ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt
|
|
Chương 2-1: Lần thứ nhất bị cưỡng X và bị ép mở khoang thất (HHH) ♪ Trong phòng ngủ.
Nhung Ngạn mở tủ lạnh mini lấy bình nước ra uống, nhìn Chu Mạc đang yên lặng đứng một góc.
Hắn nhìn Chu Mạc, lạnh nhạt mở miệng: " Sao vậy? Vừa rồi em nói cái gì, còn cần ta nhắc lại một lần nữa sao?"
Hai tay Chu Mạc nắm thành quyền, cả người không tự chủ cứng ngắc. Vừa bước vào nơi này, cả người anh như đông cứng lại, giống như bị đánh gãy hai chân, hai tay cũng bị trói lại... Nhưng anh không dám làm trái lời Nhung Ngạn, cả người cứng ngắc cởi quần áo.
Nhung Ngạn nhìn Chu Mạc một hồi, cởi quần áo đi vào phòng tắm.
"Ta đi tắm, hi vọng lúc ta ra, em đã tự chuẩn bị tốt." Nhàn nhạt để lại một câu, cửa phòng tắm đóng lại.
Chu Mạc không dám chạy, anh cởi sạch quần áo, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
Tầng 20 có gian phòng tốt nhất, gần 200 mét vuông, bài trí xa hoa không thiếu thứ gì.
Đây là một căn hộ cơ bản, một phòng khách một phòng bếp hai phòng ngủ, mỗi phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng, còn có cả thư phòng riêng. Nơi này do Nhung Ngạn bài trí toàn bộ, phòng ngủ bị hắn sửa thành kho vũ khí tư nhân, phòng ngủ còn lại thông với thư phòng, vô cùng xa hoa.
Đi tới cạnh tủ đầu giường, Chu Mạc cắn môi, run rẩy mở tủ ra, lấy thuốc bôi trơn và gậy mát xa, gậy mát xa được thiết kế phù hợp để tiến vào hậu huyệt mở ra khoang thất.
Đối với thứ này Chu Mạc có sự chống cự nhất định, cả người không tự chủ mà sợ hãi. Anh là β điển hình, hậu huyệt cùng khoang thất không phát dục hoàn toàn, anh có cảm giác, thứ đồ lạnh lẽo này sẽ giết chết anh...
Không mở rộng trước cũng không sao, nhưng nếu không mở rộng, sẽ bị tính khí kia của Nhung Ngạn trực tiếp đi vào, anh cũng sẽ chết...
Nhung Ngạn tắm xong đi ra liền thấy Chu Mạc mặt mũi trắng bệch đang quỳ gối trên đệm, tay run rẩy đẩy gậy mát xa vào trong cơ thể.
Dáng người Chu Mạc rất đẹp, vai rộng eo nhỏ chân dài, mông vừa tròn vừa vểnh, so với người mẫu nam còn đẹp hơn.
Ánh đèn chiếu xuống, làn da mật ong ánh lên ánh sáng mê người, trên người anh không có một vết sẹo, cơ thịt săn chắc hiện lên rõ ràng. Bởi vì nửa thân dưới không phải tiếp xúc với ánh nắng nên có vẻ trắng hơn rất nhiều, đặc biệt là cặp mông kia.... Bởi vì quỳ gối để đưa gậy mát xa vào, eo anh chùng xuống, mông cong lên, tạo nên một độ cung mê người.
Hắn lấy khăn lau qua tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Mạc đang tự mình mở rộng.
Chu Mạc quỳ trên đệm, thuốc bôi trơn đổ đầy lên gậy mát xa cùng hậu huyệt, phần lớn thuốc bôi trơn trào ra, thuận theo bắp đùi rơi xuống đệm.
Lúc này, Chu Mạc nhìn vô cùng yếu đuối, anh run rẩy cắm hai ngón tay vào trong hậu huyệt.
Nam nhân tiêu sái đến gần, nhìn chăm chú vào hậu huyệt mà gần một tuần hắn chưa thấy. Miệng huyệt phấn nộn thẹn thùng đóng mở, từng chút một nuốt ngón tay vào.
"Có cần giúp không, Mạc của ta..." Nhìn thấy một màn dâm mỹ như vậy, thanh âm của nam nhân vẫn trầm khàn như trước, chỉ có phần đang nhô lên dưới lớp áo tắm chứng minh nam nhân cũng không hoàn toàn bình tĩnh như vậy.
"..." Chu Mạc cắn môi run rẩy, bây giờ anh mới phát hiện ra đối phương đã tắm xong, còn đang đứng sau lưng anh, nghe nam nhân hỏi vậy, lại nhớ đến trước khi hắn vào buồng tắm muốn anh tự mở rộng tốt, Chu Mạc hoảng loạn tăng tốc độ tay, nhanh chóng đưa gậy mát xa vào hậu huyệt, tìm đúng chỗ, đâm mạnh vào.
Bên trong hậu huyệt chưa phát dục hoàn toàn vô cùng chật hẹp, không những non mềm mà còn khô khốc, từng chút một bị gậy mát xa tách ra, tuy có thuốc bôi trơn nhưng Chu Mạc vẫn đau đến run rẩy, bên trong vừa khôi phục giờ đau đớn như bị xé rách.Tuy không chảy máu, nhưng tràng bích non mềm vẫn bị gậy mát xa làm cho căng ra, động tác trừu sáp vừa đau lại vừa có chút tê tê sảng khoái. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Chu Mạc vô cùng sợ hãi, nhìn qua vô cùng yếu đuối.
Đáy mắt không tự chủ mà ướt át, lông mi không ngừng run rẩy.
"Đau..." Môi bị cắn đến trắng bệch hiện lên cả dấu răng, nhưng tay anh vẫn không dừng lại, tiếng nước nho nhỏ phát ra từ hậu huyệt.
Bộ dạng yếu đuối này khiến Nhung Ngạn có cảm giác muốn phá nát anh, nhưng hắn cố kìm chế lại... Hô hấp trở nên dồn dập, tín tức tố α mạnh mẽ tỏa ra.
Mãi cho đến khi gậy mát xa làm mềm hậu huyệt, lướt qua điểm G, cả người Chu Mạc run lên, anh đem gậy mát xa đâm vào chỗ đó.
"Đau quá, Nhung Ngạn.... Bụng tôi đau quá, có thể..." Chu Mạc vô thức thấp giọng cầu xin, hơi nước trong mắt ngày càng nhiều, như thể chỉ cần chạm vào nước mắt sẽ rơi xuống.
Cởi khăn tắm ra, Nhung Ngạn đứng nhìn xuống Chu Mạc, thanh âm trầm thấp mang theo tín tức tố bạo ngược của α
"Nằm lên giường mở rộng chân ra, ta muốn làm em."
Nghe được câu này thân thể Chu Mạc càng run hơn, anh trầm mặc, cố gắng nuốt lệ, chậm rãi rút gậy mát xa ra, giống như bé ngoan nằm lên giường, hai tay ôm lấy hai chân tách rộng ra, lộ ra hậu huyệt đang mấp máy không ngừng.
"Thật đáng thương." Nhung Ngạn rũ mắt nhìn phân thân héo rũ của Chu Mạc, hắn đưa tay chạm vào, phân thân cũng kề ngay trước cửa hậu huyệt.
Nhung Ngạn lớn lên dễ nhìn, nhưng thứ đồ chơi kia của hắn thì tuyệt đối không phải, vừa thô vừa dài, quy đầu cũng rất lớn, gân xanh nổi đầy trên phân thân, hơn nữa tính khí của hắn không có sắc tố lắng đọng, màu sắc cũng rất nhạt, nhưng nhìn như vậy càng thêm khủng bố, có cảm giác rất giống với thứ kia của động vật.
Mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn chậm rãi vuốt ve phân thân của Chu Mạc, hạ thân cũng cọ cọ hậu huyệt đối phương. Tính khí của Chu Mạc cũng không nhỏ, ít ra cũng là size lớn trong nhóm β, thế nhưng dù bị xoa bóp đến cương lên, so với thứ kia của Nhung Ngạn, cũng không bì được.
Tính khí được an ủi, khuôn mặt anh khẽ đỏ ửng, nhưng ánh mắt phần tràn đầy sự sợ hãi... Sợ hãi chuyện kế tiếp.
"Ừm, hưm, Nhung Ngạn, hưm..." Tính khí cương lên, cảm giác sảng khoái không thể nào chống cự lại khiến Chu Mạc chìm vào trong đó, thắt lưng anh không tự giác mà vặn vẹo, anh cũng cảm nhận được, hạ thân của Nhung Ngạn cũng đang trong trạng thái sẵn sàng,quy đầu to lớn dính thuốc bôi trơn, đang nhăm nhe xông vào bên trong hậu huyệt.
