Ám Dạ Ma Vương
|
|
Tác giả: Cô Quang Tàn Chiếu
Editor: ngocquynh520 + thuhuynh96 + xjxjyang
Nội dung giới thiệu:
Vì văn án chỉ là một bài thơ ta tra mãi ko thấy phần dịch nghĩa, dịch cũng không xong cho nên ta xin miễn :mrgreen:
Anh công là ma vương rất quyền lực, rất bá đạo cũng rất là hung dữ :">
Anh thụ là vua mất nước, mất quyền lực, tính tình sâu sắc lắm...
Ban đầu anh thụ bị anh công hành hạ te tua, chủ yếu là ngược tâm, ngược ngược ngược á...
Nhưng sau đó thì anh công cũng phải trả giá nhiều nhiều nhiều, xoay qua sủng sủng sủng...
Nói chung thì truyện logic, diễn biến tâm trạng hợp lý, tình tiết không mấy lằng nhằng. Thích hợp cho các bạn không quá yếu tim và thích thăng trầm.
Kết cục thì các bạn cứ đoán nhé
|
Mở đầu:
Thời kì cuối triều Đường, trải qua hỗn chiến, hoạn quan chuyên quyền và quan viên trong triều đình kết đảng khắc khẩu, vua và dân hỗn loạn. Công nguyên năm 907, Chu Ôn bỏ Đường Chiêu Tuyên đế, tự lập làm đế, sửa quốc hiệu là Lương, lập thủ đô ở Khai Phong. Triều Đường thống trị gần ba trăm năm tuyên cáo chấm dứt. Tại hơn năm mươi năm ngắn ngủn, Trung Nguyên trước sau thay đổi năm vương triều ngắn ngủi, mà ở Nam Phương và Ba Thục, còn có rất nhiều chính quyền cắt cứ, Trung Quốc tiến vào thời kì "Ngũ Đại thập quốc”[1]. . . . .
Trong lúc này, quyền quý đương triều không hỏi dân gian khó khăn, chiến hỏa khói súng, phiên vương cắt cứ, xưng bá một phương, rất nhiều ác quỷ ma vật thừa cơ quấy phá bốn phía, trong lúc nhất thời lũ quỷ múa loạn, dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi. . . .
Ban đêm trăng sáng sao sáng, vài bóng người đi vội cùng với gió lạnh chạy trên đường nhỏ gập ghềnh. . . .
“. . . . Không được, ai gia không đi được. . . .”
“Bệ hạ, Chiêu hoàng thái hậu, hôm nay Chu Ôn xưng đế, cần phải nhổ cỏ tận gốc, cựu thần vô năng, mắt thấy phản đồ Chu Ôn. . . . Ai. . . .”
“Vương thừa tướng không nên tự trách. . . Ngôi vị hoàng đế của trẫm nguyên bổn chỉ là danh nghĩa, không nghĩ đến cuối cùng còn phải liên lụy ái khanh chịu khổ. . . Chỉ hy vọng Chu tướng quân có thể yêu quân (quân đội) lo dân, làm cho bách tính an cư lạc nghiệp mà sống, trẫm cũng không uổng mệnh. . . .” Thanh âm ôn nhuận sáng sủa của thiếu niên nhàn nhạt truyền ra, cùng với ánh trăng nhu hòa, có lực lượng trấn an lòng người không thể tin được.
Năm đó Chiêu Tông đế không để ý chúng triều thần cực lực phản đối, cố ý lập thập hoàng tử làm thái tử, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lập Trữ hậu không đủ ba tháng, Ngọc phi mẹ đẻ thập hoàng tử liền hương tiêu ngọc vẫn, buông tay nhân gian. . . Lão Vương càng vì ái phi mất đi, đau nhức triệt nội tâm, từ đó triều chính không để ý tới. . . Hoàng hậu cũng chỉ có thể treo cái danh hào, thùng rỗng kêu to, rồi sau đó, Chiêu Tuyên đế vào chỗ, năm ấy mười ba tuổi.
“Vô năng!” Một cái bàn tay của Chiêu hoàng hậu đánh vào trên mặt tinh tế, bởi vì sợ hãi cùng phẫn nộ mà vặn vẹo mặt, tại ánh trăng trắng bệch chiếu xuống càng lộ vẻ dữ tợn đáng sợ, “Lúc trước không biết sao tiên vương bị Ngọc phi dụ dỗ mê hồn, cố ý lập ngươi làm thái tử!”
“Chiêu hoàng thái hậu bớt giận. . . .” Thiếu niên có chút nhíu lông mày, đưa tay xoa mặt sưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhàn nhạt cười, "Ngọc phi nương nương chính là mẹ đẻ trẫm, nếu như nàng chưa mất sớm, như cũ là đương kim hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận!”
“Ngươi là nói Bổn cung danh không chánh, ngôn bất thuận rồi!”
“. . . . Truy binh sắp đến. . . .” Thiếu niên quan sát ánh lửa lúc sáng lúc tối sau lưng, bình tĩnh nhắc nhở, rồi sau đó nhìn quanh mọi người quanh mình, kiếp sống chạy trốn cái chết nửa ăm khiến mọi người mệt mỏi không chịu nổi, hoàng đệ còn nhỏ tại trong ngực một cấm vệ mê man, xoay người nói với thừa tướng già nua, “Vương khanh gia, Chu Ôn bất quá muốn đầu trên cổ trẫm mà thôi, sẽ không làm khó bọn ngươi. . . Mang theo thập tứ hoàng đệ chạy đi thôi. . . .”
“Bệ hạ!”
“Ý Trẫm đã quyết! Không cần nhiều lời. . . . . .”
“Hừ. . . .” Chiêu hoàng hậu liếc hắn một cái, thúc giục, “Đi mau! Huyết mạch hoàng thất còn có Huých nhi, cũng không thể cả nhà đồng quy vu tận (chết chung) a!” Thiếu niên nhìn qua bọn họ, nhẹ nhàng cười, từ xưa hoàng thất đã không có tình thân đáng nói, huống chi tại thời khắc rối loạn, nước mất nhà tan. . . . .
Lão thừa tướng bất đắc dĩ cực kỳ, run rẩy quỳ xuống đất dập đầu, “Thần vô năng, chỉ có thể cung kính hoàng thượng lúc này. . .” Trong lúc nhất thời tất cả người hầu cấm vệ quỳ xuống, thiếu niên đạm mạc nhìn một cái, bóng dáng tuấn dật hướng phía sau nhảy ra. . . .
Gió lạnh từ đáy vực gào thét lên xuống, nghịch động một đầu tóc đen nhảy múa theo gió. . . Cẩm bào tơ vàng thêu hình rồng đẹp đẽ quý giá biểu tượng thân phận hoàng tộc tôn quý, đôi mắt ôn nhuận trong trẻo của thiếu niên lẳng lặng nhìn qua bầu trời đêm, trầm thấp nở nụ cười một tiếng, “Chu Úc, không cần ẩn núp . . . Từ lúc trẫm rời cung, ngươi chẳng phải đi theo sau lưng trẫm sao? . . .”
“Duật Thần. . . . Ta là lo lắng ngươi. . .” Từ phía sau cây lòe ra một bóng dáng cao lớn, mày kiếm co lại, nhìn qua thân hình có chút bồng bềnh ở vách núi. . . "Chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo phụ hoàng xá ngươi vô tội. . . Sau đó. . . .”
“Làm phiền Chu Thống lĩnh phí tâm. . . .” Thiếu niên xoay người, cắt đứt lời của hắn, “Trẫm vốn là vô tội, cần gì đặc xá? Ngươi và trẫm quen biết năm năm có thừa. . . Hi vọng ngươi và Chu Tướng quân thống trị nước nhà, trấn an dân chúng. . . . . .”
“Duật Thần!” Chu Úc tức giận nhìn qua bóng dáng hờ hững phía trước, “Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ không lo! Nếu như bằng không. . . .”
