tối ở Phong gia.
Người một nhà dùng qua bữa tối xong, Phong Vãn Thu liền trở về phòng nghỉ ngơi, nhận thấy được nhi tử luôn luôn cởi mở quá mức im lặng, tựa hồ có chuện, Phong phụ* theo sát sau vào phòng. (Cha của Phong ca)
Nhìn nằm ở trên giường nhi tử lăn qua lộn lại , Phong phụ nhịn không được hỏi một câu, "Thu nhi, ngươi không phải nói tìm được Uyển nhi sao? Như thế nào không mang nàng trở về?"
"Cha, Uyển nhi là cung nữ, không thể tùy tiện xuất cung." Như thế nào cũng ngủ không được , hắn đơn giản ngồi dậy.
Nhưng thật ra là hắn tức giận mới xuất cung, chờ lúc nhớ tới thì đã muốn không thể lại trở về, nếu không hắn sớm đem muội muội mang ra cung .
Hắn hiện tại vừa nghĩ tới hoàng cung liền tức giận đầy người, rõ ràng không muốn.
Lúc này, Phong mẫu nhấc lên rèm cửa đi tới, "Thu nhi, bên ngoài có vị công tử khôi ngô muốn tìm ngươi."
"Công tử khôi ngô? Không biết." Hắn không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu. Hắn thế nào nhận thức cái gì công tử với không công tử chứ.
Phong mẫu có chút khó hiểu, "Nhưng là. . . . . . Hắn nói là nhận lời xhi thác của ngươi, mang Uyển nhi trở về . . . . . ."
"Chịu chi thác của ta?" Cái này Phong Vãn Thu càng nghi ngờ. Uyển nhi rõ ràng đang ở trong cung, tại sao lại nhảy ra một công tử được chi thác của hắn mà mang muội muội trở về.
Đợi hắn cùng cha mẹ cùng nhau đến tiền thính, chỉ thấy muội muội cùng một gã mặc cẩm y màu tím, đầu đeo ngọc quan, công tử tuấn dật đang ngồi ở trên ghế uống trà.
"Là ngươi! Mộc. . . . . . Sao ngươi lại tới đây. . . . . ." Phong Vãn Thu trừng lớn hai mắt. Người tử y công tử này, không phải Mộc Nghị Sâm thì là ai!
"Ca, làm sao ngươi nói như vậy a?" Phong Uyển Nhi đi lên phía trước, lôi kéo tay hắn nói : "Ngươi ngày ấy đi thật vội vàng, nếu không có vị Mộc đại nhân hỗ trợ đưa ta trở về, ta còn không biết phải đợi ngươi tới khi nào đâu."
"Uyển nhi. . . . . . Ngươi!" Không dự đoán được ngay cả muội muội đều đứng về bên đối phương, Phong Vãn Thu không khỏi nhăn lại lông mày, đang muốn nói chuyện, Phong Uyển Nhi cũng đã tiến đến hắn bên tai nói.
"Ca, ngươi này tính tình thực nên sửa lại, ngày ấy chuyện là ngươi hiểu lầm, ngươi cũng nên nghe một chút giải thích của hoàng thượng a."
"Có cái gì màgiải thích , hắn. . . . . ." Đang muốn chỉ vào Mộc Nghị Sâm mắng to, vừa quay đầu, liền nhìn đến hắn đang cùng cha mẹ nhà mình trò chuyện với nhau thật vui.
|
Chương 10.2 (End)
Mộc Nghị Sâm đem chuyện ngay từ đầu cùng Phong Uyển Nhi nói với nhau kể ra. Chỉ nói mình là bằng hữu ở kinh thành quen được Phong Vãn Thu, đang là người hầu trong cung, Phong Vãn Thu bởi vì người được lệnh của hoàng đế, có chuyện quan trọng trong người, xuất cung làm việc xong thì trực tiếp về nhà, đem muội muội gửi cho hắn, muốn hắn mấy ngày nữa được phép nghỉ mà ra cung, liền dẫn Phong Uyển Nhi về nhà.
