Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ
|
|
Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ
Tác giả: Xuân Khê Địch Hiểu
Thể loại: Võng Du, Đam Mỹ
Độ dài: 15 chương
Editor: Vũ Ngư Nhi
Beta: Tịnh
Giới thiệu:
Biệt danh tiểu trong suốt là dành cho những người không có tên tuổi trong giới.
Tiểu Trong Suốt: Đại thần ơi đại thần, có một kịch bản mới cực kỳ đáng yêu, đại nhận có nhận không nè?
Đại thần: Kịch bản phù hợp thì nhận.
Tiểu trong suốt: Đại thần à nhân vật này thật sự rất hợp với cậu đó! Giọng của cậu từ tính quyến rũ như thế này! Rất hấp dẫn! Giống hệt như nhân vật ở trong tưởng tượng của tôi luôn!
Mười phút sau.
Đại thần: Xem xong rồi.
Đại thần: Nhận.
Tiểu trong suốt: Tuyệt quá! Cảm ơn đại thần! Tôi đi tìm thụ cho đại thần đây!
Đại thần: Tôi nhận vai thụ chính.
Đại thần: Anh cần tìm công cho tôi mới đúng.
|
Chương 1: Bỏ lỡ một trăm triệu
Đêm giao thừa đó, nhóm fan của Thụy Thần bỗng nhiên rất sôi nổi, ra là vì hào hứng cướp tiền lì xì*.
(Một dịch vụ của Tencent, cho phép người dùng gửi và nhận những phong bao lì xì điện tử thông qua dịch vụ thanh toán của công ty).
Tiền lì xì không có nhiều, thậm chí chỉ chia ra được vài phần. Đột nhiên có được một khối tiền, nó thật sự là một khoản kếch xù đó!
Cận Lập là một thành viên bình thường trong nhóm, rất thích giọng khi lồng tiếng của Thụy Thần. Lúc mở nhóm ra xem thì thấy mọi người đều cập nhật “Bỏ lỡ một trăm triệu”, cũng nhanh chóng theo phong trào mà nhấn +1.
Không ngờ lúc Cận Lập vừa mới trả lời xong thì phát hiện ra bầu không khí trong nhóm bỗng nhiên có sự thay đổi. Một đám “A a a a a a” sau phản hồi của anh rồi nhanh tay đi viết bình luận mới, rất nhanh sau đó đã làm cái phản hồi xếp hàng ngắn ngủi của anh bị nhấn chìm trong một biển gào thét.
Tim Cận Lập đập thình thịch không ngừng, kéo lại đoạn vừa nãy thì phát hiện trên phản hồi của mình là một cái bình luận rất giản đơn, cô độc.
Ngủ không tỉnh: Bỏ lỡ một trăm triệu.
Cận Lập chỉ cảm thấy tim mình như muốn vỡ tung, tay đặt trên bàn phím gõ cạch cạch, có cảm giác cả đầu ngón tay đều kích động đến phát run —
Cẩm lý lý lý lý lý: A a a a a a a a a Thụy Thần!!!!!
Cẩm lý lý lý lý lý là clone của Cận Lập. Đừng nhìn nickname trong giới của anh đáng yêu như vậy mà lầm, thật ra anh lại là một anh trai thẳng thuần khiết 24K đó nha. Khuôn mặt hay khí chất đều chẳng có chút hương vị gay nào, mũi anh rất cao, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt rất rất điển trai. Sau này khi bị em họ kéo vào giới võng phối, anh lại bắt đầu mê muội chất giọng của Thụy Thần.
Ban đầu anh cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với cái giới này. Bởi vì trong tiêu chí đánh giá của anh thì giới này toàn thụ yếu đuối thôi, không có tí thú vị gì.
Cô em họ lại không đồng ý, tìm kịch của Thụy Thần lồng cho anh nghe.
Ngay lập tức Cận Lập liền bị thu hút. Mọi người ai cũng bảo rằng chất giọng này có thể khiến người ta mang thai. Cận Lập lại nghĩ rằng không chỉ như vậy đâu, ngay cả đàn ông nghe thấy cũng có thể cương lên được ấy chứ!
Mặc dù thứ anh nghe là kịch Đam Mỹ, đàn ông con trai nghe thấy mà cương lên thì bình thường thôi… nhưng anh đâu phải gay! Chỉ là anh thích Thụy Thần mà thôi — siêu siêu thích luôn!
Khó thấy được có lúc Thụy Thần lại ngoi lên, Cận Lập và đám người trong nhóm phấn khích một lúc lâu, sau mới chợt nhớ ra rằng ban nãy Thụy Thần để lại câu “Bỏ lỡ một trăm triệu.”
Cận Lập nhanh chóng mang tiền lì xì ra, bỏ vào bên trong 888, hồi hộp mà chờ đợi Thụy Thần nhận lấy.
Kết cục thì chỉ còn lại nhóm người rối rít dùng tiền lì xì dụ dỗ Thụy Thần. Thụy Thần thì chẳng thấy xuất hiện lần nào nữa.
Cận Lập chán nản tắt nhóm, mở phần mềm nghe nhạc ra, nhấn vào một vài mục của Thụy Thần, lần lượt nghe kịch do Thụy Thần lồng tiếng.
