Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần
|
|
Chương 25 Buổi tối sáu giờ hơn Lam Sơn tới đúng hẹn, trừ bữa tối đơn giản, còn mang tới rất nhiều văn kiện. Tôi cho rằng chúng tôi sẽ xem một số bộ phim cũ, sau đó chơi đùa với mèo một chút, ôm hôn gì đó trên sofa, nhưng thực tế tàn nhẫn như vậy, ngay cả cử động tôi cũng thấy khó khăn, đừng nói đến làm vận động gì đó trên giường.
“Tối nay em ở lại không?”
Lam Sơn nhướn mày, ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi: “Anh đã như vậy, còn muốn làm gì?”
Cậu nói cứ như thể tôi rất cấp sắc (1) vậy…
“Anh cần người chăm sóc! Lúc em bị thương anh cũng chăm sóc em mà.” Tôi dùng một loại ánh mắt bị em gái tôi gọi là “buồn nôn” nhìn cậu, mỗi lần tôi chỉ cần dùng chiêu này, cho dù là em gái hay bất cứ ai cũng phải giơ tay đầu hàng.
Quả nhiên, cậu cũng lộ ra loại biểu cảm bó tay.
“Được rồi, em ở lại.”
Không đợi tôi vui vẻ bao lâu, cậu mở cửa đi ra ngoài.
“Nhưng em ngủ trong phòng dành cho khách, tối nay anh đọc hết đống văn kiện kia đi, nếu cần thì gọi điện hoặc WeChat cho em.”
Đây quả thực là hành động vô cùng vô nhân đạo, làm sao cậu có thể đối xử như vậy với một kẻ bị tê liệt nửa người?!
“Chờ đã!” Tôi gọi cậu lại: “Chiều nay em đồng ý với anh chuyện gì?”
Tôi mong đợi cả buổi chiều, hưng phấn cả buổi chiều, không thể để cậu lừa gạt như vậy.
Dường như cậu mới nhớ ra, lại quay về: “Suýt thì em quên mất.”
Hôn lưỡi kiểu Pháp? Nụ hôn triền miên nóng bỏng?
Tôi và các bạn mong chờ như vậy, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng đè sau gáy cậu hôn cậu không thở nổi, nhưng cậu ấy chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi tôi!
Chênh lệch quá lớn, tôi quả thực không cách nào che giấu ưu tư không để mình lộ ra một chút mất mát và khó chịu, bây giờ nghĩ lại khi đó tôi quả là biểu hiện giống như cún con không xin được đồ ăn, vành tai, ánh mắt, cái đuôi cũng cụp xuống.
“Anh không hài lòng?”
Tôi hơi tức giận cậu biết rõ còn hỏi: “Em biết anh muốn không phải loại này.”
Rõ ràng còn lớn tuổi hơn cậu, trải nghiệm cũng phong phú hơn cậu, lúc làm chuyện khác cũng đều dứt khoát quyết đoán, nhưng lại như kẻ ngốc bị cậu dắt mũi, một giây đó tôi thật sự cảm thấy hơi thất bại.
Tựa như Lam Sơn đùa giỡn tôi đủ rồi, bàn tay đột nhiên giữ sau cổ tôi: “Vậy thì đổi loại khác.” Vừa nói cậu đã nâng mặt tôi hôn xuống.
Khác với nụ hôn hời hợt lúc đầu, nụ hôn này nóng bỏng hơn nhiều, lại càng thêm tính xâm lược, như tôi mong muốn.
Vì liên quan đến tư thế, tôi càng thêm bị động, kỹ thuật hôn của cậu tốt hơn cả tôi mong đợi, khiến người ta có loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị cậu nuốt mất.
Lúc chúng tôi răng môi gắn bó, đầu lưỡi quấn quýt, suy nghĩ của tôi không có giới hạn: Đầu lưỡi của Lam Sơn linh hoạt, có lực như vậy, nhất định vô cùng thích hợp để khẩu giao cho người khác.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh cậu quỳ dưới hai chân tôi ngậm dương vật của tôi, đôi mắt giống như hắc diệu thạch (2) nhướn lên nhìn tôi, người như băng tuyết trên núi Trường Bạch, nơi ngậm tôi chặt mà ấm áp, tưởng tượng này khiến tôi kích động như uống phải xuân dược.