Theo bản năng rụt người lại cách xa thứ đó, nhưng nhìn Nhung Ngạn kìm nén đến mồ hôi đầm đìa, anh quỳ xuống, run run ôm lấy nam nhân, giống như con cừu non, đưa cổ mình đến bên miệng Nhung Ngạn.
"Nhung Ngạn, đánh dấu em, cắn nát tuyến thể của em, để em có thể tiếp nhận anh...."
Động tác của Nhung Ngạn dừng lại, đôi mắt càng thêm thâm trầm, tín tức tố của α tỏa ra càng thêm nồng nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Chu Mạc chủ động yêu cầu hắn đánh dấu anh.
Đã nhiều lần cắn vào tuyến thể của anh, tùy lúc có thể đánh dấu đối phương, khiến anh thả lỏng cơ thể, tiếp nhận hắn càng thêm dễ dàng, so với lần trước đau đớn không nguôi, lần này cơ thể tự động phân bố dịch thể, thân thể cũng mềm mại hơn, anh cũng sẽ không đau như thế nữa.
Chuyện kế tiếp, Chu Mạc đưa ra yêu cầu này, bởi anh không muốn nhận đau đớn như vậy nữa.
Nhung Ngạn nhìn Chu Mạc tự để lộ ra cần cổ yếu ớt, hắn nở nụ cười khó hiểu, đẩy anh ngã xuống giường, liếm liếm gáy anh, không chút do dự cắn lên, hạ thân cũng không chút lưu tình mà đâm mạnh vào.
"A... Đau quá..." Quy đầu to lớn cứng rắn xen vào hậu huyệt nhỏ hẹp khiến anh đau đến tê người, có vẻ như thuốc bôi trơn có tác dụng, nơi đó căng ra nhưng không bị chảy máu, đôi tay đang ôm lưng Nhung Ngạn cũng rơi xuống, phân thân của anh cũng theo đó mà héo rũ.
Nhung Ngạn sảng khoái đến phát rồ, nhẫn nại của hắn nổ tung, hắn cắn lên tuyến thể của Chu Mạc, đem lượng lớn tín tức tố truyền vào tuyến thể của β, hạ thân tiếp tục mạnh mẽ trừu sáp.
"A, chậm một chút, đau quá..." Hai chân Chu Mạc vô thức quấn lên hông nam nhân, hai tay chới với ôm lấy lưng hắn, theo động tác của hắn mà lay động.
Nhung Ngạn đã quá quen thuộc thân thể này, hắn thoải mái mở ra vách tràng, một giây sau, quy đầu khổng lồ vô cùng chuẩn xác mà chạm vào điểm mẫn cảm kia.
"A, a, chỗ đó, chỗ đó không được..." Chu Mạc bị đâm đến nhũn ra, tính khí bán cương lai đứng thẳng, miệng tuy nói không muốn nhưng hai chân lại không ngừng quấn chặt hông Nhung Ngạn, mông không tự chủ mà hùa theo động tác của nam nhân.
Nhung Ngạn tăng thêm tốc độ, phân nửa tính khí của hắn còn chưa chen vào hết, không ngừng công kích vào điểm mẫn cảm của anh.
"Thật muốn, cứ như vậy đâm vào khoang thất của em..." Thanh âm mang theo ý cười, hắn nhìn Chu Mạc thở hỏn hển dưới thân, dùng sức đâm mạnh quy đầu vào sâu bên trong hậu huyệt.
Chu Mạc ôm chặt lấy Nhung Ngạn, bên trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, vừa sợ hãi vừa luống cuống, vách tràng bao lấy côn thịt tráng kiện không kìm chế được mà co rút lại.
Bên trong nội bích vô cùng mẫn cảm, hơn nữa vừa bị gậy mát xa mở rộng, giờ lại bị tính khí nóng rực chà xát, cả người Chu Mạc run lên như vừa bị điện giật.
"Không, em sai rồi, Nhung Ngạn, đừng chạm vào đó... Nhung Ngạn mau lên, mau đâm vào điểm G của em..." Chu Mạc ôm vai nam nhân, vô thức hôn cằm và môi hắn, mang theo ý lấy lòng. Hậu huyệt ngậm chặt vật của nam nhân, người không tự chủ lùi về phía sau, né tránh cảm giác mê người này. Khoái cảm giống như nước lũ khiến anh bối rối, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sung sướng này.... Trước kia khi nam nhân đâm vào nơi đó, anh chỉ có cảm giác sợ hãi, đau đớn cùng xé rách.
"Ha..." Nhung Ngạn cười nhẹ một tiếng, thỏa mãn mà ngậm môi Chu Mạc, nhìn người vẫn luôn kháng cự hắn lúc này lại nhu thuận, cảm giác thỏa mãn không nói nên lời này khiến hắn muốn làm chết người này.
"Như em mong muốn, Mạc của ta." Thanh âm trầm thấp gợi cảm vang lên, hắn hôn môi Chu Mạc, hạ thân rút ra một chút rồi đột ngột đâm mạnh vào điểm nhỏ nổi lên, bắt đầu lượt công kích mãnh liệt tiếp theo.
"A, ưm, a..." Kích thích mạnh mẽ khiến cả người Chu Mạc run lên, môi bị ngậm lấy khiến anh chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, thanh âm trầm thấp gợi cảm đó khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, thân thể lại càng thêm kích động.
"Hưm... Nhung Ngạn... quá nhanh..." Cả người Chu Mạc nóng lên, thân thể không tự chủ mà quấn chặt lấy eo nam nhân, anh còn cảm nhận được, thân thể như có gì đó thay đổi, bên trong chảy nước...
Bên trong phòng xuân sắc vô biên, thân thể cọ xát phát ra tiếng nước lép nhép, tiếng thở dốc gợi cảm cùng tiếng rên rỉ khàn khàn quấn quýt đan xen.
Cả hai người đều vô cùng thỏa mãn, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thỏa mãn đến vậy, tính khí không ngừng cọ xát lên bụng nam nhân khiến người càng thêm khó nhịn, chưa đủ, vẫn chưa đủ. Chu Mạc động tay lên xuống tính khí của bản thân, hạ thân càng nuốt chặt tính khí của hắn, chặt đến mức Nhung Ngạn phải rên lên một tiếng, lúc này hắn mới phát hiện động tác của người kia.
Đáy mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng rực rỡ, khóe miệng khẽ cong lên, phân thân vẫn luôn đâm vào điểm G lại càng đâm sâu hơn vào nội bích non mềm của β dưới thân.
"Hưm!" Chu Mạc trợn mắt, nước mắt không khống chế được mà trào ra, anh gầm hẹ một tiếng, tính khí trong tay tiết ra, thân thể run rẩy kịch liệt.
Nhung Ngạn thở hổn hển, suýt chút nữa cũng tiết ra, nội bích non mềm siết chặt lấy hắn, nhưng hắn vẫn chưa làm đủ, hơn nữa hắn còn chưa đâm mở khoang thất của đối phương. Hắn muốn tinh dịch nóng bỏng bắn vào khoang thất của người này, triệt để đánh dấu anh. Tốt nhất, đủ để Chu Mạc mang thai con của hắn. Hắn muốn cho Chu Mạc biết, Nhung Ngạn hắn không phải như anh nói, chỉ là một kẻ lúc nào cũng động dục, hơn nữa còn là kẻ không khống chế được nửa thân dưới của bản thân.
|
Chương 2-2: Lần thứ nhất bị cưỡng X và bị ép mở khoang thất (HHH) ♪(2) "Đau quá, Nhung Ngạn, mau lấy ra..." Cả người Chu Mạc đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, hai tay run rẩy nắm tay đối phương, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt tích tụ hơi nước, môi run run, tính khí của Nhung Ngạn lớn hơn gậy mát xa nhiều lần, khoang thất vừa khôi phục giờ như bị đâm xuyên qua, cảm giác đau đớn và xé rách quen thuộc khiến Chu Mạc vô thức run lên bần bật.
Nhung Ngạn cố kìm chế, nhưng không được vẫn là quá gấp, hậu huyệt cắn chặt khiến hắn không thể nhúc nhích được.
"Thả lỏng, Mạc, lần này ta nhất định phải đi vào khoang thất của em." Nhung Ngạn cắn lên tuyến thể của đối phương, truyền lượng lớn tín tức tố vào, hôn lên cần cổ anh, lưu lại từng vết hồng ngân, lướt xuống dưới, cắn đầu vú đối phương, chậm rãi liếm mút.
