Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi
|
|
Chương 20: Sở thích Thái tử phi Trác Kinh Phàm hơi hơi nheo mắt bưng lấy chén trà, liếc mắt nhìn Đậu Thuần, giống như lơ đãng mở miệng nói:
"Đây trà là hôm trước mẫu hậu ban thưởng, cho nên ta sai người pha một chút dâng lên, nếu điện hạ không thích, về sau sẽ không uống nữa."
"A, là mẫu hậu ban thưởng, ta tất nhiên là muốn uống."
Đậu Thuần trong lòng hơi hơi động, trên mặt vẫn một bộ nghiêm túc lại mang biểu tình khó xử, dường như thật sự là vì hoàng hậu nương nương ân điển, cho nên mới miễn cưỡng uống trà.
Đợi cho Đậu Thuần cùng Thái tử phi uống xong trà, điểm tâm cũng được dùng xong, Thái tử phi liền lệnh người dọn bát đĩa xuống, Phục Linh cùng nội thị vội vàng cho người bưng lấy chậu rửa, khăn lau, hầu hạ hai người rửa tay.
"Được rồi, đều lui xuống đi."
Đợi cho người hầu hạ xong, Thái tử phi thản nhiên lệnh cho mọi người lui, bên trong thư phòng chỉ còn lại có hai người.
"Thuần nhi, vừa rồi biểu hiện rất tốt. Ngài nhớ kỹ, hôm nay ta có thể nhìn ra ngài yêu thích trà tử tranh, ngày khác người bên ngoài cũng có thể nhìn ra, ngài bây giờ đã không ngốc giống lúc trước, cũng hiểu được nhiều thứ, không cần ta nói, ngài cũng phải biết cân nhắc."
Trác Kinh Phàm đi đến ngồi một bên tràng kỷ, thản nhiên nói.
"Ta biết rồi, Phàm Phàm ý của ngươi là về sau dù ta thích cái gì hoặc chán ghét cái gì, đều không để cho người khác nhìn ra đúng không?"
Đậu Thuần tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng lại thầm giật mình, không thể ngờ Thái tử phi quả thực nhìn ra mình thích trà tử tranh, còn lợi dụng cơ hội hôm nay, giúp mình đem chuyện này che dấu.
Giống như Thái tử phi đã nói, nếu Thái tử phi nhìn ra được Đậu Thuần thích uống trà tử tranh, thì những người khác cũng nhìn ra. Hôm nay Thái tử phi cố ý bày ra việc này, để tỏ vẻ hắn cũng không phải thích trà tử tranh như vậy, chỉ là vì mẫu hậu ban thưởng, cho nên mới miễn cưỡng uống, để sau này những kẻ có ý đồ xấu sẽ không đánh chủ ý vào nước trà.
Việc này, khiến cho hắn không khỏi có chút phiền não, hắn cho rằng mình đã che dấu rất tốt, nhưng lại để sơ hở lớn như vậy, để lộ món yêu thích. Vừa rồi không chỉ nước trà, trên bàn còn có phần lớn món điểm tâm hắn yêu thích, hắn ngửi mùi trà tử tranh liền có chút không yên, còn chú ý điểm tâm trên bàn.
Hiện tại nhớ lại, một thân đầy mồ hôi lạnh, nếu là ở chỗ người muốn hại mình, với một bàn điểm tâm cùng nước trà như hôm nay sợ là mình chết như thế nào cũng không biết. Luôn luôn chỉ có thể thấy địch ngoài sáng, nơi thanh thiên bạch nhật có thể phòng trộm cướp. Nếu hắn ở nơi khác ngoài Đông cung, thầm nghĩ bảo vệ mạng sống còn khó khăn, nói gì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?
Cho nên hành động của Thái tử phi hôm nay, thực là hồi chuông cảnh báo cho hắn, một nhắc nhở cho hắn. Quá khứ hắn chỉ lo giả điên giả ngốc, che mắt mọi người, lại sơ sót rất nhiều chi tiết nhỏ, nếu để lộ sở thích chính mình bị kẻ địch biết được, không phải hắn khó có thể chống đỡ sao?Xem ra hắn phải lớn lên một chút, đứa trẻ tám chín tuổi thì còn chưa hiểu được cách đề phòng người, vậy một Thái tử mười một tuổi thì có thể chứ? Đậu Thuần âm thầm cân nhắc, xem ra phải tìm thời cơ, lại hôn mê một lần nữa.......
Thái tử phi Trác Kinh Phàm dựa lưng vào tràng kỷ, trên mặt thần sắc không đổi, thấy Đậu Thuần rơi vào trầm tư, tất nhiên là không biết Đậu Thuần tâm trí không phải tám chín tuổi, còn tưởng rằng đối phương hiện tại cố gắng cân nhắc từng nói lời của mình, bởi vậy liền để cho đối phương yên tĩnh, có thời gian suy nghĩ.
Thái tử biết, muốn đoạt thứ mà đứa trẻ yêu thích thật là tàn nhẫn, nhưng điều này, lại là điều tất yếu Đậu Thuần phải trải qua. Khi Thái tử sáu bảy tuổi cũng đã biết, phàm là những thứ mình thích đều không thể mang vào Đông cung, bằng không sẽ không có đủ khả năng bảo đảm những người hay vật đó an toàn.
Lần đầu tiên nhận thức điều này là khi con thỏ bị đánh chết. Khi đó Thái tử mới sáu tuổi, nhìn con thỏ trắng yêu thích của mình bởi vì chạy đến hoa viên va vào Kì Quý phi, liền bị Kì Quý phi sai người đánh chết, Thái tử vĩnh viễn cũng quên không được, con thỏ bộ dạng thê thảm một thân đầy máu.
Kì Quý phi chỉ là lấy cớ mà thôi, vì muốn Thái tử xấu hổ, cũng là vì thay Huệ Vương trút giận. Lúc ấy Huệ Vương rất thích con thỏ này, đã vài lần lên tiếng xin đều bị Thái tử từ chối, Kì Quý phi không thể làm được gì Thái tử, liền nghĩ kế khiến cho Thái Thái tử mất đi con thỏ.
Sau này còn có một số món đồ chơi hay người hầu Thái tử thích đều bị Kì Quý phi cùng Huệ Vương dùng kế trừ bỏ, hoặc là đoạt lấy. Sau vài lần Thái tử đã học được bài học là không để lộ ra trước mặt người bên cạnh chính mình yêu thích cái gì, cho nên mãi đến khi Huệ Vương được phong Vương, hắn cũng không có tìm được nhược điểm của Thái tử, cuối cùng chỉ có thể dùng ám sát để trừ bỏ Thái tử.
Thái tử ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nay chính mình đã đi đến trăm năm trước còn ở triều Đại Chu, Huệ Vương còn không biết là đang ở đâu đâu, nếu mình đem Uyển Quý phi trừ khử, cũng không lưu lại thai nhi trong bụng Uyển Quý phi, vậy cũng không còn tổ tông Đại Lương.
Về phần Đại Lương triều, Thái tử đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác, sẽ không để tổ tông phí tâm.......
Lúc này bên chỗ Uyển Quý phi, mấy ngày gần đây nàng phát hiện bụng luôn có cảm giác đau đớn, bởi vậy không chỉ một lần truyền Hồ Thái y, Hồ Thái y bắt mạch xong đều nói không có việc gì, cũng kê không ít thuốc dưỡng thai, nhưng tình trạng vẫn là không có cải thiện, cuối cùng cũng kinh động đến Hoàng thượng.
Một ngày sau khi bãi triều, Hoàng thượng loan giá đi đến điện Tử Thần, Uyển Quý phi lập tức mang theo cung nữ ra cửa đại điện cung nghênh thánh giá.
Hoàng thượng thấy vậy vội bước nhanh xuống xa giá, đi đến trước mặt Uyển Quý phi, đem nàng nâng đứng dậy,
"Ái phi thân mình không tốt, không cần đa lễ."
Hoàng thượng thái độ ngữ khí vô cùng thân mật, tựa hồ không muốn Uyển Quý phi chịu một chút ủy khuất nào.
"Tạ ơn Hoàng thượng ân điển."Uyển Quý phi nhẹ nhàng nói, sau đó cùng Hoàng thượng đi vào điện Tử Thần.
Vào bên trong điện thấy Uyển Quý phi sắc mặt tiều tụy, thân thể cũng gầy không ít, Hoàng thượng đau lòng nói:
"Sao gầy thành như vậy? Thái y nói như thế nào?"
Uyển Quý phi một tay đặt trên bụng, dịu dàng nói:
"Thưa Hoàng thượng, thái y nói không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng, những vất vả này không có gì đáng kể, vì hài nhi trong bụng thiếp chịu chút khổ cũng là đáng giá."
"Ái phi có thể nghĩ như vậy, Trẫm an tâm."
Hoàng đế tất nhiên là vì Uyển Quý phi nói câu này mà xúc động không thôi, lúc trước trong lòng không vui cũng sớm không còn.
Uyển Quý phi cũng biết lúc trước tùy tiện cầu kiến là hành vi không hợp lễ, sợ là Hoàng thượng để trong lòng, bởi vậy đã sớm muốn tìm cơ hội lấy làm ân sủng của Hoàng đế. Thật không dễ dàng rốt cuộc Hoàng đế cũng đến đây thăm nàng, nàng tất nhiên là phải nhanh chóng nắm chắc cơ hội này lại lần nữa đem trái tim Ngài giữa bên mình.