Dù có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Cận Lập vẫn cảm thấy CV lồng tiếng cho công kia không hợp với Thụy Thần. Vì cảm thấy rất đáng tiếc nên Cận Lập đã dụ dỗ cô em họ chuẩn bị một vở kịch truyền thanh. Kịch truyền thanh này là một vở kịch ngắn, anh dùng tiền mua lại bản quyền, anh cũng kiêm luôn kế hoạch và biên kịch. Em gái tác giả cũng đã xem kịch bản, cảm thấy không tệ, không đưa ra nhiều ý kiến gì chỉ mong anh có thể tìm được CV tốt một chút.
Trong lòng Cận Lập đã sớm có được cách giải quyết. Thật ra khi vừa nhìn thấy công của bộ kịch ngắn này Cận Lập đã nhận ra rằng dường như nhân vật này sinh ra là dành cho Thụy Thần. Chất giọng của Thụy Thần dịu dàng trong trẻo, dù có cách xa đến mấy cũng không thể chống cự lại được. Nếu giọng nói đó mà nhiễm hương vị thất tình lục dục thì có lẽ mọi người đều sẽ đắm chìm trong đó mà không thoát ra được mất.
Cận Lập đang lo lắng không biết khi nào mới gõ cửa cầu Thụy Thần lồng tiếng kịch thì một em gái quen biết trong nhóm đột nhiên tìm tới: Lý Lý, Thụy Thần lại bị bắt chẹt QAQ
Cận Lập vừa nghe thấy thì lập tức mở diễn dàn lồng tiếng ra. Quả nhiên bên trong có khá nhiều bài post nóng hổi, tràn ngập những tựa đề ác ý —
【 Khắp giới lồng tiếng 】Hahaha, vị “đại thần” nọ làm mới nhận thức trong tui rồi, chưa bao giờ thấy “đại thần” nào đê tiện đến thế!
Chủ post:Đã biết nhóm fan của anh ta đều là đám liều chết nguyện trung thành rồi mà lại còn xuất hiện ra xin tiền lì xì. Haha, đã có ai thấy “đại thần” nào thiếu tiền đến vậy chưa? Nhóm fan của “đại thần” thì ngu ngốc, nhanh tay đi đưa tiền lì xì giúp anh ta làm giàu, chỉ có một đêm thôi mà “đại thần”đã giàu to rồi nhỉ?
【 Ảnh chụp màn hình 】
【 Ảnh chụp màn hình 】
【 Ảnh chụp màn hình 】
【 Ảnh chụp màn hình 】
【 Ảnh chụp màn hình 】
Cận Lập vừa nhìn thấy ảnh chụp màn hình trước mặt thì tức giận. Anh xắn tay áo lên, xông vào bộp lại: “Nhìn qua là biết chủ thớt hâm mộ ghen tỵ rồi. Cá chắc thớt là tiểu trong suốt vạn năm cũng không nổi tiếng. Có thể đưa ra ảnh chụp màn hình thì chủ thớt cũng là người trong nhóm đúng không? Mỗi ngày lặn ngụp, dòm ngó để đi bôi nhọ, chủ thớt cũng thật có tâm. Tôi là một trong những người đưa tiền lì xì, Thụy Thần hoàn toàn không nhận tiền lì xì mà tôi đưa!”
Cận Lập vừa mới gửi bình luận lên diễn đàn, bỗng nghe thấy một tiếng keng mềm mại nhắc nhở truyền đến bên tai —
Ngủ không tỉnh nhận tiền lì xì của bạn.
|
Chương 2: Đã offline
Thụy Thần vừa mới ngủ dậy thì có người âm thầm báo với cậu rằng cậu bị ném đá, ném đá cậu vì ở trong nhóm fan mà lại đi xin tiền lì xì.
Trong lòng Thụy Thần thầm kêu oan uổng, từ khi nào mà cậu lại đi lấy tiền lì xì hả? Còn nghe em gái đó báo tin rằng cậu giàu to vì được fan cho tiền lì xì nữa. Thụy Thần dụi mắt, mở nhóm ra tìm lại vài thứ ban tối, tìm đến mức gần như bị chuyện nhận tiền lì xì vùi lấp, sau đó nhấn nhấn nhấn nhấn nhấn, nhận lấy từng cái.
Thụy Thần nhận hết tất cả tiền lì xì rồi để lại một câu: Cảm ơn nha.
Sau đó Thụy Thần phải tắt nhóm đi vì cậu đang bị bạn thân điên cuồng oanh tạc: Cậu bị ngu đúng không! Ở bên ngoài đang ném đá cậu, nói cậu muốn tiền lì xì từ fan vậy mà cậu vẫn nhận hả!!!!!! A a a a a không phải cậu đang chê cậu bị ném đá không đủ chứ gì!!!!!!
Thụy Thần rất thắc mắc: “Tiền lì xì là cho tôi mà, tại sao tôi không thể lấy chứ?”
Người bạn thân đó hít một hơi thật sâu. Là cô mang Thụy Thần vào giới này, hồi đó vẫn còn là một thiếu niên ngốc nghếch, không nói chuyện với ai cả, nộp âm xong là bỏ chạy. Vì vậy khi nhận kịch bản, trao đổi với tổ kịch đều do nhóm bạn thân các cô phụ trách cả. Ở với nhau lâu, các cô ai cũng hiểu tính cách của Thụy Thần, nếu không phải do các cô quan tâm đến diễn đàn thì chắc chắn Thụy Thần sẽ chẳng thèm chú ý gì đến nó!
Nếu đổi lại là người khác tìm mắng Thụy Thần đến tinh phong huyết vũ, chắc chắn Thụy Thần cũng sẽ quay về mà để lại mấy chữ: Không bằng ngủ cho rồi.
