[FanFic YunJae] Tường Vi Màu Xanh Nước Biển
|
|
Chương 9
Đêm hôm đó, trong một kho hàng.
Trịnh Duẫn Hạo xem xét xác chết trên mặt đất, lại nhìn cái máy ảnh do Đào Chí Cương đưa.
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Vào tối hôm nay. Anh em nghe thấy một số âm thanh kì lạ nên đã đuổi theo xem, kết quả cái gì cũng không phát hiện, em vừa theo lời dặn của anh qua đây xem xem, bọn họ liền báo cáo với em chuyện này, em cảm thấy không nên sơ ý như vậy nên bảo bọn họ đi kiểm tra kĩ càng, kết quả phát hiện ra tên khốn này đã trốn. Hắn là kí giả, sau khi bị phát hiện trốn rất nhanh, tựa như đối với nơi này rất quen thuộc. Anh em sợ để hắn chạy mất nên đã nổ súng. Là do em sai sót, quên bảo bọn họ để hắn sống.”
“Điều tra ra là ai chưa?”
“Vẫn chưa, đã cho Hồ Tử đi điều tra rồi. Trên người hắn trừ máy ảnh và một con dao thì không còn gì nữa. Dao cũng không có gì đặc biệt ở đâu cũng có thể mua được, máy ảnh cũng là loại những ký giả chuyên nghiệp thường dùng. Hiện tại những kí giả đại chúng muốn xâm nhập vào những “hắc động” như thế không ít, nên bước đầu suy đoán là kí giả.”
Trịnh Duẫn Hạo đưa máy ảnh cho Đào Chí Cương, xoay người nắm lấy tay của người kia lên xem xét kĩ lưỡng, bỏ xuống, bóp bóp cánh tay của người đó, lại xem giày của người đó, sau đó lại cho Đào Chí Cương miêu tả lại hình ảnh lúc tên đó bỏ chạy.
“Hắn không phải kí giả. Điều tra kĩ thân phận của hắn. Trong bang những anh em biết về đợt hàng này rất nhiều, nhưng người ngoài biết rất ít, rất có khả năng xuất hiện nội gián.”
“Hiểu rồi! Vậy đợt hàng này có nên chuyển về nơi khác trước không?”
“Hai ngày này trước hết đừng manh động, triển khai thêm người bảo vệ, mở rộng phạm vi tuần tra, không phải người do ta chuyển đến, nhất luật không được tiếp cận!”
.
.
.
Sau này điều tra ra người xâm nhập vào chính là một tên côn đồ ở trong con phố, bình thường người đến ở đều hỗn loạn, không có người quản những người này, nên chịu sự chỉ dẫn của ai cũng không thể biết được, đường dây tới đây bị ngắt.
.
.
.
Đêm đó lúc Kim Tại Trung về đến nơi, nằm trên giường, lại bắt đầu nghĩ đến một số việc. Theo tình trạng thấy được, Tiểu Nghiên vẫn không biết được Tịch Ngạn Hồng làm nghề gì. Cậu tin Trịnh Duẫn Hạo không lừa cậu, một là trực giác, hai là Trịnh Duẫn Hạo không cần thiết phải lừa cậu. Phải nói sao với Tiểu Nghiên về chuyện này, cô có dễ dàng chấp nhận không?
Kim Tại Trung lại không nghĩ đến việc ngày thứ hai Kim Tại Nghiên gọi điện thoại cho cậu, nói bản thân thất tình rồi. Lúc Kim Tại Trung chạy đến quán kem, Kim Tại Nghiên đang đưa từng muỗng từng muỗng kem to vào miệng.
“Chuyện gì thế?”
“Vừa nãy Ngạn Hồng hẹn em ra, nói muốn chia tay.”
“Tại sao?”
“Anh ấy nói anh ấy là chuyên viên đặc biệt, chính là làm việc tại cái tiệm “Tư Thục”. Anh đã từng nghe qua chưa? Còn nói, người anh ấy thích là đàn ông.”
Kim Tại Nghiên nói xong mắt cũng đã đỏ, Kim Tại Trung ngồi bên cô, tay luồn vào mái tóc đen của cô vỗ về, không nói gì. Cậu không nghĩ rằng Tịch Ngạn Hồng cư nhiên lại tự mình nói, còn thẳng thắn như vậy. Là Trịnh Duẫn Hạo dặn cậu ta làm như vậy, không muốn cậu ta xằng bậy bên ngoài sao? Hay là chuyện khác?
“Vậy cậu ta có nói, tại sao còn theo đuổi em, làm người yêu em?”
“Anh ấy nói, lúc ở cùng với em rất thoải mái, nhưng sợ sau khi em có bạn trai sẽ giữ khoảng cách không để ý đến anh ấy, nên mới…”
“Vậy cũng nói rõ là Tiểu Nghiên của chúng ta rất tuyệt, xinh đẹp khả ái như Tiểu Nghiên, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”
“Anh!”
“Ơi?”
“Tại sao đàn ông tốt đều thích đàn ông.”
“Em nói như vậy là cảm thấy anh của em không phải đàn ông tốt sao?”
“Tất nhiên là tốt. Nhưng những người đàn ông tốt sẽ thích anh, nói không chừng ngày nào đó sẽ đem anh đi mất.”
“Ai nói với em thế?”
“Ngạn Hồng.”
“…”
“Bọn em đã quyết định tiếp tục làm bạn đơn thuần rồi.”
Kim Tại Trung nhìn Kim Tại Nghiên: cô gái nhỏ này, lúc nãy vừa tỏ ra vẻ thật tình đau khổ, nhưng đã sớm cùng người ta làm bạn.
“Ngạn Hồng vừa nói anh ấy thích đàn ông xong, em liền hỏi cảm thấy anh như thế nào. Anh ấy liền nói, anh nhất định là đối tượng nhiều người mong muốn, cả anh ấy cũng từng có ý định với anh. Nhưng Ngạn Hồng lại nói anh thuộc loại chỉ có thể đứng từ xa nhìn.”
Nghe Kim Tại Nghiên nói, Kim Tại Trung cứ thăng trầm, cuối cùng không thể không suy nghĩ: Tịch Ngạn Hồng có phải đã biết giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo có gì đó không? Chắc là không chứ?
Suy đoán của Kim Tại Trung là đúng, Tích Ngạn Hồng đoán được mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo. Cũng chính vì đoán được mối quan hệ của họ, anh mới nhanh chóng quyết định thẳng thắng và chia tay với Kim Tại Nghiên, cũng không dám tơ tưởng đến Kim Tại Trung. Còn việc anh làm sao đoán được, không phải vì Trịnh Duẫn Hạo đã nói gì với anh, anh tuy là hồng bài nhưng vẫn không có máu mặt đến thế. Rất đơn giản, cũng là câu nói vào đêm đó của Trịnh Duẫn Hạo “Người của tao mày có thể tuỳ tiện động vào sao?”
Danh là một trong những thiếu gia đứng đầu “Tư thục”, lúc Trịnh Duẫn Hạo – Boss tối cao của bọn họ đến Trung Quốc ra sức chỉnh đốn “Tư Thục”, anh gặp qua hắn một lần. Lúc nhìn từ xa, anh cảm thấy Trịnh Duẫn Hạo là một người đàn ông cực phẩm, đợi đến khi tiếp cận rồi, anh mới cảm thấy hắn là gã đàn ông cực phẩm nguy hiểm, sau đó một thời gian nghe thấy nhiều việc liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo, cũng biết được Trịnh Duẫn Hạo thích đàn ông nhưng vẫn có đàn bà – giống như là song tính, nhưng tuyệt đối không đụng vào những thiếu gia đã từng tiếp khách, bất luận họ xinh đẹp đến mức nào.
Làm nghề của bọn họ, ở “Tư thục” được xem là thoải mái nhất, kiếm được nhiều tiền nhất. Trừ đủ các loại quy định có lợi với thiếu gia, ngoài ra còn không quản là thiếu gia đẳng cấp nào, chỉ cần ở bên ngoài bị ức hiếp trở về báo cáo, tự động có người lấy lại “công đạo” giúp người đó.
Hôm đó anh bị ức hiếp, nhưng nếu Trịnh Duẫn Hạo muốn giúp anh, hoàn toàn không cần tự ra tay, sau lưng hắn có cả một đoàn người, còn là người nào thân thủ cũng bất phàm. Khiến hắn phải tự ra tay, anh không cảm thấy bản thân có máu mặt như vậy. Sự tuyệt tình rõ ràng của Trịnh Duẫn Hạo anh từng nghe qua: chỉ cần ngươi không đối đầu với hắn, không cản trở hắn, không động vào người của hắn, thì cho dù người giết người trước mặt hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn ngươi một cái, nếu ngươi làm đẹp thì hắn có thể sẽ khen thêm một câu. Đương nhiên không được gây náo trên địa bàn của hắn, nhưng những người gây sự chỉ có thể do thủ hạ của hắn xử lý, hắn thường không ra tay.
