Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động
|
|
[Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động
Tác giả: Yến Thập Nhật
Thể loại: Hiện đại, vườn trường, đoản văn, ngọt sủng, Ngốc manh thiếu nữ công x Miệng tiện tâm cơ thụ
Editor: Đường Đường
Số chương: 15
Beta: Trung Trung
Trans: QT + Google dịch
Nguồn QT: Link
~~~~REVIEW~~~~
Nói tóm lại đây là câu chuyện về một anh thụ tình cờ gặp được anh công, sau đó tìm đủ mọi cách để khiến anh công thích mình. Anh thụ rõ ràng chính là một con hồ ly giả vờ thư sinh. Tình cảm thanh xuân vườn trường, không ngược cũng không có cao trào. Rất thích hợp cho những bạn muốn tìm một truyện vừa nhẹ nhàng vừa hài hước.
|
Chương 1
Cố Tri Phi học xong khóa toán, mang tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa đi về phía căn tin. Trên nửa đường đụng phải một nam sinh đang đam đầu đi tới, thân cao trên 1m8, cúi đầu chơi di động, chỉ lát nữa thôi sẽ đụng vào người hắn .
Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị né tránh, thì nam sinh ngẩng đầu, lộ ra ngoại trừ khóe mắt có chút đỏ lên kia, thì sở hữu một gương mặt rất hợp gu hắn.
Hắn bất động thanh sắc thu hồi hướng chân bên cạnh, thậm chí còn cố ý dời vị trí một chút, khiến nam sinh không nhìn đường kia thẳng tắp va vào người mình.
Nam sinh hồi thần, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…” Nói rồi chuẩn bị vòng đường rời đi.
Cố Tri Phi một phen giữ chặt anh: “Đồng học, đi đường không cần chơi di động.”
Nam sinh “Vâng” một tiếng nói phải.
Cố Tri Phi lấy tai nghe xuống nói: “Tai nghe nghe không thấy.”
Nam sinh ngẩn ngơ: “A? Là tôi đụng hỏng sao?”
Cố Tri Phi liếc nhìn anh một cái: “Cậu nói đi?”
Nam sinh rất thành thật, nghe hắn nói như vậy, cũng không kiểm tra tai nghe của hắn có thật sự là bị hư hay không : “Tôi bồi thường cho cậu, bao nhiêu tiền?”
“Không cần.” Cố Tri Phi nói, “Tôi đi sửa một chút, cậu đem phí sửa chữa đưa cho tôi là được. Số di động của cậu là bao nhiêu, lưu cho tôi đi.”
Nam sinh không chút nghi ngờ: “A.” Một tiếng ngoan ngoãn lưu số di động.
“Còn nữa tên cậu cùng tên lớp.” Cố Tri Phi nói, “Vạn nhất cậu quỵt nợ, tôi sẽ tìm được cậu.”
Nam sinh nhỏ giọng thanh minh: “Tôi không phải là người như vậy.” Nhưng vẫn báo lớp cùng tên.
Giang Dương. Cố Tri Phi trong lòng mặc niệm tên của nam sinh này một chút, vẻ mặt đầy nghiêm túc rời đi.
Đến cửa căn tin, Diêu Thanh cũng đã chờ hắn nửa ngày: “Cố Tri Phi, ở đây!”
Cố Tri Phi: “Tất cả mọi người đến hết rồi?”
“Chỉ chờ mình ông.” Diêu Thanh nói, dẫn hắn xuyên qua đám người, tìm được mấy người ngồi ở trong góc —— đều là bạn học thời cao trung, vừa hoàn thành huấn luyện quân sự, đến trường học bọn họ chơi.
Diêu Thanh có chút ghen tị: “Vì sao chỉ có trường chúng ta vừa hoàn thành huấn luyện quân sự là phải trực tiếp lên lớp?”
Phương Thư Thành hỏi: “Lớp trưởng, các cô mở mấy môn?”
“Toán, tiếng Anh, tự học.” Diêu Thanh nói, “Cố Tri Phi chính là mới học xong môn toán.”
Cố Tri Phi gật đầu: “Tan học trên đường, còn đụng phải một cái soái ca.” Chuyện hắn là gay, ở trong nhóm nhỏ của bọn họ không phải bí mật. Huống chi, trong nhóm bọn họ lại có bốn tên gay —— Phương Thư Thành cùng Vệ Kiệt là một đôi, Trang Dật cùng Tạ Tuấn là một đôi.
Diêu Thanh chọt chọt hắn: “Có muốn số điện thoại hay không a?”
“Đâu chỉ vậy.” Cố Tri Phi bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính, “Tên, số điện thoại, tên lớp đều muốn. Diêu Thanh bà không phải ở hội học sinh, không lẽ không tra ra sao? Buổi chiều giúp tui tra một chút.”
