Có Phải Cậu Thích Tôi Không
|
|
Chương5
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Lâm Phi Nhiên là lắc đầu, xong cậu mới quét mắt quanh phòng ngủ lần thứ hai, tuy nhiên không hề phát hiện ra dị trạng gì, vì thế lại do dự mà gật gật đầu.
Lắc đầu là bởi cậu cảm thấy vừa rồi mình vô cùng tỉnh táo, hơn nữa hình ảnh nhìn thấy cũng chân thật cực kỳ, thực sự không giống nằm mơ. Còn gật đầu là vì ngoại trừ lý do gặp ác mộng ra thì cậu hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào cho phải, chẳng lẽ đúng là gặp quỷ rồi? Song, vấn đề là, tại sao cậu vừa bổ nhào lên giường Cố Khải Phong thì đã không còn nhìn thấy gì quái dị nữa?
Lâm Phi Nhiên dùng vẻ mặt mờ mịt mà đối diện với Cố Khải Phong trong chốc lát, cũng thấy được một chút ý cười như có như không trong mắt đối thủ một mất một còn. Vì thế, cậu vội vàng lau nước mắt tràn ra do sợ hãi, luống cuống tay chân đứng dậy khỏi người Cố Khải Phong, đỏ mặt bò lên giường mình.
Mẹ nó, tất cả thể diện đời này của cậu, hôm nay hoàn toàn mất sạch trước mặt Cố Khải Phong rồi! Lâm Phi Nhiên vừa chán nản vừa buồn rầu mà nghĩ.
Nỗi sợ hãi do cơn “ác mộng” vừa rồi mang đến vẫn chưa biến mất, Lâm Phi Nhiên không thấy buồn ngủ một chút nào, cho nên sau khi lên giường cậu liền mở đèn bàn, ôm vào ngực, quấn chăn ngồi dựa vách tường, bất an cắn môi nhìn Đông rồi lại ngó Tây.
Gương mặt vô cùng nhức mắt của nữ quỷ kia lại hiện lên trong đầu Lâm Phi Nhiên, thần kinh cậu vốn yếu ớt cực độ cho nên chỉ cần hồi tưởng thoáng qua là cậu đã cảm thấy lạnh run cả người. Vươn tay mò mò dưới gối lấy điện thoại di động với ý định tìm người nào đó tâm sự với mình, nhưng khi mở máy cậu liền phát hiện hôm nay mình chưa sạc điện thoại, hiện tại di động chỉ còn lại có 10% pin.
Lâm Phi Nhiên tiếc không nỡ dùng, nắm chặt điện thoại trong tay. Dù rất không muốn chủ động nói chuyện với đối thủ một mất một còn, nhưng phòng ngủ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta hốt hoảng. Cuối cùng, sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Lâm Phi Nhiên vẫn mở miệng gọi một câu: “Cố Khải Phong.”
Vì sợ hãi, giọng điệu của Lâm Phi Nhiên nhẹ nhàng hơn hẳn bình thường, thậm chí có phần mềm mại, hệt như đang làm nũng vậy.
Cố Khải Phong im lặng một lát, mới đáp: “… Hử?”
Lâm Phi Nhiên tiếp tục dùng thanh âm mềm mại hỏi: “Mấy giờ ông đi ngủ?”
Mà giọng nói của Cố Khải Phong thì lại có chút khàn khàn mơ hồ: “Xem xong quyển sách này, nửa tiếng nữa.”
Lâm Phi Nhiên yếu ớt “ừ” một tiếng.
Phòng ngủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
Không gian vừa trở nên tĩnh lặng, Lâm Phi Nhiên lại bắt đầu suy nghĩ miên man, cho nên chỉ khoảng nửa phút đồng hồ sau, cậu lại cố tìm đề tài, ôm đầu gối nhẹ giọng hỏi: “Ông xem gì đấy?”
Cố Khải Phong hắng giọng một cái: “Tiểu thuyết, 《 Cái chết của xác sống 》.”
Lâm Phi Nhiên vừa bị “ác mộng” dọa cho rúm ró lại bị tên cuốn sách kia đả kích thêm lần nữa, mức độ kinh sợ tăng lên 5+ chỉ trong nháy mắt. Cậu mím môi dịch dịch mông, cuộn tròn cơ thể rúc vào trong góc, dùng hai vách tường vuông góc để che chắn cho thân thể mình, sau đó vươn một bàn tay ra khỏi chăn bông, lặng lẽ chỉnh cho đèn bàn lên mức sáng nhất.
Khoảng nửa phút sau, Lâm Phi Nhiên run rẩy gọi: “Cố Khải Phong?”
Cố Khải Phong: “Chuyện gì?”
Lâm Phi Nhiên ngập ngừng: “Không có gì.”
Cố Khải Phong cạn lời.
Hai mươi giây sau, Lâm Phi Nhiên lại xoắn: “Cố Khải Phong.”
Người còn lại khẽ cong môi, cố ý không lên tiếng.
Lâm Phi Nhiên hoảng hốt trong lòng, nháy mắt tưởng tượng ra cả chục loại khả năng kiểu như “Cố Khải Phong bị quỷ nhập vào người” linh tinh này nọ, giọng điệu lại càng dồn dập mà truy hỏi: “Ông đâu rồi?”
Cố Khải Phong thấp giọng cười một tiếng: “Đi vắng.”
Tên nhóc này vừa phát bệnh đã thật cmn bám người, Cố Khải Phong buồn cười nghĩ.
Vốn dĩ hắn không ghét Lâm Phi Nhiên, mấy hành động chọc giận người ta lúc trước, cơ bản cũng vì đối phương chủ động tìm đến sinh sự, thực tế Cố Khải Phong chỉ bị động phản kích mà thôi. Do đó, Lâm Phi Nhiên vừa đổi tính, trở nên ngoan ngoãn biết điều, Cố Khải Phong liền không giận nữa.
Lâm Phi Nhiên dùng giọng điệu mềm như bún nhờ cậy: “Khi nào ông đi ngủ thì nói cho tôi biết một câu nhé.”
Cố Khải Phong: “Ờ.”
Lâm Phi Nhiên vẫn định cố gắng tìm chuyện để nói: “Cố…”, nhưng mới bật được một tiếng ra ngoài cửa miệng thì cái giọng nam vừa xa lạ vừa quỷ dị kia lại bất thình lình vang lên thêm một lần nữa…
Lần này, tiếng nói còn hòa với một loại tiếng nhạc ồn ào huyên náo.
“Ok! Đây là sàn disco sống phòng 508, bản nhạc dance đang mở là sản phẩm tuyệt vời nhất được mix bởi DJ – MC Chặt Đầu, hãy cảm nhận nhạc phẩm bốc lửa này và nhảy cùng với tôi!”
Ngay lập tức, Lâm Phi Nhiên ngây ngẩn đến cứng người.
Đây chẳng phải là… nhạc sàn và tiếng nói qua micro sao?
“Yeah ~Yeah ~ Toàn bộ quỷ nam quỷ nữ có mặt tại đây ơi, hãy cùng tìm kiếm cảm giác high nhất của mình nào. Mọi người hãy giơ cao hai tay, để tôi có thể nhìn thấy bình đựng cốt của các vị…” Giọng nam quỷ dị vẫn nhiệt tình kêu gào trên mic!
Quỷ nam quỷ nữ? Bình tro cốt!?
Hai cụm từ trọng điểm này khiến thần kinh vốn đã yếu ớt mong manh của Lâm Phi Nhiên bị kích thích mãnh liệt một lần nữa. Cậu dựng thẳng sống lưng, nhẫn nhịn cảm giác lông tơ cùng tóc gáy dựng lên trong nháy mắt, bất chấp hai cánh môi đã trắng nhợt đến cắt không ra một hột máu, cắn chặt hàm răng cố ép bản thân thò đầu nhìn xuống dưới giường.
Mà, vừa nhìn một cái, Lâm Phi Nhiên suýt nữa đã bị hù chết ngay tại trận — phòng ngủ lúc này vô cùng đông đúc, bọn chúng chen chúc đứng san sát vào nhau, tất cả, đều là quỷ!
Bởi vì lần này đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cậu nhìn thấy rõ hơn lần trước rất nhiều. Những quỷ hồn này đều có sắc mặt xám trắng đầy chết chóc giống hệt nhau, bọn chúng kề vai sát cánh, điên cuồng gào thét cùng nhảy múa. Vài con quỷ vừa nhảy vừa ném vàng mã lên không trung, lại có mấy con theo phong trào đeo khẩu trang đen nhảy lên bàn học của Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong, nương theo tiếng nhạc nhảy đến hăng say sung sướng, biển cuộn trời nghiêng. Đúng lúc ấy, con quỷ MC cầm trịch cả chương trình bỗng hất đầu, không cẩn thận hất bay một tròng mắt đầm đìa máu chảy…
Có thể nói là phi thường không cẩn thận!
Nó “Ối” một tiếng rồi ngồi xổm xuống, hệt như người cận thị lần mò mắt kính sát tròng đánh rơi trên đất mà sờ soạng tìm kiếm tròng mắt của mình…
Đậu má, thế mà còn nhảy disco trong phòng ông là sao!? Lâm Phi Nhiên bị một màn quỷ dị hiện ra trước mặt làm cho kinh sợ tới mức chết lặng con tim, nước mắt kinh hoàng cũng bắt đầu ngân ngấn. Cậu vừa sợ lại vừa tức, thậm chí còn có chút buồn cười rất không đúng lúc. Sau một thoáng ngây ngẩn, Lâm Phi Nhiên diễn lại trò cũ, nhảy ‘bịch’ xuống đất, xốc chăn Cố Khải Phong lên, mau lẹ chui vào. Giống như một kẻ sắp chết chìm liều mạng bám chặt tảng đá nhô lên nơi mặt biển, cậu gắt gao ôm lấy người sống duy nhất ngoài mình ở trong gian phòng này.
“…” Cố Khải Phong im lặng đặt quyển sách trong tay xuống.
Ngay tại khoảnh khắc chạm vào Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên liền nhận thấy tiếng gào thét trên loa, tiếng nhạc nhảy xập xình và những tiếng hoan hô ồn ào nhất thời ngưng bặt, những bóng dáng ma quỷ cũng biến mất trong một cái chớp mắt thôi. Phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh tựa như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Lâm Phi Nhiên há miệng thở dốc, nhận ra mình vẫn không thể nói nổi hai tiếng “có quỷ” kia ra ngoài miệng.
