Vĩ thanh.
Ngồi trên mã xa, A Tài rất muốn dùng sức xoa bóp eo, nhưng vừa động đã thấy rất đau.
Nhớ lúc xuất môn, Triển Cảnh Nham hỏi hắn có chắc chắn hôm nay còn muốn đến nha môn không, sớm biết như vậy hắn sẽ không cậy mạnh, thành thật nằm sấp trên giường thì tốt rồi.
Thổ Đậu xuyên qua bức màn nhìn đường lớn náo nhiệt, rất nhanh thu hồi ánh mắt, nhìn sư phụ ngồi đối diện mặt thống khổ hơn bị táo bón, quan tâm hỏi, “Sư phụ, người không sao chứ?”
A Tài cố gắng mỉm cười, thản nhiên nói, “Không sao.”
“Có phải tối hôm qua ngủ không ngon không?” Hai mắt thâm quầng, còn liên tục ngáp.
“Ờ... Đúng vậy.” A Tài chột dạ trả lời, liếc nhìn người khởi xướng bên cạnh.
“Sư phụ, có phải đột nhiên phân giường ngủ với Thổ Đậu nên không quen? Buổi tối sư phụ có thể đến chỗ ta ngủ?” Thổ Đậu gửi lời ‘Mời’.
Nhìn hai mắt đơn thuần của Thổ Đậu, A Tài nhất thời im lặng, “Ồ...”
“Tối hôm qua sư phụ ngươi thu dọn đồ đạc, cho nên khuya mới ngủ.” Triển Cảnh Nham trực tiếp nói, trả lời mời trở về.
A Tài nghiêng qua, liếc y, không vạch trần.
“À...” Thổ Đậu hiểu rõ gật gật đầu, hôm qua nó dọn nhà cũng cảm thấy vậy, nên rất hiểu vẻ mặt mệt mỏi của sư phụ.
“Thổ Đậu, muốn xem mã xa đi thế nào không?” Triển Cảnh Nham đột nhiên hỏi.
Trong mắt Thổ Đậu lóe chờ đợi, dùng sức gật đầu, nó muốn biết rõ.
“Lên phía trước xem, đừng ảnh hưởng xa phu.” A Tài cảm giác, đề nghị này của Triển Cảnh Nham không hề có mục đích đơn thuần.
Thổ Đậu thuần thục leo lên phía trước, trong xe chỉ còn lại hai người.
Triển Cảnh Nham nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của A Tài, xem ra tối hôm qua thật sự quá phóng túng, “Ta giúp ngươi xoa thắt lưng, sẽ thoải mái rất nhiều.”
A Tài híp mắt như đang hỏi, chỉ đơn giản như vậy?
“Ta sẽ không sờ loạn.” Triển Cảnh Nham cam đoan.
A Tài đẩy bức màn nhìn nhìn bên ngoài, cách nha môn còn một đoạn khá xa, mà nụ cười của Triển Cảnh Nham lại rất thành khẩn, “... Được rồi, chỉ xoa thắt lưng thôi đó.”
Y gật đầu, vỗ vỗ vị trí bênh cạnh.
A Tài chầm chậm dịch tới cạnh Triển Cảnh Nham, nằm úp sấp trên đùi của y, “Không được sờ loạn.” Sau đó nói câu cảnh cáo.
Triển Cảnh Nham mỉm cười, dùng khí lực thích hợp ấn huyệt vị nơi thắt lưng của hắn, giảm bớt đau nhức.
“Ưm, đó... A... Mạnh một chút.” Thật là thoải mái. A Tài thích thú thở dài...
Triển Cảnh Nham đột nhiên dừng tay, “Tiếp tục đi...” A Tài nhắm mắt nói.
“Ngươi ưm... ưm... a... a... Như vậy, đang dụ dỗ ta sao?” Triển Cảnh Nham nỗ lực khắc chế.
Lúc này A Tài mới ý thức nguy hiểm, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị ôm vào lòng.
Lo lắng người ở ngoài nghe được, A Tài không dám lớn tiếng kêu, “Ngươi đã nói không xằng bậy mà.”
“Ta đâu có làm gì.” Triển Cảnh Nham nâng lên hai cánh tay, vô tội nói.
“Ta muốn đứng dậy...” A Tài đưa lưng về phía Triển Cảnh Nham, không nhìn biểu tình trêu chọc của y. Dùng lực đứng dậy, ai ngờ mã xa xóc nảy một cái, hắn lại ngã vào lòng Triển Cảnh Nham.