Nhưng ngày hôm đó hắn không chỉ ra tay mà còn nói lời như vậy, rất hiển nhiên, vì đối tượng là Kim Tại Trung, còn Kim Tại Trung là người của hắn. Anh dám khẳng định: sau này Kim Tại Trung còn đến PUB đó nữa, người ở đó chắc chắn xem cậu là thượng khách, tuyệt đối không còn những đám chó chó mèo mèo đối với cậu động thủ, nếu như còn có người dám đối với cậu như thế, chỉ sợ không chỉ gãy tay nhẹ nhàng như vậy, mà là không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
.
.
.
Những ngày tháng bình an cần có những chuyện như thế điều chỉnh lại, sau chuyện này, tháng ngày của Kim Tại Trung lại trở về tình trạng bình yên. Đương nhiên là tiếp tục bình yên cùng sự có mặt của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung vẫn là định kì được rước đến đó. Đoạn thời gian này lúc cậu đến, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có ở đó, một thời gian dài cậu cũng không cần “đợi” Trịnh Duẫn Hạo “trở về”. Hắn hiện tại dường như rất bận, còn về việc bận cái gì thì Kim Tại Trung không biết, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói cho cậu biết, dù cậu cũng hơi hiếu kì.
Kim Tại Trung cũng không biết em gái của mình từ lúc nào từ quỷ linh tinh trở thành gây sự tinh, không phải nàng trước đây không gây sự nhưng cũng chỉ là những chuyện nhỏ, cũng chưa từng khiến cha mẹ phải lo lắng. Vừa dùng xong cơm tối không lâu, Kim Tại Trung liền nhận được điện thoại của cha mẹ nói Kim Tại Nghiên xảy ra chuyện. Chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, Kim Tại Trung đã cúp điện thoại vội vàng từ biệt Tạ Cát Phi, liền chạy xe như bay về nhà bên đó. Sau khi đậu xe, Kim Tại Trung từ xa thấy một thân ảnh rất quen thuộc lên xe bỏ đi. Đặng Dũng? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ liên quan đến chuyện của Tại Nghiên? Kim Tại Trung vội vàng chạy vào thang máy.
Vừa bước vào nhà nhìn thấy bộ dạng của Tại Nghiên, Kim Tại Trung thật sự đã bị dọa: đôi chân trần vừa đen vừa dơ, quần áo không ngay ngắn, có chỗ còn bị xé rách, đầu tóc rối bời. Kim Tại Nghiên trước đó gặp phải cái gì, Kim Tại Trung cũng có thể đoán được. Nghĩ đến việc vừa gặp Đặng Dũng, chẳng lẽ là Trịnh Duẫn Hạo đã làm gì với Tại Nghiên? Nhưng trực giác lại nói với cậu, không phải. Còn chưa kịp hỏi gì Kim Tại Nghiên đã đập vào mặt, đúng, là đập vào mặt.
“Ôi anh, anh đừng bị dọa, em không sao, không có chuyện gì cả. Em cũng không muốn anh thấy bộ dạng của người ta như thế, là cha mẹ bắt phải để anh nhìn thấy, để giáo huấn em sau này không được ra ngoài vào buổi tối.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Kim Tại Trung quay về hướng cha mẹ mình.
“Tiểu Nghiên trên đường về gặp phải lưu manh thiếu chút nữa là bị ức hiếp, con xem bộ dạng của nó, may mà có người tốt cứu nó, còn đưa nó về nhà, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Đưa về nhà? Người cứu Tiểu Nghiên là Đặng Dũng?! Kim Tại Trung xoay đầu nhìn Kim Tại Nghiên đứng bên cạnh, Tại Nghiên trong mắt có tinh quang hướng cậu gật đầu. Nhìn bộ dạng của cô, Kim Tại Trung liền biết mọi chuyện không đơn giản như cha mẹ biết, nhưng chắc là cũng không quá nghiêm trọng.
“Được rồi, Tiểu Nghiên về rồi là tốt. Trước tiên để nó đi tắm nước nóng thả lỏng một chút, lát nữa con sẽ nói chuyện với nó.”
|
Chương 10
Lúc Kim Tại Nghiên mặc bộ đồ ngủ in hình Winnie The Pooh đi vào trong phòng, Kim Tại Trung đang ngồi vắt chân trên giường nàng, Kim Tại Nghiên cởi dép và leo lên giường. Hai anh em từ nhỏ lúc nói chuyện đều như thế.
“Thẳng thắn nhận khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị.”
“Được rồi, em vốn dĩ phải nói với anh.”
Nên Tại Nghiên đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tại Trung.
Nguyên lai là bọn lưu manh nhìn trúng mỹ sắc của Kim Tại Nghiên, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay, nên đã bắt một cô bạn của cô – Diệu Ánh, uy hiếp cô, nói nếu không đưa Kim Tại Nghiên đến chỗ được chỉ định trong thời gian chỉ định, thì sẽ gọi người đến cưỡng bức và huỷ dung nhan của cô. Diệu Ánh rất sợ, nhưng Kim Tại Nghiên là bạn tốt của cô, nên mới kể chuyện này cho Kim Tại Nghiên nghe. Con quản sự tinh như Kim Tại Nghiên đương nhiên sẽ không để bạn thân của mình vì không hãm hại mình mà gặp nguy hiểm, nên tương kế tựu kế. Hai người vào lúc sắp tới giờ chỉ định báo cảnh sát, nhưng họ không nghĩ đến những người này cũng không ngốc, lúc hai người đến chỗ được chỉ định lại không thấy những người đó. Họ còn bị đánh lén đưa đi nơi khác, may mà không bị hạ thuốc mê. Sau một hồi đấu tranh, hai người mới thoát ra được, nhưng cũng không biết bị đưa đến nơi nào, nên chỉ có thể chạy bừa. Những người đó lại còn không thể để con gà đã được luộc chín bay mất, nên đã diễn ra một trận đuổi bắt.
“Em rất may mắn đầu óc tuy không tốt bằng anh, nhưng thể lực lại tốt hơn anh. Vừa cởi giày cao gót ra liền khiến cho bọn họ tuột lại đằng sau, bọn họ có tới sáu người! Cuối cùng cũng vì Diệu Ánh không cẩn thận bị trật chân nên mới chậm lại, nhưng bọn em vẫn nhanh hơn, bọn đàn ông đó thật vô dụng. Em hiện tại thật sự tin chạy với chân không cũng sẽ thắng nên anh đừng đau lòng.”
“Đừng nói lạc đề, sau đó thì sao?”
“Bọn em liền chạy thục mạng, điện thoại cũng bị bọn họ lấy đi, không có khả năng báo cảnh sát. Sau đó liền giống trong phim ảnh vậy, ở một góc đường em đụng phải một người, Diệu Ánh thì đâm sầm vào em. Nhưng không lãng mạn như trong phim. Anh đoán xem, em đụng phải ai?”
Không phải đụng trúng Đặng Dũng sao? Trịnh Duẫn Hạo có nói qua Đặng Dũng biết được người nhà cậu.
“Là người đàn ông rất lợi hại đó, chính là “đại ca” bẻ gãy tay người khác ở PUB đấy.”
Kim Tại Trung kinh ngạc, cậu tưởng chỉ có Đặng Dũng, không nghĩ đến Trịnh Duẫn Hạo cũng ở đó.
“Nhưng lúc em ngước đầu nhìn thấy hắn một chút cũng không cảm thấy may mắn, tuy rằng anh ta rất đẹp trai. Nhưng anh biết không? Em đã thật sự hiểu cái gì gọi là sát khí, trước đây trong truyện võ hiệp viết cũng không biết là gì, hôm nay thật sự đã biết. Dường như việc bị em đụng phải khiến hắn rất giận dữ, hắn nhìn em như thế, em cũng định quay đầu chạy cho xong, nhưng em cùng Diệu Ánh đều không dám động đậy. Nên cùng hắn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rất lâu, hy vọng đại nhân đại lượng, tha cho sự mạo phạm vô ý của cô gái nhỏ này. Kết quả là, đợi những người kia chạy tới, hắn cũng không nói một tiếng nào. Những người kia không biết bị cái gì giữ lại, chỉ đứng cách bọn em vài mét không dám động đậy. Sau đó hắn nhìn những người kia, rồi mới liếc nhìn em, hỏi em…”
“Hỏi em cái gì?”