Bỗng nhiên, trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh ông nội trước lúc qua đời — có một khoảnh khắc, hình như ông cũng dốc sức biểu đạt điều gì đó nhưng không thành, mà sau khi thất bại ông còn than thở một câu “thiên cơ bất khả lộ”. Lúc ấy, Lâm Phi Nhiên không rõ có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng dành tâm sư suy sâu nghĩ rộng, song, hiện tại ngẫm lại, có lẽ nào, điều ông muốn nói chính là cái này?
Đầu óc Lâm Phi Nhiên nhất thời hỗn loạn.
Nhưng có một việc cậu có thể xác định — dù dường như Cố Khải Phong chẳng phát hiện ra dị trạng gì, nhưng cảnh vừa rồi, tuyệt đối không phải là giấc mộng!
Đúng vào lúc ấy, Cố Khải Phong lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Phi Nhiên: “Sao lại xuống đây?”
“Tôi…” Lâm Phi Nhiên phát hiện mình không tìm được bất cứ lý do vừa hợp lý lại vừa dễ mở miệng nào.
Cố Khải Phong: “Vẫn sợ cái ác mộng kia à?”
Lâm Phi Nhiên lắc đầu, nước mắt lưng tròng mà dốc sức giữ gìn thể diện của mình ở trước mặt đối thủ một mất một còn: “Không.”
Cố Khải Phong khẽ nhếch một bên khóe miệng, cười đến có chút xấu xa: “Mấy ngày nay sao cậu toàn khóc lóc thút thít thế?”
Ông mới khóc lóc thút thít! Lâm Phi Nhiên lau nước mắt sợ hãi đi, hung hăng trừng đối thủ sống còn của mình, vô cùng kiên cường mà chui ra khỏi ổ chăn!
Nhưng lần này cậu thật sự không dám bò lên giường mình. Sau khi giây phút cố tỏ ra mạnh mẽ vì tức giận qua đi, cậu lại bắt đầu run rẩy, dùng bộ dáng khúm núm hệt như một cô vợ nhỏ ngồi ở bên giường của Cố Khải Phong. Xỏ chân vào dép lê, Lâm Phi Nhiên vẫn chưa gọi được hồn phách trở về, ngơ ngẩn nhìn cái bàn học ở ngay trước mặt.
Vừa rồi, trên cái bàn kia có năm con quỷ, còn có một tròng mắt bị rớt ở góc bàn… Lâm Phi Nhiên căng mắt, liều mạng nhìn chằm chằm cái bàn đã chẳng còn một bóng ma nào, muốn tìm chút dấu vết hòng chỉ cho Cố Khải Phong xem. Nhưng cậu đã thất bại, chẳng những mặt bàn, mà trong toàn bộ gian phòng đều không có bất cứ cái gì có thể chứng minh một màn vừa phát sinh là sự thật.
Cố Khải Phong nhìn Lâm Phi Nhiên hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, buồn cười hỏi: “Cậu ngồi trên giường tôi làm gì?”
Lâm Phi Nhiên đảo đảo tròng mắt, nghĩ xem làm sao có thể truyền đạt thông tin “trong phòng có quỷ” cho Cố Khải Phong. Một lát sau, cậu lấy hết dũng khí đi đến cạnh bàn học, cầm một quyển vở và một cái bút lên, rồi nhanh chân bước trở về, ý đồ viết hai chữ “có quỷ” ra. Nhưng mà, diễn biến không giống như những gì Lâm Phi Nhiên dự định, tay phải vốn đang hoạt động bình thường, ngay sau khi cậu định viết chữ “có” xuống đã lập tức cứng đơ, bắp thịt điều khiển cánh tay và bàn tay dường như hoàn toàn mất đi sức lực.
Viết cái khác thì sao? Lâm Phi Nhiên nghĩ.
Suy nghĩ này vừa mới lóe ra, tay Lâm Phi Nhiên đã giành lại được tự do. Cậu vẽ loạn vài đường trên trang giấy, song không gặp bất cứ lực cản nào.
Cố Khải Phong thấy Lâm Phi Nhiên hí hoáy viết vẽ lung tung, thoáng nhíu đôi mày đầy khí khái, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
Lâm Phi Nhiên đang bận thử nghiệm giả thiết của mình, chỉ lắc lắc đầu, viết mấy công thức toán học rồi tới vài câu thơ trên trang vở. Sau đó, cậu lại vẽ một cái đầu heo, còn đặc biệt chú thích ba chữ “Cố Khải Phong” ở phía trên như một thói quen.
Kỳ thực cậu không cố ý, chẳng qua ngày thường vẽ thuần thục cho nên nhất thời không thể dừng tay!
Cố Khải Phong vừa tức lại vừa buồn cười: “Cậu…”
Lâm Phi Nhiên lập tức khôi phục tinh thần, đỏ mặt, vội vàng gạch gạch ba chữ “Cố Khải Phong” ở trên cái đầu heo đi.
Cố Khải Phong: “…”
Tóm lại, Lâm Phi Nhiên phát hiện, bất kể mình muốn viết cái gì cũng đều rất thuận lợi, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc “kể chuyện ma quái cho Cố Khải Phong” thì cánh tay sẽ lập tức cứng đờ.
Dường như có một thế lực nào đó đang ẩn mình trong bóng tối, ngăn cản Lâm Phi Nhiên tiết lộ bí mật về thế giới kia cho những người xung quanh.
Cậu không cam lòng mà ném vở với bút sang bên cạnh.
Không thể nói thẳng, cũng không có cách nào ám chỉ vòng vo sao? Lâm Phi Nhiên âm thầm ngẫm lại những chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay, quay đầu nhìn Cố Khải Phong, sụt sịt cái mũi, nói: “Ông nội tôi mới mất, hôm nay tôi đi gặp ông lần cuối, sau đó ông…”
Có điều, dường như thế lực kia đã lập tức phát hiện âm mưu của cậu. Vừa nói đến đây, Lâm Phi Nhiên liền thấy cổ họng mình nghẹn lại, nửa câu chuyển hướng đề tài kế tiếp bị dồn ép không thể bật ra mà cũng chẳng thể nuốt vào, biến thành thanh âm nức nở khe khẽ vừa yếu ớt lại vừa quái lạ.
Lúc này, một bàn tay ấm áp bất chợt đặt lên vai Lâm Phi Nhiên.
“… Tôi không biết, mấy lời vừa rồi cậu đừng để trong lòng.” Cố Khải Phong vỗ vỗ bờ vai gầy gò của Lâm Phi Nhiên như thể an ủi, thanh âm trầm thấp lại rất đỗi ôn hòa, “Đừng buồn quá, mấy ngày này có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Lâm Phi Nhiên đang vụn vỡ bỗng chốc lại cảm thấy một tia mê man mờ mịt rục rịch trồi lên: “…”
Ông hiểu lầm rồiiiiiiiiii! Không phải tôi đang xin ông an ủi đâu màààààààà!?
|
Chương 6
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Cố Khải Phong chỉnh đèn bàn ở đầu giường mình lên mức sáng nhất, nói: “Sợ thì cứ ngồi đây một lát.”
Dứt lời, hắn không chút dấu vết cất quyển sách có in mấy chữ 《 Cái chết của xác sống 》 đầy kinh dị kia xuống dưới gối, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu chơi game, hoàn toàn không có vẻ gì là buồn ngủ cả.
Lâm Phi Nhiên giật giật khóe môi, hai bắp hết xoắn chặt rồi lại thả lỏng ra liên tục. Một lúc sau, cậu nôn nóng đứng dậy đi ra ngoài cửa, hé mở cửa phòng, cẩn thận nhìn ngó khắp hành lang.
Đây là một hành lang dài và tĩnh mịch, bởi vì đèn trần đã hỏng mất hai ngọn nên ánh sáng không được đủ đầy, tuy vẫn nhìn được mọi vật trên đường đi, nhưng hiệu quả thị giác lại đặc biệt âm trầm. Mà, WC lại nằm ở phía cuối hành lang.
Lâm Phi Nhiên ngủ từ sáu giờ cho đến hơn mười một giờ, trước khi ngủ lại uống nước ăn cháo, vẫn chưa đi WC, vừa rồi lại liên tục chịu đả kích về mặt tinh thần, cho nên hiện tại có hơi mắc tiểu.
Làm sao đây, cũng đâu thể bảo Cố Khải Phong đi WC cùng mình được… Mất mặt đến mức ấy thì chẳng thà trực tiếp dọa chết mình đi! Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, cắn răng giậm chân một cái, xiết chặt nắm tay, hít vào một hơi, nhanh chóng nhấc chân bước ra hành lang bên ngoài!
Nhưng vừa miễn cưỡng đi được vài bước, những cảnh tượng khủng bố lúc trước lại như đèn kéo quân mà bay vòng vòng trong đầu trong mắt Lâm Phi Nhiên. Tròng mắt đầm đìa máu đỏ lăn lông lốc trên mặt đất, gương mặt quỷ nữ nứt nẻ héo khô, một đám âm hồn điên cuồng chuyển động… Phần bụng nhói đau, suýt nữa cậu bị những suy nghĩ tự mình dọa mình làm cho vãi nước tiểu, vì thế Lâm Phi Nhiên lại run rẩy vội vã chạy ngược về phòng.
Làm thế nào đâyyyyyyyy! Lâm Phi Nhiên gào thét trong tuyệt vọng ở nơi đáy lòng, nếu đang tè mà đột nhiên thấy quỷ thì sẽ ra saoooooo?
Cậu cảm thấy mình tuyệt đối không có can đảm bình tĩnh xả nước trước ánh mắt của cả đàn ma quỷ.
Do đó, cậu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mình để mông trần vừa phun nước tè vừa thét chói tai mà chạy như điên về phòng ký túc. Bi thảm quá rồi!
Nói không chừng sẽ còn bị vướng ống quần tụt được phân nửa trên chân mà ngã sml… Thế thì thật đúng là không cần làm người, trực tiếp nhảy lầu tự sát cho xong. Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn kịch liệt mà tưởng tượng.
“Cậu làm sao vậy?” Nhìn Lâm Phi Nhiên đang kẹp chặt chân dùng một tư thế quỷ dị đứng ngay ngoài cửa, Cố Khải Phong lên tiếng hỏi.
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, bất chấp tất cả, mở miệng: “Ông, ông có muốn đi WC không?”
Cố Khải Phong thành thực trả lời: “Không.”