“Cái này xem như yêu thương nhung nhớ sao?” Triển Cảnh Nham khiêu mi, hỏi.
A Tài nghẹn đỏ mặt, “Nhất định ngươi cố ý...”
“Mã xa xóc nảy, sao bảo ta cố ý?” Quá oan uổng nha.
“Mã xa là của phủ ngươi... Xa phu cũng của phủ ngươi...” Nào có trùng hợp như vậy.
“Bên cạnh xa phu là đồ đệ ngươi.”
“Thổ Đậu nhà ta trẻ người non dạ, khẳng định một chút cũng không liên quan tới nó...”
Tranh luận vô nghĩa như vậy duy trì liên tục tới cửa nha môn.
Có lẽ cuộc sống tương lai cũng tiếp tục vô nghĩa như vậy, nhưng có sao chứ. Chỉ cần cùng đúng người bên nhau, bình bình đạm đạm cũng là hạnh phúc.
|
Phiên ngoại 1.
Lại là một ngày ánh mặt trời rực rỡ, A Tài ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái.
“A Tài, A Tài...” Nghe được tiếng kêu kích động vang lên từ ngoài tiểu viện, A Tài biết chắc chắn không có chuyện tốt.
Quả nhiên vài giây sau, Cao Hành xuất hiện trong tiểu viện của hắn.
“Nhanh, đi mau, phát hiện thi thể.” Nói xong, kéo A Tài đi ra ngoài.
Sao người này thấy thi thể lại hưng phấn như vậy, A Tài buồn bực, một đường bị hắn kéo đến hiện trường.
A Tài ngồi xổm xuống nhìn thi thể nằm trên mặt đất, Cao Hành cũng ngồi xổm xuống theo.
“Lần này chắc chắn rất đau.” A Tài vuốt tóc trên trán người chết sang một bên, lộ ra vết thương bị vật cứng đánh. A Tài cúi sát đầu nhìn, trên trán người chết có bám đá vụn, “Xem ra hắn bị người ta dùng tảng đá đập bể đầu.” Cao Hành cũng nhìn về phía trước.
“Ngươi làm gì vậy?” A Tài nhìn Cao Hành, “Không ghi chép, nhìn cái gì?”
“Ca của ta và cha ta đều rời kinh, cho nên hôm nay ta là bộ khoái. Hôm nay hắn ghi chép giúp ngươi.” Nói xong, chỉ vào một thư sinh bên cạnh.
Thư sinh thấy hai người nhìn mình, nhe răng cười.
“A, hóa ra là lão hổ không ở nhà, hầu tử xưng vương a.” A Tài cười nói.
“Ngươi... Hừ, dù sao hôm nay ta là bộ khoái, án tử này do ta phụ trách, ta sẽ cho ngươi biết ta là hầu tử hay là lão hổ.” Cao Hành đứng lên.
Cao Hành nhìn quần chúng tụ tập xung quanh, “Các ngươi, ai biết người này?”
“Hắn là du côn ở chợ rau này, tên là Tạp Mao.” Một đại thúc đứng phía trên nói.
Cao Hành tiến lên, “Ngươi biết hắn?”
“Người nơi này đều biết hắn, cách năm ngày hắn sẽ đến chợ rau thu phí bảo vệ, không đưa thì bị đập bể sạp. Bởi vì hắn to cao, tất cả mọi người không dám ngăn hắn.”
Cao Hành gật đầu, hóa ra là một tai họa.
“Hắn... Hắn đã chết?” Một quả phụ đẩy đám người ra, ngơ ngác nhìn nam nhân nằm trên mặt đất.
“Đúng vậy, ngươi là...?” Cao Hành nhìn nàng.
“Ta, ta không cố ý , ô ô ô...” Quả phụ đột nhiên khóc lên, “Là hắn, là hắn động tay động chân với ta, ta, ta chỉ là phản kháng. Ta...”
“Ngươi đừng khóc, từ từ nói.” Cao Hành an ủi nàng.
“Ta không phải, không phải cố ý, hắn, hắn muốn... Cho nên... Cho nên, ta chỉ tiện tay cầm tảng đá trên mặt đất, ta... Không phải cố ý... Thật đó.” Quả phụ vừa khóc sướt mướt vừa nói.
“Ý của ngươi là ngươi cầm tảng đá đập bể đầu hắn?” Cao Hành lặp lại một lần nữa.
“Đúng... Nhưng không phải cố ý.” Quả phụ kêu gào.