Diêu Thanh đầu tiên là thán phục, sau đó chính trực cự tuyệt yêu cầu của hắn: “Hội học sinh chúng ta có quy tắc, không phải muốn tra liền tra.”
Cố Tri Phi trầm tư một lát: “ Tháng này đồ ăn vặt của bà tui bao.”
Diêu Thanh thế nhưng bổ sung: “Nhưng là đối với người giàu như ông thì phải rộng rãi với tui một chút .”
Phương Thư Thành do dự nhìn thoáng qua Cố Tri Phi, dáng vẻ giống như muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói .
Cố Tri Phi nghĩ nghĩ: “Tôi chỉ xem một chút tư liệu, khẳng định không làm cái gì bất thường với cậu ta.” Mới là lạ.
Vệ Kiệt giận dữ: “Tiểu Thành không phải có ý đó.”
Cố Tri Phi: “?”
Phương Thư Thành lấy một quyển sổ trắng nhỏ ra: “Tôi đem cái này tặng cho cậu.”
Cố Tri Phi khó hiểu: “Đây là cái gì?” Mở ra liền thấy, bên trong trống rỗng.
Phương Thư Thành: “Tôi mới vừa mua, chuẩn bị viết tiếp kế hoạch xuống.”
Cố Tri Phi không hiểu: “Vậy tặng cho tôi làm gì?”
Vệ Kiệt đã rất hiểu cười vui vẻ.
Phương Thư Thành ngượng ngùng nói: “Cậu có thể dùng cái này để viết kế hoạch theo đuổi bạn trai.”
Cố Tri Phi: “…”
Hắn tâm tình phức tạp thu hồi cuốn sổ : Không nghĩ tới Phương Thư Thành là học bá như vậy.
Vệ Kiệt chủ động bùng nổ: “Lúc trước Tiểu Thành còn viết qua kế hoạch đàm luyến ái, quy định năm tuần lễ mới có thể hôn lưỡi , nghẹn chết tôi.”
Cố Tri Phi đồng tình nhìn cậu ta một cái: “Cậu còn khỏe không?”
Vệ Kiệt sờ sờ cằm, “Hắc hắc” cười quái dị hai tiếng: “Đó là chuyện ngày xưa rồi. Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Tiểu Thành đủ mười tám, tôi cũng không cần nhịn… Ai yo, Tiểu Thành, em đánh nhẹ thôi!”
Phương Thư Thành dùng khuỷu tay dộng Vệ Kiệt một cái.
Cố Tri Phi lạnh lùng nói: “Đáng đời.”
Vệ Kiệt không biết xấu hổ nói: “Tiểu Thành càng đánh anh, trong lòng càng yêu anh, anh càng cao hứng.”
Vì thế để đáp ứng mong ước của cậu ta, Phương Thư Thành che miệng cậu ta lại, đem cậu ta đánh một trận.
Diêu Thanh nhiều chuyện hỏi Trang Dật: “Bọn họ là Vệ Kiệt chủ động làm, hai người thì sao? Hai người hắc hắc hắc qua không?”
Ba chữ “Hắc”, hàm ý sâu xa, toàn bộ đều không nói trúng.
Trang Dật trầm mặc một chút, miệng vừa động, nhìn lớp trưởng vừa ngây thơ vừa vô tội hỏi: “Hắc hắc hắc là có ý tứ gì?”
Diêu Thanh cười đến đê tiện: “Chính là cái kia cái kia nha.”
Trang Dật tiếp tục giả vờ hỏi: “Cái kia cái kia lại là có ý tứ gì?”
Diêu Thanh cười càng đê tiện: “Chính là ba ~ ba ~ ba ~ nha.”
Trang Dật còn cố gắng làm một tiểu bạch thỏ ngây thơ , giả vờ không hiểu những chuyện đã xảy ra, một con cẩu độc thân —— Cố Tri Phi —— thật sự chịu không nổi diễn xuất của hắn hắn, bình tĩnh giải thích: “Chính là LÀM , TÌNH !!.”
Diêu Thanh: “!”
Trang Dật nghẹn, màu hồng phấn từ vành tai bắt đầu khuếch tán, nhanh chóng lan tràn đến cổ. Chỉ chớp mắt, Trang Dật hồng phấn liền ra lò.
Tạ Tuấn yên lặng mua túi sữa chua đưa cho Trang Dật.
Trang Dật cúi đầu, đem sữa chua đắp lên mặt hạ nhiệt, không nói. Nhưng là trên ót sơ suất đám tóc không chải kĩ bại lỗ trước mặt mọi người.
Tạ Tuấn nhìn thoáng qua, vừa liếc nhìn, biểu tình rất nghiêm túc, nhưng là trong ánh mắt tràn ngập “Vì sao vợ của tôi lại đáng yêu như vậy” thần sắc.
