Extra 8: Ngày thứ 8
Không biết có phải tại đêm hôm qua được Vương Tuấn Khải hát ru ngủ hay không mà Vương tiểu trư ngủ đặc biệt ngon. Vương Tuấn Khải ôm cục bông mềm mềm trong lòng thì ngủ lại càng ngon. Vì thế trời đã sáng lắm rồi mà hai bạn nhỏ vẫn phá lệ ôm nhau ngáy khò khò, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.
Ba má Vương Tuấn Khải về tới nhà lúc sáng sớm, thấy nhà cửa yên ắng thì rất bất ngờ, con trai hai người bình thường đều dậy sớm chăm chỉ tập thể dục mà. Mama Vương Tuấn Khải nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu, mở cửa phòng con trai ra thì thấy hai cậu nhóc đang ôm nhau ngủ ngon lành, chăn bị đạp sang một bên cũng không biết.
Bà nhẹ nhàng đắp chăn lại cho hai đứa, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu, kệ cho tụi nhỏ ngủ thêm chút nữa. Vì thế kết quả là hai bạn nhỏ ngủ thẳng một mạch đến gần 10h sáng mới chịu ngóc đầu dậy.
Vương Tuấn Khải dậy trước, nhìn Nguyên Nguyên ngủ ngon lành không nỡ đánh thức. Sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt nhóc con kia đang say ngủ. Lông mi dài, da trắng, môi đỏ, lúc ngủ còn hơi hé ra, rất dụ người đến cắn.
Vương Tuấn Khải thích nhìn Nguyên Nguyên, chính xác là thích nhìn môi Nguyên Nguyên. Môi nhóc con ấy lúc cười, lúc nói chuyện, lúc yên lặng, lúc bĩu môi, thậm chí kể cả lúc ngủ đều hơi cong lên một chút. Càng nhìn càng làm Vương Tuấn Khải cảm thấy xôn xao, giống như có vuốt mèo đang nhẹ nhàng đùa giỡn trái tim mình. Quả thực rất muốn cắn.
Vì thế Vương Tuấn Khải cắn thật. Cậu vốn không phải người thuộc trường phái hành động. Nhưng đứng trước Vương tiểu Nguyên hình như luôn hành động mà chẳng kịp suy nghĩ.
Thế là bánh trôi nhỏ bị nụ hôn buổi sáng đánh thức. Phản ứng đầu tiên là mở đôi mắt nhập nhèm nhìn thử xem cái gì đang cắn môi mình. Phản ứng thứ hai sau khi nhận biết được đó là cái gì thì đẩy thật mạnh người kia ra nói lớn:
“Mất vệ sinh!”
Sau đó còn lấy tay chùi miệng. Có điều chùi mãi vẫn thấy đắng, thế là Vương tiểu trư lật đật đi đánh răng, bỏ mặc Vương lão đại còn đang ngồi trên giường bộ mặt thiểu não.
Vương Tuấn Khải bị down mood, mới buổi sáng đã down mood rồi. Tại sao mình thấy ngọt mà bánh trôi ngốc lại thấy đắng chứ. Quả thực nam thần rất muốn úp mặt vào gối khóc hu hu, nhưng người ta là nam thần nha nên sẽ không vì chuyện bé tý này mà đau lòng.
Vì thế sau khi Vương tiểu trư đánh răng xong, bạn nam thần cũng đứng dậy đi đánh răng. Trong đầu nghĩ lần sau trước khi đi ngủ sẽ đánh răng thật kỹ, mua thêm cả nước xúc miệng nữa. Tốt nhất là chọn loại có thể bảo vệ răng đến 24h, sáng hôm sau dậy cũng vẫn có hơi thở thơm mát.
Tại vì ngủ dậy muộn, hai bạn nhỏ không kịp ăn sáng. Đánh răng xong bụng cũng réo inh ỏi. Có điều gần đến giờ ăn trưa rồi nên đành uống nước cầm hơi chờ cơm trưa.
Ba Vương Tuấn Khải đã đi đón cún con Nguyên Nguyên bên nhà hàng xóm về. Cún nhỏ gâu gâu chạy vòng quanh chân ba Vương Tuấn Khải, mắt rưng rưng như kể khổ. Nguyên tử rõ ràng nói đến đây cùng Vương Tuấn Khải chăm sóc cún nhỏ, nhưng từ ngày Nguyên Nguyên đến, cún con đáng thương nếu không là bóng đèn thì cũng bị gửi sang nhà hàng xóm.
Có điều tất nhiên ba Vương Tuấn Khải chẳng hiểu bạn cún định nói gì, chỉ ẵm cún nhỏ lên sau đó khen hai đứa kia ở nhà chăm cún con rất tốt, đều mập ra một vòng. Cún nhỏ trong lòng âm thầm rơi lệ là hàng xóm chăm tôi rất tốt, tôi muốn đổi chủ, gâu gâu gâu.
Ba mẹ Vương Tuấn Khải rất cưng Nguyên Nguyên vì bạn nhỏ này hiểu chuyện, miệng lại ngọt, lần nào đến chơi cũng làm cả nhà cười vui vẻ. Vì thế đi du lịch còn đặc biệt mua quà tặng cho cậu nhóc, tất nhiên Vương Tuấn Khải cũng có quà.
Quà của hai bạn là quần đùi đôi họa tiết cây dừa, đặc trưng của biển. Mama Vương Tuấn Khải còn hào hứng thúc dục hai bạn nhỏ đi thay đồ. Vương Tuấn Khải trong lòng khóc không thành tiếng, nhưng mặt vẫn không đổi đi thay đồ. Còn không quên túm Nguyên Nguyên miệng cười sắp méo xệch đi thay cùng.
Bạn nhỏ Vương tiểu trư âm thầm véo tay Vương Tuấn Khải, thay thì thay tại sao lại phải thay cùng nhau. Anh thay trước đi, em cười đã rồi mới đi thay. Mặc cái này mất mặt phải biết.
Có điều phản kháng không thành công.Vương lão đại lại một lần nữa chứng tỏ thực ra ở gần Vương tiểu trư mình luôn thuộc trường phái hành động, chẳng thèm nghĩ gì. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lôi nhóc con kia vào phòng mình, sau đó thẳng tay kéo tuột quần short bánh trôi đang mặc.
Đáng nhẽ Vương lão đại định nhanh chóng mặc quần đùi cây dừa cho Nguyên Nguyên trước, sau đó thừa dịp ôm bụng cười vì sự mất mặt của ai đó. Thế nhưng quần short vừa tuột xuống, đôi chân thon dài, trắng nõn hiện ra…quần nhỏ hình cừu vui vẻ…cỡ nào tốt đẹp, cỡ nào ngây thơ …
Vương Tuấn Khải không xong rồi, cảm thấy toàn bộ mặt mình đều hồng, mũi ngứa ngứa. Có điều bạn nhỏ Vương tiểu trư mặt cũng hồng, cậu nhóc thật ra không hiều ý đồ ban đầu của Vương Tuấn Khải, vì thế mặt hồng lên vì tức giận.
Bánh trôi nhỏ dùng hết sức lực ném cái quần đùi cây dừa trên tay vào mặt Vương Tuấn Khải, hét lên “Biến thái!”. Sau đó nhanh chóng mặc lại cái quần vừa nãy.
Vương lão đại anh tuấn tiêu sái, xấu hổ khụ một tiếng, sau đó vẫn là ngoan ngoãn vào phòng tắm thay quần đùi cây dừa trước, chấp nhận mất mặt. Bạn nhỏ Nguyên Nguyên nhìn thấy hình ảnh nam thần mặc quần đùi cây dừa thì bò lăn ra cười. Cười đã rồi thì cũng không giận nữa, chính mình cũng đi thay đồ.
Ba mẹ Vương Tuấn Khải ở bên ngoài vô cùng thắc mắc, tại sao hai đứa nó thay có cái quần thôi mà mãi không thấy ra.
