Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động
|
|
Chương 10
Im lặng hơn nửa ngày, Cố Tri Phi mới dám hỏi thử: “Chúng ta tìm một chỗ không có người rồi lại nói?”
La Vũ mím mím môi, phi thường miễn cưỡng gật gật đầu.
Thế nhưng Giang Dương còn có chuyện nói: “Vì sao hai người muốn tìm một chỗ không người để nói chuyện? Có việc gì không thể lộ ra ngoài sao?”
“Cậu muốn đi tôi cũng không ngăn cản a.” Cố Tri Phi thản nhiên nói, lại khiến La Vũ phản ứng kịch kiệt.
“Anh liên quan cái rắm!”
Cố Tri Phi không thể không trấn an cậu: “Cậu xem, tôi hiện tại đang theo đuổi cậu ấy, loại sự tình này mà giấu diếm không phải sẽ khiến cậu ta dễ hiểu lầm sao?”
La Vũ mắt sáng lên: “Em cmn đã nói không có khả năng —— Ý anh là anh cùng với anh ta không ở cùng một chỗ đúng không?”
Giang Dương chần chờ: “Cậu… Theo đuổi tôi?”
Cố Tri Phi bó tay toàn tập: “Hai người khiến tôi thật không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước? Từng người từng người nói được không?”
“Vậy anh nói rõ ràng với em trước, hai người có ở cùng một chỗ hay không?” La Vũ đi trước một bước hỏi.
Giang Dương nhạy bén nhận biết lúc này tuyệt đối không thể nhường đường, đối chọi gay gắt nói: “Cậu nói theo đuổi tôi, hẳn là đem tôi đặt trước nhất a.”
Nói xong, hắn cùng La Vũ đưa mắt nhìn nhau.
Cố Tri Phi nhìn tư thế gây sự của hai bên, thở dài một tiếng, cảm thấy vấn đề này có chút khó giải quyết.
May mắn là Giang Dương chắc sẽ không làm cho hắn khó xử: “Ở chỗ này tranh chấp quá khó coi, chúng ta đổi địa điểm lại bàn.”
Cố Tri Phi thâm dĩ vi niên*, vừa muốn gật đầu, Giang Dương sải bước đi qua đến, khiêng Cố Tri Phi lên, xoay người liền chạy!
*Thâm dĩ vi niên: Âm thầm cảm thấy đồng ý, biểu thị tán thành.
Cố Tri Phi: “!”
La Vũ: “ĐM!”
“Gâu!”
Giang Dương chạy đi giống như một cơn gió, Cố Tri Phi trơ mắt nhìn La Vũ cùng Tiểu Giang Tử biến thành hai điểm đen, ngay cả cơ hội la cứu giá cũng chẳng có.
Chờ khi Giang Dương đem Cố Tri Phi ném trên giường khách sạn, hắn đã choáng váng không ngừng nôn khan. Giang Dương cố tình ở bên giường ngồi xuống, chỉ biết thở dốc, cũng không biết là nên rót cho hắn ly nước.
Cố Tri Phi chộp lấy cái gối ở đầu giường liền hướng người Giang Dương ném: “Cầm thú! Nước!”
Giang Dương rót nước, không đưa cho hắn, thế nhưng từ trên cao nhìn xuống hắn nói: “Trước tiên cậu cùng tôi cam đoan, không trêu chọc chơi đùa tôi nữa.”
Cố Tri Phi bị xóc nửa ngày, cũng không lấy lại được tinh thần, lúc này lại nôn khan một tiếng.
Biểu tình trên mặt Giang Dương mềm xuống một chút, đáng tiếc một câu Cố Tri Phi lại khiến anh nghiêm mặt.
“Ta muốn ói, sẽ không có đi.” Cố Tri Phi sờ sờ bụng, “Đại Giang Tử, đều do cậu làm ra, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Giang Dương: “…”
Giang Dương bình tĩnh dời ly đi, nói: “Tôi có cảm giác là cậu không cần ly nước này.”
Cố Tri Phi: “…”
Giang Dương do dự một lát, vừa định mở miệng, Cố Tri Phi nhấc tay: “Đúng vậy, cậu đoán không sai, tôi thích cậu.”
Giang Dương: “!”
Anh cố gắng bảo trì biểu tình băng lãnh , nhưng Cố Tri Phi nói xong hắn liền nhào đến ôm lấy eo anh, thê lương sám hối: “Tôi chính là nói nhiều, miệng tiện, ham chơi, nhưng tâm ý tôi đối với cậu có bao nhiêu chân thành, chính cậu không cảm giác được sao? Tôi lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên chủ động theo đuổi người đó, cậu ngay cả một chút cũng không cảm giác được, cậu có biết tôi có bao nhiêu thương tâm không?”
Nói nói một hồi, Cố Tri Phi bả vai có chút run rẩy, thoạt nhìn cực kì đáng thương.
Khí thế Giang Dương tựa như bong bóng bình thường bị chọc thủng nhanh chóng xẹp xuống.
Chần chờ ôm lấy Cố Tri Phi, anh nhỏ giọng hỏi: “Cho nên cậu kéo lỏng thắt lưng của tôi, quay đầu liền đi, không phải ở đùa cợt tôi sao?”
Cố Tri Phi càng ôm chặt lấy anh: “Làm sao có thể? Tôi là tỏ tình với cậu!”
Giang Dương do dự nói: “Cậu khiến tôi thiếu chút nữa bị một đôi đi sau đến hồ tình nhân bắt gặp, nếu không phải tôi đã chỉnh lý lại quần áo…”
Cố Tri Phi chính lúc ấy nghe được tiếng bước chân mới quay đầu chạy trốn, bất quá lời này sao có thể nói cho Giang Dương?
Tâm tư của hắn vừa đổi, ngửa đầu liền “Bẹp” một ngụm cắn lên môi Giang Dương, nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu: “Tôi sợ cậu ghê tởm tôi, kỳ thật vừa ôm lấy cậu tôi liền hối hận. Giang Dương, tôi là đồng tính luyến ái, nếu nhìn tôi không nổi, chúng ta về sau liền không gặp mặt nữa.”
Giang Dương nóng nảy: “Sao tôi lại không nhìn nổi cậu?” Anh chất vấn Cố Tri Phi, “Cậu muốn về sau trốn tránh tôi ư? Tôi không đồng ý.”
