Chương 25
Ta thừa dịp Lý Đang đi ra ngoài, đến gần A Trạch, nhỏ giọng nói: Cậu không phải A Thiệp, đúng không?
Cậu ta ngạc nhiên lui về phía sau một bước.
Ta vẫn nhỏ giọng nói: Tôi nghĩ, nhất định cậu muốn biết làm sao mà tôi biết đúng không? Cậu có hứng thú đi gặp một người không.
Ta nói thời gian địa điểm với cậu ta. Tuy nhiên Lý Đang lại như hình với bóng với cậu ta. Nhưng mà, nếu cậu ta có năng lực mật báo cho Nhân thúc, nhất định có năng lực một mình đi ra gặp chúng ta.
Quả nhiên, cậu ta đúng giờ đi đến chỗ hẹn, ta không lo lắng Lý Đang sẽ đến.
Ngay lúc bọn họ cùng nhau nhìn thấy đối phương, đều ngừng lại. Vẫn là A Thiệp nói trước: Anh là A Trạch sao? Cậu không gọi cậu ta là anh trai.
A Trạch thấy cậu, từ ngạc nhiên biến thành lạnh lùng. Cậu ta khẽ “hừ” một tiếng.
Nhân thúc uy hiếp anh sao? A Thiệp hỏi.
“Mày tới tìm tao làm gì?” A Trạch rốt cuộc nói một câu.
Tôi nghĩ, cậu biết mục đích chúng tôi tìm cậu tới. Cậu có thể giả dạng làm A Thiệp, có thể ở bên người Lý Đang lâu như vậy, có thể khiến cho Đông Hưng gà chó không yên. Cậu nhất định là rất thông minh. Ta nói.
A Trạch, Nhân thúc có nói với anh, chúng ta là anh em không? A Thiệp hỏi.
Có. Cậu ta nói. Ta nhìn thấy nét cười trên mặt A Thiệp. Nhưng mà… cậu ta nói tiếp: Chuyện này không có ý nghĩa gì cả.
Vẻ mặt vui mừng của A Thiệp hóa thành tro tàn.
Ta vốn đang có chút bận tâm, nhưng mà, cậu ta nói như vậy, ta hoàn toàn có thể nói bất cứ những gì muốn nói: “Tôi nể tình cậu là anh trai của A Thiệp, hôm nay mới làm một bước này. Nếu không thì, tôi hoàn toàn có thể nói cho Lý Đang. Cậu biết rõ kết cục là gì rồi chứ! Nhanh chóng biến mất bên người Lý Đang đi. Người hắn yêu là A Thiệp! Không phải cậu!”
Nghe được câu nói cuối cùng của ta, A Trạch rõ ràng bị chịu đả kích. Cậu ta kêu lên: Các người đừng uy hiếp tôi! Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy! Tuyệt đối không! Ai muốn sống dưới cái bóng của người khác chứ? Cậu ta chỉ vào A Thiệp. Mày có gì đặc biệt hơn người chứ! Hừ!
Cậu ta khởi động xe thể thao đi mất.
A Thiệp và ta cũng không nghĩ tới kết quả này.
“Anh Tề Thiên, anh ấy sẽ không rời khỏi Lý Đang, phải không?”
Ta không nói. Lúc đó, ta lờ mờ cảm giác được, chuyện này, so với dự đoán của ta, có chút khác biệt.
Đồng thời, A Thiệp nói ra một câu, làm cho ta kinh ngạc: “Nếu như vậy, hãy nói cho Lý Đang em ở chỗ này đi.”
Cách làm của cậu, rõ ràng là đang giúp Lý Đang. Thì ra cậu từng nói với ta, là ta lo lắng cho Lý Đang, hắn làm địa hết thảy, khẳng định đầy hứa hẹn ta suy nghĩ thành phần. Nhưng tuyệt đối không phải, tất cả! Hẳn là, cậu, làm vì Lý Đang?
Ta đang đố kị sao? Từ sau khi ta có suy nghĩ đó, ta rất không thoải mái. Ta không hỏi cậu, chưa cùng cậu xác minh suy đoán của ta. Mặc kệ loại không thoải mái này, một lần nữa ta lại làm ra một quyết định sai lầm!