Hai bạn nhỏ thay đồ xong rồi, ở trong phòng tự trấn an nhau một lúc mới đi ra ngoài. Ba mẹ Vương Tuấn Khải hen hết lời, nói hai đứa đều đẹp trai vô cùng, mặc cái quần này càng thêm đẹp trai.
Mẹ Vương Tuấn Khải còn đề nghị “Không phải chiều nay hai đứa đến công ty luyện tập sao, sẵn tiện mặc quần mới luôn đi”. Vương Tuấn Khải hốt hoảng, ngay lập tức phản kháng “Không được, đến công ty phải ăn mặc lịch sự, làm sao mặc quần ngắn thế này được”.
“Bình thường con cũng mặc quần đến đầu gối mà có sao đâu, mặc đi mặc đi!” mẹ Vương Tuấn Khải nói, sau đó mặc kệ Vương Tuấn Khải kêu ca gì cũng nhất quyết bắt hai đứa mặc quần đùi đôi hình cây dừa đến công ty. Nguyên Nguyên đứng bên cạnh trong lòng than khóc không thôi, dì à dì không sợ con trai dì mất mặt thì cũng đừng kéo con vào chứ.
Kết quả là, chiều hôm đó hai bạn nhỏ vẻ mặt đau khổ mặc quần đùi cây dừa đến công ty. Ai đi qua nhìn thấy cũng ngoái lại nhìn, cười cười không nói gì.
Các bạn nhỏ khác trong TF gia tộc đáng ra sau một thời gian dài không gặp, phải hỏi xem Vương Tuấn Khải thi tốt không. Thế nhưng toàn bộ chủ đề đều đã bị quần đùi cây dừa hấp dẫn.
Tiểu Tín: “Ế, Nguyên Nguyên cậu mới đến nhà Khải ca ở mấy hôm mà quần cũng mặc chung giống nhau luôn rồi à?”
Nguyên Nguyên đen mặt: “Không phải mặc chung, đây là quần ba má Khải ca đi du lịch mua quà về”.
Nhất Lân: “Ra thế, thẩm mĩ của ba má Khải ca cũng thật đặc biệt”
Nguyên Nguyên hừ mũi: “Mặc cái này lên người đặc biệt cảm thấy có khí thế. Cậu không thấy rất giống địa chủ nhà giàu mới đi du lịch về sao”.
Vệ Dục: “Ờ ha, cảm giác rất giống nhà giàu mới nổi”.
Nguyên Nguyên hất mặt, đắc ý: “Đúng thế, bởi vậy tôi và Vương Tuấn Khải trông rất giống nhà giàu mới nổi. Là một đôi phú quý”
…..
Vương Tuấn Khải im lặng, cố gắng làm mình trở lên vô hình giữa đám này nhưng không được. Vương tiểu Nguyên em có hiểu thế nào là nhà giàu mới nổi không, còn một đôi phú quý, thật xấu hổ.
Sau đó mặc kệ quần đùi cây dừa thì các bạn nhỏ vẫn phải luyện tập. Luyện thanh, luyện vũ đạo. Cũng may hôm nay chỉ gặp mặt đầu hè thôi không phải quay chương trình, nếu không một đôi phú quý kia lên hình hẳn phải vô cùng bắt mắt.
Luyện tập cũng không có gì đặc biệt. Vừa tập luyện vừa đùa giỡn cũng hết buổi chiều rồi.
Sau đó một đôi phú quý lại mặc quần đùi cây dừa, bắt xe bus cùng đi về nhà. Vừa đi vừa nói chuyện.
_Vương Tuấn Khải sắp khai mạc world cup rồi, anh đoán đội nào thắng?
_Anh không biết, anh không phải fan bóng đá.
_Thì cứ đoán a, em vote cho đội Đức, đặc biệt có tinh thần đồng đội.
_Vậy thì anh theo em đi.
_Anh chả có chính kiến gì cả, phải tự lựa chọn lấy chứ.
_Anh nghĩ kỹ rồi mới trả lời đấy chứ, chắc chắn đội Đức thắng.
_….
—————————————-
_Vương Tuấn Khải, hôm nào mình cùng ngồi xem world cup đi.
