Chương 103
Buổi chiều hôm sau, Yến Tuy mới mang theo Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc xuất hiện ở trong hội sở Đặng Vũ ở, nơi phố xá sầm uất, quy mô chỉ có thể coi như là bậc trung, nhưng trong ngư long hỗn tạp này, tin tức dạng gì cũng có thể truyền lưu.
Một vài thứ đen tối về Diêm Uẩn Sinh, Đặng Vũ chính là từ chỗ buột miệng này tìm được, mà hiện tại dựa theo phân phó của Yến Tuy, cảnh sát hẳn là đã tới trong nhà Diêm Uẩn Sinh bắt người đi, Diêm Uẩn Sinh cùng mấy tên quản lý thư ký của hắn đều chạy không thoát liên quan.
Rất nhiều từng bj nói tới là phía sau thần lai chi bút (*) của Diêm Uẩn Sinh, che giấu chuyện bẩn thỉu, là sinh mệnh tươi sáng, hắn vì phát triển của Diêm thị thật sự có thể nói là bất chấp tất cả, không chừa thủ đoạn nào.
((*) thần lai chi bút: bức tranh của thần)
"Yến lão đại và chị dâu tới." Đặng Vũ xa xa nhìn thấy bọn họ, liền nghênh tiếp, vẻ mặt hắn không có sơ hở nào, dường như hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh vậy, thường ngày tầm mắt hắn càng nhiều là tập trung trên người Yến Tuy, nhưng hôm nay hắn chú ý nhiều hơn chính là Mạnh Đình.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn và Yến Tuy còn có thể giữ vững phần tình bạn này hay không, mấu chốt phải xem Mạnh Đình, xem thái độ cậu đối với hắn, Mạnh Đình đã đủ chi phối quyết định của Yến Tuy. Đương nhiên, Đặng Vũ cũng biết, nếu nói phần tình bạn cũng giới hạn trên mặt giao tình, muốn giống như đã từng như vậy chỉ sợ là không thể.
Yến Tuy gật đầu một cái, lại nghiêng đầu cùng Mạnh Đình nói nhỏ cái gì, sau đó mới nhìn về phía Đặng Vũ, "Đình Đình muốn gặp Tô Tư Vũ, cậu an bài một chút."
Đặng Vũ chân mày khơi lên kinh ngạc, hắn hơi ngừng lại, liền gật gật đầu, "Chờ chút, tớ liền đi sắp xếp."
Đặng Vũ đi ra ngoài chưa tới 10 phút đã trở lại, "Được rồi, các cậu đi theo tớ."
Yến Tuy và Mạnh Đình nghe vậy đứng dậy cùng theo tới, một đường này Đặng Vũ đều suy nghĩ có nên mở miệng nói chút gì hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế.
Mạnh Đình muốn gặp Tô Tư Vũ, nơi bọn họ gặp mặt không thể lại là tầng hầm hoàn cảnh quá mức áp ức được, Tô Tư Vũ bị xách tới trong một căn phòng đã bố trí tốt, hắn vẫn như cũ bị trói ở trên ghế, nhưng miếng vải đen phủ trên đầu đã được lấy xuống.
"Đi đi, anh ở cửa chờ em," Yến Tuy nó nhẹ nhàng hôn tóc Mạnh Đình một cái, mới buông cậu ra.
"Ừm," Mạnh Đình gật đầu một cái, lại quay đầu lại nhìn Yến Tuy một cái, cậu mới đẩy cửa đi vào.
Nói thật, Đặng Vũ có chút không hiểu, nguyên nhân Mạnh Đình một mình gặp Tô Tư Vũ.
Hắn kỳ thật đã làm xong chuẩn bị một mình bị Mạnh Đình chất vấn hoặc là cảnh cáo, nhưng Mạnh Đình và Yến Tuy tới tới bây giờ, không nói nhiều với hắn, ánh mắt càng không rơi vào trên người hắn, hiện tại người cậu muốn nói cũng vẫn không phải hắn.
"Tớ hôm qua nhận được điện thoại của cha tớ," Đặng Vũ mở miệng nói với Yến Tuy như vậy, hắn đã rất nhiều năm không dùng loại giọng điệu yếu thế này cùng Yến Tuy nói chuyện qua rồi, nhưng tình thế trước mặt, hắn phải cúi thấp đầu hắn xuống, niềm kiêu ngạo của hắn, đừng nói Yến Tuy, ngay cả Mạnh Đình, hắn nên yếu thế vẫn phải yếu thế.
Song Yến Tuy cũng không tâm tư nghe hắn nói những thứ này, anh nghiêng người dựa tới trên tường, cắt đứt lời Đặng Vũ, "Chờ chút nữa lại nói."
Anh chính là còn có thể cùng Đặng Vũ nói cái gì đó, trường hợp như vậy cũng phải có Mạnh Đình ở đây mới được, hơn nữa anh đáp ứng Mạnh Đình ở cửa chờ cậu, sao có thể không chuyên tâm, còn cùng Đặng Vũ nói chuyện, lấy tính ghen của Mạnh Đình, biết rồi nhất định tức giận.
"Được," Đặng Vũ cười cười gật đầu một cái, sau đó dựa tớ trên tường đối diện nghiêng Yến Tuy, nhưng lưng hắn tới phía sau tay không tự chủ đã nắm thành quyền, tới cùng vẫn có chút ý nghĩ khó thông.
Bên trong gian phòng, Mạnh Đình ngồi vào trên ghế sa lon da mềm mại, cậu không có sốt ruột nói, cậu nhìn Tô Tư Vũ, chờ mắt hắn hoàn toàn thích ứng ánh sáng bình thường trong gian phòng đó, chờ hắn nhìn rõ ràng người trước mắt.
"Là tôi," Mạnh Đình nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ Tô Tư Vũ cũng không có nhìn lầm.
"Mày, Mạnh Đình!" Thanh âm Tô Tư Vũ có chút khống chế không được khàn khàn, ánh mắt hắn trừng tới đặc biệt lớn, tức giận và sợ hãi trong mắt cơ hồ đồng thời vọt tới, ngay tiếp theo thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Mạnh Đình cẩn thận đánh giá Tô Tư Vũ một lần, sau đó nói ra một sự thật, "Anh trở nên xấu rồi."
"Mặc dù trước kia cũng không cảm thấy anh quá đẹp, nhưng hiện tại thật sự xấu." Mạnh Đình nói không chỉ là tướng mạo Tô Tư Vũ, còn có cảm giác Tô Tư Vũ cho cậu, khuôn mặt hắn u ám và oán giận, giống như là một lão nhân gần đất xa trời, cái loại cảm giác mục nát nói không ra lời.
Tô Tư Vũ nghĩ tới Mạnh Đình gặp hắn, sẽ như thế nào khoe khoang thành công của mình, như thế nào chế nhạo hắn thất bại, lại không ngờ tới Mạnh Đình so với hắn nghĩ còn muốn độc ác hơn, Tô Tư Vũ cũng không cảm giác mình có bất kỳ chỗ nào không bằng Mạnh Đình, thậm chí hắn cảm thấy hắn so với Mạnh Đình thông minh hơn, còn có khí chất, đẹp mắt hơn, càng có thể xứng với Yến Tuy.
Hắn cảm thấy hắn lỗi duy nhất chính là sau trùng sinh, mấu chốt nhất là lần lựa chọn đó, hắn thất sách, sau đó mới một bước sai từng bước sai, cho tới bây giờ không thể vãn hồi.
"Nếu không có tao, mày cho rằng mày có thể ở chung một chỗ với Yến Tuy?" Tô Tư Vũ nhịn xuống kích động nôn ra máu, điên cuồng hét lên về phía Mạnh Đình một câu.
"Tôi không biết," Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc đầu, đường nhánh vận mệnh quá nhiều, sau mỗi một quyết định, cậu có thể gặp được Yến Tuy hay không, ai biết được, "Nhưng tôi biết tôi hiện tại đã ở chung một chỗ với Yến Tuy, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, chúng tôi yêu nhau."