“Bằng không như thế nào? . . .” Thiếu niên nhìn qua hắn, nhàn nhạt cười, “Trẫm khát vọng tự do, bị giam lỏng trong nội cung không phải trẫm mong muốn. . . Chu úc. . . . Trẫm hiểu được tâm ý của ngươi, lại vô lực hồi báo. . . .”
“Duật Thần, ta có thể vì ngươi vào sinh ra tử, thậm chí giết cha hành thích vua, chỉ cần ngươi mở miệng!” Chu Ú có chút vội vàng xao động trả lời, lại đổi lấy một hồi cười khẽ, “Chu Ú, ngươi cuối cùng không rõ a. . . Trẫm vốn là vô ý với ngươi, sao ngươi khổ cưỡng cầu. . . .”
“Ta không tin!”
“Tin cũng tốt, không tin cũng được, cuối cùng là trẫm phụ ngươi. . . .” Cuộc sống cung đình nhiều năm, sớm đã thường thấy tính người âm độc xảo trá, nhìn hết vui buồn tình thù thế gian, thiếu niên nhẹ nhàng quay đầu, “Trẫm vẫn cảm kích mấy năm qua ngươi làm bạn. . . Chỉ mong ngươi tạo phúc cho muôn dân thiên hạ. . .” Hắn tự tay cởi bỏ vạt áo, để lại hoàng bào quý giá đẹp đẽ trên mặt đất, cười nói, “Hoàng bào này giao cho cha ngươi, nói trẫm đem thiên hạ này, giao cho hắn. . . .”
Công nguyên năm 909, Đường Chiêu Tuyên đế năm ấy 16 tuổi nhảy vực tự vận, Đường vong, Trung Quốc bắt đầu rồi rối loạn thời kì “Ngũ Đại thập nước”, chuyện xưa từ đó bắt đầu. . . .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Ngũ Đại thập quốc: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, HậuChu ở Trung Quốc, 907-960
|
Chương 1:
Chu Úc vọt tới vách đá, chỉ bắt được một chút không khí, trơ mắt nhìn bóng dáng xanh nhạt rơi xuống vực. . . . Duật Thần. . . . Vì sao lựa chọn tử vong. . . . Ta không cam lòng. . . . . . Vô luận như thế nào, ta đều phải tìm được ngươi!
Hơi thở bùn đất tươi mát cùng mùi hoa cỏ nhàn nhạt đưa vào mũi, Lý Duật Thần hơi hơi mở mắt, đánh giá hoàn cảnh bốn phía một chút, chậm rãi vịn vào vách đá lạnh như băng đứng lên, chỗ cẳng chân truyền đến đau nhức lớn làm cho hắn ý thức được trừ bỏ bị thương ra, chính mình thật sự còn sống. . . . có chút giật mình ngẩng đầu nhìn sang vách núi cao ngất, không biết là nên khóc hay nên cười. . . .
Hắn ngồi ở trên tảng đá, kéo xuống góc áo lụa trắng, băng bó đơn giản một chút, nhưng vết thương quá mức nghiêm trọng rất nhanh lại chảy ra máu, dứt khoát không để ý tới, ngồi yên đánh giá hoàn cảnh bốn phía. . . . .
Nơi này tuyệt đối là một địa phương tốt để ở ẩn, bầu trời một mảnh ngũ sắc diễm lệ cùng sương mù lượn lờ mờ mịt trong cốc, cho thấy hiện tại đúng là mặt trời đã lặn, không xa là một mảnh rừng rậm, cây cao to đồ sộ, khí hậu trong cốc ấm áp ướt át làm cho chúng nó bốn mùa xanh ngát, nước chảy tinh tế từ vách đá xuống, hình thành một dòng suối nhỏ uốn lượn, bên dòng suối có lưu lại dấu vết dã thú uống nước, mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán ở trong cốc, làm cho người ta tâm thích thần vui. . . . .
Thật thoải mái. . . . Hắn cười khẽ nghĩ, bất quá lập tức ý thức được tình hình trước mắt của mình. . . Nếu vừa rồi nhảy xuống vách núi mà không tỉnh lại, cũng không cần phiền não rồi, dù sao cũng không có lý do đặc biệt muốn sống, không bằng đi chung quanh nhìn xem. . .Dù sao bắt đầu từ khi mới sinh ra, bên người đã tràn ngập chiến hỏa khói lửa, tranh đấu gay gắt, còn chưa bao giờ ra cung thưởng thức qua phong cảnh mỹ lệ . . . .
Hắn tập tễnh đứng lên, chịu đựng đau nhức chậm chạp di chuyển về phía chỗ sâu trong rừng rậm. . . . Trời càng ngày càng tối, trong rừng bắt đầu truyền ra tiếng kêu của dã thú, đã không có dư thừa thể lực hành động, không khỏi nhíu nhíu mày, "Xem ra nên vì chúng nó no bụng. . . ." Hắn tựa vào trên một thân cây nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vết thương lớn nhỏ trên người đều bắt đầu đau lên, đói khát, mệt mỏi nối gót tới. . . . . Giống như có thể cảm giác được rõ ràng sinh mệnh theo thời gian trôi qua bồng bềnh đi xa . . . . . .
Lại mở to mắt, đã không biết là lúc nào, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình ở một phòng xanh vàng rực rỡ, hiên son bệ ngọc giống như cung điện, bốn phía treo vải bạc rèm bông giá trị xa xỉ, mùi thơm giống như xạ hương lại thập phần không nồng đậm, lư hương tím vàng trong phòng phiêu tán mà ra. . . . Chẳng lẽ, ta đã chết sao. . . . Hắn hơi hơi nở nụ cười một chút. . . .
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đánh gãy suy nghĩ của hắn, giương mắt nhìn hướng người tới, một nữ tử xinh xắn sơ đoàn kế hướng hắn hơi hơi hạ thấp người, ôn nhu nói: "Công tử tỉnh, chủ nhân của ta cho mời . . . . Công tử mời theo ta đến. . . . ."
Miễn cưỡng xuống giường, đột nhiên một cái lảo đảo thiếu chút nữa gục, nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, không có chút ý tứ nào tiến lên nâng dậy, Lý Duật Thần không nói tiếng nào vịn mép giường chậm rãi đứng lên, đạm mạc giống như sự tình gì đều không có xảy ra, nữ tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi. . . . . .
Thật vất vả kết thúc lộ trình thống khổ, hắn cúi đầu nhìn nhìn miệng vết thương trên đùi, dường như so với trước còn nghiêm trọng hơn, không ngừng chảy máu ra bên ngoài, thống khổ giống như bị xé rách làm cho chân hắn có chút run run nỗ lực duy trì thân thể. . . . Hờ hững ngẩng đầu nhìn người muôn hình muôn vẻ đánh giá mình hai bên, trong ánh mắt có hèn mọn, có trào phúng, có tò mò. . . . .
"Dạ chủ nhân, người đưa tới. . . . . ."
"Uh. . . . Lui ra. . . ."
Nghe được thanh âm trầm thấp ma mị từ phía trước truyền đến, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn phía trước phòng, một bức rèm đen ngăn cản tầm mắt của hắn, chỉ có thể cảm giác được ánh mắt nghiền ngẫm sau rèm, hắn ngạo nghễ ngẩng mặt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng thản nhiên nhìn người phía sau màn. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười trầm thấp truyền ra, "Ngươi tên là gì?. . . ."
". . . . . ."
“Bổn vương hỏi ngươi, vì sao không trả lời!" Ngữ khí giận dữ cuồng vọng làm cho hắn ngây người một chút, bổn vương?. . . . . . Lại là một người chiếm núi làm vương, mới ra động sói, lại vào hang hổ. . . Tuy rằng đã rơi vào tay người khác, nhưng ngạo khí bẩm sinh làm cho hắn không có chút cảm giác sợ hãi, hắn trầm mặc như trước, nhưng vết thương đau một tia một tia chia lìa ý chí của hắn, sự vật trước mắt đều bắt đầu có chút lay động . . . . . .
"Hừ, nhân loại đều vong ân phụ nghĩa, ngươi tội gì cứu loại ti tiện này. . . ."