Cao Hành liếc mắt nhìn nha dịch một bên, “Giải người đi.”
“Thần thám đại nhân, ta không thể không tiếc nuối nói cho ngươi biết, vết thương trên đầu không đủ để giết người. Cần cổ của người chết còn có vết thương bị vết đao xẹt qua...” Lời của A Tài khiến cho hai nha dịch đứng một bên sững sờ.
“Thật vậy chăng? Đa tạ đại nhân, đa tạ...” Quả phụ quỳ xuống đa tạ.
Cao Hành thì mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. “Đao? Đao gì?”
“Có hương vị bánh chiên, còn có hạt vừng trên miệng vết thương.” A Tài lấy hạt vừng lên, nói.
“Bánh chiên? Ở chợ rau này ai bán bánh chiên?” Vừa dứt lời, một nam tử trong đám người đột nhiên bỏ chạy.
“Không được chạy...” Vì vậy Cao Hành nhanh như chớp truy người chạy trốn.
Rất nhanh, giải được người về hiện trường.
“Người có phải là do ngươi giết không?” Cao Hành nghiêm nghị hỏi.
“Tiểu nhân... Đại nhân tha mạng cho tiểu nhân, là hắn, là hắn theo tiểu nhân đòi tiền... Tiền của tiểu nhân đều mua gạo và mì, không còn, hắn muốn đập bể sạp của tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là lấy đao hù dọa hắn mà thôi, đó là không cẩn thận, thật sự không cẩn thận mới trúng hắn.” Nam tử giải thích.
“Không cẩn thận? Trở về nói với đại nhân.” Cao Hành liếc mắt, hai nha dịch lập tức bắt lấy nam tử trong tay hắn.
“Thần thám đại nhân,” Thanh âm của A Tài vang lên từ phía sau. “Thật xin lỗi lần nữa vì quấy rầy ngài, vết thương nơi cần cổ của người chết không chạm đến động mạch, cho nên đó cũng không phải nguyên nhân hắn chết.”
Cao Hành trán nổi đầy gần xanh, tức giận đến không thở được, nam tử kia nghe được mình vô tội cũng không dám hướng ngỗ tác nói lời cảm tạ vào lúc này, lặng lẽ đi sang một bên, lẫn vào trong đám người.
“Ngươi cố ý ?” Cao Hành trừng mắt.
A Tài liếc hắn, vô tội nói, “Ta chỉ trình bày sự thật, không thể làm bẩn uy danh của đại nhân ngài a.”
“Ủa?”
“Lại sao nữa?”
“Ta vừa mới phát hiện hai dấu răng trên chân người chết, xem dấu răng, người chết hẳn là từng bị rắn cắn...” A Tài phân tích.
“Rắn? Nơi này là kinh thành, rắn ở đâu ra...” Nói đến đây đột nhiên thấy một nghệ nhân diễn xiếc đứng ở bên cạnh, trong tay mang theo một lồng trúc. “Trong tay ngươi là cái gì?”
“Là... Là rắn.” Nam tử trẻ tuổi run rẩy trả lời.
“A, là ngươi đúng không, nhất định là Tạp Mao cũng đòi ngươi tiền, ngươi bị đoạt, nên để rắn cắn hắn, vì vậy...” Cao Hành vừa nói vừa đi đến chỗ nam tử, nắm cổ áo nam tử, ép hỏi.
“Không...” Nam tử còn chưa nói hết.
“Đương nhiên không phải, miệng vết thương bị rắn cắn không có độc, làm sao có thể giết người.” A Tài dùng ngân châm kiểm tra, sau đó nói.
“Đúng... đúng vậy, đại nhân, răng của rắn đã sớm bị rút.”
“...”
“A... Dưới bàn chân của người chết hình như có vật gì đó.” A Tài cầm lấy một tiểu đao, cắt bỏ một chút miệng vết thương nơi lòng bàn chân của người chết, lấy vật màu đen ra, nhìn kỹ, hình như là... Vội vàng móc một khối nam châm ra, “A, là sắt. Xem ra chân đối phương bị đinh sắt đâm, không xử lý vết thương tốt, bị uốn ván dẫn đến tử vong, thật là đáng thương a...” Nói đến đây, A Tài quay sang muốn nói cho Cao Hành lý do đối phương chết, nhưng thấy biểu hiện của Cao Hành, hắn nuốt trở về. “Vậy, xong việc rồi, ta đi ăn cơm trước.” Nói xong, ôm dụng cụ bỏ chạy.