“Anh đừng gấp, hắn nói “Cô có phải họ Kim không?”, em đương nhiên họ Kim, nên liền gật đầu. Sau đó hắn liền như vậy.”
Kim Tại Nghiên nói một cách kích động, đứng trên giường, làm hành động rút một thứ từ bên eo ra.
“Hắn liền rút súng ra, là súng thật đó, còn là loại được gắn nòng giảm thanh, sau đó hướng xuống chân của bọn người đó nổ một phát súng nói một chữ “cút”, những người đó chạy tới tè ra quần. Sau đó hắn liền xoay người bỏ đi nhưng vẫn rất tốt bảo thủ hạ của hắn dùng xe đưa bọn em về. Em lúc đó rất hiếu kì, người họ Kim từng cứu hắn hay hắn vốn đã có hảo cảm với người họ Kim? Vốn vẫn còn rất giận, khi biết em họ Kim không những cứu em mà còn đưa em về? Nhưng bây giờ em đã biết được đáp án. Anh, anh có biết trước khi hắn xoay đi còn nói một câu?”
“Cái gì?” Kim Tại Trung thật sự đã trở nên khẩn trương, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không nói những câu khó lường chứ?
“Cũng không có gì, chỉ nói “đôi mắt của hai người rất giống nhau”. Em nghĩ rồi, họ Kim, có đôi mắt rất giống em, trừ anh ra còn có ai chứ? Cho nên, anh, anh cùng hắn có quen nhau đúng không?”
“Không quen.”
“Anh đừng khẩn trương ~~ Yên tâm đi em nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật, anh ta thân phận đặc thù mà! Bạn bè của anh chính là bạn bè của em!”
Kim Tại Nghiên nói xong vỗ ngực bảo đảm. Kim Tại Trung bất lực, nhưng mặc cho Kim Tại Nghiên bảo đảm cái gì, cậu cũng không thừa nhận mình quen Trịnh Duẫn Hạo, thật ra, không chỉ là quen biết.
“Nhưng, hai người, thật sự không có, uhm~~ quan hệ đặc biệt?” Kim Tại Nghiên chớp chớp mắt, cười rất ái muội.
“Kim. Tại. Nghiên.”
“Được rồi được rồi, chỉ là nói đùa thôi, đừng giận, bạn bè, chỉ là bạn bè tốt.”
“Trong lòng em nghĩ sao thì nghĩ, nhưng không được nói bậy với chị Cát Phi của em.”
“Nói đến chị Cát Phi, hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, dự tính khi nào kết hôn đây?”
“Anh cũng không gấp, em gấp cái gì?”
“Người gấp không phải em, là cha mẹ, là họ muốn em hỏi. Anh à, anh có cảm thấy giữa anh và Chị Cát Phi thiếu mất chút gì đó không?”
“Vậy em cảm thấy thiếu cái gì?”
“Ấm cúng có dư, ngọt ngào không đủ, thân thiết có thừa, thân mật lại thiếu. Em cảm thấy anh và chị Cát Phi giống chị em. Đương nhiên không phải em phản đối chị em yêu nhau, cũng không phải vì chị Cát Phi già, mà là nói không khí giữa hai người, uhm~~ dùng một câu hình dung, chính là “giống tình nhân càng giống bằng hữu”.”
“?”
“Có phải cảm thấy em nói có chút đạo lí không? Anh à, trí thông minh của anh so với em cao hơn, sách cũng đọc nhiều hơn em, nhưng yêu đương lại không nhiều bằng em đâu.”
“Em thật sự cảm thấy như vậy?”
“Đúng thế.”
.
.
.
Kim Tại Trung ngồi trên sopha, Trịnh Duẫn Hạo lại không có ở đây. Cậu vẫn quyết định hỏi hắn tại sao lại cứu Tiểu Nghiên. Nghĩ đến sự việc lần trước hỏi hắn, cậu liền giận dỗi một cách kỳ lạ và không cam lòng. Bây giờ cậu biết được, nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo không cần vòng vo, nói thẳng là được, cậu không hỏi rõ không được!
Lần này thời gian Kim Tại Trung đợi không dài, sau nửa tiếng Trịnh Duẫn Hạo đã trở về. Trịnh Duẫn Hạo mở cửa bước vào nhìn thấy Kim Tại Trung vẫn còn đang mặc quần áo của mình ngồi trên sopha, nhìn hắn.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh tại sao phải cứu Tiểu Nghiên?”
“…”
“Chính là cô gái đêm hôm trước.”
“Đôi mắt của hai người rất giống nhau. Cô gái đó thật sự là em gái của cậu?”
“Đúng vậy.”
Kim Tại Trung đáp lại một tiếng, có chút hoảng loạn nắm lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh đi vào phòng tắm. Trịnh Duẫn Hạo tại sao cứ thích nhìn chằm chằm vào mắt cậu!
Đóng cửa phòng tắm, Kim Tại Trung dựa vào cửa, tim đập thình thịch. Điên rồi, cậu nhất định là điên rồi! Tại sao vì cái đáp án của hắn mà cảm thấy vui chứ! Chỉ vì hắn cứu Tiểu Nghiên thôi, có gì vui cơ chứ! Nhưng Trịnh Duẫn Hạo từng nói, hắn không quan tâm bất kì những người nào bên cạnh cậu, bao gồm cả người nhà, nhưng lần này lại vì đoán rằng Tiểu Nghiên là em gái của cậu, nên mới cứu Tiểu Nghiên, vì cậu? Kim Tại Trung nỗ lực làm cho nhịp tim mình hồi phục lại như bình thường, nhưng niềm vui trào lên từ đáy lòng có đè nén thế nào cũng không kiềm lại được, Kim Tại Trung nhìn vào đôi mắt của mình trong gương, ai từng nhìn thấy hai anh em cậu cũng nói rất đẹp, nhưng trông không giống nhau, trừ đôi mắt ra. Đôi mắt! Kim Tại Trung đột nhiên nhớ đến đôi mắt trên tờ giấy vẽ đó, khó trách lại thấy quen, nguyên lai người mình xa lạ nhất chính là bản thân.
Ngồi trong bồn tắm ngâm nước nóng, Kim Tại Trung vẫn còn chút không yên lòng.
Trịnh Duẫn Hạo hiện tại rốt cuộc xem cậu là gì? Còn bản thân tại sao lại có chút để ý? Điên rồi, khẳng định là điên rồi mới như vậy! Từ sau khi gặp phảiTrịnh Duẫn Hạo, mọi chuyện đều trở nên không bình thường. Lắc lắc đầu, bước khỏi bồn tắm, Kim Tại Trung mở vòi sen, để cho nước từ trên đầu xả xuống…
Nước đột nhiên dừng, rồi một cánh tay khác từ sau lưng giữ lấy eo của cậu, Kim Tại Trung giật mình, phản ứng có điều kiện xoay người thoát ra, người vào đây đương nhiên trừ Trịnh Duẫn Hạo thì chẳng còn ai khác. Nhưng từ trước đến nay hai người đều như đã định sẵn, hai người sử dụng hai phòng tắm. Từ lúc cậu tới đây, Trịnh Duẫn Hạo cũng chưa từng vào qua phòng tắm này, càng không vào lúc cậu đang tắm. Trước giờ chưa từng gặp qua loại tình huống này, đối diện với Trịnh Duẫn Hạo chỉ quấn khăn tắm, nhịp tim rối loạn lúc nãy vẫn chưa hồi phục lại, Kim Tại Trung có chút bối rối lui về phía sau nói:
“Tôi, tôi vẫn chưa xong.”
Lưng của Kim Tại Trung tựa vào tường, Trịnh Duẫn Hạo bước lên trước, tay trái đặt lên trên tường, tay phải ôm lấy mặt cậu.
“Tôi đã nói qua, tôi không có nhẫn nại đợi cậu, cậu ở trong này quá lâu rồi.”
Nói xong, môi đưa lại gần, Kim Tại Trung nhẹ nhàng xoay mặt tránh đi, nhưng môi của Trịnh Duẫn Hạo chỉ đáp xuống khoé mắt của cậu, Kim Tại Trung tim đập lỡ một nhịp: Trịnh Duẫn Hạo thích hôn nhất trừ môi cậu ra, chính là mắt.