Cố Tri Phi không muốn xem bọn họ tú ân ái nữa, đem đầu chuyển hướng bên kia. Vừa mới nãy hai người còn ẩu đả , Phương Thư Thành đã không biết lúc nào bị Vệ Kiệt ôm vào trong lòng, thân thân mật mật nói chuyện.
Cố Tri Phi hít vào một hơi thật sâu .
Diêu Thanh vô tâm vô phế ngu ngơ hỏi: “Trưa nay ăn cái gì? Chuyện quan trọng như vậy sao tất cả mọi người đều không quan tâm a?”
A.
Cố Tri Phi lạnh lùng nghĩ, ngày không có tính phúc sinh hoạt, còn ăn cái gì mà ăn.
Đường Đường: Nói gì thì nói chứ edit là ít mà chém là nhiều ha ha. Lúc đầu định làm một bộ khoái xuyên nhưng mà không có đủ trình đành tạm thời gác lại. Ôi cuộc đời tui TT^TT
|
Chương 2
Không có tính phúc sinh hoạt, cuộc sống đại học có chút nhàm chán.
Buổi chiều xem xong tư liệu của Giang Dương, còn đối với cuốn sổ nhỏ mà Phương Thư Thành đưa kia thì đành phải suy nghĩ kế hoạch công lược một phen. Buổi tối chơi game, lướt weibo, không để ý liền đến mười hai giờ đêm.
Tuy đã nhét tấm ảnh 3 tấc của Giang Dương mà hắn lén lút in ra được xuống dưới gối, nhưng vẫn là một đêm vô mộng, bóng dáng soái ca nọ vẫn lặn mất tăm.
Cho nên, sáu giờ sáng khi bị tiếng chuông di động đánh thức, cũng liền có thể hiểu tại sao Cố Tri Phi mặt đầy hậm hực.
Ở giữa đám bạn cùng phòng vẫn cứ kiên trì ngáy, Cố Tri Phi hai mắt vô thần nằm bệt trên giường, buồn bã ỉu xìu “Alo” một tiếng.
Âm thanh đối diện vừa khỏe mạnh lại vừa có sức sống: “Xin chào, tôi là Giang Dương, là người ngày hôm qua va vào người cậu, còn nhớ rõ không?”
Cố Tri Phi nháy mắt mở to mắt , ánh mắt sáng ngời: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Giang Dương: “Tai nghe cậu sửa được không? Tôi đem phí sửa chữa thanh toán cho cậu.”
Anh nói chuyện lại khẽ thở , Cố Tri Phi có thể nghe được tiếng thở. Cố Tri Phi kinh ngạc xác nhận thời gian một chút: “Cậu giờ này gọi điện thoại đến, chính là vì hỏi phí sửa chữa tai nghe?”
Giang Dương thanh âm lập tức yếu đi: “Làm phiền cậu? Tôi sợ cậu sẽ nghĩ rằng tôi quỵt nợ.”
“Không phiền.” Cố Tri Phi lạnh lùng nói, giọng điệu nói chuyện cùng nội dung hoàn toàn tương phản.
“…” Giang Dương thở hổn hển lớn tiếng nói, “Xin lỗi a.”
Cố Tri Phi: “Nói xin lỗi có ích gì, đều đem tôi đánh thức rồi. Hơn nữa tôi cũng không bảo cậu thanh toán. Cậu muốn trả phí sửa chữa, vẫn là gặp mặt rồi nói đi.”
Giang Dương nghi hoặc: “Tôi chuyển tiền ngân hàng cho cậu cũng giống nhau…”
Cố Tri Phi hoàn toàn xem như không nghe thấy: “Cho nên hẹn thời gian đi, hôm nay buổi chiều thế nào? Cà phê bên cạnh Thư Viện, chỗ cạnh cửa sổ.”
Giang Dương: “Số tiền…”
Cố Tri Phi: “OK, cậu không ý kiến, liền quyết định như vậy. Buổi chiều hai giờ, quán cà phê gặp.”
Giang Dương: “Này?”
Cố Tri Phi: “Đúng rồi, vừa nãy cậu đang chạy bộ? Tôi nghe thấy cậu thở hổn hển.”
Giang Dương: “Ừm.”
Cố Tri Phi: “Còn có thói quen này?”
Giang Dương chần chờ: “Ừ… Nhưng là buổi chiều tôi còn…”
“Tút —— Tút —— “
Giang Dương: “…”
Cố Tri Phi vừa cúp máy —— mỗi ngày có thói quen rèn luyện, thể lực nhất định không tồi.
Giữa trưa bạn cùng phòng vừa mở mắt, liền thấy Cố Tri Phi ở trong nhà vệ sinh soi gương.
