Ta Trở Thành Gon
|
|
Lưu ý/ Cảnh báo: Các bạn nào có chơi wattpad và kết bạn với cuuviho13 chữ c không hoa thì mới biết mình. Lần đầu tiên vào đây có gì sai xót mong bỏ qua cho tôi nhé. Vì là lính mới nên chưa biết gì nhiều. Mọi người có thể gọi mị Cáo hoặc Ám đều được. Truyện này mị lấy từ wattpad ra viết lại với mong muốn đem lại nụ cười vỡ cái mặt cho mọi người. Truyện không có cấu kết đàng hoàng, viết tùy theo tâm trạng tác giả. Ai muốn biết thêm nhiều về mị lên wattpad xem thông tin mị. Ok, mọi người đọc vui vẻ.
Nội dung: Cẩm Liêu Khải đường đường là trùm Mafia hàng đầu chỉ mỗi tội là mê anime. Nhưng như vậy thì có sao đâu chứ đùng một cái chết chìm ngủm củ tổi gặp Diêm Vương bị ổng lừa xuyên qua. Khi tỉnh dậy mới biết mình xuyên vào một trong những anime có phần tử khủng bố và biến thái nhất thế giới. Mà điều quan trọng cậu xuyên qua thành Gon có đầu con nhím. Cũng là nhân vật cực kì mạnh chỉ là hơi ngu, có nhan sắc hơi tồi tệ. Điều đó thôi cũng khiến cậu chịu không nỗi. Phải thay đổi dù cho thới giới này rùm ben lên cũng phải thay đổi.
Tên Hisoka biến thái kia tránh xa bố mày ra, bố mày là nam không phải là nữ cũng không là Tiểu Quả Thực.
Cả cái tên ham tiền vạn năng Illumi này nữa, ngươi tìm Killua mà sao cứ theo ta hoài vậy, ta không có tiền đâu à nha.
Còn tên Chrollo này sao không về băng đảng của ngươi chơi tiếp đi. Ta nào có tài sản cho ngươi cũng không có năng lực đặc biệt gì cho ngươi lấy.
Tránh xa ta ra hết bố mày muốn một mình. Bố đây muốn mỹ nhân không là nam nhân. Bố đây muốn thay đổi nhưng không phải theo cái kiểu đậu nành này. Cái đám biến thái này cút xa ta ra.
Thể lại: fanfic, đồng nhân, đam mỹ, boylove, hunterxhunter, xuyên không, quá viễn tưởng...
Nhân vật chính: Gon Freecss.
Nhân vật phụ: Hisoka, Illumi Zoldyck, Chrollo Lucifer.
Cái khác: Killua, Kurapika, Leorio, nhà Zoldyck, băng Ryodan, quần chúng hunter.
|
Chương 1: Chỉ còn 5 trang cuối, chết chìm xuống Địa Ngục.
"Chán quá chừng nào họ mới xong?" Trên một chiếc xe hơi màu đen có một cậu con trai đang ngồi trên đó trong khá dễ thương và khá yếu (đừng có mà coi thường). Chân bắt chéo nhau, miệng ngặm một cây kẹo, trên tay cầm một quyển truyện. Đung đưa trên đó vừa xem truyện vừa lắng nghe đàn em của mình đánh nhau với băng đản Chó Điên.
Đúng người đó chính là Cẩm Liêu Khải nhân vật chính trong bộ truyện này.
Cẩm Liêu Khải con trai cưng của ông trùm Mafia khét tiếng năm xưa giờ đã hết thời. Năm nay gần tròn 30 tuổi nhưng vẫn trẻ trung như thời thiếu niên 15, 16 tuổi. Kế thừa chức Mafia của cha khi mới 20 nhưng đã bá đạo cmn rồi, còn cha của cậu Cẩm Minh ổng rảnh quá không có gì làm đi du lịch cho vui, quăng hết mọi việc cho Cẩm Liêu Khải.
Còn Cẩm Liêu Khải bình tĩnh và ung dung chấp nhận. Cậu đã trở thành ông trùm Mafia lừng lẫy nhất chỉ trong một tuần. Là nỗi ám ảnh ở trong thế giới ngầm.
Giết người không chớp mắt, độc ác, tàn nhẫn, xảo quyệt, lạnh lùng. Cơn ác mộng của thế giới đêm. Vì sao là cơn ác mộng chỉ vì cậu rất mạnh đến nỗi một trăm thằng gộp lại đánh cũng không nổi chứ nói chi là một hai thằng. Nếu cậu là kẻ mạnh thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Tuy vậy, Cẩm Liêu Khải rất ít xuất hiện chỉ khi có việc quan trọng hay tổng bộ bị nguy hiểm mới lòi cái bản mặt ra. Chứ không là rú ở trong nhà xem anime có chết cũng không đi.