Nàng biết ngày xưa được Hoàng thượng coi trọng, không chỉ vì nhan sắc mà còn vì chính mình là tiểu thư Trình gia. Trình gia theo thánh chỉ của Hoàng đế ở lại kinh đô, cha của Quý phi lại chỉ ham mê tửu sắc khẳng định khiến Hoàng đế yên tâm, cho nên Quý Phi mới có thể một lần nữa có Long thai. Hiện nay Hoàng thượng coi trọng chính là thai nhi trong bụng này, cho nên Uyển Quý phi tất nhiên là phải lợi dụng lợi thế này, ở trước mặt ngài yếu ớt, tiều tụy, khiến cho ngài thương tiếc.
Uyển Quý phi thấy Hoàng thượng quả thực bị chính mình lay động, trong lòng lại cười nhạo một tiếng. Lão tặc Đậu Uyên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, đứa con hắn nâng niu này, kỳ thật không phải con hắn......
Hoàng thượng đã bỏ qua sự tức giận, liền khôi phục sủng ái đối với Quý phi như xưa, biết thân thể Quý phi không có tốt, ngài vẫn đều đặn mỗi ngày đến điện Tử Thần, cùng Uyển Quý phi dùng bữa hoặc là tản bộ, ân sủng như vậy thực là khiến các Phi tần bên trong hậu cung đố kỵ.
Bất quá mỗi ngày ngài đến điện Tử Thần mười lần thì có bốn năm lần triệu người khác thị tẩm, vì Uyển Quý phi thân thể không có tiện, tất nhiên là các Phi tần ở gần được lợi. Bởi vậy những Phi tần bên cạnh Uyển Quý phi cũng có cơ hội được hưởng thừa ân.
Ở tại Tử Thần điện Phi tần cũng không nhiều, bất quá cũng chỉ là hàng cửu phẩm nhỏ bé. Trong thời gian nay, có mấy Phi tần muốn được thừa ân, lọt vào mắt Hoàng thượng, được hưởng chút mưa móc.
Ngày xưa Uyển Quý phi chưa có thai, ỷ vào việc được sủng ái mà chèn ép những Phi tần còn lại. Không chỉ giữ Hoàng thượng cho riêng mình trong điện Tử Thần, mà nếu Hoàng thượng đến nơi khác, nàng cũng sai người đi mời Hoàng thượng lại đây. Khiến cho những Phi tần ở Thần điện bên cạnh đều từng chịu qua khuất nhục này, rõ ràng bảng tên được chọn thị tẩm nhưng cuối cùng đều bị Uyển Quý phi đoạt lấy.
Bởi vậy hiện tại Uyển Quý phi không thể thị tẩm, các Phi tần còn lại tự nhiên vui mừng ra mặt, đều khẩn trương, nghĩ biện pháp để được thị tẩm, tốt nhất là có thể hoài Long thai, như thế địa vị ở trong cung cũng có thể càng thêm vững chắc.
Trong số những vị nóng lòng nhất ngoài Diệp Chiêu viện, phải kể đến Đức phi, là một trong bốn vị Phi nhất phẩm. Tuy cùng là nhất phẩm nhưng Uyển Quý phi lại đứng đầu bốn vị Phi nhất phẩm vì được chính Hoàng thượng ban tặng phong hào, nên có địa vị cao hơn, bởi vậy Đức phi thấy nàng cũng phải hành lễ vấn an.
Ngày xưa bởi vì Uyển Quý phi được sủng ái nhất, ba vị Phi còn lại chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, tuy ngoài mặt không dám tranh, chỉ sau ở lưng sử không thiếu thủ đoạn nào, vẫn không thể lay động địa vị của Uyển Quý phi. Kỳ thật đừng nói là ba vị Phi này tranh không lại Uyển Quý phi, ngay cả Hoàng hậu ở trước mặt Uyển Quý phi thường cũng chiếm không được thế thượng phong.
Hiện nay không ai có thể đụng vào Uyển Quý phi, nhân cơ hội nàng không thể thị tẩm, họ tất nhiên là phải nhanh chóng nắm chắc, bởi vậy mọi người không có chiêu thức gì là không sử dụng ra cả, nhằm tạo ấn tượng tốt trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng yêu thích, tốt nhất là có thể truyền đến thị tẩm.......
Phần đông Phi tần trong hậu cung đều hành động, Hoàng hậu trong điện Lập Chính lại trước sau vẫn im lặng.
Hoàng hậu ngả lưng trên tràng kỷ, trầm mặc không nói.
Vương cô cô thấy thế trong lòng có chút lo lắng, tất nhiên bà biết chủ tử khẳng định trong lòng khó chịu, trong thời gian này trong cung đang không yên ổn, vài tiện tì kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên mặt hớn hở như sợ người bên ngoài nhìn không ra mình được sủng hạnh.
Khuôn mặt phơi phới, giọng điệu khoe khoang, đều giống dao đâm vào ngực Hoàng hậu, chỉ vì Hoàng hậu là một quốc mẫu, sao có thể cùng các Phi tần tranh giành ân sủng? Không chỉ không thể so đo, còn phải làm ra một bộ dạng rộng lượng hiền lành, cho nên dù bà hận đến mức muốn giết người, cũng phải đem khổ sở này nuốt vào lòng.
Phó Hoàng hậu an ủi chính mình, sẽ để cho vài tiện nhân càn rỡ một thời gian, đợi cho Thuần nhi hoàn toàn bình phục, chân chính ngồi ổn vị trí Thái tử, ngày sau ai khóc ai cười còn chưa biết đâu! Tiện tỳ Trình Nhu muốn sinh hạ hoàng tử tranh giành vị trí Thái tử với Thuần nhi quả thực là nằm mơ!
Phó Hoàng hậu giận dữ nghĩ, bản cung tuyệt sẽ không để ngươi thuận lợi sinh con đâu!
@@@@@@@@
*** Tìm hiểu thêm
Cấp bậc của phi tần trong hậu cung ( chính thất của vua)
Cao nhất là Hoàng hậu
Nhất phẩm Phu nhân: Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi
Nhị phẩm Cửu Tần: Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viên, Tu nghi, Tu dung, Tu viên, Sung nghi, Sung dung, Sung viên
Tam phẩm: Tiệp dư (chín người ).
Tứ phẩm: Mỹ nhân ( chín người ).
Ngũ phẩm: Tài nhân ( chín người ).
Lục phẩm: Bảo lâm (hai mươi bảy người ).
Thất phẩm: Ngự nữ ( hai mươi bảy người ).
Bát phẩm: Thái nữ (hai mươi bảy người ).
Cấp bậc thị thiếp của Thái tử trong Đông cung ( có thể có cũng có thể không)
Nhịphẩm : Tháitử phi
Tam phẩm: Lương đệ (hai người ).
Tứ phẩm: Lương viện ( sáu người ).
Ngũ phẩm: Thừa huy ( mười người ).
Thất phẩm: Chiêu huấn ( mười sáu người ).
Cửu phẩm: Phụng nghi (hai mươi bốn người )
|
Chương 21: Kết cục của tâm bất chính Chuyện Hạ Hương quỳ gối náo loạn ở cửa điện Thừa Ân, rất nhanh đã truyền đến tai Hoàng hậu.
Hoàng hậu vốn vì chuyện Thái tử phi trách phạt Hạ Hương mà bất mãn trong lòng, nay lại nghe nói Thái tử phi muốn trả Hạ Hương lại, đây không phải đang tát thẳng vào mặt bà sao? Vì vậy bà lập tức gọi Vương cô cô đến, định phái Vương cô cô đến điện Thừa Ân truyền lời.
Vương cô cô nghe xong ý chỉ của Hoàng hậu, lệnh cho cung nữ hầu hạ trong điện lui xuống hết, mới tiến đến bên cạnh Hoàng hậu nhỏ giọng nói
"Nương nương, tiện tỳ Hạ Hương kia bị trừng phạt là đáng tội, bây giờ còn dám đem người ra làm lá chắn, loại tiện tỳ này, nương nương đừng quan tâm."
"Vì sao ngươi lại nói giúp cho Thái tử phi?"
Hoàng hậu nhíu mày, ánh mắt có chút câm giận, đương nhiên bà không nghĩ cung nữ do mình phái đi sẽ không ra gì, chỉ cho rằng Vương cô cô già rồi nên hồ đồ, bị Thái tử phi che mắt, nói xấu Hạ Hương trước mặt bà.
"Nương nương xin nghĩ lại, lão nô chỉ một lòng nghĩ cho nương nương! Thực ra lúc Hạ Hương bị phạt, lão nô đã sai người đi dò xét, Hạ Hương bị phạt đều là vì sơ suất khi hầu hạ Thái tử điện hạ, lão nô vốn cũng không tin, nhưng chuyện này do chính miệng Thái tử điện hạ nói, sao có thể là giả được? Bây giờ tiện tỳ kia lại đem người ra làm bình phong, kẻ khác không biết sẽ nghĩ nữ ở cung nương nương đều không biết phép tắc như thế, làm hỏng thanh danh nương nương!"
Vương cô cô thấy hoàng hậu lạnh mặt, lập tức quỳ gối, cung kính nói.
"Còn có việc này sao?! Hạ Hương đã ăn gan hùm mật gấu hay sao? Dám hầu hạ sơ suất Thuần nhi?!"