Ta không nói cho Lý Đang, A Thiệp ở chỗ này của ta!
Mà thúc đẩy quyết định này của ta, là một chuyện xảy ra sau đó. Có người muốn ám sát Lý Đang, thay hắn ngăn cản một đạn, là A Trạch. Cậu ta bị trọng thương, thiếu chút nữa toi mạng.
Lúc ta đến bệnh viện, Lý Đang đang hút thuốc lá, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh.
Ta gọi hắn, hắn sợ hãi ngẩng đầu lên. Bác sĩ đi ra nói cho chúng ta biết, cậu ta đã tỉnh nhưng vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Lý Đang phủi đất xông vào, ta theo sau. Lý Đang vịn bờ vai của cậu ta, lớn tiếng nói: “Em không thể chết được! Em không thể chết được!”
A Trạch lại hỏi là: “Anh yêu em sao?”
Lý Đang quay đầu lại liếc nhìn ta, sau đó, nói với cậu ta: Đương nhiên. Câu “Đương nhiên” này, so với vế vừa rồi “Em không thể chết được!” lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Ta nhìn thấy thân thể A Trạch run rẩy, thậm chí tay cậu ta ngoài chăn siết chặt thành quyền.
Ta nói với A Thiệp là A Trạch bị thương rồi. Cậu mở to hai mắt, sau đó, cậu trầm tĩnh lại nói: Em nghĩ, Lý Đang có thể sẽ không gặp nguy hiểm nữa rồi.
Qua vài ngày nữa, cậu nói với ta: Bây giờ không cần đi bệnh viện tái khám nữa. Hơn nữa, bác sĩ đã kê thuốc rồi, em hoàn toàn có thể tự mình điều dưỡng.
Ta hiểu ý cậu là gì.
Quả nhiên, cậu nói: Em muốn trở lại đảo.
Ta đã nói: Anh và em cùng về.
Cậu gật đầu.
Ta đột nhiên cảm thấy, đó là kết quả tốt nhất. A Trạch lần lượt cứu Lý Đang, rõ ràng sẽ không tổn thương hắn. Chỉ là, không biết Nhân thúc có thể bỏ qua hay không. Nếu như ta có thể sống chung với A Thiệp, đó sẽ là chuyện đẹp như thế nào chứ. Ta thậm chí nhớ lại đoạn thời gian chúng ta ở trên bờ biển lúc ấy.
Ta muốn mở rộng quán ăn của cha, làm chút thủ tục ngân hàng. Hơn nữa, tháng sau là sinh nhật 20 tuổi của A Thiệp rồi, kế hoạch của chúng ta là qua sinh nhật này thì sẽ đi.
A Thiệp nói: Sinh nhật của em, cũng là sinh nhật của A Trạch, muốn cùng anh ấy ước và cắt bánh kem.
Ta không từ chối. Nhưng ta không có sự hào hứng đưa bánh kem lên cửa cho cậu, ta đặt bánh kem cho cậu, lại để cậu tự mình đi lấy. Cậu ngược lại là không có quên A Trạch, cậu hỏi: Anh nhất định cũng phải đặt bánh kem cho A Trạch. Ta nói: Được.
Lúc ta muốn đi, Lý Đang giữ chặt ta. Hắn nói: Trước khi đi, chọn một thời gian, chúng ta nói chuyện. Tôi có lời muốn nói với cậu.
Ta đồng ý với hắn, quyết định qua sinh nhật của A Thiệp, sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn.
Buổi sáng ngày sinh nhật A Thiệp đó, bầu trời đặc biệt trong xanh. Thế nhưng mà buổi chiều trời lại đột nhiên thay đổi, âm u đến đáng sợ.
Ta gọi điện thoại cho A Thiệp, nói cho cậu biết không cần đi lấy bánh kem, ta đi lấy thì được rồi. Cậu nói, cậu đã ra đến cửa. Hơn nữa, hình như là còn nhìn thấy A Trạch.
Ta lắp bắp kinh hãi. Hỏi cậu: Chuyện gì vậy?
