Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có
|
|
Chương 13: Đo lòng quân tử
Cậu còn chưa được ‘xả hơi’, cũng không được uống thuốc giảm đau.
Vương Cẩm nhìn cậu đau đến thảm như vậy, liền cố gắng dời đi sự chúý của cậu, nói: “Hôm nay Trừ Tịch, từng nghe qua cố sự năm mới chưa?”
Ngạn Dung nghiêng mặt qua một bên nói: “Tôi cũng không phải một đứa con nít, không cần kể chuyện dỗ tôi.”
Vương Cẩm nhớ đến mấy ngày cậu ở nhà mình xem phim hoạt hình, chọc ghẹo: “Không phải đứa con nít, sao lại xem Cừu Vui Vẻ.”
Ngạn Dung lộ mặt xấu hổ, giải thích: “Tôi là luyện học tiếng Trung.”
Vương Cẩm ngạc nhiên nói: “Hữu dụng không?”
Ngạn Dung nói: “Tất nhiên là hữu dụng, học được rất nhiều chữ mới vàđộng từ.”
Vương Cẩm suy nghĩ một chút, hỏi: “Cừu Vui Vẻ bạn gái là Cừu Xinh Đẹp?”
Ngạn Dung đính chính nói: “Không phải đâu, Cừu Vui Vẻ không có bạn gái.”
Vương Cẩm lại hỏi: “Vậy Cừu Xinh Đẹp có bạn trai chưa?”
Ngạn Dung nói: “Nó không có bạn trai, nhưng Cừu Sôi Nổi thầm mến nó.”
Vương Cẩm hỏi tiếp: “Cừu Sôi Nổi là con nào?”
Ngạn Dung có chút nhịn không được, nói: “Anh tự xem đi.”
Vương Cẩm cười nói: “Tôi đâu cần học tiếng Trung.”
Ngạn Dung không nói câu nào.
Vương Cẩm cầm tay cậu nhéo nhéo một cái, cười nói: “Hình như rất thú vị, kể cho tôi chút coi.”
Ngạn Dung lập tức rút tay chui về trong chăn, nói: “Con cừu đen nhất đó chính là Cừu Sôi Nổi.”
Vương Cẩm gật đầu, lại hỏi: “Thế con nào với con nào là quan phối với nhau.”
Ngạn Dung không hiểu, hỏi: “Cái gì là quan phối.”
Vương Cẩm nói: “Chính là con cừu nào thành một đôi với con cừu khác.”
Ngạn Dung nhớ lại một chút, nói: “Cừu Lười Biếng cùng Cừu Sôi Nổi.”
Vương Cẩm: “… Hể?”
Ngạn Dung nói: “Cừu Lười Biếng không cẩn thận hôn trúng Cừu Sôi Nổi, sau đó Cừu Sôi Nổi đau bụng, tất cả mấy con cừu khác đều cho rằng Cừu Sôi Nổi sắp sinh một cục cưng nhỏ cho Cừu Lười Biếng, hai đứa nó chuẩn bị kết hôn, Cừu Sôi Nổi là ma ma, Cừu Lười Biếng là ba ba.”
Vương Cẩm: “… Sau đó thì sao?”
Ngạn Dung nói: “Sau đó thôn trưởng trở về, nói cho hai đứa nó biết hun nhau sẽ không sinh được cục cưng nhỏ, hai đứa nó liền chia tay.”
Vương Cẩm: “…”
Cái bộ phim hoạt hình này chiếu kiểu gì vậy.
Tối hôm qua Bách Đồ trông giường bệnh, Ngạn Dung không dám lên tiếng, cắn răng chịu đau, cũng ngủ không ngon, bây giờ có Vương Cẩm buôn chuyện phiếm từ đông sang tây, đau đớn bị dời lực chúý, mệt mỏi cũng ùa tới, không lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Vương Cẩm đem chăn chỉnh lại, lấy tay nhẹ nhàng chạm lên trán Ngạn Dung, man mát, không bị sốt.
Ngạn Dung ngủ thẳng đến trưa, tỉnh dậy phát hiện Vương Cẩm đang nhắm mắt nằm cạnh trên giường, cậu gọi một tiếng: “Vương Cẩm Châu.”
Vương Cẩm lập tức mở mắt ra quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Tỉnh, hay là nói mơ đấy?”
Ngạn Dung nói: “Anh không phải tăng ca sao? Không cần đi làm việc à?”
Vương Cẩm cười cười.
Ngạn Dung hiểu ra, nói: “Tôi không cần anh chăm sóc, anh về nhàđi.”
Vương Cẩm nói: “Ba ba của cậu đến chiều khẳng định còn tới nữa, nếu tôi không có ở đây, ba ba Bách Đồ của cậu sẽ muốn ở lại cho xem.”
Ngạn Dung nhíu mày lại, cậu càng không muốn để cho Bách Đồ đến chăm sóc mình.
Vương Cẩm ngồi dậy, nói: “Muốn uống nước không? Vừa rồi cậu nằm mơ quậy kinh quá.”
Ngạn Dung nói: “Muốn.”
Vương Cẩm ngồi dậy rót nước, vừa đỡ cậu uống vừa nói: “Còn đau không? Nếu không đau quá thìđứng lên đi bộ chậm chậm, tránh cho ruột dính vào.”
Ngạn Dung uống nước xong, nói: “Được.”
Tay cậu dùng sức, muốn chống mình ngồi dậy, Vương Cẩm lại nói: “Eo đừng dùng sức, căng quá sẽ đau.”
Cậu được Vương Cẩm ôm ngang lên, Vương Cẩm để cậu tựa vào trong lòng anh, từ từ để hai chân cậu chạm đất.
Cậu nghiêng đầu, gò má anh tuấn lại tràn đầy dịu dàng của Vương Cẩm chỉ cách cậu có mấy cm.
Vương Cẩm ôn nhu là do thói quen, anh quen chìa ra nụ cười vô hại với hầu hết tất cả mọi người.
Không chỉ bây giờ thế, mà trong cả mấy lần nước sữa giao hòa trước kia cũng thế, Ngạn Dung vẫn luôn rất hiểu rõ.
Hơn nữa Vương Cẩm đối với cậu ôn nhu săn sóc như bây giờ đâu phải là không cần trả giá, trao đổi, cậu muốn cùng Vương Cẩm lăn giường.
Muốn lăn rất nhiều lần, lăn đến khi nào Vương Cẩm không muốn chịch nữa thì thôi.
Gần đến chiều tối, Bách Đồ cùng Lương Tỳ quả nhiên là lại tới bệnh viện, Bách Đồ còn mang đồ dùng hàng ngày và quần áo để thay của Ngạn Dung đến.
Sau khi hai người rời đi, Ngạn Dung nói với Vương Cẩm: “Anh cũng nên đi về.”
Vương Cẩm nói: “Chờ cậu ngủ thì tôi đi.”
Ngạn Dung không thèm nói lại, nhắm hai mắt.
Cậu ngủ đến trưa mới tỉnh, xuống đất đi lại mấy phút liền quay về giường, Vương Cẩm cùng cậu nói chuyện phiếm trong chốc lát lại thành ra dỗ cậu ngủ, ngủ thẳng đến trước lúc Bách Đồ và Lương Tỳđến không lâu.
Hiện tại sao mà còn ngủ nổi?
Nhắm mắt giả bộ nửa ngày, không nghe được động tĩnh xung quanh, cậu đem mắt hí ra một cái khe nhỏ nhìn lén bên cạnh.
Vương Cẩm ngồi ở trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.
Cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, Vương Cẩm ngẩng đầu, cậu nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.
Vương Cẩm đi ra mở cửa.
Cậu nghe thấy ở cửa có một giọng nữ nói: “Chủ nhiệm Vương, em trai anh đến tìm đó, người đang ở trong phòng làm việc của anh.”
Vương Cẩm bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng kín cửa, rời đi.