Cố Tri Phi lăn qua một bên, ôm lấy gối, che khuất mặt, chỉ lộ ra một ánh mắt, sợ khóe miệng mình cong lên quá độ bán đứng tâm tình thật của bản thân: “Nhưng tôi là đồng tính luyến, tôi tiếp cận cậu, là muốn làm cậu a. Cậu không ghê tởm sao?”
Giang Dương sửng sốt, vừa muốn đáp lại, đuôi mắt lại phát hiện trong mắt Cố Tri Phi chợt lóe lên ý cười giảo hoạt.
Anh tỉnh táo lại, đem biểu hiện Cố Tri Phi trước sau xâu chuỗi lại, như nhận ra gì đó, bất động thanh sắc nói: “Cậu không phải cho tôi nhìn nhiều ‘Tư liệu học tập’ vậy sao? Tôi biết đồng tính luyến là cái gì. Nếu chỉ có nằm xuống để cho cậu…” Anh hàm hồ bỏ qua cái từ giữa kia, “Mới có thể cùng cậu bảo trì hữu nghị, tôi có thể làm được.”
Cố Tri Phi nhất thời cả kinh nói không ra lời, phục hồi tinh thần, thật cẩn thận nói: “Nếu là tôi nói, tôi không phải chỉ cần một lần?”
Giang Dương mỉm cười: “Cũng có thể.”
Cố Tri Phi ngẩn ngơ: “Cũng không phải hai lần, ba lần, khả năng muốn một đời?”
Giang Dương tiếp tục mỉm cười: “Cũng có thể.”
Anh vừa nói, một bên từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra áo mưa: “Nếu cậu không tin, bây giờ tôi liền bày ra chút quyết tâm của mình?”
Cố Tri Phi lâm vào trầm tư: nếu là bắt lấy cơ hội này, về sau liền có thể tính phúc sinh hoạt hằng ngày?
Hắn có chút tự tin gật gật đầu: “Đến đây đi, sẽ không khiến cậu đau.”
|
Chương 11
Giang Dương tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài mua cho Cố Tri Phi cơm tối, bỗng nhiên nhìn thấy di động sau lưng sáng lên. Anh vội vàng đi qua lấy điện thoại, rón ra rón rén đi ra bên ngoài, sau khi đóng cửa lại mới mở miệng nói: “Alo?” “Cố Tri Phi đâu?” Trong điện thoại thanh âm La Vũ có chút không đúng, nhưng Giang Dương vẫn nghe ra được.
Giang Dương ăn ngay nói thật: “Cậu ấy đang ngủ.”
Âm lượng của La Vũ lập tức lớn lên: “Lúc này mấy giờ? Anh đưa điện thoại cho anh ấy nghe! Tôi biết anh là ai. Tôi không tin những gì anh nói.”
“Tôi không có lừa cậu.” Giang Dương nói, “Cậu ấy khóc mệt, liền ngủ.”
La Vũ trầm mặc một lát, run rẩy mở miệng hỏi: “Sao anh ấy lại khóc?”
Giang Dương: “Chắc là quá đau đi.”
La Vũ: “Đau chỗ nào?”
Giang Dương vi diệu ngưng nói một chút: “Cậu nói đi?”
La Vũ im lặng một giây, một giây sau lập tức sùi bọt mép, suýt chút nữa xách dao mò theo sóng điện đến đây: “Cầm thú!”
Giang Dương mặt đỏ lên: “Học trưởng của cậu cũng mắng tôi như vậy. Học đệ, cậu ở đâu, tôi đi đón cậu a.”
La Vũ: “…”
Giang Dương: “Học đệ?”
La Vũ phát cáu bùng nổ: “Ai cmn là học đệ anh a! Tôi muốn Cố Tri Phi nghe điện thoại! Hiện tại! Ngay lập tức!”
Giang Dương tiếc nuối nói: “Vậy thì không được, chờ cậu ấy tỉnh lại nói. Tôi đi mua cơm cho cậu ấy, học đệ có việc gì tối nay lại nói tiếp a.” Nói xong liền cúp máy.
La Vũ: “…”
Sau khi Giang Dương đi mua cháo, trở về thì phát hiện Cố Tri Phi đã tỉnh, nhưng chỉ có thể nằm ở trên giường bất động, đôi mắt sưng lên rất to, còn hồng hồng.
Giang Dương động tác nhất thời cứng ngắc.
Anh gian nan đi đến bên giường, đem cháo đặt trên tủ đầu giường, đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, thì Cố Tri Phi bỗng nhiên nói chuyện.
“Đi mua thuốc sao?” Ngữ khí thập phần bình tĩnh.
Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức buồn bực: “Thuốc?”
Cố Tri Phi càng thêm bình tĩnh nói: “Đưa cho tôi một hộp thuốc trị trĩ, cám ơn.”
Giang Dương: “…”
Giang Dương vuốt khuôn mặt đỏ bừng: “Xin lỗi, tôi quên, bây giờ liền đi mua.”
Cố Tri Phi dùng đôi mắt sưng như Hạch Đào nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Giang Dương: “Muốn lấy túi chườm đá không? Để cậu đắp mắt một chút.”
Cố Tri Phi giả vờ không nghe câu này, dù sao hắn không khóc chính là không khóc: “Đem điện thoại tôi đưa đây.”
“À à.” Giang Dương vội vàng cầm lấy điện thoại đưa cho hắn, giải thích với hắn, “Tôi mang trên người là sợ học đệ lại gọi điện thoại đến.”
Thấy Cố Tri Phi cũng không để ý, Giang Dương liền vội vàng ra ngoài mua thuốc cho hắn.
Cố Tri Phi thấy anh đã đi, mở tin nhắn ra, tìm số Diêu Thanh, nhắn cho cô một tin báo: “Có một tin tốt, một tin xấu, bà muốn nghe cái nào trước.”
Diêu Thanh nhắn tin lại rất nhanh: “Đương nhiên là tin tốt nha.”
Cố Tri Phi: “Tui cua được Giang Dương. Làm rồi.”
Diêu Thanh: “!”
Diêu Thanh gọi điện đến, thét một chuỗi chói tay: “Ngoạn tào ngoạn tào ngoạn tào!!! Chuyện khi nào!!!”