Cậu nói, A Trạch liên lạc với cậu, muốn cùng cậu ăn bánh kem sinh nhật.
Ta cảm thấy được có gì đó không ổn. Mi mắt giật liên tục. Ta lại gọi cho cậu, điện thoại di động của cậu đã không thông. Ta không cách nào liên lạc với A Trạch, đành phải tìm Lý Đang, thế nhưng mà, điện thoại của hắn rõ ràng cũng không thông được. Không biết tại sao, đầu của ta đột nhiên đau đớn, như bị cây búa đập một cái, tâm cùng bị đè nén đến lợi hại.
Ta lái xe về phía cửa hàng bánh kem đó…
|
Chương 26
Cả đời này ta sẽ luôn nhớ đến buổi chiều âm u đó, đoạn đường đen tối đó, và một màn mà vĩnh viễn ta không muốn nhớ lại.
Từ xa xa ta đang lái xe thì nhìn thấy A Thiệp, lòng ta bắt đầu an tâm. Ấn còi xe với cậu, nhưng cậu lại không nhìn ta, mắt nhìn về một phía khác. Trong mắt của cậu là ngạc nhiên và một ít gì đó. Lúc ấy, ta không hiểu, như thế nào lại giống như một loại khát vọng? Cậu không nên có ánh mắt khát vọng này, bởi vì theo ánh mắt của cậu nhìn sang ta nhìn thấy ―― Lý Đang!
Lúc ấy, đầu ta run lên, rất nhanh đã xuống xe, phải nói là lao xuống xe! Ta không thể để cho A Thiệp lại rơi vào trong tay Lý Đang!
Thế nhưng ta lại nghe thấy một tiếng súng vang lên rất to! Quay đầu lại, ta nhìn thấy Lý Đang đã đến gần A Thiệp, một tay hắn cầm cánh tay A Thiệp, tay kia ta nhìn không thấy. Ta còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng súng khác, thanh âm đó thanh thúy giống như tiếng pháo.
Ta rốt cục thấy, tay kia của Lý Đang cầm một… khẩu súng! Cây súng kia đặt ở trên bụng A Thiệp, hai tiếng súng ta vừa nghe được kia, đều là từ trên tay hắn, từ cây súng đó!
Vì sao? Không được! Lý Đang! Nhất định trong đầu ta có thứ gì đó đã nổ tung rồi, nhất định là thế.
Ta như tên điên chạy tới, A Thiệp đã theo từ trong ngực hắn trượt xuống đất.
“A Thiệp!” Ta vượt qua kêu lên đón lấy, thoáng cái quỳ ngồi dưới đất, ta đỡ vai A Thiệp. Mặt của cậu trắng như tuyết, ánh mắt của cậu có chút mở ra, theo cái áo sơ mi trắng ta vừa mua cho cậu nở ra một đóa hoa đỏ tươi, càng nở càng lớn.
Nước mắt che mờ mắt ta, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Đang. Hắn đứng ngay tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, không hề cố kỵ đám người kinh ngạc xung quanh.
“Cậu… tại sao phải giết em ấy?” giọng của ta rất nghẹn ngào.
Nó đáng chết. Hắn nói. Sau đó hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào A Thiệp: Tôi nói rồi, nhất định sẽ. Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
A Thiệp dùng khí lực cuối cùng, nhả ra mấy chữ với hắn: “Tôi... Cho rằng... Đời này... Sẽ không... Gặp lại anh nữa...”
Những lời này, giống như cái gì đánh trúng Lý Đang, hắn lập tức mở to hai mắt, một phát vạch áo sơ mi ra tìm tòi, rồi hắn nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt đó.
“Không. Không! Không! Không ” Lý Đang kêu to. Hắn mạnh mẽ bế A Thiệp lên, ngã lên ngã xuống chạy ra ngoài. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Lý Đang! Lên xe của tôi!” Ta duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe, Lý Đang xông lên xe. Hắn ôm A Thiệp vào trong ngực, máu tươi trên người cậu, nhuộm đỏ cả hắn. Ánh mắt của hắn cũng bị nhuộm đỏ giống thế, trừng mắt, tay ôm chặt A Thiệp, càng ngày càng chặt.
