Tuyệt Sắc
|
|
Chương 5
Sáng sớm hôm nay, là ngày được nghỉ ngơi. Đặc biệt yên lặng khác với bình thường.
Ngay cả trong lúc ngủ mơ, đều không cảm giác được một tia tạp âm nào. . .
” Binh!” Một tiếng nổ, chấn động phòng ở, làm cho Phương Tý Thần từ trên giường nhảy dựng lên. Thanh âm lớn đến nỗi anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thanh âm này hình như là truyền ra từ trong phòng cùa Phỉ. . .”Phỉ! ! !” Cậu đang làm gì? Phương Tý Thần la to. Một bên chạy tới phòng của Phỉ.”Cậu đang làm gì?” Phương Tý Thần trừng lớn ánh mắt, thật sự là không thể tin được một màn trước mắt.
Muốn làm gì đây. . . người này đem nơi này thành phòng thí nghiệm sao?
Trên mặt đất nơi nơi đều là bình bình lọ lọ, mà cái người tên Phỉ kia, an vị trên mặt đất, đăm chiêu nhìn chất lỏng màu xanh.
“Ân. . . Không biết có hữu hiệu hay không. Tôi hẳn là đã khống chế được lượng dược liệu a.” Tiếp theo, cuối cùng hắn cũng đem ánh mắt chuyển đến trên người Phương Tý Thần.”Huh? Anh đến a?” Trong ánh mắt tràn ngập ý cười trào phúng.
A ~ không thể sinh khí. . . Phương Tý Thần trong lòng tự nói với mình.”Cậu thật quá phận. . . Cậu đang làm gì vậy a? Còn có mới sáng sớm đã làm phiền hàng xóm.!Làm như vậy là không đúng ?” Vì cái gì. . . Ông trời lại đối với tôi như thế? Phái một cái sao chổi đến a! ?
Cuộc sống luôn luôn đơn giản của Phương Tý Thần, bị con của hắn quậy đến thần kinh phân liệt. Từ khi hắn đến đây, cuộc sống của chính mình bị làm cho khẩn trương đi, thậm chí còn tiềm ẩn nguy cơ thật lớn.
“Anh đang tức giận. . .” Phỉ cũng không nhịn được mà hỏi. Đương nhiên rồi! Việc mà hắn đang làm, đương nhiên cũng không đáng lo. Bất quá hắn cũng không hiểu, vì cái gì Phương Tý Thần lại sinh khí như vậy. không phải là nổ một cái bình nhỏ, phát ra chút âm thanh nhỏ mà thôi! Có cái gì lớn lao đâu.
Đồ đáng ghét này, chính là nổ muốn động đất a!
Phỉ thu thập đồ vật này nọ bỏ vào trong túi, hướng cái nhìn có ý tứ về phía Phương Tý Thần.
Thuốc vừa tạo ra cần tìm người thử a! ?
Phương Tý Thần bị ánh mắt kỳ lạ của Phỉ nhìn liền cảm thấy có điểm chột dạ, nhịn không được lui về sau từng bước.”Nhìn tôi như vậy để làm gì a?”
“Ha hả a. . . Không có việc gì. Anh có đói bụng không? Tôi đi mua đồ ăn cho anh!” Phỉ âm hiểm cười.
Ác ~ thật sự là trên trời rơi xuống trận mưa lông vũ a! Không nghĩ tới tiểu quỷ này cũng có lúc chăm sóc người khác.”Thật ngại, vậy làm phiền cậu!” Phương Tý Thần cảm động nói. Lại nhìn thấy giọng điệu tươi cười lạnh lùng của Phỉ.
Kết quả, bữa sáng ăn chính là đản bính.
“Ngươi đi đâu mua đản bính a?” Phương Tý Thần mặt nhăn mày nhíu, cổ hương vị này. . . là lạ a. Không thể nói rõ.
“Sao vậy? Không thể ăn sao?” chẳng lẽ thuốc làm thiếu vị gì?
“Không có, chính là cảm thấy . . . hương vị không giống bình thường.” Ăn thì cũng ngon! Chính là hương vị là lạ.
Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra thuốc đã muốn thành công một nửa, kế tiếp, sẽ chờ xem hiệu quả .
Ân. . .”Tôi cảm thấy. . . Đầu choáng váng. . .” Phương Tý Thần thực cố gắng ăn xong đản bính, tùy tiện nói ra một câu. Anh cố gắng nhấc thân mình, nghĩ muốn đứng lên. Không xong. . . là xảy ra chuyện gì?
“Không cần nghĩ, tôi đối với anh hạ dược.”Khuôn mặt Phỉ, hiện ra trước mặt anh. Thoạt nhìn rất không chân thật.”Chờ một chút anh sẽ hoàn toàn không có ý thức, tùy tiện tôi hỏi gì, ngươi cũng là ăn ngay nói thật.”
Này chính là. . . thứ thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết” Thuốc nói thật” ! Lần đầu tiên Phỉ làm thành công, hắn thật muốn biết uy lực của nó. Nếu như thành công, chính là thu được thật nhiều tiền a! Vì điểm ấy, hắn cảm thấy Phương Tý Thần hy sinh là đáng giá.
Đừng nói Phương Tý Thần , chỉ cần không phải hắn, thử nghiệm với ai đều không sao a!
Trong nháy mắt, ý thức của Phương Tý Thần càng ngày càng bạc nhược.
Cuối cùng liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy nụ cười gian của Phỉ. . .
Hoàn chương 5
|
Chương 6
Từ từ tỉnh lại, trước mắt là một mảnh u ám.
Không biết ngủ bao lâu, cũng không biết chính mình phát sinh chuyện gì, Phương Tý Thần cứ như vậy ở trong tình huống không rõ ràng mà tỉnh lại.
Ngay từ đầu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không quá thoải mái. Chính là sau đó, liền ẩn ẩn cảm thấy đau . Giống như say rượu.
“Phỉ. . . !” nghĩ là đang rống to nhưng âm thanh phát ra như là đang rên rỉ, thanh âm của chính mình nghe thấy có chút xa lạ. Phương Tý Thần nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, muốn tìm tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
“Phỉ. . .” Một câu câu rống giận ( là do hắn cảm thấy vậy thôi a ) nói ra, tìm được tên nhóc Phỉ đó cũng không dễ a!
“uhm. . .” Cái mũi đụng trúng thứ gì, Phương Tý Thần nhịn đau ngẩng đầu. Cái tên đáng giận đang đứng trước mặt anh?”Phỉ. . . cậu cho tôi uống thứ kỳ quái gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Phỉ nhìn người trước mặt.”Không gì cả. Chính là một chút thuốc mà thôi.” Nhún vai, một bộ dáng không liên quan đến mình.
Tốt, hắn hôm nay là muốn tự sát sao?
“Là thuốc gì?” Phương Tý Thần muốn được thảnh thơi cũng không có biện pháp, dùng biểu tình hung hăn hỏi. Ý đồ của anh là muốn dùng quyền uy của ba ba, ít nhất cũng là khí phách của người trưởng thành để hỏi Phỉ.
Không nghĩ tới phỉ chính là lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, làm cho anh chịu đả kích.”Anh thật muốn biết sao? Tôi sợ anh không có biện pháp thừa nhận hậu quả.” Quên đi, hắn muốn biết liền nói!
Còn dám uy hiếp tôi!? Phương Tý Thần tức giận nghiến răng.”Cậu nói!”
Hảo a! Nói thì nói, sợ anh sao?” Anh. . . Đến nay một lần cũng không yêu, bởi vì anh vừa thấy người, nhất là nữ sinh liền sợ hãi.” Phương Tý Thần mặt lập tức đỏ lên.” Thời điểm trước kia, có một học trưởng nói thích anh, kết quả anh lập tức té xỉu, làm hại học trưởng không biết làm sao. . .”
“Đủ rồi đủ rồi! Đừng nói nữa!” Phương Tý Thần thực hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Hắn. . . hắn làm sao biết?