Lâm Phi Nhiên cắn răng, dùng thanh âm siêu nhỏ hỏi: “Vậy ông đi cùng tôi một chút có được không…”
Nói xong, cậu cảm thấy mất mặt đến mức chỉ hận không thể thắt cổ tự sát ngay tại chỗ.
“Được.” Cố Khải Phong xấu xa thưởng thức bộ dáng mất tự nhiên của người kia, xỏ dép, đẩy cửa bước ra, “Đi.”
Hai nam sinh to đùng ngã ngửa vai kề vai tiến về phía WC.
Trên hành lang yên tĩnh, Cố Khải Phong thuận miệng hỏi: “Mơ thấy cái gì mà lại sợ đến như vậy?”
“Tôi mơ,” Lâm Phi Nhiên căn cứ vào câu hỏi của đối phương, trả lời, “Trong phòng ngủ có rất nhiều ma quỷ.”
Ngược lại, lần này cậu nói ra rất dễ dàng, có thể là nhờ cái lốt ‘nằm mơ’. Lâm Phi Nhiên vội vàng nắm bắt cơ hội, kể ra như nã pháo: “Đại khái có khoảng mười bốn mười lăm con quỷ, bọn chúng mở nhạc trong phòng, còn có một DJ tên là MC Chặt Đầu kêu gào cổ động, sau đó những con quỷ khác liền nhảy disco, có một quỷ còn lắc rớt luôn cả mắt mình!”
Cố Khải Phong nghe nghe, buồn cười hỏi: “Trong cái đầu nhỏ này của cậu chứa cái gì vậy hả?”
Lâm Phi Nhiên cắn răng: “Đây là…”
Ngay khi hai tiếng “chuyện thật” bị tắc lại trong cuống họng, cậu đành nhanh chóng sửa lời: “Nhưng giấc mơ này mang lại cho tôi cảm giác chân thực lắm.”
Lâm Phi Nhiên đã dò ra, quy tắc của sự hạn chế hẳn là ở chỗ cậu coi lời nói của mình là thật hay giải. Nếu nói trước là mình nằm mơ, vậy thì dù kể lể chi tiết cũng không sao cả, còn trường hợp ngược lại, ngay cả hai tiếng ‘có quỷ’ vô cùng đơn giản cũng không thể nói thành lời.
Cố Khải Phong: “Nghe nói trước kia trường chúng ta là một bãi tha ma.”
Lâm Phi Nhiên u oán mà trừng mắt nhìn hắn.
Vốn người ta đã sợ lắm rồi, thế mà còn thêm mắm dặm muối kiểu này!
Cố Khải Phong cong khóe miệng, cười cười kiểu lưu manh, khuyên nhủ: “Cho nên dù có thật hơn đi nữa, nó cũng chỉ là một giấc mơ thôi, ai mà có khả năng nhảy disco trong mộ của mình, cậu xem có phải không?”
Lâm Phi Nhiên hoàn toàn không thấy được hiệu quả của lời khuyên nhủ: “…”
Nhưng bọn chúng thực sự nhảy disco trong mộ huyệt của mình! Tôi vô cùng tuyệt vọng!
Vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã tới WC, Lâm Phi Nhiên đứng trước bồn tiểu tiện, tụt quần xuống một chút để lộ non nửa cái mông mượt mà trắng nõn, lấy vật kia ra.
Cố Khải Phong đút hai tay vào túi quần ngủ, tự nhiên đứng cách Lâm Phi Nhiên khoảng bốn năm bước chân, dùng đôi con ngươi đen xì sâu thẳm, bình tĩnh mà nhìn Lâm Phi Nhiên. Gương mặt đẹp trai của hắn không lộ ra cảm xúc gì, song Lâm Phi Nhiên vừa liếc mắt một cái, chẳng biết tại sao lại cứ cảm thấy thần thái của đối phương có chút không thích hợp khó diễn tả bằng lời.
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, dịch chuyển tầm mắt trở về, tuy nhiên, nước tiểu thì vẫn không sao xả được.
“Có người nhìn tôi không đi nổi…” Lâm Phi Nhiên gian nan nói.
Cố Khải Phong “ừ” một tiếng, lùi lại hai bước: “Tôi chờ ngoài cửa.”
Lâm Phi Nhiên một mặt mở van xả nước, một mặt sợ sệt mà gọi: “Cố Khải Phong?”
Cậu chỉ lo trong lúc mình lơ là, Cố Khải Phong sẽ mất tích một cách thần thần bí bí!
Cố Khải Phong thong thả đáp: “Có thần.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Biết rằng rất có khả năng Lâm Phi Nhiên phải nghe tiếng mới cảm thấy yên tâm, Cố Khải Phong dứt khoát đọc một bài văn cổ.
Cố Khải Phong: “… Tô Tử dữ khách phiếm du chu ư Xích Bích chi hạ. Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng… (*)”
(*) Hai câu trong bài Tiền Xích Bích phú của Tô Thức, dịch nghĩa là “…Tô Tử cùng với khách bơi thuyền chơi ở dưới núi Xích Bi. Hây hẩy gió mát sóng lặng như tờ…” Ai muốn biết thêm về Tô Thức và bài phú trên mời click vào đây
Nghe được thanh âm trầm thấp và giàu từ tính của Cố Khải Phong, không hiểu vì sao Lâm Phi Nhiên lại thấy vành tai nóng lên một chút.
Và thế là, Lâm Phi Nhiên cứ vừa nghe 《 Tiền Xích Bích phú 》 vừa giải quyết nhu cầu sinh lý, có thể nói là vô cùng phong nhã!
Đi WC xong, hai người lại sóng vai trở về phòng ký túc. Bởi vì Lâm Phi Nhiên tương đối mất tự nhiên, cho nên giữa bọn họ vẫn luôn duy trì một khoảng cách chừng mấy cm, suốt cả quãng đường đi cũng không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào.
Trong hành lang vắng vẻ, tiếng bước chân mang theo từng đợt âm vang.
Bỗng nhiên, luồng âm khí đã bám theo Lâm Phi Nhiên cả ngày hôm nay lại bắt đầu len lỏi vào bàn chân cậu, dọc theo cột sống xông thẳng lên trên, nhanh như chớp mà tràn vào hốc mắt. Loại cảm giác lạnh lẽo đầy u ám này, hai lần gặp quỷ trước đó cậu cũng đã gặp qua, tuy nhiên không quá rõ ràng, nên Lâm Phi Nhiên không để ý tới. Nhưng thời điểm nó xuất hiện lần thứ ba thì cậu bất chợt ý thức được…
Đây là một quy luật!
Sợi dây thần kinh trong đầu Lâm Phi Nhiên căng đến mức kêu ‘pang’ một tiếng, trong khoảnh khắc đấu tranh giữa việc “dứt khoát nhắm mắt không nhìn” và “chịu đựng sợ hãi xem kỹ một lần”, cậu lại phát hiện, lúc này nhắm mắt đã không còn kịp nữa – một giây phút thôi, hành lang đã chật đầy ma quỷ!
Một đám quỷ sắc mặt trắng bệch, hoặc thiếu tay gãy chân, hoặc máu thịt mơ hồ, hoặc dữ tợn như là người chết, bọn chúng kẻ đứng người ngồi, dàn hàng hai bên trái phải của hành lang, trên tay đều cầm một quyển sách chẳng biết tên, vùi đầu mà đọc. Nếu không phải ngoại hình bọn chúng quá mức kinh khủng thì quả thực rất giống một đám học sinh sắp sửa thi cuối kì mà cuống lên ôm chân Phật…
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, Lâm Phi Nhiên còn nghe có con quỷ nào đó đang oán giận.
— “Tiếng nhạc ở phòng 508 ầm ĩ phiền nhiễu quá, chúng ta đi tìm bọn họ góp ý!”
Đừng có tới đâyyyyyyyy ~ Phòng chúng tôi chật đến không chen nổi nữa rồiiiiiii! Lâm Phi Nhiên cảm thấy da đầu tê rần, kinh hoảng mà vươn tay quơ quào về phía Cố Khải Phong. Sau đó cậu nhanh chóng nắm được một bàn tay ấm áp và khô ráo.
Trong khoảnh khắc chạm vào Cố Khải Phong, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Khải Phong nghiêng mặt nhìn đối phương, giơ cái tay vừa bị tóm chặt lên, hỏi: “Có ý gì?”
“Không có ý gì.” Lâm Phi Nhiên xấu hổ buông tay, may mắn, hình bóng những con quỷ kia không còn xuất hiện nữa. Đầu óc ngập tràn suy nghĩ về chuyện gặp quỷ, cậu không yên lòng mà nhìn về phía Cố Khải Phong, giải thích, “Tóm nhầm.”
Cố Khải Phong khẽ nhướng lông mày: “Thế vốn dĩ cậu muốn tóm cái gì?”
Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt vụn vỡ: “Chả muốn tóm cái gì hết!”
Cố Khải Phong cười nhẹ một tiếng, không hỏi nữa, đẩy cửa phòng ngủ rồi lập tức lên giường.
Lâm Phi Nhiên vẫn hệt như một cô vợ nhỏ khúm núm ngồi bên cạnh giường của Cố Khải Phong, dùng bàn tay bị dọa đến lạnh như băng vỗ mấy cái lên hai má của mình, bức ép bản thân nhanh tỉnh táo lại, rồi mới bắt đầu xâu chuỗi những sự việc diễn ra trong ngày hôm nay.
Trước khi qua đời ông nội đã nói có một món đồ muốn truyền lại cho mình, còn nói bản thân ông không thể khống chế được thứ đó. Lâm Phi Nhiên chống cằm suy tư, nếu là di sản bằng hiện vật sờ được thấy được, không lý nào ông lại không khống chế nổi, hơn nữa sau đó ông còn bảo mình đừng sợ quỷ, lúc còn sống, quỷ cũng chỉ là một con người mà thôi. Đám quỷ kia, Cố Khải Phong không nhìn thấy, mà mình lại thấy, như vậy, thứ ông nội truyền lại cho mình chính là…
Một suy nghĩ âm lãnh đáng sợ hệt như một tia chớp lóe lên rồi đâm xuyên qua óc Lâm Phi Nhiên, cậu giơ tay, dùng một ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên mi mắt, vuốt vuốt trong chốc lát.
Con mắt âm dương!?
Nói cách khác, kỳ thực bao nhiêu năm nay ông nội vẫn luôn nhìn thấy quỷ? Lâm Phi Nhiên cứng ngắc ngồi ở bên giường, nhớ lại đủ mọi tình tiết diễn ra vào khoảng thời gian sống chung với ông thời thơ ấu và cả những câu chuyện yêu ma quỷ quái ông thường kể. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy đáp án vừa rồi có tính xác thực rất cao.