Chỉ còn lại có Cao hành ‘Sư tử hống’, “A Tài...”
Ai bảo không chịu nghe hết kết quả nghiệm thi, sao có thể trách hắn chứ.
|
Phiên ngoại 2: Nam thê gặp ‘Mẹ chồng’.
“Thái hậu giá lâm...”
Hoàng thượng không khỏi ấn ấn huyệt thái dương, vội vàng đứng dậy hành lễ, “Thái hậu...”
Thanh âm chế nhân của thái hậu vang lên, “Gần đây Tiểu Tam bận rộn cái gì? Ngươi lại cho nó rất nhiều công việc phải không? Ta đã rất lâu không thấy nó.”
“Sao có thể, lần trước mẫu hậu nhắc nhở, nhi thần đâu dám cho tam đệ nhiều công việc.” Dù hắn không cho, y cũng rất bận rộn a, “Nhưng, nhi thần nghe nói có một người mới chuyển vào quý phủ của hắn...” Hoàng thượng cố ý kéo dài.
“Là ai?” Thái hậu hiếu kỳ hỏi.
“Hình như là người hắn yêu mến. Cụ thể nhi thần cũng không hỏi.” Hoàng thượng nói.
“Người nó yêu mến? Nó có người thương? Ai nha, sao ngươi không tìm hiểu rõ, nói thế nào nó cũng là đệ đệ của ngươi a.” Trong giọng nói của thái hậu chứa trách cứ.
“Là nhi thần lo lắng không chu toàn, nhi thần sẽ sai người tìm hiểu...”
“Không cần, ta tự đến xem là được. Huynh đệ các ngươi ai cũng sớm thê thiếp thành đàn, nhưng Tiểu Tam... Ai, mỗi lần đều khiến ta quan tâm.” Thái hậu cảm khái nói, “Nó đã có người thương, đến lúc đó ta cũng không so đo xuất thân thế nào, chỉ cần nữ nhân gia thế trong sạch, ta đều chuẩn.”
Nghe xong lời thái hậu, Hoàng thượng nhíu mày, nữ nhân gia thế trong sạch...
“Đúng rồi, lần trước Kiều Mỹ đến chỗ ta, cũng nói nó có người thương? Người nọ là công tử nhà ai? Nhân phẩm thế nào? Sao hai ngày nay không thấy Kiều Mỹ có động tĩnh gì?” Không phải muốn kết hôn sao?
“Ừm, cái này, nhi thần cũng không rõ lắm, gần đây trong triều bận rộn nhiều việc, cho nên hơi xem nhẹ chuyện nhà...” Vấn đề này phải trả lời thế nào, hắn không thể ăn ngay nói thật a.
“Ừm... Ta có thể hiểu, dù sao quốc sự quan trọng, ngươi bận rộn, chuyện của bọn hắn ta sẽ xử lý.” Thái hậu ôm chuyện vào mình.
“Tạ ơn mẫu hậu.” Nhìn thái hậu rời đi, Hoàng thượng lộ ra nụ cười đầy tính toán, có kịch vui để xem.
Dù sao tôn nữ (cháu gái) ở nội cung, thái hậu quyết định đến nhà Tiểu Tam trước, vừa nghĩ tới Tiểu Tam có người thương, thái hậu tràn đầy hiếu kì, dạng cô nương nào có thể khiến Tiểu Tam yêu mến, nàng có chút không chờ đợi được.
Lúc ‘Phụ huynh’ chuẩn bị “Tới kiểm tra” thì, A Tài và Triển Cảnh Nham đang thảo luận nghiêm túc chuyện ‘Trên giường’.
Triển Cảnh Nham ngồi bên bàn tròn, A Tài đứng trước mặt y.
“Chuyện này phải giải quyết ngay bây giờ.” A Tài kiên trì.
“Không cần a.” Triển Cảnh Nham giơ lên hạ xuống lông mày, nói.
“Phi thường cần thiết!” A Tài kiên định.
“Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?” Nhìn tư thế ‘Không được kết quả tuyệt không bỏ qua’ của A Tài, Triển Cảnh Nham nói.
A Tài thấy y thỏa hiệp, lộ ra nụ cười chiến thắng, dùng chân kéo ghế, ngồi xuống, nhìn thẳng Triển Cảnh Nham, “Chuyện này về sau chỉ có thể làm lúc ta không có công việc, hơn nữa mỗi lần không thể vượt quá năm, a không, ba lần, không, hai lần. Đúng, không thể vượt quá hai lần.”