Nhìn ra nghi hoặc trong lòng anh, Phỉ chậm rãi mở miệng: “Anh muốn biết tôi là như thế nào biết việc này , đúng không?”
Phương Tý Thần lập tức gật đầu.
“Đây là phát minh vĩ đại của tôi. . . . Anh thật sự không nhớ rõ. . . tôi lúc trước đã hỏi anh gì sao?” nhìn thấy Phương Tý Thần kinh ngạc phủ nhận, Phỉ hơi hơi cười.”Anh thật sự không nhớ sao? Điều gì anh cũng nói cho tôi biết . . .”
“Tôi. . .” Phương Tý Thần không dám hỏi xem mình đã nói điều gì, oán hận liếc Phỉ một cái.”Cậu cho tôi uống thứ dược hỏi gì trả lời đó sao?”
“Thông minh ~ thật không hỗ là ba tôi. . .” Không biết có phải đang khích lệ không, Phỉ cười cười nhìn Phương Tý Thần.
Phương Tý Thần lại nghĩ đến câu kia” điều gì anh cũng nói cho tôi biết ” liền cười không nổi. Tuy rằng chính mình không có bí mật không thể nói với ai, nhưng cảm giác bị người khác nhìn thấu thật không tốt. . . Hơn nữa ai biết chính mình rốt cuộc nói gì a?
“Cậu mau quên đi~ quên đi! ! ! Có nghe thấy không! ?”Phương Tý Thần thực sự mất hình tượng đánh Phỉ, hai người giống tiểu hài tử trên sô pha náo loạn thành một đoàn. Hồn nhiên quên mất thân phận của mình một người là người đứng đắn, một người là khoa học gia thiên tài.
“Ha hả ~ hiện tại nhược diểm của anh trong tay tôi!” Phỉ không sợ chết cười.
Người kia. . .
Hoàn chương 6
|
Chương 7
Quan hệ hai người có một chút nguy hiểm, cứ như vậy duy trì ba tháng.
Bên trong nhà, cũng không có người phát điên đến nỗi muốn sát sinh, hai người cũng có thói quen sống chung với nhau. Cho nên nói, thói quen thật sự có thể hại chết người.
“Tôi đã trở về” Phương Tý Thần xong việc liền về, vốn kỳ vọng nghe được tiếng đáp lại nhưng mà trong phòng thế nhưng không có một tiếng động.
Tò mò đến phòng của Phỉ nhìn thử, quả nhiên không thấy bóng người.
“Đã chạy đi đâu cũng không nhắn lại một tiếng.” Phương Tý Thần thực cảm thấy anh càng ngày càng giống lão ba nhiều lời. Còn tiếp tục như vậy, anh sẽ già trước tuổi a .
Vốn muốn ngoan ngoãn mà đi ra, nhưng là, phòng của Phỉ thật nhiều đồ vật, hấp dẫn ánh mắt của anh.”Thật đáng yêu ~” anh kinh hô. Cái chai thực đáng yêu, bên trong chứa chất lỏng màu sắc thật đẹp, thật sự là xinh đẹp.
Chính là. . . Phỉ làm cái này để làm gì? Món đồ nữ tính như thế, nên sẽ không phải là cho mình đi?
Phải là tặng người lạ a?
Tặng ai? Bạn gái? Phương Tý Thần cảm thấy trong lòng căng thẳng, tựa hồ có điểm quái. Kỳ thật giống như ăn thứ gì không ngon. Phỉ lớn lên so với nam nhân bình thường suất một chút, có bạn gái cũng không có gì kỳ quái.
Không muốn thừa nhận đứa con so với chính mình còn suất hơn, thậm chí nam nhân nhìn hắn còn phải cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, Phương Tý Thần yên lặng để cái chai xuống.
“Đang làm gì?” Vừa quay đầu lại, Phỉ không biết từ lúc nào, đã trở lại đứng trước cửa phòng .