"A... Không được..." Trên ngực truyền đến cảm giác kích thích dời đi sự chú ý của Chu Mạc. Nhung Ngạn mút đầu vú anh rồi dùng răng nanh khẽ cắn,khóe miệng Chu Mạc tràn ra tiếng rên rỉ vừa đau khổ vừa sung sướng. Đầu vú đã bị hắn dạy dỗ vô cùng mẫn cảm, cả người bắt đầu thả lỏng.
Đầu lưỡi Nhung Ngạn không ngừng liếm mút hạt nhỏ kia, nếu như Chu Mạc mang thai con hắn, có lẽ nơi này sẽ tiết ra sữa chăng? Vì vậy hắn lại dùng lực hút, hạ thân cũng nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận được cửa khoang thất thả lỏng, hắn cũng không ngừng lại, dùng sức đâm mạnh vào.
"A... ưm... đau quá, em đau quá..." Nơi yếu ớt nhất trong cơ thể bị chiếm lấy, nước mắt Chu Mạc không ngừng tuôn rơi, anh vặn vẹo muốn đẩy nam nhân đang nằm trên mình ra nhưng như vậy lại càng kích thích thú tính của hắn.
Nhung Ngạn chỉ thấy cái miệng nhỏ của đối phương không ngừng cắn chặt hắn, mấp máy hút hắn vào, nhất là khi Chu Mạc giãy giụa, vách tràng non mềm càng siết chặt lại, tính khí của hắn lại lớn thêm một vòng.
Cảm nhận được thứ kia lại lớn thêm, vách tràng ngoài bị trướng đau còn có cảm giác tê dại kì quái, kích thích anh giãy giụa, chạy trốn. Chu Mạc rất sợ, thực sự rất sợ, anh sợ Nhung Ngạn sẽ xuyên thủng anh, cũng sợ bản thân mình mất khống chế.
"Xin anh đó, Nhung Ngạn, em đau quá, đừng nên cử động nữa..." Thanh âm khàn khàn nức nở vang lên, kích thích này khiến Nhung Ngạn nổ tung, phân thân sưng to không chút lưu tình đâm mạnh vào sâu bên trong nội bích chật hẹp.
"A...." Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cảm giác thân thể như bị chém làm đôi, đau đớn khiến anh không thể cử động được, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Tơ máu tràn ra từ chỗ hai người kết hợp, nhưng ngay lập tức lại bị phân thân của nam nhân đẩy vào.
Nhung Ngạn lúc này chẳng khác gì một dã thú chỉ biết động dục, hắn đỏ mắt thở hổn hển, hạ thân dùng sức đâm mạnh vào, lực đạo cùng tần suất kia như muốn đâm xuyên Chu Mạc, đóng chặt anh dưới thân hắn.
Chu Mạc bị đâm đến khó thở, kêu khóc và cầu xin nhưng lực đạo của nam nhân cũng không giảm chút nào, dường như muốn đâm mở khoang thất của anh, đâm tới tận cùng, mãi cho tới tận tử cung.
Linh hồn như bị những cú thúc của nam nhân đánh bay, anh chịu không nổi mà cầu khóc xin tha, hai tay nắm chặt bả vai hắn, tạo ra từng vệt dài.
"Ưm... không muốn, đau quá, sẽ bị đâm thủng mất, Nhung Ngạn, đừng như vậy... Xin anh, thả em ra..."
"Ha ha, Chu Mạc không thể được. Hiện tại ta chỉ muốn làm chết em, làm đến khi khoang thất của em mở ra, để em có thể mang thai con trai của ta."
"Không được, không... Nhung Ngạn, em sai rồi, đáng lẽ em không nên bỏ trốn! Xin anh mau buông em ra!" Lời nói bắt đầu lộn xộn, còn chưa nói hết câu móng tay đã ghim chặt vào cánh tay hắn: "Đau quá, mau lấy ra đi..."
Nhung Ngạn cười nhẹ một tiếng, coi như không nghe thấy lời Chu Mạc nói, hạ thân đâm mạnh vào nội bích non mềm. Có lẽ do máu khiến hắn trừu sáp càng thêm thông thuận, hắn còn cảm thấy bên trong Chu Mạc còn chảy nước, nội bích mềm mại hút chặt lấy hắn, để hắn đâm càng sâu và bên trong, toàn bộ phân thân thô dài đâm vào trong thân thể Chu Mạc, quy đầu cũng chạm vào cửa khoang thất.
"Hưm a..." Nội bích bị trừu sáp đến mềm mại, Chu Mạc giật mạnh một cái, cả người như vừa bị luồng điện đi qua.
"Đau quá, xin anh đó Nhung Ngạn..." Còn chưa dứt lời cầu xin, quy đầu to lớn đâm mạnh vào cửa khoang thất, bụng anh đau đớn, anh chỉ thấy, Nhung Ngạn muốn làm chết anh, muốn đâm thủng anh.
"Thật chặt, quá thoải mái..." Nhung Ngạn thở hổn hển, bên trong Chu Mạc vô cùng thoải mái, vách tràng ban đầu còn trúc trắc ngậm lấy hắn giờ như có sinh mệnh mà quấn chặt lấy phân thân, mềm mại hút lấy quy đầu. Cảm giác này khiến cả người hắn dần trở nên kích động.
"Xem xem, khoang thất của em đang hút chặt ta, muốn ta đâm sâu hơn nữa, em có cảm thấy không?" Nhung Ngạn vừa hỏi vừa di chuyển tính khí của mình, quy đầu lướt qua cửa khoang thất, nỗ lực tiến vào bên trong khoang thất nhỏ hẹp.
Ngay cả một câu Chu Mạc cũng chẳng nói nổi, thân mình không ngừng run lên, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra, tính khí mềm nhũn cũng gắng gượng đứng lên, trào ra từng chút tinh dịch.
Nhung Ngạn cũng phát hiện ra điều này, hắn cười nhẹ xoa lên phân thân của anh: "Mạc, em đúng là kẻ lừa đảo, làm sao mà đau được, em xem, em còn sướng đến độ không nói lên lời cơ mà."
Dứt lời động tác lại càng nhanh hơn. Cửa khoang thất vẫn không chịu mở ra, Chu Mạc bị làm đến câm lặng, đau đớn khiến anh không thể thở nối, trên mặt là dấu nước mắt loang lổ, chỉ vô thức thấp giọng thút thít.
Trái lại, động tác của Nhung Ngạn ngày càng mạnh bạo, tín tức tố α tràn ngập phòng.
"Bé ngoan, mau mở khoang thất đi, để ta tiến vào." Nhung Ngạn nói một câu, vách tràng lại càng hút hắn chặt hơn, quy đầu không ngừng làm loạn trong cơ thể anh.
"A... Không mở... Van anh đó, thả tôi ra..." Tiếng rên rỉ khàn khàn nát vụn mang lên.
"Vì sao lại là tôi, vì sao..."
"Không có vì sao, không phải em từng nói α là động vật cấp thấp, chỉ biết động dục và giao phối hay sao?" Hắn lạnh lùng cười ra tiếng, bên tai anh thủ thỉ: "Mà ta – động vật cấp thấp này đã chọn em, để em trở thành đối tượng giao phối của ta, vì ta dựng dục duy trì đời sau..." Dứt lời, hắn tiếp tục động tác trừu sáp, lần này hắn nhất định phải đâm mở khoang thất của anh!
Chu Mạc bị hắn làm đến gần mất ý thức, nghe những lời này của hắn, đầu óc hỗn loạn miễn cưỡng thanh tỉnh... Anh từng nói.... Đầu óc hỗn loạn nhớ ra, những câu này, là khi anh ra ngoài giết tang thi mà cứu được một β.
"Đừng từ bỏ, cố gắng sống tiếp." Người yêu của β đó bị tang thi cắn chết, anh ta cũng không còn ý chí muốn sống nữa, Chu Mạc vì muốn người đó sống tiếp mà không ngừng an ủi anh ta. β đó hỏi anh, β vốn chẳng thể sống sót, không bằng để anh ta đi cùng bầu bạn của mình còn hơn. Chu Mạc trầm mặc một hồi, nói cho anh ta câu nói khiến anh vẫn kiên trì sống sót trong mạt thế.
"Thật ra tôi vẫn luôn tin, chỉ có β mới có thể sống sót trong mạt thế." Nhìn vẻ mặt của β đó, khóe miệng anh khẽ cong lên.
"Tất cả mọi người đều coi α và Ω là con cưng của Thần... Nhưng tôi không hề tin điều đó. α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở. Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ. Nhưng β thì có thể khống chế tình dục của bản thân, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi tín tức tố của α và Ω, mới có thể tồn tại...."