Hai lão vừa nghe chuyện nguyên lai là vậy, lúc này liên tục nói lời cảm tạ, đem hắn trở thành ân nhân, ngay cả Mộc Nghị Sâm yêu cầu ở mấy ngày đều đáp ứng hắn.
"Uy! Ngươi đi ra đây cho ta!" Mắt thấy song thân bị hắn đánh lừa vòng vòng, Phong Vãn Thu hận đến nghiến răng, trực tiếp đem hắn dắt ra ngoài cửa, tìm chỗ yên lặng mới thả lỏng tay.
"Vãn Thu, ngươi thật muốn làm trẫm chết." Mới vừa quay đầu lại, Mộc Nghị Sâm liền nhào tới, ôm hắn vừa hôn vừa sờ, như thế nào cũng không chịu buông tay.
"Cút ngay, sờ nữa ta liền đánh ngươi." Phong Vãn Thu hít khí, cầm thật chặc nắm tay, đang muốn hướng Mộc Nghị Sâm mà đánh qua, tay đang muốn đánh trong nháy mắt liền ngừng lại.
"Tại sao không đánh? Nếu đánh có thể cho ngươi nguôi giận, trẫm liền đứng cho ngươi đánh." Mộc Nghị Sâm cũng không có né tránh, chính là cười cười nhìn hắn.
Vãn Thu tự nhiên ngừng lại, chứng tỏ mình còn có hi vọng.
Trừng mắt hắn, nắm tay của Phong Vãn Thu giơ lên lại buông xuống, cuối cùng là giận dữ quay lưng đi. Chết tiệt, hắn tại sao không hạ thủ được, không phải đã sớm nghĩ kỹ gặp Mộc Nghị Sâm là phải đánh một trận cho đã sao?
Biết Vãn Thu đối với hắn cũng không phải là thật sự chết tâm, Mộc Nghị Sâm liền tiến lại gần, nắm ống tay áo của hắn mà lắc lắc, "Vãn Thu, là trẫm không đúng, không có nói cho ngươi biết chuyện của đường ca, ngươi không cần ghen tị, được không a?"
"Thiên tài mới thèm ăn dấm chua của ngươi, không cần kéo ta!"
"Còn nói không ăn giấm, xé bức hoạ của đường ca liền bỏ chạy, cũng không nghe trẫm giải thích."
". . . . . . Được rồi, ngươi muốn giải thích, thì nói đi." Quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, Phong Vãn Thu cuối cùng vẫn là thấp giọng nói.
Hắn là không bỏ Mộc Nghị Sâm xuống được, biết rõ Mộc Nghị Sâm thích là của đường ca y, lại như cũ đối với y nhớ mãi không quên, nhìn thấy Mộc Nghị Sâm tìm đến hắn, hắn lại không thể giận được ngay cả đánh y, hắn cũng không nỡ.
Nhưng mà ngăn một cỗ khí ở ngực, hiện tại hắn thật là không thoải mái, hắn cũng muốn nhìn xem Mộc nghị sâm tại sao cùng hắn giải thích!
"Vãn Thu, trẫm đối với đường ca chính là tình cảm huynh đệ, cũng không phải giống tình cảm thích ngươi như vậy, ngươi phải hiểu được, trong lòng trẫm chỉ có duy nhất một mình ngươi." Thở dài một hơi, Mộc Nghị Sâm chậm rãi đem quá trình kể ra .
Từ lúc còn trẻ, mãi cho đến đường ca chết trận sa trường, kể xong cũng là hơn nửa canh giờ.
Nhưng nghe xong , Phong Vãn Thu tựa hồ cũng không vì thế mà thay đổi.
"Ngươi muốn ta như thế nào tin ngươi? chuyện Thái tử, chuyện đường ca, ngươi cũng chưa từng chủ động hướng ta nhắc tới, chờ ta đã phát hiện, ngươi mới hướng ta giải thích, khó bảo toàn sau này, ngươi sẽ không còn có việc gạt ta." Mặc dù đã biết nguyên nhân, nhưng hắn không muốn dễ dàng tha thứ Mộc Nghị Sâm.