Cố Tri Phi: “Còn có một tin xấu.”
Diêu Thanh: “Bỗng nhiên có linh cảm không tốt.”
Cố Tri Phi: “Tui là người bị đè.”
Diêu Thanh: “…”
Diêu Thanh kinh ngạc: “Hai người tiến triển thật nhanh a.”
Cố Tri Phi: “Trọng điểm là mông tui đau.”
“Ai nha dù sao cũng là chuyện sớm muộn, đau sớm không bằng đau muộn nha.” Diêu Thanh không xoắn xuýt chút nào mông Cố Tri Phi, “Hai người bắt đầu từ khi nào hẹn hò? Ông không kể cho tui nga.”
Cố Tri Phi: “Tui xuống giường không được, bà còn có tâm tình quan tâm đến cái chuyện lông gà vỏ tỏi đó?”
Diêu Thanh: “Chậc, mũi Giang Dương thật đẹp, khẳng định chắc chắn không nhỏ, ông có chuẩn bị tâm lí trước không a?”
Cố Tri Phi: “Tui đã chuẩn bị kĩ càng, xem rất nhiều video, học rất nhiều tư thế.”
Diêu Thanh hiếu kỳ: “Không giúp đỡ sao? Nếu là từng có chuẩn bị, ít nhiều sẽ khiến chính mình thoải mái hơn một chút đi.”
Cố Tri Phi: “[ anh da đen mặt dấu chấm hỏi ]* “
*Chính là cái này:
u=3674226428,2390494977&fm=27&gp=0
Diêu Thanh: “Sao vậy?”
Cố Tri Phi: “Tui học là để cho người khác tư thế thoải mái.”
Diêu Thanh: “…”
Cố Tri Phi: “?”
Diêu Thanh: “Ông hiểu lầm vị trí trên giường của mình?”
Cố Tri Phi: “Vốn tui ở trên, sau này cậu ta khóc quá thảm, tui liền nhường cho cậu ta.”
Diêu Thanh: “Ừ, tui tin.” Chết liền nga.
Cố Tri Phi muốn nâng kính lên, lập tức ý thức được chính mình đã có thói quen mang kính áp trong, rất lâu rồi không mang kính.
Lúc này hắn di động vang lên, La Vũ gọi điện thoại đến: “Cố Tri Phi, là anh sao?”
“Ừ.”
La Vũ: “Anh ở phòng nào?”
Cố Tri Phi: “?”
La Vũ táo bạo nói: “Em đến khách sạn xx, anh ở phòng nào? Em đi tìm anh!”
Cố Tri Phi báo số phòng, La Vũ cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng vào thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy sắp khép lại, một bóng người quen thuộc chạy tới, lấy tay chặn cửa thang máy: “Chờ một chút.”
La Vũ suýt chút nữa đạp một cước đá người này ra ngoài.
Giang Dương mang theo một túi thuốc lo lắng không yên chạy về, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một nụ cười sán lạng: “Học đệ, thật khéo a.”
La Vũ lạnh lùng nói: “Ai là học đệ anh?”
Giang Dương trong ánh mắt tràn đầy từ ái, không giống như buổi sáng cùng cậu đối chọi gay gắt.
La Vũ nắm chặt tay thành quyền, dư quang liếc đến cái túi trên tay Giang Dương: “Thuốc này là trị liệt dương cho anh sao?”
“Không phải a.” Giang Dương một chút cũng không tức giận, “Là đưa Tri Phi bôi.”
La Vũ tay nắm đến nghe tiếng: “Bôi ở chỗ nào?”
“Đinh” một tiếng, thang máy đến, Giang Dương đi ra ngoài, quay đầu mỉm cười: “Không thể nói cho tiểu hài tử nga.”
La Vũ: “…”
La Vũ siết chặt quả đấm, trong đầu đều nghĩ đến cảnh đem tiểu nhân đắc ý ngu ngốc Giang Dương đè xuống đánh.
Cậu đi theo sau Giang Dương, đến cửa phòng. Giang Dương đem cửa mở ra một khe, lặng lẽ nhìn thoáng qua, mới quay đầu nói với cậu: “Tri Phi mặc quần áo tử tế rồi, cậu vào đi.”
La Vũ: “…”
Cố Tri Phi nghe cửa có động tĩnh, rời khỏi tin nhắn, bỏ di động xuống, hỏi: “Giang Dương hay là La Vũ?”
“Tôi.” Giang Dương nói, “Học đệ cũng đến đây.” Nói xong liền nhường La Vũ sau lưng cho Cố Tri Phi xem.
La Vũ: “…”
Cố Tri Phi: “Đến bên giường ngồi đi, hoặc là cậu ngồi trên ghế đằng kia cũng được.”
La Vũ nhìn Cố Tri Phi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn, giống như cái xác không hồn bình tĩnh đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống.
Giang Dương đem thuốc bỏ xuống, vừa thấy cháo vẫn là đầy, thí điên thí điên chạy đến đút cháo cho Cố Tri Phi. Cố Tri Phi toàn thân đều là biếng nhác, huống chi là đang trong tình huống eo đau chân đau mông cũng đau, có người đút cháo tự nhiên là há mồm liền ăn.
Sắc mặt La Vũ càng ngày càng cứng nhắc cảm thấy không thể yêu nữa.
Cố Tri Phi: “Cậu ăn không? Tôi phát cho cậu một cái bao lì xì trên tin nhắn, tự cậu đi mua đồ ăn?”
La Vũ lắc đầu: “Không cần, đợi lát nữa em liền đi.”
Cố Tri Phi: “Đi đâu?”
La Vũ: “Không cần anh quản.”
Cố Tri Phi gật gật đầu: “Vậy cậu ở gần đây chơi đi, khoảng nữa tiếng nữa ba cậu sẽ đến, đem cậu về.”
La Vũ mờ mịt một lát, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên.
Cố Tri Phi bình tĩnh nói: “Đừng kích động, sau khi về nhà ngoãn ngoãn đọc sách, một lần nữa làm người.”
La Vũ tuyệt vọng nói: “Em kém anh ta chỗ nào?”
Cố Tri Phi nghĩ nghĩ: “So với cậu ta nhỏ hơn.”
La Vũ: “Anh để ý đến tuổi tác sao?”