Hai cánh tay tôi vòng qua cổ Lam Sơn, kéo cậu về phía tôi, cậu không thể không chống một tay lên giường hùa theo ý tôi. Sau một lúc như vậy, đến khi song phương chúng tôi đều có chút không thở nổi mới kết thúc nụ hôn này.
“Anh còn muốn…” Tôi rất không thỏa mãn, hy vọng có thể lấy được nhiều hơn.
Nhưng Lam Sơn giống như người thầy thưởng phạt rõ ràng, cho chút ngon ngọt sau đó không cho phép tôi vượt qua giới hạn dù chỉ một bước.
“Hôm nay tới đây thôi.” Cậu ngăn cản động tác của tôi, trong mắt không hề có dục vọng không thể kiềm chế.
Roi và kẹo.
Tôi giống như con khỉ bị cậu thuần phục, nếu cậu cho tôi chuối tiêu tôi liền đội ơn mà nhận lấy, cho tôi roi tôi cũng chịu đựng như nếm mật, cả ngày bị ảnh hưởng bởi một khẩu lệnh một ánh mắt của cậu, không có năng lực tự mình suy nghĩ.
Mà kinh khủng hơn là, tôi lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm.
Sau khi Lam Sơn rời khỏi phòng, tôi vén chăn trên người, bất đắc dĩ nhìn hạ thể giương cao. Từ khi biết Lam Sơn tới nay, nó chưa từng có một ngày thỏa mãn, quá đáng thương. Nhưng lúc này cơ bắp cả người tôi đều đau, quả thực không rảnh đi phục vụ nó, chỉ đành để nó tủi thân nguội lạnh.
№1075☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:32:54
Lầu chủ bạn tỉnh lại đi! Cho tới bây giờ bạn chính là thụ đừng mơ thao Lam Sơn nữa!
№1076☆☆☆ Sofa ☆☆☆ 2013-12-17 22:33:12
Lam Sơn thật là thuần thú sư lợi hại… Để bạn nhìn được không sờ được, một trận roi một viên kẹo, thả mồi xuống chờ bạn cắn, má ơi cao thủ!
№1077☆☆☆ Lỗ mũi của Tống Tiểu Bảo ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:33:43
Ảo tưởng của lầu chủ tiểu yêu tinh thật là ướt át nóng bỏng, tôi cũng sắp cứng rồi (*/ω*)
№1078☆☆☆ Ngàn dặm bên ngoài lấy được trinh tiết của người ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:34:17
LZ tôi nói như này bạn đừng giận, nhưng bạn thật sự có loại thụ tính trời sinh, đọc văn phong tựa như phải thao bạn đến mức không khép được chân…
№1079☆☆☆ − − ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-17 22:35:34
|
Chương 26 Hôm qua đọc văn kiện cả đêm, hôm nay lúc rời giường mặc dù tư thế đi vẫn hơi kỳ lạ, nhưng đã có thể tự do di chuyển.
Lúc tôi tới phòng khách đúng lúc nhìn thấy Lam Sơn đang tập PLANK ở đó, cởi trần, tư thế vô cùng tiêu chuẩn, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Mà Pharaoh thì từ bỏ ngai vàng sofa, coi sống lưng Lam Sơn là vật sở hữu của mình, nhàn nhã chiếm cứ ở phía trên, thỉnh thoảng liếm móng vuốt, vẫy cái đuôi. Lúc nó nhìn thấy tôi, phát ra tiếng kêu êm ái như làm nũng, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống vai Lam Sơn.
Lam Sơn mở mắt ra nghiêng đầu nhìn tôi một cái: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều.” Tôi hỏi cậu: “Sáng nào em cũng tập cái này à?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.” Giọng nói của cậu rất ổn định.
Tầm mắt tôi quét qua sống lưng, eo mông của cậu, đường cong trôi chảy tươi đẹp cũng không quá khoa trương, khác nhau một trời một vực so với cơ bắp xuất hiện nhờ một hai tháng tích tụ trong phòng tập thể thao.
Tôi như bị ám ảnh đặt tay vào chỗ lõm xuống ở eo cậu, nơi đó mang chút cảm giác mồ hôi ẩm ướt, nhưng càng khơi dậy dục vọng kỳ lạ nào đó của tôi. Tôi muốn liếm hết mồ hôi mặn chát trên xương sống cậu, hôn khắp người cậu, in dấu răng của tôi lên từng nơi trên cơ thể cậu.