Hắn sợ, sợ rất dễ dàng tha thứ người này, sẽ làm y được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc này đây hắn tha thứ y, vạn nhất về sau còn có thứ hai, lần thứ ba thì sao? Bọn họ đều là nam nhân, đều có kiên trì của mình cùng không thể thỏa hiệp chuyện tình, đây cũng là thứ nhất.
Hắn phải làm cho Mộc Nghị Sâm biết, tuy rằng y là hoàng đế, nhưng ở giữa tình yêu, y không thể chuyên quyền độc đoán, cho là mình nên tha thứ y.
"Không có, sẽ không có lần nữa, trẫm cam đoan về sau cái gì cũng sẽ không giấu giếm ngươi." Mộc Nghị Sâm nói thật chân thành, chỉ kém không có hướng lên trời phát thề.
"Ngươi đừng nói, ta phải còn muốn suy nghĩ." Dùng sức đẩy Mộc Nghị Sâm ra, hắn xoay người quyết định rời khỏi.
"Vãn Thu. . . . . ." Nhìn bóng lưng vô tình rời đi của hắn, bước chân của Mộc Nghị Sâm ngừng lại, uể oải không thôi.
Kế tiếp mấy ngày, Mộc Nghị Sâm liền ở lại Phong gia, tựa hồ là quyết định chủ ý phải đợi Phong Vãn Thu tha thứ cho y.
Tuy rằng Mộc Nghị Sâm không ở trong triều đình, nhưng quốc sự cũng không thể bỏ bê, mấy ngày đều có người từ trong cung thúc ngựa đem tấu chương tới, chờ hắn phê duyệt xong rồi, liền đem hồi cung, nếu có cần mặt bẩm, khiến cho đại thần ở trấn thuê khách trọ mà chờ, Mộc Nghị Sâm gặp xong rồi lại trở về.
Một , hai ngày thì tốt, nhưng đảo mắt bảy, tám ngày trôi qua, không chỉ có hai lão ở Phong gia, ngay cả bốn phía hàng xóm láng giềng đều nghi ngờ .
Dù nói thế nào, hoàng đế rời kinh là đại sự, huống chi lần này Mộc Nghị Sâm là cải trang đi ra, bên người chỉ dẫn theo hai ba người đại nội thị vệ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sẽ là dao động giữa nền tảng quốc gia.
"Ca, hoàng thượng vẫn ở tại nơi này, cũng không phải là biện pháp hay a." Phong Uyển Nhi biết rõ chuyện không đơn giản, liền tìm huynh trưởng thương lượng. Dù sao tách ra thì vẫn cần người nối lại a.
"Y là hoàng thượng, ta lại đuổi hắn không đi, có thể có biện pháp gì." Quệt quệt khóe môi, hắn không nghĩ để ý tới.
Kỳ thật, Mộc Nghị Sâm vẫn kiên trì cái gì, hắn đương nhiên biết, chỉ cần hắn mở miệng, chuyện gì đều giải quyết.
Nhưng là trong lòng của hắn vẫn là rất không yên tĩnh, hắn không biết có thể tin tưởng Mộc Nghị Sâm tới trình độ nào, hơn nữa, hắn cũng muốn hảo hảo tự hỏi một chút tương lai của bọn hắn.
Đây cũng là chuyện hắn vẫn chú ý. Hắn không phải điểu nhi (chú chim), có thể cho nhân nuôi ở trong lồng ngắm cảnh, hắn cần tự do, muốn tôn nghiêm, này một ít, đồng thời tình yêu của Mộc Nghị Sâm, có thể cho hắn sao?
"Ca, ngươi là thật sự muốn đuổi hoàng thượng đi sao, vẫn là muốn thử nghiệm hắn một chút?" Nhìn chằm chằm huynh trưởng, Phong Uyển nhi chớp chớp hai tròng mắt, tựa hồ nhìn ra cái gì.