Cố Tri Phi: “Cũng không có, nhưng không phải cậu đòi tôi đưa ra lí do sao?”
La Vũ: “…”
Cố Tri Phi hiếm khi đứng đắn, kêu một tiếng La Vũ, khuyên cậu nói: “Cậu đâu còn nhỏ, tương lai còn có vô hạn khả năng, làm gì phải treo cổ trên gốc cây vì tôi?”
La Vũ: “Anh nói tương lai em có vô hạn khả năng, nhưng không bao giờ có khả năng có anh bên cạnh, đúng không?”
“Cậu muốn thi đến thành phố này, vẫn như cũ là học đệ của tôi.” Cố Tri Phi nói, “Đương nhiên, chờ cậu lớn hơn một chút nữa, cũng là bằng hữu của tôi.”
La Vũ mặt đen: “Tháng trước em đã đủ mười tám, thật xem thường người.”
Cố Tri Phi cười cười, không phản bác cậu.
La Vũ đối với Giang Dương hung ác nói: “Anh nhớ kĩ cho tôi, một năm sau, tôi cũng sẽ thi đến nơi này, đến thời điểm đó anh cẩn thận một chút.”
Giang Dương nhìn nhìn Cố Tri Phi, cười nói: “Đến lúc đó chúng tôi nhất định hoan nghênh.”
Chờ sau khi ba La Vũ chạy đến,đem lỗ tai cậu kéo về, Giang Dương nghi hoặc hỏi Cố Tri Phi: “Rốt cuộc học đệ là đến làm gì?”
Cố Tri Phi trầm tư một lát, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Sau này Diêu Thanh biết chuyện này, nói: “Vừa thấy là biết chắc chắn là đến tặng một làn sóng hỗ trợ rồi!”
Nếu lúc này La Vũ đang ôn tập mà biết, nhất định sẽ bi phẫn phản bác: “Tôi rõ ràng là đi đến xem vợ tương lai!”
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Đường Đường có lời muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn rồi (^ω^), phải nói thật một con người lười chảy mỡ như tui có thể edit xong một truyện thật cảm động. Có một thời gian tui đã từng rất nản nhưng tất cả đều qua hết rồi. Còn bốn ngoại truyện nữa mọi người đón chờ nhá ⊂((・▽・))⊃
Trung Trung có lời muốn nói: Thật ra thì chính văn đã hoàn rồi đó. Là một Beta thì lâu lâu cũng cảm thấy lười một chút. Nhưng mà vì hậu bạn trẻ quá manh mà bắt buộc ta bất chấp tất cả để theo đuổi toàn truyện. Cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ tụi mình nha .
|
Ngoại truyện 1 “Phụt ——” Diêu Thanh phun toàn bộ nước vừa uống lên mặt Cố Tri Phi, “Cho nên làm nửa ngày, chỉ có tiến vào hai ngón tay? Thua ông thiệt còn làm ra động tĩnh lớn vậy.” Cố Tri Phi kiên cường lau mặt: “Bà tự thử bị bạo cúc đau bao nhiêu.”
Diêu Thanh sâu xa nói: “Lại đau cũng không đến mức khóc tận hai tiếng đi.”
Từ khi nghe Cố Tri Phi nói cùng Giang Dương lần đầu tiên làm đến khi Cố Tri Phi khóc mệt ngủ liền dừng lại, Diêu Thanh quả thật rất tò mò với quá trình của họ. Bây giờ rốt cuộc hỏi được rồi, nhưng mà cùng thứ cô bổ não lại cách xa vạn dặm.
Diêu Thanh chống cằm: “Cho nên nói, lần trước sau khi từ khách sạn về, hai người cũng không thử lại sao?”
“Không có.” Cố Tri Phi lạnh lùng nói, “Ngay cả hôn cũng không cho hôn, thử cái rắm.”
Diêu Thanh: “Không thể nào, hai người không phải ở thời kỳ trăng mật sao?”
Cố Tri Phi ngoài cười nhưng trong không cười: “A.”
Diêu Thanh suy nghĩ một lát: “Có khi nào cậu ta phát hiện ra bản thân quả nhiên vẫn thích con gái không? Dù sao ngay từ đầu cậu ta cũng là thẳng nam.”
Cố Tri Phi cười lạnh: “Nói không chừng hiện tại vẫn là thẳng nam.”
Diêu Thanh: “Ông phát hiện ra gì à?”
“Cậu ta gần đây với một em gái cùng khoa hay đi cùng nhau.” Cố Tri Phi hung hăng cắn một ngụm bánh rán, nói.
Diêu Thanh an ủi hắn: “Chắc là vì bài thi nhanh, hỏi người ta trọng điểm thi ở đâu.”
Cố Tri Phi liếc cô một cái: “Nếu tui nói em gái đó là người cậu ta từng thích thì sao?”
Diêu Thanh không phản đối: “…”
Thẩm Hân: “… Này đừng động, đâm kim ở đây, cậu sao lại sai rồi.”
Giang Dương luống cuống tay chân táy máy kim châm trên tay, đầu đầy mồ hôi, cái này so với chạy xong Marathon còn mệt hơn.
Thẩm Hân dở khóc dở cười: “Cậu đừng khẩn trương như vậy a, nếu như không kịp thì tớ giúp cậu đan là được rồi.”
Giang Dương lắc đầu: “Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tớ tặng em ấy, tớ nhất định phải tự tay đan.”
“Từ đây đến đó còn mấy ngày?” Thẩm Hân hỏi, “Cậu mấy ngày nay đều không ở cùng bạn trai cậu, cậu ấy có tức giận không?”
Giang Dương cũng rất buồn rầu: “Nhưng tớ làm, liền không kịp.” Ngẫm lại, bổ sung nói, “Tớ nói với Tri Phi mấy ngày nay chuẩn bị thi, em ấy vốn rất rộng lượng, sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tức giận với tớ đâu.”
Thẩm Hân nói thầm: “Vậy cũng chưa chắc, người đang yêu đều là đồ ngốc.”
Cố Tri Phi rộng lượng trong miệng Giang Dương bây giờ đang ở ký túc xá khắc tiểu nhân. Bạn cùng phòng A&B&C cùng nhau vây xem, nhìn miếng gỗ trong tay hắn dần dần biến ra một cái đầu người, vẻ mặt thán phục: “Lợi hại quá, có phải là đồ tặng cho em gái không?”