Nhưng có một điểm thực kỳ quái… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, thoáng quay đầu, dùng khóe mắt len lén liếc Cố Khải Phong lúc ấy đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Vì sao cứ chạm vào hắn là lại không thấy ma quỷ nữa nhỉ! Hơn nữa, có vẻ hiệu quả còn được duy trì trong một khoảng thời gian, chạm một chút là có tác dụng trong mấy phút đồng hồ? Nhưng mà, nói không chừng chạm vào ai cũng đều như thế cả, miễn sờ vào người sống thì mắt âm dương sẽ bị vô hiệu hóa trong vài phút đồng hồ? Lâm Phi Nhiên mày ủ mặt ê mà vuốt cằm suy đoán, nôn nóng muốn tìm người sống để thí nghiệm một phen, song hiện tại đã hơn mười một giờ, căn bản cậu không biết đi đâu để tìm người cả.
Vào lúc cậu đang xoắn xuýt, Cố Khải Phong bỗng đặt điện thoại di động xuống, biếng nhác vươn người duỗi thắt lưng, hỏi: “Khi nào cậu ngủ?”
“Tôi không buồn ngủ, ngày ngủ nhiều lắm rồi.” Lâm Phi Nhiên chậm rãi nhích mông vào trong giường Cố Khải Phong mấy cm coi như công khai biểu thị chủ quyền, chỉ sợ Cố Khải Phong đuổi mình lên giường trên để hàn huyên với quỷ.
Cố Khải Phong dùng ánh mắt tinh tường như thể thông thấu mọi sự trên đời nhìn thẳng vào cái mông đang chầm chậm di chuyển của Lâm Phi Nhiên: “…”
Lâm Phi Nhiên trưng ra vẻ mặt thực hiền lành: “Ông ngủ đi, tôi nhìn ông ngủ.”
Cố Khải Phong không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên nét mặt, song trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười.
Tên nhóc nhát gan này hẳn là không dám ngủ một mình đêm nay đó mà.
“Vậy cậu nằm tạm xuống đây đi.” Cố Khải Phong chỉ chỉ vào nửa bên giường ở sát vách tường, vô cùng tự nhiên nói, “Nếu không, lát nữa cậu bò lên giường trên sẽ làm tôi thức giấc…”
“Được!” Cố Khải Phong còn chưa nói hết lời, Lâm Phi Nhiên đã mừng rỡ như điên, lập tức đá rớt dép lê, trèo hẳn lên giường, nghiêng người nằm xuống, để thân thể gầy gò nhỏ bé dính chặt vào tường. Dường như sợ Cố Khải Phong đổi ý, cậu dùng thanh âm mềm mại tựa như lấy lòng mà giải thích cho hành động của mình: “Tôi sẽ không chiếm chỗ ông đâu, tôi nghiêng người nằm sát vào tường đấy nhé.”
|
Chương7
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Có thể nằm xích lại đây một chút.” Cố Khải Phong chia một nửa chăn cho Lâm Phi Nhiên, đồng thời chủ động dịch người ra mép giường, nhắm mắt đi ngủ.
Người còn lại chậm rãi kéo chăn đắp lên thân thể mình, hình như cái chăn này mới được phơi nắng mấy hôm trước, sờ lên có vẻ khô ráo mềm mại, thậm chí còn tản mác một mùi thơm thoang thoảng của xà phòng. Có thể do tác dụng về mặt tâm lý, Lâm Phi Nhiên cảm thấy vừa đắp chăn của Cố Khải Phong lên thì liền ấm áp dễ chịu hơn.
Khoảng hai – ba phút đồng hồ sau, hô hấp của Cố Khải Phong dần dần trở nên đều đặn, hắn không tắt đèn nhỏ ở đầu giường mà chỉ điều chỉnh độ sáng về mức tối nhất. Thứ ánh sáng lờ mờ đến có chút ái muội này thành công phác họa đường nét một bên mặt nghiêng của hắn, khiến hắn thoạt nhìn lại càng điển trai hơn. Hàng lông mi vừa dài vừa rậm trên mi mắt hắn không hề rung động dù là một chút, bộ dáng ngủ say an tường tựa như hình vẽ trên một bức tranh.
Ôm góc chăn quan sát trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên cảm thấy hẳn là người nọ đã ngủ rồi, vì thế mới cẩn thận nằm ngửa ra. Cố Khải Phong nằm ngủ rất sát mép giường, hơn nữa vóc dáng hai người bọn họ một gầy một săn chắc, nên không tốn chỗ nhiều. Đó cũng là lý do, mặc dù cùng nằm ngửa nhưng giữa cả hai vẫn có một khe hở nhỏ.
Lâm Phi Nhiên lặng lẽ lén lút như con mèo nhỏ, dịch dịch cẳng chân về phía Cố Khải Phong, vờ như vô tình đụng vào đùi hắn, đảm bảo tiếp xúc giữa hai người.
Đừng nói Lâm Phi Nhiên sợ ma muốn chết, cho dù không sợ thì cái việc nghe hơn chục người nhảy disco và gào thét giữa đêm cũng đủ khiến cậu tiêu đời.
Thế nhưng có một vấn đề, cậu vừa mới chạm vào đùi Cố Khải Phong, người kia liền thực tự nhiên mà co chân lại. Hắn làm vậy, hiển nhiên Lâm Phi Nhiên không thể chạm vào hắn được nữa.
Tên này, không phải là cố ý đấy chứ hả… Cậu vươn tay quơ quơ vài cái trước mặt Cố Khải Phong như muốn thử xem có phải hắn đang ngủ hay không. Thế nhưng, người kia, ngay cả cái đuôi lông mày cũng không hề động đậy.
Đợi chờ trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên khẽ cong cánh tay, dùng khuỷu tay chạm chạm vào cánh tay của Cố Khải Phong. Đến khi cảm nhận được hơi ấm của thân thể đối phương xuyên qua áo ngủ mà truyền tới, Lâm Phi Nhiên bỗng cảm thấy lòng mình kiên định hơn một chút.
Nhưng, tương tự lúc trước, cậu vừa mới đụng chạm được mấy giây đồng hồ, Cố Khải Phong bỗng giơ tay lên cọ cọ mũi mình tựa như đang gãi ngứa. Hắn vừa động, tất nhiên là Lâm Phi Nhiên lại không chạm được vào hắn nữa.
“…” Tên này đang ngủ thật hay là giả vờ thế? Lâm Phi Nhiên u oán ngồi dậy, như ma như quỷ mà ghé sát lại gần gương mặt Cố Khải Phong, nhìn hắn chăm chăm.
Người kia đang nhắm mắt, có vẻ đã ngủ rất sâu rồi.
Lâm Phi Nhiên đành phải nằm xuống, đợi thêm lát nữa mới lén lút nhích nhích thân thể sang bên cạnh, dùng vai trái của mình nhẹ nhàng chạm vào vai phải của người kia.
Thế nhưng, Lâm Phi Nhiên vừa ‘tạo dáng’ xong, Cố Khải Phong lại lập tức trở mình, từ nằm thẳng chuyển thành nằm nghiêng, tuy nhiên vẫn quay mặt về phía cậu. Động tác này vừa được thực hiện, ngay cả bả vai Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên cũng không chạm được.
Lâm Phi Nhiên tức đến khó thở, thấp giọng gọi: “Cố Khải Phong?”
Người kia vẫn không nhúc nhích.
Lâm Phi Nhiên: “Ông đang ngủ đấy à?”
Đối phương không hề phản ứng.
Lâm Phi Nhiên túng quá làm liều, bất chấp việc có thể bị người nọ đuổi lên giường trên, thăm dò nói: “Khụ… Cố Khải Phong là tên thủ lợn thiu.”
Vẻ mặt Cố Khải Phong vẫn vô cùng bình thản, hoàn toàn không lăn tăn gợn sóng.
Hiển nhiên là không nghe thấy nhỉ! Lúc này, cậu trai thẳng đơn thuần Lâm Phi Nhiên hoàn toàn yên tâm, hung hăng vươn một cánh tay, ôm chặt lấy thắt lưng thon gọn của Cố Khải Phong, lại nhấc một nhân gác lên phần đùi hắn, giống như gấu Koala ôm cây trúc mà ghì chặt người nọ vào trong ngực của mình.
Cố Khải Phong vẫn không có phản ứng, đích thực là ngủ say như chết vậy.
Lâm Phi Nhiên rất vừa lòng: “…”
Để xem lần này mày còn có thể chạy đi đâu! Ngoan ngoãn làm bùa hộ mệnh cho ông đi nhé!
Tuy buổi tối ngày hôm ấy Lâm Phi Nhiên liên tiếp bị dọa hút chết đến ba lần, nhưng ban ngày cậu thật sự đã phải chịu quá nhiều sức ép, hơn nữa, chẳng hiểu vì sao sau khi ôm Cố Khải Phong, cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm, trên người vô cùng ấm áp, luồng khí lạnh quái dị mơ hồ tồn tại trong cơ thể đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, cho nên không bao lâu sau cậu liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phi Nhiên thức dậy trước. Cậu đảo mắt nhìn cái đồng hồ treo trên vách tường sát bàn học, sáu giờ mười phút.
Ánh bình minh xuyên qua tấm rèm cửa sổ, phủ lên đồ đạc trong phòng một tầng sắc thái nhẹ nhàng ấm áp, bên ngoài chim hót líu lo, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói cười mơ hồ của đám bạn học. Lâm Phi Nhiên chớp chớp đôi mắt, cảm nhận được cảnh tượng xung quanh rất đỗi thân quen, cậu không nhịn được mà hoài nghi, tất cả những gì xảy ra đêm qua đều là hư ảo.
Đúng lúc này, Cố Khải Phong bỗng giật giật thân thể, làm Lâm Phi Nhiên chợt nhớ ra, đêm qua mình vẫn luôn ôm hắn ta mà ngủ. Hai thiếu niên mười bảy tuổi đầu, mỗi sáng đều sẽ nổi lên chút phản ứng không tự chủ được. Thực chất loại phản ứng này rất bình thường, chẳng qua hiện tại bọn họ đang mặt đối mặt dán chặt vào nhau, cho nên cái nơi không an phận nào đó cũng tập trung lại cùng một chỗ… Tình huống bây giờ, có thể nói là vô cùng gei đấy!