Mọi thứ của Cẩm Liêu Khải đều hoàn mỹ hết chỉ có một thứ là không thể hoàn mỹ đó là cậu rất rất mê anime. Mê một cách điên cuồng và khủng khếp, sẵn sàng chém đứa nào dám cản cậu đọc. Cẩm Liêu Khải từng xử nhiều đứa tiễn nó xuống gặp Diêm Vương khi dám làm phiền cậu đọc truyện.
Đáng lẽ giờ này Cẩm Liêu Khải phải ở nhà nằm trên chiếc giường êm ái. Tay thì cầm quyển truyện còn miệng thì chắc ngặm miếng bánh và mở bài nhạc yêu thích lên nghe. Cuộc sống sung sướng quá chừng khi làm trạch nam nhưng đã tan vỡ khi phải làm thêm cái nghề phụ trùm Mafia.
Đừng có tưởng cậu muốn làm cái nghề này thật ra bị ép buộc bởi người cha đáng kính của mình. Nếu không kế thừa sự nghiệp của ổng, ổng sẽ đốt tủ truyện của cậu và không bao giờ cho cậu xem anime nữa. Đe dọa trắng trợn luôn.
Nên cậu đành nén đau thương thành hạnh phúc cho sau này. Vững bước cho con đường tiến lên làm Mafia dù cuộc đời nó đưa đẩy đầy sóng gió làm sao?
Sau nhiều năm khổ cực lết cái thân xác cỏn con này lên làm ông trùm. Cẩm Liêu Khải cũng được toại nguyện như ý muốn.
Mua một đống anime về xem, cuộc sống sung sướng lẫn khổ cực bắt đầu trôi dần.
Đến một hôm, đang xem anime với cái tựa đề cực kì cmn chói mắt "Hunter x Hunter". Tác phẩm này đang được nổi tiếng hiện nay với nội dung cực kì biến thái và bá đạo. Với các nhân vật cực kì mạnh và kha khá đẹp trai nhưng chưa bằng cậu (tự tin thấy ớn).
Thì con bà nó chuyện động trời xẩy ra khiến cậu không thể đọc truyện tiếp. Tổng bộ bị tấn công, Cẩm Liêu Khải sau một tiếng tân trang chải chuốt bản thân mới cất chân bước đến chiếc xe chạy đến tổng bộ trong sự nhàn nhã.
Đến nơi, tổng bộ thì bị bao vây bởi băng đản Chó Điên. Đừng hỏi vì sao bọn chúng đặt tên như vậy? Cả cậu còn không biết nữa là.
Cẩm Liêu Khải không đánh, tốn sức, sai đàn em cấp dưới sử lí hết. Còn mình rảnh hơi lấy bộ anime đang đọc dở ra xem tiếp.
Khung cảnh hỗn loạn, khói bụi bay mù mịt, xác người chết vô số. Tiếng súng đạn và tiếng đánh nhau lẫn tiếng la hét.
Lâu thiệt, đánh nãy giờ mất mẹ 15p của cậu rồi. Xong vụ này về huấn luyện gấp bội thêm cho bọn họ. Quá yếu, tốn mất thời gian quý báu của mình, nhất định phải tăng huấn luyện cho họ. Lần sau đánh phải mất 10p chứ không phải 15.
Cẩm Liêu Khải hừ lạnh, đóng quyển truyện lại đặt kế bên. Đôi mắt phượng chăm chú vào trận đánh bĩu môi. Đúng là băng Chó Điên đánh như chó cắn, yếu xìu mà cũng lập băng và tồn tại được đến bây giờ có nên gọi là tài năng hay may mắn.
Thôi kệ, quan tâm làm gì cho tốn trí não, đánh gì mà như phủi ruồi thế. Chán quá.
"Boss, thắng rồi!" Bọn đàn em tươi rối, tung tăng chạy đến chỗ cậu báo cáo trận chiến đã xong.
Cẩm Liêu Khải vỗ tay, nở nụ cười hiền hậu khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm nhẹ "Làm tốt lắm! Ha ha ha!! Mọi người hôm nay chắc đã mệt nên bắt đầu từ hôm nay huấn luyện sẽ tăng lên gấp đôi. Ai phản đối hoặc năng lực tụt đi nhịn đói hết một tuần và ta sẽ tiễn người đó vào...he he he. "
'ĐÚNG LÀ ÁC QUỶ!' Đây là tiếng lòng ai oán của đàn em cấp dưới khi làm việc cho một tên boss khá ác khi bốc lột sức lao động của cấp dưới không thương tiếc. Khiến cho nhiều đứa phải cắn răng khóc ròng nhưng vẫn làm vì lương cao.