Bạn cùng phòng C: “Nếu tôi là em gái đó, thấy chiêu thức này Cố lão đại, lập tức đổ liền.”
Bạn cùng phòng A&B: “Ngoạn tào tên gay cậu, cút đi!”
Cố Tri Phi hung tợn cắt mất một lớp da trên đầu gỗ, mặt không biểu tình nói: “Không tặng cho người nào cả, tự tôi khắc chơi thôi.”
Nhóm bạn cùng phòng: “…”
Bạn cùng phòng C nhìn vụn gỗ bay tán loạn, run cầm cập nói: “Không đúng a Cố lão đại, tóc của đầu gỗ này cũng ngắn quá đi, có thật là em gái không?”
“Không phải a.” Cố Tri Phi nói, cầm bút lông ra, chấm mực nước, đem đầu gỗ tiểu nhân cầm qua, ở trên mông viết hai chữ.
Bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B vội vàng chen bạn cùng phòng C ra nhìn xem, chỉ thấy trên hai cánh mông của tiểu nhân viết hai chữ.
Theo thứ tự: Giang, Dương.
Bạn cùng phòng C buồn bực: “Hình như tên này là tên con trai.”
Cố Tri Phi: “Ừ.
Bạn cùng phòng C hoảng sợ: “Đinh đinh* của hắn đâu?”
*Đinh đinh là JJ đó, là cái ai cũng biết mà (Ơ///Ơ)
Cố Tri Phi dùng con dao trên tay chỉ vào đống mạt gỗ, trong mắt lóe hàn quang: “Bị tôi chém đứt a.”
Nhóm bạn cùng phòng: “…” Ôm thành một đoàn lạnh run T^T
Vài ngày sau.
Khi Cố Tri Phi ăn cơm, quay đầu đụng phải một lồng ngực quen thuộc. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, quay đầu liền đi.
Giang Dương một phen giữ chặt hắn: “Tri Phi!”
Cố Tri Phi quay đầu lãnh khốc nhìn: “Buông tay.”
“Không buông.” Giang Dương ủy khuất hốc mắt đều đỏ lên, “Mấy ngày nay anh nhắn tin em không trả lời, gọi điện thoại không tiếp, tìm em cũng không tìm thấy, thật vất vả mới nhìn thấy em ở đây.”
Cố Tri Phi cười nhạo: “Liên quan gì tôi, cậu không phải thích cùng Hân Hân ở cạnh nhau sao? Còn đến tìm tôi làm gì?”
Giang Dương ngẩn ngơ: “Em không phải đã biết anh cùng Hân Hân chỉ là bạn bè thôi sao?”
Cố Tri Phi cười lạnh: “Phải không? Tôi chỉ biết là người nào đó vừa thấy Hân Hân liền sẽ đỏ mặt.”
“Kia chỉ là đơn thuần mạch máu thư giãn!” Giang Dương nóng nảy, “Cái này cũng là em nói không phải sao?”
Cố Tri Phi: “Ai tin là đồ ngốc.”
Giang Dương: “…”
Cố Tri Phi bỏ ra tay anh ra chuẩn bị rời đi, Giang Dương hai mắt hồng hồng đuổi theo, bỗng nhiên vươn tay, ôm eo Cố Tri Phi liền đem hắn vác lên! Sau đó lại chạy!
Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng: Cảnh tượng này hình như từng nhìn thấy rồi a.
Sau khi đem Cố Tri Phi một đường vác về ký túc xá mình, Giang Dương đem người đặt ở trên giường mình. Nhóm bạn cùng phòng của anh đều ngây dại, trong lòng thầm nói Giang Dương này là từ đâu cướp về một áp trại phu nhân.
Cố Tri Phi nhìn nhìn túi cơm trưa đóng gói hỗn độn, mặt có chút đen lại.
Giang Dương đứng ở trước giường, ánh mắt đo đỏ hỏi: “Em không còn thích anh nữa phải không?”
Nhóm bạn cùng phòng: “…”
Cố Tri Phi đang không tức giận, bị anh chất vấn như vậy, liền nổi trận lôi đình: “Cậu điên à! Tôi muốn ăn cơm! Cút đi!” Nói xong chuẩn bị một cước đá văng Giang Dương.
Giang Dương đi lên một bước, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân Cố Tri Phi, đồng thời thân thủ trụ cổ tay hắn lại: “Tại sao không trả lời anh!”
Nhóm bạn cùng phòng: “…”
Bọn họ liếc nhau, yên lặng lui ra. Có một người vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo, liền bị hai người bạn cùng phòng khác cùng nhau kéo ra ngoài.
Sau đó còn tri kỷ đóng cửa lại.
Ánh sáng bên trong phòng lập tức biến mất.
Tỉnh táo lại, Cố Tri Phi nhịn không được cười: “Được rồi đừng nháo, cậu xem bạn cùng phòng của cậu đều bị cậu dọa chạy rồi kìa.”
Giang Dương lại cười không nổi: “Em lại nói sang chuyện khác, đừng cho là anh nhìn không ra. Em không trả lời vấn đề của anh, anh liền không buông tay.”
“Không buông thì không buông.” Cố Tri Phi chu mỏ, “Hôn một cái.”
Giang Dương cả kinh lùi một chút, buông lỏng tay ra.
Cố Tri Phi trào phúng cười cười, đứng lên liền đi ra ngoài. Giang Dương muốn kéo hắn lại, hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Dương.
“Không cần thiết miễn cưỡng chính mình.” Cố Tri Phi nói, “Mỗi lần đều như vậy, vừa đến thời điểm làm thật đều biến thành rùa đen rút đầu. Nếu cậu không tiếp thụ được nam nhân, nói thẳng, hai chúng ta sớm tụ sớm tan.”
Giang Dương trợn mắt há hốc mồm: “Anh không có.”
“Phải không?” Cố Tri Phi nói, “Vậy thì tại sao mỗi lần tôi hôn cậu cậu đều bị dọa thành như vậy? Có bản lĩnh thì đừng trốn a.”
Giang Dương ấp úng nói: “Là, là vì…”
Cố Tri Phi cười cười: “Không cần phải nói, tôi biết.” Hắn phất phất tay, “Hẹn gặp lại.”