Ngạn Dung mở mắt ra, nghĩ thầm, anh cũng trở về nhàăn tết rồi.
Thật ra Ngạn Dung từ nhỏ đã luôn đón tết âm.
Mẹ cậu là Hoa kiều được sinh ra trên đất Thụy Điển, chưa từng tới Trung Quốc, nhưng bố mẹ bà luôn rất coi trọng tết âm. Ở Stockholm người Hoa không đông lắm, không giống London và Pari có phố người Hoa. Hàng năm tết xuân đến đại sứ quán đều có hoạt động văn hóa, cũng không có quá náo nhiệt, nhưng trong nhà Ngạn Dung thì rất có dáng vẻ của ngày lễ tết.
Người lớn làm vằn thắn, Ngạn Dung cũng hỗ trợ treo đèn lồng đỏ, bà ngoại khi còn sống dạy cậu nói “Cung hỉ phát tài lì xì trao tay”, sau đó cho cậu một bao lì xì thật to, những hình vẽ động vật trên bao lì xì hàng năm đều thay đổi, đó là cầm tinh của văn hóa Trung Quốc thần bí và xa xưa. Bọn họ cũng biết xem truyền hình trực tiếp gặp nhau cuối năm, Ngạn Dung chỉ xem một chút, bởi vì lệch múi giờ, chương trình chiếu là lúc rạng sáng, cậu thường thường chịu không nổi mà ngủ mất tiêu.
Đây là tết âm lịch đầu tiên khi cậu đến Trung Quốc.
Trong phòng bệnh có tivi, cậu có thể xem một mình từ đầu đến cuối chương trình truyền hình cuối năm.
Căn tin bệnh viện có bán sủi cảo, tiếc là cậu vừa mới làm phẫu thuật nên không thể ăn.
Trong căn phòng chỗ nào cũng trắng xóa như tuyết, thứ duy nhất rực rỡ sắc màu, là nụ hoa thủy tiên lẻ loi trên chiếc bàn đầu giường.
… Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Vương Cẩm trở về phòng làm việc, thằng em anh Vương Siêu đang ngồi trong đó hiếu kì sờ ngó loạn xung quanh.
“Đừng lục tung đồ tao lên.” Anh quát bảo dừng lại: “Không có việc gì chạy đến làm chi?”
Vương Siêu trợn trắng mắt, chỉ hộp giữ nhiệt trên bàn, nói: “Mẹ bảo em đem cho anh sủi cảo.”
Vương Cẩm nói: “Ờ rồi, đưa xong về đi, trên đường lái xe chậm một chút.”
Vương Siêu nói: “Em thấy mấy đồng nghiệp của anh một chút cũng chả bận, anh thế nào lại ngay cả nhà cũng không về được?”
Vương Cẩm nói: “Anh mày siêu quá, nên so với người khác bận hơn. Đi đi đi, đi nhanh lên, cuối năm đừng có màđứng ở trong bệnh viện.”
Vương Siêu rất là bất mãn: “Anh không phải cũng ở đấy sao? Sợ qué gì chứ?”
Vương Cẩm đẩy hắn ra ngoài, còn đạp một phát.
Vương Siêu bị đá ra ngoài đeo khẩu trang đi mấy bước, cảm thấy Vương Cẩm cóđiểm gìđó rất là lạ luôn, tóm một y tá qua đường hỏi: “Chủ nhiệm ngoại khoa Vương của mấy người có phải ngày hôm qua nhận một bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính là cán bộ cao cấp không? Năm mới mà cũng không thèm nghỉ ngơi.”
Y tá kỳ quái nhìn hắn, cho rằng hắn là người nhà của một bệnh nhân không lấy được số khám bệnh của bác sĩ Vương, thế là cường điệu biện hộ: “Nói cái gì đó, chủ nhiệm Vương không phải loại người như thế, ngày hôm qua nhận là một đứa trẻ, thấy nó không có người nhà chăm sóc rất đáng thương, nên chủ nhiệm Vương mới ở cùng nó cả ngày, đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Vương Siêu cực kỳ hoài nghi: “Chỉ là một đứa nhỏ?”
Y tá kia nói: “Chỉ là một đứa nhỏ, con lai đó, dáng vẻ rất dễ cưng.”
Vương Siêu: “…”
– Hết chương 13 –
|
CHƯƠNG 14: HOA THỦY TIÊN NỞ
Vương Siêu có chút muốn đi rình xem đứa nhỏ con lai “lớn lên rất dễ cưng” kia có phải con trai Lương Tỳ không, nhưng rồi lại không dám, Vương Cẩm nếu chưa nói thì khẳng định là chưa muốn để bọn họ biết, nếu cố tình đi dò hỏi nói không chừng Vương Cẩm sẽ trở mặt luôn. Anh hai nhà hắn cùng người nhà bọn họ tác phong và cách sống không giống nhau, không bàn đến cái khác, chỉ riêng nghe khẩu âm là cũng thấy được, người trong nhà chỉ có Vương Cẩm khi nói chuyện là không có giọng Đông Bắc. Vương Siêu và đại ca Vương Tề là sau khi đến Bắc Kinh sinh sống mới chậm rãi sửa lại, khi cùng bố mẹ ở chung không tự giác được mà nói chuyện mang chút khẩu âm, nhưng Vương Cẩm thì không, anh từ nhỏ đã không sinh sống ở Đông Bắc. Vương Siêu nghe mẹ mình nói, Vương Cẩm sinh ra không bao lâu, ba ba bọn họ bị lừa tiền, mua một quặng sắt nhưng khi đào ra thì chỉ toàn đá là đá, mấy triệu trôi theo dòng nước, bên ngoài còn nợ một số tiền lớn, mẹ hắn chạy hối hả ngược xuôi khắp nơi xoay xở, mang theo tiểu Vương Cẩm nho nhỏ oa oa khóc không tiện, không làm gì khác được là đành hơn 5 tháng đã cho cai sữa, đem anh đến Bắc Kinh cho ông ngoại và bà ngoại chăm. Qua ba – bốn năm sau cha hắn mới vùng lên được, buôn bán náo nhiệt, hai vợ chồng bận tối mày tối mặt, căn bản là không có thời gian quan tâm Vương Cẩm tiếp qua bốn – năm năm thì sinh ra Vương Siêu, vậy là lại càng không có thời gian. Cũng vì lẽ đó, Vương Cẩm và bố mẹ anh không quá thân. Bất quá ba anh em bọn họ tình cảm lại vô cùng tốt, Vương Cẩm chỉ là ở trong nhà mới ít nói, vừa mới đầu cũng không nhận ra là anh và bố mẹ trong thời điểm ấy có gì đó là lạ. Vương Cẩm học y năm thứ hai, tự dưng ngang nhiên come out với người nhà, bị bố anh hung hăng đánh một trận, nói muốn cắt hết học phí và tiền sinh hoạt, tức giận xong còn nói, coi như không sinh ra thằng con này. Vương Cẩm quỳ ngay ngắn ở đó nói một câu: các người vốn chỉ sinh có hai đứa con trai. Sau đó mấy năm, anh thật sự một đồng cũng không cầm từ nhà đi, Vương Siêu lúc ấy tuổi còn nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mấy năm nay ít khi gặp anh hai. Nói ra thì Vương Cẩm cũng quá là xui xẻo, cùng người nhà come out ‘hoành tráng’ là thế, ấy vậy mà đối tượng lại là một gã khốn nạn, trước khi tốt nghiệp hai ngày thì chia tay. Vương Cẩm mất mát rất lâu, cũng dần dần cùng người nhà quan hệ êm xuôi xuống, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chính