Hai má Lâm Phi Nhiên bỗng chốc nóng bừng, cậu vội vàng nhẹ tay nhẹ chân gỡ cánh tay của Cố Khải Phong đang đặt trên lưng mình ra, cẩn thận lùi vào tường, nghiêng người dán lưng lên đó. Xong đâu đấy, cậu mới vươn tay đẩy đẩy Cố Khải Phong một cái: “Dậy đi, sáu giờ mười rồi.”
Cố Khải Phong lập tức hé mi, để ánh mắt vô cùng trong trẻo dừng lại trên mặt Lâm Phi Nhiên. Hắn hoàn toàn không lộ ra vẻ uể oải biếng nhác như người vừa tỉnh ngủ.
“Chào buổi sáng.” Cố Khải Phong ngồi dậy, nhìn thoáng qua tên nhóc nào đó vẫn đang để lưng bám chặt mặt tường, hỏi, “Cả đêm cậu đều ngủ với cái tư thế này đấy à?”
Lâm Phi Nhiên mặt dày nói dối: “Chẳng biết, chắc thế rồi, tôi ngủ rất có nề có nếp.”
Cố Khải Phong rũ mi, nhanh chóng áp chế khóe môi đang khẽ cong lên của mình, thời điểm giương mắt nhìn lên, vẻ mặt hắn đã bình tĩnh đến không chê vào đâu được: “Bệnh cảm sao rồi?”
Lâm Phi Nhiên lắc lắc đầu, lại duỗi người một cái, cảm thấy thân thể vô cùng dễ chịu, liền đáp: “Ok rồi.”
Cố Khải Phong gật đầu: “Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi còn lên lớp.”
Dứt lời, hắn cầm đồ dùng cá nhân đi tới phòng vệ sinh trước, Lâm Phi Nhiên lôi cái di động sắp sửa tắt nguồn ra sạc pin rồi mới vội vã đuổi theo.
Buổi sáng, phòng vệ sinh rất đông người, bên cạnh nơi Cố Khải Phong đứng đã không còn vòi nước trống, Lâm Phi Nhiên đành phải tìm một chỗ khác, vội vàng rửa mặt, sau đó vừa đánh răng vừa lo lắng không biết lát sau có lại thấy quỷ nữa hay không.
Phòng vệ sinh có hai hàng vòi nước, bên trên mỗi hàng đều có một cái gương dài, để học sinh tiện xử lý vấn đề nhan sắc sau khi rửa mặt đánh răng. Vì thế cho nên, Lâm Phi Nhiên vừa ngậm bàn chải chà sát răng miệng, vừa lo lắng ngẩng đầu nhìn vào tấm gương tìm kiếm bóng dáng Cố Khải Phong, muốn xác định xem cái bùa hộ mệnh hình người của mình có còn lởn vởn trong phòng nữa không.
Song, điều khiến Lâm Phi Nhiên bất ngờ chính là, thời điểm cậu nhìn qua lại phát hiện Cố Khải Phong cũng đang nhìn ảnh ngược của cậu thông qua tấm gương trước mặt!
Ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau.
Cố Khải Phong mang theo cái miệng đầy bọt kem đánh răng trắng xóa, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi Nhiên ở trong gương, nháy mắt đầy ái muội.
Lâm Phi Nhiên bỗng giật nảy mình, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng khó diễn tả. Cậu bất chợt run tay khiến cho cái cốc đựng nước súc miệng ‘cạch’ một tiếng rơi vào bồn rửa mặt. Nhanh chóng vươn tay định vớt cái cốc lên, nhưng đúng lúc này, cậu lại bị luồng khí lạnh quen thuộc kia bất ngờ đột kích. Trong nháy mắt, dòng nước đang chảy ào ào vào bồn rửa bỗng nhiên biến thành máu đỏ, ở giữa cái bồn rửa thật dài là một con quỷ nước trương phềnh. Con quỷ có một cái đầu đầy tóc đen xì ngâm trong máu loãng, thoạt nhìn hệt như một đám rong rêu lay động nhẹ nhàng. Lâm Phi Nhiên run tay, mở mắt trừng trừng nhìn cái cốc súc miệng của mình trôi thẳng một đường, xuyên thấu từ đầu đến chân con quỷ nước.
Lúc này, con quỷ mở to cái miệng thối rữa nát be nát bét, lười biếng ngáp một cái dài, sau đó trở mình một cái, còn giơ tay gãi gãi mông.
Vừa nhìn đã thấy biếng nhác và ham ngủ!
Lâm Phi Nhiên: “…”
Cả đời này có lẽ mình sẽ không còn muốn dùng cốc để súc miệng nữa!
Sau khi trải qua ba lần bị dọa, Lâm Phi Nhiên cũng có chuẩn bị tâm lý rồi, cậu cố nhẫn nhịn, không hét chói tai trước mặt các bạn học khác, tái mặt quay đầu nhìn về phía Cố Khải Phong. Lúc ấy hắn đã đánh răng xong, phun ra ngụm nước súc miệng cuối cùng rồi vốc một vốc nước lên rửa mặt. Trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai lai láng còn vương bọt nước kia, quả thực rất giống một người mẫu nam đóng quảng cáo cho sữa rửa mặt.
Vài nữ quỷ tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch vây quanh Cố Khải Phong, wow lên wow xuống, sau đó còn nói cái gì mà “Nam thần em muốn sinh tiểu quỷ cho anh”… Thậm chí có một nữ quỷ chẳng rụt rè chút nào, ỷ vào việc Cố Khải Phong không nhìn thấy mình mà vươn tay sờ soạng cơ bụng hắn!
Lâm Phi Nhiên một bên bị dọa đến nước mắt lưng tròng, một bên bất bình ấm ức!
Đậu má, vì sao ngay cả nữ quỷ cũng đều vây quanh Cố Khải Phong chứ, bộ dạng ông đây thực sự kém hắn nhiều đến vậy sao!?
Khi đảo mắt nhìn qua bên này, vốn dĩ Lâm Phi Nhiên có ý định chạy tới chỗ Cố Khải Phong để vô hiệu quá con mắt âm dương. Nhưng nhớ tới kế hoạch thử nghiệm những đối tượng khác, cho nên cậu đành nhịn cái cảm xúc muốn chạy như điên tới chỗ người kia xuống, quay sang vỗ lên đầu anh bạn mập đứng bên trái mình một cái!
Anh bạn mập: “…”
Lâm Phi Nhiên: “… Chào.”
Đáng tiếc chả có hiệu quả chó gì! Con quỷ nước trôi nổi trong bồn rửa còn đang bắt đầu ngáy ngủ!
Lâm Phi Nhiên lại vỗ vai anh bạn cao gầy đứng bên phải mình, run rẩy nói: “Chào buổi sáng.”
Anh bạn cao gầy gật gật đầu: “Chào.”
Vấn đề là con mắt âm dương vẫn không biến mất!
Lâm Phi Nhiên vừa sợ lại vừa cuống, lí trí bắt đầu khăn gói quả mướp ra đi. Hai thằng bạn bên cạnh không có tác dụng, cậu liền cuống quýt sờ hết cả đám nam sinh đứng ở gần mình! Ở tầng này đều là học sinh khối 11, trong đó có rất nhiều bạn cùng lớp với Lâm Phi Nhiên, số còn lại dù không quen cũng từng gặp mặt ở ngoài hành lang không ít lần. Vì thế cho nên cậu bất chấp tất cả, diễn trọn vai ‘thằng thần kinh’ trong mắt đám bạn mình, lần lượt vỗ vai chào hỏi từng người một. Thế nhưng, liên tục sờ soạng bảy tám người, cậu vẫn không tìm được một người có ích!
Không thể nào, đờ mờ! Chẳng lẽ chỉ sờ Cố Khải Phong mới có tác dụng! Vậy thì những ngày tháng sau này cậu biết phải sống sao!? Ngay khi Lâm Phi Nhiên tuyệt vọng gào thét ở trong lòng, Cố Khải Phong đã rửa mặt xong xuôi đột nhiên trầm mặt bước nhanh tới chỗ cậu. Khí thế của tên kia có hơi đáng sợ, Lâm Phi Nhiên vô tội mở to đôi mắt nhìn hắn cùng bốn con quỷ nữ mê mê muội muội điên cuồng cắp đít chạy theo sau.
Cố Khải Phong tóm chặt bộ vuốt không an phận của Lâm Phi Nhiên, đè thấp thanh âm hỏi: “Làm trò gì vậy?”
|
Chương 8
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Vừa đụng vào Cố Khải Phong, tất cả dị trạng xung quanh đều biến mất trong nháy mắt.
Lâm Phi Nhiên đảo mắt một vòng, dùng giọng điệu hết sức thoải mái tự nhiên nói: “Thì chào hỏi thôi, làm sao.”
Cố Khải Phong mỉm cười: “Không sao, chào hỏi xong chưa?”
Lâm Phi Nhiên vội gật đầu: “Rồi.”
Cố Khải Phong chuyển tầm mắt sang bồn rửa, vớt cái cốc súc miệng bị rớt xuống kia lên, cẩn thận hứng nước chảy ra dưới vòi, đưa cho Lâm Phi Nhiên lúc ấy còn dính đầy bọt kem đánh răng trên miệng, nói: “Đi súc miệng đi.”
Lâm Phi Nhiên mang theo tâm tình vô cùng phức tạp nhận lấy cái cốc đã xuyên qua thân thể con quỷ nước kia. Cậu quay đầu trở lại vị trí ban nãy của mình, thả cốc vào trong bồn rửa, dùng tay vốc nước súc miệng trực tiếp luôn, vừa súc vừa nhớ lại những gì đã nhìn thấy khi con mắt âm dương được mở ra.
Ba lần trước, vì mở con mắt âm dương mà cậu sợ tới mức nhảy bổ lên người Cố Khải Phong, hơn nữa, khi ấy thần kinh của cậu cơ bản đều bị hãm trong trạng thái điên cuồng hoảng loạn, cho nên có một chi tiết nhỏ đã bị cậu bỏ qua, mãi đến vừa rồi mới phát hiện – thời điểm con mắt âm dương mở ra, chẳng những Lâm Phi Nhiên có thể nhìn thấy quỷ, mà còn nhìn được ‘khí’ tỏa ra trên thân người sống.