Vừa thấy Thụy Thần có vẻ muốn đi ngủ, nhóm bạn thân căng thẳng nói: “Trước hết đừng đi ngủ! Nói với tụi tui tiền lì xì có bao nhiêu! Ở bên ngoài có người cố ý muốn bôi nhọ cậu, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng với nhau!”
Thụy Thần lại nói: “Không thèm quan tâm đến nó.”
Nhóm bạn thân: “…”
Nhóm fan bên kia thì đã muốn nổ tung rồi, gào khóc bám theo Thụy Thần gửi tiền lì xì, mong rằng Thụy Thần có thể ngó ngàng đến mình. Cùng lúc đó, bài post ném đá trong diễn đàn càng được đẩy lên cao, lại có thêm một đám anti đăng ảnh chụp màn hình lên, bộp bộp bộp mà ném một đống phẫn nộ vào mặt fan liều chết nguyện trung thành Cẩm lý lý lý lý lý.
Cận Lập cảm thấy hơi khó thở, nhấn vào tab tìm kiếm đi chat riêng với Thụy Thần: “Thụy Thần sama, cậu không thấy trên diễn đàn có rất nhiều người đang ném đá mình sao?” Vì những lời này hơi giống câu chất vấn nên Cận Lập đã sửa lại hết lần này đến lần khác mới chịu gửi qua.
【 Hệ thống nhắc nhở: Đối phương không nhận tin nhắn từ người lạ. 】
Cận Lập: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Cận Lập liền thêm Thụy Thần là bạn tốt.
【 Hệ thống nhắc nhở: Đối phương từ chối thêm bạn tốt của mọi người. 】
Cập Lập: ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻
Cận Lập không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người đuổi theo mình hỏi mặt mình có đau không.
Lúc này di động của Cận Lập phát ra một tiếng keng nhắc nhở. Lông mày Cận Lập nhíu lại, mở weibo lên. Account này của Cận Lập chỉ theo dõi một người hơn nữa còn thiết lập theo dõi đặc biệt với đối phương.
Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Vừa rồi nhận được một phong bao lì xì đỏ thẳm, cảm ơn em gái giàu có Cẩm lý lý lý lý lý.【 Ảnh chụp màn hình nhận tiền lì xì 888 】
Cận Lập:!!!!!!
Em gái giàu có cái quái gì chứ!
Hơn nữa Thụy Thần có biết làm vậy là thêm dầu vào lửa cho bài post ném đá kia không?
Tay Cận Lập run lên, vừa lên lại diễn đàn đã thấy có người đưa weibo của Thụy Thần lên! Sau đó một đám người thi nhau ném đá, thậm chí có người còn thương yêu mà làm mất mặt Thụy Thần của Cận Lập!
Yêu thương cái rắm!
Cận Lập không muốn nhìn thấy cái thứ bôi đen kia nhảy nhót lung tung, kích động vì được gọi tên ban nãy cũng lắng xuống, anh đứng lên đi quanh phòng hai vòng sau đó cầm di động lên hào hứng mà đi chia sẻ lại trạng thái weibo của Thụy Thần —
Cẩm lý lý lý lý lý: Được gọi tên thật là vui quá đi! ~(≧▽≦)/~ Nhưng mà Thụy Thần sama nè, tôi không phải là em gái đâu, tôi là nam đó! // Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Vừa rồi nhận được một phong bao lì xì đỏ thẳm, cảm ơn em gái giàu có Cẩm lý lý lý lý lý.
【 Weibo mách nhỏ: Chia sẻ thất bại, đối phương nghiêm cấm không cho ai khác để lại bình luận. 】
Cận Lập: …
Cận Lập yên lặng sửa lại thành chỉ chia sẻ.
Sau khi chia sẻ hoàn tất, Cận Lập không thèm quan tâm số lượng fan hâm mộ và người chia sẻ bài viết của mình đột nhiên tăng vọt, nhấp vào khung chat riêng với Thụy Thần nói —
Cẩm lý lý lý lý lý: Thụy Thần sama, cậu có biết cậu đang bị ném đá trên diễn đàn không?
Cận Lập cân nhắc suốt, cuối cùng cũng nhập được câu đó. Bản thân lại có chút thấp thỏm, lo âu sau đó lại xóa đi từng chữ một, sửa lại thành một câu hỏi dịu dàng, đáng yêu.
Cẩm lý lý lý lý lý: Thụy Thần sama, tại sao cậu lại khóa bình luận chứ QAQ Chúng tôi rất muốn nói chuyện với cậu mà.
Cận Lập chờ tới chờ lui vẫn không chờ được đến lúc Thụy Thần trả lời lại, nhìn kỹ lại tab chat riêng bỗng nhiên phát hiện phía bên trên có một dòng chữ nhỏ màu xám.
【 Weibo mách nhỏ: Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh đã offline, tin nhắn của bạn sẽ được gửi đến Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh trong thời gian sớm nhất lúc người đó online trở lại. 】
Đệt!
Cận Lập có cảm giác đầu mình như đang bị hàng vạn con ngựa đua nhau giày xéo.
Bên ngoài đêm giao thừa rất náo nhiệt. Mẹ Cận bị thua liền mấy ván mạt chược nên nhanh chóng chạy ngay vào phòng xách thanh niên nghiện Internet – Cận Lập ra cứu viện.