Mắt thấy Cố Tri Phi thật sự muốn đi, Giang Dương biết mình mà không làm cái gì liền xong, sốt ruột cuống quít hét lớn một tiếng: “Là anh sợ chính mình nhịn không được! Thật sự không phải như em nghĩ!”
Cố Tri Phi dừng cước bộ, sắc mặt kinh ngạc quay đầu.
Mở đầu một câu, kế tiếp liền dễ dàng hơn, Giang Dương tất cả mọi thứ trong lòng nói ra: “Lúc trước, anh chưa từng có kinh nghiệm, đem em lộng rất đau, nhưng là em liền, liền hôn anh anh liền nhịn không được… Cứng lên. Anh không dám đụng vào em, anh sợ lại làm em đau. Anh thật sự không thích Thẩm Hân, em đừng hiểu lầm.”
Tức giận trong lòng Cố Tri Phi đều nhanh chóng bị giập tắt, nghĩ rằng về sau mỗi ngày đều muốn hôn Giang Dương một trăm lần! Khiến anh cả ngày đều cứng rắn!
Nhưng trên mặt hắn rất rụt rè, lạnh như băng hỏi: “Vậy cậu mấy ngày nay còn cùng Thẩm Hân đi gần như vậy.”
Giang Dương thật cẩn thận nói: “Ngày mai anh nói cho em nguyên nhân được không?”
Cố Tri Phi: “Không thể.”
“À.” Giang Dương* ủ rũ, đi đến tủ từ ngăn tủ lấy ra một cái khăn choàng sắp hoàn thành, đưa cho Cố Tri Phi nói, “Anh hỏi cô ấy cách đan cái khăn này, ngày mai là sinh nhật em, anh muốn tặng em một món quà sinh nhật tự mình làm.” Khăn choàng chưa xong, bất quá đã rất dài rồi.
*Chỗ này tác giả viết Cố Tri Phi nhưng tui thấy chắc là tác giả viết sai nên sửa lại.
Cố Tri Phi sửng sốt một hồi, mới vươn tay, nhận cái khăn choàng màu xanh đen hơi không đẹp này.
Giang Dương ảo não nói: “Vốn là muốn cho em một kinh hỉ. Anh hôm nay thức đêm đan xong, ngày mai liền có thể tặng cho em.”
Cố Tri Phi đem túi đồ ăn quăng sang một bên, vuốt ve khăn choàng cổ, khô cằn chê cười anh: “Không sợ bị người khác nói nữ tính à.”
Giang Dương nhỏ giọng nói: “Anh nói với bọn họ là đan cho vợ mình, bọn họ hâm mộ anh còn không kịp.”
Cố Tri Phi thật sự nhịn không được, bổ nhào vào người Giang Dương bắt đầu hôn hắn.
Giang Dương nho nhỏ kêu rên: “Coi chừng kim! Ai nha đâm phải đùi anh rồi!”
Cố Tri Phi đem khăn choàng cổ ném lên giường, ôm lưng Giang Dương, ôm lấy đầu anh lưỡi hung hăng hôn anh. Giang Dương chần chờ vài giây, vươn tay ôm chặt hắn, quay người lại, đem hắn đặt ở trên giường , dùng gấp mười gấp trăm lần khí lực hôn hắn.
Cố Tri Phi tay theo sau lưng Giang Dương sờ xuống, sau khi ở trên mông anh niết một phen, vòng ra phía trước, nhẹ nhàng nắm chặt ——
“Thật sự cứng lên.” Cố Tri Phi thấp giọng nói, “Làm sao đây?”
Giang Dương nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm hắn: “Anh không biết.”
Cố Tri Phi hỏi anh: “Anh có bôi trơn không?”
Giang Dương tim đập nhanh hơn, lắp bắp nói: “Có, anh, anh đi lấy.” Nói xong bước vài bước đi đến ngăn tủ, tìm ra thuốc bôi trơn.
Cố Tri Phi lấy đi thuốc bôi trơn, ra lệnh nói: “Đi lên giường nằm.”
Giang Dương thanh âm khàn khàn hỏi: “Muốn cởi quần áo không?”
Cố Tri Phi cười nhẹ: “Không cần, em giúp anh cởi.” Nói xong, liền đem cửa ký túc xá khóa lại cẩn thận.
Giang Dương mặt đỏ tai hồng lên giường nằm, quay đầu vừa thấy, gương mặt đỏ bừng. Ở trên giường anh bây giờ, Cố Tri Phi đã đem quần áo mình cởi hết.
Cố Tri Phi đi tới, trần trụi dạng chân ngồi ở trên người anh, đè món đồ kia của anh, chậm rì cởi bỏ quần áo anh.
Giang Dương chịu không nổi cầu xin tha thứ: “Tri Phi, nhanh lên, anh khó chịu.”
Cố Tri Phi triệt một phen cái kia của anh, thiêu mi hỏi: “Nơi này sao?”
Giang Dương cơ bắp căng thẳng, tim đập như nổi trống, gắt gao siết chặt quyền, khống chế mình xung động vì người ở trên, gian nan gật gật đầu.
Cố Tri Phi vùi đầu, cởi bỏ quần anh, đem cái kia của anh, hôn hôn đầu, nhất thời, Giang Dương cảm giác máu chảy xuống dưới, món đồ kia lập tức trướng đại kinh người.
Giang Dương cả người đều lên đạn, cơ hồ nhịn không được đem Cố Tri Phi đè xuống, dùng lực áp ở dưới thân.
Cố Tri Phi nhẹ nhàng đè lại anh: “Đừng nóng vội.” Hắn nói, chậm rãi nắp thuốc bôi trơn ra, hướng phía sau mình bôi.
Giang Dương không chuyển mắt nhìn hắn, trên cổ, trên cánh tay gân xanh nổi lên, nhịn cực kỳ vất vả.
Rốt cuộc, Cố Tri Phi chuẩn bị xong, chậm rãi nâng eo lên, nhắm ngay sau ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, trong ký túc xá xuân ý dạt dào.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, mới vừa lên đèn, hết thảy mới quay về yên lặng.
Lúc này truyền ra một đoạn đối thoại ngắn.
“Anh giúp em rửa… Đây là cái gì? Từ quần áo em rơi ra.”
