Gã Đàn Ông Xấu Xa
|
|
Chương 25: Sinh nhật vui vẻ Hàn Tuấn mỉm cười nghiền ngẫm, ánh mắt lại rất trầm tĩnh: "Nên cậu không cần nói dối tôi."
Lâm Lang chỉ thấy xấu hổ kinh khủng, mặt cũng nóng lên, hệt như bị người ta nhìn thấy chỗ lúng túng, trong lòng rất không dễ chịu, dọc đường đi không nói gì nữa. Trở lại ký túc xá, Hàn Tuấn bỗng nhiên cầm ra một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo: "Chiều nay đã tính đưa cho cậu, nhưng cậu lại ra ngoài."
Lâm Lang sửng sốt, hỏi: "Gì thế?"
"Quà sinh nhật." Trong mắt Hàn Tuấn có chút đắc ý, nhìn cậu chăm chú: "Mở ra xem có thích không."
"Anh sao lại..."
"Tôi thấy trên tấm ảnh."
Một người tuấn tú như vậy đang đứng rất gần mình, Lâm Lang thậm chí có thể nhìn thấy mảng râu xanh trên cằm hắn. Cậu thấp thỏm nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Vừa mở ra xem liền bị dọa choáng váng. Tuy cậu không am hiểu lắm, nhưng đồng hồ này nhìn sơ cũng biết rất mắc, nhất quyết không chịu nhận. Hàn Tuấn lơ đễnh nói: "Cũng đâu tốn bao nhiêu tiền, để ý giá cả làm gì, quan trọng là hợp thôi. Tôi thấy hợp với cậu thì mua."
Lâm Lang một mực lắc đầu, đặt đồng hồ đóng gói đẹp đẽ lên bàn hắn: "Không được, tôi không thể nhận."
Hàn Tuấn hơi mất hứng, hắn đứng lên, nhìn cậu hỏi: "Cậu không lấy đúng không? Tôi cũng không đeo đồng hồ này được, cậu không cần thì tôi vứt."
Lâm Lang đương nhiên không tin, dù hắn lắm tiền đến đâu, song đồng hồ xịn cỡ ấy, lại mới tinh, hắn bảo vứt là vứt thế nào được, bèn cười cười, cảm kích nói: "Tôi thực tình không thể nhận, nhưng vẫn cám ơn anh."
Hàn Tuấn không nói một câu, cầm hộp quẳng luôn khỏi ban công.
"A!"
Lâm Lang hét to: "Anh ném thật hả?!"
Sắc mặt Hàn Tuấn cực kỳ khó coi. Lâm Lang nhanh chân chạy ra ngoài. Bên ngoài ký túc xá bọn họ có mảng cỏ xanh mượt, nhưng bao quanh bởi một hàng thông xanh, vả lại trời còn tối đen. Lâm Lang tìm rất lâu mới thấy cái hộp nhỏ lẫn trong bụi cây, giữa lúc ấy có kẻ thất đức nào đó đổ nước xuống, suýt nữa đổ trúng người cậu.
Giờ Lâm Lang không dám trả lại hắn nữa, hơn nữa, việc này nói cho cậu biết, Hàn Tuấn quả nhiên nói là làm, tuyệt đối chẳng sợ lãng phí tiền.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thử, thấy phòng họ đã tắt đèn, đang buồn bực thì thấy đằng trước có người bấm còi. Lâm Lang vội vàng chạy tới, chưa kịp mở miệng, xe đã lái vụt đi.
Thật là, nếu không định nói chuyện với cậu thì bấm còi làm chi?
Lâm Lang cười cười bất đắc dĩ, chậm chạp quay về ký túc xá. Cậu không dám đeo đồng hồ này, khoan đề cập người khác thấy sẽ nói gì, chính bản thân cậu cũng hiểu đồng hồ mang trên người mình không có đất dụng võ, muốn mất tự nhiên bao nhiêu thì mất tự nhiêu bấy nhiêu.
Trong thời gian ấy, Quan Bằng có sang đây một chuyến. Mười giờ hơn, đám Trần Lâm lục tục trở lại. Lâm Lang đã tắm rửa lên giường từ sớm, nhưng vẫn chưa ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy Cao Chí Kiệt la to đầy khẩn trương: "Vậy ảnh không việc gì chứ?... Bệnh viện nhà ai?... Ừ, tôi đến ngay!"