Hoàng hậu nghe xong cực kì tức giận, vội vàng lệnh người đi áp giải Hạ Hương tới.
Bà còn chưa kịp sai người đi, cung nữ cùng nội thị điện Thừa Ân đã áp giải Hạ Hương đến. Lúc này, Hạ Hương bị bịt miệng, đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ sắc mặt tiều tụy, thực sự nhìn rất chật vật. Nàng vừa nhìn thấy hoàng hậu, trong miệng liền phát ra tiếng "Ô ô ô" như có lời muốn nói.
Hoàng hậu thấy bộ dáng này của Hạ Hương, trong lòng không vui, cho dù Hạ Hương phạm lỗi, nhưng Thái tử phi đối xử với Hạ Hương như thế, khiến bà cảm thấy không vừa lòng, dù Hạ Hương có sai sót thì cũng là cung nữ của bà, muốn dạy dỗ, cũng phải là bà làm mới phải, khi nào đến lượt Thái tử phi làm thay?
Hoàng hậu quát cung nữ áp giải Hạ Hương:
"Buông nàng ra."
Cung nữ không dám trái lệnh Hoàng hậu nương nương, vội vàng buông tay, hai tay được tự do Hạ Hương lập tức lấy miếng giẻ đang nhét trong miệng ra, vừa quỳ xuống, nước mắt đã rơi lả chả
"Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho nô tỳ!"
"Ngươi oan khuất gì, mà cần bản cung làm chủ cho ngươi?"
Hoàng hậu nương nương dằn xuống không vui trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
"Thưa nương nương, nô tỳ phụng mệnh nương nương đến hầu hạ bên Thái tử điện hạ, không dám nói có công, nhưng luôn chú ý cẩn thận, tuyệt đối không dám sơ xuất dù một chút, nhưng Thái tử phi lại xúi giục điện hạ, để điện hạ gán cho nô tỳ một cái tội danh bịa đặt kia, rồi dựa vào việc này đuổi nô tỳ đi, nô tỳ được Hoàng hậu nương nương ban cho điện hạ, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, nô tỳ... Nô tỳ..."Hạ Hương nghẹn ngào, càng nói lại càng khóc không thành tiếng.
"Ý của ngươi là, Thái tử điện hạ vu oan cho ngươi?"
Hoàng hậu lạnh lùng hỏi.
Hạ Hương cảm thấy run lên, vội vàng ngừng khóc:
"Thưa nương nương, nô tỳ không dám nói như vậy, điện hạ là người lương thiện, sao có thể làm nói lời như vậy?"
Nàng mấp máy môi, lấy lại dũng khí mới dám nói tiếp:
"Chắc chắn có người dựa vào bản thân gần gũi với điện hạ mà nói lời không hay trước mặt điện hạ, nếu không sao điện hạ lại xa lánh nô tỳ."
Hạ Hương biết Hoàng hậu không thích Thái tử phi, mới dám nói như vậy, nàng được Hoàng hậu phân công đến hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ, cho dù có oán giận trong lòng, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám thất lễ với điện hạ, ai ngờ lúc tắm rửa hôm đó, Thái tử điện hạ lại đột nhiên mở miệng chỉ trích nàng chân mình vụng về còn làm đau điện hạ.
Thái tử điện hạ bây giờ chỉ như đứa trẻ, sao có thể vu oan nàng như thế, chắc chắn là bị Thái tử phi xúi giục. Nên nàng đến trước mặt Hoàng hậu phải tố cáo hành vi của Thái tử phi, cũng không thể để một Thái tử phi tâm địa độc ác như vậy tiếp tục bên người Thái tử điện hạ.
"Vương cô cô, ngươi nói đi."
Nhưng sau khi Hoàng hậu nghe xong, cũng không tức giận như Hạ Hương nghĩ, bà chỉ ý nhìn Hạ Hương một chút, lại làm Hạ Hương thấy sợ hãi, trong lòng thấy lo lắng.
"Tiện tỳ to gan! Hoàng hậu nương nương để ngươi đến hầu hạ Thái tử điện hạ, là vì thấy ngươi nhanh nhẹn được việc, ai ngờ ngươi dám cậy sủng mà kiêu ngạo, không xem Thái tử điện hạ ra gì, lại còn sơ xuất khi hầu hạ, giờ còn muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu Thái tử phi, ngươi thật to gan, thật sự là đáng chém!"
Vương cô cô nghiêm khắc nói làm cho Hạ Hương chỉ biết xụi lơ trên mặt đất.
"Các ngươi về trước đi, nói với Thái tử phi, bản cung giữ lại Hạ Hương."
Hoàng hậu cũng không nhìn Hạ Hương đang mặt mũi trắng bệch, chỉ phân phó với cung nữ điện Thừa Ân.
"Dạ."
Nhóm cung nữ này biết trận nổi giận của Vương cô cô khi nãy là cố ý cho bọn họ xem, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã thu nhận Hạ Hương về, sau này chuyện của Hạ Hương cũng không phải việc của Thái tử phi.
Nên bọn họ không ở lại, sau khi hành lễ với Hoàng hậu liền rời khỏi điện Lập Chính.
Đợi cho cung nữ điện Thừa Ân rời đi hết, Hoàng hậu mới lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hương đang ngồi bên dưới. Bà chậm rãi đứng dậy, chiếc váy dài tha thướt thêu hoa mẫu đơn dành riêng cho Hoàng hậu, trên người bà mặc áo gấm phượng hoàng thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tươi, nhìn cực kì cao quý.
Bà từng bước từng bước về phía Hạ Hương, cuối cùng đứng lại trước mặt ả, nhìn từ trên cao xuống
"Ngươi nghĩ ngày trước được bản cung coi trọng, nên muốn qua mặt bản cung sao? Chẳng lẽ ngươi cho là, mình ở Đông cung có thể một tay che trời, chuyện tốt đã làm không ai hay biết hay sao?"" Thưa Hoàng hậu nương nương, nô tỳ tuyệt đối không dám lừa gạt người, nô tỳ cũng chưa từng có sơ xuất gì khi hầu hạ Thái tử điện hạ, kính mong nương nương minh xét!"
Hạ Hương không biết mình sai chỗ nào, vì sao Hoàng hậu lại một mực chắc chắn mình đã làm sai, nhưng nàng biết nếu mang tội danh này tính mạng của mình sẽ không giữ được, bởi vậy đau khổ cầu khẩn Hoàng hậu.
"Nếu không xử trí ngươi, ngày sau trong cung này, ai cũng nghĩ rằng bản cung chứa người lòng dạ bất chính, sau này bản cung sao có thể quản lý lục cung?"
Hoàng hậu giọng khinh miệt, ánh mắt mang một tia sát khí, dung nhan cao quý cũng che không nổi nét mặt u ám.
Hoàng hậu vừa dứt lời, Vương cô cô lập tức sai người tiến lên giữ lấy Hạ Hương, bịt miệng kéo xuống, Hạ Hương sắc mặt hoảng sợ, lệ rơi đầy mặt, liên tiếp lắc đầu kêu ô ô, nhưng không tìm được lòng trắc ẩn của Hoàng hậu.
Đợi Hạ Hương bị dẫn đi xong, Hoàng hậu mới thả lỏng vẻ ngoài đầy sát khí, bà có vẻ hơi mỏi mệt nắm lấy tay Vương cô cô vừa vươn ra, chậm rãi đi đến cửa điện Lập Chính, nhìn về phía điện Lưỡng Nghi xa xa, trong mắt mang theo chút thê lương.
"Vương cô cô, ngươi nói xem có phải nữ nhân tiến cung, cuối cùng cũng sẽ thay đổi?"
Hoàng hậu thấp giọng nói.
"Nương nương, tiện tỳ Hạ Hương kia tầm mắt quá hạn hẹp, cho dù theo Thái tử điện hạ, ngày sau sợ cũng không giúp ích được gì nhiều, chi bằng bây giờ trừ bỏ, cũng để răng đe những tiện tỳ tâm có tâm bất chính kia."
Vương cô cô thấp giọng an ủi.
"Điều ngươi nói bản cung cũng biết, khi bản cung đưa bốn người đó đến bên cạnh Thuần nhi, vốn muốn giúp Uyển Thiến, ai ngờ Xuân Đào với Hạ Hương có tâm bất chính, bây giờ chỉ còn lại Thu Lê và Đông Kết."
Hoàng hậu thở dài một cái.
"Nương nương yên tâm, Thu Lê với Đông Kết tính tình trầm ổn, luôn chu đáo mọi việc, nhìn hai nàng bây giờ có thể an ổn ở lại điện Sùng Nhân thì biết, Thái tử phi có muốn đuổi các nàng, cũng không có cớ, nương nương xem sau này, không biết chừng Thu Lê với Đông Kết có thể làm nên việc đây."
Vương cô cô càng thấp giọng, giọng nói rất khẽ.
"Hi vọng là vậy."
Hoàng hậu lại thở dài, lại vịnh tay Vương cô cô, quay người đi vào trong điện....
Tại điện Sùng Nhân.
Tin tức Hạ Hương được đưa về điện Lập Chính, Đậu Thuần đã nghe nói, hắn cũng không ngạc nhiên gì, thậm chí có thể nói Hạ Hương có kết cục hôm nay, cùng là do hắn một tay tạo nên.