_Được, hôm nào em lại đến nhà anh đi.
_Sao không phải anh đến nhà em?
_Được, vậy hôm nào anh sẽ đến nhà em.
_Anh lại bắt đầu không có chính kiến rồi đấy!
_Theo ý anh thì em không chịu, nghe theo em thì lại bảo anh không có chính kiến. Tóm lại em muốn xem world cup ở đâu?
_… Vậy thì đến công ty xem world cup đi.
_Được.
_ Rủ cả bọn Nhất Lân, tiểu Tín, Vệ Dục, tiểu Hoành nữa.
_Không được, hai người là đủ rồi.
_Hai người xem bóng đá không vui.
_ Hai người là đủ rồi.
_ Không, rủ thêm đi.
_Hai người thôi.
……
———————————————–
Tóm lại cứ thế trò chuyện chẳng biết đã về đến nhà Nguyên Nguyên từ bao giờ. Vương Tuấn Khải nhìn Nguyên Nguyên đi vào nhà, sau đó mới thả lỏng từ từ đi về nhà. Trong lòng cảm thấy 7 ngày trôi qua thật là nhanh, vậy là tối nay lại ngủ một mình rồi.
——————————————————
Buổi tối, Nguyên Nguyên trèo lên cái giường quen thuộc của mình, thế nhưng chẳng tài nào chợp mắt nổi. Lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được, cảm thấy cứ thiếu thiếu thứ gì đó.
Gấu bông à, không phải, bình thường đi ngủ cũng không quen ôm cái gì. Nhưng mấy ngày gần đây luôn thích quấn lấy người kia, gác tay gác chân lên người ta mà ngủ. Tự nhiên ngủ một mình lại không quen.
Đang lúc cậu nhóc tìm điện thoại, định thử gọi cho ai đó một tiếng thì chuông điện thoại đã kêu rồi. Nhìn màn hình, là Vương lão đại, bánh trôi nhỏ liền bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Vương Tuấn Khải:
_Nguyên Nguyên, anh ngủ không được.
_Em cũng ngủ không được.
_Em nói gì đi.
_Nói gì là nói gì?
_Nói cái gì cũng được, kể truyện xưa đi.
_Được rồi, ngày xửa ngày xưa có một bạch mã hoàng tử đi giải cứu công chúa…
_Là giải cứu hoàng tử nước láng giềng đi, vậy hay hơn.
_Được, vậy thì để cứu hoàng tử nước láng giềng, hoàng tử phải đánh bại con rồng. Đúng lúc hoàng tử đang vung kiếm chuẩn bị sử dụng sức mạnh siêu xay da thì con rồng lên tiếng cản lại.
Hóa ra nó bị mụ phù thủy, cũng chính là công chúa, à quên hoàng tử trong tháp hóa phép thành rồng canh ở đây, dụ hoàng tử đến. Thực ra nó là người tốt.
Sau đó nó cùng hoàng tử hợp lực giết chết người trong tháp. Sau đó nó trở lại thành người và sống hạnh phúc cùng hoàng tử đến cuối đời. Hết
_Nguyên Nguyên…Hình như truyện cổ tích của em sai rồi.
_Phiên bản mới đó, có phải đặc biệt sáng tạo hay không?
_ ….ừ….vô cùng sáng tạo. Nhưng mà anh vẫn chưa buồn ngủ.
_Em cũng thế, hay là anh hát cho e m nghe đi.
_Hôm qua anh hát rồi, hôm nay em hát đi.
_Không được! Nhỡ em đang hát anh ngủ mất làm sao em biết được, cứ thế hát mãi à. Chúng ta cùng hát đi.
_Được, chúng ta cùng hát.
Sau đó hai bạn nhỏ cùng hát. Đến khi hát xong thì cũng đã khuya lắm rồi. Vì thế mặc dù cơn buồn ngủ vẫn chưa tới nhưng vẫn phải chúc ngủ ngon rồi đi ngủ thôi.
Nguyên Nguyên nói: “Vương Tuấn Khải ngủ ngon”
Vương Tuấn Khải nói: “Nguyên Nguyên ngủ ngon”.