"A...... Yêu nhau, tao cho mày biết, nam nhân chả có ai không ăn vụng thịt! Tao cho mày biết, tao đã từn cùng Yến Tuy là vợ chồng, mày biết cái gì là hứng thú vợ chồng không?"
"Anh gật tôi, anh muốn làm cho tôi tức giận, tôi mới không mắc mưu đâu." Mạnh Đình hừ nhẹ nói xong, thần sắc lại biến trở lại nhàn nhạt, cậu nhìn Tô Tư Vũ, tựa hồ xuyên qua thể xác trẻ tuổi này của hắn nhìn thấy một linh hồn dữ tợn vùi lấp trong bùn lầy dã rút không ra được.
"Cái gì mới là cuộc sống hạnh phúc chứ?" Mạnh Đình hỏ Tô Tư Vũ một câu như vậy, nhưng bản thân cậu cũng đã có đáp án lời này.
"Mục tiêu tôi trùng sinh trở lại là làm một phế vật có thể ăn no ngủ ngon, là Yến Tuy thay đổi mục tiêu của tôi, bây giờ là ăn no ngủ ngon biến thành thật yêu Yến Tuy."
Tô Tư Vũ nhìn Mạnh Đình, u ám và oán giận trong mắt có chút vô lực, đến bây giờ, hắn không thể không thừa nhận một chút là, hắn không có yêu Yến Tuy như Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng không có cố ý biểu hiện, nhưng thần sắc cậu lơ đãng lộ ra, đủ để Tô Tư Vũ xác định rất nhiều lần.
"Yến Tuy...... Anh ấy trước kia cũng trải qua không tốt phải không?"
Mạnh Đình nhẹ giọng hỏi một câu, cậu thật đúng là không nhàm chán đến muốn tới trước mặt Tô Tư Vũ show ân ái, khoe hạnh phúc, cậu và Yến Tuy trải qua tốt là được, căn bản là không cần thiết để ý ý nghĩ những người khác, vô luận bọn họ là chúc phúc hay là nguyền rủa.
Cậu đối với quá khứ mình đã từng đã không có để ý như vậy nữa, đối với Yến Tuy lại vẫn không được, nhưng cậu kiếp trước hoàn toàn không biết Yến Tuy, liền cũng không biết anh trải qua có tốt hay không, mà Tô Tư Vũ là người duy nhất có thể biết chuẩn xác.
Tô Tư Vũ đại khái không ngờ tới Mạnh Đình nói những lời đó, cuối cùng muốn hỏi cũng là Yến Tuy, mà không phải bản thân hắn.
"Tao không biết," Tô Tư Vũ quay đầu đi đáp lại, "Yến Vũ chết rồi, Hà Uyển mất tích, Yến Mạn Gia mất tích, Chân Hàm xuất ngoại tìm người, tao ly hôn với anh ấy...... Tao không biết."
Bên cạnh Yến Tuy cơ hồ tất cả người nhà thân cận đều liên tiếp xảy ra chuyện, anh hẳn là trải qua không được tốt lắm, nhưng Tô Tư Vũ vẫn là không cách nào trả lời chính xác cho Mạnh Đình.
Yến Tuy kiếp trước quá lãnh, lãnh tới làm cho hắn sợ hãi, càng không cần nói phải đi tới gần, đi hiểu ý nghĩ chân thật trong lòng anh. Anh thoạt nhìn luôn là cường đại như vậy, cường đại đến anh dường như có thể bỏ qua mấy tổn thương kia vậy. Cho nên Tô Tư Vũ không cách nào xác định.
Mạnh Đình nghe vậy ánh mắt nhẹ nhàng dao động, sau đó cậu đứng lên, lúc này muốn rời khỏi.
"Chờ chút." Tô Tư Vũ gọi Mạnh Đình, nhưng ánh mắt hắn vẫn như cũ không có dời qua, "Tôi còn biết Tiêu gia."
"Cha mẹ cậu đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cậu thành người thực vật, chi lớn quyền lợi thiếu chút nữa bị mất, vừa lúc đó, chuyện Mạnh gia cất giấu cậu, mới bị lộ ra, cha cậu cùn Yến Tuy liên thủ tới tuyệt địa phản kích, sức mạnh Tiêu gia ít nhiều có tổn hại, Yến thị mới thừa thế xông lên trở thành tứ đại thế gia đứng đầu."
Tô Tư Vũ cũng không biết là Mạnh Đình thay đổi, hay là hắn thay đổi, hiện tại rất nhiều chuyện chỉ sợ cũng không giống nữa.
Yến Mạn Gia sớm trở về nước, không có mất tích, Yến Tuy thay Yến Vũ chặn súng, giúp ông tránh thoát tử kiếp, còn sớm như vậy bắt được Diêm Uẩn Sinh sau màn, Tiêu gia bên kia, hắn nghe Diêm Uẩn Sinh nói, đã chính thức ở riêng, hôm sau cho dù chi thứ 2 chi thứ 3 còn có tâm tư, cũng không dễ động thủ như vậy.
Huống chi hiện tại chồng Mạnh Đình là Yến Tuy, Tiêu gia bên kia xảy ra chuyện, Yến Tuy sẽ không mặc kệ, trên căn bản Tiêu Huy Dân và Ninh Châu tai nạn xe cộ cũng sẽ không có.
"Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"
Tô Tư Vũ lúc đang nói, Mạnh Đình một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, nghiêm túc nghe, lời này của Tô Tư Vũ Mạnh Đình tự nhiên cũng nghe thấy, cậu gật gật đầu, "Có thể."
"Cậu không hận sao?" So với Mạnh Đình mà nói, hắn kiếp trước coi như là thả, nhưng đó cũng là chuyện sau khi thoát khỏi cánh chim của Tô gia và Yến Tuy, Mạnh Đình vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng đến chết cũng không trải qua ngày nào tốt, một lần nữa tới, hắn không tin Mạnh Đình không hận.
Nhưng cậu tại sao không đi tìm Mạnh gia báo thù, còn cam nguyện thực hiện hôn nhân bọn họ định đoạt, cuối cùng thần xui quỷ khiến cùng Yến Tuy thành hôn.
Mạnh Đình cẩn thận suy tư một chút câu hỏi của Tô Tư Vũ, sau đó cậu thành thực gật gật đầu, "Hận chứ."
"Nhưng tôi muốn trải qua ngày tháng tốt đẹp, so với hận, tôi càng sợ đói, càng sợ uống thuốc, càng sợ ngủ không được, hơn nữa tôi rất ngốc, tôi nỗ lực hận, cũng không thể để cho mình làm tốt chuyện gì khác nữa."
Mạnh Đình ngước mắt nhìn nhìn Tô Tư Vũ, cậu thẳng thắn, "Tôi cũng cảm thấy anh ngốc, anh xem anh cố hận, cũng không làm cho mình trở nên tốt hơn."
Mạnh Đình vẫn luôn thừa nhận mình ngốc, nhưng Tô Tư Vũ trước khi nghe những lời này củ Mạnh Đình, đều không cảm thấy như vậy.
"Chỉ có làm cho mình trở nên tốt rồi, vô luận là hận, hay là yêu mớ có thể tha thứ." Mạnh Đình nói lại lần nữa đứng lên, cậu đi ra hai bước lại quay đầu lại, nói thêm một câu, "Yến Tuy là của tôi, anh không thể hận, cũng không thể yêu."
"Két" một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt Mạnh Đình còn chưa có quét đến Yến Tuy, cậu đã bị Yến Tuy nghiêng người tới ôm đến trong ngực.
"Đừng lo, em không sao," Mạnh Đình nói vỗ vỗ phía sau lưng Yến Tuy, mũi chân cậu kiễng lên chút, ở trên mặt Yến Tuy hôn một cái.