Tôi ngồi quỳ bên người cậu, bàn tay lướt qua xương hồ điệp của cậu, cậu rốt cuộc không thể thờ ơ với quấy rầy của tôi, quay đầu nhìn về phía tôi, bất ngờ thăm dò môi tôi.
Hôn môi người yêu trong ánh nắng ban mai, tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều, nhưng không có lần nào đẹp đẽ hơn lần này.
Không kìm được kích thích muốn chiếm hữu, tôi thật là phát điên vì nam nhân này.
Chúng tôi nồng nhiệt hôn một lúc, cho đến khi cậu bắt ma trảo đang tìm kiếm mông cậu của tôi.
“Anh muốn làm gì?” Cậu né người tránh đi, bất lộ thanh sắc nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đương nhiên là muốn làm tình.
Nhưng tôi có loại dự cảm, nếu tôi nói như vậy, chắc chắn cậu sẽ không nể mặt mà trả lời tôi “Không được”.
“Chẳng lẽ buổi sáng em không bị kích thích?”
Cậu bừng tỉnh hiểu ra rời tầm mắt về phía đũng quần tôi, vì liên quan đến tư thế quỳ, đũng quần của tôi phồng lên vô tình lõa lồ trước mặt cậu.
Tôi hơi xấu hổ, dù cho đây là nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông.
Mà khiến tôi giật mình là lần này cậu không mặc kệ tôi!
Cậu chống người dậy, sau đó đẩy tôi một cái, để tôi ngồi dựa vào sofa, tiếp đó đưa tay vào trong quần ngủ của tôi.
Cảm giác đó quá kỳ diệu, dễ chịu đến mức không dám tin, cơ bản tôi chỉ có thể khó khăn bám vào tay cậu, nhắm mắt lại không để mình nộp vũ khí quá nhanh.
Ngón tay cậu giống như mang ma pháp, khiến cả người tôi đều như muốn bùng cháy. Trước kia tôi chưa từng cảm thấy dùng tay là một phương thức thoải mái như vậy, tưởng chừng rất nhàm chán, nhưng Lam Sơn đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ của tôi.
Lúc sắp bắn, tôi bắt lấy tay cậu, muốn cậu lấy tay ra, nhưng tôi quả thực không muốn bỏ lỡ để cậu vuốt ve thêm một chút, cơ hội có được khoái cảm nhiều hơn một chút, cho đến khi căng bụng, bắp đùi không thể khống chế được co rút từng cơn, tôi mới ý thức được mình cứ bắn như vậy.
Cậu thò tay ra khỏi quần ngủ của tôi, phía trên dính bạch trọc dâm mỹ, khiến tôi cũng có phần không dám nhìn thẳng.
“Em đi tắm.” Cậu rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà để lau tay, sau đó đi vào phòng tắm.
Tôi ngồi dưới đất một lúc, cảm giác vui thích sau khi cao trào lắng xuống, tiếp đó cũng quyết định đi tắm. Lúc đứng dậy, tôi cảm thấy chân tôi cũng run rẩy, có thể là hậu di chứng còn chưa khỏe hẳn, cũng có thể là kết quả của việc vừa nãy quá căng thẳng.
Sau khi chúng tôi đến công ty, Lam Sơn nói cậu đi mua đồ ăn sáng, bảo tôi lên lầu trước.
Đối với việc tôi vô cớ xin nghỉ một ngày, Giám đốc Vệ bày tỏ thân thiết chào hỏi, lúc tôi vừa vào phòng làm việc đã tới tìm tôi, nhưng khi nhìn đến tư thế đi kỳ lạ của tôi thì cực kỳ hoảng sợ.
“Mày bị thằng nhóc kia thao?!”
Không đùa, tôi thật sự muốn trừ sạch tiền lương của hắn. : )
“Không phải, tao chạy mười cây số.”
Hắn chần chừ chốc lát: “… Đây là mỉa mai hay là cách nói đùa kiểu mới?”
Đủ rồi, tại sao ai cũng cảm thấy tôi sẽ là người bị thao?
№1103☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-18 10:02:34
LZ bạn đặc biệt trêu tôi đó à? Vấn đề rõ ràng dễ thấy như vậy còn hỏi? Đương nhiên là vì bạn từ đầu tới chân đều giống người bị thao!