là mãi cho đến hơn 30 tuổi, cũng không nói chuyện yêu đương đàng hoàng, bố mẹ không dám hỏi cũng chả dám thúc giục. Xuân qua nhiều năm, họ hàng có tâm đến hỏi, Vương Cẩm nói anh là một người theo chủ nghĩa yêu nhưng không cưới, không tính đến việc kết hôn. Ba mẹ nhà họ Vương một bên ngu người một bên gật đầu nói được được được chỉ cần vui là tốt rồi. Vương Siêu cũng nghĩ như thế, anh hai không định kết hôn, come out hay không come out, dù thật sự cùng một “đứa nhỏ” mười mấy tuổi đầu yêu đương, thì cũng không sao cả, anh thấy vui là được rồi. Ngạn Dung mở điện thoại lên thấy bạn học phát bản tin chúc tết cậu (weibo), thu được mười mấy bao lì xì, cậu cũng lần lượt đáp lại từng cái. Trong nhóm bạn bè, bạn cùng lớp đều đang khoe bữa cơm tất niên, thịnh soạn và vui vẻ, cách màn hình cũng có thể cảm giác được trong nhà bọn họ lúc này nhất định là tiếng cười cười nói nói không ngừng, đoàn viên sum họp. Có một bạn học quốc tịch Mỹ vừa được cậu tặng lì xì gửi tin cho cậu: “Năm mới vui vẻ! Cung hỉ phát tài! Tiệc đứng tất niên tối mai cậu sẽ đến tham gia chứ?” Bữa tiệc đứng này trước kỳ nghỉ đã được xác định, một số bạn học ở lại Trung Quốc đón tết đều biểu đạt nhất định muốn tham gia, lúc ấy Ngạn Dung cũng nói là sẽ xem xét. Cậu trả lời: “Tớ có việc, không thể đi.” Bạn học hỏi: “Cậu về Thụy Điển sao?” Cậu không muốn để người khác biết mình phải lẻ loi một mình ở bệnh viện, nên nói dối: “Không có, ba ba tớ có sắp xếp khác, hi vọng các cậu chơi vui vẻ.” Bạn học nói: “Ừ được, cũng chúc cậu thật nhiều vui vẻ, khai giảng gặp!” Ngạn Dung có chút ấu trĩ tự ái, bạn học cậu đều cho rằng cậu là con lai trong một gia đình bình thường, về việc cậu là cô nhi, được một gia đình đồng tính nhận nuôi, hai vị cha nuôi là người nổi tiếng, mọi người hoàn toàn không hay biết. Cửa phòng nhẹ vang lên một tiếng, cậu tưởng là y tá đến xem, nhanh chóng đem điện thoại di động nhét vào trong chăn giấu, giả bộ đang ngủ. “Lại giả vờ ngủ.” Là giọng nói của Vương Cẩm. Cậu mở mắt ra, hỏi: “Anh sao lại không theo em trai mình cùng về nhà?” Vương Cẩm thế nhưng nghe được trong câu nói này có mấy phần mong chờ, cười nói: “Sáng ra đi khỏi cửa tôi đã báo người nhà là buổi tối không về, mẹ tôi sợ tôi ăn cơm không ngon, bắt nó đem sủi cảo cho tôi. Cậu cho là tôi đi rồi?” Ngạn Dung nhìn hộp giữ nhiệt trong tay anh. Vương Cẩm đem hộp giữ nhiệt đặt trên tủ đầu giường, xoay nắp ra, mùi thơm lan tỏa. Ngạn Dung bức xúc nói: “Tôi lại không được ăn, anh cố ý à.” Vương Cẩm nói: “Có thể húp chút nước canh, mẹ của tôi làm sủi cảo, canh so với sủi cảo thơm hơn, thật đó, không lừa cậu.” Đúng là không lừa cậu, canh mùi vị rất ngon, không chỉ có mùi sủi cảo, còn cho thêm gia vị dầu vừng và rong biển cắt nhỏ. Sau khi phẫu thuật dạ dày hoạt động rất chậm, Ngạn Dung cũng không đói bụng, chỉ uống mấy thìa thì đặt xuống. Vương Cẩm ăn sủi cảo xong, thu dọn sạch sẽ, sau đó mở tivi, cùng Ngạn Dung xem chương trình cuối năm. Chương trình cuối năm xem không hay, nhưng Ngạn Dung xem rất chăm chú. Đi kèm âm thanh náo nhiệt của chương trình, ngoài cửa sổ cũng có tiếng pháo hoa từ xa vọng lại, Vương Cẩm ở một bên cầm điện thoại di động ‘Hưu nhất hưu’. NOTE: ‘Hưu nhất hưu’ là một tiết mục tranh tiền lì xì cuối năm của CCTV hợp tác cùng Alipay. Hưu (xiu) là trạng thanh. 30 tết người sử dụng có thể vừa xem tiết mục cuối năm vừa mở Alipay ra ‘Hưu nhất hưu’ là có thể tranh tiền lì xì. Liên hoan đêm mới chiếu chưa được nửa, Ngạn Dung đã ngủ thiếp đi. Vương Cẩm đem tivi tắt tiếng đi, chỉ để lại trên đầu giường một chiếc đèn ngủ nhỏ, lại tắt cả tiếng điện thoại di động, tiếp tục “xiu” Thời gian sắp tới 12h, anh phải gọi điện thoại về nhà nên rón rén đi ra ngoài. Ở trong điện thoại nói chúc tết bố mẹ, mẹ của anh hỏi sáng mai anh có về hay không, anh suy nghĩ một chút, cảm thấy Bách Đồ và Lương Tỳ sẽ đến, nói: “Chắc là được, chỉ là hơi muộn một chút.” Mẹ anh rất vui vẻ: “Vậy mẹ với bố con sẽ không ra ngoài, ở nhà chờ con.” Nói chuyện điện thoại xong, trên đường quay về gặp đồng nghiệp trực đêm và y tá, mọi người cùng chúc nhau năm mới vui vẻ một phen, anh lúc này mới trở về phòng bệnh. Đẩy cửa ra, vừa lúc cách đấy không xa ngoài cửa sổ, một bông pháo hoa lớn rực rỡ nổ trên nền trời. Ngạn Dung hướng ra phía cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài xoay đầu lại, ánh sáng pháo hoa như dát lên thân hình cậu một đường viền bạc mỏng manh, cơ thể chừng này tuổi nhỏ xinh được bọc trong bộ quần áo bệnh nhân màu lam nhạt có chút rộng, như thể tính tình trẻ con nổi lên mà lén mặc quần áo người lớn, nhưng cố tình không đúng lúc mang đến cảm giác mê người, rất dễ dàng làm cho Vương Cẩm liên tưởng đến mị thái tự nhiên không giả tạo lúc cậu quần áo tán loạn nằm trên giường. Pháo hoa chớp mắt liền biến mất. Ngạn Dung nói: “Anh đi đâu vậy?” Vương Cẩm nói: “Bị tiếng pháo hoa đánh thức?” Hai người gần như đồng thời hỏi ra. Ngạn Dung nhận thấy câu hỏi này hình như hơi quá ỷ lại vào Vương Cẩm, không tránh khỏi đỏ mặt thẹn thùng, che giấu nói: “Tiếng pháo bắn bên ngoài to quá… anh có chuyên nghiệp phúc chưa?” Ngạn Dung rất hiếm khi ở trước mặt anh lộ ra vẻ ngượng ngùng, điều này làm cho tim anh đập thình thịch, bỗng nhiên hy vọng có thể cùng Ngạn Dung duy trì mối quan hệ này thật thật lâu, tốt nhất là cho đến tận thời điểm Ngạn Dung không còn sức hấp dẫn với anh. Anh đỡ Ngạn Dung nằm xuống, vuốt ve gò má cậu, nhu hòa nói: “Cậu mặc quần áo bệnh nhân thật đẹp mắt.” Ngạn Dung nói: “Cảm ơn, đáng