"Ừ," Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cầm tay Mạnh Đình, anh mới nghiêng đầu nhìn về phía Đặng Vũ, "Chuyện bên này, cậu tiếp tục xử trí, có cái gì cần, ông nội vợ tớ bên kia sẽ phối hợp với cậu."
"Được...... Được," Đặng Vũ đáp lại, khóe miện hắn giơ giơ lên, thoạt nhìn cũng không giống như là đang cười.
"Anh trước tiên tìm anh hai, em nói hai câu với hắn," Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn Đặng Vũ một cái, sau đó nói với Yến Tuy như vậy.
Mạnh Đình hôm nay lực chiến đấu ngẩng cao, muốn một hơi giải quyết hai tình địch.
Yến Tuy nghe vậy hơi chần chờ, anh gật gật đầu, nhưng trước khi đi, anh lại ẩn hàm cảnh cáo nhìn thoáng qua Đặng Vũ.
"Cậu muốn nói gì?" Đặng Vũ nhìn về phía Mạnh Đình, cũng không tiếp tục cố giả bộ mỉm cười nữa.
Mạnh Đình không có lập tức nói cái gì, cậu lui về phía sau một bước dựa tới trên tường, cảm xúc trong mắt trong lúc nhất thời có chút phức tạp. Tô Tư Vũ không cách nào xác định Yến Tuy kiếp trước trải qua tốt hay không, Mạnh Đình lại có thể xác định, Yến Tuy của cậu kiếp trước không quá tốt.
Có thể kiếp trước cậu và Yến Tuy không có duyên phận, cậu không thể yêu Yến Tuy, nhưng cậu hi vọng Yến Tuy có thể trải qua tốt chút. Nhưngg Đặng Vũ...... Hắn thủy chung hắn đều không thể nói thật, đại khái, hắn cũng sợ Yến Tuy lãnh như vậy đi.
"Tôi yêu Yến Tuy, tôi sẽ hảo hảo yêu thương anh ấy, cho nên, bất cứ lúc nào, anh cũng không có cơ hội.
Đặng Vũ so với cậu không biết nhiều hơn bao nhiêu cơ hội, những cơ hội kia Mạnh Đình như thế nào cũng không thể có, nhưng Đặng Vũ thủy chung đều không nắm giữ được, trước mắt cậu gặp được Yến Tuy, yêu anh, Đặng Vũ liền càng không có cơ hội nữa.
"Tôi có tiền, tôi lớn lên đẹp hơn anh, tôi đánh nhau cũng lợi hại hơn anh, tôi còn có ông nội, cha mẹ, các anh trai lợi hại, còn có Hà cha Yến cha, cô Mạn Gia thích tôi, mấu chốt nhất là Yến Tuy yêu tôi, anh ấy chỉ yêu tôi."
"Cho nên, anh không thể thích Yến Tuy, cho dù là yên lặng thích cũng không thể, tôi không thích."
Đặng Vũ ngước mắt chống lại ánh mắt Mạnh Đình, cắn cắn môi nói, "Được, tôi biết rồi."
"Biết vô dụng, còn muốn làm." Mạnh Đình lại cường điệu một câu, mới vung cằm lên, xoay người rời đi, cậu cước bộ hơi nhanh, ở chỗ rẽ nhìn thấy Yến Tuy và Tiêu Tử Mặc, cậu cước bộ mới chậm lại.
"Yến Tuy, chúng ta có thể về nhà rồi."
"Được," Yến Tuy cười đáp lại, anh ôm người tới trong ngực, cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn một cái, anh mới mang người tiếp tục đi ra ngoài.
Mà Tiêu Tử Mặc ở một bên thì nén tới đầy mặt nội thương, y vừa cùng Yến Tuy cùng nhau nghe xong lời Mạnh Đình thị uy cảnh cáo người, tiếp theo lại bị hai người này không nhìn, thuận tiện nhét một miệng lương cẩu, cuộc sống a...... Y cũng muốn về nhà!
Yến Tuy cùng Mạnh Đình đi ra hội sở, Yến Tuy nhận được điện thoại của Chân Hàm, Yến Tuy mở miệng trước, "Đình Đình ở chỗ này của anh."
"... ... Vậy thì tốt, em và mẹ hiện tại liền chuyển máy bay trở về."
Chân Hàm nói xong lời này, điện thoại lập tức cúp, Mạnh Đình trình diễn một màn trốn máy bay này, Chân Hàm và Yến Mạn Gia đều sợ muốn chết, ngay cả Mạnh Đình tự mình khuyên nhủ, bọn họ cũng muốn lập tức trở về.
Yến Tuy và Chân Hàm lúc gọi điện thoại, Mạnh Đình cũng rút điện thoại của mình ra, cậu hiện tại mới nhớ tới có thể mở điện thoại rồi.
"Cô và em họ có phải giận em rồi hay không?"
Yến Tuy còn chưa có đáp lại, một chiếc xe dừng lại ở chỗ cách không xa trước người bọn họ, mắt Mạnh Đình trợn tròn chút, "Yến cha, Hà cha."
Yến Tuy xoay người sang, quả nhiên là Hà Việt và Yến Vũ, phía sau bọn họ còn có vài chiếc xe, nhìn dáng dấp còn mang theo không ít người tới.
"Nặc Nặc!" Ninh Châu từ trong một chiếc xe thò đầu ra, ngay sau đó mở cửa xe xuống, bà và Tiêu Huy Dân cũng tới, Tiêu Tử Ngang từ ghế lái xuống xe, nhún nhún vai, hắn chỉ là nói với Tiêu Huy Dân bên này không sao rồi, không nghĩ tới Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cũng tự mình chạy tới, hơn nữa bọn họ cũng mang đến không ít người.
"Cha, mẹ!"
Mạnh Đình gọi người, nhưng cước bộ lại dịch về phía bên người Yến Tuy, lúc cậu kế hoạch đã lo lắng qua Yến Tuy có tức giận hay không, phản ứng của những người khác, cậu tới bây giờ mới có cảm giác.
"Thật xin lỗi, con làm mọi người lo lắng rồi."
Ninh Châu đi tới trước người, Mạnh Đình chủ động ôm bà một chút.
"Không có, là mẹ nhớ Nặc Nặc, cùng cha con đi thăm con." Ninh Châu vừa nói vỗ vỗ sau lưng Mạnh Đình, sau đó tự có cảm giác, nghiêng đầu cảnh cáo nhìn Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang một cái, bà trên đường đi không phải là nói như vậy. Nhưng cũng không thể để cho Mạnh Đình biết.
"Vâng," Mạnh Đình cao hứng mà đáp lại một tiếng, lại để cho Ninh Châu ôm cậu thêm một lát.
"Pằng!" một tiếng, Mạnh Đình còn chưa có phản ứng gì, Yến Tuy đã mang theo cậu và Ninh Châu thối lui đến trong cửa hội sở.
Nhưng kỳ thật phát súng kia là Yến Vũ làm, Diêm Uẩn Sinh đã sớm chó cùng rứt giậu rồi, bọn họ tới đây sao có thể không làm chuẩn bị, người của Diêm Uẩn Sinh còn chưa có vào vị trí, Yến Vũ đã trực tiếp hạ lệnh cho người làm rồi.
Ngoài cửa chỉ một tiếng súng vang, sau đó là một trận rối loạn, mà gần đó Yến Vũ và Tiêu Tử Ngang đã sớm kiểm soát rồi, cũng không có làm ra hỗn loạn quá lớn liền ngừng lại, nhưng cứ như vậy, kế hoạch chuẩn bị về nhà của Mạnh Đình Yến Tuy tạm thời mắc cạn.
Bọn họ cũng không đi tới chỗ khác, Hứa Thụ Mân nhận được tin tức tự mình gọi điện thoại tới chỗ Yến Tuy, sau đó an bài xe, đón bọn họ tới Hứa gia.