№1104☆☆☆ Ha ha ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-18 10:02:43
Còn là loại bị thao sau vô lực phản kháng muốn càng nhiều muộn tao thụ 233333333333
№1105☆☆☆ Cô em hẹn gì ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-18 10:02:58
Mấy bạn lầu trên thật là xấu! LZ rõ ràng là loại thân kiều thể nhược trên giường nũng nịu cầu xin tha thứ sau đó để công bắt nạt đến khóc tiểu yêu tinh thụ ~
№1106☆☆☆ Máu mũi chảy đầm đìa ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-18 10:03:21
Mọi người tổng kết thần kì, xin cho tôi thêm cái nữa —— LZ tuyệt đối là loại thể chất cực phẩm lần đầu đã bị X bắn!
№1107☆☆☆ Không thể đồng ý hơn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-18 10:04:01
_____
Chú thích:
(1) Cấp sắc: Vô cùng háo sắc, dục vọng rất mãnh liệt, khẩn cấp cần người để phát tiết.
(2) Hắc diệu thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
|
Chương 27 Tôi đã mua xong vé máy bay về nhà, hai ngày trước giáng sinh, mà chuyến về thì đặt sau nguyên đán, với thời gian lâu như vậy không được gặp Lam Sơn, tôi đầy lòng buồn bã, cơ mà đối phương dường như không như vậy.
Hôm nay tôi đột nhiên hỏi cậu: “Em muốn về nhà với anh không?”
Cậu ngẩng đầu lên từ máy tính, tựa hồ nhìn ra bất động trong vẻ mặt của tôi.
“Nhà anh?”
“Nhà cha mẹ anh.”
Cậu sửng sốt một lúc, lại thả sự chú ý vào màn hình lần nữa: “Không, em không muốn.”
Dù vốn không hy vọng gì, nhưng khi cậu từ chối, tôi vẫn cảm thấy thất vọng.
“Tại sao? Họ đều muốn gặp em!”
Muốn gặp cậu nhất phải kể đến em gái tôi, em vẫn cảm thấy tôi sẽ cô độc cả đời, hoặc là cưới một con búp bê bơm hơi làm vợ, em không chờ nổi muốn gặp thiên tài thu phục “quái thai” là tôi một lần.
“Nhưng chúng ta mới quen biết một tháng…”
Tôi cắt ngang cậu: “Bốn tháng, chúng ta quen biết đã bốn tháng!”
Cậu dừng hai tay gõ chữ lại nhìn về phía tôi, chân mày hơi nhíu lại: “Ba tháng trước anh thậm chí còn không có số điện thoại của em, câu dài nhất nói với em là ‘Chào cậu, hôm nay vẫn như cũ’.”
Lời cậu như thùng nước đá tạt khắp mặt và cổ tôi, tôi có chút nản lòng, cậu nói đúng, chúng tôi vừa mới bắt đầu, đưa cậu đi gặp phụ huynh thì quá sớm. Tôi giống như rất nhiều nam nhân vừa mới xác lập quan hệ yêu đương, vội vàng muốn chứng minh gì đó, tốt nhất cậu nên hô to với toàn thế giới là yêu tôi, dáng vẻ ngu xuẩn rơi vào tình yêu.
“Sang năm nhé.”
Tôi cho rằng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
Tựa như cậu cười sau màn hình máy tính một tiếng, lại nói lần nữa: “Sang năm em về nhà với anh.”
Các bạn có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngu xuẩn khóe miệng tôi không ngừng nhếch lên, một giây đó trọng điểm của tôi đã sớm lệch đến nơi nào không biết, tôi hân hoan tưởng tượng tương lai của chúng tôi mà không phải là suy nghĩ được ngày nào hay ngày đấy.
Tôi thật sự yêu chết cậu ấy! Sang năm tôi phải giới thiệu cậu cho người nhà của mình, tôi muốn kết hôn với cậu, sau đó chúng tôi sẽ có nhà của cả hai, tôi thật sự không thể chờ đợi!! : )))
A, đúng rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn nhận được tin nhắn của học đệ, hắn quan tâm hỏi thăm chuyện về Lam Sơn, dường như tràn ngập tò mò với cậu. Tôi nghĩ hắn chưa thể từ bỏ việc nối lại tình xưa, thậm chí có khi còn cảm thấy căn bản không có người nào là Lam Sơn, hết thảy đều là tôi vì từ chối hắn mà bịa đặt. Tôi đang nghĩ có nên tìm thời gian để hai người họ gặp mặt hay không, hoàn toàn cắt đứt ý niệm của hắn.
