Chương 9 Chúng Ta Giống Nhau Vọng Hương Đài quanh năm bao phủ bởi khói, Kình Ngư bị phong ấn suốt bảy vạn năm nay chưa từng một ai dám bén mảng đến nơi này ngoại trừ Lục Phán và quỷ sai theo gót người mới đứng canh, hôm nay bị một bạch y nhân nhốt lại trong băng kinh động địa vương nhưng cả ngài ấy vẫn phải lực bất tòng tâm không dám vào nơi đó, chướng khí quá nặng tu vi nếu không đủ e là khó mà giữ mạng, chỉ sai người đứng canh ngay cổng Vọng Hương Đài. Chòm khói trắng lúc nãy bay vào trong Đại Ngư Thạch toàn là biển nước không có bờ chỉ duy nhất có một cây đại thụ khô héo vương lại vài chồi xanh, sống trên mặt nước, nước ở đây không hề gợn sóng nó bằng phẳng mềm mượt , Bạch Hàn Hàn tự do đi trên mặt nước từng bước chùng lại, nữa muốn đi tiếp nữa muốn dừng lại “ đã đến đây rồi sao còn dè dặt” giọng nói vang lên ở tứ phía, thật lòng không nhớ đã bao lâu y nghe được nó, thậm chí cứ nghĩ nó là giọng nói của một người xa lạ. từ dưới biển nước một con rồng bay vụt lên bốn chân nó bị xiền xích, không thể bay cao quá mặt nước. Bạch Hàn Hàn đứng nhìn nó rất lâu rất lâu không run sợ, nghĩ rằng cả hai đã hóa đá tuy nhiên trong thoáng chốc hắt long kia hóa thành một mỹ nam tuấn tú mặt trường bào đứng trước mặt y, mái tóc mài trắng xen vào đó màu lam nhạt rũ rượi bay bay theo gió, đôi mắt đỏ chẳng thể đỏ hơn nhìn thẳng Bạch Hàn Hàn, khoảng cách hai người họ chỉ một cánh tay nhưng người kia bị xích lại không thể thoải mái di chuyển. “ tiểu….tiểu Bạch….” Giọng run run không nói nên tròn vành rõ chữ nữa, Bạch Hàn Hàn thâm tâm không còn dè chừng tiến lên một bước ngước nhìn hắn. “ phải Tiểu Bạch đến thăm Kình Ngư ca ….” Bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẻo khẽ run run đưa lên mặt người đó…từ khóe mắt hắn rơi xuống những dòng lệ ấm nóng bàn tay kia, không nói gì…hay đúng hơn chẳng biết phải nói gì lúc này, mặt nạ trên mặt Bạch Hàn Hàn rơi xuống, mũi y đỏ lên những dòng lệ thi nhau rơi xuống “ Kình Ngư ca thật sự đáng thương quá…” Kình Ngư rất nhanh thu lại cảm xúc “ đáng thương?...hahaha” cười lớn một tiếng vang cả biển trời, Bạch Hàn Hàn thôi không khóc nữa nhìn hắn kỳ lạ “ bảy vạn năm….ta bị nhốt ở nơi này đã bảy vạn năm…hai từ đáng thương có bù đắp cho ta được không? Đệ nói đi…” ngữ khí oán hận của hắn làm biển hồn rợn sóng, gió thổi một mạnh hơn. Bạch Hàn Hàn lúc này cũng không kiềm nén được “ hà cớ gì phải như vậy? tại sao huynh lại không cố gắn quay đầu hối cải…có lẽ không lâu nữa huynh sẽ được thả ra…” Kình Ngư lúc này trừng mắt nhìn Bạch Hàn Hàn “ tiểu Bạch đệ quá ngây thơ rồi…đệ có biết bảy vạn năm qua ta ở đây chịu khổ thế nào không? Ngày ngày nhận lấy thiên lôi điện bảy lần bảy bốn mươi chính đạo…khó khăn lắm ta mới mê hoặc được một người và di dời phong ấn …hiện giờ phong ấn của bọn họ đã suy yếu rồi ta chỉ còn chờ thời cơ chính mùi thoát ra ngoài…lúc đó ta sẽ thực hiện bá nghiệp của ta” hắn điên rồ vung hai tay lên cao “ thiên mệnh là cái gì? Tam giới là cái gì…Tiểu Bạch lúc ta thoát ra rồi …bọn người kia chỉ là trò tiêu khiển của ta thôi…lúc đó đệ sẽ là của một mình ta, một mình ta mà thôi…hahaha” Bạch Hàn Hàn tức giận quát “ huynh điên rồi” “ phải ta điên rồi…” Kình Ngư quát lại y “ tiểu Bạch lẽ nào đến bây giờ đệ vẫn chưa hiểu…trong thiên địa này ngoài ta ra chẳng ai tốt với đệ như vậy đâu…là Cửu Thiên Quân trong lòng đệ à?” nói đến ba từ Cửu Thiên Quân, Bạch Hàn Hàn không thể mở lời nữa, Kình Ngư lúc này đi đến hai tay bóp chặt hai vai của Bạch Hàn Hàn thì thầm “ tiểu Bạch…trong lòng của Cửu Thiên Quân không hề có đệ, trong lòng hắn chỉ có tam giới…ta có thể nói yêu thương đệ nhưng còn Cửu Thiên Quân hắn chỉ có thể chôn chặc trong lòng một câu cũng không nói với đệ…tại sao đệ lại không chọn cùng ta…” “ Kình Ngư….” Bạch Hàn Hàn cắt ngang lời nói của hắn “ các sư huynh tỷ của ta dùng mạng sống của họ hóa thành phong ấn thì ta cũng vậy…nếu huynh dám làm càng một lần nữa thì cho dù phải liều mạng ta cũng phải phong ấn huynh lại…vĩnh viễn..” hai từ cuối đầy quyết tâm của Bạch Hàn Hàn đem theo ba phần sát khí, Kình Ngư nghe xong lại cười lớn “ dựa vào sức của đệ …có thể sao?” “ đá Nữ Oa…hẳn huynh cũng biết được ngũ sắc thổ là thánh vật thế nào rồi…linh lực của ta là thừa hưởng từ Nữ Oa nương nương…bảy vạn năm trước người nhất thời mềm lòng không giết chết huynh, bảy vạn năm sau ta nhất định phải tiếp theo bước của người…Kình Ngư…tưởng rằng hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện hàn huyên…nhưng huynh làm ta quá thất vọng” Bạch Hàn Hàn quay người gạt tay áo hóa thành chòm khói biến mất, để lại Kình Ngư nghiến chặc răng tức tối “ Nữ Oa…người phụ nữ này chết rồi vẫn còn không tha cho ta..aaaaaa” hắn vung tay khí lực xung thiên biển trời chấn động… Đại Ngư Thạch rung chuyển nhẹ nhàng một đám quỷ sai sợ run người nép vào cột, vào đá vào bất cứ thứ gì có thể bám, Lục Phán lúc này cũng đi đến, hắt bào trên người vẫn uy nghiêm “ là chuyện gì?” bọn tiểu quỷ chưa kịp bẩm báo lại thì Bạch Hàn Hàn từ trong đi ra, mọi người chỉa vũ khí vào hắn vội bị Lục Phán quát “ bỏ xuống mau…các người có biết đây là Bạch Sư Tôn Dã không hả? còn không mau cuối đầu…” Nghe đến bốn chữ Bạch Sư Tôn Dã bọn họ tái xanh mặt, run rẫy buôn vũ khí xuống cuối đầu chấp tay “ tham kiến tôn dã…tiểu thần đáng chết không biết người đến…” “ được rồi được rồi…không biết không có tội cũng tại ta trước giờ không qua lại với ai nên không biết cũng đúng…” Bạch Hàn Hàn cố giữ ngữ khí của mình nhưng vẫn không dối gạt được ánh mắt của Lục Phán, y nhìn thẳng vào mắt cậu, hốc mắt đỏ ửng còn vương ướt ở đôi mi dài cong vút