Trịnh Duẫn Hạo sau khi đặt một nụ hôn lên đôi mắt đang khép lại của Kim Tại Trung, mới chuyển nụ hôn lên đôi môi cậu, vẫn rất dịu dàng, Kim Tại Trung vẫn cắn chặt răng. Cắn nhẹ cằm của Tại Trung vài lần, Trịnh Duẫn Hạo chuyển sang hàm trụ vành tai của cậu.
“Lần đó nói người trong câu nói không phải cậu, có phải rất tức giận?”
Giọng của Trịnh Duẫn Hạo trầm trầm, rất giống như tiếng thì thầm giữa tình nhân lúc thân mật, nhịp tim của Kim Tại Trung đập loạn lên.
“Làm… làm gì có?!”
Vẫn chưa nói hết câu, Trịnh Duẫn Hạo đã hôn lên đôi môi cậu, lưỡi đã luồn vào, bá đạo mà ôn nhu?
|
Chương 11
Kim Tại Trung làm việc ít khi thất thần, nhưng hôm nay lại thường xuyên xuất hiện tình trạng này. Từ sau đêm hôm đó, giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo không có gì thay đổi, cậu vẫn là lúc được đón qua đó mới gặp Trịnh Duẫn Hạo, trừ những lúc đó, Trịnh Duẫn Hạo không xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Nhưng hiện tại số lần cậu nhớ đến Trịnh Duẫn Hạo đã tăng lên: Trịnh Duẫn Hạo tại sao lại đối với cậu dịu dàng như thế? Câu nói của hắn ta trong phòng tắm đêm đó có ý nghĩa gì?
Trịnh Duẫn Hạo sau khi bận xong việc của một ngày, cùng Đặng Dũng, Đào Chí Cương và một số thủ hạ thân thể không tệ đi theo, đến một quán nhỏ ăn bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay, nhưng bây giờ đã là ba giờ chiều. Sau khi chủ quán đem lên những món ngon nhất của quán, Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng cùng Đào Chí Cương một bàn, những người khác một bàn bắt đầu ăn. Ăn được một lát, đũa của Duẫn Hạo dừng lại, nhìn một trong những món ăn.
“Đây là món gì?”
Đặng Dũng và Đào Chí Cương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Duẫn Hạo, cũng dừng đũa, nhanh chóng gọi nhân viên quán. Đoàn người của Trịnh Duẫn Hạo dù có khiêm tốn thế nào, người nào cũng sẽ cảm thấy bọn họ không bình thường, vừa nhìn là biết không nên chọc, nên ông chủ quán liền tự mình qua đó, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo có chút khẩn trương: “Đồ ăn không có vấn đề gì chứ? Đó là món ăn nổi tiếng của quán”.
“Tôi chỉ muốn hỏi món này là món gì?”
Nhìn vẻ khẩn trương của ông chủ, Trịnh Duẫn Hạo thả lỏng biểu tình, ngữ khí nhẹ nhàng. Chủ quán lúc này không sợ nữa, bắt đầu rầm rộ nói một hơi giới thiệu về cội nguồn của món ăn.
“Món này là món đặc sản của quán chúng tôi – Ngũ Liễu Ngư, dùng cá sông. Thêm vào hương vị gia truyền…”
“Được rồi!”
Đặng Dũng nhìn biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo, ngắt lời chủ quán, tiếng này khiến cho ông run run ngậm miệng lại.
“Không sao. Tôi muốn hỏi, chú vẫn luôn loại bỏ xương sạch sẽ như vậy sao?”
“Vâng. Chúng tôi giữ nguyên hình dạng của cả con cá, loại bỏ xương bằng tay, cái này cùng cắt nhanh để khử mùi khác nhau, đây cũng chính là nét đặc sắc của món này.”
Vì thế nên rất đắt, ông chủ quán chỉ dám nói câu này trong lòng.
“Vậy được, món Ngũ Liễu Ngư này giúp tôi gói về một phần, nhất định phải làm cho sạch sẽ. Còn nữa hai món này cũng thêm một phần đem về, nhanh chóng làm xong, tôi trả giá gấp đôi.”
“Vâng vâng vâng, lập tức làm.”
Chủ quán cười tít mắt đi vào nhà bếp, quyết định tự mình làm: do ông làm mới là chính gốc nhất, hôm nay đúng là thần tài vào nhà.
Sau khi ông chủ đi, Trịnh Duẫn Hạo nhìn Đặng Dũng.
“Hôm nay có phải cần đón cậu ta qua?”
“…Vâng”
Trịnh Duẫn Hạo hỏi đột ngột như vậy, Đặng Dũng một lúc liền hiểu điều hắn hỏi là gì.
“Đợi một lát đem thức ăn về, đón cậu ta qua sớm một chút, anh cùng A Chí đến chỗ Lương thúc một chuyến.”
“Vâng.”
Lúc ăn xong cơm đứng dậy chuẩn bị đi, Đào Chí Cương đi đến bên Đặng Dũng, nói nhỏ bên tai anh:
“Có phải vẫn còn đang bối rối việc tại sao đại ca lại bảo cậu sớm đón Kim Tại Trung qua ăn cơm không?”
Đặng Dũng nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang đi đằng trước, lại liếc nhìn Đào Chí Cương.
“Có còn nhớ, trên tư liệu về Kim Tại Trung có một mục “điều đáng buồn nhất”: thích mùi vị của cá, nhưng không thích ăn, vì xương cá rất nhiều, chỉthích cá sông, không thích cá biển, vì rất tanh.”
Đào Chí Cương vừa nói xong vỗ vai Đặng Dũng, sau đó theo Trịnh Duẫn Hạo lên một chiếc xe, rời đi trước.
.
.
Hôm nay Kim Tại Trung lại thất thần rồi. Tạ Cát Phi vì công tác xuất sắc nên đưa qua tổng công ty bên Nhật học hỏi thêm, hôm qua đã ly khai. Lần này đi ngắn là ba tháng, dài thì sáu tháng đến một năm. Kim Tại Trung phát giác cảm giác của bản thân đối với Trịnh Duẫn Hạo càng ngày càng kì quái cũng càng ngày càng phức tạp, Tạ Cát Phi lại chọn ngay lúc này ly khai, khiến cho cậu càng hoảng loạn.
Hôm nay mí mắt của cậu cứ giật suốt. Trên người Kim Tại Trung có hai chuyện kì lạ: một là tường vi, hai là mí mắt phải giật. Nếu nói tường vi xuất hiện biểu thị cho việc bản thân Kim Tại Trung gặp xui xẻo, thì nếu như mí mắt phải của Kim Tại Trung giật liên tục, thì chính là biểu thị người rất thân cận bên cạnh cậu sẽ gặp chuyện không may. Nhưng chuyện đó sẽ tệ đến nỗi nào, không thể phán đoán được theo số lượng như tường vi. Chuyện này chỉ có người trong Kim gia biết, cả Tạ Cát Phi cũng không biết. Cái này không giống như Kim Tại Trung gặp tường vi, không cách nào tránh khỏi được, chỉ cần chú ý một chút là có thể thoát được hay làm giảm bớt thương tổn. Cũng không phải nói người thân hay người quan trọng của Kim Tại Trung gặp xui xẻo, mí mắt của cậu liền giật, nhưng một khi có hiện tượng này thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Kim Tại Trung đã gọi điện cho cha mẹ, em gái cùng Tạ Cát Phi, để họ chú ý an toàn của bản thân và tài sản. Mắt phải vẫn đang giật rõ ràng chuyện đó vẫn chưa xảy ra, nếu như dừng lại tức là đã xảy ra hay đã thoát được. Lần này giật dữ dội như vậy, Kim Tại Trung rất lo lắng liệu có nghiêm trọng lắm hay không.
Cứ như vậy lo lắng tới lúc tan sở, vừa tan sở điện thoại của Kim Tại Trung đã reo lên. Tại Trung cầm lên xem, số lạ!?
“Kim tiên sinh, tôi là Đặng Dũng. Đại ca dặn hôm nay sớm đón cậu qua đó. Tôi hiện tại đang đợi cậu ở chỗ từ cửa công ty của cậu đi ra quẹo phải đi khoảng 100 m.”
“Biết rồi.”
Trịnh Duẫn Hạo hôm nay sao thế, sao đón cậu qua đó sớm như vậy? Hiện tại tuy đã là mùa đông, nhưng trời vẫn chưa tối! Hắn cũng thật quá đáng, cậu cơm tối còn chưa ăn! Nhưng không còn cách, chỉ có thể dọn dẹp đồ đi thôi.
.