Ngữ điệu tương tự từ cửa truyền đến, một người nam tử cao lớn cường tráng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt trừ bỏ khinh miệt, càng nhiều là thống hận sâu sắc. . . . . .
"Ám chủ nhân. . . . . ." Người bốn phía khoanh tay đứng thẳng kính cẩn quỳ xuống đất vấn an. . . . .
"Ám. . . . . . Hôm nay như thế nào rảnh lại đây?"
"Ta tìm được tung tích của hắn . . . . . ."
"Nga, tiểu Trần sao, đó là nên chúc mừng ngươi, hay là nên đồng tình hắn. . . . ?"
"Hừ! Chính là nhắc nhở ngươi, sinh vật ti tiện chung quy chảy máu ti tiện. . . . . Bọn họ sẽ phản bội người đưa tay cứu trợ!"
Thiếu niên có chút buồn cười, lại cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên nói, "Ta có cầu các ngươi cứu ta sao!"
"Ti tiện? Ha. . . . Ám, ngươi xem hắn đi, hắn ở trong xã hội nhân loại, địa vị chính là cực kỳ tôn quý. . . Hơn nữa hiện tại là khách quan trọng của ta. . . Đúng không. . . . . Chiêu Tuyên đế - Lý Duật Thần . . . Bệ hạ. . . ."
"Lý Duật Thần đã chết!" Thanh âm thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn ẩn lộ ra suy yếu, "Bản nhân cũng không có khẩn cầu các hạ vươn tay cứu trợ, hơn nữa cũng không có hứng thú trở thành khách của ngươi. . . . Cáo từ. . . " Vừa muốn rời đi, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, rốt cục thể lực cạn kiệt lại ngã xuống. . . . . .
"Ha ha. . . . .Rất có cá tính. . . . . ."
Rèm màu đen được chậm rãi xốc lên, gương mặt tuấn mỹ như đao gọt rìu đục xuất hiện ở sau rèm, dưới mày kiếm phi dương là một đôi tròng mắt sâu thẳm làm quỷ thần lâm vào khuynh đảo, mũi thẳng, môi mỏng mím nhẹ, thân hình cao lớn cường tráng tại cẩm bào màu đen phụ trợ, càng hiển khí phách trương cuồng, tóc dài đen nhánh sáng như nước sơn tùy ý xoã, giữa trán ẩn ẩn lộ ra ấn ký đỏ tươi như máu, hắn chính là Dạ Hoàng Ma giới - Dạ Yểm!
Từ Võ thị thành lập Chu vương triều, sau khi Trinh Quán (niên hiệu của Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân) trị vì phồn vinh chưa từng có, Đường triều bắt đầu đi hướng suy bại, trong lúc nhất thời không có kết quả tốt, dân oán sôi trào, chính cái gọi là "Cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng", oan quỷ ma vật quanh quẩn tại nhân gian cũng càng ngày càng nhiều,nhị vị đế Ma giới là con trai song sinh của Ma giới vương, Dạ Hoàng - Dạ Yểm cùng Ám Đế - Ám Minh, phân việc chưởng quản chuyện Ma giới, tính cách lãnh khốc tàn bạo, từng vì sát sinh vô số mà bị quốc sư thủ hạ của Thái tông hoàng đế cùng thiên binh phong ấn, từ đó hơn ba trăm năm qua chưa bao giờ giao thiệp với Nhân giới, thẳng đến bốn năm trước cơ duyên xảo hợp, làm cho nhị đế lại thấy ánh mặt trời, mà công lực tất nhiên là không thể sánh nổi với năm đó . . .
Dạ Yểm cụp mí mắt xuống, cười nhìn bóng dáng nhỏ đẹp té trên mặt đất, trong ánh mắt lạnh như băng không thấy chút cảm tình, chính là nhìn trêu tức, rồi sau đó giương mắt nhìn Ám Đế tướng mạo cơ hồ cùng chính mình giống nhau, "Hắn. . . Chính là con mồi thượng đẳng. . ." Tiếng nói vừa dứt, vẫy tay làm cho tùy thị nâng hắn xuống.
"Nếu là con mồi thượng đẳng, vì sao không nhanh giải quyết?"
"Hắn vốn là hoàng đế Nhân giới, được thiên thần phù hộ, không đến 20 tuổi, chúng ta không thể xuống tay. . . ." , Dạ Yểm nâng tay liếm vết thương ở cổ tay, cười nhẹ, "Vài năm ngắn ngủn, ta còn có kiên nhẫn. . . ."
Ám đế cười lạnh một chút, nắm qua tay y nhìn nhìn, "Ngươi quả nhiên động thủ, khó trách nói Dạ Hoàng so với ta càng tàn bạo hơn, làm sao có thể thiện tâm cứu một nhân loại. . . . . ."
"Hừ! Dương thọ hắn chưa hết, cho nên từ trên vách núi đen cao như vậy rơi xuống cư nhiên còn có thể sống được! Thật sự là mệnh tốt, bực hoàng đế vô năng này Thiên giới còn muốn che chở. . . . . . Bất quá chỉ cần năm nào tròn hai mươi, chính là chúng ta . . . . . ."
"Ngươi vẫn là không cần nghịch lửa. . . ."
"Nghịch lửa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ giống ngươi sao? Buồn cười. . . ."
Ám đế nghe câu như thế, phẫn nộ và sát ý từ trong mắt chợt lóe mà qua, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Yểm, xoay người rời đi. . . . .
"Hắn chính là người cứu chúng ta đi ra a. . . Ngươi cần phải thủ hạ lưu tình. . . ." Dạ Yểm ở phía sau hắn nhắc nhở.
"Lo lắng chính ngươi đi. . . ." Ám đế cũng không quay đầu lại rời đi. . . .
Lo lắng cho mình, hừ, nghĩ hắn một nhân loại nho nhỏ, mặc dù có thiên thần phù hộ lại có năng lực làm khó dễ được ta! Lúc trước không phải nhất thời khinh thường cũng sẽ không bị lão già kia nói! Dạ Yểm hừ lạnh một tiếng, lập tức khóe miệng ngăn một nụ cười tà mị, hướng ngoài cửa đi đến. . . . . .
Xuyên qua hậu hoa viên, vừa đến Thiên điện, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, y không nhanh không chậm cất bước đi vào, thấy người gầy yếu đang ngồi thở dốc, y cúi đầu nở nụ cười một tiếng, "Không nhọc Chiêu Tuyên đế đi thử đồ. . . . ."
Nghe được thanh âm của y, thiếu niên ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt thanh sảng sạch sẽ có phẫn nộ không thể áp. Dạ Yểm đi lên đây xoay người ngồi xổm trước mặt hắn, cười, "Chiêu Tuyên hoàng đế, muốn ta đỡ ngươi đứng lên không. . . ."
Hắn lạnh nhạt phớt qua mặt hắn, biểu tình ngạo khí vẫn như cũ làm cho Dạ Yểm có chút căm tức, nhưng phẫn lộ chỉ chợt lóe mà qua trên khuôn mặt tuấn mỹ của y, lập tức liền biến mất vô tung, y vẫn cười như cũ, đưa tay nắm cằm nhọn của hắn, quay mặt hắn lại đối mặt chính mình. . . . "Bổn vương lớn lên giống quỷ đói sao, làm cho hoàng đế bệ hạ cao quý không dám nhìn thẳng vào? . . . . . ."
Hai tròng mắt sâu thẳm tà mị phóng đại trước mặt làm cho Lý Duật Thần có chút thất thần, chỉ là cắn chặt môi dưới, kiêu căng không phát ra rên rỉ gì. . . . . .