Phong Vãn Thu liếc nàng một cái, biết mình như thế nào cũng không thể gạt được muội muội thông minh này, liền đầu đuôi nhanh gọn nói cho nàng biết.
Nghe xong mọi chuyện, Phong Uyển Nhi trầm ngâm một hồi, rồi sau đó lộ ra tươi cười, "Ca, cho dù ngươi nghĩ nhiều hơn nữa, không nói cho đối phương biết thì được gì? Này dù sao cũng là chuyện hai người , muốn sầu, cũng phải cùng hoàng thượng nói rõ rồi hãy lại sầu."
Kỳ thật nàng nhìn ra rõ nhất, hoàng thượng yêu ca ca sâu đậm, hắn có cái yêu cầu gì y đều làm theo. Tin tưởng hoàng thượng cũng biết, ca ca là Hùng Ưng, không phải vẹt nuôi trong lồng sắt, nếu muốn đánh gãy cánh của hắn, ưng mất đi tự do để bay cao, cuối cùng chỉ biết ức uất mà chết.
Hoàng Thượng yêu , chính là tính tình tiêu sái cùng phấn chấn của ca ca, chỉ cần hảo hảo nói, nhất định có thể nghĩ ra cách xử lý trọn vẹn đôi đường .
"Cũng tốt, liền làm theo lời của ngươi đi." Phong Vãn Thu nghĩ nghĩ, đúng là vẫn nên đáp ứng rồi.
Cách một ngày, suy nghĩ một đêm Phong Vãn Thu đẩy ra cửa phòng cách vách , chỉ thấy trên bàn chồng một núi nhỏ toàn tấu chương, đem bóng dáng của Mộc Nghị Sâm che hơn phân nửa, trong lòng không khỏi thắt một trận.
Y mới đến không bao lâu, người đã gầy đi một vòng, không biết là bởi vì quốc sự bận rộn, hay là bởi vì chính mình. . . . . .
"Vãn Thu, ngươi đã đến rồi." Nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu thấy đến là hắn, Mộc Nghị Sâm hai mắt tỏa ánh sáng, bỏ xuống tấu chương, bước nhanh tiến lên cầm tay hắn.
"Ngươi có vẻ bề bộn nhiều việc."
"Không vội, so sánh với ngươi, việc này cũng không phải là việc." Mộc Nghị Sâm vẻ mặt tươi cười, nhưng không thể che hết vẻ mặt mệt mỏi.
"Không vội là tốt rồi, ta nghĩ cùng ngươi nói chuyện." Nhìn y như vậy , Phong Vãn Thu thật sự nghiêm mặt không nồi.
Lôi kéo y ngồi vào ghế trên, hắn thẳng tắp nhìn thiếu niên Thiên Tử trước mắt , thấy trong mắt y là thần sắc nóng bỏng, trong lòng không khỏi vừa động.
Uyển Nhi nói rất đúng, bọn họ là nên hảo hảo đem những chuyện này nói rõ ràng, bằng không sớm hay muộn có một ngày sẽ trở thành xung đột giữa hai người .
"Ta nghĩ rõ ràng, không cùng người so đo chuyện quá khứ nữa." Hắn nhẹ nói.
"Thật sự!" Không thể tin được nhìn hắn, Mộc Nghị Sâm cười kéo tay hắn.
"Nhưng ta còn có chuyện khác muốn nói với ngươi." Đưa tay rút trở về, bộ dáng Phong Vãn Thu nghiêm túc làm cho Mộc Nghị Sâm nghiêm chỉnh lại.
"Ngươi có biết ta từ nhỏ đi theo sư phụ trên chân núi tập võ, sau vài năm lưu lạc giang hồ, tự do tự tại đã quen. . . . . . Ngươi nói chuyện, ta tin ngươi, cũng tin tưởng ngươi đối với ta là chân tâm thật ý. . . . . ." Nói đến đây, Phong Vãn thu cúi đầu, mặt cũng thoáng đỏ, "Kỳ thật ta. . . . . . Ta cũng vậy thực thích ngươi ."