Trần Lâm rửa mặt xong bước ra, hỏi: "Sao vậy?"
Cao Chí Kiệt hùng hùng hổ hổ mặc đồ: "Là Hàn Tuấn, chả biết sao lại uống nhiều tới mức gặp tai nạn giao thông."
Lâm Lang giật bắn mình, ngồi dậy ngay: "Tai nạn?!"
Mấy người bên dưới sợ hết hồn. Lâm Lang biến sắc, hấp tấp mặc quần áo, bò xuống giường: "Tôi đi với được không?"
Cao Chí Kiệt thắt xong dây giày, lấy ví tiền trên bàn: "Nhanh lên."
Đến bệnh viện, đầu óc Lâm Lang đã rối tinh rối mù, cậu bám sát theo Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt hỏi y tá trực ban phòng bệnh của Hàn Tuấn, đoạn quay đầu bảo Lâm Lang: "Cậu vô trước đi, tôi đi đóng tiền."
Lâm Lang gật đầu, lòng áy náy khôn xiết. Nhất định là tại cậu không chịu nhận quà, chọc hắn tức giận, nên mới uống nhiều rượu rồi gây tai nạn. Liệu hắn có chết không, lỡ tàn phế thì biết làm sao? Lâm Lang càng nghĩ càng hãi, lúc đẩy cửa phòng, cánh tay cũng run lẩy bẩy.
|
Chương 26: Tình yêu và Âm mưu Phòng bệnh lặng như tờ, Hàn Tuấn an tĩnh nằm trên giường bệnh trắng toát, trên mặt còn đọng máu. Lâm Lang đến trước giường bệnh, nghẹn ngào gọi: "Hàn Tuấn."
Lông mi Hàn Tuấn khẽ động đậy, nhưng không mở mắt. Lâm Lang rốt cuộc nhịn không được phải bật khóc, đứng bên giường khóc run cả người. Cao Chí Kiệt mở cửa, thấy cậu khóc thảm như vậy cũng sợ, bước nhanh đến gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!"
Hàn Tuấn mở to mắt, giọng hơi khàn: "Ồn quá."
Cao Chí Kiệt đập một phát lên mép giường, chỉ vào Lâm Lang mắng to: "Má nó, người còn chưa chết, cậu khóc cái gì mà khóc, tính hù chết tôi hả?!"
Lâm Lang đứng tại chỗ, trên mặt còn vương nước mắt, ngơ ngác nhìn Hàn Tuấn: "Anh... anh không sao chứ?"
Hàn Tuấn mỉm cười, đáp: "Tay phải gãy xương, nhưng không thành vấn đề."
Lâm Lang lại khóc òa: "Anh là đồ thần kinh, bày đặt vờ vịt cái gì, sao không đụng xe chết luôn đi, anh thấy trò này vui lắm hả, anh..."
Thoáng cái tuôn sạch mọi lời khó nghe. Cao Chí Kiệt thực sự nghe hết nổi, hung tợn lườm cậu: "Đủ rồi, người ta dù sao cũng đang bị thương, thái độ kiểu gì đấy?"
Lâm Lang nhất thời á khẩu không trả lời được, nín nhịn hồi lâu, đoạn xoay lưng ra ngoài. Cao Chí Kiệt vội hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Đi toilet!"
Cao Chí Kiệt bỗng bật cười, nhìn Hàn Tuấn nói khẽ: "Xem ra bình thường nhóc con này không đáp lại, cũng chẳng thèm để ý tới anh, ai ngờ mặt lạnh tim nóng, mới nghe anh gặp tai nạn cái là, mẹ kiếp, mặt trắng bệch luôn, cả tư thế kia nữa, tình cảm với anh đúng là sâu sắc mà."
Hàn Tuấn cười đáp: "Ba mẹ cậu ấy qua đời do tai nạn, chắc có bóng ma tâm lý, hơn nữa tôi bị thương thế này nhiều ít gì cũng liên quan tới cậu ấy."
Cao Chí Kiệt ngớ ra: "Liên quan cái gì?"
Hàn Tuấn thuật lại mọi chuyện một lần. Cao Chí Kiệt nghe mà chẳng hiểu ra sao: "Cậu ta không cần thì thôi, anhcó đáng phải uống nhiều rượu thế không?"