Sau đó cùng cúp máy, đêm hôm đó rất dài, có lẽ hai bạn nhỏ cũng không thực sự ngủ ngon đâu.
Hết ngày thứ 8.
|
Extra 9: Buổi sáng thức dậy một mình
Đó là buổi sáng bình thường như bao ngày khác, nắng và gió nhẹ thi nhau tràn vào trong phòng qua khung cửa sổ. Vương Tuấn Khải vẫn nhắm mắt nằm dài trên giường chưa muốn dậy, trong lòng thầm nghĩ tại sao trong phòng lại yên ắng như vậy, mình cố tình ngủ nướng mà bánh trôi ngốc vẫn không thèm gọi mình dậy.
Sau đó cậu lấy tay quờ sang bên cạnh, trống không và lạnh, ngay cả chút hơi ấm cũng không có. Vương Tuấn Khải mở choàng mắt. Trước mắt là trần nhà rộng lớn, trống trải, trắng muốt vương chút nắng.
Ngẩn ngơ một hồi, cậu mới nhớ ra tối qua Nguyên Nguyên đã về nhà rồi. Thế nên hôm nay tất nhiên trong phòng chỉ có một mình mình thôi. Vương Tuấn Khải chán nản cuộn mình vào trong chăn, lăn tròn một vòng. Thật không quen.
Đúng lúc đó có tiếng chuông điện thoại, là tin nhắn của Vương tiểu trư : “Vương Tuấn Khải, anh dậy chưa?”. Bạn nhỏ Vương Tuấn Khải chẳng hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút. Sau đó ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho Nguyên Nguyên.
Chuông vừa reo, đầu bên kia đã nhấc máy, sau đó giọng nói mềm nhẹ của nhóc con kia vang lên bên tai Vương Tuấn Khải:
_Vương Tuấn Khải, anh dậy rồi à?
_Phải, vừa mới dậy.
_Không có em gọi dậy, anh lại được thể ngủ nướng à? Thật đáng ghét.
_Thì rất lâu rồi không có người làm phiền buổi sáng, phải tranh thủ chứ.
_….Ừm…chẳng hiểu sao em ngủ dậy trên giường mình mà lại thấy không quen.
_Anh cũng thế…
_Rõ ràng giường của em nằm rất êm, thoải mái hơn giường anh nhiều. Thế mà lăn một vòng lại thấy không quen…
_Được rồi, hôm nào anh sẽ qua đó thử giường của em.
_Uhm, cũng được, hôm nào anh qua nhà em ngủ đi.
Im lặng….
_Vương tiểu trư
_Sao?
_Hay là chúng ta sống chung đi.
_Không ! – Nguyên Nguyên nói luôn không cần suy nghĩ – ở cùng anh 7 ngày không phải ăn đồ ăn ngoài không thì cũng chỉ có mì, em chết đói mất.
_Em chỉ nghĩ được đến ăn thôi à. Không phải em nói ngủ một mình không quen, thức dậy một mình cũng không quen sao.
_Đó lại là chuyện khác, sau này em nuôi một con chó lớn ngủ cùng là được rồi.
_Chó lớn làm sao bằng anh được.
_Xùy? – Nguyên Nguyên phì cười – anh lại tự so sánh mình với chó đấy à ?
_Chó làm sao so với anh được, vì thế em tới ở với anh đi.
_Được, bao giờ anh có nhà riêng em qua ở với anh.
_Thật nhé !
_Tất nhiên.
_Thành giao, em nói phải giữ lời đó.
_Được rồi, em giữ lời, em cúp máy đây.
_Bye bye.
Sau đó cúp máy, bạn nhỏ Vương Tuấn Khải ở bên này lặng lẽ lên kế hoạch để dành tiền mua nhà. Bên kia bạn nhỏ Vương tiểu Nguyên mặt hồng hồng, ngồi ôm điện thoại nghĩ, Vương Tuấn Khải ngu ngốc đến bao giờ thì anh mới có nhà riêng ?
—————————————–END——————————————
|