"Vãn Thu. . . . . ." Rốt cục nghe được tâm ý của hắn, Mộc Nghị Sâm lại đi kéo tay của hắn, nắm thật chặc ở trong lòng bàn tay, "Trẫm biết tâm tư của ngươi, ngươi yên tâm, trẫm chắc chắn cả đời yêu quý ngươi."
Nghe lời nói thành khẩn của y, trong lòng Phong Vãn Thu thật rung động, nhưng vẫn là kiên trì nói : "Ngươi không hiểu, ngươi là đế vương, ngôi cửu ngũ, bao nhiêu dân chúng cùng quốc gia trọng trách đặt ở trên người ngươi, nhưng ta ham muốn tự do, tính tình trời sinh không an tĩnh được, không có khả năng cả đời cùng ngươi cùng nhau ở trong cung. . . . . ."
Mộc Nghị Sâm nghe xong lời của hắn, trong lòng căng thẳng, ". . . . . . Ngươi là nói, ngươi phải rời khỏi trẫm?"
Phong Vãn Thu lắc đầu, "Ta có cái tâm nguyện phải đạt thành, lúc trước ta xuống núi là lúc, ở trước mặt sư phụ hứa nói là ta nhất định phải lên làm minh chủ võ lâm, làm rnạh ngời môn phái cuả chúng ta. Ít nhất, ta phải đạt thành điều tâm nguyện này."
"Minh chủ võ lâm. . . . . ." Nghe vậy, sắc mặt Mộc Nghị Sâm tái nhợt chút. Hắn biết võ công của Vãn Thu không kém, nhưng so với trên giang hồ này chỉ hơn đại hiệp một chút, nếu thật đợi cho Vãn Thu ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm bọn họ mới có thể gần nhau, kia phải đợi đến năm nào tháng nào. . . . . .
Nhưng là. . . . . . Đây là tâm nguyện của Vãn Thu . . . . . .
Nghĩ như vậy, Mộc Nghị Sâm lộ ra một nụ cười khổ, "Nếu đây là tâm nguyện của ngươi. . . . . ." Mới ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn đã biểu hiện buồn bã, nói cũng không nổi nữa.
Thấy y một bộ dáng cố nén thương tâm, trong lòng Phong Vãn Thu không bỏ được ,nhưng cũng thật ngọt. Hắn biết Mộc Nghị Sâm là một đế vương, chịu vì hắn thoái nhượng đến nước này, đã là rất thật.
Y rõ ràng có thể hạ chỉ đem chính mình giam giữ ở trong cung, nhưng y thương hắn, tôn trọng hắn, không muốn như thế, ngay cả lần này hắn nay đưa ra yêu cầu quá mức , đều muốn cố gắng đạt thành tâm nguyện của hắn. . . . . .
Cuộc đời này có thể cùng người này mến nhau, là phúc khí của hắn, hắn còn có cái gì cần cố kỵ chứ ?
Phong Vãn Thu đưa tay qua, nâng lên khuôn mặt đang cuối xuống cuả Mộc Nghị Sâm, ôn nhu nói: "Ngươi cũng đừng khổ sở, võ lâm đại hội năm năm cử hành một lần, cách nay còn có ba năm, ở ba năm này ta mặc dù lưu lạc tứ phía, nhưng là không phải không đi trở về."
"Ta bên ngoài dạo chơi một, hai tháng, trở về cung đi đợi một đoạn thời gian, huống hồ ta bên ngoài cũng có thể làm tai mắt của ngươi, nơi nào có tham quan ô lại dám hiếp đáp dân chúng, ta liền thay ngươi dạy bọn họ!"
Thấy bộ dáng Phong Vãn Thu tay nắm tay vung, trong đồng tử tối đen lóe sáng ngời hào quang, Mộc Nghị Sâm trong lòng một trận vui mừng.