Bạn cùng phòng A ồn ào: “Cố đại soái ca nhà chúng ta là cùng mỹ nhân có hẹn a! Sáng sớm liền thức dậy chỉnh chu bản thân.”
“ĐM!” Bạn cùng phòng B ngay thẳng đánh giá, “Hẹn em gái cũng không nói cho anh em một tiếng, thật là không còn tình nghĩa a.”
Cố Tri Phi cười lạnh: “Sau này đừng kiếm tôi mang cơm cho các cậu.”
Bạn cùng phòng A&B chảy nước mắt khóc rống lên, thành khẩn nhận sai, nói muốn lập công chuộc tội, cùng nhau làm cố vấn tạo hình cho Cố Tri Phi. Cố Tri Phi khinh bỉ biểu đạt mình khinh thường thẩm mỹ thẳng nam.
Bạn cùng phòng A gãi gãi đầu: “Nói thật, người cậu đẹp thì đẹp, nhưng cùng khí tức của cậu không hợp a.”
Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, quay lại nhà vệ sinh soi soi gương, cân nhắc một chút, nhỏ hai giọt thuốc để tạo nước mắt cho mình, đeo kính áp tròng lên (? ).
Ánh mắt vô cùng sắc bén lập tức bị che lại.
Quay đầu lại, bạn cùng phòng A không phản đối. Nhìn biểu tình trợn mắt há hốc của bạn cùng phòng A, Cố Tri Phi vừa lòng đi ra ngoài.
Ở sau lưng hắn, bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B nhìn nhau, ánh mắt kinh nghi bất định*: “Cậu có cảm thấy hôm nay Cố Tri Phi gay gay không?”
*Khinh nghi bất định: Khinh ngạc khó hiểu.
Bọn họ đồng thời hỏi một câu ra.
Sau đó một mảnh yên tĩnh. Đột nhiên, bạn cùng phòng C bệnh trung kinh sớm chết ngồi dậy, hô to một tiếng: “Chờ đã! Cố lão đại! Cầu mang cơm a!”
Bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B lại lần nữa trăm miệng một lời: “Ngu ngốc, sớm đi rồi!”
Thời gian Cố Tri Phi đến quán cà phê, cách hai giờ còn có nửa tiếng, trái phải vô sự, liền đi đến bên cạnh giá sách cầm cuốn địa lý quốc gia lên đọc.
Qua mười mấy phút, khi Giang Dương đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn đến, chính là tay nâng ghi chép cùng vẻ mặt chuyên chú của Cố Tri Phi.
Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên, lông tơ nhỏ trên mặt người thanh niên liền được mạ lên một tầng vàng nhạt, khiến cho khóe môi hơi mím của hắn đều hiện ra vẻ đáng yêu.
Thật lâu về sau Giang Dương đối với cảnh này nhớ mãi không quên: “Lúc ấy thật sự có loại cảm giác —— trái tim bị bắn trúng. Có thể là khi đó anh đã cong rồi.”
Mà Cố Tri Phi chỉ đáp lại: “Tiếp tục, đừng có ngừng.”
Giang Dương không thể làm gì khác đành phải ngừng nhớ về hồi ức tốt đẹp đó, cúi đầu, chịu mệt nhọc vùi đầu làm khổ đứng lên.
Đường Đường có lời muốn nói: Đăng xong chương này tụi tui phải nghỉ ngơi mấy tuần bởi vì sắp thi rồi TT^TT. Ừm ráng thôi.
|
Chương 3
Giang Dương nhìn Cố Tri Phi, dừng một lát, quên đi qua. Dường như Cố Tri Phi mở ra được Giang Dương radar, đột nhiên cảm nhận được anh ngẩng đầu.
Hai người cứ như vậy tầm mắt liền đối nhau.
Giang Dương nở một nụ cười siêu sáng lạn, bước qua, ngồi đối diện với Cố Tri Phi: “Chờ thật lâu đi, xin lỗi a, tôi mời cậu uống cà phê?”
Cố Tri Phi sửng sờ trong giây lát, mũi nóng nóng. Hắn cúi đầu giả vờ lau nước mũi, xoa xoa mũi, nhìn xuống giấy ăn, thấy bên trên không có vết máu mới an tâm.
Thầm nghĩ, Giang Dương thật sự rất soái a.
Cố Tri Phi: “Không được, vẫn là tôi mời cậu đi.” Vừa nói vừa vươn tay về phía menu, “Cậu uống cái gì?”
Giang Dương: “Latte*, không thêm đường.”
*Bonus thêm hình Latte nà:
cafe-latte-coffee-beans-cinnamon-sticks-720https---sprcdn-assets.sprinklr.com-259-Global_OL_ALL_NMAG_29_Image_Cr-8e719155-e346-4b87-a972-81eb6c34ddf3-1400687709-2017-10-24 13-36-08
Cố Tri Phi gật gật đầu, đứng dậy đi gọi một ly Latte, một ly sữa nóng.