“Kim tiên sinh, đừng sớm lên tầng. Đại ca muốn để cậu ăn cơm trước, hiện giờ đại ca vẫn chưa về được.”
Kim Tại Trung nhìn ba món ăn trên bàn: một con cá lớn, một đĩa sườn xào, còn một phần rau. Một mình cậu ăn là đủ. Được ăn sao không ăn, cậu đang đói đây.
Lúc ngồi xuống, mắt phải của Kim Tại Trung không giật nữa. Cậu nhìn điện thoại của mình, không có người gọi điện thoại cho cậu, chắc là đã thoát rồi, cũng xem là đã yên tâm. Nhưng con cá trên bàn khiến cậu bối rối.
Đặng Dũng đứng cách đó không xa thấy Kim Tại Trung sau khi ăn da cá cũng không đụng đến cá nữa, cảm thấy không thể không nói gì.
“Kim tiên sinh, con cá này xương đã được làm sạch. Là hôm nay đại ca ăn cơm phát hiện, đặc biệt bảo tôi đem về.”
Tim của Tại Trung đập “bịch bịch” sau đó lại chuyển sang “thình thịch” đập loạn cả lên. Trịnh Duẫn Hạo đặc biệt bảo người đem về cho cậu? Sớm như vậy đón cậu qua chính là để ăn con cá này? Trịnh Duẫn Hạo từng điều tra cậu, biết một chút thói quen của cậu không phải là lạ, nhưng cả những chuyện nhỏ nhặt như thế cũng nhớ được? Lúc nhỏ cậu phải làm nũng rất lâu, mẹ cậu mới chịu giúp cậu loại bỏ xương cá, bình thường cậu cũng chỉ ăn da cá. Cũng vì nguyên nhân này, nên lúc ở cùng Tạ Cát Phi hầu như không ăn cá.
Mùi vị của cá rất ngon, lại không phiền người khác loại bỏ xương cá, Kim Tại Trung ăn rất vui. Đặng Dũng nhìn dáng vẻ của Kim Tại Trung, mặt hiện lên nụ cười: không biết đại ca nhìn thấy hình ảnh Kim Tại Trung chuyên tâm ăn cá như vậy, sẽ có cảm giác gì?
Trong lúc đang nghĩ như vậy, điện thoại của Đặng Dũng reo lên.
“…Cái gì!? …Vâng, biết rồi!”
Giọng khẩn trương của Đặng Dũng khiến cho cậu dừng lại hành động gắp cá, sau đó thấy Đặng Dũng vội vã gọi Mễ Nhạc vào.
“Nhanh! Đem theo vài anh em đi đón Hạ thúc công về! Nói với bọn họ đem đầy đủ mọi thứ! Dùng tốc độ nhanh nhất!”
Mễ Nhạc không hỏi gì, đáp một tiếng “vâng” liền ra khỏi cửa. Kim Tại Trung lần đầu thấy một Đặng Dũng luôn trầm ẩn, giống như Trịnh Duẫn Hạo trên mặt không mấy khi có biểu tình lại có bộ dạng lo lắng khẩn trương như vậy. Kim Tại Trung có dự cảm không tốt, muốn hỏi một chút, lại phát hiện mình không có lý do gì hỏi. Cuối cùng không nhịn được, vẫy vẫy cây đũa trên tay.
“Có thể hỏi một chút không, có phải đã phát sinh chuyện gì rồi không?
Đặng Dũng nhìn Kim Tại Trung, bộ dạng rất do dự, chính vào lúc Kim Tại Trung tưởng anh không trả lời, Đặng Dũng mở miệng nói:
“Đại ca bị thương rồi. Lúc trở về gặp một tên bắn tỉa, xe bị người ta gắn bom.”
Kim Tại Trung nắm chặt đôi đũa trong tay. Trịnh Duẫn Hạo trước đây cậu gặp đều đứng ở vị trí tuyệt đối cao nhất, mạnh nhất, khiến cậu quên mất hắn cũng là một người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ cảm thấy đau.
Nhìn Đặng Dũng sau khi trả lời cậu liền xoay người nhìn ra cửa không ngừng đi qua đi lại, Kim Tại Trung tay càng nắm chặt hơn. Hắn?? Thương rất nặng sao? Tay bắn tỉa? Đó không phải trong phim ảnh mới có sao? Bọn họ đều là ngắm chuẩn rồi mới nổ súng? Đều ngắm người muốn hãm hại phải không? Định vị! Xe của hắn không phải do người của chính mình lái hay sao? Tại sao lại bị gắn bom? Có nội gián?!
|
Chương 12
Không biết thời gian đã qua bao lâu, ngoài cửa cuối cùng cũng có tiếng động. Kim Tại Trung đứng dậy nhưng người đi vào không phải Trịnh Duẫn Hạo, mà là một người già hơn sáu mươi tuổi. Người già này trong tay cầm chặt một chiếc hộp vội vã tiến vào một căn phòng ở tầng một, ba người theo sau người già đó trong tay cũng cầm theo những chiếc thùng to nhỏ khác nhau theo đi vào phòng. Nhưng người già đó, chẳng phải là hướng dẫn viên ở khu resort sao?! Cậu còn mượn xe đạp nữa! Ông ấy rốt cuộc là người như thế nào? Vừa nãy Đặng Dũng nói “Hạ thúc công” là ông ta?!
Sau khi ông già kia vào trong phòng được khoảng nửa tiếng, bên ngoài cửa lại có tiếng động, Đặng Dũng chạy ra ngoài, sau đó Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo cùng một đám người phía sau tiến vào. Trên mặt hắn, trên áo, quần và giày đều dính vết bẩn, nhưng hình ảnh lại không hề chật vật chút nào, Trịnh Duẫn Hạo đã cởi bỏ áo khoác, thân trên chỉ có chiếc áo sơmi trắng, nên màu đỏ trên đó thật sự rất chói mắt. Hắn chảy máu nhiều nhất chính là ở bả vai trái đang dùng tay phải đè lên, trừ trên quần áo, tay phải cũng đều là máu.
Sau khi Trịnh Duẫn Hạo đi vào, nói với người bên cạnh vài câu, mắt cũng quét một vòng xung quanh rồi nhìn vào mắt Tại Trung.
“Tôi không sao. Cậu về phòng trước.”
Kim Tại Trung ngây ngốc gật đầu, sau đó đi lên đầu. Trịnh Duẫn Hạo xoay người đi vào căn phòng trước đó ông già đã đi vào.
“Đã báo với anh Huy chưa?” Đào Chí Cương cũng bị thương, nhưng chỉ vì bị những mảnh vỡ sượt qua.
“Đại ca nói không được để anh Huy biết.”
“Chuyện lớn như vậy cũng không nói với anh ấy?”
“Nếu mà biết được chắc chắn sẽ bắt đại ca quay về ngay. Đại ca nói, thả dây dài mới câu được cá lớn! Mẹ nó! Nếu bị tôi bắt được chắc chắn sẽ lột da nó, sau đó ném cho chó ăn!”
Kim Tại Trung ngồi trong phòng không biết phải làm gì. Vừa nãy cậu cũng gọi điện cho cha mẹ, em gái, Tạ Cát Phi, họ đều không xảy ra chuyện gì, nên người xảy ra chuyện, chỉ có Trịnh Duẫn Hạo. Tại sao lại là hắn? Cậu từ lúc nào để ý Trịnh Duẫn Hạo rồi? Câu và Trịnh Duẫn Hạo rất “thân thiết”. Nhưng? Chẳng lẽ? Không thể không thể, người cậu thích rõ ràng là Tạ Cát Phi, điểm này là hoàn toàn có thể khẳng định.
Trong lúc nội tâm của Kim Tại Trung đang nghĩ đông nghĩ tây, Trịnh Duẫn Hạo trần trụi nửa thân trên bước vào, cánh tay phải và trên vai cũng quấn băng vì vai bị thương nên băng được quấn xuống tới vùng eo, trên mặt có vài chỗ đang dán băng cá nhân, nhìn có vẻ không nghiêm trọng.
“Hôm nay không làm.”
“Vậy hôm nay tôi có thể về rồi phải không?”
“Tối nay cứ ở lại. Cậu tắm trước rồi lên giường ngủ, tôi vẫn còn chuyện phải giải quyết.”
