Hoàng Thượng Dụ Dỗ Thị Vệ
|
|
Chương 5.2
Tin tức của muội muội nay chỉ có Thái Hậu biết, nhưng lão yêu phụ điên kia ngay cả mọi người cũng nhận không ra, hắn đi nhiều lần, cũng không có cách nào từ trong miệng nàng hỏi ra cái gì.
Nói hắn đã vào cung nhiều tháng rồi, một chút tin tức của muội muội cũng không có, thật không biết nàng đến tột cùng làm sao vậy.
“Cát nhân đều có thiên tướng, trẫm tin tưởng muội muội ngươi không có việc gì.” Mộc Nghị Sâm an ủi hắn như thế.
“Hi vọng như thế, chỉ cần một ngày không có nhìn thấy Uyển nhi, ta sẽ không buông tay.” Nói xong, hắn lại động thân ngồi dậy, kiên định nói.
“Trẫm cũng sẽ phái người đi điều tra, ngươi cũng đừng có lo lắng.” Hắn chính là thích bộ dáng thần thái sáng láng của hắn, chỉ cần Vãn Thu vừa lộ khuôn mặt tươi cười, toàn thân hắn đều cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên, Mộc Nghị Sâm nhớ ra cái gì đó, cười ngồi vào bên cạnh hắn, “Đúng rồi, ngươi giúp trẫm giải quyết việc bức vua thoái vị, trẫm còn chưa có ban cho thưởng ngươi.”
“Không cần, ở trong cung có ăn có uống, không cần phải ban thưởng cho ta.” Thấy hắn ngồi càng ngày càng gần, cơ hồ muốn áp vào trên người mình, Phong Vãn Thu nhăn lại lông mày, hướng bên cạnh xê dịch.
Hai đại nam nhân, sát gần như vậy làm gì a. . .
Mặc dù biết Mộc Nghị Sâm đối với mình có ý tứ, mà hắn. . Tựa hồ cũng không phải chán ghét vị hoàng đế này như vậy. . . Nhưng hai nam nhân. . . .
Không được, hắn vẫn là tạm thời cách đây xa một chút mới tốt.
“Không được, nếu trẫm không thưởng phạt phân minh, như thế nào phục chúng, ngươi vì trẫm làm nhiều như vậy, là lập công lớn, muốn được thưởng cái gì cứ mở miệng, trẫm đều tùy ngươi.” Phong Vãn Thu càng dịch chuyển, hắn lại càng gần hơn, lúc này còn một phát bắt được tay của đối phương.
“Ban thưởng gì ta đều không cần! Ngài thật muốn thưởng ta, không bằng là giúp đỡ, đừng dựa vào ta gần như vậy! Trời rất nóng nóng chết người!” Thấy hắn thật sự bám người, tâm lý Phong Vãn Thu hoảng hốt, lập tức đứng lên đi qua bên cạnh.
“Phải không? Thất nóng sao? Nhưng hiện tại đã vào thu a.” Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ một nửa, Mộc Nghị Sâm âm thầm cảm thấy buồn cười, đang muốn đứng dậy đi tới, lúc này Kha công công lại đi vào, trên tay còn bưng một cái bát sứ thanh hoa.
“Hoàng thượng, đây là hoa quế hạt sen ngự thiện phòng vừa làm, đồ ăn sáng hoàng thượng còn chưa có dùng, uống này có thể ấm áp thân mình.”
“Để xuống đi.” Chuyện tốt bị cắt đứt, Mộc Nghị Sâm nhìn cũng không nhìn một cái, vẫy tay để hắn đi xuống.
“Thơm quá a.” Phong Vãn Thu vừa thấy canh ngọt tản ra mùi hoa quế kia, bụng liền kêu ùng ục. Sáng nay hắn luôn luôn ở lãnh cung đề ra nghi vấn với Thái Hậu, nửa ngày cũng không ăn qua gì.
“Ngươi muốn ăn liền ăn đi.” Thấy bộ dáng ham ăn này của hắn, Mộc Nghị Sâm buồn cười, cười đem bát đẩy lên trước mặt hắn.
Vừa nghe có thể ăn, Phong Vãn Thu liền cười híp mắt, cầm canh qua, múc một muỗng để vào trong miệng.
“Ăn ngon không?” Nhìn hắn ăn được ngon, Mộc Nghị Sâm vẻ mặt hứng thú nhìn hắn.
Một chén canh hoa quế hạt sen, hắn liền thỏa mãn. Phong Vãn Thu không muốn cầu cạnh như vậy, tựa như một trận gió nhẹ, ấm tâm của hắn.
“Ăn ngon.”
“Vậy trẫm cũng muốn thử.” Lời còn chưa dứt, Mộc Nghị Sâm liền đi qua, lập tức che lại môi của hắn.
“Ngô. . . .” Bị dễ dàng đánh lén, Phong Vãn Thu vừa thẹn vừa giận.
Đều do mình chỉ lo ăn, hoàn toàn đã quên bên người còn cất giấu một con sói tham ăn, thật là đại ý mất Kinh châu [1].
Mộc Nghị Sâm hôn hồi lâu mới buông người trong lòng ra, giữa lúc gắn bó đều từ trong miệng Phong Vãn Thu mút đến mùi thơm hoa quế, làm cho hắn thoả mãn vô cùng.
“Mộc Nghị Sâm! Ngươi tìm đánh a! Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng thượng, ta liền không dám động tới ngươi!” Phong Vãn Thu oán hận mắng, hận không thể hảo hảo giáo huấn kẻ dâm đãng này, lại bị Mộc Nghị Sâm ôm vào trong ngực không thể động đậy.
“Vãn Thu, trẫm muốn ngươi.” Mộc Nghị Sâm ở bên tai của hắn thấp lẩm bẩm, thở ra nhiệt khí phun hết trên cổ của hắn. Chỉ là đơn thuần ôm người này, trong lòng liền kinh hoàng không thôi, hắn chưa từng như hiện tại, khát vọng một người như thế.
“Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. . .” Bị thanh âm bao hàm dục vọng của đối phương làm sợ tới mức trừng to mắt, hắn giơ chân lên muốn đá Mộc Nghị Sâm, ai ngờ dưới bụng đột nhiên xông lên một cỗ khí nóng, làm cho cả người hắn xụi lơ, một chút khí lực đều không dùng được.
“Trẫm sẽ rất ôn nhu, sẽ không làm đau ngươi.” Thấy hắn vô lực phản kháng, Mộc Nghị Sâm chỉ xem là hắn muốn nghênh còn cự, lập tức ôm lấy hắn, thả tới trên long sàng, sau đó lấn người lên.
“Quản ngươi ôn nhu hay không, ngươi muốn ôm thì ôm các phi tử của ngươi đi.” Phong Vãn Thu ra sức giãy dụa, bất đắc dĩ tứ chi một chút khí lực cũng không có, thân mình giãy dụa, lơ đãng cọ đến bộ vị không nên cọ đến, lửa cháy sạch cả người hắn lại càng mạnh, làm cho hắn thở dốc không thôi. . . Đáng chết, hắn đến tột cùng làm sao vậy?
Lúc này, Mộc Nghị Sâm cũng phát hiện không đúng. Cho dù hắn cực kỳ muốn dưới thân người này, nhưng biết, Vãn Thu cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời chủ.
Lại nhìn hắn tuy rằng vẫn kháng cự chính mình, lại cả mặt đỏ hồng, không ngừng thở phì phò, ngực phập phồng không nhừng, ánh mắt dần dần mê ly.
Bộ dáng này rõ ràng là trúng xuân dược!
“Vãn Thu, ngươi không sao chứ?” Vỗ về hai gò má nóng bỏng của hắn, lý trí dần dần thu hồi, Mộc Nghị Sâm không hiểu chút nào. Vãn Thu làm sao có thể trúng xuân dược?
“Ta. . . Ta có thể có chuyện gì. . . .” Nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, đột nhiên Phong Vãn Thu cũng bắt đầu cảm giác mình dạng này không đúng lắm.
Hắn đây là làm sao vậy? Có phải là Mộc Nghị Sâm hạ độc đối với hắn hay không?
Nhưng nếu thật sự là Mộc Nghị Sâm hạ thuốc, hắn làm sao lại hỏi. . . .
Hai người này không biết, hôm nay đầu bếp ngự thiện phòng phụ trách làm món điểm tâm ngọt, vì chuyện riêng của cậu em vợ cùng muội hắn, lén hướng người quen thái y viện cầu mấy bao hợp hoan tán, lại bởi vì vội vàng làm điểm tâm cho đám nương nương, tùy tay đặt, làm cho đầu bếp nhỏ tưởng lầm là đường phấn, lại thêm vào canh hoa quế hạt sen của hoàng, mà nay lại đánh bậy đánh bạ, làm cho Phong Vãn Thu ăn.