Cận Lập lấy hờn giận ra làm động lực, đánh cho các cô các dì trên bàn mạt chược không còn một mảnh manh giáp nào cả, mang về cho mẹ Cận một khoản tiền thắng kha khá.
Mẹ Cận mặt mày hớn hở, rất chi là hài lòng mà cười haha nói với các cô các dì: “Thằng nhỏ này không hiểu chuyện gì hết, chẳng biết nhường nhịn người lớn tí nào.”
Cận Lập vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi, rời khỏi bàn mạt chược, trở lại phòng mình, đứng trước song cửa sổ ngắm cảnh đêm. Nhà họ là nhà cao tầng, có thể thấy rõ hơn một nửa cảnh đêm của thành phố này. Thành phố không cấm đốt pháo hoa, những đóa hoa sắc vàng rực rỡ hay xanh thẳm đã dần dần lộ ra trên vòm trời đen kịt.
Cận Lập cho rằng bản thân mình đã dính phải bùa mê gì rồi, chỉ vì một chất giọng không mấy êm tai của mọi người đang chuyện trò khác với người kia mà nghĩ rằng đêm tân niên vui vẻ như vậy lại có chút cô đơn ư?
Anh là trai thẳng thuần khiết 24K đó!
Đang lúc Cận Lập sắp bị ru ngủ bởi những chương trình chiếu muộn đêm xuân thì điện thoại bỗng nhiên keng một tiếng.
Tinh thần Cận Lập phấn chấn hẳn lên, hào hứng mà nhấn mở weibo.
Ảnh đại diện của Thụy Thần sáng đèn!
Cận Lập mở khung chat riêng ra, thấy Thụy Thần đã trả lời tin nhắn.
Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Bạn thân nói rằng mở weibo mà không trả lời là bất lịch sự.
Cẩm lý lý lý lý lý: ?
Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Khóa bình luận rồi sẽ không cần phải trả lời nữa.
Cẩm lý lý lý lý lý: …
Đối diện với một Thụy Thần thành thật như vậy, Cận Lập cũng không biết nên nói gì cho phải. Nghe thấy TV truyền đến âm thanh của thời khắc đếm ngược, Cận Lập nhanh trí động tay, ngay giây cuối cùng gửi cho Thụy Thần một tin nhắn —
Cẩm lý lý lý lý lý: Năm mới vui vẻ nhé!
【 Weibo mách nhỏ: Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh đã offline, tin nhắn của bạn sẽ được gửi đến Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh trong thời gian sớm nhất lúc người đó online trở lại. 】
|
Chương 3: Một cậu em trai từ trên trời rơi xuống
Năm nay mừng lễ không cần phải đi thăm hỏi, nhà Cận Lập lại là lớn nhất nên bình thường không cần phải ra ngoài. Nhưng hằng năm lúc đến ngày mùng hai Tết thì anh luôn bị mẹ Cận chỉnh trang gọn gàng rồi dắt đi gặp người thân của ông ngoại ở nhà bên kia.
Mẹ Cận được ông ngoại tìm thấy rồi nuôi lớn, anh với người thân bên đó không có quan hệ huyết thống gì. Đối mặt với mấy câu “quan tâm” của nhóm người thân, còn trong thâm tâm thì lại muốn mang con gái trong nhà giới thiệu cho anh, nụ cười trên mặt Cận Lập đã không còn giữ vững được nữa rồi.
Mắt nhìn của Cận Lập rất cao, trong đầu đã xuất hiện những ý nghĩ khinh thường họ nhưng tiếc là họ và mẹ Cận đều có quan hệ nên anh đành phải lễ độ hết sức mà ứng phó với họ. Cận Lập cảm thấy phiền, ban nãy khi anh đang cùng bà ngoại nói chuyện thì mẹ Cận bỗng nhiên từ trên lầu xuống đây, bên cạnh bà còn mang theo một thiếu niên 17, 18 tuổi.
Thật ra thì ở tuổi đó không nên gọi là thiếu niên nữa nhưng trên người nhóc này lại có chút hương vị xinh đẹp thuần khiết, khác xa với đám người thân lộn xộn chung quanh.
Cận Lập không khỏi chăm chú quan sát nhóc thêm.
Kết cục lại là mẹ Cận mang thiếu niên đến đây, rất chân thành mà nói với Cận Lập: “Sau này Tiểu Thần sẽ là em trai của mày, nơi mày sống không phải rất gần đại học Hoa Đông sao? Sau này cho thằng nhỏ ở cùng, mày nhớ phải tìm một dì nào đó nấu ăn thật tốt, Tiểu Thần đang trong tuổi lớn, một ngày ba bữa thêm cả bữa khuya nữa đấy.”
Cận Lập: “…”
Xinh đẹp thuần khiết gì cũng bay sạch hết rồi! Dựa vào cái gì mà bắt anh phải cho một tên nhóc vào ở nhà mình chứ!
Mỗi tế bào trên người Cận Lập đều kêu gào muốn từ chối nhưng buồn thay, ở trong nhà họ Cận thì mọi lời mẹ Cận thốt ra đều là thánh chỉ cả. Trước tiên, cậu thiếu niên theo họ trở về nhà họ Cận, lúc đến mùng bảy thì cùng anh về khu nhà ở gần đại học Hoa Đông.
Cậu nhóc không nói nhiều, vẫn cứ yên lặng như vậy. Những lúc Cận Lập nhìn sang cũng chỉ lộ ra bộ dạng ngây ngốc.