“Khắc anh, nhìn không ra? Tặng anh, cất kĩ, làm mất em liền hôn anh một trăm lần.”
“Như thế nào không có cái kia?”
“Cái kia là nào?”
“Chính là cái kia.”
“Em mệt ~zzzZZZ~ “
“Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
“Cút.”
Mà cùng lúc đó, nhóm bạn cùng phòng của Giang Dương ở phòng tự học hai mặt nhìn nhau: bây giờ có thể về ký túc xá chưa?
Phòng tự học wifi chậm quá, căn bản không chơi game được a!
|
Ngoại truyện 2
Yến: Diêu Thanh nữ sĩ, ngài đã chuẩn bị tốt chưa? Tiếp theo sau đây tôi muốn hỏi một số câu hỏi.
Diêu Thanh: Được.
Q1: Chúng ta cùng nhau giải đáp, một bộ phận đọc giả từng hiểu nhầm giới tình của ngài. Xin hỏi giới tính thật của ngài là gì?
Diêu Thanh: Lớp trưởng giới tính là lớp trưởng… Được rồi, nữ, không tin mọi người lục lại lựa chọn khó khăn, bên trong có viết.
Q2: Làm một nữ sinh, mỗi ngày cùng nhiều nam sinh như vậy cùng một chỗ có bối rối hay không? Đặc biệt ở tình huống tất cả bọn họ đều là gay.
Diêu Thanh: Sẽ không.
Q3: Cho nên ngài là hủ nữ sao?
Diêu Thanh: Không phải, chỉ là không kỳ thị gay thôi.
Q4: Cũng không phải Bách Hợp sao?
Diêu Thanh: 24K thuần thẳng nữ, cám ơn.
Q5: Vậy thì xin hỏi ngài có khuê mật không?
Diêu Thanh: Có a, bạn nối khố của tôi, Cố Tri Phi.
Q6: Không có giấu nhau cái gì sao?
Diêu Thanh: Đúng vậy. Trước kia cuộc sống sinh hoạt của Cố Tri Phi không hài hòa, còn nhờ tôi giúp đỡ. Kết quả tôi đưa cậu ấy một thùng đạo cụ, cậu ấy một chút cũng không cảm kích tôi, ngược lại nguyên một tuần cũng không để ý tôi. Sau đó thì là bạn trai cậu ấy đến trước cửa nhà tôi cảm ơn. Lúc tôi chọn đồ đều rất dụng tâm không phải sao? Còn đặt biệt hỏi chủ tiệm, loại nến nào nhiệt thấp nữa kìa!
Yến: Cố Tri Phi có tuyệt giao với ngài không?
Diêu Thanh: Không, sao lại hỏi vậy?
Q6: Quan hệ cùng mấy người khác như thế nào?
Diêu Thanh: Tôi cùng Trang Dật, Phương Thư Thành, Vệ Kiệt quan hệ không tồi, lớp mười một thì mới quen biết với Tạ Tuấn, vừa bắt đầu không quá quen, bất quá kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, tôi đưa hắn một món quà, quan hệ chúng tôi liền cải thiện.
Yến: Chắc không phải là đạo cụ nữa đi…
Diêu Thanh: Tôi với cậu ấy không thân đến mức đó, chẳng qua là một cái USB chứa đầy “Tư liệu học tập” mà thôi, sau này Trang Dật liền vụng trộm đem USB đưa cho Cố Tri Phi.
Yến: Vì sao?
Diêu Thanh: Trang Dật nói tiếp tục học nữa là thắt lưng sẽ đứt luôn.
Yến: …
Q7: Lúc cùng mọi người đi chơi, có bị bỏ cẩu lương không?
Diêu Thanh: Cô nói đi?
Yến: Có khó chịu không?
Diêu Thanh: Vô nghĩa.
Yến: Nếu chỉ làm một con cẩu độc thân bị ngược, có tính toán rời bỏ không?
Diêu Thanh: Tạm thời không có…
Yến: Vì sao a?
Diêu Thanh: CMN lão nương chính là không phục, dựa vào cái gì lão nương phải đi theo cái đám gay đẹp mã kia chứ!
|
Ngoại truyện 3
Cha mẹ Cố Tri Phi sớm đã biết con mình là gay, nhưng mà đánh thì cũng đánh, mắng thì cũng mắng rồi, vẫn không thể bẻ lại, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi biết Cố Tri Phi tìm được bạn trai, tâm tình bọn họ rất phức tạp, muốn gặp mặt con dâu một lần, lại không biết như thế nào bình tĩnh đối mặt, chung quy, nếu thật sự gặp mặt, bọn họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, tự an ủi mình.
“Ngày mai về nhà.” Trong điện thoại, Cố Tri Phi thông báo với mẹ Cố như vậy.
Ba Cố cùng mẹ Cố vừa nghe xong đều khẩn trương vô cùng, sáng sớm hôm sau, mẹ Cố liền đi mua đồ nấu cơm, ba Cố đem tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài quét không còn một hạt bụi.
Mẹ Cố cảnh cáo ba Cố: “Con trai ông nói, con dâu da mặt mỏng, chút nữa đừng có trưng cái mặt ngạo kiều ra, biết không?”
Ba Cố không vui: “Tôi là loại người này sao? Lại nói, việc lập ra quy củ cho con dâu, không phải mẹ chồng làm sao?”
“Đồ phong kiến cổ hủ.” Mẹ Cố nói, “Ông tự mình làm mẹ chồng ác độc đi, tôi mới không làm. Đến lúc đó mà dọa con dâu chạy mất, ông phải đền cho tôi a.”
Ba Cố nói thầm: “Người còn chưa tới, mà bắt đầu cưng như bảo bối rồi.”
Mẹ Cố xót xa nói: “Năm đó con của ông nói nó thích con trai, trong một tháng tôi đều nằm mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều lo lắng con ông bị người ta đè, thật vất vả mới có một người đồng ý cho nó đè, tôi có thể không xem như bảo bối không?”
Ba Cố: “…”
Mẹ Cố: “Con trai ông giống ông, vóc dáng thấp, khung xương nhỏ, làn da trắng, đôi mắt to, ông một chút cũng không lo lắng?”
Ba Cố cảm giác mình bị vũ nhục: “Bây giờ bà ghét bỏ tôi vóc dáng thấp? Sao lúc trước bà còn đồng ý ở cùng tôi làm gì?”