tiếc tôi mới phẫu thuật xong, anh không thể chịch tôi.” Vương Cẩm: “…” Ngạn Dung đem chăn kéo cao lên một chút, nửa khuôn mặt đều bị che đi mất, chỉ lộ ra một đôi mắt, giọng ấp úng nói: “Vậy thôi tôi đi ngủ.” Mặc dù cậu cố gắng giấu đi, nhưng đôi mắt xanh cong cong thành hình bán nguyệt vẫn bán đứng cậu. Vương Cẩm nói: “Tôi từng nói với cậu, tôi chỉ muốn cùng cậu lăn giường, nhưng giờ tôi hối hận rồi.” Ngạn Dung mở to thật to mắt. Vương Cẩm cười rộ lên, nói: “Không chỉ muốn lăn giường với cậu, ghế sofa, sàn nhà, ban công, nhà bếp, buồng tắm, trên xe, có cả phòng bệnh này, thậm chí phòng học của cậu, tôi muốn chịch cậu ở tất cả mọi nơi.” Anh cúi người xuống hôn một cái lên trán Ngạn Dung. Ngạn Dung nghệt ra, đem chăn kéo lên càng cao hơn, che luôn toàn bộ đầu. Ngoài cửa sổ tiếng pháo hoa liên thanh dần dần ngừng lại, một năm mới đã chính thức mở màn. Nụ hoa thủy tiên nơi đầu giường thong thả chờ đến tiết trời đầu xuân, từ từ nở ra. – Hết chap 14 –
|
CHƯƠNG 15: MUỐN HẸN HÒ KHÔNG
Mùng năm tháng giêng, Ngạn Dung xuất viện. Sau khi về nhà, Bách Đồ giúp cậu dọn dẹp phòng ở, thấy một cái tai nghe màu đỏ, thuận miệng nói: “Cái tai nghe này đẹp thật đấy.” Ngạn Dung đang gấp quần áo, quay đầu nhìn sang, nói: “Là quà tết Vương Cẩm Châu tặng cho em.” Bách Đồ bởi vì cái xưng hô đặc biệt này mà run sợ vài giây, rồi mới chầm chậm đem tai nghe cất gọn, cẩn thận nói: “Anh ta đối xử với em không tệ nhỉ.” Ngạn Dung quay đầu trở về, nói: “Ừ, rất tốt, ảnh rất thích em.” Mấy bữa nay Vương Cẩm không quản ngày đêm nhận hết nhiệm vụ chăm sóc Ngạn Dung, điều này làm cho anh bớt chút thành kiến đối với Vương Cẩm, nhưng trong một thời gian ngắn không thể hoàn toàn thay đổi ấn tượng được. Anh vẫn có cảm giác, Vương Cẩm thấy Ngạn Dung tuổi còn nhỏ lớn lên lại đẹp, coi cậu như một món đồ chơi, chơi chán rồi thì tám phần mười sẽ không cần nữa. Cho dù bởi vì trước kia bị người ta phũ mới thành ra thế này, nhưng cái kiểu ba ngày hai bận lại đổi bạn giường, tùy tiện ở ven đường nhặt một đứa nhóc về nhà cũng dám đè ra chịch, người thì theo chủ nghĩa không cưới… Anh thật sự rất khó có lòng tin đối với Vương Cẩm. Anh cũng không thể hiểu tâm tư Ngạn Dung, đôi khi cảm thấy Ngạn Dung giống như vẫn còn thích Lương Tỳ, nhưng đôi khi lại cảm thấy đứa nhỏ này thật lòng cùng Vương Cẩm nói chuyện yêu đương. Chính là cái “thật lòng” này, lại khiến cho Bách Đồ lo lắng, chỉ sợ tương lai Vương Cẩm sẽ làm tổn thương cậu. Mấy ngày nghỉ ở nhà, Bách Đồ thường xuyên thay đổi các loại thực phẩm dành cho người bệnh, cái gì cũng không để Ngạn Dung chạm vào, mọi chuyện xung quanh cậu từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày đều hết lòng chăm sóc, hi vọng cậu mau chóng khỏe lại. Ngạn Dung thân thể đúng là khôi phục rất nhanh, cứ để Bách Đồ chăm sóc như vậy thật không quen nổi, thỉnh thoảng còn phát hiện Lương Tỳ dùng khóe mắt liếc xéo, khiến cậu cả người đều luống cuống chân tay. Thật ra Lương Tỳ là đang quan tâm thân thể của cậu, nhưng sợ nhìn thẳng sẽ khiến cậu hiểu nhầm, vậy là len lén quan sát một chút. Song cậu bạn nhỏ ăn nhờ ở đậu này rất chi là nhạy cảm, cho là Lương Tỳ chê cậu phiền, ghét bỏ cậu cái gì cũng chả giúp được lại gây thêm chuyện, ảnh hưởng đến cuộc sống người ta. Buổi tối 14 tháng giêng, Ngạn Dung thành công cướp được quyền rửa bát, ở phòng bếp nghe thấy dự định của Lương Tỳ và Bách Đồ, ngày mai sẽ cùng nhau sang nhà cha mẹ Lương Tỳ đón tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng). Rửa xong bát đĩa, cậu lặng lẽ trở về phòng gọi điện thoại cho Vương Cẩm. Mấy ngày không gặp, hai người cũng không có liên lạc gì, trong thời gian đợi Vương Cẩm bắt máy, cậu cảm thấy có chút khẩn trương. “Xin chào.” Vương Cẩm ở đầu kia điện thoại khách khí nói: “Ai đấy?” Ngạn Dung há hốc mồm, nhưng không nói được tiếng nào, Vương Cẩm xóa số điện thoại di động của cậu rồi? Bởi vì cậu làm phẫu thuật, Vương Cẩm cảm thấy không thể chịch cậu nữa cho nên không muốn cùng cậu liên lạc? Vương Cẩm thúc giục: “Này, sao lại không nói chuyện?” Ngạn Dung hít vào một hơi, nói: “Xin chào, tôi là Ngạn Dung.” Vương Cẩm cười một tiếng, giọng nói bỗng trở nên ôn nhu: “Tôi biết.” Ngạn Dung mím môi. Vương Cẩm hỏi cậu: “Vết mổ còn đau không?” Ngạn Dung nói: “Không đau.” Vương Cẩm nói: “Vậy thì tốt. Muốn tìm tôi làm gì sao?” Ngạn Dung do dự mười mấy giây, mới nói: “Ngày mai, tôi có thể đến nhà anh không?” Cậu không muốn cùng hai người Lương Bách đi đến nhà cha mẹ Lương Tỳ đón tết Nguyên Tiêu, cậu sợ làm người ta ghét. “Không được.” Vương Cẩm nói: “Bố mẹ tôi còn chưa đi.” Ngạn Dung có chút thất vọng. Vương Cẩm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Muốn hẹn hò với tôi không?” … Một lát sau, Bách Đồ quả nhiên là tìm Ngạn Dung, nói ngày mai sẽ cùng nhau đi đến nhà cha mẹ Lương Tỳ ở đó ăn tết. “Em không đi.” Ngạn Dung nói: “Vương Cẩm Châu muốn cùng em hẹn hò.” Bách Đồ có chút nghi ngờ, hỏi: “Anh ta không cần đi làm? Ngày mai cũng đâu phải là ngày người dân được nghỉ.” Ngạn Dung nói: “Ngày tết ảnh trực ban sáu ngày, hiện tại có thể thay phiên để nghỉ.” Bách Đồ chỉ đành phải thôi. Trở về phòng, anh lo lắng không thôi đem chuyện này kể với Lương Tỳ. Lương Tỳ gần đây đang làm chương trình trinh thám, lật quyển truyện , chả thấy chuyện này có gì to tát: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Hai đứa nó tình củm thế cơ mà.” Bách Đồ nói: “Nó mới làm phẫu thuật được có nửa tháng, lỡ như Vương Cẩm không chú ý, vết thương lại nặng thêm thì