“Vãn Thu, ngươi. . .” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt Mộc Nghị Sâm rơi xuống trên bát sứ kia, “Là canh hạt sen kia!”
Mới vừa rồi Vãn Thu chỉ ăn thứ này, muốn hạ thuốc, cũng chỉ có chén canh ngọt kia mới có thể! Vãn Thu nuốt vào cả bát, nếu không có việc gì mới kỳ quái.
“Ý tứ của ngươi. . . .” Phong Vãn Thu nghe, lập tức hiểu rõ ra, cũng thầm kêu không ổn trong lòng.
“Nô tài chết tiệt! Là người nào người can đảm làm chuyện tốt này!” Mộc Nghị Sâm giận dữ, nhưng trước mắt không phải thời điểm tức giận, như thế nào giúp Phong Vãn Thu thư giải dược tính mới là chính sự.
Hắn cũng không muốn tại dưới loại tình huống này giữ lấy Vãn Thu, nhưng hắn không giống với người thường, cho dù tìm nữ tử, chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề. Huống hồ hắn cũng không thích để cho người khác chạm vào Vãn Thu của hắn.
“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Phong Vãn Thu khó nhịn uốn éo người. Nếu không phải nay cả người hắn xụi lơ vô lực, thật muốn đem tội khôi đầu sỏ giết ngàn đao đánh thành đầu heo.
Chết tiệt hắn đến tột cùng l chọc người nào, uống canh ngọt cũng có thể trúng xuân dược. . . . Đã biết bộ dáng, cho dù Mộc Nghị Sâm không ý đồ đối với hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ chủ động dán lên!
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ giúp ngươi.” Vượt qua quyết tâm, Mộc Nghị Sâm vươn tay muốn kéo vạt áo của hắn.
“Ngươi. . . Đừng tới đây. . . .” Phong Vãn Thu gian nan chống đẩy, còn muốn vãn hồi tình thế, đáng tiếc lại lực bất tòng tâm.
“Vãn Thu, ngươi đừng sợ, trẫm đang giúp ngươi.” Trong nháy mắt, Mộc Nghị Sâm liền đem áo của hắn bóc đi, chỉ dư một cái quần lót.
Phong Vãn Thu vô lực kháng cự, chỉ cảm thấy Mộc Nghị Sâm chạm nhẹ từng cái, đều đã làm cho khô nóng trong cơ thể thối lui một ít, khó nhịn xôn xao trong cơ thể cũng tốt hơn một ít, dần dần, kháng cự của hắn cũng mềm nhũn ra.
Mộc Nghị Sâm tiến đến, nhẹ mút lấy quả hồng mê người trước ngực hắn, lưỡi ướt át liếm láp nụ hoa mẫn cảm, kích thích dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của hắn.
“Thoải mái sao?” Thấy nụ hoa đỏ bừng đã biến thành màu đỏ tím, Mộc Nghị Sâm mới dời đi trận địa, từ cổ của hắn một đường hôn đi lên, cuối cùng khẽ cắn ở vành tai hắn.
“Cái gì?”
“Nghe rõ chưa, trẫm thích ngươi, trẫm chỉ muốn ngươi.” Mộc Nghị Sâm nhẹ giọng thấp lẩm bẩm ở bên tai của hắn, kể ra tiếng lòng của mình.
“Ngươi nói cái gì. . . .” Nhưng đầu óc Phong Vãn Thu loạn một đoàn, lại có chút sợ hãi. Lý trí nói cho hắn biết, hai người bọn họ đều là nam tử, như vậy là không được! Nhưng thân mình hắn lại không tự chủ được đáp lại Mộc Nghị Sâm, ngóng chờ đụng chạm càng sâu.
Tay Mộc Nghị Sâm giống như có ma lực, không ngừng lay động lửa trong cơ thể của hắn, làm cho thế lửa càng lúc càng lớn, cháy sạch thần trí hắn mơ hồ.
Hôn dọc theo cổ đến ngực, lại rơi xuống bụng, Mộc Nghị Sâm một phen xé xuống che đậy cuối cùng của Phong Vãn Thu, thân mình màu mật ong trơn bóng trắng trợn hiện ra ở trước mặt của hắn.
“Ngươi. . . . Ngươi không phải thái giám!” Nhìn cao ngất dâng trào giữa hai chân Phong Vãn Thu, Mộc Nghị Sâm có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn không nhìn lầm chứ, đồ vật tức giận bừng bừng giữa hai chân Vãn Thu kia. . .
Nói như vậy, Vãn Thu không phải thái giám, vậy hắn vì sao phải lừa hắn? !
“Ta. . . Ta khi nào thì nói mình là thái giám. . .” Phong Vãn Thu chỉ cảm thấy chính mình sắp bị nướng chín, đầu choáng váng nặng nề, nghe được vấn đề liền thuận miệng trả lời.
Hiện tại hắn đã bỏ đi rồi, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì hắn không biết, hắn chỉ cầu ai có thể mau chút giúp hắn tán đi nhiệt độ bỏng toàn thân của hắn.
Hắn vừa nói, Mộc Nghị Sâm mới nhớ tới, Phong Vãn Thu xác thực từ đầu tới đuôi cũng chưa nói qua hắn là thái giám, là hắn thấy hắn mặc phục sức thái giám liền cho rằng như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, là thái giám cũng tốt, không phải cũng thế, hắn nhận định Phong Vãn Thu, cũng không thả hắn đi!
“Mặc kệ ngươi có phải thái giám hay không, trẫm đều muốn ngươi.” Nói xong, hắn đối với môi đỏ mọng hộc hơi thở nóng rực kia, thật sâu hôn lên, giống như muốn một ngụm nuốt hắn, bàn tay to dày rộng theo bụng bằng phẳng của hắn sờ soạng xuống, rất nhanh liền tới đến giữa hai chân của hắn. . . .
“Ngươi làm cái gì? !” Phong Vãn Thu muốn bắt bàn tay to không an phận kia, nhưng vẫn không ngăn cản được tiến công cường thế của Mộc Nghị Sâm.
Cảm giác nóng rực dưới thân bị người cầm xoa lấy, hắn thở hốc vì kinh ngạc, kìm lòng không được uốn éo người. "A. . . Dừng tay. . .”
“Vãn Thu, trẫm tuyệt sẽ không phụ ngươi!”
Nghe được câu này, trong đầu của hắn rối loạn một trận, nhưng dục vọng thuỷ triều tùy theo mà đến lại khiến suy nghĩ của hắn rối loạn, không còn kịp suy tư nữa liền đã hoàn toàn trầm luân.
Môi Mộc Nghị Sâm lại từ trên mặt của hắn chuyển qua trước ngực hắn, không ngừng mút lấy quả sưng, bàn tay to cầm phân thân kiên đĩnh của hắn không ngừng vuốt, thế công song trọng làm hô hấp của Phong Vãn Thu hỗn loạn, trong mắt sáng tràn đầy tình cảm mãnh liệt, một trận lại một trận cảm giác tê dại như sóng to che mất ý thức của hắn, làm cho hắn chỉ có thể không ngừng rên rỉ khóc nức nở.
“Yên tâm, trẫm sẽ không thương hại ngươi. . . .”
Theo câu hứa hẹn này, Mộc Nghị Sâm lại hôn lên môi của hắn, thân thể hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, không có một tia khe hở.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đại ý mất Kinh Châu: Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
|
Chương 5.2
Tin tức của muội muội nay chỉ có Thái Hậu biết, nhưng lão yêu phụ điên kia ngay cả mọi người cũng nhận không ra, hắn đi nhiều lần, cũng không có cách nào từ trong miệng nàng hỏi ra cái gì.
Nói hắn đã vào cung nhiều tháng rồi, một chút tin tức của muội muội cũng không có, thật không biết nàng đến tột cùng làm sao vậy.
“Cát nhân đều có thiên tướng, trẫm tin tưởng muội muội ngươi không có việc gì.” Mộc Nghị Sâm an ủi hắn như thế.
“Hi vọng như thế, chỉ cần một ngày không có nhìn thấy Uyển nhi, ta sẽ không buông tay.” Nói xong, hắn lại động thân ngồi dậy, kiên định nói.
“Trẫm cũng sẽ phái người đi điều tra, ngươi cũng đừng có lo lắng.” Hắn chính là thích bộ dáng thần thái sáng láng của hắn, chỉ cần Vãn Thu vừa lộ khuôn mặt tươi cười, toàn thân hắn đều cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên, Mộc Nghị Sâm nhớ ra cái gì đó, cười ngồi vào bên cạnh hắn, “Đúng rồi, ngươi giúp trẫm giải quyết việc bức vua thoái vị, trẫm còn chưa có ban cho thưởng ngươi.”
“Không cần, ở trong cung có ăn có uống, không cần phải ban thưởng cho ta.” Thấy hắn ngồi càng ngày càng gần, cơ hồ muốn áp vào trên người mình, Phong Vãn Thu nhăn lại lông mày, hướng bên cạnh xê dịch.