Lại là như vậy, cậu biết chỉ cần đối mắt với Trịnh Duẫn Hạo quá ba giây, bản thân mặc cho Trịnh Duẫn Hạo nói gì cũng sẽ gật đầu! Kim Tại Trung vừa đứng dưới vòi sen vừa tự oán giận. Ra khỏi phòng tắm, Kim Tại Trung không thấy Trịnh Duẫn Hạo, nhưng lại nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm còn lại. Người này?? Hắn không biết bản thân đang bị thương sao? Còn tắm! Không lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo quả nhiên chỉ khoác áo choáng tắm đi ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt.
“Băng này chống nước, sẽ không làm hại đến vết thương.”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, Kim Tại Trung không nói gì, xoay người leo lên giường.
Tại sao phải giải thích với cậu? Cậu đâu có hỏi, cũng không lo cho hắn. Đi ngủ! Ngày mai còn phải đi làm. Kim Tại Trung trong lòng lầm bầm, nhưng lại không biết Trịnh Duẫn Hạo vì thấy cậu chau mày mới giải thích với cậu.
Giường này Kim Tại Trung đã từng nằm nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống lần này, không làm cái gì hết, chỉ nằm ngủ, nên vẫn có chút không quen, chỉ có thể cố gắng xem nó là giường của mình. Trong lúc đang tự mình ru ngủ, Kim Tại Trung đột nhiên cảm thấy phần giường bên cạnh bị lún xuống, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, tiếp đến là thứ dịu dàng ấm áp chạm vào môi cậu.
Không phải bản thân hắn nói không làm sao? Bây giờ lại là cái gì? Với lại cậu không thích cái mùi thuốc xen lẫn mùi máu trên người hắn.
Kim Tại Trung cắn chặt răng, môi cũng vô tình mím chặt, ngay lúc cậu muốn đưa tay đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra nhưng lại đụng phải băng vải trên vai hắn, tay lại đưa xuống. Trịnh Duẫn Hạo vốn vì Kim Tại Trung từ chối nên tách ra nhưng vì hành động này, môi lại ấn lên, đầu lưỡi dễ dàng tách môi cậu ra luồn vào trong.
“Thích không?”
“Hả?”
Lần này Trịnh Duẫn Hạo không nhẹ nhàng như thường ngày, hôn một cách quyết liệt, đầu óc của Kim Tại Trung có chút hỗn loạn.
“Cá, có thích không?”
Kim Tại Trung chống lại đôi mắt đang rất gần của Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo đang rất gần, không khí cũng vì cái hôn lúc nãy trở nên ái muội, Kim Tại Trung xoay mặt sang một bên.
“Uhm.”
Trịnh Duẫn Hạo không nói gì nữa đứng dậy rời khỏi giường, tắt đi đèn lớn của phòng ngủ, đem theo đèn bàn cùng một số giấy vẽ đặt lên trên chiếc bàn gỗ duy nhất trước ghế sopha trong phòng. Không lâu sau, Kim Tại Trung nghe thấy tiếng xào xạc của bút trên nền giấy. Nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên nền đất không biết đang viết hay vẽ cái gì. Hắn bị thương ở bả vai và các khớp tay trái, còn cậu nhớ là hắn thuận tay trái mà, sợ tay không bị phế hay sao!
“Anh có thể để ngày mai mới làm không? Cứ lạo xạo, tôi ngủ không được.”
Vừa nói xong Kim Tại Trung liền trốn trong chăn cắn chặt lưỡi. Ngữ khí của chính mình vừa rồi là gì thế? Sao nghe giống bản thân làm nũng với người tình thế này? Còn nữa cậu dùng thân phận gì yêu cầu Trịnh Duẫn Hạo làm thế?
Càng khiến Kim Tại Trung ngạc nhiên chính là Trịnh Duẫn Hạo trố mắt một hồi rồi giải thích với cậu.
“Những bức vẽ đó cũng bị đốt theo chiếc xe rồi, không có bản sao nên nhất định phải nhanh chóng vẽ lại, càng kéo lâu thì phiền phức càng nhiều. Vẽ nhiều quá, nên tôi không nhớ rõ, còn phải nhớ lại, nên càng gấp hơn.”
Bức vẽ? Chẳng lẽ là những bức mà trước đó cậu thấy?
Lý trí nói với Kim Tại Trung không nên để Trịnh Duẫn Hạo biết cậu từng xem qua những bức vẽ đó, mà còn nhớ rõ từng li từng tí. Nhưng? Liếc nhìn băng vải trên vai trái của Trịnh Duẫn Hạo.
“Có phải những bức vẽ các loại súng không?”
“Phải. Cậu xem qua?”
“Anh hôm đó để trên bàn, nên xem qua rồi.”
“Toàn bộ đều xem qua?”
“Đúng. Anh chắc phải biết trí nhớ của tôi, cho dù không hiểu nhưng cũng sẽ nhớ rõ.”
“Nên…”
Tên Trịnh Duẫn Hạo này thật sự đáng ghét! Không bắt cậu nói rõ không được!
“Tôi có thể vẽ giúp anh. Anh trước đây từng cứu Tiểu Nghiên, lần này xem như trả nợ cho anh, tôi không thích nợ người khác.”
Kim Tại Trung một lần nữa phải dừng sự manh động của đầu lưỡi mình lại. Đúng là càng làm càng loạn, giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo vốn không thể dùng nợ hay không để nói, nếu muốn nói nợ thì cũng là Trịnh Duẫn Hạo nợ cậu. Cũng may Trịnh Duẫn Hạo không nói nhiều nữa, chỉ là dùng tay phải chạm nhẹ lên bả vai trái, cười nhẹ.
Trong phòng đèn lớn lại được bật lên. Kim Tại Trung ngồi cạnh bàn, dựa vào kí ức của mình vẽ lại từng bức từng bức một, Trịnh Duẫn Hạo ngồi ở một bên xem. Đợi đến khi bức vẽ thứ tám được hoàn thành, kim đồng hồ đã báo bốn giờ hơn.
Kim Tại Trung đặt bút xuống vươn vai, rất tự nhiên xoay đầu sang phía Trịnh Duẫn Hạo cười cười, Trịnh Duẫn Hạo rướn người qua hôn lên môi cậu một cái.
“Đi ngủ trước. Ngủ được chút nào hay chút đó, ngày mai cậu còn phải đi làm.”
Nằm trở lại giường, Kim Tại Trung cảm thấy bản thân càng ngày càng dễ trở nên ngây ngốc, giống như lúc nãy. Không gian lúc này cũng không đúng, không khí giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo không nên là như thế. Nhưng rất mệt, chưa bao giờ ngủ trễ như vậy. Vừa nãy chú tâm quá cũng không cảm thấy gì, bây giờ vừa thư giãn mí mắt liền đánh nhau. Ngủ trước vậy, những chuyện đó ngày mai mới nghĩ tới. Kim Tại Trung vừa nằm lên giường năm phút liền ngủ.
Đang ngủ mơ mơ hồ hồ, Kim Tại Trung cảm thấy hình như nghe thấy chuông điện thoại của mình reo lên một lúc, sau đó lại dừng, có âm thanh gọi cậu, rất quen thuộc. Cố gắng hé mở mắt, khuôn mặt rất quen, Trịnh Duẫn Hạo? Đừng làm ồn, cậu rất mệt! Nên đã nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Lúc Kim Tại Trung tỉnh dậy thì Trịnh Duẫn Hạo đã không còn ở trên giường. Mở mắt nhìn đồng hồ. Cái gì!
Mười hai giờ hơn?! Kim Tại Trung dụi dụi mắt mình nhìn lại lần nữa! Nắm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn, vẫn là mười hai giờ hơn! Tiêu rồi! Tiêu rồi!
“Trịnh Duẫn Hạo tại sao cũng không gọi mình một tiếng, thật là!”
Tự ngẫm lại hình như trước đó có người gọi cậu, thì ra không phải là giấc mơ, là thật! Hắn nên gọi cho cậu tỉnh chứ! Bây giờ tốt rồi, vô lý nghỉ mất một buổi.
Sau khi xuống giường Kim Tại Trung lại phát hiện một vấn đề: cậu không có quần áo để thay. Không thể mặc lại bộ đồ hôm qua đi làm được? Cậu dù sao cũng là quản lý phòng kế hoạch. Vừa tự nói vừa đi đến bên sopha, phát hiện trên bàn có một bộ quần áo, bên cạnh còn một tấm giấy ghi chú. Kim Tại Trung cầm lên xem, chỉ có hai chữ:
[Mặc lên]
Cái loại “khẩu khí” này vừa nhìn là biết của Trịnh Duẫn Hạo, người này nói chuyện không thể dễ nghe một chút hay sao? Chữ cũng không đẹp tí nào, chỉ có thể miễn cưỡng xem là ngay ngắn, nét chữ nết người cũng thật không thể sử dụng lên người hắn.