Hàn Tuấn cười cười: "Cậu khỏi quan tâm, đóng tiền xong thì về đi."
"Hóa ra đại gia em là cái máy rút tiền. Em đi cũng không sao, nhưng ai trông anh? Chẳng lẽ để Lâm Lang ở lại?"
Hàn Tuấn không đáp. Cao Chí Kiệt "xì" một tiếng: "Với cái cơ thể tí tẹo kia của cậu ta á? Em thấy người khác hầu hạ cậu ta còn được, cậu ta mà hầu hạ người khác cái gì... hừ!"
Hàn Tuấn nhìn cái bình treo ngược: "Nhờ cậu chăm sóc tôi cũng được, chỉ là tay tôi mới gãy, có lẽ bất tiện đến mấy tháng, sợ quấy rầy thời gian của cậu thôi."
Cao Chí Kiệt lập tức nghẹn lời, cười hắc hắc: "Đi thì đi, nếu Lâm Lang hại anh bị thương, dĩ nhiên phải bắt cậu ta khắc phục hậu quả chứ. Anh chờ chút, em đi nói cậu ta."
Hàn Tuấn gọi hắn lại: "Thôi khỏi, cậu đi luôn đi, tôi nói cho."
Cao Chí Kiệt lấy di động ra xem giờ, đã mười một giờ khuya: "Em thấy tối nay anh khoan hãy về, ngủ lại đây một đêm đi, sáng mai em qua đón."
Hàn Tuấn gật đầu. Cao Chí Kiệt xem chừng Lâm Lang sắp quay lại rồi, dặn mấy câu liền đi.
Lâm Lang về không thấy Cao Chí Kiệt đâu, còn tưởng hắn có việc ra ngoài. Hàn Tuấn lại nhắm mắt nằm trên giường, cậu không dám làm phiền, đành im lặng ngồi một bên. Ai dè đợi mãi đến gần nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng Cao Chí Kiệt, cậu có chút đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng ghé sát tai Hàn Tuấn: "Anh ngủ chưa?"
Người nọ tức khắc mở mắt, đôi mắt đen hoàn toàn tỉnh táo, làm gì có vẻ buồn ngủ. Lâm Lang hoảng sợ, thế mới biết ban nãy hắn giả ngủ, song cũng không dám nổi đóa, chỉ thấp giọng hỏi: "Anh biết Cao Chí Kiệt đi đâu không?"
"Tôi bảo cậu ta về rồi."
"Hả?" Lâm Lang mờ mịt: "Vậy tôi làm sao đây?"
Mặt Hàn Tuấn không chút thay đổi: "Tôi vừa nói mấy tháng này cần người chăm sóc, thế là cậu ta bỏ chạy luôn."
Lâm Lang nghe thế, vội vàng ưỡn ngực: "Tôi có thể chăm sóc anh."
Vẻ mặt Hàn Tuấn rất thản nhiên, cũng không đáp lời. Lâm Lang vội bổ sung: "Tôi nói thật đó, chỉ cần không bận đi học, tôi sẽ giúp anh."
"Tôi không thích mang ơn người ta."
"Không... không phải giúp, vốn dĩ tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện anh bị thương... mà?"
Lâm Lang đỏ mặt, nơm nớp quan sát hắn. Người nọ suy tư một lúc, nói: "Vậy cậu dọn qua nhà tôi đi, đỡ mắc công chạy hai đầu, chăm sóc tôi cũng tiện."
Lâm Lang "A" một tiếng: "Anh không ở ký túc xá à?"
Hàn Tuấn nhìn cánh tay mình: "Hiện tại ở ký túc xá đâu có tiện đúng không?"
"Ờ nhỉ." Lâm Lang suy nghĩ, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Được... Được rồi. Mai tôi về ký túc xa thu dọn ít đồ."
Truyền nước xong, Lâm Lang gọi y tá tới rút kim. Hàn Tuấn nhịn đau dịch sang một bên, Lâm Lang luống cuống đè hắn xuống: "Ạnh đừng lộn xộn, muốn gì cứ nói với tôi."
"Tôi không dịch ra thì cậu ngủ ở đâu?"