Cái gì ta cũng không hỏi.
Toàn bộ trên xe không ai nói chuyện.
Ta nhớ tới A Trạch đã từng hỏi ta, bánh ngọt có phải cũng đặt cho A Thiệp rồi không. Ta bắt đầu hiểu, A Thiệp vì A Trạch mà đặt bánh kem, A Trạch lại lên kế hoạch dựa vào A Thiệp để mở Địa Ngục Môn.
“A Thiệp... Nói chuyện... Đừng bỏ anh... Anh biết là em... Anh mỗi ngày đều nhớ em... Em đừng nhắm mắt lại... Đừng nhắm lại... Anh xin em... Xin... Em” Lý Đang không ngừng nói.
A Thiệp ở trong ngực của hắn vẫn không nhúc nhích, ta kêu: A Thiệp! Tỉnh lại! Tỉnh lại!
Chúng ta đã đến phòng cấp cứu của bệnh viện. Lúc cậu bị đưa đi, ta nhìn thấy tay của cậu rủ xuống xuống. Khuôn mặt thanh tú đó rất an tường, lông mi thật dài đang khép. Ta mới nhớ tới, lời vừa rồi cậu chưa nói hết với Lý Đang đó, hình như cậu đã cười, cậu thực sự cười sao? Tại sao cậu phải cười?
Lúc bác sĩ đi ra, ta hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ta nói không nên lời, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ vành mắt: “A Thiệp, chúng ta còn phải sống tự do tự tại trên đảo nữa mà! Anh sẽ bảo vệ em! A Thiệp! Anh, yêu em!
Lý Đang vẫn không nhúc nhích ngồi đó, mặt của hắn như một đám mây đen. Đã qua một lúc, hắn đứng lên, đi vào phòng phẫu thuật. Ta nhìn thấy hắn nhấc tấm vải trắng đang đắp trên người A Thiệp lên, ta nhìn thấy hắn dùng tay vuốt ve mặt của cậu, sau đó, môi hôn thật sâu lên môi không có bất kỳ huyết sắc gì của cậu. Ta nghe được giọng cực kỳ dịu dàng của hắn:
“Em thật lợi hại. Em làm được rồi, cả đời này, sẽ không, yêu anh.” Hắn cười khẽ: “Nhưng anh, đã định là sẽ yêu em cả đời!”
Hắn đột nhiên lấy khẩu súng ra đặt trên thái dương của mình.
“Không! Lý Đang!” Ta kêu to. Ta không thể chịu đựng lại mất đi một người bạn nữa!
Hắn quay đầu trở lại nhìn ta: “Đại Thánh, tôi bây giờ, có phải sẽ còn đuổi kịp được em ấy đúng không?”
Lý Đang. Ta nói: A Thiệp, em ấy yêu cậu rồi, em ấy yêu cậu rồi! Ta rốt cuộc hiểu rõ tại sao cậu lại phải trở lại nội thành, tại sao cậu phải gặp A Trạch, tại sao cậu có ánh mắt khát vọng đó, vì sao cậu lại nói “Tôi cho rằng sẽ không gặp lại anh nữa”. Cậu muốn gặp đến hắn, cậu yêu hắn rồi.
Tay Lý Đang thoáng run một cái.
Ta nghe thấy tiếng động truyền tới từ cửa: Lý Đang, anh thật ác độc! Ta nhanh chóng quay đầu lại. Lại là A Trạch.
Cậu ta đi tới, nhìn em trai của cậu ta, nhìn Lý Đang, chậm rãi nói: “Vì nó, anh cái gì cũng có thể không cần. Đông Hưng của anh, tự do của anh, anh em của anh, tất cả. Duy nhất, anh sẽ không cho tôi, đó là tình yêu của anh. Anh chỉ yêu nó? Lần đầu tiên anh đã biết tôi không phải là nó, vì sao còn muốn ở bên cạnh tôi? Anh không sợ tôi sẽ yêu anh sao? Tôi cho anh biết, lần đầu tiên gặp, tôi đã yêu anh rồi. Tôi cũng giống nó, vì sao không xem tôi thành nó, vì sao lại vẫn chấp nhận sự uy hiếp của tôi? Căn bản tôi không biết nó ở đâu, thì làm sao có thể giết nó chứ? Cái tấm hình đó, A Thiệp chết ở đâu đó, là tôi xé! Anh cho rằng tôi không biết anh cho người theo dõi tôi sao? Anh nói nó chết, thì tôi cũng phải chết. Vậy sao? Tôi đây đánh cược với anh. Anh rất giỏi! Ra tay không lưu tình chút nào!” Cậu ta cười thảm.