Chu Mạc khai sáng cho β kia, lời của anh có thể rất quá đáng nhưng bởi sự giáo dục của gia đình đã bao trùm nhận thức của anh, anh cũng tin, nếu có thể khống chế được dục vọng của mình mới có thể sống sót. Nhưng bởi vì quy tắc của Đế quốc đều muốn β kết thông gia với α hoặc Ω, bởi thế mà nhiều β vốn quen tự lập lại ỷ vào α.
"Hiện tại là tận thế, anh phải biết, chỉ có dựa vào mình mới có thể sống sót..."
Kết thúc hồi ức, Chu Mạc trợn mắt nhìn Nhung Ngạn, sắc mặt trắng bệch: "Anh, anh nghe được?"
Nhung Ngạn hôn một cái lên môi Chu Mạc như phần thưởng: "Phải, ta nghe được, còn nhớ vô cùng rõ. Em nói không sai, ta là động vật cấp thấp chỉ biết giao phối, bây giờ ta muốn em mở rộng khoang thất, để ta đi vào ký hiệu em!" Dứt lời hắn chặn Chu Mạc đang hoang mang muốn bỏ chạy lại, lực đạo so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn, hạ thân đâm mạnh như muốn xuyên thủng anh.
|
Chương 2-3: Lần thứ nhất bị cưỡng X và bị ép mở khoang thất (HHH) ♪(3) "Đau quá... Không được! Em sai rồi Nhung Ngạn, xin anh đó mau buông em ra!" Cửa khoang thất yếu ớt không ngừng bị đâm vào, cả người anh run rẩy từng hồi, không cách nào chạy trốn, hoảng loạn cùng sợ hãi, nơi bị nam nhân mạnh mẽ đâm vào dần trở nên mềm mại, dâm thủy ướt át dần chảy ra, cửa cung khẩu bị nam nhân đâm xuyên nhẹ nhàng hút chặt lấy quy đầu cứng rắn của hắn.
"Ha... Cửa khoang thất của em đang chảy nước, a, cũng thật gấp, muốn ta đi vào sao?" Cảm thấy cửa khoang thất luôn đóng chặt đang chậm rãi mở ra, dâm thủy nóng bỏng dội vào quy đầu của hắn, Nhung Ngạn thuận thế nắm chặt mông Chu Mạc, mạnh mẽ đâm mạnh, cuối cung khoang thất cũng thất thủ.
"Mẹ nó, thật thoải mái, thật mềm thật chặt, bên trong đều là dâm thủy, em thực sự là bảo bối." Nhung Ngạn hít một hơi, không kiềm chế được mà nói tục, quy đầu cừng rắn khai mở khoang thất, bên trong nóng bỏng ấm áp chặt chẽ hút lấy hắn, sung sướng khiến hắn không ngừng đâm sâu vào trong.
"Đừng... Nơi đó không được...." Khoang thất từ trước đến giờ chưa bị đâm vào giờ phút này thất thủ, cả người anh mềm nhũn, cảm giác tê dại xa lạ, khiến cả tâm lẫn thân đều bị chiếm đoạt.
Anh nhỏ giọng thút thít, khoang thất vừa bị khai mở không thể nào nhận nổi kích thích như vậy, bên trong khoang thất vô cùng mẫn cảm, tính khí của nam nhân không ngừng trừu sáp, tê dại cùng đau nhói truyền hắp toàn thân,cảm giác như muốn ngất đi nhưng lại bị phân thân của nam nhân đâm vào mà trở nên tỉnh táo, kích thích vô cùng mãnh liệt.
Nhung Ngạn như một dã thú điên cuồng đâm vào bên trong Chu Mạc liên tiếp mấy trăm cái, cảm giác dâm thủy bên trong tràn ra, hắn ngồi dậy quỳ xuống mở hai chân Chu Mạc ra, tính khí rút ra đến cửa huyệt, lại cảm nhận được nội bích non mềm quấn chặt lấy, hạ thân dùng sức lại đâm mạnh vào.
"Lép nhép" một cỗ chất lỏng từ nơi hai người giao hợp bị ép tràn ra ngoài, Nhung Ngạn nhìn nơi tương liên giữa hai người hô hấp tăng lên: " Dâm thủy của β cũng thật nhiều? Em nói có phải không, Mạc?" Nói một chữ, phân thân lại từ cửa huyệt đâm mạnh vào, mỗi lần như vậy, một lượng lớn chất lỏng lại trào ra.
Ý thức Chu Mạc đã hoàn toàn hỗn loạn, anh cảm thấy mình bị đâm đến hấp hối, tử cung không ngừng bị nam nhân đâm vào, dâm thủy bên trong cũng không ngừng trào ra, anh vừa sợ vừa thẹn: "Đừng như vậy, Nhung Ngạn, không được, em đau quá..."
"Đau, ta thấy em đang sướng mới đúng." Nhung Ngạn dùng tay tuốt tính khí bán cương đang chảy ra từng chút dịch của anh " Nhìn tiểu đáng thương này xem, muốn lắm rồi đây... Em nói xem, liệu ta có thể làm em đến mức em mất khống chế hay không?"
"Không, không muốn, không muốn mất khống chế, không muốn..." Chu Mạc ướt như chuột lột, nước mắt không ngừng rơi xuống, thanh âm khàn khàn cầu xin, lắc đầu lia lịa, thân thể cũng phản kháng, không ngờ lại khiến phân thân đang đặt ở cửa huyệt của Nhung Ngạn trôi ra.
Hậu huyệt đỏ tươi sưng lên tham lam co rút lại, phun ra một cỗ dâm thủy, tích tắc sau Chu Mạc mặt đầy nước mắt không biết lấy sức lực từ đâu ra co người muốn chạy.
Thân thể mềm nhũn, anh vừa xoay người đã bị Nhung Ngạn kéo chân lôi lại. Mở chân anh ra, thuận theo tư thế quỳ sấp của anh mà đâm vào.
Chu Mạc bị đâm đến nỗi cả thanh âm cũng không phát ra được, bởi vì lực đạo cùng tần suất mạnh mẽ như muốn đâm thủng anh.
Nhung Ngạn cũng không rút ra rồi lại đâm mạnh vào như vừa rồi, hắn mạnh mẽ đem phân thân tiến sâu vào khoang thất. Tư thế này khiến tính khí của hắn càng tiến vào sâu hơn, quy đầu góc cạnh chà sát vào tử cung mẫn cảm cùng vách tràng mềm mại, âm thanh khóc lóc của Chu Mạc dần biến đổi, kích thích khiến anh run lên, nhưng nội bích lại cố ý hùa theo nam nhân, dường như muốn bị người đàn ông mạnh mẽ đánh dấu.
Quy đầu cứng rắn đâm vào khoang thất non mềm, cung thất lại không như chủ nhân một mực trốn tránh, mà hút chặt lấy quy đầu nam nhân, thi thoảng hành lang lại thêm trơn trượt do dâm thủy, bởi vì tiếng khóc cùng sự kháng cự của anh mà không ngừng co rút lại.
"Đau quá, quá nhanh... Nhung Ngạn, chậm một chút... A a a.... Em bị đâm thủng mất, bụng sắp vỡ ra rồi." Tiếng gào khóc rên rỉ dần biến đổi, vẻ bình tĩnh lãnh đạm ngày thường mất đi, anh không ngừng nức nở, vừa thống khổ lại như sung sướng mà hừ một tiếng, bụng bị chọc hiện lên một độ cung rõ ràng, bởi vì quá mức mạnh mẽ, nơi tương liên của hai người ướt át trơn nhẹp, dâm thủy theo đùi rơi xuống.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, vô cùng thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn đâm mở khoang thất của Chu Mạc, cuối cùng nhịn không được, hắn muốn tạo kết bắn tinh.
"Mạc, mau nói em yêu ta!" Nhung Ngạn nhéo eo Chu Mạc, khuôn mặt luôn bình tĩnh mang theo ý cười dịu dàng giờ vặn vẹo khó coi.
"Hỏng mất, muốn chết! Mau thả tôi ra!" Chu Mạc nức nở gào khóc, nước mắt tuôn rơi, cả người bị đâm đến phát run, bụng cũng có cảm giác bị đâm xuyên, hơn nữa tính khí còn bị Nhung Ngạn nắm lấy, anh phát ra tiếng khàn khàn: "Yêu, yêu, tôi yêu anh, Nhung Ngạn, tôi yêu anh."