Dạ Yểm đánh giá cẩn thận dung nhan tái nhợt phía dưới, tinh tế mà nhỏ đẹp, trong con ngươi trong trẻo mà mỹ lệ không có chút hy vọng hoặc tuyệt vọng, cái mũi tú lệ khéo léo cùng môi bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt, cao ngạo thanh ngạo, mặc dù không bằng vẻ gượng ép của nam tử đương thời, nhưng cũng quyết không thô kệch, mà là một loại thanh sảng xinh đẹp tú lệ khác, phiêu dật tuấn tú, lạnh lùng. . . . Đầu ngón tay truyền đến nhịp đập mỏng manh, làm cho hắn ý thức được khối thân thể này chảy dòng máu ngọt hắn cực muốn nhấm nháp . . . . . . Đây chính là trân phẩm khó có được. . . . . Nhân giới vương giả, Thiên giới sủng nhi. . . . Hắn cười khẽ, "Chiêu Tuyên đế, lấy tướng mạo thể trạng của ngươi, sao có năng lực thống trị Đại Đường. . . Ha ha. . . . Diệt vong cũng là không gì đáng trách. . . ."
"Hừ. . . . ." Lý Duật Thần nhẹ nhàng tránh né bàn tay của hắn, cố sức chống đỡ lên thân thể của mình, "Cùng ngươi có quan hệ gì đâu, muốn ngươi lúc này đừng nhiều lời. . . . . ."
"A. . . . . . Nhân loại quả nhiên vô sỉ, đối đãi ân nhân chẳng những không có lời cảm tạ nào, thái độ còn kiêu căng như thế!"
"Bị ngươi cứu vốn không phải là mong muốn của ta, huống chi, ta vô ý nhẫn nhục sống tạm bợ. . ."Hắn tạm dừng một chút, trên mặt thanh dật mỹ lệ có tang thương không tương xứng với tuổi, "Thế gian không chỗ dung thân. . . ", hắn thản nhiên nở nụ cười một chút, miệng cười tuyệt mỹ như pháo hoa sáng lạn trên bầu trời, rực rỡ lóa mắt. . . .
Dạ Yểm nháy mắt cảm thấy lòng mình giống như bị hung hăng đụng phải một chút. . . Hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn nhân nhi trên đất giãy dụa đứng lên, sau đó lại ngã xuống, rốt cuộc không thể nhịn được nữa vươn tay ném hắn tới trên giường, "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Dạ Hoàng ta, vô luận sống hay chết!"
"Vọng tưởng. . . . . ." Thiếu niên nhẹ nhàng thở dài, nằm ở trên giường xoay mặt hướng phía trong. . . . Cho dù không có chỗ để đi, cũng không nguyện dựa vào người khác. . . . Sống hay chết, mặc cho số phận đi. . . . . .Hắn hơi hơi nở nụ cười một chút, nhắm mắt lại. . .
"Hừ. . . . . . Vậy ngươi liền nhìn, ta cũng có đủ kiên nhẫn. . . . . ." Nhìn thiếu niên quật cường mà yếu ớt, Dạ Yểm sâu kín cười lạnh, hắn có một trái tim tinh thuần, cho nên được đến Thiên giới chiếu cố, làm cho hắn đã lâu không săn bắn quật khởi xúc động. . . . . Ngươi trốn không thoát . . . . . .Vô luận là thân thể của ngươi, vẫn là tâm của ngươi, vẫn là linh hồn của ngươi. . . . . .
"Dạ Hoàng. . . . . .Phải chăng nên vì hắn chữa thương. . . . . ?" Nữ tử áo xanh nửa quỳ ở ngoài điện hỏi
Dạ Yểm quay đầu nhìn bóng lưng nằm nghiêng người, cười lạnh một tiếng, "Sinh mệnh của nhân loại rất dai, nghĩ đến hắn cũng chết không được. . . . . ."
"Nhưng hắn là nhân gian Thiên Tử, chỉ sợ phương diện Thiên giới. . . ."
"Ý của ngươi là, bổn vương e ngại Thiên giới? . . . . . ."
"Thanh Vũ không dám. . . . . ."
"Hừ, hắn bất quá là quân chủ mất nước. . . . . . Thiên giới căn bản không rảnh bận tâm, chẳng qua thần quang thủ hộ trong cơ thể còn chưa biến mất thôi. . . . ." . . . Hứng thú của bổn vương còn không có trình độ cao đến vì hắn hao phí công lực chữa thương, ta muốn. . . . . . Là máu mỹ vị của hắn hoà theo. . . . . Trong tròng mắt sâu thẳm ma mỵ của Dạ Yểm hiện lên một tia lạnh, cho dù Thiên giới hộ hắn, ta càng muốn nghịch thiên. . . . . .
|
Chương 2:
Bởi vì miệng vết thương để lâu không được trị liệu, đến khoảng nửa đêm, bắt đầu phát sốt cao, Lý Duật Thần mở mắt ra, đưa cánh tay khoát lên trên trán, di động rất nhỏ đều tác động tới vết thương trên người, nhưng yết hầu thật sự khát khô, hắn đành phải miễn cưỡng ngồi dậy, vất vả sờ soạng chuyển qua bên cạnh bàn, rót một chén nước. . . . . .
Thế sự vô thường. . . . . . Hắn nhẹ nhàng cười. . . . . . Ai sẽ nghĩ tới quân chủ đã từng trên vạn người tiền hô hậu ủng, lại bi thảm đến tình cảnh như thế. . . . . . Tuy nhiên leo lên đế vị không phải là mong muốn của hắn, nhưng dù sao vận mệnh thúc đấy, hắn lại như cũ vô lực cứu vớt bá tánh trong thiên hạ. . . . . . Chỉ có thể trơ mắt nhìn trăm họ lầm than, khói súng nổi lên bốn phía. . . . . . Hắn thật sự là nghiệp chướng nặng nề a. . . . . .
Đột nhiên, ngoài cửa truyền ra tiếng vang rất nhỏ, phảng phất là có người đang đè xuống tiếng khóc, hắn có chút tò mò, tập tễnh kéo cửa ra, thăm dò nhìn ra ngoài. . . . . . Bên ngoài im ắng , trăng non lưỡi liềm tản ra ánh sáng lạnh như băng, một bóng đen co rúc ở góc tường run rẩy, ánh mắt đen láy tràn đầy phòng bị cùng sợ hãi, giống như một con rắn bị kinh hách . . . . . . Hắn nhàn nhạt nở nụ cười. . . . . .
Hình như đã nhận ra cái gì, bóng đen đột nhiên hướng hắn nhào tới, đưa hắn cùng bản thân ngửa mặt té vào trong phòng, "Đau . . . . . ." Lý Duật Thần thống khổ cau mày, nhìn qua bóng người nằm sấp trên người. . . . . . Một nam hài tuổi cũng tương tự hắn, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy máu đen, trong mắt tràn đầy nước mắt sợ hãi, hai tay run rẩy nắm thật chặt vạt áo của hắn, "Ma quỷ, ma quỷ. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . . Cầu ngươi. . . . . ."
"Ngươi trước đứng dậy được chứ. . . . . ." Lý Duật Thần đau đến nổi trên mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc ,vừa rồi bị nhào tới đầu óc nguyên bản hơi choáng ván liền biến thành không thể suy xét nữa , đợi sức nặng trên người biến mất, hắn miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nằm tựa ở chân bàn, nhìn qua cái chân đã vô cùng thê thảm . . . . . . Khả năng có thể bị chặt đứt a. . . . . . Hắn cười khổ một cái, ánh mắt nhu hòa sáng ngời lẳng lặng nhìn qua nam hài. . . . . .
"Van cầu ngươi. . . . . . Hắn. . . . . . Bọn hắn giết mẫu thân. . . . . . Còn muốn ăn ta. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . ." Nam hài nói năng lộn xộn và không ngừng dập đầu, nước mắt rơi xuống cùng con mắt tràn ngập sợ hãi , làm cho người ta có thể nhận thức đến, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng khủng bố cỡ nào. . . . . .
"Bọn họ là ai? . . . . . ." Lý Duật Thần ngăn lại động tác của hắn, nhàn nhạt hỏi, tiếng nói trong trẻo làm cho nam hài dần dần khôi phục bình tĩnh. . . . . ."Không biết. . . . . . Ta xem không rõ. . . . . ."
"Hừ. . . . . ." tiếng nói lạnh băng rét thấu xương làm cho không khì trong cả gian phòng tựa hồ bị đông lại, "Khó trách thủ hạ nói cho ta biết, có một thứ đồ ăn chạy trốn. . . . . . Nguyên lai là được Chiêu Tuyên đế thiện tâm mà cứu đến đây. . . . . ."