№1146☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-19 15:43:53
Lầu chủ bạn “: )))” là ý gì? Bạn mập thêm cằm thịt à??
№1147☆☆☆ = = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-19 15:44:12
23333 lầu trên, tôi nghĩ lầu chủ có lẽ muốn biểu đạt mình rất vui vẻ, vui vẻ gấp ba so với bình thường ha…
№1148☆☆☆ _(:3″ ∠)_ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-19 15:44:27
Cmn lầu chủ bạn ngay cả chuyện xa xôi như kết hôn cũng nghĩ đến, khiến tôi không kìm được muốn đả kích bạn —— xin hãy ăn đến miệng rồi hẵng nói tiếp!
№1149☆☆☆ Xin nhận lấy tên bắn lén của tôi ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-19 15:44:49
Đến lúc bạn ra sân rồi, đi đi! Thần trợ công!!
№1150☆☆☆ Yêu Tiểu Trí của bạn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-19 15:45:13
|
Chương 28 Tôi nghĩ tôi và Lam Sơn… xuất hiện chút vấn đề.
Chuyện có chút hỗn loạn, từ lần trước chạy mười cây số thảm hại như vậy, tôi liền quyết định phải tập chạy đường dài, Lam Sơn nói cậu ấy có thể chạy tối với tôi, tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ, còn có thể thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, vì vậy buổi tối mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn chạy bộ cùng nhau.
Chừng ba giờ chiều nay, cậu đột nhiên gửi WeChat cho tôi, nói tối nay muốn ăn liên hoan với bạn học ở ngoài, sợ rằng không thể chạy bộ cùng tôi, dù có chút mất mát, nhưng tôi vẫn chúc cậu và bạn học đi chơi vui vẻ.
Đến tối, vì không có tâm trạng chạy bộ một mình, sau khi tan làm tôi dứt khoát ở lại công ty tiếp tục làm thêm giờ.
Đến hơn tám giờ, tôi WeChat hỏi Lam Sơn ăn liên hoan thế nào, nhưng cậu mãi không trả lời. Tôi hơi lo lắng, lần trước cậu còn bị một người dùng gạch đập đầu đầy máu. Đến chín giờ, cậu vẫn chưa trả lời tôi, còn không nghe điện thoại, tôi có phần ngồi không yên, quyết định lái xe đến gần trường cậu nhìn một chút.
Nơi học sinh có thể ăn liên hoan cũng không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có ba bốn nơi, tôi lái xe đến từng nơi tìm, tìm kiếm bóng dáng bắt mắt của Lam Sơn trong từng nhóm gương mặt trẻ tuổi.
Sau khi tìm được cậu, tôi thấy cậu ngồi cùng một cô gái trong một quán lẩu, dựa gần vô cùng, chỉ có hai người họ.
Một giây đó tôi cảm thấy rất lạnh, còn rất sợ, sợ đến mức trái tim run rẩy.
Vô số ý niệm thoáng qua tâm trí tôi. Cô gái kia là ai? Bạn gái của cậu ư? Vậy tôi được tính là gì? Chờ chút, trước tiên không nên kết luận, có khi họ chỉ là bạn ha? Nhưng tại sao cậu phải giấu tôi? Hơn nữa cậu còn không nhận điện thoại của tôi, nhất định là cậu đã chán tôi! Chúa ơi, chúng tôi thậm chí còn chưa lên giường!
Cô gái kia đúng là xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh nhìn Lam Sơn, khiến người ta vừa nhìn đã biết, cô thích cậu.
Tôi ngồi trong xe cũng sắp điên rồi, tôi đã từng cho rằng trong bất kỳ thời gian, bất kỳ không gian nào tôi cũng có thể hoàn mỹ giữ vững phong độ của mình, nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá bản thân quá cao.
Tôi không ngừng gọi lại dãy số của Lam Sơn, nhưng người cách tôi không quá bốn năm mét kia lại từ đầu đến cuối không nhìn điện thoại lấy một lần, đúng lúc tôi không đợi nổi định xuống xe đi tìm cậu, chuông điện thoại lại vang lên.