Lý Đang không nói một lời, chỉ hung hăng nhìn cậu ta.
Ta rốt cuộc hiểu rõ, Lý Đang đã sớm biết A Trạch không phải là A Thiệp, A Trạch nhất định là uy hiếp hắn. A Thiệp trong tay cậu ta, cho nên cậu ta mới có thể tùy tiện phá hoại Đông Hưng. Tất cả mọi chuyện hắn đều làm vì A Thiệp. Thế nhưng mà, cuối cùng, người giết A Thiệp, cũng là hắn!
Ta không cách nào biết được Lý Đang bây giờ đau đớn như thế nào. Nỗi đau của ta cũng chỉ là đã mất A Thiệp, nỗi đau của hắn, có thể khó hít thở hơn người khác 100 lần!
“Lý Đang!” Ta nhìn thấy trong mắt A Trạch ngấn nước mắt: “Nếu như, anh đối với tôi có một chút tình cảm, anh cũng sẽ không giết nó rồi.”
Lý Đang vẫn không nói một lời.
“Bây giờ, anh giết tôi đi.” Cậu ta nói.
Lý Đang từ từ nói: “Cút.”
“Anh giết tôi đi. Không phải nói là sẽ giết tôi sao?” Trong mắt A Trạch tất cả đều là đau đớn.
“Cút.” Hắn vẫn chỉ nói ra một chữ kia.
A Trạch đi rồi. Lý Đang không giơ súng lên với mình nữa.
Một ngày sau, chúng ta nghe thấy tin tức kinh tâm động phách: A Trạch đi ám sát Nhân thúc. Cậu ta dùng phương pháp là ôm Nhân thúc nhảy từ tầng 29 xuống.
Lúc Lý Đang nghe tin tức đó, vẫn thờ ơ.
Hồng Tinh Quần Long Vô Thủ (Rồng mất đầu), thủ hạ đều kích động. Ta và Lý Đang đều không có tâm tình. Lý Đang nói: Ta hận mình là một xã hội đen. Anh em trong bang không có qua sự đồng ý của chúng ta đã đoạt địa bàn của Hồng Tinh. Trong lúc nhất thời, các nơi lớn nhỏ tranh đấu không ngừng. Mặt khác, trong bang đều truyền tin Lý Đang muốn chiếm đoạt cả bang, muốn làm Long đầu lão đại.
Ta bắt đầu ý thức được những tin đồn này rất bất lợi, muốn Lý Đang ra làm sáng tỏ. Hắn lại nói: Tôi đã chuẩn bị tốt chỗ chôn rồi. Đó là một nơi rất tốt, đối diện có thể nhìn thấy biển. Không phải cậu nói, em ấy rất thích biển sao?
Lỗ mũi của ta đau nhức.
Lý Đang bị người ta ám sát trước mộ A Thiệp. Trước giờ hắn đi thăm mộ A Thiệp đều không cần thủ hạ đi theo, việc này là cơ hội tốt cho sát thủ. Lúc hắn chết là nằm trên bia mộ của A Thiệp. Trên mặt của hắn, rõ ràng cũng mang theo nét cười.
Đoạn chuyện này, cũng đã qua 5 năm rồi. Bây giờ ta đang sinh sống trên đảo nhỏ mà A Thiệp thích.
Nhiều khi, ta giống như nhìn thấy A Thiệp kéo ống quần chạy trên bờ biển. Cũng sẽ thấy, Lý Đang cao lớn mặc quần áo màu đen cười tà khí.
Tiểu An vẫn thường xuyên liên lạc với ta, hắn đã làm bác sĩ đứng đắn, vừa kết hôn vào tháng trước.