Từ chỗ mẹ Cận anh mới biết được rằng cậu nhóc tên là Cố Thần. Ba năm trước, lúc cả nhà lái xe trên đường cao tốc thì xảy ra tai nạn, ba mẹ vì bảo vệ cậu mà chết, chỉ còn lại một mình Cố Thần. Lúc đó Cố Thần còn chưa trưởng thành, chỉ có một mình lẻ loi mà sinh sống, còn phải đương đầu với đám người thân đang dòm ngó nhà cửa của cậu nên tính cách càng thêm thâm trầm hơn, thường chẳng nói câu nào, người không biết còn tưởng cậu bị câm nữa là.
Năm nay một mình cậu đến chúc Tết ông ngoại của Cận Lập, mẹ Cận nghe bà ngoại kể về chuyện này thì bỗng nhiên nước mắt rưng rưng, ngay lập tức đưa ra quyết định bắt con mình phải chăm sóc cho đứa trẻ đáng thương kia thật tốt.
Cố Thần được đưa về nhà họ Cận vẫn cứ ngoan ngoãn vâng lời, tựa như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài vậy. Cận Lập thì có hơi nóng tính, từ trước đến nay anh không phải là người có tính cách tốt đẹp gì cho cam, lại càng không có đủ kiên nhẫn mà đi trông nom một đứa em trai bỗng nhiên xuất hiện này. Đúng vậy, Cố Thần rất đáng thương, nhưng chuyện đó thì có quan hệ gì với anh chứ?
Người nào có lòng thánh mẫu thì đi mà chăm sóc đi!
— Nhưng người có lòng thánh mẫu đó lại là mẹ anh.
Cận Lập cố gắng khiến bản thân mỉm cười: “Tiểu Thần, cậu thích ăn những món gì? Để anh tìm một dì đến nhà nấu ăn theo khẩu vị của cậu.”
Cố Thần chậm chạp giải thích câu chữ trong lời nói của Cận Lập, giống như phải mất một hồi lâu mới hiểu được ý của Cận Lập, xem ra cậu có hơi ngạc nhiên. Cậu bình tĩnh nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Cận Lập một lúc mới lắc đầu, tỏ ý không cần.
Cận Lập hít sâu một hơi, giọng nói có phần dịu dàng hơn: “Không cần khách sáo với anh đâu, mẹ anh nói cậu là em trai của anh thì cậu chắc chắn là em trai của anh.”
Nghe thấy Cận Lập nhắc đến mẹ Cận, rốt cục Cố Thần cũng mở miệng nói với Cận Lập một câu: “Tôi có thể tự làm được.”
Cận Lập ngạc nhiên. Giọng nói của Cố Thần rất dễ nghe, là một người phát cuồng vì giọng ngay tức khắc Cận Lập đã say mê nó. Đương nhiên, còn có một việc khiến anh ngạc nhiên hơn: “Cậu có thể nấu ăn?”
Cố Thần gật đầu, lại không chịu nói nữa.
Cận Lập nhớ đến những năm này Cố Thần luôn sống một cuộc sống cô độc. Nấu ăn các loại gì đó chắc là trong những năm này mà học được. Cận Lập nhìn sườn mặt an tĩnh của Cố Thần, tự nhiên trong lòng xuất hiện một nỗi thương cảm.
Giọng nói của đứa trẻ này hay như vậy, anh đành phải trông nom đứa trẻ này một chút vậy!
Những ngày ở chung bất giác mở ra. Cảm giác tồn tại của Cố Thần rất thấp, ngày thường sẽ đến thư viện đọc sách hoặc không được thì luôn ở trong phòng, hiếm khi xuất hiện ở trước mặt Cận Lập.
Cố Thần cũng không cho Cận Lập có cơ hội trông nom cậu.
Nếu không phải mỗi ngày về nhà đều ngửi thấy mùi hương của cơm, thấy được cậu thiếu niên lặng lẽ ngồi bên cạnh bàn, ít khi mở miệng nhưng luôn hỏi anh một câu: “Ăn có được không?” thì Cận Lập đã cho rằng chuyện của Cố Thần chỉ là ảo tưởng của chính mình, cuộc sống của mình nào giờ chẳng có thêm ai cả.
Không hiểu sao Cận Lập lại có hơi khó chịu. Mỗi ngày đều ăn cơm ngon của Cố Thần trong lòng Cận Lập cũng áy náy, về phòng liền chat với cô em họ: “Mấy đứa trẻ tuổi này thích gì thế?”
Em họ: “Anh họ à, anh muốn gửi quà cho em phải không?!”
Cận Lập: “Không phải.”
Em họ: “…”
Bỗng nhiên em họ trả lời lại: “Anh tặng quà cho Tiểu Thần? Không phải anh vẫn nói anh ghét có người ở nhà của mình à? Chậc chậc, mới có mấy ngày mà tặng quà này nọ cho người ta rồi. Anh thật là một tên khốn nạn thay đổi thất thường đó.”
Cô em họ cũng là họ hàng bên nhà ông ngoại, biết trong nhà Cố Thần xảy ra chuyện gì. Mấy ngày trước còn nghe Cận Lập phàn nàn rằng ghét việc mẹ Cận mang Cố Thần cho anh chăm sóc, còn đang nghĩ xem có nên tặng Cố Thần nơi đó còn mình thì đi tìm nhà khác ở không.