Triển Cảnh Nham không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, cho đến khi A Tài dời ánh mắt sang chỗ khác.
“... Ta phải đến nha môn, một ngày hai ngày còn chưa tính, là mỗi ngày, mỗi ngày a.” Mỗi ngày đều lăn qua lăn lại hắn như vậy.
Loại chuyện liên quan tới ‘Tính phúc’, dù thế nào Triển Cảnh Nham cũng không nhượng bộ, “Ta sẽ tận lực khắc chế.”
A Tài mở to mắt trừng Triển Cảnh Nham, sao trước kia không phát hiện người này da mặt dày như vậy, lời như thế cũng có thể nghiêm túc nói ra.
“Khởi bẩm Vương gia...” Tiểu tư ngoài cửa run sợ nói, nếu không có chuyện trọng đại, cho hắn một trăm cái đầu hắn cũng không dám tới quấy rầy Vương gia. Người trong phủ đều biết, tiểu viện của Vương gia là cấm, trừ phi Vương gia triệu kiến, nếu không, người loạn nhập bị đuổi khỏi phủ là còn nhẹ.
“Chuyện gì?” Triển Cảnh Nham cau mày nói.
“... Thái hậu đến.” Tiểu tư run chân.
Thái hậu? “Ta đã biết.”
Tiểu tư bên ngoài nghe xong, vắt chân bỏ chạy.
“Nương của ngươi sao?” A Tài hỏi.
“Ừ.”
“Thân nương (mẹ ruột)?”
“Ờ?”
“Người sinh ra ngươi?”
“Đúng.”
“Nương ngươi đến đây, sao ngươi lại có bản mặt này?” Hắn còn tưởng là mẹ kế.
Xem biểu tình của A Tài, y chắc chắn hắn chưa nghĩ đến... Triển Cảnh Nham đột nhiên mỉm cười.
“Ngươi, ngươi làm gì mà cười như vậy?” Hắn có dự cảm bất hảo.
“Buổi tối ăn một bữa cơm với mẫu hậu ta a.” Nói xong, Triển Cảnh Nham xuất môn, chuẩn bị nghênh đón.
Hả, hắn còn tưởng chuyện gì... Làm hết hồn, ăn cơm? Cùng nương của hắn? Đây không phải là, đây không phải là ‘Nam thê’ gặp mẹ chồng sao?
----------
“A Tài, ngươi ở trước mặt chúng ta vòng vo nửa canh giờ rồi đó.” Nhìn A Tài đang đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm, Cao Hành nhịn không được trợn trắng mắt lần thứ n, “Có chuyện gì ngươi nói đi?” Còn có chuyện gì kinh thế hãi tục hơn chuyện hắn và Tam gia cùng một chỗ.
A Tài hít sâu, sau đó nói, “Thái hậu đến Vương phủ.”
“Cái gì?” Cao Hành kinh hô, “Vậy các ngươi...”
“Y bảo ta ăn chung một bữa cơm.”
“Vậy ngươi định làm gì?” Việc này xác thực rất lớn, rất lớn...
“Ta ở đây một lúc, lát nữa... Rồi trở về.” Cùng ăn cơm tối, còn hơn ở chung một chỗ cả ngày, cho nên hắn mới chạy đến đây.
“Mẫu hậu, hẳn là nhi thần đến thăm ngài, sao ngài tự mình tới?” Triển Cảnh Nham dìu thái hậu ngồi vào chỗ.
“Chờ con đến thăm ta, ta đã thành lão thái bà từ khi nào rồi.” Thái hậu đối với nhi tử ít tiến cung thăm mình, có chút oán giận.
“Nhi thần biết sai.”
“Thôi, ta nghe Hoàng thượng nói c cóon người thương, phải không?” Thái hậu cười hỏi.
“Vâng.” Triển Cảnh Nham rất thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
“A? Người ở đâu? Gọi tới cho ta nhìn xem, ta muốn nhìn người nhi tử của ta thích một cái.” Vừa nghĩ tới con dâu, thái hậu cười không ngậm miệng được.
“Hắn có việc ra ngoài rồi, nhưng buổi tối sẽ trở về, đến lúc đó có thể cùng nhau ăn cơm.” Triển Cảnh Nham nói.
“A...” Nghe được người không ở đây, thái hậu có hơi thất vọng, nhưng nghĩ tới buổi tối được thấy, cũng không nóng lòng.
“Gần đây có phải bận rộn nhiều việc không, ta thấy con gầy đi?” Thái hậu quan tâm hỏi.