Tối hôm qua, ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, trên bờ biển, biển xanh, bầu trời xanh, có hai chàng trai mặc áo màu trắng chạy về phía trước. Ta không thấy rõ mặt của bọn họ, thế nhưng mà, bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ, bọn họ gọi tên đối phương.
“A Thiệp.....”
“Lý Đang…”
Hoàn
Cuối cùng cũng hoàn rồi.
Edit truyện này để lại cho ta nhiều cảm xúc nhất…
Nói thật edit chương này mà đã có lúc mắt ta đã mờ đi, run tay (trái tim ta rất mong manh QAQ)
Mỗi nhân vật trong đây đều khiến cho ta rất đau lòng. Đau lòng cho một A Thiệp nhỏ bé tự nhiên bị quấn vào với Lý Đang, mặc dù cậu chẳng làm gì. Cậu ấy có một trái tim rất thiện lương, thương mẹ, thương em trai nhỏ, yêu mến Đại Thánh và bác sĩ Tiểu An như anh trai, cho đến người anh trai mình chưa gặp bao giờ, thậm chí là Lý Đang. Lúc đầu cậu ghét đấy, hận đấy, muốn thoát khỏi người đó đấy. Nhưng khi thấy Lý Đang bị thương thì vẫn chăm sóc hết lòng mặc dù vẫn hận như cũ. Có lẽ cậu cũng không biết mình đã bắt đầu yêu Lý Đang từ bao giờ, nhưng mà cậu đã yêu Lý Đang rồi. Bất tri bất giác yêu con người ấy, yêu người đã kéo mình vào trong ác mộng, người đã khiến cậu mất đi người em trai nhỏ, yêu người mà cậu hận nhất. Cậu không biết, nhưng ánh mắt khát khao khi nhìn thấy Lý Đang đã chứng minh tất cả. Và cả sự lo lắng của cậu khi biết Lý Đang gặp nguy hiểm, âm thầm giúp đỡ người đó, đến khi người đó không còn nguy hiểm nữa thì rút lui lặng lẽ.
Còn Lý Đang, anh là một người mạnh mẽ, bá đạo nhưng không biết cách yêu một người là như thế nào. Vì rằng, không có ai dạy cho anh điều đó. Vì rằng, anh là xã hội đen, nên nếu muốn là cứ đoạt lấy. Anh sống trong bóng tối nên đã bị một chàng trai có trái tim thiện lương, trong sáng mà quật cường hấp dẫn. Không biết từ lúc nào chàng trai nhỏ bé đó đã tiến vào trái tim anh, nhưng một khi đã vào rồi thì sẽ luôn ở đó, không thể thay đổi được. Chúng ta có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của anh. Anh quả thật rất yêu cậu.
Tề Thánh thì sao? Anh yêu A Thiệp, yêu đơn phương, một tình yêu không dám nói. Vì anh biết bạn anh cũng yêu A Thiệp, mà còn yêu rất sâu sắc nữa. Hai người kia đi rồi, nhưng còn anh, anh ở lại, anh sẽ sống với những ký ức có vui, có buồn kia. Chẳng phải là đau khổ lắm sao?
A Trạch cũng đáng thương mà cũng đáng giận. Đáng thương vì cậu ta bị cha vứt bỏ từ nhỏ nên có lẽ có chút hận thù với A Thiệp chăng. Và yêu người không yêu mình. Đáng giận vì cậu ta lợi dụng sự thiện lương của A Thiệp và dẫn đến kết quả đau thương này.
Nhưng theo ta đáng hận nhất là tác giả TT-TT
Tại sao tác giả lại viết ra những câu khiến ta đau lòng như thế. Có đôi khi chỉ có vài chữ thôi, nhưng vẫn khiến ta cảm thấy xúc động, cảm giác rất thật. Miêu tả không nhiều nhưng súc tích, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy thật đáng buồn.
Cuối cùng, có lẽ truyện này sẽ ám ảnh ta một thời gian. Hự, không biết đến lúc nào lợi nổi hứng đi edit BE nữa…thiệt là đau lòng quá mà…hu hu hu
|