Đối với việc bề ngoài giả vờ nói muốn trông nom người ta còn bên trong thì lại nghĩ cách làm thế nào để đá người ta đi của Cận Lập khiến cô rất phản cảm. Nghe thấy Cận Lập cần tư vấn xem Cố Thần thích gì thì đương nhiên cô sẽ không khách khí mà chêm vào mấy câu sỉ nhục rồi.
Cận Lập nói: “Nếu đổi lại là em, bỗng nhiên có một cậu em trai từ trên trời rơi xuống chắc cũng không ưa thôi. Bây giờ anh cũng chẳng thích có người nào ở trong nhà mình, nhưng mà mấy bữa nay đều là cậu ấy tự nấu cơm, còn nấu luôn cả phần của anh nữa. Đây không phải là ăn của chùa phải quét lá đa hay sao?”
Em họ nói: “Dù gì anh cũng không thiếu tiền, sắp xếp hết một lượt máy tính nè, headphones nè, máy chơi game gì đó nè cho Tiểu Thần là được rồi. Bạn bè cùng lớp của em đều thích mấy thứ này, mỗi lần thấy người khác chơi thì tự động dán sát lại, không nhịn được phải cọ cọ mấy cái mới chịu. Chắc chắn Tiểu Thần sẽ thích! Nếu cậu ấy không chịu nhận thì anh cứ nói đây đồ cho cậu ấy mượn xài tạm, không phải quà tặng cậu ấy là được.”
Cận Lập cảm thấy ổn, ngày hôm sau gọi trợ lý mua một bộ đến đặt trong nhà.
Cố Thần không có ở nhà nên trợ lý chưa đi đến phòng của Cố Thần lắp ráp máy được. Cận Lập tan ca sớm, chuẩn bị tự mình mang máy tính với những thứ linh tinh sắp xếp thật ổn thỏa. Cận Lập mở cửa ra thì thấy Cố Thần đang bận bịu trong bếp, phòng khách thì bị bao phủ bởi mấy cái thùng giấy bị dán kín.
Cận Lập đi đến cửa phòng bếp hỏi: “Này, máy tính được đặt ở trong phòng cậu đấy, bây giờ anh vào xem có được không?”
Cố Thần ngẩn ra một lúc, hơi khó hiểu mà nhìn Cận Lập.
Cận Lập bị Cố Thần nhìn đến đỏ bừng cả mặt, anh thuận miệng nói: “Cái thằng nhóc này, đừng có cả ngày đều vùi đầu vào sách, cũng phải mở mang tầm mắt một chút chứ. Nếu có hôm nào bỗng nhiên mẹ nổi hứng đến đây thăm cậu, thấy phòng cậu đến cả một cái máy tính cũng không có chắc chắn bà sẽ lại mắng anh đây!”
Cố Thần chấp nhận lý do của Cận Lập. Rõ ràng là Cận Lập ghét cậu, chỉ vì một câu của mẹ Cận mà anh mới chịu tiếp xúc với cậu, vậy nên việc sợ mẹ Cận mắng là hoàn toàn bình thường. Cố Thần suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Cận Lập rất ngạc nhiên. Lại còn có thể chọn món nữa. Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Cố Thần, Cận Lập hiểu được rằng quả nhiên Cố Thần và bạn bè cùng tuổi đều giống nhau, thích lên mạng chơi trò chơi này nọ. Đây là lần đầu anh tặng quà, chắc hẳn là muốn cảm ơn anh đây! Xem ra đứa trẻ này rất không tồi, ít ra còn biết đền ơn đáp nghĩa.
Ngay lập tức Cận Lập nói ra tên hai món ăn.
Cố Thần gật đầu, tỏ ý mình đã nhớ kỹ.
Cận Lập tràn đầy nhiệt huyết mà đi lắp ráp máy tính cho Cố Thần.
Cố Thần mang thức ăn đã nấu xong ra đặt vào phòng ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng di động ở trên bàn của Cận Lập vang lên.
Khúc nhạc dạo đầu du dương khiến mày Cố Thần nhíu lại.
Sau khi nghe thấy người cất tiếng hát Cố Thần mới dừng lại một chút, đi đến mang di động vào phòng mình.
“… Anh Cận.” Cố Thần lên tiếng: “Điện thoại của anh kêu kìa.
|
Chương 4: Bài hát mới
Cận Lập nói trong điện thoại rằng tối nay sẽ ra ngoài xã giao, nghĩ đến ban nãy Cố Thần hỏi mình tối muốn ăn gì nên Cận Lập đã nói với Cố Thần một tiếng rồi mới rời đi.
Cố Thần gật đầu, cũng không nói gì, thu dọn bát đũa một chút rồi quay về phòng.
Cố Thần hơi buồn ngủ, nằm xuống chợp mắt một chút thì đã qua nửa ngày. Lúc tỉnh dậy đã xế chiều rồi, ánh chiều tà mỏng manh ngoài cửa sổ rọi vào khiến Cố Thần nheo nheo mắt. Cậu khởi động máy tính rồi đăng nhập vào mail, đem lá thư mới nhất tải xuống, tập trung dịch một lúc lâu mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối, mở cửa ra đi đến phòng bếp.
Cố Thần không phải là một đứa trẻ được cưng chiều từ bé, ba mẹ Cố đều là người làm nghề nông, hiền lành chất phác mà trồng trọt. Ba cậu mua về một chiếc xe tải loại nhỏ để trợ giúp giao hàng, đời sống cũng xem như ổn thỏa.