Hai đại nam nhân, sát gần như vậy làm gì a. . .
Mặc dù biết Mộc Nghị Sâm đối với mình có ý tứ, mà hắn. . Tựa hồ cũng không phải chán ghét vị hoàng đế này như vậy. . . Nhưng hai nam nhân. . . .
Không được, hắn vẫn là tạm thời cách đây xa một chút mới tốt.
“Không được, nếu trẫm không thưởng phạt phân minh, như thế nào phục chúng, ngươi vì trẫm làm nhiều như vậy, là lập công lớn, muốn được thưởng cái gì cứ mở miệng, trẫm đều tùy ngươi.” Phong Vãn Thu càng dịch chuyển, hắn lại càng gần hơn, lúc này còn một phát bắt được tay của đối phương.
“Ban thưởng gì ta đều không cần! Ngài thật muốn thưởng ta, không bằng là giúp đỡ, đừng dựa vào ta gần như vậy! Trời rất nóng nóng chết người!” Thấy hắn thật sự bám người, tâm lý Phong Vãn Thu hoảng hốt, lập tức đứng lên đi qua bên cạnh.
“Phải không? Thất nóng sao? Nhưng hiện tại đã vào thu a.” Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ một nửa, Mộc Nghị Sâm âm thầm cảm thấy buồn cười, đang muốn đứng dậy đi tới, lúc này Kha công công lại đi vào, trên tay còn bưng một cái bát sứ thanh hoa.
“Hoàng thượng, đây là hoa quế hạt sen ngự thiện phòng vừa làm, đồ ăn sáng hoàng thượng còn chưa có dùng, uống này có thể ấm áp thân mình.”
“Để xuống đi.” Chuyện tốt bị cắt đứt, Mộc Nghị Sâm nhìn cũng không nhìn một cái, vẫy tay để hắn đi xuống.
“Thơm quá a.” Phong Vãn Thu vừa thấy canh ngọt tản ra mùi hoa quế kia, bụng liền kêu ùng ục. Sáng nay hắn luôn luôn ở lãnh cung đề ra nghi vấn với Thái Hậu, nửa ngày cũng không ăn qua gì.
“Ngươi muốn ăn liền ăn đi.” Thấy bộ dáng ham ăn này của hắn, Mộc Nghị Sâm buồn cười, cười đem bát đẩy lên trước mặt hắn.
Vừa nghe có thể ăn, Phong Vãn Thu liền cười híp mắt, cầm canh qua, múc một muỗng để vào trong miệng.
“Ăn ngon không?” Nhìn hắn ăn được ngon, Mộc Nghị Sâm vẻ mặt hứng thú nhìn hắn.
Một chén canh hoa quế hạt sen, hắn liền thỏa mãn. Phong Vãn Thu không muốn cầu cạnh như vậy, tựa như một trận gió nhẹ, ấm tâm của hắn.
“Ăn ngon.”
“Vậy trẫm cũng muốn thử.” Lời còn chưa dứt, Mộc Nghị Sâm liền đi qua, lập tức che lại môi của hắn.
“Ngô. . . .” Bị dễ dàng đánh lén, Phong Vãn Thu vừa thẹn vừa giận.
Đều do mình chỉ lo ăn, hoàn toàn đã quên bên người còn cất giấu một con sói tham ăn, thật là đại ý mất Kinh châu [1].
Mộc Nghị Sâm hôn hồi lâu mới buông người trong lòng ra, giữa lúc gắn bó đều từ trong miệng Phong Vãn Thu mút đến mùi thơm hoa quế, làm cho hắn thoả mãn vô cùng.
“Mộc Nghị Sâm! Ngươi tìm đánh a! Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng thượng, ta liền không dám động tới ngươi!” Phong Vãn Thu oán hận mắng, hận không thể hảo hảo giáo huấn kẻ dâm đãng này, lại bị Mộc Nghị Sâm ôm vào trong ngực không thể động đậy.
“Vãn Thu, trẫm muốn ngươi.” Mộc Nghị Sâm ở bên tai của hắn thấp lẩm bẩm, thở ra nhiệt khí phun hết trên cổ của hắn. Chỉ là đơn thuần ôm người này, trong lòng liền kinh hoàng không thôi, hắn chưa từng như hiện tại, khát vọng một người như thế.
“Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. . .” Bị thanh âm bao hàm dục vọng của đối phương làm sợ tới mức trừng to mắt, hắn giơ chân lên muốn đá Mộc Nghị Sâm, ai ngờ dưới bụng đột nhiên xông lên một cỗ khí nóng, làm cho cả người hắn xụi lơ, một chút khí lực đều không dùng được.
“Trẫm sẽ rất ôn nhu, sẽ không làm đau ngươi.” Thấy hắn vô lực phản kháng, Mộc Nghị Sâm chỉ xem là hắn muốn nghênh còn cự, lập tức ôm lấy hắn, thả tới trên long sàng, sau đó lấn người lên.
“Quản ngươi ôn nhu hay không, ngươi muốn ôm thì ôm các phi tử của ngươi đi.” Phong Vãn Thu ra sức giãy dụa, bất đắc dĩ tứ chi một chút khí lực cũng không có, thân mình giãy dụa, lơ đãng cọ đến bộ vị không nên cọ đến, lửa cháy sạch cả người hắn lại càng mạnh, làm cho hắn thở dốc không thôi. . . Đáng chết, hắn đến tột cùng làm sao vậy?
Lúc này, Mộc Nghị Sâm cũng phát hiện không đúng. Cho dù hắn cực kỳ muốn dưới thân người này, nhưng biết, Vãn Thu cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời chủ.
Lại nhìn hắn tuy rằng vẫn kháng cự chính mình, lại cả mặt đỏ hồng, không ngừng thở phì phò, ngực phập phồng không nhừng, ánh mắt dần dần mê ly.
Bộ dáng này rõ ràng là trúng xuân dược!
“Vãn Thu, ngươi không sao chứ?” Vỗ về hai gò má nóng bỏng của hắn, lý trí dần dần thu hồi, Mộc Nghị Sâm không hiểu chút nào. Vãn Thu làm sao có thể trúng xuân dược?
“Ta. . . Ta có thể có chuyện gì. . . .” Nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, đột nhiên Phong Vãn Thu cũng bắt đầu cảm giác mình dạng này không đúng lắm.
Hắn đây là làm sao vậy? Có phải là Mộc Nghị Sâm hạ độc đối với hắn hay không?
Nhưng nếu thật sự là Mộc Nghị Sâm hạ thuốc, hắn làm sao lại hỏi. . . .
Hai người này không biết, hôm nay đầu bếp ngự thiện phòng phụ trách làm món điểm tâm ngọt, vì chuyện riêng của cậu em vợ cùng muội hắn, lén hướng người quen thái y viện cầu mấy bao hợp hoan tán, lại bởi vì vội vàng làm điểm tâm cho đám nương nương, tùy tay đặt, làm cho đầu bếp nhỏ tưởng lầm là đường phấn, lại thêm vào canh hoa quế hạt sen của hoàng, mà nay lại đánh bậy đánh bạ, làm cho Phong Vãn Thu ăn.
“Vãn Thu, ngươi. . .” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt Mộc Nghị Sâm rơi xuống trên bát sứ kia, “Là canh hạt sen kia!”
Mới vừa rồi Vãn Thu chỉ ăn thứ này, muốn hạ thuốc, cũng chỉ có chén canh ngọt kia mới có thể! Vãn Thu nuốt vào cả bát, nếu không có việc gì mới kỳ quái.
“Ý tứ của ngươi. . . .” Phong Vãn Thu nghe, lập tức hiểu rõ ra, cũng thầm kêu không ổn trong lòng.
“Nô tài chết tiệt! Là người nào người can đảm làm chuyện tốt này!” Mộc Nghị Sâm giận dữ, nhưng trước mắt không phải thời điểm tức giận, như thế nào giúp Phong Vãn Thu thư giải dược tính mới là chính sự.
Hắn cũng không muốn tại dưới loại tình huống này giữ lấy Vãn Thu, nhưng hắn không giống với người thường, cho dù tìm nữ tử, chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề. Huống hồ hắn cũng không thích để cho người khác chạm vào Vãn Thu của hắn.
“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Phong Vãn Thu khó nhịn uốn éo người. Nếu không phải nay cả người hắn xụi lơ vô lực, thật muốn đem tội khôi đầu sỏ giết ngàn đao đánh thành đầu heo.
Chết tiệt hắn đến tột cùng l chọc người nào, uống canh ngọt cũng có thể trúng xuân dược. . . . Đã biết bộ dáng, cho dù Mộc Nghị Sâm không ý đồ đối với hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ chủ động dán lên!