Tiếp đó không lâu Tiêu lão gia tử cùng gia chủ Đặng gia cũng tới, đồng thời còn mang đến Diêm Uẩn Sinh ngụy trang chạy trốn tới sân bay, đương nhiên bọn họ là không có thời gian đi bố trí cái gì, là gia chủ Đặng gia nhận ra Niên Ngũ, mới thuận tiện để cho Tiêu lão gia tử cùng hắn cùng nhau ngồi xe bọn họ tới đây.
Diêm Uẩn Sinh đã không ai bình tĩnh đi gặp hắn, cho dù hắn kêu gào muốn gặp Yến Tuy, muốn gặp Hứa Thụ Mân, nhưng trong quá trình Yến Tuy cho người đưa hắn tới cục cảnh sát, Hứa Thụ Mân thủy chung không nói một lời, không có tiếp tục cầu tình.
"A Vũ, chúng ta đến thư phòng nói chuyện."
Yến Vũ cùng Hà Việt nói nhỏ mấy câu, mới đứng dậy cùng Hứa Thụ Mân đến thư phòng.
Hà Việt tiếp tục cùng Mạnh Đình nói chuyện, Mạnh Đình đều không ngoại lệ toàn bộ gật đầu đáp lại, cậu sợ Hà Việt không tin, lại cường điệu một lần, "Lúc này thật sự biết rồi." Lần trước đúng là lừa gạt đám Hà Việt.
"Thật xin lỗi, con gạt cha và Yến cha rồi."
Hà Việt nghe vậy đưa tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, y mở miệng cười nói, "Sau này muốn gạt liền gạt Yến Tuy, ta và Yến cha của con đều ở phía bên con."
"Con không gạt Yến Tuy nữa," Mạnh Đình không có né tránh tay Hà Việt, nhưng cậu cũng nắm chặt tay Yến Tuy, cậu nghiêng đầu nhìn Yến Tuy, trong ánh mắt nhiều hơn chút lo lắng, "Thật đấy."
"Được, anh tin tưởng em." Yến Tuy cầm lại tay Mạnh Đình, gật đầu cười.
Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bên cạnh nhìn cũng đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Gia chủ Đặng gia là cha Đặng Vũ, hắn và Tiêu lão gia tử đến, Đặng Vũ ở hội sở liền cũng đợi không nổi nữa, nhưng cho dù hắn trước đó nghe nói rồi, hắn đến trong phòng khách Hứa gia vẫn bị rung động một chút, Mạnh Đình lúc trước căn bản không tính là khoe khoang, cậu nói chính là sự thật.
Mấy người bị cậu điểm kia, trừ bỏ Yến Mạn Gia và Chân Hàm bị Mạnh Đình dụ tới nước A, những người khác đều vì cậu tới Lê thành.
10h tối một ngày sau, Yến Mạn Gia cùng Chân Hàm cũng đều đến, đương nhiên, bọn họ cũng không tìm Mạnh Đình tính sổ, đều đi về phía Yến Tuy, nhưng bởi vì Mạnh Đình che Yến Tuy tới kỹ, người muốn quở trách Yến Tuy cũng không mấy có thể thành.
Hứa gia hiếm thấy lập tức có nhiều khách có phân lượng như vậy, Hứa Thụ Mân căn bản không có thời gian đi vì Diêm Uẩn Sinh thương cảm cái gì, hết thảy đã đều kết thúc rồi, Diêm thị suy tàn, Diêm Uẩn Sinh tử hình, Tô Tư Vũ bị bắt trở lại Hải thành vào tù chịu hình phạt.
"Yến Tuy, chúng ta phải về nhà rồi sao?"
Mạnh Đình từ trong phòng tứ đi ra ngoài, từ sau lưng ôm eo Yến Tuy, sau đó thấp giọng hỏi một câu.
"Về nhà." Yến Tuy đáp lời xoay người lại, anh nửa tựa ở trên bệ cửa sổ, kéo Mạnh Đình lại gần chút, lại giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái lên cằm Mạnh Đình, rồi sau đó nghiêng người rơi xuống một nụ hôn.
Lông mi Mạnh Đình run rẩy nhắm lại lại mở ra, ánh mắt cậu chống lại Yến Tuy, hai người tếp tục hôn cùng một chỗ.
Mạnh Đình nghe được tiếng gõ cửa, cậu dựa tới đầu vai Yến Tuy, nghiêm túc dặn dò một câu, "Chúng ta về nhà tiếp tục hôn......"
Yến Tuy đáp lại, lại ở trên mặt Mạnh Đình hôn hôn, anh buông Mạnh Đình ra, cầm tay cậu, cùng nhau đi ra ngoài.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
|
Chương 104: PN 1: Sinh Nhật
Yến Tuy Mạnh Đình cùng Yến Vũ Yến Mạn Gia bốn người bọn họ cùng nhau trở về Hải thành, Tiêu Huy Dân Ninh Châu bọn họ trực tiếp bay tới Bắc thành, không phải bọn họ không muốn bồi Mạnh Đình trở về, mà là tính toán thời gian sinh nhật Mạnh Đình sắp đến, Bắc thành rất nhiều chuyện phải thu xếp.
"Chân Hà cha không sao chứ?" Máy bay hạ cánh, cả người Mạnh Đình đều ổn định xuống, cậu dựa tới trong ngực Yến Tuy, đem chuyện mấy ngày nay đều nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện cậu thật sự rất hạnh phúc, Yến Tuy yêu cậu, cũng còn có rất nhiều trưởng bối người nhà thích cậu.
Đương nhiên, suy nghĩ nhiều rồi, liền cũng phát giác mình lần này điều động binh lực, trong lòng cao hứng, đồng thời cũng có chút lo lắng.
"Không sao, có vấn đề bác sĩ Cổ Lê sẽ không để ông ấy tới," Cổ Lê phê chuẩn, Yến Vũ cũng sẽ không cho phép.
Mạnh Đình nhất định tin tưởng lời Yến Tuy, cậu gật đầu một cái, ngay sau đó thở ra một hơi, cậu nhìn một chút ngoài cửa sổ, tiếp theo sau đó nằm trở lại trong ngực Yến Tuy, "Chúng ta sắp về tới nhà rồi."
Yến Tuy nghe vậy khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, anh nói nhỏ, "Đúng, tới nhà rồi."
Lời Mạnh Đình cũng không quá nhiều ý tứ, thanh âm Yến Tuy thấp chút, lỗi tai Mạnh Đình không chịu khống chế liền đỏ, cậu sờ sờ tai mình, sau đó ánh mắt ngắm một cái, nhắm vào tai Yến Tuy, cậu dịch dịch lên, há miệng liền cắn vành tai Yến Tuy.
Nhẹ nhàng cắn một cái, Mạnh Đình liền buông ra, cậu nhìn nơi đó dựa theo ý nghĩ của cậu cũng trở nên hồng nhuận, cậu rốt cục lại thuận theo mà tiếp tục làm ổ trong ngực Yến Tuy.
Mà Yến Tuy lại nhịn không được hít sau một hơi, ngay tiếp theo da thịt lồng ngực và cánh tay đều có chút cứng ngắc.
Mạnh Đình cảm thấy không thoải mái, lại ở ngực và cánh tay Yến Tuy nhào tới nhào lui, nhưng càng nhào cứng ngắc lại càng nghiêm trọng, cậu phẫn nộ mà bỏ qua, đại khái cậu vẫn không thể nắm giữ kỹ năng xoa bóp cho người khác thoải mái đi.
"Đừng động," Yến Tuy ở bên tai Mạnh Đình nói nhỏ, anh trói buộc Mạnh Đình cũng theo đó càng chặt, cái này khá mâu thuẫn, anh càng khắc chế, lại càng buông không ra Mạnh Đình, càng nhẫn nại, ngọn lửa kia thiêu đốt tới càng mạnh.
"Em ngoan, em không động," Mạnh Đình nói nhẹ đáp lại, thật sự không động nữa, chính là mí mắt chớp nha chớp.