Cơ mà không phải Lam Sơn, là học đệ dây dưa không dứt kia.
Tôi vốn không muốn nhận điện thoại của hắn, nhưng hắn không ngại phiền gọi đi gọi lại, thực sự không ngừng nghỉ.
Hình ảnh Lam Sơn và cô gái kia ở bên nhau giống như một bức tranh màu sắc chói mắt, cho dù xinh đẹp, nhưng lại giày vò thần kinh của tôi.
Tiếng chuông không ngừng vang lên khiến tôi thấp thỏm, rốt cuộc tôi vẫn phải nhận điện thoại.
“Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Đối phương tựa hồ không ngờ tôi tức giận như vậy, sửng sốt chốc lát mới chần chừ mở miệng: “Anh, anh có thể tới quán bar XX một lát không? Em muốn gặp anh.”
“Tôi không rảnh.”
“Xin anh, em muốn gặp anh!” Hắn giống như đã uống say, giọng nói cũng nhiễm chút nức nở: “Một lần thôi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, xin anh!”
Tôi lại nhìn về phía Lam Sơn, cậu vẫn không chú ý đến tôi ngoài cửa sổ.
“Được rồi, nhưng một lần thôi, gặp xong tôi sẽ đi ngay.” Ma xui quỷ khiến, tôi đồng ý thỉnh cầu của đối phương.
Lúc tôi lái xe rời đi, lại có một đám người trẻ tuổi cười lớn đi vào quán lẩu, Lam Sơn tựa như trong lúc vô tình nhìn về phía tôi một cái, nhưng tôi không dừng lại lần nữa, còn tiện thể tắt luôn điện thoại.
Tôi cảm thấy có chút tùy hứng, nếu như cậu có thể ăn cơm với con gái, vậy tôi cũng có thể uống rượu với chàng trai khác.
Khi tôi đến quán bar mà học đệ nói, đã là hơn mười giờ tối, hắn uống say khướt, thấy tôi liền nhào về phía tôi.
“Cậu sao thế?” Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, ngay cả khi tôi muốn chia tay hắn cũng đâu như vậy.
Đầu tiên hắn kinh ngạc muốn chạm vào mặt tôi: “Cuối cùng anh cũng tới.” Tiếp đó không có chút logic nào cắn cổ tôi một cái.
Nếu như không phải là những người xung quanh kéo hắn ra, tôi cảm thấy cổ mình cũng bị hắn cắn thủng, nhưng rốt cuộc vẫn trầy da chảy máu.
Tôi dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh nhìn hắn: “Cậu điên rồi à?”
Vậy mà hắn khóc.
“Tại sao anh lại chia tay với em? Em không muốn chia tay với anh chút nào! Là anh nói làm bạn tốt hơn! Nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chủ động liên lạc với em!” Hắn bắt đầu bày ra một loạt tố cáo với tôi.
Người chung quanh chỉ trỏ về phía chúng tôi, có lẽ đều cảm thấy tối nay quả thật quá đã. Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, lôi cổ áo hắn hỏi phục vụ WC ở đâu rồi kéo hắn đi.
“Cậu đâu phải trẻ con, có thể đừng như vậy được không?” Tôi đẩy cửa WC, sau đó ấn đầu hắn dưới vòi nước, mở nước lạnh.
Hắn thật nên cảm ơn tôi còn có chút lòng trắc ẩn, nếu không tôi đã trực tiếp ấn hắn vào bồn cầu.
Thời tiết như vậy bị buộc xối nước lạnh, cho dù say cũng phải thanh tỉnh, huống chi hắn mồm miệng lanh lợi, nhìn một cái là biết giả vờ say là thành phần chiếm đa số —— ở phương diện này tôi lại vô cùng có kinh nghiệm.
Hắn vừa kêu thảm thiết vừa giãy giụa đẩy tôi ra, ngã dưới sàn WC.
“Anh định làm gì em?” Trên người hắn đều là nước, nhìn nhếch nhác không chịu được, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sợ hãi.
Tôi cho hắn lựa chọn: “Cậu muốn tiếp tục, hay để tôi đưa cậu về nhà?”
Hắn đưa tay lau mặt một cái, hoàn toàn hồi phục tinh thần từ trong hoảng hốt.
“Đưa em về đi, em cần ngủ một giấc.”