kia “ tôn dã lần này đến cấm địa này thật sự có chuyện gì sao?” Lục Phán cố nhấn mạnh hai từ cấm địa nhằm nhắc nhỡ Bạch Hàn Hàn dù có là tôn dã nhưng cũng không nên tùy tiện. “ vừa rồi ta cảm nhận được phong ấn có biến nên đã kịp thời đến trấn áp, Lục Phán … chúng ta có lẽ cần nói chuyện” nói xong Bạch Hàn Hàn đi lướt qua bọn họ bạch bào của y nhẹ nhàng bay trong gió phớt qua để lại một mùi hương ngọt ngào của hoa bỉ ngạn. Đứng trên vách núi mây mù che phủ kính, ánh trăng hôm nay thật đẹp tuy đã qua trăng tròn nhưng vẫn sáng ngờ, khung cảnh mơ hồ càng ủy mỵ. Lục Phán lúc này cuối đầu chấp tay “ không biết tôn dã có gì căn dặn…” người trước mặt không nói nhiều quay đầu lại phốc chốc không còn mặt bạch bào kia nữa, hiện thân là một Tiểu Bạch của sở điều tra Yên Tử khiến Lục Phán bất ngờ trước gương mặt nhỏ kia. Bạch Hàn Hàn thở dài “ đeo mặt nạ kia cũng đã mấy vạn năm rồi, thật sự có chút mệt mõi, người biết dung mạo của ta chỉ có bảy người một là Cửu Thiên Quân, người nữa là Nữ Oa nương nương kế đến là tứ thần thú và cuối cùng là Kình Ngư…giờ ngươi là người thứ tám…” Lục Phán cũng không còn dấu diếm nữa, dù sao người kia quyền cao chức trọng lại để y thấy chân thân không lẽ y lại vô lễ đến cả mặt cũng không cho biết. chỉ nháy mắt Lục Phán đã trở về với thân phận Chu Nhất Long một nhà văn kim nhà nghiên cứu năng lượng.Bạch Hàn Hàn thở dài lần nữa “ lần này ta đến Yên Tử là muốn tập hợp bảy mảnh vỡ của đá Nữ Oa càng sớm càng tốt…phong ấn đã yếu không lâu nữa Kình Ngư sẽ gây hại nhận giang…ta không muốn sự hi sinh của các huynh tỷ ta điều trở nên vô nghĩa…” Chu Nhất Long cũng đã nghe qua về đá Nữ Oa, đã thấy được chút sức mạnh của nó lúc Thiên Lang Tinh nuốt phải, nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm không biết sẽ nguy hiểm thế nào, huốn hồ quản lý địa giới là chức trách của y. “ tôn dã ý của người là nhờ sở điều tra Yên Tử tìm kím giúp…” trong lòng Chu Nhất Long nói ra lời này thấy lo lắng, không phải y sợ bản thân có chuyện mà sợ Bạch Vũ xảy ra chuyện chẳng lành, miên man suy nghĩ…bộ dạng đó bị Bạch Hàn Hàn phát hiện, cậu đi qua Chu Nhất Long vừa đi vừa lẩm bẩm nói “ chữ tình hại ngươi, chữ ái hại người, nhưng thế gian mấy ai hiểu được hai chữ này…cả ta..và ngươi nữa…” ngoảnh mặt nhìn Chu Nhất Long cuối đầu lúc này bạo dạng hỏi “ tôn dã, chỉ cần người hứa với tôi một chuyện dù sao này người muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ tận lực…” Bạch Hàn Hàn nghe xong nhoẻn miệng cười “ ngươi không cần nói, ta đã biết…” ánh mắt cậu nhìn lên ánh trăng “ người mà ngươi muốn bảo vệ…ta cũng muốn bảo vệ…Lục Phán ơi là Lục Phán …chúng ta thật sự giống nhau…” Thở dài một tiếng, cả hai nhìn lên cao, ánh trăng hôm nay thật sự rất đẹp…rất đẹp
|
ra tiếp tg ơi, mới đọc mà thấy hay lắm
|