Cho dù Hạ Hương không thật sự sai sót, nhưng có tâm bất chính, từ khi cho người điều tra Hạ Hương có qua lại với điện Tử Thần, hắn liền muốn diệt trừ Hạ Hương. Chuyện trước đó tố cáo với Thái tử phi tại điện Thừa Ân, là hắn cố ý, vì bây giờ hắn vẫn là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, không ai nghĩ sẽ đi nói dối, bởi vậy hắn rất thuận lợi mượn tay Thái tử phi, đưa Hạ Hương đến chỗ Hoàng hậu.
Khi Hạ Hương bị đưa đến chỗ Hoàng hậu, hắn cũng đã sắp xếp để cung nữ bên cạnh Hạ Hương làm chứng nàng cố ý sơ xuất khi hầu hạ Thái tử điện hạ, chỉ cần tin tức này truyền đến tai mẫu hậu, cho dù Hạ Hương có kêu oan, mẫu hậu nhất định cũng không tha nàng. Huống hồ việc Hạ Hương gây ồn ào trước điện Thừa Ân, càng khiến cho nàng tội nặng thêm.
Đậu Thuần híp híp mắt, nhớ lại lúc Thái tử phi không nói lời nào, trực tiếp sai người bịt miệng Hạ Hương, sau đó kéo tới hoa viên bên ngoài điện Thừa Ân, đánh mười trượng trước mắt mọi người, cũng mặc kệ Hạ Hương sắp ngất xỉu, lại sai người trông chừng nàng quỳ ròng rã ba ngày trước hoa viên.
Sau ba ngày liền sai người đưa Hạ Hương đến điện Lập Chính, trả lại cho Hoàng hậu nương nương.
Thủ đoạn gọn gàng như thế, thực sự khiến người ta cực kì tán thưởng, Đậu Thuần cũng không kiên nhẫn với những cung nữ hoặc nội thị vô cớ gây rối, nếu không phải hắn còn phải giả bộ ngốc nghếch, đã sớm lệnh người ta dùng trượng đập chết. Cái loại dám ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với Tử Thần Điện chỉ có chết.
Hạ Hương luôn nghĩ mình là người của Hoàng hậu tin tưởng, lại cảm thấy Thái tử phi nhu nhược, liền làm bộ làm tịch muốn lợi dụng Hoàng hậu để uy hiếp lấn lướt Thái tử phi. Nhưng nàng không nghĩ tới, kết quả mình lại bị mất mặt, còn bị đưa về điện Lập Chính.
Mà tin tức Hạ Hương sau khi trở về điện Lập Chính, lại bị Hoàng hậu quát mắng rồi bị đánh chết, không lâu sau đã truyền khắp hậu cung, trên dưới Đông cung đương nhiên cũng đều nghe được. Đến lúc này, mọi người ở Đông cung mới nhận ra, từ việc Chiêm sự với Thiếu Chiêm sự bị đuổi, Tư Tắc bị phạt, bây giờ Hạ Hương bị đánh chết, đều có liên quan đến Thái tử phi, Thái tử phi này thật sự không giống ngày xưa.
|
Chương 22: Dụng ý Trải qua sự chấn chỉnh của Thái tử phi, mặc dù Đông cung còn chưa đến mức thiết lập cung lệnh như quân lệnh ở doanh trại, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đó. Những người ngày trước dám xem thường lễ nghi, bây giờ đều an phận, không khí trên dưới cả Đông cung cũng khác biệt hoàn toàn so với sự lỏng lẻo trước kia.
Ngay cả Phó Lương đệ ngang ngược, gần đây cũng im hơi lặng tiếng, ngoại trừ lúc đi thỉnh an, thời gian còn lại đều ở trong Thu Hoa Các, cực kỳ giống Thái tử phi trước kia.
Ngược lại, Trương Lương viện mỗi ngày đều đến điện Thừa Ân thỉnh an, còn ở lại hầu hạ Thái tử phi, thậm chí cướp cả việc của cung nữ. Thái tử phi Trác Kinh Phàm không biết nàng ta đang có ý đồ gì, nên chỉ án binh bất động, không cho nàng ta lại gần, muốn đứng hầu hạ thì cứ đứng, có người giúp quạt mát nâng trà, Phục Linh cũng vui vẻ vì có thể an nhàn một chút.
Ngày hôm đó, sau khi thỉnh an, Trương Lương viện ở lại điện Thừa Ân, vò khăn tay làm ra vẻ khó xử, như muốn nói rồi lại thôi. Thái tử phi Trác Kinh Phàm liếc nàng một cái, nhưng không nói gì. Nàng ta làm như thế, không phải là muốn Thái tử phi chủ động hỏi mình sao? Vì thế Thái tử phi vẫn cứ phớt lờ không nói gì, dù sao người vội cũng chẳng phải mình.
Quả nhiên, Trương Lương viện càng đứng lâu càng không yên, trên mặt cũng rất khổ sở. Thái tử thấy thế chỉ cười thầm một tiếng trong lòng, chờ xem Trương Lương viện muốn làm trò ngu ngốc gì.
Mà Trương Lương viện đợi lâu không thấy Thái tử phi mở miệng, trong lòng thật sự cảm thấy bất an. Gần đây Thái tử phi thay đổi rất nhiều, làm nàng cũng không còn cách nào đoán được tâm tư Thái tử phi, càng không thể đoán được Thái tử phi sẽ có hành động gì. Bởi vậy lời muốn nói đã đến miệng, lại không cách nào thốt ra.
Lúc nàng còn do dự bất an, Thái tử phi đã không nhẫn nại nữa, nên để chén trà trong tay xuống, nói:
“Nếu Lương viện không có việc gì thì lui đi.”
Trương Lương viện nghe xong vội vàng đứng dậy, há miệng lại không thể nói lời nào, cuối cùng chỉ biết hành lễ, dẫn cung nữ vội vàng rời khỏi điện Thừa Ân.
Trác Kinh Phàm híp híp mắt, thấp giọng nói với Phục Linh:
“Tìm mấy người lanh lẹ một chút đi xem gần đây Liên Phương Các có tiếp xúc với người nào, cẩn thận đừng để đánh rắn động cỏ.”
“Dạ.”
Phục Linh cung kính đáp.
Đúng lúc này, nội thị ngoài điện tiến lên bẩm báo, Tư Khuê cầu kiến.
“Để cho vào.”
Chỉ chốc lát sau, Tư Khuê đã dẫn theo mấy cung nữ cung kính vào điện Thừa Ân, hành lễ thỉnh an với Thái tử phi.
Trác Kinh Phàm miễn lễ cho họ xong, cũng không vội nói gì, chỉ đưa mắt tỉ mỉ đánh giá cung nữ Tư Khuê đưa tới.
Nhìn ra Tư Khuê làm việc thật sự cẩn thận, những cung nữ mới đưa tới rất hiểu phép tắc không có một chút sai sót nào, mỗi người đều cung kính đứng cúi thấp đầu, không nhúc nhích để tùy Thái tử phi dò xét. Thái tử phi Trác Kinh Phàm nhìn một vòng, tỏ vẻ hài lòng,“Tư Khuê làm rất tốt, ban thưởng.”
“Tạ ơn Thái tử phi.”
Tư Khuê cung kính hành lễ, thái độ không kiêu ngạo cũng rất bình tĩnh, khiến Thái tử càng thêm hài lòng.
“Mấy người này bản cung thấy vừa lòng, đều giữ lại.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cho giữ toàn bộ cung nữ, trong lòng Tư Khuê thả lỏng, biết mình đã qua cửa.
Đợi Tư Khuê lui ra, Trác Kinh Phàm liền lệnh người đi gọi Thu Lê đến.
Hoàng hậu ban cho Thái tử điện hạ bốn cung nữ cận thân, giờ cũng chỉ còn lại Thu Lê và Đông Kết. Thu Lê trông coi nội điện cùng sự vụ bên cạnh Thái tử điện hạ, Đông Kết thì trông coi ngoài điện.
Thu Lê tới rất nhanh, nàng tiến vào điện Thừa Ân, cung kính hành lễ vấn an Thái tử phi, Thái tử phi sau khi miễn lễ cũng không dùng lời dư thừa mà nói thẳng:
“Điện Sùng Nhân của Thái tử điện hạ thiếu mấy người, giờ bản cung cho ngươi những người này, ngươi dẫn các nàng về đi.”
“Dạ.”
Thu Lê không hề nói gì, lại hành lễ vấn an lần nữa, mới mang theo một đoàn cung nữ về điện Sùng Nhân.
Trở lại điện Sùng Nhân, Thu Lê trực tiếp đưa người vào Thiên Điện, Đông Kết đã đợi sẵn bên trong.
Đông Kết nhíu mày nhìn những cung nữ mới này, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn Thu Lê hỏi tên từng người, sau đó sắp xếp công việc cho họ.
Đợi Thu Lê sắp xếp xong toàn bộ cung nữ, Đông Kết mới đi đến trước mặt họ, chậm rãi nói:
“Giờ các ngươi đã đến điện Sùng Nhân này, suy nghĩ không nên có thì thu lại hết cho ta, ngày thường cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu ai bị ta phát hiện nói huyên thuyên, trực tiếp bị đánh trượng rồi đưa về Thượng Nghi Cục, kẻ cầu xin thì cùng tội, nghe rõ chưa?”