Sau tan ca Kim Tại Trung mới biết, buổi sáng Trịnh Duẫn Hạo có xin phép, lý do là một người anh họ của cậu từ dưới quê lên khám bệnh, cần cậu đi cùng.
Buổi tối về tới nhà thấy được những đồ vật thuộc về Tạ Cát Phi, Kim Tại Trung cảm thấy mình nên ngẫm nghĩ kĩ lại, gần đây bản thân trở nên thật kì lạ. Từ lúc gặp Trịnh Duẫn Hạo đến nay cũng đã được tám tháng, vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng chỉ là quan hệ thể xác đơn giản, bây giờ lại có chút ái muội. Trịnh Duẫn Hạo tại sao lại đối xử với cậu như vậy, cậu không biết. Thích cậu ư? Người như Trịnh Duẫn Hạo làm sao có thể dễ dàng thích một người, có thể hắn đối với mỗi người bạn giường đều giống nhau. Nhưng bản thân lại vì những cử chỉ dịu dàng này mà bắt đầu để ý hắn. Cậu cư nhiên lại để ý một người cưỡng ép bản thân quan hệ với hắn! Và còn là một người đàn ông!
Cậu có bệnh tự ngược đãi, nhưng lần sau gặp lại Trịnh Duẫn Hạo có lẽ nên nói với hắn, không cần đối sử với bản thân tốt như vậy. Nếu không cậu sẽ càng ngày càng trở nên kì lạ.
Nhưng đợi đến ngày nên đến chỗ Trịnh Duẫn Hạo lại không thấy có người đến đón Kim Tại Trung. Thời gian cứ như thế qua một tháng, Kim Tại Trung cũng không gặp lại Trịnh Duẫn Hạo, cũng không có bất kì tin tức nào liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo cũng như lúc đầu đột nhiên xuất hiện bây giờ lại đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của cậu, không có bất kì vết tích nào.
Quả nhiên, một món ăn nhiều cũng sẽ ngán. Huống hồ, lúc trên giường cậu không hề cho hắn bất kì hồi đáp nào, nên cũng không được tính là “món ngon”. Nhưng tại sao lại lạc lõng như vậy? Nên cao hứng mới đúng. Kết thúc rồi, cuộc sống kiểu đó đã kết thúc rồi, cậu lại có thể tiếp tục cuộc sống bìnhthường của cậu! Thậm chí cậu còn may mắn, cậu biết chuyện của bọn họ, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại để cậu sống, là may mắn rồi.
|
Chương 14
Súng trong tay Kim Tại Trung đè lên phần trán của Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo quả nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng rút tay từ trong chăn ra đẩy cây súng đang đặt lên trán.
“Đừng nghịch, súng đã lên đạn, coi chừng bị cướp cò. Đã khuya lắm rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm.”
Nói xong liền xoay lưng về phía Kim Tại Trung, không nói thêm gì nữa. Một cơn lửa giận từ ngực chạy thẳng lên não.
Hắn chính là xem thường Kim Tại Trung như vậy, không xem cậu ra gì, đúng rồi! Biết chắc là cậu sẽ không nổ súng đúng không?!! Đúng! Cậu vô dụng! Cậu đáng lắm! Chính là không xuống tay được với đàn ông đã cường bạo cậu! Còn nhớ đến hắn một cách kỳ lạ, lo lắng cho hắn, giống như đàn bà cáu kỉnh với hắn! Sinh nhật của bạn gái mình cũng không ở bên cạnh cô, nhưng lại nằm trên giường hắn!
Kim Tại Trung ném mạnh súng xuống giường. Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy trên giường nhẹ đi, một lát sau liền nghe thấy cửa phòng tắm bị dùng lực đóng mạnh, sau đó liền truyền tới những tiếng ném đồ vật “lộp bộp lộp bộp”. Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày ngồi dậy, cho đến khi nghe thấy tiếng thuỷ tinh rơi vỡ mới từ trên giường bước xuống đi về phía phòng tắm, mở cửa.
Phòng tắm đã sớm loạn cả lên! Những thứ đập được cũng đã đập, những tấm gương quanh tường hầu như đều đã vỡ trên nền đất, hai nắm tay của Kim Tại Trung đều là máu.
Nhìn một lát, Trịnh Duẫn Hạo xoay người mở đèn lớn, vừa cầm điện thoại lên, thì căn phòng tắm vốn im lặng lại truyền tới âm thanh. Bộ mặt của Trịnh Duẫn Hạo trở nên khó coi chạy đến cửa phòng tắm, những mảnh gương còn lại trên tường giờ đã rơi hết, tay của Kim Tại Trung cũng bắt đầu chảy máu tí tách, Trịnh Duẫn Hạo cầm điện thoại gọi.
“A Dũng nói với Hạ thúc công bảo ông ấy đem hộp thuốc tới, nhanh??”
“Không cần! Chết rồi cũng không có liên quan đến anh! Anh không cần vờ quan tâm!”
Kim Tại Trung đạp trên những mảnh vỡ bước đến, từ tay Trịnh Duẫn Hạo giật lấy điện thoại. Trịnh Duẫn Hạo lại chau mày, giữ lấy tay cầm điện thoại của Kim Tại Trung, đoạt lại điện thoại.
“Cậu tức giận phát tiết đập đồ vật, ném đồ vật được, nhưng không phải là với tôi, cậu hiện giờ vẫn chưa có tư cách đó.”
Đúng! Cậu biết cậu không có tư cách! Cậu có tư cách gì! Cậu có tư cách gì!? Không với hắn là được, đúng không!?
Kim Tại Trung đột nhiên vùng khỏi Trịnh Duẫn Hạo, bước nhanh đến bên giường cầm lấy khẩu súng lục, hướng về phía bình hoa lớn bóp cò. Tiếp đó là tiếng các loại đồ vật bị vỡ vụn, Kim Tại Trung không biết mình đã nổ bao nhiêu phát súng, dù sao cũng không còn đạn nữa, từ xung quanh Trịnh Duẫn Hạo, những thứ khác như bình sứ, đèn, chai rượu, li rượu có thể bắn vỡ đều đã bắn vỡ, không thể bắn vỡ cũng đã bắn. Kim Tại Trung không phải tay súng thần, ngắm đâu bắn đó. Trịnh Duẫn Hạo đi qua, lấy lại súng từ trong bàn tay đầy máu của cậu.
“Rốt cuộc cậu đang giận cái gì?”
Kim Tại Trung chỉ nghiêng mặt, cụp mắt, không nói chuyện. Thấy cậu không chịu mở miệng, Trịnh Duẫn Hạo lại gọi điện thoại.
“A Dũng giúp tôi thay phòng. Còn nữa, mang hộp cứu thương qua đây.” Đợi đến khi Đào Chí Cương, Đặng Dũng vào phòng, Duẫn Hạo và Tại
Trung đã được đổi sang một phòng khác. Nhìn thấy cảnh tượng sau cơn bão trước mắt, hai người không hẹn cùng nhướng mày. Đào Chí Cương đi về phía trước một bước.
“Cậu Kim Tại Trung này thường ngày nhìn nhã nhặn như vậy, không ngờ sức phá hoại lại lớn như thế. Đại ca có phải là quá chiều chuộng cậu ta quá rồi không?”
“Cậu như thế không phải đang nói nhảm sao? Cậu từng gặp qua người nào lên giường với đại ca mà cần chúng ta đi đón chưa? Đại ca từng để ai vô lễ như vậy chưa? Từng thấy qua đại ca ôm ai như thế bao giờ chưa? Thấy đại ca tự mình giúp người khác băng bó bao giờ chưa?”
“Đại ca có khi nào làm thật không?”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Làm việc đi!”
Phòng không cần họ dọn, bọn họ chỉ cần xử lý những vết tích lưu lại, dù gì đây cũng không phải hoàn toàn thuộc về Bang Băng Diễm. Sau khi xử lý xongnhững thứ cần xử lý, Đặng Dũng đi đến trước mặt Đào Chí Cương.
“Bên cậu bao nhiêu viên?”
Đào Chí Cương đưa tay ra bỏ vào tay Đặng Dũng.
“Thật sự đã bắn hết. Cũng thật là quá nuông chiều, căn bản là nuông chiều đến lên trời rồi.”
“Ah…!!”