"Hả?"
|
Chương 27: Lần đầu chung giường Suy cho cùng cánh tay đang gặp bất tiện, Hàn Tuấn mới cử động một tý đã đau đến khẽ thở dốc, hắn thở hổn hển, vỗ giường bảo: "Hơn mười một giờ rồi còn chưa ngủ?"
Lâm Lang chần chừ, đoạn lắc đầu: "Thôi, giường nhỏ quá, tôi lại ngủ không nề nếp, lỡ đè trúng anh thì không hay."
Hàn Tuấn cũng không ép cậu, chỉ cười cười rồi đắp chăn lên người. Vừa vào tháng mười một, phòng bệnh vẫn chưa cung cấp khí ấm. Lâm Lang mới ngồi trên ghế một lát đã lạnh đến phát run. Cậu nghe đồn phòng bệnh hạng sang nào cũng có giường phụ mà, sao giờ đến cái ghế dựa thoải mái chút cũng không có thế này? Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tối như mực nên khó mà thấy rõ, trong phòng tắt đèn, chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt vào từ hành lang. Lâm Lang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thiết nghĩ nếu thực sự phải ngồi chịu đựng như vầy cả đêm thì hơi đáng thương, cậu không dễ bị cảm cúm, nhưng một khi bệnh sẽ lây lất mười ngày nửa tháng, trời lạnh mà bị cóng chỉ mất nhiều hơn được. Cậu đứng lên suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn lặng lẽ xốc chăn chui vào.
Vừa nằm lên giường, một luồng hơi nóng liền ập vào mặt, mang theo mùi thuốc đắng thoang thoảng. Lâm Lang thở dài đánh thượt, cẩn trọng dịch vào trong, nửa người lộ ngoài chăn. Lúc sau, cậu phát hiện Hàn Tuấn chẳng có động tĩnh gì, bèn cả gan dựa sát Hàn Tuấn thêm chút. Đến gần quả nhiên ấm áp hơn nhiều, cậu dựng tai nghe ngóng hồi lâu, thấy Hàn Tuấn hít thở đều đặn như đã ngủ say, bèn nhích thêm tẹo nữa. Cứ liên tục như thế hơn nửa tiếng, rốt cuộc cả người cũng bao phủ trong chăn.
Giường bệnh viện vô cùng dễ chịu, Lâm Lang thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, vừa thở hắt được một hơi, Hàn Tuấn đột nhiên duỗi tay trái vòng qua dưới người cậu, ôm cậu vào lòng. Thân mình Lâm Lang cứng đờ, đang tính vươn đầu qua xem hắn cố tình hay vô ý thì Hàn Tuấn ghé sát tai cậu thì thầm: "Vậy ấm hơn."
Hơi nóng phả thẳng vào sau tai, Lâm Lang nhịn không được run nhè nhẹ, tim đập mãnh liệt. Hàn Tuấn không nói tiếp nữa, môi cứ thế như kề như không bên tai cậu, như thể muốn ngậm nó vào miệng bất cứ lúc nào. Lâm Lang đâu dám nhúc nhích mảy may, cậu vừa kích động vừa xấu hổ, lại sợ mình bất cẩn va phải hắn.
Vóc người Hàn Tuấn rất cường tráng, gần như bao trọn toàn thân cậu. Hai người nằm sát nhau, Lâm Lang thậm chí nghe thấy tiếng tim đập đầy sức sống của hắn, cậu bắt đầu phân tán tinh lực bằng cách lẩm nhẩm đếm thử, không bao lâu đã phát hiện chỗ kỳ lạ, cậu đã căng thẳng lắm rồi, nhưng nhịp tim Hàn Tuấn hình như còn gấp gáp hơn cậu. Cậu không cho rằng Hàn Tuấn là loại người dễ căng thẳng hay xấu hổ, huống hồ hắn còn chủ động ôm cậu, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh ngủ chưa?"
"Chưa."
"Kỳ ghê, sao tim anh đập nhanh hơn tim tôi nhiều vậy? Bộ lúc nào cũng thế à?"
Hàn Tuấn mãi không đáp. Lâm Lang nghiêng đầu nhìn hắn, tai thoáng lướt qua bờ môi nóng bỏng của ai kia, kích thích khiến cậu run lên. Hàn Tuấn trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Lâm Lang dịch ra ngoài, nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của Hàn Tuấn ôm lại, bên tai vang lên âm thanh trầm thấp mà khàn khàn: "Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi."