Khoảng thời gian tiếp theo chính là thái hậu và Triển Cảnh Nham ‘Mẹ con đàm đạo’.
Nhìn bàn được dọn xong, thái hậu có chút sốt ruột, “Sao người chưa có trở lại? Nàng bận cái gì?”
“Hắn đang làm việc trong nha môn.” Triển Cảnh Nham tự mình lau bát đũa cho thái hậu.
“Nha môn? Trong nha môn làm gì?” Trong nha môn đều là nam nhân, một nữ hài tử chạy tới làm gì?
“Hắn là ngỗ tác.” Triển Cảnh Nham cười nói.
“Ngỗ tác?” Kiểm tra thi thế, thái hậu hơi nhíu mày, “Sao nàng lại làm việc này?”
“Hắn học cùng sư phụ.”
“Cha nương đâu?” Nhà bình thường sẽ không để nữ nhân học những thứ này.
“Hắn là cô nhi, được sư phụ nuôi lớn.”
“À...” Không cha không nương. Lông mày thái hậu càng nhíu chặt.
“Sau này nàng sẽ bỏ việc chứ?” Mặc dù gia thế không tốt, nhưng Tiểu Tam thật sự yêu mến, vậy cũng không sao, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không cần để ý điệu bộ của người khác.
“Không, hắn vẫn tiếp tục làm, còn thu một đồ đệ.”
“A!” Vương phi ở bên ngoài làm ngỗ tác cũng quá kỳ cục, “Gả cho người thì nên giúp trượng phu dạy con, luôn xuất đầu lộ diện bên ngoài không tốt lắm...”
“Ngươi đã trở lại.” Triển Cảnh Nham thấy A Tài, đứng dậy dẫn người vào.
Thái hậu khẽ nhếch môi, cái này... Đây là...
“Mẫu hậu, đây chính người ta yêu mến, A Tài.” Triển Cảnh Nham chính thức giới thiệu.
A Tài hơi ngại ngùng cười cười, tận lực khiến mình biểu hiện tự nhiên một chút, “Con chào bác...”
Mà thái hậu ngây người xong, chậm rãi khép miệng, nuốt nước miếng. Hắn... Là nam nhân a, Tiểu Tam yêu nam nhân...
Hiển nhiên thái hậu bị chuyện này hù sợ, cuối cùng lấy cớ thân thể không thoải mái về trước.
Triển Cảnh Nham tiễn thái hậu ra ngoài, khi trở về thấy A Tài cắn môi dưới, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Y đi đến trước vỗ vỗ vai hắn, “Nghỉ ngơi thôi.”
A Tài gật đầu.
Tối hôm đó Triển Cảnh Nham chỉ ôm A Tài, không làm gì. Ngược lại A Tài lật qua lật lại không ngủ được.
“Nếu ngươi thật sự không ngủ được, chúng ta làm khác chuyện đi?” Triển Cảnh Nham đề nghị.
A Tài thành thật không dám lộn xộn.
Triển Cảnh Nham ôm hắn vào lòng, “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
----------
A Tài không thích loại tiếp đãi này, khi thái hậu rời đi, bộ dáng chịu đả kích, hắn biết chuyện không chấm dứt như vậy.
Quả nhiên vài ngày sau, lúc hắn từ nha môn trở lại phủ, Triển Cảnh Nham có việc ra ngoài, một công công đi đến, nâng cằm 45 độ, nhìn A Tài nói, “Thái hậu muốn gặp ngươi.”
Thấy một loạt thị vệ sau lưng thái giám, A Tài nghĩ nên thuận theo thì tốt hơn. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thổ Đậu, xoa xoa đầu nó, “Hảo hảo luyện chữ, sư phụ sẽ nhanh trở lại.”
Sau đó liền theo đoàn người đi ra.
Thổ Đậu đuổi tới cạnh cửa, đến khi không thấy bóng người, liền chạy tới Cao phủ.
----------
Thái hậu đánh giá A Tài từ trên xuống dưới, da trắng nõn, khí chất đạm nhiên đặc biệt, ánh mắt không sợ hãi, ngược lại có chút can đảm.
Đối mặt một lát, “Ngươi cũng biết vì sao ta gọi ngươi tới đây?”
A Tài nói, “Tiểu nhân không biết.”
“Ta nghe một số tin đồn về ngươi, cũng biết ngươi là người thông minh, ta sẽ bảo Hoàng thượng đề bạt ngươi.” Thái hậu cười nói.