Có một cỗ cảm giác bối rối không yên nổi lên trong lòng.”Không. . . Không làm gì, chính là xem cậu có ở nhà hay không. . .” Phương Tý Thần thật sự cảm thấy được chính mình càng ngày càng ngốc.”Tôi. . . Tôi đi nấu cơm, hẳn là đói rồi đi?” Anh hận không thể cắn lưỡi của mình luôn đi, thật sự là nói năng loạn cả lên!
Vội vàng đi ra ngoài, lại bị Phỉ nắm lại.
Trong nháy mắt, một cỗ run sợ truyền đến, hai người đều cảm nhận được trong nháy mắt kia.
“Anh. . . không chạm vào cái chai chứ?” Cảm thấy được có một chút tâm hoảng ý loạn, mà đối tượng cư nhiên chính là ba ba mình, Phỉ miễn cưỡng áp chế.
“Không có. . .” tay . . bị hắn nắm chặt, chính mình cư nhiên không kháng cự, còn có một chút đỏ mặt, thật sự là quái!
“Vậy là tốt rồi.” Phỉ lạnh lùng buông ra, hung hăng đóng cửa lại.
Thấy hắn để ý đến cái chai như thế, Phương Tý Thần chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu rất khó chịu, rồi lại không thể nói rõ là chuyện gì.
Thật sự là quái!
Phỉ đem chính mình ngã lên trên giường, hoàn toàn không muốn làm rõ một hồi lúc nãy.
Trong nháy mắt kia, hắn biết rõ chính mình có cảm thụ. Là dục hỏa! Một cỗ dục vọng khó nhịn hiện ra trong cơ thể.
Chính là cái gì a? Bỏ qua chuyện hai người có chung huyết thống. Anh! Là một người nam nhân a! chính mình cho dù là đang phát xuân, đối tượng đáng lý phải là một nữ nhân mới đúng a!
Hơn nữa hắn lại là một người ngu ngốc! trong lòng hai người rất ăn ý đều là vang lên những lời này.
Hoàn chương 7
|
Chương 8
“Hiện tại tôi tuyên bố, chức vị quản lý, liền để cho Phương Tý Thần đảm nhiệm.”
Ba! Tiếng vỗ tay vang lên, Phương Tý Thần kinh ngạc nhìn mọi người rồi lại nhìn bản thân . Chính anh cũng hoàn toàn không nghĩ tới lại như vậy. Tuy rằng vài tháng trước đã có tin đồn anh sẽ là quản lý tiếp theo, nhưng là. . . anh chỉ nghĩ đó là lời đồn mà thôi.
Tay chân luống cuống bước lên đọc diễn văn, nhưng trong lòng nghĩ bản thân không thể tiếp nhận được.
Chính mình hảo hảo muốn làm một tiểu viên chức, hết thảy chỉ làm người bình thường thật tốt. . . Chính là hiện tại, lại, lại là một hình phạt khổ sai.
“Quản lí! ! Tan ca phải đi uống! Nhất định phải đi a!”
Đồng nghiệp rất nhiệt tình, lập tức làm cho anh luống cuống tay chân.”Ân. . . Tôi. . .” Muốn tìm một cái lý do để cự tuyệt, nhưng thật sự không có biện pháp nào cự tuyệt, không thể kháng cự lại sự nhiệt tình đầy uy lực của đồng nghiêp, thật sự là không có biện pháp .
Nhưng mà cũng không thể nói trong nhà còn có đứa con đang chờ cơm a?
Nói đến đây. . . Phỉ. . . nếu anh không về hẳn là sẽ lo lắng đi.
“Anh nói anh ở nơi nào?” Cưỡng chế tức giận, miễn cưỡng kiềm chế xúc động, tính kiên nhẫn được phát huy đến cả hắn cũng thấy kinh ngạc, nghe phía bên kia Phương Tý Thần đang cật lực giải thích
“Tôi. . . tôi ở trong quán bar dưới công ty, đồng nghiệp đem tôi đến đây. Không có biện pháp.” Phía sau lưng âm nhạc ầm ĩ, cùng với âm điệu không dùng lực của anh làm cho Phỉ rất không thích.”Tôi có thể về trễ, vậy cậu. . . bữa tối cậu tự lo có được không?”