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ giúp ngươi.” Vượt qua quyết tâm, Mộc Nghị Sâm vươn tay muốn kéo vạt áo của hắn.
“Ngươi. . . Đừng tới đây. . . .” Phong Vãn Thu gian nan chống đẩy, còn muốn vãn hồi tình thế, đáng tiếc lại lực bất tòng tâm.
“Vãn Thu, ngươi đừng sợ, trẫm đang giúp ngươi.” Trong nháy mắt, Mộc Nghị Sâm liền đem áo của hắn bóc đi, chỉ dư một cái quần lót.
Phong Vãn Thu vô lực kháng cự, chỉ cảm thấy Mộc Nghị Sâm chạm nhẹ từng cái, đều đã làm cho khô nóng trong cơ thể thối lui một ít, khó nhịn xôn xao trong cơ thể cũng tốt hơn một ít, dần dần, kháng cự của hắn cũng mềm nhũn ra.
Mộc Nghị Sâm tiến đến, nhẹ mút lấy quả hồng mê người trước ngực hắn, lưỡi ướt át liếm láp nụ hoa mẫn cảm, kích thích dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của hắn.
“Thoải mái sao?” Thấy nụ hoa đỏ bừng đã biến thành màu đỏ tím, Mộc Nghị Sâm mới dời đi trận địa, từ cổ của hắn một đường hôn đi lên, cuối cùng khẽ cắn ở vành tai hắn.
“Cái gì?”
“Nghe rõ chưa, trẫm thích ngươi, trẫm chỉ muốn ngươi.” Mộc Nghị Sâm nhẹ giọng thấp lẩm bẩm ở bên tai của hắn, kể ra tiếng lòng của mình.
“Ngươi nói cái gì. . . .” Nhưng đầu óc Phong Vãn Thu loạn một đoàn, lại có chút sợ hãi. Lý trí nói cho hắn biết, hai người bọn họ đều là nam tử, như vậy là không được! Nhưng thân mình hắn lại không tự chủ được đáp lại Mộc Nghị Sâm, ngóng chờ đụng chạm càng sâu.
Tay Mộc Nghị Sâm giống như có ma lực, không ngừng lay động lửa trong cơ thể của hắn, làm cho thế lửa càng lúc càng lớn, cháy sạch thần trí hắn mơ hồ.
Hôn dọc theo cổ đến ngực, lại rơi xuống bụng, Mộc Nghị Sâm một phen xé xuống che đậy cuối cùng của Phong Vãn Thu, thân mình màu mật ong trơn bóng trắng trợn hiện ra ở trước mặt của hắn.
“Ngươi. . . . Ngươi không phải thái giám!” Nhìn cao ngất dâng trào giữa hai chân Phong Vãn Thu, Mộc Nghị Sâm có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn không nhìn lầm chứ, đồ vật tức giận bừng bừng giữa hai chân Vãn Thu kia. . .
Nói như vậy, Vãn Thu không phải thái giám, vậy hắn vì sao phải lừa hắn? !
“Ta. . . Ta khi nào thì nói mình là thái giám. . .” Phong Vãn Thu chỉ cảm thấy chính mình sắp bị nướng chín, đầu choáng váng nặng nề, nghe được vấn đề liền thuận miệng trả lời.
Hiện tại hắn đã bỏ đi rồi, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì hắn không biết, hắn chỉ cầu ai có thể mau chút giúp hắn tán đi nhiệt độ bỏng toàn thân của hắn.
Hắn vừa nói, Mộc Nghị Sâm mới nhớ tới, Phong Vãn Thu xác thực từ đầu tới đuôi cũng chưa nói qua hắn là thái giám, là hắn thấy hắn mặc phục sức thái giám liền cho rằng như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, là thái giám cũng tốt, không phải cũng thế, hắn nhận định Phong Vãn Thu, cũng không thả hắn đi!
“Mặc kệ ngươi có phải thái giám hay không, trẫm đều muốn ngươi.” Nói xong, hắn đối với môi đỏ mọng hộc hơi thở nóng rực kia, thật sâu hôn lên, giống như muốn một ngụm nuốt hắn, bàn tay to dày rộng theo bụng bằng phẳng của hắn sờ soạng xuống, rất nhanh liền tới đến giữa hai chân của hắn. . . .
“Ngươi làm cái gì? !” Phong Vãn Thu muốn bắt bàn tay to không an phận kia, nhưng vẫn không ngăn cản được tiến công cường thế của Mộc Nghị Sâm.
Cảm giác nóng rực dưới thân bị người cầm xoa lấy, hắn thở hốc vì kinh ngạc, kìm lòng không được uốn éo người. "A. . . Dừng tay. . .”
“Vãn Thu, trẫm tuyệt sẽ không phụ ngươi!”
Nghe được câu này, trong đầu của hắn rối loạn một trận, nhưng dục vọng thuỷ triều tùy theo mà đến lại khiến suy nghĩ của hắn rối loạn, không còn kịp suy tư nữa liền đã hoàn toàn trầm luân.
Môi Mộc Nghị Sâm lại từ trên mặt của hắn chuyển qua trước ngực hắn, không ngừng mút lấy quả sưng, bàn tay to cầm phân thân kiên đĩnh của hắn không ngừng vuốt, thế công song trọng làm hô hấp của Phong Vãn Thu hỗn loạn, trong mắt sáng tràn đầy tình cảm mãnh liệt, một trận lại một trận cảm giác tê dại như sóng to che mất ý thức của hắn, làm cho hắn chỉ có thể không ngừng rên rỉ khóc nức nở.
“Yên tâm, trẫm sẽ không thương hại ngươi. . . .”
Theo câu hứa hẹn này, Mộc Nghị Sâm lại hôn lên môi của hắn, thân thể hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, không có một tia khe hở.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đại ý mất Kinh Châu: Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
|
Chương 6.1:
Màn giường màu vàng óng ở trên long sàn che lại xuân ý, lại ngăn không được trận trận rên rỉ cảm thấy khó xử.
"Vãn Thu. . . . . ." Mộc Nghị Sâm thở dài giống như khẽ gọi, động tác trong tay lại không có dừng lại.
"A. . . . . ."tinh mâu* của Phong Vãn Thu nửa mở, tiếng rên rĩ đứt quãng không ngừng trong miệng hắn bật ra, toàn thân phiếm tình dục ửng hồng, rất là mê người.
(*tinh mâu: mắt sáng như sao, ở đây hiểu là mắt Phong ca nửa mở nửa nhắm ~^o^~)
"A...ha. . . . . ." Theo một tiếng thở gấp gáp, hắn ở trong tay Mộc Nghị Sâm tiết ra, chất lỏng bạch trọc thấm ướt hơn phân nửa bàn tay của y.
"Vãn Thu, thật đậm đặc a~. . . . . ." Thấy dục dịch trong tay , Mộc Nghị Sâm trầm thấp cười, tựa hồ rất hài lòng.
Vừa phát tiết xong Phong Vãn Thu co quắp nằm ở trên giường, không được thở phì phò, chỗ yêu kém là ngay cả nói đều trả lời không được, mà trước khi hắn hoàn hồn, ngón tay Mộc Nghị Sâm thình lình tìm kiếm ở phía sau, một ngón tay nhờ vào dịch ấm áp mà xâm nhập vào huyệt đạo chặt khít của Vãn Thu.
"Không! Không cần. . . . . ."
Chưa bao giờ bị cưỡng ép đụng chạm qua nơi này, Phong Vãn Thu vừa giận vừa thẹn đan xen, lại vô lực ngăn cản, ham muốn trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt làm cho y kìm lòng không được cong thân lên , yêu cầu càng nhiều.
Ngón tay qua lại ra vào trong cơ thể, vẻ sưng nhức lập tức thành dạt dào, tê ngứa bên trong bắt đầu co rút lại từng trận, xoắn chặt xâm nhập trong cơ thể, hy vọng có thể từ chỗ đó tìm được càng nhiều khoái cảm...
"A. . . . . ."
"Vãn Thu, ngươi kêu thật dễ nghe."
Không giống nữ tử cao vút, lại càng không giống nam tử thô ách như vậy, âm thanh du dương pha giữ tình dục, phảng phất như thiên âm (tiếng trời @@).
Nghe được hắn sung sướng rên rỉ, dục vọng Mộc Nghị Sâm hoàn toàn bị kích thích, ngón tay càng thêm co rúm rất nhanh .
"Không, không cần. . . . . ." Chịu không được kích thích như vậy, Phong Vãn Thu cuồng loạn lắc đầu, khó chịu chau lông mày lên.
"Đừng sợ, nhịn một chút, như thế này thì tốt rồi." Mộc Nghị Sâm không ngừng hôn hít lên trán của Vãn Thu, yêu thương trấn an y.