phải làm sao?” Lương Tỳ hết nói nổi: “Trước kia em đâu đen tối thế này, gì cũng nghĩ bậy.” Bách Đồ đập cho hắn một phát tát, nói: “Có thể không nghĩ sao? Lẽ nào Vương Cẩm gọi nó ra ngoài, là muốn dạy nó giải bài tập toán chắc?” Làm sao có thể!? 9h sáng hôm sau, Vương Cẩm đến cửa rước Ngạn Dung đi hẹn hò, Ngạn Dung từ trong phòng đi ra, trên vai còn đeo cặp chéo. Bách Đồ kỳ quái hỏi: “Đeo túi theo làm gì?” Ngạn Dung nói: “Em có đề toán giải không được, đem cho ảnh dạy em.” Bách Đồ: “…” Ra ngoài trèo lên xe Vương Cẩm, Vương Cẩm hỏi: “Thật sự có bài tập toán muốn hỏi tôi?” Ngạn Dung thắt chặt dây an toàn, nói: “Thật.” Vương Cẩm lại không nghĩ cậu thật sự muốn làm bài tập, buồn cười nói: “Sao không chạy đi hỏi Lương Tỳ ca ca của cậu? Hắn học toán giỏi hơn tôi.” Ngạn Dung không trả lời, cố ý hỏi: “Anh cũng không biết chứ gì?” Vương Cẩm cười nói: “Muốn đánh cược với tôi không? Nếu như tôi biết, cả ngày hôm nay cậu phải gọi tôi là ca ca.” Ngạn Dung cảm thấy anh thật quá ấu trĩ, nói: “Vậy nếu mà anh cũng không biết, tôi sẽ gọi anh cả ngày là ông chú.” Cũng chả biết sao lại chọt trúng chỗ ngứa của Vương Cẩm, anh cười không ngừng được nguyên cả đoạn đường. Đi đến Starbucks, hai người thật sự bắt đầu làm bài tập. Trước tết âm lịch, Ngạn Dung đem bài tập gần như hoàn thành, chỉ còn lại có mấy đề bài khó. Vương Cẩm đem vi phân tích phân gần như quên hết, nhưng để giải toán cấp ba thì vẫn không vấn đề gì. Dạy Ngạn Dung làm xong bài tập, vẫn chưa tới 12h. Vương Cẩm mang Ngạn Dung đi ăn trưa, sau khi dừng xe đi vào quán, Ngạn Dung bị chậm một bước, loáng cái đã tìm không được anh, đứng ở đó gọi một tiếng: “Vương Cẩm Châu.” Không ai trả lời cậu. Thế là cậu sửa miệng gọi: “Ca ca.” Vương Cẩm từ phía sau tấm bình phong cửa quán vòng ra, nhe răng cười với Ngạn Dung một cái, nắm tay cậu dẫn vào. Ngạn Dung: “…” Cậu nhớ các bạn học gần đây thường nói một câu trào lưu: mẹ nó thiểu năng. Cơm nước xong, hai người đi xem phim, bộ phim này tối qua Ngạn Dung chọn, Vương Cẩm đã đặt vé sẵn. Đến rạp chiếu phim, Vương Cẩm đi lấy vé, Ngạn Dung đứng một bên chờ, vừa khéo gặp được mấy người bạn học cũng đến xem phim. Sau khi chào hỏi đơn giản, bạn học hỏi: “Cậu đến một mình hả?” “Không phải.” Ngạn Dung chỉ chỉ Vương Cẩm đứng xếp hàng lấy vé. Một nhỏ bạn hỏi: “Đẹp trai quá đi! Là ba ba cậu sao?” Bạn khác nói: “Còn trẻ như vậy, không thể nào.” Nhỏ bạn lên tiếng trước đó nói: “Thì chính là cha nuôi của cậu ấy ý.” Ngạn Dung: “…” Gái này chậm nửa nhịp mới nhớ ra đây là việc không nên nhắc đến, mặt đầy vẻ hối hận. Bạn học khác vội hỏi: “Ngạn Dung, các cậu xem phim nào thế?” Ngạn Dung nhìn vẻ mặt của mọi người, cái gì cũng hiểu ra. Kỳ thật mọi người xung quanh không phải không biết chuyện cậu là cô nhi được nhận nuôi, trước kia không ai nói, chẳng qua là không muốn làm cho cậu khó xử. Cậu cho rằng không ai biết cậu và người khác không giống nhau. Thật ra mọi người ai cũng biết. Lấy xong vé quay trở lại, Vương Cẩm nhìn thấy mấy đứa nhóc choai choai đứng đấy, Ngạn Dung bị vây vào giữa, dáng vẻ chật vật vô cùng, mặt đỏ bừng lên, không khí có chút khác thường. Vương Cẩm đi tới, hỏi: “Mấy người làm gì đấy?” Mấy đứa nhóc kia thấy anh, càng thêm xấu hổ, dùng trình độ tiếng Trung không đồng đều chào hỏi: “Chú ơi, xin chào.” Vương Cẩm: “…” Anh vốn đang lo lắng Ngạn Dung bị người ta bắt nạt, nhưng nhìn cái tình huống này hình như mấy cô nhóc cậu nhóc này là bạn học của Ngạn Dung. “Xin chào.” Anh nói: “Các cháu là bạn học của Ngạn Dung à?” Mấy đứa nhỏ gật gật đầu nói phải, một đứa hỏi: “Hai người xem phim gì vậy?” Vương Cẩm đem vé cho bọn nó nhìn một cái. Đứa nhỏ kia nói: “A, giống chúng cháu, ở ngay trước chúng cháu một hàng.” Nhưng hình như chẳng có ai vui vẻ. Ngạn Dung đi đến bên cạnh Vương Cẩm, đưa lưng về phía mấy bạn học, thấp giọng nói: “Tôi không muốn xem nữa.” Vương Cẩm cau mày lại, nói: “Được, vừa lúc tôi nhớ ra còn có việc cần làm.” Ngạn Dung xoay người, tận lực bình tĩnh nói: “Các cậu xem đi, tớ đi trước.” Mấy bạn học hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì khác là cùng cậu nói hẹn gặp lại. Quay trở lại trong xe, Ngạn Dung cúi đầu ngồi ở ghế phụ lái, tâm trạng sa sút. Vương Cẩm nói: “Không thì chúng ta đổi rạp chiếu phim khác?” Ngạn Dung lắc đầu, nói: “Không xem, có hơi mệt.” Vương Cẩm không nói thêm gì nữa, chậm rãi lái xe đi ra ngoài. Ngạn Dung cho là Vương Cẩm sẽ đưa cậu về nhà, không nghĩ tới anh lại đem xe dừng trước cửa khách sạn. Vương Cẩm xuống xe, cậu ngẩn ra, cũng đành đi theo. Vương Cẩm hỏi thẻ căn cước của cậu, sau đó đi đến chỗ lễ tân làm thủ tục thuê phòng. Hẹn hò gì đó, quả nhiên cuối cùng vẫn là muốn lăn giường. Ngạn Dung đứng phía sau nhìn bóng lưng Vương Cẩm, cậu cảm thấy một sự chán ghét trước giờ chưa từng có. – Hết chap 15 –
|
CHƯƠNG 15: MUỐN HẸN HÒ KHÔNG