"Ma quỷ! . . . . . ." Nam hài kêu thảm nắm chặt tay của hắn, tránh ở góc bàn.
Vô năng, nhu nhược. . . . . . Đây là cảm giác đầu tiên của Dạ Yểm, hắn lạnh lùng nở nụ cười, đảo mắt nhìn qua bộ dáng tái nhợt đang nghiêng người dựa vào chân bàn, khuôn mặt huyết sắc mất hết lại rõ ràng nhiễm đỏ khác thường, máu tươi đỏ thẫm dọc theo chân trái bị thương uốn lượn trôi đến bàn chân, nhưng trong đôi mắt trong sáng của hắn ngoại trừ mê muội, không thấy bất luận biểu lộ đau đớn gì . . . . . .
"Đem hắn mang đi! . . . . . ." Xem nhẹ cảm giác có chút khác thường trong lòng, Dạ Yểm lạnh lùng mệnh lệnh thủ hạ. (yêu òi~~)
"Dạ!"
"Đừng! . . . . . . Cầu ngươi, cứu cứu ta, ta còn không muốn chết. . . . . " Nam hài khóc nức nở, run rẩy nắm chặt tay của hắn, không ngừng đung đưa.
Bởi vì lắc lư mà tác động vết thương trên người, sắc mặt Lý Duật Thần càng trắng hơn, nhàn nhạt hí mắt nhìn xem bóng dáng đứng thẳng cao lớn kia , "Các ngươi bắt hắn trở về làm cái gì? . . . . . ."
"Bọn họ muốn ăn ta. . . . . ." Nam hài run rẩy gào thét
Kinh ngạc nhíu lông mày, hắn giương mắt nhìn Dạ Yểm, "Các ngươi. . . . . . Không phải là nhân loại. . . . . . ?"
Dạ Yểm không có trả lời, chỉ là cau mày nhìn xem khí tức càng ngày càng yếu của hắn, "Đáng giận!" Y phất tay làm phép đưa hắn chuyển qua trên giường, nhanh chóng xé mở ống quần có vết máu loang lổ , một cái miệng vết thương dài ba tấc thình lình xuất hiện ở trước mắt, nguyên bản bắp chân trắng nõn cân xứng hiển nhiên bởi vì xương đùi bị bẻ gẫy mà biến thành có chút dị dạng, vết ứ đọng tím xanh một mực kéo dài đến cổ chân. . . . . . Dạ Yểm cau mày nhìn qua miệng vết thương mà giật mình, đôi mắt lạnh như băng liền đốt lên lửa giận hừng hực. . . . . .
"Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí!" Lý Duật Thần nhàn nhạt nói, quay sang nhìn nam hài ở trước cửa, cho hắn một cái mỉm cười trấn an.
"Hừ. . . . . ." Dạ Yểm cười lạnh một tiếng, ác ý lấy tay cầm chân bị thương, thoả mãn nhìn sắc mặt của hắn biến thành trắng bệch. . . . . ."Ở trong nhân loại, ngươi xem như kiên cường . . . . . . Rất thú vị. . . . . ." Lấy ra tay, cười nhìn vết máu đỏ thẫm trong tay, phóng tới bên miệng đưa lưỡi khẽ liếm, nhìn nghiêng thấy sắc mặt người kia tái nhợt. . . . . . Quả nhiên rất ngọt. . . . . . (gúm, anh công ở dơ =.=)
Lý Duật Thần chỉ là lẳng lặng nhìn Dạ Yểm, nhàn nhạt cười, "Ngươi nghĩ ăn ta sao. . . . . ."
Dạ Yểm ngây ra một lúc, lập tức kéo ra một vòng mỉm cười mị hoặc, "Không, ta sẽ không giết ngươi. . . . . . Chỉ cần ngươi hướng ta thề, vĩnh viễn thuộc về ta, vô luận là sinh tử. . . . . ." Chỉ cần ngươi nói ra lời thề này, như vậy ta liền có thể không cần chờ nhiều vài năm. . . . . .
"Vọng tưởng. . . . . ." Lý Duật Thần giọng điệu y nguyên bình thản, cự tuyệt lời mời làm cho người ta không thể xem thường ngạo khí của hắn. . . . . .
"Ha. . . . . ." Dạ Yểm đột nhiên cuồng tiếu một hồi, ánh mắt nguy hiểm u ám thẳng tắp nhìn qua hắn, "Rất tốt, ta thích tính cách của ngươi. . . . . . Một ngày nào đó ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện. . . . . ."
". . . . . ." Lý Duật Thần không thèm để ý chút nào nghiêng mặt qua, giãy dụa muốn ngồi dậy, chính là cho dù di động rất nhỏ, chân liền truyền đến đau nhức kịch liệt, làm cho hắn không thể không buông tha cho, chỉ có thể ở trên giường thở hổn hển. . . . . .
Dạ Yểm nhìn qua khuôn mặt ửng hồng khác thường của hắn, đưa tay chụp lên trán của hắn, lạnh lùng nở nụ cười, "Cùng nhân loại mà nói. . . . . . Ngươi thật sự rất kiên cường. . . . . . Bất quá là quá lại không biết lượng sức. . . . . ." Dứt lời đưa tay chuyển qua vết máu loang lổ ở chân, trong lòng bàn tay phát ra hồng quang chói mắt , nguyên bản miệng vết thương vô cùng thê thảm bắt đầu như có kỳ tích mà khép lại. . . . . .
"Dừng tay. . . . . . Ta. . . . . . Không cần ngươi trợ giúp!" Lý Duật Thần suy yếu hô, nhưng căn bản vô lực ngăn cản. Một lát, Dạ Yểm đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa, "Quay lại đây!"
Trước cửa nam hài run rẩy , e ngại là không dám di động, chỉ có thể cầu xin nhìn qua Lý Duật Thần, lại đột nhiên bị những người khác sau lưng đẩy mạnh, ném tới bên chân Dạ Yểm, "Nhân loại ti tiện, ý chỉ của Dạ Hoàng ngươi rõ ràng không nghe!"
Lý Duật Thần ngạc nhiên nhìn qua cái chân đã khỏi của mình, vẻ mặt là không có thể tin. . . . . . Nam hài kêu khóc leo đến bên giường, vung vẩy lung tung hai tay mà kéo lấy tóc của hắn, Lý Duật Thần thoáng nhíu lông mày, ngồi dậy cầm cổ tay mảnh khảnh của nam hài, "Đừng khóc!" Âm thanh trong trẻo trong có nhàn nhạt uy nghiêm, nam hài ngây ra một lúc, ngơ ngác nhìn qua hắn. . . . . .
"Dạ Hoàng. . . . . . Là ngươi sao. . . . . . ?"
"Câm mồm! ! danh hào của Dạ Hoàng lại có thể để bọn nhân loại ti tiện như ngươi gọi sao . . . . . ." Dạ Yểm nhíu mày, hứng thú nhìn phản ứng của hắn, phất tay ngăn cản chỉ trích của người hầu đang nửa quỳ trên mặt đất.
Lý Duật Thần nhàn nhạt nhìn người lên tiếng, giương mắt nhìn hướng Dạ Yểm, "Các ngươi tính toán đưa hắn đi đâu?"
"Ngươi nghĩ như thế nào?" Dạ Yểm nhẹ liếc mắt người trên mặt đất, nam hài e ngại co rúm lại một chút, đổi lấy tiếng cười khẽ khinh thường của y.
Ta có thể như thế nào. . . . . . Lý Duật Thần trầm thấp cười, bình tĩnh trong mắt không có sóng lại xẹt qua một tia bi thương. . . . . . Ta ngay cả quyền lợi lựa chọn tử vong đều không có. . . . . ."Các ngươi ăn thịt người sao? . . . . . ."