Rõ ràng chỉ có 10 phút là có thể tới Yến trạch rồi, nhưng bởi vì Mạnh Đình hữu ý vô ý mà đốt lửa quạt gió, làm cho 10 phút này đều trở nên khá gian nan.
Xuống xe, Yến Tuy lôi kéo Mạnh Đình đi vào, cước bộ hơi có chút vội vàng, Mạnh Đình nhìn, bọn họ sắp tới cửa phòng rồi, cậu mới bừng tỉnh, "Yến Tuy anh thật tốt, em nói muốn về nhà tiếp tục hôn, anh......"
Yến Tuy cúi đầu môi Mạnh Đình, lúc này mới đẩy cửa phòng ra, lại nhẹ nhàng đóng vào.
Anh ở trong môi Mạnh Đình càn quét một vùng, sau đó mới đáp lại Mạnh Đình, "Anh nhớ chứ, nhưng vẫn chưa đủ." Chỉ là hôn hôn làm sao đủ lắng lại hỏa Mạnh Đình câu lên.
"Ò," Mạnh Đình hiểu ngầm, sau đó cả người đều trở nên thuận theo, cậu đối với loại chuyện này chưa bao giờ bài xích, lúc này liền càng đúng, nơi này là nhà của cậu và Yến Tuy, bọn họ ở nhà, tự nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Quần áo cố gắng cởi ra, sau đó liều chết triền miên, dùn nụ hôn để khắc ghi lẫn nhau, dùng kết hợp thân mật nhất để xác định lẫn nhau. Mạnh Đình và Yến Tuy hoàn toàn tiến vào, một lần không đủ, lại tới một lần nữa.
"Lại tới hả? Em không được rồi......" Mạnh Đình nằm nhoài ở trên giường, thanh âm mang theo chút khàn khàn động tình, ánh mắt lại càng mê ly.
Yến Tuy cũng không cam lòng lập tức đem người lăn qua lăn lại muốn hỏng, anh nhẹ nhàng ép xuống thân thể, kéo người tới trong ngực ôm, anh thấp giọng dụ dỗ nói, "Buổi tối tiếp tục."
Mạnh Đình quả nhiên liền trả lời "Được", cậu chỉ cần hiện tại không tiếp tục là được, về phần buổi tối cậu khôi phục hay không, thì nói sau, đương nhiên ở trên nhiệt tình, Mạnh Đình sẽ không lùi bước.
Bọn họ vừa tới nhà đã lên lầu "ngủ trưa", lúc xuống đây, đã là thời gian cơm tối.
Hôm nay là thứ 2, sinh nhật Mạnh Đình tối thứ 6 tuần này, Yến Tuy sau cơm tối ở thư phòng xử lý sự tình một lát, liền để cho Vương Phong đều sắp xếp việc, phần lớn thời gian tuần này của anh đều dùng để bồi Mạnh Đình.
Ngược lại Mạnh Đình chính mình đối với Yến Minh Á bị cậu gạt tới nước A có chút áy náy, cậu chủ động chạy 2 lần tới phòng thí nghiệm, điều chế rất nhiều nước hoa.
Buổi sáng thứ 5, Yến Tuy cùng Mạnh Đình an vị lên máy bay tới Bắc thành, đám Yến Vũ cũng tới, bất quá đều là hôm thứ 7 đó lại tới đây.
Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang tạm thời có việc không có tới đón máy bay, Ninh Châu và Tiêu Tử Mặc cùng đi, bọn họ nhận được điện thoại của Mạnh Đình và Yến Tuy, liền trực tiếp đi về phía trong nhà, Mạnh Đình và Yến Tuy vẫn là ở gian phòng Ninh Châu lần trước chuẩn bị cho bọn họ, lần trước không thể ngủ được, lần này tuyệt đối không xuất hiện ngoài ý muốn như vậy.
Tiêu gia lần này tổ chức sinh nhật cho Mạnh Đình sẽ tương đối long trọng, bọn họ đây là muốn bù đắp lễ trưởng thành Mạnh Đình đã bỏ qua một năm, hơn nữa thả ra tin tức, muốn sinh nhật lần này, để cho Mạnh Đình chính thức vào gia phả Tiêu gia.
"Nặc Nặc, đây là bà ngoại con."
Ninh Châu nhãn tiêm ngắm tới Mạnh Đình cùng Yến Tuy cùng nhau xuống lầu liền lập tức vẫy tay, mà người bên cạnh bà cũng ngồi một lão phụ nhân nụ cười tràn đầy, trên cổ bà đeo dây chuyền trân châu, trên cân vẫn giẫm giày cao gót, ở trong cái tuổi lão nhân này của bà, coi như là trang phục cực hợp mốt.
"Tiểu Nặc tới đây, đến gần chút, bà ngoại xem một chút," Ninh lão thái thái đối với Mạnh Đình và Yến Tuy vẫy tay, nhưng ánh mắt bà không được tốt, xem bộ dán là nhận Yến Tuy thành Mạnh Đình rồi, "Ai u lớn lên thật anh tuấn, giống y Huy Dân."
"Mẹ, ngài cầm sai rồi, đây mới là Nặc Nặc của chúng ta," Mắt Ninh Châu trợn lên, rõ ràng Nặc Nặc nhà bà đẹp mắt hơn Yến Tuy nhiều, lớn lên cũng giống bà, sao có thể bị nhận lầm chứ.
"Ai, đây mới phải nha, giống con, vóc người không đủ, nhưng cũng anh tuấn." Ninh lão thái thái nghe vậy quay đầu đi nghiêm túc nhìn Mạnh Đình, sau đó cho ra kết luận này, nhưng cũng làm cho Ninh Châu buồn bực.
"Bà ngoại, con vẫn có thể cao."
Mạnh Đình cũng không coi là lùn, cậu trước lúc tới Bắc thành, mới cùng Yến Tuy đo qua, cậu đã cao tới 1m79 rồi, tính ra cậu đã 19 tuổi rồi, nhưng Mạnh Đình tin cậu vẫn có thể cao, cậu kiếp trước đã 1m8, kiếp này như thế nào cũng phải cao hơn 1-2 cm nữa, bằng không thật là lãng phí tiểu táo (*) Yến Tuy cho cậu ăn.
(em n ó 19 tu ổ i 1m78, c ò n m ì nh 20 r ồ i m à c ó 1m58 =.=)
((*) ti ể u t á o l à ô ng t á o đấ y, ý ẻ m ở đâ y l à n ế u kh ô ng cao th ì t ố n c ơ m t ố n g ạ o c ủ a anh)
"Đúng, tiểu Nặc nhi nói rất đúng, đây là?" Ninh lão thái thái hướng về phía Mạnh Đình có một loại thân cận tự nhiên, nhưng bà đối với Yến Tuy khí thế lộ ra ngoài càng hiếu kỳ a.
"Đây là Yến Tuy, người của cháu." Mạnh Đình nghiêm túc trả lời lão thái thái, sau đó lặng lẽ nắm chặt tay Yến Tuy, đương nhiên đây không phải đứng trước Ninh lão thái thái, mà là mỗi lần yến hội, Mạnh Đình đều có thể cảm giác được mấy ánh mắt mơ ước Yến Tuy kia, thật đáng ghét.
"Thật anh tuấn, tiểu Nặc nhi của chúng ta ánh mắt thật tốt." Ninh lão thái thái tiếp tục cười híp mắt nói, bà vỗ vỗ vị trí bên người, "Ngồi xuống, để cho bà nhìn kỹ chút."
Ninh lão thái thái lúc tuổi còn trẻ đoán chừng đã nhan khống (*), đến già cũng không thay đổi, bà cẩn thận nhìn nhìn Mạnh Đình, lại cẩn thận nhìn nhìn Yến Tuy, sau đó cười đến càng cao hứng, "Đều là đứa nhỏ đẹp mắt, đây là bà ngoại cho các con."