Mùng năm tháng giêng, Ngạn Dung xuất viện. Sau khi về nhà, Bách Đồ giúp cậu dọn dẹp phòng ở, thấy một cái tai nghe màu đỏ, thuận miệng nói: “Cái tai nghe này đẹp thật đấy.” Ngạn Dung đang gấp quần áo, quay đầu nhìn sang, nói: “Là quà tết Vương Cẩm Châu tặng cho em.” Bách Đồ bởi vì cái xưng hô đặc biệt này mà run sợ vài giây, rồi mới chầm chậm đem tai nghe cất gọn, cẩn thận nói: “Anh ta đối xử với em không tệ nhỉ.” Ngạn Dung quay đầu trở về, nói: “Ừ, rất tốt, ảnh rất thích em.” Mấy bữa nay Vương Cẩm không quản ngày đêm nhận hết nhiệm vụ chăm sóc Ngạn Dung, điều này làm cho anh bớt chút thành kiến đối với Vương Cẩm, nhưng trong một thời gian ngắn không thể hoàn toàn thay đổi ấn tượng được. Anh vẫn có cảm giác, Vương Cẩm thấy Ngạn Dung tuổi còn nhỏ lớn lên lại đẹp, coi cậu như một món đồ chơi, chơi chán rồi thì tám phần mười sẽ không cần nữa. Cho dù bởi vì trước kia bị người ta phũ mới thành ra thế này, nhưng cái kiểu ba ngày hai bận lại đổi bạn giường, tùy tiện ở ven đường nhặt một đứa nhóc về nhà cũng dám đè ra chịch, người thì theo chủ nghĩa không cưới… Anh thật sự rất khó có lòng tin đối với Vương Cẩm. Anh cũng không thể hiểu tâm tư Ngạn Dung, đôi khi cảm thấy Ngạn Dung giống như vẫn còn thích Lương Tỳ, nhưng đôi khi lại cảm thấy đứa nhỏ này thật lòng cùng Vương Cẩm nói chuyện yêu đương. Chính là cái “thật lòng” này, lại khiến cho Bách Đồ lo lắng, chỉ sợ tương lai Vương Cẩm sẽ làm tổn thương cậu. Mấy ngày nghỉ ở nhà, Bách Đồ thường xuyên thay đổi các loại thực phẩm dành cho người bệnh, cái gì cũng không để Ngạn Dung chạm vào, mọi chuyện xung quanh cậu từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày đều hết lòng chăm sóc, hi vọng cậu mau chóng khỏe lại. Ngạn Dung thân thể đúng là khôi phục rất nhanh, cứ để Bách Đồ chăm sóc như vậy thật không quen nổi, thỉnh thoảng còn phát hiện Lương Tỳ dùng khóe mắt liếc xéo, khiến cậu cả người đều luống cuống chân tay. Thật ra Lương Tỳ là đang quan tâm thân thể của cậu, nhưng sợ nhìn thẳng sẽ khiến cậu hiểu nhầm, vậy là len lén quan sát một chút. Song cậu bạn nhỏ ăn nhờ ở đậu này rất chi là nhạy cảm, cho là Lương Tỳ chê cậu phiền, ghét bỏ cậu cái gì cũng chả giúp được lại gây thêm chuyện, ảnh hưởng đến cuộc sống người ta. Buổi tối 14 tháng giêng, Ngạn Dung thành công cướp được quyền rửa bát, ở phòng bếp nghe thấy dự định của Lương Tỳ và Bách Đồ, ngày mai sẽ cùng nhau sang nhà cha mẹ Lương Tỳ đón tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng). Rửa xong bát đĩa, cậu lặng lẽ trở về phòng gọi điện thoại cho Vương Cẩm. Mấy ngày không gặp, hai người cũng không có liên lạc gì, trong thời gian đợi Vương Cẩm bắt máy, cậu cảm thấy có chút khẩn trương. “Xin chào.” Vương Cẩm ở đầu kia điện thoại khách khí nói: “Ai đấy?” Ngạn Dung há hốc mồm, nhưng không nói được tiếng nào, Vương Cẩm xóa số điện thoại di động của cậu rồi? Bởi vì cậu làm phẫu thuật, Vương Cẩm cảm thấy không thể chịch cậu nữa cho nên không muốn cùng cậu liên lạc? Vương Cẩm thúc giục: “Này, sao lại không nói chuyện?” Ngạn Dung hít vào một hơi, nói: “Xin chào, tôi là Ngạn Dung.” Vương Cẩm cười một tiếng, giọng nói bỗng trở nên ôn nhu: “Tôi biết.” Ngạn Dung mím môi. Vương Cẩm hỏi cậu: “Vết mổ còn đau không?” Ngạn Dung nói: “Không đau.” Vương Cẩm nói: “Vậy thì tốt. Muốn tìm tôi làm gì sao?” Ngạn Dung do dự mười mấy giây, mới nói: “Ngày mai, tôi có thể đến nhà anh không?” Cậu không muốn cùng hai người Lương Bách đi đến nhà cha mẹ Lương Tỳ đón tết Nguyên Tiêu, cậu sợ làm người ta ghét. “Không được.” Vương Cẩm nói: “Bố mẹ tôi còn chưa đi.” Ngạn Dung có chút thất vọng. Vương Cẩm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Muốn hẹn hò với tôi không?” … Một lát sau, Bách Đồ quả nhiên là tìm Ngạn Dung, nói ngày mai sẽ cùng nhau đi đến nhà cha mẹ Lương Tỳ ở đó ăn tết. “Em không đi.” Ngạn Dung nói: “Vương Cẩm Châu muốn cùng em hẹn hò.” Bách Đồ có chút nghi ngờ, hỏi: “Anh ta không cần đi làm? Ngày mai cũng đâu phải là ngày người dân được nghỉ.” Ngạn Dung nói: “Ngày tết ảnh trực ban sáu ngày, hiện tại có thể thay phiên để nghỉ.” Bách Đồ chỉ đành phải thôi. Trở về phòng, anh lo lắng không thôi đem chuyện này kể với Lương Tỳ. Lương Tỳ gần đây đang làm chương trình trinh thám, lật quyển truyện , chả thấy chuyện này có gì to tát: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Hai đứa nó tình củm thế cơ mà.” Bách Đồ nói: “Nó mới làm phẫu thuật được có nửa tháng, lỡ như Vương Cẩm không chú ý, vết thương lại nặng thêm thì phải làm sao?” Lương Tỳ hết nói nổi: “Trước kia em đâu đen tối thế này, gì cũng nghĩ bậy.” Bách Đồ đập cho hắn một phát tát, nói: “Có thể không nghĩ sao? Lẽ nào Vương Cẩm gọi nó ra ngoài, là muốn dạy nó giải bài tập toán chắc?” Làm sao có thể!? 9h sáng hôm sau, Vương Cẩm đến cửa rước Ngạn Dung đi hẹn hò, Ngạn Dung từ trong phòng đi ra, trên vai còn đeo cặp chéo. Bách Đồ kỳ quái hỏi: “Đeo túi theo làm gì?” Ngạn Dung nói: “Em có đề toán giải không được, đem cho ảnh dạy em.” Bách Đồ: “…” Ra ngoài trèo lên xe Vương Cẩm, Vương Cẩm hỏi: “Thật sự có bài tập toán muốn hỏi tôi?” Ngạn Dung thắt chặt dây an toàn, nói: “Thật.” Vương Cẩm lại không nghĩ cậu thật sự muốn làm bài tập, buồn cười nói: “Sao không chạy đi hỏi Lương Tỳ ca ca của cậu? Hắn học toán giỏi hơn tôi.” Ngạn Dung không trả lời, cố ý hỏi: “Anh cũng không biết chứ gì?” Vương Cẩm cười nói: “Muốn đánh cược với tôi không? Nếu như tôi biết, cả ngày hôm nay cậu phải gọi tôi là ca ca.” Ngạn Dung cảm thấy anh thật quá ấu trĩ, nói: “Vậy nếu mà anh cũng không biết, tôi sẽ gọi anh cả ngày là ông chú.” Cũng chả biết sao lại chọt trúng chỗ ngứa của Vương Cẩm, anh cười không ngừng được nguyên cả đoạn đường. Đi đến Starbucks, hai người thật sự bắt đầu làm bài tập. Trước tết âm lịch, Ngạn Dung đem bài tập gần như hoàn thành, chỉ còn lại có mấy đề bài khó. Vương Cẩm đem vi phân tích phân gần như quên hết, nhưng để giải toán cấp ba thì vẫn không vấn đề gì. Dạy Ngạn Dung làm xong bài tập, vẫn chưa tới 12h. Vương Cẩm mang Ngạn Dung đi ăn trưa, sau khi dừng xe đi vào quán, Ngạn Dung bị chậm một bước, loáng cái đã tìm không được anh, đứng ở đó gọi một tiếng: “Vương Cẩm Châu.” Không ai trả lời