"Về hết đi, nghỉ ngơi cho thật tốt để ngày mai có sức để ta tra tấn chứ. Ha ha ha." Cẩm Liêu Khải bước lên xe chạy đi thật xa mà tiếng cười vẫn vang vẳng khiến cho hàng loạt tiếng khóc của đàn em rơi xuống. Cuộc đời này nó khổ quá mà.
Cẩm Liêu Khải ngồi trong xe, bình thản đọc truyện cho thằng đàn em vừa mới lên chức tài xế lái.
Chiếc xe bắt đầu lạng choạng, thằng chó này lái xe kiểu gì thế? Về nhà ông tính sổ với mày, giờ lo chuyện trước mắt.
Két. Đùng. Bủm. Chiếc xe đâm thủng xuống sông mà con sông này khá sâu.
Cẩm Liêu Khải dư sức thoát khỏi chỗ này nhưng vẫn ráng đọc tiếp khi chỉ còn năm trang cuối cùng thì ngủm củ tỏi. Chết một cách anh dũng.
Lễ tang của cậu được tổ chức long trọng, linh đình nhất thế kỷ.
Boss đời thứ tư Cẩm Liêu Khải 30t đã ra đi để lại sự tang thương chỉ vì một quyển truyện.
"Cái gì chứ? Còn năm trang cuối ta chưa đọc xong mà. Hu hu hu. Không chịu đâu." Đã chết rồi cũng không chịu bỏ cái tật.
|
Chương 2: Công việc ở Địa Phủ.
"À rế! Đây là cái nơi quái nào??? " Cẩm Liêu Khải hơi ngiêng đầu với hàng ngàn chấm hỏi xung quanh.
Trước mắt cậu là một cách cửa to chà bá. Cánh cửa màu đen trên đó có điêu khắc những hình họa kì lạ rất tỉ mỉ tinh xảo tạo sự huyền bí. Khiến người khác muốn biết đằng sau cánh cửa có thứ gì.
Hai bên được khắc pho tượng đầu con trâu và mặt con ngựa, thân hình thì con người cầm cây giáo.
Giỡn mặt à. Mình đây xuống thẳng Địa Ngục rồi sao? Nhanh thế, tưởng chừng vài năm nữa. Thôi kệ chết thì sao mình chỉ thấy uổng khi chưa đọc hết truyện. Chậc. Muốn đội mồ sống dậy quá đọc hết năm trang cuối rồi xuống đây cũng được.
"Két." Cánh của mở một bóng trắng bước ra. Tóc trắng bóc, mắt trắng, miệng trắng, da trắng, trang phục trắng. Từ trên xuông dưới cái gì cũng trắng. Bệnh bạch tạng lan truyền rồi hay mắt con bị hư nên nhìn cái gì cũng màu trắng.
Đừng có nói đây là vạn năm khó gặp chỉ khi chết mới thấy Đập Vô Tường.
"Tên ta là Bạch Vô Thường chứ không phải Đập Vô Tường. Mi bị ngu hay sao? Cô giáo lớp một của ngươi chết hay sao mà không dạy ngươi đọc cách phát âm đúng tên người khác." Bạch Vô Thường nổi điên muốn cầm cái cây đuổi ruồi đập cho cái thằng có bản mặt khó ưa ở trước mắt tơi bời nhưng bị cản lại.
"Tiểu Bạch, vụ này để Diêm Vương xử chúng ta chỉ có nhiệm vụ đưa linh hồn xuống đây chứ không được quyền ra tay." Một tên đen từ đầu xuống dưới có điều thân thể không thon thả như tên trắng như sữa hột gà kia. Thân thể khỏe mạnh săn chắc khuôn mặt cmn bảnh trai trái ngược với cái tên ẻo lả giống nữ nhân kia. Hắc Vô Thường ôm lấy người yêu nhắc nhở.
"Ta biết rồi." Bạch Vô Thường ôm lấy Hắc Vô Thường tình chàng ý thiếp mù mắt chó của bố rồi.
Xuống đây cũng gặp gay được luôn sao? Thế giới này đảo lộn rồi. Không nhìn nữa, ngó thêm cái nữa chắc đem con mắt đi ngâm nước muối quá.
Khoảng chừng tiếng rưỡi hai người đó mới thôi bắn nhau với cặp mắt ái tình và những lời ngọt ngào.
Đù má nó, mình đây nổi hết cả da gà da ốc rồi. Hên xuôi là hai tên kia cũng biết kìm chế chứ không chết rồi chắc chết nữa.
Được hai cái tên gọi Đập Vô Tường với Thúi Muốn Chết dẫn đi. Cẩm Liêu Khải hút sáo ung dung như ở nhà không để ý đến hai vị thân thể run run kiềm chế tức giận đập cậu.