Trên mặt Nhung Ngạn lộ ra ý cười khát máu, hắn tuốt tính khí Chu Mạc, bên tai anh thấp giọng nói: "Ta cũng yêu em, Mạc của ta..." Sau đó hắn cúi người cắn vào gáy anh, tính khí bên trong khoang thất tạo thành kết, thân cán nảy lên mấy cái, một lượng lớn tinh dịch phun ra từ mã mắt, cơ hồ muốn lấp kín khoang thất nhỏ hẹp.
Chu Mạc giống như hỏng mất mà gầm nhẹ: "Thực nóng..." Khoang thất vì lượng lớn tinh dịch mà trở nên căng đầy, khoang thất không còn chỗ chứa lại không thể thoát ra ngoài, bụng Chu Mạc phồng lên: "Đau quá, bụng đau quá... Sẽ vỡ mất.... Hưm hưm..." Cảm giác đau đớn cùng căng đầy như muốn vỡ ra, Chu Mạc nhịn không nổi mà kêu khóc, thân thể co quắp như cá mắc cạn, phân thân đang bị nam nhân vuốt ve nhịn không nổi mà bắn ra nước tiểu, chất lỏng vàng nhạt tí tách phun ra, cảm giác được chất lỏng ấm áp, Chu Mạc mất khống chế mà khóc lớn, giống như không nổi nữa, anh bỗng im bặt.
Trong đầu hiện lên một mảnh chói lòa, giằng co mấy phút, đầu óc anh trống rỗng, triệt để bất tỉnh.
Nhung Ngạn ôm chặt Chu Mạc, hôn lên cổ và lưng anh, bụng dưới vẫn phun ra tinh dịch sền sệt, thân thể hai người gắn bó chặt chẽ, mãi cho đến khi kết biến mất, Nhung Ngạn kéo người ra, tinh dịch bị chặn lại cũng ồ ồ trào ra.
Ôm Chu Mạc một lúc, Nhung Ngạn kéo tính khí của mình ra, "Đã ngất rồi...." Ôn nhu hôn lên nước mắt của anh, lại hôn nhẹ lên môi, tính khí không chút lưu tình lần thứ hai đâm vào hành lang ẩm ướt.
Nhung Ngạn vừa hôn Chu Mạc, vừa quen thuộc mà đâm vào khoang thất của anh. Được làm khoang thất của Chu Mạc thật sự vô cùng sung sướng, thân thể và tâm hồn hắn đều vô cùng thỏa mãn, hắn không nỡ rút phân thân ra khỏi người anh, thậm chí còn có ý nghĩ lưu lại cả đời bên trong thân thể Chu Mạc. Hơn nữa, kết mới đánh dấu một lần hoàn toàn không đủ, β rất khó mang thai, Chu Mạc không thể một lần là có, bởi vậy hắn không kìm chế dục vọng của mình nữa, đè lên Chu Mạc bắt đầu một lần nữa.
|
Chương 2-3: Lần thứ nhất bị cưỡng X và bị ép mở khoang thất (HHH) ♪(3) "Đau quá... Không được! Em sai rồi Nhung Ngạn, xin anh đó mau buông em ra!" Cửa khoang thất yếu ớt không ngừng bị đâm vào, cả người anh run rẩy từng hồi, không cách nào chạy trốn, hoảng loạn cùng sợ hãi, nơi bị nam nhân mạnh mẽ đâm vào dần trở nên mềm mại, dâm thủy ướt át dần chảy ra, cửa cung khẩu bị nam nhân đâm xuyên nhẹ nhàng hút chặt lấy quy đầu cứng rắn của hắn.
"Ha... Cửa khoang thất của em đang chảy nước, a, cũng thật gấp, muốn ta đi vào sao?" Cảm thấy cửa khoang thất luôn đóng chặt đang chậm rãi mở ra, dâm thủy nóng bỏng dội vào quy đầu của hắn, Nhung Ngạn thuận thế nắm chặt mông Chu Mạc, mạnh mẽ đâm mạnh, cuối cung khoang thất cũng thất thủ.
"Mẹ nó, thật thoải mái, thật mềm thật chặt, bên trong đều là dâm thủy, em thực sự là bảo bối." Nhung Ngạn hít một hơi, không kiềm chế được mà nói tục, quy đầu cừng rắn khai mở khoang thất, bên trong nóng bỏng ấm áp chặt chẽ hút lấy hắn, sung sướng khiến hắn không ngừng đâm sâu vào trong.
"Đừng... Nơi đó không được...." Khoang thất từ trước đến giờ chưa bị đâm vào giờ phút này thất thủ, cả người anh mềm nhũn, cảm giác tê dại xa lạ, khiến cả tâm lẫn thân đều bị chiếm đoạt.
Anh nhỏ giọng thút thít, khoang thất vừa bị khai mở không thể nào nhận nổi kích thích như vậy, bên trong khoang thất vô cùng mẫn cảm, tính khí của nam nhân không ngừng trừu sáp, tê dại cùng đau nhói truyền hắp toàn thân,cảm giác như muốn ngất đi nhưng lại bị phân thân của nam nhân đâm vào mà trở nên tỉnh táo, kích thích vô cùng mãnh liệt.
Nhung Ngạn như một dã thú điên cuồng đâm vào bên trong Chu Mạc liên tiếp mấy trăm cái, cảm giác dâm thủy bên trong tràn ra, hắn ngồi dậy quỳ xuống mở hai chân Chu Mạc ra, tính khí rút ra đến cửa huyệt, lại cảm nhận được nội bích non mềm quấn chặt lấy, hạ thân dùng sức lại đâm mạnh vào.
"Lép nhép" một cỗ chất lỏng từ nơi hai người giao hợp bị ép tràn ra ngoài, Nhung Ngạn nhìn nơi tương liên giữa hai người hô hấp tăng lên: " Dâm thủy của β cũng thật nhiều? Em nói có phải không, Mạc?" Nói một chữ, phân thân lại từ cửa huyệt đâm mạnh vào, mỗi lần như vậy, một lượng lớn chất lỏng lại trào ra.
Ý thức Chu Mạc đã hoàn toàn hỗn loạn, anh cảm thấy mình bị đâm đến hấp hối, tử cung không ngừng bị nam nhân đâm vào, dâm thủy bên trong cũng không ngừng trào ra, anh vừa sợ vừa thẹn: "Đừng như vậy, Nhung Ngạn, không được, em đau quá..."
"Đau, ta thấy em đang sướng mới đúng." Nhung Ngạn dùng tay tuốt tính khí bán cương đang chảy ra từng chút dịch của anh " Nhìn tiểu đáng thương này xem, muốn lắm rồi đây... Em nói xem, liệu ta có thể làm em đến mức em mất khống chế hay không?"
"Không, không muốn, không muốn mất khống chế, không muốn..." Chu Mạc ướt như chuột lột, nước mắt không ngừng rơi xuống, thanh âm khàn khàn cầu xin, lắc đầu lia lịa, thân thể cũng phản kháng, không ngờ lại khiến phân thân đang đặt ở cửa huyệt của Nhung Ngạn trôi ra.
Hậu huyệt đỏ tươi sưng lên tham lam co rút lại, phun ra một cỗ dâm thủy, tích tắc sau Chu Mạc mặt đầy nước mắt không biết lấy sức lực từ đâu ra co người muốn chạy.
Thân thể mềm nhũn, anh vừa xoay người đã bị Nhung Ngạn kéo chân lôi lại. Mở chân anh ra, thuận theo tư thế quỳ sấp của anh mà đâm vào.
Chu Mạc bị đâm đến nỗi cả thanh âm cũng không phát ra được, bởi vì lực đạo cùng tần suất mạnh mẽ như muốn đâm thủng anh.
Nhung Ngạn cũng không rút ra rồi lại đâm mạnh vào như vừa rồi, hắn mạnh mẽ đem phân thân tiến sâu vào khoang thất. Tư thế này khiến tính khí của hắn càng tiến vào sâu hơn, quy đầu góc cạnh chà sát vào tử cung mẫn cảm cùng vách tràng mềm mại, âm thanh khóc lóc của Chu Mạc dần biến đổi, kích thích khiến anh run lên, nhưng nội bích lại cố ý hùa theo nam nhân, dường như muốn bị người đàn ông mạnh mẽ đánh dấu.
Quy đầu cứng rắn đâm vào khoang thất non mềm, cung thất lại không như chủ nhân một mực trốn tránh, mà hút chặt lấy quy đầu nam nhân, thi thoảng hành lang lại thêm trơn trượt do dâm thủy, bởi vì tiếng khóc cùng sự kháng cự của anh mà không ngừng co rút lại.