Nhìn thấy Cố Tri Phi đem bao đường mở ra, Giang Dương cười nói: “Khẩu vị thiên ngọt?”
Cố Tri Phi lắc đầu, đem bao đường giao cho Giang Dương: “Latte không thêm đường, rất đắng.”
Giang Dương dừng động tác khuấy cà phê, không để tiếp bao đường vào, một lát sau bình tĩnh cười nói: “Phí sữa chữa tai nghe bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi đưa cho cậu.”
Cố Tri Phi cũng làm bộ như không có việc gì thu hồi tay cầm bao đường, đem bao đường tựa vào thành cốc thuỷ tinh đựng sữa bò, tựa người vào sô pha, bên dưới đem chân đặt ra ngoài, bình tĩnh hỏi: “Nếu là tôi nói, kỳ thực tai nghe của tôi không bị hư, có thể bị đánh hay không?”
Giang Dương nghi hoặc nhìn Cố Tri Phi.
Cố Tri Phi bất động thanh sắc quan sát biểu tình anh —— nếu anh có động thái liền trốn chạy ——
“Kỳ thật chỉ là muốn mời cậu uống cà phê, làm quen một chút.”
Giang Dương phản ứng một hồi, chần chờ hỏi: “Cậu đang đùa giỡn tôi sao?”
Cố Tri Phi yên tâm thu hồi cái chân đang để bên ngoài: “Làm sao có thể? Tôi là loại người này?”
Hắn vô tội nhìn Giang Dương, nghĩ rằng tôi chỉ là muốn cua cậu mà thôi.
Giang Dương nhìn đôi mắt trong veo (hiệu quả của kính áp tròng) to lớn (như cũ là hiệu quả của kính áp tròng) của hắn theo bản năng lắc đầu.
Khi định nói chuyện, thì chuông ở cửa quán cà phê phát ra một chuỗi âm thanh thanh thúy, một đám người lớn chen chúc bước vào.
Bọn họ gọi hơn mười ly nước uống, chiếm cứ hầu hết vị trí trung tâm quán cà phê, bảy mồm tám lưỡi thảo luận chuyện tổ chức sinh nhật cho người nào đó, nhất thời, toàn bộ quán cà phê đều huyên náo cả lên.
Cố Tri Phi theo bản năng nhìn nhìn đám người này, quay đầu, lại phát hiện Giang Dương thần sắc rất mất tự nhiên, trên rõ ràng mặt viết hai chữ mất mát.
Hắn chu đáo nâng nâng gọng kính —— nhưng mà tay đưa lên một nữa thì nhận ra rằng hôm nay không mang kính —— may mắn là người đối diện có chút mất hồn mất vía, cũng không có để ý tới cảnh này.
Sau khi Giang Dương không yên lòng uống xong cả một ly cà phê đắng nghét, Cố Tri Phi đem ly sữa của mình uống sạch sẽ, nói với Giang Dương: “Kỳ thực hôm nay tâm tình tôi không tốt, muốn có người đi chơi cùng tôi một chút.” Hắn hướng ra ngoài xoay xoay đầu, “Đồng ý không?”
Giang Dương buông ly cà phê bị nắm gắt gao ra, miễn cưỡng cười cười: “À, được, được thôi.”
Hai người đứng dậy, Cố Tri Phi vừa bước ra ngoài một bước, từ giữa đám người kia nhảy ra một tên mập mạp chạy ra ngoài, cũng không nhìn đường, đem Cố Tri Phi lại đẩy trở về.
Tên mập kia một tiếng xin lỗi cũng không có, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Dương bên cạnh liền cười: “Cậu không phải là người ngày đó tỏ tình với Hân Hân sao? Hôm nay sinh nhật Hân Hân, cùng nhau đi chơi đi?” Hắn đi về, đạp một cước lên chiếc ghế dựa của nam sinh tóc vàng, “Xem tao gặp được ai này?”
Đám người kia quay đầu, thấy Giang Dương, hiểu ý nổ ra tiếng cười vang không thiện ý.
Từ cuộc nói chuyện của bọn học, Cố Tri Phi biết, Hân Hân là bạn gái của nam sinh tóc vàng nọ, mấy ngày trước chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, Hân Hân thua, chọn đại mạo hiểm, chính là ở khóa toán, liền đứng lên hô to ba tiếng “Giang Dương cậu hảo soái”.
Không nghĩ tới người không rõ nguyên do Giang Dương, hôm qua liền hướng Hân Hân tỏ tình.
Giang Dương nắm chặt quyền, đi về phía trước một bước, biện minh: “Tôi không có tỏ tình, tôi chỉ là muốn hỏi rõ ràng.”