Dạ Yểm y nguyên không làm đáp, chỉ là cúi đầu nhìn qua hắn. . . . . . Đôi mắt lãnh khốc u ám nhìn không ra bất luận tâm tình gì. . . . . ."Ta đây thay thế hắn được chứ. . . . . ." . . . . . . Nếu như có thể lựa chọn. . . . . . Ta không muốn sanh ra ở loạn thế như vậy . . . . . . Không muốn trở thành thiên tử trên vạn người. . . . . . Không muốn gánh nặng trách nhiệm trầm trọng . . . . . . Không muốn nhìn thấy huyết tinh, tranh đấu. . . . . . Không muốn biết rõ tính người yếu đuối và hắc ám. . . . . . Chỉ cần đơn thuần ; à người sống, bình thường mà bình thường, khoái hoạt hạnh phúc mà sinh hoạt ở một niên đại thái bình. . . . . .
Lửa giận trong mắt Dạ Yểm lại dần dần ngưng tụ, hắn lên tiếng tàn khốc cười, "Chỉ cần ngươi thề, ta sẽ cân nhắc mà buông tha hắn. . . . . ."
Nam hài trong mắt tức khắc tràn ngập hi vọng cùng cầu xin, Lý Duật Thần lại kiên định như cũ lắc đầu, đứng dậy đứng ở trước mặt Dạ Yểm, ". . . . . . Yêu ma quỷ quái các ngươi. . . . . . Sẽ không bắt bẻ thức ăn a. . . . . ."
Yêu ma quỷ quái! ? Dạ Yểm đưa tay nắm cằm của hắn, đụng lên mặt, chăm chú nhìn qua con ngươi tinh khiết xinh đẹp, "Ta muốn lòng của ngươi, cùng sự thuần phục của ngươi. . . . . ."
Lý Duật Thần nhìn qua khuôn mặt tươi cười tà mị của y, trong nội tâm bay lên một loại cảm giác bất an. . . . . . Hắn lạnh lùng quay mặt, thoát khỏi ngăn chặn của y, không nói chuyện. . . . . .
"Ha. . . . . ." Dạ Yểm phát ra một tiếng cười trầm thấp, xoay người hướng bên ngoài mà đi. . . . . . Quả nhiên là con mồi rất thú vị, bổn vương có bốn năm thời gian cùng ngươi chơi. . . . . .
"Dạ Hoàng, còn nhân loại kia. . . . . . ?"
"Làm cho hắn ở tại chỗ này. . . . . . Dù sao. . . . . ." Dạ Yểm quay đầu lại thâm sâu mà nở nụ cười, "Chiêu Tuyên đế cũng cần một người hần hạ hắn. . . . . ."
"Phải . . . . ."
Lý Duật Thần im lặng nhìn qua bóng dáng nóng tính ngang ngược rời đi, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bách thật mạnh, làm cho hắn cơ hồ không thở nổi. . . . . . Phát sinh quá nhiều chuyện, rốt cục hiện tại tạm thời chấm dứt, mệt mỏi lũ lượt kéo tới, hắn ngồi lui vào trên giường, nghiêng người dựa vào nghỉ ngơi. . . . . .
"Ngài. . . . . . Chiêu Tuyên hoàng đế? . . . . . ." trong mắt nam hài tràn ngập kinh ngạc, kính cẩn mà khiêm tốn hỏi.
"Chiêu Tuyên hoàng đế đã chết rồi. . . . . ." Lý Duật Thần nhàn nhạt lắc đầu, mỉm cười nói, "Hiện tại tạm thời không có chuyện gì, ngươi cũng mau nghỉ ngơi chút ít đi. . . . . ."
"Dạ. . . . . ." Nam hài do dự một chút, quỳ xuống dập đầu cho hắn một cái, "Đa tạ ân cứu mạng của công tử. . . . . ."
"Không cần đa lễ . . . . . . Ngươi, tên gọi là gì?"
"Tiểu nhân. . . . . ." Thấy Lý Duật Thần nhíu mày không vui, hắn tranh thủ thời gian nhu thuận đổi giọng, "Ta gọi là Trương Cư, năm nay 15 tuổi. . . . . ."
"Nha. . . . . . Ngươi đi nghỉ ngơi đi. . . . . ." Nam hài di động một chút, lại nhút nhát e lệ quay đầu lại, Lý Duật Thần nhẹ nhàng cười "Đi đi, ta sẽ hết sức bảo vệ ngươi. . . . . ." Ít nhất khi ta còn tồn tại thế gian, trong phạm vi đủ khả năng . . . . . .
Sau khi vết thương ở trên đùi được trị khỏi, sốt cao không tới hai ngày cũng nhanh biến mất, Lý Duật Thần sáng sớm mở to mắt liền cảm thấy tinh thần thoải mái, hắn ngồi dậy, đi đến phía trước cửa sổ, một hồi khí tức nhẹ nhàng khoan khoái liền phả vào mặt. . . . . . Hắn hít một hơi thật sâu, nụ cười sáng lạn nở ra trên khuôn mặt có chút hồng nhuận. . . . . .
"Công tử. . . . . ."
Lý duật thần quay đầu lại nhìn nam hài đứng thẳng phía sau, mỉm cười nói,"Tiểu cư. . . . . . Nghỉ ngơi vẫn khỏe chứ. . . . . . ?"
"Dạ. . . . . . Đa tạ công tử quan tâm. . . . . ." Lý Duật Thần có chút không vui nhíu mày, lập tức cười nói, "Chúng ta thu thập một chút, liền đi ra ngoài đi một tý đi. . . . . ."
"Chính là. . . . . ."
"Không quan hệ, chúng ta không phải nô lệ. . . . . . Là tự do của bản thân!" Lý Duật thần cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói. . . . . .
"Phải . . . . ." Trương Cư ngây ngốc một chút, tuy tiếp xúc không lâu, nhưng về sau có chút cảm thấy thiếu niên này tản mát ra quý khí cùng sức quyến rũ tụ nhiên, không phải tùy tiện có thể bắt chước được tới. . . . . . Hơn nữa, ngày đó Dạ Hoàng không phải gọi hắn ‘ Chiêu Tuyên đế ’ sao. . . . . .
Lý Duật Thần nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ góc sân có một chút lục sắc bên ngoài, tầm mắt đều bị tường cao cao vây quanh cách trở , giống như trong vườn hoa của hoàng cung, tường cao ngói xanh, đẹp đẽ quý giá mà xa xỉ trói buộc. . . . . .
Hừ. . . . . . Lý Duật Thần khinh thường hất đầu, mặc cho gió thổi nâng lên một đầu tóc dài phiêu dật, con ngươi trong trẻo bình tĩnh đang nhìn bầu trời. . . . . . Miễn là còn sống một ngày, ta liền muốn đi qua cuộc sống bất đồng! Sẽ không mặc cho người định đoạt, bị người thao túng, càng sẽ không bị người quản chế. . . . . . Ta Lý Duật Thần, không phải hoàng đế, không phải Thiên Tử! Nhưng là tuyệt không buông tha tự tôn. . . . . . Làm đồ chơi của người khác. . . . . . Một vòng mỉm cười chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn , giống như lưu vân ở chân trời, tiêu sái xuất trần. . . . . .
|
Chương 3:
Còn chưa bước ra cửa phòng, chỉ thấy nữ tử áo xanh lần đầu tiên gặp phải dẫn theo người liên quan chờ xâm nhập gian phòng của hắn, Trương Cư e ngại núp ở sau lưng Lý Duật Thần sau lưng, sắc mặt trắng bệch. Lý Duật Thần lạnh lùng nhìn người hung dữ tới, đạm mạc ngồi ở bàn nâng bên cạnh chung trà lên. . .
“Công tử. . . . . .” Thanh Vũ lạnh lùng khom người, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra nàng không cam lòng, “Dạ chủ nhân phân phó chúng ta tặng vài thứ cho ngươi. . . .” Dứt lời, phất tay làm cho cấp dưới đưa lên hai cái thùng đỏ khắc hoa, xoay người dẫn người rời đi. . .
Trương Cư từ phía sau hắn đi ra, mở thùng ra, tơ lụa và trang sức tinh xảo sang quý đầy rương tức khắc làm mờ mắt của hắn. . . "Công tử. . . .”