"Đau quá, quá nhanh... Nhung Ngạn, chậm một chút... A a a.... Em bị đâm thủng mất, bụng sắp vỡ ra rồi." Tiếng gào khóc rên rỉ dần biến đổi, vẻ bình tĩnh lãnh đạm ngày thường mất đi, anh không ngừng nức nở, vừa thống khổ lại như sung sướng mà hừ một tiếng, bụng bị chọc hiện lên một độ cung rõ ràng, bởi vì quá mức mạnh mẽ, nơi tương liên của hai người ướt át trơn nhẹp, dâm thủy theo đùi rơi xuống.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, vô cùng thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn đâm mở khoang thất của Chu Mạc, cuối cùng nhịn không được, hắn muốn tạo kết bắn tinh.
"Mạc, mau nói em yêu ta!" Nhung Ngạn nhéo eo Chu Mạc, khuôn mặt luôn bình tĩnh mang theo ý cười dịu dàng giờ vặn vẹo khó coi.
"Hỏng mất, muốn chết! Mau thả tôi ra!" Chu Mạc nức nở gào khóc, nước mắt tuôn rơi, cả người bị đâm đến phát run, bụng cũng có cảm giác bị đâm xuyên, hơn nữa tính khí còn bị Nhung Ngạn nắm lấy, anh phát ra tiếng khàn khàn: "Yêu, yêu, tôi yêu anh, Nhung Ngạn, tôi yêu anh."
Trên mặt Nhung Ngạn lộ ra ý cười khát máu, hắn tuốt tính khí Chu Mạc, bên tai anh thấp giọng nói: "Ta cũng yêu em, Mạc của ta..." Sau đó hắn cúi người cắn vào gáy anh, tính khí bên trong khoang thất tạo thành kết, thân cán nảy lên mấy cái, một lượng lớn tinh dịch phun ra từ mã mắt, cơ hồ muốn lấp kín khoang thất nhỏ hẹp.
Chu Mạc giống như hỏng mất mà gầm nhẹ: "Thực nóng..." Khoang thất vì lượng lớn tinh dịch mà trở nên căng đầy, khoang thất không còn chỗ chứa lại không thể thoát ra ngoài, bụng Chu Mạc phồng lên: "Đau quá, bụng đau quá... Sẽ vỡ mất.... Hưm hưm..." Cảm giác đau đớn cùng căng đầy như muốn vỡ ra, Chu Mạc nhịn không nổi mà kêu khóc, thân thể co quắp như cá mắc cạn, phân thân đang bị nam nhân vuốt ve nhịn không nổi mà bắn ra nước tiểu, chất lỏng vàng nhạt tí tách phun ra, cảm giác được chất lỏng ấm áp, Chu Mạc mất khống chế mà khóc lớn, giống như không nổi nữa, anh bỗng im bặt.
Trong đầu hiện lên một mảnh chói lòa, giằng co mấy phút, đầu óc anh trống rỗng, triệt để bất tỉnh.
Nhung Ngạn ôm chặt Chu Mạc, hôn lên cổ và lưng anh, bụng dưới vẫn phun ra tinh dịch sền sệt, thân thể hai người gắn bó chặt chẽ, mãi cho đến khi kết biến mất, Nhung Ngạn kéo người ra, tinh dịch bị chặn lại cũng ồ ồ trào ra.
Ôm Chu Mạc một lúc, Nhung Ngạn kéo tính khí của mình ra, "Đã ngất rồi...." Ôn nhu hôn lên nước mắt của anh, lại hôn nhẹ lên môi, tính khí không chút lưu tình lần thứ hai đâm vào hành lang ẩm ướt.
Nhung Ngạn vừa hôn Chu Mạc, vừa quen thuộc mà đâm vào khoang thất của anh. Được làm khoang thất của Chu Mạc thật sự vô cùng sung sướng, thân thể và tâm hồn hắn đều vô cùng thỏa mãn, hắn không nỡ rút phân thân ra khỏi người anh, thậm chí còn có ý nghĩ lưu lại cả đời bên trong thân thể Chu Mạc. Hơn nữa, kết mới đánh dấu một lần hoàn toàn không đủ, β rất khó mang thai, Chu Mạc không thể một lần là có, bởi vậy hắn không kìm chế dục vọng của mình nữa, đè lên Chu Mạc bắt đầu một lần nữa.
|
Chương 3-1: Yêu em đến khi có bản tin kết thúc*(1) Dưới ánh mặt trời chói chang, một chiếc xe tải chạy băng băng trên con đường hoang vu, chiếc xe kia chạy rất nhanh, vận tốc hơn 100 km/h, phía sau bốc lên khói bụi mù mịt. Không ít tang thi nghe thấy tiếng động mà chạy đến, nhưng bởi xe chạy quá nhanh, lúc chúng chạy đến xe đã chạy mất.
Người đeo kính đen cầm vô lăng là người đã rời khỏi căn cứ Nhất Linh ba ngày trước, Chu Mạc.
Ánh nắng chói chang cách cửa kính rơi lên gò má cùng cánh tay anh, kính râm đã che khuất đôi mắt nên không rõ biểu cảm của anh, nhưng đôi môi tái nhợt mím chặt lại báo hiệu anh không tốt lắm.
Sau khi bị Nhung Ngạn làm đến khoang thất, anh bị hắn làm liên tiếp ba ngày ba đêm... Anh mới chỉ nghe qua Ω có kì phát tình kéo dài ba ngày, cũng chưa từng nghe α bị ảnh hưởng bởi Ω, kì phát tình kéo dài đến tận ba ngày. Nếu không phải hắn có nhiệm vụ, anh cảm thấy Nhung Ngạn sẽ tiếp tục làm tiếp.
Nghĩ tới đây Chu Mạc không khỏi sờ tay lên bụng. Bụng nhỏ rắn chắc có múi nay nhô lên một độ cong rõ ràng, giống như là ăn quá no... Bụng trong vẫn còn đau đớn, nhưng đã đỡ hơn mấy hôm trước rồi.
Ngày đầu tiên Nhung Ngạn đi anh không thể xuống được giường, là một Ω cấp C luôn chăm sóc anh, anh biết Ω này, đó là người lần trước đã chăm sóc anh khi anh bị làm đến độ không xuống được giường. Chu Mạc vốn trầm tính, không thích nói nhiều, Ω kia cũng rất ngoan ngoãn, nửa câu dư thừa cũng không nói ra. Ngày thứ nhất khi cả người anh vô lực, Ω này đã đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh. Mãi cho đến khi anh có thể hoạt động, Ω này cũng đúng giờ đến đưa cơm.
Mỗi lần sau khi bị Nhung Ngạn cường bạo, khi Chu Mạc khôi phục ý thức, điều đầu tiên anh muốn làm là chạy trốn, rời xa căn cứ này, rời xa Nhung Ngạn, nhưng nghĩ đến viễn cảnh bị tóm trở về, Nhung Ngạn lại làm chuyện đó, cả người anh đều run rẩy.
Lần đầu tiên bị cường bạo, anh chạy trốn. Sau khi bị Nhung Ngạn tóm về, hắn trước mặt toàn bộ căn cứ mà cường bạo anh, đó là trừng phạt vì anh dám bỏ trốn. Thậm chí hắn còn uy hiếp anh, nếu lần tới anh còn dám trốn nữa, hắn sẽ biến những người đến căn cứ cùng anh thành thức ăn của tang thi.
Nhưng tính cách Chu Mạc vốn lãnh đạm, dù trước khi tới căn cứ đám người đó bên cạnh cùng anh giết tang thi hơn nửa năm, thế nhưng quan hệ giữa họ rất nhạt, chỉ tạm coi là sơ giao, nhất là sau khi tới căn cứ Nhất Linh, sau khi tính điểm cống hiến để phân tầng, anh và nhóm người đó cũng không liên lạc lại, không nói đến sau đó còn gặp Nhung Ngạn.
Căn cứ Nhất Linh nằm gần thành thị, xung quanh lại có nhiều huyện trấn phát triển nên vật tư rất phong phú, hiển nhiên, tang thi cũng đặc biệt nhiều.
Năm thứ nhất ở căn cứ Nhất Linh, bởi vì không có nhiều vật tư, chỗ ở không tốt nên hàng ngày anh đều cùng một tổ đội ra ngoài giết tang thi. Tang thi rất nhiều, nhưng số lượng người sống cũng rất lớn, anh cũng đã cứu nhiều người, cũng phải trải qua nhiều tình cảnh hung hiểm, nhưng đều may mắn sống sót, cũng từ tầng 3 mà chuyển dần lên tầng 10.
Năm thứ nhất ở căn cứ, lúc vẫn chưa được đổi đến tầng 10, ngày nào anh cũng trải qua như vậy, mãi cho đến khi lên được đến tầng 10, anh mới tạm dừng lại, cũng không đi giết tang thi nữa, mà chỉ đi 3 ngày, nghỉ ngơi 4 ngày.