Nghe xong lời thái hậu, A Tài giật nảy người một cái, là cho hắn đường lui sao, “Tạ ơn ý tốt của thái hậu, nhưng ta chỉ có thể làm công việc của một ngỗ tác, e rằng phải cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng và thái hậu.”
Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười, “Lúc trước, công chúa có nói, nếu ngươi có thể tìm ra hung thủ sẽ gả cho ngươi? Đã như vậy, ta nghĩ việc này không nên kéo dài a.”
“Việc này A Tài đã nói rõ với công chúa, A Tài có người tư thủ, thật sự không thích hợp thú công chúa, mong thái hậu có thể thành toàn.” Nếu hắn chơi chữ với thái hậu, thì phải là hai chữ – muốn chết.
“Bộp” Thái hậu vỗ mạnh xuống ghế, “Làm càn! Công chúa đã đem việc này cáo tri thiên hạ, ngươi tra ra hung thủ, nên nhanh chóng chuẩn bị hôn sự. Chuyện không thành, ngươi muốn công chúa làm trò cười cho người trong thiên hạ sao.”
A Tài giật nảy mình, hắn đâu bảo công chúa đi chiêu cáo thiên hạ, hắn phá án vì không muốn hai nước phân tranh mà thôi, “A Tài không có ý đó, nhưng A Tài thật sự không dám trèo cao.”
“Không cần nhiều lời, ta sẽ chọn ngày lành, ngươi chỉ cần chuẩn bị làm tân lang cho tốt là được.” Thái hậu khoát khoát tay, tỏ vẻ không muốn nghe hắn nói nhảm.
“Thái hậu, ta sẽ không lấy công chúa.” A Tài không tiếp tục đùa giỡn, trực tiếp đánh trả.
“Ngươi nói cái gì!” Thái hậu âm trầm nói.
“Thái hậu, chúng ta không cần quanh co lòng vòng.”
Thu hồi chút nhiệt độ còn dư lại trong đáy mắt, thái hậu lạnh lùng nhìn A Tài, “Đã như vậy, ta nói thẳng. Rời khỏi Tiểu Tam!”
“Vì sao?” Đối với ý kiến hiển nhiên này, A Tài cố gắng tỏ vẻ không rõ.
“Ngươi... Ngươi là nam nhân!” Hai nam nhân sao có thể cùng một chỗ.
“Rất rõ ràng.” Mọi người đều nhìn ra, vậy thì sao.
“Đây là nguyên nhân.” Người này nhất định đang giả bộ ngu ngốc, thái hậu nhẫn cơn giận.
“Ta cũng hy vọng Tiểu Tam là nữ nhân.” Vẻ mặt A Tài đầy bùi ngùi, khẩu thị tâm phi nói, nếu như Triển Cảnh Nham là nữ nhân, trừ phi hắn là thẳng.
“Ngươi, ngươi, ngươi...” Thái hậu chỉ vào hắn nửa ngày cũng không nói được lời khác.
“Nam nhân có thể cùng nữ nhân cả đời, vậy nam nhân và nam nhân cũng có thể, đương nhiên nếu nguyện ý thì nữ nhân và nữ nhân cũng không thành vấn đề.” Thái hậu bị câu nói sau cùng của A Tài hù dọa, hít sâu một hơi, chỉ có thể trợn to mắt nhìn A Tài.
“Chúng ta muốn cùng một chỗ, không liên quan tới giới tính, có lẽ một nam một nữ dễ dàng được thế nhân chấp nhận, nhưng không thể bởi vậy mà phủ nhận nam nam. Ngài nói đúng không? Thái hậu.” Không đợi thái hậu đáp lại, A Tài nói tiếp, “Đương nhiên có lẽ ngài sẽ nói, chúng ta cùng một chỗ, Tiểu Tam sẽ không có hài tử, nhưng ta cũng vậy, người không thể quá tham lam, cái gì cũng mơ tưởng, lúc ngươi có được cái gì đó đồng thời cũng nên cho đi một ít. Ngài có nhiều con cháu như vậy, Triển gia không thiếu người thừa kế, cho nên ta hy vọng chuyện tình cảm, giao cho chúng ta tự mình giải quyết, được không? Nói không chừng, không cần các ngươi ngăn trở, ngày nào đó chúng ta tỉnh lại, đột nhiên phát hiện chúng ta thật không thích hợp tiếp tục, sau đó tự nhiên tách ra. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hai người chúng ta sẽ cả đời. Nhưng nhi tử sống hạnh phúc, chẳng phải là kỳ vọng của trưởng bối sao? Bồ Tát cũng nói, ‘Ninh chiết thập tòa miếu, bất phá nhất nhân hôn*’, đừng dùng quyền thế chèn ép tình cảm của chúng ta, được không?” Lời nói của A Tài cực kỳ xúc động, khiến thái hậu không kịp phản ứng cho đến lúc hắn rời đi. Cuối cùng chỉ là còn lại một vấn đề, Bồ Tát nói ‘Ninh chiết thập tòa miếu, bất phá nhất nhân hôn’?