“Ném ra!”
“A? . . . .” Trương Cư liên tiếp kinh ngạc, há to mồm nhìn qua bóng dáng nhàn nhạt uống trà. . . "nhưng. . . .” , hắn cúi đầu nhìn phục sức đẹp đẽ quý giá đầy rương, cả gia đình đại phú đại quý, xa hoa ở kinh thành đều chưa hẳn gặp được vật liệu may mặc thượng đẳng, và trang sức ngọc giá trị này, ném tựa hồ quá đáng tiếc. . .
Lý Duật Thần nhìn ra tâm tư của hắn, có chút nở nụ cười, “Nếu như ngươi thích, lấy đi toàn bộ thì tốt rồi. . .”
“Đa tạ công tử!” Trương Cư sinh ở nhà nghèo khổ chưa từng gặp qua quần áo đẹp đẽ quý giá như thế, hắn vui mừng quá đỗi cầm lấy một bộ trường bào lam viền bạc mặc lên người, chọn lấy một đai lưng tơ bạc kim tuyết. . . . Diện mạo Trương Cư vốn là thanh tú, mặc vào phục sức tinh mỹ bực này, nghiễm nhiên là một công tử xinh đẹp nhẹ nhàng. . . .
Lý Duật Thần nhàn nhạt cười, “Uh, nhìn rất đẹp. . . .”
Trương Cư có chút đỏ mặt cúi đầu xuống, “Công tử, ngươi giễu cợt ta. . . . . .”
Lý Duật Thần nhẹ nhàng lắc đầu, đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ. . . Trận trận gió nhẹ mát lạnh thổi qua, nghịch đụng tóc dài đen bóng mềm mại bên cạnh gò má, hai con ngươi mỹ lệ trong trẻo sáng như sao sâu kín nhìn về phía ngoài cửa sổ, một thân quần áo bình thường trắng đặc, mặc dù không có bất kỳ trang sức dư thừa, lại như cũ có vẻ cao quý tuấn nhã, thoáng như tiên tử lầm rơi thế gian. . . phiêu dật xuất trần. . .
“Tiểu Cư. . .” Hắn nhàn nhạt mở miệng, “Chúng ta khi nào mới có thể rời đi chỗ này. . . . ?”
Trương Cư có chút ghen ghét nhìn qua bóng dáng tuấn tú tươi đẹp trước cửa sổ, nhếch miệng nói: “Công tử, hiện tại bên ngoài chiến hỏa liên miên, bao nhiêu người trôi giạt khấp nơi, chết tha hương, chúng ta trong này có thể hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng). . . Không cần chịu cuộc sống như vậy, tiêu diêu tự tại! ! Ngài cần gì khổ phải rời khỏi đây?”
Lý Duật Thần có chút chua xót lắc đầu, “Tiểu Cư. . . Thời gian ở đây bất quá mấy ngày, ngươi liền nguyện ý mất đi tự do mà phụ thuộc người khác sao. . .” . Trương Cư phẫn hận ngẩng đầu lên, “Công tử, ngươi dù cho không phải Chiêu Tuyên hoàng đế cũng nhất định là nhà phú quý, ngươi có từng biết rõ cuộc sống hoàn cảnh của chúng ta! ! Với ta mà nói, chỉ cần có thể sống sót, tự tôn gì, kiêu ngạo gì! Ta cũng có thể không cần! ! Dù cho ngươi đã cứu ta, cũng không thể can thiệp cuộc sống của ta! ! !”
Lý Duật Thần tức cười nhìn qua nam hài trước mắt, không lên tiếng nói chuyện nữa, chỉ là nhìn mây bay trên trời, mỉm cười thản nhiên, tươi cười có chút hạ xuống nhìn qua Thanh Vũ đang bước vào phòng, nàng ngây ra một lúc, lập tức mở miệng: “Công tử, Dạ chủ nhân mời ngươi qua. . . .” Lập tức quay sang khinh bỉ nhìn Trương Cư, “Ngươi ở đây như thế. . . Không cần phải không cẩn thận đi lầm đường. . . Không ai cứu ngươi. . .” Lời của hắn vừa rồi, một chữ không sót rơi vào trong tai Thanh Vũ, vong ân phụ nghĩa quả nhiên là bản tính nhân loại. . .
Lý Duật Thần không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt cúi đầu theo Thanh Vũ rời đi, lưu lại Trương Cư sợ hãi xấu hổ đứng ở nơi đó. . . . . .
Vừa bước vào đại điện, một cổ mùi máu tươi gay mũi hòa với mùi rượu đập vào mặt, Lý Duật Thần lui một bước, cau mày nhìn qua cảnh tượng yến tiệc trong điện, vị trí ngai vàng trong điện như trước bị một tấm rèm màu đen che, từ bên trong truyền ra từng đợt trống ngực thở dốc làm cho người ta mặt đỏ tim đập. . . Đây là cuộc sống yêu ma. . . Tàn bạo, khát máu, tham lam, háo sắc. . . Trong lòng Lý Duật Thần lạnh lùng nghĩ đến, có thể cảm giác được từ phía sau màn truyền đến ánh mắt sắc bén, từ hắn bước vào đại điện liền chăm chú khóa trên người hắn. . . Hắn lẳng lặng đứng ở trong điện, ánh mắt trong trẻo ôn nhuận yên lặng đánh giá bốn phía, không nói một lời, cao ngạo tuyệt thế. . .
Những người này, đều là yêu ma cấp bậc rất cao trong quý tộc a, Tiểu Thì Hầu quốc sư đã từng nói, yêu ma yêu lực càng cao, dung mạo lại càng tuấn mỹ đẹp đẽ, hành vi lại càng tiếp cận nhân loại. . . Yêu ma tôn trọng lực lượng, không có cảm tình, không có tâm, có chỉ là cướp đoạt và phục tùng đối người mạnh. . . .
Ánh mắt cao ngạo của hắn chọc giận một số người trong đó, phần lớn sợ Dạ Hoàng ở đây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, những người khác thì là hứng thú đánh giá bóng dáng gan lớn phi phàm, lại tuyệt mỹ tươi đẹp trong điện. . . .
“Lớn mật!” Tiếng thở dốc phía sau màn không biết từ lúc nào đình chỉ, một cái thanh âm thanh thúy bén nhọn của thiếu niên vang lên, “Dân đen, nhìn thấy Dạ Hoàng bệ hạ lại không quỳ xuống!” Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy phía sau màn truyền ra ánh xanh chói mắt, đánh trúng bắp chân của hắn, “Ư. . . .” Sắc mặt Lý Duật Thần tái nhợt một chút, lảo đảo một bước về phía sau, lại cắn răng không có lên tiếng, vết thương ở chân truyền đến đua đớn, làm chân hắn có chút run run, hắn cắn chặt môi dưới, quật cường đứng. . .
“Tứ! Ta có cho phép ngươi động thủ sao!” Phía sau màn truyền đến câu hỏi lạnh lùng, làm cả đại điện lập tức biến thành yên tĩnh cực kỳ, hào khí ngưng trọng giống như muốn kết băng. . . . Sau đó hét thảm một tiếng, một thiếu niên dung mạo tú lệ phi phàm, nửa thân trần từ phía sau màn mạnh mẽ té ra, nặng nề rơi trên mặt đất, bả vai, cổ và chỗ ngực trắng nõn có thể thấy được vết đỏ kích tình. . . .
“Dạ chủ nhân. . . Tứ chỉ là thấy nhân loại này quá mức kiêu ngạo, muốn thay ngài giáo huấn hắn một chút mà thôi. . . .” Thiếu niên bò lên quỳ trên mặt đất có chút run run nói.
“Chuyện của bổn vương, khi nào cần ngươi làm chủ? !” Ngữ khí âm lạnh làm người nghe không rét mà run, màn che bị chậm rãi nhấc lên, rồi sau đó xuất hiện gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc của Dạ Yểm, áo màu mực nửa mở lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc, tóc đen như nước sơn cuồng dã rối tung ở sau ót, mà trong cặp mắt tà mị tĩnh mịch kia dần hiện ra ánh khát máu hung ác, con ngươi hiện ra màu đỏ yêu dị. . . Lý Duật Thần lạnh nhạt nhìn qua tất cả xảy ra trước mắt, chú ý ánh mắt khí phách mà lạnh như băng phía trước. . . Lại không thể tin được không có cảm thấy sợ hãi chút nào. . . .