Loại ‘khí’ không thể thấy được bằng mắt thường kia, giống như một quầng sáng tinh tế bao bọc thân thể mỗi người, có người sáng hơn một chút, có người tối hơn một chút, có người sáng trắng, có người sáng xanh, mà khí trên thân thể Cố Khải Phong, chính là vàng nhạt. Khi Cố Khải Phong đi tới, Lâm Phi Nhiên tinh tường nhìn thấy trên người hắn có bốn nữ quỷ đang bốc hơi. Phần tay chạm lên thân thể Cố Khải Phong của mấy con quỷ này tựa như bị axit chậm rãi ăn mòn, lộ ra máu thịt xám đen bên dưới, tuy nhiên, có vẻ như bọn chúng không – cảm – thấy – đau…
Chẳng biết có đau thật hay không, nhưng đau mà được sờ vào nam thần thì cũng đáng lắm đấy!
Về phần Lâm Phi Nhiên, vừa rồi khi vươn tay vỗ vai bảy nam sinh bên cạnh, cậu cũng thấy trên bàn tay và cánh tay mình có một lớp khí màu đen lượn lượn lờ lờ, thoạt nhìn rất giống khói độc thải ra từ ống khói của nhà máy hóa chất… Mà trong khoảnh khắc bị Cố Khải Phong tóm lấy cổ tay, cậu liền cảm thấy dường như có một dòng nước ấm từ trên người hắn chảy vào cơ thể, đè ép luồng khí lạnh khiến mình gặp quỷ xuống. Có điều, cảm giác này không mấy rõ ràng, nếu không phải Lâm Phi Nhiên luôn để ý tới những biến hóa rất nhỏ trong thân thể thì chắc chắn sẽ chẳng phát hiện ra.
Cảm giác giống như đồ vật mang theo dương khí, có mạnh có yếu, hơn nữa còn có tác dụng tiêu cực với ma quỷ… Lâm Phi Nhiên vừa suy đoán, vừa phun nước súc miệng ra, rồi lại dùng khăn mặt lau qua lau lại, nghĩ đến bản thân mình, cuối cùng không khỏi nhức nhối một phen.
Mình xì xì bốc khí đen là thế quái nào, chẳng trách cứ gặp quỷ suốt, chắc là dương khí thấp đến kịch sàn rồi đi…
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lâm Phi Nhiên ra khỏi phòng vệ sinh, lại phát hiện Cố Khải Phong đang dựa ở cửa chờ mình. Người nọ một tay đút trong túi quần, một tay cầm chậu, dùng đôi con ngươi đen láy và tĩnh lặng nhìn về phía Lâm Phi Nhiên, giống như đang đợi chờ.
“Tôi xong rồi.” Lâm Phi Nhiên đi qua, hơi không được tự nhiên, hỏi, “Đến canteen à?”
Rõ ràng hai ngày trước vẫn là đối thủ một mất một còn đấy! Lâm Phi Nhiên đơn phương bi phẫn mà suy nghĩ, chẳng lẽ kể từ hôm nay mình phải dính lấy tên này như hình với bóng hay sao!?
Mà Cố Khải Phong căn bản không coi Lâm Phi Nhiên là đối thủ, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Đúng vào lúc ấy, Vương Trác ngồi cùng bàn với Cố Khải Phong bưng chậu hấp tấp chạy ra, vỗ mạnh lên lưng hắn, nói: “Khải Phong, chờ tao năm phút rồi cùng tới canteen.”
Cố Khải Phong tiếc thời gian như tiếc vàng: “Không chờ, sắp muộn rồi.”
Vương Trác vừa bóp kem đánh răng vừa gào lên với cái bóng Cố Khải Phong: “Thế mua hộ tao cái bánh crepe trái cây (*) rồi mang đến lớp nhé!” Cố Khải Phong đưa lưng về phía Vương Trác phất phất tay, tỏ vẻ đã nghe, thời điểm hạ tay xuống còn thuận tiện vuốt lọn tóc ngu ngốc vểnh ngược lên của Lâm Phi Nhiên.
Vương Trác bỗng cảm thấy như mình vừa bị thất sủng: “…”
Hai ngày trước còn gọi người ta là nhóc ngốc, sao hôm nay lại đột nhiên dính chặt vậy rồi?
Hai người đi tới canteen vội vàng giải quyết bữa sáng, sau đó tới phòng tự học.
Suốt dọc đường đi, chốc chốc Lâm Phi Nhiên lại giả vờ vô ý chạm vào Cố Khải Phong, cho nên vẫn luôn không thấy quỷ. Nhưng mà khi vừa bước vào phòng học, cậu lập tức trợn tròn con mắt.
Cố Khải Phong ngồi ở bàn cuối, mà Lâm Phi Nhiên lại ngồi ở dãy bàn thứ ba tính từ dưới lên, tuy hai người chỉ cách nhau một lối đi nho nhỏ nhưng khi vào học chắc chắn không thể chạm tới nhau.
Thấp thỏm ngập lòng đi tới chỗ ngồi, vừa ngồi xuống được một lát, Lâm Phi Nhiên đã không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía lá bùa hộ mệnh hình người của mình.
Dù không sờ được, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể giúp cậu kiên định hơn một chút nha!
Lúc ấy, người đang cúi đầu ngồi ở bàn cuối lại như có cảm ứng mà bất chợt ngẩng mặt lên. Ngay sau đó, tầm mắt hai người thoáng chạm vào nhau, Cố Khải Phong khẽ cong môi cười lên một chút.
Ôi đệt! Nụ cười của Cố Khải Phong sao lại… như vậy. Lâm Phi Nhiên giống như con thỏ bị giật mình mà vèo một cái quay đầu lại, trong đầu miệt mài tìm từ ngữ để mô tả phản ứng của đối phương. Đáng tiếc, trình độ ngữ văn của cậu quá cùi, cho nên tạm thời không nghĩ ra được.
Tóm lại chính là abc xyz như vậy!
Lâm Phi Nhiên bất an mở sách toán ra bắt đầu làm bài tập. Thế nhưng vừa mới làm được hai bài, luồng khí lạnh quen thuộc kia lại đột nhiên len lỏi từ gan bàn chân xông thẳng lên hốc mắt. Cậu giật nảy mình, một bên cuống cuồng làm công tác tư tưởng, một bên cúi đầu cẩn thận quan sát tình huống trong phòng.
Vốn dĩ Lâm Phi Nhiên còn ôm tâm lý ăn may, có thể trong phòng học nhiều người, dương khí mạnh, quỷ ma sẽ không dám tới. Nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra, mình đã quá ngây thơ rồi.
Đích thực trong phòng học ít quỷ hơn so với ký túc, nhưng cũng không phải là không có…
Chẳng những thế lại còn đáng! sợ! hơn!
Khiến Lâm Phi Nhiên chú ý nhất chính là một thầy giáo lớn tuổi. Người này mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn phẳng phiu là lượt, nửa bên mặt hòa ái dễ gần, một bên khóe miệng còn mang theo nụ cười nho nhã, những lọn tóc bạc trắng trên nửa cái đầu được chải chuốt gọn gàng không hề tán loạn, lại còn bóng loáng như được vuốt keo… Sở dĩ tất cả đều ‘một nửa’, là vì đầu của ông thầy này chỉ còn có một nửa mà thôi.
Có thể nói, vô cùng tiết kiệm keo vuốt tóc!
Lâm Phi Nhiên vừa thấy dáng vẻ của ông thầy thì vội vã cúi đầu, sợ đến mức hốc mắt cũng phiếm hồng, trên lưng vã ra từng đám mồ hôi lạnh.
Cậu cảm thấy một nửa khuôn mặt của người kia vô cùng quen mắt, sau khi lần mò ký ức một lượt, cậu mới chợt nhận ra — đó chính là một học giả nổi tiếng, người đã sáng lập ra cái trường phổ thông nội trú này.
Tất cả những gì Lâm Phi Nhiên biết chỉ có thế. Sở dĩ cậu nhận ra được ông là vì cậu đã từng thấy ảnh chân dung của ông được treo trong sảnh chính tầng một của ngôi trường. Về phần ông qua đời ra sao, cậu cũng không rõ cho lắm.
Thầy giáo già chắp tay sau lưng, di chuyển trên lối đi nhỏ giữa các dãy bàn, vừa chậm rãi bước đi, vừa dùng ánh mắt chan chứa vui mừng nhìn những đóa hoa tương lai của tổ quốc. Khi đi ngang qua cậu bạn học giỏi nhất lớp, ông còn dừng chân, cúi đầu thưởng thức tư thế học tập vô cùng chuyên chú, vẻ tán thưởng hiện trên nửa bên mặt, giơ ngón cái bày tỏ sự khen ngợi.
Mà cậu bạn học giỏi nhất lớp hoàn toàn không hay không biết gì, vẫn cứ tiếp tục múa bút thành văn!
Lâm Phi Nhiên muốn xỉu, thật sự không dám nhìn thêm, vì thế cậu dùng tay đỡ trán, dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ gật.
Nhưng cậu lại không hề biết, ngay khi mình vừa mới làm ra cái tư thế ngủ gật này, sắc mặt thầy giáo nửa đầu kia liền biến đổi, sau đó, ông lập tức nhấc chân bước nhanh tới chỗ ngồi của Lâm Phi Nhiên.
Vì thế cho nên, nhắm mắt được vài giây đồng hồ, Lâm Phi Nhiên bỗng nghe được một thanh âm già cả vang lên bên tai, giọng nói của đối phương uy nghiêm lại mang theo vài phần tức giận: “Trò này, trò dậy ngay, lớp học là chỗ để trò đi ngủ hay sao?”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Á đù! Hình như mình đã chọc vào cái vảy mọc ngược của ông ấy rồi!
Nhưng so với việc mở mắt ra nhìn mặt quỷ, Lâm Phi Nhiên cảm thấy nghe tiếng quỷ kêu vẫn tương đối dễ tiếp thu hơn. Vì thế, cậu cắn răng giữ vững tinh thần, nhắm chặt hai mắt, liều chết cũng không chịu mở!
Thầy giáo già không quan tâm tới việc Lâm Phi Nhiên có nghe thấy tiếng mình hay không, tức giận mà khiển trách một hồi bên tai cậu, nào là không cố gắng học tập, nào là phí tiền phí của phí thời gian… Cuối cùng, ông lộ ra một ánh mắt phẫn nộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vươn tay đẩy mạnh một cái lên người cậu. Ngay lập tức cánh tay hư vô ấy xuyên thấu từ phía sau thẳng ra trước ngực Lâm Phi Nhiên.