Họ dẫn cậu đến một cái nơi lập một cái bảng in những hàng chữ xấu như cua. Cái gì mà Điện... Xử... Rồi gì mà Địa... Rồi Ngục... Rồi... Thôi bỏ ai viết chữ mà xấu như Dạ Xoa tay thằng này bị tật mà vẫn gáng cho nó viết.
Bước vào thấy một cái ghế của vua chúa ngồi thời xưa. Người ngồi trên đó là một phụ nữ. Á đù, Diêm Vương là nữ chuyện lạ nha. Vận trang phục màu đen cổ theo kiểu Trung của một vị vua nhưng cũng xen lẫn trang phục phương Tây. Rất phù hợp hài hòa với cái bầu không khí âm trầm như vậy.
"Ta là nam không là nữ." Diêm Vương từ tốn giải thích khiến cậu hơi bị sốc tâm lý.
Một người đẹp như vậy mà là nam. Thật bất công.
"Được rồi thoát khỏi trí tưởng tượng của ngươi đi." Diêm Vương lấy từ tay Phán Quan một cuộn giấy lật ra.
Cẩm Liêu Khải lắng tai nghe Diêm Vương nói "Ngươi tên là Câm Liêu Khai, 32 tuổi quốc tịch Trung Quốc người Thượng Hải. Nghề nghiệp buôn lậu ma túy, bán nam nhi cho những kẻ có sở thích biến thái. Đúng vậy hay không."
"Không đúng. Ta tên CẨM LIÊU KHẢI năm nay 30t người Bắc Kinh mới chuyển qua Thượng Hải sống. Nghề nghiệp là Mafia. Ông sai người câu nhằm hồn tôi rồi." Cẩm Liêu Khải nổi điên hét lên với cái tư thế muốn lật bàn.
"Thôi chết lại câu nhằm hồn. Cẩm Liêu Khải dương thọ của ngươi là đến 89 mới chết vậy mà... Chết rồi, tên kia biết được là khỏi xuống giường luôn." Diêm Vương ôm mặt than.
Than cái gì mà than, tôi mới là người nên than ở đây. Bà nó sống tới 89 tuổi mới chết, vậy mà chết còn sớm hơn ông bố già của mình. Đạo lý đâu rồi, đâu rồi hả? Trả hồn tôi về trên Nhân Gian mau lên. Còn một đống truyện đang chờ tui đọc ở trển.
"Nếu như bắt nhằm sao ngài không trả hồn tôi về." Cẩm Liêu Khải đưa ra ý kiến cho người có chức cao long trọng nhất Địa Phủ đang ngồi lẩm bẩm một mình như một tên tự kỉ kia.
Diêm Vương phản bác "Không được cái xác của ngươi ở trên kia đã đem đi chôn cách đây một năm rồi. Ngươi trở về thì sẽ rối loạn mất mà quan trọng ta là người phải dọn vụ đó."
"Chứ bây giờ làm sao? Không lẽ tôi chết oan uổng như vậy. Tôi còn chưa làm xong hết những công việc ở trển." Cẩm Liêu Khải không biết từ đâu rút ra một cái khăn chấm nước mắt bắt đầu khóc thương cho số phận của mình (sao giống Thúy Kiều thế).
"Gáng đi, ở Diêm Phủ làm việc cho ta đi dù sao cũng thiếu người. Làm ở đây sướng lắm, chăm chỉ cố gắng thì sẽ lên chức, mệt thì có thể đi nghĩ dưỡng. Chưa đâu dù đây là Địa Phủ nhưng có đồ ăn ngon, mỗi tháng phát tiền lương khá cao đấy. Làm không?" Diêm Vương xoa lòng bàn tay dụ dỗ.
"Không!" Cẩm Liêu Khải từ chối nhanh gọn lẹ. Không nể nang.
Diêm Vương loi ra tuyệt chiêu cuối cùng cũng là điểm yếu của cậu "Ở đây cũng có rất nhiều anime để xem đấy. Một kho tàng toàn anime đồng ý làm không?"
"Làm liền." Cẩm Liêu Khải đã bán mình cho quỷ lộn Diêm Vương chỉ vì một quyển truyện. Bây giờ trong đầu cậu toàn đậu hủ với niềm hạnh phúc của trí tưởng tượng chìm trong anime. Chết làm quỷ cũng toại nguyện a.
Diêm Vương lấy bản hợp đồng đưa cho Cẩm Liêu Khải. Cậu cầm lên xem thật kĩ mới lấy cái bút từ tay Diêm Vương ký.
Rồi xong cậu bán thân cho Địa Phủ mẹ nó rồi. Từ đây không có đường về.
Còn Diêm Vương mắt híp lại cười nham nhở khi đã lừa một con dê béo. Cất bản hợp đồng ở chỗ không ai biết được.
Cuộc sống làm tay sai của Cẩm Liêu Khải bắt đầu.
|