“Dạ.”
Nhóm cung nữ cung kính đáp.
“Được rồi, Liên Hương, dẫn họ xuống.”
Đông Kết gọi cung nữ canh giữ ở cửa điện, để nàng mang những cung nữ mới tới này đi bố trí ổn thỏa, nhân tiện để họ quen đường.
Đợi Liên Hương mang nhóm cung nữ đi, Đông Kết vẫn nhíu mày. Nàng đến bên người Thu Lê, thấp giọng hỏi:
“Ngươi nói xem Thái tử phi có ý gì? Sao lại đưa người đến điện Sùng Nhân.”
Thu Lê liếc nàng một chút, nhẹ nhàng nói:
“Làm tốt bổn phận đi, Thái tử phi là chủ tử, ở đâu đến phiên chúng ta lên tiếng sao. ”
“Ta đây chỉ sợ Thái tử phi làm hỏng chuyện, nếu Thái tử phi cản đường Thái tử điện hạ…”
Giọng Đông Kết cực thấp, nhưng Thu Lê lại hiểu nàng muốn nói gì, liền đưa tay che miệng nàng.
“Im lặng! Ngươi muốn chết sao?! Lời này cũng dám nói!”
Thu Lê quát khẽ một tiếng, trong mắt mang theo ý chỉ trích cùng không đồng ý.“Ta đây chỉ lo lắng…”
Đông Kết ấp úng, cũng biết mình lỡ lời, vì thế không nói tiếp.
“Xuân Đào cùng Hạ Hương vì có tâm bất chính nên bị đuổi, hiện giờ người ở điện Sùng Nhân quả thực không đủ, Thái tử phi nghĩ cho Thái tử điện hạ nên mới bổ sung thêm người, ngươi cũng đừng quá lo lắng, những cung nữ này dưới sự quản lý của chúng ta, ngươi còn sợ các nàng có thể làm nên sóng gió gì hay sao?”
Thu Lê lạnh nhạt nói.
Đông Kết giật giật khóe môi, không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo sợ những người kia là tay chân mà Thái tử phi sắp xếp vào. Đến lúc đó nếu như Thái tử phi phát hiện ra bí mật của điện hạ, làm hỏng đại sự của điện hạ, nàng và Thu Lê có mười cái đầu cũng không đủ cho điện hạ chặt.
Nhưng Thu Lê nói cũng không sai, Thái tử phi đưa cung nữ vào điện Sùng Nhân đúng là việc mà ngài nên làm. Chưa nói các nàng không có tư cách từ chối, ngay cả đến Thái tử điện hạ cũng không có lý do gì để phản đối làm mất mặt Thái tử phi. Huống hồ bây giờ điện hạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, còn cần Thái tử phi chăm sóc cùng trông chừng, cho nên càng không có bất kỳ gì lý do gì để từ chối những cung nữ này.
Vì vậy nhóm cung nữ này chính thức ở lại điện Sùng Nhân.
Sau khi tan học, Đậu Thuần trở lại điện Sùng Nhân liền thấy vài gương mặt mới. Chuyện này nội thị cận thân đã bẩm báo, nên hắn đã biết, nhưng ngoài mặt vẫn cố ý giả bộ hiếu kỳ, nhằm đánh giá những cung nữ mới tới kia.
“Thu Lê, những tỷ tỷ này ở đâu đến đây?”
Vừa vào chuẩn bị thay y phục, Thái tử đã mở miệng hỏi Thu Lê
“Thưa điện hạ, những người này là Thái tử phi cố ý đưa đến điện Sùng Nhân, để hầu hạ điện hạ.”
Thu Lê rất đúng mực bẩm báo.
“ A, như thế, ta phải đi tạ ơn Phàm Phàm rồi, ngươi nhớ phải dạy các nàng cung quy, tránh chọc giận ta.”
Đậu Thuần làm bộ nghiêm túc dặng dò Thu Lê.
“Dạ, nô tỳ đã rõ.”
Thu Lê cung kính đáp.
Thay y phục xong, Đậu Thuần mang theo vài cung nữ đến điện Thừa Ân.
Lúc Đậu Thuần vào điện Thừa Ân, Thái tử phi đã chuẩn bị sẵn điểm tâm ngồi đợi, hắn nhìn lướt qua bàn trà, phía trên có một ít món ăn mình thích, lại giả vờ cố ý mê mẩn.
Trong lòng hắn có chút đắc ý nho nhỏ, xem ra ngay cả Thái tử phi cũng bị hắn lừa, không uổng công hắn diễn trò mấy ngày qua. Từ khi sảy ra chuyện trà tử tranh hắn càng cẩn thận với đồ ăn, dù sao không phải thật sự chỉ mới tám chín tuổi, nhịn ham muốn ăn uống vẫn rất dễ dàng.
Thái tử phi Trác Kinh Phàm tất nhiên không biết ý nghĩ của Đậu Thuần, khi thấy Đậu Thuần đi đến đã hành lễ thỉnh an xong, mới dẫn hắn tới bên bàn. Hai mắt Đậu Thuần sáng lên, lập tức dính bên người Thái tử phi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thái tử phi.
“Thuần nhi vừa về điện, phải chăng đã thấy thêm vài người mới?”
Trác Kinh Phàm tự mình giúp Đậu Thuần rửa tay xong, mới cầm một cái khăn sạch sẽ, lau khô những ngón tay.
“Ừm, đã thấy, Thu Lê nói là của Phàm Phàm cho ta, ta liền bảo Thu Lê dạy các nàng cung quy.”
Đậu Thuần gật gật đầu.
“ Vâng, làm rất tốt, nhưng mà ta còn một bài tập muốn giao cho ngài.”
Trác Kinh Phàm lau khô ngón tay cho hắn xong, ngẩng đầu nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Đậu Thuần hơi cúi đầu nhìn Thái tử phi chỉ cao tới chóp mũi mình, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, đột nhiên lòng hắn như nhói lên một cái, run rẩy một hồi, còn có cảm giác vừa nôn nao vừa ngứa ngáy.
Đậu Thuần lặng yên nhìn Thái tử phi của mình, có chút không nói nên lời. Hắn chưa từng có cảm giác này, không biết mình bị làm sao, chỉ đột nhiên cảm thấy Thái tử phi trước mắt thật đẹp.
Nhớ tới hai năm trước khi vừa mở khăn trùm đầu đỏ, hắn đã bị khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ nhân của Trác Kinh Phàm làm kinh ngạc một phen. Trải qua hơn hai năm trưởng thành, hình dáng Trác Kinh Phàm mười lăm tuổi đã hoàn thiện hơn, bộ dáng mảnh mai xinh xắn như nữ nhi trước đây được thay bằng dung mạo tuấn tú hiện nay.
Nhìn thấy Đậu Thuần một bộ dạng ngơ ngác sững sờ, nghĩ là đối phương đang lo lắng chuyện bài tập, Thái tử liền vội vàng an ủi:
“Thuần nhi đừng sợ, bài tập ta cho ngài không khó, chỉ cần để ý quan sát là được. Dù thực sự không làm được, cũng không sao cả.”
“… Ta không sợ, Phàm Phàm nói đi.”
Đậu Thuần vội vàng thu lại tâm tư đang bay đi xa trở về, mở miệng nói.
“Vâng, trong những cung nữ hôm nay ta đưa đến chỗ ngài, có mấy người không an phận, ta cho ngài thời gian nửa tháng, trong tình huống không hề kinh động bất kì ai, tìm ra cung nữ không an phận kia.”
Sau khi Đậu Thuần nghe xong hơi kinh ngạc, hắn trừng mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi:
“Không hề kinh động bất kì ai, ý bảo ta không thể tìm Thu Lê hoặc Đông Kết đến giúp à?”
“Vâng, Thuần nhi rất thông minh, chuyện này ngài tự mình hoàn thành đi.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cười nói, còn đưa tay sửa lại mũ quan hơi lệch của Đậu Thuần.
“Ta đã biết.”
Đậu Thuần mím môi, gật đầu đồng ý, lòng lại nổi lên một cảm giác đặc biệt. Đương nhiên hắn biết, Trác Kinh Phàm thực sự để tâm dạy mình, cũng nghĩ hết biện pháp để hắn mau chóng quen với việc ngầm trong cung, hắn không biết Trác Kinh Phàm mềm yếu trước kia sao có thể hiểu được những thứ đó, hắn chỉ biết, Trác Kinh Phàm hiện tại rất tốt, tốt đến mức làm lòng hắn hơi chua xót.
|
Chương 23: Dã tâm của phu quân Thái tử điện hạ được Thái tử phi giao bài tập, lo lắng đi về điện Sùng Nhân.
Thu Lê cùng Đông Kết thấy Thái tử điện hạ về, vội vàng nghênh đón. Lúc đang hầu hạ Thái tử điện hạ thay y phục, Đông Kết thấp giọng nói:
"Thưa điện hạ, nô tỳ đã sắp xếp xong."
"Ừ, phái người quan sát, nếu sảy ra chút sai lầm, thì ngẫm lại chuyện Xuân Đào cùng Hạ Hương."
Đậu Thuần vẻ mặt ngây thơ, miệng lại nói lời khiến hai người sợ hãi.
"Dạ, nô tỳ đã rõ."
Đông Kết vội vàng đáp.
"Thưa điện hạ, Hữu Thọ vừa bẩm báo, dường như chỗ Bạch Thược xảy ra chút chuyện."