Đúng vậy a, đây mới là Vãn Thu của y, tính tình tuỳ hứng giống như gió, tiêu sái không kềm chế được.
Phong là bắt không được, chỉ có thể theo hắn, chung có một ngày, hắn sẽ trở lại bên cạnh mình .
"Hảo, Vãn Thu, trẫm theo ý ngươi."
Ba năm thời gian qua rất nhanh đi, Phong Vãn Thu dựa vào võ nghệ xuất sắc, hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, ở trên giang hồ sớm xông ra danh hào, hơn nữa Mộc Nghị Sâm trước khi hắn rời đi, cho hắn một khối ngự tứ kim bài, làm cho hắn bên ngoài có thể điều động quan địa phương lại, tuỳ cơ ứng biến.
Dựa vào quyền lực này, mấy năm này hắn cũng trừng trị không ít tham quan, vì dân mà lộ diện, ở giang hồ dân gian, mỗi người ca tụng.
Trên đại hội võ lâm năm năm một lần, tài nghệ của hắn trấn áp quần hùng, đánh bại phần đông cao thủ, hơn nữa vài vị Bắc Đẩu võ lâm đề cử, danh xứng với thực về ngồi trên ngai vàng võ lâm minh chủ.
Đêm nay, để ăn mừng tân Minh Chủ tiền nhiệm, tất cả tham dự hội nghị võ lâm nhân sĩ mở rộng ra tiệc anh hùng, trên dưới không ngừng hướng Phong Vãn Thu mời rượu.
Nhưng hôm nay, tân Minh Chủ trong lòng tựa hồ có việc, không uống vài chén liền thừa cơ đi tiểu mà chạy trốn, nhất mực liền tránh về phòng .
Kỳ thật trong tâm Phong Vãn Thu vẫn luôn nhớ tới một người, đúng là lâu rồi đã không thấy Mộc Nghị Sâm.
Hắn trước đó vài ngày đi Tây Nam một chuyến, tìm chút thời gian mới gấp trở về tham gia võ lâm đại hội, thoáng chớp mắt đã làm nửa tháng, tính ra cũng có thời gian gần bốn tháng không có nhìn thấy tình nhân, tuy rằng mấy ngày nay đều có dùng bồ câu đưa tin lui tới, nhưng vẫn không kịp chờ nổi gặp mặt.
Nhiều năm tâm nguyện rốt cục đạt thành, hắn đang nghĩ tới sẽ lên đường về kinh, trông thấy người yêu tưởng niệm đã lâu, có thể nào vào lúc này uống rượu, cũng chỉ có thể xin lỗi những huynh đệ kia .
Ai ngờ vừa đẩy cửa phòng ra, một đạo nhân ảnh liền nhào tới trước mặt.
Công lực của hắn xưa đâu bằng nay, cho là có người đánh lén, lúc này một chiêu định đánh ra, kết quả một tiếng "Vãn Thu", làm cho hắn sửng sốt, bị người tới ôm vào cõi lòng.
"Tại sao là ngươi? !" Người ôm hắn, không phải Mộc Nghị Sâm còn có thể là ai, "Ngươi làm sao lại ở đây?"
"Còn nói sao, ngươi này vừa ly khai chính là bốn tháng, trẫm đều nhanh nhớ ngươi muốn chết, mới liền xuất cung tới đây trong này tìm ngươi, may mắn trẫm được một vị trưởng bối nhận thức là người của một môn phái, mới có thể tiến vào." Ôm hắn một chút để xóa bớt tương tư, Mộc Nghị Sâm thế này mới thả lỏng cánh tay, nhìn dung nhan kia làm cho hắn quyến luyến không thôi .
"Vãn Thu, ngươi có chút gầy, chịu khổ sao?"
Tức giận đẩy ra móng vuốt sói đang ở trên người mình tàn sát bừa bãi của y, Phong Vãn Thu bỉu môi nói: "Đó là đương nhiên, ta chung quanh bôn ba, đâu giống như ngươi ở trong cung hưởng phúc."