Tên mập đầy mặt vô lại cười: “Cậu không tỏ tình, vậy mặt cậu đỏ như vậy làm gì nha?”
“Hồi cấp 3 không học sinh học sao?” Cố Tri Phi tiếp tục nói chuyện, “Mặt đỏ là vì mao tế mạch máu thư giãn, hiểu không?”
Tên mập: “…”
Tên mập buồn bực nhìn Cố Tri Phi: “Mày ai a? Mày ở nơi này muốn gây sự sao?”
Cố Tri Phi nắm quyền chứng minh, dù đeo kính áp ánh mắt cũng có thể lạnh lùng: “Tôi? Một người qua đường vô tội còn sống sót sau khi bị một ngàn Jun thịt người đạn pháo tập kích mà thôi.”
Tên mập: “?”
Bên cạnh lặng lẽ nhắc nhở tên đó: “Cậu vừa đụng vào người tôi.”
Tên mập: “Một ngàn Jun là ý gì?”
“Đại khái là nói thể trọng mày vượt quá chỉ tiêu đi…”
Tên mập: “…”
Tên mập hộc máu, giây tiếp theo liền muốn xăng tay áo xông lại, Giang Dương chuẩn bị tiến lên ngăn cản, Cố Tri Phi bình tĩnh nhắc nhở anh: “Đồng học chào cậu, tôi là sinh viên khoa công nghệ thông tin.”
Tên mập động tác ngưng bặt ——
Khoa công nghệ thông tin đại học Z có truyền thống tốt đẹp gì, nhóm tân sinh viên tiểu học đệ tiểu học muội “Bài tập” đầu tiên được giao chính là xâm nhập vào Nội vụ trường học.
Không muốn chuyện xấu của mình bị phơi bày trước toàn trường, liền đừng trêu chọc khoa công nghệ thông tin. Đây là lời khuyên mà các học trưởng các học tỷ vĩnh viễn sẽ không quên truyền lại.
Đối với các sinh viên khoa khác mà nói, chỉ cần để khoa công nghệ thông tin biết được tên, mọi chuyện đều không hề còn là riêng tư nữa.
Nam sinh tóc vàng nheo mắt, rút ra một điếu thuốc: “Tao nhớ kỹ mày.”
“Chúc mừng cậu có vinh hạnh này.” Cố Tri Phi thờ ơ nói, sau đó giơ tay, “Ông chủ, nơi này có người hút thuốc, ông không quản sao?”
So với tên mập thì ông chủ có thân hình lớn hơn lập tức quay đầu lại, tay nam sinh tóc vàng run lên, điếu thuốc rơi trên mặt đất, ra vẻ trấn định giải thích: “Tôi chỉ là đem thuốc lấy ra mà thôi.”
Ông chủ đen mặt đi tới.
Giang Dương xem mà mắt choáng váng.
Nhóm người mà nam sinh tóc vàng cầm đầu cũng ngớ ra.
Cố Tri Phi thuận thế kéo Giang Dương đi ra: “Còn xem? Đi, theo giúp tôi.”
Đường Đường: Đã trở lại sau một thời gian vắng bóng, điểm thi của tui không được tốt cho lắm TT~TT. Dạo này ôm nhiều bộ quá bận bù đầu bù cổ luôn hà.
|
Chương 4
Cố Tri Phi đem Giang Dương kéo đi thành phố trò chơi, hung hăng chơi một vòng, cuối cùng thời điểm chơi đua xe đều chơi đến điên rồi, cũng bất chấp tất cả, đem xe lái lung tung đánh thẳng về phía trước, một khắc đánh bay lẫn nhau kia, hai người tự mình đều có loại triệt để khoái cảm, cười ha ha đứng lên.
Khi rời thành phố trò chơi màn đêm đã buông xuống, Giang Dương nhìn Cố Tri Phi đồng dạng mồ hôi đầm đìa, tươi cười ngại ngùng: “Không nghĩ tới cậu cũng sẽ điên thành như vậy.”
Cố Tri Phi lấy tay chải sơ mái tóc ướt: “Vốn cảm giác tôi là người như thế nào?”
“Rất nghiêm túc.” Giang Dương không chút do dự trả lời, còn có chút nghĩ mà sợ nói, “Hôm qua thời điểm đụng trúng cậu, tôi đều cho rằng chính mình sẽ bị phạt. Như là nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, rất sợ.”
Bọn họ vừa nói, đi một bên dọc theo lan can bên lề đường.
Cố Tri Phi nghiêng đầu nhìn Giang Dương: “Hiện tại cảm thấy sao?”
Giang Dương quay đầu cùng hắn nhìn nhau một chút, đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng so ra kém đôi mắt sáng sủa của hắn.
“Hiện, hiện tại a…” Giang Dương lắp bắp nói, “Đặc biệt tốt.”