((*) ý ch ỉ xinh đẹ p)
Ninh lão thái thái phất phất tay, người giúp việc cùng đi với bà, liền đem một hộp quà lên, bà chuẩn bị hai phần, một phần cho Mạnh Đình, một phần cho Yến Tuy, hơn nữa phân lượng cũng không nhẹ.
"Cảm ơn bà ngoại," Mạnh Đình không có khước từ, lúc cậu xuống lầu trên tay cũng xách theo quà, cậu cũng lấy ra quà cậu đưa cho Ninh lão thái thái, "Đây là nước hoa cháu đích thân điểm cho ngài, ngài xem chút có thích hay không."
"Thích, tiểu Nặc nhi nhà chúng ta thật là có bản lĩnh," Ninh lão thái thái nhận lấy, cũng không khách khí, trực tiếp mở ra, sau đó cẩn thận ngửi ngửi.
"Nặc Nặc khong biết đi, bà ngoại con cũng là cao thủ điều hương," Ninh Châu nói kiêu ngạo mà giơ giơ cằm lên, nhưng là vì Mạnh Đình, bà không thừa kế được bản lĩnh của mẹ bà, Mạnh Đình ngược lại kế thừa, hơn nữa thiên phú tuyệt vời.
"Con ngửi ra rồi, trên người bà ngoại nước hoa cũng rất tốt," Mạnh Đình gật đầu một cái, nghiêng đầu cười cười với Ninh Châu.
Bọn họ vui vẻ hòa thuận nói chuyện, Ninh lão thái thái còn hẹn với Mạnh Đình, chờ đầu mùa xuân khí trời ấm, bà muốn tới Hải thành đi thăm phòng thí nghiệm của Mạnh Đình. Mà sau đó hai ngày Mạnh Đình và Yến Tuy đều rất bận rộn, bọn họ ở nhà tiếp đãi rất nhiều người tới sớm tặng quà, có thể nó là nhận quà đến mỏi tay a.
Mạnh Đình ở trong đống quà dò xét một lần, nhìn Yến Tuy từ trong phòng tắm đi ra ngoài, cậu lập tức bỏ xuống mấy món quà cậu hiếm lạ nửa ngày kia, dính tới bên cạnh Yến Tuy, cậu cọ cọ cằm Yến Tuy, một đường dính người thối lui đến trên giường.
Cậu úp sấp trên người Yến Tuy, vừa cọ vừa hôn một lát, cậu mới hỏi, "Yến Tuy, anh tặng em quà gì đấy?"
Còn có 2 tiếng nữa, liền tới sinh nhật cậu rồi, Mạnh Đình biết Yến Tuy nhất định sẽ tặng cậu quà, cậu trong phòng tìm hồi lâu, cũng không tìm được, nhưng cậu lại tâm ngứa mà muốn biết, biện pháp trực tiếp nhất chính là hỏi Yến Tuy.
Yến Tuy nghiêng đầu hôn hôn trán Mạnh Đình, ôm người nghiêng qua một bên, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại sờ sờ khuôn mặt cậu, anh còn chưa mở miệng, Mạnh Đình tự mình mắt sáng lên một cái, liền lại bò trở lại trên người Yến Tuy.
"Em biết rồi, anh là muốn tặng chính mình cho em sao?"
Cho nên từ sớm đã tắm rửa tới thơm phức, dẫn cậu lên giường, vừa nãy còn cố ý sờ cậu quyến rũ cậu, Mạnh Đình càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý nhe.
"Em chưa thử qua, nhưng em sẽ cố gắng!" Loại chuyện phản công này, Mạnh Đình thật đúng là không có cơ hội thử, căn bản một hai lần tới, đều chỉ có nước cậu cầu xin tha thứ, cậu căn bản là không kịp có ý nghĩ hoặc hành động như vậy.
Yến Tuy nhịn xuống thần sắc nội thương, đồng thời cầm lấy tay Mạnh Đình không chịu được muốn làm loạn.
"Anh không phải là đã sớm là của em sao? Anh không thể làm lễ vật."
"Ò," Mạnh Đình mơ hồ cảm thấy lời này quen tai, cậu gật đầu một cái, trong thần sắc khá đáng tiếc.
Yến Tuy trên mặt hiện lên thần sắc rõ ràng xoắn xuýt, sau đó anh ôm Mạnh Đình ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Thật sự muốn?"
"Ừ!" Mạnh Đình gật đầu một cái, sau đó liền nhào tới trên người Yến Tuy một trận sói hôn, Yến Tuy nhẹ nhàng xoa tóc Mạnh Đình, anh đại khái đã làm tốt chuẩn bị bị thương, nhưng Mạnh Đình lột sạch anh, hôn đến một nửa liền dựa vào trên người anh không nhúc nhích.
"Sao thế?" Yến Tuy hỏi nhỏ.
"Em mệt rồi, anh tiếp tục đi," Mạnh Đình đáp lời lên tiếng, lại nhẹ nhàng hôn hôn lồng ngực Yến Tuy, cậu mặt mày cong cong, "Như vậy là được rồi." Thật dọa sợ Yến Tuy cũng không tốt.
"Nghịch ngợm," Yến Tuy bất đắc dĩ cười cười, nhưng đồng thời tay anh khẽ chống xuống phía dưới, tư thế hai người trong nháy mắt thay đổi.
Mạnh Đình tiếp tục vịn lên ngực Yến Tuy, liếm liếm hầu kết Yến Tuy. Yến Tuy ôn nhu, Mạnh Đình phối hợp, rất nhanh liền tiến vào trong trạng thái, Mạnh Đình quên mất lễ vật cậu lúc trước xoắn xuýt.
Đương nhiên, cậu rất thích Yến Tuy đem chính mình làm lễ vật cho cậu, dù sao cậu lời biếng, việc phế khí lực không muốn uổng phí, như vậy đã rất tốt.
Thân mật xong, Mạnh Đình vẫn như cũ hiếm lạ mà ôm lấy Yến Tuy không buông tay, ánh mắt cậu trống rỗng, cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra tinh thần lười biếng, nhưng trong cái lười này cũng không bao gồm muốn đẩy Yến Tuy ra, ngược lại cậu từ trong đáy lòng cảm thấy ôm Yến Tuy, mới có thể càng thêm mắc lười.
Yến Tuy nhẹ nhàng xoa sống lưng Mạnh Đình, giúp cậu thư giải, thấy thần sắc cậu tốt chút rồi, anh mới hỏi nhỏ, "Anh ôm em tắm rửa?"
"Ừ, anh ôm em." Mạnh Đình từ từ hoàn hồn, sau đó cọ cọ Yến Tuy đáp lời.
Bởi vì Yến Tuy sớm tắm qua, trong quá trình anh tắm cho Mạnh Đình, chỉ cần thuận tiện xối cho mình một chút là được rồi, anh đem Mạnh Đình cũng tắm tới thơm phức ôm trở về trên giường, sau khi lau khô cho cậu, còn mặc áo ở nhà dày mặc ra ngoài cho cậu, Yến Tuy chính mình cũng là bộ giống như vậy.
"Chúng ta không đi ngủ sao?" Mạnh Đình nghiêng đầu hỏi Yến Tuy, mắt dần dẫn sáng lên, cậu vẫn như cũ không biết Yến Tuy là muốn tặng cậu quà gì, nhưng cả người cậu đều cao hứng tới không được, cậu cao hứng, cậu liền thích cười, càng thích hôn Yến Tuy.
"Chụt chụt" hai cái, cậu ở trên bụng nhỏ của Yến Tuy còn chưa kịp được quần áo phủ lên hôn hai cái, cậu hôn hai cái vẫn cảm thấy chưa hết thèm, lại duỗi tay sờ soạng thêm hai cái, mới để cho Yến Tuy tiếp tục mặc quần áo.
Mạnh Đình lẩm bẩm, "Cứng cứng, nhưng sờ cũng rất tốt."