Thu Lê đợi Đông Kết bẩm báo xong, mới lên nhẹ nhàng nói.
Đậu Thuần híp híp mắt, lạnh giọng:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Thưa điện hạ, e là Uyển Quý phi đã phát hiện ra hương liệu có vấn đề, nên không cho Bạch Thược tới gần, hơn nữa còn mời thái y khác. Sau đó còn liên tục phao tin có người muốn hại con mình, nô tỳ nghe nói, ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động."
Thu Lê thấp giọng bẩm báo.
Đậu Thuần phủi phủi ống áo, lạnh nhạt nói:
"Cho người rút lui, Bạch Thược bản cung sẽ an bài nàng ta."
Thu Lê cùng Đông Kết cúi đầu, trong lòng biết Thái tử điện hạ đã từ bỏ Bạch Thược. Không thể trách điện hạ nhẫn tâm, nếu không phải Bạch Thược có sơ hở, Uyển Quý phi làm sao có thể nghi ngờ Thái tử điện hạ động tay động chân. Nước cờ này Thái tử điện hạ đi cực kỳ bí mật, nếu không phải người bên cạnh bán rẻ, thai nhi này của Uyển Quý phi nhất định biến mất không dấu vết.
Bây giờ cũng đã kinh động đến Hoàng thượng, sau này muốn ra tay lần nữa, sợ không còn dễ như trước. Thu Lê cùng Đông Kết nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều lo lắng....
Mấy ngày sau, quả nhiên truyền ra tin tức nhiều cung nữ cùng nội thị ở điện Tử Thần bị đánh chết, lý do là mưu hại Long thai của Uyển Quý phi, ngay cả Hồ thái y cũng chịu liên luỵ. Nhưng về sau Hồ thái y được minh oan, nên chỉ bị phạt một năm bổng lộc, mạng sống được bảo toàn.
Điện Tử Thần gây ra trận ầm ĩ này, Thái tử phi Trác Kinh Phàm đương nhiên cũng biết. Phục Linh nhỏ giọng thuật lại từ đầu đến cuối, trong lòng Thái tử kì thực hơi kinh ngạc, cách thức này không giống như là của Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu có khả năng này, Uyển Quý phi sao có thể làm lớn mọi chuyện.
Chỉ không biết đây là thủ đoạn tàn độc của vị Phi tần nào trong cung, có thể vào điện Tử Thần, còn mua chuộc được Bạch Thược người bên cạnh Uyển Quý phi, để rồi hạ dược mà thần không biết quỷ không hay.
Tuy Thái tử không thường qua lại trong hậu cung, nhưng cũng biết bên người Uyển Quý phi có hai tâm phúc, được nàng mang vào từ ngoài cung vào, một là Bạch Cập, còn lại chính là Bạch Thược. Không ngờ Bạch Thược dám động tay vào trong hương liệu của Uyển Quý phi. Nếu phát hiện trễ một chút, long thai trong bụng Uyển Quý phi sẽ khó giữ được.Thái tử âm thầm tiếc rẻ, vốn nghĩ không cần mình tự động thủ, cũng có người giúp mình trừ khử con tử của lão tổ tông, hiện nay xem ra, vẫn cần tự mình ra tay. Thái tử đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, tận lực không nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Uyển Quý phi là hoàng tử của Hoàng đế khai quốc triều Đại Lương....
Đậu Thuần không có tốn nhiều thời gian, rất nhanh đã tìm ra kẻ có dã tâm trong đám cung nữ mới tới, dù sao hắn cũng không phải ngốc thật, chỉ cần quan sát kỹ càng, lại hơi thăm dò nhiều lần, những kẻ ngu xuẩn này liền tự động hiện hình.
Nên ngày đó sau khi tan học, Đậu Thuần lập tức hí ha hí hửng chạy tới điện Thừa Ân, khoe khoang với Thái tử phi.
Thái tử phi cũng không ngờ, Đậu Thuần thực sự có thể hoàn thành bài tập trong nửa tháng, lúc đầu cứ nghĩ sẽ phải mất ít nhất một tháng Đậu Thuần mới có thể hoàn thành. Nhưng Đậu Thuần đã hoàn thành bài tập, đương nhiên phải được khen ngợi, Thái tử phi lệnh cho người làm rất nhiều điểm tâm thưởng Đậu Thuần.
Chỉ có điều ăn xong điểm tâm, Thái tử phi Trác Kinh Phàm lại giao bài tập khác cho Đậu Thuần.
Lần này, Đậu Thuần phải tự nghĩ xem nên xử trí những cung nữ có dã tâm như thế nào. Đậu Thuần thân là Thái tử Đông cung, nhất định phải học cách quản lý, khi nào thưởng khi nào phạt người hầu dưới tay. Trong lòng Đậu Thuần nhất định phải có một chuẩn mực, nhưng nhất định cũng phải biết cân nhắc.
Đậu Thuần nghe bài tập lần này xong, ngoài mặt thì nhăm mặt nhíu mày, trong lòng lại càng vui mừng, Thái tử phi thật sự rất nghiêm túc dạy mình. Hắn không chê mình ngây thơ vô tri, mỗi lần đều nhẫn nại chỉ rõ ràng đạo lý, tỉ mỉ phân tích cho mình nghe. Ngay cả thái phó Sùng Văn Quán, cũng không nhẫn nại như Thái tử phi. Tuy nói Thái phó phụ trách dạy bảo cho Thái tử, nhưng lúc dạy, có đôi khi vẫn khó tránh thất vọng, thường dùng ánh mắt tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép, dù cho Đậu Thuần giả ngu, thấy ánh mắt này trong lòng cũng không thoải mái.
Nhưng Thái tử phi thì khác, Thái tử phi trước kia đã không chê Đậu Thuần ngốc nghếch, hiện tại càng để ý dạy bảo, Thái tử phi có phải thật lòng thật dạ hay không, Đậu Thuần tự có thể nhìn ra.
Khi màn đêm buông xuống, Thái tử điện hạ muốn ngủ lại ở điện Thừa Ân.
Thái tử đã quyết định sẽ dạy bảo Đậu Thuần, sau khi đã cân nhắc nhiều lần. Cho dù Đậu Thuần có thể khôi phục hay không cũng phải để hắn có năng lực tự bảo vệ. Không thể để Đậu Thuần một ngày mười hai canh giờ cần có người giám sát, cho dù Thái tử có lòng muốn bảo vệ Đậu Thuần, nhưng với thân phận Thái tử phi cũng có không ít hạn chế.
Thấy Thái tử phi đứng dậy rời khỏi giường, cung nữ trực đêm vội vàng cầm áo ngoài đưa đến, Thái tử phi khoát tay, nhẹ nhàng nói:
"Ngươi tiếp tục công việc đi."
"Dạ."
Cung nữ khẽ đáp, nhìn Thái tử phi vén rèm ra ngoài.
Cung nữ canh giữ bên ngoài thấy Thái tử phi vội vàng hành lễ thỉnh an, Thái tử phi nhẹ nhàng miễn lễ, mở miệng ra lệnh"Pha một ấm hoàng nha đưa đến thư phòng."
Nói xong tự mình tiến về thư phòng.
Cung nữ trực đêm vội vàng sai người đi gọi Phục Linh, sau đó tiến vào hầu sai bảo cung nữ pha một bình hoàng nha. Hoàng thượng thường xuyên ban thưởng cống phẩm cho Đông cung, bởi vậy điện Sùng Nhân của Thái tử điện hạ hay điện Thừa Ân của Thái tử phi đều có thật nhiều trà cống phẩm. Nhưng Thái tử phi cùng Thái tử điện hạ lại không đặc biệt ưa thích loại nào, thường hay thay đổi.
Khi trước Thái tử phi thường uống trà thạch hoa, giờ lại đổi thành trà hoàng nha, làm các cung nữ muốn nịnh nọt cũng không tìm ra thứ Thái tử phi yêu thích, cũng không có nơi ra tay khoe mẽ.
Cung nữ canh giữ ở trà phòng tự mình giám sát, đợi trà pha xong, mới vội vàng mang đưa đến thư phòng điện Thừa Ân. Lúc này, trong thư phòng đã thấp sáng ánh nến, nội thị Điển Thiết Cục tay cầm đèn, chiếu sáng ra bên ngoài.
Ngoài thư phòng có hai nội thị trông coi, cung nữ nhận ra một số người trong đó có nội thị bên cạnh Thái tử phi, phụ trách quản lý công việc trong nội điện, cùng với Phục Linh là cánh tay trái tay phải của Thái tử phi.
"Lâm công công, Thái tử phi lệnh nô tỳ pha ấm trà hoàng nha."
Cung nữ cúi người, cung kính nói.
"Đợi ở đây."
Lâm công công lạnh nhạt nói, sau đó vào thư phòng bẩm báo với Thái tử phi.
Trong thư phòng, Thái tử phi Trác Kinh Phàm đang ngồi sau án thư, tỉ mỉ lật xem "Đại Chu Triều Thủy Kinh", quyển sách này ghi chép tất cả những chi tiết liên quan đến các con sông chính trên lãnh thổ Đại Chu, cùng với địa lý nơi nó chảy qua, còn bao gồm con người tập tục trong khu vực.