Mẹ Cố: “Còn không phải thấy ông đẹp trai!”
Ba Cố: “…”
Sau khi Cố Tri Phi đem Giang Dương về nhà, cảm giác không khí trong nhà có chút quỷ dị. Tuy rằng trên bàn đã đặt đầy đồ ăn nóng hổi, nhưng ba mẹ hắn lại tựa lưng vào nhau, không ai nhìn ai, rõ ràng là lại cãi nhau.
Cố Tri Phi gõ cửa : “Ba mẹ, hai đứa con về rồi.”
Mẹ Cố lúc này mới hồi thần, đứng dậy tới đón: “Tiểu Giang đâu?”
Cố Tri Phi xoay người, đem Giang Dương đứng ngoài cửa do dự không dám bước đến kéo vào trong: “Đây là Giang Dương, Đại Giang Tử, gọi mẹ đi.”
Giang Dương trịnh trọng khom người chào: “Mẹ, con là bạn trai Tri Phi.”
Mẹ Cố: “…”
Mẹ Cố đỡ tường run rẩy nói: “Con trai a, mẹ đi đây hai đứa cứ chậm rãi ăn trước đi a.”
“Con dâu” này có phải hơi quá cao quá cường tráng không?
Cố Tri Phi: “?”
Nhìn bóng dáng mất hồn mất vía của mẹ Cố, Giang Dương không biết làm sao nhìn nhìn Cố Tri Phi, Cố Tri Phi nắm tay anh bước vào, trấn an một câu: “Không sao đâu.” Sau đó hỏi ba hắn, “Mẹ sao vậy ba?”
Cố ba trầm tư một lát, sâu xa nói: “Hẳn là bị nghịch CP đi.”
Cố Tri Phi: “?”
Ba Cố kêu bọn họ ăn trước, còn mình thì về phòng xem mẹ Cố. Hai cái miệng ở trong phòng nói thầm nửa ngày, rốt cuộc tay trong tay, biệt biệt nữu nữu đi ra.
Trên bàn cơm Giang Dương rất câu nệ, ba Cố cùng mẹ Cố có chút không yên lòng, cũng không cố ý gắp đồ ăn cho anh, ăn xong cơm cũng không cùng anh trò chuyện vài câu liền trở về phòng.
Trở lại phòng Cố Tri Phi, Giang Dương có chút lo lắng, Cố Tri Phi tâm rất lớn nói: “Người già rồi tuổi lớn cứ như vậy, đừng quan tâm. Đến đây, chúng ta làm đi.”
Giang Dương: “!”
Cố Tri Phi bổ nhào vào người Giang Dương, cởi quần áo anh, Giang Dương liều chết không theo, hoảng sợ nói ba mẹ đang ở cách vách.
Cố Tri Phi tức giận: “Vì kỳ thi cuối kỳ, chúng ta nửa tháng không có làm!”
Giang Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: “Không quan tâm nói ra sao, cũng không thể ở chỗ này a. Chờ về trường học liền làm được không?”
“Kia không phải còn muốn chờ một tháng?” Cố Tri Phi bấm đốt ngón tay tính toán, bất mãn nói, “Không được, hôm nay anh nhất định phải nghe theo em.”
Giang Dương: “…”
Cách một bức tường, ba Cố cùng mẹ Cố hai mặt nhìn nhau.
“Con trai thật sự có thể làm công sao?” Mẹ Cố hỏi.
Ba Cố ho khan một tiếng: “Chuyện con dâu gì gì đó của hai đứa nó, bà đừng có quan tâm nữa.”
Mẹ Cố rơi lệ: “Tôi biết sẽ có ngày này mà. Con dâu cái gì. Ông già, con trai ông bị thằng khác bắt về làm vợ rồi kìa!”
Ba Cố: “…”
Ba Cố an ủi bà: “Không có việc gì a bảo bảo, chúng ta nhắm mắt làm ngơ đi a.”
Vừa nói xong, cách vách truyền đến một tiếng hô đau của Cố Tri Phi .
Ba Cố: “…”
Mẹ Cố khóc ngã lên người ba Cố.
Phòng cách vách, Giang Dương sốt ruột ngồi dậy: “Bị thương sao? Anh nói không cần cứng lên rồi mà.”
Anh nắm eo Cố Tri Phi thật cẩn thận đem cái kia của mình từ mặt sau của Cố Tri Phi rút ra, lại gần xem Cố Tri Phi có bị thương hay không. Giang Dương không chịu làm, hắn nhất định muốn, hậu quả chính là rất sốt ruột, đem mình làm bị thương.
Cố Tri Phi ngoài miệng không tha người, nhưng sợ đau vô cùng, hơn nữa khi đau tuyến lệ liền sẽ không khống chế không được. Hiện tại hắn tự nhận hậu quả xấu, rất nhanh liền khóc ướt hết mặt.
Lúc hắn khóc không phát ra âm thanh, chỉ là yên lặng rơi lệ, nhưng mà như vậy, mới khiến Giang Dương càng thêm đau lòng.
Giang Dương không dám trách cứ hắn, chỉ có thể vội vàng tìm trong hành lý thuốc bôi lên cho hắn. Chờ Giang Dương xử lý tốt miệng vết thương, Cố Tri Phi đã ghé vào giường ngủ.
Giang Dương đem hắn lật người lại, nhìn gương mặt của hắn tràn đầy nước mắt bình tĩnh ngủ, bất đắc dĩ cười cười, lại chuẩn bị nước ấm, tinh tế lau mặt cho hắn.
Ba Cố từ khe cửa nhìn Giang Dương đem đổ nước xong về phòng, rón ra rón rén đóng cửa lại, chọt chọt đại bảo bối nhà mình: “Bà cứ yên tâm đi.”
Mẹ Cố gật gật đầu.
Chỉ cần yêu nhâu, là công hay thụ cũng không quan trọng.
Lời giải thích:
Q: Chú dì à, vì sao hai người biết về mấy cái thứ công thụ linh tinh đó?
Mẹ Cố tự hào lôi giá sách nhà mình ra: “Từ khi biết con trai là gay, chúng ta liền mua thật nhiều sách để nghiên cứu về phương diện này, đương nhiên hiểu rồi.”
|