Cậu lẩm bẩm xong, tự mình trước tiên cười, cậu chọt chọt Yến Tuy nhịn cười, "Em nói thịt trên bụng anh đâu!" Cậu mới không nghĩ không đứng đắn.
"Đình Đình sờ mới thoải mái," Yến Tuy khom lưng hôn một cái mắt Mạnh Đình, sau đó mới ôm cậu tới bên bệ cửa sổ, mùa đông quá lạnh, cửa sổ tự nhiên không thể mở, nhưng tắt đèn bên trong phòng, kéo rèm cửa sổ ra vẫn như cũ không có ảnh hưởng.
Mạnh Đình được Yến Tuy ôm vào trong ngực, cả người đều ấm áp, cậu thò đầu ra cẩn thận nhìn nhìn về phía cửa sổ, nhưng bên ngoài ngoại trừ đèn trong sân Tiêu gia, cái gì khác cũng nhìn không tới.
"Chúng ta làm gì?"
Yến Tuy xoay người mang hai cái ghế tới, anh ngồi xuống, Mạnh Đình ngồi vào trên đùi anh, bọn họ vừa ngồi xong, ngoài cửa sổ một đóa pháo hoa rực rỡ ở trong bầu trời đêm tối om nở rộ.
Mạnh Đình quay đầu nhìn lại, sau đó liền không dời ánh mắt, từng đóa liên tiếp nổi lên, cực kỳ mĩ lệ.
"Đây là anh tặng cho em sao?"
"Phải, em thích hoa, pháo hoa miễn cưỡng cũng coi như hoa đi." Yến Tuy nhìn chằm chằm thần sắc Mạnh Đình, pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu vào trên khuôn mặt cậu, hiện lên nụ cười vui vẻ, tâm Yến Tuy treo lên, liền cũng buông xuống chút.
"Đi, chúng ta đến trên gác xép, tiếp tục xem."
Phòng Mạnh Đình nối thẳng một gian gác xép nhỏ tầng chót, ở trong đó đặt tất cả lễ vật từ nhỏ đến lớn Ninh Châu bọn họ cho Mạnh Đình, nhưn đồng thời kéo tấm chắn bốn phía gác xép kia xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm Bắc thành.
Yến Tuy vì tặng quà cho Mạnh Đình, cũng làm không ít bài tập, anh ấn một cái chốt mở căn phòng luôn đóng cửa, sau đó cửa vào gác xép mở ra, còn duỗi xuống một cái thang gác nhỏ.
Yến Tuy che chở Mạnh Đình cùng nhau lên gác xép, đồng thời pháo hoa ngoài cửa sổ cũng không dừng lại, không chỉ là đặt trong Tiêu trạch, trên quảng trường khắp Bắc thành và Hải thành cũng đều đặt, những pháo hoa này là thông qua giá cao đặt làm, ngoại trừ những chùm pháo hoa màu sắc khác nhau, còn bất chợt có hai pháo hoa hình động vật nhỏ vụt lên.
"Đó là chim én?" Mạnh Đình nhìn nửa ngày, rốt cục có thể xác định, cậu vẫn như cũ làm ổ trong ngực Yến Tuy, nụ cười trên mặt cũng không nhạt đi.
"Ừ," Yến Tuy gật đầu một cái, anh cũng nhìn một chút, sau đó chỉ chỉ, "Đó là chuồn chuồn, nhận ra không?"
"A, chim én là anh, chuồn chuồn là em?"
(Gi ả i th í ch ch ỗ n à y nh é , trong t ừ chim é n (y ế n t ử ) c ó t ừ y ế n trong t ê n c ủ a anh, trong t ừ chu ồ n chu ồ n (tinh đì nh) c ó t ừ đì nh trong t ê n c ủ a anh)
"Thật đáng yêu," Mạnh Đình gật đầu một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Yến Tuy một cái, càng thêm xác định mà nói, "Em đáng yêu hơn."
"Yến Tuy, em rất thích."
"Ừ, vậy thì tốt," Yến Tuy đáp lời, lại cúi đầu hôn hôn tóc Mạnh Đình, tiếp đó bọn họ khoongg nói gì, mà cùng nhau xem xong pháo hoa, bởi gần đuổi kịp xa, bọn họ dường như ở trong biển pháo hoa vậy.
Lầu dưới chính là Tiêu lão gia tử cũng đi ra ngoài cùng xem pháo hoa một lúc lâu, ông bĩu môi, giống như ghét bỏ lại giống như cảm thán, "Tiểu tử kia cư nhiên còn biết lãng mạn."
Ngay cả Tiêu Huy Dân cũng bị Ninh Châu ghét bỏ một trận, bất quá bà ghét bỏ xong, liền cũng cảm thán tình cảm của Yến Tuy và Mạnh Đình.
"Thật đúng là duyên phận."
Ngày thứ hai Mạnh Đình cùng Yến Tuy cũng không thể dậy sớm, Ninh Châu cũng phân phó người không nên đi quấy rầy bọn họ, bọn họ ngủ thẳng 8h mới tỉnh lại.
Yến Tuy tỉnh sớm hơn, Mạnh Đình lúc tỉnh, anh đã rửa mặt trở lại, Mạnh Đình đi đánh răng rửa mặt, Yến Tuy sửa sang lại giường cho bọn họ.
Nhưng khăn lông phủ ở trên mặt vẫn không thể lấy xuống, trên cổ trước hết là một trận cảm giác lạnh như băng, cậu để khăn lông xuống cúi đầu nhìn, là một dây chuyền kiểu nam, hoa tai Mạnh Đình cũng nhìn rất quen mắt, chính là chim én và chuồn chuồn cậu nhìn thấy qua rất nhiều lần.
Chim én màu mực, chuồn chuồn màu trắng, nhẹ nhàng sáng chói một cái, bọn chúng giống như đang hôn.
Mạnh Đình cẩn thận nhìn, lại duỗi tay sờ sờ, sau đó mới ngước mắt nhìn Yến Tuy, cậu cũng không có truy cứu cậu hôm qua sao lại không tìm được, cậu dựa tới trên người Yến Tuy, trước tiên cho Yến Tuy một nụ hôn ướt át lại nói.
"Yến Tuy, em rất thích, em cũng thích anh, đặc biệt đặc biệt thích anh."
Sau khi hôn môi xong, Mạnh Đình cũng không quên nói rõ với Yến Tuy, không nói như vậy, cậu sợ Yến Tuy không thể hiểu vui mừng trong lòng cậu.
"Đình Đình, anh yêu em." Yến Tuy khẽ hôn trán Mạnh Đình, sau đó cũng xác nhận một lần với Mạnh Đình tâm ý của anh.
Hai phu phu điềm điềm mật mật xuống lầu ăn sáng, ngực Mạnh Đình đậy tới kín kẽ, ngược lại không nỡ để cho người khác nhìn thấy lễ vật Yến Tuy cho cậu, theo như Mạnh Đình nói, món quà pháo hoa hôm qua người hai thành phố, đều nhìn thấy rồi, quà này thì không thể, đó là Yến Tuy cho cậu, duy nhất thuộc về cậu.
"Cất giấu cái gì, bảo bối thành cái dạng kia."
Tiêu lão gia tử đấu võ mồm rõ ràng không phải là đối thủ của Mạnh Đình, nhưng ông càng thích đi tìm Mạnh Đình nói chuyện, chính là không thừa nhận ông nói không lại Mạnh Đình.
"Yến Tuy cho con, không để cho người khác nhìn, ngài cũng không được."
Mạnh Đình vừa mở miệng liền chặt đứt tất cả chỗ trống thương lượng, đương nhiên, Mạnh Đình cảm giác mình chỉ là nói lời thật mà thôi.
"Được rồi, ngài đừng chọc Đình Đình nữa, tới ăn điểm tâm đi." Tiêu Huy Dân bưng mì trường thọ đến trên bàn, thuận tiện cắt đứt hai ông cháu lại bắt đầu cãi nhau bên kia, đương nhiên Tiêu Huy Dân thiên vị tới tương đối rõ ràng.