"Như vậy trẫm liền tiếp ngươi hồi cung để hưởng phúc chịu không?" Một lần nữa đem người kéo vào trong lòng, hấp thu hơi thở quen thuộc trên người của hắn, Mộc Nghị Sâm chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trồng rỗng không có người yêu ở bên cạnh, lúc này mới được lấp đầy trở về, "Vãn Thu, ngươi nay đã là minh chủ võ lâm rồi, tâm nguyện năm đó ngươi nói đã đạt thành rồi, hiện tại có thể cùng trẫm hồi cung chứ."
"Ngươi cho là làm minh chủ võ lâm đơn giản như vậy a!" Phong Vãn Thu song chưởng vòng ngực, cao cao ngẩng đầu lên, "Nay toàn bộ võ lâm chuyện đều về ta trông coi ta nào có nhàn tâm cùng ngươi mà ở trong cung chứ. . . . . ."
Nghe hắn nói đến lúc này, Mộc Nghị Sâm gấp đến độ giơ chân, chỉ sợ hắn muốn bội ước, "Vãn Thu, ngươi cũng không thể nói mà không giữ lời a!"
Nếu là như vậy, hắn cho dù là buộc cũng muốn đem người buộc đi!
"Ngươi gấp cái gì, ta chọc ngươi a~." Phong Vãn Thu giảo hoạt cười, thấy bộ dáng này của y đã cảm thấy thú vị, "Cùng ngươi hồi cung có thể, nhưng là. . . . . ."
"Nhưng là cái gì, nói mau, trẫm đều đáp ứng ngươi."
"Hồi cung rồi ta là thị vệ của ngươi, nhưng nếu ta muốn xuất cung, ngươi không thể ngăn cản ta." Chọt chọt ngực Mộc Nghị Sâm (=]]) , hắn nheo lại hai mắt, "Tựa như ngươi có quốc gia phải xen vào, chuyện giang hồ hôm nay là trách nhiệm của ta, ta cũng không thể buông."
Huống hồ hắn đây cũng là vì muốn tốt cho Sâm. Giang hồ nhân sĩ từ trước đến nay không phải trong phạm vi quản phạt của quan phủ, dùng võ vi phạm lệnh cấm, cũng thường thường làm cho quan địa phương đau đầu, nay có hắn tọa trấn, Sâm cũng có thể bớt lo lắng. (chém chém)
". . . . . ." Nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn một trận, Mộc Nghị Sâm hiểu rõ ý nghĩ của Phong Vãn Thu, trong lòng một trận cảm động, liền cầm lên tay hắn vừa hôn, "Trẫm đáp ứng ngươi, huống hồ ngươi đây cũng là vì trẫm cùng thiên hạ của trẫm. Vãn Thu, trẫm có thể có ngươi làm bạn, đời này thế này đã là đủ."
"Hừ, ngươi có biết là tốt rồi." Phong Vãn Thu đắc ý hừ một tiếng, lại đột nhiên cảm thấy nắm tay to ở bên hông mình bắt đầu rụt rịch , bắt đầu cơi xiêm y của hắn.
"Uy ! Ngươi muốn làm gì!"
"Ngươi vì trẫm suy nghĩ nhiều như vậy, trẫm đương nhiên cần thăm hỏi tốt một chút minh chủ đại nhân a." Mộc Nghị Sâm cười, đem Phong Vãn Thu còn không có thốt ra kháng nghị gian trong nụ hôn.
"Ngô. . . . . ."
Từ nay về sau, hai người này một người ở triều đình, một người ở giang hồ, đem thiên hạ này thống trị thành ca múa thái bình thịnh thế.
Mộc Nghị Sâm là một minh quân mỹ danh thiên cổ, nhưng chỉ có người biết chuyện biết, trong lúc thịnh thế này, Phong Vãn Thu liên tục đảm nhiệm minh chủ võ lâm, cũng không thể bỏ qua công lao. . . Chính là việc này, sách sử không được ghi lại thôi.
|
|