"Vì sao muốn ta nhịn một chút. . . . . . A!" Vãn Phong nói được một nữa cũng không xong, bởi vì Mộc Nghị Sâm lại cúi đầu liếm mút ngực của y, ngậm lấy một điểm hồng hồng mà ra sức mút, dời đi sự chú ý của Vãn Thu.
"Đừng hút. . . . . ." Từ trước ngực truyền đến từng trận tê dại, làm cho lý trí của Phong Vãn Thu từ từ tan rã, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy sắc hồng, tấm lưng cũng không nhịn được mà vặn vẹo .
"Nhưng bên trong của ngươi hút thật sự rất nhanh nha." Mộc Nghị Sâm lại ác ý đem ngón tay hướng vào sâu trong cơ thể hắn đâm vào, cảm giác ngón tay ở trong bao trùm xoắn động, không lưu một chút khe hở nào. (ý nói là ngón tay ở trong tiểu huyệt đâm rút không chừa tý khe hở)
"A. . . . . ." Phong Vãn Thu rên rỉ một tiếng.
Hắn chỉ cảm thấy vì bị Mộc Nghị Sâm vỗ về chơi đùa, thân thể của chính mình càng ngày càng kỳ quái, đau đớn cùng nơi kia bị căng trướng trong cơ thể lại tạo ra một dòng điện vui sướng, làm hắn nhịn không được đỏ bừng mặt, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Mộc Nghị Sâm. . . . . .
Nhìn bộ dáng e sợ xấu hổ kia, làm dục vọng sớm căng trướng của Mộc Nghị Sâm càng thêm sưng lên. Nhưng bây giờ còn không phải lúc, đây vẫn là lần đầu của Vãn Thu, y nên làm cho hắn thích ứng một chút, mới không dễ bị thương.
Hắn một phen đè lại thân mình vặn vẹo của Phong Vãn Thu, ngón tay xâm nhập trong cơ thể lại tăng thành ba ngón, từ trong cơ thể hắn càng thêm kịch liệt đẩy ra đưa vào .
Chỉ trong chốc lát, cho dù Phong Vãn Thu gắt gao cắn môi dưới, cũng áp chế không nổi rên rỉ thốt ra, chỉ có thể vô lực yêu cầu, "Ngừng. . . . . . Dừng lại. . . . . ."
"Trẫm dừng không được ."
"Nhưng mà. . . . . . A. . . . . ." Cảm giác được ngón tay trong cơ thể chạm đến một chỗ, hắn lập tức bị kích thích nói không ra lời chỉ có thể xụi lơ ở dưới thân Mộc Nghị Sâm, vô lực nhắm hai mắt lại, luận động theo ngón tay ở trong cơ thể, khó nhịn vặn vẹo thân thể nghênh hợp theo.
"Nóng quá. . . . . ." Trong miệng không ngừng phun ra hơi thở nóng rực, hắn cảm giác mình muốn sắp chết.
Nhìn bộ dáng khó kìm lòng nổi của hắn, Mộc Nghị Sâm hôn nhẹ lên cái trán ướt đầy mồ hôi của hắn, rồi sau đó phủ lên đôi môi của hắn, hôn lên đôi môi ngọt ngào, phía dưới đích ngón tay cũng luật động nhanh hơn, mỗi một lần ra vào cũng làm cho Phong Vãn Thu không thở nổi.
"Ta. . . . . . Muốn. . . . . . Mau, nhanh chút. . . . . ." Hắn không biết phải như thế nào mới có thể tiêu tan trừ dục hỏa ngập trời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ngay cả bản thân nghe cũng phải xấu hổ, hướng người ở trên mà yêu cầu .
Mộc Nghị Sâm chậm rãi lộ ra một chút cười yếu ớt, "Ngươi đã mở miệng, trẫm liền cho ngươi."
Nói xong, hắn tách ra hai chân thon dài của người dưới thân, cởi quần áo ở thân dưới, lộ ra dục vọng phấn chấn bừng bừng.
Phong Vãn Thu cảm thấy có một cái gì đó nóng bỏng đụng chạm ở giữa hai chân, trực giác cúi đầu nhìn, chỉ thấy đỉnh của cự vật màu đỏ tím kia đang đặt ở trước chỗ tư mật của mình, khi hắn hiểu được thì hai tay Mộc Nghị Sâm đã muốn gắt gao chế trụ hông của hắn, đem cự vật đẩy vào trong cơ thể hắn ──
"Hảo trướng*. . . . . ." Dị vật xâm nhập chướng bụng làm hắn muốn đẩy ngưởi ở trên mình ra, nhưng Mộc Nghị Sâm làm sao theo ý hắn, kiên định ấn lấy hông của hắn, một cái đẩy lưng, đã đem cực đại phân thân cả gốc đẩyvào trong huyệt chặt khít của hắn. (*căng quá)
Chưa bao giờ bị người xâm nhập ở chỗ này, nay lại bị nhét tràn đầy, hai chân bị kéo đến mở rộng ra, làm hắn vừa thẹn vừa giận, lại không thể động đậy, mỗi lần nhúc nhích, hung khí trong cơ thể liền ma sát qua, làm hắn kìm lòng không được mà thắt chặt nội bích.
"Vãn Thu, đừng nhúc nhích, trẫm sẽ nhịn không được."
Mồ hôi to như hạt đậu nhỏ giọt trước ngực hắn, Phong Vãn Thu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai mắt Mộc Nghị Sâm đỏ đậm, tựa hồ cũng chịu đựng được.
Nhìn đối phương rõ ràng thật rất khát cầu phát tiết, vẻ mặt lại liều mình nhẫn nại, Phong Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, thật sự rõ ràng cảm nhận được người này đối với chính mình thật thương tiếc. . . . . .
Trong khoảnh khắc đó, hắn bị mê hoặc rồi, kìm lòng không được mà vươn hai tay, ôm cổ người ở trên.
Cơ hồ nhận được tính hiệu ngầm đồng ý, Mộc Nghị Sâm không hề nhẫn nại, bỏ mặt mình đang ở trên thân thể nhu nhuận này mà bắt đầu chạy nước rút, hưởng thụ thỏa mãn chưa bao giờ trải qua.
Sau huyệt vừa ướt vừa nóng gắt gao hấp thụ long căn* của hắn, nhưng hắn mỗi một lần rút ra tiến vào, đều là để ý cẩn thận như vậy, sợ Phong Vãn Thu sẽ đau, thẳng đến khi hắn cảm giác tiếng thống khổ của người ở dưới đã thối lui, phần eo cũng bắt đầu theo động tác của hắn mà đón nhận, hắn mới buông ra hết thảy cố kỵ, tận tình tiến lên.(*long căn: cái ấy ấy của anh Sâm)
-- Phong Vãn Thu căn môi dưới, đau đớn lúc đầu đã từ từ giảm đi, một loại khoái cảm làm người khác không thể kháng cự liền tràn ngập cơ thể hắn, giống như nhiệt lưu nóng bỏng chạy tán loạn khắp người , mang đến từng trận cảm thụ sung sướng.
"A. . . . . . Nha. . . . . ." Hắn chỉ có thể gắt gao leo lên người ở trên, chỉ sợ một cái buông tay, hắn sẽ ngã vào trong vực sâu không đáy*. (*vực sâu của khoái cảm ấy*)
Mộc Nghị Sâm không ngừng thở hổn hển, càng tăng tốc rút ra đẩy vào, mỗi một lần đều tới sâu trong cơ thể của hắn, rốt cục ──
Hai người đồng thời phát ra tiếng hét thoải tình, chất lỏng nóng bỏng bắn vào trong cơ thể của Phong Vãn Thu, nóng đến nổi làm hắn không ngừng rên rỉ, dâng trào giữa hai chân cũng lại bắn ra lần nữa, chất lỏng bạch trọc (trắng đục) văng lên trên bụng Mộc Nghị Sâm .
Chuyện tình qua đi, trong tẩm cung tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe tiếng thở dốc thật mạnh của hai người, cùng mùi vị nồng đậm của ái tình khuếch tán trong không khí. (chém vài chữ =.=)
Hai gò má của Phong Vãn Thu đỏ hồng, con mắt mê mang đóng lại, thân thể tràn đầy dấu hôn cùng với đống hỗn độn giữa hai chân, biểu hiện sự tình mới trải qua kịch liệt cỡ nào.
"Ngươi rốt cục là của trẫm." Mộc Nghị Sâm hôn xuống môi dưới của hắn, trong lòng đầy dẫy thỏa mãn trước nay chưa có. (AP: *bĩu môi* ko phải của huynh chẳng lẽ là của ta *chạy*)
Trước kia cùng các phi tần ở chung một chỗ, luôn chỉ có dục vọng không có cảm tình, giao hoan đều chỉ là vì nối dõi tông đường, hắn chưa từng nghĩ tới, ôm lấy người mình yêu mến, đúng là chuyện thoả mãn sung sướng như thế.