Tình huống kiểu này thì Lâm Lang biết ngủ thế nào. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà trắng tinh, chợt nhớ tới một đêm rất lâu trước kia. Đoạn, cậu khẽ nghiêng qua nhìn sườn mặt của Hàn Tuấn: "Ngày mai tôi có tiết, nhớ gọi tôi nhé."
Hàn Tuấn quay mặt về phía cậu, tựa hồ muốn áp lên trán cậu: "Bình thường cậu dậy sớm lắm mà?"
Lâm Lang cười ngượng ngùng: "Chả hiểu sao mấy bữa nay tôi dậy không nổi. Cứ sáng ra lại thấy uể oải muốn chết, đôi khi tắt đồng hồ báo thức lúc nào cũng không hay."
Hàn Tuấn mỉm cười, khoe hàm răng trắng bóc. Lâm Lang đỏ mặt, nhắm mắt nói: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì, ngủ đi."
Lâm Lang xê ra ngoài, Hàn Tuấn ghì chặt eo cậu: "Làm gì đấy?"
"Hồi nãy tôi không xạo anh đâu, tôi ngủ xấu nết lắm, suy xét đến an toàn của anh vẫn nên cách anh xa một chút."
"Không cần." Hàn Tuấn đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, nói khẽ: "Như vậy được rồi."
Hơi ấm dịu dàng vây lấy cậu, thật giống tình cảnh cả nhà cùng chen trên một chiếc giường ngày xưa. Mũi Lâm Lang hơi cay, cõi lòng như cũng trở nên mềm mại. Người nọ nhẹ nhàng gọi bên tai: "Lâm Lang."
Lâm Lang lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng trên đỉnh đầu, là giọng Hàn Tuấn: "Sinh nhật vui vẻ."
Lâm Lang cong môi cười như trẻ con: "Hiện tại mấy giờ rồi, đã sớm qua sinh nhật tôi."
"Mười một giờ năm mươi chín phút, lời chúc cuối cùng của hôm nay."
Lâm Lang nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
|
Chương 28: Hàn Tuấn Lâm Lang lớn đến ngần này, đã quen ngủ một mình. Mới đầu sẽ cảm thấy quạnh quẽ, sẽ hoài niệm những ngày chen chúc trên một giường cùng hai anh trai. Khi ấy cậu thường khóc thầm trong đêm, lại không dám để bà nội Lâm nghe thấy, chỉ đành trùm chăn cố nén tiếng khóc nghẹn ngào. Sau này lên cấp ba, cậu bắt đầu trọ ở trường, chậm rãi hình thành thói quen một mình. Tính cách dần lãnh đạm, ngược lại không quen chung đụng với người khác nữa.
Cánh tay Hàn Tuấn đặt dưới gáy cậu, Lâm Lang thành thành thật thật nằm trên giường, thầm nghĩ nếu cứ qua cả đêm như vậy, có khi nào tay Hàn Tuấn bị cậu đè đến liệt luôn không.
Cho dù suy nghĩ miên man, Lâm Lang rốt cuộc vẫn không chống cự nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi, hơn nữa còn ngủ thẳng tới lúc trời sáng. Thời điểm mở mắt, trong phòng đã sáng choang, Hàn Tuấn tựa vào đầu giường nhìn cậu, tâm trạng thoạt nhìn khá tốt. Cậu vội vàng dụi mắt ngồi dậy, vừa thấy đồng hồ lập tức hét ầm lên: "Ah! Dậy trễ rồi!"
Cậu mang giày rồi lao ra ngoài, Hàn Tuấn túm lấy cậu: "Cậu đi đâu?"
"Đi học!" Lâm Lang sốt ruột: "Hôm nay có tiết phiên dịch, thầy định cho kiểm tra lấy điểm đó!"
"Cậu không cần đi, tôi đã nhờ Trần Lâm xin phép giùm cậu, đợi cậu về ký túc xá thu dọn đồ đạc, tôi gọi Cao Chí Kiệt đi đón cậu."
Lâm Lang ngẩn người: "Nhưng giờ học của tôi..."
Nhận thấy Hàn Tuấn có chút không vui, Lâm Lang biết điều ngậm miệng lại, quả nhiên ấm áp ngắn ngủi hôm qua chỉ là giả dối, chế độ xã hội chủ nghĩa cũng không phải mọi người đều bình đẳng.