Tôi gật đầu một cái, không nói gì liền lái xe đưa hắn về nhà.
“Hôm nay anh… tâm trạng không tốt à?” Lúc xuống xe hắn bỗng nhiên dè dặt hỏi tôi.
“Biến ngay!” Tôi tức giận đuổi hắn đi.
Đây chính là toàn bộ của tối nay, thật sự quá loạn.
Sau đó tôi trở về nhà, vẫn không mở máy, cũng không biết nên làm gì.
Đây là lần đầu tiên tôi thích một người như vậy, tôi muốn nói là tôi yêu cậu, tôi không muốn nhanh như vậy đã kết thúc quan hệ của chúng tôi!
Tôi không biết đây có phải là vấn đề của tôi hay không, trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nảy sinh tranh cãi với cậu.
Có lẽ tôi không nên trốn tránh, tôi phải tìm cậu nói chuyện…
Cho dù kết quả như nào, tôi cũng chấp nhận.
№1187☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-20 23:39:15
Lầu chủ bạn tiểu yêu tinh học được cáu kỉnh hả?! Lam Sơn soái như vậy, có con gái mơ ước cũng là bình thường, cũng giống như có đàn ông mơ ước bạn thôi! Chỉ cần giữ gìn trinh tiết là được mà.
Hỏi cho rõ nha, nói không chừng có khi là hiểu nhầm thôi, lầu chủ bạn dẫu sao cũng là suất bỉ hào, có chút lòng tin với bản thân được không!?
№1188☆☆☆ Kêu xào xạc ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-20 23:39:23
Tình huống gì thế này!!! Lam Sơn không thể phách thối nhé! Nhất định là để quên điện thoại trong lớp hoặc trong kí túc xá, tôi cũng thường xuyên như vậy! Hơn nữa nói không chừng tiểu cô nương người ta chỉ là lãnh giáo kỹ xảo plank của Lam Sơn thôi thì sao? Mặt nghiêm túc.
№1189☆☆☆ Giấc mộng hồ nước màu xanh ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-20 23:39:32
Chỉ có tôi cảm thấy lầu chủ và Lam Sơn nhất định sẽ không có chuyện gì ư, không chỉ như vậy lần này ngược lại sẽ trở thành một liều thuốc tốt khiến tình cảm hai người nóng lên?
№1190☆☆☆ Ha ha Đảng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-20 23:39:38
Lầu chủ tiểu yêu tinh thấy Lam Sơn ăn cơm cùng cô gái khác hẳn là thương tâm muốn chết a, nghĩ đến một ca khúc: Anh nên đứng sau xe, không nên ngồi trong xe, nhìn hai người có bao nhiêu ngọt ngào… QAQ (1)
№1191☆☆☆ Oh no ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-20 23:39:48
LS bạn dừng tay a a a!! Chờ lầu chủ trở lại sẽ nói cho mọi người biết họ đã không có chuyện gì! Cầu Lam Sơn tiểu ca dùng đại bổng bổng của cậu ấy an ủi trái tim bị thương của lầu chủ!
№1192☆☆☆= 皿 = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12- 20 23:40:10
|
Chương 29 Cứu mạng a! Lầu chủ bọn họ rốt cuộc thế nào rồi!! Biến mất ư?? Tại sao không có tin tức a!
№1259☆☆☆ QAQ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 21:49:24
Nếu như ghép lại lời lầu chủ đã sớm nghe ra ý buồn, chẳng lẽ… Không muốn a! Tôi sẽ khóc! T T
№1260☆☆☆ Triệu hoán đại pháp ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 21:49:46
Đừng, đừng hốt hoảng a mọi người! Giữ trấn, trấn định! Để tôi vội tới coi cho lầu chủ một quẻ!
№1261☆☆☆ Thay mặt truyền nhân thứ 38 Mao Sơn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 21:50:18
Tôi còn tưởng lộ châu (2) trở lại cơ!! Lộ châu tiểu yêu tinh bạn mau trở lại!!!!
№1262☆☆☆ Hoa nở rất đẹp ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 21:50:50
____
Chú thích:
(1) Lời bài hát “Anh ấy nhất định rất yêu em”. Nghe nhạc tại đây.
(2) Lộ châu (Lùzhū) đọc gần giống Lầu chủ (Lóuzhǔ).
|