Thấy người trong lòng mình đã mệt mỏi thiếp đi, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của y, Mộc Nghị Sâm lại hôn một chút lên gò má chưa phai hồng, liền ôm lấy Phong Vãn Thu, chìm vào giấc ngủ.
Lẽ ra post nguyên chương....mà đang edit con nhỏ em họ nó bấm nút tắt máy cái phực, lưu lại còn nhiêu đây =.= phần kế sẽ cố post trong tuần vậy =.=
|
Chương 6.2
Nửa đêm, Mộc Nghị Sâm bị từng tiếng rên rỉ nhỏ đánh thức, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Phong Vãn Thu đưa lưng về phía hắn, bả vai hơi hơi rung rung.
"Vãn Thu, không thoải mái sao?" Hắn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo thân thể đối phương để nhìn xem có chuyện gì, lại làm cho hắn thấy được một màn không tưởng được.
Phong Vãn Thu chính cầm hạ thân của mình triệt động*, không biết được hắn đã tỉnh, mặt đỏ lên, động tác trong tay cũng ngừng lại. (anh ấy đang “tự an ủi”)
"Ô. . . . . ." Dục vọng không được phát tiết, làm hắn khó chịu rên một tiếng.
"Trẫm đều đã quên, ngươi ăn nhiều canh hạt sen như vậy, dược lực còn chưa thối lui toàn bộ." Nhìn phân thân cao ngất của y, Mộc Nghị Sâm cười nhẹ một tiếng.
"Cười cái gì mà cười, ta bị như vậy không phải tại vì ngươi sao!" Phong Vãn Thu ủy khuất vô cùng. Hắn sao biết có thể như vậy. . . . . .
Hắn đang ngủ được một giấc thì cảm thấy toàn thân khô nóng, tỉnh lại xem xét, mới phát hiện hạ thân nhô lên cao, hắn đương nhiên là không dám gọi Mộc Nghị Sâm dậy, đành phải lặng lẽ tự mình giải quyết, ai ngờ vẫn là bị phát hiện.
"Phải, phải, đều là tại trẫm, như vậy trẫm liền chịu trách nhiệm, giúp ngươi giải dược tính."
Lần đầu tiên thấy bộ dáng Phong Vãn Thu làm nũng như vậy, hắn đơn giản theo lời nói mà làm, tay cũng không an phận trượt từ thắt lưng mềm dẻo đến giữa hai chân.
"Ngươi sờ loạn cái gì!" bắt lấy bàn tay như An Lộc Sơn* của hắn, Phong Vãn Thu thở hổn hển, sắc mặt hồng như ánh bình minh.
"Trẫm không sờ loạn nha, động đúng nơi, ngươi xem ngươi trong này cứng rắn đến độ gần giống, gần thành, gần bằng chày sắt ."
Một tay kia hắn sờ thắt lưng, thừa dịp Phong Vãn Thu thất thần, Mộc Nghị Sâm nhanh tay lẹ mắt cầm thứ nhếch cao kia, chà sát lên xuống vài cái, (Phong Vãn Thu) bị vùi lấp trong tình dục bộ dáng lập tức xụi lơ trong lòng ngực hắn.
"Ngô. . . . . ." Nhược điểm bị khống chế, Phong Vãn Thu bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trong tâm thầm mắng, thứ dược đáng chết này tại sao còn chưa thối lui, là muốn hành hạ chết hắn sao?
"Rất khó chịu sao?" Mộc Nghị Sâm yêu thương hôn hắn, động tác trong tay gia tốc, thân thiệt giúp y giải trừ dục vọng.
"A….ha. . . . . . Mau. . . . . . Mau nữa một chút. . . . . ." nơi khó chịu nóng rực được an ủi, thân thể chịu qua chuyện tình dục không tự chủ được mà yêu cầu càng nhiều, bị ham muốn làm đầu cũng bốc hơi, chỉ muốn nhanh chút được đến phát tiết.
Một đêm này rất dài rất dài, thẳng đến khi mặt trời lên cao, bên trong tẩm cung của hoàng thượng, vẫn như cũ không ngừng truyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ. . . . . .
… Phong Vãn Thu ngồi một mình ở trên nóc nhà của cung điện, một bên gặm trái mận lấu từ ngự thiện phòng, một bên phát sinh hờn dỗi, trên người khồng còn là trang phục của thái giám, mà là trang phục của đại nội thị vệ .
Từ khi chuyện kia xảy ra đã qua hết ba ngày. Sau khi biết hắn không phải thái giám, Mộc Nghị Sâm liền cho hắn thân phận của một người thị vệ, cho phép hắn đeo đao đi lại, cũng cho hắn quyền lợi tự do xuất nhập hậu cung, thuận tiện để cho hắn tìm kiếm tăm tích của muội muội Uyển Nhi, bất quá liên tục điều tra nghe ngóng vài ngày, như cũ một chút manh mối cũng không có.
Mộc Nghị Sâm sau lại trừng phạt người đầu bếp chủ quan kia, bất quá sự tình làm chính là làm, Phong Vãn Thu cũng chỉ có thể nhận mệnh. Hơn nữa, hắn một người nam nhân, cũng không phải hoàng kim khuê nữ, tuy rằng bị một nam nhâm làm cho. . . . . . Cái kia rồi, vẫn là rất dọa người . . . . . .
Bất quá dù nói thế nào, Mộc Nghị Sâm cũng là đương kim hoàng thượng, hắn cũng không thể ngây khó dễ gì, chuyện kia còn chưa tính. Chuyện là cho hắn thật sự tức giận chính là, Mộc Nghị Sâm nhưng lại dùng một cái vòng chuông vàng đeo vào cổ tay hắn, vòng kia không hề có đường may, chỉ có một ổ khóa, nhưng mặc cho hắn dùng hết biện pháp đều tháo ra được, hắn vừa động, cái chuông lại phát ra tiếng vang.
Thứ trói buộc gì chứ, chẳng phải là đem hắn làm cẩu sao? Thật không biết y khi nào sẽ đem thứ này cột lên chân của hắn.
"Vãn Thu, Vãn Thu, ngươi ở đâu?" Mộc Nghị Sâm đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đang ngồi ở nóc nhà cắn trái mận, lúc này cười nói: "Vãn Thu, mau xuống đây, trẫm có cái gì cho ngươi xem."
Phong Vãn Thu liếc mắt, không để ý tới hắn.
"Còn giận trẫm sao? Trẫm làm vậy không phải là sợ ngươi chạy sao? Thiên hạ lớn như vậy, ngươi muốn bỏ chạy, trẫm nên đi đến đâu tìm ngươi a~." Mộc Nghị Sâm cười đến vẻ mặt lấy lòng, "Mau xuống đây đi, trời lạnh, cũng đừng để nhiễm lạnh."
"Ngươi cho là đeo vật này, ta sẽ không chạy?" Phong Vãn Thu cười lạnh, xoay người theo trên nóc nhà nhảy xuống, ống tay áo bị gió thổi lật lên, cái chuông vàng liền đinh linh linh linh vang lên, thanh thúy dễ nghe.
"Trẫm biết ngươi sẽ không chạy, trẫm bất quá là nghĩ đưa ngươi vật này, làm cho người trong thiên hạ biết ngươi là người của trẫm." Mộc Nghị Sâm cười cười, một phen cầm cổ tay của hắn nhìn kỹ, da thịt màu mật ong lộ ra hoàn mỹ với vòng vàng, trông rất đẹp mắt.
Cái khoá của vòng vàng này là bảo bối khó tìm, lấy công nghệ đặc thù đem tinh kim nấu chảy thành sợi tơ bình thường, tinh tế mà bện thành, đao thương bất nhập, vạn năm không đứt. (tinh kim: vàng nguyên chất)
"Nói bậy ! Ai là người của ngươi!" Phong Vãn Thu tức mặt trắng không còn giọt máu, dùng sức rút tay về.
Nếu không phải tại vì hắn chưa tìm được Uyển Nhi, thì đã sớm rời đi hoàng cung, làm đại hiệp của hắn, hơi đâu mà có thể đợi trong này mà hờn dỗi chứ.
"Tốt lắm tốt lắm, ngươi đừng tức giận, trẫm có cái này đưa ngươi." Mộc Nghị Sâm một mình xoay tai đang nháo của hắn, không có cùng hắn so đo nhiều.
Hướng bên thái giám đang đứng hầu bên cạnh liếc mắt một cái, tiểu thái giám lập tức nâng lên một cái lồng chim bằng bạc lên, bên trong có chỉ con chim hình thù cổ quái, mỏ sắc nhọn như lưỡi móc, trên người lông chim đủ mọi màu sắc.
"Hoàng hậu, hoàng hậu. . . . . ." Đột nhiên, quái điểu* vung cánh, hướng ngay Phong Vãn Thu kêu vài tiếng. (*con chim cổ quái)
"Đây là con chim gì, lại có thể nói tiếng người. . . . . ." Nhìn chú chim không biết tên này, Phong Vãn Thu tò mò, cũng không có để ý con chim gọi hắn là gì.