Thật là tình huống khẩn cấp, anh không muốn bị người khác phát hiện anh đang điện thoại, chính mình cảm thấy thật sự là không có công đạo a.
Không nghĩ tới, như vậy lại khiến cho Phỉ tức giận.
“Là như thế này a. . .”
Nói thực ra, cảm giác ở quán bar khiến Phương Tý Thần cảm thấy vựng huyễn.
Người người gần nhau khiến anh thấy sợ hãi, cảm giác đó lần thứ hai thổi qua từng tấc da thịt của anh.
Nếu có thể nói ra, anh thật muốn lao ra ngoài để ói một chút. Chỉ tiếc, người ta nhiệt tình như vậy, anh không có biện pháp chối bỏ a.
Thế là, một người không giỏi uống rượu như anh, cũng là một ly một ly bồi những đồng nghiệp uống mãi không say đó.
Một đám người vây lấy anh kính rượu, dù sao cũng phải uống a?
Nhưng điều mà anh chịu không nổi là ánh mắt cùng động tác của nữ đồng nghiệp. Có nữ nhân khi anh lơ đãng liền sờ sờ anh, cái loại cảm giác này, hai chữ đáng sợ cũng không có thể hình dung.
Anh miễn cưỡng ngồi ở đó, cảm giác không thoải mái trong lòng càng ngày càng tăng
Hiện tại anh rất muốn kêu Phỉ tới đón anh về nhà. Loại địa phương này, anh không muốn chống đỡ thêm một giây nào nữa.
“Các vị. . . tôi phải đi trước .” Ngô? Lúc đứng lên đầu sao lại nặng như thế?”Ngày mai tôi còn có việc. . .” một bên cười một bên nghĩ phải chạy mau ra cửa.
“Quản lí ~ hôm nay là ngày thăng chức của anh. . . sao có thể về sớm a?” Nhóm đồng nghiệp trưng ra bộ dáng muốn anh tiếp tục, làm cho Phương Tý Thần phải xin tha.
“Không được. . . Tôi thật sự có việc.” Mỉm cười, ý đồ có thể trốn ra.
“Tôi chở anh về, ta có xe.” Một nữ viên chức bình thường đối với anh không tồi nói, nhợt nhạt tươi cười nhưng mà dụng tâm kín đáo.
Nhưng Phương Tý Thần thầm nghĩ ngay lập tức phải về nhà, liền lập tức đáp ứng đề nghị của nàng.
“A, cám ơn! Nếu không phiền cô. . .”
Hoàn chương 8
|
Chương 9
Vừa mới đứng lên, cổ tay đã bị một người chế trụ.
Xảy ra chuyện gì. . . ?
Phương Tý Thần nỗ lực ngẩng cao đầu, muốn nhìn thử người tới là ai.”Phỉ. . . ?” Anh uống say có chút cảm giác chếnh choáng, nhưng mà cũng còn có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của đồng nghiệp bên cạnh.
“Tôi tới đón anh về.” Nhìn quanh bốn phía, cảm giác xung quanh toàn là những người kỳ quái, Phỉ áp chế lửa giận, kéo Phương Tý Thần bước đi.
“Ngài là . . ?” đồng nghiệp nữ bị lãng quên liền không có cảm giác thiện ý với Phỉ.
“Không liên quan tới cô.” Phỉ lạnh lùng nói. Chê cười! Hắn tới để đón người còn phải nghe nữ nhân nhiều lời?
Cho dù là một nữ nhân!
Hảo suất! Nữ đồng nghiệp nhìn rõ khuôn mặt của Phỉ, trong lòng liền có một trận kinh hô. Có lẽ vì hắn quá suất khí khiến nàng phải im lặng mà tránh ra, để cho Phỉ đưa Phương Tý Thần ra ngoài. Chính xác mà nói, chính là Phỉ kéo hắn, lôi hắn ra ngoài cửa.