Lâm Phi Nhiên khờ dại vốn tưởng quỷ chỉ ảnh hưởng tới mình trên phương diện thị giác và thính giác, nào ngờ ngay cả xúc giác cũng có luôn! Đây không phải là cảm giác da thịt va chạm vào nhau khi con người đụng tới con người, tiếp xúc giữa người và quỷ tựa như một luồng năng lượng lạnh băng. Trong nháy mắt, Lâm Phi Nhiên cảm thấy tất cả độ ấm nửa thân trên của mình đều bị ông thầy kia hút mất, toàn thân tựa như đột ngột bị rơi xuống hầm băng, máu nóng đông lạnh, cơ gân co rút, trái tim cứng đờ triệt để mất đi khả năng lực nhảy nhót, từng mảng da gà nhanh chóng lan tràn từ sau lưng ra đến cánh tay. Cắn cắn môi, cậu rên lên một tiếng rất nhỏ, ngoại trừ thằng bạn cùng bàn thấy kỳ lạ mà quay sang ra thì những bạn học khác đều không nghe được.
Cảm giác này quá mức ác liệt, Lâm Phi Nhiên hoài nghi đó cũng là một trong những hệ quả việc con mắt âm dương được mở ra. Bởi vì sáng sớm hôm nay cũng có mấy nữ quỷ liên tục chạm vào Cố Khải Phong, nếu người bình thường cũng có cảm giác rét lạnh tập kích khi bị quỷ chạm, vậy thì Cố Khải Phong tuyệt đối không thể bình tĩnh như thế được.
Thật sự không muốn trải nghiệm lần thứ hai, Lâm Phi Nhiên bất đắc dĩ mở to đôi mắt ngập đầy sợ hãi, đẫm lệ cúi đầu nhìn sách vở của mình, bàn tay run đến mức căn bản không thể nào viết chữ.
Nhưng thầy giáo già lại vẫn đứng bên cạnh cậu, nửa bên mặt cực kỳ uy nghiêm!
Hiển nhiên, ông đã coi nhóc học trò ‘hư’ trước mặt thành trọng điểm để ý…
Lâm Phi Nhiên không ngừng kêu khổ trong lòng, gáy chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, chỉ muốn chạy tới bên cạnh Cố Khải Phong. Thế nhưng ông thầy vẫn đứng trên lối đi bên phải, triệt để chặn mất con đường. Bên trái Lâm Phi Nhiên là bạn cùng bàn, mà cạnh cậu ta lại là vách tường lớp học, cho nên nếu muốn rời khỏi chỗ ngồi, hoặc là đi xuyên qua ông thầy quỷ, hoặc là giẫm lên bàn học phía sau mà nhảy ra. Tuy nhiên, một khi cậu lựa chọn phương án thứ hai, có lẽ ông thầy quỷ kia sẽ bùng nổ…
Do dự trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên nhẫn nhịn, cắn chặt hàm răng, con ngươi cũng không dám di chuyển mà nhìn vào quyển sách mở rộng trên bàn. Một người một quỷ giằng co chẳng biết bao lâu, mãi đến khi giáo viên tiếng Anh đi vào tuyên bố bắt đầu giờ học, thầy quỷ mới từ từ rời đi, quay về bên người cậu bạn học giỏi nhất lớp, thưởng thức nhìn đối phương ghi bài.
Lâm Phi Nhiên vội lau nước mắt ứa ra vì sợ hãi, giơ tay nói: “Thưa cô, em xuống cuối lớp đứng một lát.”
Đây là quy định trong lớp cậu, chương trình trung học rất nặng, học sinh thường xuyên phải thức đêm làm bài, ban ngày có đôi khi sẽ không được tỉnh táo. Vì thế cho nên, nếu có người nào cảm thấy buồn ngủ, có thể nói với thầy cô, chủ động xuống cuối lớp đứng nghe giảng, tránh cho việc bất cẩn ngủ quên trên bàn học.
Giáo viên tiếng Anh gật đầu, Lâm Phi Nhiên cầm sách và bút đi xuống cuối lớp, đứng lại bên người Cố Khải Phong, thừa dịp thầy tiếng Anh quay lưng viết bảng liền như với được cọng rơm cứu mạng mà vươn tay sờ soạng bờ vai của người kia.
Cố Khải Phong giơ tay lên ấn tay Lâm Phi Nhiên xuống.
Lâm Phi Nhiên thấp giọng nói: “Đừng quậy.”
Người sau ái muội nhéo một cái lên ngón tay trắng nõn thon dài của Lâm Phi Nhiên, nhẹ giọng đáp: “Cậu quậy trước mà.”
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt rút tay về: “…”
Hình như bầu không khí này có chỗ nào đó không đúng lắm!
|
Chương9
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bốn mươi phút học tiếng Anh, Lâm Phi Nhiên đứng ở cuối lớp sờ soạng Cố Khải Phong khoảng tám lần.
Vì để mình không giống một tên biến thái, Lâm Phi Nhiên toàn sờ trộm. Cậu dùng thủ pháp nhẹ nhàng kín đáo như đám nhóc tiểu học dán giấy vào lưng bạn mình, ra tay rất nhẹ lại rất nhanh. Tóm lại, ngoại trừ lần đầu tiên ra thì Cố Khải Phong chưa từng có phản ứng, tựa như chẳng hay chẳng biết cái gì. Lâm Phi Nhiên đắc ý dạt dào, cảm thấy hành động của mình kín đáo, bí mật vô cùng!
Có thể nói là thần không biết mà quỷ cũng không hay, Lâm Phi Nhiên thầm nghĩ.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên tiếng Anh thu dọn giáo án ra khỏi phòng học. Cô giáo vừa đi, Cố Khải Phong ngồi ở cạnh Lâm Phi Nhiên lập tức đứng lên, ấn vào bả vai cậu, gắt gao cố định cậu lên vách tường.
Lâm Phi Nhiên giật mình kinh hãi: “…”
Muốn, muốn đánh nhau hả?
Cố Khải Phong ghé sát lại, rũ mi, từ trên nhìn xuống cái người đang hoang mang đảo loạn tròng mắt, thấp giọng nói: “Cả tiết học cậu sờ tôi tám lần.”
Lâm Phi Nhiên tối sầm mặt mũi: “…”
Đậu má, mày còn đếm nữa à!?
Cố Khải Phong thoáng cong khóe miệng, mỉm cười, dịu dàng nói: “Tay nhỏ ít cảm giác lắm, lại chọt cái nữa thử xem?”
Tuy giọng điệu của Cố Khải Phong nghe rất giống như đang tán tỉnh, nhưng thân là một thẳng nam không hơn không kém, dưới tình huống hiện tại, Lâm Phi Nhiên liền tự động lý giải cái từ ‘chọt’ thành “vô cớ trêu chọc”, đem cái câu có ý tứ “lại XX một cái nữa thử xem” thành khiêu khích và gây hấn. Đổi lại góc nhìn mà suy nghĩ, nếu bản thân mình đang học hành tử tế, bỗng một nam sinh khác bất thình lình chạy tới bên cạnh, chốc chốc lại sờ sờ mó mó một cái thì đúng là cũng dễ phát điên lắm. Bởi lẽ đó, Lâm Phi Nhiên vội vã xua tay, dùng giọng điệu như thể lấy lòng, nói: “Tôi không chọt đâu.”
Hiện tại Lâm Phi Nhiên hoàn toàn không có dũng khí trở mặt với Cố Khải Phong! Ngược lại còn vì xoắn quẩy mà muốn bám chặt đùi hắn chẳng chịu buông tay!
Cố Khải Phong có phần thất vọng: “Không chọt thật à?”
Lâm Phi Nhiên gật gật đầu không chút do dự: “Ừ.”
Dừng một chút, cậu lại mày ủ mặt ê mà bổ sung thêm một câu: “Giờ chuyển tiết này thì chắc chắn không, nhưng sau đó còn chưa biết được…”
Cố Khải Phong bị người nọ chọc cười: “Cậu…”
Thừa dịp đối phương buông lỏng lực tay, Lâm Phi Nhiên vội vàng nhảy tót về chỗ của mình, đầu cũng không dám quay lại, hai vành tai thì xấu hổ đến mức đỏ bừng.
Tôi cũng không muốn mặt dày vô sỉ vậy đâu, nhưng ma quỷ thật sự là vô cùng đáng sợợợợợợợ!
Một ngày của Lâm Phi Nhiên trôi qua thật chẳng dễ dàng.
Cả buổi sáng cậu vẫn luôn đứng ở góc lớp, kiên trì chọt chọt chọt. Song đến tầm trưa, chân cậu đã mỏi nhừ, hơn nữa cái thằng cha Cố Khải Phong lại đột nhiên đổi tính, thỉnh thoảng lại tìm cách trêu chọc Lâm Phi Nhiên. Vì thế cho nên, buổi chiều cậu quyết định về chỗ của mình, hoặc là chăm chú dán mắt lên bảng đen, hoặc là cắm mặt vào sách vở, hoặc là dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, coi như phớt lờ mọi sự trên đời.
Sở dĩ cậu còn dám ngồi yên tại chỗ là vì, kể từ tiết thứ hai của buổi sáng nay, quỷ thầy đã rời khỏi căn phòng này, đi tuần tra các lớp khác, hơn nữa vẫn chưa quay trở về. Thấy hiệu trưởng nửa cái đầu vừa đi khỏi, mức độ kinh dị trong phòng học liền trở nên dễ chấp nhận hơn, ngoại trừ một con quỷ ngồi trên máy chiếu không ngừng nhỏ máu, một con nhòm ngó bên ngoài cửa sổ phía sau, vài con biếng nhác nằm ngủ trên lối đi nhỏ giữa các dãy bàn, và một con mọt sách nhàn nhã đi chọc ghẹo khắp nơi ra, trong phòng không còn con quỷ nào khác nữa…
Mức độ khủng bố của đám này đều kém hơn quỷ thầy nửa cái đầu, chí ít bọn chúng cũng không cố ép Lâm Phi Nhiên mở mắt.
Đáng nhắc tới nhất chính là con quỷ mọt sách kia, thoạt nhìn nó giống như chết vì thắt cổ, đầu lưỡi thè ra rất dài, nhãn cầu trợn ngược chỉ còn lòng trắng, mặt mũi tím tái lại còn phồng lên như sắp nổ tung. Không thích lượn lờ quanh thân những học sinh ưu tú giống như quỷ thầy, quỷ mọt sách chuyên môn quấy rầy đám học trò ngu. Bạn cùng bàn với Lâm Phi Nhiên tên là Trương Húc, là người có điểm thấp nhất trong kì kiểm tra tháng trước, quỷ mọt sách đã nằm úp sấp trên lưng cậu ta suốt cả tiết rồi. Mỗi lần mở miệng nói chuyện, nó đều phải cầm cái lưỡi đang thè lè trên đầu Trương Húc lên, cẩn thận nhét vào trong miệng, sau đó mới bắt đầu châm chọc —
“Mày bị thiểu năng à?” Quỷ mọt sách vỗ mạnh lên đầu Trương Húc, “Bài toán đơn giản thế mà cũng không giải được? Thay công thức số ba vào đi, heo!”