"Đây là chim được phiên bang tiến cống, tên là vẹt có thể nói tiếng nguời." Mộc Nghị Sâm tiếp nhận lồng chim, đùa vẹt trong lồng, nó lại liên tục kêu vài tiếng hoàng hậu.
"Nó vì sao chỉ biết kêu hoàng hậu?" Phong Vãn Thu vẻ mặt tò mò tiếp nhận lồng chim, lực chú ý đều bị này quái điểu hấp dẫn qua.
"Nghe nói vẹt là Thần Điểu, nó thuận theo tâm của trẫm bị ngươi trói buộc, thay mặt trẫm nói ra tiếng lòng."
"Thật sự?" Liếc mắt nhìn hắn, Phong Vãn Thu hoàn toàn không tin.
"Đương nhiên là thật sự." Mộc Nghị Sâm tự nhiên nói .
Hắn mới sẽ không nói cho Vãn Thu, ngày ấy vừa thấy được chú chim kỳ lạ quý hiếm này, hắn liền sai người huấn luyện nó kêu hoàng hậu, vì hôm nay muốn tặng cho y.
"Chú chim này ngày thường khỏe mạnh, giao cho ta chơi chút nha?" Chưa bao giờ gặp qua vật nhỏ thú vị như vậy, Phong Vãn Thu cao hứng phấn chấn hỏi.
"Ngươi nói cái gì cũng tốt, ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi." Thấy hắn đùa vẹt, cười đến vui vẻ, Mộc Nghị Sâm cũng cảm thậy được trong lòng thoải mái.
Hắn biết Vãn Thu đã nhiều ngày bởi vì vẫn tìm không thấy muội muội mất tích mà mày chau mặt ủ, nay chỉ một chú chim nhỏ đã chọc hắn cười, thật sự là đáng giá.
"Vãn Thu, ngươi thích trẫm sao?" Đột nhiên, Mộc Nghị Sâm thân thủ xoay mặt Phong Vãn Thu qua, một đôi mắt đen ẩn tình thâm thúy nhìn hắn.
Không dự đoán được hắn lại đột nhiên hỏi câu này, Phong Vãn Thu ngây ngẩn cả người, cuối cùng chỉ có thể ấp úng trả lời một câu, "Không biết. . . . . . Nhưng cũng không ghét. . . . . ."
Hắn từ nhỏ tính tình liền không an tĩnh được, sau khi theo sư phụ học võ, vẫn cho là bản thân sẽ cứ lưu lạc giang hồ như vậy, tới lúc thành tựu, cuối cùng cùng với người trong lòng bên nhay cả đời, nhưng mà sau khi gặp được Mộc Nghị Sâm, cái gì đều thay đổi.
Người này tuy là hoàng đế, nhưng ở trước mặt hắn tuyệt không tự cao tự đại, liên tiếp giúp hắn, giống như huynh đệ thân cận nhất.
Hắn nhìn Mộc Nghị Sâm, tựa hồ cũng không chỉ là bằng hữu đơn giản như vậy, nhìn hắn khóc, nhìn hắn cười, nhìn cố gắng của hắn, hắn đều cảm thấy đối với hoàng đế thiếu niên này lòng thương yêu trìu mến càng thêm mênh mông, hy vọng có thể ở bên cạnh hắn giúp đỡ hắn, khi hắn không vui thì bồi hắn nói chuyện giải buồn. . . . . .
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có quan hệ như vậy . . . . . .
"Nhưng mà trẫm thích ngươi, ngươi nói làm sao bây giờ?" Mộc Nghị Sâm đi lại kế bên hắn một chút, tay ôm hông của hắn, "Ngươi đã nói, ngươi sẽ đối với trẫm thật tốt, sẽ giúp trẫm nói ra chuyện trong lòng . . . . . ."
"Kia. . . . . . Kia cũng không phải nói chuyện này. . . . . ." Hắn lúc trước tưởng , huynh đệ đúng là, đối với bằng hữu tốt a!
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe được Mộc Nghị Sâm thổ lộ, nhưng mỗi một lần đều làm cho hắn mặt đỏ tim đập. Chính là hắn thật sự không biết, Mộc Nghị Sâm đến tột cùng thích cái gì ở hắn?
Đều là nam tử, hắn có Mộc Nghị Sâm đều có, hơn nữa hắn là hoàng thượng tôn quý, ngôi vua, còn bản thân mình bất quá chỉ là một người dân nhỏ, vì sao người cô đơn này đối với hắn chung tình?
"Không phải việc này, vậy thì việc gì? Ở trong tâm trẫm, chính là chuyện này. Trẫm hi vọng ngươi cũng thích trẫm, cùng nắm tay nhau, mà sống tới già." Cầm thật chặc tay hắn, biểu tình Mộc Nghị Sâm cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn biểu tình chuyên chú của người này, Phong Vãn Thu cười cười, trong tươi cười mang theo một tia chua sót.
". . . . . . Ngươi có thể hứa hẹn cả đời chỉ thích một mình ta sao?" Hắn thấp giọng nói , âm thanh rất thấp, không có làm cho Mộc Nghị Sâm nghe thấy.
Xưa nay hoàng đế đều bạc tình, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, đều chia không đủ tình của hoàng đế, huống chi hắn chính là một gã nam tử?
Hắn nguyện ý tin tưởng Mộc Nghị Sâm bây giờ là thích hắn, nhưng chuyện sau này không ai nói trước được, hắn không muốn bởi vì được một đế vương nhất thời yêu thích mà phá hủy cả đời. . . . . .
End chương
|
Chương 7.1:
“Uyển nhi, ngươi đến tột cùng đã chạy đi đâu. . . .” Tựa tại trên cây trong ngự hoa viên, mày Phong Vãn Thu nhíu chặt, nhìn người đến đến đi đi phía dưới, trong lòng sốt ruột, lại không thể làm gì.
Hắn vào cung nhiều tháng rồi, ngay cả cung điện vắng nhất đều hỏi qua rồi, vẫn chưa có tin tức muội muội, hắn cũng không tin, một người lớn như vậy lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa!
Hơn nữa thời gian dài như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng chưa gửi thư cho cha mẹ, thật không biết hai vị lão nhân gia sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa. . . Xem ra vẫn phải bớt thời giờ về nhà một chuyến, ít nhất báo cái bình an.
“Này! Có nghe nói hay không, bên người hoàng thượng, gần đây nhiều hơn một vị sủng thần, là tứ phẩm thị vệ đó.”
“Đã sớm nghe nói, nghe nói hoàng thượng vì hắn, còn giáng Đức Phi nương nương thành tài nhân. . . .”
“Cũng không phải đúng sao? Nghe nói hắn ngày thường một bộ dáng đẹp, câu hồn hoàng thượng. . . .”
“Tốt lắm, các ngươi đừng nói nữa, nếu rơi xuống trong tai hoàng thượng, cái mạng nhỏ của chúng ta khó giữ được.”
Vài thái giám cung nữ tiến đến cùng nhau nghị luận, từng câu từng lời đều bị Phong Vãn Thu tránh ở trên cây nghe xong, tức giận đến sắc mặt hắn xanh mét.
Đây không phải là đang nói hắn sao? Cái gì hắn quyến rũ Mộc Nghị Sâm, rõ ràng chính là tên kia quấn quít lấy hắn, hơn nữa Đức Phi là vì quan hệ với Thái Hậu mới bị cách chức, có quan hệ gì với hắn đâu!
Nguyên lai, hắn tại trong mắt người đời là xấu như thế, tự nhận là đi ngay, ngồi được thẳng, chưa bao giờ từng mê hoặc Mộc Nghị Sâm, lại còn là có người chửi bới hắn.
Nhưng này thì như thế nào? Dù mình tự nhận chính trực thế nào, vẫn bù không được miệng dân chúng. Huống hồ hắn lại là nam tử, được đến quân vương sủng hạnh, ai cũng sẽ cảm thấy đây là nịnh thần lấn sắc mị vua. . . .
Nghĩ đến đây, Phong Vãn Thu liền xụ mặt xuống.
Vốn, bọn họ chính là không có khả năng cùng một chỗ. . . .
Thấy vài cung nhân kia đi xa, Phong Vãn Thu phi thân nhảy xuống cây, chán đến chết vừa đá chân của mình, vừa đi đường.
Kỳ thật mấy ngày nay chính hắn cũng nghĩ rất nhiều. Không phải không thích Mộc Nghị Sâm, chính mình đối với hắn, thực tại cũng có chút động tâm, nhưng giữa hai người trở ngại nhiều lắm, Mộc Nghị Sâm là quân vương, việc này có lẽ truyền không đến trong tai hắn, nhưng mình lại nên tự xử như thế nào?