Thu dọn đồ đạc thì nhanh thôi, dù sao cậu cũng không ở nhà Hàn Tuấn lâu, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo thay và đồ dùng vệ sinh. Lúc Cao Chí Kiệt tới đón cậu, trong xe còn có một người tên là Quách Đông Dương, người không cao nhưng nom rất lão luyện, nhìn sơ cũng biết là dân lăn lộn xã hội lâu năm, da hơi đen, cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Lâm Lang nghe Cao Chí Kiệt giới thiệu mới biết hắn thuộc quân đội, chức vụ và quân hàm cũng không nhỏ. Lâm Lang từ bé đã sùng bái quân nhân, đâm ra đặc biệt kính nể Quách Đông Dương.
Cao Chí Kiệt nhòm nhòm cậu, cười nói: "Cậu cũng quá trông mặt mà bắt hình dong đấy, có khi nào thấy cậu khách sáo với tôi thế đâu?"
Lâm Lang đỏ mặt, hỏi: "Tôi không khách sáo với anh bao giờ?"
"Khách sáo thì khách sáo, nhưng liếc cái cũng nhìn ra chỉ làm lấy lệ, đâu như cậu hiện tại, hai mắt sáng rỡ, thiếu điều quỳ rạp sát đất nữa thôi. Hung dữ như Hàn Tuấn còn được cậu cung kính như thần, sao đến lượt tôi lại biến thành vậy?"
Lâm Lang cười hai tiếng xấu hổ, thầm nghĩ nhìn người hạ món ăn, đối xử với cái hạng không đứng đắn như anh thì làm sao đứng đắn nổi. Cao Chí Kiệt nhìn cậu, trong mắt ngập tràn thương hại: "Nhắc nhở cậu một câu, đến chỗ Hàn Tuấn thì bớt giở thói thiếu gia đi, hạ cái bộ dạng thanh cao kia xuống, bằng không cẩn thận chịu không nổi. Hàn Tuấn cũng không tốt tính như anh đây đâu, dám đối nghịch với ảnh thì ráng mà chịu."
Lâm Lang cảm thấy lời này hơi kỳ cục, cậu tới chăm sóc bệnh nhân, khi không đối nghịch với bệnh nhân làm chi. Vả lại Hàn Tuấn tuy rằng hơi lạnh lùng, thái độ với cậu thỉnh thoảng có chút khó hiểu, nhưng nhìn chung vẫn rất tốt.
Quách Đông Dương cười bảo: "Là thế này, cậu quen Hàn Tuấn chưa lâu nên có thể không hiểu rõ, đôi khi tinh thần cậu ta hơi bất bình thường, hành động tương đối cực đoan, cậu chú ý chút."
Lâm Lang nghe mà đần mặt: "Tinh thần bất bình thường?"
Cao Chí Kiệt phì cười, dự là Quách Đông Dương cũng biết mình dùng từ không ổn, mỉm cười nói: "Tôi dùng từ không chuẩn, nói chung sau này cậu sẽ biết. Giống như Cao Chí Kiệt nói, nghe lời cậu ta một chút thì không sao hết. Chúng tôi quen biết cậu ta lâu rồi, nghe chúng tôi không sai đâu."
Quách Đông Dương hay nói, nhưng không khiến người ta thấy ầm ĩ như Cao Chí Kiệt. Lâm Lang nghe hắn kể một vài chuyện cũ mới biết hắn với Hàn Tuấn còn lớn hơn cậu tưởng hai tuổi. Lâm Lang nhìn nhìn Cao Chí Kiệt, cười nói: "Thảo nào Cao Chí Kiệt nghe lời Hàn Tuấn như vậy, té ra là người hầu nhỏ nha."
Cao Chí Kiệt nhe răng chửi một tiếng: "Biết sao được, tại ông đây sinh sau đẻ muộn, lúc đám anh Hàn lăn lộn ngoài xã hội thì ông vẫn còn là học sinh ba tốt trong trường!"