Khi còn làm Thái tử Đại Lương cũng đã từng đọc qua quyển sách này, nhưng không ghi chi tiết rõ ràng như bản trên tay này. Vì khi Đại Chu bị diệt vong một vài văn bản trong hoàng cung bị hư hao hoặc bị trộm, cho dù vị vua khai quốc Đại Lương triều hết lòng gìn giữ, nhưng rất nhiều tư liệu quý giá đã bị thất lạc.
Lúc đó bản "Đại Chu Triều Thủy Kinh" này đã bị cướp đoạt rồi chia nhỏ, chờ đến lúc phát hiện, cả quyển chỉ còn lại một phần ba, những phần khác đều đã bị thất lạc. Khi truyền đến tay Thái tử, vì trải qua nhiều năm, chữ viết trên trang giấy đều đã phai nhạt. Cho dù đã từng tu bổ nhiều lần, cũng sao chép thành mấy quyển, nhưng so với "Đại Chu Triều Thủy Kinh" hoàn chỉnh, những bản sao chép kia cũng không còn quý giá nữa.
Cho nên khi phát hiện bản "Đại Chu Triều Thủy Kinh" này trong thư phòng Thái tử điện hạ, quả thực mừng rỡ như điên. Nên biết, muốn cai trị quốc gia, phải biết rõ về lãnh thổ của mình, thân là Thái tử phi không thể đi khắp đó đây, nên càng cần các bản ghi chép về châu quận cùng hệ thống sông ngòi hoàn chỉnh.
Nên khi đó, Thái tử liền xin Đậu Thuần bản "Đại Chu Triều Thủy Kinh" này, Thái tử biết Đậu Thuần chắc chắn sẽ không hề do dự. Quả nhiên, vừa mở miệng, Đậu Thuần đã sai người đưa sách đến điện Thừa Ân, còn nói không cần trả lại điện Sùng Nhân.
Có được sách, Thái tử cũng không đọc ngay lập tức, chỉ đặt trên giá sách ở thư phòng, mỗi ngày đứng trước nó trầm tư, Thái tử biết, lúc mình thực sự bắt đầu lật xem, chính là thời điểm quyết định....
Lúc này Đậu Thuần ngủ trên giường trong điện Thừa Ân, sau khi Trác Kinh Phàm rời đi không lâu, liền chậm rãi mở mắt. Hắn nhìn bốn phía, thấy cung nữ trực đêm nghiêng người, hắn lặng lẽ giơ tay vỗ vào gáy nàng, thân thể nàng lập tức ngã xuống.
Đậu Thuần yên lặng xuống giường, nhanh chóng khoác thêm áo ngoài, nhưng không đi về phía cửa, mà chỉ tới bên cửa sổ gọi khẽ,
"Hữu Phúc."
Không lâu sau, nội thị cận thân của hắn xuất hiện bên ngoài cửa sổ, cúi đầu cung kính chờ lệnh.
"Thái tử phi ở đâu?"
Đậu Thuần khẽ hỏi, khuôn mặt chìm trong bóng đêm, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc trên mặt.
"Thưa điện hạ, Thái tử phi đang ở trong thư phòng."
Hữu Phúc thấp giọng đáp.
"... Lui ra đi."
Đậu Thuần trầm mặc một hồi, phất phất tay, Hữu Phúc lập tức lại biến mất trong bóng đêm.
Đậu Thuần đứng trước cửa sổ không hề cử động, chỉ ngẩng đầu ngắm nhìn điện Lưỡng Nghi xa xa, trong lòng có một chúc bực bội không thể nói rõ cũng không thể tả được, hắn chỉ cảm thấy Thái tử phi không phải thực sự không tranh quyền như ngoài mặt, trong lòng Thái tử phi có cất giấu dã tâm.
Vì lúc Thái tử phi mở miệng xin "Đại Chu Triều Thủy Kinh", hắn lần đầu tiên ý thức được một điều, Thái tử phi là một phu quân, không phải nương tử. Ánh mắt Thái tử phi khi ấy vô cùng rạng rỡ nhìn chằm chằm "Đại Chu Triều Thủy Kinh", biểu lộ trên mặt lại là mừng rỡ trước nay chưa từng có, hơn nữa còn mang theo chút hùng tâm tráng chí.
Hay Thái tử phi thấy hắn không hiểu được nhiều, cho nên mới không phòng bị như thế, lộ ra ý nghĩ thực sự trước mặt hắn. Nhưng Đậu Thuần lại không có ý trách cứ đối phương, bởi vì Thái tử phi đối xử với hắn rất tốt, cho dù trong lòng Thái tử phi có cất giấu dã tâm gì đi nữa, nhưng trước mặt hắn, Thái tử phi vẫn dùng bộ dáng ôn nhu chu đáo, không chỉ giọng nói dịu dàng, mà khi cười lên cũng cực kỳ đẹp mắt.
Đậu Thuần nghĩ, nếu người đó là Thái tử phi, hắn nguyện ý cùng đối phương cố gắng vì Đại Chu triều, dù sao Thái tử phi của hắn là phu quân, không phải nương tử chỉ biết trốn phía sau phu quân.
|
Chương 24: Chuyện bẩn thỉu Ngày hôm đó, Thái tử phi Trác Kinh Phàm vừa mới đi thỉnh an Hoàng hậu về, đang thay y phục thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, liền đưa mắt nhìn Phục Linh.
Phục Linh cúi người, lập tức ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, là kẻ nào cả gan dám làm ồn ào bên ngoài điện Thừa Ân, còn kêu gào tên Thái tử phi.
Chỉ lát sau, Phục Linh trở lại, sắc mặt nàng hơi ngưng trọng, bước vội vã đến bên người Thái tử phi, ghé vào tai ngài cố gắng nói:
"Thưa Thái tử phi, người Liên Phương Các tới, nói rằng Phó Lương đệ mang theo một đám người, la lối đòi bắt Trương Lương viện đến đây."
Thái tử phi nhíu mày, trong lòng cũng không bất ngờ, đã sớm biết Trương Lương viện sẽ làm trò ngu ngốc, lúc trước Trương Lương viện còn bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi trước mặt Thái tử phi, giờ rốt cục cũng gây chuyện rồi.
"Mang theo vài người đưa toàn bộ các nàng tới."
Đường đường là Thị thiếp của Thái tử cấp bậc tam tứ phẩm, vậy mà làm loạn trong Đông cung thật không ra thể thống gì, coi hậu cung là nơi nào chứ?
Hoàng gia không phải là gia đình bình thường, ngôn từ cử chỉ đều phải cẩn thận mới phải. Giờ thì Phó Lương đệ lại dám đem theo người muốn bắt Trương Lương viện, thực sự không biết trong đầu nàng ta suy nghĩ gì.
Đợi Thái tử phi thay y phục xong, nhóm người Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện đã bị dẫn tới chính điện, nhóm cung nữ được Phó Lương đệ đưa đến Liên Phương Các gây chuyện đều quỳ ở ngoài, Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện thì đứng bên trong chờ Thái tử phi.
Thái tử phi theo một đám cung nữ đi vào chính điện, không nhìn đến Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện hành lễ vấn an mình, mà đi thẳng đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống, sau đó mới bình thản mở miệng,
"Người quỳ ở bên ngoài đánh năm mươi trượng, đánh xong thì đến từ đâu về lại chỗ đó."
"Thái tử phi...... "
Phó Lương đệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không phục, nhưng nàng vừa thấy được ánh mắt lạnh lùng của Thái tử phi đã lập tức không nói nên lời nữa.
Những ngày qua, việc Thái tử phi liên tiếp chỉnh đốn hậu cung khiến lòng nàng không khỏi sinh ra chút sợ hãi, sợ Thái tử phi tìm ra sơ suất của mình. Mình nay đã bị đoạt cung vụ, nếu không chú ý cẩn thận, chỉ sợ Thái tử phi sẽ nhân cơ hội này trừ khử mình luôn.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này nàng cực kì ngoan ngoãn, ngoại trừ đi thỉnh an cả ngày đều trốn trong Thu Hoa Các, nếu không phải hôm nay bắt được tội lớn của Trương Lương viện, thì dù có nói gì nàng cũng sẽ không bước chân ra khỏi Thu Hoa Các. Vậy mà giờ Thái tử phi chưa hỏi đúng sai phải trái, đã muốn trị tội cung nữ của nàng, thế này sao khiến nàng phục cho được?
Nhưng dáng vẻ lạnh như băng hiện tại của Thái tử phi, lại làm cho nàng muốn kêu oan cũng không dám mở miệng, chỉ có thể căm giận bất bình cúi đầu.
"Phó Lương đệ, bản cung vốn cho rằng ngươi đã an phận, mấy ngày nay, ngươi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nhưng hôm nay ngươi lại hồ đồ như thế, mang người bao vây Liên Phương Các, thế là muốn làm gì vậy?"Thái tử phi Trác Kinh Phàm dùng ánh mắt trấn áp Phó Lương đệ xong, mới chậm rãi mở miệng.
"Thưa Thái tử phi, Trương Lương viện tội không thể tha thứ, thiếp cũng do vội nên mới..... mất chừng mực, xin Thái tử phi bớt giận."
Phó Lương đệ lắp bắp nói.
"Tất cả đều đứng lên đi."
Trác Kinh Phàm không để ý tới tố cáo của Phó Lương đệ, chỉ kêu đứng dậy trước, lúc Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện đứng dậy, chân như sắp nhũn ra, nếu không có cung nữ bên cạnh đỡ, e rằng đã ngã xuống.
"Nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khiến các ngươi làm loạn đến như vậy."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cũng không cho họ ngồi, nói xong chỉ bưng chén trà đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Thưa Thái tử phi, thiếp phát hiện Trương Lương viện gần đây hành tung lén lút, nên cho người giám sát, ai ngờ thiếp lại phát hiện, Trương Lương viện nàng ta... Nàng ta..."
Phó Lương đệ bị Thái tử phi tra hỏi, vội vàng nói, nhưng lời đến bên miệng, lại hơi do dự, dù sao Trương Lương viện phạm vào tội quá lớn, nàng cũng không biết nên nói thế nào, mới cho người bao vây Liên Phương Các trước.
"Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi ấp a ấp úng như vậy, còn không mau nói?"
Thái tử phi Trác Kinh Phàm muốn biết rõ nguyên nhân nàng gây rối vô cớ, Phó Lương đệ dám dẫn người bao vây Liên Phương Các, nay lại tỏ ra khiếp đảm, cái gan lúc trước bay đi nơi nào rồi?
"Thưa Thái tử phi, người của thiếp ở trong Liên Phương Các phát hiện... Phát hiện..."
Lòng Phó Lương đệ nôn nóng, môi nàng run run. Tuy nàng hơi hồ đồ, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng thật sự không có đầu óc, chuyện Trương Lương viện không thể lớn tiếng nói ra trước mặt mọi người được.
Thái tử phi nhíu mày lại, sự sợ hãi của Phó Lương đệ không giống giả vờ, trầm ngâm một hồi, Thái tử phi thấp giọng nói với Phục Linh:
"Đi hỏi xem, rốt cuộc là chuyện gì."
"Dạ."
Phục Linh cung kính đáp, nàng đang muốn đến bên Phó Lương đệ, thoáng nhìn bóng dáng Trương Lương viện, trong lòng khẽ động, đột nhiên Thái tử phi lại mở miệng gọi Phục Linh,
"Chờ một chút, ngươi đi."
Nói rồi, đưa tay chỉ một cung nữ bên người Trương Lương viện.
Cung nữ bị Thái tử phi chỉ, trên mặt mang theo chút sợ hãi, còn có nét tuyệt vọng, ngay cả sắc mặt Trương Lương viện cũng cứng ngắc, Thái tử phi Trác Kinh Phàm cười lạnh trong lòng một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói:
"Sao vậy, không nghe thấy lời bản cung sao?"
"Dạ."
Cung nữ kia nào dám trái ý Thái tử phi, đành phải cứng ngắc đi về phía Phó Lương đệ, trong mắt Phó Lương đệ lóe lên vẻ đắc ý, đến bên tai cung nữ thì thầm. Chỉ thấy cung nữ kia đột nhiên trừng lớn hai mắt, mặt trắng bệch, đợi Phó Lương đệ nói xong, cung nữ đã lung lay sắp đổ, dĩ nhiên đã bị lời Phó Lương đệ làm kinh hãi."Tới đây bẩm báo lại đi."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm thấy vậy, lòng đã rõ ràng, liền lệnh cung nữ đến trước mặt mình, để nàng thấp giọng bẩm báo.
"Thưa Thái tử phi, Lương đệ nói... nói... trong tẩm thất của Lương viện, phát hiện... phát hiện... một cái... một cái... một cái búp... búp... búp... búp bê yếm bùa..."
Mặt cung nữ cắt không còn một giọt máu môi run run, ngập ngừng lặp lại lời kia một lần.
" Bốp "
Chén trà trong tay Thái tử phi Trác Kinh Phàm rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, lớn giọng hỏi:
"Phó Lương đệ, ngươi có chứng cứ gì, có tận mắt thấy không?"
"Thưa Thái tử phi, cung nữ bên người thiếp tận mắt nhìn thấy."
Phó Lương đệ lập tức cung kính đáp.
"Đúng là loạn rồi! Việc lớn như thế, sao ngươi không bẩm với bản cung? Dám tự mình làm chủ?! Người đâu, lập tức lục soát Liên Phương Các, bất luận tìm ra cái gì, lập tức trình lên!"
Thái tử phi Trác Kinh Phàm trợn mắt giận dữ nhìn Phó Lương đệ, lớn tiếng hạ lệnh.
Đúng lúc này, nội thị bên ngoài điện cất tiếng bẩm báo:
"Hoàng hậu nương nương giá lâm.... "
Mi mắt Thái tử phi Trác Kinh Phàm giật một cái, sao Hoàng hậu lại đột nhiên đến đây? Không thể có chuyện Hoàng hậu tự nhiên muốn đến thăm Thái tử phi. Lúc đi vấn an ở điện Lập Chính, Hoàng hậu rất lạnh nhạt chỉ nói vài câu, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Hoàng hậu đã đi tới Đông cung.
Tuy trong lòng tự hỏi, nhưng vẫn mang theo đám cung nữ nội thị ra ngoài nghênh đón Hoàng hậu. Hoàng hậu dẫn theo rất đông cung nữ, oai phong lẫm liệt đi vào điện Thừa Ân, lúc vào ánh mắt thoáng nhìn lướt qua Trương Lương viện, mơ hồ lộ ra một vẻ chán ghét cùng đắc ý. Bà đi về phía ghế chủ tọa, nhìn xuống đám người đang hành lễ thỉnh an, bà chầm chậm ngồi xuống, phủi phủi ống tay áo, lúc này mới lên tiếng miễn lễ cho họ.
"Thái tử phi, hôm nay Đông cung có việc gì ồn ào thế? Ban trượng cả đám người, sợ không ai biết Đông cung xảy ra chuyện sao?"
Hoàng hậu ngồi xuống, đã bắt đầu chất vấn Thái tử phi.
"Thưa mẫu hậu, cung nữ của Phó Lương đệ cả gan làm loạn, dám bao vây Liên Phương Các của Trương Lương viện, nếu nhi thần không trừng trị, ngày sau chỉ sợ những điêu nô này sẽ dám bao vây điện Thừa Ân hoặc điện Sùng Nhân."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm đúng mực đáp, vì biết rõ ý đồ của Hoàng hậu, lấy Đậu Thuần làm lý do, Hoàng hậu dù ghét Thái tử phi, cũng sẽ không thể nói gì.
Quả nhiên, Hoàng hậu nghe xong, lập tức quay đầu nhìn Phó Lương đệ,
"Phó Lương đệ, chuyện hôm nay, ngươi giải thích thế nào?"
"Thưa Hoàng hậu nương nương, thiếp biết sai, chỉ vì chuyện này can hệ trọng đại, thiếp mới hốt hoảng như vậy, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội."
Phó Lương đệ tiến lên một bước, cúi đầu cung kính nói.
"Xảy ra chuyện gì, lại khiến ngươi mất chừng mực?"
Hoàng hậu hỏi, nhưng ánh mắt sắc bén lại đảo qua Trương Lương viện, không cần hỏi cũng đã biết có ý thiên vị Phó Lương đệ.
"Thưa mẫu hậu, việc này lớn, xin mẫu hậu cho mọi người lui, để chính miệng nhi thần bẩm báo với người."
Trác Kinh Phàm không cho Phó Lương đệ cơ hội mở miệng, lập tức tiến lên một bước nói.
"Nếu như thế, thì Thái tử phi lên đây."
Hoàng hậu lạnh nhạt nói, Trác Kinh Phàm nghe thấy liền đi về phía ghế chủ tọa, đứng cách Hoàng hậu ba bước, cúi đầu cung kính nhẹ giọng nhắc lại lời cung nữ vừa bẩm báo.
"Trương Lương viện lớn mật còn không quỳ xuống!"
Hoàng hậu nghe xong, không nói lời nào đã tức giận quát Trương Lương viện, Trương Lương viện cũng không cãi lại, hai chân khẽ rung liền quỳ xuống.
"Xin mẫu hậu bớt giận, nhi thần đã phái người lục soát cung, không thể chỉ dựa vào lời cung nữ đã định tội Trương Lương viện."
Thái tử phi thấp giọng nói, việc hôm nay, còn chưa biết là Phó Lương đệ vu oan Trương Lương viện, hay là Trương Lương viện tương kế tựu kế ám toán Phó Lương đệ, nếu Liên Phương Các bị bao vây thì sao còn có một cung nữ chạy ra, đến cầu cứu điện Thừa Ân của Thái tử phi? Muốn mượn đao giết người sao?
Nhưng bất kể là chủ ý của thế lực nào, lòng Thái tử phi Trác Kinh Phàm cũng đã nổi lên sát khí, chuyện vu khống từ trước đã có, phàm là dính vào, dù không chết cũng phải bị thương. Hôm nay các nàng dám can đảm làm những chuyện bẩn thỉu này ở Đông cung, nếu vẫn dung túng các nàng, chẳng phải là gánh cái danh Thái tử phi vô tích sự sao.
Nhìn những thủ đoạn tài đình kia không thể không cho các nàng một bài học, Trác Kinh Phàm trầm mặt, đôi mắt bình tĩnh không lay động. Các nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như vậy, Thái tử phi ta đây cũng không quan tâm việc Đông cung máu chảy thành sông, nếu đã không tiếc mạng mình, Thái tử phi này sẽ tiếc thay các nàng sao?
|