Hắn trời sinh tiêu sái, kiêu ngạo, không thích trói buộc, muốn hắn vẫn ở hoàng cung làm bạn với vua, bảo hắn như thế nào chịu được. Huống hồ hắn đường đường một nam tử hán, sao cam tâm ở dưới người. . . .
“Ai nha! Phiền chết người!”
“Phong. . . . Phong thị vệ. . . .” Đột nhiên, một bóng hình hồng nhạt xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt hắn, đó là vị cung nữ thoạt nhìn mười sáu, mười bảy tuổi, trong tay mang theo cái giỏ, đang nhìn hắn.
“Ngươi biết ta?” Nhìn cung nữ xa lạ, hắn ngây ngẩn cả người.
Cô gái này không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, miễn cưỡng được cho thanh tú mà thôi, nhưng lại có một đôi mắt hạnh linh động, hơn nữa không biết vì sao, nàng cho hắn cảm giác có chút quen thuộc, một cỗ hảo cảm không hiểu nổi lên trong lòng, làm hắn sinh lòng thân cận.
“Uh, nô tỳ gặp qua ngài. . . .” Bị hắn chăm chú nhìn, tiểu cung nữ xấu hổ cúi đầu.
Tự giễu cười cười. Trong cung này có mấy người chưa từng gặp qua hắn?
Nhờ phúc Mộc Nghị Sâm, trong cung từ trên xuống dưới cũng biết hắn là đại hồng nhân, đại sủng thần trước mặt hoàng đế. . . Quên đi, không nghĩ.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn đem ánh mắt phóng tới cái giỏ đồ ăn trong tay đối phương, “Mang cái gì vậy?”
“Nô tỳ là muốn đi đưa đồ ăn cho Thái Hậu nương nương.”
“. . . Ngươi là cung nữ ở cung nào?” Nghe được hai chữ Thái Hậu, tâm Phong Vãn Thu vừa động, mở miệng hỏi.
“Nô tỳ là trong cung Thái Hậu. . . .”
Nàng là trong cung Thái Hậu, nói không chừng đã từng gặp qua Uyển nhi. . . . Phong Vãn Thu vui mừng quá đỗi, đang muốn mở miệng hỏi cái gì, xa xa truyền đến tiếng la lanh lảnh lại làm cho tiểu cung nữ kia cả kinh.
“Phong thị vệ, Phong thị vệ!”
“Nô tỳ cáo lui.” Thấy một gã thái giám vừa hô vừa chạy tới, nàng vội vàng hướng hắn khẽ chào, liền xoay người đi rồi.
“Ai! Ngươi đợi chút. . . Này! Ai. . .” Manh mối tốt không dễ dàng tìm được đã chạy, Phong Vãn Thu tức giận đến dậm chân, toàn bộ tức giận rơi tại trên người tiểu thái giám chạy tới.
“Ngươi làm chi? Quỷ rống quỷ kêu, ta lại không tai điếc!”
“Phong thị vệ, hoàng thượng có chuyện tìm ngài nha.” Tiểu thái giám thở hồng hộc bẩm báo.
Lại là tên kia. "Hắn có thể có chuyện gì, không đi!”
Tiểu thái giám vừa nghe liền khó xử. Hoàng thượng triệu kiến, ai dám tự cao tự đại, đại khái cũng chỉ có vị Phong thị vệ này. Nhưng ai bảo người ta thân thuộc với vua? Vì thế hắn cũng chỉ cười, “Phong thị vệ, hoàng thượng nói là có liên quan với chuyện cùng ngài làm trước kia, vì thể bảo ngài đi qua một chuyến.”
Chuyện lúc trước làm? Chuyện hắn luôn luôn làm, trừ bỏ tìm Uyển nhi ra, còn có cái gì?
“Hoàng thượng ở đâu?”
“Ở ngự thư phòng.”
“Hoàng thượng, ngươi có tin tức muội muội ta sao?” Hấp tấp xông vào ngự thư phòng, Phong Vãn Thu liền hỏi.
“Vãn Thu, ngươi đã đến rồi.” Mộc Nghị Sâm lập tức vẫy lui hai bên, đứng dậy đi tới, đi kéo tay hắn.
Phong Vãn Thu vội vã muốn biết tin tức muội muội, cũng không còn chú ý cử động của hắn, cứ như vậy mặc hắn nắm.
“Rốt cuộc có tin tức gì không, ngươi nói mau a!”
“Nói là tin tức cũng chưa nói tới, bất quá ít nhất có thể biết muội muội của ngươi bình yên vô sự.”
Những lời này làm cho hắn sửng sốt, “Nói như thế nào?”
Mộc Nghị Sâm cười cười, giải thích tỉ mỉ, “Trong cung có quy tắc, phàm là xử phạt cung nhân, vô luận là trách hay là phạt, đều được đăng ký ở án, hơn nữa hàng năm dịch đình đều điều tra số lượng cung nhân, lúc trước việc này vẫn là mẫu hậu nhìn chằm chằm, trẫm không xen tay vào được, hiện tại mẫu hậu thất thế, trẫm liền phái người đi thăm dò tra, ngươi đoán xem thế nào?”
“Có tên Uyển nhi? Nàng không chết? Nàng ở đâu?” Vừa nghe đến lời này, Phong Vãn Thu liên tiếp phun ra vấn đề.
“Ngươi đừng vội, nghe trẫm nói.” Mộc Nghị Sâm kéo hắn đến trên giường êm dùng nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống, “Thẳng đến năm trước cũng còn có tên Phong Uyển Nhi muội muội ngươi, nhưng năm nay trên danh sách lại không thấy nàng, ngược lại khó hiểu nhiều hơn một người kêu uyển nhi, đăng ký ở Trường Nhạc cung của Thái Hậu. . . .”
“Uyển nhi. . . Uyển nhi. . . Ngươi là nói, có lẽ là Thái Hậu sửa lại tên cho nàng, làm bộ Uyển nhi biến mất?” Phong Vãn Thu vẻ mặt kinh ngạc. Thái Hậu làm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?
Mộc Nghị Sâm gật gật đầu, “Nhưng trẫm lại phái người điều tra cung nữ trong cung Thái Hậu, cũng không còn nhìn đến người kêu Uyển nhi, trẫm nghĩ, Thái Hậu nhất định là muốn nàng đi làm chuyện bí mật gì, bởi vậy buộc nàng đổi tên, nói không chừng, ngay cả dung mạo cũng có cải biến, ngươi mới tìm khắp không đến nàng.”
“Thì ra là thế. . . .” Xem ra manh mối vẫn phải từ bên Thái Hậu tìm mới được! Hôm nay gặp được tiểu cung nữ trong cung Thái Hậu kia, nói không chừng nàng sẽ biết chút gì!
Cứ làm như thế! Hắn lại đi lãnh cung một chuyến!
Bất quá trước đó, hắn còn có chuyện muốn làm.
“Đúng rồi, hoàng thượng, ta muốn xuất cung.”
“Xuất cung làm gì?” Đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên mặt Mộc Nghị Sâm lui hết, quay người nắm cánh tay hắn truy vấn.
Cái gì hắn đều theo hắn, vì sao Vãn Thu vẫn muốn rời đi, hắn cứ như vậy muốn rời đi hắn sao?
Không được, Phong Vãn Thu là thuộc về hắn, hắn sẽ không tha hắn!
“Mấy tháng không về nhà, muốn về nhà nhìn xem, thuận tiện cùng cha mẹ nói tình huống Uyển nhi, miễn cho bọn họ lo lắng.” Tuy rằng không quá thích bị buộc hỏi, nhưng Phong Vãn Thu vẫn thành thành thật thật trả lời.
“Thì ra là thế.” Nghe hắn nói như vậy, tâm Mộc Nghị Sâm mới yên ổn xuống, “Vậy thì có gì khó, ngày mai trẫm liền phái người đưa ngươi về nhà một chuyến.”
“Làm gì phái người đưa, ta đây một mình đi là được!” Phong Vãn Thu hừ một tiếng, cảm giác mình bị coi thường.
“Bản thân chắc là không mất, nhưng thân phận của ngươi bây giờ là ngự tiền thị vệ của trẫm, thân phận khác lúc trước, xuất cung dù sao cũng phải có một người đi theo.” Mộc Nghị Sâm dỗ ngon dỗ ngọt khuyên, kì thực hắn vẫn lo lắng Phong Vãn Thu sẽ đi không trở về, có người đi theo có vẻ thỏa đáng.
“Thật sự là phiền toái, lúc trước ta hành tẩu giang hồ tự do tự tại, nào có nhiều cố kỵ như thế.” Tuy rằng trên miệng hắn nói như vậy, bất quá Mộc Nghị Sâm nghe ra khẩu khí hắn có chút buông thả, xem như đồng ý, không khỏi tươi cười rạng rỡ, đi qua hôn một cái trên mặt hắn.
|