cậu. Thế là cậu sửa miệng gọi: “Ca ca.” Vương Cẩm từ phía sau tấm bình phong cửa quán vòng ra, nhe răng cười với Ngạn Dung một cái, nắm tay cậu dẫn vào. Ngạn Dung: “…” Cậu nhớ các bạn học gần đây thường nói một câu trào lưu: mẹ nó thiểu năng. Cơm nước xong, hai người đi xem phim, bộ phim này tối qua Ngạn Dung chọn, Vương Cẩm đã đặt vé sẵn. Đến rạp chiếu phim, Vương Cẩm đi lấy vé, Ngạn Dung đứng một bên chờ, vừa khéo gặp được mấy người bạn học cũng đến xem phim. Sau khi chào hỏi đơn giản, bạn học hỏi: “Cậu đến một mình hả?” “Không phải.” Ngạn Dung chỉ chỉ Vương Cẩm đứng xếp hàng lấy vé. Một nhỏ bạn hỏi: “Đẹp trai quá đi! Là ba ba cậu sao?” Bạn khác nói: “Còn trẻ như vậy, không thể nào.” Nhỏ bạn lên tiếng trước đó nói: “Thì chính là cha nuôi của cậu ấy ý.” Ngạn Dung: “…” Gái này chậm nửa nhịp mới nhớ ra đây là việc không nên nhắc đến, mặt đầy vẻ hối hận. Bạn học khác vội hỏi: “Ngạn Dung, các cậu xem phim nào thế?” Ngạn Dung nhìn vẻ mặt của mọi người, cái gì cũng hiểu ra. Kỳ thật mọi người xung quanh không phải không biết chuyện cậu là cô nhi được nhận nuôi, trước kia không ai nói, chẳng qua là không muốn làm cho cậu khó xử. Cậu cho rằng không ai biết cậu và người khác không giống nhau. Thật ra mọi người ai cũng biết. Lấy xong vé quay trở lại, Vương Cẩm nhìn thấy mấy đứa nhóc choai choai đứng đấy, Ngạn Dung bị vây vào giữa, dáng vẻ chật vật vô cùng, mặt đỏ bừng lên, không khí có chút khác thường. Vương Cẩm đi tới, hỏi: “Mấy người làm gì đấy?” Mấy đứa nhóc kia thấy anh, càng thêm xấu hổ, dùng trình độ tiếng Trung không đồng đều chào hỏi: “Chú ơi, xin chào.” Vương Cẩm: “…” Anh vốn đang lo lắng Ngạn Dung bị người ta bắt nạt, nhưng nhìn cái tình huống này hình như mấy cô nhóc cậu nhóc này là bạn học của Ngạn Dung. “Xin chào.” Anh nói: “Các cháu là bạn học của Ngạn Dung à?” Mấy đứa nhỏ gật gật đầu nói phải, một đứa hỏi: “Hai người xem phim gì vậy?” Vương Cẩm đem vé cho bọn nó nhìn một cái. Đứa nhỏ kia nói: “A, giống chúng cháu, ở ngay trước chúng cháu một hàng.” Nhưng hình như chẳng có ai vui vẻ. Ngạn Dung đi đến bên cạnh Vương Cẩm, đưa lưng về phía mấy bạn học, thấp giọng nói: “Tôi không muốn xem nữa.” Vương Cẩm cau mày lại, nói: “Được, vừa lúc tôi nhớ ra còn có việc cần làm.” Ngạn Dung xoay người, tận lực bình tĩnh nói: “Các cậu xem đi, tớ đi trước.” Mấy bạn học hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì khác là cùng cậu nói hẹn gặp lại. Quay trở lại trong xe, Ngạn Dung cúi đầu ngồi ở ghế phụ lái, tâm trạng sa sút. Vương Cẩm nói: “Không thì chúng ta đổi rạp chiếu phim khác?” Ngạn Dung lắc đầu, nói: “Không xem, có hơi mệt.” Vương Cẩm không nói thêm gì nữa, chậm rãi lái xe đi ra ngoài. Ngạn Dung cho là Vương Cẩm sẽ đưa cậu về nhà, không nghĩ tới anh lại đem xe dừng trước cửa khách sạn. Vương Cẩm xuống xe, cậu ngẩn ra, cũng đành đi theo. Vương Cẩm hỏi thẻ căn cước của cậu, sau đó đi đến chỗ lễ tân làm thủ tục thuê phòng. Hẹn hò gì đó, quả nhiên cuối cùng vẫn là muốn lăn giường. Ngạn Dung đứng phía sau nhìn bóng lưng Vương Cẩm, cậu cảm thấy một sự chán ghét trước giờ chưa từng có. – Hết chap 15 –
|
CHƯƠNG 16: ĐÁNG TIẾC
Vương Cẩm làm xong thủ tục, quay đầu lại gọi Ngạn Dung: “Đi thôi.” Ngạn Dung trầm mặc đi theo, vào thang máy cái là cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Hiện tại cậu không muốn cùng Vương Cẩm lăn giường chút nào, cậu cảm thấy Vương Cẩm hẳn cũng phải biết cậu không muốn. Cậu cũng không muốn tỏ vẻ phản đối, vốn dĩ đã nói rõ là quan hệ bạn tình, có trách thì chỉ trách cậu đã đánh giá quá cao Vương Cẩm rồi. Vương Cẩm căn bản chính một cái ‘sinh thực khí’ biết đi. (tờ rym biết đi =))) Bộ dạng cậu giờ rất biệt nữu, bản thân ‘sinh thực khí’ lý nào lại không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng muốn giao tiếp cùng cậu bạn nhỏ ở cái tuổi này, phương thức ngu nhất là ‘Tôi có thể nhìn thấu tất cả cậu’. Vương Cẩm giả đò gì cũng không biết hỏi cậu: “Vẫn không vui?” Quả nhiên nghe được cậu lạnh lùng cứng rắn đáp trả: “Nào dám không vui.” Vương Cẩm thật bất đắc dĩ nghĩ, thật là một đứa nhỏ vừa nhạy cảm vừa khó chiều. Đến phòng, anh trước tiên đi vào nhà vệ sinh. Khách sạn cách âm không tốt lắm, âm thanh xuỵt xuỵt trong wc nghe rất chi là rõ. Ngạn Dung đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt chán ghét. Chỉ cần nghe cái âm thanh kia, cũng khiến cho cậu nhớ lại cái ấy của Vương Cẩm nhớn thế nào, nhớn đến độ làm người ta căm phẫn. =))) Trong phòng nhiệt độ 26 – 27 độ C, cậu mặc áo khoác có chút nóng, cởi ra, đem cặp chéo đồng thời treo lên móc áo. Căn phòng này ở trên tầng 20, có cửa sổ sát đất, giường cùng sofa đều rất lớn, đầu giường có để ba con sói cùng dầu bôi trơn ở một chỗ rất ư là dễ thấy. Cả căn phòng đều toát ra một loại cảm giác *** đãng khiến cậu không thoải mái. Vương Cẩm từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy cậu đứng yên đó, tựa hồ là đang nhìn cửa sổ sát đất, thuận mồm nói: “Nhà ba ba cậu cách đây không xa, hướng về phía Tây Nam, nói không chừng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng cậu luôn đấy.” Ngạn Dung không phân biệt nổi Đông – Tây – Nam – Bắc, không biết đâu là phía Tây Nam. Vương Cẩm chỉ chỉ cho cậu, nói: “Mấy tòa đó đó, màu xám tro, nhìn thấy chưa?” Ngạn Dung chỉ liếc mắt nhìn, liền kéo nửa bên rèm vào, đem chính mình che phía sau rèm cửa sổ. Vương Cẩm buồn cười nói: “Cách xa như vậy, bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta.” Ngạn Dung đứng sau bóng râm rèm cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Không được ở phía trước cửa sổ chịch tôi, tôi không thích.” Vương Cẩm làm ra vẻ mặt bỗng dưng tỉnh ngộ, nói: “Ra là vì chuyện này mà cậu vẫn không vui sao? Tôi ngày hôm nay không muốn chịch cậu.” Chém gió. Ngạn Dung hoài nghi quay đầu nhìn anh. Vương Cẩm đi đến bên cạnh cậu, đứng ở chỗ không bị rèm cửa ngăn cách với khung cửa sổ, thành khẩn nói: “Cậu không muốn xem phim, thời tiết thì lại lạnh, chẳng có chỗ nào vui để chơi, cũng không thể ngồi lì trong xe chờ. Ai quy định đến khách sạn nhất định là phải làm tình?” Ngạn Dung không tin anh, nói: “Vậy anh đưa tôi về nhà đi.” Vương Cẩm nói: “Đừng đùa, cậu đâu muốn về nhà.” Ngạn Dung biệt nữu từ nãy đến giờ thoáng biến mất, cậu cúi đầu, đúng vậy, cậu không muốn về nhà. Vương Cẩm biết cậu cùng hai vị cha nuôi quan hệ không được hòa thuận cho lắm. Giống như những người bạn học kia của cậu, Vương Cẩm là vì cái tự tôn đáng thương này của cậu nên vẫn luôn không vạch trần ra mà thôi. Cậu nói: “Lương Tỳ ca ca có kể với anh chưa? Bọn họ vốn là muốn nhận nuôi một cục cưng nhỏ.” Vương Cẩm có chút bất ngờ, nói: “Từng nghe hắn nói qua.” Ngạn Dung hạ mắt xuống, nói: “Bọn họ đối với tôi rất tốt, nhưng tôi lại không phải là thành viên mới mà bọn họ hy vọng, tôi luôn cảm thấy, tôi là dư thừa trong căn nhà ấy.” Vương Cẩm nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, anh không nghĩ tới Ngạn Dung sẽ chủ động đề cập đến chuyện này với mình. Anh suy nghĩ một chút, phiền muộn nói: “Thực ra tôi cũng không muốn về nhà.” Ngạn Dung thoát khỏi tâm trạng của mình, kỳ quái hỏi: “Tại sao?” Vương Cẩm nói: “Bố mẹ tôi còn chưa đi, đại ca nghỉ việc ở cùng bọn họ, em trai tôi là ca sĩ, dịp này cũng về nhà nghỉ ngơi.” Ngạn Dung suy đoán nói: “Anh không thích trong nhà quá ồn ào?” Vương Cẩm lắc đầu nói: “Ồn ào không phải vấn đề, vấn đề là ở chỗ bọn họ cả ngày đều chơi mạt chược.” Ngạn Dung không hiểu vấn đề hỏi: “Cho nên?” Vương Cẩm thở dài nói: “Tôi không chơi, cũng nhìn không hiểu, bọn họ đều không để ý tôi, tôi cũng rất dư thừa.” Ngạn Dung: “…” Vương Cẩm nói: “Cậu xem, tôi có thảm không cơ chứ.” Ngạn Dung: “… Anh thiệt đáng ghét.” Vương Cẩm cười lên, đưa tay ra trước mặt Ngạn Dung kéo nửa bên rèm cửa sổ ra lại một lần nữa. Ngạn Dung híp mắt lại, đầu xuân ánh mặt trời không chói mắt, nhưng cũng rất nắng. Toàn bộ thế giới dường như đều đang phát sáng. Ngạn Dung nghĩ, cậu hình như có một chút thích Vương Cẩm rồi, Vương Cẩm thật sự quá hấp dẫn người ta mà. Nếu như Vương Cẩm không phải người bạc tình thì tốt rồi… đáng tiếc Vương Cẩm lại là. Hai người yên lặng phơi nắng một chút. Vương Cẩm đề nghị: “Muốn ngủ một lúc không? Nắng chiếu đến làm tôi buồn ngủ.” Ngạn Dung quay đầu lại nhìn giường một cái, lại quay qua nhìn Vương Cẩm. Vương Cẩm cười nói: “Không làm tình, chỉ ngủ.” Ngạn Dung nói: “Được.” Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, từ trong đến ngoài đều ấm áp, nằm xuống không lâu, cậu liền ngủ. Khi tỉnh lại trời đã tối mịt, đèn không bật, Vương Cẩm nằm ở bên cạnh nghịch điện thoại, ánh sáng màn hình soi rọi gương mặt anh tuấn. Ngạn Dung ngắm anh một lúc, phát hiện lông mi anh rất dài. “Mấy giờ rồi?” Ngạn Dung hỏi: “Anh tỉnh rồi sao không đánh thức tôi?” Vương Cẩm đưa tay mở đèn ngủ lên, cười nói: “Vừa mới hơn 6h, tôi cũng mới dậy.” Ngạn Dung ngửi thấy được trên người anh có mùi thuốc lá, lúc ngủ không có, trong phòng hiện tại cũng không có luôn, anh hẳn là đi ra ngoài hút xong mới trở về. Mùi vị này ngược lại không đáng ghét. Vương Cẩm hỏi: “Nằm mơ thấy gì thế? Còn nói mớ nữa.” Ngạn Dung hỏi: “Nói cái gì?” Vương Cẩm nói: “Không nghe rõ, nhưng là luôn gọi ca ca.” Ngạn Dung lộ vẻ mặt lúng túng. Vương Cẩm đoán cậu đại khái mơ tới Lương Tỳ, liền không hỏi nữa, nói: “Có đói bụng không? Dậy đi ăn cơm?” Ngạn Dung nói: “Được.” Thu dọn xong xuôi xuống lầu trả phòng, đến nhà ăn bên cạnh ăn cơm, Vương Cẩm giống buổi trưa gọi chút đồ ăn dễ tiêu hóa và mấy món ăn có dinh dưỡng cao. Ăn cơm xong, hai người đi dạo hội đèn ***g. Ngạn Dung thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ thú vị, vừa mới đầu còn sợ Vương Cẩm cười nhạo là trẻ con, nên vẫn cứ giả bộ mình rất là người nhớn. Một lúc sau thật sự nhịn hơm nổi, đôi chân đứng im không nhúc nhích trước những cửa hàng bán rong rực rỡ muôn màu. Vương Cẩm hỏi: “Thích cái nào?” Ngạn Dung nhìn những chiếc đèn ***g xinh đẹp, lại nhìn mặt nạ rực rỡ sắc màu, còn có nhiều loại kẹo hồ lồ, không quyết tâm chọn được. Cuối cùng Vương Cẩm mua cho cậu chiếc đèn ***g cầm tay, lại mua một cái mặt nạ, nhưng không cho mua kẹo hồ lô, cậu hiện giờ dạ dày còn chưa hồi phục đến mức ăn được thứ ấy. Một tay cậu bị Vương Cẩm nắm, một tay khác nhấc theo đèn ***g, trên mặt đeo mặt nạ Cừu Vui Vẻ, chen trong đám người hi hi ha ha, cảm thấy mình có chút khốc, còn chưa được 5’ đồng hồ, lại chỉ chỉ bên đường: “Cái đèn ***g kia thật là đẹp!” Mới đi dạo nửa con phố, trong tay cậu đã xách đến năm, sáu cái đèn ***g hình dáng không giống nhau, làm cho thật nhiều bé con qua đường đều ao ước mà nhìn cậu. Cậu hiện tại đã sớm quăng ấu trĩ hay không ấu trĩ qua một bên, lại bắt đầu hỏi Vương Cẩm về đố đèn, Cừu Vui Vẻ bị cậu đeo lên đỉnh đầu, một đôi mắt xanh sáng lấp lánh nhìn Vương Cẩm, hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ và tính tình trẻ con. Vương Cẩm nhìn cậu mà trong lòng ngưa ngứa, có chút xíu muốn đè cậu ra chịch. Ôm cậu một cái hoặc là hôn hôn nhẹ một cái, như vậy thôi cũng được. – Hết chap 16 –
|