À.
Cố Tri Phi nhớ kỹ: về sau ra ngoài nhất định phải nhớ đeo kính áp tròng.
Hắn liếc mắt nhìn một đôi tình nhân trẻ gắt gao nắm tay đi ngang , liếm liếm môi, hỏi: “Đặc biệt tốt là có ý tứ gì?”
Giang Dương chân thành nói: “Cậu là người tốt.”
Cố Tri Phi: “…”
Giang Dương có chút nóng nảy: “Tôi nghiêm túc, tôi chưa từng gặp qua người tốt như cậu. Chúng ta mới gặp nhau một ngày, cậu liền như vậy chiếu cố tôi, nhìn ra tôi tâm tình không tốt, còn mang tôi đến đây giải sầu.” Anh càng thêm chân thành nói, “Cậu thật sự là người tốt.”
Cố Tri Phi: “…”
Giang Dương vẻ mặt mất mát, cúi đầu thật cẩn thận nói: “Tôi có phải lại lỡ lời rồi không?”
Cố Tri Phi bình tĩnh gật đầu, nói: “Tôi cũng không phải là người tốt, tôi là muốn hẹn hò với cậu nga.”
Giang Dương: “…”
Cố Tri Phi ngoài cười nhưng trong không cười: “Như thế nào, muốn chạy?”
Giang Dương cười ha ha.
Cố Tri Phi: “…”
Giang Dương không nhịn được cười!
Cố Tri Phi không vui nói: “Cậu đang cười cái gì?”
Giang Dương đem tay khoát lên vai Cố Tri Phi: “Đừng đùa như thế.”
Cố Tri Phi trong lòng một trận mất mát, làm bộ như không quan trọng: “Tôi biết, cậu là thẳng nam.”
“Đây ngược lại không phải là vấn đề.” Giang Dương đem môi đến gần bên tai Cố Tri Phi, hơi thở nóng phun lên tai Cố Tri Phi, giống như là phi thường sợ người bên cạnh nghe được, nói, “Chiều cao của chúng ta khác biệt, muốn hẹn hò cũng là tôi hẹn cậu a.”
Cố Tri Phi hiếm thấy sửng sốt vài giây, cho đến Giang Dương thẳng người đứng dậy, tươi cười xán lạn nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm chiều, lần này tôi mời cậu.”
Tên ngốc này hoàn toàn không nhận ra lời nói của chính mình có gì đó ghê gớm!
Dường như đã trút được căm phẫn, buổi tối Cố Tri Phi ăn rất nhiều —— dù sao cũng không phải mình trả tiền.
Trên đường về trường học, Cố Tri Phi hình như nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, không khỏi quay đầu nhìn xem.
“Làm sao vậy?” Giang Dương hỏi.
“Nhìn thấy một bóng người, rất giống người tôi quen biết.” Cố Tri Phi nói, “Hẳn là nhìn lầm, em ấy không có khả năng ở đây.”
Giang Dương: “Tại sao?”
Cố Tri Phi giống như cười nhạo nói: “Vẫn là một tiểu hài tử đang học cấp ba.”
Giang Dương nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, lại khẽ cười đứng lên.
Cố Tri Phi mạc danh kỳ diệu*: “Làm gì đột nhiên cười?”
*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Giang Dương: “Tuy rằng miệng lợi hại, nhưng cậu kỳ thật là một người rất ôn nhu. Người quen biết cậu thật sự rất may mắn.”
“Đừng quên tôi mới lừa cậu, miệng ngọt như vậy?” Cố Tri Phi cảnh giác nói, “Vẫn khen tôi, có phải hay không có chuyện nhờ tôi? Đừng trách tôi không nói với cậu rõ ràng, chuyên ngành của tôi là điện khí, không phải khoa tin.”
Giang Dương ngẩn ngơ: “Nhưng không phải buổi sáng cậu cùng bọn họ nói…”
Cố Tri Phi: “Là dọa bọn họ, ai tin là đồ ngốc.”
Giang ngu ngốc: “…”
Cố Tri Phi liếc xéo anh một cái, bóng đèn nhỏ trên đầu Giang Dương “Đinh” một cái sáng lên.
“Cậu là cố ý giả cong mắng tôi?”
Cố Tri Phi giả cười: “Ha ha, không có.”
Giang Dương nghiêm túc nhìn chằm chằm Cố Tri Phi, Cố Tri Phi tự nhiên trấn định nhìn anh chằm chằm. Bỗng nhiên, Giang Dương bước lên một bước, một phen nâng Cố Tri Phi lên! Sau đó liền xông ra ngoài!
Cố Tri Phi: “!!!”
Rốt cuộc cuối cùng bị đặt trên thảm cỏ ở sân tập, Cố Tri Phi đã sắp bị điên nôn ra. Hắn nói một cách phẫn nộ.