Từ bé cậu đã thích sạch sẽ, không thích nghịch phá náo loạn, tiếng Anh và tiếng phổ thông đều nói sỏi, không nói tiếng địa phương, khác xa hoàn toàn với những đứa trẻ trong thôn, bạn học chung hầu hết đều không thích chơi với cậu thường hay ở sau lưng cậu mà cười gọi “tiểu thiếu gia”. Ba mẹ sợ rằng ở trong thôn thì sẽ làm cậu mai một vì vậy đã cắn răng mua nhà trên thị trấn, phải vòng đi vòng về từ thị trấn đến quê nhà để cho cậu một cuộc sống tốt hơn, cũng không có đứa nhỏ nào khác nữa, bọn họ chỉ dồn hết sức mình cho cậu.
Cố Thần nấu một bát mì trứng thông thường, nhìn lòng đỏ với lòng trắng trứng chiên mà ngẩn ra, cảm thấy ánh đèn chói lọi kia đang bị bóng đêm cuộn trào bao phủ, giống như bất cứ lúc nào nó cũng có thế đến nhấn chìm cậu.
Cố Thần thoáng dời sự chú ý đi, suy nghĩ miên man về những chuyện khác.
Tiền tiết kiệm trong thẻ đều dùng để mua nhà, còn lại một chút tiền để trả học phí và lo liệu tang sự cho ba mẹ, phần dư lại không nhiều cho lắm. Vì vậy, từ lúc bước vào học kỳ II năm lớp 11 cậu đã bắt đầu nhận dịch vài thứ để kiếm sống. Về vấn đề trình độ thì ngay từ lúc bắt đầu đương nhiên là không tốt rồi, lúc nào cũng làm khách hàng không hài lòng nhưng chịu đựng hai năm nay thì bây giờ cũng có thể xem như có khả năng mà giải quyết những vấn đề cơm áo gạo tiền rồi, học phí thì có những khoản cho sinh viên vay mượn mà, đến khi có việc làm thì có thể trả sau cũng được.
Cận Lập không thích cậu, nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng chẳng thích việc bỗng nhiên có người xuất hiện trong cuộc sống của mình. Vì vậy cậu phải bắt tay vào tìm phòng trọ cho mình, qua hai tháng nữa cậu sẽ đủ tuổi cũng có cớ để từ chối lòng tốt của mẹ Cận…
Thật ra sống trong trường là biện pháp tốt nhất nhưng mà —
Nhớ đến chuyện trong trường khiến Cố Thần phải nhíu chặt mày không muốn nghĩ lại thêm lần nữa. Cậu trở về với thực tại, nhìn thức ăn sắp nguội lạnh trước mặt, dừng lại một lúc sau đó cầm đũa lên ăn.
Mặc dù mì đã nhão ra, trứng nguội cũng đã có mùi tanh, mùi vị chẳng ngon lành gì cả nhưng Cố Thần vẫn rất nghiêm túc mà ăn hết, còn uống sạch cả nước mì.
Kén ăn với lãng phí đều là thói quen không tốt.
Cố Thần đi rửa bát đũa rồi trở về phòng hoàn thành cho xong bản dịch. Có máy tính rồi, cậu không còn phải đến thư viện để sử dụng máy tính ở đó nữa, thuận tiện hơn rất nhiều. Trong lòng cậu thật sự rất biết ơn Cận Lập — còn có thể quan tâm đến ‘em trai’ mà bản thân mình không ưa, vị anh họ này quả thật là người tốt mà.
Cố Thần nhớ đến nhạc chuông di động của Cận Lập, lưỡng lự một lúc sau đó online tìm đến người bạn thân Sương hoa rơi đầy gửi cho đối phương một cái link: “Có mấy bài hát kiểu như bài ‘Lặng lẽ’ này không? Tôi muốn hát một bài rồi chia sẻ lên weibo, cover lại hay tự sáng tác gì cũng được.”
Sương hoa rơi đầy là người phụ trách chọn nhạc, chọn kịch bản cho Cố Thần, hiếm khi thấy bản thân Cố Thần lại muốn hát loại nhạc này nên ngay tức khắc đã chạy đi tìm bài cho Cố Thần cũng đồng thời đưa cho Cố Thần một bản nhạc: “Nhạc đệm của game này cậu hát đi, cố gắng mà luyện tập, người hát cho game không phải kẻ xấu gì đâu. Tôi sẽ thu xếp cho cậu một cuộc hẹn ở phòng thu, đến lúc đó hai người cùng hát với nhau nha.”
Sương hoa rơi đầy là người mang Cố Thần vào giới này, kịch truyền thanh chỉ là sở thích của cô còn nghề thật sự của cô lại là chế tác âm nhạc. Sau khi tìm thấy bảo bối Cố Thần này, Sương hoa rơi đầy đã rất mãn nguyện mà lôi kéo Cố Thần vào những bộ kịch truyền thanh yêu thích của mình và do bản thân mình tạo nên. Về sau khi biết Cố Thần chỉ dựa vào tiền lương dịch giả mà nuôi sống bản thân, lại phát hiện ra thiên phú về âm nhạc của Cố Thần cũng rất tốt nên đã tìm cho Cố Thần lồng tiếng một vài game, vốn liếng các loại trong lồng tiếng game và việc sử dụng giọng hát hay đôi lúc còn giúp Cố Thần diễn trò để kiếm thêm một khoản tiền thu nhập nữa. Nếu không phải sau khi ba mẹ mất đi Cố Thần vẫn chưa bình phục lại, không thể giao tiếp với người khác được thì Sương hoa rơi đầy đã biến Cố Thần trở thành người dưới cánh bảo hộ của mình.