"Nha, mọi người đều chưa ăn nha, vậy ông nội mau tới ăn đi, đói bụng sẽ không tốt." Mạnh Đình cho rằng Tiêu lão gia tử và Tiêu Huy Dân bọn họ sớm ăn rồi, không nghĩ bọn họ vẫn đều chờ cậu và Yến Tuy.
"Hừ," Tiêu lão gia tử hừ hừ hay là ừ, Mạnh Đình cũng nghe không rõ ràng, cậu chỉ cho rằng Tiêu lão gia tử là đáp lại, sau đó liền tới đây đỡ ông tới bên bàn cơm, Tiêu lão gia tử sắc mặt không bao biến hóa, nhưng cũng không có cự tuyệt Mạnh Đình đỡ ông.
"Nặc Nặc, sinh nhật vui vẻ, mẹ yêu con." Ninh Châu đem một chén mì đích thân bưng tới trước mặt Mạnh Đình, sau đó cúi người ở trán Mạnh Đình rơi xuống một nụ hôn, lại ôn nhu nói như vậy.
"Cảm ơn mẹ," Mạnh Đình nhịn khôn được giơ tay lên sờ sờ trán, cậu vẫn là lần đầu tiên được người ngoài Yến Tuy hôn, người kia còn là mẹ cậu, loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng, rất đặc biệt, nhưng tuyệt đối không thể nói là chán ghét.
Yến Tuy giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, Mạnh Đình ngồi xong, sau đó vùi đầu ăn mì.
"Ăn ngon quá, cảm ơn mẹ!"
"Là cha con nấu cho con," Ninh Châu nghe vậy vui vẻ một tiếng, lại liếc một cái Tiêu Huy Dân hơi có chút xấu hổ.
"Cảm ơn cha, thật sự rất ngon," Mạnh Đình nghe vậy lập tức nhìn về phía Tiêu Huy Dân, nụ cười vui vẻ của cậu, làm Tiêu Huy Dân vui vẻ thật lớn.
"Nặc Nặc thích là tốt rồi," Tiêu Huy Dân cũng cười, ông nhìn về phía Yến Tuy, "Yến Tuy cũng ăn nhiều chút."
"Vâng, cha." Yến Tuy cũng đáp lại, phân lượng Tiêu Huy Dân nấu đủ nhiều, tất cả mọi người ăn quá no, cuối cùng vẫn là Mạnh Đình kết thúc, không có một chút lãng phí.
Cảm giác thành tựu của Tiêu Huy Dân kịch liệt kéo lên, ông cao hứng mà nói, "Sau này Nặc Nặc trở lại, ta đều nấu cho con."
"Được nha," Mạnh Đình gật đầu một cái đáp lại, ở nhà có Yến Tuy nấu mì cho cậu, tới trong nhà Bắc thành, có Tiêu Huy Dân nấu mì cho cậu, suy nghĩ một chút đã đặc biệt hạnh phúc.
Cao hứng và vui vẻ của Mạnh Đình đơn giản chân thành tha thiết, tương đối có thể lây nhiễm người khác, cậu tới đây mấy ngày trong nhà hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, ngay cả Tiêu lão gia tử lúc người khác nhìn không thấy, cũng lặng lẽ cười hai tiếng.
Bất quá ngày này từ sớm tới muộn, Mạnh Đình và Yến Tuy đều bận rộn, đầu tiên là một chút nghi thức nhận tổ quy tông, sau đó là cùng một ít lão nhân gia trong tộc nói chuyện, tiếp đó là bạn bè Ninh Châu và Tiêu Huy Dân liên tiếp đến muốn xã giao.
Khoảng 2h chiều, Yến Vũ Hà Việt, Yến Mạn Gia Chân Hàm, thậm chí Cổ Lê cũng cùng nhau đến, không chỉ có vậy, đám Cố Lãng Chung Minh cũng coi như bạn Mạnh Đình liên tiếp đến.
"Yến lão đại, anh không hiền hậu a, em đều sắp buồn ngủ rồi, anh để cho em theo bọn anh xem pháo hoa một tiếng......"
Tư thái kia của Yến Tuy giống như hận không thể toàn bộ thế giới đều cùng nhau vì Mạnh Đình chúc mừng sinh nhật, nhưng không thể không nói pháo hoa kia quả thật không tệ, đặc biệt ban đêm mùa đông, còn rất có mấy phần cảm giác năm mới.
"Nói xàm cái gì, thời gian này cậu sẽ ngủ, hay là làm cho quấy rầy chuyện tốt đi......"
Thanh âm trêu ghẹo không ngừng, thuận tiện Mạnh Đình cũng nhận được rất nhiều quà, lại là chút đồ kiếm lạ cổ quái, đặc biệt là Cố Lãng, hắn không tặng gì khác, tặng cho Mạnh Đình chút nguyên liệu nước hoa khó tìm.
Những người khác không biết hàng, Mạnh Đình biết hàng, ánh mắt cậu trong nháy mắt liền phát sáng, "Cảm ơn, tôi thích."
Mạnh Đình nhận quà tới bây giờ, có thể nhận được một câu thích này, thật là không dễ dàng.
Cố Lãng vốn muốn cười ha ha, nhưng đột nhiên chống lại ánh mắt Yến Tuy nhìn sang, hắn giật mình, sau đó yếu ớt mà trốn tới trong đám người.
Trên nghi thức thành người đại gia tộc, trưởng bối đều sẽ tặng một chút lễ vật đặc biệt cho vãn bối, có cho một khoản quỹ gây dựng sự nghiệp, có tặng một ít công ty cửa hàng, không phải nhiều, nhưng tối nay, đông đảo tân khách tới, vẫn là bị nho nhỏ mà chấn động một chút.
Tiêu lão gia tử tự mình tuyên bố Mạnh Đình có thể nhận được cổ phần sáu phần trăm xí nghiệp Tiêu thị, cùng Tiêu Tử Mặc ngang hàng, nhưng ngoài ra, Mạnh Đình và Yến Tuy đêm qua ra mắt Ninh lão thái thái, lại thêm vào một khoản, bà để cho Mạnh Đình thừa kế tất cả cổ phần của bà ở Ninh gia.
Giá trị này thậm chí muốn vượt qua 6% cổ phần Tiêu lão gia tử cho, Ninh lão thái thái có phải biết cái gì rồi hay không, Ninh Châu cũng không xác định, nhưng nhìn thần sắc bà lôi kéo tay Mạnh Đình cười híp mắt, lại cảm thấy bà chỉ là đơn thuần thích Mạnh Đình mà thôi.
Yến hội vẫn tiến hành đến 12h đêm, những khách nhân mới lục tục cáo biệt, nhưng so với lần trước yến hội sinh nhật Ninh Châu, lần này cuối cùng tới viên mãn.
Yến Tuy không khỏi muốn đi theo uống chút rượu, nhưng không biết lúc nào Mạnh Đình cũng lặng lẽ uống một chút, thần trí tựa hồ hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng má đỏ bừng lại giấu không được.
"Ngọt ngọt, em chính là nếm thử." Mạnh Đình nhỏ giọng cùng Yến Tuy giải thích, sau đó lá gan nhỏ tăng lên to lớn, cậu tiếp tục yêu cầu nói, "Em còn muốn nếm một ngụm......"
"Cha, mẹ, Đình Đình say rồi, con dẫn em ấy về trên lầu."
"Đi đi," Ninh Châu giơ tay, sau đó Yến Tuy liền cõng Mạnh Đình lên.
Mạnh Đình tự mình đi đoán chừng còn muốn nháo, nhưng được Yến Tuy vừa cõng, cậu liền thuận theo không động nhiều nữa.
"Yến Tuy......"
"Ừ, anh ở đây," Yến Tuy vừa đi vừa đáp lại lời Mạnh Đình.
"Yến Tuy, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
~ TOÀN VĂN HOÀN ~
|