“Tứ. . . .” Ngữ điệu nghe giống như nhu hòa làm cho thiếu niên dưới điện không ngừng run rẩy, trong ánh mắt mỹ lệ tràn đầy nước mắt tuyệt vọng, “Dạ Hoàng, Tứ biết rõ sai rồi, từ nay cũng không dám nữa!”
“Ta không thích, món đồ chơi không nghe lời. . .” Dạ Yểm chậm rãi giơ tay lên, thanh âm tàn khốc từ trong môi mỏng duyên dáng phát ra, ánh mắt lại như cũ nhìn qua bóng trắng trong điện, ưu nhã mà tàn nhẫn khẽ mỉm cười.
“Vương. . . .” Lời của thiếu niên vẫn chưa nói xong, liền biến mất ở ánh đỏ trong tay Dạ Yểm, trước khi biến mất, trong mắt bi thương và tuyệt vọng lại như cũ yêu say đắm nhìn qua quân vương tà mỹ trên điện. . . . Dưới điện an tĩnh giống như có thể nghe thấy thanh âm hô hấp, sắc mặt Lý Duật Thần khẽ biến trầm xuống, Dạ Yểm hài lòng cười, hướng hắn vươn tay. . .
“Tới. . . . . .” Lý Duật Thần ngây ra một lúc, giương mắt nhìn người mỉm cười nói với mình.
“Tới!” Lý Duật Thần quật cường nghiêng mặt qua. . . Muốn giết liền động thủ là được, ta không có hứng thú trở thành đồ chơi của ngươi. . . . Có thể không chút nào suy tính hủy diệt người yêu mình. . . Yêu ma rõ ràng tàn bạo máu lạnh đến tình trạng như vậy!
Dạ Yểm cười lạnh nhìn qua bóng dáng kiêu ngạo không tuần lại như cũ mỹ lệ, vung tay lên, ống tay áo màu đen xoáy về người đứng yên, kéo lại bên cạnh mình. . . Lý Duật Thần còn không kịp gọi, liền bị một cỗ lực lượng kéo đến trong lồng ngực ấm áp. . . . Hắn ngây ngốc một chút, phát hiện mình dùng một loại tư thế mập mờ nằm sấp trong lòng một người nam nhân, liều mạng muốn tránh ra cánh tay vòng tại trước người mình. . . Dưới tình thế cấp bách lại há miệng dùng sức cắn xuống, thẳng đến trong miệng nếm đến mùi máu tươi, hắn mới tỉnh ngộ lại, buông miệng ra, kinh ngạc nhìn qua gương mặt tuấn mỹ tà mị trước mặt. . . . Từ mẫu phi qua đời, tâm tình của hắn rất ít dao động, lạnh nhạt với tất cả trước mắt. . . Không khóc, không giận, không bi, không mừng. . . Nhưng bây giờ, dường như tất cả cũng thay đổi. . . .
Trong mắt cô đơn lạnh như băng của Dạ Yểm ẩn ẩn tản ánh đỏ, lạnh lùng cười, tay thon dài vuốt ve môi nhuộm đỏ thẫm, “Dễ uống không. . . Máu của ta. . .”
Tất cả mọi người dưới điện quá sợ hãi nhìn qua. . . . Cả thở mạnh cũng không dám ra. . . . Vua của bọn hắn, thật sự nổi giận. . .
Lý Duật Thần khôi phục lại bình tĩnh đạm mạc quay sang, muốn chạy trốn cách hắn ra, đáng tiếc mất công. . . Dạ Yểm cười tà một chút, vươn tay nhấc lên ống quần của hắn. . . .
Lý Duật Thần chấn kinh, muốn đẩy tay của hắn ra, lại bị hắn nắm trong tay. . . . . .
“Đừng nhúc nhích. . . .” Trong ngữ điệu lạnh như băng tựa hồ có ôn nhu nhàn nhạt. . . Tâm Lý Duật Thần mạnh mẽ nhảy xuống, không lên tiếng nhìn qua hành động của hắn. . .
Dạ Yểm nhìn qua tổn thương trên chân hắn, nhu hòa vuốt, “Đau đớn không?. . . .” Lý Duật Thần nhíu mày đánh giá Dạ Yểm, chống lại đôi mắt của hắn, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác. . . .
“Ha. . .” Dạ Yểm trị tốt thương cho hắn, một tay ôm hắn ôn nhuận cười, “Một con người rất có cá tính, không hổ là thiên tử nhân giới. . .” Cho nên săn bắn càng thú vị. . . Trong mắt cô đơn tà mị của Dạ Yểm hiện lên một tia lạnh, nhưng trong nháy mắt bị vui vẻ thay thế. . . . "Ngươi là thuộc về bổn vương, thuộc về Hắc Dạ Nguyệt. . . . Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Hoán Nguyệt. . . !” Thanh âm cuồng ngạo âm lạnh quanh quẩn trong đại điện. . .
“Nằm mơ!” Lý Duật Thần nhàn nhạt xoay mặt.
“Nằm mơ! Ha ha. . . Chẳng lẽ muốn nói ngươi là Lý Duật Thần? Hoàng đế bệ hạ?”
“Lý Duật Thần. . .” Đầu óc của hắn ngây ngốc một chút, không nói đến hoàng đế thiên tử, cả tên, cũng đủ để khiến cho một hồi gió tanh mưa máu ở nhân gian. . . Chu Ôn, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội thảo phạt vua cũ nào. . . Còn có Chu Úc. . . .
“Hừ. . . .” Dạ Yểm cười lạnh, ném hắn lên mặt đất. . . .
“Trong này, ngươi không có quyền cự tuyệt! Cút! . . . . . .”
Lý Duật Thần chậm rãi bò lên, nhìn qua vua ma giới hỉ nộ vô thường, nhẹ nhàng giơ lên một vòng mỉm cười. . . . Hoán Nguyệt sao. . . Trăng sáng hoa mắt, đại biểu vẻn vẹn phải. . . Cô đơn. . . . và hư vô. . . Trong nội tâm đột nhiên phát ra cảm giác chua xót, hắn che ngực, đè xuống cảm giác đột nhiên trống rỗng gần đây. . . . Là vì cô đơn sao. . . Ta vốn một mực chính là cô đơn. . . . ghế hoàng đế lạnh như băng đến tột cùng đưa tới bao nhiêu giết chóc, trong cung điện hoa lệ đường hoàng không có dấu hiệu sinh mạng, chỉ giống như có thể nghe được vô số oan hồn rên rĩ. . .
Lảo đảo một chút, hắn lắc đầu. . . Không thể làm cho bất luận kẻ nào nhìn ra bi thương của ta. . . Không thể. . . Hai con ngươi trong trẻo nhìn khắp bốn phía, ngạo nghễ ngẩng đầu, không có bất kỳ biểu lộ chậm rãi đi ra ngoài điện. . . .
Thanh Vũ trông thấy hắn đi ra, lạnh lùng gật gật đầu đối với hắn, xoay người dẫn hắn rời đi, đến điện nghiêng, nàng dừng bước lại, quay mặt lại: “Tình yêu của vương, nếu ngươi không đáp. . . . Khuyên ngươi tự biết điều tốt. . . .”
“Thanh Vũ sao?” Hắn nhàn nhạt nở nụ cười, “Tên rất êm tai. . .” Thanh Vũ ngây ra một lúc, nhìn hắn đi ngang qua mình, sau lưng nhẹ nhàng truyền đến một tiếng thở dài, ngữ điệu trống vắng mà du dương bay vô cùng xa tại trong bầu trời đêm, “Ta. . . Không hy vọng xa vời tình yêu của bất luận kẻ nào. . . . Cũng sẽ không đi yêu bất luận kẻ nào. . . .”
|