Thực ra, Trương Húc không nhìn thấy cũng chẳng nghe được gì, nhưng lại như có cảm ứng mà đưa tay lên gãi gãi đầu, nhìn chằm chằm vào trang vở, lộ ra vẻ mặt âu sầu phiền muộn.
Lâm Phi Nhiên tái mặt không dám nhìn sang bên cạnh: “…”
Quỷ mọt sách vỗ đầu Trương Húc theo một tiết tấu nhất định: “Biến ngẫu nhiên không thay đổi, nhìn cái ký hiệu góc vuông đi, ngu thế.”
Quỷ mọt sách lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Nếu mắng theo cách của ba tao thì chính là, nuôi báo cô mày nhiều năm như vậy, ngay cả cái học bổng cũng không lấy về được, chết đi chứ còn sống làm gì!”
Dừng một lát, nó lại bắt chước giọng điệu của ba mình: “Sao tao lại đẻ ra một thằng vô dụng như mày nhỉ?”
“…” Lâm Phi Nhiên đột nhiên hiểu được vì sao nó lại thắt cổ rồi.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, Lâm Phi Nhiên sâu sắc cảm thấy, không thể để mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này. Bằng không, việc cậu vượt qua Trương Húc giành danh hiệu học sinh đứng đầu lớp tính từ dưới lên, trở thành đối tượng châm biếm mỗi ngày của quỷ mọt sách chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Nếu có thể ngồi cùng bàn với Cố Khải Phong thì tốt quá, mắt không thấy tâm không phiền, hơn nữa dương khí trên thân người kia rất mạnh, ngoại trừ mấy nữ quỷ háo sắc ra, sẽ không có con ma nào nhàn rỗi mà đi chọc hắn… Trong phòng ngủ, Lâm Phi Nhiên ngồi trước bàn học vừa quay bút vừa cân nhắc đắn đo. Cậu lộ ra vẻ mặt mờ mịt với cặp mắt tròn vo ngơ ngác, hàng mi thanh tú vừa cong vừa dài khe khẽ rung rinh, hồi lâu cũng không hề lật sách trên bàn, thoạt nhìn đúng là tràn đầy tâm sự.
Bàn học trong phòng ký túc là hai cái bàn nhỏ ghép lại cùng một chỗ, đặt đối diện với giường tầng, Lâm Phi Nhiên ngồi bàn bên trái còn Cố Khải Phong chiếm cứ cái bàn bên phải.
Cố Khải Phong một tay chống đầu, thoải mái nghiêng người nhìn Lâm Phi Nhiên, sau đó ho nhẹ một tiếng.
Đáng tiếc, bởi vì đang mải suy nghĩ cho nên đối phương căn bản không hề phát hiện ra, chỉ nâng cằm thở dài buồn bã. Nhớ tới tình cảnh của bản thân, cậu không khỏi lộ ra trăm ngàn lo lắng ngay trên gương mặt.
Kỳ thực, cẩn thận nghĩ lại, có thể thấy quỷ cũng không phải chuyện xấu trăm phần trăm, chí ít cậu có thể gặp lại ông nội mình. Không biết lúc này ông đang ở nhà hay là dưới mộ? Còn bà nội thì sao? Sẽ ở cùng với ông chứ? Lại nói, năm đó, khi bà nội qua đời hình như ông cũng không quá đau lòng? Lâm Phi Nhiên chợt hồi tưởng lại những biểu hiện khác thường của ông vào lúc ấy, lại nhớ tới chuyện ông vẫn thường lẩm bẩm một mình sau khi bà nội rời đi…
Năm đó cậu còn nhỏ, chỉ nghe người khác bảo, sở dĩ ông lẩm bẩm một mình là vì quá nhớ thương bà nội, nhưng hiện tại nghĩ lại, nói không chừng ông vẫn luôn nhìn thấy linh hồn bà. Nói không chừng hiện tại hai người đã đoàn tụ rồi, đúng không?
Tên nhóc này đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc quá vậy? Cố Khải Phong buồn cười, dùng mũi giầy chạm nhẹ vào chân của Lâm Phi Nhiên, khẽ gọi: “Này.”
Lâm Phi Nhiên suy nghĩ quá mức tập trung, không để ý tới động tác nhỏ nhặt của người kia. Chẳng qua, vừa nghĩ tới chuyện về sau có thể gặp lại ông bà nội, tâm tình cậu đã lập tức tốt hơn nhiều lắm, cậu khẽ cong môi mỉm cười, vẻ lo lắng vẫn đong đầy đáy mắt bỗng chốc hóa thành hư không, thay vào đó là một tia vui tươi xán lạn.
Cố Khải Phong hơi hơi cong con mắt, lại dùng mũi giày đá đá Lâm Phi Nhiên.
Người sau ngơ ngác quay đầu nhìn sang: “Sao vậy?”
Cố Khải Phong vô cùng vui vẻ: “Cậu nói xem?”
Lâm Phi Nhiên ngu người: “… Tôi? Nói cái gì?”
Cố Khải Phong lại cười: “Giả vờ giả vịt, tiếp tục giả vờ nữa đi.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Con lợn gặp tỏi (*)? Thần kinh đấy à?
(*) Con lợn gặp tỏi = CLGT
Lâm Phi Nhiên không hiểu đầu cua tai nheo, chỉ đành hít sâu một cái, miễn cưỡng nén giận. Hiện tại cậu cũng không dám cứng với lá bùa hộ mệnh hình người của mình!
Hôm nay cậu đã nghĩ về bộ dáng sợ hãi của mình mỗi lần gặp quỷ, cũng cân nhắc đến chuyện dùng phản ứng của bản thân truyền đạt vấn đề này với Cố Khải Phong, nhưng từ sâu tận đáy lòng, cậu cảm thấy, căn bản đối phương không ăn ý với mình như vậy đâu. Về phần ba mẹ Lâm Phi Nhiên, hai người đều kiên định theo đuổi chủ nghĩa duy vật, ngộ nhỡ nói ra họ lại nghĩ mình phát điên rồi đưa tới bệnh viện tâm thần thì mới đau đớn làm sao, lúc ấy chỉ e sự tình đã nghiêm trọng đến mức không thể nào giải thích… Vì thế cho nên, sau khi trải qua cả một quá trình đắn đo cân nhắc, Lâm Phi Nhiên quyết định tạm thời vứt bỏ phương án này.
Cậu cảm thấy, căn cứ vào tình trạng hiện nay, tốt nhất là mình về quê thăm nhà một chút, nếu linh hồn ông nội thật sự ở đó, nói không chừng ông có thể dạy mình cách thức chung sống hòa bình với con mắt âm dương.
Thế nhưng, vấn đề là Lâm Phi Nhiên làm sao về quê được. Trong tình huống hiện tại, nếu cứ như vậy mà về, cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ai biết suốt dọc đường đi sẽ có bao nhiêu loại quỷ nhảy ra, mà lôi kéo Cố Khải Phong về cùng, cậu căn bản không nghĩ ra lý do chính đáng.
Lâm Phi Nhiên nâng cằm, nghiêng mặt lén lút nhìn Cố Khải Phong một cái, rồi lại nhanh chóng quay đầu về.
Trực tiếp nhờ đưa mình về quê, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý, vốn dĩ hai thằng cũng có thân thiết gì đâu…
Lâm Phi Nhiên vừa chuyển mắt về, Cố Khải Phong liền liếc trộm cậu. Nhìn bộ dáng chán nản muốn nói lại thôi của đối phương, hắn không kiềm chế được mà khẽ giương khóe miệng.
Sau đó, giờ tắt đèn đã đến rất nhanh.
Đèn vừa tắt, thần kinh của Lâm Phi Nhiên lập tức trở nên căng thẳng, cậu vội vã vặn sáng đèn bàn, sau đó tựa như cái bánh nếp bám dính trên người Cố Khải Phong, theo hắn tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tối nay Lâm Phi Nhiên làm vệ sinh đặc biệt nhanh, Cố Khải Phong mới rửa xong cái mặt đã thấy người nọ hoàn tất công việc của mình rồi. Xong xuôi, Lâm Phi Nhiên vô cùng tự nhiên huých huýnh vào lưng bạn cùng phòng, bảo “Tôi xong rồi, đi về trước đây”, dứt lời, cũng không đợi người ta đáp lại, cậu đã chạy vội về phòng ngủ như một cơn gió lốc.
Vì muốn tuyên bố chủ quyền, sau khi quay về phòng ký túc, Lâm Phi Nhiên nhanh chóng thay quần áo ngủ, cầm đèn đầu giường của Cố Khải Phong đặt lên mặt bàn, lại lấy đèn của mình xuống thế chỗ. Làm xong một loạt động tác này, cậu mới lấy gối trên giường mình xuống, hung hăng nhét vào cạnh gối Cố Khải Phong, kế tiếp bò lên chẳng chút do dự, chui vào trong chăn của hắn, mở sách ra giả vờ đọc.
Căn nguyên của hành động này chính là, Lâm Phi Nhiên cảm thấy một thằng con trai mười bảy tuổi đầu, vì gặp ác mộng mà không dám ngủ một mình suốt hay ngày thực sự quá cùi, nhưng quả thực cậu không tìm ra lý do thích hợp nào có thể khiến mình chơi xấu chiếm giường của Cố Khải Phong mỗi ngày cả…
Vì thế cho nên, cậu đành phải xây dựng một bầu không khí vô cùng hài hòa ở trong gian phòng này!
Để Cố Khải Phong ngại không dám đuổi cậu đi!
Một lát sau, Cố Khải Phong đẩy cửa bước vào.
Lâm Phi Nhiên vội vàng nhổm dậy từ trong ổ chăn của hắn, bày ra bộ dáng mình chính là chủ nhân của chiếc giường, một tay kéo chăn một tay vỗ gối, nỗ lực đè nén cảm giác chột dạ nhìn Cố Khải Phong, như thể đương nhiên nói: “Mau lên đây đi ngủ, muộn rồi.”
“…” Cố Khải Phong hít sâu một cái.
|