“Nghiệt súc…” Nhưng lòng hắn có dư mà lực không đủ.
Giang Dương tươi cười xán lạn hỏi hắn: “Quả nhiên cậu là đang mắng tôi đi.”
Cố Tri Phi: “Ngu ngốc.”
Giang Dương cười hai tiếng, đem hắn nằm xuống, đặt ở trên cỏ, nói: “Cùng tôi nằm một hồi, được không?”
Cố Tri Phi ngưỡng mặt hướng lên trên, hữu khí vô lực, chỉ có thể để anh tự nhiên bài bố. Nhìn thấy anh thật sự nằm bên người mình, không khỏi giơ ngón giữa: “Cậu nga.”
Giang Dương nghẹn cười.
Xung quanh sân tập không có đèn, ánh trăng cũng ẩn ở trong mây, chỉ có mấy ngôi sao tỏa ra ánh sáng mờ. Hai người không nói gì thêm nữa, chỉ có âm thanh của lá cây bị gió thổi qua ào ào.
Mà không biết từ nơi nào nổi lên tiếng la hét ở xa, bất quá càng đột ngột thì càng làm rõ ràng một mảnh trời đất yên tĩnh này thôi.
Giang Dương cùng Cố Tri Phi ngưỡng mặt nhìn bầu trời, không ai nói gì cả, cũng không dùng ánh mắt trao đổi cái gì.
Giang Dương lại cảm thấy, việc bình thường này, lại là một giây quá sức tốt đẹp, anh cùng Cố Tri Phi tim lặng lẽ đến gần. Anh trước nay chưa từng có cảm giác vui mừng khôn xiết này, mà nguyên nhân đó, thậm chí chính anh cũng không rõ.
Cố Tri Phi bỗng nhiên mở miệng: “Suy nghĩ cái gì?”
Giang Dương còn chưa kịp nói chuyện, Cố Tri Phi lại gần hơn nữa: “Hân Hân sao?”
Giang Dương sửng sốt, lập tức vi diệu phát hiện, ba ngày trước trái tim đã rung động khi nghe được câu “Giang Dương cậu hảo soái”, hôm qua khi thương tâm biết được bị đùa giỡn, hôm nay oán giận vì trước mặt mọi người bị cười nhạo, tất cả đều đã biến mất.
Anh nghe được cái tên có cảm giác xa lạ, cho nên cảm thấy buồn cười nói: “Sao lại nói như vậy ? Tôi cùng cô ấy không quen.”
Không đợi Cố Tri Phi hỏi lại, anh liền nói ra hết giống như đem tất cả phiền não mấy ngày nay giải bày, hỏi Cố Tri Phi nói: “… Hôm qua tôi gửi tin nhắn hỏi cô ấy, không nghĩ cùng cô ấy tỏ tình, tôi không biết những người đó vì cái gì lại hiểu lầm. Chẳng lẽ tôi không nên hỏi rõ ràng sao?”
Cố Tri Phi lại trầm mặc. Cứ như lúc trước đã từ cuộc đối thoại những người đó biết Giang Dương gặp nhau ,nhưng sau khi nghe được tự Giang Dương trần thuật lại, hắn đã sâu sắc nhận ra không thể từ người bên ngoài nói lại phát hiện cảm tình —— khi cô gái gọi là “Hân Hân” đứng lên hô to “Giang Dương cậu hảo soái”, Giang Dương thực sự đã có một khắc động tâm.
Quả nhiên là một thẳng thẳng thẳng tắp nam, Cố Tri Phi buồn tẻ vô vị nghĩ.
Giang Dương không có được câu trả lời từ Cố Tri Phi, phẫn nộ ngậm miệng.
Khi đến trước cổng miệng lẩm ba lẩm bẩm, Giang Dương nổi lên dũng khí, hẹn Cố Tri Phi sáng sớm cùng nhau rèn luyện.
Cố Tri Phi lạnh lùng nói: “Không cần.”
Giang Dương giống Husky không ăn được đồ ăn vặt của mình, ngóng trông nhìn Cố Tri Phi, cố chấp hỏi hắn vì cái gì.
Cố Tri Phi nghiêm túc nói lại lần nữa: “Bởi vì tôi nhìn thấy cậu liền muốn hẹn hò với cậu nga.”
Giang Dương: “…”
Trên đường về kí túc xá, Diêu Thanh hưng trí bừng bừng nhắn tin cho Cố Tri Phi, hỏi hắn hôm nay hẹn hò như thế nào.
Cố Tri Phi trả lời: “Là một cái thẳng nam bất trị, a.”
Sáu giờ sáng hôm sau, cửa kí túc xá của Cố Tri Phi bị Giang thẳng nam gõ vang.
|