*ba tốt: đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt
Quách Đông Dương lắc đầu cười: "Năm cấp ba Hàn Tuấn rất phản nghịch, một mình chạy sang châu Âu ba năm, lúc về bị ông già nhà cậu ta bắt buộc, bấy giờ mới chịu lên đại học. Hết cách rồi, những người được gia đình coi trọng như chúng tôi, tốt xấu gì cũng phải lên đại học. Nhưng Hàn Tuấn hiếm khi đến trường, cậu ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ lâu rồi, dì út cậu ta mở công ty ở đây, rất ủng hộ cậu ta."
Hóa ra hắn lớn hơn cậu tám chín tuổi lận, vậy liệt vào hàng chú được rồi nhỉ? Hèn chi cậu trông Hàn Tuấn chín chắn hơn người bình thường nhiều.
Cao Chí Kiệt nhìn Lâm Lang qua gương chiếu hậu, tỏ vẻ sung sướng khi người gặp họa: "Sợ rồi hả?"
Lâm Lang "xì" một tiếng: "Sợ gì, bộ anh ta ăn tôi chắc?"
Quách Đông Dương cười ha ha: "Chắc không đâu, cậu ta đâu hảo món này."
Mặt Lâm Lang đỏ lên, cái gì mà không hảo món này, xem cậu là bánh ngọt thật hả?
Đích đến cách đại học F không xa, chả mấy chốc đã tới nơi. Quách Đông Dương xuống xe hỏi: "Sao lại chạy đến đường Tân Hải, chẳng phải Hàn Tuấn ở tiểu khu Phú Xuân sao?"
"Ai biết ảnh mắc chứng gì, mới vào thu đã dọn nhà, nhưng chỗ bây giờ cũng tốt, cách trường gần lắm."
Lâm Lang cũng xen mồm: "Hơn nữa trước cổng tiểu khu có trạm xe bus, bắt xe tiện lắm ấy."
Quách Đông Dương và Cao Chí Kiệt nghe mà sửng sốt: "Cậu tới rồi à?"
Dạo trước sinh nhật Lưu Tân, không ai biết Lâm Lang ngủ ngoài ký túc xá bên một đêm. Lâm Lang nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vội lắc đầu: "Nãy mới thấy từ cửa sổ."
Cao Chí Kiệt nghi hoặc nhìn cậu một cái, Lâm Lang hờ hững ra cốp xe lấy đồ, cùng hai người họ tiến vào. Bảo vệ nơi này hình như đã quen mặt hai người Cao Chí Kiệt, đứng ngoài phòng bảo vệ cách đây xa xa còn cất giọng chào hỏi. Bởi đang là sáng sớm, rất nhiều cụ già và trẻ con ngồi trên bãi cỏ trước tòa nhà tập thể dục buổi sáng, cảnh tượng nom vô cùng yên ả. Người già thành thị hoàn toàn khác với người già nông thôn, bà nội Lâm từ sớm tinh mơ đã bận trước bận sau, vào mùa nông nhàn, việc bà làm thường xuyên nhất là xách cái ghế con ra ngồi trước cửa, có đôi khi ngồi nguyên cả buổi sáng hoặc buổi chiều. Mấy năm nay theo sự phát triển của xã hội, nông dân bận tối mặt cả năm cũng không kiếm nhiều tiền bằng ra ngoài làm công nửa năm, thành ra ngày càng nhiều thanh niên trẻ lựa chọn xa quê đi làm thuê. Trong thôn chỉ còn lại mấy người già trên năm mươi và trẻ con, khung cảnh náo nhiệt thuở ấu thơ của cậu đã trôi vào dĩ vãng, bà nội Lâm ngồi tại đó, hiếm lắm mới có người đến gần nói đôi câu.
Cho nên, mỗi lần nhìn thấy cụ già thành phố múa ương ca hát hí khúc đánh bài, trong lòng Lâm Lang đều khó chịu, cảm thấy bà nội mình thật đáng thương. Lâm Lang có một ước vọng rất lớn, đó là tương lai thành công hơn người, xây một viện dưỡng lão thật to, tập trung toàn bộ cụ già ở quê về đây, cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho bọn họ.
|
Chương 29: Lời nói dối bị vạch trần Lúc bọn họ mở cửa, Hàn Tuấn đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, Lâm Lang thấy hắn ở nhà một mình mà cũng ngồi thẳng tắp, thẳng đến mức cậu thấy oải thay hắn. Cao Chí Kiệt đổi giày rồi bảo: "Em nói anh sao không chịu nghỉ ngơi hai ngày, công ty anh thì có bao nhiêu việc chứ?"