(*) Thà phá mười đền miếu, chớ phá nhân duyên người.
Ra khỏi hoàng cung, lúc này A Tài mới buông lỏng mình, thở ra một hơi, hắn biết rõ đây chỉ là bắt đầu, tuy lời vừa rồi của hắn thái hậu không phản bác gì, nhưng đại khái chỉ bị ngôn luận kỳ quái của hắn che mắt nhất thời mà thôi. Cuộc sống có chút gập ghềnh mới khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua thú vị.
Trở lại phủ, phát hiện Triển Cảnh Nham đã về.
“Sao hôm nay về sớm như vậy.” A Tài mỉm cười, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
Triển Cảnh Nham trầm mặc nhìn hắn một lúc, “Không có chuyện gì nên trở lại sớm.”
“Vậy ngươi theo ta ra ngoài mua thức ăn đi, đêm nay ta tự mình xuống bếp.” Nói xong, A Tài giống như muốn thi thố tài năng, xăn xăn tay áo.
“... Được.”
Triển Cảnh Nham theo A Tài dạo khắp chợ, nhìn hàng này hàng kia, sau lưng còn có hai ngươi xách đồ.
Đi dạo một vòng, đột nhiên quay đầu, thấy trong tay hai người kia đã chất đầy.
“Ừm, chúng ta trở về đi, chắc đủ bữa tối nay rồi.” A Tài gãi gãi đầu.
Hai người xách đồ nhịn không được lảo đảo một cái, bọn họ cho rằng hắn mua nguyên liệu nấu ăn vài ngày, không ngờ chỉ là đêm nay.
Nhìn A Tài khe khẽ hát, thích thú xào xào nấu nấu.
Triển Cảnh Nham không lên tiếng quấy rầy, đến khi mọi việc xong, trời tối đen, A Tài gọi y bưng đồ ăn lên bàn.
Thổ Đậu đã được gọi tới, buổi sáng sư phụ bị mang đi, nó phi thường sợ hãi, nhưng đến Cao phủ nghe Cao Vấn thúc thúc nói, có tiên sinh, sư phụ sẽ không sao, nó mới yên lòng lại, quả nhiên không bao lâu sư phụ đã trở về. Nó ngoan ngoãn ngồi bên bàn, tuy bụng đã sớm kêu gào, nhưng đến khi sư phụ hô ‘Ăn cơm thôi’ mới bắt đầu động thủ.
A Tài quá độ vui mừng, Triển Cảnh Nham cúi đầu không nói, khiến không khí trên bàn cơm tràn ngập kỳ quái.
Thổ Đậu buông chén không, “Sư phụ, ta đi nghỉ ngơi.”
“Sao? Ờ, ngủ sớm đi.” A Tài nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói.
Triển Cảnh Nham buông bát đũa, nhìn A Tài, “Hôm nay thái hậu không làm khó ngươi chứ?”
“Hả...” Đúng a, thiếu chút nữa đã quên hai người theo đuôi, “Xem ta trở về đầy đủ như vậy là biết.”
Triển Cảnh Nham vươn tay cầm tay A Tài, “Sớm nghỉ ngơi một chút.”
“A... Những thứ này còn chưa thu thập...”
“Sẽ có người thu thập.”
Hai người quấn quít đến bên giường, y phục bị ném đầy đất, A Tài cảm thấy đêm nay Triển Cảnh Nham vội vàng hơn bình thường rất nhiều, lúc lưng hắn chạm vào giường, lý trí khôi phục một chút, nhưng lập tức bị một đợt sóng kích tình khác bao phủ.
Triển Cảnh Nham ôm lấy A Tài đang ngủ, khi y biết rõ hắn bị mang tiến cung, liền đuổi đến. Vừa vặn nghe được lời nói của A Tài. Người y yêu luôn đặc biệt như thế, y tin rằng, cả đời này có hắn làm bạn là đủ...
Toàn văn hoàn.
|