Kim Tại Trung nắm lấy hai tay như cái bánh màn thầu, miệng hít thở, nhìn Trịnh Duẫn Hạo quấn băng quanh chân cậu. Người lúc đang giận, vẫn không cảm thấy đau, lúc bình tĩnh lại, thì sự đau đớn liền bọc lấy bản thân. Quả thật là tay đứt ruột xót, cậu đúng là giận điên rồi mới dùng tay nắm lấy những mãnh vỡ đó, cuối cùng người đau chẳng phải là bản thân hay sao! Trịnh Duẫn Hạo ngước đầu nhìn thấy bộ dạng Kim Tại Trung cắn chặt môi dưới nhịn đau, rồi kết thúc việc băng bó.
“Cái này gọi là tự làm tự chịu.”
Ngữ khí đậm chất trêu chọc, Kim Tại Trung giận mà không giám trút, lườm Trịnh Duẫn Hạo đang cúi đầu dọn dẹp đồ, môi động đậy.
Anh mà dám nói “tự tạo nghiệp bất khả sống”, tôi liền sống chết với anh!
Trịnh Duẫn Hạo sau khi dọn dẹp mọi thứ liền đi qua chỗ sopha Kim Tại Trung đang ngồi khom lưng bế cậu lên. Kim Tại Trung trong vòng tay của Trịnh Duẫn Hạo, cúi đầu, không để hắn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình. Đây là lần thứ hai Trịnh Duẫn Hạo bế cậu, vừa nãy hắn cũng như thế bế cậu qua đây. Tuy rằng bị bế như thế rất giống con gái, nhưng, cảm giác này cũng thật tuyệt.
Vừa bị đặt xuống giường, Kim Tại Trung lập tức nằm nghiên người, đưa lưng về phía Trịnh Duẫn Hạo.
“Đừng nằm như thế, rất dễ đè trúng.”
“Chỉ một lát thôi.”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy đôi tay đỏ của Kim Tại Trung cũng không nói thêm gì nữa, giúp cậu kéo chăn lên, đi đến bên còn lại của chiếc giường nằm xuống. Kim Tại Trung lại nằm thẳng, mặt nghiêng qua bên kia. Đột nhiên nhớ đến câu của Trịnh Duẫn Hạo “tự làm tự chịu”, dùng hai tay cùng chân kẹp lấy chăn, sau đó xoay người, chăn liền bị kéo qua bên kia.
Tôi cho anh tự làm tự chịu!
Không lâu sau, Kim Tại Trung cảm giác được hô hấp của Trịnh Duẫn Hạo đang lại gần, vội vàng nhắm mắt, tay buông chăn ra, hai cái “bánh màn thầu” ngoan ngoãn đặt trên ngực. Trịnh Duẫn Hạo hai tay chống xuống hai bên của Kim Tại Trung, nhìn cậu rụt vai lại, đưa hai cái bánh màn thầu ra, nhắm chặt mắt giả bộ ngủ vừa dễ thương lại vừa buồn cười, nhịn không để bật cười. Thấp người xuống hôn lên đôi môi mềm của cậu, sau đó lại xoay người xuống giường đi lấy một tấm chăn khác trở về, tắt đèn. Một lúc sau, Trịnh Duẫn Hạo lại nghe thấy âm thanh xột xoạt bên giường của Kim Tại Trung, mở đèn đầu giường nhìn, liền thấy Kim Tại Trung tự cuốn thành cuộn bánh chưng xích về sát mép giường. Nhè nhẹ thở dài, Trịnh Duẫn Hạo xích qua bên đó, kéo cả Kim Tại Trung và tấm chăn vào, nhẹ nhàng gỡ chăn của Kim Tại Trung ra, tự mình chui vào, lưng quay về phía Kim Tại Trung. Hắn vẫn không quen ôm người khác ngủ.
Ngày hôm sau Kim Tại Trung không thể như thường lệ mà đi làm. Vết thương ở chân không nặng vẫn có thể đi, nhưng chạy thì không thuận tiện, tay cũng tạm thời không thể cầm bút. Bên của công ty không biết Trịnh Duẫn Hạo làm sao mà làm ra một tấm giấy chứng nhận của bệnh viện để xin nghỉ, bên Tạ Cát Phi lại càng đơn giản, tuỳ tiện tìm một cái cớ là có thể giấu được cô. Lúc nhìn thấy bộ dạng của Kim Tại Trung, Tạ Cát Phi bị dọa một phen, định đến công ty xin nghỉ để chăm sóc cậu, Kim Tại Trung bảo rằng bị thương không nghiêm trọng, về nhà cha mẹ ở vài ngày là được, rất không dễ dàng mới thuyết phục được nàng giữ nguyên kế hoạch ngày hôm sau trở vềTokyo, Kim Tại Trung cũng phải chuyển đến nhà cha mẹ ở vài ngày.
Cuộc sống cũng khôi phục lại như lúc trước. Trịnh Duẫn Hạo trở về rồi, nhưng vẫn giống như trước đây, không phải ngày đó cậu sẽ không gặp được Trịnh Duẫn Hạo. Thuốc của Kim Tại Trung do một người bác sĩ già quen thuộc giúp cậu thay. Lúc nhỏ cậu vì tường vi nên lúc nào cũng có va va đập đập, cũng là vị bác sĩ già này giúp cậu chữa trị. Lúc vị bác sĩ già giúp cậu thay thuốc còn khen người trước đó giúp cậu băng bó, không chỉ vết thương được xử lý tốt, băng cũng thuần thục và đẹp hơn. Lúc nghe bác sĩ khen, Kim Tại Trung trong lòng có chút phức tạp.
Trịnh Duẫn Hạo dường như chuyện gì vẫn có thể làm rất tốt, cả những việc nhỏ nhặt như băng bó cũng vậy. Nhưng đây cũng không phải là loại vừa sinh ra liền biết. Thuần thục như vậy chính là vì thường xuyên làm, hắn chắc thường xuyên bị thương. Cậu tuy có rất nhiều cơ hội nhìn cơ thể của hắn, nhưng lại không bao giờ nghiêm túc nhìn kĩ lưỡng, ở trên giường cậu vẫn nhắm chặt mắt. Nhưng lần đầu tiên cậu gặp Trịnh Duẫn Hạo, cậu thấy trên lưng hắn có một vết sẹo. Có thể là vết thương rất lâu trước đây. Màu của vết sẹo cũng không đậm, nhưng Kim Tại Trung cảm giác được đó nhất định là trọng thương, vì xuyên qua, đại khái chính là vị trí của tim.
Chân bị thương của Kim Tại Trung phục hồi rất nhanh, sau một tuần đã lành lặn. Tuần này Trịnh Duẫn Hạo vẫn cho người đến đón cậu qua đó. Nhưng lại không có làm gì, Trịnh Duẫn Hạo chỉ hôn cậu, sau đó để cậu qua đêm tại đó, ngày hôm sau lại đưa cậu về. Giữa hai người cũng không vì đêm hôm đó mà xảy ra biến hóa gì, chỉ là thời gian Kim Tại Trung nhớ đến Trịnh Duẫn Hạo nhiều, nhớ đến Tạ Cát Phi ít, còn bản thân cậu lại không chú ý đến điều đó.
Chính vào ngày gần qua được một tháng, Đặng Dũng lại đón Kim Tại Trung sang đó. Kim Tại Trung rất buồn bực, vì một ngày trước cậu đã đến chỗ Trịnh Duẫn Hạo rồi. Lúc đi vào sảnh, Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi trên sopha xử lý súng của hắn.
“Tại sao hôm nay lại đón tôi qua đây?”
“Tuần sau tôi phải về Mỹ, đó mới là chỗ của tôi.”
Vậy hắn đi sẽ rất lâu mới trở về, hay là không về nữa?
“Tại sao nói với tôi chuyện này?”
“Cậu cũng phải theo tôi đi.”
“Tại sao?!”
“Cậu là người của tôi.”
Kim Tại Trung trong lòng rung động, đây là lần đầu tiên Trịnh Duẫn Hạo nói thẳng những lời “sở hữu” như vậy, nhưng câu này quá ái muội không rõ ràng, ngoài ra.
“Người của anh chắc rất nhiều.”
“…Tôi đúng là có rất nhiều bạn giường. Cậu khác với bọn họ.”
Chỗ nào không giống? Oh, đúng rồi, thời gian của bọn họ không quá ba tháng, còn cậu thì lâu hơn, đúng không.
“Tôi sẽ không theo anh đi. Công việc của tôi ở đây, người nhà ở đây, người tôi thích… cũng ở đây.”
Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt đứng dậy từ sopha, nhìn thẳng vào mắt Kim Tại Trung.
“Nói xem, người cậu thích là ai?”
|