Trải qua 2 năm thanh lý, tang thi xung quanh căn cứ giảm đi rất nhiều, nếu một người đủ cẩn thận cũng sẽ tự mình đi qua được thành thị và căn cứ, Chu Mạc là một trong số đó, bởi vì không thích ở chung cùng người khác, nên anh một mình đi tìm vật tư.
Không lâu sau anh gặp Nhung Ngạn, nhưng hai người gặp nhau cũng không có gì đặc biệt, mà Chu Mạc lúc đó cũng không nghĩ nhiều.
Lúc thấy Nhung Ngạn máu me đầy người bị tang thi bao vây, anh liền tiến tới hỗ trợ, sau đó hai người thoát được.
Chuyện này cũng rất bình thường, đây là chuyện từ khi bắt đầu tận thế anh vẫn luôn làm, tận dụng mọi cơ hội mà cứu người khác.
Nhung Ngạn lúc đó dường như đã giết tang thi rất lâu, trên người đều là vết máu khô, tóc và mặt dính tro bụi, cũng không nhìn rõ tướng mạo, Chu Mạc nhìn chiều cao và sức lực của hắn cũng mơ hồ đoán hắn là α.
Kiểm tra thấy trên người hắn không có vết thương nặng, anh cũng không định bắt chuyện với hắn. Nhưng Nhung Ngạn lại rất cảm kích anh, tự giới thiệu bản thân, nói hắn là α, nhưng lại bị thất lạc đồng đội, lúc tìm kiếm vật tư lại mò trúng ổ tang thi, vốn nghĩ bản thân sẽ chết không ngờ lại được Chu Mạc cứu.
Giọng hắn trầm thấp từ tính, cũng rất dịu dàng, lúc nghe giọng hắn cất lên, Chu Mạc không nhịn được mà liếc hắn một cái, nhưng bắt gặp đôi mắt nâu dài híp lại mang theo ý cười, anh lại thu hồi ánh mắt.
Sau khi giới thiệu nhau, trong thanh âm từ tính của Nhung Ngạn, hai người cùng nhau về căn cứ, thấy Nhung Ngạn lên tầng 20, Chu Mạc thản nhiên cùng hắn nói lời tạm biệt, rồi trở về phòng mình.
Nhưng anh không ngờ, ngày thứ hai, Nhung Ngạn đã tới tìm anh.
Thật ra lúc đứng ở đại sảnh tầng 10 chờ hắn, Chu Mạc vô cùng kinh ngạc, bởi anh cũng không nhận ra đó là Nhung Ngạn.
α đứng một mình nơi đó bị mọi người vây quanh, tóc ngắn màu nâu nhạt, da dẻ trắng nõn ngũ quan tinh xảo, khi cười rộ lên mang theo nhàn nhạt ôn nhu, và nhìn đã biết trước khi tận thế đến, hắn đã nhận một sự giáo dục rất tốt từ gia đình.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai cúc trước ngực không cài lại mà mở bung ra, lộ ra áo may ô màu đen bên trong cùng xương quai xanh tinh xảo. Kết hợp cùng quần tối màu, chân đi giày Martin, vóc người cao to vạm vỡ, tuy rằng đến tận thế cũng chẳng ai quan tâm đến việc phối đồ, nhưng hắn đứng đó giống như một người mẫu hoàn hảo, trời sinh là cái mắc áo*.
* Kiểu người mặc gì cũng đẹp
Chu Mạc cũng chỉ lướt qua rồi đi vào thang máy.
Không ngờ nam nhân lại lách ra khỏi đám đông vừa chạy vừa gọi tên anh.
Chu Mạc không thể nói rõ cảm giác lúc này của mình là gì.
Nhung Ngạn thấy anh không nhận ra hắn, nụ cười vốn xán lạn dần tắt, vẻ mặt có chút oan ức, hắn như là rất thân quen với Chu Mạc, cằm tựa lên đầu vai anh, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai Chu Mạc: "Mạc, là ta, Nhung Ngạn, là người anh đã cứu hôm qua."
Lúc nghe Nhung Ngạn nói, đầu anh bỗng trống rỗng, anh không thể nào liên tưởng người xấu xí bẩn thỉu hôm qua với người sạch sẽ xinh đẹp hôm nay là một được, hơn nữa, Nhung Ngạn quá gần rồi, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của hắn, gần tới mức anh còn ngửi thấy mùi tín tức tố α cường thế trên người hắn.
Tầng 10 đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều dồn vào tư thế ám muội của hai người, cho đến khi Chu Mạc mất tự nhiên đẩy Nhung Ngạn ra, ấn cầu thang máy, Nhung Ngạn tất nhiên vui vẻ đi cùng anh.
Số tầng cao có thể đi đến tầng thấp hơn nó*, hẳn nào Nhung Ngạn có thể tới tầng 10, Chu Mạc thầm nghĩ.
* Tức là trong toàn nhà 10 tầng chẳng hạn, thì tầng 10 có thể lên tầng 9, nhưng tầng 9 không thể xuống tầng 10.
Chu Mạc lại không quan tâm vấn đề này cho lắm, anh trang bị cẩn thận, tăng cao cảnh giác đi ra ngoài, Nhung Ngạn vẫn luôn bám sát theo anh, nói cái gì mà, Chu Mạc rất lợi hại, hắn muốn đi theo anh... Chu Mạc không thấy α yếu đuối chỗ nào, nhưng lại không đuổi được Nhung Ngạn.
Mới đầu có chút không quen, sau đó Chu Mạc không bận tâm nữa, chỉ cần không vướng chân anh là được.
Hai người cứ thế mà tạo thành một tiểu đội, Nhung Ngạn ngày nào cũng đến tìm anh mặc nắng mặc mưa, sau này Chu Mạc phát hiện, Nhung Ngạn rất lợi hại, α cũng rất lợi hai, tay không có thể giết chết tang thi, một cước cũng có thể đá bay đầu chúng.
Hai người cứ như vậy mà cạnh nhau hơn hai tháng, Chu Mạc chậm rãi quen với Nhung Ngạn, anh cũng biết Nhung Ngạn là α cấp S, tuy rằng làm bạn với α cấp S là một điều không thể tin nổi, nhưng ngày nào Nhung Ngạn cũng tới tìm, anh cũng dần coi hắn là bạn.
Mãi cho đến sau này bị Nhung Ngạn cường bạo, anh vẫn không hiểu nổi, đường đường là một α cấp S, có rất nhiều Ω hoặc β thích hắn, tại sao hắn cứ muốn anh, nhất định phải là anh? (Anh là vợ ảnh, ok?)
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, anh cũng sớm cảm thấy Nhung Ngạn có chỗ không đúng, nhưng là anh quá ngu ngốc hay là do quá tin tưởng hắn, thực sự coi hắn là bạn.
Nhung Ngạn vẫn luôn thích thân mật với anh, thỉnh thoảng ôm anh, cùng anh trò chuyện. Chu Mạc vẫn nghĩ đối với ai Nhung Ngạn cũng như vậy, cũng tạo nên thói quen được Nhung Ngạn ôm, thi thoảng bị hắn sờ mông (o.0), anh cũng đều không bận tâm.
Đến lúc được 2 tháng kể từ ngày hai người quen nhau, Nhung Ngạn đột nhiên trở nên nôn nóng. Chu Mạc phát hiện hỏi hắn mới biết, bởi vì tầng 20 có một Ω cấp S phát tình.
Chu Mạc lúc đó chỉ ôm hắn an ủi, thậm chí Nhung Ngạn ôm cứng anh làm phiền trên người anh, anh cũng nhịn. Giờ suy nghĩ lại, lúc Ω cấp S phát tình quá mức nguy hiểm, sẽ khiến α bị rối loạn, cho nên họ đều có sẵn thuốc ức chế, sao có khả năng phát tình ở nơi có nhiều α như vậy.
Có lẽ lúc ấy Nhung Ngạn đã không nhịn được, Chu Mạc có thể cảm nhận được Nhung Ngạn chậm rãi tiếp cận anh, đến gần anh, khiến anh thả lỏng cảnh giác, để anh chủ động thích hắn. Nhung Ngạn chắc cũng không nghĩ rằng Chu Mạc ngu ngốc đến mức ấy, cũng sẽ không nghĩ tới, anh sẽ không ở bên bất kì α hoặc Ω nào.
Chu Mạc vẫn nhớ ngày hôm đó, Nhung Ngạn cởi bỏ mặt nạ giả dối, cũng là lần đầu tiên hắn cường bạo anh.