Hàn Tuấn quay đầu nhìn thoáng, tiếp tục dùng tay trái gõ bàn phím một cách vụng về: "Công ty mới vào quỹ đạo, mấy ngày nay là thời kỳ mấu chốt. Các cậu kiếm chỗ nào ngồi đỡ đi."
Cao Chí Kiệt ngồi dựa vào sofa, thấy Lâm Lang đeo ba lô đứng sau lưng Quách Đông Dương, vẻ mặt có chút câu nệ, liền cười hỏi: "Đeo ba lô đứng ngốc đó làm chi, bộ không mệt hả?"
Quách Đông Dương mỉm cười, ngồi xuống: "Tôi nói này ông chủ Hàn, người đã tới đây rồi, cậu còn không sắp chỗ cho người ta đi?"
Hàn Tuấn bấy giờ mới ngẩng đầu, thấy Lâm Lang đeo cái ba lô vừa to vừa ngốc, không khỏi nhíu mày: "Cậu ở phòng lần trước đi, tôi cũng chưa kịp dọn dẹp đâu, cậu xem rồi sắp xếp, muốn đổi cái gì cứ bảo tôi một tiếng."
Mặt Lâm Lang thoắt cái đỏ bừng, quả nhiên, Cao Chí Kiệt lập tức hô to: "Lâm Lang từng đến đây rồi hả?"
Hàn Tuấn vẫn nhìn màn hình điềm nhiên như không: "Đợt trước sinh nhật Lưu Tân, Lâm Lang về trễ nên ngủ ở đây một đêm."
Quách Đông Dương mím môi cười, vẻ mặt có phần nghiền ngẫm. Lâm Lang hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống, tự trách mình ban nãy nói dối hai người kia làm gì không biết. Cao Chí Kiệt đắc ý nhìn Lâm Lang: "Nhưng vừa rồi lúc ở cửa Lâm Lang nói chưa đến đây bao giờ."
Hàn Tuấn nghe thế liền ngoảnh lại, thấy Lâm Lang cúi đầu lúng túng, cười nói: "Làm sao bây giờ, nói dối lòi đuôi rồi."
Lâm Lang nhịn hết nổi, ôm ba lô chạy tọt vô phòng. Phòng vẫn như cũ, ngay cả hình dạng chăn gấp vẫn giữ nguyên lúc cậu rời đi lần trước. Lâm Lang thả ba lô xuống, kéo màn, thở dài thậm thượt.
Chả rõ đám Hàn Tuấn đang nói gì bên ngoài, Lâm Lang cũng lười xen vào. Nói thật, cậu vẫn nhớ nhung tiết phiên dịch, cứ cảm thấy trốn học như vầy thật đáng tiếc. Cậu bê chăn ra ban công phơi, thò tay sờ sờ cái bàn trên đầu giường, thế mà không đóng chút bụi nào. Tủ quần áo to quá mức dự kiến, cậu mắc quần áo xong lại nghĩ tủ quần áo lớn cỡ này giấu được cả người ấy chứ, hèn gì mỗi lần mấy tiểu thư thiếu phụ nhà giàu trong TV yêu đương vụng trộm, gặp tình thế khẩn cấp toàn giấu tình nhân trong tủ quần áo.
Thu dọn xong hết, cậu bứt rứt đi đi lại lại trong phòng một hồi, thực tình không biết đối mặt với Cao Chí Kiệt và Quách Đông Dương làm sao, bèn nằm trên giường nhìn trần nhà, đầu óc loạn cào cào. Chẳng biết qua bao lâu, cậu sắp ngủ đến nơi thì cửa phòng bị ai đó mở ra, Cao Chí Kiệt thò đầu vào gọi: "Ê, ra ăn cơm nè."
Lâm Lang mơ mơ màng màng đứng lên, dụi mắt nói: "Chiều tôi còn phải đi học, về trước được không?"
Hàn Tuấn đi tới từ phía sau Cao Chí Kiệt, nhìn cậu nói: "Đi ăn cơm trước, cơm nước xong tôi kêu họ đưa cậu đi."
Lâm Lang đành phải đi ra theo. Đến phòng khách mới biết hóa ra tính đi ăn ngoài, cậu do dự một chốc, rốt cuộc vẫn theo họ.
|