Cố Thần giữ bài hát đã chuẩn bị mấy ngày liền, trước Tết Nguyên tiêu một ngày cậu để lại cho Cận Lập một mảnh giấy rồi khoác áo khoác, quàng khăn cổ ra khỏi nhà. Mùa đông đã muốn đi rồi nhưng ở bên ngoài vẫn còn se se lạnh, Cố Thần đem khăn quàng cổ quấn chặt một tí ngăn không cho gió thổi vào miệng, vào mũi. Cậu đứng đợi ở gần trạm xe bus một lúc sau đó nhanh chóng bước vào xe để đến phòng thu, tìm ngồi ở một chỗ phía sau, đôi mắt đen nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào những tia nắng mùa đông bên ngoài.
Ngay lúc đó, Cận Lập đưa xe vào garage, trong đầu lại xuất hiện bóng dáng đang đứng đợi ở trạm xe bus.
Cậu nhóc ban nãy sao lại giống với cậu em trai mà anh bị mẹ bắt ép chăm sóc nhỉ? Cậu nhóc đó lại dám ra ngoài? Đi đâu chứ? Nhập học hay sao?
Nhớ đến lời dặn dò của mẹ Cận muốn bản thân mình đưa Cố Thần đến trường, Cận Lập đã thấy đau đầu rồi. Bởi vì bỗng nhiên anh phát hiện ra bản thân mình còn chưa lưu số di động của Cố Thần, mẹ Cận mà biết được chắc chắn sẽ lại cằn nhằn.
Cận Lập đau nhức cả đầu*, rút chìa khóa xe ra mà lên lầu. Vừa mở cửa ra, Cận Lập có cảm giác dường như trong phòng thiếu mất thứ gì đó. Không có mùi cơm thơm lừng, không có thức ăn đầy bàn, không có cậu thiếu niên hay ngồi cạnh bàn luôn.
(Nguyên văn là Nhất cá đầu lưỡng cá đại, ý chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền toái, không có cách nào giải quyết).
Cậu nhóc ban nãy quả nhiên là Cố Thần.
Cận Lập thấy hình như ở trên bàn có một tờ giấy, bước nhanh đến đó cầm mảnh giấy lên, mới đưa mảnh giấy lên thì nét chữ thanh mảnh phía trên đã nhanh chóng đập vào mắt anh. Đúng rồi, mẹ anh từng bảo thằng nhóc đó là học sinh ưu tú, nhìn chữ viết này là biết được ngay.
Tin nhắn của Cố Thần rất đơn giản, ý chính là cậu có việc phải ra ngoài một chuyến, có thể đến tận tối muộn mới trở về. Vậy nên cơm trưa với cơm tối Cận Lập phải tự mình làm đi.
Nếu không phải tại nhóc kia làm cơm mà ngày nào anh cũng được ăn sơn hào hải vị ư? Cận Lập trừng mắt nhìn mảnh giấy kia một lúc lâu, đang muốn chửi thầm trong lòng mấy câu thì đột nhiên bụng sôi lên.
Cận Lập: “…”
Cận Lập lén lút cất mảnh giấy vào trong túi, xoay người ra bên ngoài ăn cơm.
Thức ăn của nhà hàng đã được mang tới, Cận Lập gắp lấy một đũa, hình như hơi mặn, lại ăn một món khác thì dường như nguyên liệu không được tươi non, đến đũa thứ ba thì mùi dầu quá nồng khiến anh không muốn ăn nữa. Cận Lập nghĩ rằng bản thân mình đã bị ám rồi, vậy mà bây giờ chỉ nhớ được thức ăn Cố Thần làm hằng ngày.
Những thứ đó không phải món hiếm lạ gì nhưng cách chọn nguyên liệu nấu ăn lại rất tươi ngon, mùi vị không đậm cũng chẳng nhạt, rất ổn. Trong canh không có vị của bột ngọt, mà là mùi vị tự nhiên của xương hầm.
Chắc nhóc đó không bỏ thuốc mê hồn vào trong thức ăn đâu ha?
Cận Lập ăn hết cái thứ ‘sơn hào hải vị’ nhạt như nước ốc kia, sắc mặt không tốt mà quay về công ty làm việc. Cả một buổi chiều trong công ty của Cận Lập đều bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp rất đáng sợ.
Thời điểm tan tầm đã đến, Cận Lập đang nghĩ có nên cho mọi người ở lại cùng tăng ca với mình rồi ra ngoài tìm chỗ ăn luôn thì di động bỗng nhiên keng một tiếng nhắc nhở.
Cận Lập nhanh chóng lấy di động ra.
Đợi cho đến khi thấy rõ bài post trên weibo ở trước mặt thì Cận Lập đã cảm nhận được mỗi tế bào trên cơ thể mình đều đang phấn khích mà nhảy múa —
Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Một bài hát mới, tặng cho những người yêu mến tôi.
!!!!!!
A a a a a a a Thụy Thần đăng bài hát mới kìa!
======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thần Thần: Một bài hát mới dành tặng cho những người yêu mến tôi.
Cẩm Lý: A a a a a a a a a a hàng hiếm của tôi, tôi muốn nói rằng, tôi yêu cậu a a a a a a a a a.
Thần Thần: …
|