Đêm đó, Nhung Ngạn bị một Ω cấp S phát tình tới gõ cửa, tín tức tố α tăng vọt, mắt đỏ ngầu lên tầng 10 gõ cửa phòng Chu Mạc, ôm anh vừa hôn vừa sờ loạn.
Chu Mạc giật mình vội đẩy Nhung Ngạn ra, nhưng khí lực lúc phát tình của α quá lớn, anh bị hắn áp lên tường mà hôn môi, Chu Mạc trợn mắt cố sức đẩy hắn ra.
Nhung Ngạn rời khỏi anh, thở dốc, đáng thương nói hắn vô cùng khó chịu, lại muốn nhờ Chu Mạc giúp hắn một chút.
Chu Mạc khuyên hắn mãi không được, đến lúc cảm nhận được phân thân thô to của hắn cọ xát lên mông anh, Chu Mạc cuối cùng cũng nổi giận. Anh nói với Nhung Ngạn anh chỉ coi hắn là bạn tốt, không ngờ Nhung Ngạn lại muốn thượng anh? Chu Mạc đuổi hắn ra khỏi phòng.
Nhung Ngạn cũng đâu dễ mà bị đuổi đi như vậy, bởi thế hai người đánh nhau.
Cuối cùng vẫn là hắn chiếm thế thượng phong, kéo quần anh ra, không để ý anh phản kháng mà đè người ra làm.
Lần thứ nhất không có bôi trơn cũng chẳng có âu yếm, hậu huyệt bị xé rách, chảy rất nhiều máu, nhưng Nhung Ngạn vẫn không dừng lại, hắn lại càng thêm hưng phấn, thiếu chút nữa làm chết Chu Mạc. Đương nhiên cũng không làm đến khoang thất của anh, không phải hắn không nghĩ tới, mà bởi Chu Mạc không thể thả lỏng, nội bích vẫn xiết chặt lại.
Sau khi thân thể tốt hơn liền chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, trước mặt những người còn sống bị hắn làm, đó là lần thứ hai bị cường bạo. Mặc dù cách cửa thang máy pha lê, từ tầng 0 xuống đến tầng 20, cũng khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Vẫn đau, đau đến tan nát cõi lòng, tự tôn và kiêu ngạo của anh bị đánh nát bấy. Cũng từ đó Chu Mạc dần sợ hãi Nhung Ngạn, anh từ chối giao lưu với hắn, vừa thấy hắn thân thể tự động run rẩy, Nhung Ngạn cũng không kiên nhẫn nữa, cũng tháo mặt nạ người tốt xuống, cũng bỏ ngoài tai lời cầu xin của anh, một lần lại một lần làm anh...
Về đoạn video kia, cũng bởi vì tuyên bố chủ quyền, cũng tránh anh tiếp xúc người khác, còn cố ý lan rộng ra ngoài, nếu tự tôn của anh đã mất hết, thì Chu Mạc mới hoàn toàn thuộc về hắn.
Mà hai người quen nhau cũng vừa được một năm, trong một năm ấy, ngoại trừ 2 tháng trước đó Nhung Ngạn không làm gì anh, thì những tháng ngày sau đó, Nhung Ngạn đều dùng những phương thức khác nhau để giày vò anh, ôm anh, ngạo khí của anh đều bị mài mòn, thế nên mỗi khi đối diện với hắn, Chu Mạc giống như chuột thấy mèo, không ngừng run rẩy xin tha.
Mãi về sau, Nhung Ngạn thường bị thượng tầng giao cho nhiệm vụ, lúc này Chu Mạc mới cảm thấy được giải thoát. Trong căn cứ có rất nhiều cơ sở ngầm của Nhung Ngạn cài để canh chừng anh. Nhung mà Chu Mạc lại có thể tự mình đi tìm vật tư, tuy rằng anh không dám bỏ trốn, nhưng anh vẫn luôn cảnh giác, cẩn thận giấu đi một phần vật tư ở nơi khác.
Thái độ Nhung Ngạn đối với anh rất khó hiểu, ngoại trừ việc trên giường cường thế bá đạo, nhưng bình thường đối xử với anh rất tốt, vật tư khan hiếm cũng sẽ đưa rất nhiều cho anh, hơn nữa còn rất quan tâm đến anh. Dù anh có cầu xin nhưng hắn cũng không chịu để anh rời đi, chỉ ôm lấy anh. Chu Mạc cũng nhiều lần hỏi hắn tại sao lại là anh, hắn cũng chỉ cười cười không trả lời. Anh cũng từng cầu xin hắn, chỉ cần không làm tình, thứ gì cũng có thể, nhưng hắn vô cùng bá đạo cố chấp. Chu Mạc cũng từng nghi ngờ, có lẽ hắn cũng thích anh... Cho đến mấy ngày trước, lần đầu tiên bị hắn khai mở khoang thất, anh mới biết tại sao hắn lại đối xử với anh như vậy.
Giờ anh cũng đã rõ, ngay lúc hắn nói anh đã hiểu ra. Hóa ra từ ngày hai người quen nhau cho đến hiện tại đều nằm trong kế hoạch của hắn, cũng có thể nói, Nhung Ngạn đang trả thù anh, trừng phạt anh, trừng phạt β yếu kém này dám mở miệng khinh miệt α và Ω. Bởi vì anh từng nói:
"α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở."
"Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ."
Anh vốn là cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời, còn Nhung Ngạn đã sớm giăng lưới, bắt anh lại.
Nghĩ tới đây, tay cầm vô lăng không khỏi siết chặt lại, câu nói ngoan ngoãn ở căn cứ chờ hắn trở lại như ma âm không ngừng vang bên tai anh.
Chu Mạc nháy mắt cứng đờ, nhưng anh tự nhủ, cố gắng trấn định bản thân. Cứ bình tĩnh, giờ anh đã cách căn cứ Nhất Linh hơn hai nghìn cây số, anh có thể bỏ trốn được.
Lần đầu tiên chạy trốn, theo bản năng anh quay về nhà, nhưng do vật tư không đủ nên dễ dàng bị hắn bắt lại. Hiện tại, Chu Mạc không có ý định trốn về nhà, cũng không đi tới căn cứ nào nữa, một đường xuôi nam. Phía nam có rất nhiều thành thị, tang thi cũng nhiều hơn, nguy hiểm thì càng cao, nhưng nếu có thể trốn khỏi Nhung Ngạn, anh cũng bất chấp.
Mặt trời dần xuống núi, bảng chỉ dẫn ven đường ghi tên một thành phố cách đó 56 cây, Chu Mạc lái xe chạy như bay.
Buổi tối là thời điểm tang thi xuất hiện nhiều nhất, đường phố bừa bộn không ngừng vang lên tiếng gào hét gầm rú khàn khàn của tang thi. Chu Mạc trốn trong một tòa nhà cao tầng, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đường phố lít nhít tang thi, hít sâu một hơi.
Tang thi xuất hiện buổi tối gấp đôi lượng tang thi xuất hiện ban ngày, Chu Mạc không dám manh động, tang thi nhiều như vậy anh cũng không thể rời đi. Vô thanh rời khỏi khỏi cửa sổ, Chu Mạc đi tìm chỗ có thể ở qua đêm nay.
Tòa nhà này có vẻ đã được xử lý qua, tang thi không nhiều lắm. Chu Mạc cố gắng gây sự chú ý cho mấy con tang thi, đi lên tầng cao nhất, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh, quyết định đêm nay sẽ ở tạm chỗ này.
Đây là phòng của tổng tài trước đó, bên trong vẫn nguyên vẹn như cũ, còn có nơi để rửa ráy, bên trong tủ lạnh đã bị cắt điện là mấy bình dịch dinh dưỡng và vài chai rượu đỏ hiếm thấy. Thân thể anh vẫn chưa tốt lắm, thức ăn bình thường cũng không tốt lắm, dịch dinh dưỡng vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Chu Mạc cắn một bình dịch dinh dưỡng, đi vào phòng tắm tắm qua một chút. Gian phòng này cách âm rất tốt, là phòng làm việc của α, tường cũng trang bị ngăn cách tín tức tố, vô cùng an toàn.
Tắm xong đi ra, tự mình thoa thuốc, chăn vài thứ ở cửa, Chu Mạc ôm kiếm ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.
Giấc ngủ này rất không thoải mái, hoặc là nói anh bị tiếng ồn nhỏ làm cho khó chịu, nhưng anh ngủ rất nông, vừa nghe có tiếng động liền mở mắt.
Nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, tiếng ma sát ngoài cửa như là có người đang cố gắng đẩy cửa ra.
Chu Mạc đứng lên, chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa.
|