Dù là nam nhân hay nữ nhân lúc này đều nhìn theo bóng dáng của hai người. Trong lòng các nữ nhân đang suy nghĩ, tuy rằng người nam nhân kỳ quái kia rất tuấn tú nhưng dù sao cũng là một cái tiểu quỷ.
Chính là. . . cảm thấy được hai người có phần tương tự nhau. . . có thể là huynh đệ đi?
“Phỉ. . . Chậm một chút. . .” Phương Tý Thần theo không kịp tốc độ của Phỉ, cổ tay của anh bị hắn cố tình nắm chặt, cơ hồ như là bị lôi đi.
Thật sự là chịu không nổi. . . anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu a! ?
Phỉ ghét nhất là người nhiều lời như vậy liền không nói lời nào ôm ngang anh lên
“Oa! ! Cậu. . cậu mau thả ta xuống!” Dù được ôm nhẹ nhàng nhưng anh hoảng sợ. Anh không nghĩ tới Phỉ cư nhiên lại như vậy. Tuy rằng là đêm khuya, nhưng vẫn có không ít người để ý.”Có. . . có người nhìn a. . .”
“Anh câm miệng được không?” Tức giận đáp. Bất quá. . . không nghĩ tới đều cùng là nam nhân, thể trọng người này cư nhiên lại nhẹ như thế. . . quả thực rất giống với việc ôm nữ nhân mềm mại.
Nhìn người trong lòng ngoan ngoãn cho mình ôm, cảm thấy được thoải mái hơn.
Không bao lâu đã về tới nhà
“Anh mau tắm rửa!” Lạnh lùng phán ra một câu công đạo, liền đem Phương Tý Thần ném vào giữa phòng tắm.
! ? Không thể nào?Phương Tý Thần nhìn tân trang trên người mình. Cứ như vậy mà cởi xuống a? Ai. . . bất quá nghĩ đến Phỉ đang ở phòng khách, anh cười khổ một chút, vẫn là ngoan ngoãn cởi quần áo, đi tắm.
Thật sự là chịu không nổi! Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy phát hỏa. Đã uống rượu cũng không nói đi, hôm nay nếu không đi đón hắn, đại khái hắn đã bị cái nữ nhân đáng ghét kia ăn luôn . Bất quá cũng phải nói tại sao cậu lại đi đón hắn a?
Chỉ cảm thấy lúc đó trong người nóng như lửa, liền mang theo căm giận mà đi . . . Thật sự là. . .
Phỉ bình tĩnh một chút, ngồi ở phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.
Nguy rồi! ! !
Phương Tý Thần tắm xong, lại đột nhiên phát hiện một chuyện không xong. Xong rồi! Anh không mang quần áo vào. Không thể mặc quần áo dơ ra ngoài? Hơn nữa. . . còn có mùi rượu. . .
Phương Tý Thần cẩn thận suy nghĩ, thật cẩn thận mở cửa phòng tắm , nhìn lén Phỉ đang làm gì.
Có lẽ là ảo giác, có lẽ anh vẫn chưa hết say, cảm thấy được Phỉ hiện tại đang ngủ rất say!
Kia. . . không có thể nào không biết xấu hổ mà đánh thức hắn dậy rồi bảo hắn lấy quần áo giúp mình . Có lẽ. . . anh cứ tiêu sái ra ngoài hắn chắc cũng không có phát hiện.
Nếu là bình thường, anh có chết cũng không làm loại sự tình này. Nhưng là, dù sao anh cũng đang say, căn bản không rõ nguyên nhân hậu quả mình sẽ gây ra là nghiêm trọng như thế nào, Phương Tý Thần quấn khăn tắm xong liền bước ra khỏi phòng tắm.
Kỳ thật. . . giờ vẫn còn kịp đề suy nghĩ lại mà quay vào phòng tắm, nhưng sai lầm trí mạng là anh cư nhiên ý thức không rõ, khờ dại nghĩ nên xem thử xem Phỉ có hay không đang ngủ . Thế là anh rón ra rón rén tiến lên, nhẹ nhàng gọi:
“Phỉ. . . ?”
Hoàn chương 9
|